Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nguyệt Hoa Trọng Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,741
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMk8j-C19Gh_E1d6iLOvp0_J9StsLxn4vvMvXXiuZxyfrN8-GTFxh1HnNrwOJzidKRR-keNV_Sxvoi5TVdCMlnwSeYAeJSaj6H5j6zXvzhwwdLHDaCl3UEWvXjSHmzn6cJEec4kYubDTnMvQLylAY3q=w215-h322-s-no-gm

Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tiểu cô bị bắt cóc, gọi đích danh Giang Dự Châu tới chuộc người.



Hắn lại cứ ở bên ánh trăng sáng bị thương, chậm chạp mãi chẳng chịu lộ diện.



Ta giả vờ hoảng loạn, trơ mắt nhìn tiểu cô trong sự thờ ơ của Giang Dự Châu mà mất hết trong sạch, dung mạo cũng bị hủy hoại hoàn toàn.



Chỉ bởi kiếp trước, ta lấy cái c.h.ế.t ép hắn rời đi, bảo toàn sự trong sạch cho tiểu cô, vậy mà chẳng nhận được một câu cảm kích.



Giang Dự Châu lại càng hận ta vì đã phá rối việc chữa trị chân cho ánh trăng sáng, khiến nàng ta tàn phế, rồi uất ức nhảy sông tự vẫn.



Hắn giận đến điên cuồng, cắt lưỡi, chặt chân ta, sau đó dùng tư thế quỳ cả người, chôn sống ta trước mộ ánh trăng sáng:



"Muội ấy từng nói, chưa từng cầu ngươi cứu nàng."



"Là do ngươi không chịu nổi việc ta tốt với A Cẩn, mới đê tiện đến mức bức c.h.ế.t nàng ấy!"



"Ta sẽ bắt ngươi phải lấy m.á.u trả m.á.u!"



Ta hận đến ho ra m.á.u, một lần nữa mở mắt, lại phát hiện bản thân đã sống lại.



Kiếp này, nếu bọn họ đã muốn c.h.ế.t, ta nhất định khiến họ không c.h.ế.t tử tế!​
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 1



“Đã gọi đích danh A Châu mang tiền đi chuộc người, Mạnh Nguyệt Hoa, còn không mau sai người gọi nó về cứu muội muội nó!”

“Nếu Mộng Dao có chuyện gì, ta cũng không sống nổi!”

Tiếng khóc gào của Giang mẫu như tát thẳng vào mặt, lúc đó ta mới nhận ra, ta đã trọng sinh rồi.

Còn trọng sinh đúng vào ngày Giang Mộng Dao bị thổ phỉ bắt đi.

Kiếp trước cũng chính hôm nay, ta cũng vì tin dữ Giang Mộng Dao bị bắt và tiếng khóc của Giang mẫu mà rối loạn tâm trí, ba lần bốn lượt phái người đi gọi Giang Dự Châu đang ở bên Diệp Cẩn.

Kết quả chỉ chuốc lấy sự chán ghét và chửi rủa của Giang Dự Châu:

“Mạnh Nguyệt Hoa ghen tuông nhỏ nhen, toàn nói dối, chẳng qua là không chịu nổi việc ta ở bên A Cẩn nên mới bịa ra mấy cái lý do bẩn thỉu ấy!”

“Rõ ràng biết A Cẩn cần ta ở bên để chữa bệnh, vậy mà vẫn cố tình ba lần bốn lượt sai người đến gọi. Lòng dạ rắn rết như thế, không có chút đồng cảm, thật chẳng xứng gọi là người.”

Người ta phái đi bị hắn mắng đến thê thảm, đều bị đuổi sạch ra ngoài.

Bà mẫu thì lo sốt vó, biết rõ ta vừa bị Giang Dự Châu làm nhục giữa bàn dân thiên hạ, hủy hoại thanh danh, vẫn ép ta bằng cái c.h.ế.t, bắt ta đích thân tới Diệp gia.

Gia nhân chặn ta lại ngoài cổng, ta hoàn toàn không gặp được người của Giang Dự Châu.

Tình thế cấp bách, ta đành nói sẽ tự sát ngay trước cổng Diệp gia, ép Giang Dự Châu và Diệp Cẩn phải mang danh ép c.h.ế.t chính thê, tiếng xấu muôn đời, mới khiến hắn chịu đi cùng ta cứu người.

Giang Mộng Dao trở về không mất sợi tóc, còn Diệp Cẩn vì bị gián đoạn chữa trị mà đôi chân tàn phế.

Giang mẫu đổ hết tội lên đầu ta, khi Diệp gia truy hỏi, bà ta còn chửi ta không nên lảng vảng đến gần Diệp Cẩn, làm loạn việc điều trị của nàng ta.O mai d.a.o Muoi

Bà ta phạt ta quỳ ở từ đường cầu phúc cho Diệp Cẩn, còn bắt ta chép kinh trăm quyển để chuộc tội.

Người mà ta cứu về, Giang Mộng Dao, cũng chỉ trích ta bé xé ra to, hại cả đời A Cẩn tỷ tỷ của nàng ta.

Diệp Cẩn vì tàn phế mà chịu đả kích lớn, để lại một câu:

“Mạnh Nguyệt Hoa, ngươi hài lòng rồi chứ?”

Rồi nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo.

Đến khi mọi người chạy tới nơi, chỉ còn lại chiếc xe lăn bên bờ và một bức di thư tố cáo ta.

Dù không tìm thấy xác, nhưng ai nấy đều tin Diệp Cẩn vì đôi chân không còn cảm giác mà đã chôn th*n d*** dòng nước dữ.

Giang Dự Châu trút hết oán hận lên người ta.

Hắn xông vào từ đường, xiềng xích ta, kéo vào đại lao, cắt lưỡi, chặt chân, phát tiết hết thảy thù hận.

Dù ta van xin khổ sở, cố hết sức giải thích, hắn cũng chẳng nghe lấy nửa chữ, chẳng tin một lời.

Giang Dự Châu đỏ mắt muốn g.i.ế.c người, người Giang gia thì chỉ đứng nhìn, còn đổ thêm dầu vào lửa:

“Con gái nhà buôn như nó vốn không xứng với con trai ta tài hoa như thế, giờ còn hại c.h.ế.t Diệp Cẩn, khiến A Châu ôm hận cả đời, đúng là đáng c.h.ế.t.”

“A huynh nên cẩn thận, đừng để lại chứng cứ là được. Một đứa cô nhi nhỏ nhoi, c.h.ế.t thì cũng chẳng đáng tiếc.”

Giang Dự Châu càng thêm kiên quyết g.i.ế.c ta, ánh mắt hắn lạnh lẽo, u tối đến xuyên thấu linh hồn:

“Ngươi nhìn xem, ai ai cũng cho rằng ngươi đáng c.h.ế.t. Đã vậy, ngươi hãy xuống dưới tạ tội với A Cẩn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới sự hợp lực của cả Giang gia, ta bị chôn sống trước phần mộ y phục của Diệp Cẩn đúng ngày đầu thất.

Giang Dự Châu thậm chí còn đặt Khóa Trấn Hồn lên người ta, hắn nói:

“Ai cũng có thể đi cứu Mộng Dao, tại sao ngươi cứ phải ép ta đi? A Cẩn c.h.ế.t bởi sự đê tiện của ngươi, vậy thì ngươi hãy làm trâu làm ngựa cho nàng dưới đó mà chuộc tội.”

“Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.”

Nhưng ta vừa c.h.ế.t chưa đầy một tháng, Diệp Cẩn chẳng những trở về, mà còn tuyên bố đã gặp kỳ ngộ, được cao nhân chữa khỏi đôi chân.

Nàng ta đẫm lệ gả cho Giang Dự Châu, cả gia đình bọn họ tiêu xài hồi môn của ta, sống cuộc đời hạnh phúc viên mãn.

Chẳng ai nhớ, ngoài thành vẫn còn một ngôi mộ hoang có một ta c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.

Không ngờ, ta lại có ngày được sống lại.

Chát!

“Còn không mau đi, muốn làm phản à?!”

Giang mẫu hống hách ném chén trà ngay dưới chân ta, làm ướt váy áo ta, mới kéo ta hoàn toàn trở về hiện thực.O mai d.a.o Muoi

Chỉ là, lần này, kẻ muốn c.h.ế.t là con trai bà ta, người phải c.h.ế.t là con gái cưng của bà ta, thì liên quan gì đến ta?

2

Thế nên, ta giả vờ lo lắng sốt ruột, sai quản gia đi mời Giang Dự Châu, nhưng lại cố tình dặn dò kỹ lưỡng:

“Chỉ nói trong phủ có chuyện gấp, tuyệt đối không được để lộ việc tiểu thư bị phỉ đồ bắt cóc.”

Dù sao cũng không thể để Giang Dự Châu hiểu lầm rằng ta vì ghen tuông mà đi gọi hắn về phủ, như thế thì hắn nhất định sẽ không chịu trở về.

Mà nếu hắn không về, Giang Mộng Dao chỉ còn một con đường c.h.ế.t.

Bà mẫu yêu thương con gái như mạng đang chuẩn bị phát tác, ta vội vàng lên tiếng trước khi bà nổi giận:

“Thanh danh của nữ tử quan trọng nhường nào! Chúng ta không chỉ phải cứu Mộng Dao, mà còn phải giữ gìn danh tiếng và tiền đồ cho nàng ấy.”

“Phải đấy! Người thì phải cứu, nhưng danh tiếng tuyệt đối không thể để mất!”

Hôn phu của Giang Mộng Dao, cũng là cháu ngoại bên nhà mẹ đẻ của Giang mẫu, đã được ta mời tới.

Khi đến, Kỷ An chỉ liếc ta một cái, rồi lập tức kéo tay áo Giang mẫu:

“Cô mẫu, Kỷ gia chúng ta ở Lâm An cũng là danh môn vọng tộc, nếu để một người chính thê mang tiếng xấu, cả dòng họ đều sẽ bị bôi nhọ.”

