Tâm Linh Người Tôi Yêu Lại Là Một Hồn Ma [ Đại Ngu Hải Đường ]

Người Tôi Yêu Lại Là Một Hồn Ma [ Đại Ngu Hải Đường ]
Chap 20


Sau cuộc hội thoại giữa nàng cùng Hứa Giai Kỳ đến khi cô ấy rời đi mất để lại nàng thân ảnh cô đơn đứng giữa vườn hoa Mạn Châu Sa rực đỏ cả bầu trời.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại hình bóng người ấy xuất hiện rõ nhất trong tâm trí nàng, dù đưa ra lựa chọn nàng vẫn không thể ngừng nhớ về người kia, nhớ nụ cười hớn hở, nhớ đến gương mặt đỏ ửng của cô mỗi lúc bị nàng trêu chọc.

Nàng thầm nghĩ không biết ở nhân gian cô vẫn sống tốt có buồn khi nàng rời đi không?

Liệu cô có nhớ nàng như nàng nhớ cô.-" Nhân duyên hữu ý

Nước siết theo dòng

Tình nàng như nước

Vĩnh viễn không ngừng".

Nàng nhắm chặt hai mắt miệng thì thầm nàng nói lên nỗi lòng mình qua những dòng thơ.

Nhưng vô tình bị một người nghe thấy phát hiện có người ẩn mình sau góc cây kia nàng lạnh mặt quay sang thanh âm trầm thấp vàng lên.-" Là ai?

".

Biết nàng đã phát hiện ra mình người kia dần dần xuất hiện đi lại gần nàng cười nói:-" Thơ của nàng rất hay.... gặp nhau là duyên nợ nhau phải trả, yêu không cần đáp trả mãi mãi không rời xa, càng lại không ngừng yêu như nước không ngừng chảy".

Người kia khẽ cười âu yếm nhìn nàng nụ cười càng tươi hơn so với trước kia khi hiểu được ý nghĩa của những dòng thơ ấy.

-" Nữ hoàng thỉnh người giữ khoảng cách".

Nhìn thấy đôi tay của An Kỳ đang choàng lấy eo mình kéo sát người nàng dựa vào người ngài, Ngu Thư Hân nhẹ tách khỏi vòng tay người kia xa cách nói.

Nhìn thấy ý tứ rõ ràng cùng mình giữ khoảng cách An Kỳ khẽ nhăn hàng mi phượng tỏ ý không hài lòng một mực vẫn muốn ôm lấy nàng kiên quyết giữ chặt mặc cho nàng vùng vẫy.-" Nàng vì sao đối với ta tạo ra khoảng cách... chúng ta có thể trở lại giống trước kia không?".

An Kỳ thành thẩn hôn nhẹ lên tóc nàng sau đó dùng giọng mềm mại thì thầm đến bên tai nàng.

Còn Ngu Thư Hân lúc này rất không thoải mái khi bị ôm chặt như vậy dù có cố gắng muốn thoát khỏi vòng tay của ngài ấy nhưng với sức lực của nàng thì không đủ để kháng cự lại được, chỉ đành miễn cưỡng để ngài ấy ôm mình.

Nghe thấy những lời kia nàng chỉ trầm mặc không nói bất kì điều gì cũng không phản kháng nữa để mặc người kia muốn làm gì thì làm giây phút này đây tâm nàng không lưu tại nơi này.

-" Trời trở gió rồi ta bế nàng về tẩm cung".

Nói xong không đợi nàng An Kỳ liền ôm nàng nằm trong lòng mình đi về Ma cung.

Tại tẩm điện Minh Điệt.....

Đêm nay An Kỳ lưu lại nghỉ ngơi tại nơi này cùng Ngu Thư Hân nên khi nghe được tin tức này vương hậu trong lòng không yên tâm lại rất loạn.-" Vương hậu...

Nữ hoàng ngài ấy....".

Cung nữ bên cạnh nữ nhân này lo lắng nói nàng ta tức giận quát lên đối với cung nữ kia sau đó cắn chặt môi mình ánh mắt hận không thể giết chết yêu nghiệt kia dám quyến rũ lão công của nàng ta.

Nhưng nàng ta đến tuốt cùng không biết vì sao khi An Kỳ liền đem theo nữ nhân này về gấp ráp định ngày thành thân nạp nàng thành thê, cũng không hiểu từ khi nàng ta hồi sinh trở về An Kỳ ở bên cạnh đối với nàng ta không còn tình nồng ý đầm như trước tâm ngài ấy dường như không còn thuộc về nàng ta vậy khiến cho vương hậu càng muốn đem tất cả sự thật phơi bày ra ánh sáng.-" Nữ nhân Ngu Thư Hân kia dã tâm rất lớn vương hậu người định sẽ làm thế nào?".

Cung nữ kia ánh mắt chứa một tia ác độc rất nhanh liền tiêu tan đối với nữ nhân bên cạnh thấp thỏm hỏi.-" Nếu nũ hoàng đã quyết muốn nạp nàng ta thành thê tử với cương vị là chính thê của ngài ta tất nhiên phải có trách nhiệm khiến nàng ta chết rồi lại không được yên ổn.... người cho đám người hầu kia đem độc dược này bỏ vào trà của nàng ta đến khi đủ 49 ngày có thể ngừng lại".

Nàng ta không biết tùe lúc nào lấy ra một chiếc bình màu xanh đưa cho cung nữ bên cạnh căn dặn nói sau khi thấy cung nữ rời đi làm nhiệm vụ nàng ta cười lớn ánh mắt nhẫn tâm cùng ngoạn độc.-" Ngu Thư Hân chỉ vì người mà ngài ấy mãi không lại nhìn về phía ta...".

Bên tẩm cung Minh Điệt lúc này nàng nàng bị An Kỳ dùng dây thần trói lại nằm trên giường.

An Kỳ vốn muốn cùng nàng thân mật lại bị nàng kiên quyết cự tuyệt khiến cho ngài tức giận trói chặt nàng trên giường ánh mắt kèm theo dục vọng nhìn thẳng nàng.

Ngu Thư Hân tâm lúc này đã lạnh miễn cưỡng cả hai đều đau nên khi thấy người kia từ từ tiếp cận mình nàng chỉ lạnh nhạt phun ra một câu:-" Người rõ nhất lòng ta không còn có người hà tất phải cưỡng cầu đoạt lấy thân thể này...

điều đó chỉ làm ta càng thêm chán ghét người".

Sau khi dứt câu nàng dùng linh lực thoát khỏi sợ dây nhưng bị phản phệ mà phun ra một ngụm máu.

Còn An Kỳ biết nàng thật sự nghiêm túc đối với mình không để ý tuy có tức giận nhưng ngài vẫn lo cho nàng tổn hại đến linh hồn chỉ vung phép làm sợi dây kia biến mất còn bản thân cũng quay người rời đi.

-" Hân nhi nàng thay đổi rồi".

An Kỳ khẽ cười nụ cười chất chứa nỗi buồn ít người có thể phát hiện ngài nói nàng thay đổi nhưng ngài lại không nghĩ đến bản thân mình chính là nguyên nhân khiến nàng thay đổi.

Ngài tự mình tổn thương đến nàng đem nàng hiến dâng cho quỷ dữ cuối cùng lại hạ cấm chế lêm người nàng khiến nàng vĩnh viễn không thể chuyển kiếp hồi sinh.

