Hôm nay Hỏa Nhật đến thưởng thức âm nhạc ở tửu lâu một mình, đây là tửu quán lâu năm có một không hai trong thành Hoa Tử, khách khứa tới lui đông nghịt tấp nập, nàng ngồi trên lầu một mình, bàn rượu vừa dọn lên thịnh soạn, nô gia bên cạnh cúi đầu lùi ra.
Nhấp một ngụm rượu, quán này đúng quả thanh bất hư truyền, lâu lắm rồi ta mới được uống lại loại rượu này của tửu quán, sân khấu cũng bày trí đẹp hơn trước rồi, vừa ngồi trên lầu cao, vừa nhìn xuống dưới xem biểu diễn quả là không tệ.
Trước khi nàng đến đây đã nói với huynh trưởng rằng muốn đi chơi quanh thành một mình nên đừng làm phiền nàng, giờ đây ung dung thưởng rượu như này cũng đủ khiến nàng thỏa mãn.
Những tiên nữ bên dưới múa thật đặc sắc, nàng vừa ăn hạt khô vừa lẩm bẩm: "Đúng là không gì bằng việc uống rượu xem mĩ nhân nhảy múa, thế mới là đời chứ.
Ta cũng đơn giản lắm, ngày ba bữa cho ta đi với người đẹp là được."
Tiểu Cầu Lửa bên cạnh trùng mắt bĩu môi nhìn nàng: "Chủ nhân đúng thật là phàm tục."
Hỏa Nhật vừa nhấp ngụm rượu lại nghe nó nói vậy liền quay qua nhíu mày vì rượu vừa xuýt bị sặc lên mũi nhưng dù vậy thì vẫn phải nói: "Con rồng nhỏ nhà ngươi thì biết cái gì mà phàm tục với thô tục?"
Nàng chẳng đếm xỉa đến nó nữa mà quay sang tiếp tục xem biểu diễn, người người tung hô, tiết mục bên dưới quả đặc sắc, các vũ cơ chân dài lại trắng, múa điêu luyện uyển chuyển như gió bay.
Thật sự ta chỉ biết xem thôi còn bảo ta đứng lên múa thì thôi nhé._Thái Thượng Đình."
Nguyệt Nguyệt ơi là Nguyệt Nguyệt ơi, ta phải làm sao mới nhồi được chữ vào đầu con đây?
Đây chỉ là phần căn bản mà ai cũng từng phải đọc qua đấy.
Con đúng là làm ta tức chết.", ông lão tóc bạc phơ chỉ trỏ mắng nhiếp Thiên Nguyệt ấy chính là Thái Thượng Thư Lão Quân, Vân Tư lão quân, ông chuyên cai quản việc học và dạy dỗ thần tiên ở Vũ Thần Quốc, bất luận là ai đang ở đỉnh sức mạnh và danh vọng thì đều đã qua tay dạy dỗ của Vân Tư lão quân.Ông khá tự tin về tài năng dạy dỗ của mình, nhưng đến Tam công chúa thì ông gần như bó tay, tại sao đường đường là đứa trẻ có tư chất đầy mình nhưng lại khó dạy dỗ đến vậy?Ông thở dài, chợt nhớ lại khi xưa mới nhận Thiên Nguyệt thì ông còn hếch mũi lên trời mà tự tin tuyên bố rằng đây sẽ là thiên tài có một không hai, song toàn văn võ và giỏi nhất từ trước đến nay của lão, nhưng giờ nhìn mà xem, lão đúng thua mỗi Nguyệt, dù nhồi nhét chữ bắt nàng học thế nào thì binh thư, pháp đồ trận nàng xem đều như trẻ xem tranh đoán nhạc điệu chứ chẳng hiểu sao nó thế và cũng chẳng nhớ nổi tuần tự làm từng bước để không xảy ra sai xót.Trò nào của lão cũng tốt nghiệp thủ khoa đầu bảng, riêng Nguyệt thì đều đặn hằng năm vẫn bét bảng, nhưng được cái đấu võ tay đôi chưa thua bao giờ, vẫn là chiến thần bất bại trong trường học, chỉ là đi học không thể chỉ giỏi nghiêng một bộ môn được, nếu tông môn cho phép học trò chỉ cần giỏi nghiêng một môn là tốt nghiệp được thì đã chẳng phải cố gắng vật lộn làm gì cho khổ.Nhưng khổ nỗi, giờ đến cả điểm qua môn mà tiểu công chúa cũng không đạt được thì khó mà trách sao đến giờ nàng vẫn phải ngồi ghế nhà trường.Thiên Nguyệt bị bắt quỳ đến mức ngao ngán, nàng lẩm bẩm: "Học không được cũng đâu phải lỗi của ta, binh thư, trận đồ pháp gì đó đều dài mấy chục trang một bài, mỗi trận đồ đều phải thuộc trăm bước làm, phải làm tuần tự mà không cho cắt bước nữa, kêu ta học thuộc thế nào."
