Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPl7KxefF4SKIAnDCay2tSWhh0UFHjPEVn2cbujbYsXjOnf4I04Mw7_-cNB3sXB_4oiXGjs3vdXc72B2mwLqPGDN_AwZLbJRR4kiKnjSXVm_jnVpoUGP8mR2nzgkS5PugqHsPb7MqjBeApygdu7Bd0A=w215-h322-s-no-gm

Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Tác giả: Thập Thất Kim
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Buổi sáng ta vẫn là tên ăn mày bẩn thỉu, buổi tối được tắm đến trắng nõn thơm ngát.
Vì ta bán mình vào thanh lâu.
Tú bà nhìn ta từ trên xuống dưới, nếp nhăn trên trán như nở hoa.
"Năm ngày sau chính là Trung thu, sẽ cho ngươi tiếp khách."
Ta không nhìn bà ta.
Tiền bán mình đã vào túi tà, còn có thể do bà ta định đoạt à?
Bây giờ ta chỉ muốn ngủ một giấc.
Sương phòng ở nơi này gì cũng tốt, chỉ là thơm đến mức khiến người ta choáng váng.
Ta khép cửa lại, đưa tay đẩy một cửa sổ nhỏ khắc hoa.
Lại thấy tia sáng từ cửa sổ chiếu ra.
Dần dần lan ra sáng ngập trời.
Sao ở ngoài cửa sổ của ta lại có một căn phòng cao quý như thế?
Một nam tử đang ngồi ngay ngắn trước thư án, cúi đầu xoa cung.
Hắn ngước mắt cũng nhìn thấy ta.
Không kinh ngạc lại rất tức giận.
"Ta không cần báo đáp! Ai đưa cô nương vào phủ? Hoang đường!"
Lúc này ta mới nhìn rõ mặt hắn, vô cùng tuấn tú.
Hắn là Tống Sơn.
Khoan đã,
Tống Sơn?
Không phải vào giờ Ngọ ba khắc hôm nay đã bị lăng trì xử tử à?
Chính mắt ta nhìn thấy.​
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 1



Đầu óc c*̉a ta rối mù.

Rõ ràng chỉ mở cửa sổ nhưng hình như mở cửa dẫn đến nơi khác.

Ta dụi mắt, ánh mắt nhìn kệ cách đó không xa.

Trên đó treo một bộ triều phục Trạng Nguyên thêu đầy trân châu.

Thì ra ngoài cửa sổ nhà ta có thể thông về ba năm trước...

Năm Khánh Ninh ba mươi bảy.

Lần đầu tiên ta gặp Tống Sơn trên con đường phồn hoa nhất ở kinh thành.

Hắn mặc áo bào đỏ chói lóa rực rỡ.

Ta chưa từng thấy người đẹp như vậy.

Trên đường ai c*̃ng nhốn nháo.

Ống tay áo khẽ bay vì hắn, cất tiếng chào mừng vì hắn.

Hắn cưỡi ngựa đi trong màu sắc sặc sỡ, giống như thần linh được cung phụng.

Mà khi đó, ta đang giơ giấy trắng "Bán mình chôn cha", bị đám người xô đẩy vào chân tường.

Nhưng vào ngày hôm đó, ta nhận được một số bạc lớn.

Ta tò mò.

Là ai dễ bị lừa như vậy?

Vì thế ta đi theo người đưa bạc cho mình, thấy hắn đi vào phủ Trạng Nguyên.

Ta hiểu.

Có lẽ lúc này Tống Sơn đoán rằng ta thật sự bán mình vào phủ, lấy thân báo đáp.

Không phải người ta nói, người thông tuệ nhất thiên hạ mới có thể đạt Trạng Nguyên à?

Nhưng ta nhìn hắn thấy rất dễ bị lừa.

Từ nhỏ ta đã không có nhà để về, nào có cha để chôn.

Ta chỉ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lừa gạt ít tiền tiêu mà thôi.

Nhưng chân c*̉a hắn cứ chôn ở đó.

"Ngoài cửa sổ này là gì?"

Ta bước nhanh đến bên cạnh hắn, theo ánh mắt c*̉a hắn nhìn lại.

Ngoài cửa sổ cửa hắn chính là dẫn đến ba năm sau.

Xuân Phong Lâu, sương phòng c*̉a ta...

Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi lăm, ngày mười tháng tám, hắn chết vào ngày đó.

*

Mấy hôm nay, hai ta đi qua đi lại cánh cửa kia.

Cuối c*̀ng hiểu rõ quy luật c*̉a lối đi này.

Mỗi ngày chỉ có một canh giờ, lúc hai chúng ta đều mở cửa sổ ra, lối đi này sẽ hình thành.

Ta có thể đi vào phòng hắn, hắn c*̃ng có thể đến sương phòng c*̉a ta.

Nhưng chúng ta không đi được thế giới ngoài phòng c*̉a đối phương.

Sau khi lối đi biến mất, chúng ta sẽ trở lại thời không c*̉a mình.

Còn nếu có người thứ ba ở đây, lối đi sẽ không xuất hiện, hoặc sẽ biến mất ngay.

Ta cảm thấy chuyện này giống thăm tù.

Tống Sơn hỏi ta, ba năm sau Ninh quốc như thế nào.

Ta khuyên hắn, ngài đó, vẫn nên nghĩ lại bản thân trước đi.

"Tống Sơn, ba năm sau ngài chết rất thảm."

"Vào ngày mười tháng tám năm Khánh Ninh quốc thứ 45."

"Hơn nữa bị lăng trì ở Thái Thị Khẩu."

Đáy mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng không hề hoảng hốt.

"Hửm? Vì sao mà chết?"

Vì sao mà chết?

Đó là tội lỗi chồng chất.

Ta bẻ ngón tay, ta nói hết hình phạt và những lời nghe được ở Xuân Phong lâu cho hắn biết.

"Ngài ít học lại thành tân khoa Trạng Nguyên."

"th*m nh*ng xa hoa lãng phí, ức hiếp bách tính."

"Những chuyện này không tính là gì, ngài bị lăng trì vì tội phản quốc."

Tống Sơn bật cười ra tiếng.

"Phản quốc? Chẳng lẽ ta quy hàng Bắc Lương?"

Ta khẽ gật đầu.

Lúc người tuyên đọc tội trạng ở pháp trường đã nói như thế.

Tống Sơn không nói tiếp, như có điều suy nghĩ.

Vẻ mặt bình tĩnh này giống hệt lúc ta nhìn thấy ở Thái Thị Khẩu.

Dao lăng trì lướt trên người hắn, máu tuôn ra.

Có người hét lên, có người bịt kín mắt.

Hắn lại không thốt lên lời nào.

Giống như pho tượng chảy máu, ngọc sắp vỡ vụn.

Ta cố gắng xóa đi cảnh tượng Tống Sơn bị hành hình trong đầu.

Hai hàng lông mày bình tĩnh trong sáng khiến cho trong lòng ta nảy sinh suy nghĩ mãnh liệt.

"Tống Sơn, ta có thể giúp ngài."

"Cô nươngi?"

"Đúng, có thể cứu mạng ngài."

Lần này ta không có ý định lừa hắn.

Ánh mắt Tống Sơn tĩnh lặng như đầm sâu chợt lóe lên.

"Đại ân này không thể nào cảm tạ hết được, Tống mỗ sẽ..."

Ta cắt lời hắn: "Sau khi chuyện này thành công, ngài phải đảm bảo ta cả đời phú quý."