Trên nhân gian lúc này.....Sau buổi tang lễ của Hứa Giai Kỳ kết thúc Khổng Tuyết Nhi được Triệu Tiểu Đường đưa về phòng nghỉ ngơi, trước lúc ngất đi trên tay nàng vẫn ôm chặt chiếc vòng mà Hứa Giai Kỳ trước khi mất dành tặng nàng món quà cuối cùng kỉ vật quan trọng được tạo nên từ máu và hoa của cô ấy.

Nhìn Khổng Tuyết Nhi suy sụp gầy đi rất nhiều khiến lòng cô rất đau nhưng cô trái tim cô càng trống rỗng hơn từ khi nàng biến mất.-" Chúng ta cần nói chuyện".

Đâu có lẽ là lần đầu Triệu Tiểu Đường được gặp lại Dụ Ngôn sau cái ngày nàng rời đi vì lẽ đó mà cô muốn khẳng thắn một điều với Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nghe thấy cô muốn nói chuyện cùng mình liền gật đầu đồng ý cả hơi cùng nhau dời đến nơi khác vắng người.-" Có chuyện gì?".

Dụ Ngôn thanh âm lúc này có chút suy yếu, cô quan sát mắt người kia có đạo mệt mỏi khiến cô bận tâm vì sao Dụ Ngôn thường ngày mạnh khỏe lại trở thành dáng vẻ này.-" Dụ Ngôn tôi nhận ra mình đã yêu chị ấy... tôi yêu Ngu Thư Hân".

Triệu Tiểu Đường quyết không dối lừa bản thân mình nữa cô không muốn ngay cả cơ hôi nói yêu nàng cũng không còn.

-" Vậy sao...

đã trễ rồi Triệu Tiểu Đường.

Dụ Ngôn tôi cũng yêu cô ấy.

Tôi có thể khẳng định bản thân tôi yêu cô ấy không kém cô ".

Dụ Ngôn nói ra lời này khiến cho Triệu Tiểu Đường có chút ngạc nhiên.

Triệu Tiểu Đường biết Dụ Ngôn trước giờ luôn đối với nàng hết mực bảo hộ che chở nhưng luôn tỏ ra xa cách lạnh lùng không nghĩ cô ấy cũng đối với nàng là yêu.-" Ngạc nhiên sao... nếu biết vậy thì tự mà đi giành lấy tình yêu của mình.

Tôi và cô chính thức tình địch của nhau, chỉ cần một ngày cô ấy chưa đối với cô nói yêu thì ngày đó tôi sẽ không chết tâm".

Dụ Ngôn ánh mắt quyết liệt nhìn cô khiến cô có ngờ cũng không thể nghĩ tới việc Dụ Ngôn sẽ đối đầu cùng mình.

-" Nhưng chị ấy....".

Triệu Tiểu Đường ngập ngừng có ý định sẽ nói nàng đã rời đi đến một nơi mà cả bọn họ không thể đặt chân đến được.-" Tôi có cách để đến thế giới của nàng".

Sau một 1 tuần tu pháp tiềm kiếm không ngừng Dụ Ngôn cũng tìm được cách mở ra cánh cửa tử thần dù rất nguy hiểm nhưng cô vẫn muốn thử mở lối đến được thế giới kia nơi có nàng ở đó.

Trong ban đêm Đới Manh đối với nàng một mực khuyên cản nhưng đối với ý chí cùng quyết tâm của Dụ Ngôn cũng khiến cho Đới Manh đầu hàng chịu trói, vì đó mà Đới Manh cũng nguyện muốn đi cùng Dụ Ngôn.

-" Xin hãy để tôi theo cùng".

Triệu Tiểu Đường khẩn cầu Dụ Ngôn đem mình theo nhưng Dụ Ngôn khẽ lắc đầu đối với một người bình thường không có pháp lực như Triệu Tiểu Đường đến nơi đó sẽ hồn bay phách tán.-" Đây có lẽ là lần đầu cầu xin cô...

Dụ Ngôn... hãy đem tôi theo cùng, dù có thế nào tôi vẫn muốn nắm lấy cơ hội được nói ra tình cảm của mình, chỉ lần này thôi dù không thể trở về dù có ra sao đi nữa chỉ cần gặp được chị ấy bất kể điều gì tôi cũng cam tâm".

Lần đầu tiên Dụ Ngôn thấy một người mạnh mẽ như Triệu Tiểu Đường rơi lệ vì lẽ đó mà khiến cho lòng Dụ Ngôn có chút mềm đi .-" Tôi hi vọng cô sẽ không gây ra phiền toái gì cho cô ấy...

đi theo tôi".

Khẽ thở dài Dụ Ngôn nói xong dắt tay cô đi đến điểm hẹn gặp mặt cùng Đới Manh.

Tại bìa rừng phía Tây.

Đới Manh lúc này khoát trong mình quân phục thần chết gương mặt lạnh lùng khai triền pháp thuật mở lối sẵn chờ Dụ Ngôn xuất hiện.

Một lúc sau khi nhìn thấy Dụ Ngôn bên cạnh còn có Triệu Tiểu Đường làm Đới Manh khẽ cười đối với hai người rồi cả ba cùng nhau đến địa ngục.
 
Người Tôi Yêu Lại Là Một Hồn Ma [ Đại Ngu Hải Đường ]
Chap 21


Sau khi cánh cửa địa ngục được mở ra cả ba cùng nhau bước vào bên trong bỗng từ trên không xuất hiện một đoàn người áo đen do Lưu Lệnh Tư dẫn đầu ra hiệu vây quanh lấy họ.-" Đới Manh người đây là có ý gì?".

Ánh mắt thâm trầm chứa tia tàn nhẫn Lưu Lệnh Tư lạnh giọng nói.-" Ý của ta đều thể hiện qua trước mắt...".

Đới Manh khẽ nhếch môi an tĩnh lên tiếng, nhìn đám người trước mắt tất nhiên đã bị họ phát hiện thì nữ hoàng chắc rằng cũng đã biết.-" Người tự ý đưa nhân loại đến đây trái với luật lệ nhất mang trọng tội... ta không muốn vì điều này mà phải ra tay với người.

Nên để mọi thứ diễn ra theo quy luật của nó".

Lưu Lệnh Tư ý tứ rõ ràng cảnh cáo người kia nên đưa họ trở lại nơi họ thuộc về đồng thời giảm nhẹ sự trừng phạt đối với Đới Manh.

-" Haha... chuyện Đới Manh ta đã quyết người nghĩ chỉ với câu đe dọa kia mà ta phải theo sao?

Lệnh Tư ta khuyên người không nên xen vào việc này".

Đới Manh cười nhưng không cười đối với Lệnh Tư mà nói nụ cười kia khiến nàng không hề cảm giác thoải mái.

-" Dụ Ngôn... lùi về phía sau bảo vệ nàng ta".

Đới Manh quay ra sau nhìn Dụ Ngôn nghiêm túc nói sau đó thi triển pháp lực đối phó với đám người kia.

Ở phía sau Dụ Ngôn tận lực che chắn Triệu Tiểu Đường thoát khỏi những u hôn xung quanh.

Rầm.....Trong lúc bọn họ đang giao chiến cùng nhau bỗng dưng xuất hiện một luồng sát khi cực mạnh vây quanh ba người đặc biệt là Đới Manh cô bị luồng sát khi kia đẩy tất cả chất độc vào trong cơ thể khiến cô không còn chút sức lực để kháng cự, rất nhanh liền ngã khụy xuống phun ra một ngụm máu đen.

Còn Dụ Ngôn vùng vẫy cố gắng chạy đến bên người kia nhưng bản thân cô cũng không khá hơn là bao nhìn Triệu Tiểu Đường bên cạnh đã lâm vào hôn mê vội đỡ lấy cơ thể cô sau đó đi gần lại bên cạnh Đới Manh.

