Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Rời Bỏ Tình Yêu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOv6iHKezPB-41Tv-kfMwzUlH3gwYDOGlEr92GsD-6n09dx5jsKHG1KGKJlXJhWXok49lAn8TX4ybYvBb0VkunbF5eD8a2h67qBHG3oUjSgZEeJP9wTJJFAPGKo7oZKqRK7VMCn_dppc70D2KUoWzNo=w215-h322-s-no-gm

Người Rời Bỏ Tình Yêu
Tác giả: Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Người hàng xóm đối diện là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.



Tất cả đàn ông trong khu nhà đều bị cô ấy mê hoặc, chỉ có chồng tôi là luôn tỏ thái độ khinh thường.



Thế nhưng khi thang máy gặp trục trặc và rơi tự do.



Anh đã hoàn toàn quên mất tôi và con gái, quay người ôm chặt lấy cô ấy.



Chặt đến mức… như thể muốn cô ấy tan vào cơ thể mình.​
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 1: Chương 1



Người hàng xóm đối diện là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Tất cả đàn ông trong khu nhà đều bị cô ấy mê hoặc, chỉ có chồng tôi là luôn tỏ thái độ khinh thường.

Thế nhưng khi thang máy gặp trục trặc và rơi tự do.

Anh đã hoàn toàn quên mất tôi và con gái, quay người ôm chặt lấy cô ấy.

Chặt đến mức… như thể muốn cô ấy tan vào cơ thể mình.

1.

Tôi và chồng Thẩm Tu Tuấn cùng là giảng viên đại học.

Anh dạy Lịch sử, còn tôi giảng dạy Triết học.

Thẩm Tu Tuấn là người điềm đạm, chững chạc, làm việc cẩn thận nghiêm túc, sống ngăn nắp sạch sẽ, và rất giỏi việc nhà.

Tôi có vẻ ngoài dịu dàng, tính cách ôn hòa, yêu thích phong cách sống tối giản, thích trồng hoa nuôi mèo.

Từ hoàn cảnh trưởng thành, quá trình học tập cho đến sở thích và quan điểm sống, chúng tôi đều vô cùng giống nhau và hòa hợp.

Kết hôn đã bốn năm, chưa từng cãi nhau một lần, cuộc sống yên bình và đều đặn.

Buổi sáng ăn cháo trắng với món nhẹ, buổi tối tôi chuẩn bị nguyên liệu, anh vào bếp nấu nướng.

Ăn xong, cả nhà dắt con gái ba tuổi xuống dưới đi dạo, sau đó mỗi người tìm về một góc riêng yên tĩnh.

Hoặc đọc sách viết lách, hoặc trò chuyện và thảo luận.

Hàng xóm trong khu đều kính trọng chúng tôi, lịch sự gọi là “thầy Thẩm”, “cô An”.

Thẩm Tu Tuấn là người hòa nhã, rộng lượng, chưa từng tỏ thái độ với ai.

Chỉ duy nhất với một người, lời nói và cử chỉ của anh luôn lạnh lùng và xem thường.

Người hàng xóm đối diện Hạ Đại.

Phải nói công bằng, Hạ Đại là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Ngũ quan sắc sảo, dáng người gợi cảm, thường để tóc xoăn, tô son đỏ, luôn mặc đồ ôm sát cơ thể, từng cử động đều toát lên vẻ quyến rũ ngập tràn.

Trong hành lang chờ thang máy, mỗi khi Hạ Đại vừa đi qua, luôn phảng phất lại một mùi nước hoa nồng đậm.

Lúc này, con bé Điểm Điểm của tôi sẽ líu lo nói bằng giọng trẻ con:

“Thơm thơm quá, con ngửi thấy mùi của dì Hạ rồi!”

Thẩm Tu Tuấn thì khẽ nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng qua mũi, tỏ rõ sự khó chịu với thứ không khí bị hóa chất xâm chiếm ấy.

Tòa nhà này có khá nhiều đàn ông độc thân, còn Hạ Đại lại là người hướng ngoại.

Mỗi khi chúng tôi ở nhà, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng cô ấy nói chuyện với mấy người đàn ông hàng xóm, cười khúc khích đi ra từ thang máy.

Có lần, lúc cả nhà tôi đi dạo về, vừa đến khu vực thang máy thì bắt gặp Hạ Đại đang đứng cùng anh Đoạn tầng sáu, vừa nói vừa cười.

Chúng tôi chào nhau một tiếng, rồi cùng nhau đứng đợi thang máy.

Thẩm Tu Tuấn tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn, lùi ra đứng riêng ở một góc xa.

Hạ Đại vuốt tóc, nhỏ giọng than với anh Đoạn:

“Ư, dầu gội mới dạo này không ổn chút nào, rụng tóc quá trời.”

Anh Đoạn cười nói: “Anh thấy vẫn ổn mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ổn gì chứ!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Thơm lắm.”

Hạ Đại bật cười, khẽ liếc về phía Thẩm Tu Tuấn.

Anh đứng thẳng tắp ở góc tường, mặt không cảm xúc.

Lúc bước ra khỏi thang máy, Hạ Đại bị trẹo chân vì đôi giày cao gót, cả người ngã nhào về phía Thẩm Tu Tuấn.

Cô ấy đập thẳng mặt vào n.g.ự.c anh, để lại hai vệt son đỏ chói trên chiếc áo sơ mi trắng.

“Xin lỗi xin lỗi, thầy Thẩm, tôi vừa uống chút rượu bên ngoài, choáng quá nên không đứng vững.”

Thẩm Tu Tuấn mím môi, không nói gì, sắc mặt rõ ràng không vui.

Hạ Đại thoáng lúng túng, có vẻ chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy bởi một người đàn ông.

Tôi thấy vậy, mỉm cười hỏi:

“Vậy chị ở nhà một mình ổn chứ?”

Hạ Đại vén tóc, cười khổ.

“Hết cách rồi, chồng tôi suốt ngày đi công tác, chẳng trông mong gì được. Thật ghen tị với vợ chồng hai người lúc nào cũng quấn quýt, tình cảm mặn nồng. Giá mà ông xã tôi cũng được như thầy Thẩm thì tốt.”

Về đến nhà, Thẩm Tu Tuấn phá lệ, không ngồi xuống đọc sách như mọi hôm, mà đi thẳng vào phòng tắm.

Tôi mải mê trong cuốn sách một lúc lâu, anh mới bước ra, tóc còn ướt nhẹp.

Tôi ngẩng đầu nhìn, có phần ngạc nhiên.

“Anh tắm lâu vậy à?”

Anh vừa dùng khăn lau tóc, vừa thản nhiên đáp một tiếng “Ừ.”

“Anh không thích trên người có mùi hương.”

2.

Tôi và Thẩm Tu Tuấn là cặp bạn học thuật rất ăn ý.

Triết học và sử học vốn có nhiều điểm giao thoa, nên trong những buổi “giờ đọc sách”, thỉnh thoảng chúng tôi lại bàn luận một chút về học thuật.

Một lần đang nói đến Kinh Dịch, tôi vừa vuốt con mèo đang nằm trong lòng, vừa hỏi anh:

“Anh vẫn luôn giữ quan điểm quân tử nên lấy đức làm gốc, vậy sao lại khắt khe với Hạ Đại đến thế?”

Anh im lặng vài giây, trên mặt thoáng hiện vẻ giễu cợt:

“Trình Phong bôn ba bên ngoài kiếm sống, cô ấy là vợ mà hành xử chẳng để tâm gì đến thể diện của chồng.”

“Anh không nói phụ nữ là tai họa, nhưng lịch sử nhiều lần chứng minh, có người đúng là như vậy.”

Tôi bật cười khẽ.

Trình Phong là bạn cùng phòng đại học với Thẩm Tu Tuấn, lúc mua nhà còn cố ý chọn ở gần vì quan hệ thân thiết.

Một năm trước, Trình Phong tổ chức đám cưới ở quê, rồi đưa Hạ Đại đến sống tại đây. Sau đó không lâu, anh bị điều đi công tác dài hạn ở Malaysia hai năm, để lại vợ ở nhà một mình.

Dù tôi thấy lời Thẩm Tu Tuấn hơi cực đoan, nhưng anh vốn là người khá cố chấp trong một vài chuyện.

Từ sau sự cố lần trước, Hạ Đại trở nên dè dặt hẳn khi gặp Thẩm Tu Tuấn, không còn nhiệt tình như với người khác nữa, mà ngoan ngoãn, khiêm nhường, có chút gì đó tủi thân.