Tự nhiên lão gia gia nảy ra ý tưởng gì đó xong quay ra hỏi Thiên Nguyệt: "Vậy ý con là chỉ cần không phải học thuộc thì con có thể làm được chứ gì?"
"Chưa chắc đâu.", nàng đáp lời rồi thở dài nói tiếp: "Bắt con làm đúng quy trình từng bước một thì khó đấy, đầu con sao nhớ được như vậy.
Như thần tiên người ta sinh ra đã có khả năng trời phú là trí tuệ tốt, đọc học một lần là nhớ, nhưng con thì không được như vậy.
Đúng là ông trời công bằng thật, cho con sức mạnh lớn thì hạ bớt trí tuệ của con.
Con nản lắm rồi.
Con không muốn học nữa đâu."
Trông Thiên Nguyệt phụng phịu than vãn kể khổ làm Vân Tư lão quân cũng thấy thương.
Ông thở dài bất lực mà nói: "Con cũng không thể nói mình thế được, nếu đã không thể học được như mọi người vậy chứng tỏ là con cần một phương pháp học khác hiệu quả hơn.
Cùng là thần tiên như nhau sao có thể nói không thể là không thể thế nào?"
Ông quay người khom lưng lại nói tiếp: "Chắc chắn là do con cần một phương pháp học hay hơn thì mới có thể tốt hơn được."
Thiên Nguyệt nghe xong lại càng ngao ngán thở ngắn thở dài hơn, trăm năm qua rốt cuộc ta đã phải trải qua bao phương pháp dạy học của Vân Tư lão quân rồi?
Giờ đó, cũng khá hơn tí nào đâu?
Nàng khua khoắng vạt áo chán chẳng buồn nói thêm với lão quân nữa, lão quân cứ việc nghĩ đi, ta đợi xem lão quân nghĩ thêm được phương pháp học nào thú vị nữa.Trước lão quân từng bắt Thiên Nguyệt học theo phương pháp thực hành đi thực hành lại để nhớ các bước vẽ mở trận pháp, nhưng nàng cũng chỉ nhớ được những trận pháp đơn giản khoảng hai mươi bước làm.
Dần già, thì bài toán phải học cũng khó lên nhiều, thời gian để nàng học như vậy cũng tăng lên, bản tính Thiên Nguyệt ham chơi nên tất nhiên nàng không thể chỉ dùng một ngày và ngày qua ngày chỉ để học, trước học trận pháp hai mươi bước nàng mất ba ngày để luyện tập thành thạo và nhớ làu làu, thì về sau để học một trận pháp mới nhiều bước hơn nàng mất trung bình bảy ngày để thành thạo và nhớ làu làu.Với công sức dạy dỗ tận tâm của Vân Tư lão sư và thời gian luyện đi luyện lại của Thiên Nguyệt trước khi thi thì ít nhất cũng vớt vát được cái gọi là nàng không đi thi trả điểm liệt về cho thầy.Nhưng chắc chắn nàng cũng không qua môn để tốt nghiệp.Vân Tư lão quân thở dài, ông thật sự là thấy phương pháp này phù hợp nhất với Nguyệt rồi, chỉ có làm đi làm lại, thực hành đi thực hành lại thì não bộ nàng mới nhớ được, nhưng trung bình mất bảy ngày để nàng thành thạo và thuộc một trận pháp năm mươi bước thì đến bao giờ nàng mới học đủ được 100 trận pháp cơ bản để đi thi qua môn?