-" Tham kiến nữ hoàng....".

Sau khi luồng hắc ám dần tản ra An Kỳ xuất hiện trước mắt bọn họ khí chất cao lãnh ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người trước mặt mình.

-" Đã xảy ra chuyện gì?

".

Vốn dĩ ngài định ra ngoài dạo tả sau khi bị nàng khí giận liền chứng kiến một màn thú vị trước mắt.

Hình ảnh Triệu Tiểu Đường đứng sau lưng nhận được sự bảo hộ của âm dương sư kia làm ngài nhớ lại trước lúc đưa Ngu Thư Hân rời đi cô gái này cũng xuất hiện ngăn cản.

Phải rồi đây chính là người mà nàng để ý cũng là người mà nàng quan tâm, biết được điều này An Kỳ khẽ cười lạnh ánh mắt tàn nhẫn nhìn thẳng Triệu Tiểu Đường đã lâm vào hôn mê.

Nhận được địch ý cùng ác ý của An Kỳ Dụ Ngôn tâm đề phòng cảnh giác người trước mắt.-" Nhân loại các người lại dám xông vào lạnh địa của ta".

Một đạo thanh âm vang lên khiến tất cả dường như thở không thông không dám thẳng mắt nhìn người đang toát ra khí thế mãnh liệt kia.

-" Nữ hoàng ngài định xử lý bọn họ thế nào?".

Lưu Lệnh Tư cung kính hỏi tư thế sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh được giao ra.-" Hai nhân loại kia giam vào ngục tối tần cuối lấy khẩu cung... còn Đới Manh thân là tử thần lại thông đồng cùng nhân loại người hẵn nên biết xử trí thế nào?".

An Kỳ dứt câu liền rời đi những điều này khiến ngài không bận tâm bằng việc làm cho Ngu Thư Hân một lần nữa yêu mình.

Còn Lưu Lệnh Tư trợn mắt kinh sợ không nghĩ đến nữ hoàng lại đoạn tình như vậy đối với Đới Manh hình phạt kia mà nói cực kì đáng sợ.Đi dạo một hồi An Kỳ lại quay về tẩm cung của nàng, đẩy cửa bước vào nhìn nàng ngay ngắn ngủ trên giường An Kỳ nhẹ nhàng bước tới ngồi bên cạnh ánh mắt dịu dàng cùng yêu thương tất cả đều đặt trên người nàng, ngài ôn nhu giúp nàng vén tóc tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại bất giác cúi người muốn hôn lên môi nàng chỉ cách một thước đủ để cảm nhận được hơi thở của nhau chỉ cần tiến thêm môi sẽ chạm nhau nhưng nàng đột nhiên mở mắt nghiêng mặt sang bên khác sau đó liền đẩy ngài ấy ra khỏi mình ánh mắt đề phòng lên tiếng.-" Đừng làm những thứ khiến ta càng thêm chán ghét ngài".

Nói xong không để ý người kia nàng thản nhiên đi đến trước gương chỉnh lại y phục của mình.

An Kỳ cười nhẹ đi đến bên cạnh nắm nhẹ vai nàng thì thầm nói gì đó khiến nàng khẽ cứng đờ trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện tia lo lắng.-" Ta cho nàng lựa chọn tính mạng của họ đều nằm trong tay nàng".

An Kỳ biết dùng cách này để ép buộc nàng là rất hèn hạ nhưng ngài cũng không còn gì để đổi lấy nàng nữa chỉ cần có thứ khiến nàng để tâm ngài tận triệt để tận dụng nó để níu giữ nàng.

-" Thật không ngờ từ khi gặp lại ngài lại dùng thủ đoạn này để ép buộc ta...

An Kỳ người đã thắng".

Ngu Thư Hân cười nhưng là nụ cười lạnh lùng đến đáng sợ, nàng cứ nghĩ rằng bọn họ từ sau jhi nàng rời đi sẽ yên bình mà sống tiếp lại không nghĩ đến bọn họ vì đi tìm nàng mà rơi vào tay của An Kỳ.-" Hôn lễ của chúng ta đã định một tháng sau nàng chính thức là thê tử của ta".

Hôn nhẹ lên mái tóc nàng An Kỳ lưu luyến rời đi.

Đã trãi qua 2 ngày bị giam giữ trong ngục tôi Dụ Ngôn cố tìm cách thoát khỏi nhưng vô lực.

Nhìn Triệu Tiểu Đường vừa chỉ tình lại đang xoa nhẹ vầng thái dương sau đó lên tiếng hỏi:-" Chuyện gì đã xảy ra...

Đới Manh đâu rồi?".

Triệu Tiểu Đường nhìn xung quanh lại không thấy Đới Manh chỉ còn nàng cùng Dụ Ngôn bị giam giữ nơi này.-" Chúng ta gặp phải nữ hoàng cô ta bị cô ta giam giữ ở đây còn Đới Manh... vẫn không rõ tung tích".

Dụ Ngôn thở dài nói cô rất lo cho tình hình của người kia bọn họ là phàm nhân khẳng định sẽ không nguy hiểm gì nhưng Đới Manh là thần chết cận vệ bên cạnh nữ hoàng lại giúp mình chắc chắn nữ hoàng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

-" Chúng ta phải ra khỏi nơi này".

Triệu Tiểu Đường không muốn chưa gặp được nàng đã phải bị giam giữ tại nơi này mãi như vậy.-" Chúng ta sẽ thoát nhưng tôi vẫn chưa có cách rời khỏi đây".

Dụ Ngôn nắm chặt tay hận không thể mạnh hơn, nếu đủ mạnh cô sẽ không để nàng rời đi, nếu mạnh hơn nữa cô đã có thể bảo vệ được tên lưu Manh kia.

Hai người rơi vào trầm mặc một hồi thì bên ngoài truyền lên hai giọng nói.-" Sau một tháng nữa hôn lễ của nữ hoàng diễn ra rồi tới đó chúng ta tha hồ ăn uống...".

Một tên tiểu quỷ nói với người bên cạnh.-" Ngốc.. người tối ngày ăn với uống, ta lại muốn được ngắm mỹ nữ kia hơn".

Ánh mắt mê mang tràn ngập si mê người kia nói.

-" Mà ta nghe nói Ngu mỹ nhân từng là cô dâu bỏ trốn của nữ hoàng... không nghĩ nàng đã trở lại còn cùng nữ hoàng của chúng ta kết hôn".

Hai giọng nói cứ vang lên cho đến khi khuất bóng, để lại hai người kinh ngạc thất thần chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.-" Dụ Ngôn...

Thư Hân chị ấy hẳn không nguyện ý".

Không biết Triệu Tiểu Đường cô lấy đâu ra được niềm tin mà khẳng định như vậy nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.

-" Tôi biết, vì trận chiến này chỉ có chúng ta là người thắng cuộc.

Tôi không cam tâm để Ngu Thư Hân bên cạnh người mà chị ấy không yêu".

Dụ Ngôn khẽ cười cô cười vì sự tin tưởng kia của Triệu Tiểu Đường vì lẽ đó cô quyết sẽ bảo vệ hạnh phúc của họ và của mình.
 
Người Tôi Yêu Lại Là Một Hồn Ma [ Đại Ngu Hải Đường ]
Chap 22


Một tháng sau hôn lễ của nàng cùng nữ hoàng cũng sắp diễn ra.