Giang mẫu bị lời đó nghẹn họng, nhất thời không phản bác được gì.

Danh tiếng nữ nhi quý hơn cả mạng, dẫu bà ta có nóng lòng sốt ruột đến đâu, cũng không thể để thanh danh và tiền đồ của Giang Mộng Dao tiêu tan được.

Huống hồ, hôn phu của Giang Mộng Dao còn đang ở đây, nếu danh tiếng bị hủy, cho dù biểu muội có tốt thế nào, vì danh dự gia tộc, Kỷ An cũng sẽ không cưới nữa.

Giang mẫu chỉ đành nghiến răng, gật đầu với quản gia.

Nhưng ngay khi quản gia sắp bước ra cửa, bà mẫu lại gọi ông ta dừng lại, trao cho ông xâu chuỗi Phật bằng lưu ly mà bà chưa từng rời tay:

“Cứ nói là ta, lão bà già này, đã lâm bệnh nặng.”
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 2



“Chỉ cần A Châu thấy cái này, nhất định sẽ lập tức quay về.”

Phải nói, Giang mẫu quả thật tính toán rất chu toàn, lại còn biết dùng chính thân thể và hiếu đạo của mình để ép Giang Dự Châu trở về.

Trong lòng bà ta, bản thân vẫn là người quan trọng nhất đối với Giang Dự Châu.

Nhưng lần này, bà ta đang đối mặt với ánh trăng sáng trong lòng hắn, Diệp Cẩn, chứ không phải một kẻ không có chỗ dựa như ta.

Một bên là người mẫu thân kính trọng nhất, một bên là người yêu trong tim.

Ai hơn ai, ta thật sự rất tò mò.

03

Nửa nén nhang sau, quản gia vội vã trở về như có lửa đốt sau lưng, nhưng trên trán lại bê bết m.á.u.

Đúng như ta dự liệu, y như kiếp trước, quản gia chỉ một mình trở về phủ.

Thấy sau lưng không có Giang Dự Châu, Giang mẫu lập tức bật dậy khỏi ghế.

Ta làm bộ muốn đỡ bà ta, nhưng lại bị bà ta phất tay đẩy ra đầy chán ghét:

“Tránh ra, đồ xúi quẩy!”

Sau đó bà ta quay sang hét lớn với quản gia:

“A Châu đâu?”

Ta giấu đi nụ cười lạnh, nhìn quản gia run rẩy quỳ xuống nhận lỗi:O mai d.a.o Muoi

“Hầu gia… Hầu gia không chịu quay về.”

Giang mẫu kinh hãi, không tin nổi mà hỏi:

“Chẳng lẽ ngươi không nói ta đã ngã bệnh? A Châu làm sao có thể không màng tới thân thể của ta!”

Quản gia sốt ruột vô cùng, nhưng lại yếu ớt đáp:

“Lão nô không chỉ truyền lại nguyên văn lời của lão phu nhân, mà khi không khuyên được Hầu gia, còn nói rằng lão phu nhân đã hôn mê bất tỉnh, chỉ cầu xin ngài ấy mau chóng hồi phủ định đoạt.”

“Nhưng Hầu gia nói, lúc ngài còn ở trong phủ thì chẳng có chuyện gì, chỉ mới rời phủ chưa được nửa ngày mà lão phu nhân đã đổ bệnh, chẳng lẽ phải buộc ngài vào thắt lưng của phủ Hầu gia thì mọi người mới yên tâm.”

“Hầu gia còn nói, đã bệnh thì gọi thái y, ngài ấy một là không biết y thuật, hai là không biết sắc thuốc, gọi ngài về làm gì? Chẳng lẽ định coi ngài như trụ cột trấn quốc?”

“Vô lễ!”

Giang mẫu tức đến mức mặt mày tái mét.

Còn ta thì âm thầm vỗ tay cho Giang Dự Châu, cách xử sự như vậy, quả nhiên không phụ khí chất ngày thường của hắn.

Vì Diệp Cẩn mà hắn yêu thương, hắn lúc nào cũng đối xử với ta bằng lời lẽ sắc bén, hận không thể móc lấy tim gan của ta.

Giờ thì tất cả đều trút lên người mẫu thân hắn.

Nhưng điều tức c.h.ế.t người còn ở phía sau.

Trong cơn giận dữ của Giang mẫu, quản gia toàn thân run rẩy quỳ xuống giải thích:

“Lão phu nhân bớt giận, không phải Hầu gia bất hiếu, mà là Diệp tiểu thư quá dai dẳng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hầu gia vừa thấy chuỗi Phật của lão phu nhân, vốn định kéo lão nô ra một bên để nói chuyện riêng, nhưng lại bị Diệp tiểu thư gọi lại.”

“Nàng ấy rưng rưng nước mắt, mặt mày tái nhợt, nói bản thân không nên trở thành gánh nặng của Hầu gia, càng không nên là cái gai trong mắt lão phu nhân. Nàng ấy nói chỉ là mấy chục kim châm đ.â.m vào lưng, nàng chịu được. Hầu gia nên quay về xin lỗi lão phu nhân, dỗ lão phu nhân nguôi giận thì hơn.”

“Dù lão nô đã nhiều lần nhấn mạnh phủ Hầu gia có việc gấp, là do lão phu nhân đích thân sai lão nô đi mời Hầu gia, nhưng nàng ấy vẫn kéo áo Hầu gia không buông, nhất quyết cho rằng lão phu nhân vì ghen tuông mà cùng phu nhân diễn trò, mới tạo ra màn này.”

“Hầu gia lập tức nổi giận, ném chuỗi Phật của lão phu nhân vào mặt lão nô. Phật châu lăn tứ tung, lão nô xót cho món đồ quý của lão phu nhân bị đối xử tệ bạc, đang định nhặt từng hạt lên thì bị Hầu gia đuổi ra ngoài.”

“Hầu gia còn nói… Hầu gia nói…”

“Nói gì!”

Giang mẫu đập mạnh bàn trà đến vang trời, quản gia không dám lắp bắp nữa, run giọng nói:

“Hầu gia nói lão phu nhân hồ đồ, giúp kẻ ác làm điều xằng, còn tụng niệm kinh gì nữa, đừng làm ô uế mắt của Bồ Tát!”

Ta lại muốn lớn tiếng vỗ tay tán thưởng Giang Dự Châu.

Từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào tim gan, vốn định dùng lời cay nghiệt này để giáng lên đầu ta, nào ngờ người đi mời hắn về lại chính là người mẫu thân mà hắn kính yêu nhất.

Mà chuỗi Phật bị hắn đập vỡ, lại đúng là báu vật mà Giang mẫu ngày ngày lần tay như trân châu bảo ngọc.

Giang mẫu quả nhiên vừa tức vừa sốc, thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch, ôm n.g.ự.c ngất lịm.

Ngày thường bà ta hay treo trên miệng câu nói:

“Nếu ngươi có được một nửa sự dịu dàng hiểu chuyện của A Cẩn, A Châu cũng đâu đến nỗi không chịu quay về nhà.”

Nhưng khi sự dịu dàng hiểu chuyện của A Cẩn rơi vào người bà, sao bà ta lại tức đến mức ngất xỉu chứ?

Mọi người trong phòng hoảng hốt loay hoay, chỉ có ta, ngoài mặt thì giả vờ lo lắng, trong lòng thì sướng vô cùng.O mai d.a.o Muoi

Kiếp trước, mỗi lần ta chịu thiệt thòi trước mặt Diệp Cẩn, người Giang gia liền mắng ta không giữ được lòng Giang Dự Châu, đáng đời làm kẻ bại trận dưới tay nàng.

Hóa ra, so với Diệp Cẩn, Giang mẫu cũng chẳng khác gì.

Chỉ một chiêu thôi đã thành kẻ thua cuộc dưới tay Diệp Cẩn.

Cảm giác làm kẻ thua trận hóa ra lại khó chịu như vậy, ngay cả Giang mẫu mạnh mẽ cũng gục xuống tức thì.

Xem ra, so với thân thể mỏng manh của ta, Giang mẫu đúng là yếu ớt vô cùng, e là còn chưa cầm cự nổi ba hiệp với Diệp Cẩn.

Nhưng để trừ hậu họa tận gốc, ta vẫn lặng lẽ bỏ thêm chút dược liệu khiến khí huyết dâng trào vào thuốc mà ta đích thân đút cho Giang mẫu.

Bà ta lúc nào cũng nói sẽ bị ta chọc tức mà c.h.ế.t, vậy ta thật sự muốn xem, nếu bà bị chính con trai mình làm tức c.h.ế.t, thì sẽ ra sao đây.

“A Châu quay về chưa? Mộng Dao đã được cứu ra chưa?”

4

Nửa canh giờ sau, Giang mẫu tỉnh lại, hơi thở mong manh như sợi tơ, nhưng vẫn không quên lo lắng cho đôi con trai con gái của mình.

Ta tiếc nuối lắc đầu, ôm nỗi buồn mà điên cuồng đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c bà ta:

“Hầu gia không chịu quay về, ba lượt người ta sai đến đều bị chàng đuổi đi. Hiện nay cửa lớn Diệp gia đóng chặt, hạ nhân đến mặt chàng cũng không thấy.”

“Chàng nói, chưa c.h.ế.t thì đừng làm phiền.”

Giang mẫu lại bắt đầu th* d*c. Ta mím môi nở nụ cười, giả vờ an ủi:
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 3



“May là biểu đệ trọng tình nghĩa, vì cứu Mộng Dao mà đích thân đến phủ Diệp gia, quyết gọi Hầu gia về cứu người.”

Nghe đến đó, Giang mẫu mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tái xanh mà nằm xuống giường.

“Vậy thì ta yên tâm rồi.”

Nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn ta:

“Mọi người đều dốc lòng vì Mộng Dao, còn ngươi thì hay, thu mình trong viện mà nhàn nhã, chẳng thấy chút sốt ruột nào!”