Còn Thẩm Tu Tuấn, mỗi lần nhắc đến cô ấy, ánh mắt toàn là sự không ưa.
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 2: Chương 2



Vào ngày sinh nhật tôi, ba người trong nhà cùng ra ngoài ăn mừng thì tình cờ gặp Hạ Đại cũng vừa mở cửa bước ra.

Cô ấy vui vẻ gọi tôi một tiếng “chị An”, rồi vỗ nhẹ lên đầu Điểm Điểm, ánh mắt chuyển sang Thẩm Tu Tuấn thì đổi thành cách xưng hô xa cách: “Thầy Thẩm”, giữ thái độ rất rõ ràng giữa nam và nữ.

Thẩm Tu Tuấn chỉ hơi gật đầu, lạnh lùng nhìn vào màn hình thang máy.

Trong thang máy, Hạ Đại đứng ở góc bên phải.

Thẩm Tu Tuấn đứng ở giữa, còn tôi và Điểm Điểm đứng ở phía bên kia.

Vừa đóng cửa, thang máy đột nhiên rung mạnh, rồi lao xuống với tốc độ chóng mặt.

Cảm giác mất trọng lực dữ dội ập đến khiến tôi không kịp thét lên, chỉ kịp bản năng ôm chặt lấy Điểm Điểm trong lòng.

May mà đến tầng một thì thang máy dừng lại.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, vội quay đầu nhìn sang.

Sững người —

Thẩm Tu Tuấn đang ôm chặt lấy Hạ Đại.

Hai người đầu áp vào nhau.

Anh ôm cô ấy rất chặt.

Chặt đến mức… như muốn hòa cô ấy vào trong cơ thể mình.

3.

“Ba đừng sợ, hết rồi mà!”

Giọng non nớt của Điểm Điểm vang lên khiến hai người đang ôm nhau kia cùng ngẩng đầu.

Ánh mắt Thẩm Tu Tuấn chạm vào tôi, đồng tử khẽ run lên, rồi vội buông tay.

“À! Anh tưởng em đứng bên này…”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thẩm Tu Tuấn mím môi, giọng có phần hối lỗi.

“Ha ha ha, ba ngốc quá, con với mẹ ở bên này cơ mà!”

Bên cạnh, Hạ Đại ngẩn người nhìn Thẩm Tu Tuấn, lồng n.g.ự.c phập phồng, trong ánh mắt hoảng loạn lại xen lẫn một tia phấn khích khó giấu.

Trên đường đến nhà hàng, Thẩm Tu Tuấn lái xe, tôi ngồi ghế sau cùng Điểm Điểm.

Suốt một quãng dài không ai nói gì, bầu không khí im lặng đến lạ thường.

Thẩm Tu Tuấn nhìn thẳng phía trước, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng trầm thấp:

“An Trân, vừa nãy tình huống bất ngờ quá, anh hoảng nên nhận nhầm… Em đừng—”

Tôi đang buộc dây nơ vòng cuối cho tóc, siết nhẹ rồi ngẩng đầu hỏi:

“Hửm? Gì cơ?”

Thẩm Tu Tuấn khựng lại một chút: “Hai mẹ con đang làm gì vậy?”

Điểm Điểm reo lên: “Mẹ đang buộc tóc cho con đó!”

Tôi khẽ vỗ má con bé, cười nói: “Lúc nãy ôm con chặt quá làm bung mất tóc, mẹ buộc lại cho.”

Thẩm Tu Tuấn liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, giọng nói có phần do dự.

“Vừa nãy em im lặng suốt, là vì đang buộc tóc cho Điểm Điểm sao? Anh cứ tưởng em—”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh đèn neon rực rỡ, mờ ảo như mộng.

“Em đúng là hơi đói rồi... Nghe nói nhà hàng đó đông lắm, chắc không phải đợi bàn đâu nhỉ…”

4.

Hai ngày sau, vào buổi tối, Hạ Đại mang sang một túi vải đựng đầy trái vải tươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ấy mặc váy trắng cổ sâu, trang điểm kỹ lưỡng, tóc còn hơi ướt buông lơi trước ngực.

“Thầy Thẩm, chị An, đây là vải quê tôi gửi lên, mang sang biếu hai người ăn thử.”

Tôi cười nhận lấy, khá hào hứng bóc một quả nếm thử.

“Đúng là ngọt thật. Nhưng tôi thích ăn vải lạnh, lát nữa bỏ tủ rồi ăn sau. Cảm ơn cô nhé.”

Tôi tiện tay đưa túi cho Thẩm Tu Tuấn.

Anh đón lấy rất tự nhiên, rồi mang vào bếp, thay túi đựng sạch sẽ, chia từng phần gọn gàng bỏ vào tủ lạnh.

Hạ Đại chớp mắt mấy lần, có vẻ bất ngờ.

“Không ngờ một người tài giỏi như thầy Thẩm lại khéo tay trong việc nhà đến vậy!”

Tôi mỉm cười, lấy khăn ướt lau chỗ nước dính trên tay một cách chậm rãi.

Thẩm Tu Tuấn đúng là rất giỏi chuyện bếp núc, việc nhà.

Chăm chỉ, tỉ mỉ, ngăn nắp.

Rất hợp với gu của tôi.

Thẩm Tu Tuấn bước tới, ngồi xuống một bên của chiếc ghế sofa dài, cầm điện thoại lên xem.

Chỗ anh ngồi rất gần với chiếc ghế đơn mà Hạ Đại đang ngồi, hai người gần như đầu mũi chân chạm vào nhau.

Hạ Đại hơi ưỡn ngực, ánh mắt lóe lên tia hào hứng.

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô ấy.

“Cô đến hôm nay, chắc là có chuyện gì đúng không?”

Khóe môi Hạ Đại cong lên, cười khẽ.

“Người ta vẫn nói cô An vừa thông minh vừa tinh tế, quả nhiên không sai! Chuyện là dạo này tôi bắt đầu hứng thú với môn lịch sử, nhưng vì không có nền tảng nên nhiều chỗ đọc mãi vẫn không hiểu. Tôi nghĩ nhà gần như vậy, không biết có thể thỉnh thoảng hỏi thầy Thẩm một chút được không?”

Vừa nói, cô vừa nhìn thẳng vào Thẩm Tu Tuấn.

Anh thì vẫn chăm chú nhìn điện thoại, chưa phản hồi ngay.

Hạ Đại khẽ c*n m** d***.

Thẩm Tu Tuấn là người có năng lực học thuật xuất sắc, nhưng cũng vô cùng kiêu ngạo. Sau khi xuất bản hai quyển sách sử học được đón nhận khá tốt, anh từng bị một vài doanh nhân thích phô trương mời tham gia tiệc tùng.

Sau vài lần, anh tỏ ra rất khó chịu, từ đó về sau hễ ai ngỏ ý muốn “học hỏi”, anh đều lạnh nhạt nói mình bị “dị ứng với sự ngu dốt”, chẳng màng đến cảm xúc của người khác.

Lúc này, Thẩm Tu Tuấn chậm rãi ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nhìn Hạ Đại bằng ánh mắt dửng dưng rồi thản nhiên nói:

“Lịch sử là một bộ môn uyên bác và sâu rộng, cần sự kiên trì và nhẫn nại. Cô làm được không?”

Hạ Đại ngẩng cằm, giọng ngọt ngào:

“Đương nhiên rồi, em nhất định sẽ không làm thầy Thẩm thất vọng!”

Tôi ngả người tựa vào lưng ghế, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.

Mái tóc ướt của Hạ Đại thấm nước làm ướt phần trước n.g.ự.c chiếc váy trắng, lớp vải trở nên hơi trong suốt, những đường cong đầy đặn mờ mờ hiện ra.

Cô hoàn toàn không nhận ra, vẫn hào hứng nghiêng người hỏi danh sách sách cần đọc.

Thẩm Tu Tuấn thuận miệng kể ra từng cuốn, cô cúi đầu ghi chép lại từng cái một cách nghiêm túc.

Ánh mắt tôi dừng lại ở chậu phong đỏ giữa ban công.

Dù đã chăm sóc rất kỹ.

Không hiểu sao, nó lại có chút héo úa.

Tôi bất chợt đứng bật dậy.

Hai người đang mỗi lúc một sát lại kia giật mình dừng lại, đồng loạt nhìn sang phía tôi.

Tôi mỉm cười, giơ chiếc kéo trong tay lên.

“Cứ tiếp tục nhé, tôi chỉ định cắt tỉa lại mấy chậu cây thôi.”
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 3: Chương 3



~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Kể từ hôm đó, Hạ Đại bắt đầu ghé nhà tôi thường xuyên hơn, cứ cách một vài ngày lại sang.

