Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,899
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMPm8UosHNZ72pFczYxJyc3Mpo6BRfck2raSFm_NhmFDuJ12TivIeuShjzNGPzVClYgW4WfYK2poSgbPz1EuDbU1gAkEv9N3oNQzjsb3DCYpFvIXxb5CoL2UGhgI44BYegiSoh4CPwNXV-X6PunFP9C=w215-h322-s-no-gm

Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Tác giả: Trường Nhai
Thể loại: Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trường Nhai

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Gia Đình, Cung Đấu

Team dịch: Diệp Gia Gia

Giới thiệu

Đương kim Hoàng đế là một bạo quân.

Phu quân và cha chồng của ta tham gia khởi nghĩa, sau khi áp sát hoàng thành thì bặt vô âm tín.

Ta cùng mẹ chồng thất lạc giữa cơn loạn thế.

Đợi chờ suốt một năm, mắt mẹ chồng đỏ hoe, bà khuyên nhủ ta:

“Loạn thế như vậy, e rằng họ không còn trở về được nữa. Ta làm chủ cho con, hòa ly rồi tái giá đi.”

Ta chỉ lắc đầu: “Mẫu thân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Cho đến khi loạn thế chấm dứt, một đội kỵ binh oai phong lẫm liệt dừng trước cửa nhà, ta mới biết được rằng…

Phu quân của ta không chết.

Hắn đã trở thành Thái tử.

...​
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 1



Đêm đó, hắn gõ cửa phòng ta, ta mới dần cảm nhận được rằng đây không phải là mơ.

Tiêu Hoán không dám trực tiếp bước vào.

Ánh trăng phản chiếu bóng hắn lên cánh cửa, giọng nói có vẻ đáng thương:

“Đại Nha, nếu nàng không mở cửa, ta sẽ c.h.ế.t cóng mất.”

Ta nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng, dù hắn có c.h.ế.t cóng thì cũng chẳng sao. Mất tích suốt một năm, chẳng gửi về một lời nhắn.

Ở ngôi làng này, ta đã sớm thành “góa phụ”, ai ngờ hắn lại còn sống.

Ta ném cái giỏ tre đựng kim chỉ vào cửa, khiến hắn giật mình thụt lùi một bước.

“Không phải đã làm Thái tử rồi sao? Quay về làm gì?”

Ta mắng hắn, nhưng mắt không kiềm được mà đỏ hoe.

Ta lấy gậy chặn chặt cửa, Tiêu Hoán lại trèo qua cửa sổ vào.

Bộ áo gấm của hắn bị xộc xệch, nhìn có phần lếch thếch.

Thấy ta, ta còn chưa khóc, hắn đã “oa” một tiếng bật khóc như trẻ con.

Tiêu Hoán giống như con ch.ó nhỏ nhào tới ôm chặt lấy ta, vai áo ta bị nước mắt của hắn làm ướt đẫm.

“Đại Nha, nàng không thể bỏ rơi ta được!”

“Gần kinh thành, tai mắt của bọn bạo quân nhiều lắm, ta nào dám gửi thư cho nàng. Huynh đệ trong quân doanh của ta từng gửi thư về, chưa đến mấy ngày sau thì nghe tin cả nhà bị bạo quân g.i.ế.c sạch! Ta làm sao dám mạo hiểm như vậy!”

Hắn khóc quá thảm, dáng vẻ vẫn ngốc nghếch như ngày trước.

Ta vừa giận hắn bặt vô âm tín, vừa mừng vì hắn vẫn bình an.

Muốn đạp hắn ra xa, nhưng cuối cùng không nỡ.

Tiêu Hoán khóc như cái lò than sắp bùng lửa, còn đám kỵ binh bên ngoài thì nghển cổ nhìn qua cửa sổ mà cười.

Ta cố nhẫn nhịn chờ hắn khóc xong, nhưng thật sự không chịu nổi cái bộ dạng mất mặt này, bèn đá hắn sang một bên.

Tiêu Hoán quay đầu lườm đám kỵ binh một cái, họ lập tức đóng cửa sổ lại, chạy biến không còn bóng dáng.

Hắn bảo, phụ thân hắn tức cha chồng ta đã trở thành Hoàng đế.

Thế là mẹ chồng ta trở thành Hoàng hậu, còn ta từ một thôn nữ nhà nông đã một bước trở thành Thái tử phi.

Xe ngựa chạy qua phố lớn, ta khẽ vén rèm lên nhìn ra ngoài.

“Kinh thành thật phồn hoa…” Ta cảm thán.

Quê nhà tuy cảnh sắc hữu tình, nhưng không giống nơi này, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến người ta thấy e dè.

Những cô nương quý tộc kia khoác trên mình lụa là mềm mại tựa mây bay, đầu cài đầy trâm ngọc lộng lẫy.

Ta nhìn họ, giọng nói nhẹ nhàng, dáng đi uyển chuyển, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

Các nàng giống như tiên nữ chốn thiên cung, là hình ảnh mà ta chưa từng được thấy.

Tiêu Hoán dường như cảm nhận được sự bất an trong ta, bèn nắm chặt lấy tay ta.

Cung điện cửu trùng, rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi.

May mắn là, giờ đây cha chồng đã làm Hoàng đế, gặp lại mẹ chồng vẫn không đổi thay, ôm chặt bà mà khóc nức nở.

Lúc này, ta mới cảm thấy yên lòng đôi chút.

Dẫu có khởi nghĩa thành công rồi làm Hoàng đế hay Thái tử, thì gia đình ta vẫn thân thiết như xưa.

Cha chồng cho lui cung nữ, nắm lấy đôi tay thô ráp của mẹ chồng, nghẹn ngào nói:

“Đông Châu, là ta có lỗi với nàng, khiến nàng chịu nhiều uất ức.”

Mẹ chồng chỉ mỉm cười, bảo rằng không uất ức chút nào.

Nhưng trong hốc mắt bà, rõ ràng đều là lệ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta và mẹ chồng đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng, chỉ biết mừng vì cả nhà vẫn bình an.

Sau khi gặp lại cha chồng, mẹ chồng đã trở thành Hoàng hậu nương nương danh chính ngôn thuận, không bao lâu nữa sẽ được cử hành lễ sắc phong.

Tiêu Hoán đưa ta trở về Đông cung.

“Giờ khác xưa rồi, có người hầu hạ, không cần phải giặt quần áo hay nấu cơm giữa trời đông giá rét. Muốn gì thì cứ sai người đi mua…”

Hắn lải nhải không ngừng, còn kể rằng bao năm qua vẫn giữ thân như ngọc.

Ta muốn bật cười, nhưng không sao cười nổi.

Kinh thành quả là nơi dễ sinh ra những con người khác biệt.

Mới làm Thái tử chưa được bao lâu, Tiêu Hoán dường như đã học được cách ăn nói văn hoa, bóng bẩy.

Khởi nghĩa vừa thành công, kinh thành còn trăm mối ngổn ngang.

Hai ngày liền, Tiêu Hoán bận đến mức chẳng thấy bóng dáng.

Ta ở lại Đông cung, bỗng dưng nhàn rỗi không biết làm gì, đành tự mình nhóm lửa nấu cơm.

Cái bếp nhỏ trong cung còn rộng rãi hơn cả căn nhà ở quê khi trước.

Các cung nữ khuyên can không được, chỉ đành để ta tự tay lo liệu.

Ngoài kia, ta nghe thấy họ thì thầm to nhỏ:

“Nghe nói vị chính thê này của điện hạ là người tháo vát, chỉ tiếc là thân phận thấp kém quá.”

