Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Rời Bỏ Tình Yêu

Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 10: Chương 10



15.

Vụ video từ camera giám sát vừa mới lắng xuống, mạng xã hội lại nổ tung vì loạt ảnh nóng trên giường vừa bị tung ra.

Dù những vị trí nhạy cảm đã được làm mờ, nhưng khuôn mặt thì hiện rõ rành rành.

Gương mặt của Thẩm Tu Tuấn trong ảnh còn dễ nhận hơn cả đoạn video trước. Độ nét cao đến mức như thể người ta có thể nghe thấy tiếng anh ta thì thầm khi nhắm mắt.

Sinh viên lại được phen dậy sóng.

Lần trước, vụ video được nhà trường tạm khép lại bằng một câu mơ hồ kiểu "hình ảnh nghi ngờ bị cắt ghép ác ý", nhưng chuyện đã lan rộng, thì dù có kết luận thế nào cũng chẳng ai thực sự tin hoàn toàn.

Giống như giẫm phải cứt trên đường — cho dù có rửa sạch bảy, tám, chín lần, trong lòng vẫn thấy ghê tởm.

Nghĩ đến cũng chỉ là… một đôi giày từng giẫm phải phân.

Ngay cả khi cảnh “hôn nóng” là giả, thì ánh mắt, hành động thân mật, sự rung động rõ ràng giữa hai người lại chẳng thể nào dựng nên được. Ai sáng mắt cũng nhận ra mối quan hệ mờ ám đó không phải ngẫu nhiên.

Thế nên, khi loạt ảnh giường chiếu được tung ra, mọi người liền có cảm giác như được xác nhận điều bấy lâu vẫn nghi ngờ. Ai nấy đều lao vào phân tích từng chi tiết nhỏ của ảnh, thảo luận sôi nổi — còn hào hứng hơn lúc ôn thi.

Thực ra, những video và hình ảnh lần này là do A Tư thuê cao thủ chỉnh sửa, trả giá rất cao.

“Trong thời gian ngắn chắc chắn không dễ bị vạch trần.” — A Tư nói.

Vụ việc lại tiếp tục bùng lên. Việc phục giảng của Thẩm Tu Tuấn vừa được đề xuất, lập tức bị hoãn vô thời hạn.

Về loạt ảnh này, Thẩm Tu Tuấn chắp tay lên trời thề với tôi:

“Lại là vu oan giá họa! Người trong sạch sẽ được chứng minh thôi, cảnh sát chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho anh!”

Để tránh bị Trình Phong ra tay lần nữa, Thẩm Tu Tuấn gần như không dám ra khỏi nhà.

Mỗi lần Điểm Điểm đi học về mở cửa, anh đều cảnh giác cao độ, co rúm lại như một con đà điểu hoảng sợ.

Cảnh đó nhìn mãi khiến tôi ngày càng khó chịu.

Hôm nay, anh đột nhiên từ thư phòng hớn hở bước ra, tay vung vẩy một tấm ảnh được phóng to.

“Tìm ra sơ hở rồi! Anh tìm ra rồi!”

Anh kéo áo lên, để lộ phần bụng, hào hứng nói:

“Nhìn này! Rốn của anh là hình dọc, còn trong ảnh rốn là hình tròn!”

“Còn nữa, dưới bụng anh có một vết sẹo — còn người trong ảnh thì không có gì hết!”

“Vậy nên, anh bị oan! Đây chính là bằng chứng rõ ràng cho việc người ta ghép mặt anh vào thân thể người khác!”

Có người gõ cửa.

Anh lập tức lao ra mở, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn.

Trình Phong và Hạ Đại đứng ở cửa.

Rõ ràng là do anh báo họ đến.

Anh lại vui mừng hớn hở kể lại toàn bộ “phát hiện lớn” vừa rồi cho họ nghe, y như một đứa trẻ khoe được điểm cao.

Chỉ là vì quá kích động, lại thêm chuyện chưa trồng răng xong…

Trong ánh nắng nghiêng xuyên qua cửa sổ, từng tia nước bọt từ miệng Thẩm Tu Tuấn văng tung tóe, lấp lánh trong không khí — nhìn rõ mồn một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi thoáng ngẩn người.