Lúc bà ta lại định dựng ta lên quy củ, bà tử bên cạnh khẽ kéo tay áo bà, ghé tai thì thầm:

“Tiền chuộc tiểu thư đều là do phu nhân bỏ ra, lão phu nhân bớt lời đi thôi.”

Nghe nói ta xuất tiền, cháu trai bà cũng đã dốc sức, bà ta tưởng rằng không còn sơ sót gì nữa, sắc mặt liền dịu đi đôi chút.

Bày ra dáng vẻ đã yên lòng, gọi người mang sâm thang tiếp thần.

Thuốc làm khí huyết bốc lên, cộng thêm sâm đại bổ, chẳng phải ta muốn lấy mạng bà ta, mà là người mang bệnh tim như bà ta đang tự tìm đường c.h.ế.t sao.

Nửa nén hương sau, quản gia hấp tấp chạy đến, mặt mũi trắng bệch.

Thấy lão phu nhân bệnh nặng không dám mở miệng.

Đã là tin xấu, đương nhiên phải ném thẳng vào mặt Giang mẫu mới đúng lúc.O Mai d.a.o Muoi

Ta vội đứng dậy hỏi:

“Có chuyện gì sao? Cớ gì mặt mày trắng bệch như vậy?”

Tim Giang mẫu lập tức nhảy thót lên, cổ vươn dài ra quát lớn:

“Có gì thì nói ngay, ngập ngừng lưỡng lự, ngươi muốn hại c.h.ế.t ta sao?”

Quản gia hít sâu một hơi, nói lớn:

“Biểu thiếu gia không mời được Hầu gia, còn bị gia đinh Diệp gia đánh vỡ đầu.”

Đồng tử Giang mẫu co rút:

“Cái gì!”

Nhưng đó vẫn chưa phải chuyện c.h.ế.t người nhất.

Ta vội vàng hỏi tiếp:

“Giờ thì sao rồi?”

Quản gia cúi đầu, như đổ đậu mà kể:

Khi Kỷ An bị đánh đầu chảy m.á.u, nổi giận đùng đùng. Lập tức hét to trong viện:

“Muội ngươi bị thổ phỉ bắt cóc, mẫu thân ngươi bị ngươi chọc giận đến ngất xỉu, thê tử ngươi đầu tắt mặt tối lo toan trước sau.”

“Còn ngươi, lại chẳng màng đến chuyện gì, trốn trong viện của nữ tử, lo chuyện trăng hoa gió tuyết. Ngươi đúng là chẳng xứng làm phu quân, làm huynh, làm con!”

“Hầu gia nổi điên, xông ra định đánh biểu thiếu gia, nhưng cuối cùng giữa bao ánh mắt vẫn không ra tay.”

Giang mẫu vừa thở phào, quản gia liền giáng thêm một đòn:

“Nhưng Hầu gia... lại báo quan rồi.”

05

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe đến đây, mặt Giang mẫu co rúm, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Bởi vì, Giang Mộng Dao... xong rồi.

Bị thổ phỉ bắt đi, cho dù giữ được sự trong sạch, danh tiếng cũng đã bị hoen ố.

Kiếp trước, ta dùng cái c.h.ế.t để bức ép, cũng không để chuyện Giang Mộng Dao bị thổ phỉ bắt truyền ra ngoài, cuối cùng giữ được thanh danh cho nàng ta.

Còn ta vì ghen tuông, liều mạng xông vào Diệp gia ép Hầu gia, bị mang tiếng làm hại Diệp Cẩn, bị thiên hạ chê cười không dứt.

Về sau, Giang Mộng Dao còn trách mắng ta:

“Đâu phải ta cầu xin ngươi cứu, là ngươi tâm địa độc ác, đáng đời bị chặt chân, cắt lưỡi.”

Kiếp này, không có ta làm lớn chuyện, chắc Giang Mộng Dao cũng phải tự nuốt lấy quả báo của mình thôi.

Giang mẫu nhắm chặt mắt, hơi thở như trống đánh, nhưng ta biết bà ta vẫn còn nghe rõ.

Vì vậy, ta không ngần ngại tặng thêm một đòn chí mạng:

“Hầu gia ấy à? Biết muội muội mình gặp nạn, nhất định sẽ tức tốc đi cứu người phải không? Như thế, muội muội sẽ được cứu rồi.”

Quản gia thất vọng lắc đầu:

“Hầu gia bị nước mắt của Diệp tiểu thư làm cho chẳng tin lấy một lời!”

“Ngài ấy nói, nếu không tìm được thổ phỉ, thì cứ để Dư đại nhân lấy cớ quấy rối trật tự mà đánh biểu thiếu gia năm mươi trượng.”

“Hiện giờ, biểu thiếu gia mang theo năm ngàn lượng bạc, cùng Dư đại nhân rời thành, đi thẳng đến Nhạn Đãng Nhai.”

“Còn Hầu gia, vẫn ở bên Diệp tiểu thư, nói rằng ngày mai sẽ mang ‘tiện nhân gây sóng gió trong phủ’ đi nhận lỗi.”

Ta đè nén niềm sung sướng trong lòng, liếc thấy Giang mẫu, người bị mắng là “tiện nhân gây sóng gió trong phủ”, tay run như cầy sấy nắm chặt chăn gấm.O mai d.a.o Muoi

Mới có thế mà đã đau lòng đến c.h.ế.t rồi sao?

Nhưng bà ta không biết, kể từ lúc Giang Mộng Dao bị bắt đi, đã qua một canh giờ.

Kiếp trước, giờ khắc này, ta và Giang Dự Châu đã đến chân Nhạn Đãng Nhai, Giang Mộng Dao chỉ vừa mới bị thổ phỉ xé rách y phục, chưa mất đi trinh tiết.

Vì ta giấu kín tin tức, nên thanh danh nàng ta cũng chưa bị tổn hại.

Nhưng kiếp này, đợi đến khi Kỷ An đến được Nhạn Đãng Nhai, ít nhất cũng nửa canh giờ nữa.

Lúc đó, thảm cảnh của Giang Mộng Dao thế nào, chỉ có người Giang gia tự gánh chịu thôi.

Kiếp này, sự diệt vong của Giang Mộng Dao, nỗi đau tận xương của Giang mẫu, cùng sự hối hận muộn màng của Giang Dự Châu... hãy để Diệp Cẩn, kẻ từng dốc tâm mưu hại ta, gánh chịu thay đi.

06

Quả nhiên, sau khi hay tin Giang Mộng Dao gặp chuyện, chi thứ bên Giang gia trong đêm kéo đến phủ.

Thấy ta là nữ tử yếu ớt chống đỡ cả Hầu phủ, vừa đồng cảm, lại vừa xót xa.

Nhưng vẫn không quên dò hỏi sự thật từ miệng ta:

“Mộng Dao thật sự bị thổ phỉ bắt rồi sao?”

Ta bày vẻ mặt bất đắc dĩ như không thể giấu được nữa, cố ép ra vài giọt nước mắt, gật đầu:

“Cũng tại ta vô dụng, không mời được Hầu gia, lại không cứu nổi muội muội.”
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 4



“Miễn cưỡng, phải lấy năm ngàn lượng bạc trong của hồi môn, nhờ biểu đệ đi đổi người.”

Mọi người ai nấy đều biết rõ dây dưa giữa Giang Dự Châu và Diệp Cẩn.

Dù Diệp Cẩn bị phu quân đánh cho thân tàn ma dại, một tờ hưu thư quẳng về kinh, thì vẫn là người trong lòng của Hầu gia.

Chỉ cần nàng ta hơi không khỏe, Giang Dự Châu sẽ bất chấp tất cả mà chạy đến bầu bạn.

Còn ta, một cô nhi không chỗ dựa, bị Giang gia tung tin là người thê tử ghen tuông, đã sớm trở thành trò cười trong kinh thành.

Thấy ta dù bị Giang gia hủy danh tiếng, nhưng đến lúc mấu chốt vẫn không giậu đổ bìm leo, còn có tình có nghĩa lấy của hồi môn chuộc mạng cho tiểu cô ngang ngược, mọi người đối với ta đã có cái nhìn khác.

Nhất là khi so với Giang Dự Châu chỉ biết tình ái nam nữ, mặc kệ sống c.h.ế.t của muội muội, ta lại càng trở nên hiểu chuyện ngoan hiền.

Tam thẩm bắt đầu giúp ta gỡ rối:

“Không sao, dù Giang Dự Châu có hồ đồ, cũng không thể bỏ mặc mẫu thân bệnh nặng. Tam thẩm sẽ sai người đi gọi hắn ta về.”

Đến mẫu thân cũng gọi không về, ai có thể gọi về được chứ?

Chỉ rước lấy sự chán ghét của Giang Dự Châu thôi.O mai d.a.o Muoi

Nhưng ta chỉ giả vờ khó xử mà há miệng ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng mang dáng vẻ bất lực, ngầm đồng ý.

Mãi đến nửa đêm, nha hoàn của tam thẩm và quản sự của đại bá đều bị chặn ngoài cửa.

Đại bá phụ tức đến mắt đỏ ngầu, lớn tiếng mắng Giang Dự Châu là bất hiếu, không xứng làm gia chủ Giang gia.

Tam thẩm thất vọng thở dài:

“Sớm biết hắn có tính nết như thế, năm xưa lúc tiến cử người kế thừa tước vị trước mặt Thánh Thượng, đã không nên nhắc đến tên hắn.”

Còn đại bá phụ, người đã dâng tước vị của mình cho hắn, lại không phản bác một lời.

Thấy Giang Dự Châu sắp mất hết lòng tin của người nhà, ta bày ra bộ dạng như kiến bò trên chảo nóng.

Vừa an ủi các trưởng bối, vừa sai quản gia đi gọi Giang Dự Châu lần nữa, để giáng cho hắn một đòn trí mạng trước mặt mọi người:

“Nói với Hầu gia, đại bá phụ và tam thúc tam thẩm đều đến rồi, xin chàng nhất định phải mau chóng hồi phủ.”

