Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,667
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMHQfMiJr3qlSY799f1wGxqnQJ_jW1Ox5PvF-Gw9TA-_37X1AQnvYwBjE-ihDG4US_pwh-e91MMd503livyfvmUYWi6SVCFDWpjMSR8vWTABSP6z-Qa-BmOAvlM2sVonEkUiyUa8yvZe7YSnLLa0qp1=w215-h322-s-no-gm

Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, vị tiểu thư xuyên không từng nói với ta rằng “ai sinh ra cũng đều bình đẳng”, nàng đã dạy dỗ ta lẽ sống phải có lễ nghĩa, liêm sỉ.

Nhưng khi chính nàng ta muốn có được địa vị cùng nam nhân, lại bắt đầu phân rõ tôn ti, rạch ròi cao thấp.

“Chỉ là một tiện tỳ cỏn con mà thôi. Chút ngạo khí mà bổn cung ban cho ngươi, thì bổn cung cũng có thể tự tay hủy đi.”

Nàng ta thẳng tay chà đạp tôn nghiêm của ta, coi ta như một món đồ vật, tùy ý ban cho kẻ khác, ngày ngày sỉ nhục, giày vò.

Đến khi bị dày vò cho tới tận lúc trút hơi thở cuối cùng, ta lại được trùng sinh.

Kẻ xuyên không đối đầu người trùng sinh.

Lần này, đôi bên nhất định phải so kè một phen cho tỏ tường​
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 1: Chương 1



1.

Quận chúa Minh Thành ôm mộng gả cho Bát hoàng tử.

Bởi vậy, hôm nay nàng tận tâm lấy lòng hoàng hậu, không ngờ khi đang điểm trà lại bị tiểu thư phủ tướng quân khiêu khích.

Hai người tranh cãi không ngừng, lời qua tiếng lại, cuối cùng lại để hoàng hậu nương nương nghe thấy.

Hoàng hậu vốn đã không ưa gì quận chúa, nay càng thêm ghét bỏ.

Khi cửa phòng mở, A Lục khẽ né mình, chiếc đèn lưu ly sượt qua mặt nàng, đập mạnh vào tường, vỡ tan thành trăm mảnh.

Kiếp trước, mỗi lần tâm trạng quận chúa không tốt, đều cầm vật sắc nhọn ném thẳng vào mặt A Lục như vậy.

Quận chúa ngã bệt xuống đất, đôi mắt đỏ hoe, trừng trừng nhìn A Lục.

“Hôm nay trong tiệc xuân, ta mất hết mặt mũi trước hoàng hậu nương nương.

“Là ngươi giở trò đúng không?

“Là ngươi dẫn Sở Du Du đến phải không?”

Sở Du Du chính là thiên kim phủ tướng quân.

Thấy quận chúa ngồi dưới đất chẳng ra dáng vẻ gì, A Lục khép lại cửa phòng, rồi lắc đầu nói:

“A Lục chỉ là một tiểu tỳ, đâu thể nào sai khiến được thiên kim tướng quân. Xin quận chúa đừng nói lời này, tiết xuân lạnh lẽo, quận chúa mau đứng dậy đi kẻo nhiễm hàn khí.”

A Lục càng tỏ ra cung kính, quận chúa Minh Thành lại càng tức giận, hồi phủ liền hạ lệnh nhốt nàng vào phòng chứa củi.

Đêm khuya, Hỉ Tước tỷ tỷ lén tới bên ngoài phòng chứa củi thăm A Lục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta nói ngươi làm khổ bản thân như thế để làm gì. Nếu không có quận chúa, ngươi liệu có được ngày hôm nay. A Lục, ngươi là tài nữ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nô tỳ. Quận chúa đã đối đãi ngươi rất tốt rồi.”

A Lục cúi đầu, cắn một miếng bánh bao khô cứng, vội vàng nhai nuốt.

Nhưng Hỉ Tước tỷ tỷ ơi.

“Núi xanh chẳng bạc đầu, tuyết trắng mãi trường tồn.”

Nếu chưa từng thấy cảnh sắc huy hoàng ở kiếp trước, có lẽ A Lục cũng cam chịu như thế mà sống cho qua ngày.

Nhưng giờ đây, nàng không thể sống như vậy được nữa.

Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ thoát khỏi chốn tù túng này, để được ngắm nhìn thế gian phồn hoa như trong sách vở đã ghi.

