Tâm Linh NGUYỆT ĐẠO THIÊN HUYỀN

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
371104254-256-k800993.jpg

Nguyệt Đạo Thiên Huyền
Tác giả: Nguyetmai090956
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trọng sinh thành 1 thằng nhóc khuyết tật dựa vào những thứ đã học kiếp trước ta dẫn cả gia tộc xưng đế! (Trích từ Nguyệt Đạo Thiên Huyền gốc của Nguyệt Đế là phần truyện gốc loại bỏ các chi tiết không quá quan trọng để truyện hay hơn!) Tags: trongsinh​
 
Nguyệt Đạo Thiên Huyền
Chap1 - Trọng sinh 1/3


Thiên Chiếu Minh Vương Kinh

Đại Thiên cam bái

Nhất Nguyệt Hành

Bất Quỷ Trọng Thiên Đạo

Ta Là Đế!"

Trong không gian u tối giữa chốn vĩnh hàng, bất quá những kí ức này là sao thật lạ mình đang có lại ý thức sao?

Aaa những kí ức này đúng rồi là «Thiên Nhất Quy Hồi» ..."

Hắn mở mắt ra trong thâm tâm bèn thốt "đây là sao ta thật sự trùng sinh rồi sao" nhưng khung cảnh này, ha, mình nhớ lại rồi cơ thể này đã 6 tuổi, ta đã nhớ lại toàn bộ, đến giờ ta mới có lại ý thức, 6 năm không dài cũng không ngắn, chắc lẻ do ta quá yếu nên phải mất rồng rã 6 năm, hắn thở dài, bất chợt ta nhìn thấy được ư? không đây là cảm quan thực mọi thứ cứ mờ mịt xám xịt và ánh sáng?

Haha bổng hắn cười lớn làm ai đi xung quanh cũng nhìn nhiều lời bàn tán nổi lên, hắn nhận thức được bèn viện cớ "hahaha hôm nay chẵn bán được cuốn sách nào hết nhưng mà hãy cứ lạc quan lên haha",đúng lúc này có 1 người đi tới lại gần chỗ hắn, hắn nhận ra đây là tiểu chít chít(cháu) của hắn, cô bé đó liền bảo "này chú mau về thôi nay nghỉ sớm" tới giờ này hắn mới nghiền ngẫm ra được thực tại bèn nhìn xung quanh nhìn cơ thể bé nhỏ của hắn đã vậy còn bị mất đi 1 bên chân trái, hắn cảm nhận cơ thể thì vô số bệnh lặt vặt,các chi tay thì yếu ớt nhường như hoạt động mạnh cũng khó, tay trái còn bị tím 1 vài nơi, cơ thể gầy gò yếu ớt, đầu óc chậm chạp,hai mắt thì mù loà vẫn mai có được một chút tài mọn kiếp trước học lỏ được của người bạn nên vẫn có thể nhìn thấy được sơ sơ nhưng không rõ lắm, đó là trong suy nghĩ của hắn còn bên ngoài thì cô cháu nhỏ của hắn cứ thấy hắn lắc đầu tưởng hắn không chịu về lèn bảo "này mau về thôi, cơm sẽ nguội đó,vã lại ở lại cũng có bán được gì đâu mau về thôi" hắn ập ừm liền thu dọn theo thói quen rồi được cô cháu nhỏ dẫn về,đi trên con đường vai đeo túi đựng đồ chân đi khập khiễng dùng cây gỗ chống đỡ được cô cháu nhỏ diều về, hắn cảm thấy bất lực tồi tệ đôi phần nhỏ nhưng lại từ bỏ đi lối suy nghĩ ấy,bông quơ mấy hồi bất chợt đã tới nhà 1 khu nhà nhỏ kêu khu có vẻ hơi lớn nhưng thật ra chỉ là vài căn nhà nhỏ li ti chụm lại, đơn sơ, rách nát,tả tơi lâu lâu còn bốc mùi hôi thối, nhìn khung cảnh ấy hắn trầm tư thì bị đánh thức bởi giọng nói của cô cháu gái nhỏ hắn nhìn lại, "này chú, chú lại bị bệnh đúng không ạ sao chú cứ thẫn thờ vậy?"