Ta không thích phí công làm chuyện tốt.

Càng không thích người tốt bị oan mất sớm.

Hôm nay đã sắp đến giờ.

Ta duỗi lưng, chuẩn bị đi về phủ.

Tống Sơn gọi ta lại: "Ngày mai Trung thu, cô nương có hẹn không?"

"Có, Trung thu ta phải tiếp khách."

Chỉ thấy sắc mặt hắn tối sầm lại.

Có lẽ là vì lối đi này sắp biến mất.

Chớp mắt một cái, ta đã về lại sương phòng c*̉a mình.

Tú bà đang ở bên ngoài cố gõ cửa.

"Xuân Nương, Xuân Nương, mau mở cửa! Khách đã không chờ được rồi!"

Xuân Nương.

Tên này không tệ.

Từ nhỏ ta còn không có tên.

Vẫn nghĩ rằng "Nha đầu xấu xí" là tên c*̉a ta.

Khi ta năm tuổi, trong nhà có đệ đệ.

Ta bị cha mẹ dẫn vào thành.

Bọn họ nhân lúc nhiều người thả lỏng tay đang nắm ta.

Thật ra ta biết đường về nhà.

Nhưng bọn họ đã nói không cần ta nữa, ta c*̃ng không cần nhà nữa.

Trước đó, Tống Sơn nói xin hỏi tên cô nương?

Ta nghĩ, dường như Nha đầu xấu xí không phải tên.

Vì thế nói: "Xuân Nương."

Đây là tên tú bà đặt cho ta.

"Đúng là một hạt giống tốt để làm hoa khôi, sau này gọi ngươi là Xuân Nương."

Ta đi đến trước cửa, kéo then cài cửa ra.

Trong lòng buồn bực.

Còn chưa đến Trung thu đã phải tiếp khách sớm rồi?

*

Gặp lại Tống Sơn là chuyện nhiều ngày sau.

Ta liên tục mở cửa sổ mấy ngày nhưng không thấy lối đó.

Cho đến hôm nay, khi ta mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường.

Giọng nói c*̉a Tống Sơn vang lên ở sau lưng ta.

"Mấy ngày không gặp, trông cô nương có vẻ rất mệt mỏi?"

"Đúng vậy, mệt chết ta rồi, quá nhiều khách rồi."

Ta lười biếng đứng lên khỏi giường.

Tống Sơn nhướng mày, ánh mắt lăng lệ.

"Khách? Cô nương không chuộc thân à?"

Giọng điệu này hung hăng gấp bội so với bình thường, khiến ta không dám thở mạnh.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 2



Ta ôm gối theo bản năng.

Thầm nghĩ, nếu bình thường Tống đại nhân nói với bách tính như vậy...

Vậy thì có lẽ hắn không bị oan lắm.

Ta chậm rãi gật đầu với hắn: "Đã chuộc rồi, chuộc rồi, sau này ta không cần đón khách nữa."

"Ừm, chuộc thân thế nào?"

Ta thấy sắc mặt c*̉a hắn dịu lại, hắng giọng.

Nói đến chuyện chuộc thân này đúng là hơi quanh co.

Một kẻ có tiền mà chưa đến Trung thu đã nhìn trúng ta.

Mấy thỏi vàng vào tay, tú bà đã liều mạng gõ cửa.

Đẩy con lợn người vào phòng c*̉a ta.

Ta nhìn gã cởi y phục c*̉a mình, hai móng heo vuốt ve bên hông ta.

Nhưng trong chớp mắt, gã thành một con heo chỉ biết khóc tang.

Bởi vì ta đánh rất hăng.

Trước kia còn được cao nhân chỉ dạy.

Ta chưởng một cái như chẻ c*̉i, đánh người không thấy máu chỉ bị thương nội tạng.

Sau khi gã bị ta đánh chạy đi, lại gọi một đám người đến dạy dỗ ta.

Nhưng không lâu sau, bọn chúng đều lăn lộn đầy đất, không ai dám đụng đến ta nữa.

Tống Sơn khẽ ho một tiếng.

"Nếu bọn họ báo quan thì cô nương phải làm sao?"

Tống đại nhân đoán đúng.

Bọn chúng đã đi báo quan.

Chỉ là khi quan sai đến, trên mình ta đầy thương tích.

Quần áo dính máu, khóc nước mắt như mưa.

Quan sai xem xét, đám người báo quan lại không hề tổn thương gì.

Vì thế, ta trách mắng bọn chúng mấy câu: "Nhớ kỹ, cô nương Xuân Phong Lâu c*̃ng là người."

Sau đó quay đầu rời đi.

"Làm bị thương kẻ thù một nghìn, tổn thương tám trăm, cần gì mua bán lỗ vốn vậy? Vết thương sao rồi? Bôi thuốc chưa?"

Tống Sơn là quân tử, không giống người sẽ động tay động chân.

Giờ phút này lại chân tay lóng ngóng kéo ống tay áo c*̉a ta lên.

Ta đưa tay qua, nằm xuống.

Trong lòng nghĩ, không biết vì sao hắn lại thi đỗ Trạng Nguyên...

Sao ta lại đổ máu vì những kẻ kia được?

Trên bàn trang điểm có sẵn son phấn, muốn đỏ có đỏ, muốn tím có tím.

Ta đi nhà bếp uy hiếp đầu bếp Ngưu Tam lấy ba bát máu heo xối lên quần áo.

Tống Sơn biết ta không bị thương, có lẽ đang hối hận ban nãy cần gì nóng lòng như vậy.

Vì thế mặt nóng lên, chuyển chủ đề.

"Cho nên, cô nương đã chuộc thân vậy sao?"

"Đúng thế."

"À."

Ta nhìn thấy dáng vẻ mất mát c*̉a hắn, ta không nhịn được cười.

Ta kéo ống tay áo c*̉a hắn.

"Tống Sơn, cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, c*̃ng không phải ta chuộc thân cho cô nương."

"Cảm ơn, vì thật sự có người đến chuộc thân cho ta."

"Tên này may mà không thất hứa!" Khóe miệng Tống Sơn cong lên nụ cười tuấn tú khiến người ta rung động.

Ta nhớ hôm Trung thu, tú bà dè dặt đến tìm ta.

Hôm qua ta gây chuyện như vậy khiến bà ta nghẹn họng.

"Nha đầu, miếu nhỏ này c*̉a chúng ta không giữ được cô nương."

"Cô nương đi đi, tiền chuộc thân ta c*̃ng không đòi."

"Ta chỉ muốn làm ăn đàng hoàng, c*̉a đi thay người."

Nhưng ta không muốn đi.

Ăn đã quen, ngủ c*̃ng say.

Ta nói: "Ta không muốn làm cô nương hầu hạ nam nhân, nhưng làm việc tay chân, làm hộ vệ giữ nhà được chứ?"

"Nếu có người đến Xuân Phong Lâu quấy rối, định xử bà thì sao?"

Tú bà lắc đầu như trống lắc, trên gương mặt đầy nếp nhăn có thể văng mấy giọt nước mắt chua xót.

Bà ta đang muốn từ chối, đã thấy một gã sai vặt chạy đến bẩm báo.

Nói có người ở cửa ra vào chỉ mặt gọi tên, muốn chuộc thân cho Xuân Nương.

Chuộc thân?

Cho ta?

Ta còn đi nhanh hơn tú bà, chạy như bay đến cửa chính.

Người đến chuộc thân cho ta là một hòa thượng.

