Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 230



Hạ Bạch hình như đã hiểu ra.

Buổi tự học tối hôm đó, Hạ Bạch cảm nhận rõ bầu không khí trong lớp rất căng thẳng.

Có quá nhiều thứ phải học, qua một ngày học tập, rất nhiều người đều nhận ra rằng mười ngày phải học hết tất cả những thứ này là quá khó, huống chi còn phải thi được điểm cao như vậy, gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Không hoàn thành thì bọn họ sẽ chết.

Rất nhiều người đang xem thì ném sách hoặc bút đi, hoặc là vì quá căng thẳng mà ra ngoài hít thở không khí.

Trong lớp có camera giám sát, nhìn thấy học sinh như vậy, chủ nhiệm lớp sẽ vào mắng vài câu, sau đó gọi bọn họ đến văn phòng phạt đứng.

Nhưng rất nhiều phạm nhân không phải học sinh, đã sớm không sợ giáo viên, huống chi khi bọn họ nhận ra mình sắp chết, có thể nói là không sợ trời không sợ đất, sau khi chủ nhiệm lớp gọi vài người đi phạt đứng, những người còn lại trong lớp không những không thu liễm mà còn trở nên hung hăng hơn.

Một nữ phạm nhân đạp đổ bàn của Chu Bồi Mạn, "Học, học, học cái con mẹ mày!"

Hạ Bạch biết, đây là kiểu người điển hình, mình không sống được thì cũng không muốn người khác sống.

Chu Bồi Mạn nhìn cô ta một cái, im lặng kéo bàn của mình về, lúc định cúi đầu tiếp tục đọc sách thì bị người phụ nữ kia túm tóc kéo lên, "Mày giỏi lắm hả, học sinh giỏi!"

Hạ Bạch đang định đứng dậy thì chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa sổ một cách thần bí, khuôn mặt dán chặt vào cửa sổ kính, ánh mắt u ám nhìn người phụ nữ kia.

Không hiểu vì sao, ngón tay người phụ nữ kia run lên, bỗng nhiên buông tay ra.

"Bắt được rồi." Chủ nhiệm lớp, người luôn nói rất nhanh, lần này lại nói rất chậm, hưng phấn cười nhìn nữ phạm nhân kia, "Bắt được bằng chứng để đuổi học em rồi."

Nữ phạm nhân kia bị bảo vệ mang đi.

Thể lực của cô ta không tệ, ban đầu còn ra sức giãy giụa, hai bảo vệ lùi về sau một bước, hai người khác trực tiếp dùng lưới điện bao lấy cô ta, chưa đến hai giây, cô ta đã bị điện giật ngất đi, có lẽ là ngất, có lẽ là chết rồi, thân thể cô ta cứng đờ bị bảo vệ kéo đi.

"Xoẹt... xoẹt.. xoẹt..."

Âm thanh vang lên trong hành lang một lúc lâu, rồi dần xa.

Trong lớp học yên tĩnh một lát, đột nhiên có vài phạm nhân nổi lên, xông về phía chủ nhiệm lớp ở ngoài cửa.

Hạ Bạch, Dương Mi và một người chơi cũ khác ngồi im tại chỗ.

Bọn họ đều biết, trò chơi đã cho họ một số kỹ năng thần kỳ, nhưng muốn họ dùng ở đúng chỗ, trò chơi này rất rõ ràng là muốn họ thông qua thi cử để vượt ải, bọn họ không thể dùng kỹ năng để phản kháng bạo lực.

Khi vào trò chơi, có hai quy tắc cơ bản ngầm định, một là tuân thủ quy tắc trò chơi, hai là không được vi phạm thiết lập nhân vật.

Bọn họ là học sinh không thể phản kháng và áp chế trường học, không thể từ chối thi cử.

Nhưng những phạm nhân đến từ nhà tù thì không biết, có lẽ họ biết, đã được phổ cập, nhưng khi họ không thấy hy vọng thì lại thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, thử xem có thể tìm ra một con đường khác không.

Bên ngoài chỉ có tiếng của bọn họ khi vừa xông ra, rất nhanh đã không còn tiếng nữa, tiếp theo lại là tiếng quần áo và sàn nhà thô ráp ma sát với nhau khi cơ thể bị kéo đi.

