Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh

Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 10: Chương 10



Phủ tướng quân đối với A Lục vốn dĩ chỉ là một nơi ẩn thân tạm thời mà thôi.

Ban đầu, nàng dự định sẽ lợi dụng thế lực của phủ tướng quân để đối kháng lại với Bát hoàng tử, rồi sau đó sẽ thừa cơ báo thù những kẻ đã hại c.h.ế.t mình ở kiếp trước.

Nhưng giờ đây, những điều mà nàng muốn làm đã vượt xa hơn rất nhiều so với ý định ban đầu.

Sở tướng quân rời khỏi kinh thành đã hơn một tháng, vừa rồi lại truyền đến tin tức ông bị trúng tên nơi tiền tuyến.

Tin tức này vốn dĩ là quân cơ mật, nhưng Sở Du Du vì quá cuống quýt mà đã làm rùm beng lên, khiến cho ai nấy đều hay biết chuyện này.

Nàng ta thậm chí còn tìm đến A Lục, hỏi xem có cách nào để Sở tướng quân có thể hồi kinh được hay không.

Vết thương của A Lục rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng trong vòng một trăm ngày. Nàng nằm trên giường để nghỉ ngơi, nhờ có sự thương xót của Cửu hoàng tử, nên việc ăn mặc cũng không hề thiếu thốn gì.

Nhưng Sở Du Du vì quá lo lắng mà chẳng hề để tâm đến những điều đó.

“Giờ chỉ còn cách tấu lên hoàng thượng, xin ngài hãy phái một vị tướng tài khác đến để thay thế mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao có thể như vậy được. Lần thắng trận này, nhà họ Sở chúng ta nhất định phải có được.”

A Lục nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng nói:

“Tiểu thư, những nam nhân của nhà họ Sở đều đã ra ngoài tiền tuyến cả rồi. Nay Sở tướng quân đang trong tình thế nguy kịch, chẳng lẽ tiểu thư không hề lo lắng cho các vị huynh trưởng của mình hay sao.

“Nếu như vào thời khắc then chốt này, họ lại bị kẻ gian ám toán, thì cho dù nhà họ Sở có ngàn vạn gia sản đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là của người khác mà thôi.”

Những danh gia vọng tộc đã tích lũy của cải qua biết bao nhiêu đời, làm sao có thể cam lòng dâng hết cho người ngoài được chứ, ngay cả đối với những nam nhân cùng tộc cũng chẳng hề muốn nhường nhịn chút nào.

Thấy sắc mặt của Sở Du Du trở nên tái nhợt, A Lục biết rằng nàng ta đã nghe lọt tai những lời mình nói, cho dù đó là những lời mà chính nàng cũng chẳng hề muốn tin.

Hôm sau, triều đình lại một phen náo loạn vì tranh chấp trong việc lựa chọn tướng lĩnh để thay thế.

Những kẻ tranh luận kịch liệt nhất chính là Thái tử và Bát hoàng tử.

Cả hai người họ đều là con cháu của rồng, lại có võ nghệ vô cùng xuất chúng, mỗi người đều có thế lực riêng trong triều, là những ứng cử viên nặng ký nhất trong cuộc tranh đoạt ngôi vị đầy khốc liệt này.

Nhưng nhà họ Sở lại bất ngờ tiến cử Cửu hoàng tử – một người trước nay vốn vô danh tiểu tốt.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 11: Chương 11



7.

Dưới sự đề nghị của A Lục, Cửu hoàng tử sớm đã hồi kinh.

Hoàng thượng cũng không hề ngăn cản, bởi lẽ ngài rất hài lòng với thế cục tam phân đỉnh lập như hiện tại. Nếu như lần này Cửu hoàng tử có thể khải hoàn trở về, có lẽ triều đình sẽ phá vỡ được cục diện bế tắc đã kéo dài bấy lâu nay.

A Lục đang cúi đầu đọc sách, thì Sở Du Du đột ngột xông vào phòng tựa như một cơn lốc.

Nàng ta chỉ thẳng tay vào mặt A Lục, giọng nói the thé cất lên:

“Tất cả đều là do ngươi, đồ tiện nhân này. Ta đã nghe lời ngươi, để cho Cửu hoàng tử đi đón phụ thân, nào ngờ giữa đường hắn lại bị phục kích, đến bây giờ vẫn chưa hề rõ tung tích.”

“Ta sớm đã không nên tin ngươi.”

Sở Du Du nói xong, liền bước tới định tát vào mặt A Lục.

A Lục né được, rồi nhanh tay bóp lấy cổ của nàng ta, nhìn gương mặt đang đỏ bừng lên vì thiếu khí của nàng ta mà khẽ cất tiếng cười.

“Trời đã bắt đầu chuyển ấm rồi, tiểu thư nên dùng một chút thuốc để giải nhiệt mới phải chứ.

“Tiểu thư xin hãy bớt giận…”

Nàng ta sững người lại, A Lục từ trên giường đứng dậy, rồi nhấc chân bước ra khỏi phòng.

“Đợi đã. Ta còn chưa hỏi xong đâu. Ngươi định đi đâu hả?”