Quận chúa đã ban cho nàng tầm nhìn cùng kiến thức, dạy nàng đọc sách viết chữ. Nhưng khi nàng bắt đầu có tư duy của riêng mình, quận chúa lại nhẫn tâm đoạt đi mọi thứ, trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường nàng tìm kiếm tự do.

Kiếp trước quận chúa đối xử với nàng như thế, khiến nàng phải c.h.ế.t oan uổng. Nếu cứ thế mà bỏ qua, vậy chẳng phải cuộc đời này của nàng đã sống thật vô nghĩa hay sao.

2.

Quận chúa Minh Thành từ nhỏ đã xuyên không đến đây, khi ấy thường rót vào tai A Lục tư tưởng “nhân sinh bình đẳng”.

Nhưng dường như quận chúa đã quên đi những ngày tháng đó, càng lớn càng trở nên giống những tiểu thư đầy tâm cơ mà A Lục từng biết.

Quận chúa dạy A Lục biết chữ. Tuy tư chất A Lục không cao, nhưng nàng cũng hiểu rõ cơ hội phải biết nắm bắt.

Quận chúa nói trước khi xuyên không từng trải qua chín năm nghĩa vụ học tập, đã chán ngấy việc học, nên giao phó toàn bộ bài tập tiên sinh giao lại cho A Lục làm thay.

Ban đầu, bởi lén học mà A Lục trông vô cùng vụng về, ngốc nghếch, thường làm quận chúa cười che miệng, vỗ vai khích lệ.

Nhưng khi A Lục dần làm tốt hơn, ánh mắt quận chúa nhìn nàng cũng dần thay đổi.

Quận chúa bảo rằng đọc sách khiến A Lục sinh ra thứ kiêu ngạo không nên có.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 2: Chương 2



Lời ấy, quả nhiên không sai.

Thuở bé, một bát cháo trắng cũng đủ khiến A Lục gục ngã, đánh mất cả kiêu hãnh.

Lớn dần lên, chỉ cần một hai lượng bạc là đủ.

Rồi sau đó, cần nhiều hơn nữa.

Cho đến một ngày, khi A Lục hiểu được thế gian vốn dĩ bình đẳng, lại ngộ ra bao đạo lý, nàng không còn muốn bị giam cầm trong chiếc lồng son mang tên Quốc Công phủ.

Phải sống co ro cả đời, đối với nàng mà nói, còn khổ sở hơn cả cái chết.

Hỉ Tước tỷ tỷ nói rằng hoàng hậu nương nương đã tha thứ cho quận chúa. Quận chúa mừng rỡ vô cùng, quyết định thả A Lục ra.

A Lục ngồi trong góc phòng chứa củi, nheo mắt nhìn ánh nắng nhàn nhạt lọt qua vai Hỉ Tước tỷ tỷ, khẽ cười.

“Hỉ Tước tỷ tỷ, tỷ thực sự nghĩ rằng quận chúa thả ta ra là chuyện tốt sao?”

Hỉ Tước ngây thơ đáp:

“Chứ còn gì nữa. Chúng ta đều là thân phận hèn mọn, được chủ nhân coi trọng, ấy chẳng phải là phúc phận hay sao.”

“Cho dù là làm bất kỳ điều gì, tỷ cũng coi đó là phúc phận sao?”

“Đúng vậy.”

“Cho dù là đi chịu chết?”

“Quận chúa tốt bụng như vậy, chắc hẳn sẽ không làm thế đâu. Nhưng đã là tôi tớ trung thành, tất nhiên phải vì chủ mà hy sinh rồi.”

A Lục mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, phủi đi những vết bẩn trên tay áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quận chúa muốn thả nàng ra, thực chất là để nàng bày kế trừ khử tiểu thư phủ tướng quân, Sở Du Du.

Sở Du Du văn võ song toàn, đi đâu cũng có cả đoàn hộ vệ bảo vệ nghiêm ngặt, muốn ám hại nàng, quả thực là chuyện viển vông.

Nhưng quận chúa lại cố chấp muốn làm bằng được.

“A Lục, ngươi phải nhớ, bổn quận chúa không nuôi kẻ vô dụng. Trước đây ngươi đã phạm sai lầm một lần, đừng để ta thất vọng thêm lần nữa.”

Ánh mắt quận chúa nhìn A Lục như thần linh đang cúi xuống nhìn kẻ phàm trần.

A Lục không cam lòng.

Quận chúa khẽ cười, giọng nói nhẹ như làn tơ:

“A Lục, ngươi đừng không biết điều.”

A Lục quả nhiên không biết điều, nàng lặng lẽ quay lưng, tự bước vào phòng chứa củi một lần nữa.