Trước đêm đó Ngu Thư Hân vô tình nghe được cuộc hội thoại của ngài cùng Lưu Lệnh Tư liền biết được Đới Manh kia đang bị nhốt ở địa lao cuối dãy tầng hầm dành riêng cho tử thần phản bội.

Nàng thầm tính toán tìm cách đi gặp cô ấy, thường vào canh khuya An Kỳ sẽ đến nhìn cô một lần rồi rời đi liền mà không lưu lại.

Vì lẽ đó nàng liền rất nhanh nằm chỉnh tề trên giường an tĩnh nhắm nhẹ đôi mắt hơi thở ổn định không khí cùng khung cảnh xung quanh dường như chìm lắng mang đến không gian yên tĩnh vô cùng.

Tư đằng xa nàng phát hiện được tiếng bước chân không lâu cánh cửa liền nhẹ nhàng mở ra không hề gây nên động tĩnh gì.An Kỳ trầm tĩnh bước vào từng bước đều rất nhẹ nhàng đến bên giường ngắm nhìn thiên sứ đang chìm trong giấc ngủ kia ánh mắt không che dấu nó bộc lộ tất cả nhu tình ý cười cùng mê luyến.

Nhìn nàng một hồi sau đó người kia nhẹ cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của nàng rồi lại luyến tiếc rời khổ khuôn mặt thanh tú kia.

-" Hân nhi... nàng có thể hận ta không tha thứ ta nhưng ta chỉ muốn nàng vĩnh viễn bên cạnh bồi ta cùng ta cùng sinh cùng tử mãi không tách rời.

Nàng cho rằng ta ích kỉ cũng được, vì yêu nàng có lẽ là chấp niệm sâu nặng không thể dứt rồi".

Thanh âm khàn khàn khẽ nói sau đó lại nhẹ cười nụ cười ôn nhu nhất từ trước đến nay chỉ dành cho người trọng yếu nhất.

Nàng vờ ngủ nhưng lại nghe tất cả lời nói kia .

Nếu nói không cảm động là giả nàng cảm giác trái tim nhói đau nơi vết thương cũ trong trái tim chồng chất mà cào xé tim mình nhưng điều đó cũng không hề làm lung lay tình cảm chân thành mà nàng dành cho con ngươi mặt khan Triệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân khẽ mở mắt ngồi dậy sau khi An Kỳ đã rời đi, nàng lấy cho mình chiếc áo choàng khoát lên người sau đó dần biến mất.

Đi đến cuối dãy tầng hầm nơi giam giữ vị thần chết mà hai người họ nhắc đến nàng càng đi thì càng cảm nhận được sát khi nơi này cực mạnh những luồng khi đen không ngừng xâm nhập vào cơ thể nàng.

Tuy cơ thể bù nhìn này được tạo ra rất tốt nhưng đối với oán khi tụ nhiều nó liền bị mài mòn không ít.

Mà Đới Manh lúc này không ngừng bị những cây đinh cắm mạnh vào cơ thể theo từng đợt ghim sâu vào khắp người khiến người kia nửa mê nữa tỉnh ánh mắt đỏ ngầu như quái vật oán khi nồng nặc bao quanh cơ thể kia.

Phát hiện có người đột nhập vào đây Đới Manh đảo mắt tiềm kiếm rất nhanh người kia đã xuất hiện trước mắt mình.

-" Đới Manh người vẫn còn tốt không?".

Đứng trước mắt người kia nàng thanh âm dịu dàng hỏi.

Đới Manh nhận ra nàng liền thở phào nhẹ nhõm cô cứ nghĩ bọn người kia lại tiếp tục đem mình đi vũ nhục tiếp tục bắt nàng khuất phục.

Hơn một tháng bị bắt ở đây Đới Manh trải qua những sự trừng phạt kinh khủng kia: bị hỏa thiêu cốt, đến bị lôi táng đánh thẳng vào cơ thể mình, lại bị roi vũ nhục và cuối cùng thì đinh phạt ghim thân.

Nàng nhìn Đới Manh ánh mắt có chút thương tiếc không nghĩ nhiều nàng đi đến bên cạnh người kia dùng phép hóa giải thần chú cùng xiền xích trên người cô.

Đới Manh thoát khỏi cơ thể không có chỗ vịn liền ngã xuống nàng nhanh bước đến đỡ lấy cô nằm trong lòng mình.

-" Đinh tán tiêu hồn... người đã chịu bao nhiêu rồi?".

Nhẹ nhàng rút những cây đinh ghim trên người Đới Manh nàng hỏi thật nhìu đi nàng nhìn cơ thể vết máu loang lỗ không ngừng chảy ra dòng chất lõng.-" Là 61 đi... vẫn còn thiếu".

Hơi thở yếu dần nằm trong lòng nàng Đới Manh thoi thóp thều thào.

-" Vốn là 79 cây người đã chịu 61 đã rất tốt phần còn lại cứ để ta lo".

Mỉm cười ôn nhu nhìn Đới Manh tạo kết giới bảo vệ chữa trị cho cô sau đó nàng bế người kia rời khỏi nơi này.

Đột nhiên từ bên trong địa hầm xuất hiện 18 đinh tán hồn bay thẳng đến chỗ hai người nàng xoay lưng hứng đỡ hết tất cả 18 cây đinh kia xuyên thẳng vào rồi biến mất trong cơ thể nàng.

Đới Manh hai mắt trừng to nhìn nàng khuôn mặt không đổi rồi lại nhìn 18 cây đinh kia đâm vào cơ thể nàng rồi sau đó biến mất cô hiểu rất rõ đối với 61 cây đầu tiên đối với một vị thần sẽ gây họ trọng thương tử huyệt chính nằm trong 18 cây cuối cùng phóng ra nó sẽ khiến người hứng chịu hồn bay phách tán mãi không luân hồi.-" Ngu Thư Hân... cô?".

Đới Manh biết Ngu Thư Hân rất đặc biệt cô mang theo lời nguyền của quỷ đươch nó bảo hộ lại bị nó gặm nhấm ăn triệt để nhưng lại không nghĩ đến đinh tán hồn lại tiêu biến trong coe thể nàng.

Cô sợ nó sẽ gây nguy hiểm đến người này vì đó cô muốn hỏi nàng tại sao lại hi sinh chịu đựng nó.-" Đới Manh... nó không là gì đối với ta, ngay cả khi ta mang trên mình lời nguyền này thì ta biết trước kết cục của mình sẽ thế nào rồi".

Ánh mắt điềm tĩnh không nao động nàng thản nhiên nói dường như là nói với người khác nà không phải bản thân.

Đới Manh nhìn ấn kí hoa bỉ ngạn ngay giữa trán của nàng đã biến đen sắc mặt càng thêm thâm trầm.-" Người sẽ bỏ rơi nàng sao?".

Đới Manh nhắc đến Triệu Tiểu Đường khiến nàng chợt cứng đờ sau đó nhẹ lắc đầu.-" Ta vì sao lại nỡ bỏ rơi em ấy trái tim ta chẳng phải luôn ở bên em ấy sao".

Nàng tiếp tục đi lại đáp lời người kia.-" Nàng ta cùng Dụ Ngôn liều mạng đến đây để mang người trở về".

Đới Manh trầm mặc nói cô hiểu được mục đích của Ngu Thư Hân con người nàng nhìn đơn thần nhưng tâm tư rất sâu lại khó đoán được.-" Đới Manh người mang họ đên đây người phải có trách nhiệm bảo vệ họ an toàn trở về...vết thương của người sau một giờ nữa sẽ lành lại không còn đáng ngại, ta hi vọng người sau khi cứu được bọn họ liền cùng họ trở về nhân giới... nơi mà ta vốn không thuộc về".

