Tâm Linh Người Thắp Đèn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394281027-256-k290809.jpg

Người Thắp Đèn
Tác giả: PhanPhc906
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tiếng gõ mõ, tiếng kinh cầu siêu liên tục vang lên trong nhà họ Nguyễn.

Trong một năm nay nhà này liên tục có người chết, chưa được bao lâu đã có ba người ra đi và cái mùi chết chóc hoàn toàn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Vì để cứu mẹ mình khỏi bàn tay tử thần mà giờ đây An phải dấn thân vào con đường tìm kiếm sự thật.

Chỉ là, khi càng lật giở từng bí ẩn, cậu càng nhận ra mình đã lọt vào một âm mưu chết chóc.​
 
Người Thắp Đèn
Chương 1 - Nhà họ Nguyễn


Tiếng kinh cầu siêu, tiếng mõ, tiếng khóc nức nở cứ liên tục vang lên trong nhà họ Nguyễn.

Lại là một cái đám tang đang diễn ra.

Cũng lâu lắm rồi nhà này chưa dứt tang sự, cứ người này nằm xuống chưa được bao lâu lại đến người kia nằm xuống.

Ban đầu, người mất là bà Ba Lý, cũng chỉ là người già quá rồi thì phải chết nên tang lễ cứ bình thường mà diễn ra.

Bất quá, chỉ mới hai tháng sau ông Ba cũng liền đi theo bà.

Lúc này cũng có nhiều người dị nghị nhưng đa phần theo lời mấy bà hàng xóm thì là ông Ba nhớ bà Ba quá nên đi theo.

Cứ vậy mà đi qua được mấy tháng, mọi chuyện tưởng chừng đã êm xui thì một lần nữa tai nạn ập đến với gia đình này.

Trong phòng học nọ ở một trường cấp ba, có hai cô trò đang trò chuyện:

“Này An!

Cô biết là gần đây nhà em có nhiều chuyện buồn xảy ra, nhưng mà em phải cố gắng lên, sắp thi tốt nghiệp tới nơi rồi nên đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến học tập”.

“Cô biết em rất buồn, nhưng mà buồn như vậy cũng không giúp ít được gì, chi bằng bây giờ em cố gắng đạt kết quả thật tốt, ông bà em thấy vậy cũng phần nào yên lòng”.

Cậu học sinh nghe vậy, đôi mắt đượm buồn có một chút trấn tỉnh, miệng mấp máy đáp lại:

“Dạ, em sẽ cố gắng hết sức.

Cám ơn cô đã động viên em!”

“Không có gì đâu!

Dù gì em cũng là học sinh của…”

Cô giáo đang trả lời đã bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại không ngừng vang lên.

Thấy vậy nên cô cười cười gật đầu với An rồi đi ra ngoài nghe máy.

Chốc lát sau, cô giáo bước vào với gương mặt hốt hoảng:

“An!

Em đi với cô vào bệnh viện liền bây giờ.

Mẹ em vừa gọi báo tin cha em bị tai nạn giao thông”.

Tin tức chấn động làm vẻ mặt vừa có chút tươi tỉnh của An ngay lập tức biến sắc, cậu ngay lập tức lao đi mà không để ý đến việc phải mang theo cặp sách.

Trước cửa phòng cấp cứu của một bệnh viện nọ có một người phụ nữ với gương mặt tiều tuỵ, thần sắc hốt hoảng đang đứng ngồi không yên.

Đó là bà Tâm - mẹ của An, người vừa nghe tin chồng gặp tại nạn đã lao ngay đến bệnh viện.

Thế nhưng, khi bà vừa đến thì ông Bình đã bị chuyển vào phòng cấp cứu, hiện giờ sống chết còn chưa rõ.

Một hồi chờ đợi sau, khi An và cô giáo cũng đã đến thì cánh cửa phòng cấp cứu mới từ từ mở ra.

Bên trong, ba người mặc đồ bác sĩ bước ra tiến về phía An và hai người mà nói:

“Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, tuy nhiên bệnh nhân sẽ tiếp tục hôn mê trong vài ngày, mong gia đình đừng quá lo lắng”.

Mẹ An nghe vậy liền ríu rít cảm ơn bác sĩ, trên gương mặt tiều tuỵ của bà thoáng lên một nét mừng.

Về phần An, cậu nghe vậy cũng bỏ xuống được tảng đá đang đè trong tim, thở ra một hơi dài như muốn xoã hết cảm xúc đang dồn nén trong lòng.

Một hồi thăm nom về sau, biết được tình hình của ông Bình đã phần nào ổn định nên bà Tâm liền bảo An về nhà.

Theo lời nói của bà thì An cần phải lo đi học, phần vì nhà cửa lúc này cũng cần An về coi ngó.

An nghe lời mẹ nên liền đi nhờ xe cô giáo trở về, tiện đường ghé lấy cặp sách cậu bỏ lại ở trường.

Về đến nhà, An vừa bỏ cặp sách xuống vừa đi bật mấy cái đèn xung quanh lên.

Lúc này trời đã nhá nhem tối nên cậu liền không làm gì khác mà định đi ra sau nhà tắm liền một trận.

Nhà An là nhà ở Nam Bộ kiểu xưa nên nhà tắm thường nằm cách nhà chính một khoảng sân.

Lúc này cậu vừa tắm xong, đang đứng trước gương nhìn nhìn, lòng không ngừng suy nghĩ và lo lắng về những việc không may liên tục xảy ra ở gia đình mình thì bỗng đèn phòng tắm “phụt” một cái rồi tắt ngóm.

Thấy thế, An liền định đi ra kiểm tra thì buồng vệ sinh bên cạnh cậu bắt đầu vang lên những âm thanh “kétt kétt” như có người vừa mở cửa đi vào.

Lúc này cậu chưa thấy gì bất thường mà tự nhủ:

“Lạ thật, nhà không có ai mà sao lại có tiếng mở cửa ở bên cạnh?”

Vừa lẩm bẩm, cậu vừa kéo cửa bước ra bên ngoài, mò mẫm trong bóng tối bước tới trước cửa phòng vệ sinh bên cạnh mà hỏi vọng vào:

“Mẹ hả?

Có phải mẹ ở trong đó không?”

Một hồi im lặng qua đi, không nghe tiếng trả lời nên cậu liền bước tới, vừa định đẩy cửa ra xem bên trong là ai thì cánh cửa đã tự hé ra một khe nhỏ.

Tiến lại gần một chút, đưa mắt nhìn vào bên trong An chỉ thấy một mảnh tối đen, không có ai hay có thứ gì khác.

Lúc này cậu mới nghĩ thầm:

“Chắc là gió thôi, mẹ đâu thể về bỏ cha một mình ở lại được”.

Nghĩ thế nên An cũng đành bước từng bước về phía nhà chính mà không hề biết rằng lúc này có một con ngươi đen ngòm, xung quanh phủ chằng chịt tơ máu từ trong khe cửa đang chằm chằm nhìn cậu.

Càng đáng sợ hơn là cái cảnh đen đặc mà lúc nãy An thấy là do mắt đang đối diện với con ngươi và đống tóc đen đặc phủ kín khắp căn phòng.Về đến gian chính, An mặc một bộ đồ dài tươm tất, cằm ba nén nhang đang còn đỏ lửa, chắp tay lên trán mà vái trước bàn thờ:

“Ông bà trên trời có linh, mong hãy phù hộ cho gia đình con được bình yên, mọi sự thuận lợi.

Cầu cho ba con tai qua nạn khỏi, mau sớm khỏi đau để về bên gia đình…”

Vái lạy một hồi, cậu cắm mấy nén nhang trên lư hương rồi tắt bớt đèn, đóng kỹ cửa, sau đó mới quay lại phòng của mình.

Cùng lúc đó, trên bàn thờ, hai bức chân dung còn mới dưới ánh đèn dầu leo lét lại mang dáng vẻ vô cùng đáng sợ, như đang nở một nụ cười âm u mà nhìn về phía trước.

Chợt, ánh sáng cuối cùng từ chiếc đèn dầu cũng tối tăm đi mất.

Ba ánh lửa nhỏ mới cắm trên lư hương cũng trở nên đen ngòm, không toả ra một chút hơi khói vì chúng đang bị cắm ngược xuống.

Dường như cả ngôi nhà họ Nguyễn lúc này đây đang chìm vào bóng tối tĩnh lặng, tất cả mọi âm thanh từ tiếng dế, tiếng ếch xung quanh cũng liền theo đó mà im bặt.
 
Người Thắp Đèn
Chương 2 - Giấc mơ chết


Đêm đó, An nằm trên giường mà không sao ngủ được, cậu cứ trằn trọc mãi và dường như có cảm giác rằng có ai đó luôn chầm chầm nhìn mình.

Cậu có chút sợ hãi nhưng không ngừng tự chấn an:

“Chắc là ở nhà một mình không quen nên đâm ra sợ này sợ nọ”.

Cuối cùng, hơn nửa đêm An mới thiếp đi vì mệt mỏi.

Nhưng vừa ngủ không bao lâu thì cậu đã chìm vào một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.

Trong mơ, An thấy bản thân đang tại chính ngôi nhà này, đang ngủ giữa chừng thì quá mắc tiểu mà chạy vội ra ngoài.

Khi đi ngang cánh cửa thông với gian nhà chính thì cậu thấy ông nội và bà nội cậu đang hì hục làm gì đó.

Vì tính tò mò nên cậu quay lại xem thì thấy hai người họ đang quay lưng lại với cậu, trong tay cầm một sợi dây và dùng sức kéo để treo thứ gì đó lên.

