Đô Thị  Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm

Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 40


"Anh không hôn em, ôm em sao?"

- --

"Thôi nào em, đừng khóc nữa."

Chu Vọng Xuyên miệng nói lời an ủi, một tay v**t v* tóc cậu, tay kia vẫn còn trong chăn, xoa bóp vùng bụng dưới của cậu.

Thương Mộ vừa tức vừa kinh ngạc, nghiến chặt răng nhìn chằm chằm người trước mặt. Cơ thể cậu yếu ớt, ngay cả tiếng nức nở cũng mềm nhũn, nước mắt không ngừng lăn dài trên cằm, trông vô cùng yếu đuối.

Chu Vọng Xuyên dịu dàng lau nước mắt cho cậu, nhưng tay kia không hề có ý định buông ra, tiếp tục dùng thủ pháp chuyên nghiệp xoa bóp bụng dưới của cậu.

"Bỏ ra." Thương Mộ từ kẽ răng gằn ra hai chữ.

Chu Vọng Xuyên biết cậu đã đến giới hạn, cũng biết nhịn quá lâu sẽ không thể tự đi được, cần một chút trợ giúp.

"Ngoan nào."

Chu Vọng Xuyên dịu dàng nói, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy "cậu" trong lòng bàn tay. Ngón tay của bác sĩ linh hoạt và khéo léo, nhẹ nhàng v**t v*, như gảy đàn, như múa bút. Động tác của anh ưu nhã, ung dung, trên mặt là vẻ thản nhiên, điềm tĩnh.

Thương Mộ tràn ngập phẫn nộ và kinh ngạc, vẻ mặt như muốn xé xác Chu Vọng Xuyên ra ăn tươi nuốt sống. Nhưng cậu vẫn dùng hết sức lực toàn thân để nhịn. Cơ thể run rẩy dữ dội, những ngón tay siết chặt ga giường nổi cả gân xanh.

Nhưng cuối cùng cậu đã thua trong cuộc giằng co này.

Hai phút sau, Chu Vọng Xuyên đạt được mục đích, nhưng Thương Mộ gần như sụp đổ. Cậu tức giận đến mức quên cả khóc, chỉ không ngừng mắng anh. Cơn đau ở vết mổ khiến cậu yếu ớt, chỉ mắng được vài phút đã kiệt sức, đành im lặng rơi nước mắt, thỉnh thoảng lại nấc lên.

Chu Vọng Xuyên biết lúc này không nên ngăn cản, tốt hơn là để cậu khóc cho thỏa thích. Vì vậy, anh chỉ lặng lẽ v**t v* lưng cậu, lau nước mắt cho cậu.

Đợi Thương Mộ khóc xong, Chu Vọng Xuyên mới lên tiếng: "Cục cưng, em chỉ là bị bệnh thôi, ai cũng có lúc cần người khác chăm sóc, đó là chuyện rất bình thường. Em không cô đơn, em có thể dựa vào anh mà."

Thương Mộ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, giọng nói yếu ớt gần như chỉ còn hơi thở, nhưng vẫn hung dữ: "Đồ xấu xa."

Chu Vọng Xuyên mỉm cười: "Ừ."

Thương Mộ lại nói: "Em đã không chịu rồi, anh không được ép buộc em."

"Nhưng bây giờ em đang bị bệnh." Chu Vọng Xuyên nói, "Phải nghe lời bác sĩ, cơ thể mới mau khỏe."

Thương Mộ lại rơi nước mắt: "Không được bắt nạt em."

"Được được, khóc nhiều một chút để thải độc, khóc xong thì ngủ một giấc cho ngon, vài ngày nữa là khỏi thôi." Chu Vọng Xuyên dùng một tay v**t v* má cậu, lau đi nước mắt.

Thương Mộ vẫn còn ấm ức, suy yếu mỉa mai: "Ra là anh ngày ngày đi làm ở bệnh viện, làm cái trò này, đúng là một bác sĩ tốt."

Chu Vọng Xuyên khẽ cười thành tiếng: "Bình thường anh không làm việc này, em cũng đã nói rồi mà, chăm sóc bệnh nhân là việc của y tá và hộ lý. Hôm nay là lần đầu tiên của anh."

Thương Mộ không muốn để ý đến anh, nhắm mắt lại: "Tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh."

Chu Vọng Xuyên đắp lại chăn cho cậu, lại điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm hơn, đợi cậu ngủ say mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

Thông xong rồi lại phải bịt lại, nếu không sẽ phản tác dụng. Chu Vọng Xuyên hiểu Thương Mộ đang nghĩ gì - Thương Mộ muốn giữ thể diện và tôn nghiêm trước mặt người yêu, mặc dù trong mắt Chu Vọng Xuyên, điều này là lo lắng thừa, nhưng anh vẫn tôn trọng ý nguyện của đối phương.

Vì vậy, trưa hôm sau, Chu Vọng Xuyên đã mời một hộ lý đến.

Hộ lý là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, hào sảng, họ Chung. Bà có thân hình khỏe mạnh, làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng, trên mặt luôn nở nụ cười tươi tắn, nói năng hào sảng.

"Bên ngoài nắng to thế này mà sao lại kéo rèm chứ!"

Xoạt một tiếng, rèm cửa dày nặng được kéo ra, phòng bệnh bỗng sáng sủa hẳn lên.

Sự xuất hiện của dì Chung khiến sắc mặt lạnh lùng của Thương Mộ dịu đi đôi chút. Chuyện tối qua khiến cậu vẫn còn canh cánh trong lòng, cậu và Chu Vọng Xuyên giận dỗi nhau cả buổi sáng, bây giờ cuối cùng cũng có thể đuổi người một cách đường hoàng.

Trước khi đi, Chu Vọng Xuyên nói với cậu: "Có việc gì cứ bảo dì Chung liên lạc với anh, anh ở ngay tầng này."

Thương Mộ lạnh lùng nói: "Đi nhanh đi."

Đợi người đi khỏi, Thương Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, nói với dì Chung: "Dì ơi, phiền dì lấy nước giúp cháu, cháu muốn gội đầu."

Trước đây cậu ngày nào cũng gội đầu, nhưng từ khi nhập viện đến nay, hôm nay là ngày thứ ba rồi, cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Dì Chung giật mình: "Con ơi, không được đâu! Bác sĩ nói con vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi. Gội đầu sẽ bị cảm lạnh, còn có thể làm vết thương bị rách, không được không được!"

Bà lại nói: "Với lại, dì thấy tóc con rất sạch mà, cần gì phải gội! Hay là, dì lấy gương cho con soi nhé?"

Thương Mộ mím môi: "Không cần đâu ạ."

Cậu biết mình vừa ốm vừa gầy, tiều tụy vô cùng, chẳng có gì đáng xem. Cậu thậm chí còn không muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chỉ muốn co ro trong góc tối âm u để từ từ chữa lành vết thương.

Cơn buồn ngủ ập đến, nước mắt nơi khóe mi cậu thấm vào gối, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.

...

Nhận được điện thoại của dì Chung, Chu Vọng Xuyên trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng đi đến bên giường. Thương Mộ đang ngủ say, có lẽ vì vết thương đau nên cau mày.

"Dì về trước đi ạ." Chu Vọng Xuyên khẽ nói với dì Chung.