Lần này, không còn Hỉ Tước tỷ tỷ lén lút mang bánh bao tới cho A Lục ăn nữa.

Về sau, A Lục nghe được từ lời đồn đại của hạ nhân, rằng Hỉ Tước bị quận chúa sai đi ám hại Sở Du Du.

Nào ngờ việc không thành, Hỉ Tước bị loạn tiễn b.ắ.n xuyên qua thân thể mà chết.

Nghe nói lúc ấy vẫn chưa tắt thở ngay, còn bị Sở Du Du sai người treo trên cổng lớn của phủ tướng quân suốt một ngày một đêm, đến khi m.á.u chảy cạn kiệt mới thực sự lìa đời.

Hỉ Tước c.h.ế.t đi, quận chúa lại hiếm khi có được tâm trạng tốt, thậm chí còn tha thứ cho A Lục, kéo nàng lại bên người, khen rằng nàng thông minh.

“Không hổ là A Lục của ta. Hẳn là ngươi đã biết chuyện này sẽ có người chết, liền khéo léo khuyên Hỉ Tước ngốc nghếch kia thay ngươi mà chịu c.h.ế.t đúng không?

“Sở Du Du ngu xuẩn kia còn treo xác trên cổng lớn, không biết rằng chuyện này đã khiến triều đình nghị luận xôn xao. Cứ để mọi chuyện lan rộng ra, ta muốn xem Sở Du Du còn dám hống hách với ta nữa hay không.

“Dù sao nói cho cùng, phủ Quốc Công chúng ta vẫn cao hơn phủ Tướng Quân một bậc. Như vậy, hôn sự giữa ta và Bát hoàng tử nhất định sẽ càng thêm vững chắc.”
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 3: Chương 3



A Lục đứng bên cạnh quận chúa, thân hình hơi khom xuống, ngây người nhìn quận chúa thản nhiên rải thức ăn cho cá.

Bàn tay trắng nõn của quận chúa nắm một vốc thức ăn, “xoạt” một tiếng, đàn cá tranh nhau lao tới đớp mồi.

Đứng gần, vạt váy của A Lục bị nước b.ắ.n lên, ướt đẫm một mảng.

Nàng thất thần, không hề tránh né, lòng chỉ nghĩ rằng, giờ đây, không còn ai lén lút mang bánh bao tới cho nàng từ từ nhấm nháp nữa rồi.

3.

Thế cuộc triều đình thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Lão tướng quân vốn dĩ đang bị chèn ép, giờ đột nhiên lại trở thành người được trọng vọng khắp nơi.

A Lục bưng khay điểm tâm, lạnh lùng nhìn quận chúa đang phát điên trong khuê phòng.

Nàng ta đỏ bừng mắt, hất tung mọi thứ trong phòng, những gì có thể đập phá đều bị nàng ta đập cho tan nát.

Cuối cùng, ánh mắt quận chúa khóa chặt trên khay điểm tâm trong tay A Lục, rồi một đĩa bánh ngọc bích xanh biếc được nàng ta nhấc lên, ném mạnh xuống ngay trước mặt A Lục.

A Lục cúi đầu, cố ý tỏ vẻ kinh hoàng, run rẩy quỳ xuống dưới chân quận chúa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xin quận chúa bớt giận.”

“Ta cũng muốn bớt giận lắm. Nhưng Sở Du Du tiện nhân kia đã sắp cưỡi lên đầu lên cổ ta rồi. Hôm nay, ta đến xem trận đấu đá cầu do Bát hoàng tử tổ chức, lại bị bao ánh mắt khinh thường nhìn vào. Tất cả đều là do tiện nhân đó ở trước mặt Bát hoàng tử gièm pha, khiến ta không còn chút mặt mũi nào.”

Quận chúa vừa nói vừa ngừng lời, ánh mắt nàng ta thoáng qua một tia nhìn khó đoán.

Nàng ta đưa tay nâng cằm A Lục lên, ngữ khí đầy vẻ trịch thượng:

“Từ nhỏ đến lớn, ngươi giúp ta làm bài tập cũng không ít lần vất vả. Nay hôn sự của ta sắp được định rồi, chi bằng ta làm chủ, gả ngươi cho thị vệ thân cận của Bát hoàng tử đi.”

Quả nhiên, cũng giống như kiếp trước, quận chúa lại đưa ra một kế sách tệ hại như vậy.

Quận chúa biết A Lục thầm mến Bát hoàng tử, thường ngày vẫn không ngừng mỉa mai chế nhạo.