Hắn nói chợt nhận ra lời nói lẫn cử chỉ lại tàn phế giống như cái cơ thể này vậy, hắn ắp úm khó khăn rặm vài lời kh...kh....khô..không..có....gì trong lòng chỉ biết mĩm cười chỉ biết bất lực,rồi cô cháu nhỏ dẫn hắn vào, trước bàn cơm mấy chục người ngồi chờ đầy đủ thành viên, hắn được cô cháu nhỏ bế lên ghế ngồi,rồi cô cháu nhỏ chạy lại ghế ngồi chờ ăn cơm, hắn nhìn mấy chục người nhưng trên bàn chỉ có tí rau với một ít đồ chua,theo tìm thức đây được coi là một bữa ngon khi có đồ chua, hắn nghiền ngẫm,bỗng chợt có tiếng bước chân chạy đến là tiểu muội muội của hắn theo tiềm thức tên là Nguyệt Bích Đồng hay gọi là Đồng nhỏ, dáng vẻ mệt mỏi dễ nhìn thấy là con bé mới đi học về chạy từ trường về nhà rất mệt, Đồng nhỏ liền ngồi vào chỗ ngồi,bỗng một tiếng nói đến đó là chú hai hay còn gọi là anh hai của hắn bảo "sao có mình con về còn thằng cu Tuấn sao?", Đồng nhỏ liền bảo "em ấy nay ở trên trường có việc gì ấy hình như là một buổi thực tập, bảo là mọi người cứ ăn cơm trước không cần đợi", Người Mẹ tức là Nguyệt Lão Dung mà hay gọi là tụ Dung trong mắt hắn nói "thôi nó đã nói vậy thì mau ăn kẻo nguội,Đồng ăn ăn nhanh vào hình như chiều nay con có buổi học thêm ở trường nào mau ăn đi", cả nhà lại quay quần lại ăn, hắn cảm thấy bầu không khí tuy nghèo nàn nhưng lại rất ấm cúng nhường như hắn đang cảm thấy lại vui vẻ, này này mau ăn đi hôm nay lại có đồ chua để ăn đấy là phúc đấy mau chia đều mọi người cùng ăn nào, hắn quằn quại cố gắp thức ăn thì có đôi đủa gắp đồ chua lại bát hắn đó là lão tam cũng là anh ba hắn bảo "này cậu nhỏ mau ăn chóng lớn" hắn cảm thấy ấm cúng đến lạ thường trong lòng mĩm cười,...

Sau bữa ăn hắn được cô cháu nhỏ dẫn về phòng, nói phòng cho hoa thôi thì đây cũng chỉ là cái khung bệ nhỏ có phủ vài tấm vải cũng như 1 cái họp nhỏ nằm trong góc ở trên là cái gác mái thôi,tuy vậy nhưng hắn vẫn nằm xuống cảm thán hai chữ nực cười, hắn lại suy nghĩ nhìn vào cô cháu nhỏ suy nghĩ con bé này là Nguyệt Tiểu Yên(Yên Yên) tuy 10 tuổi lớn hơn hắn nhưng cơ thể lại gày gò ốm yếu chỉ là cao hơn hắn một cái đầu, hắn chạnh lòng,cô cháu nhỏ thì đã đi lúc nào rồi để lại hắn nằm thửng thờ suy nghĩ,nơi đây là gia đình cũng là một cái tộc nhưng chỉ là tộc nhỏ của những người họ Nguyệt,không biết vì lý do gì nó đã lụi bậy nhưng lại tồn tại tới giờ thật không thể tin nhỉ hắn cứ suy ngẫm suy ngẫm rồi lại suy ngẫm bỗng chợt chìm sâu vào giấc ngủ, "-"Thiên bày chíu - thiên hoàng hà - thiên bát tự - tam nhân tướng - nguy không mảng chìu - vãn câu tương khắc"- gì đây nghe quen à đúng rồi đây là tiểu tài vặt của lão ăn mày Vân khúc mà,đó đó chìm sâu vào vùng kí ức ' này này lão ăn mày suốt ngày ngươi cứ lèm bèm cái gì không đâu à mau nghĩ đi ta có đem chút bánh về nề haha "ngươi thì biết cái gì này là Lục Nguyệt Thiên Chíu đó" ồ ghê vậy sao haha nó có lợi hại không nó có làm ra tiền được không "ngươi chỉ biết tới tiền thôi thì chả làm được việc gì nên hồn đâu" hahahaha Vân Khúc ơi là Vân Khúc không có tiền có mà chết đối haha, "Hứ ngươi không biết được cái lợi hại của nó rồi đây là lục linh thức siêu đẳng cấp của ta tinh luyện học từ nhiều bí điện cổ xưa,hội tụ các tinh hoa của hắc ám và thiên địa đại khái đó" vậy sao nghe đẳng cấp vậy sao ngươi không dậy ta đi haha "được thôi" ...