Đợi dì Chung đi rồi, Chu Vọng Xuyên lên giường ôm Thương Mộ vào lòng. Có lẽ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, người trong giấc mộng theo bản năng dựa vào, cơ thể rõ ràng thả lỏng hơn.

Chu Vọng Xuyên sợ cậu vô thức đụng vào vết mổ, liền nắm lấy cổ tay cậu.

Thương Mộ ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy vết mổ đau, bản năng khiến cậu chịu đựng, nhưng bên tai lại có một giọng nói dịu dàng: "Đau thì cứ nói ra."

Giọng nói quá ôn nhu, quá bao dung, khiến cậu không nỡ từ chối. Thế là cậu cứ mặc cho mình phát ra tiếng r*n r* khe khẽ.

Khoảng hai tiếng sau, Thương Mộ từ từ tỉnh lại, hơi thở bên cạnh quá đỗi quen thuộc, cậu biết được nguồn gốc của giọng nói trong mơ. Vì vậy, cậu theo bản năng mím chặt môi: "Sao anh lại đến nữa rồi?"

Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Chu Vọng Xuyên nhẹ nhàng v**t v* lưng anh, nói: "Em nhìn anh xem."

Thương Mộ ngước mắt nhìn anh, bực bội nói: "Làm gì?"

"Anh là bạn trai của em, tụi mình đã ở bên nhau hơn sáu năm rồi. Ngày nào cũng ngủ chung giường, cùng nhau ăn cơm, thậm chí còn tắm chung. Đều đã thấy những mặt khó coi nhất của nhau. Tụi mình rất thân thiết, là bạn tốt nhất của nhau."

"Cho nên?"

Chu Vọng Xuyên nói: "Cho nên, em có thể dựa dẫm vào anh một chút, đừng tự mình gắng gượng, đau thì cứ nói ra, không sao cả."

Giọng anh ôn hòa, vừa nói vừa an ủi xoa lưng Thương Mộ.

Thương Mộ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: "Bây giờ là em khó coi, anh lúc nào cũng ra dáng tinh anh bất khuất, khi nào thì khó coi chứ?"

Chu Vọng Xuyên nói: "Nằm cùng em trên nền tuyết có tính không? Trước đây anh chưa từng làm thế."

"Không tính."

Chu Vọng Xuyên nghĩ một chút, lại nói: "Lần đó đến khách sạn đón em, em không chỉ không chịu về nhà với anh, còn muốn đi ăn khuya với người khác, có tính không? Đủ khó coi rồi chứ?"

Thương Mộ im lặng một lúc, nói: "... Không tính."

"Cái này cũng không tính?" Chu Vọng Xuyên bật cười, "Vậy được rồi - Ngày em muốn chia tay với anh, anh lái xe vòng quanh bờ đê mười mấy vòng, xe hết xăng, đành phải gọi xe cứu hộ, nửa đêm tự mình đạp xe đạp công cộng đến trạm xăng, một con chó sói to đuổi theo anh phía sau - Thế này chắc là khó coi rồi chứ?"

"..." Thương Mộ khẽ động đậy, lúng túng nói, "Cũng tạm."

"Em thấy đấy, bị chó sói đuổi còn khó coi hơn là r*n r* vì vết thương đau, đúng không?" Chu Vọng Xuyên xoa bóp xương bả vai nhô lên trên lưng cậu, dỗ dành, "Đừng tự mình chịu đựng, anh sẽ đau lòng."

Chiếc lưng cứng đờ của Thương Mộ dần dần thả lỏng, vùi đầu vào ngực Chu Vọng Xuyên, cổ họng dần dần phát ra những tiếng r*n r* đau đớn đứt quãng.

Chu Vọng Xuyên ôm cậu, bàn tay ấm áp đặt trên lưng cậu, thỉnh thoảng lại khẽ dỗ dành vài câu.

Một lúc sau, cơn đau giảm bớt, Thương Mộ rời khỏi vòng tay anh, lại khôi phục vẻ lạnh lùng: "Em đỡ rồi, anh đi đi."

Chu Vọng Xuyên nói: "Mấy ngày nay ngủ nhiều một chút, hồi phục tinh thần. Đợi em khỏe hơn, mỗi ngày có thể chơi điện thoại nửa tiếng."

Mấy ngày tiếp theo, Thương Mộ dành phần lớn thời gian để ngủ. Cậu không muốn Chu Vọng Xuyên chăm sóc mình trong phòng bệnh, chỉ chấp nhận sự chăm sóc của dì Chung.

Mấy ngày đầu, Chu Vọng Xuyên còn có thể tranh thủ lúc cậu ngủ say, ôm cậu ngủ. Nhưng sau đó, Thương Mộ không cho anh chạm vào, cũng không cho anh đến gần.

Mỗi lần tỉnh lại, Thương Mộ đều lạnh lùng đuổi khách. Chu Vọng Xuyên hiểu nỗi lo lắng của cậu, chỉ đến thăm cậu khi cậu ngủ.

Có lần, dì Chung lặng lẽ nói với Chu Vọng Xuyên: "Cậu Thương thích sạch sẽ lắm, mỗi sáng thức dậy đều bảo dì lấy nước cho cậu ấy rửa mặt, ngày nào cũng đòi gội đầu, còn muốn lau người nữa, dì sợ cậu ấy bị cảm lạnh nên không đồng ý. Cậu ấy còn luôn bảo dì thay ga giường và vỏ gối, chàng trai trẻ mà kỹ tính ghê."

Chu Vọng Xuyên mỉm cười nói: "Thích sạch sẽ là tốt mà."

Hôm nay, Thương Mộ ngủ thiếp đi nhưng vẫn nắm lỏng điện thoại. Chu Vọng Xuyên lấy điện thoại đặt lên đầu giường, màn hình sáng lên, là một trang kết quả tìm kiếm.

"Phẫu thuật thủng dạ dày sẽ để lại sẹo dài bao nhiêu cm?"

Còn có một vài lịch sử tìm kiếm:

"Thuốc nào có thể xóa sẹo do phẫu thuật để lại?"

"Laser có thể xóa sẹo không?"

"Tìm kiếm thuốc đặc trị xóa sẹo..."

Chu Vọng Xuyên nhìn một lúc, lặng lẽ tắt điện thoại.

Một lúc sau Thương Mộ tỉnh dậy, thấy anh ngồi bên cạnh, lập tức sa sầm mặt: "Sao anh lại đến nữa rồi?"

Chu Vọng Xuyên nói: "Dạo này em hồi phục tốt đấy. Mấy hôm trước em không phải muốn gội đầu sao?"

Thương Mộ mím môi, ngừng một lát, lạnh lùng hỏi: "Thật sao?"

Chu Vọng Xuyên nói: "Anh khi nào lừa em chứ."

Anh đi lấy nước nóng, rồi đỡ Thương Mộ dịch chuyển, để đầu cậu ra mép giường, bắt đầu gội đầu cho cậu.

Phải gội đến lần thứ ba Thương Mộ mới hài lòng, Chu Vọng Xuyên dùng khăn lau khô những giọt nước còn đọng lại, rồi dùng máy sấy sấy khô tóc cho cậu.

Tâm trạng Thương Mộ rõ ràng đã tốt hơn, lắc lắc mái tóc mềm mại, bồng bềnh, cũng không đuổi Chu Vọng Xuyên đi nữa, bắt đầu sai người: "Em muốn uống nước."