Y nói ba năm trước có thí chủ họ Tống đã đi suốt đêm đến Tín Thủ Tự, muốn bỏ tiền giúp bọn họ tu sửa miếu thờ.

c*̃ng chỉ có một yêu cầu.

Đó chính là vào ngày Trung Thu ba năm sau, đưa rương hắn đã niêm phong đến Xuân Phong Lâu để chuộc thân cho Xuân Nương cô nương.

Hắn bảo tất cả hòa thượng thề trước mặt Bồ Tát, sau đó mới yên tâm xuống núi.

Thảo nào mấy hôm nay ta không gặp Tống Sơn.

Chắc là hắn lên núi, không ở trong phòng, không mở lối đi.

Lối đi này chỉ cho người qua, không đưa đồ qua được nên hắn mới nghĩ ra cách này.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 3



Ta cười thầm trong lòng, dùng tay v**t v* cái rương bị bụi bao phủ, tưởng tượng cảnh hắn giục ngựa ra khỏi thành, được ánh trăng bao phủ.

Cái rương đóng kín, được niêm phong bởi hai tờ giấy ố vàng.

Chữ viết thẳng tắp khiến ta nhớ đến gương mặt tuấn tú của hắn.

Đáng tiếc, ta không biết chữ.

Ta cẩn thận xé giấy niêm phong, mở rương ra.

Trước mắt lóe lên.

Không phải màu trắng mà đầy màu vàng.

Vành tai ta đỏ lên.

Tú bà hô to gọi nhỏ.

"Ôi! Là vàng!"

"Ít nhất cũng hơn vạn lượng!"

"Quá dữ!"

*

Ta chắp tay với thần tài.

"Tống Sơn, ngài quá khách sáo rồi! Nhiều tiền như vậy mua cả Xuân Phong Lâu cũng được."

"Ta không biết chuộc thân giá bao nhiêu, nên cố ý bỏ nhiều một chút."

Lúc Tống Sơn không nghiêm túc càng làm người khác yêu thích hơn.

Có số tiền này, ta không chỉ có tự do mà còn có giàu sang.

Ta nói với Tống Sơn ta đã dùng hết số tiền này rồi.

Bởi vì ta đã mua Xuân Phong Lâu.

Ta cho tú bà một khoản tiền để bà ta trở về dưỡng lão.

Lại chuộc thân cho tất cả cô nương.

Muốn đi thì cho đi.

Muốn ở lại thì vinh nhục cùng hưởng, cùng vất vả kiếm tiền.

Ta định biến thanh lâu này thành tửu lâu.

Ta cũng sửa tên lại.

Từ Xuân Phong Lâu thành Xuân Sơn Lâu.

Tống Sơn gật đầu cười.

"Đổi tên hay lắm, không làm cơn gió nhẹ lướt qua nhành liễu, chỉ nguyện làm ngọn núi sừng sững."

Ta nói: "Ta không nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ cảm thấy nếu ngài đã bỏ tiền ra thì nhất định phải để tên ngài vào."

"Mấy hôm nay vừa khai trương, việc làm ăn tốt lạ kỳ."

"Khách vô cùng đông đúc, ta mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm lỳ trên giường không động đậy."

"Chỉ tiếc Xuân Sơn Lâu ở tương lai của ngài. Nếu kiếm tiền rồi không biết nên chia cho ngài thế nào."

Tống Sơn cười thành hai vầng trăng khuyết.

"Làm thêm mấy lần pháp sự, đốt thêm chút giấy là đủ."

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng nhạt chiếu lên mặt ta, khiến trong lòng ta vừa đau lại nóng.

Ta đưa tay bịt miệng hắn.

"Tống Sơn, chuyện xảy ra ở Thái Thị Khẩu không phải tương lai của ngài."

Lần này có ta ở đây.

*

Hạ qua đông đến.

Xuân Sơn Lâu đã là tửu lâu được chào đón nhất ở kinh thành.

Dù sao người bưng trà rót nước ở Xuân Sơn Lâu cũng không phải nha đầu, tiểu nhị bình thường.

Hữu duyên còn có thể gặp hoa khôi từng nổi tiếng.

Ta cũng đặc biệt tìm sư phó, dạy dỗ các cô nương đánh đàn hát khúc.

Giai âm nhã nhạc, hung đúc nhân tình.

Nhưng cho dù cô nương xinh đẹp thế nào cũng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần.

Vì chưởng quỹ, cũng chính là ta phụ trách bảo vệ.

Xuân Sơn Lâu, một mặt giúp ta kiếm rất nhiều bạc.

Đồng thời cũng giúp ta thu thập rất nhiều tin tức.

Hễ là tin tức liên quan đến Tống Sơn, cho dù tiểu nhị nghe thấy gì cũng đều giúp ta chú ý.

Hơn nữa, ta cũng cố ý kết giao quan lại quyền quý đến Xuân Sơn Lâu.

Dần dần ta biết rõ lý do Tống Sơn bị định tội từ đầu đến cuối.

Tống Sơn thấy ta đang ngẩn người, thả quyển sách trong tay xuống.

Hắn cầm thước lên, khẽ đánh lên tay ta: "Lại lười biếng!"

Đây đều là tự ta tìm.

Ta bảo Tống Sơn dạy ta học.

Mỗi ngày một canh giờ, phần lớn thời giờ là hắn đọc sách, ta chép sách.

Chép đến mức tay ta đau đớn, cầm bút còn mệt hơn đọc sách.

"Ngài đã làm Trạng Nguyên, chẳng phải đã chép mấy trăm rương sách hay sao?" Ta phàn nàn nói.

"Không có, ta đã xem sẽ không quên được."

Ta oán hận liếc mắt nhìn hắn.

Nhưng thầy nghiêm khắc thì trò càng giỏi.

Ta đã có thể đọc hiểu tất cả sổ sách và khế ước liên quan đến Xuân Sơn Lâu.

Mặc dù chữ vẫn chưa đẹp, nhưng cũng được. Ta nghĩ gì viết xuống như thế.

Giờ phút này, ta viết một tên người.

Hàn Sung.

Ta đưa giấy đến trước bàn của Tống Sơn.

Hàn Sung?

Tống Sơn nói, y vốn là hộ vệ hoàng thành nhưng lại lên chức cực nhanh.

Nào chỉ nhanh chứ?

Ta nói với Tống Sơn, y đã làm thống lĩnh cấm quân hoàng thành từ lâu.

Sau khi Tống Sơn chết không lâu đã cưới công chúa, thành phò mã đương triều.

Tống Sơn bị tội phản quốc, trần tình nhiều lần nhưng thiên tử không gặp.

Có mấy công công đến Xuân Sơn Lâu dùng bữa, bị ta dụ uống say mới nói ra chân tướng.

Thiên tử không muốn gặp khi nào?

Rõ ràng tên thống lĩnh cấm quân này phong tỏa toàn bộ tin tức tấu lên trên.

Là y khiến Tống Sơn không có cơ hội biện bạch.

Cho dù sau lưng y tính toán cái quỷ gì, hay chỉ là súng trong tay kẻ khác thì đều phải diệt trừ.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 4



Chỉ là không ngờ, ngày hôm sau Hàn Sung lại đến Xuân Sơn Lâu của ta.

Chắc hẳn Tống Sơn còn đang lên kế hoạch đối phó với y thế nào.

Nhưng bây giờ ta đang nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí trong tương lai của Hàn Sung.

Ngồi ở gian phòng tốt nhất trong Xuân Sơn Lâu, lệnh ta đích thân dâng trà.