Hạ Bạch không nhịn được, nhón chân lên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy người cuối cùng bị kéo đi vẫn còn mở mắt, anh ta không phải là ngất, cũng không phải đã chết, chỉ là mở mắt mà không có bất kỳ phản ứng gì.

"Tất cả bọn họ đều mở mắt." Sau tiết tự học buổi tối, Văn Vũ Tân cố ý đứng ở cửa tòa nhà dạy học chờ bọn họ, nói với họ những gì cô đã thấy, "Ánh mắt của bọn họ có chút kỳ lạ, ban đầu tôi còn không nhận ra, đến khi họ sắp bị kéo vào phòng thí nghiệm thì tôi mới thấy trong mắt họ có hoảng sợ."

Lăng Trường Dạ hỏi: "Là sau đó bọn họ mới bắt đầu hoảng sợ, hay là sự hoảng sợ của họ hình thành chậm?"

Câu hỏi này của anh có chút kỳ lạ, Văn Vũ Tân suy nghĩ một chút, "Đúng là hình thành rất chậm! Đó chính là điều tôi thấy kỳ lạ, sự hoảng sợ của người bình thường sẽ hình thành rất nhanh, cho dù là từ từ nhận ra sự kinh khủng thì cũng sẽ phản ứng nhanh chóng và trực tiếp trong mắt, còn bọn họ..."

Lăng Trường Dạ nói: "Phản ứng của họ chậm hơn."

Văn Vũ Tân: "Đúng! Hình như là vậy."

Dương Mi trải qua một ngày học tập căng thẳng, có chút choáng váng, hỏi: "Giống đám học sinh lớp 13 ở thư viện sao?"

Những học sinh kia trông phản ứng cũng rất chậm.

Lăng Trường Dạ cũng không hiểu, "Nếu như phản ứng của họ chậm vậy, tại sao có thể thi được điểm cao? Vậy những học sinh bị kéo đi kia tại sao lại hoảng sợ?"

Ngay cả Dương Nghi cũng không hiểu được vấn đề này.

Hạ Bạch cũng vậy, cậu không nghĩ ra, thậm chí không nghĩ ra một khả năng nào, trong tình huống này, cậu bắt đầu nghĩ, nếu là Lận Tường thì sẽ tưởng tượng ra điều gì.

"Chẳng lẽ là có những hồn ma của học sinh giỏi khác đã nhập vào cơ thể của bọn họ?" Hạ Bạch vẻ mặt nghiêm túc, "Trường học nuôi dưỡng những hồn ma học sinh giỏi, để họ hàng năm nhập vào cơ thể của học sinh lớp 12, để họ thay thế học sinh lớp 12 tham gia thi đại học."

"Cho nên, học sinh ở trường này mới có thể đỗ vào các trường danh tiếng hàng năm, cho nên phản ứng của bọn họ mới chậm như vậy, đi đường cũng cứng nhắc, có cảm giác không phối hợp, do linh hồn và thể xác không phù hợp."

Dương Mi giống như Hạ Bạch trước đây, chỉ ra vấn đề một cách chính xác: "Tỉnh lại đi, tôi đã thử rồi, người ở tầng bốn thư viện không phải là ma."

Hạ Bạch: "Họ là hồn ma nhập vào cơ thể người sống, vẫn đang trong quá trình thích nghi, không thuộc về loại ma thuần túy."

"..."

Hạ Bạch hỏi: "Còn có vấn đề gì không?"

Dương Mi ngẩn người, "Hết rồi."

"Tôi cũng không nghĩ ra vấn đề gì." Hoa Hạo Minh nói: "Như vậy còn có thể giải thích vì sao người ở tầng bốn thư viện giống như cương thi."

"Tôi cũng vậy." Văn Vũ Tân nói: "Thậm chí có thể giải thích được chuyện nam sinh tự sát trong buổi lễ xuất quân hôm đó và nụ cười giải thoát trên mặt cậu ta khi chết, cậu ta hẳn là đã suy sụp, thà chết cũng không để cho đám ma quỷ ác độc tùy ý sử dụng xác của mình."