Chu Vọng Xuyên rót nửa cốc nước ấm, đỡ vai cậu từ từ cho anh uống, không nhịn được sờ sờ tóc cậu.

Lúc này Thương Mộ mới cho sờ, mấy ngày trước hoàn toàn không cho đụng vào. Nhưng bây giờ cũng chỉ cho sờ đầu, không cho ôm, càng không cho hôn.

Suốt thời gian dưỡng bệnh, sợ Thương Mộ hao tâm tổn trí, Chu Vọng Xuyên không cho ai đến thăm, đặc biệt là người của công ty. Bây giờ thấy tinh thần cậu đã khá hơn, liền tìm vài cuốn tạp chí cho cậu giải khuây.

Trình Vân Huyên đến vài lần, mang theo canh bồi bổ do bảo mẫu nấu, thỉnh thoảng còn mang theo một bó hoa.

Cùng với việc cơ thể dần dần hồi phục, thời gian tỉnh táo của Thương Mộ ngày càng dài, cũng ngày càng bồn chồn. Cuối cùng một ngày nọ, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cậu, Chu Vọng Xuyên đã đồng ý:

"Có thể tắm, nhưng vết thương chưa cắt chỉ, không được dính nước, chỉ có thể lau người."

Thương Mộ lập tức nói: "Anh đừng giúp, em tự làm được."

Chu Vọng Xuyên hơi nhíu mày, nhìn cậu với vẻ không đồng ý.

Thương Mộ nói: "Anh đợi em ở ngoài phòng tắm, có việc em sẽ gọi anh." Thái độ của cậu rất kiên quyết.

Chu Vọng Xuyên không lay chuyển được cậu, lại lâu rồi không thấy ánh mắt mong chờ như vậy của cậu, đành phải chuẩn bị nước nóng và ghế cho cậu, dặn dò vài lần rồi rời khỏi phòng tắm.

Trong phòng tắm, Thương Mộ ngồi trên ghế tắm dành riêng cho người bệnh, dùng sữa tắm và nước ấm lau người. Để không làm căng vết mổ, cậu cử động rất chậm, rất cẩn thận.

Đến khi cậu lau người sạch sẽ, đã hơn một tiếng, Chu Vọng Xuyên ở ngoài hỏi ba lần.

Thương Mộ do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, quan sát cơ thể mình.

Khoảng thời gian này, cậu tự ti và chán nản, biết rõ mình đã bị bệnh tật hành hạ đến gầy trơ xương, xấu xí và yếu ớt. Từ khi nhập viện, cậu chưa soi gương một lần nào, thậm chí không dám nhìn mình qua màn hình điện thoại phản chiếu.

Lúc này, cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình, ngoài dự đoán của cậu, cơ thể không hề gầy đi nhiều. Vòng eo vẫn thon gọn, vài giọt nước đang lăn dài theo xương eo, ngoài lớp gạc dày thì không có bất kỳ khuyết điểm nào. Đôi chân vẫn dài miên man, thậm chí còn trắng hơn vì không được tiếp xúc với ánh nắng.

Cậu ngẩng đầu lên.

Sau gần hai mươi ngày, cậu mới nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Không hề tiều tụy, biến dạng như cậu tưởng tượng, thậm chí còn tinh tế hơn trước. Làn da của cậu vì không được tiếp xúc với ánh sáng mà trở nên trắng hơn, gầy đi một chút khiến đường nét xương hàm trở nên thanh tú, sắc nét hơn, lông mày lâu ngày không được tỉa trở nên rậm rạp, mang theo vẻ hoang dại tự nhiên.

Thương Mộ lặng lẽ nhìn một lúc, rồi lại vuốt tóc mình. Màu tóc nhuộm chỉ còn ở phần đuôi tóc, chân tóc đen đã mọc ra, làm nổi bật làn da trắng hơn.

Ngoài vết sẹo bị che khuất bởi lớp gạc ở bụng, cậu dường như không hề xấu đi chút nào.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói lo lắng của Chu Vọng Xuyên truyền đến: "Tắm xong rồi chứ? Vết thương không sao chứ?"

Thương Mộ ném bộ đồ ngủ lụa sắp mặc vào lại, cứ thế ngồi đó, không mảnh vải che thân.

Cậu nói: "Anh vào đi."

Chu Vọng Xuyên đẩy cửa bước vào, ánh mắt khựng lại.

Thương Mộ chớp chớp mắt: "Em tắm xong rồi."

"Anh thấy rồi." Chu Vọng Xuyên đóng cửa lại, "Sao không mặc quần áo? Có lạnh không?"

Vừa mới lấy lại được sự tự tin từ trong gương, Thương Mộ tìm lại được kinh nghiệm làm nũng từ rất lâu rồi.

Giọng cậu nhẹ nhàng, ngây thơ: "Anh không hôn em, ôm em sao?"

- --
 
Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 41


*I feel butterflies in my stomach.*

- --

Sàn nhà ẩm ướt, phòng tắm bốc lên một tầng hơi nước mỏng manh.

Chu Vọng Xuyên vẫn luôn biết, Thương Mộ rất yêu thích ngoại hình của mình.

Buổi sáng khi rửa mặt, cậu soi gương tự ngắm nghía, buổi tối khi tắm rửa, cậu lại soi gương thưởng thức, à, đúng rồi - cái gương soi toàn thân bảy sắc cầu vồng lò loẹt trong phòng tắm là do Thương Mộ đặc biệt mua. Chưa kể đến bình thường, từng sợi tóc đều được chăm chút tỉ mỉ, cách phối đồ đơn giản nhưng vẫn đầy phong cách, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng được cậu để tâm.

Cậu nâng niu dung mạo và vóc dáng của mình như nâng niu một đóa hoa xinh đẹp.

Nhưng kể từ khi nhập viện, Chu Vọng Xuyên chưa từng thấy cậu tự ngắm mình nữa, sự im lặng và kháng cự thường ngày càng giống như tâm như tro tàn, buông thả bản thân, tuyệt vọng đến mức tự hủy hoại.

Lúc này, thấy Thương Mộ cứ liếc mắt nhìn vào gương, Chu Vọng Xuyên không khỏi bật cười.

"Không phải không cho ôm sao? Chạm vào một chút cũng không được." Anh nói.

Tâm trạng Thương Mộ rất tốt, khóe môi cong lên: "Cho tiền thì cho sờ."

"Nhà mình khi nào đến lượt em bán thân kiếm tiền rồi?" Chu Vọng Xuyên lấy khăn tắm trên giá, quấn quanh cơ thể tr*n tr** của cậu, lại lấy khăn lau tóc cho cậu, "Đừng để bị lạnh."

Thương Mộ có chút buồn bực.

Sau khi sấy khô tóc, Chu Vọng Xuyên dìu Thương Mộ trở lại giường. Ga trải giường và vỏ gối mới tỏa ra mùi hương dễ chịu.

Sau nhiều ngày, hai người cuối cùng cũng nằm trên cùng một chiếc giường, thân thể kề sát nhau. Chu Vọng Xuyên xem tài liệu, Thương Mộ ở bên cạnh xem tạp chí. Thỉnh thoảng hai người lại trao nhau một nụ hôn.