Thứ bị treo lên là một vật khá lớn, xấp xỉ một người trưởng thành.

Xa xa nhìn lại An không nhìn rõ vật đó mà chỉ thấy nó là một cục đen thui.

Treo thứ đó lên xong, cậu thấy ông bà mình đột nhiên đi mất.

Thế là cậu mới tiến đến, quan sát kỹ hơn cái thứ đang đung đưa dưới xà nhà kia.

Vừa lại gần, cậu mới tá hoả phát hiện đó là một thi thể.

Lúc này cậu đã rất sợ, vừa định bụng chạy đi thì đột nhiên thấy cái xác đang treo đó quay ngoắt đầu lại nhìn mình.

Cái đầu quay lại như muốn đứt lìa khỏi cổ, trên đó chảy đầy một thứ chất lỏng đen ngòm.

Đôi mắt của nó trợn trừng trừng nhìn cậu, miệng lại nở một nụ cười vô cùng gớm ghiếc.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, An giật mình tỉnh dậy, người nhễ nhại mồ hôi.

Bất quá, cậu chưa kịp tỉnh hẳn thì cái cảm giác bị nhìn chằm chằm lại hiện diện làm gai óc cậu nổi lên từng hồi.

Trong vô thức, cậu ngẩn đầu lên thì thấy gương mặt lúc nãy đang áp sát mặt mình, con ngươi của nó như muốn lòi ra chạm vào mặt cậu.

Lần này, An tỉnh dậy thật, cái áo trên người ướt nhẹp dính sát vào người cậu liên tục phập phồng do An đang thở gấp.

Giấc mơ vừa rồi quá chân thật, lại còn lập đi lập lại khiến An thật sự vô cùng sợ hãi.

May mắn thay, đó chỉ là một cơn ác mộng nên dù sợ thật nhưng An vẫn bình tĩnh lại được.

Chưa kịp nằm lại, An đã nghe tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên nên cậu với tay chộp lấy, đưa điện thoại lên tai:

“Alo!

Có chuyện gì không mẹ?”

Bên kia đầu dây, bà Tâm khóc lên từng trận nghẹn ngào, âm thanh đau đớn thốt lên từng chữ:

“Chaa…

Cha con…chết rồi!”

“Cái gì?

Mẹ nói cái gì?

Cha con bị làm sao?”

An hốt hoảng hỏi lại.

“Chaa con…chết rồi”.

Nghe mẹ mình khẳng định lần nữa xong, An bất giác đánh rơi điện thoại.

Đầu dây bên kia không ngừng vang lên tiếng gọi nhưng lúc này An chẳng còn tâm trí mà trả lời, cậu chỉ biết thật nhanh chạy đi như không tin vào chuyện mình vừa nghe kia.Nhà An cách bệnh viện một khoảng khá xa, đường quê thì khó đi, lại thêm trời còn chưa sáng nên dù có đi bằng xe máy thì cũng gần một tiếng sau cậu mới đến nơi.

Lúc đến, An liền chạy thẳng lên phòng của ba mình, thậm chí còn vấp té mấy lần vì chạy quá vội.

Từ xa xa khi còn chưa đến, An đã nghe tiếng phụ nữ khóc vô cùng đau đớn.

Cho đến khi đứng trước cửa phòng bệnh, cậu phân vân mãi không dám mở cửa, chỉ mong lúc nãy là mình nghe nhầm, hoặc đây là một giấc mơ cũng được.

Cuối cùng, An mở nhẹ mở cửa phòng ra.

Từ khe hở đang lớn dần cậu nhìn thấy một người phụ nữ đang khóc nấc lên bên một cái xác được phủ vải trắng.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, An liền chết đứng, tay nắm cửa xiết chặt mặc kệ cho cơn đau truyền đến.

Thử nghĩ xem có ai còn bình tĩnh nổi khi gia đình mình từng người từng người mất đi.

Thậm chí mới hồi chiều này bác sĩ còn nói cha An chỉ bị chấn thương nhẹ mà giờ đột nhiên chết đi làm cho hai mẹ con An đau đớn biết chừng nào.

Thế nhưng, An biết bản thân mình là chỗ dựa cuối cùng của mẹ nên vẫn cố kiềm lòng không khóc, đi từng bước nặng trịch đến gần rồi nhẹ nhàng ôm lấy mẹ mình.

Hai tay nó ôm lấy mẹ, liên tục xoa dịu, mặt nhìn về phía cái xác trên giường bằng đôi mắt tràn ngập sự đau đớn.

Đột nhiên, miếng vải phủ xác như bị ai đó nhấc lên một mảnh làm lộ ra gương mặt người nằm bên trong.

Rõ ràng bên trong là cha của An, chỉ là lúc này nhìn thấy cậu lại vô cùng sợ hãi vì gương mặt đó đang cười với cậu, cười quỷ dị y như trong mơ, đôi mắt thì càng là trợn trừng trừng vô cùng đáng sợ.

An giật mình một cái, lui lại phía sau làm bà Tâm cũng giật mình theo.

Bà lau lau nước mắt, nhìn lại chồng mình thấy miếng vải bị vén lên nhưng cũng không hề nghi ngờ, cứ nghĩ là An muốn nhìn cha cậu nên thút thít nói với An:

“Con nhìn cha con thêm chútt…

đi”.

Theo lời nói của mẹ, An nhìn lại cái xác ông Bình đang nằm đó.

Kỳ lạ thay, lúc này nụ cười quỷ dị trên đó đã biến mất, chỉ còn lại một gương mặt đau đớn cùng đôi mắt trắng dã.

An thấy vậy cũng ngờ ngợ nhưng phần lớn vẫn nghĩ là mình hoa mắt, phần vì quá đau đớn trước cái chết của cha mình nên cậu cũng không nghĩ nhiều.

Ở đó với mẹ hồi lâu, An dỗ được bà Tâm bình tĩnh một chút.

Lúc này mới kiềm nước mắt mà hỏi mới giọng ngập ngừng:

“Mẹ!

Không phải hồi chiều này bác sĩ đã nói cha rất ổn sao?

Tại sao tự dưng lại…?

Nghe vậy, bà Tâm lại khóc nấc lên mà trả lời:

“Mẹ đi vệ sinh, quay lại thấy bác sĩ bu kín phòng nên xông vào thì thấy cha con bị dây ống thở quấn chặt cổ, mắt không nhắm được mà chết...

Mẹ vừa mới đi thôi mà…”

An nghe vậy cảm thấy cực kỳ khó hiểu nhưng cũng không hỏi lại vì sợ mẹ mình buồn thêm.

Cuối cùng, cậu tìm đến mấy vị bác sĩ mà hỏi thì nghe trả lời với giọng điệu hoang mang rằng:

“Lúc đó bác đang trực thì nghe báo nguồn máy thở bị cắt nên chạy đi kiểm tra, vừa vào thì thấy cha con đã tắt thở.

Nhưng mà đáng ra thì cha con không có máy thở cũng không chết được, dây máy thở quấn cổ cũng không đủ chặt.

Đi vào cấp cứu một hồi thì bác mới phát hiện…”

“Cha con gãy cổ mà chết!”
 
Người Thắp Đèn
Chương 3 - Quỷ chết treo


Lại một cái đám tang nữa đang diễn ra ở nhà họ Nguyễn này.

Mới chưa đến một năm mà nhà này đã có ba người nằm xuống.

Lúc này, giữa gian nhà đang đặt lấy một chiếc quan tài lớn màu nâu sẫm, xung quanh liên tục có người ra ra vào vào kèm theo tiếng kèn trống nghe vô cùng thê lương.

Một bên gần đó, bà Tâm đang ngồi trên phản mà thẩn thơ như người mất hồn, chốc lát lại khóc lên rồi lại tự nín khóc.

Còn An thì có vẻ hơi tỉnh táo hơn mẹ cậu một chút, cứ luôn chân luôn tay mà chạy ra chạy vào, lúc thì bưng chè bánh, lúc lại thấy đang đứng thắp nhang.

Thật ra, không phải cậu không có cảm giác buồn, mà là cậu không dám sướt mướt vì biết mình là điểm tựa tinh thần cuối cùng của mẹ

Nhà này hôm nay xuất hiện thêm mấy người trong họ nữa, điển hình là cô hai của An, là người chị duy nhất của cha cậu.

Cô hai Loan này nghe tin ông Bình mất thì liền chạy về, sốt sắng lo toan trong ngoài nên chuyện nhà cửa mới yên phần nào.

Mà ngặt cái là bà cô này rất là tin tà, nghe phong thanh ở đâu đồn đại là liền kêu An lại nói nhỏ:

“An!

Mày có nghe cái xóm này mấy hôm nay đang đồn ầm lên là nhà này dính trùng tang không?

Cô nghe riết cũng thấy sợ quá mạy”.

An không để ý lắm, trả lời bằng giọng xen chút buồn bã:

“Là mấy bà hàng xóm ở không rồi nhiều chuyện ấy mà, cô nghe rồi bỏ qua thôi”.

Nghe An nói vậy, bà Loan gắt lên:

“Mày không tin không được con ơi!

Mới chưa tròn một năm mà hết má, tới ba, rồi bây giờ tới cha mày…

Mà cha mày chết rất là tà, tao sợ người ta nói đúng”.

“Hồi sáng, cô mời thầy về rồi, thầy này linh lắm, chắc sẽ dẹp yên chuyện này thôi!”

An hoang mang đáp:

“Nhưng mà cô…”

Cậu chưa nói dứt câu thì đã bị bà Loan cắt ngang:

“Nhưng nhị cái gì?