A Lục quay đầu lại, đáp lời:

“Đi đến nơi mà ta nên đến.”

Cửu hoàng tử bị phục kích, A Lục biết rõ là do ai đã ra tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiếp trước, nàng từng bị gả cho thị vệ của Bát hoàng tử, cho nên nàng hiểu rất rõ những thủ đoạn của hắn.

Chỉ là khi ấy, nàng đã bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, cho dù lý trí biết rõ mọi chuyện, nhưng lại không thể nào thực sự căm hận hắn được.

Cảm giác đó, hệt như là bị trúng tà vậy.

8.

Lần nữa gặp lại Minh Thành quận chúa, nàng ta vận một bộ y phục màu xanh nhạt, dung nhan trông thật rực rỡ, lại được trang điểm một cách khéo léo, trông càng thêm phần đoan trang, quý phái.

Nàng ta đứng ở trước cổng của vương phủ, ánh mắt nhìn A Lục đầy vẻ dò xét.

“A Lục. Ngươi vẫn chưa c.h.ế.t sao?”

Minh Thành tiến lên phía trước hai bước, cố gắng giấu đi sự bất an đang dâng lên trong lòng mình:

“Những tháng ngày qua ngươi đã đi đâu vậy. Ngày xuất giá bị bọn cướp bắt đi, chẳng hay vẫn còn giữ được trong sạch hay không?”

A Lục liếc nhìn nàng ta một cái, không hề đáp lời, rồi cất bước tiến lên phía trước.

Thị vệ đứng ở trước cửa đã ngăn A Lục lại, nàng liền lấy ra lệnh bài của Cửu hoàng tử:

“Ta muốn được gặp Bát vương gia.”

Sắc mặt của Minh Thành lập tức thay đổi, rồi vội vàng bám theo sau lưng A Lục:

“A Lục, ta biết là ngươi không hề muốn gặp ta, nhưng ta đã đi tìm ngươi rồi…”

A Lục siết chặt tấm lệnh bài đang cầm trong tay, rồi đột ngột dừng bước lại.

Minh Thành suýt chút nữa thì va phải người A Lục, bất giác kêu lên một tiếng “Ôi chao”.

“Thuở nhỏ khi lần đầu gặp ngươi, ngươi đã từng nói với ta rằng ‘nhân sinh vốn bình đẳng’. Ta vẫn luôn cảm thấy tò mò, không biết giờ đây ngươi nghĩ sao về điều đó?”
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 12: Chương 12



“A Lục…”

“Từ nhỏ ta đã được đọc sách, qua những trang sách vở mà ta biết được thế giới này rộng lớn đến nhường nào. Ban đầu ta chỉ nghĩ đến việc báo thù các ngươi rồi sẽ rời xa khỏi nơi này, nhưng giờ đây, ta lại có một suy nghĩ khác rồi.”

“Ngươi muốn quyến rũ vương gia sao?”

Minh Thành đứng chắn ngay trước mặt A Lục, lớn tiếng quát tháo, chẳng còn chút phong thái nào của một vị vương phi.

A Lục lùi lại một bước, vừa đúng lúc thấy Bát hoàng tử đang đi tới. Nàng khẽ cúi mình xuống, rồi hành lễ:

“Bái kiến vương gia.”

A Lục tới đây, chính là vì Cửu hoàng tử mà muốn đàm phán.

Ở trong thư phòng, A Lục cùng với Bát hoàng tử tranh luận về lý lẽ, nhưng ánh mắt của hắn chỉ chứa đầy vẻ giễu cợt mà thôi.

“Nghe nói trước đây ngươi chính là nha hoàn của vương phi ư. Còn từng được định hôn với Kiến Lâm nữa phải không?”

Kiến Lâm, đó chính là phu quân ở kiếp trước của A Lục, cũng là thị vệ của Bát hoàng tử, đồng thời cũng là cơn ác mộng lớn nhất trong cả cuộc đời nàng.

A Lục mím chặt môi lại:

“Vương gia, thân phận của ta không hề liên quan gì đến việc mà chúng ta cần phải bàn bạc ngày hôm nay cả.”

“Đừng nóng giận như vậy chứ, nếu như cô nương đã không thích, thì bổn vương sẽ không nhắc đến nữa.”

Hắn mỉm cười một cách nhã nhặn, nhưng trong lòng A Lục thì lửa giận đang bừng bừng cháy lên.

Bát hoàng tử từ trước đến nay chưa từng bao giờ coi trọng A Lục. Ở kiếp trước, hắn đối xử với nàng chẳng khác nào như đang nuôi một con mèo, muốn gọi thì gọi, mà muốn đuổi thì đuổi đi.

Nhớ lại điều đó, A Lục càng không thể nào hiểu được vì sao ở kiếp trước mình lại cố chấp với hắn đến như vậy.

Bát hoàng tử lại cất tiếng cười, rồi nói:

“Nghe nói, ngươi muốn g.i.ế.c bổn vương sao?”

A Lục cũng mỉm cười đáp lại hắn:

“Vương gia có tin hay không?”

Bát vương gia vốn dĩ không hề có ý muốn đối thoại nhiều với A Lục, chỉ nói vài câu qua loa rồi liền hạ lệnh tiễn khách.