Đây thật sự là Thẩm Tu Tuấn mà tôi từng biết sao?

Người từng bao lần trong “giờ đọc sách”, với phong thái ngạo nghễ, cao ngạo và xuất chúng, từng đưa ra những bình luận sắc sảo, khách quan, sâu sắc về những sự kiện trong dòng chảy lịch sử dài vô tận ấy?

Dù sao đi nữa, bằng khả năng lập luận chặt chẽ như thường lệ, cộng với màn kéo áo “trình diễn cơ thể sống”, Thẩm Tu Tuấn cuối cùng cũng đã thuyết phục được Trình Phong.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trình Phong cũng biết rõ, hai lần ra tay với Thẩm Tu Tuấn đều rất nặng, nếu bị kiện ra tòa, anh ta tuyệt đối không thoát khỏi trách nhiệm pháp lý.

Lúc này, anh ta cúi đầu, áy náy nói với Thẩm Tu Tuấn:

“Tu Tuấn, xin lỗi. Cậu biết mà, bản chất tôi là người cục cằn, từ nhỏ bị bố mẹ đánh dạy, gặp chuyện kiểu này dễ mất kiểm soát. Cậu đừng trách tôi.”

Tôi đứng dậy, bước đến, dịu dàng lên tiếng:

“Chuyện này cũng là họa từ trên trời rơi xuống, giờ nói rõ được rồi là tốt rồi. Tôi đề nghị… mọi người nên ăn mừng một chút, xem như chính thức khép lại chuyện này.”

“Thẩm Tu Tuấn mắt đỏ hoe, gương mặt lộ vẻ tủi thân và bi thương như thể cuối cùng cũng rửa sạch được nỗi oan, lặng lẽ rơi hai hàng lệ.

“Tai họa giáng xuống… ắt là để rèn luyện người có trọng trách…”

Tối đó, tôi gửi Điểm Điểm xuống nhà bảo mẫu tầng dưới, gọi vài món ngon, mở hai chai rượu hảo hạng.

Bốn người ngồi quanh bàn, mỗi người mang theo một cơn sóng ngầm cảm xúc không thể nói thành lời.

Tôi khẽ thở dài:

“Chỉ tiếc là cái cách anh ‘chứng minh trong sạch’ này… không thể công bố cho trường biết được.”

Thẩm Tu Tuấn vốn ít khi uống rượu, lần này phá lệ làm một ly, vẻ mặt mang theo chút bi tráng.

“Không sao. Cảnh sát đã sắp xếp kỹ thuật viên để xử lý rồi, cùng lắm là mang tiếng thêm một thời gian. Người bị oan… thì sẽ có ngày được minh oan. Chỉ cần vợ tôi, anh em tôi tin tôi là đủ.”

Hạ Đại khẽ nức nở, nước mắt lăn dài trên mặt như hoa lê trong mưa, vẻ đau khổ đến tột cùng.

Từ ngày Trình Phong trở về, nhà đối diện không lúc nào yên — lúc thì tiếng khóc, lúc thì tiếng cãi nhau, cả tòa nhà đều biết. Mặt mũi cô lúc xanh lúc đỏ, người trên kẻ dưới đều né tránh cặp đôi đó như né ôn dịch.

Lúc này, cô cũng ngửa cổ cạn một ly, quay sang Thẩm Tu Tuấn đầy biết ơn:

“Thầy Thẩm, nhờ anh thông minh, sáng suốt mới giúp em rửa được oan. Nếu không… nếu không Trình Phong hiểu lầm em như vậy, em thật sự không muốn sống nữa.”

Trình Phong cúi đầu, đầy áy náy:

“Anh xin tự phạt ba ly, thay cho lời xin lỗi với hai người!”

Anh ta đứng dậy, uống cạn ba ly liền rồi ngồi xuống, lúc đó trong túi áo rơi ra một vỉ thuốc đã bị cắt nhỏ.

Sắc mặt anh lập tức cứng đờ, nhanh tay nhặt lên nhét lại vào túi.

Cả ba người tiếp tục vừa nói vừa uống, ai cũng bắt đầu có dấu hiệu say.

