[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 82,377
- 0
- 0
Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống
Chương 39: Không thể chịu nổi
Chương 39: Không thể chịu nổi
Gọi lại một tiếng cho anh nghe đi
*
Mười lăm phút trước khi nhận được cuộc gọi từ Bùi Cạnh Nghi, Lawrence vừa khoác lên mình bộ vest mà quản gia đã ủi thẳng tắp từ sớm, đồng thời lắng nghe Pierre báo cáo lịch trình trong ngày.Pierre cầm chiếc iPad, giọng đều đều: "Mười giờ rưỡi, cuộc họp trực tuyến với đoàn luật sư tín thác đã xác nhận.
Mười một giờ, phỏng vấn chuyên mục của NEW TIME ở phòng khách số 3, danh sách câu hỏi đã gửi vào email ngài.
Buổi trưa là tiệc trưa riêng của gia tộc Massimo, dự kiến kéo dài hai tiếng, có kèm thực đơn rượu vang và món ăn chọn lọc."
Lawrence ngồi ở đầu bàn dài, vừa ăn sáng vừa thong dong nghe báo cáo.
Bữa sáng của anh ngày nào cũng do chuyên gia dinh dưỡng tính toán tỉ mỉ theo thể trạng.
Anh chưa từng ăn nhiều hơn vì thấy ngon, cũng không bao giờ kêu ca nếu không hợp khẩu vị.
Với Lawrence, ăn uống cũng giống như làm việc — chỉ là một phần trong thời khóa biểu hằng ngày.Pierre đã quá quen với nhịp sống khắt khe đến mức khô khan ấy, nên sau khi báo cáo xong liền lùi sang một bên chờ chỉ thị.Dùng bữa xong, Lawrence lau tay, đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Căn phòng rộng rãi, sáng sủa, tủ trưng bày phân loại gọn gàng theo chất liệu.
Những chiếc khuy măng sét bằng bạc, vàng, mã não, men sứ, thậm chí cả loại khắc huy hiệu gia tộc đều được xếp ngay ngắn trên đệm nhung đen.Anh tùy ý chọn một đôi khuy dạng chuỗi, định rời đi thì ánh mắt bất chợt dừng lại ở tầng trên cùng của tủ — nơi chỉ lặng lẽ đặt hai chiếc túi nữ.Quà tặng mà anh chưa từng có cơ hội trao đi.Lawrence đưa tay định lấy xuống thì chuông điện thoại vang lên.
Pierre bước đến cửa, cung kính đưa máy.Không rõ bên kia nói gì, chỉ thấy gương mặt Lawrence dần trầm hẳn, ngón tay siết chặt đến mức xương bàn tay nổi rõ, trắng bệch.
Chiếc điện thoại mỏng manh như thể chỉ một giây nữa sẽ vỡ vụn trong lòng bàn tay anh.Là người từng theo bên anh nhiều năm, Pierre hiếm khi thấy Lawrence mất kiểm soát — ngoại trừ cái ngày cô Thẩm xảy ra chuyện.
Vì vậy, mức độ này đã đủ khiến anh cảm thấy bất ổn.Lawrence cúp máy, bước ra khỏi phòng thay đồ, trên người tỏa ra một luồng áp lực nặng nề khiến Pierre thậm chí khó thở."
Những lịch trình hôm nay có thể hủy, hủy hết."
Anh lạnh lùng dặn, rồi thẳng bước đi.Pierre vội vàng theo sau, do dự hỏi: "Cả bữa trưa cũng...?"
"Tất cả."
"Vâng, thưa ngài."
Anh ta lập tức gửi thông báo hủy cuộc họp cho luật sư, ngẩng đầu lên thì bóng dáng Lawrence đã biến mất.
Đến lúc lên xe, Pierre vẫn còn thở dốc.
"Thưa ngài, giờ ta sẽ đi đâu?"
"Về Walston."
Trang viên Walston?
Pierre thoáng sửng sốt.
Vậy thì, cuộc gọi vừa rồi chính là từ phu nhân De Ville?