Quả nhiên, quản gia dựa vào thể diện của lão trưởng bối Giang gia mà được vào phủ Diệp gia, nhưng Giang Dự Châu bị làm phiền đến cực điểm, hung hăng đánh quản gia mấy gậy rồi vứt ông về Giang phủ.

Quản gia hầu hạ ba đời trong phủ, cả đời cần cù tận tụy, chưa từng sơ suất.

Giờ tóc đã bạc mà chịu nhục như thế, nước mắt tuôn không ngừng, khuôn mặt già nua trốn trong cáng, không chịu ngẩng lên.

Tên tiểu đồng đi cùng mắt đỏ rực, ấm ức sắp khóc, quay sang mọi người nói:

“Hầu gia nói hôm nay ngài sẽ không về, ai có thể làm gì được ngài?”

“Hầu gia còn nói, nếu lão phu nhân gãy một ngón tay, ngài sẽ c.h.ặ.t t.a.y phu nhân để trả!”

7

Mọi người sắc mặt đều kinh hãi, ta cũng làm ra vẻ vừa kinh ngạc vừa đau đớn, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.

Diễn cho trọn bộ dáng vẻ đáng thương bị Giang Dự Châu ức h.i.ế.p bao ngày tháng qua.

“Nghiệt chướng, đúng là nghiệt chướng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không biết phân biệt phải trái như thế, làm sao gánh nổi thanh danh của hầu phủ đây!”

Đại bá phụ của Giang gia đập vỡ chén trà, tức đến mức thân người cũng run rẩy không thôi.

Tam thẩm của Giang gia đỡ lấy ta đang loạng choạng sắp ngã, tận lực an ủi:

“Đừng sợ, có tam thẩm ở đây, sẽ thay con chủ trì công đạo!”

Ta ôm khăn tay, đau đớn rơi lệ, mà nơi góc tối không người nhìn thấy lại khẽ nở nụ cười lạnh lẽo.

Kế hoạch khiến Giang Dự Châu thân bại danh liệt, rốt cuộc cũng hoàn thành một nửa.

Còn nửa kia, nằm trên người Giang Mộng Dao.

Nàng ta chắc chắn sẽ không khiến ta thất vọng.

Phụ thân ta c.h.ế.t trong loạn lạc, trong tộc người người giẫm đạp, chẳng còn ai chống lưng cho ta.O mai d.a.o Muoi

Ta gồng mình chèo chống hầu phủ, nội ngoại đều lo toan, đến cả của hồi môn cũng không biết bị nuốt mất bao nhiêu.

Cuối cùng, chỉ vì Giang Dự Châu không yêu ta, mà tất cả mọi người cũng mù mắt theo, vô ơn bạc nghĩa, thấy c.h.ế.t không cứu, để ta, một cô nương mồ côi, c.h.ế.t thảm giữa nơi hoang vu không ai hay biết.

Giờ đây, ta muốn để Giang Dự Châu nếm trải cảm giác cô lập, tuyệt vọng, không cách nào biện bạch.

Để người Giang gia phải trả lại tất thảy vinh hoa phú quý và cả sinh mạng mà ta đã từng dâng ra.

“Lão phu nhân tỉnh rồi.”

Thái y mà đại bá phụ đưa đến lau mồ hôi trán, nói một câu khiến ai nấy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì Kỷ An đã ôm một thân thể đẫm m.á.u lao vội vào phủ.

“Cứu người!”

“Mau, mau mời thái y cứu lấy tiểu thư Mộng Dao!”

08

Giang Mộng Dao bị đám tặc nhân liên tiếp làm nhục, đến cuối cùng còn bị bẻ gãy ba chiếc xương sườn, gương mặt vốn là niềm kiêu hãnh cũng bị cào nát.

Tiểu thư khuê các cao môn, nay bị giày xéo như bùn đất, cả đời này xem như xong rồi.

Hiện tại, m.á.u thịt mơ hồ, vẫn còn mê man bất tỉnh, Giang Mộng Dao chưa hề biết tỉnh lại rồi sẽ phải đối mặt với kết cục thảm hại đến mức nào.

Chỉ thấy Giang mẫu cố gắng chống đỡ thân thể bước ra, vừa nhìn thấy đứa con gái cưng biến thành bộ dạng này, liền như bị sét đánh, ngã quỵ xuống đất, không dậy nổi nữa.

Còn ta, thì ném viên hoàn cứu tâm trong tay áo vào bát nước của con ch.ó đen ngoài sân, đợi nó nuốt trọn rồi mới bật cười rạng rỡ, lúm đồng tiền nở rộ.

Viên thuốc nghìn vàng cứu mạng, chỉ nên dùng để cứu người có tâm.

Còn lòng lang dạ thú, c.h.ế.t cũng đáng!

Mọi người luống cuống tay chân, Giang mẫu nằm trong lòng ta, hô hấp thoi thóp, sắp không xong rồi.

Ta vội khóc trời khóc đất, dứt khoát đ.â.m thêm một nhát chí mạng:

“Mẫu thân nhất định phải gắng gượng, muội muội còn trông cậy người lo liệu cho nó!”
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 5



“Muội ấy bị hủy dung, mất trinh tiết, sau này biết sống sao cho nổi? Con không nỡ để muội muội tự treo cổ bằng lụa trắng, càng không nỡ để muội muội bị đuổi ra trang viên sống nốt kiếp còn lại. Mẫu thân, người nhất định phải cứu lấy muội muội a!”

Từng lời từng chữ như đao cắt, chẳng bao lâu, Giang mẫu đã trợn trừng mắt mà tắt thở.

Bà tử thân cận của Giang mẫu đột nhiên òa khóc hét lớn:

“Lão phu nhân... tắt thở rồi!”

Ta là người đầu tiên lao vào, gục đầu lên n.g.ự.c bà ta, bật cười thành tiếng giữa tiếng khóc than khắp phủ Giang gia.

Cả Giang gia gào khóc ai oán.

Còn ta cũng khóc đến không kiềm chế được.

Khóc cho chính mình, cuối cùng cũng đã đòi lại được tất cả những gì bà ta nợ ta.

Khóc cho một đao đầu tiên, c.h.é.m xuống kẻ lòng lang dạ sói.

Người từng lấy ơn cứu mạng để cầu hôn ta là bà ta, sau khi phụ thân ta qua đời lại trở mặt chối bỏ cũng là bà ta.

Thậm chí đời trước, chính bà ta là người dẫn dắt Giang Dự Châu ra tay độc ác với ta, cướp đi toàn bộ tài sản vạn lượng bạc của ta.

Thân thể bà ta yếu, từng bát từng bát thuốc bổ đều do ta tự tay sắc, tự tay đút từng muỗng.

Ta đã tận tâm tận lực, vậy mà mãi chẳng đổi lại được lấy nửa phần yêu thương.

Ngay cả hôm nay, khi Giang Mộng Dao muốn cướp váy áo, giành thư mời của ta để đến Thanh Vân Sơn dự hội cầu phúc.

Bà ta cũng nói ta phúc bạc, không xứng lộ diện trước mặt Phật tổ, nhốt ta lại rồi dâng hết những thứ thuộc về ta cho Giang Mộng Dao.

Chỉ tiếc rằng, họa phúc tương sinh, Giang Mộng Dao thay ta thành oan hồn dưới đao của Diệp Cẩn.

Trước khi Giang mẫu tắt thở, ta ghé sát tai bà ta hỏi một câu cuối cùng, vì sao mẫu thân lại nhất quyết để muội muội đi lễ Phật, để rồi gặp phải tai ương này.

Bà ta liền hiểu ra: Giang Mộng Dao đã thay ta gánh tai kiếp, lập tức khí huyết cuộn trào, giận đến c.h.ế.t ngay tại chỗ.O Mai Dao muoi

“Nhị phòng lão phu nhân Giang gia đã qua đời, mau đi thông báo các đại thế gia ở kinh thành, gọi con cháu Giang gia về thủ tang.”

Đại bá phụ đỏ mắt ra lệnh.

“Thế còn hầu gia?”

“Hạng bất hiếu, không xứng thủ tang cho Giang gia. Trưởng tử của tam phòng, thế vào.”

Trưởng tử của tam phòng, liền thay thế Giang Dự Châu, trở thành người kế thừa hầu phủ Giang gia trong tương lai.

Ta làm ra vẻ hoảng hốt tột cùng, toàn thân run rẩy.

Nhưng trong bóng tối không ai nhìn thấy, ta đang âm thầm vui mừng, Giang Dự Châu cuối cùng cũng sắp mất đi tất cả những gì Giang gia đã ban cho hắn rồi.

9

Cả một đêm, Giang Dữ Châu không trở về.

Giang gia phủ trắng đầy đường, ngay cả thân tộc ngoài thành cũng khoác áo tang, quỳ gối trước linh đường để đón nhận khách viếng bốn phương.

Thế nhưng, đường đường là con ruột của Giang mẫu, Giang Dữ Châu lại thủy chung không thấy bóng dáng.

Trời đã lên cao ba sào, Giang Mộng Dao rốt cuộc tỉnh lại.

Chưa kịp khóc lóc vật vã, đã nghe hung tin mẫu thân qua đời.

Dù có Kỷ An ở bên an ủi, nàng vẫn bất chấp tất cả lao thẳng tới linh đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẫu thân! Mẫu thân, vì sao người không để ý tới Mộng Dao nữa, là vì Mộng Dao làm người mất mặt nên người mới bỏ mặc Mộng Dao phải không?”

Nàng mang gương mặt với vết thương dữ tợn, khóc đến cuồng loạn gần như mất trí.

Ta biết, lúc này chính là thời cơ để xuất kiếm, bèn vội vàng tiến lên an ủi:

“Muội chớ oán trách A huynh, A Cẩn tỷ tỷ của muội sức khỏe yếu ớt, đang lúc cần người chăm sóc, huynh muội lại là thanh mai trúc mã, qua lại thăm nom một hai cũng là chuyện nên làm.”