Tao là chị ruột của cha mày không lẻ đi làm hại ổng!

Hay mày muốn cho cái nhà này chết …”

Cô hai thấy mình nói hơi quá bèn dừng lại, vỗ vỗ vai An mà nói tiếp:

“Con ngoan, chuyện này không để lâu được, nghe lời cô nghen con!”

Cuối cùng sau mấy câu nói ngọt thì An cũng xuôi theo.

Mà thật ra cậu xuôi theo vì biết rõ cái chết của ba mình, phần vì giấc mơ kỳ dị tối hôm trước cũng làm cậu thấy sợ hãi.

Khoảng hơn một tiếng sau, mấy người khách ngoài sân hơi xôn xao lên, An ngó ra thì thấy một người đàn ông tầm năm sáu chục tuổi, người mặc đồ thầy pháp đang đi vào cùng với cô hai của cậu.

Bên cạnh, mẹ An thấy vậy liền đi ra định cản không cho vào, nhưng ra tới thì nghe bà cô hai nói gì đó nên rốt cuộc cũng hậm hực cho người kia đi vào.

Nhà này đó giờ rất tin vào mấy thứ mê tín dị đoan, có hai mẹ con An là ngoại lệ.

Chỉ là qua cái chết của ông Bình thì họ cũng phần nào sợ sệt, thậm chí có hơi nghĩ rằng nhà mình đụng trúng ma quỷ thật.

Quay lại với ông thầy kia, chỉ thấy ổng đi vào thắp nhang linh cửu và bàn thờ trong nhà, rồi cằm cái gì như tấm kính vẽ hình bát quái đi xung quanh, chốc lát lại ngưng lại nhẩm nhẩm như tính toán gì đó.

Tầm mười một giờ hơn, khi khách khứa đã tan gần hết, trong nhà chỉ còn lại bốn người là hai mẹ con An, bà cô hai và ông thầy pháp.

Ông thầy thấy vậy mới mượn một cái bàn, rồi bày mấy thứ từ gạo nếp, muối, đèn cầy… cho đến những đồ kỳ lạ như kiếm gỗ, đồng tiền cổ, bùa chú…

Xong hết rồi mới kêu ba người lại mà dặn dò:

“Bây giờ ba người đi vào phòng bên đó rồi ở yên, không được nói chuyện, không được ngủ, càng không được lén nhìn dù có nghe thấy tiếng gì.

Trong đó tôi đã làm phép, ma quỷ bình thường không bén mảng tới được”.

Ông thầy nhắc lại mấy lần rồi mới đuổi ba người vào phòng, còn mình thì ngồi xuống trước bàn lễ mà liên tục tụng niệm gì đó.

Gần mười hai giờ, lúc này trong phòng không khí lặng ngắt như tờ, lâu lâu nghe phớt qua tiếng tụng từ ngoài nhà trước vọng vào.

Chỉ thấy ba người ngồi cạnh nhau trên giường, mắt nhìn nhau tràn đầy lo lắng nhưng tuyệt nhiên không dám nói gì.

Cả đám người đã duy trì trạng thái này từ nãy đến giờ, chỉ là càng lâu thì cảm giác sợ hãi trong lòng mỗi người lại càng dâng lên.

Bỗng đột nhiên, bóng đèn trong căn phòng tắt ngóm, tiếng ông thầy làm phép bên ngoài cũng im bặt để lại trong phòng là bốn đôi mắt đang nhìn nhau.Cùng lúc đó, ngoài nhà chính, khi ông thầy đang làm phép thì đột nhiên tối đen như mực, chỉ còn mấy ngọn nến lúc nãy ổng đốt cùng trên bàn tang nhưng chúng cũng nhanh chóng vụt tắt dù không có một cơn gió nào.

Linh cảm chẳng lành ập đến, ông thầy thủ thế rồi kỹ lưỡng quan sát xung quanh.

Chỉ thấy từ mấy bức ảnh thờ, ba gương mặt trắng bệt hiện lên rõ ràng dù đang tối đen.

Ban đầu là gương mặt điềm nhiên tươi sáng, sau lại càng ngày càng méo mó quỷ dị.

Cho đến cuối cùng, mặt người trong đó hiện lên kịch liệt đau đớn và hoảng sợ.

Nhìn thấy vậy, lông tơ trên gáy ông thầy dựng đứng lên, nhưng ông chỉ đứng im giơ kiếm gỗ mà nhìn thẳng vào chúng.

Chỉ là, càng nhìn ông lại càng thấy ánh mắt của mấy bức hình này vô cùng kỳ lạ, cứ như là đang nhìn về cùng một hướng.

Trong đầu ông thầy liên tục nghĩ nghĩ, mấy ma quỷ trước mắt không tấn công đã làm ổng thấy lạ một, bọn nó nhìn về một hướng thì là lạ mười.

Chưa được mấy giây, trên vai ông thầy có cảm giác nhột nhột, cứ như là có ai dùng mấy ngón tay liên tục khều khều vai ông.

Quay lại một cái thật nhanh, không nhìn thấy gì lạ ngoài bóng tối đen đặc, ổng tự nhủ chắc là mình hoảng quá nên đâm ra ngứa ngáy.

Bất quá, ông thầy tự trấn an không làm cho cảm giác nhột yếu bớt nên ổng dứt khoát cầm gương bát quái quay về sau lưng mà xem.

Không thấy gì cả, trong gương hiện ra cũng là một mảnh tối mù như mắt của ông thầy vừa thấy.

Thấy vậy, ông thầy thở phào một hơi rồi thu gương lại.

Nhưng khi cái gương vừa sượt qua, từ trong đó thấy dị dạng nên ông thầy soi lại về phía vừa rồi.

Trong gương, hiện lên một bóng người mờ mờ, hơi nổi bật giữa bóng tối.

Ông thầy nhìn kỹ nhưng chưa thấy gì thì một tiếng động nhỏ vang lên, cái gương nứt thành vô số mảnh rơi loảng xoảng xuống đất.

Ông thầy run người một cái, mặc kệ cái gương mà ngước lên nhìn.

Trên đầu ổng, một cái xác mặc áo đỏ đang treo lơ lửng trên thòng lọng, mái tóc đen xoã xoã, gương mặt bị che kín gần hết.

Đôi chân của cái xác này liên tục đung đưa, hoá ra cảm giác nhột trên vai ông thầy là do mũi chân xám đen này đang liên tục chà xát.

Như có một cơn gió khẽ qua làm mái tóc đen nhánh của con quỷ bay lên, lộ ra gương mặt đầy máu me với vô số đường rạch, cái miệng đỏ thẳm của nó cười lên làm lộ ra mấy cái răng đen thui lởm chởm.

Đáng sợ hơn nữa là nữ quỷ này đang nhìn ông thầy chằm chằm bằng hốc mắt trống rỗng, hoàn toàn không có con ngươi, chỉ là một mảng máu thịt trộn lẫn.
 
Người Thắp Đèn
Chương 4 - Người Thắp Đèn


Cảnh tượng quỷ dị bày ra trước mắt có hơi vượt quá khả năng tiếp nhận của ông thầy.

Ban đầu, ổng vốn nghĩ nhà này dính trùng tang hay bị ai đó chơi bùa ngải.

Đến khi nhìn thấy trực tiếp thì thầy pháp mới tá hoả phát hiện nhà này bị quỷ ám, mà còn là quỷ nữ áo đỏ, loại quỷ mà chỉ có thầy cao tay lắm mới dám đối đầu.

Tuy sợ hãi là thật nhưng ông thầy pháp cũng không chịu chết, chỉ thấy ổng nhấc chân muốn di chuyển nhưng mà mình mẩy bị hai cái chân con quỷ ghì lại.

Thế là, ổng nhanh chóng chộp lấy xấp bùa trên bàn dán lên trán và hai bên vai.

Dán xong, chỉ thấy dòng chữ đỏ trên nền giấy vàng sáng sáng lên, hai bàn chân con quỷ ghì trên vai ông cạ vào bùa như bị cháy, xì xì lên màu khói đen thui vô cùng tanh tưởi.

Chưa kịp thở phào, chỉ thấy hai tấm bùa đang sáng đó liên tục ảm đạm, cho đến khi màu mực đỏ tươi biến thành màu đen thui thì bùa cũng liền rớt xuống.

Bất chợt, một cái thòng lọng dính đầy máu không biết ở đâu xuất hiện tròng vô đầu ông thầy rồi xiết chặt, kéo ổng từ từ lên.

Ông thầy kêu lên mấy tiếng ú ớ, hai chân liên tục vùng vẫy, tay cầm lấy sợi dây như muốn kéo lại cho bớt xiết.

Khi ông thầy càng vùng vẫy, chỉ thấy sợi dây càng xiết chặt hơn, một đầu dây buộc trên thanh xà còn kêu lên tiếng “két két”.

Vùng vẫy không được, ông thầy liền cắn đầu lưỡi rồi dùng một bên tay, chật vật đem máu dính lên tấm bùa duy nhất còn lại trên trán mình, từ đó kéo một đường thẳng xuống tận cằm.

Tấm bùa dính máu như sáng đỏ thêm, xua bớt xung quanh một chút u ám và làm sợi dây như đứng sững lại, khiến ông thầy kịp thở một hơi.

Cũng trong một hơi đó, cái tay đang đung đưa của con quỷ bên trên quơ quơ như tìm kiếm cái gì đó.

Cho đến khi bàn tay xám ngắt đó sờ trúng đầu ông thầy thì mấy ngón tay gớm ghiếc của nó bắt gầu ngo ngoe muốn động.