Lúc nào cô ấy cũng mang dáng vẻ như vừa tắm xong, hoặc má ửng hồng, hoặc tóc còn ướt, mỗi lần bước vào là mùi nước hoa và hương dầu gội hòa lẫn nhau lan khắp cả căn phòng.

Cô ôm sách ngồi tựa vào ghế đơn, liên tục hỏi Thẩm Tu Tuấn đủ kiểu câu hỏi:

“Chu U Vương đốt lửa phong hỏa đài thật sự chỉ để chọc Phụng Cơ cười à?”

“Tây Thi sau này sống ẩn dật với Phạm Lãi thật sao?”

“Đường Thái Tông lại chính là cha chồng của Dương Quý Phi?!”

“Em biết nè, Từ Hy khi làm Thái hậu còn từng có thai nữa!”

Thẩm Tu Tuấn trích dẫn khắp nơi, giải thích cặn kẽ, chẳng tỏ vẻ phiền lòng, khóe miệng và đuôi mày còn lộ ra chút hứng khởi không giấu được.

Vì có sự xuất hiện thường xuyên của Hạ Đại, khoảng thời gian “đọc sách buổi tối” giữa tôi và anh cũng bị đẩy lùi.

Anh còn đặc biệt giải thích với tôi:

“Trình Phong nhờ anh để ý giúp Hạ Đại. Cô ấy có lòng muốn học, còn hơn là tối tối ra ngoài tụ tập uống rượu. Đây cũng là ý của Trình Phong.”

Tôi ôm mèo trong lòng, cúi mắt không đáp.

Anh nghĩ một chút, lại nói thêm:

“Hay thế này đi, sau này mỗi lần cô ấy sang, anh sẽ đưa vào thư phòng. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến không gian của em với Điểm Điểm ở phòng khách.”

Thẩm Tu Tuấn vốn rất xem trọng thư phòng của mình.

Tủ sách xếp đầy, bàn ghế, đèn bàn, mấy món đồ chơi văn phòng nhỏ... đều là anh tự tay chọn lựa và sắp đặt cẩn thận.

Anh nói đó là “lãnh địa tinh thần” mà anh đã cụ thể hóa.

Ngoài tôi ra, chưa từng cho ai khác bước vào.

Ngay cả Điểm Điểm vài lần vô tình vào chơi cũng bị anh dỗ dành rồi đưa ra ngoài.

Tôi lặng lẽ ngẩng mắt nhìn anh.

“Anh đã quyết định rồi?”

Anh gật đầu, rồi cười.

“Đương nhiên, vẫn phải hỏi ý em trước chứ.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt đầu con mèo lười đang nằm trong lòng, im lặng vài giây rồi đáp bằng giọng dịu dàng:

“Em không ý kiến.”

……

Mùa xuân là mùa đ*ng d*c.

Chẳng biết từ khi nào con mèo lười nhà tôi đã nhảy ra khỏi ban công, tôi với Thẩm Tu Tuấn nhiều lần phải chạy khắp khu tìm nó.

Tối hôm đó, tôi vừa từ bên ngoài về sau khi đi một vòng để tìm mèo, thì thấy Điểm Điểm đang ngồi một mình chơi đồ chơi trong phòng khách.

Lúc tôi xuống nhà, Thẩm Tu Tuấn vẫn còn đang chơi với con bé ở đó.

“Ba đâu rồi?” tôi hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Dì Hạ đến rồi ạ.”

Ánh mắt tôi nhìn về phía cánh cửa thư phòng đang khép hờ, bên trong yên ắng đến lạ.

Tôi cúi người, thả con mèo đang ôm trong lòng xuống.

Nó nhanh nhẹn lao thẳng về phía thư phòng, cánh cửa bất ngờ bị đẩy bật ra.

“Ái da!”

Bên trong vang lên tiếng Hạ Đại hốt hoảng.

Tôi bước vào, miệng lẩm bẩm: “Con mèo này suốt ngày chạy lung tung!”

Thẩm Tu Tuấn lập tức đứng bật dậy, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Hạ Đại má đỏ ửng, hơi thở gấp gáp.

Tôi bế lại con mèo, lúc quay người rời đi, vô tình liếc qua Thẩm Tu Tuấn rồi dịu dàng nói:

“Tu Tuấn, anh bị nhiệt rồi kìa, môi nứt cả ra.”

Thẩm Tu Tuấn vội lấy mu bàn tay lau miệng, giọng khàn khàn đáp:

“À… ừ, bị nhiệt thật.”

6.

Cuối tuần, Thẩm Tu Tuấn đang nấu ăn trong bếp.

Anh ấy nấu rất ngon, một đĩa cá sốt tương thơm lừng, một đĩa chuối chiên rút đường, đều là những món tôi thích.

Dù việc nhà hầu như anh đều làm, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng sẽ làm vài việc đơn giản.

Ví dụ như, gấp quần áo anh đã giặt rồi cất vào tủ.

Lúc giáo sư Quản gọi điện đến, tôi đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một chiếc áo sơ mi trắng trong tay.

Hai vết son đỏ rõ ràng in trên n.g.ự.c áo.

Áo được gấp rất gọn, giấu kỹ trong góc sâu của tủ.

“An Trân, mai là sinh nhật sư mẫu, thầy mời mấy đứa học trò cũ tới chơi cho vui, em cũng đến nhé!”

Tôi đặt chiếc áo sơ mi lại vào đúng chỗ ban đầu, mỉm cười đáp:

“Vâng, thầy. Ngày mai em sẽ đến ạ.”

Giáo sư Quản và vợ đều là những người có vị trí cao trong giới triết học, đối xử với tôi vô cùng tốt.

Buổi tụ họp chỉ trong phạm vi nhỏ, những học trò được mời đều là người thành đạt, giàu có, duy chỉ có tôi là giảng viên bình thường ở một trường đại học.

Sư mẫu nắm tay tôi, thở dài nói:

“Ban đầu tôi cứ nghĩ em là cô gái có chí lớn, ai ngờ lại là người lấy chồng, sinh con sớm nhất. Nhưng cũng tốt thôi, phụ nữ rồi ai cũng phải đi con đường này. Mà nói mới nhớ, năm đó chính tôi là người giới thiệu em và Thẩm Tu Tuấn quen nhau đấy!”

Sư huynh Tống Văn bước tới, đưa cho tôi một ly trà phổ nhĩ, thấy tôi nhận lấy rồi liền quay đầu cười trêu:

“Thì ra sư mẫu cũng từng làm bà mối à, biết vậy em đã sớm nhờ sư mẫu giới thiệu rồi.”

Sư mẫu lắc đầu.

“Tôi thật ra đâu có làm mai mối gì. Khi đó Tiểu An hỏi tôi, làm sao để trong thời gian ngắn có thể có bước đột phá trong nghiên cứu triết học. Tôi bảo là nên tìm người bên khoa Lịch sử để hợp tác nghiên cứu. Con bé lại hỏi tôi có ai để giới thiệu không, tôi mới nói đến Thẩm Tu Tuấn.”

Tống Văn nhìn tôi một cái, ánh mắt chợt trầm xuống, không nói gì thêm.
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 4: Chương 4



Lúc ra về, sư mẫu nhờ Tống Văn đưa tôi về.

Anh hơn tôi ba khóa, xuất thân từ ngành triết học nhưng lại lấn sân sang thương trường và gây dựng sự nghiệp thành công, giờ đã là một doanh nhân công nghệ nổi bật, tài sản lên đến hàng tỷ.

“Tiểu Trân, anh đang đầu tư riêng vào một dự án nghiên cứu xã hội, ngân sách không giới hạn. Em có hứng thú tham gia không?”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lóe sáng.

Tôi mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Để có dịp rồi tính sau nhé.”

“Ha, mấy năm nay, lần nào em cũng nói câu đó.”

Anh cười khẽ, hai tay đút túi, đá nhẹ một viên sỏi dưới chân, trông hệt như dáng vẻ của anh ngày xưa.

“Tiểu Trân, giá mà năm đó anh học Lịch sử thì tốt rồi, đúng không?”

Tôi hơi cau mày, lặng lẽ nhìn anh, không nói gì.

Ánh mắt Tống Văn trở nên sâu thẳm, anh đưa tay định xoa đầu tôi như hồi còn đi học, nhưng khi tay vừa giơ lên nửa chừng thì lại thu về, tự giễu:

“Thôi vậy, suy nghĩ của em… anh mãi cũng không đoán nổi.”

Anh thở dài một hơi, rồi cong khóe mắt cười với tôi:

“Dù sao thì anh vẫn muốn đợi thêm vài năm nữa. Biết đâu lại được!”