“Thấp kém sao? Khi chưa khởi nghĩa, chẳng phải ngay cả xuất thân của Hoàng thượng cũng là dân thường hay sao? Hoàng thượng và Thái tử không tính, sao các ngươi không nói Hoàng hậu nương nương cũng xuất thân tầm thường đi?”

Que củi trong tay ta lỡ gãy làm đôi, nhưng những người bên ngoài dường như không hay biết.

Họ vẫn tiếp tục nói:

“Hoàng hậu nương nương dù sao cũng có Thái tử làm chỗ dựa, nhưng vị cô nương họ Lục này thì chẳng có gì cả.”
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 2



Tiếng cười nhạo mơ hồ vọng vào tai ta.

Ta siết chặt nắm tay, nhấc một khúc củi to, bước thẳng ra ngoài.

Đám cung nữ nhìn thấy, lập tức giật mình hoảng hốt.

“Ta và Tiêu Hoán đã cưới nhau từ khi còn rất trẻ, đừng nói khởi nghĩa làm Thái tử, ngay cả khi hắn chết, cũng phải chôn bên cạnh ta!”

Trước đây, khi cha chồng và Tiêu Hoán không có ở nhà, dân làng cũng thường rỉ tai bàn tán những lời khó nghe. Mỗi lần có người đến gây sự, ta đều hung hăng quát mắng, xua đuổi bọn họ đi.

Lần này, ta giận đến phát run, chỉ muốn tặng mỗi người một gậy cho hả giận.

Nhưng khi nhìn thấy các nàng run rẩy quỳ xuống cầu xin, ta lại không nỡ.

Thôi vậy.

Thế gian này vốn là nơi người ăn người, các nàng cũng chỉ là những kẻ đáng thương.

Ta sai người chuyển họ sang chỗ khác để hầu hạ, rốt cuộc cũng không thể nặng lời với các nàng ấy.

Nhưng với ta, những lời các nàng ấy nói thật hoang đường.

Những chuyện trong tuồng kịch này ta đã nghe qua, nhưng dòng dõi đế vương bẩm sinh nào giống được những kẻ xuất thân từ bùn lầy như chúng ta?

Làm người thân suốt hơn hai mươi năm, đến giờ đã làm Hoàng đế, đêm qua cha chồng ta vẫn còn ngồi bóp chân cho mẹ chồng.

Ta không nghĩ thêm nữa, chỉ lặp đi lặp lại trong đầu:

Ta là thê tử của hắn.

Khó khăn lắm mới bình tâm trở lại, vậy mà tin dữ lại bất ngờ ập đến, khiến lòng ta rối bời.

Tiêu Hoán về sớm hơn thường lệ.

Hắn vừa bước vào liền ôm chặt lấy ta, mắt đỏ hoe.

Chưa đợi ta hỏi, hắn đã cất giọng khàn đặc, hỏi ta có nguyện từ bỏ vinh hoa phú quý hay không.

Tim ta chợt thắt lại.

Tiêu Hoán nói, ngày trước họ không thực sự đánh chiếm kinh thành. Khi bạo quân còn tại vị, chính vị Tả Úy quyền khuynh triều dã – Ngụy Hoài Sở – đã mở cửa thành.

Nghĩa quân khởi nghĩa vốn là vì dân, nếu để tổn thương dân chúng chỉ vì công phá kinh thành, chẳng khác nào tự hủy hoại căn cơ.

Họ đồng ý với Tả Úy một điều kiện, mà hôm nay, điều kiện ấy đã được đưa ra: gả con gái của Tả Úy cho Thái tử làm Thái tử phi.

“Chúng ta hòa ly đi, Tiêu Hoán.”

Ta chưa từng nghĩ bản thân lại có thể nói ra câu này.

Dù năm xưa từng nghĩ mình sẽ thành góa phụ, ta cũng chưa bao giờ muốn tái giá.

Đôi mắt Tiêu Hoán đỏ au, nhìn ta đầy vẻ không tin nổi.

Nhưng giờ khắc này, ta lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Ta yêu hắn.

Nhưng ta không muốn biến tình yêu thành gông xiềng giam cầm chính mình, cũng không muốn sau này hắn cảm thấy vì ta mà đánh mất điều gì.

Tiêu Hoán nhìn ta sững sờ vài giây, rồi đột nhiên gào khóc.

Hắn nghẹn ngào, ôm chặt lấy ta, giọng run rẩy:

“Không! Không thể hòa ly!”

Tiêu Hoán đau lòng đến tan nát, dường như không biết mình đang nói gì. Nhưng ta lại nghe rõ mồn một.

“Ta không làm Thái tử nữa! Ta sẽ nói dối rằng mình c.h.ế.t rồi, để phụ thân và mẫu thân sinh thêm một đứa con khác làm Thái tử!”

Hắn nói đến đây, lời lẽ bắt đầu lộn xộn, dường như đã lên kế hoạch giả c.h.ế.t để trốn đi.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện hòa ly với ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mẹ chồng nổi trận lôi đình.

Bà vung tay tát vào mặt cha chồng một cái, suýt chút nữa thì đá ông rơi xuống hồ.

“Ta nói cho ông biết, Tiêu Bình Sách! Chỉ cần Lý Đông Châu ta còn sống một ngày, tuyệt đối không để bất kỳ ai ức h.i.ế.p con gái ta!”

Lời còn chưa dứt, nước mắt bà đã giàn giụa, nấc nghẹn không thành tiếng.

“Nó mới mười lăm tuổi đã gả cho Tiêu Hoán, mười chín tuổi đã chịu cảnh sống như góa phụ. Giờ đây vất vả lắm mới được hưởng chút phúc, vậy mà người ta lại bảo nó xuất thân thấp kém, phải làm thiếp. Sao không nghĩ xem, hai cha con các ngươi cũng chỉ là hạng dân thường mà thôi!”

Một nhà chúng ta, làm gì có ai tôn quý, ai thấp hèn.

Đây là lần đầu tiên ta thấy mẹ chồng tức giận như vậy.

Cha chồng bị bà đuổi đánh khắp sân, ôm đầu chạy trối chết, vừa chạy vừa kêu oai oái:

“Con bé cũng gọi ta là phụ thân mà, ta nào nỡ để nó chịu ấm ức! Ta có đem cái thằng nhóc Tiêu Hoán kia đi đổi cũng không đời nào để con gái mình chịu khổ. Ấy, thôi mà, nàng đừng đánh ta nữa!”

Tiêu Hoán suýt khóc òa khi nghe cha chồng nói câu đó.

Hắn “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, vừa khóc vừa thốt:

“Phụ thân, mẫu thân, con không làm Thái tử nữa! Hai người cứ nói con đã c.h.ế.t đi, rồi sinh thêm một đứa nữa làm Thái tử! Con sẽ đưa Đại Nha đi, nàng là thê tử duy nhất trong đời này của con!”

Cha chồng ta nghe xong câu đó, cảm động đến nỗi ngã nhào vào hồ.

Tại điện Tuyên Dương diễn ra một cảnh gà bay chó chạy.
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 3



Ta tối sầm mặt mũi, cảm thấy triều đại này sớm muộn gì cũng sụp đổ.

May thay, vẫn còn chút hy vọng.

Cha chồng leo lên từ hồ nước, phun ra hai ngụm nước, cuối cùng mới mở miệng nói ra kế hoạch của mình.

Nghe nói con gái nhà Nguỵ lão tặc tuổi còn rất nhỏ, có lẽ vẫn chưa đến tuổi cập kê.