*

Ta không giống Tống Sơn, từ nhỏ khi gặp ai cũng nở nụ cười ôn hòa.

Cười cười trông có vẻ như rất hiền lành.

Từ nhỏ ta gặp đủ hạng người.

Dần dần đã quen thuộc mùi của kẻ hạ lưu.

Hàn Sung, cho dù trên người mặc tơ lụa thượng hạng, tay cầm quạt tranh thủy mặc, nhưng ta vẫn có thể ngửi được sự hèn hạ trên người y.

Có lẽ y cũng nghĩ rằng ta không đứng đắn.

Cho nên lúc y nhìn thấy ta không hề có ý muốn che giấu.

Y khẽ vươn tay muốn kéo ta ngồi cạnh mình.

Dùng bàn tay như móng heo kia khẽ vuốt lưng ta.

"Bà chủ, nổi tiếng khắp nơi, đúng là báu vật nhân gian."

Ta vốn định dùng nước nóng trong ấm trà làm nóng da heo của y.

Nhưng bây giờ không phải lúc.

Y là thống lĩnh cấm quân cao cao tại thượng.

Ngoài Xuân Sơn Lâu đầy hộ vệ của y.

Vì thế ta quyết định cười dâng trà cho y trước.

"Đại thống lĩnh nổi tiếng kinh thành, ngưỡng mộ đã lâu."

Y cười d*m đ*ng.

"Bà chủ, giọng nói của nàng ngọt ngào quá. Ta không vòng vo với nàng nữa, nàng theo ta làm thiếp thất được chứ?"

*

Thiếp thất?

Chẳng phải thiếp thất mấy phòng của y vừa mới chết không lâu à?

Trên phố đồn, tính cách y ngang ngược, đối xử với mọi người thô lỗ, chỉ cần không hài lòng sẽ ra tay đánh chửi.

Đổi mấy thiếp thất đều không sống lâu.

Sau khi cưới công chúa lại dám ngang tàng như thế.

Xem ra chống lưng của Hàn Sung rất cứng.

Bây giờ chọn trúng ta rồi?

Vậy cũng không phải chuyện xấu.

Ở Xuân Sơn Lâu ta không dám ra tay, sợ liên lụy với tiểu nhị luôn gắn bó với ta.

Nếu đi nơi khác thì đừng trách ta không khách sáo.

Y thấy ta không từ chối, cười còn d*m đ*ng hơn ban nãy.

Y đưa một tay cầm chiếc bánh bao lên nhai, một tay khác nhét quạt mình vào tay ta.

"Cây quạt này chính là sính lễ."

"Đây chính là vật của Hoàng thất, Tuyên Vương tặng cho."

"Ta sẽ mau chóng chọn ngày đẹp đón nàng vào phủ."

Ta dỗ y ăn uống xong, tiễn y ngồi kiệu rời đi.

Sau đó, ta đi xuống bếp liếc mắt ra hiệu với Ngưu Tam.

Ngưu Tam khẽ nói: "Trùng người đưa ta đã cho hết vào bánh bao, không sót con nào."

Ta khẽ gật đầu.

Tài nấu nướng rất tốt, y không nhìn ra sự khác thường.

Có lẽ việc này đủ khiến y bệnh mười ngày nửa tháng.

Mỗi mười lăm hàng tháng, y đều đi đến chỗ Tuyên Vương, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Rốt cuộc là ăn trúng gì ở nhà ai, chắc y cũng không dám làm ầm lên mà điều tra kỹ.

Ta nhìn cây quạt trong tay, rơi vào trầm tư.

Xem ra Hàn Sung là chó của Tuyên Vương.

Nhưng vì sao bọn chúng muốn hại Tống Sơn.

*

"Vì thái tử điện hạ."

"Sau khi Thái tử chết, Tuyên Vương chính là Thái tử duy nhất."

"Có lẽ sợ ta điều tra ra được chuyện gì nên mới ra tay với ta."

Tống Sơn ở trong sương phòng ta, vừa nói vừa nhìn cây quạt Hàn Sung đưa cho ta.

Ta nói cây quạt bẩn, bảo hắn đừng đụng.

"Không sao, thứ nay sẽ nhanh chóng trở thành đồ của người chết thôi."

"Hàn Sung dám yêu cầu cưới nàng? Y không có mệnh này."

*

Tống Sơn khi thì dịu dàng như ngọc.

Khi thì hung hăng như một thanh đao sáng loáng.

Cũng khó trách như thế.

Hắn vốn là thiếu tướng tàn nhẫn nhất ở Vân Trung Quan.

Rong ruổi chiến trường, đánh đâu thắng đó.

Trước khi biết quá khứ của hắn, vì muốn báo đáp hắn dạy ta học, ta từng muốn truyền võ nghệ của mình cho hắn, để hắn phòng thân.

Hắn lại cười từ chối: "Thật ra ta đánh nhau cũng rất hung hãn."

Tống Sơn cũng xuất thân là từ nhà tướng.

Phụ thân của hắn cưới trưởng công chúa.

Nếu bàn về thân thích, Tống Sơn phải gọi Hoàng đế một tiếng cữu cữu.

Cha mẹ của Tống Sơn có tính cách mạnh mẽ, cùng lên trận giết địch.

Nhưng đều chết ở chiến trường Bắc Lương.

Tống Sơn còn nhỏ đã cầm ấn soái, hắn chỉ hơn chứ không hề kém cha mẹ.

Bởi vì cha mẹ đều tận trung vì nước, từ nhỏ Tống Sơn đã được nuôi dưỡng ở trong cung, được Từ hoàng hậu và Thái tử chăm sóc từ nhỏ.

Tống Sơn nói, ngoại trừ phụ mẫu đã chết, hoàng hậu và Thái tử ca ca là người thân duy nhất của hắn.

Nhưng sau một lần hắn xuất chinh trở về, mọi chuyện trở nên thay đổi.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 5



Hoàng hậu và Thái tử đều đã chết.

Rõ ràng hắn chiến thắng trở về, Hoàng đế lại thu hồi binh quyền của hắn.

Chỉ vì hắn có quan hệ thân thiết với Thái tử đã chết.

Vì thế, hắn chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Triều đình không cho hắn làm quan thì hắn đi tranh.

Thi đỗ công danh, nghênh ngang dạo phố trước mặt bách tính.

Hắn không tin triều đình sẽ để cho một Trạng Nguyên rảnh rỗi ở nhà.

Chỉ cần có thể tranh được một vị trí thì hắn sẽ ra mặt.

Tra được chân tướng hoàng hậu và Thái tử bị sát hại.

Điều quan trọng hơn là hắn đã từng hứa với Thái tử hai người sẽ nắm tay sáng lập một triều đại thịnh thế.

Bây giờ cho dù Thái tử không có ở đây, hắn cũng phải tự mình đi con đường này.

Không phụ thịnh thế không phụ quân.

*

Ta chưa đợi được tin tức từ Tống Sơn.

Kiệu hoa của Hàn Sung đã đến trước cửa Xuân Sơn Lâu.

Trong bụng tên này đầy ý nghĩ xấu, có lẽ không sợ độc trùng, sao lại khỏe nhanh như vậy.

Ta thoáng nhìn qua hỉ bào đỏ rực, trong lòng hỗn loạn.

Nhưng điều khiến ta hoảng loạn chính là Tần Thanh.

Tỷ ấy v**t v* hỉ bảo, líu ríu không ngừng.