Xe đến dưới nhà, anh xuống xe mở cửa giúp tôi.

Tôi lịch sự chào tạm biệt.

“Tiểu Trân.” Anh gọi tôi lại.

Tôi quay đầu.

Anh nhìn tôi chăm chú, khẽ thở dài:

“Về dự án nghiên cứu ấy, nếu em không muốn tham gia thì cũng có thể giới thiệu người khác. Anh sẽ giữ chỗ cho em. Bên ngoài đang cạnh tranh rất gắt.”

Tôi không trả lời rõ ràng, chỉ mỉm cười vẫy tay.

“Tạm biệt.”

Lúc xe Tống Văn rời đi, Thẩm Tu Tuấn gọi tôi.

Anh xách túi đồ ăn đi tới, trên mặt lộ vẻ bất ngờ:

“Vừa rồi là Tống Văn của Duệ Phương đó à?”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng: “Anh ấy là học trò của sư mẫu.”

Thẩm Tu Tuấn lập tức có vẻ kích động hẳn lên:

“Gần đây anh ta vừa rót một khoản vốn lớn đầu tư riêng cho các dự án thuộc lĩnh vực khoa học xã hội. Anh vừa nộp xong đơn xin tài trợ. Em quen anh ta à?”

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

“Không thân. Sư mẫu chỉ nhờ anh ấy tiện đường đưa em về thôi.”

7.

Tối hôm đó, tôi dẫn Điểm Điểm đi dạo về, định tranh thủ chăm chút lại mấy chậu cây thì bất ngờ phát hiện chậu phong đỏ trên ban công đã biến mất.

Tôi tìm khắp trong ngoài cũng không thấy, đang đi ra hành lang tìm thì chợt nghe thấy giọng Thẩm Tu Tuấn vang lên từ nhà Hạ Đại.

Kể từ sau lần bị mèo đẩy cửa vào, Hạ Đại đã chủ động đề nghị để Thẩm Tu Tuấn sang nhà cô ấy giảng bài.

“Chị An à, mỗi lần em sang nhà chị làm phiền chị với Điểm Điểm, em áy náy lắm. Dù sao nhà em cũng không có ai, hay là để thầy Thẩm sang đây dạy đi!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô ấy cười đùa: “Chị An nếu không yên tâm, em sẽ mở cửa suốt, chị muốn qua lúc nào cũng được nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cánh cửa đang mở, tôi chầm chậm bước tới.

Tiếng trò chuyện nhỏ giọng truyền ra.

“Thầy Thẩm, dạo này hai chúng ta thân thiết thế này, chị An có thấy gì không?”

Dường như Thẩm Tu Tuấn khẽ bật cười: “Cô ấy không biết.”

“Tại sao chứ?”

Thẩm Tu Tuấn trả lời bằng cái giọng mà tôi quá quen thuộc cái giọng anh hay dùng khi bình luận các sự kiện lịch sử:

“An Trân khác em. Nhìn ngoài thì dịu dàng, tùy ý, nhưng thật ra là một người theo chủ nghĩa lý trí điển hình.”

“Ý anh là gì?” giọng Hạ Đại mang theo chút nũng nịu: “Thầy Thẩm, em nói rồi mà, đừng dùng mấy từ ngữ cao siêu đó nữa! Em nghe chẳng hiểu gì cả!”

Thẩm Tu Tuấn bật cười, giọng chuyển sang dịu dàng hơn.

“Ý anh là, cô ấy tinh tế và sáng suốt, chuyện gì cũng cân nhắc thiệt hơn. Dù sao trong ngôi nhà này, anh vẫn là người nắm thế chủ động. Với cô ấy, anh là nguồn lực tốt nhất trong phạm vi lựa chọn mà cô ấy có. Nên chỉ cần anh đã quyết, cô ấy tuyệt đối sẽ không chống đối.

“Em nghĩ mà xem, dạo này cô ấy có tỏ ra chút bất mãn nào với em không?”

“Thật sự là không có.”

Hạ Đại như bừng tỉnh ngộ.

Lúc Thẩm Tu Tuấn trở về, tôi đang ngồi co người trên ghế sofa, v**t v* con mèo trong lòng.

Anh có vẻ đang rất vui, sực nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi đùa:

“Nói mới nhớ, dạo này sao con mèo này không còn chạy lung tung nữa vậy?”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu con mèo lười, nó kêu khẽ một tiếng đầy hài lòng.

“Thấy phiền quá, nên em thiến nó rồi.”

Tôi dịu dàng đáp.

8.

Thái độ của Hạ Đại khi đối diện với tôi đã có một sự thay đổi mơ hồ, khó diễn tả.

Trước đây mỗi lần gặp tôi, cô ấy luôn chủ động chào hỏi, gọi “Chị An”, cười nói thân thiện.

Còn bây giờ, cô chỉ cười nhạt, không nói lời nào, ánh mắt lướt nhẹ qua, mang theo vẻ kiêu kỳ, mỉa mai, thậm chí là một chút thương hại.

Giống như một con công kiêu hãnh lạnh lùng, tự tin tuyệt đối vào bản thân, nhưng chẳng buồn thể hiện ra ngoài.

Thẩm Tu Tuấn mỗi tối đều sang nhà đối diện.

Không hề gián đoạn, dù mưa hay nắng.

Mỗi lần trở về, trên người anh đều có những thay đổi nhỏ rất khó nhận ra.

Thoang thoảng mùi nước hoa không thuộc về tôi.

Một chiếc cúc áo trước n.g.ự.c bị bung ra một cách lạ lùng.

Trên mu bàn tay xuất hiện vết cắn nhỏ xinh như dấu răng trẻ con.

Thỉnh thoảng, Hạ Đại lại mua chút trái cây mang sang, miệng thì luôn nói:

“Thầy Thẩm không nhận học phí, em ngại quá, chỉ có thể mua vài thứ linh tinh để cảm ơn thôi.”

Lúc cô ấy nói, Thẩm Tu Tuấn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, khóe môi khẽ nhếch lên một cách gần như không thể nhận ra.

Một người rực rỡ, táo bạo. Một người trầm lặng, kiệm lời.

Trong phòng khách đêm hè giữa mùa hạ, bầu không khí tràn ngập sự ngầm hiểu không cần nói thành lời.
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 5: Chương 5



Hôm đó, Hạ Đại xách sang một quả dưa hấu.

Tôi đang ở ngoài ban công, vừa tưới hoa vừa gọi điện cho sư mẫu.

Điểm Điểm kêu khát nước, Thẩm Tu Tuấn liền bổ dưa hấu ra, cắt một miếng đưa cho con bé.

Khi đưa cho Hạ Đại, cô lại không nhận.

Cô liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Tuấn, chu môi nhẹ nhàng:

“Xin lỗi nha, em không thích cảm giác tay bị dính. Dưa hấu em chỉ uống nước ép thôi.”

Thẩm Tu Tuấn khẽ cười, rồi xoay người vào bếp.

Hạ Đại dường như bất ngờ có hứng thú với chậu cây cảnh trên ban công, liền đứng dậy đi về phía này.

Vừa lúc đó va vào Điểm Điểm đang cúi đầu mải mê ăn dưa.

Điểm Điểm mất thăng bằng, theo phản xạ đưa tay níu lấy Hạ Đại.

Trên tà váy trắng tinh khôi, lập tức in hằn hai dấu tay nhỏ xíu dính đầy nước dưa đỏ tươi.

“Con làm cái gì vậy hả!”

Hạ Đại lập tức hét lên.

Cô ta giật mạnh tà váy ra, khiến Điểm Điểm ngã ngửa xuống đất, bật khóc òa lên.

Thẩm Tu Tuấn nghe tiếng vội vàng bước nhanh từ bếp ra, tay vẫn cầm ly nước ép dưa hấu vừa làm.

Hạ Đại đỏ mắt nhìn anh, vẻ mặt uất ức:

“Thôi bỏ đi, chắc Điểm Điểm cũng không cố ý. Chỉ là… cái váy này hơi đắt, nên em thấy xót một chút.”

Thẩm Tu Tuấn đặt ly nước xuống, kéo Điểm Điểm dậy, giọng nghiêm khắc:

“Điểm Điểm, xin lỗi dì Hạ đi.”

Điểm Điểm mở to đôi mắt, vừa khóc vừa nấc lên từng tiếng:

“Ba ơi… không phải con… là dì Hạ đẩy con ngã mà!”

Lông mày Thẩm Tu Tuấn nhíu lại, giọng càng thêm tức giận:

“Điểm Điểm! Làm sai thì phải biết nhận lỗi! Nếu con còn không nghe lời, ba sẽ phạt con đấy!”