“Có trách thì trách bọn thổ phỉ hung hãn, kẻ không có thiên lý ấy, c.h.ế.t cũng chưa đủ đền tội.”

“Có điều bọn chúng đã bị Dư đại nhân bắt về, chẳng bao lâu nữa sẽ bị xử trảm, coi như cũng đòi lại công đạo cho muội.”

Giang Mộng Dao mặt đầy khiếp sợ, không dám tin nhìn ta:

“Ý của tẩu là… A huynh tối qua ở bên Diệp Cẩn?”

Những người Giang gia vốn đã chất đầy bất mãn với Giang Dữ Châu lập tức rộ lên mắng mỏ:

“Nếu hắn chịu quay về sớm, sao lão phu nhân có thể bị hắn làm tức đến c.h.ế.t? Ngay cả quản gia cũng bị hắn đánh vỡ đầu, chịu đòn rồi ném trả về phủ, hắn còn để tâm gì nữa?”

“Hắn chỉ để tâm đến con hồ ly tinh kia thôi! Người ta mới nói vài câu, hắn liền mắng lão phu nhân là ‘dơ bẩn mắt Phật’, làm lão phu nhân giận tới ngất đi!”

Kỷ An lúc này cũng cất lời, ánh mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi:

“Ta cầu xin hắn, hắn vẫn không chịu tin.”

“Hắn phái Dư đại nhân cùng đi với ta, chẳng qua là để sau này lấy cớ ta quấy rối công vụ mà đánh ta năm mươi trượng!”

“Tới hôm nay, ta mới hiểu biểu ca lại vô tình đến thế. Mộng Dao, hắn không xứng làm ca ca của muội.”

Giang Mộng Dao toàn thân run rẩy, trong mắt dâng lên căm hận ngút trời.O mai d.a.o Muoi

“Thì ra trong miệng bọn thổ phỉ nói ‘hai chọn một’, kẻ bị bỏ lại không phải vì muốn cứu mẫu thân bệnh nặng, mà là vì một con hồ ly tinh mà bỏ rơi cả ta và mẫu thân!”

“Giang Dữ Châu, Diệp Cẩn, hai ngươi c.h.ế.t không có chỗ chôn!”

Nàng gào lên, oán hận tới cực điểm, đến nỗi mắt long sòng sọc.

Ngay lúc ấy, một tiếng gầm giận dữ vang lên:

“Mạnh Nguyệt Hoa, ngươi điên rồi phải không?”

“Cả Giang gia phủ trắng đầy đường, ngươi đang nguyền rủa mẫu thân ta, hay đang nguyền rủa bản hầu đây?!”

10

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm kia, ta căm hận đến mức hai tay dưới tay áo dài không ngừng run rẩy.

Chớp mắt, một thân huyền y, sắc mặt giận dữ, Giang Dữ Châu sải bước đi tới.

Bên cạnh hắn là Diệp Cẩn, ngồi trên xe lăn, một thân bạch y yếu đuối, càng tôn lên vẻ nhu nhược đáng thương.

Không đợi ta mở miệng, Giang Dữ Châu đã giáng cho ta một bạt tai lạnh như băng:

“Ngươi dám lập linh đường cho mẫu thân, lại nguyền rủa bà, tâm địa độc ác đến mức này ư?”

Chư nữ trong phủ vây quanh ta, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi tình nguyện cùng kẻ hạ tiện kia đêm không về nhà, làm mất gia phong là chuyện của ngươi.”

“Nhưng nếu muốn làm mất mặt Giang gia, vậy thì cút khỏi nơi này!”

“Giang gia không có đứa con bất hiếu, mặt dày vô sỉ như ngươi!”
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 6



Giang Dữ Châu không ngờ tới, ngay cả đại phòng và tam phòng, vốn từ trước đến nay ít qua lại với nhị phòng, cũng đứng ra bênh vực ta. Hắn lập tức cười lạnh:

“Nữ nhi Mạnh gia không thiếu bạc, vẫn là giỏi mua chuộc lòng người.”

“Chỉ là ta không biết, đại bá mẫu với tam thẩm cũng là hạng tham tiền, diễn tuồng cùng nàng ta để nguyền rủa mẫu thân ta?”

“Đợi đến khi đại bá và tam thúc bị dâng sớ hạch tội, đại phòng và tam phòng liệu có chịu nổi không?”

“Đám đệ muội nhà ta, tiền đồ và hôn sự sau này, còn mong gì được?”

Lời hắn lấp đầy uy h**p, cuối cùng cũng chọc giận mọi người.

Đại bá mẫu nổi giận quát:

“Cút đi!”

“Ngươi không xứng bước vào cửa Giang gia, mẫu thân ngươi cũng không cần một đứa con trai khiến bà c.h.ế.t mà chẳng thể nhắm mắt!”

Tam thẩm cũng phụ họa:

“Mẫu thân ngươi đang nằm trong quan tài đó, nếu không tin, chính ngươi đi mà nhìn.”O mai d.a.o Muoi

“Tưởng ai cũng lòng lang dạ thú như ngươi chắc?”

Giang Dữ Châu sắc mặt khựng lại, đang định bước tới thì bị Diệp Cẩn gọi giật lại:

“Giang bá mẫu hôm nay đi Hộ Quốc Tự lễ Phật, là ngày đã định sẵn từ trước, sao có thể ở phủ được chứ?”

Nàng vừa nói vừa đẩy xe lăn tới gần ta, ánh mắt đầy thăm dò:

“Nguyệt Hoa tỷ tỷ, muội biết tỷ hiểu lầm muội và A Châu, nên hôm nay cố gắng chống đỡ bệnh tật để đến đây xin lỗi.”

“Cũng trách muội thân thể yếu, không chịu nổi chín chín tám mươi mốt mũi kim đau đớn, mới phải để A Châu ở lại an ủi muội.”

“Giờ sức khỏe muội khá hơn rồi, xin được nhận lỗi. Tỷ có thể nể tình muội thành tâm, mà tha thứ cho A Châu một lần, kết thúc chuyện ầm ĩ này được không?”

Nàng ta rưng rưng nước mắt, dáng vẻ đáng thương khiến người ta không nỡ lòng.

Ta không thèm đáp, những người vây quanh cũng đều chẳng ai buồn ngó tới nàng ta.

Nàng ta liền cố ý quay người, kéo nhẹ vạt áo Giang Dữ Châu, dáng vẻ thân mật, như thể nàng mới là chính thất.

“A Châu, mau xin lỗi Nguyệt Hoa tỷ tỷ đi.”

“Ngoan nào, đừng giận nữa, ầm ĩ thế này, ai nấy đều sẽ thành trò cười ở kinh thành mất.”

Nói rồi, nàng còn cố tình liếc xéo ta một cái, lộ rõ vẻ khiêu khích.

11

Nếu là ngày trước, ta tất đã xông lên, tát cho nàng ta hai bạt tai, mắng nàng không biết xấu hổ, dám dụ dỗ trượng phu người khác.

Sau đó sẽ là cả Giang gia thi nhau bước ra trách mắng ta, trừng phạt ta.

Giang Dữ Châu sẽ ôm lấy Diệp Cẩn, vừa thương xót vừa dịu dàng, đưa nàng ta về phủ Diệp gia để an ủi suốt một ngày.

Còn ta, sẽ phải ngồi thẫn thờ trong từ đường, chép kinh tới mức tay run rẩy tê dại, đến một bát cơm nóng cũng không có.

Nhưng ta đã trọng sinh, đã không còn để tâm đến cái gọi là “tình thâm nghĩa nặng” của Giang Dữ Châu, càng biết rõ Diệp Cẩn chỉ là ve sầu cuối thu, giãy giụa không được mấy lần nữa.

Vì vậy, ta chẳng thèm để mắt đến sự khiêu khích của nàng ta.

Ngược lại, đại bá mẫu và tam thẩm, nhìn thấu cái điệu bộ làm ra vẻ đáng thương như tiểu thiếp của nàng, tức đến đỏ mắt, bước ra bênh vực ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi còn ra đây vờ vĩnh gì nữa!”

“Nếu biết giữ thể diện thì đã không để một nam nhân tùy tiện ra vào phòng khuê, ở lại cả một đêm!”

“Chỉ là một phế nhân ngồi xe lăn, làm thiếp cũng là ban ơn rồi, còn vọng tưởng làm chính thất, không thấy nhục à?”

Giang Dữ Châu nổi giận, định phát tác, nhưng bị Diệp Cẩn kéo tay áo giữ lại.

“A Châu, đừng giận... Nguyệt Hoa tỷ tỷ vốn có oán khí với muội, muội không sao đâu, nàng trút giận xong rồi, sẽ không gây chuyện với huynh nữa.”

“Muội đã tha thứ cho bọn họ không thân thiện với muội, A Châu cũng tha thứ cùng muội được không?”

Giang Dữ Châu sắc mặt âm trầm, chỉ khi nhìn đến Diệp Cẩn mới đột nhiên nhu hòa:

“Chỉ có nàng là thiện lương như thế, ai cũng có thể tha thứ. Nếu Mạnh Nguyệt Hoa mà hiểu chuyện được một nửa như nàng, cũng không đến mức náo loạn như hôm nay.”

“Thôi được, nể mặt nàng, hôm nay ta sẽ không chấp nhặt.”

“Nhưng nàng ta dám nguyền rủa mẫu thân, chính là đại bất hiếu. Hôm nay ta không dạy dỗ nàng một trận, thì đúng là phụ lòng mẫu thân bao năm thương yêu, dạy dỗ ta.”

Chúng nhân nghe vậy thì càng thêm khinh thường, cười nhạt không thôi, chỉ có hắn vẫn ngốc nghếch nhìn Diệp Cẩn, cười một cách nuông chiều.O mai d.a.o Muoi

Diệp Cẩn bẽn lẽn cười duyên, rồi quay đầu, hô về phía ta:

“Nguyệt Hoa tỷ tỷ, A Châu đã chịu hạ mình rồi, tỷ có nhận sai không?”