"Bộ y phục này được may rất tốt! Xem ra Đại thống lĩnh không đối xử tệ với muội."

"Sau này muội có phúc phần, đừng quên tỷ muội chúng ta."

Tần Thanh từng là hoa khôi ở Xuân Phong Lâu.

Mặc dù tỷ ấy bằng lòng ở lại Xuân Sơn Lâu nhưng vẫn thường dở tính hoa khôi.

Xuất thân từ chốn phong lưu, miệng càng oán độc.

Giống như ta.

Nếu là bình thường, ta còn thời gian móc mỉa vài câu với tỷ ấy

Nhưng hôm nay ta không rảnh.

Ta đuổi tỷ ấy đi, tự mình mặc hỉ phục.

Ta nhét thuốc có thể giết người vô hình trong tay áo.

Lại thả chủy thủ ở đùi và hông.

Buổi tối hôm nay xem tình hình mà quyết định, dùng cách nào để ngươi chết ta sống.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, lại có một làn mê hương phả về phía ta.

Tên hạ lưu này dám hạ mê hương với ta?

Không hay rồi, bây giờ không nhìn thấy gì cả.

Chẳng lẽ ý đồ của ta bị phát hiện rồi?

Hàn Sung, tên hồ ly này, đồ con rùa... Vậy mà dám hạ dược, ngươi chết không yên lành đâu.

Ta dùng ý thức nguyền rủa một phen, sau đó không còn cảm giác gì nữa.

*

Không biết ta đã ngủ bao lâu, đầu đau muốn nứt ra.

Ta miễn cưỡng cố mở mí mắt nặng nề, nâng trán đứng dậy.

Sắc trời tối đen, ánh nến trong phòng u ám.

Hỉ phục trên người ta bị cởi hết.

Ta đang mặc áo ngủ trong gian phòng, trên giường của mình.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Người đâu." Ta gọi.

Chỉ thấy cửa khẽ đẩy ra.

Người đầu tiên đi vào là đầu bếp Ngưu Tam, cầm một con dao mổ heo.

Sau đó là Lăng Nhi, Bích Sương, Thu Lộ...

"Các ngươi đứng ở bên ngoài làm gì?"

"Còn cầm xẻng, chổi, chày cán bột làm gì thế?"

Ta đứng dậy nhìn một vòng.

Người trong Xuân Sơn Lâu đều ở đây.

Ngoại trừ Tần Thanh.

"Tần Thanh đâu?" Ta hỏi.

Lăng Nhi nhỏ tuổi nhất, không giữ được bình tĩnh, khóc lên.

"Ngưu Tam, ngươi nói đi." Ta giật dao mổ heo của Ngưu Tam, uy h**p hắn nói ra.

Ngưu Tam lắp bắp: "Tần Thanh... Mặc hỉ phục của tỷ, ngồi kiệu đi rồi."

"Tính mạng quan trọng, chơi trò thay gả gì chứ? Ngộ nhỡ Hàn Sung nổi giận, vậy Tần Thanh tỷ phải làm thế nào?"

Ta nói với bọn họ, trong lòng vô cùng tức giận.

Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ta tức giận như vậy.

Ngưu Tam ấp úng: "Chúng ta muốn bảo vệ tỷ, nhưng không biết phải làm sao."

"Tần Thanh nói tỷ ấy có thể... Hầu hạ Đại thống lĩnh, khiến y không động đến tỷ nữa."

Hầu hạ hay chịu ngược đãi? Ta không kìm chế được nữa: "Nói nhảm! Hàn Sung đã ngược đãi chết bao nhiêu tiểu thiếp, các người không biết sao?"

"Nếu Tần Thanh tỷ của ta bị tên ác ma kia làm tổn thương dù một sợi lông thì từng người các ngươi đừng mong sống tốt!"

Lúc ta bị cha mẹ vứt bỏ chưa từng rơi nước mắt.

Nhưng giờ phút này lại rưng rưng nước mắt.

Ta không nghĩ nhiều, vội khoác y phục, nhìn lướt qua xẻng, chổi, chày cán bộ này. Vậy mà muốn bảo vệ ta?

Một đống binh khí vô dụng!

Ở nhà chờ đó cho ta.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 6



Ta dùng ống tay áo lau mặt sạch sẽ.

Ta muốn ngồi xe ngựa nhanh nhất đi Hàn phủ tìm Tần Thanh.

*

Khi thấy ta nhảy xuống xe ngựa, gia đinh và hộ vệ Hàn phủ gần như không tin vào mắt mình.

"Ngươi... Làm gì thế?"

"Đến thành thân với Đại thống lĩnh của các ngươi!"

"Thành thân? Tân nương tử đã được đưa đến từ lâu rồi, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Bớt nói nhảm đi, nếu các ngươi không muốn bị Đại thống lĩnh trách tội thì mau đưa ta đi!"

Mấy tên hộ vệ thấy ta mặc y phục mỏng manh, tóc tai rối bời thì liếc mắt nhìn nhau, cười dâm tà.

Bọn chúng đưa tay ra, chỉ vào đình viện cách đó không xa.

Ta nhanh chóng chạy đến chỗ đó.

Là ở đó, không sai.

Nơi đó có tiếng khóc của nữ nhân.

Là giọng của Tần Thanh.

Tiếng khóc thê thảm khiến ta siết chặt nắm đấm.

Ta đá văng cửa.

Tên kia như dã thú nằm lỳ trên giường.

Thân thể Tần Thanh bị đè phía dưới, giống như một tờ giấy mỏng bị tùy ý chà đạp.

"tỷ tỷ."

Ánh mắt ta đẫm lệ mơ hồ đi đến bên giường.

Ta sờ sau eo cầm chủy thủ ra.

Ta đưa tay đâm vào gáy tên dã thú kia, dùng sức đâm mạnh xuống.

Máu tươi thấm ướt ga giường, cũng phun lên người của ta.

"Muội chạy đến làm gì?"

Tần Thanh không thể tin được, trợn mắt tròn xoe.

Tỷ ấy nhìn ta kêu khóc: "Một tiểu nha đầu trong sạch như muội chạy đến đây làm gì! Chạy đến đây làm gì chứ!"

Ta đẩy Hà Sung ra, ném qua một bên, sau đó nhặt một bộ y phục sạch sẽ quấn Tần Thanh lại.

Sau đó ôm chặt tỷ ấy.

"Không làm gì cả, chỉ đến đưa tỷ về nhà."

*

Ta nhìn xung quanh, đẩy một cánh cửa sổ ra, sau đó đỡ Tần Thanh đi ra ngoài.

Vừa rồi Hàn Sung hét thảm một tiếng đã nhanh chóng dẫn hộ vệ xông vào.

Bọn chúng nhìn thi thể của Hàn Sung mà không thể tin được.

Bọn chúng rút đao ra, bao vây ta lại.

"Ngươi giết Đại thống lĩnh, chán sống rồi à?"

Ta siết chặt nắm đấm.

Cho dù thế nào, hôm nay nhất định ta phải đưa Tần Thanh ra ngoài.

Xe ngựa của Ngưu Tam sẽ đưa tỷ ấy đến nơi an toàn, từ đây mai danh ẩn tích.

Vào lúc giương cung bạt kiếm, giọng nói của một nữ tử từ bên ngoài vang lên.

"Đám ngu xuẩn các ngươi, trong nhà có thích khách vào cũng không biết sao?"

Hộ vệ nghe vậy quỳ đầy đất.