Tiếng khớp xương lạch cạch vang lên, theo đó, từng ngón tay như nhện liên tục bò qua bò lại trên mặt ông thầy.

Lúc này, ông thấy muốn phản kháng thì có cảm giác sợi dây trên cổ lại muốn xiết chặt nên cũng chẳng dám động.

Thoạt đầu, ngón tay quỷ còn tránh né tấm bùa trên trán ông thầy.

Nhưng chưa được bao lâu, cả bàn tay nó liền chộp tới để xé tấm bùa, mặc cho ngọn lửa từ đó bùng lên rồi lan ra cả bàn tay nó.

Khi tấm bùa bị xé ra, ngọn lửa cũng liền tắt ngóm, cái cảm giác như có thêm sức lực trên người ông thầy cũng liền biến mất làm cho sợi dây một lần nữa xiết chặt.

Ông thầy nghẹt thở nên giãy giụa dữ dội, mắt thì trợn trừng, con ngươi như sắp mất đi ánh sáng của ông lại thấy cái mặt con quỷ ngày càng gần, hốc mắt trống rỗng của nó ngày càng áp sát làm rớt xuống mấy giọt máu đen ngòm.

Không thở nổi làm ông thầy phản kháng yếu dần, tay chân muốn buông xuôi để chuẩn bị cho cái chết sắp ập đến.

Chợt, tiếng gió sắc bén từ đâu đột ngột vang lên, đi liền theo đó là hai tấm bùa giấy toả ra hào quang sáng chói đang bay nhanh đến.

Một tấm bay đến ngay trên người con quỷ, làm nó giẫy nảy lên kịch liệt như vô cùng đau đớn, quanh thân từng làn khói đen mang theo mùi hôi thối bay ra tứ phía.

Tấm còn lại, bay đến cạnh đó, dán lên cái thòng lọng đang treo ông thầy.

Lập tức, sợi dây như bị ăn mòn, nhanh chóng tan biến làm ông thầy rơi ầm trên sàn nhà.

Nhìn về phía mà hai tấm bùa bay đến, chỉ thấy một cô gái độ chừng hai mươi với mái tóc đen dài được buộc kỹ cùng gương mặt vô cùng xinh đẹp đang bước vào.

Trên tay cô gái đang cầm một chiếc đèn dầu kiểu dáng vô cùng cũ kĩ, đồng thời từ ánh lửa nhỏ bé bên trong đèn đang không ngừng toả ra một thứ ánh sáng quá mức chói loá và vô cùng ấm áp, giống như ánh mặt trời vậy.

Bước qua ngạch cửa, cô gái dơ cao chiếc đèn dầu về phía con quỷ, chỉ thấy nó khi bị ánh đèn chiếu đến thì gầm gừ thét dài, giãy giụa cũng mãnh liệt hơn như đang cố vùng vẫy muốn thoát.

Cô gái khẽ cười, miệng mấp máy nói với con quỷ:

“Mày đừng hòng thoát, tao không phải thứ gà mờ như tên thầy pháp này”.

Cô gái có chút đắc ý, nhưng chưa được bao lâu thì thấy con quỷ như đang tan thành từng trận khói đen, bay về một phía gần đó.

Khẽ nhíu mày một cái, cô gái liền phóng ra một tấm bùa định chặn đường thoát của con quỷ.

Nhưng cô gái lầm rồi!

Quỷ nữ vốn không định chạy trốn mà từng trận khói đen của nó bay tới quấn lên một người phụ nữ, từ vị trí thất khiếu làn khói liên tục chảy vào cho đến khi không còn sót lại chút nào.

“Chết tiệt, sao lại còn có người ở đây?”

“Các người muốn chết đúng không?

Sao lại xuất hiện ngay lúc này?”

Cô gái hướng về phía đám người nói với giọng khó chịu.

Đám người mà cô gái nhắc tới không ai khác mà chính là mẹ con An cùng bà cô hai.

Ba người thật ra đã nghe lời ông thầy, không dám ngủ, không dám nói cũng không dám nhìn lén.

Một hồi lâu sau, khi thấy bên ngoài sáng tỏ, tưởng rằng mọi chuyện đã giải quyết xong nên cả đám mới đi ra xem xét.

Xui xẻo là lúc họ ra tới thì đột nhiên có một bóng đen bay đến, cuồn cuộn bao lấy rồi cuối cùng chui vào người bà Tâm.

Sau khi cái bóng đi vào hết, bà Tâm lại ngã quỵ xuống, An đứng kế bên thấy vậy nên liền đỡ lấy mẹ mình.

Hai người còn ngơ ngác vì cảnh tượng vừa xảy ra nên chưa kịp trả lời cô gái thì đã thấy cô đi đến, đưa ngọn đèn lại sát người bà Tâm.

Thấy vậy, An mới hốt hoảng ôm lấy mẹ mình và nói:

“Cô làm gì vậy?”

“Buông ra!”

Cô gái quát bằng giọng nghiêm túc.

Không hiểu sao khi nghe cô gái nói vậy, An lại bất giác buông tay, để bà Tâm dựa vào vách bên cạnh.

Cô gái đưa ngọn đèn lại gần hơn, gần chạm vào da thịt của mẹ An.

Theo đó, mẹ An đột nhiên thét lên một tiếng chói tai bằng giọng lạ lẫm, hai mắt trợn trừng hung hăng nhìn đám người, cái miệng đỏ tươi ngoác lên làm lộ ra làm răng nhọn hoắc.

An và bà cô hai sợ hãi lui lại, rồi nghe bà cô run run hỏi:

“Em…em ba bị sao vậy?”

Không quay lại mà chỉ nghe cô gái nói làm An cùng cô nó sợ khiếp vía rằng:

“Bị quỷ nhập rồi!”
 
Người Thắp Đèn
Chương 5 - Điểm trùng


Khi mà tia nắng đầu tiên ló dạng nơi chân trời cũng là lúc mà mấy người còn lại trong nhà họ Nguyễn bỏ xuống trái tim đang treo cao vì sợ hãi.

Tối qua, sau khi bà Tâm bị quỷ nhập, cô gái cầm đèn kỳ lạ kia đã giúp trấn áp con quỷ, khiến nó không thể tuỳ tiện hành động.

Thấy vậy, An và cô hai của cậu cũng chẳng còn dám ngủ nghê gì nữa mà theo cô gái kia, suốt đêm nhìn chằm chằm vào mẹ An đang bị quỷ nhập.

Đến sáng này, thấy con quỷ im im như người vờ ngủ, bà Tâm cũng theo đó mà gục xuống nên đám người mới đặt bà lên phản ở trước nhà, cô gái còn dùng loại chỉ có màu đỏ như máu trói hai tay hai chân bà Tâm lại, rồi dán lên trán bà một lá bùa.

Xong xuôi, cô gái mới yên tâm mà nói với An và bà cô hai:

“Tạm thời con quỷ đã bị trấn áp.

Nhưng đây không phải là kế lâu dài, kéo dài thêm sẽ khiến người bị nhập hao mòn đến chết.”

An nghe vậy, không kiềm được mà nói với cô gái:

“Vậy bây giờ mẹ tôi phải làm sao?

Cô có cách gì cứu mẹ tôi không?”

Cô gái lắc đầu đáp:

“Thông thường bị ma quỷ nhập thì có thể chịu chút thương tổn mà trục hồn nó ra nhưng nữ quỷ này đã thành lệ quỷ, nếu cưỡng chế trục hồn thì mẹ cậu sẽ chết chắc”.

“Có một chỗ tôi thấy lạ là khi đó, rõ ràng con quỷ có thể tấn công ba người để lấy thêm lệ khí nhưng nó lại chọn nhập hồn, chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Nguyên nhân lớn nhất là nó còn có chấp niệm!”

“Chấp niệm gì cơ?”

An nghi ngờ hỏi cô gái.

“Oán linh hay ma, quỷ thường được sinh ra bởi hai thứ, thứ nhất là oán niệm, là do bị giết chết tức tưởi hoặc bị hãm hại mà chết.

Thứ hai là chấp niệm, linh hồn không thể siêu thoát vì còn lưu luyến người hay vật ở nhân gian, lâu ngày sẽ biến thành ma, quỷ”.

“Nếu tôi đoán không lầm thì con quỷ này vừa có oán niệm vừa có chấp niệm cho nên giết người xong vẫn còn cố nhập vào mẹ cậu”.

Vừa suy nghĩ, cô gái vừa hướng An và cô hai mà nói.

Bà Loan nghe thế liền ngập ngừng nói:

“Vậy… bây giờ phải làm sao?”

Với giọng nghiêm túc, cô gái đáp:

“Bây giờ phải tìm hiểu nguồn cội việc này, nếu không được thì chỉ còn cách hỏi quỷ”.

Nói xong, cô gái liền hỏi An và bà cô về những việc kỳ lạ xảy ra gần đây, từ đó biết được nhiều bí mật trong căn nhà này.

Theo lời bà Loan thì trước khi bà Ba Lý chết, nhiều lần có đề cặp đến việc mình bị một người phụ nữ áo đỏ xiết cổ bằng dây thừng, rồi còn nói nhà này có quỷ muốn giết mình.

Lúc đó, cả nhà không ai tin vì bà nội của An vốn có sẵn bệnh hen suyễn nên việc thấy hơi khó thở cũng là chuyện thường.

Đến sau khi bà nội An mất, ông nội của cậu cũng cũng bắt đầu hơi lạ.

Đầu tiên là mời thầy đến làm phép, mà nhà này đó giờ vốn tin tà, lại thêm chuyện bà Ba mất nên mọi người cũng không nghi ngờ.