Trình Phong uống nhiều nhất, lảo đảo đứng dậy, vẫy tay:

“Các người cứ uống tiếp, cứ nói chuyện đi, tôi về trước nghỉ một lát.”

Tôi tiễn anh về nhà, trong lúc đó nhanh chóng lấy vỉ thuốc ra, chụp một tấm ảnh.

Chưa đầy một phút sau, A Tư đã nhắn lại.

Bốn chữ cái.

Chấn động tâm can.
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 11: Chương 11



16

Khi tôi quay trở lại, Thẩm Tu Tuấn và Hạ Đại đã mặt đỏ phừng phừng, say rõ rệt.

Bỗng nhiên, Hạ Đại kéo phắt áo lên, để lộ nửa bầu n.g.ự.c trắng nõn run rẩy, giọng nghẹn ngào đầy tủi thân:

“Anh Tu Tuấn, anh nhìn đi… em cũng có thể chứng minh mình trong sạch! Ở đây có một nốt ruồi đỏ… Trình Phong thích nhất là chỗ này, mà trong ảnh đâu có — người phụ nữ đó không phải em! Không phải em mà!”

Thẩm Tu Tuấn sững sờ nhìn cô, mắt đỏ ngầu, ánh nhìn trở nên dại đi.

Hai ngày nay, anh tự nhốt mình trong thư phòng, nghiền ngẫm mấy tấm ảnh giường chiếu ghê tởm ấy.

Dù biết là ảnh ghép, nhưng chúng quá thật. Người phụ nữ trong ảnh ánh mắt mê ly, thần thái quyến rũ, tư thế đầy ám muội và liều lĩnh…

Khi ánh mắt Hạ Đại giao với anh, cả hai như bừng tỉnh nhận ra điều gì.

Cô vô thức khẽ rên một tiếng.

Những thứ từng bị ngắt quãng giữa họ, trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên kết nối lại — không chút cản trở.

Và bởi vì từng bị nghi ngờ, từng bị lên án, từng bị ngăn cấm…

Thứ cảm xúc ấy lại trở nên mãnh liệt, bùng nổ hơn bao giờ hết.

Trong hơi men, cả hai khô khốc, đỏ mặt, như củi khô gặp lửa.

Một khi chạm vào, sẽ cháy rụi trong nháy mắt.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa, mắt vẫn dán vào tin nhắn A Tư vừa gửi, nhất thời chưa bước vào.

Khi ánh mắt hai người kia sắp dây dưa đến cực điểm, tôi mới chậm rãi bước vào phòng.

Thẩm Tu Tuấn vừa nhìn thấy tôi thì lập tức cau mày, tỏ vẻ khó chịu:

“An Trân, em đi đâu đấy? Lâu như vậy không thấy người!”

Tôi đứng bên bàn ăn, lặng lẽ nhìn anh.

“Tu Tuấn, cho em hỏi một câu chuyên môn.”

Câu hỏi này, tôi đã từng hỏi anh rất nhiều lần.

Lông mày anh giãn ra, vẻ mặt tỏ rõ được đề cao, vung tay hào sảng:

“Nói đi!”

Tôi chậm rãi mở miệng:

“Dưới góc độ sử học, vận mệnh của một cá nhân… rốt cuộc quyết định bởi điều gì?”

Anh cười đắc ý:

“Dĩ nhiên là quyết định bởi sự lựa chọn cá nhân trong điều kiện hoàn cảnh cụ thể!”

Tôi hỏi tiếp:

“Vậy… ngoại lực không thể can thiệp sao?”

Ánh mắt anh rực rỡ, giọng nói đầy khí thế, chắc nịch:

“Không thể! Lịch sử chứng minh, mọi huy hoàng hay bi kịch, đều bắt đầu từ lựa chọn!”

“Có thể thay đổi nhất thời, nhưng không thể thay đổi cả đời.

“Dù là dòng chảy lịch sử hay vận mệnh cá nhân, đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn đã từng đưa ra.

“Một khi lựa chọn đã được quyết định… thì chẳng khác nào dòng sông lớn đã xuôi chảy — không thể quay đầu.”