Tần suất của những nụ hôn ngày càng nhiều, thời gian kéo dài hơn, khoảng cách cũng ngày càng ngắn. Cuối cùng, tài liệu của Chu Vọng Xuyên và tạp chí của Thương Mộ đều rơi xuống, vương vãi khắp sàn nhà.

Nụ hôn sau hai mươi ngày xa cách, cả hai đều say mê đắm chìm. Chu Vọng Xuyên vẫn còn chút lý trí, sợ làm rách vết mổ ở bụng Thương Mộ, liền dùng cánh tay ôm lấy eo cậu, che chở vết thương, đồng thời nhẹ nhàng hôn. Chầm chậm, nhưng dư vị kéo dài.

Thương Mộ hẳn là tinh thần không tốt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ do tắm bị nhiễm lạnh, tối hôm đó cậu bị sốt nhẹ, không nghiêm trọng, nhưng vẫn mơ màng. Chu Vọng Xuyên tiêm cho cậu một mũi, rồi ôm cậu ngủ suốt đêm. Thương Mộ đã nhớ nhung vòng tay này từ lâu, ngủ vô cùng ngon giấc, sáng hôm sau liền hết sốt.

Đợi đến khi tinh thần Thương Mộ khá hơn một chút, không cần người chăm sóc cả ngày, Chu Vọng Xuyên liền quay lại làm việc khám bệnh. Lúc rảnh rỗi, anh mượn bếp của bệnh viện, làm cơm dinh dưỡng đặc biệt cho Thương Mộ, mỗi lần Thương Mộ đều ngoan ngoãn ăn hết.

Tuy cơm dinh dưỡng rất tốt cho sức khỏe và cân bằng, nhưng Thương Mộ vốn thích ăn đồ đậm đà, vài ngày sau cậu không nhịn được nữa, đòi Chu Vọng Xuyên cho thêm dầu thêm ớt.

Chu Vọng Xuyên kiên nhẫn dỗ dành: "Em bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, phải ăn nhạt."

Ba lần sau đó, Thương Mộ giận dỗi, trùm chăn trên giường giả vờ ngủ, không thèm để ý đến anh.

Chu Vọng Xuyên cân nhắc kỹ lưỡng, rồi quyết định về nhà một chuyến. Tối hôm đó, vào giờ ăn, anh mang ra một lọ tương ớt.

"Chỉ được một thìa thôi đấy."

Thương Mộ nhìn thấy lọ tương ớt đỏ au, mắt sáng rực lên, l**m môi. Nhưng cậu vẫn cảnh giác, hỏi: "Sao anh lại dễ dãi thế?"

Chu Vọng Xuyên đáp: "Em hồi phục tốt rồi. Tuy rằng bây giờ đúng là không nên ăn cay, nhưng càng không nên để em buồn bực, tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục."

Chu Vọng Xuyên mở nắp lọ tương ớt, mùi dầu ớt thơm phức xộc vào mũi. Thương Mộ nhìn anh chằm chằm: "Một thìa là một thìa đầy, không phải một thìa nhỏ."

"Hay là, em tự lấy?" Chu Vọng Xuyên đưa chiếc thìa sứ trắng cho anh, "Anh giám sát."

Thương Mộ nói: "Không cần."

Cậu dịu giọng: "Nếu em tự lấy, chắc chắn sẽ nghĩ đến sức khỏe của mình, múc rất ít rất ít. Nhưng nếu anh múc... em biết, anh không nỡ để em ăn không ngon miệng, cũng không nỡ để em buồn. Vì vậy, anh sẽ cho em một thìa đầy."

Chu Vọng Xuyên: "..."

Anh liếc nhìn đầu giường, quả nhiên ở đó có cuốn "Hồng Nhan Bạch Nhan", kẹp giữa là một chiếc thẻ đánh dấu trang. Anh bất lực nghĩ, không nên mang cuốn sách này đến. Thương Mộ đã học được mười mười cái tâm cơ ngây thơ mà sắc sảo của Kiều Thụy.

*
 
Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 42: Hoàn


<i>"Sống trên đời này, không có một tình cảm nào mà không trải qua những vết thương lòng."</i>

<i> (Trương Ái Linh - Lưu Tình)</i>

<i>---</i>

Cuối năm ngoái, sau thành công của ca phẫu thuật đó, giới y học đã dấy lên một làn sóng thảo luận sôi nổi. Có người cho rằng đó hoàn toàn là may mắn, có người lại cho rằng ca phẫu thuật này có thể được coi là một điển hình tham khảo. Nhưng nhìn chung, những đánh giá tích cực vẫn chiếm ưu thế.

Gia đình bệnh nhân giàu có đã đặt hàng chục xe hoa tươi, làm một tấm biểu ngữ khổng lồ, và còn quyên góp một khoản tiền khổng lồ cho bệnh viện. Trong một thời gian, giới truyền thông thi nhau đưa tin, khiến sự việc càng thêm nổi tiếng.

Và trong một góc khuất không ai chú ý, vụ tai biến y khoa bị chôn vùi hai mươi năm trước lại một lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng. Việc khoa bị đóng cửa chỉnh đốn, bác sĩ chủ trị bị buộc phải nghỉ việc năm đó, giờ chỉ còn một số người già còn nhớ, còn người trong cuộc thì im lặng, muốn mang chuyện này xuống mồ.

Nhưng vẫn có người nhớ.

Đằng sau dư luận dường như có một bàn tay vô hình khéo léo điều khiển hướng gió, khiến mọi việc phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Gia đình bệnh nhân năm xưa bất ngờ lên tiếng xin lỗi, thừa nhận đã hiểu lầm bác sĩ chủ trị, mong muốn được bù đắp tổn thất. Truyền thông đưa tin rầm rộ, dư luận xôn xao bàn tán. Cứ như vậy, một vụ án oan sai kéo dài hai mươi năm đã được rửa sạch.

Khi mọi chuyện hoàn toàn lắng xuống, thì cũng đã vào giữa mùa hè.

Lúc bấy giờ, Từ Dũng đã khôi phục chức danh và đãi ngộ vốn có, kiêm nhiệm chức vụ Phó Viện trưởng, nhưng ông vẫn sống thanh đạm và tiết kiệm. Mùa hè nóng nực, chiếc quạt điện nhỏ trong văn phòng kêu ken két, phát ra tiếng phản đối bất mãn vì đã cũ kỹ.

Mỗi lần đến văn phòng tìm ông ký giấy tờ, Chu Vọng Xuyên đều trêu chọc: "Giám đốc Từ, quạt điện ở cửa hàng nhỏ dưới lầu, năm mươi tệ một cái, loại im lặng, để tôi xách lên cho anh một cái."

Bây giờ khi ký giấy tờ cho anh, Từ Dũng không còn kiểm tra từng câu từng chữ như trước nữa, chỉ lướt qua rồi ký. Sau khi quan hệ giữa hai người dịu đi, ông cũng đã quen với tính hay nói đùa của Chu Vọng Xuyên, nghe vậy liền nói: "Đồ mới xài không tốt, toàn mùi nhựa."

"Tôi biết rồi, anh là làm việc cô đơn, cố tình muốn nghe nhạc của quạt điện." Chu Vọng Xuyên cười nhận lấy tài liệu đã được ký, đang định rời đi thì Từ Dũng gọi giật lại.