Cha chồng nói, đưa nàng vào Đông cung, xem như nhận làm con gái nuôi. Đợi nàng đến tuổi cập kê, chắc cũng đủ thời gian để tìm cách diệt trừ lão tặc ấy.

Hơn nữa, Ngụy lão tặc có rất nhiều con riêng dưới gối, vậy mà hắn vẫn nỡ lòng đưa đứa con gái chưa tròn mười mấy tuổi vào cung chịu khổ, thì chắc hẳn ở nhà hắn, nàng sống cũng chẳng sung sướng gì. Có lẽ nàng chẳng có nhiều tình cảm với lão già đó.

Đợi khi thời cơ đến, đổi cho nàng một thân phận khác, phong làm Công chúa, rồi muốn làm gì thì làm.

Cha chồng vừa dứt lời, mẹ chồng trầm mặc một lúc.

Cha chồng háo hức ghé lại gần, hỏi dò:

“Đông Châu, nàng thấy thế nào?”

Mẹ chồng chỉ nhếch môi cười lạnh:

“Sao không nói sớm hơn?”

Dứt lời, bà giơ chân đá cha chồng ngã trở lại hồ.

Cuối cùng, ta từ Thái tử phi trở thành Lương đệ.

Thật ra ta cũng không có ý kiến gì với kết quả này, thêm một đứa trẻ vào cung coi như con gái nuôi cũng không sao, chỉ cần cả nhà ta được bình an ở bên nhau.

Ngày chính thức vào Đông cung, ta nhìn chằm chằm vào cái tên khắc trên ngọc điệp của Hoàng gia: Lục Tình Phương.

Tên ta vốn là Lục Đại Nha, nhưng lễ quan bảo rằng cái tên ấy không tao nhã, vì thế ta đã lật qua mấy quyển sách mới chọn ra được cái tên này:

“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không m.ô.n.g vũ diệc kỳ.”

Nghe như tên của một tiểu thư kiều diễm, đoan trang, dáng tựa liễu yếu đào tơ.

Đỡ để người khác chê ta là “đô con.”

Tân triều vừa lập, triều chính bộn bề, Tiêu Hoán và cha chồng thường về trễ.

Ta và mẹ chồng cùng ngồi trong cung, nhìn nhau, thấy những cây trâm cài và trang sức được gắn trên đầu đối phương lắc lư mà không nhịn được cười.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng nặng đến nhức cả cổ.

Trong cung, mọi người gọi mẹ chồng là “Hoàng hậu nương nương,” còn gọi ta là “Lục Lương đệ.”

Mất một tháng trời, ta mới quen với cách xưng hô này.

Đông cung đại hôn.

Dẫu nói rằng đưa nữ nhi nhà họ Ngụy vào Đông cung là để nuôi nấng như nghĩa nữ, nhưng khi nhìn thấy khắp nơi tràn ngập hồng trướng, ta bỗng thấy khó thở.

Tháng này ta đã học được rất nhiều quy củ.

Nữ nhi nhà họ Ngụy, khi vào Đông cung, liệu có phải học những thứ này từ nhỏ hay không?

Lúc nghênh đón Thái tử phi vào Đông cung, các ma ma bảo ta ở yên trong viện của mình.

Ta đang ngồi bên cửa sổ ngóng ra ngoài, bỗng nghe tiếng cửa bị đẩy mở.

“Đại Nha, sao không gọi người thắp đèn?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta ngẩn người một chút.

Thấy Tiêu Hoán bước vào, đi thẳng đến châm nến, hắn đang mặc thường phục của Thái tử, có lẽ hắn đã thay hỷ bào trước khi đến đây.

Cuối cùng, ta chỉ hỏi:

“Nguỵ cô nương chắc vẫn chưa dùng bữa phải không?”

Hắn gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng:

“Chắc là chưa. Ta thấy hình như chẳng ai chuẩn bị cơm tối. Ta cũng sắp c.h.ế.t đói rồi đây.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, giọng bực dọc:

“Ăn, ăn, chàng chỉ biết ăn thôi. Để ta làm chút đồ ăn, sai người đưa sang, đừng để nàng đói.”

Cô bé tuổi còn nhỏ, không biết liệu có sợ hãi hay không.

Ta vào tiểu trù phòng làm vài món đơn giản, rồi sai người nhân danh Thái tử đem qua cho nàng.

Khi trở lại, Tiêu Hoán đã tự mình thử nấu ăn, thậm chí còn làm cháy cả bếp.

Ta vừa tức vừa buồn cười:

“Sao không đốt luôn cả Đông cung đi?”

Hắn rụt cổ, không dám cãi lại một lời.

Ta vốn nghĩ cô gái nhà họ Ngụy mới vào Đông cung, nhất định sẽ gây ra vài sóng gió.

Nhưng rốt cuộc, mọi thứ vẫn chẳng khác gì trước đây.

Điều khiến ta bất ngờ là, cô bé này tên Ngụy Từ, chỉ mới mười tuổi.

Nghe nói mẹ ruột nàng mất sớm, trong phủ lại chẳng ai dạy dỗ, nên nàng ngây thơ hơn rất nhiều so với những đứa trẻ già dặn trong kinh thành.

Người trong Đông cung thường nhìn mặt mà đối xử.

Thấy không kiếm chác được gì từ ta, bọn họ liền liên tục sơ sót trong việc chăm sóc Phương Phi Uyển của Thái tử phi.

“Trong phần lễ của Thái tử phi có huyết yến, vì sao không đưa một chén nào sang Phương Phi Uyển?”

Ta cố kiềm chế cơn giận, đích thân kiểm tra phần ăn trong tiểu trù phòng.

Đám cung nữ sợ đến run rẩy, không ai dám hé răng nửa lời.

Gương mặt lạnh lùng là chiêu mà mẹ chồng đã dạy cho ta. Bà bảo, chỉ cần giữ vẻ mặt như vậy, lại thêm lời lẽ cứng rắn, những kẻ này mới chịu ngoan ngoãn.

Tham gia vào việc này có khá nhiều người, vì vậy không ai dám lên tiếng.
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 4



Ta lạnh lùng nhìn họ, nói chậm rãi:

“Nếu để ta tìm ra, chuyện này sẽ trình lên Hoàng hậu nương nương xử lý. Còn nếu tự mình thừa nhận, cùng lắm chỉ chịu chút trách phạt. Các ngươi chọn thế nào?”

Quả nhiên, chẳng bao lâu đã có người đứng ra thú nhận.

Thời gian qua, rất nhiều đồ đạc trong Phương Phi Uyển bị lén lút chiếm đoạt.

Chủ tử tuổi còn nhỏ, không quản được người, nên Ngụy Từ sống ở Đông cung như chịu cực hình.

Đây là lần đầu tiên ta nổi giận, phạt nặng mấy cung nữ.

Khi trở về viện, ta mới sực nhận ra một điều.

Nơi này đã không còn như trước nữa.

Đối với ta là vậy, đối với Ngụy Từ cũng vậy.

Ta chợt nhớ nhà.

Tiêu Hoán bận rộn công việc, trong Đông cung chỉ có ta và Ngụy Từ.

Ta lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nên đành chăm sóc nàng nhiều hơn.

Mỗi lần ta thúc giục Tiêu Hoán đi thăm nàng, ta đều chuẩn bị chút món ăn hoặc điểm tâm mà trẻ con thích, bảo hắn nói là do đầu bếp ở tiểu trù phòng làm.

Nghe nói nàng rất thích.

Trẻ con lớn nhanh, thời gian cũng trôi nhanh.