Tôi nói lời tạm biệt với sư mẫu rồi cúp máy, bước vào phòng.

Điểm Điểm bối rối nhìn dì Hạ, lại nhìn sang ba mình, vừa thấy tôi liền quay người nhào vào lòng tôi, bật khóc nức nở.

Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt cho con, rồi chậm rãi lau sạch đôi bàn tay nhỏ bé.

Sau khi Điểm Điểm bình tĩnh lại, tôi ngẩng đầu nhìn về phía hai người trước mặt.

Thẩm Tu Tuấn cau chặt mày lại.

“An Trân, em không thể cứ nuông chiều con bé mãi như vậy được. Như thế sẽ không tốt cho sự phát triển của nó sau này.”

Hạ Đại không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa không, trong đó đầy sự mỉa mai và khiêu khích chẳng thèm che giấu.

Tôi bước tới, cầm lấy ly nước ép dưa hấu trên bàn.

Giơ cao lên, rồi từ từ đổ thẳng xuống đầu Hạ Đại.

Nước dưa đỏ tươi tràn từ đỉnh đầu, chảy qua trán, qua mắt cô ta, loang lổ xuống chiếc váy trắng.

Sắc đỏ và sắc trắng va vào nhau, cảnh tượng chói mắt đến nghẹt thở.

Hạ Đại sững người một giây, sau đó hét lên chói tai.

Thẩm Tu Tuấn tức giận gầm lên:

“An Trân, em điên rồi à!”

“—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi giáng cho anh một cái tát vang dội.

Anh ta ôm má, há miệng, sững sờ, khuôn mặt không thể tin nổi.

Tôi lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt dửng dưng.

Chậm rãi nhả ra mấy chữ, giọng trầm thấp:

“Đồ chó chết.”

9.

Sáng hôm sau, Thẩm Tu Tuấn dọn ra khỏi nhà.

Lúc anh kéo vali ra cửa, tôi đang tựa lưng vào ghế sofa, bên chân là con mèo lười ngoan ngoãn nằm im, tay thong thả bóc từng trái vải.

Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt đầy phẫn nộ và cứng rắn.

“Tôi không ngờ em lại là người thiếu kiểm soát cảm xúc đến vậy! Đột nhiên phát điên, thô lỗ với khách, thậm chí còn động tay động chân với tôi! Nếu không vì tình nghĩa giữa tôi với Trình Phong, chắc Hạ Đại đã kiện em từ lâu rồi!”

“Em cũng đừng lấy Điểm Điểm ra làm cái cớ. Nó là con gái em, chẳng lẽ không phải con tôi? Chẳng lẽ tôi không vì con bé mà lo nghĩ? Cách em dạy con như vậy, sớm muộn gì cũng hại nó!”

“Tôi không muốn nói thêm nữa. Thời gian này, em nên tự mình suy nghĩ lại đi. Bao giờ suy nghĩ cho rõ, nhận ra lỗi của mình, lúc đó tôi mới cân nhắc chuyện có quay về hay không.”

“Rầm” — anh đóng sập cửa lại.

Phần thịt trắng nõn của trái vải đã được bóc sạch, tôi đưa lên miệng.

Mát lạnh, ngọt lịm.

Quả nhiên, vải phải để lạnh mới ngon.

Tôi lau khô tay, cầm điện thoại lên, bấm gọi một số.

“A Tư.”

“An lão sư, em nghe đây.”

Giọng nói của chàng trai trẻ vang lên, mang theo một sự vững chãi và trầm tĩnh đầy sức mạnh.

“Chị sao rồi?”

Tôi bế con mèo lên đặt vào lòng, vừa v**t v* nó, vừa chậm rãi trả lời.

A Tư đáp:

“Em đã xem lại video từ đầu đến cuối vài lần. Lúc đầu là cô gái kia chủ động trêu ghẹo, sau đó người đàn ông không từ chối. Hai người có nhiều hành động thân mật, tuy nhiên do góc đặt camera bị khuất nên không ghi lại được cảnh ôm hay hôn.”

“Ừm, vậy là chưa đủ để kết tội chắc chắn sao?”

“Đúng vậy, An lão sư. Nếu được, chị có thể gửi thêm video sau đó. Hành vi của họ càng ngày càng vượt giới hạn, sớm muộn gì cũng có thể cắt được đoạn có bằng chứng rõ ràng.”

Tôi rút tay ra, con mèo lại chủ động rúc đầu vào lòng bàn tay tôi làm nũng, kêu khẽ một tiếng.

Tôi bất lực bật cười, tiếp tục v**t v* nó.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Không có nữa đâu, họ đã đổi chỗ, không còn ở thư phòng nữa.”

A Tư im lặng vài giây.

“Em có thể sắp xếp người bí mật lắp thêm camera. Nhưng cách này có thể khiến bằng chứng không được tòa án chấp nhận. An lão sư, chị có thể tranh thủ cơ hội kiểm tra điện thoại hoặc máy tính của thầy Thẩm. Chỉ cần tìm được bằng chứng mối quan hệ không chính đáng, hoặc ảnh thân mật có mặt hai người…”

“Cần gì phiền phức vậy.”

Tôi nhẹ nhàng ngắt lời cậu ấy.

A Tư: “…”

“Chẳng phải chỉ cần ảnh thân mật thôi sao?”

Tôi khẽ bật cười:

“Photoshop một tấm là được mà.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“… Em hiểu rồi, An lão sư.”
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 6: Chương 6



10.

Đang định cúp máy thì A Tư bất chợt lên tiếng:

“An lão sư.”

“Ừ?”

“Doanh thu tháng này em đã chuyển vào tài khoản của chị rồi. Khi nào rảnh chị vào xem nhé, em thấy chị lâu lắm không đăng nhập.”

Khóe môi tôi khẽ cong lên, giọng dịu dàng:

“A Tư, em lúc nào cũng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này. Em còn nhớ điều chị từng nói với em không?”

“… Nhớ.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia vững vàng, bình tĩnh.

“Chị nói, chúng ta là hai người duy nhất trên thế giới này có thể hoàn toàn tin tưởng nhau.”

“Ừ đúng rồi…”

A Tư là người tôi nhặt được bên đường.

Năm đó tôi mười chín tuổi, còn em mới mười lăm.

Khi tôi vừa hoàn tất thủ tục hỏa táng cho cha mẹ và em trai, ôm hộp tro cốt trở về, thì bắt gặp A Tư đang bị một đám người vây đánh trước cửa một tụ điểm giải trí.

Tôi chưa từng thấy một cậu bé nào đẹp đến như vậy.

Cả khuôn mặt bê bết máu, nhưng vẫn không che được những đường nét sắc sảo, cùng đôi mắt đen sáng rực đầy bướng bỉnh.

Cậu trông rất giống em trai tôi lúc còn sống, kiêu hãnh, kiên cường, mang theo khát vọng bay cao bay xa.

Tôi móc hết số tiền mang theo người để cứu cậu ra.

Về sau mới biết, cha cậu vì phá sản, nợ ngập đầu rồi nhảy xuống biển. Bọn chủ nợ thì đòi cậu lấy thân mà trả.

Tôi giấu cậu trong phòng em trai đã mất.

Bọn xã hội đen lũ lượt kéo đến tìm. Cậu không dám bước chân ra khỏi cửa, không dám tiếp xúc với ai.

Khi tôi học đại học ở đầu bên kia thành phố, cậu chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, ngày qua ngày, như một hồn ma cô độc bước qua quãng đời thiếu niên.

Những dịp nghỉ, tôi thỉnh thoảng về nhà, dắt cậu đi cắt tóc, mua quần áo, ăn những bữa thật lớn. Những lúc đó, cậu rất ngoan, vô cùng nghe lời, chỉ có đôi mắt đen là ngày càng sáng rõ, sâu thẳm hơn.

Một lần, cậu lặng lẽ đưa tôi 100.000 tệ, nói đó là tiền tôi cho sinh hoạt phí hàng tháng, cậu tiết kiệm rồi dùng đầu tư cổ phiếu, quỹ, sinh lời mà có.

Cậu sinh ra trong gia đình giàu có, từng được dạy dỗ bài bản, tầm nhìn hơn người.

Sau khi xác nhận vài lần và thấy cậu thực sự có thiên phú trong lĩnh vực đó, tôi đã giao toàn bộ số tiền bồi thường 2 triệu từ vụ tai nạn xe đã cướp đi cả gia đình tôi, cho cậu quản lý.

Cậu không dám nhận. Không dám đánh cược.