Bà ấy đã nói điều gì khiến ngài phản ứng dữ dội đến thế?Khi Lawrence đến nơi đã là mười một giờ.
Ngay lúc xuống xe, anh liền thấy trước cửa có một chiếc SUV đen tuyền, kiểu dáng cứng cáp, nổi bật và chướng mắt hệt như chủ nhân của nó.Anh lạnh lùng liếc qua, không buồn đổi sắc mặt, trực tiếp đi vào sảnh chính.
Quản gia từ trong bước ra, cung kính cúi chào: "Ngài Lawrence, phu nhân và mọi người đã chờ trong phòng khách.
Ngài Evan cũng vừa tới, để tôi đưa ngài vào."
Người quản gia này đã làm việc tại Walston hơn mười lăm năm, từ khi Lawrence còn là thiếu niên.
Với vị "thiếu gia" ông nhìn lớn lên từng ngày, ông luôn bớt phần gò bó, nói năng tự nhiên hơn đôi chút: "Phu nhân nghe tin hôm nay ngài Evan dẫn bạn gái về thì rất vui mừng."
"Thế sao?"
Giọng Lawrence nhạt nhẽo, bước chân không chậm lại, gương mặt cũng chẳng hề dao động.
Nhưng chẳng hiểu sao, quản gia vẫn thoáng nhận ra một tia bất mãn, thậm chí có chút mỉa mai ẩn trong lời anh.
Chắc chỉ là ông đa nghi quá thôi.Ngài Lawrence vẫn là quý ông lịch thiệp, sao có thể lạnh lùng châm biếm người khác?Phòng khách trong trang viên mát lạnh, thoang thoảng mùi hương an thần do chuyên gia điều chế.
Trên ghế nhung xanh thẫm mềm mại, Thẩm Úc Đường lại ngồi chẳng khác nào trên bàn chông.Không khí lạnh khiến cô mồ hôi túa ra, lòng bàn tay ẩm ướt.
Trong đầu cô vẫn văng vẳng hình ảnh khi nãy — khoảnh khắc Bùi Cạnh Nghi vừa trông thấy mình, bà thoáng sửng sốt, thậm chí không kịp giữ vững phong thái thường ngày.
Đó không chỉ là ngạc nhiên, mà là kinh hoàng pha lẫn phức tạp.Cô thật không ngờ, Lawrence và Lục Yến Hồi lại là anh em cùng mẹ khác cha!Thảo nào.Thảo nào đôi khi cô cảm thấy giữa họ có nét gì đó giống nhau — nhất là đường cằm và đôi môi.
Nhưng làm sao cô có thể nghĩ tới khả năng này chứ?
Huống hồ, Bùi Cạnh Nghi với Lục Yến Hồi vốn chẳng hề giống nhau.Giờ phút này, Thẩm Úc Đường chỉ thấy ngượng ngùng đến mức chẳng dám nhìn ai, càng không dám ngẩng đầu đối diện Bùi Cạnh Nghi.Cô lo sợ đối phương sẽ nghĩ mình là kẻ lẳng lơ, thích đùa giỡn tình cảm, khiến hai người con trai của bà xoay mòng mòng.
Một người vì cô mà chiếm trọn sự chú ý giữa buổi dạ tiệc, một người lại đưa cô về ra mắt gia đình.Đặt mình vào vị trí của Bùi Cạnh Nghi, cô cũng khó mà không sinh định kiến với một cô gái như thế.Thật đúng là khốn đốn!Cô gần như đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mời ra khỏi cửa."
Cô Thẩm, cô và A Hồi quen nhau thế nào?
Có thể kể tôi nghe được không?"
Bùi Cạnh Nghi đặt tách trà xuống, bất ngờ ngẩng lên, mỉm cười hỏi.Thẩm Úc Đường bị gọi tên bất chợt, hoảng hốt đến tim nhảy loạn, vừa định đáp thì Lục Yến Hồi đã nắm chặt tay cô: "Là ở tiệc rượu của Lawrence.