Trong khi trí nhớ nàng thì có hạn, khả năng để nàng không quên ít trận pháp nhất có thể là điều khó khăn vô cùng.Ông lải nhải bên tai Nguyệt: "Thật ra 100 trận pháp cơ bản không khó, con làm nhiều như vậy cũng thấy trong 100 trận pháp này ắt có nhiều bước lặp lại, con hãy dùng tư duy của mình để tìm điểm khác biệt và nhớ nó là con có thể đi thi làm được ít nhất 70 trận pháp cơ bản để qua môn rồi."
"Ta cũng tạo bảng so sánh sự khác nhau của 100 trận pháp cơ bản rồi đó, con cũng đọc rồi, học rồi, đi thi chỉ cần nhớ thì vào câu nào cũng sẽ làm được."
Thiên Nguyệt lại càng ngao ngán bất lực khi nhớ đến cái bảng so sánh sự khác nhau theo hệ thống 100 trận pháp cơ bản của Vân Tư lão quân, nó dài như sông vậy, thậm trí nàng còn chẳng đọc được hết chứ đừng có nói là thuộc nó.Nàng nói: "Lão quân à, thầy đừng hy vọng thêm nữa, nếu sự khác biệt của mỗi trận pháp chỉ là hai đến ba dòng chữ thì con nhất định sẽ học thuộc được, nhưng mỗi trận pháp lại khác nhau đến mười bước, con nhớ được tổ hợp trận pháp này thì lại quên tổ hợp trận pháp kia, thật sự là quá khó để nhớ làu làu được.
Con đề nghị là trường mình nên cho thi theo kiểu mỗi năm học là một bài kiểm tra nhỏ khoảng 10 trận pháp, xong chuẩn đầu ra trường mình thì lấy bài thi cuối kì của mỗi năm để tổng kết là được, không cần bắt thi chuẩn đầu ra nữa là được rồi, con và thầy cũng không cần phải dằn vặt nhau như này."
Vân Tư lão quân cạn lời, ông tự dưng nảy ra ý tưởng, nếu cho Thiên Nguyệt tự mổ xẻ trận pháp thì liệu nó có nhớ không nhỉ?
Ông khom mình nói với nàng: "Thế này đi, ta mới nghĩ ra được một phương pháp học mới, có khi sẽ nhanh và hiệu quả hơn, bây giờ ta cho con 50 trận pháp cơ bản trước, trong đó gồm 5 tổ hợp trận pháp, con hãy cắt xẻ tất cả chúng ra để chúng trở về gốc của tổ hợp trận pháp, sau đó lại lắp lại cho đúng theo trận pháp ban đầu con tháo ra là được.
Con cứ lần lượt đi từng tổ hợp trận pháp một, không cần phải làm cùng lúc 5 tổ hợp.
Xong cái này thì mình đến cái khác."
Thiên Nguyệt nhìn Vân Tư lão quân với vẻ mặt hoài nghi.Ông thật sự chuẩn bị cho nàng sẵn 50 trận pháp đã hoàn chỉnh và phân tách thành các nhóm tổ hợp để nàng không bị nhầm lẫn.Thiên Nguyệt nhìn đống trận pháp ấy liền thở ngắn thở dài.
Vân Tư lão quân hớn hở nói: "Đó, con bắt đầu luyện tập đi, ta có việc, ta đi trước, con yên tâm cho dù con có làm nổ tung cái gì trong này thì con cũng không làm ảnh hưởng ra bên ngoài đâu.
Trong này cũng không có tổ hợp trận pháp liên quan đến dịch chuyển, chỉ cần con không lắp sai thì sẽ không sao hết."