Hạ Đại khẽ rên một tiếng, bàn tay trắng nõn đặt lên phần gốc đùi của Thẩm Tu Tuấn.

“Nhàm chán quá… có thể đừng nói mấy thứ triết lý vớ vẩn đó không? Em mất hứng hết rồi đây này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Tu Tuấn cúi đầu nhìn xuống đùi mình, yết hầu khẽ nhấp.

Tôi cụp mắt, xoay người rời khỏi căn phòng ấy.

Tối hôm đó, tôi đưa Điểm Điểm ra khách sạn ở.

Tận đến trưa hôm sau mới quay về nhà.

Lúc ấy, Thẩm Tu Tuấn đã hoàn toàn tỉnh táo, thần sắc nhẹ nhõm, đang ngồi trên ghế sofa đọc sách — trông y hệt như con người anh từng là.

Tối qua, tôi có nhắn tin cho anh, nói rằng lúc đưa Điểm Điểm về nhà thì thấy cửa khóa, gõ mãi không ai mở, nên hai mẹ con tạm qua khách sạn ngủ một đêm.

Vừa thấy tôi, anh liền cười, giải thích:

“Tối qua hai vợ chồng kia đi rồi, anh say quá, mơ màng không nghe thấy tiếng em gọi.”

Tôi nhìn mấy vết đỏ trên cổ anh, cũng mỉm cười:

“Không sao, lâu lắm rồi anh mới uống.”

Quả nhiên có lần đầu, thì sẽ có lần thứ hai.

Rồi sẽ có lần thứ ba...

Lần thứ ba, Trình Phong bắt quả tang hai người tr*n tr**ng trên giường, điên cuồng lao vào đánh đập.

Còn tôi, lúc đó đang dẫn mấy sinh viên trở về nhà.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bọn họ là thành viên của đội phóng viên trường, được cử đến phỏng vấn tôi vì hai bài luận vừa đoạt giải thưởng học thuật cấp quốc gia.

Tất nhiên, thời điểm "trùng hợp" này… là tôi cố tình sắp đặt.

17 Góc nhìn của Thẩm Tu Tuấn.

Bị Trình Phong bắt tại trận, ngay lúc còn đang tr*n tr**ng, tôi chìm trong sự nhục nhã và tuyệt vọng, và tôi đã nhìn thấy… rất nhiều ánh mắt.

Ánh mắt của An Trân.

Cái ánh nhìn ấy, cả đời tôi cũng không thể quên.

Sững sờ.

Thương tâm.

Đau đớn.

Bất lực…

Cô ấy luôn là một người lý trí, dịu dàng, nhẫn nhịn, và thuần khiết đến mong manh.

Và lúc đó, tôi… đã đích thân đập vỡ tất cả những điều đó.

Tôi có lỗi với cô ấy!

Tôi thật sự không biết mình và Hạ Đại đã trượt dài đến mức này như thế nào.

Khi Trình Phong vừa dắt cô ta về, tôi hoàn toàn không ưa nổi.

Đôi mắt của cô ta quá tr*n tr**, h*m m**n và dã tâm bày ra không chút che đậy — hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng, hiền hòa của An Trân.

Mỗi lần tôi gặp riêng cô ta, cô ta đều nhiệt tình quá mức.

Lúc thì trong thang máy, mở to mắt nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên thở dài một tiếng:

“Thầy Thẩm, lông mi của thầy dài quá à…”

Lúc thì sang gõ cửa, chỉ tay vào eo nhõng nhẽo:

“Thầy Thẩm, giúp em kéo dây kéo phía sau với được không? Tay em bị trật rồi, không có lực… mà Trình Phong thì lại không có ở nhà!”

Có khi còn mặc áo ướt lướt thướt chạy sang, sợ hãi nói vừa tắm thì thấy trong nhà có thạch sùng, nhờ tôi sang đuổi giùm.
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 12: Chương 12



Hôm đó, sau khi tôi đuổi xong con thạch sùng, cô ta bỗng ngã nhào vào người tôi, thân thể mềm mại ngã trọn trong vòng tay tôi.

Hương thơm ngào ngạt, thân thể mềm mại, ấm áp bao trùm lấy tôi — tôi cảm thấy th*n d*** bỗng căng lên, hoảng loạn nhận ra… mình có phản ứng.