Con chủ động theo đuổi cô ấy."
Hắn nhận ra sự căng thẳng của cô từ lúc bước vào, bèn cúi xuống thì thầm bên tai: "Đừng sợ, có chuyện gì cứ để anh lo."
Dưới ánh mắt dò xét của Bùi Cạnh Nghi, Thẩm Úc Đường chỉ muốn tìm cái lỗ nấp.
Cô cúi gằm mặt, vội vã nhấp một ngụm trà để che giấu sự bối rối."
Ừm."
Bùi Cạnh Nghi khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ khó đoán: "Cô Thẩm quả thật có sức hút như vậy."
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khách chậm rãi mở ra.
Ba người đồng loạt ngoảnh đầu nhìn ra ngoài.Một bóng dáng bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu xuất hiện nơi ấy.
Bộ vest đen tuyền, cà vạt đen, sơ mi trắng, một tay tùy ý bỏ vào túi quần.
Anh lặng lẽ đứng ở cửa, như cây bách phủ đầy sương tuyết, bất động mà tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.
Khuôn mặt gần như không có biểu cảm, chỉ có đôi môi mỏng khẽ cong, hiếm hoi mang theo một nét cười châm biếm."
Quả thật rất náo nhiệt."
Đôi mắt xám xanh lạnh lẽo của anh vượt qua cả Lục Yến Hồi và Bùi Cạnh Nghi, trực tiếp rơi xuống người Thẩm Úc Đường ở bên kia sofa — chính xác hơn là rơi xuống bàn tay cô đang bị một người đàn ông khác nắm lấy.
Anh đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm vào cô, không hề nhúc nhích."
Sao cậu lại tới đây?"
Lục Yến Hồi lạnh giọng mở miệng, rồi liếc qua Bùi Cạnh Nghi.
Nhưng Bùi Cạnh Nghi chẳng hề dao động, thản nhiên nhấc tách trà, nhẹ thổi làn khói nóng quanh miệng ly, động tác tao nhã, tư thế ung dung.Với kẻ từng chứng kiến mưa máu gió tanh như Bùi Cạnh Nghi, cảnh tượng trước mắt chẳng thấm vào đâu.
Bà chậm rãi nhấp một ngụm hồng trà, ánh mắt xuyên qua làn sương trà mỏng, dừng lại trên người Thẩm Úc Đường.
Thực ra bà hoàn toàn không biết "cô gái" mà Lục Yến Hồi nói sẽ đưa đến gặp chính là Ivy — người mà cả bà lẫn Lawrence đều đã để tâm.Mà Lục Yến Hồi hiển nhiên cũng chẳng biết bà từng gặp Ivy một lần, càng không rõ đêm tiệc ấy Lawrence đã vì cô mà làm ra những chuyện gì.Hai anh em từ nhỏ đã bất hòa: một người ôn nhu nhã nhặn, một kẻ trầm mặc lạnh lùng.
Nhưng tính khí lại cứng đầu như nhau, mỗi kẻ ôm giữ một loại cố chấp.Ý định ban đầu của Bùi Cạnh Nghi rất đơn giản — thừa dịp bữa cơm này, có lẽ có thể khiến hai người chịu ngồi chung một bàn, nói vài câu.
Dù chỉ là vẻ ngoài thôi cũng tốt hơn cắt đứt hoàn toàn.Bây giờ thì hay rồi, không đánh nhau đã là tạ ơn trời phù hộ.
Ai bảo là anh em ruột chứ, khó khăn lắm mới thích một cô gái, lại cùng lúc vướng vào một người.
Đầu Bùi Cạnh Nghi như muốn nổ tung.Bà đặt tách trà xuống, nhìn Lawrence mỉm cười: "Đứng đó bất động làm gì?
Tê chân rồi à?"
Người ngoài có thể không hiểu tính khí Bùi Cạnh Nghi, nhưng Lawrence và Lục Yến Hồi thì rõ hơn ai hết.
Đừng nhìn bà lúc này còn mỉm cười, biết đâu giây tiếp theo đã bật dậy mắng người.