A Lục quay đầu lại, rồi khẽ nhắc nhở một câu:

“Vương gia, mong ngài hãy suy nghĩ cho thật kỹ càng.”

Bước đến cửa, A Lục thấy Minh Thành quận chúa đang đứng ở bên ngoài, ánh mắt của nàng ta trông thật phức tạp khi nhìn A Lục, như thể muốn thăm dò biểu cảm của Bát hoàng tử đang ở bên trong.

A Lục bước qua người nàng ta.

Nhưng nàng ta lại gọi giật A Lục lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A Lục. Vương gia đối đãi với ta rất tốt, ngươi tuyệt đối đừng có mà phá hoại tình cảm giữa chúng ta.”

A Lục dừng chân lại, rồi đáp một cách gọn gàng:

“Yên tâm đi, ta không thèm đâu.”

Cách đó không xa ở phía sau, Kiến Lâm đang đứng đó, ánh mắt của hắn đầy vẻ si mê khi nhìn Minh Thành quận chúa.

A Lục quay đầu đi, cố gắng che giấu đi sát ý vừa lóe lên trong đôi mắt của mình.

Phủ của Thái tử tọa lạc ngay sát bên cạnh hoàng cung, đó là một vị trí đắc địa nhất.

Không hề gặp phải bất kỳ sự cản trở nào, A Lục đã nhanh chóng tìm được Thái tử.

“Ngươi đến rồi à.”

Thái tử đang ngồi ở trong điện để uống rượu, bên cạnh hắn còn có hai vũ cơ đang cố gắng ép hắn phải tiếp tục cuộc vui.

Thấy A Lục tới, các nàng ta lập tức rời đi.

Thái tử mỉm cười, rồi hỏi:

“Sao rồi hả?”

A Lục gật đầu đáp:

“May mắn là không phụ lòng mong đợi.”

Dựa vào trí nhớ của mình ở kiếp trước, A Lục đã cho người mang đến một tờ giấy trắng, rồi vẽ lên đó hình ảnh của một chiếc tủ nhỏ trông không mấy nổi bật.

Ở kiếp này, A Lục đã kết nối được với Thái tử còn sớm hơn cả khi nàng kết nối với Sở Du Du.

Nhờ vào những ký ức của tiền kiếp, A Lục nhớ rất rõ về mật đạo nằm ở trong thư phòng của Bát hoàng tử. Nhưng Thái tử vốn là một kẻ đa nghi, cho nên nàng đành phải làm thêm một bước nữa là giả vờ đi dò la tin tức.

Thái tử cười lớn lên, rồi nâng bản vẽ lên khen ngợi vài câu, sau đó lại bảo A Lục lui xuống để nghỉ ngơi.

A Lục không hề động đậy, chỉ nhìn thẳng vào hắn, rồi nói:

“Ta đã đổi ý rồi. Ta muốn hắn phải chết.”

“Hắn chính là hoàng đệ của ta, là đệ ruột của ta đó. Ngươi điên rồi hay sao?”

“Chỉ khi nào hắn c.h.ế.t đi, thì bí mật của Cửu hoàng tử mới không bị bại lộ ra ngoài.”

Thái tử nheo mắt lại, rồi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, không hề đồng ý, mà cũng chẳng hề từ chối.

“A Lục, ngươi đúng là không hề đơn giản chút nào.”

A Lục nhìn Thái tử, lòng bàn tay nàng siết chặt cây bút đến mức suýt nữa thì gãy làm đôi.

Bọn họ, từng người từng người một, chưa bao giờ xem nàng là một con người hoàn chỉnh cả. Trong mắt của bọn họ, nàng mãi mãi chỉ là một kẻ thấp kém, đầy thiếu sót mà thôi.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 13: Chương 13



9.

A Lục biết rõ Thái tử không hoàn toàn tin tưởng mình, cho nên nàng đã lập tức rời khỏi phủ ngay trong đêm đó.

Trên đường đi đến quán trọ, A Lục đã gặp phải Kiến Lâm.

Hắn đứng ở ngay đầu ngõ, ánh mắt ẩn hiện trong bóng tối, cơ thể căng cứng lên tựa như một sợi dây cung.

“A Lục.”

A Lục nhíu mày lại, rồi quay đầu đi giả như không hề nhìn thấy hắn.

Kiến Lâm bước nhanh tới, rồi đặt một tay lên vai của A Lục:

“A Lục, ta thực lòng yêu ngươi.”

Yêu nàng ư.

Hắn yêu Minh Thành quận chúa, cho nên mới muốn hành hạ A Lục để lấy lòng nàng ta, có phải vậy không.

A Lục lùi lại phía sau vài bước, không nói một lời nào, rồi thẳng tay đ.ấ.m một cú vào mặt hắn.

Kiến Lâm đau đớn vô cùng, vội vàng buông vai của A Lục ra, rồi hét lớn lên:

“Ngươi dám đánh ta à.”