Tôi thấy ghê tởm và thất vọng về chính bản thân.

Vì thế, tôi cố tình tỏ rõ thái độ bài xích, chán ghét cô ta, đến mức An Trân cũng thấy lạ, còn hỏi tôi vì sao lại như vậy.

Tôi chỉ biết vội vàng lấy lý do “thay Trình Phong bất bình” để lấp l**m.

Có lẽ vì tôi tỏ ra quá lạnh nhạt, nên cô ta không còn chủ động với tôi nữa.

Thay vào đó… lại quay sang liếc mắt đưa tình với đám đàn ông khác trong tòa nhà.

Tôi sững sờ khi nhận ra… mình lại ghen.

Thậm chí trong mơ, tôi còn thấy cô ta nằm dưới thân tôi, run rẩy van xin.

Và rồi… tôi dần không kiểm soát nổi chính mình nữa.

Bề ngoài thì lạnh nhạt, khó chịu, nhưng tâm trí và cơ thể lại luôn chăm chú để ý từng cử động của cô ta.

Cho đến cái ngày đó — lúc thang máy rơi tự do, tôi lại theo bản năng ôm chặt lấy cô ta.



An Trân đề nghị ly hôn.

Tôi quỳ dưới đất, thừa nhận tất cả sự bẩn thỉu và đê tiện của bản thân, nước mắt giàn giụa.

Cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng, lương thiện đến thế.

Dù đau khổ, cô không hề nói với tôi một lời cay độc.

Ánh mắt cô nhìn tôi… thậm chí còn mang theo một chút xót thương.

Dù sao thì, chúng tôi cũng từng là vợ chồng bốn năm.

Năm đó, chính cô ấy là người chủ động theo đuổi tôi.

Cô yêu tôi nhiều đến vậy… còn tôi, lại là người tự tay đ.â.m vào tim cô ấy một nhát.

Tôi hối hận, đau đớn, và vô cùng day dứt.

Trước những điều khoản trong đơn ly hôn cô đưa ra, tôi không hề do dự mà ký ngay.

Dù có c.h.ế.t đi cả trăm lần… cũng không đủ để bù đắp tổn thương mà tôi đã gây ra cho cô ấy.

Sau khi bị bắt gian tại trận, mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng, trường chính thức đuổi việc tôi.

Tôi mất hết — gia đình, sự nghiệp, người yêu, nhà cửa, tiền bạc, danh tiếng...

Tất cả những gì tôi chắt chiu xây dựng bằng tài năng và nỗ lực suốt bao năm —

Trong chớp mắt, tan thành mây khói.

Tôi trở thành một kẻ trắng tay hoàn toàn.

Hạ Đại thì bị Trình Phong đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Cô ta vốn chẳng có nghề nghiệp gì, cũng không muốn quay về quê.

Không nơi nào để đi, cô ta tìm đến tôi.

Khi đó, cô ta gầy gò, tiều tụy, gương mặt bị Trình Phong đánh cho biến dạng, cả khuôn mặt toát lên vẻ chua ngoa và cay nghiệt.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giọng gào như xé họng:

“Anh đã ngủ với tôi thì phải có trách nhiệm với tôi! Là anh hại tôi thảm đến thế này, anh đừng hòng phủi bỏ! Tôi sẽ bám lấy anh cả đời!”

Tôi nhìn gương mặt méo mó của cô ta, bỗng thấy ghê tởm bản thân mình vì những đêm từng khao khát cô ta đến điên dại.

Tôi biết mình không thể dứt khỏi cô ta được.

Bản chất tôi vốn không giỏi đối diện với xung đột.

Những ngày ở bên An Trân, chúng tôi chưa từng cãi nhau, bất cứ vấn đề gì cũng giải quyết dễ dàng, êm đẹp.

Tôi vẫn luôn tưởng đó là vì mình giỏi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Giờ tôi mới nhận ra đó là do chính tính cách của An Trân đã định hình cách chúng tôi sống chung suốt bao năm.