Rồi từ sau đó cứ thấy ông như lo lắng, sợ hãi cái gì đó nên đâm ra ăn không ngon, ngủ không yên, hiếm khi ngủ được thì lại gặp ác mộng.

Đêm mà ông nội An mất là một đêm mà ông ngủ sớm, cả nhà nghĩ ông mệt quá nên thấy ông ngủ cũng không làm phiền.

Đến sáng hôm sau, khi mẹ An vào gọi ông ra ăn sáng thì đã thấy ông nằm bất động, mình mẩy tím tái khắp nơi.

Khi An và bà Loan kể đến đây, đột nhiên nhìn nhau rồi nhận ra một điểm, chính là khi ông nội An mất, nơi cổ đặc biệt tím tái dữ dội như là bị xiết cổ.

Rồi đến khi ông Bình mất mới đây cũng vậy, là do bị xiết đến gãy cổ mà chết.

Có thể thấy, ba cái chết này đều có điểm chung là bị xiết cổ đến chết, thế nên chắc chắn là do con quỷ này gây ra.

Theo cách cô gái nói, người chết đầu tiên thường là người có nhân quả lớn nhất đối với con quỷ, thậm chí có thể là người đã giết chết, khiến nó oán hận mà thành quỷ.

Đến khi nghe An kể về mấy chuyện kỳ lạ trong nhà từ tiếng động không biết từ đâu, cảm giác có người nhìn mình cho đến giấc mơ kỳ lạ mà cậu gặp phải.

Cả ba người đều nhận ra nhà này có kỳ dị, chắc chắn có oan khuất hay bí ẩn nào đó bị giấu đi từ thời ông bà của An kéo đến tận bây giờ.

Ba người thảo luận một hồi, biết có chuyện oan khuất nhưng chẳng có manh mối, phần vì hôm nay là ngày chôn của ông Bình nên tạm thời mọi chuyện được gác sang một bên.

Cứ như đã quen, nghi lễ nhanh chóng diễn ra rồi ông Bình cũng được chôn xuống dưới sự chứng kiến của hàng xóm xung quanh, đôi lúc có người thắc mắc vì không thấy bà Tâm thì An cùng cô cậu liền nói lý do đã thống nhất từ trước là mẹ An đã ngất xĩu vì kiệt sức.

Đến trưa, chuyện chôn cất ông Bình đã xong trong êm đẹp, An cùng bà Loan vừa nhớ lại vừa đi với cô gái tìm kiếm manh mối trong nhà này.

Ba người lục tung cả nhà, từ phòng ngủ đến phòng bếp nhưng cũng chẳng tìm được manh mối gì.

Dự định tiếp tục đi qua nơi khác thì ngoài cổng có tiếng vọng vào:

“Vợ cậu Bình có nhà không?

Tôi đến thắp nén nhang cho cậu…”

Nhìn từ xa, thấy người nói là một bà lão già nua, trên mặt hiền đầy dấu vết của tuổi tác.

Dáng đứng của bà hơi kỳ lạ, giống người bị đau chân lâu ngày nên đứng không thẳng nổi.

Thấy vậy, cô hai của An ra mở cửa, vừa nhìn thấy người này liền nhận ra mà kêu:

“Thím Tư?

Thím Tư phải không?”

Giọng già nua của bà lão cất lên:

“Cô hai, là tôi Tư Thì đây!”

Hoá ra bà lão là người ở của cái nhà này trước đây, đến khi nhà này không còn của ăn của để nữa thì bị đuổi đi, mấy người lớn như bà Loan hay mẹ An cũng đều nhớ mang máng.

Đi vào nhà, bà lão lần lượt đi thắp nhang bàn thờ, sau đó chấm nước mắt mà đi lại ngồi gần ba người:

“Tôi nhà vốn ở xa xôi, nghe tin cậu Bình mất thì đến nhưng đã trễ, cô cậu đừng trách thân già này”.

Bà Loan đáp:

“Thím Tư nói gì vậy, thím đến là con vui lắm rồi”.

Hàn huyên vài câu, hết hỏi thăm sức khoẻ rồi đến chuyện gia đình, cuối cùng theo cô gái nhắc mà bà Loan hỏi dò với bà lão:

“Thím Tư này!

Thím ở nhà này lâu vậy, có biết chuyện…có người nào đó tự tử không?”

Bà lão nghe vậy liền như giật mình, đôi mắt nhìn mấy người mang vẻ sợ hãi, không dám nói ra một lời nào.
 
Người Thắp Đèn
Chương 6 - Chuyện xưa


Hơn bốn mươi năm trước, khi mà nhà họ Nguyễn còn khá giả bậc nhất cái xứ này, lúc bấy giờ người con trai duy nhất của nhà này lấy được một cô vợ vô cùng môn đăng hộ đối, gia cảnh cũng chẳng hề tầm thường.

Khổ nỗi một chuyện là cô này về nhà đã vài năm nhưng chẳng nghe động tĩnh gì nên là bà mẹ chồng liền tìm cho con trai mình một người vợ thứ.

Người vợ hai cưới về chưa được bao lâu đã bụng mang dạ chữa, không lâu sau liền sinh ra một đứa con gái.

Mặc dù là sinh con gái nhưng bà mẹ chồng lại hết sức vừa ý, cực kỳ nâng niu cô này và lại càng lạnh nhạt hơn với người vợ cả.

Chưa được mấy năm, cô vợ sau lại một lần nữa mang thai.

Lần này cô được cưng như bà hoàng, thậm chí nhà này còn mời bác sĩ từ thành phố về khám và nghe tin cái thai rất có thể là con trai.

Mặc dù bà hai này vốn không tranh giành, cũng không hề khinh ghét hay lên mặt với người vợ cả nhưng từ khi cô mang thai, cả cái nhà này càng được đà mà đối xử tàn tệ với bà này, thậm chí còn buông lời mắng nhiết.

Thế là tất cả sự tủi nhục của người vợ cả hoá thành nỗi hận với người vợ sau, đến cuối cùng đã ra tay cướp đi tính mạng của người này.

Hôm đó, vì mắc đám ở miệt xa nên nhà này chỉ còn mỗi bà mẹ chồng ở lại.

Biết tính mẹ chồng hung dữ có thừa, lại cực kỳ hà khắc, nhiều lúc còn cho đánh người hầu đến sống sống dở chết dở, gãy chân gãy tay còn là chuyện thường.

Bà vợ cả chờ ngày đã lâu, liền thông đồng với kẻ hầu bỏ thuốc vợ hai, khiến người mê man rồi cho nam đinh vào ân ái.

Xong chuyện lại khiến mẹ chồng bắt tận tay, miệng không ngừng thêm dầu vào lửa làm vợ hai đang mang thai cũng thành mang thứ nghiệt chủng, trăm miệng cũng khó thoát tội.

Lần đó động chuyện rất lớn, ban đầu mẹ chồng cũng chỉ dám nhốt người lại, đợi chồng con về mới dám xử lý.

Nhưng nghe lời vợ cả thì liền sinh cơn giận, cho người đánh mắng lăng mạ khiến cô kia mười phần khổ sở.

Đêm đến, người vợ cả lại cho người rạch mặt cô này, đánh đập đến hư thai, cuối cùng lại cho người xiết cổ đến chết, dựng lên chuyện vợ hai sợ tội nên treo cổ tự tử.

Đến khi người nhà hay biết thì vợ hai đã chết hẳn, lại còn một xác hai mạng, mặt lại bị rạch nát nên nhìn vô cùng ghê tởm.

Nhà này vốn quyền uy, lại sợ lời ra tiếng vào nên ém nhẹm chuyện này, qua loa chôn xác cô vợ mới chết vào một nơi khuất mắt sau vườn.

Khi người chồng về đến nơi thì chỉ còn thấy mồ mã đã xong, dù giận lắm nhưng cũng không làm được gì, chỉ là thêm căng thẳng với người vợ cả.

Nhưng mà không biết đâu ra, mấy hôm sau liền hay tin bà cả này cũng mang thai nên thương còn không hết, huống chi là xét nét chuyện cũ.

Bẵng đi một thời gian, đến gần ngày sanh đẻ mà bà cả này cứ như phát điên, cứ bảo là nhà này có ma.

Người mẹ chồng cũng vậy, cứ trằn trọc ác mộng nên là quyết mời thầy về xem.

Nghe đâu ông thầy là người có tiếng tỉnh bên, nên thỉnh ổng về thì ổng nói gì nhà này liền nghe răm rắp.

Như ông này nói, người chết một xác hai mạng oán khí sẽ rất nặng, phải tách mẹ và con ra mới tránh được.

Thế nên, liền cho người đào ngay phần mộ của cô này lên mà mổ bụng lấy con.

Giữa trưa, sau khi ông thầy làm phép thì gia đinh liền đào xác này lên, cho đến khi mở manh chiếu ra thì người nào người nấy liền xanh mặt, có người liền trực tiếp quỳ lạy mà van xin.

Bởi dưới lớp chiếu, cái xác cô này hoàn toàn nguyên vẹn, mắt lớn mở trừng trừng như đang nhìn đám người.

Dưới ánh nắng, làn da tái nhợt loang lỗ thi ban như có khói đen bốc lên, toả ra một mùi thối vô cùng kinh tởm càng khiến người ta sợ hãi.

Chỉ thấy ông thầy không sợ mà dán lá bùa viết chữ đỏ lên trán tử thi rồi bấm pháp quyết niệm chú gì đó.

Ngay giây sau, đôi mắt vốn trợn trừng của xác nữ liền nhắm lại, khói đen cũng theo đó không toả ra nữa.