Ở kiếp trước, Kiến Lâm thường xuyên bắt nạt A Lục – một kẻ không hề có chút sức lực nào để phản kháng. Mỗi khi quận chúa tỏ ra buồn bã, hắn sẽ tìm cớ để đánh đập A Lục đến mức m.á.u chảy da tróc, chỉ để làm cho nàng ta vui lòng mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong mắt của hắn, A Lục chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để hắn trút giận mà thôi.

Ở kiếp này, để có thể thoát khỏi cơn ác mộng đó, A Lục đã bắt đầu rèn luyện từ khi còn nhỏ. Nàng vừa giúp quận chúa sửa bài tập, lại vừa năn nỉ xin được học quyền pháp từ vị võ sư ở trong phủ.

Minh Thành chỉ nghĩ rằng A Lục nhất thời động lòng xuân, cho nên cũng không hề để tâm nhiều đến chuyện đó.

Hiện giờ, A Lục xoay cổ tay của mình, thần sắc trông thật bình thản khi lôi Kiến Lâm vào sâu bên trong một con hẻm nhỏ.

Vốn dĩ nàng định sẽ từ từ xử lý hắn, nhưng hắn lại không chịu nổi dù chỉ một đòn. So với nàng, hắn quả thực còn kém xa lắm.

“Kiến Lâm, ta đã không còn sợ ngươi nữa rồi. Ngươi cũng nên cảm tạ vì ta đã đổi ý, nếu không thì, ta đã ném ngươi lên trên giường của Minh Thành quận chúa rồi.

“Ngươi chẳng phải là yêu nàng ta lắm sao. Ta sẽ biến hai người các ngươi thành một đôi uyên ương cùng đường phải chạy trốn đấy.”

Việc hủy hoại đi danh tiết của Minh Thành từng là một kế hoạch của A Lục. Đối với nữ nhân mà nói, danh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống, một khi đã mất đi danh tiết thì chẳng khác nào như đã kết liễu đi cuộc đời của nàng ta.

Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Kiến Lâm sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, A Lục lại cảm thấy thật buồn cười.

Nàng đã đổ vào miệng hắn một loại độc dược, rồi bảo rằng nếu như trong vòng ba ngày mà hắn không g*** h**n cùng với người mà mình yêu, thì hắn sẽ bị vỡ mạch m.á.u mà chết.

Dẫm chân lên khuôn mặt đang đầy m.á.u của hắn, A Lục mỉm cười một cách ngạo nghễ rồi nói:

“Người mà ngươi yêu hay là mạng sống của chính ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào đây?”

Thái tử cần có thời gian để xác minh lại những tin tức của A Lục, còn Bát hoàng tử thì cũng cần phải cân nhắc lại những lời mà nàng đã nói.

Nhân lúc đang rảnh rỗi, A Lục đã đến dự một buổi yến tiệc, rồi chặn đường của Minh Thành quận chúa. Lần này nàng vào được là nhờ có lệnh bài của Cửu hoàng tử.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 14: Chương 14



“Ngươi tìm ta để làm gì vậy?”

“Quận chúa, ta thường hay nghĩ, nếu như ngày đó ta không hề gặp phải biến cố gì trong ngày xuất giá, thì liệu mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ?”

“A Lục, dạo gần đây ngươi càng ngày lại càng trở nên hỗn xược rồi đấy. Nếu như lần sau mà để cho ta thấy được ngươi, thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu.”

A Lục không nói gì cả, chỉ đứng đó nhìn theo bóng của nàng ta khuất dần đi.

Cuối cùng, nàng vẫn chẳng thể nào hỏi ra được điều mà mình muốn biết.

Chỉ trong chốc lát, buổi yến hội bỗng trở nên vô cùng náo loạn. Một nhóm nha hoàn từ phía xa chạy đến khu vực dành cho nam khách.

Xem ra, vì để giữ được mạng sống của mình, Kiến Lâm đã ép buộc Minh Thành quận chúa rồi.

A Lục từng cho hắn một sự lựa chọn, hoặc là giữ lấy mạng sống, hoặc là phải bảo vệ Minh Thành. Thậm chí, nàng còn đưa cả thuốc mê cho hắn nữa.

Hắn đã do dự trong một lúc, nhưng ánh mắt cuối cùng của hắn lại đầy vẻ kiên quyết:

“Ta phải sống, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng phải thử một lần.”

A Lục ẩn mình vào giữa đám đông, rồi lặng lẽ tiến tới, nàng thấy Minh Thành quận chúa quần áo xộc xệch, dáng vẻ trông thật xơ xác.

Phong thái cao quý thường ngày của nàng ta đã không còn nữa, giờ đây nàng ta chỉ còn là một thân xác trống rỗng, đang ngồi khóc nức nở ở trên giường.

Còn về phần Kiến Lâm, hắn đã rời đi từ rất lâu rồi, hắn đã tính toán thời gian một cách rất chính xác. Minh Thành chỉ tỉnh lại để nhận ra được chuyện gì đã xảy ra mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sự việc này đã ầm ĩ khắp cả kinh thành.

Minh Thành bị người ta khiêng ra ngoài, rồi ngồi lên trên chiếc kiệu hoa của vương phủ để rời đi.