Cô ấy điềm đạm, nhẹ nhàng, với mọi việc đều không quá để tâm, chứ không phải vì tôi thật sự giỏi trong việc duy trì một mối quan hệ hòa thuận.

Hạ Đại tự ý dọn vào căn phòng trọ bé xíu tôi thuê tạm.

Để sống qua ngày, tôi phải chạy giao đồ ăn, làm tài xế thuê ban đêm.

Kinh nghiệm lịch sử nói cho tôi biết —số phận con người luôn lên lên xuống xuống.

Lý luận triết học dạy tôi —phải nhìn vấn đề bằng quan điểm phát triển.

Tôi tin… An Trân vẫn còn yêu tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm đó, chính cô là người chủ động bước đến giới thiệu với tôi.

Là cô chủ động theo đuổi tôi.

Là cô chủ động cùng tôi về quê sống một thời gian,thậm chí còn dùng tiền túi để đưa cả nhà tôi đi khám sức khỏe, chỉ để được gia đình tôi chấp nhận.

Với người có tính cách như cô ấy —chỉ duy nhất với tôi, cô mới chủ động như vậy.

Tôi… đã phụ bạc tình yêu thuần khiết và sâu đậm nhất của cô.

Tôi tin rằng, tình cảnh hiện tại chỉ là tạm thời.

Chỉ cần vượt qua đáy vực này của cuộc đời —tôi vẫn còn cơ hội.

……

Nửa năm sau, khi tôi đang đứng trước một nhà hàng cao cấp đợi khách đặt tài xế thuê, thì vô tình nhìn thấy cô ấy.

Ánh mắt đầu tiên chạm đến… tôi không nhận ra nổi cô ấy.

Cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Tóc búi cao, để lộ chiếc cổ dài trắng ngần như thiên nga.

Trên người là chiếc đầm dạ hội đen hở vai, giày cao gót mảnh khảnh, từng món trang sức bằng ngọc phỉ thúy sáng lấp lánh, quý giá không thể dùng lời diễn tả.

Đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tôi sững sờ đứng đó, như đang trong một giấc mơ mơ hồ không thật.

Một người đàn ông từ phía cửa xoay bước ra, cởi áo vest khoác lên vai cô.

Cô quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với anh ta.

Ánh mắt người đàn ông ấy sáng lên, trong ánh nhìn tràn đầy si mê và cưng chiều.

Tôi nhận ra người đó.

Tổng giám đốc tập đoàn công nghệ Duệ Phương — Tống Văn.

Cô từng nói với tôi rằng:

“Không thân, chỉ là học trò của cô giáo cũ.”

Tôi đứng đó như một bức tượng đá, cứng đờ, không thể nhúc nhích.

Họ đứng trên bậc thềm, đợi tài xế lái xe tới.

Từng câu nói nhẹ nhàng, dịu dàng truyền đến tai tôi qua gió đêm tĩnh lặng:

“Tiểu Trân, mình đi Pháp hưởng tuần trăng mật nhé?”

“Không có thời gian đâu, em đang chuẩn bị mở đề một bài luận mới.”

An Trân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mát lạnh, khẽ thở dài.

Tống Văn im lặng vài giây.

“Tiểu Trân… em có thể hoàn toàn là chính mình khi ở cạnh anh.”

An Trân không đáp.

Tống Văn lại nói, giọng trầm và chân thành:

“Trên thế giới này, có lẽ anh là người hiểu em nhất.”

An Trân khẽ bật cười: “Ồ?”

Tống Văn vòng tay qua vai cô, ánh mắt cháy rực, nhìn cô không chớp:

“Anh biết sự kiên trì của em với lý tưởng.

“Năm đó, em từ chối anh để chọn người kia, đơn giản vì anh ta đáp ứng đầy đủ điều kiện trong khuôn mẫu lý tưởng của em.

“Em có biết không… mấy năm qua, anh không biết bao nhiêu lần hối hận vì năm đó không chọn học lịch sử.”

“Tiểu Trân, hãy lợi dụng anh đi, giống như em từng lợi dụng anh ta vậy — anh không để tâm.

“Anh sẽ không ngu ngốc như anh ta, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, điều kiện nghiên cứu tốt nhất, em muốn làm gì, anh đều sẽ dốc lòng ủng hộ.