"Tiểu Chu."

Chu Vọng Xuyên dừng bước, có chút bất ngờ khi nhìn thấy vẻ do dự trên khuôn mặt Từ Dũng.

Giữa tiếng kêu ken két của quạt điện, Từ Dũng nói: "Cảm ơn cậu."

Hai người chưa bao giờ thẳng thắn nói chuyện về việc này, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

Chu Vọng Xuyên mỉm cười: "Anh khách sáo quá, nếu không có sự trợ giúp của anh trên bàn mổ, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật vẫn còn khó nói. Có qua có lại thôi. Hơn nữa, bây giờ anh đã thực sự xứng đáng với vị trí này."

Câu này nói ra rất khiêm tốn. Nhưng dù sao anh mới là bác sĩ phẫu thuật chính của ca mổ đó, toàn quyền nắm giữ tiến trình phẫu thuật, Từ Dũng chỉ cung cấp kinh nghiệm và phán đoán.

Từ Dũng thở dài, mỉm cười nhìn anh: "Sóng sau xô sóng trước, chúng tôi những người già này không chịu nhường chỗ, đúng là chắn đường các người trẻ tuổi."

Ông nói câu này rất tự nhiên, không hề có chút oán trách, Chu Vọng Xuyên cũng chỉ nghe cho qua.

Nhưng đến thứ Sáu, nửa tiếng trước khi tan làm, Chu Vọng Xuyên như thường lệ gọi điện thoại nội bộ cho Từ Dũng, báo rằng đã thông báo cho những người khác trong khoa, chuẩn bị họp giao ban.

Họp giao ban hàng tuần là quy định của Từ Dũng sau khi ông đảm nhiệm chức vụ Trưởng khoa. Ban đầu mọi người chưa quen, sau đó cũng dần quen.

Từ Dũng lại nói: "Cậu quyết định đi."

Chu Vọng Xuyên không hiểu.

"Cậu quyết định mở hay không mở." Từ Dũng nói, "Hoặc như cậu nói trước đó, triệu tập trong nhóm, làm sao hiệu quả thì làm vậy. Cậu quyết định."

Chu Vọng Xuyên hiểu ý ông, suy nghĩ một chút rồi nói: "Họp giao ban hàng tuần cũng có chỗ hay, có thể nghe ý kiến của mọi người, trao đổi kinh nghiệm, nhưng đôi khi thời gian quá dài, có thể làm chậm trễ công việc, nhưng hoàn toàn không họp cũng không được. Hay là đổi thành nửa tháng một lần, cũng không coi là phá lệ."

Trải qua hơn nửa năm mài giũa, anh cũng không còn tự do phóng khoáng như trước, dần dần tiếp nhận những mặt tích cực của quy tắc chế độ.

Từ Dũng nói: "Tôi không có ý kiến."

Trong các cuộc họp giao ban sau đó, Từ Dũng lấy cớ cổ họng không thoải mái, để Chu Vọng Xuyên chủ trì, về sau cơ bản không còn chủ trì nữa.

***

Trước khi xuất phát, Chu Vọng Xuyên bất lực nhìn người đang bận rộn trước tủ quần áo: "Như vậy là được rồi, không cần loay hoay nữa đâu em."

Thương Mộ quay lưng về phía anh, lựa chọn cà vạt trong tủ quần áo: "Anh phải lên nhận giải mà? Không ăn mặc chỉnh tề một chút thì sao được."

Anh chọn ra một chiếc cà vạt màu xám đậm thêu hoa văn chìm, so thử trước ngực Chu Vọng Xuyên, hài lòng gật đầu: "Oke đấy, thắt vào đi."

Chu Vọng Xuyên mặc một bộ vest đen tuyền được cắt may vừa vặn, giày da bóng loáng, ngay cả tóc cũng được vuốt keo. Lúc này thắt cà vạt vào, khí chất trầm ổn ung dung.

Thương Mộ lùi lại hai bước nhìn, lại giúp anh chọn một chiếc đồng hồ đeo tay.

Chu Vọng Xuyên mặc kệ cậu sửa sang trên người mình, nói: "Cục cưng, anh chỉ đi nhận một giải "Bác sĩ trẻ xuất sắc hàng năm" thôi, em làm như anh sắp đi tranh cử thị trưởng vậy."

"Bệnh viện của các anh keo kiệt muốn chết, khó khăn lắm mới tổ chức một buổi họp nửa năm, nên thể hiện một chút thôi mà?"

Sửa soạn đến cuối cùng, Thương Mộ lại lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ, bên trong là một cặp khuy măng sét bằng sapphire tinh xảo.

"Viên sapphire anh tặng em lần trước, còn thừa một ít vụn, em đã làm thành khuy măng sét và ghim cài áo. Khuy măng sét tặng anh, ghim cài áo cho em."

Chu Vọng Xuyên mỉm cười: "Thế này không phải tranh cử thị trưởng, mà là tranh cử tổng thống rồi."

Buổi dạ tiệc được tổ chức tại hội trường khách sạn trung tâm thành phố, không khí hòa nhã, tiếng cười nói không ngớt.

Sau khi tan tiệc, Chu Vọng Xuyên bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy xe của mình đỗ bên đường, Thương Mộ ngồi ở ghế lái, đang hút một điếu thuốc bạc hà.

Đêm hè oi bức, Thương Mộ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay in hoa sẫm màu, đeo kính râm to bản, mái tóc màu nâu xám vừa nhuộm mềm mại dày dặn. Làn da cậu trắng lạnh, màu tóc này càng làm nổi bật khí chất thanh lãnh.

Chu Vọng Xuyên đi tới, theo thói quen xoa xoa mái tóc mềm mại kia, Thương Mộ vậy lại hiếm thấy không hề tức giận, như đang trầm tư suy nghĩ điều gì.

"Tối muộn rồi sao còn đeo kính râm?" Chu Vọng Xuyên hỏi.

Thương Mộ nhấc kính râm lên, liếc nhìn anh một cái, ngón tay buông lỏng, kính râm lại rơi xuống sống mũi: "Che mặt, phòng sói."

Cậu nhìn giấy chứng nhận danh dự trong tay Chu Vọng Xuyên, đưa tay ra: "Cho em xem."

Chu Vọng Xuyên mở cửa ghế phụ lên xe, đưa giấy chứng nhận bìa vàng kim sang, cười nói: "Giống như mọi năm, không có gì đáng xem."

Thương Mộ nhận lấy lật lật, cười một tiếng: "Anh vênh váo lắm đấy, bác sĩ Chu."

Chu Vọng Xuyên nói: "Trong buổi dạ tiệc, trưởng khoa Từ nói với anh, ông ấy tuổi đã cao, không muốn làm việc ở tuyến đầu nữa, sẽ lui về hậu trường làm phó viện trưởng thường trực."

"Cho nên..."

Chu Vọng Xuyên mỉm cười nghiêng người qua, nâng cằm cậu lên, hôn nhẹ lên cánh môi ẩm ướt: "Cho nên, bạn trai em sắp được thăng chức rồi."

Thương Mộ chớp chớp mắt, hiếm thấy lộ ra một chút do dự, nhưng bị kính râm che khuất cảm xúc. Giọng cậu nhẹ nhàng, ngập ngừng: "Vậy... anh có muốn quà không?"