Bát hoàng tử sẽ không đời nào để cho nàng ta gặp phải chuyện gì đâu, ít nhất là trước khi hắn chính thức đăng cơ. Theo như A Lục đoán, hắn thậm chí còn giả vờ tỏ ra đáng thương để đến Quốc Công phủ nữa.

Hoặc là hắn sẽ yêu cầu Quốc Công gia phải gả nhị tiểu thư cho hắn.

Hoặc là hắn sẽ đòi hỏi một khoản bồi thường thực chất nào đó.

Mọi chuyện càng lúc lại càng trở nên thú vị hơn rồi.

10.

Thái tử đã cho gọi A Lục đến, rồi nói rằng những thông tin của nàng không hề sai, nhưng để có thể chứng minh được lòng trung thành của mình, hắn muốn nàng phải đích thân đi lấy vật đó về.

Đó chính là bằng chứng về việc tham ô của Bát hoàng tử, một chiếc rương chứa đầy những sổ sách. Chỉ cần một quyển trong số đó thôi cũng đủ để gây chấn động cả kinh thành rồi.

Nếu như Thái tử có được những cuốn sổ sách này, thì không chỉ riêng Bát hoàng tử, mà tất cả những ai có liên quan đến việc này cũng sẽ phải lo sợ đến mức mất ăn mất ngủ.

A Lục sớm đã đoán được sẽ xảy ra chuyện này, cho nên nàng chỉ trả lời qua loa vài câu rồi rời đi.

Thái tử đương nhiên sẽ không bao giờ tin tưởng một nha hoàn như A Lục. Hắn muốn nàng đi, chính là để thăm dò thực hư của sự việc.

Nếu như A Lục thật sự lấy được chiếc rương chứa đầy sổ sách đó, thì những người đang theo dõi ở phía sau chắc chắn sẽ ra tay để g.i.ế.c c.h.ế.t nàng trước.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của A Lục, nàng lập tức tính toán lại mọi việc, sau đó lại đem tất cả mọi chuyện kể cho Sở Du Du nghe.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 15: Chương 15



Sở tướng quân sau một thời gian tĩnh dưỡng thì đã hồi phục được phần nào, nhưng Cửu hoàng tử khi ra ngoài tiền tuyến để trợ giúp thì vẫn sống c.h.ế.t chưa hề rõ ràng.

Sở tướng quân lúc nào cũng đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Sở Du Du không hề do dự quá lâu, nàng đáp lời:

“Ta sẽ làm.”

Mấy ngày không gặp, Sở Du Du dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

Dẫu cho đó là vương phủ, nhưng phủ tướng quân từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu những nhân tài, những người có võ nghệ cao cường nhiều không đếm xuể.

Huống hồ chi, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một đối với bọn họ.

Đêm đó, A Lục đã để cho Sở Du Du phái người theo sát mình. Nàng dựa vào những ký ức của mình, rồi lần mò đến một góc ở trong thư phòng.

Dùng sức một chút, mật đạo liền mở ra.

Hai phe lập tức kéo đến, A Lục khéo léo né mình sang một bên.

Một phe chính là người của Thái tử, còn phe còn lại thì là người của phủ tướng quân.

Quả nhiên, A Lục đã không hề đánh giá thấp Sở Du Du.

Nàng ta và Thái tử đều có cùng một suy nghĩ, đó là đều muốn g.i.ế.c người để đoạt lấy vật.

Những người muốn ở trên vị trí cao, điều cần nhất chính là sự tàn nhẫn.

Sự giằng co quyết liệt giữa người của phủ tướng quân và người của Thái tử đã cho A Lục một cơ hội để lẻn vào bên trong mật thất.

Nhưng ở cuối của mật thất, A Lục lại thấy Bát hoàng tử đang ngồi tĩnh tọa ở đó.

Trong lòng A Lục thầm kêu lên không ổn, nàng quay người định bỏ chạy, nhưng hắn chỉ khẽ phất tay một cái, A Lục liền bị treo ngược lên trên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đầu thì dốc ngược xuống dưới, chân thì bị treo lơ lửng ở trên không, tình cảnh của nàng lúc này trông thê thảm vô cùng.

Bát hoàng tử bước tới, rồi nở một nụ cười thật rạng rỡ:

“Ta đã sớm biết đó chính là ngươi rồi, con chuột hôi thối ở trong cống rãnh kia.”

Trong khoảnh khắc đó, A Lục suýt chút nữa thì đã nghĩ rằng người đang đứng ở trước mặt mình cũng giống như nàng, đều là người được trùng sinh.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn không còn vẻ bạo ngược như nàng từng biết ở kiếp trước nữa, A Lục mới nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ở kiếp trước, khi Bát hoàng tử lên ngôi, hắn đã thực hiện rất nhiều những cuộc cải cách lớn, khiến cho cả triều đình đều chìm trong một biển mưa m.á.u gió tanh, ngay cả những bách tính vô tội cũng không thể nào thoát khỏi được tai họa đó.

A Lục đã tận mắt chứng kiến cảnh núi sông nhuốm đầy m.á.u tươi, còn bản thân nàng thì lại c.h.ế.t đi trong sự hành hạ của Kiến Lâm.