Tôi dịu dàng nói với cậu:

“Trên đời này, có những lúc… đáng để đánh cược.”

Đôi mắt cậu khẽ run lên.

“Nếu thua thì sao?”

“Thì cứ thua thôi.”

Tôi mỉm cười nhìn cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Và rồi cậu đã thắng.

Hai triệu năm đó, đến nay đã tăng lên gấp hàng chục lần.

Về sau, phong cách đầu tư của cậu dần chuyển từ mạo hiểm sang ổn định. Dù vậy, khoản lợi nhuận chuyển vào tài khoản mỗi tháng vẫn khiến người ta phải kinh ngạc.

Tài khoản đó, tôi và cậu cùng dùng chung.

Nhưng tôi hầu như chẳng đụng tới.

Cậu cũng vậy.

Những năm qua, cậu vẫn ở lì trong căn nhà đó mỗi ngày, đối diện với chiếc máy tính, không tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài đời thực.

Ngoại trừ tôi.

“An lão sư, chị định ly hôn với anh ta thật à?”

A Tư hỏi.

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra ban công.

Nơi từng đặt chậu phong đỏ giờ trống một khoảng, chỉ còn lại một vòng dấu vết mờ nhạt.

Tôi khẽ thở dài:

“A Tư, em nói xem, đàn ông… rốt cuộc coi trọng điều gì nhất?”

A Tư dường như suy nghĩ rất nghiêm túc.

“Theo lẽ thường mà nói, chắc là: danh tiếng, sự nghiệp, tiền bạc, gia đình… và bạn bè.”

Tôi đặt con mèo xuống, đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên quần áo.

“Vậy thì từng thứ một… từ từ mà tính.”

11.

Ban đầu, đoạn video không thu hút quá nhiều sự chú ý trên mạng.

Đó là một clip được chia sẻ lại từ trang nước ngoài, dạng tổng hợp các đoạn quay lén từ camera giám sát, ghi lại những khoảnh khắc đời thường trong các gia đình thật sự.

Tiêu đề chỉ đơn giản là: “Hãy cẩn thận với quyền riêng tư từ camera trong nhà bạn.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Dần dần, có người bắt đầu nhận ra điều bất thường.

【Hai người trong phòng làm việc đó trông như đang vụng trộm thì phải.】

【Đúng rồi! Tôi cũng để ý thấy! Vợ mặc đồ ngủ vừa rời khỏi là hai người kia lập tức hôn nhau. Người đàn ông kia nhìn bề ngoài đạo mạo nghiêm túc, ai ngờ lại dám lén lút ngay tại nhà mình!】

【Mặt người đàn ông đó trông quen lắm, hình như là giảng viên ở học viện chúng ta... nhưng chắc không phải đâu nhỉ...】

【Người ở trên, tôi hiểu ý bạn. Có phải là SXB?】

Dòng bình luận cuối cùng ngày càng được nhiều người thả tim, nhanh chóng leo lên top bình luận được yêu thích nhất, sau đó bị chia sẻ thẳng lên trang confession của trường.

Sinh viên trong trường lập tức nổ tung.

【Trời ơi, mắt tôi có nhầm không? Đây chẳng phải là thầy Thẩm của khoa Lịch sử sao?】

【Thầy Thẩm trước giờ nghiêm túc, kỷ luật cao, sao lại có thể làm chuyện như vậy? Chắc là người giống người thôi...】

【Mọi người thử phóng to video mà xem, trên bàn là sách giáo trình lịch sử, bìa vở còn có logo của trường mình nữa, còn gì để nghi ngờ?】

【Tôi là sinh viên của cô An, xin khẳng định: Hình ảnh quá rõ ràng, chứng cứ không thể chối cãi. Chính là Thẩm Tu Tuấn giảng viên khoa Lịch sử, Đại học XX ngoại tình tại nhà giữa ban ngày!】

Kẻ đạo mạo giả vờ thanh cao luôn là loại người khiến giới trẻ cảm thấy khinh bỉ và muốn vạch trần nhất.
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 7: Chương 7



Các sinh viên ai nấy đều phẫn nộ, đồng loạt lên tiếng yêu cầu Thẩm Tu Tuấn ra mặt tự chứng minh bản thân.

Thẩm Tu Tuấn mãi không có động thái gì, họ lại chuyển sang gây áp lực với nhà trường, thậm chí có người còn livestream trước tòa nhà hành chính, cập nhật diễn biến từng giờ.

Sự việc ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, cuối cùng trường cũng phải ra thông báo:

【Liên quan đến đoạn video nghi vấn có hình ảnh của một giảng viên trường chúng tôi đang lan truyền trên mạng, nhà trường đã bắt đầu quá trình xác minh và điều tra.

Để đảm bảo môi trường học tập lành mạnh, trước khi sự việc được làm rõ, các giảng viên có liên quan sẽ tạm thời bị đình chỉ công tác giảng dạy.】

……

Khi Thẩm Tu Tuấn bước vào nhà, tôi đang ngả người trên ghế bập bênh, đắp mặt nạ.

Chỉ vài ngày không gặp, anh ta đã thay đổi hẳn. Râu mọc lởm chởm, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, người thì gầy rộc đi, gương mặt hốc hác.

Nhưng trong ánh mắt lại vẫn toát lên vẻ cứng đầu, kiêu hãnh.

“Em thấy video và thông báo rồi chứ?”

Anh lớn tiếng hỏi, giọng căng cứng.

Tôi không động đậy, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Anh đứng từ xa nhìn tôi, tiếp tục lớn tiếng nói:

“Xét về quan hệ vợ chồng giữa chúng ta, anh cảm thấy mình cần phải quay về giải thích rõ với em: Đoạn video đó là giả! Là sản phẩm đã bị cắt ghép!”

“Anh đã đứng trước mặt lãnh đạo nhà trường báo án rồi. Phía công an cũng nói không loại trừ khả năng đây là video do các tổ chức nước ngoài chỉnh sửa ác ý để câu view.”

“Nói tóm lại, anh là người bị hãm hại, bị vu oan. Giữa anh và Hạ Đại tuyệt đối không có những hành động ghê tởm như hôn hít mà em thấy trong video. Em cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm.”

Một tràng lời biện minh đầy lên bổng xuống trầm dứt lời.

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Tôi khẽ ngẩng mắt, nhìn về phía anh.

Anh ngẩng nhẹ cằm, đứng thẳng người trước cửa ra vào.

Nửa người còn đứng ngoài, một tay vẫn đặt trên tay kéo của chiếc vali — dáng vẻ rõ ràng như thể bị ép buộc phải quay về.

Chỉ là đôi môi mím chặt quá mức, ánh mắt thì lại mang vẻ quá mức dõng dạc, quyết liệt.

Như một chiến binh đang đối mặt với kẻ thù, thà c.h.ế.t chứ không cúi đầu.

Tôi thoáng cảm thấy buồn cười, khóe môi thậm chí còn hơi cong lên một chút.

May là lớp mặt nạ trên mặt đã che đi hết biểu cảm.

“Hôn nồng cháy thì không có, còn… hôn nhẹ thì sao?”

Tôi khẽ hỏi một câu.

Thẩm Tu Tuấn sững lại.

Ngay sau đó, anh lập tức lấy lại vẻ kiên quyết, dùng giọng đầy khinh thường xen lẫn thất vọng để hỏi ngược lại:

“Em nghĩ sao?”

Tôi không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhắc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“À đúng rồi, còn chưa nói cho anh biết... anh ta quay về rồi.”

Thẩm Tu Tuấn nhíu mày: “Ai? Ai quay về?”

“Trình Phong chứ ai.”

Ánh mắt Thẩm Tu Tuấn lập tức mở to, sững sờ:

“Cậu ấy về khi nào? Về làm gì? Sao không nói gì với anh?!”

Ánh mắt tôi khẽ chuyển, lướt nhẹ qua người anh, dừng lại ở phía sau lưng anh.

Lông mày anh khẽ giật, quay đầu nhìn theo.

Trình Phong đang đứng đó, mặt mày đen như sắt.

“Thẩm Tu Tuấn! Mày dám cướp vợ tao?!”

Anh gầm lên, mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung.

Một cú đ.ấ.m mạnh như trời giáng vung ra, đập thẳng vào mặt Thẩm Tu Tuấn, vang lên tiếng "bụp" nặng nề, rắn chắc của nắm đ.ấ.m chạm vào da thịt.

Thẩm Tu Tuấn ngã ngửa ra sau.

Máu tươi phun mạnh, vẽ thành một đường đỏ rực trong không khí.

Hai chiếc răng bị đánh bật, văng ra ngoài.