Giang Dữ Châu lúc này hừ lạnh, nghiêng đầu liếc ta một cái, lạnh lùng ra lệnh:

“Quỳ xuống xin lỗi, chuyện hôm nay ta liền bỏ qua.”

12

Mọi người đã giận đến sôi m.á.u, chỉ chực mắng chửi hắn.

Nhưng ta nhẹ nhàng vỗ tay đại bá mẫu một cái, ra hiệu nhẫn nại, rồi chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Cẩn.

Lúc nàng còn đang cười đắc ý, đợi ta cúi đầu nhận tội, ta liền giáng cho nàng hai bạt tai thật vang, sau đó một cước đá thẳng vào xe lăn.

“A a a!”

Diệp Cẩn hoảng loạn thét lên, gương mặt mảnh mai lập tức hằn rõ năm dấu tay đỏ rực.

Thân thể nàng ta dưới cái tát của ta, lăn thẳng từ trên xe xuống đất.

Giang Dữ Châu hốt hoảng nhào đến ôm nàng dậy, đối diện với gương mặt dính m.á.u đầm đìa, lệ rơi đầy mặt như hoa lê gặp mưa của Diệp Cẩn, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta:

“Mạnh Nguyệt Hoa, ngươi điên rồi sao?!”

Hắn tức giận giơ tay định đánh, nhưng chưa kịp chạm tới, ta đã nhanh tay tát liền hai cái vào mặt hắn!

Hắn kinh ngạc nhìn ta, tay còn lơ lửng giữa không trung, cứng đờ:

“Ngươi… dám đánh ta?”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, căm hận tột cùng, từng chữ từng lời đầy sát ý:

“Không hiền, không hiếu, lại vô tình, ta hôm nay tự tay bỏ ngươi!”

“Không cần ngươi hưu ta. Ta đã viết sẵn đơn hòa ly, chư vị trưởng bối Giang gia sẽ thay ta làm chủ.”

“Ngươi vì sắc mà bỏ rơi muội ruột đang gặp hiểm nguy, vì tình mà phớt lờ mẫu thân đang hấp hối. Trong mắt ngươi chỉ có nữ nhân dơ bẩn kia, kẻ vô tình vô nghĩa như ngươi, là ta Mạnh Nguyệt Hoa không cần!”
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 7



Giang Dữ Châu như bị đốt cháy trong cơn phẫn nộ, gào lớn:

“Nguyền rủa mẫu thân chưa đủ, giờ lại kéo cả muội muội ta vào, muốn bịa chuyện cho đủ sao? Giang Mộng Dao thật sự bị thổ phỉ bắt đi chắc?!”

Rầm!

Chiếc xe lăn của Diệp Cẩn suýt nữa lật ngửa, nàng run rẩy đến trắng bệch cả mặt.

Ồ, hóa ra kẻ chủ mưu cũng biết sợ hãi.

Nhưng chẳng phải tất cả bi kịch này, đều là âm mưu của nàng ta hay sao?

Ta cười lạnh, đối diện ánh mắt kinh hoảng của Diệp Cẩn, khẽ nhếch môi, đáp bằng giọng băng giá:

“Diệp tiểu thư hoảng hốt vậy là vì sao?”

“Hay là ngươi chưa biết, tối qua khi Giang Dữ Châu vì ở lại bên ngươi mà bỏ mặc tất cả, thì muội ruột hắn bị thổ phỉ bắt đi, chịu đủ nhục hình tra tấn, nay đã mất thanh danh, hủy dung nhan, Giang gia quyết không bỏ qua cho hung thủ.”

Thân thể Diệp Cẩn run lên bần bật, cúi đầu, mặt trắng bệch như tuyết, không dám nhìn ai.O Mai d.a.o Muoi

Sự bất thường ấy, mọi người đều thấy rõ.

Chỉ có Giang Dữ Châu là vẫn cố chấp nắm lấy tay nàng, dịu giọng an ủi:

“Mạnh Nguyệt Hoa xưa nay thủ đoạn nhiều, biết không thể lừa chuyện mẫu thân, nay lại lấy danh tiếng của Mộng Dao để tổn thương nàng.”

“Mộng Dao chắc chắn không sao, nàng càng không cần áy náy.”

“Đợi ta gọi Mộng Dao ra, nàng ấy sẽ chứng minh ngươi vu hãm. Đến lúc đó, chính ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta, và ta sẽ lập tức bỏ ngươi.”

“Hầu gia đang tìm ta?”

13

Từ phía sau người ta, Giang Mộng Dao xuất hiện.

Gương mặt xinh đẹp giờ đây đầy vết rạch dữ tợn như rết bò ngang dọc.

Mái tóc rối bời xõa xuống vai, ánh mắt oán độc chứa đầy những vết sẹo chằng chịt, trông như lệ quỷ từ địa ngục bò ra.

Từng bước nàng đi tới, mỗi bước như giẫm nát lòng Giang Dữ Châu.

“A huynh thân yêu của ta, khi huynh ôm mỹ nhân trong tay, có từng nghĩ đến người muội ruột cùng mẫu thân, đang run rẩy dưới tay bọn thổ phỉ, chờ huynh cứu mạng?”

“Khi huynh cùng nàng ta ngắm hoa dưới trăng, tình sâu nghĩa nặng, có từng nhớ đến muội, từ nhỏ đã coi huynh như trời?”

Hai hàng lệ chảy dài, nàng nhìn thẳng vào Giang Dữ Châu đang c.h.ế.t lặng.

Hắn lắp bắp:

“Mộng Dao…, sao muội cũng lừa ta? Huynh biết muội thích chiếc trâm ngọc cánh bướm, huynh chỉ tạm đưa cho A Cẩn lần này, lần sau sẽ tìm cái khác tốt hơn…”

“Muội mau lau lớp hóa trang kia đi, dọa người thế này ảnh hưởng danh tiết muội biết không?”

Hắn đưa tay định chạm mặt nàng thì bị Giang Mộng Dao tát một cái trời giáng.

“Danh tiết?”

“Không phải chính huynh dẫn Dư đại nhân cùng cả đội quân đi diệt thổ phỉ sao? Khi ta được cứu ra, không mảnh vải che thân, hàng chục binh lính đều thấy, huynh nghĩ ta còn danh tiết không?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói rồi, nàng kéo phăng cổ áo, lộ ra chi chít vết răng cắn, bầm tím đỏ thẫm.

“Giờ huynh tin ta bị hại rồi chứ? Vậy còn mẫu thân, ai là kẻ khiến bà c.h.ế.t trong uất ức?”

Giang Dữ Châu nhìn thấy những dấu vết kia, thân thể lảo đảo, suýt đứng không vững.

Ngay khoảnh khắc chân tướng sắp bị vạch trần, Diệp Cẩn đột nhiên bật khóc:

“Nguyệt Hoa tỷ tỷ, dù tỷ có muốn cướp Hầu gia đi chăng nữa, cũng không nên lấy tính mạng của Mộng Dao ra làm cái cớ…”

“Giờ chuyện thành thật rồi, vậy… Mộng Dao sau này còn mặt mũi nào sống tiếp nữa đây?!”

14

Một chiêu đổ vấy thật ngoạn mục.

Ánh mắt như muốn ăn thịt người của Giang Dư Châu lập tức rơi lên người ta:

"Thì ra là ngươi? Quả nhiên là ngươi!"

"Mẫu thân dùng cái cớ giả bệnh cũng không gọi ta về được, ngươi lại dùng danh tiết của muội ta ép buộc ta. Giờ lại diễn trò thành thật, muội muội ta hoàn toàn bị hủy hoại, ngươi hài lòng rồi chứ?"

Vừa nói, hắn chẳng màng gì nữa, lao thẳng vào linh đường, phát cuồng mà giật xuống bạch phiến, đập nát bài vị, điên dại gào thét:

"Cho bà giả vờ! Cho bà giả vờ!"

"Biết rõ mẫu thân nuôi ta và muội ta vất vả thế nào, vậy mà ngươi lại nguyền rủa mẫu thân ta c.h.ế.t."

"Biết rõ ta với Mộng Dao tình thâm như ruột thịt, ngươi lại hủy hoại nó, khiến ta đau đớn đến phát điên. Ngươi đúng là đáng c.h.ế.t, đáng c.h.ế.t!"

Vừa mắng, hắn vừa đập phá điên loạn.

Đám hạ nhân không dám ngăn, bất kỳ ai trong tông tộc bước lên một bước, hắn liền ném hoa quả vào mặt.O Mai Dao Muoi

Giang Mộng Dao khóc lóc định lao đến ngăn, lại bị hắn đẩy ngã lăn ra đất:

"Ngươi đừng cản ta, hôm nay ta có c.h.ế.t cũng không để ả sống yên!"

Hắn càng phá càng điên, ta lại càng hả dạ.

Để Giang mẫu c.h.ế.t cũng không được an lành, đây chính là món quà lớn mà đứa con trai bà thương yêu như xương m.á.u dành cho bà đấy.

Không biết sau khi c.h.ế.t, Giang mẫu nhìn thấy cảnh tượng này, bà sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Cho đến khi linh đường chẳng còn thứ gì có thể đập phá, Giang Dư Châu mới thở hồng hộc ngã ngồi xuống đất.

Diệp Cẩn giấu đi hận ý sâu thẳm trong đáy mắt, bước đến bên Giang Dư Châu, kéo hắn vào lòng, nhẹ giọng an ủi:

"Biết sớm Nguyệt Hoa tỷ tỷ hận muội đến vậy, không tiếc hủy hoại cả Mộng Dao muội muội chỉ để trả thù huynh, thì muội đã c.h.ế.t quách ở nhà chồng rồi. Một thân tàn phế thế này, đáng lẽ không nên làm liên lụy đến huynh."