Có lẽ ai đó từng nói điều gì với nàng, lúc đầu Ngụy Từ rất sợ ta.

Nhưng nơi này quá cô đơn, bên cạnh nàng chỉ có một tỳ nữ tên Thanh Tiêu, vì thế dần dà, mỗi ngày nàng đều tìm đến ta.

Cuối cùng, ta dọn hẳn sang Phương Phi Uyển ở cùng nàng.

Có một lần, Tiêu Hoán bước vào phòng ta, lại bị A Từ đuổi ra ngoài.

Hắn ôm gối đứng ngoài cửa, tức tối đến mức đỏ cả mặt:

“Con nhóc kia, ta với Lục tỷ tỷ ngươi là phu thê, sao không cho ta ngủ cùng nàng?”

A Từ chống nạnh, rất ra dáng.

Nàng chặn cửa, lớn giọng:

“Ai bảo ngươi thua? Ngày mai nếu ngươi chơi cờ thắng ta, ngươi cũng có thể ngủ với Lục tỷ tỷ.”

Ta suýt nữa cười đến ngã khỏi giường.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Dẫu sao A Từ cũng là cô nương lớn lên ở kinh thành, cầm kỳ thi họa đều thông thạo.

Còn Tiêu Hoán, ở quê thì chặt cây rất giỏi, nhưng đối với cờ vây thì hoàn toàn mù tịt.

Đã sắp hết tháng này, hắn vẫn chưa thắng nổi một ván.

Tức tối, hắn quay đầu bỏ đi.

A Từ hớn hở đóng cửa lại, rồi trèo lên giường nằm cạnh bên ta.

Nàng gối đầu lên đầu gối ta, chìa tay ra, khẽ nheo mắt nhìn ánh trăng xuyên qua kẽ tay.

Ánh trăng dịu dàng như nước, nàng nhìn cũng cảm thấy vui, đột nhiên hỏi ta:

“Lục tỷ tỷ, muội nghe nói ở dân gian, phu thê sống với nhau đến bạc đầu. Có phải giống như tỷ và Thái tử không? Giống như Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng ấy.”

Ta còn chưa trả lời, nàng lại tiếp lời:

“Những điều trong sách viết về phu thê, muội chỉ thấy ở tỷ và Thái tử thôi.”

Ta ngẩn người một lúc, khẽ vuốt tóc nàng, trong lòng không khỏi xót xa.

A Từ bị phụ thân nàng xem như công cụ mà đưa vào đây, chỉ để chiếm lấy vị trí Thái tử phi.

Chờ khi nàng lớn hơn một chút, sinh được Hoàng tử, Ngụy lão tặc kia sẽ g.i.ế.c mẹ giữ con, dựng nàng làm bù nhìn.

Chưa từng có ai dạy nàng những điều này.

Ta dỗ nàng ngủ, nhưng chính mình lại bật cười.

“Giữa phu thê với nhau, chân tâm* là điều quan trọng nhất. Nếu không có chân tâm, thì chỉ còn lại mưu tính mà thôi.”

(*)Chân tâm là một khái niệm chỉ sự chân thành, thành thật xuất phát từ tận đáy lòng, không mang theo giả dối hay mưu tính.

Năm mười lăm tuổi, ta gả cho Tiêu Hoán, tính đến nay đã gần sáu năm.

Kết tóc làm phu thê, cả hai ân ái chẳng chút nghi ngờ.



Sắp đến cuối năm, ta phát hiện mình đã có thai.

Tiêu Hoán vui mừng đến mức nói không thành câu, đôi mắt hắn sáng rực, lời lẽ lộn xộn:

“Chúng ta sắp có con rồi, Đại Nha!”

Đứa bé này đến thật bất ngờ, nhưng ai nấy đều hân hoan.

A Từ cẩn thận chạm vào cái bụng phẳng lì của ta, vui vẻ nói rằng nàng sắp làm tỷ tỷ.

Ta bị nàng chọc cười.

Ban đầu nói sẽ nuôi cô bé nhà họ Ngụy như con gái, nhưng ngày ngày nàng tâm sự với ta, kể chuyện thiếu nữ, cả hai sớm tối bên nhau, nàng càng ngày càng giống muội muội ruột của ta hơn

Nếu không phải vì thế đạo này điên đảo, A Từ của chúng ta không phải là mẫu thân hay tỷ tỷ của đứa trẻ này, mà lẽ ra nên là di mẫu của nó mới phải.

Đây là đứa con đầu tiên của ta.

Ta mừng rỡ vô cùng, nâng niu hết mực, ngay cả bếp núc cũng không dám vào nữa.

Cha chồng và mẹ chồng rất vui, bảo rằng đứa trẻ này chính là đứa cháu đời đầu của triều đại mới, vì ta mang thai vất vả, nên đã sai thái y giỏi nhất trong Thái y viện đến Đông cung ở lại chăm sóc, ngày đêm quan sát.

Dù đứa bé vẫn chưa chào đời, nhưng nhờ có nó, Đông cung bỗng trở nên ấm áp, đầy sức sống.
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 5



Triều chính dần đi vào ổn định, các phe phái cũ mới trên triều đình cũng tạm giữ vẻ hòa khí.

Ta không thích những quy tắc rườm rà, bởi vậy hiếm khi xuất hiện.

Nhưng A Từ dù gì cũng mang danh Thái tử phi, nên không thể tránh khỏi việc phải tham gia yến tiệc.

Chúng ta tham dự mấy buổi tiệc, nhưng khi trở về Đông cung, A Từ lại đổ bệnh nặng.

Không may, lúc ấy Tiêu Hoán đang đến phương Nam xử lý nạn lũ lụt, tạm thời rời kinh.

Nàng sốt cao đến bỏng tay, ta nghi ngờ nàng đã gặp phải chuyện gì, liền đích thân vào cung tìm mẹ chồng.

Nghe ta kể, mẹ chồng lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị gọi nữ quan đi tra xét.

Chờ đến khi trong tẩm cung của bà không còn ai, bà đưa cho ta một chiếc lệnh bài.

“Đây là…”

Mi mắt ta giật giật.

Hắc Vũ Lệnh.

Ngày tiến kinh, ta tận mắt thấy cha chồng giao Hắc Vũ Lệnh cho mẹ chồng, nói rằng dùng để bảo vệ bản thân.

Sau khi đăng cơ, đội quân khởi nghĩa năm xưa được huấn luyện rồi sát nhập vào quân đội triều đình, những người cùng nhau chinh chiến đều được phong tước làm tướng.

Chỉ riêng đội quân tinh nhuệ này hoàn toàn biến mất không dấu vết, trở thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất trong bóng tối.

Tại sao lại đưa cho ta?

Đột nhiên ta cảm thấy bất an.

Mẹ chồng nắm lấy tay ta, vẻ mặt bà chưa bao giờ bình thản đến thế, tựa hồ có điều gì đó ta chưa biết.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đại Nha, đây là món quà mẫu thân tặng con, không một ai biết chuyện này.”

Ngay cả cha chồng và Tiêu Hoán cũng không biết sao?

Ta không hỏi thêm gì.

Khi trở về Đông cung, A Từ vừa tỉnh dậy.

Nàng gắng gượng thân thể yếu ớt đến gặp ta, nói rằng nàng nghe được ở yến tiệc, tiểu thư nhà Đỗ Ngự sử cùng người khác đang bàn tính âm mưu, quyết không để đứa trẻ trong bụng ta chào đời.

Khoảnh khắc đó, ta không rõ cảm giác của mình là gì.