Lăn lóc trên sàn, phát ra tiếng “cạch cạch” lạnh lẽo.

12.

Nửa tiếng sau, tôi cầm túi đá nhẹ nhàng chườm lên khuôn mặt sưng tím, bầm dập của Thẩm Tu Tuấn.

Anh vừa đau vừa tức, thi thoảng lại “hừ” một tiếng, nhưng vì mất hai chiếc răng cửa nên tiếng rên chuyển thành “hứ”, nghe buồn cười không tả được.

Bên cạnh, Hạ Đại ngồi co lại trên ghế sofa, sụt sùi khóc, hai má sưng vù.

Trình Phong đứng giữa phòng, hai tay chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi, đi đi lại lại không ngừng.

“Chỉ nói mồm là giả thì ai tin được?! Tôi nhìn thấy rõ ràng hai người thân mật như thế, chẳng phải trước kia còn ghét nhau ra mặt à? Từ khi nào lại trở nên thân thiết vậy? Còn muốn chối à?! Lừa ai hả?!”

Hạ Đại vừa khóc vừa nói:

“Tôi thề, nếu đoạn video đó là thật, thì cả nhà tôi ra đường bị xe tông c.h.ế.t hết!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Câu thề độc này nặng nề đến mức khiến người nghe khó lòng nghi ngờ cô ta đang nói dối.

Trình Phong nhíu mày, nheo mắt nhìn Thẩm Tu Tuấn:

“Cậu thật sự đã báo công an rồi?”

Thẩm Tu Tuấn nghiến răng nói qua kẽ hở không răng:

“Đúng! Tôi đã báo rồi! Tôi không có gì phải sợ cả! Cảnh sát nói rồi, có thể là hacker nước ngoài đánh cắp dữ liệu từ đám mây, cũng có thể là có người bên cạnh tôi cố tình bôi nhọ, trả thù cá nhân!”

“Tôi dạy lịch sử cho Hạ Đại, hoàn toàn là vì cậu nhờ! Nếu tôi thật sự có gì với cô ấy, An Trân chẳng lẽ không phải người đầu tiên nhận ra?!”

Dù giọng nói còn chưa rõ ràng do thiếu răng, nhưng Thẩm Tu Tuấn đã dần lấy lại được sự bình tĩnh, nói năng có lý lẽ và khí thế hơn hẳn.
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 8: Chương 8



Trình Phong dường như bị thuyết phục phần nào, quay sang tôi nói:

“Cô An, cô nói thử xem!”

Tôi nghiêng đầu, trầm ngâm rồi lên tiếng:

“Chuyện Thẩm Tu Tuấn nói có người bên cạnh cố ý trả thù cũng không phải là không thể.”

Thẩm Tu Tuấn chớp mắt nhìn tôi, rõ ràng không ngờ tôi lại đứng về phía anh vào lúc này. Trong sự ngạc nhiên còn xen lẫn chút cảm động.

Anh vô thức đưa tay ra, định nắm lấy tay tôi.

Tôi đặt túi đá xuống, khéo léo tránh đi, khiến hành động ấy trượt qua không một chút dư âm.

“Vì sao cô lại nói vậy?” Trình Phong lại hỏi.

“Tôi có một chậu phong đỏ ngoài ban công, chăm rất tốt, bỗng dưng lại biến mất không dấu vết. Đó là chậu cây tôi quý nhất, mà Thẩm Tu Tuấn thì chắc chắn sẽ không động đến. Vậy thì khả năng cao là có người ngoài đã lén vào nhà, tiện tay mang đi.”

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Tu Tuấn, hỏi:

“Anh nói có đúng không?”

Thẩm Tu Tuấn hơi sững lại, rồi nhanh chóng gật đầu.

“Đúng.”

Chuyện sau đó, cuối cùng cũng dần lắng xuống, không ai truy cứu thêm nữa.

Trình Phong nửa tin nửa ngờ, dắt Hạ Đại rời đi.

Cái giá cho sự rút lui đó là mấy cú đ.ấ.m thẳng mặt mà Thẩm Tu Tuấn phải nhận — cùng với hai chiếc răng cửa gãy mất.

Buổi tối hôm đó, anh với gương mặt bầm dập nấu cho tôi mấy món tôi thích nhất, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng cảm ơn tôi.

“Anh không ngờ vào lúc thế này, em không chỉ hoàn toàn tin tưởng anh, mà còn giúp anh chứng minh sự trong sạch. Tình cảm vợ chồng chúng ta đúng là rất vững chắc. Cảm ơn em, An Trân.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Không cần khách sáo.”

Tôi mỉm cười đáp, đưa cho anh cái bát.

“Rót thêm cho em một bát canh nữa.”

13.

Hai ngày sau, khi Thẩm Tu Tuấn đang dùng tài khoản phụ điên cuồng tranh luận với dân mạng trên máy tính, thì hai cảnh sát bất ngờ đến gõ cửa.

Mắt anh sáng rực lên: “Các anh cảnh sát, bắt được người rồi sao?”

Một trong hai cảnh sát nhíu mày: “Bắt người gì chứ? Chúng tôi vừa mới tới hiện trường kiểm tra đây. Cuối cùng là ai báo án vậy?”

Thẩm Tu Tuấn sững người.

Tôi mỉm cười bước tới: “Tôi là người báo.”

Thẩm Tu Tuấn ngạc nhiên: “An Trân, sao em lại báo cảnh sát nữa? Anh đã báo rồi mà.”

Tôi không đáp, chỉ tay ra ngoài ban công:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Chậu cây bị mất vốn dĩ được đặt ở đây.”

Thẩm Tu Tuấn đi lại gần, vẻ mặt khó tin.

“An Trân, chỉ vì mất một chậu cây… mà em báo cảnh sát à?”

Tôi nhìn anh, chậm rãi nói:

“Là chính lời anh nhắc em. Nếu như kẻ hãm hại anh và người trộm chậu cây là cùng một người, thì tìm được kẻ trộm cây cũng chính là tìm ra người hại anh. Dù sao thì, cái chậu đó khá to, ai mang ra mang vào đều rất dễ bị phát hiện.”

Sắc mặt Thẩm Tu Tuấn trở nên khó coi thấy rõ:

“Em đừng làm trò cười cho người ta nữa, chỉ là một chậu cây thôi mà, cảnh sát nào rảnh đến mức xử lý mấy chuyện như thế?”

Một cảnh sát mở miệng:

“Nếu chỉ là cây cảnh thông thường thì đúng là không thuộc phạm vi xử lý, nhưng chậu cây này trị giá 300.000 tệ, vậy thì đây là một vụ trộm cắp nghiêm trọng.”

Thẩm Tu Tuấn bật thốt:

“Ba trăm nghìn?! Chỉ là một chậu cây thôi! Mấy anh có nhầm không vậy!”

Tôi từ trên bàn cầm tập giấy tờ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cảnh sát.

“Đây là hóa đơn mua cây phong đỏ, giá 30.000 tệ.”

“Còn đây là giấy chứng nhận đấu giá của chậu gỗ tử đàn bên dưới, trị giá 280.000 tệ.”

Đôi mắt Thẩm Tu Tuấn trợn tròn, kinh ngạc và hoang mang:

“Cái chậu đó? Nhìn chẳng có gì đặc biệt mà… Hai trăm tám mươi nghìn? An Trân, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?!”

Cảnh sát sau một vòng kiểm tra từ ban quản lý tòa nhà trở lại, mở điện thoại ra, chỉ vào màn hình và hỏi tôi:

“Người phụ nữ này, cô có quen không?”

Tôi cúi đầu nhìn, sững sờ, vội đưa tay che miệng.

“Cô ấy… là hàng xóm đối diện nhà tôi, tên là Hạ Đại!”

Trên màn hình, Hạ Đại đang ôm chậu phong đỏ từ nhà tôi bước ra, rồi đi thẳng vào nhà mình.

Sắc mặt Thẩm Tu Tuấn lập tức trở nên hoảng loạn:

“Các anh cảnh sát, chắc có hiểu lầm gì rồi! Cô ấy là hàng xóm và bạn rất thân của chúng tôi. Chắc chỉ là mang sang xem thử thôi, để chúng tôi tự lấy lại là được rồi.”

Ánh mắt của viên cảnh sát lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào anh, giọng trầm xuống:

“Anh hoảng gì thế?”

Toàn thân Thẩm Tu Tuấn khẽ run lên, sắc mặt lúng túng khó xử.

Một viên cảnh sát ngồi lại trong nhà tôi, viên còn lại đi sang gõ cửa nhà đối diện.