Chu Vọng Xuyên kinh ngạc nhướn mày: "Ừm?"

Thương Mộ nói: "Anh muốn quà, em có thể miễn cưỡng tặng cho anh."

Lúc này Chu Vọng Xuyên mới biết vì sao cậu đeo kính râm, đưa tay gỡ kính râm của cậu xuống, quả nhiên lộ ra một đôi mắt lảng tránh.

Chắc chắn có vấn đề.

Thương Mộ ngước mắt nhìn trời: "Về nhà thôi."

Chu Vọng Xuyên liếc nhìn hộp thuốc lá, phát hiện thiếu hai điếu: "Cơ thể vẫn đang hồi phục, mỗi lần nhiều nhất hút một điếu, một tuần nhiều nhất hai lần."

"Chậc." Thương Mộ khởi động xe, "Quản chặt thế."

Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đưa điếu thuốc đang cháy dở sang, Chu Vọng Xuyên nhận lấy hút hết, hương bạc hà thấm vào phổi, xua tan đi vài phần men rượu.

Về đến nhà, Thương Mộ cứ lần lữa mãi không chịu mở cửa, Chu Vọng Xuyên im lặng nhìn cậu lóng ngóng. Thương Mộ thở dài, mở cửa phòng, đẩy Chu Vọng Xuyên đến thư phòng, như thể liều mạng nói: "Được rồi được rồi, xem đi xem đi. Quà tặng anh đó!"

Một chiếc tủ cao bằng người màu gỗ xám xanh đứng sừng sững ở góc phòng, rõ ràng lúc ra ngoài còn chưa có chiếc tủ này.

Tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều chất đầy đồ. Ba tầng dưới là cờ khen thưởng, ba tầng trên là giấy chứng nhận danh dự, tất cả đều là Chu Vọng Xuyên nhận được từ thời đại học, được sắp xếp chỉnh tề theo thứ tự thời gian.

Thương Mộ đi đến phía sau anh, đặt giấy chứng nhận mới nhận tối nay vào vị trí tương ứng trong tủ, hơi ngượng ngùng ho một tiếng: "Ừm... em từ... nhà mẹ mình chuyển tới mấy cái chứng nhận với cờ khen của anh, rồi tiện thể phân ra sắp xếp lại."

Chu Vọng Xuyên nhìn cậu thật sâu, nét mặt hơi động.

Thương Mộ gãi gãi đầu, lại nói: "Cái đó, ờ, ai mà chẳng có lúc nói sai, đúng không? Em cũng đã tặng quà cho anh rồi, anh không được so đo nữa nhé."

Nói rồi, cậu liếc nhìn phòng khách. Hơn nửa năm trước, vào một đêm nọ, cậu đã từng đứng ở đó, nói lời chia tay, tiếp theo là một loạt những lời nói sắc bén gây tổn thương. Cậu đã chĩa mũi dao nhọn vào người yêu trầm lặng dịu dàng của mình, nhưng lại không cảm thấy thỏa mãn từ những lời ác ý đó, chỉ có kh*** c*m ngắn ngủi méo mó, b**n th**, tiếp theo là sự hối hận sâu sắc.

Cậu chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài, nhưng cậu thực sự hối hận.

Đêm hè, trăng sáng như sương, gió mát như nước, lá cây xào xạc trên hiên.

Chu Vọng Xuyên nhìn người trước mặt, giọng nói hơi trầm xuống: "Em biết, anh chưa bao giờ trách em."

Thương Mộ nhìn anh, khịt mũi cười một tiếng: "Thôi đi, anh không trách em, vậy sao anh còn bỏ nhà ra đi."

Chu Vọng Xuyên: "..."

Anh bước tới bế người lên bàn làm việc: "Đó là ngoài ý muốn."

Eo Thương Mộ bị ôm lấy, hai người kề sát nhau. Cậu lắc lắc chân buông thõng bên mép bàn, dùng cặp đùi mềm mại vòng quanh eo Chu Vọng Xuyên: "Không được bỏ nhà ra đi nữa nha."

Chu Vọng Xuyên nói: "Không có bỏ nhà ra đi, cũng không có trách em. Tháng mười năm ngoái ở bệnh viện, anh không phải đã nói rồi sao - em đồng ý đi nội soi dạ dày, chuyện trước kia coi như xóa bỏ. Đối với anh, những chuyện đó đã qua lâu rồi, em cũng đừng bận tâm nữa."

Thương Mộ chớp chớp mắt, cảm giác như trái tim được v**t v* dịu dàng, cậu ậm ừ một tiếng.

Chu Vọng Xuyên hôn cậu, chạm mũi vào mũi cậu, hỏi: "Đưa em đi du lịch nhé? Dạo này em dưỡng bệnh, không phải kêu chán sao? Vừa hay anh cũng tích được ít ngày nghỉ phép, có thể đi chơi."

"Được ạ." Thương Mộ lập tức đáp, "Đi đâu?"

"Núi Tuyết Thiền."

***

Năm đó, trong khoảng thời gian cãi nhau dữ dội nhất, kỳ thực họ đã đến núi Tuyết Thiền một lần.

Lúc đó, tình cảm của hai người gần như tan vỡ, đứng bên bờ vực chia tay. Chu Vọng Xuyên tình cờ nghe nói núi Tuyết Thiền có một con đường mòn dành cho các cặp đôi, bất cứ cặp đôi nào đi qua con đường đó đều sẽ làm lành như trước. Vị bác sĩ luôn trầm ổn lý trí đã chọn tin vào huyền học, mời người yêu đang chiến tranh lạnh cùng mình đến đó.

Ban đầu tưởng chừng như không có hy vọng, nhưng Thương Mộ lại đồng ý.

Núi Tuyết Thiền đường núi hiểm trở, cái gọi là "con đường mòn dành cho các cặp đôi" là một đoạn bậc thang gần như dựng đứng, cần hai người phải dìu nhau mới có thể vượt qua.

Lúc bấy giờ, Thương Mộ vẫn còn đang giận, lạnh lùng sải bước đi phía trước. Chu Vọng Xuyên bám sát theo cậu, ở một bên đường núi, anh nhìn thấy một đóa hồng dại, mọc kiêu hãnh giữa chốn hoang vu, sắc đỏ rực rỡ, tựa như một hộp chu sa thời xa xưa.

Anh chỉ dừng lại vài giây, Thương Mộ đã đi xa, bóng dáng mảnh khảnh lẫn vào dòng người tấp nập. Chu Vọng Xuyên đuổi theo, nghĩ rằng, khi xuống núi sẽ kể cho cậu nghe về đóa hồng dại ấy.

Năm đó, trước con đường mòn dành cho các cặp đôi cheo leo, bước chân Thương Mộ rõ ràng khựng lại. Chu Vọng Xuyên nắm bắt cơ hội này, tiến lên nắm lấy bàn tay buông thõng bên người anh, hai người cùng nhau vượt qua con đường, bàn tay nắm chặt vẫn không rời.

Lên núi rồi xuống núi, tay hai người vẫn đan vào nhau, mồ hôi thấm ướt cũng không buông. Nhưng không ai nói lời nào. Cho đến khi quay trở lại, lại đi qua con đường mòn cheo leo ấy, bị dòng người xô đẩy, tay hai người mới rời ra.