Chỉ thấy cơn lạnh lẽo từ tim lan ra khắp cơ thể, ta thở một hơi thật sâu.

Phồn hoa nơi kinh thành, hóa ra đều có cái giá của nó.

Ta không giấu mẹ chồng chuyện này. Bà nghe xong vô cùng lo lắng, bèn đưa ta vào cung.

Tiêu Hoán không ở kinh thành, người của Ngụy lão tặc lại quá khó phòng bị. Ta ở Đông cung, mẹ chồng vẫn không yên tâm.

Chỉ có A Từ là ta không nỡ rời xa.

Tin ta tạm ở lại cung của Hoàng hậu nhanh chóng truyền đến Tiêu Hoán.

Hắn ở tận Giang Nam, nhưng vẫn thường gửi thư về.

Mẹ chồng bắt gặp vài lần, liền mỉm cười trêu chọc: “Thằng nhóc này đi xa như thế, rốt cuộc cũng biết nhớ nhung thê tử rồi. Năm đó ta mang thai Tiêu Hoán, Hoàng thượng cũng chẳng rời ta nửa bước.”

Mặt ta đỏ bừng, trong lòng lại ngập tràn vui sướng.

Mỗi bức thư, câu đầu tiên luôn là: [Ngô thê Tình Phương*.]

(*)Ngô thê (吾妻) nghĩa là "vợ của ta," cách gọi cổ xưa, trang trọng, thể hiện sự trân trọng đối với người vợ.

Hắn là người thô kệch, vậy mà từ khi làm Thái tử, chẳng biết từ lúc nào lại tự nhiên học được cách bày tỏ tình ý dịu dàng như thế.

Đường xa cách trở, ta chỉ mong hắn bình an trở về kinh.

Sau đó, thư từ của hắn dần thưa thớt, hoặc vì bận rộn, cuối cùng chẳng còn thư nào gửi lại.

Hắn bận rộn, ta có chút buồn bã, nhưng cũng không gửi thư quấy rầy hắn thường xuyên nữa.

Kinh thành dần bước vào đông.

Hắn đã đi được một thời gian dài

Đến dịp năm mới, Tiêu Hoán vẫn chưa kịp quay về.

Trong yến tiệc cuối năm, ta thấy A Từ.

Vừa nhìn thấy ta từ xa, nàng lập tức chạy đến, ánh mắt đáng thương mà đáng yêu, giọng nói đầy ấm ức: “Lục tỷ tỷ, tỷ bao giờ mới trở về?”

A Từ cao thêm chút nữa rồi.

Ta ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng trò chuyện: “Có lẽ phải đợi một thời gian nữa, nhưng tối nay ta sẽ cùng muội về Đông cung đón giao thừa. A Từ của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi.”

Nàng là một cô bé dễ dỗ dành, chưa nói được mấy câu đã tươi cười rạng rỡ.

Nhưng chúng ta chẳng ngờ rằng, đêm nay chẳng ai có thể vui vẻ nổi.

Phụ thân của A Từ - Ngụy Hoài Sở, với tư cách là thủ lĩnh của phe cựu quý tộc, ép buộc tân hoàng nhượng bộ. Sau vài phen đấu đá, hắn đưa Đỗ tiểu thư vào Đông cung, phong làm Tài Nhân của Thái tử.

Ta cứng đờ người, nhìn Đỗ tiểu thư mỉm cười với ta từ xa. Nụ cười ấy như một lời chế nhạo.

Những năm tháng thanh mai trúc mã, tình nghĩa đậm sâu. Nhưng lúc này, ta lại trở thành trò cười lớn nhất trong yến tiệc.

Đêm nay là đêm giao thừa, ta nhận được một bức thư đã lâu không thấy.

Thư gửi từ Giang Nam, nhưng người gửi có lẽ không nhận ra rằng, đây vốn không phải bức thư hắn định gửi cho ta.

Ta mở thư trong niềm vui sướng, nhưng nụ cười lập tức đông cứng trên khuôn mặt.
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 6



Là nét chữ của Tiêu Hoán.

[Thái tử phi tuổi còn trẻ, Lục Lương đệ xuất thân thấp kém, hậu viện Đông cung đơn sơ, thiếu thốn. Nếu lão sư chịu gả con gái độc nhất cho cô, cô tất sẽ đối đãi tốt với nàng, bảo hộ Tống gia hưởng trăm năm vinh hoa.]

Tống thị?

Người duy nhất được đương kim Thái tử gọi là “lão sư” chỉ có Tống Thái phó. Bức thư này, vốn là để gửi cho ông.

Lục Lương đệ — là đang nói ta.

Nhưng ta lại cảm thấy cái tên này xa lạ đến đáng sợ.

Trong thư, hắn nói về lũ lụt ở Giang Nam, về cảnh khốn khổ của bách tính, về thế lực của cựu quý tộc ăn sâu khó diệt. Vậy nên, chỉ cần có Tống cô nương là đủ sao?

Thì ra, không phải tự nhiên hắn hiểu được cách nói những lời hoa mỹ. Mà là có người đã dạy hắn thế nào mới là phong nhã, thế nào mới là quyền quý chân chính.

Chưa một lần nào trong đời, ta cảm thấy tuyệt vọng đến thế.

“Lục Lương đệ? Người sao vậy?”

Giọng nói lo lắng của cung nữ vang lên bên tai, nhưng không thể ngăn ta lao vào phòng, lật tung tất cả những lá thư được cất giữ.

Từng bức thư hắn gửi sau khi xuống Giang Nam, ta đều trút hết ra sàn, từng con chữ vẫn quen thuộc như thế.

Chỉ là, ta chưa từng để ý rằng, từ bao giờ câu mở đầu đã không còn là “Ngô thê Tình Phương” nữa rồi.”

Thay vào đó, chỉ còn lại câu: “Hỏi thăm sức khỏe của phụ hoàng, mẫu hậu.”

Lục Tình Phương, Lục thị.

Hắn đã không còn thừa nhận rằng thê tử của mình từng có một cái tên thô kệch đến mức khó nghe như vậy.

Một nỗi sợ hãi không rõ ràng tràn ngập tâm trí ta. Trong cơn kinh hãi, cơn đau dữ dội lan từ bụng ta ra khắp cơ thể.

Trước mắt ta tối sầm lại, cả người ngã quỵ xuống đất.

“Lục Lương đệ! Mau gọi Thái y!”

Khi tỉnh lại, ta đang nằm trên giường.

Chiếc bụng từng nhô lên giờ đã phẳng lặng.

Mẹ chồng ngồi cạnh, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ nhìn ta.

Bà nói, tối qua ta ăn bát chè trôi nước ở viện của A Từ.

A Từ từng nhận thuốc từ Ngụy Hoài Sở. Vào thời điểm vừa mới tiến vào Đông cung, bốn bề là hiểm nguy, nàng cầm loại thuốc như thế trong tay, chắc hẳn sợ hãi vô cùng. Nàng còn quá nhỏ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vứt thuốc đi thì dễ bị người khác phát hiện, chỉ đành giấu kín không dám để lộ.

Khương Thượng cung, kẻ được Ngụy Hoài Sở phái đến để dạy quy củ cho A Từ, mẹ chồng ta đã biết rõ từ lâu.

Nhưng chỉ cần Khương Thượng cung không đến gần ta, bà đã mắt nhắm mắt mở cho qua, dù biết điều này có thể sẽ gây nguy hại đến A Từ.