Về sau, thấy nhan sắc A Lục ngày càng vượt trội, e rằng tương lai sẽ gây nên phiền phức không đáng có, quận chúa bèn ép nàng gả cho thị vệ của Bát hoàng tử, cắt đứt hoàn toàn mọi hy vọng của nàng, khiến A Lục ở kiếp trước phải ôm sầu hận mà chết.

Dòng suy nghĩ bị kéo về thực tại, A Lục đứng dậy, cúi mình, mỉm cười dịu dàng với quận chúa:

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

Quận chúa là người xuyên không, còn A Lục là người trùng sinh.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 4: Chương 4



Kết cục của câu chuyện này sẽ ra sao, cứ để bọn họ phân định cao thấp một phen.

Hôn sự lần này cũng giống như kiếp trước, mọi sự đều diễn ra thuận lợi. Đêm đó, A Lục bị đưa từ Quốc Công phủ lên kiệu hoa.

Kiệu hoa đi một vòng quanh phố phường, rồi mới chậm rãi hướng về phủ của Bát hoàng tử.

Ngồi trong kiệu, A Lục nghe bên ngoài có tiếng người xôn xao bàn tán, tiếp đó là tiếng vó ngựa dồn dập lao tới.

Trong lòng nàng chợt thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Là Sở Du Du. Nàng ấy không quên giao ước giữa hai người.

Việc chặn kiệu hoa giữa phố vốn chẳng phải là chuyện vẻ vang gì. Người của Sở Du Du kéo A Lục ra ngoài thành, bắt nàng thay y phục thường dân, rồi để nàng ngồi chờ suốt một đêm trước khi đưa trở lại kinh thành.

Kinh thành chẳng vì thiếu đi một tân nương thân phận tiểu tỳ mà đổi thay, vẫn sầm uất phồn hoa như cũ.

Đối với quận chúa Minh Thành, sự biến mất của A Lục cũng giống như cái c.h.ế.t của Hỉ Tước tỷ tỷ ngày trước, chỉ là một phần vụn vặt không đáng kể trong cuộc sống, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A Lục ổn định lại tại phủ tướng quân, Sở Du Du tìm đến, cười nói rạng rỡ:

“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Hôm đó, nếu không phải ngươi kịp thời báo tin trong tiệc xuân, ta cũng chưa chắc đã đối phó được với Minh Thành.

“Cũng may ngươi khuyên ta treo xác ả tiện tỳ kia lên cổng phủ, nhờ vậy mà phụ thân ta mới có thể tạm thời tránh đi được mũi nhọn. Giờ thì tốt rồi, biên cương xảy ra chiến loạn, hoàng thượng đã phái phụ thân ta xuất chinh, chúng ta xem như tạm thời an toàn rồi.”

Sở Du Du ríu rít kể không ngừng, ánh mắt nàng ấy sáng tựa như những vì sao.

A Lục ngồi bên cạnh, đưa cho nàng ấy một chén trà:

“Tiểu thư, không biết nha hoàn đã cản đường người hôm đó, đã bị xử lý ra sao rồi ạ?”

“Ả ta ư. Đương nhiên là cho một khoản bạc, bảo cút đi thật xa, mãi mãi không được trở về. Nhưng đúng là một kẻ ngu ngốc, chẳng biết bị Minh Thành kia rót thứ gì vào đầu mà dám một mình một ngựa đến hành thích ta.”

A Lục cụp mắt xuống, trong lòng cười khổ.

Có lẽ, nàng thực sự không bao giờ còn có thể gặp lại Hỉ Tước tỷ tỷ nữa rồi.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 5: Chương 5



Điều mà Sở tướng quân mong muốn, chính là rời xa chốn hoàng thành thị phi, đến trấn giữ nơi biên ải, sống một cuộc đời an ổn cùng gia đình.

Nhưng nếu để Sở Du Du gả cho Bát hoàng tử, tất nhiên nàng sẽ không tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị.

Kiếp trước, cho dù Sở Du Du không gả cho Bát hoàng tử, nàng vẫn bị kéo vào vòng xoáy tranh đấu khốc liệt, thậm chí còn trở thành bàn đạp cho kẻ khác lợi dụng.

A Lục tính toán thời gian, thỉnh thoảng lại đưa ra vài lời khuyên bên cạnh Sở Du Du, giúp Sở tướng quân nhiều lần thoát khỏi hiểm nguy rình rập.