Thương Mộ lại bắt đầu buồn bã, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, lặng lẽ đi phía trước.

Lúc đó, Chu Vọng Xuyên đuổi theo cậu phía sau, nghĩ đến tình cảm chắp vá, tan rồi lại hợp của hai người bao năm qua, anh nghĩ——

"Sống trên đời này, không có một tình cảm nào mà không trải qua những vết thương lòng."

Nhưng mà...

Ánh chiều tà chiếu lên hàng mi đen dài run rẩy của Thương Mộ, anh hơi ngẩng đầu, ánh hoàng hôn soi sáng một nửa khuôn mặt, lạnh lùng và cô độc.

Chu Vọng Xuyên đuổi kịp, lại nắm lấy tay cậu.

<i>Sống trên đời này, không có một tình cảm nào mà không trải qua những vết thương lòng. Nhưng vào khoảnh khắc hoàng hôn hôm nay, anh vẫn yêu cậu.</i>

Bị nắm tay, Thương Mộ dừng bước, quay đầu nhìn anh, cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Chu Vọng Xuyên chỉ vào đám đất bên bậc thang, nói với cậu: "Lúc lên núi, ở đây có một bông hồng đỏ rất đẹp."

Thương Mộ nhìn theo hướng anh chỉ, chỉ còn lại cành hoa trơ trụi.

Chu Vọng Xuyên nói: "Nhưng đã bị người ta hái mất rồi. Lúc đó đáng lẽ anh nên hái xuống tặng em."

Thương Mộ nhìn anh, lông mày dần dần giãn ra.

Chu Vọng Xuyên mỉm cười, nói: "Xuống núi, anh sẽ mua tặng em, được không?"

...

"Này, ngẩn người ra đó làm gì!"

Chu Vọng Xuyên hoàn hồn, Thương Mộ đang đứng ở bậc thang phía dưới quay đầu nhìn anh, vẻ mặt kỳ lạ. Mùa du lịch cao điểm, dòng người xuống núi tấp nập, hai người bị chen lấn tách ra.

Chu Vọng Xuyên chợt nhớ ra—— năm đó, khi anh tiến lên nắm lấy tay Thương Mộ, Thương Mộ quay đầu nhìn anh, nét mặt không phải là thiếu kiên nhẫn. Đó là sự thả lỏng sau căng thẳng, là sự nhẹ nhõm khi mong đợi thành hiện thực, cái cau mày, hàng mi rũ xuống, chỉ là để che giấu ánh nhìn dịu dàng.

Thực ra nếu để ý kỹ, khi Thương Mộ sải bước đi phía trước, tay phải cậu vẫn luôn hơi đưa ra sau, dường như đang chờ được nắm lấy.

"Này!" Thương Mộ lại gọi một tiếng, giọng bất mãn, "Nghĩ gì đấy, không được ngẩn người ra!"

Chu Vọng Xuyên mỉm cười, chen qua dòng người, sải bước lên nắm lấy tay cậu: "Anh đang nghĩ, sẽ hái trộm một bông hồng tặng em."

Lúc lên núi, anh đã thấy, ở chỗ cũ, lại mọc lên một bông hồng dại.

Khóe môi Thương Mộ cong lên: "Ồ, vị bác sĩ Chu luôn tuân thủ pháp luật, cũng sẽ tùy tiện hái hoa dại sao? Em không tin đâu."

Chu Vọng Xuyên nói: "Chỉ là vì khoảnh khắc này, anh muốn tặng em hoa hồng, không đợi được nữa."

Thương Mộ nói: "Đừng mơ tưởng nữa, chắc đã bị người ta hái mất rồi."

"Biết đâu đấy."

"Vậy thì đi xem thử, đi nhanh lên."

Thương Mộ vừa nói vừa bước nhanh hơn, Chu Vọng Xuyên mỉm cười bám sát theo anh.

Người lên núi, người xuống núi, dòng người tấp nập. Mười ngón tay hai người đan vào nhau, quấn chặt lấy, không rời nữa.

(Hết)
 
Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm
Chương 43: Phiên ngoại


1. Hình xăm và sở thích mới

Trong tiệm xăm hình vào một buổi chiều đầu hè, nụ hôn rơi trên hình xăm đã lấp đầy khoảng trống trong lòng Thương Mộ suốt bao năm qua. Chữa khỏi chứng nghiện đau, đồng thời cũng nảy sinh một sở thích mới.

Ví dụ, bây giờ cậu thích được hôn lên hình xăm.

Tần suất bộc phát còn cao hơn trước. Cứ cách một ngày, nếu không có nụ hôn nào rơi trên hình xăm, cậu sẽ cảm thấy ngứa ngáy khắp người, muốn nổi cáu.

Đối với sở thích này, bác sĩ cho biết hoàn toàn có thể chấp nhận được và không cần điều trị.

Hình xăm bông hồng ở phía trên bên trái bụng, đỏ tươi như chu sa, khi dính mồ hôi lại càng rực rỡ, long lanh.

Mỗi lần Chu Vọng Xuyên hôn lên đó, Thương Mộ sẽ nắm chặt vai anh, bụng hơi phập phồng, dường như vừa sợ ngứa, lại vừa khao khát cảm giác ngứa ngáy ấy.

Nụ hôn như lông vũ phủ xuống nhẹ nhàng.

Nhưng chất lượng hình xăm hình như không được tốt lắm. Chưa đầy nửa năm, bông hồng đỏ tươi đã phai màu, trở nên nhạt nhòa.

Thợ xăm hình lại nói không chịu trách nhiệm về việc này. Anh ta nói trước đây chưa từng xảy ra trường hợp phai màu, chắc chắn là do khách hàng tự làm.

2. Tay nghề nấu nướng của đàn anh

Chu Vọng Xuyên là người rất bận rộn với công việc, ngày nghỉ đôi khi còn bị gọi về bệnh viện để cấp cứu. Nhưng anh vẫn kiên trì học hỏi, với niềm đam mê và khát vọng mãnh liệt, tận dụng thời gian hạn hẹp để phát triển trình độ nấu nướng của mình.

Anh thích sáng tạo món ăn mới, khám phá những nguyên liệu mới, ví dụ như sử dụng một số loại dược liệu bổ dưỡng làm nguyên liệu nấu ăn.

Anh rất hài lòng với tay nghề của mình, mỗi ngày đều nấu cơm cho Thương Mộ ăn, thỉnh thoảng nghiên cứu ra món mới, còn làm thêm bữa khuya.

Trong khoảng thời gian Thương Mộ phẫu thuật và nằm viện, Chu Vọng Xuyên đã trổ tài nấu nướng, mỗi bữa đều làm những món ăn bổ dưỡng, thanh đạm. Đôi khi anh bận phẫu thuật không kịp nấu, sẽ nhờ người giúp việc ở nhà bố mẹ nấu rồi mang đến.

Một hôm, có lẽ người giúp việc nhớ nhầm, Thương Mộ đang ăn cơm Chu Vọng Xuyên nấu thì người giúp việc lại mang đến một phần khác, sắc hương vị đều đầy đủ.

Dì hộ lý họ Chung đang dọn dẹp phòng, nhìn hai phần cơm trước mặt cậu, cười nói: "Bác sĩ Chu y thuật thì giỏi, nhưng tay nghề nấu nướng hình như bình thường thôi nhỉ."