Lawrence khựng một chút, cuối cùng vẫn bước vào."
Ngồi chỗ nào vừa ý đi."
Ánh mắt Bùi Cạnh Nghi quét qua anh.
Ghế sofa dài đã có Lục Yến Hồi và Thẩm Úc Đường chiếm chỗ, giờ chỉ còn lại chiếc sofa đơn trống.
Thẩm Úc Đường nghĩ rằng Lawrence hẳn sẽ ngồi vào đó, dù về tình hay về lý đều nên thế.Nào ngờ, anh lại đi thẳng tới, đứng ngay trước mặt cô.
Tim Thẩm Úc Đường suýt nhảy khỏi cổ họng, cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu, chỉ thấy đôi giày da Derby chạm khắc thủ công sáng bóng của anh dừng cách đầu gối cô chừng một gang."
Tôi có thể ngồi đây không, cô Thẩm?"
Giọng nói trầm ấm, êm tai vang trên đỉnh đầu cô, cùng lúc, hương khổ ngải lạnh lẽo thoang thoảng vờn quanh.Thẩm Úc Đường cứng ngắc ngẩng đầu: "Ờ... có thể—""Con lạnh lắm sao, Lawrence?"
Bùi Cạnh Nghi vẫn mỉm cười ôn hòa, "Cứ chen vào mới thấy ấm áp hơn à?"
"Không phải mẹ bảo con chọn chỗ mình thích sao?"
Lawrence đáp bình thản, nhất là tiếng "mẹ" bật ra lại dịu dàng đến mức lạ thường.
"Con thích sofa dài này hơn."
Nói xong, anh ngồi xuống ngay cạnh Thẩm Úc Đường.
May mà sofa đủ dài, giữa họ còn dư chỗ cho ba bốn người nữa.
Nhưng bàn tay Thẩm Úc Đường gần như sắp bị Lục Yến Hồi bóp nát.
Bề ngoài hắn vẫn ung dung gác chân, động tác tự nhiên thoải mái, song cánh tay căng chặt và lực nắm bàn tay lại tố cáo cơn nhẫn nhịn đang sôi sục.
Như con sói vương khi lãnh địa bị xâm phạm, chỉ chực nhảy lên cắn xé kẻ xâm nhập."
Con đưa cô ấy đi tham quan trang viên trước."
Lục Yến Hồi đứng dậy, vòng tay ôm vai Thẩm Úc Đường, dẫn cô rời đi."
Cũng được."
Bùi Cạnh Nghi mỉm cười, "Bữa tối đã chuẩn bị xong, lát nữa cứ sang nhà ăn Trung.
A Hồi nói cháu thích ăn cay, đúng không?"
Bất ngờ bà quay sang hỏi Thẩm Úc Đường bằng tiếng Trung."
Dạ... vâng, thưa... thưa dì."
Sự thay đổi đột ngột trong cách xưng hô khiến Thẩm Úc Đường có phần không kịp thích ứng.
Mới mấy hôm trước, quan hệ giữa họ vẫn là giám tuyển và người ủy thác, giờ lại biến thành một vai trò khác..."
Vậy là tốt.
A Hồi là đứa chu đáo, ở bên nó cháu sẽ hạnh phúc."
Loại hạnh phúc ấy tối qua Thẩm Úc Đường đã thấm thía.
Cô khẽ gật đầu: "Dì nói đúng, A Hồi quả thực khiến người ta cảm thấy hạnh phúc."
Dù cái cách xưng hô ấy vẫn khiến cô chưa quen nổi.Chờ hai người ra khỏi phòng khách, nụ cười trên môi Bùi Cạnh Nghi mới tan biến.
Khi đặt tách trà xuống đĩa lót, bà cố tình đặt mạnh hơn thường lệ.Lawrence thừa hiểu, mẹ anh chưa từng phạm phải lỗi lễ nghi như vậy — trừ phi, là cố ý."
Nói cho mẹ nghe, A Hành, con nghĩ gì?"