“Chỉ cần… em yêu anh, hoặc học cách yêu anh. Được không?”

Tóc của An Trân bị gió đêm khẽ cuốn tung.

Khóe môi cô hơi cong lên, rồi khẽ buông ra một chữ:

“Được.”

Tống Văn mắt đỏ hoe, xúc động ôm chầm lấy cô.

……
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 13: Chương 13



Tôi như một linh hồn vô tri vô giác, lang thang giữa phố xá không mục đích.

Những lời vừa rồi giữa họ — như một bản nhạc điên loạn, liên tục vang lên trong đầu tôi, xáo trộn, lập lại, phân tích, tổ hợp…

Rồi bất chợt, tôi nhớ ra một chuyện.

Lần đầu tiên An Trân bước về phía tôi, tự giới thiệu, câu mở đầu của cô là:

“Cô giáo giới thiệu em với anh…”

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho cô giáo cũ — người mà mỗi dịp Trung Thu tôi đều cùng An Trân đến thăm.

Hai vợ chồng cô rất thân thiết với chúng tôi, tôi biết họ rất rõ.

Giọng cô giáo vang lên, có chút ngập ngừng:

“Tiểu Thẩm à?”

Tôi cố gắng kiềm nén cơn sóng trào trong lòng, giọng run lên:

“Cô ơi… em chỉ muốn hỏi một câu thôi…

“Tại sao ngày đó cô lại giới thiệu em cho An Trân?”

Đầu dây bên kia lặng đi rất lâu, rồi cô giáo khẽ thở dài, đáp:

“Con bé nói muốn tìm một người hợp tác nghiên cứu.

“Tiểu Thẩm à, không hẳn chỉ vì điều đó đâu… lúc đầu chắc chắn con bé cũng có tình cảm với trò, nên mới chịu lấy trò.”

Tôi lặng lẽ cúp máy, rồi vùi đầu sâu giữa hai đầu gối.

Vô số chi tiết nhỏ trong ký ức từng bị chôn giấu, bất chợt ùa về như nước lũ.

Cô ấy từng mỉm cười nói:

“Tuổi sinh sản lý tưởng nhất là nữ 25, nam 27. Năm sau em vừa tròn 25, còn anh cũng 27 — đến lúc rồi.”

Cô ấy từng ghé ký túc xá của tôi, thấy phòng gọn gàng sạch sẽ, liền nghiêng đầu hỏi:

“Anh thích làm việc nhà à?”

Tôi cười nói: “Ừ, nhưng thật ra anh nấu ăn là giỏi nhất.”

Cô ấy khi ấy cười nhẹ, buông một câu:

“Không tệ.”

Sau một thời gian quen nhau, cô ấy hỏi rất nhẹ nhàng:

“Người lớn nhà anh đều khỏe chứ?”

Tôi bảo:

“Rất khỏe, đều sống thọ, không ai mắc bệnh nặng. Gia đình còn có gen sống lâu.”

Gương mặt cô khi đó hiện rõ vẻ hài lòng.

Cô ấy từng nói, muốn nhanh chóng hoàn thành những nhiệm vụ cơ bản của đời người.

Cô ấy luôn xem trọng thời gian thảo luận học thuật mỗi tối.

Cô ấy từng bỏ tiền túi ra làm kiểm tra sức khỏe cho cả gia đình tôi.

...

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi như một hồn ma lang thang quay về căn phòng trọ tồi tàn.

Vừa vào đến nơi, tôi thấy Hạ Đại đang lục tung những chiếc thùng tôi mang từ nhà cũ.

Tôi gào lên the thé, chất vấn cô ta tại sao lại dám đụng vào đồ của tôi.

Cô ta khịt mũi, khinh bỉ ném cho tôi một câu đầy châm chọc:

“Toàn là rác rưởi, không có lấy một món ra hồn!”

Nói xong, cô ta tiện tay ném quyển sổ đang cầm thẳng vào mặt tôi.

Quyển sổ rơi xuống đất, bật mở ra, một hàng chữ hiện lên rõ ràng trước mắt.

Nét chữ thanh thoát, gọn gàng — là bút tích của An Trân.