Phó viện trưởng của viện nghiên cứu Dương Nghi đã nghe rất nhiều câu chuyện trong trò chơi, phân tích: "Xét từ góc độ thiết kế phó bản, đúng là rất có khả năng, dù là hồn ma của học sinh giỏi bị trường học giam giữ, hay là học sinh bị nhập vào đều có câu chuyện. Những học sinh giỏi đó có thể bị trường học giết, nếu chúng ta cho họ biết sự thật về cái chết của mình, bọn họ có thể giúp chúng ta vượt qua kỳ thi."

"..."

"..."

Mọi người nói xong, đều rơi vào im lặng.

Hạ Bạch nhìn về phía Lăng Trường Dạ, người duy nhất chưa lên tiếng, Lăng Trường Dạ cũng không nói được gì.

Một lúc sau, anh cười, Hạ Bạch thấy anh cười thì cũng cười theo, xích lại gần anh, hỏi: "Anh nói xem đội trưởng, em đoán có đúng không?"

Những người khác: "..."

Đang phát cơm cún à.

Lăng Trường Dạ suy nghĩ, không nói là có vấn đề hay không, "Em đã học được rồi, có thể em và Lận Tường sẽ lập công lớn đấy? Cứ chờ xem."

Mặt Dương Mi lập tức tươi tỉnh trở lại, mệt mỏi tan biến, giống như treo một mặt trời nhỏ: "Nếu đúng là vậy thì dù hồn ma học sinh giỏi nào nhập vào người tôi, chẳng phải đều sẽ bị tôi mê hoặc đến chết, cam tâm tình nguyện thay tôi thi cử sao?"

"..."

Bọn họ vừa nói vừa cười trở về ký túc xá, không coi đây là sự thật duy nhất, cũng không phủ nhận khả năng này.

Học đến đêm khuya, sáng sớm ngày hôm sau, tất cả học sinh lớp 12 đều kéo thân thể mệt mỏi vào lớp.

Chủ nhiệm lớp 13 đứng trên bục giảng, chờ tất cả mọi người đến, công bố một việc.

"Chuyện xảy ra tối qua rất nghiêm trọng, không chỉ lớp chúng ta, các chủ nhiệm lớp khác cũng phản ánh tình huống tương tự." Chủ nhiệm lớp vẫn nói rất nhanh, trông có vẻ rất tức giận, "Để không ảnh hưởng đến việc học tập của học sinh giỏi, trường quyết định dựa theo thành tích thi thử, chia lớp và chia phòng lại lần nữa."

Anh ta dán lớp học mới và ký túc xá mới của lớp bọn họ lên bảng đen, "Ngoại trừ lớp và ký túc xá, thành tích thi chưa đến 600, sau này đợi bạn học trên 600 điểm ăn cơm xong rồi mới được đi ăn."

"Hy vọng đám học sinh kém như các em có nhận thức tỉnh táo về bản thân, các em sẽ bị đuổi học bất cứ lúc nào, đừng mơ so sánh với học sinh ưu tú vì trường tranh vinh quang, các em không chỉ không thể so sánh với họ, còn phải nhường nhịn họ mọi nơi, lấy họ làm đầu."

Chủ nhiệm lớp nói: "Học xong giờ học buổi sáng, giờ ăn sáng sẽ đổi lớp và ký túc xá."

Việc phân lớp theo thành tích cũng không có gì lạ, ở thế giới thực, các lớp chọn và lớp thường cũng có liên quan đến nhau, người chơi cũng không nghĩ nhiều.

Lúc ăn sáng, Hạ Bạch đến lớp mới 12/1.

Bạn học cùng lớp mới của cậu là Lăng Trường Dạ, Dương Nghi, Chu Bồi Mạn, khoảng hai mươi học sinh giỏi được Cục quản lý trò chơi tuyển chọn, cùng với mười mấy bạn học ở thế giới trò chơi.

Văn Vũ Tân và Dương Mi đang học lớp 12/3, Hoa Hạo Minh đang học lớp 12/4.

Bạn cùng phòng mới của Hạ Bạch là Dương Nghi và ba học sinh giỏi, cùng với một bạn học ở thế giới trò chơi.

Sau khi phân lớp, ở mấy lớp đầu, thời gian giáo viên lên lớp càng ít, phần lớn thời gian đều để cho họ tự học.