Phủ tướng quân từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu mưu sĩ tài ba. Một nữ nhân như A Lục đặt chân vào chốn toàn nam nhân, tự nhiên không tránh khỏi bị gây khó dễ.

Thế đạo này thật trớ trêu, nữ nhân dù làm bất kỳ điều gì, dường như đều phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn nam nhân rất nhiều.

“Không bao lâu nữa tướng quân sẽ xuất quân, nhưng hôm nay hoàng thượng lại nói năng mập mờ, thuộc hạ e rằng quân lương đã xảy ra vấn đề rồi.”

“Không được, lương thảo chính là gốc rễ, nếu xuất quân mà việc tiếp tế phía sau không đủ, quân ta ắt sẽ lâm vào thế bị động, khó lòng mà bảo toàn được lực lượng.”

Trong phòng, một đám nam nhân đang vây quanh tấm bản đồ, tranh luận vô cùng sôi nổi, ai nấy đều vò đầu bứt tai tìm cách giải quyết vấn đề nan giải.

A Lục ngồi thu mình lại, hai tay áo che kín khuôn mặt, cố gắng ẩn mình trong bóng tối, hạ thấp sự hiện diện của bản thân.

Khi bọn họ tranh cãi không dứt, A Lục lại ngồi thất thần, lòng không khỏi suy nghĩ m.ô.n.g lung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù sao đi nữa, việc làm mưu sĩ vốn không phải là điều nàng dự tính ban đầu.

Trong khoảng thời gian này, nàng chỉ cần giữ được mạng sống của mình là đủ lắm rồi. Chỉ có như vậy, sau khi cuộc tranh đoạt ngôi vị kết thúc, nàng mới có thể đường đường chính chính đạt được tự do, không cần phải trốn tránh khắp nơi nữa.

“Nghe nói tiểu thư Niếp Doanh Tụ đây uyên bác tinh thông, từng theo học tiên sinh Trương Đại Phu, một cựu học sĩ của nội các. Sao giờ lại đứng đây mà chẳng thốt nên được lời nào vậy?”

Một thiếu niên vận y phục thư sinh bước đến bên cạnh A Lục, đi vòng quanh nàng một lượt, rồi “soạt” một tiếng mở cây quạt giấy đang cầm trong tay.

“Hay là trong bụng vốn rỗng tuếch, những lời giới thiệu của Sở tiểu thư trước đó chỉ là hư danh mà thôi?”

A Lục nhìn hắn, khẽ nhướn mày đáp lại:

“Đại ca, tiết trời giao mùa thu đông thế này, ngài không thấy lạnh sao?”

Giữa những tiếng hít sâu đầy kinh ngạc của mọi người, A Lục bước lên phía trước, đem toàn bộ những phương pháp tích trữ lương thực mà mình biết ra nói một cách tường tận, rõ ràng.

Cuối cùng, nàng xòe tay ra, nói tiếp:

“Đây chỉ là những cách bất đắc dĩ mà thôi, tốt nhất vẫn là để hoàng thượng tự mình mở lời, đó mới chính là thượng sách.”

“Có cách nào để hoàng thượng chịu mở lời hay không?”

“Chỉ có thể đợi thôi. Biết đâu ngày mai ngài ấy sẽ chịu nhượng bộ thì sao?”
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 6: Chương 6



Ánh mắt của mọi người nhìn A Lục đều mang theo nụ cười, nhưng trong đó chứa đựng bao nhiêu phần chân tình, nàng thực sự không rõ.

Chỉ thấy, vượt qua ánh mắt của mọi người, sắc mặt của thiếu niên thư sinh đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

A Lục biết rõ thân phận thật sự của hắn. Hắn chính là Cửu hoàng tử mà hoàng thượng đã lưu lạc lại chốn dân gian. Những năm tháng qua, vì để tránh né sự truy sát của Bát hoàng tử, hắn đành phải ẩn thân tại phủ tướng quân.

Hoàng thượng cũng biết rõ việc này, hai bên vẫn âm thầm liên lạc với nhau, cùng mưu tính làm suy yếu thế lực của phủ tướng quân.

A Lục rời khỏi phòng, cánh cửa vừa khép lại rồi lại mở ra, người đi theo sau chính là Cửu hoàng tử.

Hàng lông mày của hắn chau lại, tựa như đang thắt thành một nút khó gỡ:

“Sao ngươi biết được ngày mai hoàng thượng sẽ chịu nhượng bộ?”