Đã từ rất lâu hahaha lão ăn mày ta về rồi nè ta có mua được 2 chai rượu ngon nè mau nhậu thôi"ô mau mau ta đi rửa người cái vào liền" hahaha mau ăn mau ăn bánh mì còn giòn luôn này có chút măng cải với ít đồ chua mau ăn mau ăn hahaha : ta nhớ ăn nhậu đã đời này thời khắc ấy rất vui hửm ta nhớ ra gì đó : " này này ngon quá hahaha à đúng rồi ngươi còn nhớ Thiên Linh Thức ta đã dạy ngươi chứ" à mà sao mấy cái phép mèo cào ấy à hahaha "này này không giỡn thật ra nó còn có cái thứ 7 gọi là Thiên Nhất" hửm cái thứ 7 sao lại gọi là Thiên Nhất "hưm thật nông cạn khi ngươi lĩnh ngộ hết lục linh thức ngươi sẽ ngộ thiên hợp nhất 6 linh thức lại thành 1 gọi là Thiên Nhất" nó có tác dụng gì "ta không biết nhưng hình như liên quan đến sinh mệnh" haha được hồi tí máu à hahaha nếu có ngày sống chết ta sẽ thử hahahaha....'

' Tia sét loé lên đánh thẳng vào người thiếu niên ở đại vực'

Giật mình bừng tỉnh!

Hết chap 1/1

Đón chờ chap 1/2 nhé
 
Nguyệt Đạo Thiên Huyền
Chap 1 - Trọng sinh 2/3


-Hở,..."thở dài, thở dốc,...,tâm trí lạc lục,....hồi ức?,không hẳn.

Hắn trầm tư,ổn định lại tâm trí,trong lòng suy nghĩ nó là ác mộng hay nền tảng di truyền kí ức sau khi mình có lại tâm trí..., lúc này đã xế chiều xung quanh hắn toàn là mồ hôi ướt đẫm, hắn giờ đây vẫn còn thẳng thờ,...,1 lúc sau hắn mới lấy lại ý thức, hắn suy nghĩ chính là nó đã đưa ta trọng sinh Lục hợp Thiên Thức "Thiên Nhất",hmmmm...hưm bất quá ngồi đây suy ngẫm chẵn được cái gì để ta xem thử cơ thể này làm được những gì, hắn ngồi xếp bằng hai tay đang nhau tạo ấn thức thử tái kích hoạt lại "Lục Nguyệt Thiên Chíu" bất chợt lúc này cơn đau từ cơ thể hòa trọn với cơn đau từ kinh mạch lẫn lục phủ ngũ tạng,dằn xé cơ thể hắn,cơn đau xé gan xé thịt xiết chặt xương cốt,đục khoét cơ thể hắn quằn quại những thứ ấy đối với cơ thể yếu đuối non nớt là một cực hình cộng thêm với cái ý chí yếu ớt của hắn càng khởi càng đau sau vài phút,...

Hắn đã thất bại cơn đau như xé thất cơ thể hắn 1 cách từ từ và đau đớn, hắn giờ đây đến cả nói cũng không được chỉ biết ren rỉ,miệng thì chảy nước dãi liên tục, cơ thể thì không kiểm soát được, những cơn đau vốn có bắt đầu quằn quại,dằn vặt hắn, hắn giờ đây chỉ biết nhịn đau mà chịu đựng, cơ thể hắn rung lên tay chân thì co giật,khung cảnh ấy nhìn rất ghê rợn,..., hắn giờ đây rất bất lực nhưng lại không cam tâm, sử dụng chính thứ ý chí yếu ớt của mình để chịu đựng lại cơn đau nhường như đã chết,...