Hàn Sung là phò mã, vậy nàng ấy chắc là công chúa.

Ta giết quan viên triều đình, cũng là hoàng thân quốc thích.

Lần này gây họa không nhỏ.

Chỉ thấy một tên thủ lĩnh hộ vệ chỉ vào người của ta, bẩm báo với công chúa: "Công chúa tha tội! Đã bắt được thích khách, chính là hai nữ nhân này."

*

"Nói bậy!" Ta quỳ bịch xuống.

Ta khóc nức nở, ta phải biện minh cho bản thân.

"Khẩn cầu công chúa minh xét, dân nữ bị oan. Đúng là vừa rồi có thích khách vào cửa hành thích, sau đó chạy trốn từ cửa sổ. Kẻ đó che mặt, dân nữ không nhìn rõ mặt, tỷ tỷ của dân nữ đã bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh."

Công chúa nhìn cửa sổ.

Mùa đông khắc nghiệt, cửa sổ nên đóng kín mới đúng.

Giờ phút này cửa sổ lại mở rộng, mặc cho gió bấc gào thét thổi đến.

Nàng ấy lại ra hiệu cho tỳ nữ đi xem Tần Thanh.

Tần Thanh bị dọa đến sợ hãi, không còn biết gì nữa.

Ta dập đầu một cái, tiếp tục khóc tố: "Bắt chúng dân nữ hỏi tội, người có lợi nhất là nhóm quan gia này. Bọn họ có thể chối tội, rằng Đại thống lĩnh đang h**n **, bọn họ không thể nào bảo hộ. Vì thế, có thể che giấu bọn họ bảo vệ bất lực, để thích khách có cơ hội lợi dụng sơ hở! Nhưng cứ như vậy, chẳng phải chân dung kẻ g**t ch*t Đại thống lĩnh vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật? Hơn nữa, nếu thật sự muốn khiến bọn dân nữ làm kẻ chết thay thì cũng phải hỏi tội những quan gia này! Người mở cửa, chỉ đường cho dân nữ chính là bọn họ!"

"Cô... Cô nương... Ngươi đừng ngậm máu phun người!"

Thủ lĩnh hộ vệ căng thẳng đến mức cà lăm.

Trong lòng ta cười lạnh.

Những kẻ đi theo Hàn Sung có lẽ chỉ là tiểu nhân xu lợi tránh hại.

Không ai trung thành cả, đều không muốn tìm hung thủ cho y.

Vậy công chúa thì sao?

Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi.

Cúi đầu chờ nàng ấy giải quyết.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 7



Chỉ nghe thấy nàng ấy im lặng nhìn thủ lĩnh thị vệ kia mắng: "Trong phòng toàn người, các ngươi không bắt thích khách mà lại vu oan cho hai vị cô nương, kết án qua loa là có mục đích gì?"

Không ngoài dự đoán.

Ta yên lòng.

Công chúa đoan chính cao quý.

Đối với Hàn Sung mà nói, đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Nàng ấy có thể bình tĩnh nhìn cửa sổ, nhìn Tần Thanh.

Nhưng không có nhìn Hàn Sung.

Thậm chí còn không rơi nước mắt.

Ta và công chúa nhìn nhau.

Ta biết công chúa thuận nước đẩy thuyền, giúp ta.

Ta cũng không muốn gây rối, rời khỏi phủ.

*

Ta bảo Ngưu Tam đưa Tần Thanh về Xuân Sơn Lâu trước].

Ta tự mình đi đến chỗ khuất một phen.

Ta lang thang từ nhỏ đến lớn nên đã luyện được lỗ tai phân biệt âm thanh rất tốt.

Hôm nay có người ở trong bóng tối âm thầm quan sát mọi chuyện.

"Là ai theo ta? Ra đi!"

Khi người nọ biết ta đã phát hiện ra hắn, chợt nhảy ra khỏi bóng đêm.

Người nọ mặc y phục dạ hành, hòa tan với bóng đêm.

Nhưng đầu lại sáng ngời.

Ta đi qua kéo mặt nạ của kẻ đó xuống.

Đây không phải là hòa thượng từng đưa vàng cho ta à?

Y cười sờ đầu.

Ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hòa thượng không còn.

Không nhìn thấy mọi thứ trước mặt.

Từng vòng, từng vòng cuốn ta vào lỗ đen.

Ta không còn tri giác nữa.

*

Lúc ta tỉnh lại lần nữa, ta đang sốt cao.

Ta ngủ ở gian phòng của mình, trên giường của mình, Tần Thanh đang ngồi ở mép giường.

Ta cầm tay tỷ ấy lên: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Tỷ ấy trợn mắt nhìn ta: "Ta có chuyện gì được chứ?"

"Quan phủ không phái người đến bắt chúng ta chứ?"

Tần Thanh tức giận giống như bình thường: "Đầu óc muội bị sốt đến hỏng rồi à? Nói lời xui xẻo gì vậy? Muốn vào nhà lao, muốn gặp Diêm Vương thì tự đi đi, đừng dẫn ta theo."

Nói xong còn ném khăn lạnh lên trán ta.

Ta hỏi: "Người trong phủ Hàn Sung không tìm đến đây chứ?"

Tần Thanh lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ: "Ai? Không biết! Nghe muội nói lời mê sảng đúng là phí tinh thần. Ta đi xuống bếp bảo Ngưu Tam làm thức ăn cho muội."

Không biết? Ta nhìn tỷ ấy đứng dậy đi ra ngoài.

Dường như chuyện liên quan đến Hàn Sung chưa từng xảy ra.

Trong phòng chỉ còn lại một mình ta.

Ta nhìn cửa sổ, không biết ai đã đóng kín.

Cũng không biết đã bị đóng bao lâu rồi.

Không hay rồi...

Tống Sơn...

Ta vội đứng dậy dùng sức đẩy cửa sổ ra.

*

Trên vai Tống Sơn đầy tuyết.

Thái dương, lông mày đầy sương.

Không biết có phải bị đông cứng rồi không, ánh mắt của hắn càng lấp lánh hơn xưa.

Dường như có nước mắt bị đông lại ở đáy mắt.

Ta lẩm bẩm nói: "Tống Sơn..."

Hắn vẫn luôn đứng ở cửa sổ à?

Tuyết đã rơi bao lâu rồi?

Hắn đứng bao lâu rồi?

Ta ngơ ngác đưa tay muốn sờ hắn.

Hắn lại co chân chạy mất.

Ta đi theo sau hắn, vừa đi vừa giải thích: "Tống Sơn, sao lại giận dỗi chứ? Mấy hôm nay ta ngủ mê, không biết ai đã đóng cửa sổ..."

Hắn không để ý đến ta, cắm đầu đi vào phòng ngủ của mình, trốn ở sau tấm bình phong.

"Tống Sơn... Tống Sơn..."

"Chàng không để ý đến ta, ta sẽ nhìn lén đó."

"Ta đếm một, hai..."

Ta còn chưa đếm đến ba, hắn đã vọt ra.

Ta hé miệng cười: "Chàng thay quần áo à? Vừa rồi bộ kia trông cũng đẹp lắm."

Sau khi vừa nói xong, ta cảm thấy hai chân trống rỗng.

Thân thể bị hắn ôm lấy.

Lồng ngực của hắn vạm vỡ, khuỷu tay mạnh mẽ ôm chặt ta, vừa nóng lại ấm.

Dịu dàng như mưa lướt qua bên tai.

"Vừa rồi quần áo lạnh."