Nàng nói xong liền nhẹ đặt Đới Manh xuông bên cạnh gốc cây tạo kết giới che giấu cô yên tâm dưỡng thương nơi này.

Còn về phần nàng phải trở về chuẩn bị trở thành tân nương đẹp nhất.Nhìn nàng biến mất Đới Manh yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thương.

Đúng như lời nàng nói một canh giờ sau tất cả các vết thương đều đã lành lặn biến mất như chưa từng xuất hiện đối với mình.

Pháp lực vốn bị bọn người kia tước đi đã hồi phục trở lại.

Không nghĩ nhìu Đới Manh liền chạy nhanh đến địa ngục giải cứu Dụ Ngôn cùng Tiểu Đường.

Trong lao ngục hay con người ngồi thẫn người co rút bên trong nhìn thấy Đới Manh bình an xuất hiện hiên vui mùng cùng an tâm.

Đới Manh mở cửa đưa hai người ra ngoài.-" Đới Manh chúng ta mau đi cứu Ngu Thư Hân đi".

Triệu Tiểu Đường nắm vạt áo cô ánh mắt mong đợi cùng hi vọng nói.

Nhưng Đới Manh nghĩ tới lời nhắc nhở của nàng cô khẽ lắc đầu lạnh lùng nói:-" Ta đưa các người trở về nhân giới".

Nói xong liền kéo tay hai người nhưng Dụ Ngôn bị kéo lại.-" Chúng ta phải đưa Thư Hân trở về".

Dụ Ngôn nhìn thẳng Đới Manh cô nhận thấy Đới Manh khác lạ nhưng lại không biết rõ nguyên nhân là gì -" Đúng vậy chẳng phải ban đầu lí do bọn ta đế đây là đưa chị đây về sao.

Đới Manh người là làm sao?".

Triệu Tiểu Đường cũng nhận ra sự thay đổi khác lạ liền khẽ nhíu mi nói.

Đối với sự chất vấn của hai người Đới Manh liền khẽ thở dài cuối cùng cũng thành thật nói.-" Ta đã gặp Ngu Thư Hân.

Là nàng ta đã cứu ta nhờ ta phải đưa hai người bình an trở về còn về phía nàng ta sẽ không trở về".

Đới Manh nói cong nhìn thấy sự kinh ngạc của hai người cô cũng đoán trước được tâm mi nặng triễu hiện tại khắp nơi đều là địch bọn cô lại chỉ có ba người nếu xoing vào lanhn địa của nữ hoàng sợ khó mà có thể bảo toàn tính mạng.-" Vì sao lại không trở về... ta phải đi hỏi chị ấy, ta phải tận mắt thấy và nghe chị ấy giải thích".

Triệu Tiểu Đường có chút kích động cô không nghĩ đến Ngu Thư Hân sẽ không quay về.

Ngay bây giờ cô rất muốn thật nhanh gặp nàng nỗi nhớ nhung cùng trái tim yếu ớt này thâth không thể chịu nổi nữa, cô lại nhớ đến lời đám tiểu quỷ kia nói nàng sẽ kết hôn, phải rồi chẳng phải ngày mai chính là ngày diễn ra hôn lễ sao như vậy cô càng muốn xuất hiện ở đó để nghe được câu trả lời của nàng.

Cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy dù tiếc bỏ tính mạng này cô cũng muốn bên cạnh nàng.

-" Ta cùng Tiểu Đường sẽ đên dự hôn lễ của nàng ( chính xác hơn là phá) còn ý người như thế nào?".

Chỉ cần là Dụ Ngôn nói Đới Manh đều sẽ nghe vì đó mà ngay cả Đới Manh cũng không thể thực hiện lời hứa cùng với nàng được.

Bên trong Điệt Minh điện tất cả đã chuẩn bị bày trí ngày hôn lễ của nữ hoàng tất nhiên sẽ rất linh đình.

Nàng ngồi bên gương ánh mắt an tĩnh nhìn bản thân mình mặc hỉ phục đỏ trường bào dài trên đầu gắn phượng ngọc kim tôn lên sắc đẹp tôn quý khí chất thanh khiết quả là mỹ nhân khó gặp.

Không biết từ lúc nào An Kỳ lại xuất hiện sau lưng nàng nhìn ngắm nàng mỉm cười nói.-" Thê tử chúng ta ra ngoài nào".

Nói xong liền kéo tay nàng ra ngoài.

Nhìn thấy nàng xuất hiện đây có lẽ là lần thứ hai nàng xuất hiện trong bộ hỉ phục này lần trước cách đây 10 năm và là hiện tại.

Trước đây khoát lên mình hỉ phục nàng toát lên khí chất thanh tao thuần khiết, mà hiện tại lại mang theo tia quyến rũ khí chất cao lãnh khến vạn người mê luyến.

Mọi người xung quanh nhìn đều trầm trồ khen ngợi ánh mắt đầy ngượng mộ.

Riêng trong đó xuất hiện một tia ghen tị cùng hận tù nhìn chằm chằm nàng.-" Tiện nhân ta xem người còn hạnh phúc tới đâu".

Vương hậu căn răng hừ lạnh nói từ một tháng trước nàng ta đã cho người hạ độc nàng sẽ không lâu độc sẽ bộc phát tiêu tán linh hồn người.
 
Người Tôi Yêu Lại Là Một Hồn Ma [ Đại Ngu Hải Đường ]
Chap 23+24: End


Trong lúc này các vị thần ma giới cùng tiên giới hội tụ đầy đủ dự hôn lễ của nữ hoàng.

Buổi lễ diễn ra vô cùng long trọng khách dự đều rất đông, yêu ma quỷ quái đều đến để chúc phúc cho nữ hoàng của chúng nên xung quanh vô cùng náo nhiệt, trong đám đông ba người Đới Manh cải trang thành quỷ trà trộn vào đám đông bên ngoài.

Bên dưới đài nhìn lên họ nhìn thấy được sự xuất hiện của hai nhân chính trong bộ hỉ phục đỏ thẫm tất cả mọi người đều tấm tắc khen ngợi cùng hâm mộ nhưng ba người Đới Manh đều không mấy vui vẻ vì chứng kiến cảnh tượng này.

Nhìn Ngu Thư Hân mặt vô biểu tình được An Kỳ nắm chặt tay đi bên cạnh mà người bên cạnh lại ý cười cùng hạnh phúc đều biểu lộ trên gươmg mặt, quả là hai thái cực trái ngược nhau vậy mà dường như mọi người đều chỉ chú ý vào cảm xúc của nữ hoàng mà không biết nàng có bao nhiêu không nguyện ý.

-" Chúng ta làm thế nào?".

Đới Manh quay sang Dụ Ngôn cô thì thầm nói.

Dụ Ngôn lúc này đã tính kế kĩ càng tránh truòng hợp nguy hiểm xảy ra nhưng lại không tránh khỏi thương tổn phải chịu.

-" Ta có một kế...hai người các người nhân lúc nữ hoàng kia buông tay nàng ra Tiểu Đường cô liền chạy đến kéo nàng xuống khỏi đài còn Đới Manh hãy bảo vệ hai người họ còn ta sẽ lập ra kết giới giam cô ta lại".

Dụ Ngôn trầm ngâm nói, chỉ còn cách này mới không nguy hại đến họ, chỉ cần ba người vẫn không sao thì sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Còn Dụ Ngôn cô quyết dù hi sinh cũng sẽ bảo vệ được nàng, đó là giao ươc của nàng và mình.-" Vậy sẽ rất nguy hiểm với người hay vẫn là để ta ".