6 tiếng 13 phút 16 giây trôi qua,.. hắn giờ đây tàn tạ, nhưng nhìn ánh mắt đó của hắn thì biết chắc hắn vẫn luôn tin tưởng vào chính cái ý chí của bản thân, hắn nhìn lại bất chợt nói "ta sẽ không bao giờ làm chính bản thân mình thất vọng" hắn cảm nhận được giờ đây cơ thể hắn được tiếp thêm sức sống và đặc biệt hắn đã nói được cụ thể và tay chân không còn vấp lên vấp xuống nữa,tuy thất bại nhưng hắn đã tái kích hoạt lại được 3 trong 6 thức của "Lục Nguyệt Thiên Chíu" đó là "Thiên Bày Chíu","Thiên Bát Tự ","Tam Nhân Tướng" thức 1-3-4 ư?hahahaha cũng may nhờ có thức thứ 4 ta đã hạn chế đi cơn đau và nhưng bệnh vặt trong cơ thể, giờ đây cơ thể của hắn đã bớt tàn tạ hơn và hắn nhận ra âm thiên khí nó khá đậm đặc ( âm thiên khí là khí tụ giữa âm và thiên thể hiện rõ thông qua các nghi lễ cúng báy,đạo sĩ, thầy tướng,... luôn có để thi triển quyền năng,chổ nào âm thiên khí càng nhiều thì pháp càng mạnh ) vậy thể tuy thất bại nhưng hắn vẫn còn sống thì ra là tàn dư của Thiên Nhất,bỗng chợt lúc này cô cháu nhỏ của hắn chạy lại nói "tại sao chú lại nhiều mồ hôi như thế chắc chú bị bệnh rồi", hắn nhìn lên suy nghĩ rồi nói ta chỉ cảm thấy nóng nên ra nhiều mồ hôi,cô bé khá bất ngờ vì hắn nói chuyện khá bình thường không bị vấp nhưng cũng không quan tâm lại bảo tới giờ cơm rồi mau đến ăn cơm nhanh rồi cô dẫn hắn đến bàn cơm và cái ghế quen thuộc, hắn ngồi vào vẫn thường lệ chờ đông đủ rồi ăn cơm, bất chợt tiểu cáo nhỏ (Nguyệt Bé Cáo) là con nhỏ của chị tứ của hắn nói lớn "anh tuấn bị người ta đánh phế 1 chân rồi" khi nghe tin xong cả nhà hốt hoảng liền bảo cái gì? tiểu cáo lại bảo "ở ngay đường số chợ kìa" sau khi tiểu cáo nói xong cả nhà liền chạy tới đường số chợ hắn cũng không ngoại lệ được tiểu chít chít cổng đi, khi tới nơi có 1 đám người quay quanh chạy vào thì thấy Nguyệt Hành Tuấn nằm dưới đường chân thì bị đánh gãy 1 bên bên là 2 tên vệ sĩ và tên phú đại Ngựu Chư Thiên con trai út của nhà họ Ngựu, lập tức lão nhị và tụ dung chạy lại quỳ xịn cho cu Tuấn,xịn tha cho cu Tuấn 1 mạng chỉ là không hiểu chuyện,phú đại thiên cũng không so đo liền bỏ đi không quên bôi nhọ 1 câu loại phế vật cũng muốn thể hiện liền bỏ đi, hắn chỉ biết lặng im đứng nhìn,sau 1 hồi đám đông cũng giải tán cả nhà thì diều cu Tuấn về nằm trên giường của lão nhị,tại đây cũng có bác sĩ khám dùng và băng bó lại cái chân bị gãy ông là Thạch Thân cũng là người đã gắn bó luôn thăm khám cho gia đình họ Nguyệt này,chính ông cũng là người khám cho tìm thân của ta,sau khi xong ông nói "nó đang tuổi lớn cơ thể hồi phục nhanh chân bị gãy chỉ cần bó chờ hồi phục là xong nhưng lâu lâu sẽ nhức nhức nên mua thuốc uống vào,hazzz số nó xui đụng vào đại thiếu gia của Ngựu gia hazzz,thôi xin phép về trước,.."

ông ấy đã đi về chỉ để lại cơn buồn bã của gia đình đến cả cơm còn chưa ăn,1 lúc sau cu Tuấn cũng tỉnh dậy cả nhà liền vào hỏi thăm thì biết được tuấn có tham gia các câu lạc bộ cũng như tham gia hoạt động văn nghệ chiều nay với sự điển trai thu hút được nhiều ánh nhìn và được một ánh của hoa khôi Ái Ti học trưởng của câu lạc bộ văn nghệ, vì lý do đó đã dính phải sự thù ghét của thiếu gia nhà họ Ngựu ( nơi ở của tộc họ Nguyệt tại thôn Hàn Trắng 1 trong 6 nơi ở khu Nam châu khu được cho là nghèo nhất trong 13 khu của mảnh đại lục Xích Sơn, tại khu Nam châu chia thành 12 gia tộc lớn nhỏ,Ngựu gia là 1 trong số đó xếp thứ 12 tuy là cuối bản nhưng thực lực, tiền tài, quyền lực khá mạnh có 1 đông thổ đỉnh phong cấp 6 tọa chắn với tài lực đó nhà họ nguyệt nhỏ bé cơm còn không có ăn không thể đắc tội được ) đành phải chịu ủy khức thôi, tụ dung nói "người ta thế lực lớn không nên đắc tội ủy khức lần này phải chịu thôi" cả nhà thở dài nhìn nét mặt chú hai rồi lặng lẽ rời khỏi phòng để lại chú hai có không gian riêng nói chuyện với cu tuấn, ông nhẹ lại lại ôm tay cu Tuấn đôi bàn tay hiện giờ yếu ớt trong lòng ông rất buồn nhưng không thể hiện ra bên ngoài, ông liền nói "ủy khức lần này xem như là bài học cũng nhận biết ra được thời thế,hazzz Mình không chọc nổi người ta đành phải chịu thôi phận nam nhi trải qua chuyện này phải có quyết tâm Thay Đổi Vận Mệnh không nên sống dưới kẻ khác hiểu chưa" rồi ông lặng lẽ rời đi,nhưng lời này Thiên Huyền ngồi ở dưới gốc bàn đều nghe thấy hết, nhìn mặt cu tuấn chắc sẽ nghe ra câu đó hết sức khó hiểu nhưng lại hiểu kiểu như người ta thế lực lớn, mình không đụng nổi phải chịu ủy khức, tuổi thân nét mặt buồn rào mang mát, hắn thở dài rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng thì gặp chú hai đang đứng một khoản khia buồn rào chảy những giọt nước mắt li ti, phần nào hắn cũng đoán được cảm thấy cực kỳ buồn rào khó phơi bày thản thơ.