A Lục ngoảnh lại, cười nhạt đáp:

“Hoàng thượng là một bậc minh quân nhân nghĩa, tình hình biên ải lại đang vô cùng cấp bách, sao ngài có thể bỏ mặc sự an nguy của bách tính được chứ. Chuyện này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, việc gom đủ quân lương cũng sẽ không bị trì hoãn quá lâu đâu.”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Chỉ có vậy thôi.”

Thực ra không phải như vậy. Những điều này đều là do ở kiếp trước, A Lục đã âm thầm dò la được khi còn ở bên cạnh Bát hoàng tử.

Khi ấy, nàng đã bị ép gả cho thị vệ của hắn, dù trong lòng trăm lần không cam chịu, nàng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cho dù nàng có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào thoát khỏi được bàn tay của Minh Thành quận chúa.

Nàng ta từng nói với A Lục rằng “nhân sinh vốn bình đẳng”, nhưng ở kiếp trước lại dùng chính “thân phận cách biệt” để kết liễu đi cuộc đời của nàng.

5.

Trong buổi thi hội diễn ra ngày hôm nay, A Lục lặng lẽ đi sau lưng Sở Du Du, che mặt để ẩn thân.

Nàng đã chứng kiến cảnh Sở Du Du đẩy Minh Thành quận chúa xuống hồ, khiến cho Bát hoàng tử phải đích thân ra tay cứu giúp.

Minh Thành quận chúa toàn thân ướt sũng, những đường nét trên cơ thể lộ rõ ra ngoài, trong mắt của các vị công tử có mặt ở đây, nàng ta đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Mà tay của Bát hoàng tử lại vô tình đặt lên nơi không nên chạm vào, khiến cho cả hai người mặt mày đều đỏ bừng lên, ngượng ngùng không thôi.

Sở Du Du lén hỏi A Lục liệu nàng làm như vậy có tốt không, có đủ kín đáo hay không.

A Lục gật đầu đáp:

“Tiểu thư thân thủ thật nhanh nhẹn, nô tỳ chỉ thấy là do quận chúa tự mình trượt chân rơi xuống hồ mà thôi.”

Sở Du Du bật cười khẽ một tiếng, rồi quay người bỏ đi.

Cửu hoàng tử lại một lần nữa bước đến gần, nhíu mày hỏi:

“Sao ngươi có thể để cho Sở tiểu thư làm một việc nguy hiểm như vậy chứ. Nhỡ như bị quận chúa Minh Thành kia vạch trần thì phải làm sao?”

Vạch trần ư.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 7: Chương 7



A Lục e rằng giờ này nàng ta đang vô cùng vui mừng vì sắp được gả cho người trong mộng của mình rồi.

Quả nhiên, hôn sự của hai người họ đã được định vào vài ngày sau đó. Hoàng tộc xưa nay luôn coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì khác.

Sở tướng quân cùng các binh sĩ đã rời khỏi kinh thành, còn A Lục thì tiếp tục ở lại, hầu hạ bên cạnh Sở Du Du.

Hoàng thượng quả là một kẻ cáo già, cho dù Sở tướng quân có rời khỏi kinh thành, hắn vẫn giữ chặt những nữ quyến của nhà họ Sở trong tay mình.

Lần này, Cửu hoàng tử lại bất ngờ không rời đi.

A Lục nhìn hắn, trong lòng không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn nhìn A Lục, rồi bật cười, sau đó lại nháy mắt hỏi nàng:

“Ngươi phải chăng đã để ý đến ta rồi?”

A Lục khẽ cười đáp lại:

“Phải, vậy ngài có thể cho ta một cơ hội để làm thê tử của ngài được chăng?”

Lời vừa dứt, sắc mặt của hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi, rồi quay lưng bỏ đi.

A Lục hiểu rõ nguyên do của việc này. Hoàng tử thì phải xứng với quý nữ, đó cũng chính là một binh khí sắc bén nhất trên con đường tranh đoạt ngôi vị đầy chông gai.

Cửu hoàng tử đã nhìn trúng Sở Du Du.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ đáng tiếc một điều, tâm tư của nàng lại không hề hướng về chốn cung cấm, mà chỉ yêu thích phong cảnh hùng vĩ nơi biên ải xa xôi.

Nhưng Sở Du Du lại quá ngây thơ rồi. Cái lợi này nếu như không cho Cửu hoàng tử, hắn cũng sẽ chẳng đời nào để cho kẻ khác được hưởng.

Có câu “Được không được thì phá hủy”, hắn hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy.

A Lục ngẩng đầu nhìn lên những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xa xăm, đột nhiên lại thấy sắc đỏ ấy sao mà chói mắt đến thế.