Thiên Nguyệt gật gật đầu, nàng không hiểu là Vân Tư lão quân mong đợi gì ở nàng nữa.Vân Tư lão quân vui vẻ bước ra ngoài để Thiên Nguyệt tự mình mò mẫm nghiên cứu.Nàng vừa cầm sách vừa tháo những phần cấu tạo khác để cho ra gốc trận pháp, lần một lần hai thì nàng vừa cầm sách vừa tháo ra lắp vào nó cũng không khó, lại có tính giải trí cao nên khá thú vị.Nàng lắp đi lắp lại một hồi hết 50 trận pháp xong quyết tâm lần này sẽ không nhìn sách nữa.Sau khi tháo hết những cấu trúc khác để ra gốc tổ hợp một lần nữa, nàng bắt đầu lắp ráp lại cho ra trận pháp ban đầu.
"Ờ cái này ở đây thì phải."
"Không đúng, phải ở đây mới đúng."
"Đúng không nhỉ?
Hay ở đây?"
"Hừm thôi thì cứ lắp vào coi sao."
"À mình nhớ là lắp mảnh cấp hai của trận pháp ở đây, nhưng mảnh này đúng không ta?"
Loay hoay một hồi nàng cuối cùng cũng lắp xong tổ hợp trận pháp đầu tiên, nàng cảm thấy hài lòng vì mình đã lắp đúng hết mà không cần sách, cũng hiểu cơ chế tạo lập trận pháp, cái này dễ, hiểu về thứ tự các cấp và đặc tính của mảnh là có thể tháo ra ghép vào được rồi.Làm tương tự với bốn tổ hợp trận pháp còn lại, nàng tiếp tục thuận lợi thành công, giờ nàng chơi lớn tháo cùng lúc 50 trận pháp ra và để lộn xộn, vì đã hiểu đặc tính của mảnh và thứ tự các cấp nên nàng cũng lại nhanh chóng ghép chuẩn chỉnh 50 trận pháp và không sai cái nào.Nàng ghép chán rồi mà đi tìm Vân Tư lão quân chẳng thấy đâu, nàng thiết nghĩ trò mới mà Vân Tư lão quân nghĩ ra hay đấy chứ, mình giờ có thể xé bỏ và phân biệt được thuộc tính rồi, có điều về gốc tổ hợp mình vẫn chưa thể nhớ được mặc dù có thể phân biệt được, nếu dùng theo cách này thì mình liệu có thể học được và nhớ như in các tổ hợp gốc không?Nàng nghĩ bụng mà thấy ý tưởng này của mình hay.Nàng tiếp tục tháo ra nhưng lần này nàng tháo luôn cả tổ hợp gốc ra, phần gốc bị phân tách trở nên hỗn loạn, nàng cầm sách đọc cẩn thân bắt đầu lắp lại, loay hoay một hồi nàng lắp xong tổ hợp đầu tiên là tổ hợp trận pháp chữa trị.Tiếp tục lắp sang tổ hợp trận thứ hai cũng hoàn toàn suôn sẻ.Các tổ hợp khác nàng cũng tự tin và làm được.Trong lúc nàng làm, có gì đó từ phòng thí nghiệm của Vân Tư lão quân chui ra, nó không có hình dạng nhất định, di chuyển bằng cách trườn trong không gian và ăn những thứ có màu sắc bắt mắt, số mảnh trận pháp của Thiên Nguyệt đang học trông là bắt mắt nhất, nó thấy vậy liền tìm cách ăn chúng mà không bị phát hiện.Thiên Nguyệt đang mải lắp đi lắp lại gốc tổ hợp mà không phát hiện ra thứ kì lạ kia đang gặm nhắm các mảnh trận pháp của mình.Nó ăn xong cái gì thì liền biến thành cái đó, Thiên Nguyệt thấy mình đã thuộc gốc tổ hợp liền mò sang tìm mảnh trận pháp, phát hiện có gì đó không đúng, sao mảnh trận pháp của nàng còn ít như này?Phát hiện ra có thứ không bình thường trong số mảnh trận pháp, Thiên Nguyệt liền nhận ra ngay đây là con Nhầy Nhuội mà hôm nọ Vân Tư lão quân mới khoe với nàng xong mà, sao nó lại chạy ra ngoài này ăn mất mảnh trận pháp của nàng rồi?Nó biết nàng đã nhận ra nó nên liền chạy ngay, Thiên Nguyệt đuổi theo bắt lấy nó, nó vùng vẫy phản kháng, há miệng ra khúc nào là khúc đó phun ra thuộc tính của mảnh trận pháp.Thiên Nguyệt né tới né lui, nhìn những chỗ nó tấn công bị cháy đen thui, Thiên Nguyệt nghiến răng quyết phải bắt nó nhả mảnh trận pháp của nàng ra bằng được.Hắc Lôi xuất hiện từ trong tay nàng, đây là một trong tứ đại bảo khí của Thượng giới mà ngay từ khi sinh ra nàng đã sở hữu, nàng phóng tên về phía nó, nó hốt hoảng chạy mất hút, Thiên Nguyệt đuổi theo nó, bắt lấy nó, nó né sang một bên, nàng cũng suýt chút mà đâm mặt vào tường, nàng quay sang lại vồ lấy nó, lần này bắt được rồi.