Đới Manh không ngốc cô biết Dụ Ngôn đây là muốn làm gì biết rằng cô gái này sẽ quên mình vì người nên không hề tán thành với ý định này của cô.

Dụ Ngôn nhìn Đới Manh mài khẽ nhíu lại thấp giọng nói:-" Nếu không có cô hai người họ sẽ không thể thoát khỏi nơi này.

Vì vậy nghe lời ta...

được không?".

Vế sau giọng của cô từ từ dịu xuống thanh âm dịu dàng dễ nghe khiến trái tim Đới Manh đập liên hồi không có cách nào ngừng lại.

Đới Manh vẫn lắc đầu vì đây là liên quan đến mạng sống của người cô yêu nên cô không muốn đem nó ra đặt cược.

Cô rất sợ cảm giác mất đi Dụ Ngôn chỉ cần dụ Ngôn còn sống cho dù có giận hay hận cô, Đới Manh đều cam tâm tình nguyện.

Mà Triệu Tiểu Đường lúc này nghe hai người thâm tình nguyện ý hi sinh vì nàng rất cảm động nhưng cô không muốn mất đi ai cả dù là Dụ Ngôn hay là đới Manh hai người họ vẫn sẽ không xảy ra chuyện gì.

-" Dụ Ngôn...

Đới Manh.

Cả ba chúng ta đều lên cả đi".

Câu nói của Triệu Tiểu Đường khiến Dụ Ngôn cùng Đới Manh đều bất ngờ cả hai quay sang nhìn cô.-" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ như vậy... tôi tin tưởng cả ba chúng ta sẽ không xảy ra nguy hiểm ".

Cô biết rằng chỉ cần đứng trước mắt nàng để nàng nhận ra được sự xuất hiện của mình tất cả hết thảy đều sẽ an toàn vì trực giác của cô luôn đúng.-" Vậy thì cùng lên đi".

Dụ Ngôn nhìn ánh mắt kiên định cùng tự tin không chút sợ hãi của cô khẽ cười nhẹ gật đầu đồng ý nói.

Chỉ có Đới Manh sửng sốt nhìn hai người khẽ run nhẹ lên tiếng.-" Hai người các người...".

Bọn họ không biết rằng thực lực của An Kỳ mạnh đến nhường nào sao, dù cho có mười Đơi Manh cùng Dụ Ngôn hợp lực cũng không nắm chắc phần thắng.-" Cô có lên không".

Thanh âm của hạ người cùng lúc vang lên nhìn Đới Manh người kia ngay lập tức gật đầu liên tục rồi cùng nhau tiến thẳng lên đài.

Trên đài lúc này An Kỳ không hề để ý xung quanh chỉ nhìn mỗi một người không quan tâm bất kỳ cản trở nào liền vén khăn nhẹ nhàng hôn nàng, động tác rất nhanh khiến nàng không kiệp phản ứng nhưng khi định thần lại nàng khẽ nhíu mài sau đó lui xa người kia vài bước nàng lại cảm giác không đúng trong cơ thể này có thứ đang phá hủy linh hồn nàng dường như bây giờ nó mới bắt đầu phát tác dụng.

-" Độc phách... không ngờ có kẻ lại hạ thứ này vào cơ thể ta vậy cũng tốt đến lúc phải rời đi rồi".

Nàng có hơi ngạc nhiên khi nhìn mạch máu đang chuyển đen của cơ thể này đem linh lực truyền vào nó thăm dò lại phát hiện loại độc mà chỉ nữ hoàng cùng nữ vương mới được phép giữ nó không nghĩ nàng cũng biết việc này chỉ có vị phi tử đáng kinh kia của ngài làm ra.

Nếu đã không muốn nàng tồn tại nàng liền sẽ theo ý nguyện của nàng ta.

Mãi đắm chìm trong suy nghĩ nàng không phát hiện từ bao giờ An Kỳ đã rời khỏi nàng mà bên cạnh mình chính là Triệu Tiểu Đường người mà nàng luôn nhớ nhung.

-" Thư Hân... em rất nhớ chị".

Triệu Tiểu Đường không kiềm được cảm xúc mà ôm chặt lấy nàng vào lòng và ước rằng thời gian bên cạnh nàng mãi mãi sẽ như vậy không trôi đi để nàng vĩnh viễn có thể bên cạnh cô.

Nhưng chỉ tiếc trong khoảng khắc ngắn ngủi hai người ôm lấy nhau lại bị chia cắt bởi tia sét của An Kỳ.

-" Nhân loại kia người lại đang làm gì với nữ nhân của bổn quân".

Ánh mắt An Kỳ rực tím tia sét xung quanh ngài dường như có thể nuốt chửng lấy cô trong giây lát.

Triệu Tiểu Đường đối mặt với nữ hoàng không chút yếu thế hay hoảng loạn cô chỉ lại nắm chặt lấy tay nàng bên cạnh mình thanh âm bĩnh tĩnh cực kì.-" Nàng chưa bao giờ là nữ nhân của ngài... là ngài tự mình tổn thương nàng.

Là ngài không bao giờ để ý đến cảm xúc của nàng...ngài vẫn luôn xem nàng là người nguyên dâng hết tâm can để yêu ngài lại không biết nàng đã thay đổi thế nào... rốt cục ngài đây là yêu nàng của trước kia hay là bây giờ.

Ngài nhìn nàng đi nhìn thẳng vào đôi mắt kia xem nó còn chứa đựng tình yêu dành cho ngài không?

Đôi mắt sẽ không biết nối dối.

Dù ta có thể không xứng với tình yêu của nàng nhưng ngài xứng sao?".

Triệu Tiểu Đương thanh âm lạnh tanh vang lên đánh thẳng vào tâm trí của người đối diện khiến An Kỳ càng thêm tức giận.

Một tia sét đánh thẳng vào người cô nhưng lại bị nàng cản lại.

-" Ngài vì gì lại cố chấp không buông tha ta... dù là 10 năm trước vẫn là 10 năm sau niềm tin con người đặt vào nhau chỉ một lần ngài đã một lần triệt để khiến ta tuyệt vọng đó là lần cuối ta chấp nhận vì ngài hi sinh mình.

Cũng may mắn nửa phần linh hồn của ta không bị nuốt chửng ta mới có thể ở đây đứng trước mặt ngài lúc này.

Từ khắc ngài quyết định chọn nàng ta ta đã không còn muốn yêu ngài nữa rồi.

Hiện tại người ta yêu nhất cũng là người trọng yếu nhất của ta chính là cô ấy.

Cô ấy không mạnh mẽ bằng ngài, cũng không tài giỏi như ngài, đôi khi bị ta trêu chọc lại dễ đỏ mặt vẫn thích dỗi nhưng lại nhanh quên nhìu lần khiến ta buồn làm ta tổn thương lại không để ý đến cảm xúc của ta, nhưng con người không ai là hoàn hảo cho dù cô ấy có đối với ta làm ra điều tồi tệ gì ta vẫn có thể chấp nhận tất cả vì cô ấy là người ta yêu".

Ngu Thư Hân nhu hòa nói ánh mắt thâm tình dành cho cô khiến tất cả mọi người đều rung động vì những lời nói chân thành ấy.

Lại nhìn sang nữ hoàng của bọn họ lúc này những tia sét đã biến mát sắc mặt tái nhợt ánh mắt bi thương nhìn nàng.