Ngày Bát hoàng tử và Minh Thành quận chúa thành thân, mười dặm đường dài toàn là sính lễ, bách tính đứng chen chúc hai bên đường hân hoan cất tiếng chào đón.

A Lục ngồi bên cạnh Sở Du Du, thấy nàng đang chống cằm uống trà.

Quầng thâm dưới mắt của nàng hiện lên rất rõ ràng, theo sau đó là một tiếng thở dài đầy não nề.

Sau một lúc im lặng, A Lục cất lời hỏi:

“Tiểu thư từ trước đến nay vốn không ưa gì quận chúa Minh Thành, sao hôm nay lại cố tình đến đây để tiễn nàng ta vậy?”

Sở Du Du mỉm cười đáp:

“Ta đến đây là để xem một vở kịch vui, ngươi cứ nhìn rồi sẽ rõ ngay thôi.”

Trong lòng A Lục thoáng qua một tia kinh ngạc, liền vội vàng thò đầu ra nhìn xuống dưới đường.

Bát hoàng tử vận trên mình bộ hồng bào, cưỡi ngựa oai phong mà đến, sau lưng hắn chính là Minh Thành quận chúa đang ngồi trong kiệu hoa.

Đám đông bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, có một đứa trẻ bất ngờ lao ra giữa đường, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống dưới vó ngựa của Bát hoàng tử.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 8: Chương 8



Đồng tử của A Lục co rút lại, không kịp suy nghĩ nhiều, nàng lập tức nhảy xuống từ lầu hai, ôm lấy đứa trẻ rồi nhanh chóng rời khỏi đường lớn.

Nàng biết võ công, lại không hề tệ, việc cứu một đứa trẻ đối với nàng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Xe ngựa của Bát hoàng tử đã đi qua dòng người đông đúc.

A Lục ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt đầy giận dữ của Sở Du Du đang nhìn xuống phía mình, tựa như một ngọn giáo sắc nhọn đ.â.m thẳng vào trong lòng nàng.

Đứa trẻ đang ở trong lòng A Lục vùng vẫy thoát ra, rồi liền la lớn lên:

“Đồ phiền phức nhà ngươi. Có người đã nói với ta rằng nếu như ta chặn được tân lang, họ sẽ cho ta rất nhiều bạc. Giờ thì ngươi đã phá hỏng hết mọi chuyện rồi.”

Tiếng nhạc lễ đã dần xa, dòng người cũng đã tản đi hết, chỉ còn lại một mình A Lục đứng ngẩn người ra tại chỗ, bất động.

Thì ra, thứ mà nàng vẫn luôn tin tưởng, rằng “nhân sinh vốn bình đẳng”, trong mắt của nhiều người lại chẳng hề quan trọng đến thế.

So với sự bình đẳng, có lẽ bọn họ chỉ quan tâm đến việc ngày mai có được no bụng hay không mà thôi.

Thiên hạ này đã phải chịu khổ vì đám quyền quý từ rất lâu rồi.

Ban đầu, A Lục chỉ mong muốn được sống một cuộc đời đường đường chính chính dưới ánh mặt trời, nhưng khi ánh sáng ấy thực sự chiếu tới, trong lòng nàng vẫn cảm thấy trống rỗng đến lạ thường.

Có lẽ, nàng nên cố gắng thêm một chút nữa. Những gì nàng có thể làm được, tuyệt nhiên không chỉ dừng lại ở đây.

6.

Trở về phủ tướng quân, nha hoàn thân cận của Sở Du Du là Kiểu Nhi đã tìm đến A Lục, gương mặt đầy vẻ hả hê nói:

“Xem ra lần này ngươi thật thảm rồi, dám phá hỏng việc tốt của tiểu thư, nàng ấy đã ra lệnh cho ngươi phải quỳ một đêm trên đống mảnh sứ vỡ đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ta nghiêng người sang một bên, để cho A Lục có thể nhìn thấy rõ đống mảnh sứ đang được đặt ở giữa đại sảnh.

A Lục không nói một lời nào, dưới ánh mắt đầy đắc ý của Kiểu Nhi, nàng lặng lẽ quỳ xuống.

Những mảnh sứ sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, đau đớn vô cùng, nhưng A Lục vẫn cố gắng giữ cho mình không hề run rẩy.

Mồ hôi lạnh tuôn rơi như tắm, nhưng nàng vẫn giữ thẳng lưng, gắng gượng cho đến tận nửa đêm.