Thương Mộ khó khăn nuốt xuống một miếng dược liệu không biết là gì, uống một ngụm canh, nói: " Một nghề cho chín còn hơn chín nghề mà."

Dì Chung lén lút nhìn ra cửa, rồi quay lại giường bệnh, hạ giọng nói: "Bác sĩ Chu không có ở đây, khó ăn thì đừng ăn nữa, dì bỏ cho, con ăn phần người giúp việc mang đến này."

Dì chỉ vào phần cơm người giúp việc vừa mang đến, rõ ràng là do đầu bếp chuyên nghiệp nấu.

Thương Mộ kiên quyết lắc đầu: "Không được đâu."

Một lúc sau, Chu Vọng Xuyên đến phòng bệnh thăm cậu, kiểm tra sức khỏe, rồi tiện miệng hỏi: "Ăn cơm xong chưa? Có ngon không?"

Thương Mộ đáp: "Ngon."

Chu Vọng Xuyên cười tươi, lộ cả hàm răng: "Vậy mai anh lại nấu cho em ăn nhé."

"Dạ được." Thương Mộ nói.

Ăn cơm nhà hàng phải trả tiền, ăn cơm người nhà nấu không cần trả tiền. Khen một câu "Ngon thật đấy" cũng coi như là trả tiền rồi.

3. Tắt nguồn

Chu Vọng Xuyên đang lái xe, từ xa đã thấy Thương Mộ đứng đợi bên đường, cúi đầu, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Anh lái xe đến dừng lại bên lề, Thương Mộ mở cửa xe bước vào, lặng lẽ cài dây an toàn, rồi làm động tác kéo khóa miệng.

Chu Vọng Xuyên hiểu ý: "Tắt nguồn rồi à?"

Thương Mộ gật đầu yếu ớt.

Chu Vọng Xuyên xoa tóc cậu: "Đi siêu thị mua chút đồ ăn, rồi chúng ta về nhà."

Thương Mộ luôn cảm thấy, tinh thần của con người là có hạn. Một khi mỗi ngày nói quá nhiều, đầu ra lớn hơn đầu vào, người ta sẽ héo úa, tinh thần suy sụp, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Chu Vọng Xuyên rất hiểu cậu, Trung y có câu: "Khẩu khai thần khí tán"*. Nói nhiều quá, cả người sẽ trống rỗng, không còn sức lực.

<i>(*Mở miệng cũng tốn calo)</i>

Đến siêu thị, Chu Vọng Xuyên bỏ một lốc nước ép táo vào giỏ hàng, thì tay áo bị kéo nhẹ.

Thương Mộ lắc đầu với anh, hai lòng bàn tay úp vào nhau, đầu ngón tay chạm nhau, mu bàn tay cong lên.

Chu Vọng Xuyên nhận ra hình dạng cậu đang diễn tả: "Muốn vị đào à?"

Thương Mộ gật đầu.

Chu Vọng Xuyên tìm trên kệ một lượt, thấy nước ép vị đào, liền thay thế lốc nước ép táo.

Đẩy xe đến khu rau củ, Chu Vọng Xuyên lấy hai quả bí ngòi, Thương Mộ kéo anh lại, chỉ vào áo mình.

Chu Vọng Xuyên nhìn chiếc áo sơ mi màu tím nhạt của cậu, rồi hiểu ra: "Không ăn bí ngòi, ăn cà tím à?"

Thương Mộ gật đầu.

Chu Vọng Xuyên lại hỏi: "Tối nay em muốn ăn cà tím xào ớt băm hả?"

Thương Mộ gật đầu lia lịa, đồng thời giơ ngón cái lên. Giỏi quá!

Chu Vọng Xuyên mỉm cười.

Trong quá trình mua sắm tiếp theo, một người nói, một người diễn tả. Giỏ hàng nhanh chóng đầy ắp.

Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Thương Mộ liếc nhìn kệ hàng, Chu Vọng Xuyên mỉm cười khoác vai cậu, đẩy cậu đi về phía trước: "Không được ăn khoai tây chiên."

Thương Mộ nhìn anh đầy uất ức, ánh mắt đảo một vòng, mang theo chút thăm dò.

Chu Vọng Xuyên lại nói: "Cũng không được ăn que cay."

Thương Mộ thở dài thườn thượt, cam chịu bước tiếp.

Trên đường lái xe về nhà, trong xe bật nhạc nhẹ nhàng, Thương Mộ cuộn tròn trên ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cậu lên tiếng: "Đổi bài."

Chu Vọng Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Khởi động lại rồi à?"

Thương Mộ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Chu Vọng Xuyên tiếp tục lái xe.

Được rồi, vẫn chưa khởi động lại, chỉ đang ở chế độ chờ thôi.

4. Tấm thẻ gỗ

Trên đỉnh núi Tuyết Thiền có một vọng lâu vuông vức, trên vọng lâu treo chi chít những tấm thẻ gỗ cầu nguyện.

Lần đầu tiên Chu Vọng Xuyên đưa Thương Mộ đến núi Tuyết Thiền, hai người đang giận dỗi nhau. Dù đã nắm tay khi đi qua cầu Tình Nhân, Thương Mộ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào.

Đến đỉnh núi, thấy mọi người đều tranh nhau treo thẻ gỗ cầu nguyện, Thương Mộ liền đến mua một tấm, viết một hồi, rồi treo tấm thẻ vào vị trí khuất nhất.

Chu Vọng Xuyên đứng bên cạnh chờ cậu, thấy cậu viết viết xóa xóa hồi lâu, vẻ mặt có chút buồn bã. Anh liền đi mua một chai Coca Cola, thứ đồ uống mà bình thường anh không cho cậu uống, đưa cho cậu.

Lúc xuống núi, hai người lại nắm tay nhau, tâm trạng Thương Mộ dường như đã khá hơn.

Lần thứ hai hai người leo núi Tuyết Thiền, khi đến đỉnh núi, Chu Vọng Xuyên hỏi Thương Mộ có muốn viết thẻ gỗ nữa không.

Thương Mộ lắc đầu, nói rằng những gì cậu muốn viết đã viết hết vào lần trước rồi.

Chuyến đi lần này rất vui vẻ, hai người tâm đầu ý hợp, mỗi cái nhìn, mỗi cái nắm tay đều tràn đầy tình ý ngọt ngào.

Sau kỳ nghỉ, trở lại làm việc, Thương Mộ sờ thấy một mảnh gỗ hình chữ nhật trong túi xách của mình.

Cậu lấy ra, ngẩn người – đó chính là loại thẻ gỗ được bán trên đỉnh núi Tuyết Thiền.

Cậu lập tức nhận ra, đây chính là tấm thẻ cậu đã mua trong lần đầu tiên leo núi Tuyết Thiền.

Mặt trước là nét chữ của cậu vài năm trước, viết viết xóa xóa, vừa do dự vừa tuyệt vọng –

<i>"Will you still love me when I"m no longer young and beautiful?"</i>

Trong lòng khẽ rung động, cậu lật mặt sau của tấm thẻ.

Mặt sau là một dòng chữ mạnh mẽ –

<i>"You know I will."</i>

<i>(Young and Beautiful - Lana Del Rey)</i>
 
Back
Top Bottom