An Kỳ nghĩ mình đã thua rồi bị đánh bại bởi một nhân loại kia tình yêu của nàng dành cho cô gái nhân loại kia ngài có thể nhìn ra ánh mắt đó nụ cười đó sự dịu dàng ôn như đó tất cả đều đã từng dành cho mình có lẽ nó sẽ không mất đi mà chỉ đối từ người này sang người khác.-"Hân nhi cẩn thận".

An Kỳ nhìn thấy Triệu Tiểu Đường bên cạnh từ đâu lôi ra con dao đâm thẳng vào giữa trán nàng ngay vị trí của hoa bị ngạn lập tức máu từ đó cứ thế tuôn ra cơ thể nàng ngã gục xuống linh hồn nàng rời khỏi thân xác kia bay lơ lững trên không trung.-" Nhân loại người quá mềm yếu".

Vì kẻ mềm yếu như người dễ bị kẻ khác điều khiển làm hại đến Hân nhi của ngài.

An Kỳ vung tay đẩy Triệu Tiểu Đường văng ra xa đập mạnh vào thân cây trên trán xuất hiện dòng chất lỏng chảy xuống.

-" Tiểu Đường".

Dụ Ngôn sau khi hạ được Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy Triệu Tiểu Đường bị đánh ra xa liền chạy đến đỡ cô đứng lên.

Cô khi thoát khỏi điều khiền liền phát hiện người bên cạnh mình không phải nàng lại nhìn trên đài cơ thể bất động nằm trên kia đang dần biến thành một hình nhân.-" Còn không mau xuất hiện người cần bổn quân dẫn người ?".

Thanh âm thanh lãnh tàn khốc vô cùng khiến tất cả mọi người đều run sợ trước khí thế áp bức lúc này.

Từ trong đám đông nữ vương bước ra đi thẳng lên đài đối mặt với nữ hoàng.-" Là ngươi dám tổn thương nàng".

An Kỳ khẳng định khiến nàng ta không kịp giải thích chỉ biết quỳ xuống nhận lỗi với ngài hi vọng ngài bỏ qua.-" Thân thiếp có lỗi xin ngài niệm tình xưa tha cho thiếp".

Nàng ta nghĩ An Kỳ vẫn còn yêu mình như trước kia luôn bảo hộ nàng ta nên mới không sợ An Kỳ trách tội.

Nhưng cô ta đã lầm An Kỳ không quan tâm lí do gì liền cho người áp giải nàng ta xuống giam vào tù lao chờ ngày phán tử.-" Nhìn kìa... nhìn kìa".

Một vị thần ma giới hô to khiến tất cả chú ý vào ánh sáng màu bạc phát ra trên bầu trời rồi mọi người lại nhìn thấy linh hồn của nàng xuất hiện.

Triệu Tiểu Đường không chàn chờ chạy nhanh đến chỗ nàng, nàng nhẹ đáp xuống đứng đối diện với cô.

Cô muốn chạm vào nàng nhưng không được vì nàng hiện tại chỉ là một linh hồn.-" Đừng khóc như trẻ con vậy... hiện tại ta không thể giúp người lau nước mắt cũng không thể ôm người... thứ ta làm được chính là nói yêu người.

Triệu Tiểu Đường thời gian chúng ta bên cạnh nhau tuy ngắn nhưng lại rất hạnh phúc ta cảm nhận được tất cả hơi ấm mà có lẽ từ lâu nay ta chưa bao giờ được cảm nhận cũng chính tình yêu dành cho người là động lực giúp ta tồn tại đến thời điểm bây giờ ,dù biết được người cũng yêu ta ta rất hạnh phúc.

Nhưng ta lạ không thể kiên trì được nữa rồi, ta không thể hứa trước được với người trong từng kiếp vì ta không còn kiếp nào nữa.

Chỉ có thể đem tình yêu này cùng người mà biến mất, điều ta muốn duy nhất chỉ có một người sẽ giúp ta thực hiện sao?".

Ngu Thư Hân mỉm cười nói nụ cười đó chứa nhìu tâm sự.-" Chị nói đi mọi thứ tất cả em sẽ nguyện vì chị làm".

Triệu Tiểu Đường nghẹn ngào nói.

Cô không muốn nàng biến mất nhưng cô không có cách nào giữ nàng ở lại.

-" Đừng quên chị nhé!

Dù thế giới mày có lãng quên chị nhưng chỉ xin em đừng quên chị.

Nó có thể là điều ích kỉ cuối cùng chị dành cho em ".

Nàng nói xong liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô dù không chạm đến được nó sau đó quay sang hai người Đới Manh cũng Dụ Ngôn lên tiếng nói.-" Tôi phải đi rồi...

đừng quá nhớ tôi.

Nhất là cô đấy Dụ Ngôn yêu tôi bao lâu lại không chịu nói với tôi cô cũng ích kỉ như tôi vậy... nhưng tôi lại thích cô chỉ xin lỗi vì tình yêu của tôi đều dành trọn cho em ấy hãy quên tôi và sống thật tốt nhé.

Còn nữa giúp tôi nói với Tuyết Nhi Giai Kỳ đã chuyển kiếp có lẽ duyên phận hai người vẫn còn người chị như tôi rất vui vì em ấy sẽ có được hạnh phúc lại không còn ân hận cùng dằn vặt... hãy sống thật tốt thay phần của chị gái em.

Đới Manh ba người họ tôi giao lại cho cô chăm sóc họ thật tốt nếu không tôi sẽ quay về trừng trị cô ".

Nàng rơi lệ nói có lẽ đi vì đây là lần từ biệt cuối cùng rồi nàng sẽ mãi chẳng thể còn được gặp lại những bằng hữu thân yêu cùng người yêu của mình nữa.

-" Tôi xin hứa...

Đới Manh tôi nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.

Vì vậy nên cô hãy quan sát chúng tôi đấy".

Đới Manh cũng khóc dù bị roi chịu đòn chịu nhìu tổn thương cô cũng chưa bao giờ rơi lệ nhưng nay lại vì Ngu Thư Hân cô gái từng là tình địch này mà cô khíc đến đau lòng.

-" Hân Nhi...... nàng ".

An Kỳ hiểu rõ nàng đã không còn cách cứu chữa chất độc đã ngấm hết vào linh hồn cùng đinh tiêu hồn.

Nhìn nàng lại một lần nữa biến mất trước mắt mình An Kỳ khống khổ hơn ai hết.

-" An Kỳ ta có một việc muốn nhờ ngài.. hay giúp họ quên đi tất cả những chuyện liên quan đến ta và đưa họ trở về nhân gian sống một cuộc đời bình yên.

Còn ngài cũng hãy quên ta đi".

Nàng vừa nói xong linh hồn liền lại lần nữa bay lên trời sau đó tan biến vầng sáng bạc cũng biết mất tựa như chưa hề xuất hiện.

Mọi thứ đều diễn ra theo đúng quy luật ban đầu vốn có.

Triệu Tiểu Đường đau khổ sau khi được đưa trở về nhân gian liền phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh xung quanh cảnh vật y hệt vào thời điểm nàng xảy ra tai nạn nằm viện hôn mê 8 năm.

Cạch....

Từ bên ngoài bước vào Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy Triệu Tiểu Đường tỉnh lại sau 8 năm hôn mê liền xúc động ôm chặt lấy người kia vui mừng nói.-" Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi".

Triệu Tiểu Đường ngạc nhiên sau đó trong đầu lại xuất hiện nhiều nghi hoặc đây là thế nào vì sao mọi thứ diên ra lại y hệt với điều mà cô từng thấy.