Tự học đối với họ mà nói càng tốt hơn, trong tài liệu học tập mới, các điểm thi mới rất nhiều và phức tạp, rất nhiều điểm kiến thức chi tiết cần họ phải nhớ, cho dù là Dương Nghi cũng cần rất nhiều thời gian.

Những người bị kéo đi tối hôm đó cũng không xuất hiện nữa, những người khác cũng không dám gây sự nữa, ngoan ngoãn học tập trong lớp.

Việc tìm kiếm manh mối rơi vào bế tắc, bọn họ tạm thời dồn sức vào việc thi cử, thi cử mới là cốt lõi của trò chơi này.

Hoa Hạo Minh có thành tích kém nhất một ngày chỉ ngủ ba tiếng, vẫn là dưới sự hướng dẫn của Dương Nghi, nhưng mà điểm đạt chuẩn chính là sống còn, anh ta không dám lơ là chút nào.

Trải qua mười ngày đêm liên tục, lần thi chính thức đầu tiên vẫn diễn ra vào ngày thứ mười một của bọn họ khi vào trò chơi, vẫn là ở trong lớp.

Lớp 12/1 giữ im lặng trong suốt quá trình, mỗi người đều cắm đầu vào làm bài.

Hạ Bạch thỉnh thoảng vẫn nghe thấy vài tiếng thở dài rất nhỏ. Lần này thi thật sự khó hơn lần trước, phạm vi kiểm tra cũng chi tiết hơn, ngay cả cậu cũng có mấy câu không biết tìm ra từ góc nào, không có mạch suy nghĩ, hoặc là không nhớ ra được.

Thi xong, Hoa Hạo Minh và Dương Mi trực tiếp xụi lơ. Văn Vũ Tân còn đỡ hơn một chút, cô nói: "Tôi kiểm điểm, tôi thừa nhận, tôi đã chép bài của mấy bạn học, việc phân lớp này rất tốt với tôi, có thể chép được một chút ở khắp nơi."

"..."

Dương Mi lần đầu tiên muốn đổi kỹ năng với người khác: "Sao quỷ còn chưa tới?"

"..."

Giống như lần trước, thành tích được công bố vào giữa trưa ngày hôm sau, hơn nữa lần này còn được dán lên bảng thông báo.

Lúc ăn cơm trưa, nhìn thấy bảng điểm, mấy người bọn họ đều ngây người.

Lần này thi khó hơn lần trước là nhận thức chung của mọi người, Hạ Bạch chỉ thi được 681, mà mấy phạm nhân lần trước chỉ thi được hơn 500, lần này lại đạt điểm cao hơn cậu.
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 231



Hạ Bạch không biết phạm nhân lớp khác như thế nào, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng, lớp cậu có một phạm nhân từng thi được 451 điểm, lần này đã đạt 643 điểm.

Anh ta chỉ mất mười ngày để tăng gần 200 điểm.

Nếu từ 300 điểm lên 500 điểm thì Hạ Bạch còn thấy bình thường, nhưng với kiến thức phức tạp như vậy, 600 điểm đã là một cột mốc khó vượt qua, việc tăng thêm 10 điểm sau mốc 600 còn khó hơn nhiều.

Hạ Bạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết điểm mấu chốt của trò chơi này đã xuất hiện. Nguyên nhân khiến trường này có nhiều người đỗ vào các trường danh tiếng mỗi năm đã được hé lộ.

"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có học giỏi nhập vào người bọn họ rồi?" Dương Mi hỏi khi đến căn tin.

Sau mười ngày học tập ngày đêm không ngừng nghỉ, lần này anh ta chỉ thấp hơn lần trước 2 điểm, đạt 633 điểm.

Mấy người bọn họ đều đã qua điểm đạt, Hoa Hạo Minh thì suýt toang, vẫn còn đang thở phào, anh ta chỉ vừa qua điểm đạt 2 điểm.

Vốn dĩ lần này phải có hơn 80% người chơi không đạt, thực tế là có rất nhiều người chơi sắp bị loại, nhưng số lượng ít hơn dự kiến, chỉ có 134 người, số còn lại thì kỳ lạ là đều qua điểm đạt.

Phải biết rằng, Hoa Hạo Minh vốn đã hơn 600 điểm, mười ngày này gần như không ngủ, vậy mà cũng chỉ vừa đủ điểm đạt.