Ánh mắt ôn hòa của Bùi Cạnh Nghi dán chặt vào anh, như muốn xuyên thấu khuôn mặt lạnh lùng kia, nhìn rõ cảm xúc bị giấu tận sâu bên trong.
Lawrence cúi mắt, ngón tay mân mê món đồ bạc trong lòng bàn tay, chậm rãi xoay tròn, như lấy đó che đi sự im lặng.Hàng mi vàng nâu dài rủ bóng lưa thưa trên gương mặt, che khuất đôi mắt như biển sâu của anh."
Ngẩng đầu, nhìn mẹ."
Giọng nói ra lệnh ngắn gọn.
Lawrence khựng lại, rồi đặt món đồ về chỗ cũ, ngẩng đầu đối diện với bà.
Trong mắt người ngoài, anh là con công kiêu hãnh, cao quý, xa cách.
Nhưng trước mẹ, anh chỉ là cánh chim non chưa đủ lông cánh.
Nghe ra sự cứng rắn trong giọng nói của bà, anh không dám cãi lại nửa lời."
Con từng tỏ tình với Ivy chưa?"
Ánh mắt Lawrence khẽ cụp, giọng điệu vẫn bình lặng: "Nếu mẹ có điều muốn nói thì hãy nói thẳng."
Bùi Cạnh Nghi lặng lẽ nhìn anh, khẽ thở dài.Bà đứng dậy, vòng qua bàn trà, ngồi xuống cạnh anh, giọng dịu đi: "Mẹ không quan tâm giữa các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại, cô ấy là bạn gái của anh con.
Đó là sự thật."
"Cô ấy đã đưa ra lựa chọn."
"A Hành, nếu con thực sự thích cô ấy, vậy thì càng phải tôn trọng quyết định của cô ấy.
Không phải cưỡng cầu, không phải dây dưa, mà là chấp nhận."
Đôi môi Lawrence mím thành đường thẳng, cả người căng chặt như phiến đá sắp nứt vỡ."
Mẹ biết, lời này rất tàn nhẫn với con.
Nhưng con còn trẻ..."
Giọng Bùi Cạnh Nghi chậm rãi hạ thấp, mang theo mấy phần khuyên nhủ."
Con sẽ còn gặp rất nhiều người, cũng xuất sắc, cũng rực rỡ như thế.
Bất kể sau này con yêu ai, mẹ đều sẽ ủng hộ và tôn trọng con.
Nhưng mà—"Bà dừng lại, ánh mắt trầm xuống."
Chỉ riêng cô ấy... thì không được."
Lawrence lặng lẽ ngồi đó, như một bức tượng chìm sâu đáy biển, không nói một lời, không biểu cảm, thậm chí ngay cả hơi thở cũng như biến mất.Sự im lặng ấy kéo dài đến mức giống như anh chưa từng nghe thấy một câu nào bà nói, kéo dài đến mức cả con người anh như bị ghế nuốt chửng, chỉ còn trơ lại một lớp vỏ rỗng tuếch.Mãi đến thật lâu sau, anh mới chậm rãi ngẩng đầu, giọng trầm xuống: "Nhưng chỉ riêng cô ấy... là khác."
Giọng anh phẳng lặng, song lại khiến Bùi Cạnh Nghi sững người.Bà chưa từng thấy Lawrence như vậy.Anh vốn dĩ là kẻ cực kỳ biết chừng mực, luôn giữ được lý trí tuyệt đối trong mọi tình huống phức tạp nhất.
Thế nhưng giờ đây, trong mắt anh lóe lên một thứ đáng sợ — đó là sự cố chấp.Một khi lung lay liền rơi vào vực thẳm, là thứ cố chấp sẽ khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Bà bỗng ý thức được, Lawrence lần này không phải hứng khởi nhất thời.
Anh thực sự, thực sự đã sa vào rồi."
Dĩ nhiên mẹ biết cô ấy khác."
Bằng không sao lại khiến cả hai anh em cùng mê mẩn đến điên đảo.