Mười phút sau, Hạ Đại hớt hải chạy sang, phía sau là Trình Phong với khuôn mặt tối sầm, căng như dây đàn.

“Là thầy Thẩm tặng tôi chậu cây đó! Không phải tôi ăn trộm! Thầy Thẩm, anh mau nói với cảnh sát đi! Không phải lần đó tôi nói chậu cây đẹp, rồi anh bảo tôi cứ mang về sao?!”
 
Người Rời Bỏ Tình Yêu
Chương 9: Chương 9



Tôi làm ra vẻ kinh ngạc không tin nổi:

“Không thể nào! Anh ấy biết rõ đó là chậu cây tôi yêu quý nhất, sao có thể tùy tiện tặng cho cô? Hơn nữa, mấy hôm trước chính anh ấy còn nói với tôi là chậu cây bị trộm, chẳng lẽ cả hai người các người đều đang lừa tôi?”

Thẩm Tu Tuấn đứng như tượng giữa phòng, mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hốt nhìn Trình Phong, rồi lại nhìn sang tôi.

Hạ Đại bật khóc, nhào đến nắm lấy tay anh:

“Thầy Thẩm, anh nói thật đi… nếu anh không nói, em sẽ bị đưa đi mất! Cảnh sát nói đây là vụ trộm tài sản giá trị lớn, có thể bị xử đến mười năm tù đó!”

Thẩm Tu Tuấn im lặng, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Một hồi giằng co nội tâm, cuối cùng anh nghiến răng, hạ quyết tâm:

“Là tôi tặng cô ấy!”

Tôi kinh hãi kêu lên, lùi lại mấy bước, ngã phịch xuống ghế sofa.

Sắc mặt Trình Phong tối sầm lại, ánh mắt lạnh băng dán chặt lên Thẩm Tu Tuấn.

Ngay khoảnh khắc cảnh sát vừa đóng cửa rời đi, Trình Phong bất ngờ lao lên.

Anh vung tay tát liên tục mấy cái vang dội khiến Hạ Đại gục thẳng xuống đất, rồi xoay người tung nắm đ.ấ.m như mưa trút xuống người Thẩm Tu Tuấn.

“Đồ khốn! Còn dám nói không làm chuyện bẩn thỉu?! Không làm gì cô ta thì anh lấy gì lý do mà đem tặng món đồ đắt tiền như vậy cho con đàn bà rẻ tiền đó?! Hóa ra hai người các người vẫn luôn diễn trò để lừa tôi?! Tôi coi anh là anh em, còn anh đội cho tôi cái mũ xanh lá rồi coi tôi là thằng ngu?! Trình Phong này nếu không báo thù được thì không phải là đàn ông!”

Hạ Đại hét lên thảm thiết trong sợ hãi.

Tôi đau lòng ôm mặt, gục đầu xuống ghế sofa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tiếng va chạm thình thịch, tiếng gào thét giận dữ, tiếng r*n r*, van xin…

Kéo dài rất lâu.

Tôi khẽ ngáp một cái.

14.

Thẩm Tu Tuấn phải nhập viện trong tình trạng vô cùng thảm hại.

Sống mũi gãy, xương chân mày gãy, một mảng da đầu bị lột, bốn chiếc răng bị đánh bay...

Trình Phong trong cơn thịnh nộ đã tập trung toàn bộ hỏa lực vào khuôn mặt anh ta.

Khó mà không nghi ngờ rằng, từ lâu anh đã có ác cảm với việc Thẩm Tu Tuấn đẹp trai hơn mình.

Tóm lại, người đàn ông từng ôn hòa nho nhã, khí chất như cúc, phong thái quân tử, giờ đây biến thành một kẻ mặt mày sưng vù, méo mó, loang lổ như bảng pha màu.

Tôi dắt Điểm Điểm đến thăm anh.

Cô bé mở to mắt nhìn quanh quất.

“Mẹ ơi, ba đâu rồi?”

Tôi chỉ vào người đàn ông nằm trên giường.

Cô bé ngẩn ra, rồi bặm môi, khóe mắt đỏ hoe:

“Đó không phải ba con! Con sợ! Mẹ ơi, con sợ con quái vật đó!”

Trên giường bệnh, Thẩm Tu Tuấn chỉ phát ra vài tiếng r*n r* ú ớ không rõ tiếng.

Điểm Điểm càng sợ hơn, vội kéo tay tôi chạy ra ngoài.

Tôi lấy lý do cần phục hồi tinh thần và chăm sóc con, thuê một hộ lý đến trông nom anh.

Từ đó, tôi không quay lại bệnh viện thêm lần nào nữa.

Một tuần sau, Thẩm Tu Tuấn kiên quyết xuất viện.

Lúc anh bước vào nhà, tôi vừa nhận được hai thông báo từ trung ương xác nhận bài nghiên cứu của tôi được công nhận là Thành tựu học thuật xuất sắc cấp quốc gia.

Bao nỗ lực trong giai đoạn này cuối cùng cũng được đền đáp như kỳ vọng.

Tôi ngả lưng lên ghế sofa, nhắm mắt lại, khẽ thở phào.

Thẩm Tu Tuấn đứng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy áy náy và đau lòng.

“An Trân, em đừng buồn nữa. Là lỗi của anh trong cách xử lý chuyện này. Anh thấy ban công nhà mình nhiều cây quá, nên mới nghĩ tặng đi một chậu cũng không sao. Em tin anh đi, anh không làm điều gì có lỗi với em. Anh và Hạ Đại thật sự không có mối quan hệ như Trình Phong nghĩ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi mở mắt, chậm rãi hỏi:

“Anh nói là… không có những chuyện nào?”

Anh khựng lại, rồi nói với vẻ mặt đầy chán ghét và khinh thường:

“Lên giường.”

Tôi nghiêng đầu, bật cười khẽ.

“Vậy nghĩa là… chỉ cần không có quan hệ thể xác thì không tính là phản bội em, đúng không?”

Anh nhíu mày, nhưng vì đang còn thương tích, hai lông mày một cao một thấp, trông có phần buồn cười.

“An Trân, em đừng nói khó nghe như thế.”

Tôi im lặng nhìn anh một lúc.

Bỗng nhiên cảm thấy… mọi thứ thật nhạt nhẽo.

Tôi lấy điện thoại, gọi cho A Tư.

Chỉ mới đổ chuông chưa đến một hồi, giọng nói mạnh mẽ, chắc chắn quen thuộc đã vang lên:

“An lão sư.”

“A Tư, chị chuẩn bị ly hôn rồi.”

Trong điện thoại im lặng hai giây.

“Được.”

“Chị muốn gì?”

Tôi đáp: “Nhà, tiền, con gái chị đều muốn. À, còn cả dư luận nữa. Dù là ly hôn, thì một người làm nghề dạy học như chị, cũng không thể để học sinh có bất kỳ ánh nhìn tiêu cực nào.”

A Tư: “Thực ra, nhà với tiền không đáng bao nhiêu đâu, chỉ tốn thời gian của chị.”

Tôi bật cười khẽ.

“Đúng là chẳng đáng bao nhiêu… nhưng nếu chị không cần, thì chẳng phải là đưa không cho anh ta sao?”

“Hiểu rồi. Chị muốn em làm gì?”

“Đăng nốt phần còn lại đi.”

Tôi nói một cách nhẹ nhàng, như thể đang bàn chuyện thời tiết.

“Anh ta thật sự đã phản bội chị sao?”

“Anh ta dám à!”

A Tư đột ngột nâng cao giọng, cuối câu thậm chí còn mang theo chút giận dữ khó giấu.

Cậu rất hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy.

Tôi khựng lại một chút: “A Tư?”

Cậu lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng lại trầm ổn như thường ngày:

“Xin lỗi, An lão sư.”

“Em chỉ… không muốn chị vì hành vi của bọn họ mà phải buồn.”

Tôi dịu dàng nói: “Yên tâm đi, chị không buồn.”

A Tư im lặng một lát rồi hỏi:

“Chị bảo em đăng hết mọi thứ còn lại… vậy là bọn họ thực sự đã quan hệ rồi sao?”

“Tạm thời thì chưa.”

A Tư hơi ngập ngừng: “Vậy thì anh ta vẫn dễ dàng chứng minh mình vô tội. Hay là… đợi thêm một chút nữa?”

“Không, không cần đợi nữa. Bây giờ chị nhìn thấy anh ta là đã thấy buồn nôn. Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, không oan cho anh ta đâu.”

Tôi khẽ ngáp một cái.

“Em cứ đăng trước đi, chị sẽ để anh ta ‘theo sau’ ngay thôi.”
 
Back
Top Bottom