Hết chap 1/2
 
Nguyệt Đạo Thiên Huyền
chap 1 - Trọng sinh 3/3


Hazzzz dưới ánh trăng kia ta cảm thấy đợm bùn!

Hắn bước đi bèn dừng lại, chú hai đã nhìn hắn,hắn cũng biết mình đã bị phát hiện ngồi trong phòng nãy giờ rồi,chú hai nhìn hắn lại lắc đầu rời đi bỗng nhiên ông dừng lại với 1 câu nói đến từ hắn *này lão nhị đi theo ta qua kia một lát* (theo cách gọi của Thiên Huyền nên sẽ gọi theo nhưng một số khi gọi khi không hoặc không gọi theo nhé!) Lão nhị bất ngờ trong mắt ông đứa em trai khi nào lại nói lưu loát được như thế không những lại là sắc thái này, bất giác ông đã đi theo hắn từ bao giờ, hắn dừng lại ở khu bài vườn săn sau tuy giờ mới có 7 giờ 42 phút tối nhưng đã rất yên tỉnh không một tiếng động hắn bèn dừng lại,nhìn lại phía sau bèn thốt *hazzz chuyện đã đến bước này rồi ta nói chuyện một lúc đi* Lão nhị bất ngờ bởi cách nói chuyện ấy nó trưởng thành cực kì, nó trưởng thành hơn cả ông, ông bèn nói "không có việc gì để nói đâu giờ này có lẽ tối giờ em vẫn chưa ăn gì nhỉ để anh dặn em tứ mang lên ích cơm ăn được không" hắn nhìn nói *Lão nhị anh đang nói gì vậy* tới tình hình này Lão nhị đã không nhịn nữa liền quát "đủ rồi Thiên Huyền em đang nói gì vậy mao về ăn cơm và ngủ đi!" bỗng chợt không gian hiện tại sau tiếng quát bỗng dưng yên tỉnh,hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lão nhị đôi mắt đó hiến Lão nhị phải bất ngờ và dè chừng, hắn liền cười hahaha và nói *Anh nghĩ tôi là thằng nhóc không hiểu biết gì đúng không, hả (Lão nhị chỉ biết nhìn không nói lên được lời nào) hay anh nghĩ tôi là 1 đứa nhóc 6 tuổi không biết gì cả đúng chứ, đúng rồi chứ gì hazzz (hắn nhẹ giọng lại) những gì anh nói với cu Tuấn ta đều hiểu hết 1 câu nhiều nghĩa nhưng với nó chưa trải nhiều chỉ hiểu ít và đơn thuần không nhận ra được tâm tư sau xa của ngươi (quen miệng) chúng ta nhỏ bé chẳng bằng nổi ai phải muôn kiếp chịu khổ phải tự vực dậy nhưng bất thành hazzz có nhiêu lời cứ nói không ai quy định là nam nhi thì không được khóc cả* nghe xong Lão nhị liền nghẹn ngào rơi những giọt nước mắt đắng cay,chua sốt thốt ra "tại sao chứ hả tại sao chúng ta lại phải chịu những tuổi nhục này hả,luôn luôn là vậy,luôn luôn đời ta đã chai mòn những tuổi nhục cứ nghĩ ta chịu thì con trai ta phải không chịu nhưng ông trời bất công ai trong cái tộc này đều phải chịu tuổi nhục,ủy khức không bao giờ ngẩng đầu lên được hỏi tại sao nhưng chẳng được gì" ông nghẹn ngào,nỗi lòng này bấy ai thấu,hắn đứng nhìn trong lòng đau sót đây được coi là gia đình thứ 2 của hắn hazzz bất quá lại phải chua sốt (...) -> vì một số nguyên nhân đoạn này là tâm tư của Thiên Huyền nó khá phức tạp và đang sen nhiều, sẽ được làm rõ ở chap 3 (theo dự kiến không lệch) nếu để nó sẽ dẫn đến nhiều điều khó hiểu sau này nên sẽ bỏ qua!