Trong cơn mê man, A Lục thấy Cửu hoàng tử đang bước tới trước mặt mình.

Hắn thở dài một tiếng, rồi nói:

“Ngươi thông minh đến như vậy, sao lại có thể để sẩy chân trong một chuyện nhỏ nhặt thế này chứ?”

Những ngày trước đó, A Lục từng bày mưu tính kế cho Sở tướng quân, hắn cũng có mặt ở đó. Kể từ đó, cách đánh giá của mọi người về nàng dường như cũng đã có chút thay đổi.

Nhưng ánh mắt mà họ nhìn nàng, tất cả đều chất chứa hai chữ “đáng tiếc”.

Đáng tiếc nàng không phải là một nam nhân.

Đáng tiếc nàng không thể nào bước chân lên chốn triều đình để phò tá giang sơn.

Đáng tiếc, cho dù nàng có văn thao võ lược đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là một nữ nhân, phải bước vào con đường hôn nhân mà thôi.

Bọn họ cảm thấy tiếc nuối cho nàng, mà A Lục cũng cảm thấy tiếc nuối cho chính bọn họ.

Rõ ràng mang thân phận nam nhi, tại sao lại không dám dấn bước lên chốn triều đường, để thực hiện những chí lớn của đời mình.

Chẳng lẽ là vì bọn họ không muốn làm vậy sao.

A Lục thân là một nữ nhi mà còn có thể làm được đến thế này, vậy mà thứ mà bọn họ vẫn luôn tự hào – thân phận nam tử – lại chẳng thể nào giúp họ vượt xa được nàng.
 
Người Xuyên Không Gặp Kẻ Trùng Sinh
Chương 9: Chương 9



Bọn họ chỉ biết cất lên một tiếng thở dài não nề: “Sinh không gặp thời.”

Có người bị những lời nói của A Lục chọc giận, liền lớn tiếng chửi bới nàng, chỉ riêng có Cửu hoàng tử vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt đầy thích thú quan sát.

A Lục cố gắng nén lại cảm giác ngọt ngào đang trào dâng nơi cổ họng, khẽ ho khan một tiếng rồi nói:

“Khụ… không cần ngài phải bận tâm đâu.”

Tối hôm đó, A Lục cùng với Cửu hoàng tử đã đạt được một thỏa thuận.

Nàng sẽ giúp hắn khôi phục lại thân phận hoàng tử của mình, còn hắn sẽ kéo nàng ra khỏi bóng tối, để nàng có thể sống một cuộc đời đường đường chính chính.

Hắn còn hứa rằng sẽ trở thành một bậc minh quân, đôi mắt hắn sáng ngời lên khi cùng nàng bàn luận về chuyện thiên hạ đại sự.

Dáng vẻ hiện tại của hắn quả thực rất mê người, nếu không phải vì cơn đau nhói ở đầu gối đã kéo A Lục trở về với thực tại, có lẽ nàng đã bị dung nhan anh tuấn ấy mê hoặc mất rồi.

Cửu hoàng tử kể lể về thân thế đáng thương của mình, nhưng A Lục biết rõ, mười lời mà hắn nói ra thì có đến năm lời là dối trá.

Những kẻ ở trên cao xưa nay vốn dĩ rất đa nghi, thường thì sau khi đã đạt được quyền lực trong tay, họ sẽ cảm thấy chán ghét những kẻ biết quá nhiều chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy A Lục mặt không chút biểu cảm gì, hắn lại tỏ vẻ nghi hoặc hỏi nàng:

“Sao lại có vẻ mặt này vậy. Ngươi không tin ta sao?”

A Lục lắc đầu đáp:

“Ta tin vào thân phận của ngài.”

Hắn đã lấy ra tín vật của hoàng thượng – đó chính là lệnh bài hoàng gia. A Lục từng thấy qua vật này ở kiếp trước, chính nhờ có nó mà Cửu hoàng tử đã được nhận tổ quy tông.

“Vậy tại sao ngươi lại có thể bình thản đến như thế?”

“Bởi vì hiện tại ngài chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của ta. Ta chỉ có thể tin tưởng vào ngài mà thôi. Nghĩ đến việc mình đã không còn đường lui nào nữa, lòng ta không khỏi cảm thấy buồn bã.”

Hắn nhếch mép cười nói:

“Tốt nhất là những lời ngươi nói đều là thật lòng.”

A Lục mỉm cười, tất nhiên đó không phải là lời thật lòng rồi, đồ ngốc.
 
Back
Top Bottom