Một lát sau, Bùi Cạnh Nghi khẽ thở dài, "Từ nhỏ các con đã tranh giành, đã cãi vã.
Nói cho cùng... là mẹ nợ A Hồi quá nhiều."
"Cho nên lần này, mẹ không thể chiều ý con nữa."
Ánh mắt bà nhìn thẳng về phía anh, dần lấy lại sự kiên định."
Con sang trụ sở Frankfurt một thời gian đi.
Bình tĩnh lại, đừng lún quá sâu."
Giọng nói bà vẫn ôn hòa, nhưng lời đã rõ ràng.
Bà muốn anh tạm rời xa nơi này.Lawrence ngả lưng trở lại sofa, khóe môi khẽ nhếch, bật cười, nụ cười lạnh lùng như một sự nhận mệnh chua chát.Anh nhìn Bùi Cạnh Nghi, lạnh băng buông một câu: "Người nợ anh ấy là mẹ, không phải con."
Đồng tử bà khẽ co lại, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra được chữ nào."
Chẳng lẽ mẹ còn chưa hiểu sao?
Chúng con tranh giành, chưa từng là vì căm ghét lẫn nhau."
Ánh mắt anh tĩnh lặng đến mức khiến người khác bất an."
Chúng con tranh tới tranh lui, chẳng qua chỉ là muốn giành được sự chú ý của mẹ."
"Nhưng mẹ chưa từng chịu dành thời gian cho chúng con, thưa mẹ."
Nói xong, anh đứng dậy, ung dung cài lại khuy áo vest, thần sắc đã trở về với dáng vẻ Lawrence lạnh nhạt, bất động trước gió."
Con sẽ không rời khỏi Ý."
"Mẹ đừng mơ."*Khu vườn trung tâm của trang viên Walston là một trong những nơi mộng mị nhất.
Giữa vườn là đài phun nước cổ ba tầng, xung quanh được bao bọc bởi tường cây bách cắt tỉa ngay ngắn, tạo thành một mê cung trật tự nghiêm ngặt.Từ trên cao nhìn xuống, đó là một đồ án hình học hoàn mỹ.Những tượng thần Hy Lạp sắp xếp đối xứng, ẩn hiện trong bóng cây, loang lổ sáng tối.
Thỉnh thoảng vài con công trắng tao nhã dạo qua bãi cỏ, xòe cánh, bộ lông trắng muốt hắt ánh sáng lấp lánh.Thẩm Úc Đường ngồi bên bệ cẩm thạch của đài phun nước, lặng lẽ ngắm nhìn khu vườn trước mắt.
Quang cảnh quá đẹp, đẹp đến mức khiến cô phải ghen tị với những người được sống nơi đây.
Ghen tị, tự nhiên như hơi thở."
Em không thích nơi này sao?"
Lục Yến Hồi nghiêng người nhìn cô."
Không phải."
Thẩm Úc Đường cúi đầu, đầu ngón tay khẽ khuấy những cánh hoa trôi trên mặt nước.
"Em rất thích."
Dù không thấy nét mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng, Lục Yến Hồi đã nhận ra tâm tình cô."
Sao thế?
Có chút không vui à?"
Thẩm Úc Đường im lặng mấy giây, mới ngẩng lên nhìn hắn:"Vậy... anh định bao giờ mới nói với em?"
"Là định giấu mãi, chờ em tự phát hiện, đúng không?"
Sắc mặt Lục Yến Hồi khựng lại.Hắn biết cô đang nói đến chuyện gì.Im lặng một thoáng, hắn cúi người nắm lấy bàn tay còn vương giọt nước của cô, dắt cô bước về phía một đình lục giác trong sâu vườn.
Chung quanh là cây nguyệt quế và bụi hồng rậm rạp, hương hoa ngào ngạt, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua mái vòm hoa văn, rơi xuống giữa hai người.Hắn kéo cô ngồi đối diện, khuỷu tay chống lên gối, thân thể hơi nghiêng, tầm mắt bằng nhau, giọng nói dịu dàng: "Vốn dĩ hôm nay anh định sẽ nói với em."