Nhìn nàng ta diễn trò điêu luyện như kiếp trước, trắng thành đen, đen thành trắng, ta không nhịn được mà thầm giơ ngón cái trong lòng.

Da mặt dày đến mức không thấy quan tài không đổ lệ, cả hai đời ta cộng lại cũng không thể bì nổi.

Ngay lúc Giang Dư Châu mắt đỏ ngầu, từ từ đứng dậy muốn lao đến chỗ ta, ta siết chặt cây trâm giắt tay áo.

Lần này là hắn muốn g.i.ế.c ta giữa bao người, ta phế hắn một con mắt cũng không tính là quá.

Nhưng đúng lúc đó, đại bá và tam thúc đang tiếp khách viếng ở tiền sảnh liền xông vào, giận dữ xông tới từ hai phía, mỗi người đ.ấ.m một cú vào mặt Giang Dư Châu.
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 8



Trong cơn phẫn nộ, mặc kệ lễ nghi thế tục, bọn họ xốc nắp quan tài lên, đè đầu Giang Dư Châu xuống gần quan tài:

"Đến, ngươi nhìn xem, ai đang diễn trò?"

"Là ai c.h.ế.t không nhắm mắt, bên linh cữu chẳng có đứa con nào đứng cạnh, chỉ có con dâu quỳ cả đêm?"

"Ngươi lấy tư cách gì mà ở đây lăn lộn giãy giụa? Ngươi là cái thứ gì, đáng để trưởng bối trong tông tộc theo ngươi mà diễn tuồng?"

15

Giang Dư Châu như bị sét đánh, ngây ngẩn nhìn người trong quan tài, thế nào cũng không dám tin.

Mãi đến khi hắn cuối cùng cũng run rẩy vươn tay ra, chầm chậm chạm lên gương mặt trắng bệch của mẫu thân hắn, đến khi chạm vào vết sẹo dưới tai Giang mẫu, hắn mới kinh hoàng ngã ngồi xuống đất.

Đó là vết sẹo do năm xưa hắn nghịch ngợm học kiếm, một nhát lỡ tay khiến nửa gương mặt mẫu thân hắn để lại dấu tích.

Dù có làm giả, cũng không thể giống thật đến vậy.

"Sao… sao có thể!"

"Sao mẫu thân ta lại thật sự qua đời. Bà… bà không lừa ta sao?"

Nhìn Giang Dư Châu ngồi bệt dưới đất, thảm hại đến vậy, lại chẳng một ai thương xót.

Thậm chí tất cả đều lạnh lùng đứng nhìn, chỉ mong hắn c.h.ế.t vì đau đớn mà thôi.

"Mẫu thân ngươi xuất thân thương hộ, tuy tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lợi ích, nhưng cuối cùng cũng hết lòng thương yêu ngươi."

"Năm xưa biết rõ ngươi mang danh cứu tế dân chạy nạn mà không có chút thực lực nào, bà ta liền dùng cái gọi là ân cứu mạng để ép gả Nguyệt Hoa vào phủ, mang mấy vạn lượng bạc của Mạnh gia đổi lấy lương cứu tế, mới giúp ngươi vượt qua hiểm cảnh."

"Vì để bảo vệ cái gọi là tự tôn đáng thương của ngươi, nhiều năm nay bà ta năn nỉ chúng ta che giấu hết thảy, khiến Nguyệt Hoa mang danh trèo cao, chia uyên rẽ thúy, nuốt nước mắt mà chẳng dám nói nửa lời." O Mai d.a.o Muoi

"Còn ngươi thì hay, nhận lấy hết thảy ân huệ từ mẫu thân ngươi, nhận nửa gia sản của Mạnh gia, cuối cùng lại đem lòng yêu thương nữ tử Diệp gia, bỏ mặc mẫu thân ngươi bệnh nặng mà chẳng thèm đoái hoài."

"Ngươi tưởng nữ nhân Diệp gia tốt đẹp lắm sao? Năm đó đoán chắc ngươi sẽ thất bại trong vụ cứu tế, liền vội vã gả cho nhị công tử Vạn gia."

"Về sau thấy ngươi quật khởi, nàng ta lại không cam tâm đứng sau người khác, lén viết thư kể lể với ngươi, bị phu quân phát hiện đánh cho tàn phế rồi đuổi về kinh thành. Chuyện này, cả Phàn thành đều biết, vậy mà ngươi giả câm giả điếc, không buồn truy hỏi."

"Ngươi yêu nàng, thương nàng, nào hay trong mắt nàng ngươi chẳng khác gì một món đồ chơi."

"Muốn c.h.ế.t thì tự đi c.h.ế.t, đừng hại người thân, khiến tông tộc mất mặt!"

Đại bá và tam thúc thất vọng đến tận xương tủy, không chút lưu tình mắng thẳng vào mặt Giang Dư Châu.

Đại bá mẫu cũng cười lạnh:

"Ngươi không soi gương xem, ngoài ngươi như ruồi bọ bu quanh nàng ta, trong cả kinh thành có ai thèm liếc nhìn nàng một cái?"

"Đồ rác rưởi chẳng nên thân, so với phụ thân ngươi còn không bằng một góc. Khó trách Nguyệt Hoa lại muốn hòa ly với ngươi, ngươi đáng đời!"

Giang Dư Châu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn ta:

"Nguyệt Hoa, ta…"

"A Châu, bọn họ nói dối đấy, không phải như vậy đâu."

"Muội là bị phụ thân ép buộc, không phải thật lòng muốn lấy người khác. Bao năm nay, muội với huynh vẫn như thuở ban đầu, chưa từng thay đổi."

"Muội biết Nguyệt Hoa tỷ tỷ hận muội, nên mới đem cái c.h.ế.t của bá mẫu và chuyện muội muội gặp nạn đổ hết lên đầu muội."

"Tỷ ấy là chủ mẫu hầu phủ, có cả phủ ủng hộ cũng là điều hiển nhiên. Không giống muội, danh tiết mất rồi, thân thể tàn tạ, chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ, ngoài huynh ra, ai còn chịu nhìn muội một cái?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Người như muội, đúng là nên mục rữa trong bùn, c.h.ế.t không chỗ chôn."

Diệp Cẩn khóc đến nỗi không thở nổi, thế nhưng Giang Dư Châu từng thương từng bảo vệ nàng ta, giờ lại chỉ đứng đó nhìn như nhìn người xa lạ.

"Đại bá còn chịu đem tước vị hầu gia giao cho ta chứ không phải con trai ruột ông, làm sao có thể lừa ta?"

Diệp Cẩn toàn thân run rẩy.

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng hô kinh hãi…

16

"Dư đại nhân gửi tin đến, bọn thổ đã khai ra rồi. Chúng không phải thổ phỉ ở Nhạn Đãng Nhai, mà là nhận tiền của..."

Người hầu chạy tới hớt hải, ánh mắt đảo qua người Diệp Cẩn, vừa chạm đến thân thể nàng đang run rẩy né tránh, liền dõng dạc tuyên bố:

"Bọn chúng nhận ngân lượng của Diệp tiểu thư , mục đích là bắt phu nhân đi, khiến phu nhân trong thế cục hai chọn một của Hầu gia bị ruồng bỏ, rơi vào tuyệt vọng, sau đó bị làm nhục đến c.h.ế.t, rồi bị ném trả lại Hầu phủ, thanh danh hoàn toàn bại hoại, không cần g.i.ế.c cũng tự vong."

"Mà tất cả chuyện này, đều có khẩu cung của thị vệ Diệp gia làm chứng."

Ánh mắt Giang Dự Châu đột ngột quét về phía Diệp Cẩn.O mai d.a.o Muoi

Diệp Cẩn sợ đến nín thở, chỉ không ngừng lắc đầu kinh hoảng, cả người run rẩy muốn bỏ chạy.

Nhưng lại bị người Giang gia chặn ở cửa.

Kiếp trước, vì ta xuất hiện tại phủ Diệp gia, Diệp Cẩn đã biết người bị sơn tặc bắt không phải là ta.

Mà ta khi đó không tiếc dùng cái c.h.ế.t ép nàng, khiến nàng xác định người bị bắt chỉ có thể là Giang Mộng Dao, người được cả Giang gia yêu thương che chở.

Giang Mộng Dao khác với ta, một cô nương mồ côi không nơi nương tựa, nếu nàng gặp chuyện trong tay thổ phỉ, Giang gia nhất định sẽ không bỏ qua, quyết truy cùng đuổi tận để đòi lại công bằng cho nàng.

Mà Diệp Cẩn, không dám chắc mình có thể toàn mạng mà thoát.

Vì thế, nàng giả vờ đau lòng mà đẩy Giang Dự Châu ra, còn lệnh thị vệ trong phủ hộ tống hắn đi.

Cũng chính thị vệ từng cấu kết với bọn thị vệ đó, vừa mở miệng đã nhận tiền của Giang Dự Châu, lập tức thả người.

Giang Mộng Dao được cứu, liền cảm kích đặt ân huệ lên người Diệp Cẩn và tên thị vệ kia, còn ta thì chỉ nhận lại hận thù ngút trời.

Thậm chí còn bị mắng là "giả vờ ra vẻ, mang ân báo oán, thật kinh tởm."

Cho nên, kiếp này, ta không cần ân huệ nữa, ta chỉ muốn m.á.u trả m.á.u, nợ trả nợ.

Khi Dư đại nhân dẫn binh tiêu diệt thổ phỉ, ta đã âm thầm đưa tin cho ông ấy.

Bọn thổ phỉ bị bắt không được công khai, tra tấn suốt đêm, sự thật liền phơi bày.

Khi Diệp Cẩn theo Giang Dự Châu đến Hầu phủ, định ép c.h.ế.t ta trong cảnh tượng thảm thương... thì thị vệ của nàng đã bị bắt vào ngục.

Khi Giang Dự Châu phát điên trước mặt ta, thị vệ kia đã khai hết dưới tra tấn.