Ta nói năng lộn xộn.

"Ta... Ta bị sốt... Lạnh... Lạnh cũng được..."

"Ừm!" Hắn cúi đầu xuống, áp mặt lên má ta, giống như đám mây mềm mại mát lạnh chạm vào gương mặt nóng hổi của ta.

Thân thể ta mềm nhũn, hòa tan vào ngực hắn.

Ta nghe hắn thì thào: "Cũng may nàng không sao."

*

"Tống Sơn, Hàn Sung chết rồi.."

Ta kể mọi chuyện cho hắn biết.

Nhưng ta cảm thấy kỳ lạ, vì sao mọi chuyện lại giống như chưa từng xảy ra.

Tống Sơn nói: "Vì y đã chết ở chỗ ta rồi."

Thì ra là thế.

Ta hỏi tiếp: "Cho nên y sẽ không xuất hiện ở hiện tại của ta. Vết tích, ký ức liên quan đến y đều sẽ biến mất à?"

Tống Sơn khẽ gật đầu.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Vậy đã nói rõ, chuyện đáng sợ kia không xảy ra với Tần Thanh.

Hoặc là nói lịch sử đã thay đổi, một mặt đau xót sẽ mãi mãi bị phủ kín, che đi.

Tốt quá.

Ta không cần nơm nớp lo sợ lúc nào cũng bị người ta đuổi giết.

Nhưng tốt hơn là ta vẫn nhớ ký ức này.

Lỗ mũi của ta chua xót.

Trong lòng mãi không muốn quên dao mổ heo, cái xẻng, cái chổi, chày cán bột.

Những người muốn giúp ta che gió che mưa trong Xuân Sơn Lâu.

*

Tống Sơn cũng nói những chuyện xảy ra ở chỗ hắn cho ta biết.

Hàn Sung có liên quan đến chuyện hãm hại hoàng hậu và Thái tử.

Năm đó, sức khỏe Hoàng đế không tốt.

Hoàng hậu lo lắng tìm lương y khắp thiên hạ.

Đúng là bà ấy tìm được một y sĩ đi du lịch giang hồ, y thuật cao minh, được tụng là Y Tiên.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 8



Hoàng hậu đưa kẻ đó đến trước điện để xem bệnh cho Hoàng đế.

Nhưng không ngờ kẻ đó đột nhiên rút dao từ ngăn ẩn của hòm thuốc.

Hoàng đế hét lên cứu giá.

Chính là Hàn Sung từ ngoài điện chạy vào dùng một đao kết liễu Y Tiên.

Hoàng đế bị hoảng sợ, vô cùng phẫn nộ.

Cho dù hoàng hậu chọn tự vẫn để chứng minh mình trong sạch nhưng Hoàng đế cũng không tin.

Ông ta cho rằng thích khách kia là âm mưu thích sát của hoàng hậu và Thái tử.

Thái tử căm phẫn xông vào cung giải oan.

Lại bị Hàn Sung nói thành Thái tử bức thoái vị tạo phản.

Hoàng đế giận dữ hạ lệnh tru sát Thái tử.

Cũng là Hàn Sung một đường đuổi theo, bức tử Thái tử.

Sau đó Hàn Sung được Hoàng đế xem trọng.

Nhưng kẻ đã làm chuyện xấu thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Hôm hoàng hậu dẫn Y Tiên tiến cung do vệ binh của Hàn Sung phụ trách kiểm tra ở cửa cung.

Y lại nói có công vụ khẩn cấp, điều người của mình đi hết.

Hôm đó, người trực thay y là thành viên đội vệ binh khác, cũng vì tội giám sát thiếu trách nhiệm nên bị hỏi tội xử tử.

Ngoài ra, lúc Hoàng đế gặp chuyện, Hàn Sung lại đi tuần đến cửa đại điện cũng quá trùng hợp.

Ta hỏi Tống Sơn: "Nếu như Hàn Sung nói chuyện này chỉ là trùng hợp thì sao đây? Có phải ngài sẽ không tìm được chứng cứ không?"

Tống Sơn lắc đầu cười: "Triều đình không phải công đường, có đôi khi không cần chứng cứ."

"Chỉ cần một chút hoài nghi đã đủ đưa người vào chỗ chết."

Hắn tung tin đồn trong cung và ngoài phố chợ, nhanh chóng khiến Hoàng đế nghi ngờ, thu hồi ý chỉ phong Hàn Sung làm thống lĩnh cấm quân.

Ta biết Hàn Sung đã chết, nhưng trong lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi: "Cho nên cuối cùng Hoàng đế giáng tội, giết y à?"

Tống Sơn lắc đầu: "Lúc cùng Hoàng đế xuất cung săn bắn, ta bắn cung làm ngựa của Hàn Sung hoảng sợ, khiến y ngã ngựa làm rơi quạt xếp Tuyên Vương đưa y. Hoàng đế cẩn thận quan sát cây quạt, có lẽ đã đoán ra là dấu vết của ai. Một ngày sau, Hàn Sung phát bệnh qua đời. Ta nghĩ có lẽ Tuyên Vương ra tay vì tự vệ. Chỉ có người chết mới vĩnh viễn không bán đứng hắn ta."

*

Thì ra Hàn Sung chết là vì chó cắn chó.

Hơn nữa, còn khiến hai con chó hiện nguyên hình.

"Giết người vô hình, đúng là thủ đoạn tốt." Ta lẩm bẩm nói.

"Cho nên! Xuân Nương!" Bỗng nhiên Tống Sơn cất cao giọng.

"Sau này không cho phép nàng làm bất kỳ chuyện gì nguy hiểm một mình."

"Nàng có thể chạy, có thể tránh, nhưng nàng không được lấy thân mạo hiểm!"

"Nếu ta không thể diệt trừ Hàn Sung thì sao đây? Ta sợ Hàn Sung không chết, ta sẽ phát điên trước..."

Ta quay đầu nhìn chỗ khác.

"Hàn Sung không chết thì phải tiếp tục giết, chàng điên cái gì?"

Hắn nghiêm mặt: "Xuân Nương, rốt cuộc nàng có nghe hiểu ta nói gì không?"

Nghe hiểu.

Hắn đang quan tâm ta.

Ta biết cẩn tắc vô áy náy.

Nhưng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc nên ra tay thì phải ra tay.

Ta hỏi Tống Sơn: "Rõ ràng ta đã nói kết cục cho chàng biết, vì sao chàng còn muốn liều mạng trong triều?"

"Nếu chàng từ quan, rời xa phân tranh, sao tương lai có thể rơi vào kết cục kia chứ?"

Tống Sơn không nói gì.

Ta biết hắn nghe hiểu ý ta.

Biết rõ không thể mà thôi.

Chúng ta giống nhau.

Hắn có niềm tin của mình, vì thiên hạ thái bình muôn đời.

Ta cũng có niềm tin của ta.

Ta không sợ mất mạng này, chỉ để bảo vệ người trong Xuân Sơn Lâu, những người thật lòng đối xử tốt với ta.

*

Sau khi Tống Sơn đi, ta đóng cửa sổ lại.

Ta cúi đầu xuống v**t v* chiếc nhẫn trên tay hắn.

Đây là chiếc nhẫn rơi xuống từ tay hắn trong ngày hành hình.

Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi lăm, ngày mười tháng tám.

Thái Thị Khẩu vô cùng xôn xao.

Ai cũng muốn nhìn xem kẻ phản quốc bị lăng trì xử từ thế nào.