Nàng cười đắc ý nói: "Bắt được rồi, ngươi mau nhả mảnh trận pháp của ta ra nhanh lên, nếu không ta cho ngươi thành cái bánh xèo."
Nó hốt hoảng sợ hãi thật nhưng nhất quyết không chịu nhả ra, nàng bực tức định cho nó thành cái bánh xèo thật thì nó đã tiêu hóa số mảnh trận pháp đó thành cái gì đó khiến cả nàng và nó một phát nổ mà biến mất khỏi không gian trong phòng của Vân Tư lão quân._Tử Sắc Tửu Quán.Tiếng người hô hào tiết mục vừa kết thúc rầm rộ, Hỏa Nhật vẫn ngồi trên lầu, nàng đã ngồi đây xem được năm tiết mục, ăn được hai bát hạt, uống được hai bình rượu rồi.Bất ngờ từ trên không trung, nói đúng hơn là từ trần nhà của tửu quán bất ngờ xuất hiện tiếng hét thất thanh cùng một người đang rơi tự do xuống, Hỏa Nhật thấy vậy liền mở cánh bay lên đỡ lấy nàng.
Cảnh tượng này diễn ra vừa nhanh vừa ngoạn mục khiến ai chứng kiến cũng phải ngỡ ngàng một lúc.Thiên Nguyệt mở mắt ra thấy mình được đỡ thì cũng mừng nhưng mà nghĩ lại thì mình cũng có cánh mà, với cả ở đây là đâu?Do nuốt quá nhiều mảnh trận pháp mà con Nhầy Nhuội của Vân Tư lão quân có dấu hiệu khó tiêu hóa, nó cứ nấc lên nấc xuống nhả ra khói.Hỏa Nhật đang đỡ nàng hạ đất an toàn thấy con vật này có dấu hiệu kì lạ liền kêu Thiên Nguyệt ném đi ngay: "Thứ trên tay ngươi là gì đấy?
Mau ném nó đi ngay đi!"
Thiên Nguyệt hấp tấp khi nhìn thấy tình trạng này của nó, nàng vô tình trượt tay làm nó rơi xuống, khi nó rơi xuống, Hỏa Nhât, Thiên Nguyệt như đứng hình, mọi người thấy nó rơi thì cũng không biết là gì.Hỏa Nhật liền hét lên: "Mọi người mau chạy đi, nó sắp nổ rồi!"
Tất cả mọi người liền chạy ngay tức thì, cũng vừa hay nó rơi xuống và gây ra vụ nổ lớn.Cả tửu lâu và quanh đó chỉ còn là đống đổ nát.Thiên Nguyệt đầu tóc rối mù, mặt mũi đen thui nhìn Hỏa Nhật cũng chẳng khá hơn nàng, hai người nhìn nhau không biết nói gì, Hỏa Nhật thật sự cạn lời, chỉ là đi hưởng thụ thôi mà cũng gặp phải tiểu gia hỏa này, thật là.. hên lắm mới xu được như này, cạn phước thật sự.