Giờ đây tội chứng xác thực, thứ chờ đón Diệp Cẩn, chỉ có vạn kiếp bất phục.

“A Cẩn tỷ tỷ, không ngờ... lại là tỷ.”

17

Giang Mộng Dao lảo đảo bước ra từ sau đám người.

"Thân thể tỷ hỏng rồi, ca ca thương tỷ, ta cũng thương tỷ, chẳng tiếc lấy mấy ngàn lượng bạc từ Mạnh Nguyệt Hoa mời người chữa bệnh cho tỷ. Vậy mà cuối cùng, chính ta lại bị tỷ hủy hoại."
 
Nguyệt Hoa Trọng Sinh
Chương 9



“Tỷ thật cao tay, đến tận lúc nãy ta vẫn còn nghi ngờ Mạnh Nguyệt Hoa. Khiến ta và ca ca đều trở thành con rối trong tay tỷ... tỷ thật lợi hại. Nhưng vì cái gì chứ? Tỷ là một kẻ tàn tật ngồi xe lăn, thế mà lại có thể khiến Giang gia tan cửa nát nhà.”

“Nghe nói chân tỷ đêm qua đã khỏi rồi nhỉ? Nhưng cái xe lăn này là ta bỏ cả ngàn lượng bạc mua riêng cho tỷ, bỏ đi thì tiếc quá. Để ta giúp tỷ một tay, cho hai người các người vĩnh viễn không chia lìa.”

Lời vừa dứt, cây trâm của Giang Mộng Dao đã đ.â.m xuống thắt lưng của Diệp Cẩn.

Một lần, lại một lần nữa, giữa những tiếng hét kinh hoàng của Diệp Cẩn, m.á.u tươi văng đầy mặt Giang Mộng Dao.

Tất cả mọi người có mặt đều c.h.ế.t lặng.

Khi Giang Mộng Dao bị kéo ra, lưng Diệp Cẩn đã m.á.u thịt be bét, thắt lưng chi chít những lỗ nhỏ do trâm c*m v**.

Đại bá mẫu có hiểu chút y thuật, vừa vén lưng Diệp Cẩn lên xem đã không khỏi hít một ngụm khí lạnh:

"Xương cốt vốn không vấn đề gì... thì ra là giả tàn tật?"

Khoảnh khắc ấy, Giang Dự Châu như bị sét đánh, ngẩng đầu nhìn ta.

Ta từng không chỉ một lần chỉ vào Diệp Cẩn mà nói với hắn: nếu nàng thật sự bị thương gân cốt, thì nên cầu thái y có đức có tài chữa trị, chứ không phải là cần sự bầu bạn của phu quân ta, Giang Dự Châu.

Nàng ta không dám cầu thái y, chẳng phải vì sợ cái bệnh giả của nàng không thể giấu được đôi mắt tinh tường của thái y sao?

Thế nhưng, mỗi lần Diệp Cẩn níu tay áo Giang Dự Châu rơi lệ yếu ớt, hắn lại lạnh mặt quát ta vô tình, đến cả nỗi đau của Diệp Cẩn mà ta cũng có thể đổ oan, thật đáng sợ.O mai d.a.o Muoi

Trong quá trình hắn ân cần chăm sóc Diệp Cẩn, lại ngày càng lạnh nhạt với ta.

Thậm chí khi tình cờ gặp hai người họ uống trà ngoài phố, hắn cũng sẽ vì lời xin lỗi sợ sệt của Diệp Cẩn mà mắng ta ghen tuông vô lý, không cứu nổi nữa.

Lòng ta đã c.h.ế.t từ lâu, nhưng biết rõ thân phận cô độc, không có trưởng bối tộc nhân đứng ra, ta chẳng cầu nổi hòa ly thư.

Mà nếu bị hưu bỏ, toàn bộ của hồi môn của ta sẽ thuộc về Giang gia.

Vì giữ lấy sản nghiệp của phụ thân, để thương hội Mạnh gia còn có cơm ăn, ta đã chẳng cầu tình cảm nữa.

Không ngờ Diệp Cẩn vì muốn nhanh chóng chiếm tổ làm tổ mình, lại muốn khiến ta thân bại danh liệt rồi thế chỗ.

Dù kiếp trước là Giang Mộng Dao bị bắt, nhưng Diệp Cẩn vẫn giả vờ là do ta quấy nhiễu khiến nàng phân tâm, làm gián đoạn chữa trị mà trở thành tàn phế cả đời.

Lúc ta bị vây đánh tứ phía, nàng còn giả bộ tuyệt vọng nhảy sông, mượn tay người Giang gia để hoàn toàn trừ khử ta.

Của hồi môn của ta trở thành tài sản Giang gia, cả Giang gia vui vẻ cười đùa.

Chỉ có Giang Dự Châu vì mất người yêu mà suy sụp không thiết sống.

Khi Giang gia bó tay trước sự tàn úa của hắn, Diệp Cẩn nhân cơ hội trở về, tuyên bố gặp được cao nhân nơi thế ngoại, không chỉ giữ được mạng mà chân cũng đã chữa khỏi, nay không khác người thường.

Nàng nói có thể chữa lành tâm bệnh cho Giang Dự Châu, cho dù là nữ nhân bị hưu, Giang mẫu vẫn chấp nhận nàng.

Giữa những lời chúc phúc của mọi người, họ kết tóc se duyên, con đàn cháu đống, tiêu xài của hồi môn của ta mà sống hạnh phúc trọn đời.

Còn ta, dựa vào đâu phải trở thành bàn đạp cho hạnh phúc đoàn viên trọn vẹn của bọn họ?

Ngay sau đó, đại bá mẫu cười nhạt:

“Đáng tiếc, giờ thì thật sự bị Mộng Dao đánh hỏng gân mạch rồi, thần tiên cũng khó cứu, chỉ có thể ngồi xe lăn suốt đời thôi.”

Lời vừa dứt, Diệp Cẩn đã hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Nàng tưởng rằng ít nhất có thể thoát thân, nhưng nàng cuối cùng vẫn đánh giá thấp sự điên cuồng của Giang Dự Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Dự Châu chỉ lạnh lùng nói một câu:

"Giả vờ ngất cũng vô dụng. Những gì ngươi nợ mẫu thân và Mộng Dao, đều phải trả."

Đôi tay lạnh như băng của Giang Dự Châu liền siết lấy cổ Diệp Cẩn, sau đó là từng đòn đ.ấ.m đá như mưa.

Dù có bao nhiêu người lao lên kéo ra, cũng không ngăn được cảnh Diệp Cẩn trong từng trận đòn càng lúc càng nặng, từng ngụm từng ngụm m.á.u phun ra.

Thậm chí còn chưa kịp cầu xin tha thứ, nàng ta đã như một con ch.ó c.h.ế.t, toàn thân đẫm m.á.u ngất lịm.

Toàn thân Giang Dự Châu run rẩy, ngay cả giọng nói cũng không kiềm chế được mà run theo.

"Đem con tiện nhân này, kẻ hại c.h.ế.t mẫu thân ta, hại c.h.ế.t muội muội ta, lôi đến trước mặt Dư đại nhân, giao cho người xử theo đại hình."

Tội danh mưu hại mạng đã định, dù Diệp gia có muốn che chở, vì danh tiếng gia tộc và chức vị quan cao, cũng buộc phải tránh né.

Điều đang chờ Diệp Cẩn chỉ có thể là lưu đày hoặc c.h.é.m đầu.

Nhưng ta sẽ không để nàng c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

Ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào khiến nàng phải nhận lấy kết cục: cầu sống không được, cầu c.h.ế.t không xong.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Ta đưa ánh mắt sang Giang Mộng Dao, mang theo giọng khóc nghẹn mà khuyên nhủ:

“Ca ca muội không cố ý, muội đừng trách huynh ấy... được không?”

18

Ta không nói thì thôi, vừa mở miệng ra, nước mắt của Giang Mộng Dao liền như bị ai chạm trúng điểm yếu, tuôn rơi không ngừng.O mai d.a.o Muoi

Nàng ta cười điên loạn, nhưng gương mặt lại đầy nước mắt.

Tùy tiện dùng tay áo lau đi, nhưng chỉ khiến m.á.u và bẩn thỉu loang lổ đầy mặt.

“Tha thứ?”

“An ca ca, hắn xứng để ta tha thứ sao?”

Vết thương trên đầu Kỷ An vẫn đang đau âm ỉ, linh đường của cô mẫu thì bị Giang Dự Châu đập phá tan tành, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Hắn ngay cả làm người cũng không xứng, làm sao xứng đáng với sự tha thứ của muội.”

Giang Mộng Dao nhìn Giang Dự Châu đang run rẩy, tái nhợt, lộ ra vẻ mặt “thấy chưa, ai cũng hiểu rõ mà”, rồi tiếc nuối nhún vai.

Sau đó nàng nhìn Kỷ An đầy tình ý.

“An ca ca, huynh sẽ không cưới ta nữa phải không? Giang gia đã bại hoại, ta - Giang Mộng Dao cũng mang tiếng xấu, không còn trong sạch. Chỉ riêng khuôn mặt này thôi cũng đủ khiến người ta chán ghét rồi.”

“Ta không còn xứng với huynh nữa, đúng không?”

Kỷ An dù là thanh mai trúc mã với Giang Mộng Dao, tình cảm yêu thương cũng là thật.

Nhưng đúng như nàng nói, Kỷ gia cũng là gia đình danh giá, tuyệt đối sẽ không cưới một nữ nhân mang tiếng xấu, mất đi sự trong sạch làm chính thất.

Tình nghĩa dù sâu đậm đến mấy, cuối cùng cũng không địch nổi lễ giáo trần tục.

Kiếp trước ta vì muốn giữ gìn thanh danh cho nàng mà trở thành kẻ làm ầm lên, khiến A Cẩn tỷ tỷ của nàng bị hủy cả đời.
 
Back
Top Bottom