Không ngờ tối qua, Khương Thượng cung vẫn tìm được cơ hội. Bà ta không thể mang theo độc dược vào Đông cung, nhưng lại vô tình phát hiện ra thứ thuốc đó.

Mẹ chồng vì bảo vệ ta, đã đẩy hiểm họa về phía A Từ.

A Từ, vì không dám tin ai, nên đã giữ lại thứ thuốc ấy.

Còn Tiêu Hoán, hắn trao cho ta một đòn chí mạng.

Ngần ấy sự trùng hợp, cuối cùng lại trở thành định mệnh.

Ta nhắm mắt lại, cảm giác cổ họng mình nghẹn đắng.

Không phải do A Từ. Thứ thuốc đó vẫn chưa kịp phát tác.

Ngay từ lúc nhìn thấy bức thư kia, cơn đau trong bụng ta đã không thể dừng lại.

Ta từng nói rằng A Từ còn quá nhỏ, chưa biết thế gian này có bao nhiêu kẻ bạc tình.

Nhưng người nhận ra điều đó trước, lại chính là ta.

Ta cố nghiêng đầu, nhìn ra ngoài, nơi tuyết đầu mùa vừa rơi. Nước mắt chảy xuống cổ, lạnh đến đau buốt cả tim.

Khi Tiêu Hoán trở về từ Giang Nam, đã là sau Tết Nguyên Đán.

A Từ gầy đi rất nhiều. Nàng không còn hay cười nữa, ta nghe nàng hỏi Tiêu Hoán có ghét nàng không.

Khoảnh khắc ấy, tim ta như bị d.a.o cắt.

Nhìn vẻ trầm mặc của Tiêu Hoán, nhìn ánh mắt tăm tối của A Từ, ta bỗng nhiên hiểu thế nào là hận.

Mọi người đều nghĩ đó là lỗi của A Từ.

Kể cả kẻ tội đồ thật sự cũng thoải mái làm bộ bao dung, giả vờ tha thứ, nghĩ rằng như vậy là có thể bỏ qua mọi chuyện.

Sau ngày đó, ta không còn muốn nói chuyện với Tiêu Hoán nữa.

Vị Tống Thái phó nhận được bức thư vốn dành cho ta, hẳn cũng đoán được thư của ông đã bị gửi nhầm. Nhưng ông không dám nói với Tiêu Hoán. Ông vẫn tiếp tục thúc đẩy việc đưa con gái mình vào Đông cung.

Tiêu Hoán nói với ta rất nhiều.

Hắn chỉ nghĩ rằng ta đau lòng vì mất đi đứa bé, cố gắng an ủi rằng sau này chúng ta sẽ có thêm con.

Nhưng khi hắn mở miệng, hắn không còn gọi tên ta nữa.

Tình Phương là ta, nhưng Lục Đại Nha thì sao?

Ngay cả tên của ta, hắn cũng phủ nhận.

Chẳng bao lâu sau, Đỗ Tài nhân – người được ban hôn cho Thái tử – tiến cung.

Một canh giờ trước khi nàng ta đến, Thái tử đã đến trò chuyện với ta suốt đêm.

Căn phòng chẳng có gì thay đổi, vẫn giống hệt khi ta vừa bước vào Đông cung ngày đầu tiên.

Hắn ngồi đối diện với ta, cũng như đêm đó.
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 7



Ngọn nến lay lắt trong gió, hắn mặc hỷ phục, chói mắt đến lạ.

Hai người lặng thinh chẳng nói một lời.

Có lẽ hắn đã quên, đêm A Từ tiến cung, mọi thứ còn phô trương hơn thế này. Trước khi vào phòng gặp ta, hắn cũng từng thay hỷ bào chẳng liên quan đến ta.

Người nam nhân tên Tiêu Hoán từng là phu quân của ta, giờ đây đã trở thành Thái tử của vương triều này.

Hắn mở miệng, có lẽ muốn nói rất nhiều điều. Nhưng cuối cùng, hắn cũng hiểu rõ bản thân đã phản bội điều gì.

“Hãy đợi ta, Tình Phương. Chúng ta là thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, nàng sẽ luôn là thê tử duy nhất của ta.”

Khuôn mặt hắn ẩn dưới ánh nến vàng nhạt, đôi mắt dường như ươn ướt.

Nhưng hắn sẽ không còn như ngày đó, ôm chặt lấy ta mà khóc lớn, nói rằng hắn không muốn làm Thái tử, chỉ cần có Lục Đại Nha.

Ta rất muốn cười, vì thế không chút do dự mà giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

Đợi ư?

Đợi hắn làm Hoàng đế, để ta làm Hoàng hậu, đứng nhìn những nữ nhân khác cũng phải khom lưng cúi đầu giống như Lục Lương đệ ngày hôm nay sao?

Thế gian này bắt chúng ta phải quỳ gối. A Từ cũng vậy, Đỗ Tài nhân và Tống tiểu thư cũng như vậy và ta cũng chẳng khác gì.

Thái tử bị cái tát ấy làm cho đầu hắn hơi ngoảnh sang một bên.

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tình Phương, xin lỗi nàng.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta nghĩ, giữa chúng ta, đến đây là hết.

“Giữa phu thê, chân tình là điều quan trọng nhất, nhưng có lẽ điện hạ đã không cần nữa rồi.”

Cuối cùng, ánh mắt Thái tử đỏ hoe.

Chúng ta cãi vã một trận lớn, không vui mà chia xa.

Đêm ấy, ánh nến đỏ lay lắt, ta ngồi trong Phương Phi Uyển cùng A Từ ngắm trăng.

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ta.

Ta ôm nàng, bật khóc nức nở, nhưng không phải vì Thái tử.

Lục Lương đệ của ngày hôm nay đã bị giam cầm trong Đông cung, không còn đường thoát.

Xương cốt mỹ nhân làm đá kê chân, thang trời thấm đẫm m.á.u tươi.

Thương thay cho A Từ, nàng vẫn còn quá trẻ.

Đêm hôm đó, kế hoạch bao vây và diệt trừ Ngụy Hoài Sở chính thức được đưa ra bàn bạc.

Đông cung tiếp tục đón những người mới, hết người này đến người khác.

Trong cung, tình cảnh cũng không khác.

Trước khi A Từ đến tuổi cập kê, mẹ chồng triệu ta và nàng vào cung để dùng bữa cơm đoàn viên.

Trên đầu mẹ chồng cài đầy trâm ngọc, phong thái đoan trang, nhưng mái tóc đã điểm vài sợi bạc.

Bà nói, bà muốn ăn món bánh được làm bằng rau dại mà ta từng làm, món mà cả nhà thường ăn khi còn ở cố hương.

Ta tháo bỏ trâm cài, thay bộ y phục giản dị, cùng A Từ vào bếp làm một bữa cơm đoàn viên.

Khi thức ăn đã nguội lạnh, phủ đầy lớp dầu đông đặc, sắc trời ngoài điện Tuyên Dương đã đen kịt.

Lúc này, Hoàng đế và Thái tử mới mang theo cơn giá rét bước vào.

Hoàng đế nếm một miếng, liền nhíu mày.

Khi ông nghiêm nghị, dáng vẻ đã rất ra dáng của bậc đế vương, làm các cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

“Bữa ăn này do ai mang lên? Người trong Ngự thiện phòng không muốn giữ đầu nữa sao?”

Mẹ chồng rất điềm tĩnh, không nói gì, chỉ gắp một miếng bánh làm bằng rau dại bỏ vào miệng.