Về phần phủ tướng quân và Quốc Công phủ, tất cả đều bị hắn tiêu diệt một cách dễ dàng chỉ trong những lời nói cười.

A Lục nghĩ rằng lần này mình đã đến sớm hơn, có thể ngăn cản được mọi chuyện xảy ra. Nhưng đáng tiếc thay, nàng vẫn còn ôm trong lòng một chút tâm lý may mắn mà đã đánh giá thấp hắn.

Bát hoàng tử đưa tay ra lục soát khắp người của A Lục, rồi hỏi:

“Đồ đâu rồi?”

“Đồ gì cơ chứ?”

“Lệnh bài của Tiểu Cửu đâu rồi?”

A Lục cười một cách rạng rỡ, cho dù nàng đang ở trong thế thất bại, nhưng nụ cười của nàng vẫn đầy vẻ kiêu ngạo.

Cuối cùng, nàng nhướng mày lên rồi nói:

“Ngài sẽ không bao giờ biết được lệnh bài đang ở đâu đâu.”

“Chát.”

“Đem tiện nhân này nhốt vào trong thủy lao, không được cho ăn uống gì cả. Mỗi ngày phải đánh một trận roi, cho đến khi nào nàng ta chịu nói thật thì mới thôi.”
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 16: Chương 16



11.

Những ngày A Lục ở trong thủy lao chẳng hề dễ chịu, nhưng cũng không đến mức tệ nhất.

Bát hoàng tử muốn moi được thông tin từ nàng, cho nên không thể để nàng c.h.ế.t một cách dễ dàng.

Nhưng càng kéo dài, hắn lại càng trở nên nóng nảy hơn, gần như không thể nào giữ được vẻ nhã nhặn thường ngày của mình nữa.

Hắn đã gọi Kiến Lâm tới, muốn hắn phải “báo thù”.

A Lục biết rõ, Bát hoàng tử muốn Kiến Lâm làm nhục nàng. Nhưng Kiến Lâm lại không hề dám làm vậy.

Nhìn thấy A Lục toàn thân đầy những vết thương chằng chịt, m.á.u me bê bết, hắn chẳng thể nào xuống tay được.

Không chỉ riêng hắn, mà ngay cả những thị vệ khác cũng không dám lại gần nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bọn họ không muốn gây thêm chuyện, bởi vì A Lục thực sự trông như sắp không qua khỏi.

Cuối cùng, Bát hoàng tử phất mạnh tay áo rồi bỏ đi, Kiến Lâm cũng như vừa gặp phải ma, vội vàng rời khỏi đó.

Đêm ấy, có một vị khách không mời mà đến.

Dưới lớp trang điểm trông thật lộng lẫy, Minh Thành quận chúa vẫn không thể nào giấu đi được sắc mặt tái nhợt của mình.

Nàng ta nhìn A Lục chằm chằm, ánh mắt như thể muốn xuyên thấu qua người của nàng:

“Ta biết ngươi thích vương gia, cho nên mới nửa đêm lẻn vào trong thư phòng để muốn làm những chuyện dơ bẩn, chỉ tiếc một điều là vương gia căn bản không hề để mắt đến một nha hoàn hèn mọn như ngươi đâu.

“A Lục, làm người thì cần phải biết thân biết phận của mình. Ngươi tự mình hại mình mà thôi.”

A Lục hé mắt ra, rồi nhàn nhạt đáp lại:
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 17: Chương 17



“Ngươi không nghĩ thử xem, nếu như thật sự là vì chuyện đó, thì vương gia sao lại không dùng một kiếm mà g.i.ế.c c.h.ế.t ta đi, lại còn để cho ta sống đến tận giờ này cơ chứ?”

“Chẳng lẽ… vương gia thực sự có ý với ngươi sao, đồ tiện nhân này?”

A Lục đổi một tư thế khác, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng ta, thản nhiên cất tiếng nói:

“Chúng ta đã lớn lên ở bên cạnh nhau, nếu như không có ngươi, thì e rằng ta vẫn sẽ cứ sống một cuộc đời mơ hồ cho qua ngày, giống như là Hỉ Tước tỷ tỷ, hay là giống như đứa trẻ mà ta đã từng cứu ở ngoài phố vậy.

“Hóa ra khi con người ta có được tư tưởng, thì xương cốt cũng sẽ từ trong m.á.u thịt mà dần dần mọc lên.”

Minh Thành thoáng lộ ra vẻ chấn động, rồi theo bản năng mà lùi lại phía sau một bước:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì hả?”

“Quận chúa, đây sẽ là lần cuối cùng mà ta gọi ngươi như vậy. Ngươi còn nhớ… những gì mà ngươi đã từng nói với ta hay không. Rằng ‘nhân sinh vốn bình đẳng’.

“Ngươi chính là người ở trên cao, đã quen với việc ban phát và cả việc đòi hỏi. Nhưng ta, từ khi còn nhỏ đã phải sống ở trong bóng tối, cho nên luôn ôm ấp ở trong lòng mình một niềm hy vọng.”

“Hy vọng gì chứ?”

“Đó là được đường đường chính chính sống ở dưới ánh mặt trời.”