--------- Nỗi lòng khó tả,tình hình của Lão nhị tìm thức ta vẫn còn ít kí ức,Lão Nhị có 1 người vợ nhưng khi sinh ra cu Tuấn đã bỏ đi vì gia cảnh và thứ được cho là tuổi nhục nên đã bỏ đi bỏ lại lão nhị và cu Tuấn khi đó cu Tuấn mới có 3 tháng tuổi lão nhị khi đó chỉ mới đôi mươi hazzzz, hắn bèn nói *chúng ta chỉ là một cái tộc nhỏ bé thế lực thì chẳng có,thịt còn không có ăn đành nhịn thôi,nhịn thì mới sống tiếp được (sự hèn nhát trỗi dậy) trong lòng tự nhiên lại đau nhói một cảm giác kì lạ lại quen thuộc, hazzz vẫn may ra nó chỉ đánh gãy một cái chân vẫn lạnh lại được* sau khi nói lên lời đó trong thâm tâm hắn cực kì thấy khổ thẹn buồn bã đang xen nhiều cảm xúc khó tả nhưng cũng phải ngậm ngùi bất lực,hắn nhìn sắc mặt lão nhị cũng đã biết ông đã chấp nhận dù sau hắn không nói thì trước sau gì cũng phải chấp nhận nhịn nhục mà sống chỉ là hắn nói để phơi bày nỗi niềm của lão nhị cho ông bớt đi một phần gì đó hazzz bất quá, ngay lúc này lão nhị bèn gào lớn "chính tại cái lời nguyền chết tiệt mà khiến cho chúng ta phải sống khốn cùng như thế này đây hả tại sao,tại Saooooo!" ngay lúc này hắn cực kì bất ngờ *ý gì,lời nguyền là sao?* bèn sao lão nhị bình tĩnh lại rồi nói "lời nguyền sao thật nực cười hay là cái cớ cho ta để đổ lỗi hazzz,Thiên Huyền em không biết tộc chúng ta luôn luôn chịu khổ nạn không bao giờ ngốc đầu lên nổi cho dù làm gì cũng thế tất cả đều thất bại,ai trong đây cũng phải chịu tuổi nhục cả, ngay cả em cái thân thể này rồi ông trời thật bất công không phải lời nguyền thế là gì(gào lớn)....hazzz tất cả chỉ là cái cớ thôi" những lời nói đó hiến hắn bất giác cảm thấy đau nhói trong tim nhưng hắn nhận thức được càng nói nữa thì lão nhị trước mắt sẽ hóa điên mất,hắn bèn nói *thôi đã trễ rồi mao đi kiếm chút gì ăn rồi ngủ* bèn nhìn lão nhị thẩn thờ đứng đó hắn liền đi về phòng hay chút tâm tư này nên để đó cho bình tĩnh bởi chính cái cảm giác đau khổ liên quan đến người thân hắn là người hiểu thấu nên để lại không gian riêng,giờ cũng gần 9h tối rồi nhỉ,cái gia đình này ngủ sớm nhỉ bất quá không có thứ gì giải trí với không đủ khả năng chi tiêu vân vân càng ngẫm hắn càng nghĩ ở cái thế giới này thì sức mạnh vi tôn hắn đã xuyên không chứ không phải trùng sinh sau khi nghe về cường giả và cấp với nguồn khí này nữa bất mang hắn đã ngủ mơ màng từ lúc nào 'này này ngươi nghe ta nói gì không hả,này này "hở gì đây thật quen thuộc hức, ta đang say rượu sau haha hả người trước mắt này sao thấy quen thuộc nhỉ à Đoan Gia à hức....(tiếng thanh âm không rõ cứ sì sầm sì sầm) hức hử" này này ngươi say lắm hả mới uống có tí mà say thế à hứ à đúng rồi chúng ta tiếp tục nói về nhân sinh quán đi ha sức mạnh thì sẽ có quyền lực thôi kẻ yếu mãi mãi vẫn là kẻ yếu nhưng kẻ có đủ ý chí kiên định nhất định sẽ....."gì đây hả cơn say rượu đâu rồi -bùm bùm- tia sét tím lao tới trước mắt hắn....!Hết chap 1Đón chờ chap 2 nhé
 
Nguyệt Đạo Thiên Huyền
chap 2


Aaaaaaaaaaaaa!