Ánh mắt hắn chân thành, "Nhưng anh thừa nhận, anh đã cố ý trì hoãn."
"Bởi anh không muốn em nhìn thấy phần tồi tệ của anh."
Đôi mắt màu hổ phách mỗi khi nhìn cô đều dịu dàng đến nao lòng.
Một câu ấy đánh thẳng vào tim Thẩm Úc Đường.Cô biết hắn không hề nói dối.
Bởi cô cũng vậy.Cũng chẳng muốn ai thấy những ký ức tệ hại nhất của đời mình.Cô nào đã từng kể hết với hắn?
Vậy thì có tư cách gì trách hắn?"
Em thấy, hình như chúng ta chưa từng thật sự hiểu rõ nhau."
Thẩm Úc Đường khẽ nâng tay, chạm nhẹ lên gò má hắn."
Biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ nhận ra chúng ta hoàn toàn không hợp."
Lục Yến Hồi nghiêng mặt, áp vào lòng bàn tay cô, cười khẽ, nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn trong lòng bàn tay."
Vậy thì hãy biến anh thành dáng vẻ em thích."
Giọng hắn rơi xuống, cũng là lúc nụ hôn theo ngón tay mà đi xuống, lướt qua cổ tay, dọc theo cánh tay, dày đặc, quấn quýt.Ngay giây sau, hắn kéo mạnh, ôm trọn cô vào lòng rồi vây chặt.
Ngón tay cái cọ nhẹ lên môi cô, thân mật mà càn rỡ."
Vừa nãy trước mặt mẹ anh, em gọi anh thế nào?"
Hắn cúi sát, giọng thấp khàn, "Gọi lại một tiếng cho anh nghe đi."
Đôi tai Thẩm Úc Đường lập tức đỏ ửng, ngước mắt trừng hắn một cái, định đứng dậy tránh thoát, nhưng hắn đã nhanh hơn, giữ chặt sau gáy cô.Không cho cô trốn."
Đừng hòng trốn."
Giọng hắn khàn khàn, khóe môi ẩn ý cười, "Một tiếng anh mua cho em một cái túi, hai tiếng mua hai cái.
Không giới hạn."
Thẩm Úc Đường tức muốn cắn hắn một cái.Sao ngay cả Lục Yến Hồi cũng giở trò này rồi.Nhưng khổ nỗi, cô lại chỉ chịu thua mỗi chiêu này thôi.Thế là giọng cô mềm đi, ngọt ngào gọi hết lần này tới lần khác: "A Hồi...
A Hồi...
A..."
Chữ cuối còn chưa kịp thoát ra đã bị hắn chặn lại bằng nụ hôn.
Âm tiết tan trong môi răng, hóa thành vô số nụ hôn dồn dập phủ xuống.Không hiểu vì sao chỉ hai chữ ấy lại khiến hắn phản ứng dữ dội đến vậy.
Nụ hôn gấp gáp, cuồng nhiệt, quấn chặt lấy cô, nhanh đến mức lưỡi cô theo không kịp nhịp hắn.Hắn kẹp chặt cô trong vòng tay, khiến cô lập tức cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt.
Thẩm Úc Đường giật lùi cổ, đẩy hắn ra.Lục Yến Hồi vừa thoát khỏi cơn mê loạn, đôi mắt vẫn còn mất tiêu cự, dáng vẻ mơ hồ mê hoặc.Cô đứng lên, mỉm cười, khẽ lau vết son còn vương bên môi hắn: "Em đói rồi.
Chúng ta về ăn cơm thôi."
Hai người cùng trở lại phòng ăn.Đó là một nhà hàng Trung Hoa, diện tích không lớn nhưng bài trí nhã nhặn, tinh tế.
Trên bàn vuông bằng gỗ tần bì đặt bộ đồ ăn sứ trắng tinh, bốn người ngồi quanh vừa khít.
Khi họ bước vào, Bùi Cạnh Nghi và Lawrence đã ngồi sẵn.