Xong chuyện đó, ông thầy này mới mổ bụng cái xác này ra, làm từ bên trong chảy ra một đống thứ nước đen thui gớm ghiếc, trong đó lúc nhúc một đám giòi lớn, có con còn to bằng cả ngón tay người.

Một hồi, ông thầy lấy được cái xác trẻ ra, bỏ vô cái hộp gỗ đen đã chuẩn bị sẵn rồi dán bùa lại.

Thấy ông thầy này còn chần chừ một lát, rồi lại dùng dao khoét lấy hai con mắt nữ thi đem cầm trên tay, hướng cô hầu bảo với bà mẹ chồng rằng:

“Khoét mắt sẽ khiến cho vong linh mãi mãi không tìm được con mình, cũng không thể quấy phá nữa.

Chỉ là càng lâu, oán khí của vong này sẽ càng nặng, cuối cùng thậm chí có thể hoá quỷ.

Nhất định phải không cho nó tìm được mắt, nếu không nhà này sẽ gặp hoạ lớn”.

Xong xuôi, ông thầy lại làm phép mấy ngày, cuối cùng đưa một hộp gỗ cho nhà này cất kỹ, một hộp lại đem đi.

Sau lần đó, nhà này liền không còn chuyện lạ, điểm lạ duy nhất là cho đến khi bà cả sanh con, dù là sanh con trai nhưng cũng chẳng thấy ai kiếm thịt heo, thịt gà gì mà bồi bổ.

Thậm chí, mấy tháng liền nhà này không động tới một miếng thịt nào.“Oẹ oẹ…”

Nghe bà tư này kể xong, bà Loan tái xanh mặt mày mà chạy đi nôn ói.

Còn lại An cùng cô gái cũng vô cùng khiếp đảm.

Ban đầu, vốn là có hỏi làm sao bà này cũng không chịu nói, chỉ đến khi An kể chuyện về cái chết lạ kỳ của người nhà này, bà lão mới bấm bụng kể lại.

Vốn chỉ tưởng là có người tự sát rồi hoá quỷ, nào ngờ chuyện xưa lại còn như thế, khiến mọi người chẳng ai còn tin vào tai mình.

Thậm chí, cô gái vốn trầm tĩnh còn thốt lên với giọng giận dữ rằng:

“Hay cho một tà pháp!

Hay thật!

Tách xác mẹ con, lại khoét mắt người, rõ ràng là đang cố tình nuôi quỷ.”

“Cô nói cái gì mà nuôi quỷ?”

An quay sang hỏi cô gái.

Từ đó cậu được biết, sản phụ một xác hai mạng vốn đã mang oán khí, mà tách mẹ cùng con chính là khiến cho mãi mãi không siêu sinh, phải không ngừng đi tìm máu mủ của mình.

Lại thêm khoét mắt người, là khiến họ vốn khi chết đã u mê càng thêm lầm đường lạc lối, không bao giờ thoát khỏi ác đạo.

Đây là một thuật nuôi quỷ tàn độc bậc nhất, khi quỷ thành sẽ gây hoạ cho đương gia, thậm chí phải giết hết người trong nhà để chứng quỷ đạo.

Nghe ra đã rõ, ai cũng đã hiểu rằng ông thầy pháp năm xưa vốn che mắt mà hãm hại nhà này, tưởng chừng là giúp đỡ nào ngờ lại khiến từng mạng từng mạng mất đi.

Đây hoặc là mối thù không đội trời chung, hoặc là nhà họ Nguyễn vốn đã dính đến mưu toan nào đó.

Lúc này, cô gái đột nhiên lại quay sang hỏi bà lão:

“Bà, theo câu chuyện thì bà cả là bà Ba Lý, con quỷ là người vợ hai.

Vậy con gái của nữ quỷ đó không lẽ là…?”

Bà lão gật gật đầu, trầm ngâm không nói mà nhìn về phía người đi lúc nãy.
 
Người Thắp Đèn
Chương 7 - Trong góc nhà có ai đang nhìn?


Thật ra, chuyện năm xưa lỗi lầm vốn đến từ bà nội của An, chỉ vì sự ghen ghét mà hại chết cùng lúc hai mạng người.

Thế nhưng, ai gieo nhân thì tự gặt lấy quả, kẻ thủ ác không thể bao che nhưng còn những người khác thì sao?

Họ hoàn toàn vô tội!

Năm đó, dù nhu nhược không bảo vệ được vợ con mình nhưng ông Ba Lý vốn không phải người tệ bạc, chỉ là bị mưu mô che mắt.

Ông dù đáng hận là thật nhưng không đáng chết.

Còn ba của An, ông Bình chết đi càng là vô duyên vô cớ.

Khi người trước làm ra tiền căn thì ông còn chưa có mặt trên đời, vậy mà giờ đây ông phải gánh lấy hậu quả.

Mà cái chết của ông càng là cái chết tức tưởi, đau đớn nhưng không kêu được dù chỉ một lời, thậm chí khi đã chết hẳn mắt ông cũng chẳng thể nhắm lại được.

Lại nói đến mẹ An, một người phụ nữ vừa mất chồng thì bây giờ lại phải chịu hành hạ thể xác lẫn tinh thần, đến mức hình hài của một bà mẹ hiền hậu bị biến thành dáng vẻ xấu xí, chỉ có sự phẫn nộ, độc ác còn hiện hữu trên gương mặt.

Ban đầu, khi nghe câu chuyện được kể lại, trên gương mặt buồn bã của An chỉ hiện lên vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.

Nhưng đến khi hiểu ra tính mạng người nhà mình bị xem như cỏ rác, đem làm thức ăn cho ác quỷ thì cậu chỉ còn lại sự câm phẫn tột cùng.

Mái tóc đen rơi xuống không che nổi đôi mắt ửng hồng, cảm giác đau đớn do xiết chặt tay cũng chẳng che nổi sự bi phẫn lúc này.

Làm sao mà bình thường cho được khi mà An từ một người có cha mẹ, ông bà, giờ chỉ còn lại mỗi bản thân trên đời.

Cuối cùng, cảm xúc hoá thành từng lời đi qua kẽ răng nãy giờ đang cắn chặt:

“Ông thầy đó, bây giờ ở đâu?

Bà Tư cho con biết được không?”

Bà lão xoa xoa bã vai An, bất lực nói:

“Con à, chuyện đã qua mấy chục năm, bây giờ sợ là khó”.

An nghe vậy thì hẫng đi một nhịp,rồi chốc lát lại như hy vọng gì đó mà giương đôi mắt buồn về phía cô gái.

Đợi một hồi, cuối cùng lời cậu muốn nghe đã cất lên:

“Còn một cách, bây giờ nếu tìm được đôi mắt của con quỷ giấu trong nhà này, có lẽ sẽ biết được nơi ông thầy pháp kia ở”.

Nghe nói vậy, An dụi dụi mắt mình rồi đứng phắt dậy, bắt đầu một lần nữa lục tìm mọi ngóc ngách trong căn nhà này.

Nhà này khi nãy đang bị lục dang dở, giờ tiếp tục tìm mà lại có thêm một người thì tốc độ cũng nhanh thêm một phần.

Nhưng có vẻ bốn người chưa hình dung hết về cái khoảng rộng và đồ đạc bao la của cái nhà này, dù là nhà giàu sa sút nhưng của cải mấy đời vẫn chất đống ở đó, chỉ tính riêng hộp gỗ đã có hơn năm ba chục cái.

Buồn thay, trong đống đồ ấy không có cái hộp giống xưa, càng không có mắt quỷ mà nhà này đang tìm.

Mãi cho đến khi trời chập tối cũng chẳng có thêm manh mối gì.

Giờ này, bà tư đã ra về, nhà chỉ còn lại ba người cùng mẹ An đang bị quỷ nhập, tất cả cùng ở lại nhà chính mà nhìn đăm đăm về phía bà Tâm.

Khi ánh mặt trời khuất dạng dưới rặng tre, con quỷ trong xác người cũng liền ngo ngoe muốn động.

Lúc mới đầu, nó chỉ là hơi hơi cựa quậy nhưng dần dần nó giãy giụa kịch liệt hơn, đôi mắt không có tiêu cự cứ liên tục láo liên, còn miệng thì gầm gừ những âm thanh hệt như dã thú.

May thay, mấy lá bùa được cô gái dán lên từ trước vẫn còn hữu dụng nên dù con quỷ có làm gì cũng không thoát ra được.

Ba người nói nói một hồi, quyết định chia nhau ra canh bà Tâm.

Mặc dù An một mực muốn túc trực bên mẹ mình nhưng cậu biết vào thời khắc nguy hiểm, mình ở lại đây chỉ càng làm vướn tay vướn chân, hoàn toàn không giúp ít được gì nên cuối cùng cũng nghe theo.

Trước nửa đêm, An với cô hai cùng nhau coi giữ, do cô gái còn để lại trận bùa nên cả buổi cứ thế bình yên mà trôi qua.

Sau đó, đến khi An vào phòng định sẽ nằm một chút, ngó sang bên cạnh thì thấy bà Loan đã thiếp đi một lúc nên định nói gì đó lại thôi.

Cậu nằm đó, cứ nhìn lên trần nhà mà suy nghĩ miên man, không thể ngủ và cũng không dám ngủ, sợ là có chuyện gì lại xảy đến, mãi cho đến khi cái cảm giác lạ mấy hôm trước lại ập đến một lần nữa.

An quay sang nhìn cô mình, xác nhận bà Loan đã ngủ hẳn rồi lại liếc nhìn ra cửa phòng.