Còn chưa nuốt xong, Thái tử đã đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: “Thứ này cũng dám mang lên bàn, giờ bốn phương đã yên ổn, chẳng lẽ trong hoàng cung còn phải ăn cả rau dại…”

Lời chưa dứt, hắn chợt khựng lại, sắc mặt trắng bệch như bị ai đó rút sạch máu.

Hắn nhớ ra rồi sao?

Ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía ta, tựa như chính hắn cũng không thể tin được điều mình vừa nói.

“Tình Phương, ta không có ý đó…”

Ánh mắt ta lướt qua bàn đầy thức ăn nguội lạnh, bật cười nhạt.

A Từ lạnh lùng đặt bát đũa xuống bàn, giọng đầy châm biếm: “Không ăn thì bỏ xuống, đừng lãng phí.”

Không khí cứng đờ.

Dẫu sao cũng từng có tình nghĩa, chẳng ai nỡ thốt ra những lời nặng nề.

Sắc mặt Hoàng đế dần sầm xuống, ông liếc nhìn Hoàng hậu, lạnh nhạt nói: “Cơm nguội canh thừa, đừng bao giờ để xuất hiện trên bàn ăn nữa.”

Ông rời khỏi điện Tuyên Dương, bóng dáng mất hút trong màn đêm lạnh giá.

Mẹ chồng sững người đứng đó, thần sắc trống rỗng.

Thái tử bị A Từ đuổi ra khỏi phòng.

“Nếu không ăn được, thì đi khỏi đây đi.”

Mẹ chồng ngồi xuống, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm: “Khẩu vị của bọn họ đã trở nên khó chiều rồi.”

Ba người chúng ta, chẳng ai nói thêm lời nào, lặng lẽ ăn hết bữa cơm.

A Từ đã ở Đông cung được năm năm. Ta âm thầm chuẩn bị cho nàng một buổi lễ cập kê, không ngờ Thái tử cũng đến.

Trong bữa cơm tối, hắn sai người mang đến một bình rượu ngon.

Rượu thơm nồng, chúng ta ngồi đối ẩm, không ai nói lời nào.

Thái tử sai người chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho A Từ, nói rằng nàng lớn nhanh như vậy, rồi chúc nàng những năm tháng sau này bình an, thuận lợi.
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 8



Hắn uống say, dường như nghĩ rằng, chỉ cần một đêm uống cạn chén rượu này, có thể xóa sạch mọi yêu hận kéo dài suốt năm năm qua.

Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ.

A Từ đã hơi ngà ngà say, ta định gọi người đưa nàng về nghỉ ngơi. Nhưng khi ta quay đầu, lại thấy Thái tử đang nhìn chằm chằm vào A Từ.

Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì hơi men, ánh mắt mờ mịt, m.ô.n.g lung.

Dưới ánh trăng bàng bạc, hắn nhìn khuôn mặt của A Từ trong ánh sáng dịu dàng ấy, mơ hồ thốt lên: “Nếu A Từ có thể giúp chúng ta đối phó Ngụy Hoài Sở...”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Làm sao một người căm ghét Ngụy Hoài Sở như A Từ lại có thể bị hắn lợi dụng?

Chẳng lẽ là như Tống tiểu thư sao?

Trở thành nữ nhân của hắn, làm phi tử trong tương lai?

Như thể có ai đó cầm gậy đánh mạnh vào đầu ta, cơn say biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và ghê tởm.

Ta không nhớ rõ mình đã run rẩy bước đi như thế nào.

Cuối cùng, Thái tử đi theo ta trở về phòng.

Khi hắn phát hiện ta sẵn sàng hòa giải, mọi chuyện giữa hắn và A Từ dường như bị ném ra khỏi đầu.

Trời tờ mờ sáng, ta ngồi dậy từ trên giường.

Những vệt đỏ kéo dài lên tận cổ, dù nước lạnh cũng không thể rửa trôi cảm giác ghê tởm cứ bám riết lấy ta.

Trong tiếng nước chảy, ta gần như nghẹn ngào.

May mắn thay, ta vẫn còn ở đây.

A Từ của ta đã làm Thái tử phi suốt năm năm, nhưng nàng cũng chỉ vừa mới qua tuổi cập kê. Vậy mà Lục tỷ tỷ của nàng, giờ đây đã chẳng thể bảo vệ nàng lâu hơn nữa.

Hơn một tháng sau, ta và Đỗ Tài nhân đồng thời có tin vui.

Thái tử ban thưởng rất nhiều thứ, nói rằng đứa trẻ này sẽ không có chuyện gì xảy ra, bảo ta hãy yên tâm.

A Từ dọn qua ở cùng ta.

Nàng không nói gì cả, chỉ dẫn người lục soát khắp nơi trong viện của ta, khiến nơi này không còn chút kẽ hở.

Đỗ Tài nhân bị nàng giữ lại ở góc xa nhất của Đông cung, không thể đến gần.

Thật ra, ta không còn muốn vì bất kỳ ai mà sinh con nữa.

Nhưng ta không phải chỉ sống cho bản thân mình. Ngụy Hoài Sở là kẻ không ra gì, A Từ không có chỗ dựa, ta và nàng đều cần một đứa trẻ, dù là nam hay nữ.

Mẹ chồng phái đến thêm nhiều người hơn lần trước. A Từ kiểm tra tất cả một lượt, đến khi đêm đã khuya mới lén vào phòng ta.

Nàng nằm trên giường của ta, không chịu rời đi, như nhiều năm trước, gối đầu lên đầu gối ta, đưa tay sờ lên bụng ta.

“Lục tỷ tỷ, Thanh Tiêu bảo với muội, đêm cập kê ấy, Thái tử cứ nhìn muội mãi. Có phải tỷ cố ý đưa hắn đi không?”

"Phải không? Tỷ cố ý đưa hắn đi, đúng không?"

Giọng nàng rất nhỏ, như nghẹn lại, mang theo chút thổn thức không dễ nhận ra.

A Từ của chúng ta đã trưởng thành rồi.

Ta khẽ vỗ nhẹ lên lưng nàng, không nói lời nào.

Nếu nhất định phải có một người làm những việc bản thân không mong muốn, ta chỉ hy vọng người đó không phải là Ngụy Từ.

Đầu gối ta lặng lẽ ướt một mảng.

Nàng dần chìm vào cơn buồn ngủ, nhưng vẫn cố chấp lặp đi lặp lại một câu: "Muội sẽ đưa tỷ đi, Lục tỷ tỷ."

Dưới bầu trời này, có mảnh đất nào chẳng thuộc về bậc quân vương?

Đông cung, hoàng cung, phủ Tả Úy hay kinh thành, nơi nào cũng là cạm bẫy ăn thịt người.

Nàng dần không còn lên tiếng nữa, chìm vào giấc ngủ.

Ta đưa tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của nàng, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, rồi ngồi bên cạnh ngắm nhìn thật lâu.

Năm ấy, nàng gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Từ đó về sau, ta sẽ mãi mãi là tỷ tỷ của nàng.

Gần đây, Thái tử dường như bận rộn hơn rất nhiều.

Ngày thường, rất khó để nhìn thấy hắn.

Mẹ chồng có chút bất an, bà đã dặn dò ta không dưới vài lần, bảo ta phải cất kỹ Hắc Vũ Lệnh, nếu không cần thiết, tuyệt đối không để lộ ra ngoài, ngay cả với Thái tử cũng vậy.

Ta nghi ngờ, có phải bà đã biết được điều gì. Số người bà phái đến bảo vệ ta tăng gấp đôi, cảm giác bất an trong lòng ta cũng ngày càng lớn.

Vài ngày sau, trong buổi săn mùa thu, linh cảm xấu của ta trở thành hiện thực.