Vậy mấy trăm người kia đã làm thế nào để qua điểm đạt? Thậm chí còn có người đạt đến 680, 690 điểm.

Từ sau khi phân lớp, những người được cho là học sinh kém không còn ăn chung với bọn họ nữa, nên bây giờ ở căn tin cũng không thấy bóng dáng của những người có sự tiến bộ vượt bậc đó, muốn quan sát họ cũng không được.

Lúc này Hạ Bạch mới nhận ra, "Việc trường phân lớp không phải vì họ gây rối, mà đúng là để dạy theo năng lực, chủ yếu là dùng phương pháp đặc biệt cho những học sinh kém kia. Việc họ tách biệt với chúng ta ở ký túc xá và căn tin là để tránh chúng ta ảnh hưởng đến họ."

"Đúng vậy, giống như việc mười mấy người học lại lớp 12 bị đưa vào thư viện." Lăng Trường Dạ nói.

"Lát nữa tôi sẽ đi xem." Văn Vũ Tân xoa xoa trán, có vẻ mệt mỏi, "Nếu vậy thì lần thi thứ hai của chúng ta sẽ rất khó khăn, điểm đạt chắc chắn sẽ tăng, có khi phạm vi kiểm tra cũng sẽ mở rộng."

Lăng Trường Dạ lấy ra mấy lọ thuốc, đặt lên bàn ăn, "Đây là chuẩn bị đặc biệt cho phó bản này, phần thưởng trò chơi mà Cục quản lý trò chơi thu thập được từ người chơi, uống vào có thể không cần ngủ, giữ cho tinh thần tỉnh táo, nhưng cũng có tác dụng phụ, sau khi ngừng thuốc có thể sẽ phải ngủ bù vài ngày."

Hoa Hạo Minh chửi thề một tiếng, cầm lấy một lọ.

Dương Mi như bị liệt mặt, vươn tay lấy một lọ.

Văn Vũ Tân nhăn nhó mặt mày cầm một lọ.

Hạ Bạch không lấy, "Em cố thêm chút nữa, ít nhất đến lần thi thứ ba mới dùng."

Dương Nghi thì khỏi phải nói, lần này anh ta lại đạt 729 điểm, đứng nhất toàn khối, bỏ xa những người khác.

Nhìn vẻ mặt thoải mái của anh ta, bọn họ không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Đang ăn cơm, bọn họ bỗng thấy rất nhiều người. Đó là các bảo vệ đang kéo người ra ngoài, chắc là hơn một trăm người không qua điểm đạt trong kỳ thi lần này.

Văn Vũ Tân lập tức bỏ đũa xuống, đi ra cửa sổ, "Không giống lần trước, lần này trong mắt họ không có vẻ hoảng sợ, chỉ là vô hồn, có người nhắm mắt, không ai giãy giụa."

Cô vừa nhìn vừa nói với mọi người, các bảo vệ đi đến trước tòa nhà văn phòng, tòa nhà chắn mất tầm nhìn của Văn Vũ Tân, cô chạy ra ngoài, thuần thục leo lên một cái cây, tiếp tục quan sát từ trên cao.

Hạ Bạch: "..."

Thì ra không cần cậu dạy.

Lăng Trường Dạ cũng đi theo cô ra ngoài, Hạ Bạch đoán anh muốn sao chép kỹ năng của Văn Vũ Tân trong trò chơi này.

Nếu chỉ xét về thi cử thì kỹ năng của Văn Vũ Tân vẫn hữu dụng hơn, lần sau cậu có thể chép bài của Dương Nghi rồi.

"..."

"Họ bị ném ra ngoài trường rồi." Văn Vũ Tân quay lại nói, "Ném ra ngoài trường thì chắc chắn sẽ chết sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu này."

"Sẽ chết." Dương Nghi khẳng định, "Thế giới trò chơi của chúng ta là Trường cấp 3 Đại Huệ, trường cấp 3 chính là toàn bộ thế giới của trò chơi này, cũng là không gian ổn định. Nếu bị ném ra khỏi không gian này, tức là bị ném vào không gian không ổn định, thậm chí vặn vẹo, cơ thể con người không thể chịu đựng được."

Văn Vũ Tân thở dài.