Không có ai đứng đó, trong phòng này cũng chẳng còn ai nữa, nhưng không hiểu sao cậu cứ có cảm giác có đôi mắt cứ nhìn mình chằm chằm.

Ánh nhìn lạnh lẽo làm cho lông tơ trên người An thoáng dựng đứng lên, cơ thể không kiểm soát được mà rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hơi thở có chút gấp gáp, trên gương mặt vốn trầm mặc của cậu thoáng lên vẻ sợ hãi, đôi mắt chứa sao thì không ngừng đưa đi kiếm tìm.

Bỗng con ngươi cậu co lại một cái rồi không còn di chuyển, nhìn thẳng về một phía không xa.

Trong khoảng không đen đặc nơi góc phòng, có một đôi mắt đang nhìn thẳng về An, không chớp cũng chẳng có dấu hiệu cử động.

Càng là như thế, cảm giác mà đôi mắt trợn lên trắng dã ấy mang lại càng quỷ dị, thậm chí nó mãnh liệt tới mức như có gai băng đang không ngừng đâm vào từng tấc da thịt trên người An.

Quá hoảng loạn, An cầm gối lên ném mạnh về phía đó và hét toáng lên:

“Ai?

Ai đang ở đó?”

Một hồi qua đi cũng không có tiếng trả lời, càng không có âm thanh của chiếc gối đụng phải vật gì, cứ như là nó liền biến mất vào khoảng không nào đó.

Nuốt ực một cái nước miếng, An vừa định làm gì thì bóng đèn chợt sáng, nhìn qua thì thấy cô gái không biết từ lúc nào đã đứng ngay cửa, hướng về phía An mà hỏi:

“Có chuyện gì?”

Bà Loan theo ánh sáng tỉnh dậy, chưa kịp tỉnh rõ thì nghe loáng thoáng bên tai:

“Đằng kia…đằng kia có đôi mắt nhìn tôi”.

Nhìn về phía ngón tay An chỉ, chỉ thấy trong góc tường mờ mờ hiện diện một cái gối nằm đó, ngoài ra hoàn toàn trống trơn, không có gì khác nữa.

Nghe cô gái lại hỏi dò:

“Cậu chắc mình không nhìn nhầm chứ?”

“Chắc chắn không!

Khi nãy đôi mắt đó trợn trừng nhìn chằm chằm vào tôi, cảm giác rất rõ ràng, mà còn có chút đáng sợ nữa.

Cứ như là mắt của người chết vậy”.

An nói bằng giọng quả quyết.

Cô gái nghe vậy liền lộ vẻ suy tư, chốc lát lại nhờ bà Loan ra ngoài xem chừng giúp mình.

Rồi việc đó, cô gái cùng An đi lại nơi chiếc gối đang nằm, ngồi xổm xuống xem qua một chút.

Sau đó, cô gái gõ gõ tay xuống sàn, rồi lại lên tường, làm vang lên từng tiếng trầm trầm.

Cuối cùng, ở cạnh đó, dưới bàn tay mảnh khảnh màu trắng nhạt cất lên một tiếng hơi vang, vang hơn hẳn mấy tiếng vừa rồi.

Biết chắc bên dưới mảng gạch này là rỗng, nhất là có thể bên dưới đang giấu đôi mắt quỷ kia nhưng cô gái hoàn toàn không gấp gáp muốn đào lên, càng không cho An động vào.

Không gì khác vì giờ đang gần giấc nửa đêm, bây giờ đào lên mà đúng là mắt quỷ thì con quỷ ngoài kia chắc chắn sẽ cảm nhận được, có khi còn hết sức phá cấm mà cướp lấy, như vậy thì mọi chuyện sẽ thành công cốc.

Thế là, ba người thức chờ đến sáng hôm sau, lại đợi lúc chính ngọ mới đào miếng gạch nọ lên.

Ánh sáng chiếu xuống khe gạch vỡ làm hiện ra một cái hộp gỗ màu đỏ thẫm, bề ngoài được dán chằn chịt bằng những bùa chú kỳ lạ.

Nhìn ký tự trên lá bùa thì chính là bùa phong ấn, kèm theo là bùa ẩn linh nên có thể hiểu vì sao thuật pháp tìm kiếm của cô gái hoàn toàn mất linh.

Cầm hộp gỗ mới đào ra giữa sân, cô gái chọn nơi ánh mặt trời gay gắt nhất mà đặt xuống, rồi lại dùng gạo nếp và muối tạo thành một vòng tròn kín, bên trong đủ chỗ cho chính cô và hộp gỗ đỏ.

Xong xuôi hết, An và bà Loan mới thấy cô này nhắm mắt niệm một đoạn ngôn ngữ lạ, tay lại hướng hộp này kết ấn mấy lần.

Một tiếng “tách” vang lên, nhìn lại thấy nắp hộp tự động bật mở ra, mấy tấm bùa dán kín xung quanh cũng theo đó mà rớt xuống.

Bên trong này, chỉ thấy chứa đầy một chất lỏng màu đen, dưới ánh mặt trời lại nghe như nó đang sôi lên, bốc lên hơi khói vô cùng tanh tưởi.

Ẩn ẩn dưới nước đen là hai vật hình cầu được nối trên một mảnh dài như mạch máu.

Nhìn lại gần, đó rõ ràng là hai tròng mắt người đang sống, bên trên còn giăng đầy tơ máu.

Kỳ lạ là mắt này không giống vật chết mà vẫn còn tiêu cự, gặp ánh sáng mạnh liền co lại, trốn vào bên dưới nước đen.

Quả thật, đây chính là đôi mắt quỷ mà năm xưa nhà này còn giữ.

Không ngờ rằng bao sự tìm kiếm không bằng một lần cảm giác lạ của An.

Nói khiêm tốn là trực giác của An rất tốt, còn đúng hơn thì là cậu có thể thấy thứ mà người thường không thấy được.
 
Người Thắp Đèn
Chương 8 - Điềm lành


Tối đó, sau khi giải quyết xong chuyện mắt quỷ và chuẩn bị một vài thứ, cô gái cùng người nhà họ Nguyễn nói rõ một một phen về những sự có thể xảy đến.

Theo đó, An cùng cô của cậu biết rằng tối nay chính là lúc vô cùng nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội để có thể cứu được mẹ An, thậm chí tìm được người đứng sau mọi chuyện.

Đêm nay là cái đêm không trăng không sao, bầu trời duy nhất một màu đen như ai bỏ vùng này vào trong hộp gỗ.

Vào thời điểm âm thịnh dương suy này, lại thêm vầng nguyệt khuất bóng dưới tấm áo đen thì ma quỷ hết sức lộng hành, có thể nói không phải thời điểm tốt nhất để thực hiện mấy việc liên quan tâm linh này.

Thế nhưng, đây là tình huống bắt buộc, một khi đã giải cấm cái hộp kia thì người yếm chắc chắn sẽ biết được, chín phần là đêm nay tên thầy pháp kia sẽ đến nơi để lấy đi chiếc hộp.

Từ trưa đến giờ, cô gái liên tục bận bịu, lúc thấy vẽ bùa lúc lại làm phép, luôn tay luôn chân mà đi quanh nhà này.

Bùa chú giăng từ ngoài sân đến trong nhà, hàng chục tấm khác nhau bố trí theo một bố cục hết sức tinh vi, người thường không thấy được nhưng trong mắt An và cô gái thì mấy lá bùa lại được liên kết với nhau bằng một sợi chỉ trắng trong khó thấy.

Việc An thấy được cũng làm cô gái hết sức bất ngờ, thầm thêm một dấu chấm hỏi về bản thân An.

Mắt thấy đồng hồ đến gần mười hai giờ, An cùng bà Loan được chỉ dẫn vào cái vòng tròn bằng bùa chú cùng gạo muối được vẽ trước bàn thờ cửu huyền của nhà này.

Giữa vòng, đặt cái đèn dầu từ lâu cháy lên lúc cúng kiếng của họ Nguyễn, chỉ là lần này nó không được thắp lên như bình thường mà được chia lửa từ cái đèn đi theo bên người cô gái.

Còn hộp gỗ nọ được cô gái đưa cho bà Loan cầm nơi tay làm bà ta sợ xanh mặt, nhưng vì được bảo đảm an toàn cho mới miễn cưỡng cầm lấy.

Về phần bà Tâm, mấy lá bùa và dây trói trên người không có tăng thêm, chỉ thêm xung quanh một vòng tròn gạo muối, tạo một kết giới như có như không.

Cô gái nọ thì tay đang cầm đèn dầu sáng bừng mà đứng giữa nhà, mắt chăm chú nhìn về phía cửa như đang chờ đợi một thứ gì đó.

Không lâu sau đó, khi hai kim đồng hồ cùng dừng ở số mười hai, trời vốn đang hiu hiu bỗng nổi gió dữ, từng trận từng trận kéo đến mạnh bạo đập thẳng vào trước cửa làm ván gỗ kêu lên từng tiếng.

Từ hai ngọn nến dựng hai bên cửa như có một bức tường vô hình mọc lên, chặn đứng cơn gió độc, làm nó không tài nào bay biến vào trong.

Lúc này trong và ngoài như hai thế giới riêng biệt, đối lập giữa tĩnh lặng ấm áp cùng ầm ầm lạnh buốt.

Nhưng việc gió tà bị cản không làm cho đôi mày nhíu chặt của mấy người giãn ra, bởi trong tầm mắt họ đang hiện ra từng bóng dáng mơ hồ, có nam nữ, có già trẻ, nhiều không đếm xuể.