Lục Yến Hồi kéo ghế cho Thẩm Úc Đường, giọng nhàn nhạt: "Để hai người chờ lâu, ngại quá."
"Giữa chúng ta còn nói gì khách sáo."
Bùi Cạnh Nghi liếc nhìn Lục Yến Hồi một cái, rồi mỉm cười hỏi Thẩm Úc Đường: "Thế nào?
Có thích trang viên không?"
Thẩm Úc Đường khẽ gật đầu: "Rất thích.
Chỉ là... nó quá rộng, e rằng thêm hai ngày nữa cũng chưa dạo hết."
"Vậy thì càng hay."
Nụ cười của Bùi Cạnh Nghi dịu dàng: "Cháu có thể ở lại lâu thêm một chút.
Matthew quanh năm ở Luxembourg, nơi này chỉ mình tôi.
Nếu cháu chịu bầu bạn cùng tôi, tôi cũng có cớ để giữ A Hồi ở bên cạnh."
Lục Yến Hồi không đáp, chỉ cúi đầu rót thêm trà cho Thẩm Úc Đường.
Cô mỉm cười khách khí, hơi ngập ngừng: "Cảm ơn ý tốt của dì, chỉ là cháu còn công việc triển lãm ở nội thành, đi đi về về có lẽ sẽ bất tiện, nên—""Có gì đâu mà bất tiện."
Bùi Cạnh Nghi ngắt lời, không để cô nói hết: "Đã có tài xế đưa đón.
Tôi sống ở biệt thự phía Đông, còn hai đứa ở tòa lâu đài nhỏ phía Nam, chẳng có gì khó khăn cả."
Bà đưa tay khẽ đặt lên bàn tay Thẩm Úc Đường đang đặt trên bàn, giọng tha thiết: "Đừng gò bó.
Cháu là cô gái đầu tiên A Hồi đưa về nhà, ở bao lâu cũng được.
Có cháu ở đây, nó sẽ chẳng còn cớ gì mà không về nhà nữa."
Trong câu nói cuối cùng, Thẩm Úc Đường bất ngờ nghe ra một tia khẩn cầu khó nhận thấy.
Đó là sự tha thiết của một người mẹ, mượn danh nghĩa của cô để giữ con trai mình ở lại, dù chỉ một thời gian ngắn ngủi.Chỉ là...
điều đó còn phải xem Lục Yến Hồi có muốn hay không, đúng không?
Cô vô thức quay đầu nhìn hắn.Lục Yến Hồi cũng đang nhìn cô, ánh mắt vẫn ôn hòa như mọi khi.
Hắn khẽ mỉm cười: "Nếu em thích thì ở lại thêm một thời gian đi."
"Anh sẽ ở cùng em."
Lawrence ở đối diện tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhè nhẹ lên đầu gối, im lặng không nói một lời.
Ánh mắt anh thoáng lướt qua đôi môi của Thẩm Úc Đường — son đã nhạt đi, còn vương chút nhòe mờ.
Rõ ràng là họ đã hôn nhau, hơn nữa còn rất lâu.Lâu đến mức quên cả thời gian, nên mới đến trễ.Ánh nhìn của anh dừng lại quá lâu, khiến Thẩm Úc Đường cũng nhận ra, vô thức nghiêng đầu nhìn lại.
Hai ánh mắt chỉ chạm nhau thoáng chốc rồi vội tách rời.Sắc mặt Lawrence vẫn bình thản, nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại từ từ, từng chút một siết chặt.
Rất nhanh sau đó, anh ngẩng đầu, hướng về phía Lục Yến Hồi, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy: "Vừa hay," Anh nói, "Con cũng đã lâu chưa quay về rồi."
Anh xoay sang nhìn Bùi Cạnh Nghi, giọng điệu lễ phép, dáng vẻ ung dung, thậm chí còn pha chút thân thiết đã lâu vắng bóng: "Con cũng muốn ở lại thêm một thời gian.
Mẹ sẽ không phản đối chứ?"