A Lục nhớ lại, ở kiếp trước nàng đã đem lòng ngưỡng mộ Bát hoàng tử, chỉ vì khi nàng rơi vào trong cảnh khốn cùng nhất, hắn đã ban cho nàng một bát cháo.

Đó chính là một chút hơi ấm hiếm hoi trong cả cuộc đời của nàng.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 18: Chương 18



Cho dù biết rõ hắn làm như vậy chỉ là để cho người khác nhìn thấy, nhưng một kẻ đang tuyệt vọng ở nơi ngõ cụt thì làm sao có thể để tâm đến những điều đó được chứ.

Chỉ cần một chút ánh sáng le lói ở cuối con đường, là đã đủ lắm rồi.

Về sau này, A Lục đã gặp được Minh Thành quận chúa.

Minh Thành đã mang theo những tư tưởng mà nàng ta đã quên đi việc phải thu hồi lại, rồi bước vào trong cuộc đời của A Lục.

A Lục biết rõ, “được đường đường chính chính sống ở dưới ánh mặt trời” nghe có vẻ thật buồn cười.

Nhưng Minh Thành sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được, đối với một nha hoàn nhỏ bé như A Lục, những lời mà nàng ta đã nói vào năm ấy đã khiến cho trái tim của nàng đập loạn lên như thế nào.

A Lục đã học chữ, đã luyện võ, tất cả chỉ là để có thể sống được một cuộc đời bình đẳng mà thôi.

Nhưng đáng tiếc thay, ở nơi này, nàng đã phải cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác thì mới có thể thoát ra khỏi được vũng bùn lầy lội đó.

Thuở nhỏ, Minh Thành thấy A Lục có ích cho nên đã không cho nàng được tự do. Khi lớn lên, nàng ta lại càng muốn A Lục phải làm bàn đạp cho chính mình, cho nên lại càng không hề muốn buông tha cho nàng.

Dẫu cho sau này A Lục có mượn tay của người khác để có thể thoát ra được, thì cũng chỉ là rơi vào trong một chiếc lồng giam khác mà thôi.

Mang trong lòng một mối thù hận sâu sắc, cho dù có được đứng ở dưới ánh mặt trời, thì cũng không thể nào cảm nhận được một chút ấm áp nào cả.

Không phá thì không thể nào lập được, câu nói ấy quả nhiên không hề sai chút nào.

Khi A Lục đang mê man ở trong cơn sốt cao, đã có người cõng nàng ra khỏi thủy lao.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, A Lục đã níu lấy áo của người đó, rồi yếu ớt cất tiếng nói:

“Ta đã dùng lệnh bài để gọi ngươi đến đây, không phải là để cứu ta đâu. Ở trong thư phòng của hắn vẫn còn có rất nhiều những sổ sách ghi chép về việc tham ô đó.”

Cửu hoàng tử thoáng sững sờ trong giây lát, rồi lập tức đổi hướng đi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao ngươi không nói sớm hơn hả?”

A Lục cố gắng mở mắt ra, rồi cười đến mức cả lồng n.g.ự.c cũng phải rung lên:

“Nếu như ta nói sớm hơn, thì ngươi có đến để cứu ta hay không?”

Không hề có.

Chúng ta đều biết rõ, ngươi sẽ không làm như vậy đâu.

12.

Kể từ khi Cửu hoàng tử giả c.h.ế.t rồi trở về kinh thành cùng với những cuốn sổ sách ghi chép về việc tham ô, hắn đã lập tức trở thành một cái gai ở trong mắt của các phe phái trong triều đình.

Thái tử và cả Bát hoàng tử đều đang dõi theo hắn tựa như hổ đang rình mồi vậy.

Triều đình lúc này sóng ngầm đang cuồn cuộn dâng trào, cùng lúc đó, Sở tướng quân cũng đã mang theo tin chiến thắng để trở về kinh thành.

Chẳng bao lâu sau đó, không biết bằng cách nào, Sở Du Du lại gật đầu đồng ý với hôn sự cùng Cửu hoàng tử.

Có được phủ tướng quân làm chỗ dựa vững chắc, Cửu hoàng tử đã trở nên nổi bật hơn hẳn giữa các vị hoàng tử khác.

“Đây chính là lý do vì sao mà cả Thái tử và Bát hoàng tử đều muốn được ra ngoài tiền tuyến, cho dù không tiếc bất cứ giá nào đi chăng nữa.”

“Ý tại rượu mà lại không hề tại rượu.”

A Lục ôm lấy bả vai đang bị thương của mình, ở trong thư phòng nàng vẫn cặm cụi vẽ lên trên tấm bản đồ.

Cửu hoàng tử nay đã được phong làm vương, nhưng phủ vương gia của hắn vẫn còn rất đơn sơ, người làm cũng chẳng có được mấy người. Để có thể lấy lòng được hoàng đế và cả Sở tướng quân, hắn đã cố ý tiết giảm đi những chi tiêu không cần thiết.

Cả phủ, ngoài A Lục ra, thì cũng chỉ có năm sáu người lo việc quét dọn và thêm một người nữa phụ trách việc nấu ăn mà thôi.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 19: Chương 19



Hắn vừa mới từ trên triều trở về, vừa bước chân vào trong thư phòng thì liền chạm mặt với A Lục.

Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày hắn trở về, Cửu hoàng tử đã không còn là người của ngày trước nữa rồi.

Ban đầu, bọn họ vẫn còn nói chuyện về tình hình của triều đình, nhưng ngay sau đó, A Lục đã đưa tấm bản đồ đang cầm trong tay cho hắn.

Hắn sững sờ hỏi:

“Đây là cái gì vậy?”

“Bát vương gia đã biết luật mà vẫn còn phạm luật, hắn đã cho tích trữ vũ khí. Ngài có thể dựa theo manh mối này mà tiến hành tra xét.”

“Sao ngươi lại biết được những chuyện này?”

Cửu hoàng tử nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ hồi lâu, cuối cùng hắn mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của hắn hiện rõ ra vài phần kiêng dè.

A Lục mỉm cười một cách nhàn nhạt rồi nói:

“Chờ sau khi chuyện này kết thúc, thì ngài sẽ thành hôn cùng với Sở Du Du. Hãy biết trân trọng lấy cơ hội này đi.”

Cửu hoàng tử chấn động mạnh mẽ:

“Ý của ngươi là Bát ca sẽ chó cùng thì rứt giậu, rồi ép vua phải thoái vị sao?”

A Lục chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không hề nói là phải, mà cũng không hề nói là không.

Dù sao đi chăng nữa, ở kiếp trước, Bát hoàng tử cũng đã lên ngôi bằng m.á.u rồi.

Nhưng khi ấy, hắn đã thắt chặt được mối quan hệ với phủ tướng quân, còn ở hiện tại, thì Cửu hoàng tử lại trở thành con rể của nhà họ Sở, điều này đã khiến cho lực lượng của Bát hoàng tử bị phân tán đi ít nhiều.

Bát hoàng tử không phải là hạng tầm thường. Hắn sớm đã mượn được thế lực của Quốc Công phủ – đó chính là nhà mẹ đẻ của Minh Thành quận chúa – để có thể chuẩn bị cho việc ép vua phải thoái vị.

Nhưng cụ thể là sẽ ép như thế nào, làm sao để ép, và khi nào thì sẽ ép, A Lục cũng không hề rõ.

“Ta không thể nào đợi lâu đến như vậy được.”

“Ngươi hãy nghĩ cách giúp cho ta đi. Nếu như thành công, thì khi ta đăng cơ, ta sẽ phong cho ngươi làm quý phi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cửu hoàng tử nhìn A Lục, ánh mắt của hắn đầy vẻ hung dữ và cả sự thiếu kiên nhẫn.

Gương mặt ấy, trong khoảnh khắc đó, đã trùng khớp với những ký ức của A Lục về Bát hoàng tử.

A Lục cười nhạt một tiếng rồi nói:

“Vậy thì tốt lắm, xin mời Cửu hoàng tử hãy cứ chờ xem.”

13.

A Lục đã hẹn Minh Thành quận chúa ra ngoài. Cách đây không lâu, Quốc Công phủ đã gả người thứ muội của nàng ta cho Bát hoàng tử.

Đây xem như là một biện pháp để dung hòa mọi chuyện. Cho dù không phải là vị nhị tiểu thư cao quý, nhưng cũng coi như là Quốc Công phủ đã nể mặt Bát hoàng tử rồi.

Còn về phần Minh Thành, người đã đánh mất đi danh tiết của mình, giờ đây nàng ta đã trở thành một quân cờ thừa thãi, chẳng còn ai thèm quan tâm đến nữa.

“Ngươi gọi ta ra đây, là có chuyện gì muốn nói sao?”

Mấy tháng không gặp, Minh Thành đã khác xưa rất nhiều rồi.

Khuôn mặt từng một thời diễm lệ của nàng ta nay đã trở nên tái nhợt đi, thân hình thì gầy guộc lại còn khom xuống, không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo nào như khi trước nữa.

A Lục thoáng sững sờ trong giây lát, rồi hỏi:

“Chẳng lẽ ngươi thật lòng thích Bát vương gia đến vậy sao?”

“Sao lại không thích chứ?”

Minh Thành đã yêu Bát hoàng tử ngay từ cái nhìn đầu tiên tại một buổi yến tiệc.

Tất nhiên rồi, Bát hoàng tử phong thái trông thật ngời ngời, lại còn là một vị hoàng thân quốc thích, cho nên những người ngưỡng mộ hắn nhiều như cá ở dưới sông vậy.

Tình yêu của Minh Thành đối với hắn, chẳng đáng để kể đến là gì cả.

A Lục trước đây đã bị hận thù che mắt đi, giờ đây khi nhìn lại, nàng mới thấy được những gì mà trước kia mình đã không hề nhận ra.

“Nếu như ngươi yêu hắn đến vậy, thì sao lại có thể chịu đựng được việc để cho những nữ nhân khác cùng chia sẻ hắn chứ?”

“Hắn đã nói rằng người mà hắn yêu nhất vẫn chính là ta. Còn đối với người thứ muội của ta, thì đó chỉ là giả vờ làm cho phụ thân của ta xem mà thôi.”
 
Back
Top Bottom