Điểm chung duy nhất của chúng là hình hài dị dạng, có mất đầu, mất chi, cũng có bị móc mắt, cắt tai, ruột ran lòng thòng, máu me chảy dài.

Tất cả tạo nên khung cảnh ghê rợn không sao tả xiết.

Từng bước từng bước, đám âm binh tiến đến trước cửa rồi cào cấu, cắn xé liên tục lên bức tường vô hình.

Chỉ trong mấy hơi thở, đã thấy nào đầu máu, nào tay đứt xuyên qua bức tường, cho đến khi hai ngọn nến đỏ cùng tắt vụt thì bức tường cũng liền tan tác mà vỡ ra.

Ngay lúc này, từ bên ngoài vọng vào từng tràng cười quỷ dị, nghe như xa như gần.

Nhìn kỹ thì thấy từ phía đó là một ông già mặc bộ đồ thầy pháp màu tím kỳ quặc, trên tay cầm cái hộp gỗ có mấy phần giống hộp đựng mắt quỷ.

Ông thầy càng tiến đến gần càng lộ rõ gương mặt đáng sợ, bên trên loang lỗ vết hoen tử thi, râu tóc xung quanh thì rối tung và bện lại như dính một thứ dịch mủ.

Càng kỳ dị hơn là bên trong miệng cười của ông ta lộ ra một hàm răng đen thui lởm chởm, cái lưỡi thì đỏ tươi và chia làm hai, liên tục lè ra rút vào như một con rắn độc.

Nhìn thấy cảnh này, cô gái run người một cái rồi buộc miệng thốt ra:

“Áo tím, lưỡi rắn, chẳng lẽ ông là một trong bốn mươi chín điềm dữ của Bất Tử giáo?”

Ông già nhìn cô gái, nhe răng rít lên tiếng nói vô cùng chói tai:

“Nít ranh có mắt nhìn he he, nhưng ông đây là điềm lành chứ không dữ đâu!”

Bằng giọng chán ghét tột cùng, cô gái mắng:

“Bọn tà giáo các người không điều ác nào không làm, giết người vô số kể mà dám nhận mình là điềm lành sao?

Nói mà không biết ngượng!”

Tên già tự xưng là “điềm lành” dùng giọng khiêu khích nói lại:

“Từ xưa đến nay, ai thắng kẻ đó có tiếng nói, trẻ ranh như mày không xứng để tao động ngón tay thì câm miệng mà chết đi”.

Lời còn chưa dứt, đã thấy bàn tay gớm ghiếc mọc đầy móng đen của ông già này vung lên, theo đó đám âm binh liên tục tràn vào nước vỡ đê, kéo theo từng trận gió tà tiến vào gian nhà.

Thấy chuyện biến xấu, cô gái liền cầm đèn dầu trên tay đưa về sát miệng rồi thổi mạnh một cái.

Từ ngọn đèn này, một ngọn lửa sáng rực đột nhiên bùng lên, hướng về phía đám ma quỷ mà cháy bừng bừng.

Đám âm binh bị đốt gào thét chói tai, bỏ chạy ngược ra sân.

Nhưng lạ là, lửa này đốt không cháy da cháy thịt, chỉ cháy hết khí đen cùng oán niệm của âm binh, đến khi linh hồn từ đen xám chuyển thành trong suốt một màu xanh lam thì lửa cũng liền tắt.

Từng linh hồn thanh thuần đột nhiên có sức bay lên, trông như từng đốm sáng xanh đẹp đẽ tung bay đầy trời.

Thấy việc không thành, ông già kia giận giữ hướng cô gái mà quát:

“Hay cho một ngọn lửa Địa Chi, hay cho một Người Thắp Đèn lại dám diệt hết âm binh của tao, hôm nay mày chết chắc rồi!”

Nói xong câu đó, ông già này cầm lên hộp gỗ mà niệm chú.

Cùng lúc, bên tai ba người đột nhiên nghe thấy từng tiếng động như tiếng vật cháy, lại như tiếng dây đứt.

Vừa nhớ tới gì mà quay sang thì ba người đã thấy mẹ An đã thoát khỏi bùa chú cùng dây đỏ, vòng tròn xung quanh cũng lập tức biến thành màu đen.

Chưa kịp hoàn hồn thì con quỷ đã dùng tứ chi nhảy bật về phía cô gái, móng vuốt xám đen chạm đến gần gặp ánh lửa đèn liền hơi rụt lại một chút, nhưng rồi lại đẩy mạnh tới theo điều khiển của ông thầy.

Thấy tình hình không ổn, cô gái nhanh chóng quát lên hai tiếng:

“Mở hộp!”

Theo lời cô gái nói, bà Loan liền run run rẫy rẫy mà mở hộp gỗ trong tay.

Lập tức, hai con mắt chớp chớp trong đó được phơi bày.

Con quỷ cảm nhận được mắt của mình cũng liền muốn kháng lệnh ông thầy kia mà đi hướng chiếc hộp.

Dù có thể hoàn toàn khống chế, nhưng rõ ràng dưới ánh đèn dầu lạ kỳ đang sáng thì việc điều khiển con quỷ cũng có chút khó khăn, lại thêm nó đang một mực phản kháng nên ông thầy liền mất thêm một phần lực.

Giữa lúc tình thế đang giằng co, từ trên tay cô gái một lá bùa không hiểu sao xuất hiện rồi bay vút về phía ông già kia.

Lão ta thấy thế cười khẩy mà phất tay làm lá bùa chưa kịp đụng vào người mình đã bay ngược trở ra.

Nhưng mà ông thầy đó không ngờ rằng, trong một chốc thời gian này, con quỷ lại hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ông mà bất chấp giằng lấy chiếc hộp.

Dù là lửa linh cùng kết giới đang ở đó, nhưng lúc này đang nhập trong xác bà Tâm nên cảm giác đau đớn mà con quỷ cảm thấy liền phần nhiều giảm xuống, từ đó việc nó lấy được đôi mắt cũng trở nên dễ dàng hơn hẳn.

Cầm trên tay đôi con ngươi đen kịt, con quỷ không chờ mà nhanh chóng để nó về phía hốc mắt của bà Tâm.

Dưới sự chứng kiến của bốn người, con ngươi đó như hoà tan vào trong làm đôi mắt vốn không có tiêu cự trở nên sáng rõ mấy phần.

Khí đen từ trên người bà Tâm cất cao hơn bao giờ hết, trên gương mặt ác độc của bà ta cũng hiện ra biểu cảm dị dạng.

Bất quá, con quỷ này chưa kịp làm gì thì ông thầy kia đã thi pháp khống chế, một lần nữa đem nó hoàn toàn điều khiển.

Dưới sự xông tới của con quỷ, ba người trong nhà này đứng co vào vòng tròn chỗ An và bà Loan vốn đứng.

Nhưng điều đó không phải trợ ngại với con lệ quỷ này, nó trực tiếp dẫm lên vòng tròn làm nơi đó hoá đen rồi tan ra.

Sau đó lại vung hai tay cùng lúc nắm lấy cổ An và cô gái.

Bằng sức lực phi thường, nó nhấc bỗng hai người lên khỏi mặt đất, bàn tay xám đen không ngừng xiết chặt khiến hai người đau đớn đến không thở nổi.

Ông già kia thấy cảnh này liền liếm môi, thầm nghĩ đã thắng chắc thì đột nhiên ba người kiệt lực nói:

“Mẹ ơi, con là con gái của mẹ đây!”

Không hiểu sao vừa nghe tiếng gọi, con quỷ liền sững lại, buông hai người ngã phịch trên sàn.

Thì ra, khi biết bà Loan là con gái của nữ quỷ, cô gái đã dùng máu của bà Loan chấm lên giữa trán của mình và An.

Khi mà cốt nhục của quỷ cùng hai người gọi một tiếng thì quỷ này cũng liền nhận ra đây chính là máu mủ của mình.

Dù là loài quỷ dữ, nhưng nó vẫn giữ lại bản tâm của một người mẹ, điều đó không cho phép nó làm hại đến đứa con mà mình đứt ruột sinh ra.

Vạn vật trên đời dù là loài súc vật vẫn có tình mẫu tử thì một con quỷ cũng chẳng ngoại lệ.

Huống hồ con quỷ này chính vì oán khí do mất con mà sinh, nên nó giữ lại trọn vẹn tình yêu của một người mẹ dành cho đứa con của mình.

Nhân lúc mà quỷ này còn chút tri giác, từ trong người mình, cô gái lấy ra một tấm kính bác quái, lại giẫm mạnh lá bùa vốn dán dưới bàn chân xuống sàn.

Từ nơi lá bùa đó, từng sợi ánh sáng như nối sao mà đi qua từng lá bùa treo sẵn trước đó, cuối cùng sợi ánh sáng lại chạy hết vào trong gương đồng.

Không dừng lại lâu, mặt kính bỗng chuyển hướng về phía ông lão ghê tởm kia, từ đó một đạo ánh sáng lớn chiếu thẳng làm khói đen trên áo của ông lão nhanh chóng tan đi.

Thấy thế, ông già nọ lại kết ấn quyết, làm cho khói đen tụ lại mà chống chọi tia sáng nọ.

Lão pháp sư lại lần nữa lầm rồi, ánh sáng này vốn không phải để tấn công ông, mà mục đích thật sự của nó theo tiếng “tách” mà lộ ra.

Thì ra ánh sáng nọ chính là trận phá cấm mà cô gái dùng hết sức lực để thi triển, mục đích cuối cùng chính là đem thứ trong hộp gỗ phơi bày ra ánh sáng.
 
Back
Top Bottom