Giữ những nguy hoặc đó trong lòng cô nghe theo mọi thứ mà Khổng Tuyết Nhi nói những cử chỉ lời nói đều giống hệt nhưng để tìm ra thắc mắc này cô chỉ đành lên tiếng hỏi bạn thân nhất của mình.-" Từ lúc hôn mê đến giờ mình đã tỉnh lại bao giờ chưa ngoại trừ lần tỉnh lại lần này?".

Khổng Tuyết Nhi nghe cô hỏi như vậy liền lắc đầu.

Cô nhìn vậy chỉ thở dài sau đó lại tiếp tục nói.-" Mình đã có một giấc mơ.... giấc mơ ấy rất chân thật.

Có một cô gái xuất hiện trong giấc mơ và mình không thể nào có thể quên được cô ấy...".

Triệu Tiểu Đường nói ánh mắt ưu thương ngay lúc này đây cô rất nhớ nàng.-" Không sao cả mọi thứ đều sẽ ổn cả... ngày mai chúng ta xuất viện cậu đến nhà tớ ở cùng nhé".

Không Tuyết Nhi nói dù sao thì 8 năm trước người thân của cô đều đã mất với tư cách là người bạn thân nhất nàng đương nhiên phải giúp đỡ cô.

Sáng hôm sau cả hai làm thủ tục xuất viện xong vừa đi ra ngoài liền có một chiếc xe màu đen xuất hiện trước mặt hai người.

Từ bên trong một nữ nhân cao lãnh bước ra khí chất hơn người vẻ đẹp quyến rũ đôi mắt bị che bởi cặp kính đen.

Nữ nhân kia đi đến chỗ hai người tháo kính xuống ôn nhu nhìn Khổng Tuyết Nhi nói:-" Tiểu Tuyết...tôi đến đón em đây".

Khổng Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu sau đoa kéo Triệu Tiểu Đương lại giới thiệu.-" Đây là Triệu Tiểu Đường khuê mật của em...

Tiểu Đường người này là cấp trên của mình Hứa Giai Kỳ".

Khổng Tuyết Nhi cười ngại ngùng nói nàng cũng không thể nói với Triệu Tiểu Đường đây là tình nhân của nàng cũng là người yêu của nàng đi làm vậy nhỡ khiến Triệu Tiểu Đường không vui thì sao.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi nghĩ cho Triệu Tiểu Đường sợ cô không vui lại không nghĩ đến Hứa Giai Kỳ sẽ không vui.- " Xin chào Đường tiểu thư rất vuk được làm quen nhưng tôi và Tiểu Tuyết là người yêu ".

Bên ngoài Hứa Giai Kỳ lịch sự cười nhưng bên trong thầm oán giận Khổng Tuyết Nhi vô tâm dám nói cô là cấp trên vậy cô sẽ tận lúc làm cấp trên ở trên giường.-" À.. rất vui được làm quen".

Cô ban đầu nhìn thấy Hứa Giai Kỳ thì vô cùng ngạc nhiên người này cũng có xuất hiện trong giấc mơ của cô hiện tại lại cũng Tuyết Nhi yêu đương có lẽ đi vì dù sao trong giấc mơ kia tình yêu Hứa Giai Kỳ dành cho Khổng Tuyết Nhi sâu đậm như vậy.

-" Chúng ta đi thôi".

Khổng Tuyết Nhi lên tiếng nói xong cả ba cùng nhau đi ăn.

Trên bàn ăn toàn những món mà nàng cùng cô thích ăn vì thế mà cô có thể ăn nhìu hơn một chút.

Cạch....Cũng vào thời điểm cô ngẩn đầu nhìn trước mắt cô xuất hiện hai người rất đỗi quen thuộc khiến cô bất giác chạy về phía hai người.

Đứng trước mặt hai người kia cô lên tiếng nói:-" Dụ Ngôn...

Đới Manh.

Hai người cũng ở đây".

Cô không nghĩ đây là trùng hợp vì vốn dĩ gặp được Hứa Giai Kỳ đã rất đỗi quá trùng hợp rồi.

Vì bất ngờ bị chắn đường nên Dụ Ngôn có chút nhíu mài, bên cạnh Đới Manh nhìn phu nhân nhà mình có vẻ không thoải mái liền lên tiếng hỏi.-" Vị tiểu thư này vì sao lại biết tên chúng tôi".

Dụ Ngôn lại thấy người trước mắt rất quen dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng cô không thể nhớ rõ được.

Lại rất tò mò vì sao người này lại biết tên của cô cùng Đới Manh.-" Có lẽ tôi nhận nhầm đi ".

Biết hai người không nhớ ra mình cô cũng không nghĩ sẽ tiếp tục nói chuyện liền muốn rời đi thì đã nghe thấy tiếng của Dụ Ngôn.-" Khoan đã... tôi nhớ ra cô rồi, Triệu Tiểu Đường cô từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi cùng Ngu Thư Hân".

Dụ Ngôn ngay từ lúc cô quay lưng đã có thể nhớ tại sao cô lại có thể quên người này được vì đây chính là cô gái mà Ngu Thư Hân yêu nhất.

Lại nhớ đến Ngu Thư Hân có lẽ từ khi tỉnh khỏi giấc mơ Dụ Ngôn đã không còn nhìn thấy nàng ấy.-" Tiểu Đường mọi người quen nhau sao vậy thật tốt quá hai người cũng đến nhà chúng tôi tham quan đi, chị gái tôi có lẽ đang chờ mọi người ".

Khổng Tuyết nhi vui vẻ nói.

Cô quen với Đới Manh cùng Dụ Ngôn vì hai người họ là bằng hữu của Hứa Giai Kỳ.-" Vậy cũng được".

Dụ Ngôn gật đầu nó, cô cảm giác người chị mà Khổng Tuyết Nhi nhắc đến rất có thể là người kia vì vậy liền muốn đến đó xác minh.

Còn Triệu Tiểu Đường lại không hiểu Khổng Tuyết Nhi vốn là cô nhi vì sao lại xuất hiện thêm người chị gái này vì đó nên cô cũng tò mò về người này.

Tất cả cùng nhau đến biệt thự nhà chị gái nàng cũng là nơi mà sau này Triệu Tiểu Đường sẽ ở.

Về đến cổng Khổng Tuyết Nhi ấn chuống sau đó có người ra đón họ.

Xuất hiện trước mắt họ là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta động tâm.

Nhưng lại có hai người rơi lệ vì sự xuất hiện của người con gái trước mắt.

Nhìn nàng thật lâu sau đó hai người nhìn nhau nụ cười niềm hạnh phúc đề thể hiện trên gương mặt từ lâu vốn đã đóng băng.-" Là chị ấy Ngu Thư Hân".

Hai Người đồng thanh nói sau đó lại mỉm cười nụ cười rực rõ hơn ai hết tất cả mọi người đều quên nhưng chỉ còn hai người họ còn nhớ.

Thế giới đã bỏ rơi chị ấy nhưng hai người sẽ lại tìm được chị ấy vì chị ấy chính là bảo bối quý nhất trong trái tim hai người.

-" Đã lâu... xin chào tôi là Ngu Thư Hân".

Nàng mỉm cười nhìn tất cả mọi người nhưng ánh mắt đặc biệt lại chỉ nhìn mỗi mình cô ánh mắt ấy giống hệt như ánh mắt lần cuối cùng cô gặp nàng.

Có lẽ ông trờ cho cô cơ hội lần nữa dù giấc mơ kia là thật hay giả cô đều không quan tâm vì người cô quan tâm nhất đã ở đây.

END.
 
Back
Top Bottom