Giật mình bừng tỉnh,hắn hỗn loạn, nỗi ám ảnh đó sao....,đây đã là lần thứ 2 ta mơ thấy nó,*hazzz kí ức giờ đây đã mơ hồ,nhưng ta đã nhớ ra vài chuyện, hửm...hazzz xem ra ta vẫn chưa hoàn toàn lấy lại toàn bộ những gì ta đã mất (sẽ được gọi là Thanh Nhân Phận) ta mất quá nhiều thứ...có lẽ như Thiên Nhất đã giúp ta một cái gì đó hoặc là thứ gì đã giúp ta mà ta cũng chẳng nhớ,kí ước ta quá sấu rỗng để ta xem chắc ta đã hồi 2 trên 13 Thanh Nhân Phận rồi nhỉ, hmmmm có lẽ dựa vào các dữ kiện ở thế giới này,các mạch dạng cảm xúc,...giúp ta đang dần dần hôi phục lại các Thanh Nhân Phận, chả biết thứ gì đã giúp ta mà nó hoạt động như thế nào nhỉ chủ động à, bỏ đi nếu không có nó chắc cũng 10 năm - 20 năm à không có lẽ khi chết ta vẫn chưa có lại ý thức,bất quá có lẽ quãng đường còn lại chắc sẽ dài lắm đây.*

Hắn ngồi dậy mồ hôi đã ước lắm lem,cơ thể của hắn nhường như đã khôi phục không ít,*mấy giờ rồi nhỉ* hắn đứng dậy lọ mọ với được cây gỗ bập bẹ đã theo hắn 6 năm dựa theo tìm thức thực hiện những nhu cầu thiết yếu nhưng lại cảm thấy không quen nào là rửa mặt,đánh răng,..(Bỏ qua tình tiết cái lu và cây khế vang cao) dưới ánh nắng sáng sớm tuy rằng không khí không trong lành cho lắm,nhưng đã gợi lại cho hắn nhưng kí ước thật đẹp,một cảm giác bình yên chưa từng có,Hắn ước cứ như này mãi nhỉ,Hắn đang đứng nhìn thì bỗng chợt cô cháu gái hắn hô lên "nay chú dậy sớm thế,đứng đó làm gì vậy để cháu đỡ chú đi đánh răng" liền vội chạy lại hắn,thì ra là tiểu chít chít cháu gái của hắn,hắn nói "ta đã làm rồi*,"cái gì cơ,chú tự làm á,chú nói gì thế đến đi còn không vững bình thường cháu hay giúp chú mà hay nay chú lười không muốn làm,thế là không được đâu" hắn ngẩng người thì ra Hắn có cảm giác không quen là do bấy lâu nay toàn được cô cháu nhỏ chăm lo việc vệ sinh hàng ngày,Hắn trầm tư nói *hãy nhìn cái bàn chãi kia đi ta đã đánh rồi* cô cháu nhỏ ngạc nhiên hô lên "chú tự làm được rồi á" hắn nhìn chít chít rồi nói *sau này không cần làm mấy việc này cho ta nữa,chắc có lẽ ta đang lớn,cơ thể đã khỏe lại* cô cháu nhỏ bất ngờ cười khúc hít "chú lớn thật rồi" hắn nói *thôi được rồi mao chuẩn bị rồi đưa ta ra chỗ bán sách* bỗng mấy hồi cô cháu nhỏ đã chuẩn bị xong, mang theo đồ đạc rồi diều anh đi ra qua những khúc gỗ xập xệ,miếng lát gạch mỏng nhiều chỗ thiếu xót,những cái khung cửa mộc nát,những thứ đồ cũ kĩ,bãi sân đất và cỏ dại đi qua cái cổng gỗ được sửa chữa không biết bao nhiêu lần,trên con gõ đó cực kì quen thuộc một lúc sau đã đến khu mảnh thèm của khu địa chấn nhỏ theo sự chỉ dẫn của cô cháu gái nhỏ hắn bắt đầu trải mảnh vải sắp xếp những cuốn sách cũ một hồi đã xong cô cháu nhỏ dặn dò vài lời rồi liền chạy đi học,hắn giờ đây trống rỗng thực sự đây là lần đầu tiên hắn đích thân làm vì giờ hắn mới có lại kí ước,hmmm sách sao...