Khi trường săn hỗn loạn, A Từ là người đầu tiên rút kiếm, bảo vệ ta rời đi. Tiếng la hét, tiếng than khóc và những âm thanh đau đớn xé tai vang lên khắp nơi.

“Người đâu! Thích khách nhắm vào Hoàng thượng!”

“Lục Lương đệ, đi mau!”

Ta hoang mang quay đầu lại, vượt qua ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của A Từ, nhìn thấy lửa cháy lan mười dặm núi, cả khu rừng chìm trong biển lửa.

Thích khách đến bất ngờ, ai đã nhân lúc hỗn loạn này mà ra tay?

Tim ta đập thình thịch như trống, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của mẹ chồng.

Vì sao bà đưa Hắc Vũ Lệnh cho ta? Vì sao bà lại phái nhiều người đến bảo vệ ta như vậy?

Ta còn chưa kịp rời đi, Thái tử đã xuất hiện. Ta bị động thai, trên váy có vết máu, hắn vừa hoảng sợ vừa lo lắng.
 
Nguyệt Thị Cố Hương Minh - Trường Nhai
Chương 9



A Từ đi trước, Thái tử cố sức giữ ta lại, tự mình đuổi theo nàng, còn gọi thái y đến để đưa ta về doanh trướng chẩn mạch.

Nhưng không ai có thể ngăn được ta.

“Lục Lương đệ, không thể đi được đâu!”

Thái y thở hổn hển đuổi theo phía sau, nhưng ta chẳng còn tâm trí để ý đến.

Vượt qua đám đông, ta chạy thẳng đến doanh trướng của Hoàng đế và Hoàng hậu.

Còn chưa kịp đến nơi, ta đã nghe thấy tiếng khóc bi thương vang lên từ đám đông.

Người người quỳ rạp ở khắp nơi, không biết ai là người cất giọng cao vút trong màn đêm u ám, giống như tiếng quạ đen ai oán trên cành:

“Hoàng hậu nương nương băng hà rồi!”

Một tiếng ong ong chấn động xuyên qua tai ta, tất cả trước mắt như một bức tranh phai màu, chỉ còn lại một khoảng trắng mịt mờ.

Ai không còn nữa?

Băng hà nghĩa là gì?

Cơ thể ta loạng choạng, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khắp hoàng cung đều treo cờ trắng.

Ta nằm liệt giường nhiều ngày, Thái tử từng đến thăm, nhưng bị ta từ chối ở ngoài cửa.

Hắn kể cho ta nghe nhiều điều.

Cuộc bao vây ám sát tại trường săn là do Đỗ gia và Ngụy Hoài Sở sắp đặt, Đỗ Tài nhân cũng tham gia.

Sau khi A Từ rời khỏi ta, nàng đã ép c.h.ế.t Đỗ Tài nhân.

Một xác hai mạng.

Cái bóng ngoài cửa trông tiều tụy, hắn thở dài một hơi: “Tình Phương, A Từ không phải là người mềm lòng. A Từ mà nàng nhìn thấy, không giống với những gì chúng ta biết đâu.”

Ta chỉ cảm thấy nực cười.

Điều đó thì có ý nghĩa gì?

A Từ làm tất cả đều là vì ta.

Nếu không phải những kẻ đó tham lam vô độ, nếu không phải vì họ đã hại c.h.ế.t mẹ chồng ta, A Từ cũng không đến mức phải tự tay g.i.ế.c người.

Đỗ gia, Ngụy Hoài Sở, Hoàng đế và Thái tử, chẳng ai trong số họ là vô tội cả.

Chỉ có A Từ đứng ở phía đối lập với bọn họ, liều mình bảo vệ ta.

“Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi.”

Thái tử lặng thinh, cuối cùng đành rời đi.

A Từ đến thăm ta.

Nàng là Thái tử phi, phải quỳ trước linh cữu của Hoàng hậu, hai đầu gối đã bầm tím.

Ta nhìn thấy A Từ, nhưng không còn chút sức lực để lên tiếng.

Nàng im lặng rất lâu, rồi nói rằng Hoàng hậu c.h.ế.t vì đỡ tên cho Hoàng đế.

Đôi mắt từng sáng ngời linh động của nàng, giờ đây, trong ánh sáng mờ nhạt đã không còn chút ánh sáng nào.

Có lẽ chính nàng cũng không nhận ra, ánh mắt nàng nhìn ta mang theo một chút cầu xin.

Nàng van ta đừng đến linh đường, van ta đừng quá đau buồn.

Nhưng, con người đâu phải cỏ cây.

Ta nhắm mắt lại, toàn thân như có một dòng m.á.u lạnh đóng băng từng tấc một.

Ta đưa Hắc Vũ Lệnh cho A Từ.

Nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Chúng ta không nói gì, nhưng trong lòng đều tự hiểu.

Mẹ chồng đã lờ mờ nhận ra những biến cố trong tương lai, nên giao nó lại cho ta.

Giờ đây, ta cũng làm điều tương tự, giao nó lại cho A Từ.

Có lẽ nàng cũng nhận ra, ta và mẹ chồng đều mang cùng một nỗi bất an.

Sau tang lễ, Hoàng đế lâm trọng bệnh. Bệnh tình kéo dài và dữ dội, chỉ sau một đêm ông đã già đi trông thấy.

Khi triệu kiến ta và Thái tử, mỗi lần nhắc đến Hoàng hậu, ông đều nghẹn ngào không nói nên lời.

Ta nhìn khuôn mặt tiều tụy của ông, không một biểu cảm.

Đế vương rơi lệ, trông thật thâm tình.

Nếu ông ta c.h.ế.t ngay vào ngày mẹ chồng ta qua đời, có lẽ ta còn rơi hai giọt nước mắt vì ông. Nhưng giờ đây, ta chỉ mong ông sớm c.h.ế.t đi.

Ánh mắt đầy căm hận của ta khiến ông đau đớn, không dám gặp lại chúng ta nữa.

Thái tử cũng đổ bệnh, đóng cửa Đông cung, hắn luôn nhắc đến hai đứa trẻ đã chết.

Đứa trẻ mà ta sảy thai khi mang bầu và đứa trẻ của Đỗ Tài nhân c.h.ế.t cùng nàng khi A Từ buộc nàng treo cổ.

“Tình Phương, trẻ con vô tội…”

Hắn ngồi ở mép ghế, khuôn mặt đầy đau khổ.

Vậy còn con ta thì sao?

Đỗ Tài nhân cùng Khương Thượng cung hại c.h.ế.t con ta, các nàng ấy vô tội, còn ta và con ta phải trả giá hay sao?

Gương mặt này từng rất quen thuộc, nay lại lạnh lùng và vô tình đến thế.

Ta cúi đầu, chiếc muỗng trong tay rơi xuống bát.

Lúc này hắn mới chợt nhận ra, ta mang thuốc đến. Hắn như tỉnh lại, miễn cưỡng mỉm cười.

“Hồi ở quê, nàng cũng thường chăm sóc ta như thế này.”

Hắn nói vậy, nhưng không nhận lấy bát thuốc.

Ta giả vờ không để ý, thử một ngụm để xem thuốc còn nóng hay không, rồi mới đưa cho hắn.

Hắn lúc này mới cầm lấy, bờ vai rõ ràng thả lỏng.

Nhìn hắn uống hết bát thuốc, ta đưa tay đặt lên bụng mình.

Kể từ ngày đó, ta thường xuyên đưa thuốc cho hắn.
 
Back
Top Bottom