Tôi đứng c.h.ế.t lặng, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó.

Không nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

「Vì yêu mà sinh ưu, vì yêu mà sinh sợ. Nếu rời xa được ái tình — sẽ không còn ưu, cũng không còn sợ.」

Tôi… bật cười.

Lúc đầu còn khẽ, sau đó là cười to hơn, từng tràng từng tràng — cười đến nỗi ôm bụng, gần như phát điên.

Hạ Đại hoảng hốt nhìn tôi, lùi lại:

“Anh điên rồi à?!”

Tôi cười đến mức nước mắt trào ra, nghẹn đến không thở nổi, gắng gượng nói trong tiếng cười:

“Thật nực cười… người đàn ông ấy… lại đi tìm tình yêu từ cô ấy…”

Dứt lời, cả người tôi đổ ập xuống — thẳng tắp.

Tôi tỉnh lại sau ba ngày hôn mê.

Nằm trên chiếc giường tạm trong hành lang bệnh viện, bác sĩ đưa cho tôi một tờ giấy chẩn đoán ghi rõ tên tôi, phía trên là mấy chữ đập vào mắt:

Kháng thể HIV: DƯƠNG TÍNH.

Bên tai vang lên tiếng gào khóc thê lương của Hạ Đại:

"Là tên khốn Trình Phong! Hắn bị lây bệnh ở nước ngoài, rồi truyền sang cho tôi! Đời tôi thế là hết rồi!"

Tôi trân trân nhìn lên trần nhà.

Linh hồn tôi rơi ầm xuống một vực sâu không đáy.

18

Tôi đang ở sân bay, chuẩn bị cùng Tống Văn bắt đầu chuyến trăng mật tại Pháp, thì nhận được cuộc gọi của A Tư.

Kể từ ba tháng trước, khi tôi đột ngột quyết định kết hôn với Tống Văn, tôi không còn nhận được tin tức gì từ cậu ấy.

Trước đây cũng từng như vậy, vài tháng sau cậu ấy lại xuất hiện, mọi thứ vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra.

Tôi nghĩ, ai cũng có bí mật riêng, đều cần không gian đặc biệt của riêng mình — nên tôi không lo lắng.

Và lần này cũng vậy, cậu ấy lại xuất hiện như thường lệ.

Tôi mỉm cười gọi cậu ấy.

“Tư, em đang ở đâu vậy?”

Giọng cậu ấy vẫn bình tĩnh, trầm ổn, đầy sức mạnh như trước.

“Em đang ở Nepal.”

Tôi sững lại: “Sao em lại đến Nepal?”

Tư chậm rãi nói:

“An lão sư, chị từng nói rằng sau khi nghiên cứu xong mối quan hệ giữa triết học và lịch sử, chị sẽ đến Nepal để nghiên cứu mối quan hệ giữa triết học và tôn giáo.”

Tôi nghiêng đầu.

“Ừm, chị có nói vậy… Nhưng chị đã thay đổi thứ tự đề tài rồi, lần này mở đề là về triết học và xã hội học. Tư à, chị không đi Nepal nữa, chị muốn trải nghiệm vài năm cuộc sống ở các tầng lớp khác nhau.”

Tư điềm tĩnh nói:

“Em biết. Nhưng không sao. Em sẽ đợi chị ở đây. An lão sư, rồi chị cũng sẽ đến mà, đúng không?”

Tôi im lặng, không trả lời.

Tư cũng không nói gì thêm.

Phía trước, Tống Văn đang dắt Điểm Điểm đi tới, cười rạng rỡ gọi tôi:

“Tiểu Trân, đến giờ lên máy bay rồi, anh và Điểm Điểm nhanh hơn em rồi nhé!”

Điểm Điểm cười khanh khách: “Mẹ chậm quá! Con với ba thắng rồi!”

Tôi cầm điện thoại, nhẹ giọng nói:

“Chuyện tương lai, ai mà biết được.”

Tắt máy, tôi mỉm cười bước về phía họ.

Chặng đường tiếp theo trong cuộc đời của An Trân—

Bắt đầu rồi.

(Hết)
 
Back
Top Bottom