Ta cũng muốn đi hóng chuyện.

Ta phát hiện mình từng gặp người sắp bị hành hình kia, đó là Trạng Nguyên cưỡi bạch mã đầy sức sống.

Bây giờ giống như một bức tượng ngọc tan vỡ nhuộm đỏ.

Ta nhặt chiếc nhẫn trượt xuống khỏi tay hắn, máu me nhầy nhụa lại xui xẻo.

Người bên cạnh đều nhìn tay ta mà ghét bỏ.

Ta mặc kệ, chiếc nhẫn này có thể bán được giá cao.

Nhưng ta lại không nỡ bán.

Ta nhớ lúc nhìn thấy hắn khi dạo phố vào ba năm trước.

Nhớ đến chuyện người cho ta bạc cũng là hắn.

Ta cầm chiếc nhẫn kia, thân thể giống như bị móc rỗng, đói đến mức thở không ra hơi.

Sau khi đi xuyên qua đám người, bảng hiệu Xuân Phong Lâu đập vào mắt.

Ta không đi nổi, vậy thì không bằng đi vào thanh lâu ăn bữa cơm.

Vừa nhìn cảnh tượng đầy máu, lại thấy nơi đây đỏ bừng.

Ta ăn ba bát canh thịt dê, sau đó gạt tú bà nói: "Đưa ta tiền bán thân, ta có thể ở lại."
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 9



Lúc Tống Sơn đeo chiếc nhẫn này vẫn là màu xanh biếc.

Lúc ta nhặt được nó thấm đầy màu đỏ của máu.

Lau không sạch, rửa không trôi, nó thành một chiếc nhẫn màu men đỏ.

Nhưng sau khi Hàn Sung chết, trên chiếc nhẫn lại xuất hiện vạch màu lục.

Ta biết Tống Sơn trong quá khứ đang thay đổi theo chiều hướng tốt.

Nếu như hắn có thể vượt qua con đường chết chóc, vậy tất cả vết máu sẽ bị xóa đi, trở thành màu xanh biếc.

Tống Sơn nói chiếc nhẫn này là thánh vật Phật quốc, theo truyền thuyết có thể giúp sửa mệnh.

Chuyện này không ai tin, ngay cả Hoàng đế cũng không tin.

Có một lần, hắn viết một bài văn hay, Hoàng đế vui vẻ nên ban chiếc nhẫn này cho hắn.

Mãi cho đến khi đường không gian mở ra, hắn thấy ta mới tin rằng vật trong truyền thuyết này là thật.

Là chiếc nhẫn mở lối không gian.

Có lẽ cũng vì nó, khi mọi người đã quên mọi ký ức về Hàn Sung thì ký ức của ta vẫn còn đó.

Ta v**t v* chiếc nhẫn, không hiểu sao tim lại nhói đau.

Ngày 10 tháng 8 năm Khánh Ninh thứ bốn mươi lăm.

Nếu như quá khứ của Tống Sơn thay đổi hoàn toàn.

Ta sẽ không đi Thái Thị Khẩu xem hắn bị hành hình...

Sẽ không nhặt được chiếc nhẫn này...

Sẽ không đi Xuân Phong lâu...

Sẽ không mở ra lối không gian...

Chúng ta sẽ chưa từng gặp nhau...

Tần Thanh bưng một bát cháo nóng, đẩy cửa vào.

Tỷ ấy xoa gương mặt ẩm ướt của ta, hỏi: "Chỉ bệnh mà thôi, khóc gì chứ?"

Ta liếc tỷ ấy: "Ai khóc chứ? Ta bị sốt, chỉ đổ mồ hôi thôi."

*

Từ ngày xảy ra chuyện Hàn Sung kia, Tống Sơn nhìn ta như nhìn cướp.

Hắn nói ta quá to gan khiến người ta ngày ngày lo lắng.

Ta nói đừng quan tâm nhảm nhí, ta định đi Tín Thủ Tự, thắp hương bái Phật cầu bình an.

"Tín thủ tự?" Tống Sơn lắc đầu: "Đổi chùa khác đi, nơi đó không linh đâu."

Sao lại không linh?

Người đưa vàng cho ta lúc trước chính là hòa thượng của Tín Thủ Tự mà.

Hôm ta giết Hàn Sung, người ngầm bảo vệ ta chính là hòa thượng của Tín Thủ Tự.

Hòa thượng Tín Thủ Tự luôn ở ẩn không ra ngoài, gần đây lại thường đến Xuân Sơn Lâu hóa duyên.

Ta muốn xem thử trong Tín Thủ Tự có Phật gì.

Trong hồ lô của Tống Sơn bán thuốc gì.

Một mình ta lên núi.

Tín Thủ Tự là một miếu nhỏ hẻo lánh, vắng lặng sạch sẽ, lại có vẻ tiêu điều.

Có một hòa thượng già quét rác trước cửa, chậm rãi đi qua dẫn ta vào chính điện.

Ta lại gặp được hòa thượng có duyên gặp gỡ với ta hai lần, y tên Trần Minh.

Trần Minh là người đứng đầu, y gọi một tiếng, mấy hòa thượng khác nhanh chóng đi qua.

Bọn họ không còn vẻ thận trọng của người xuất gia, trái lại có vẻ hào hùng.

Trần Minh dặn dò hòa thượng quét rác: "Hôm nay khách quý đến đây, đi xuống dưới núi mua chút rượu ngon đi!"

Rượu ngon?

Thảo nào Tống Sơn nói...

Nơi này không linh nghiệm...

*

"Nơi này không phải chùa à?" Ta thốt lên hỏi.

Trần Minh cười nói: "Nơi này là chùa, nhưng tăng nhân thật sự chỉ có một thôi. Người đó không thích gặp người, chỉ thích ở trong phòng niệm kinh một mình."

Trần Minh thấy ta có vẻ khó hiểu, nói tiếp: "Chúng ta không phải người xấu, nếu cô nương gặp chuyện gì khó khăn thì lúc nào cũng có thể đến tìm chúng ta, nhất định chúng ta sẽ hết lòng giúp đỡ."

Xem ra bọn họ là người Tống Sơn sắp xếp.

Nhưng dù sao ta cũng có bản lĩnh riêng.

Để các ngươi cứu ta?

Trước tiên phải cho ta xem thử các ngươi có bản lĩnh gì.

Đã lâu không đánh nhau nên hơi ngứa tay.

Ta xoay người tung chưởng, đánh về phía Trần Minh.

Mặc dù y trông có vẻ cục mịch nhưng lại vô cùng nhanh nhạy.

Sau mấy hiệp ta biết mình thua rồi.

Ta không phục.

Ta nhìn xung quanh, tính cả Trần Minh có tổng cộng bảy người.

Ta định tìm quả hồng mềm để bóp, để đánh bại.

Hòa thượng quét rác nhỏ gầy nhất.

Ta bay lên tấn công, người đó như chuông đồng không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, đầu gối ta mềm nhũn quỳ trên đất, đành phải chắp tay xin tha: "Các vị kim cương La Hán, đúng là võ nghệ cao cường. Ta l* m*ng rồi!"

Trần Minh thấy vậy ném hạt dẻ vào đầu hòa thượng quét rác: "Làm càn! Dám vô lễ với phu nhân!"

Bảy người đứng nghiêm, cúi đầu hành lễ với ta.

"Phu nhân ở trên xin nhận một lạy của thuộc hạ."

Vân vân...

Phu nhân?

Phu nhân gì?
 
Back
Top Bottom