Hửm là sách hắn liền lọ mọ bươi móc trong đóng sách cũ tất cả hắn nhìn quanh nhìn queo đối với hắn giờ đây đống sách trước mắt không khác gì báu vật bởi vì đối với người xuyên không chả biết bất cứ thứ gì về thế giới này thì đống sách trước mặt không khác gì vị cứu tinh,bỗng chợt hắn nhìn thấy cuốn sách có tiêu đề Lịch sử và sự hình thành 100 năm và thuyết ngôn của Mạc Cao,vớ được cuốn sách này không khác gì vớ được vàng hắn cười hahaha, bỗng dưng hắn nhớ lại đây là đống báu vật của hắn lúc trước hắn cứ ôm hư hư không buông thì ra lúc trước hắn coi đây như báu vật là dựa theo bản năng của hắn,hắn cầm lên lật trang đầu tiên đập vào mắt hắn là thứ ngôn ngữ cổ quái gì đây nhưng hắn lại hiểu chắc do trí óc này với Thiên Nhất đã thông hợp giúp hắn hiểu, những trang đầu hầu hết là giới thiệu về tình tiết cuốn sách và sự ra đời,thêm đó là tác giả Mạc Cao lật tiếp đến thì hắn bất ngờ giờ đây toàn bộ cuốn sách được viết bằng tiếng việt nhưng nhiều tiếng lại sai không đúng cũng như hòa hợp mang,hắn đang bất ngờ thì bỗng chợt có tiếng nói "chào nhóc" hắn giật mình đóng cuốn sách lại ngẩng đầu lên thì thấy lão già nhưng lại trẻ trung tỏa ra sự mạnh mẽ,ông nhìn vào cuốn sách mà hắn đang đọc liền tỏ ra hứng thú,ông liền bảo "này cậu bé cuốn sách đó có thể bán lại cho ta không" hắn bất ngờ liền trầm tư đáp *không* ông ta nhìn rồi bỏ đi,một lúc sau hắn mới thở dài cứ ngỡ ông ta sẽ cướp nó chứ vì trong kí ước hắn cũng có mấy vụ tương tự,nhưng người đàn ông lúc nãy đã làm hắn cảnh giác hắn nheo mắt âm thầm quan sát xung quanh,ngẩng người mà phán đoán,vô tình hắn lia mắt tới một cuốn sách cũ rách nát có tiêu đề đạo sĩ diệt rồng,hắn liền lấy lên và đọc truyện kể xưa trấn Biên Thỳ là một nơi rất phồn hoa và thịnh vượng, nơi đây được một vị vua cai trị gọi Biên Thùy ông là một người có tấm lòng cao cả vì dân làng, trước đây nơi này gọi là làng san một ngôi làng nghèo nhưng không ai chết vì bên cạnh có con sông suối nguồn chảy về phía đông bắc tiếp giáp Lan Văn lượng cá dồi dào khiến cho người dân luôn luôn ấm no bên cạnh là một mỏ vàng nhưng vì không biết khai thác nên nó được coi như thứ có giá trị nhưng là đồ bỏ,người dân ở làng san này luôn yêu mến mọi người hòa đồng hiếu khách, kết giao với rất nhiều làng bên, nhưng vì mỏ vàng mà bị chiếm bởi Bắc Trấn Gia họ bóc lột người dân,phong tỏa con kênh,bắt người dân đi khai thác,tình trạng không có lương thực còn bị bóc lột khiến họ chết dần vì đói và quá sức, vì không chịu được cái cảnh đó một thiếu niên đã đứng ra kêu gọi âm thầm kết lực lượng, chiêu mộ,kêu gọi giúp đỡ,...

Đã thành công đánh đuổi Bắc Trấn Gia đổi tên thành Biên Thỳ Trấn ông đã chiêu mộ được nhiều người tài trong đó có 2 người bạch liễm và cô bóc đã giúp ông ổn định và phát triển, Trấn ngày càng giàu có khiến vua Biên Thùy ăn chơi xoa đọa khiến ông càng yếu đi, một hôm xuất hiện một con rồng với đôi cánh màu đỏ gọi là rồng cánh đỏ,nó đến và tàn phá Trấn đối với sự chống trả từ những thủ hộ trước sức mạnh của một thể sinh vật to lớn thì chả là cái thá gì,đối với giặc trong và ngoài và sự yếu đuối của nhà vua ông đã đầu hàng chấp nhận trở thành nô lệ của nó chịu mọi sự bức bách,
 
Back
Top Bottom