Hoa Hạo Minh nhìn Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ, nói: "Thở dài cái gì chứ, bọn họ vốn là tội phạm tử hình, sắp bị hành quyết rồi, cơ hội này là do họ tự nguyện tranh giành mà."

"Anh nói đúng." Văn Vũ Tân nói, "Tôi chỉ đang lo cho bản thân mình, tôi như thấy trước được tương lai của mình vậy."

Dương Mi đề nghị, "Chúng ta mau tìm cách để họ nâng cao thành tích đi, tôi cảm thấy trong thời gian ngắn mà có thể tiến bộ nhiều như vậy, có lẽ là do có học giỏi nhập vào."

Lăng Trường Dạ đề nghị, "Chúng ta có thể tìm hiểu cách này, nhưng nếu tìm được, tôi không khuyên mọi người dùng nó ngay, giống như việc tôi không đưa thuốc này cho mọi người trước kỳ thi đầu tiên."

"Đúng vậy." Dương Nghi cũng nói.

Dương Mi khó hiểu, "Tại sao?"

Lăng Trường Dạ hỏi ngược lại, "Nếu thật sự có học giỏi nhập vào được, tại sao những học sinh trường cấp 3 vào trò chơi trước lại bị tiêu diệt toàn bộ?"

Dương Mi ngớ người.

Lăng Trường Dạ phân tích về map đặc biệt mà họ đã cùng nhau tham gia trước đó, "Còn nhớ âm phủ 101 của đài truyền hình Hoa Ninh không? Trong trò chơi đó có mục phẫu thuật thẩm mỹ, người phẫu thuật đầu tiên đã bị nuốt chửng hoàn toàn, chỉ có những người phẫu thuật sau mới có thể rời khỏi trò chơi."

Dương Nghi nhớ trò chơi đó, anh ta nói: "Trò chơi đó chính là đang chế giễu việc con người thích đi đường tắt."

Lăng Trường Dạ nói, "Trong trò chơi này, chúng ta là học sinh, mà nhiệm vụ chính của học sinh là cố gắng học tập. Chúng ta hãy dựa vào sức mình trước, khi nào không thể gắng gượng được nữa thì hãy dùng đến các biện pháp đặc biệt trong trò chơi."

"Thảo nào Hạ Bạch muốn đợi đến kỳ thi thứ ba mới dùng thuốc." Hoa Hạo Minh nhìn Hạ Bạch.

Hạ Bạch lộ vẻ ngơ ngác, như không hiểu gì cả.

Sau khi bàn bạc một lúc trong bữa trưa, bọn họ nhanh chóng quay lại học.

Cùng với bảng điểm còn có thêm rất nhiều tài liệu học tập đang chờ họ nghiền ngẫm.

Buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đến lớp, nói sơ qua về kết quả lần này, đặc biệt nhấn mạnh, "Dựa vào kết quả lần này và điểm chuẩn của 100 trường đại học hàng đầu năm nay, nhà trường đã quyết định điểm đạt cho kỳ thi tới, không tăng nhiều, chỉ 630 điểm, nhưng phạm vi kiểm tra sẽ mở rộng gấp đôi so với lần trước."

"..."

Không biết các lớp khác thế nào, nhưng học sinh lớp 1 đều cảm thấy khó thở.

Mở rộng gấp đôi nghĩa là gì? Phạm vi kiểm tra lần trước đã vượt quá kiến thức trung học phổ thông rồi, giờ lại mở rộng gấp đôi, chẳng khác nào họ phải học thêm một lượng kiến thức tương đương với một năm học cấp ba trong vòng mười ngày.

"Các em đừng lo lắng, nội dung thi lần này đều nằm trong tài liệu ôn tập, các thầy cô đã soạn sẵn cho các em rồi, các em không cần làm gì khác, cứ xem tài liệu là được." Giáo viên chủ nhiệm nói, "Vậy tôi không làm phiền các em nữa, các em bắt đầu học đi."

Hạ Bạch rút một quyển từ trong đống tài liệu học tập, bắt đầu đọc với vẻ mặt chán nản.

Với lượng kiến thức này, ngay cả Hạ Bạch cũng không có nhiều thời gian ăn cơm, chứ đừng nói đến Hoa Hạo Minh. Nhiệm vụ tìm kiếm manh mối chủ yếu đặt lên vai Lăng Trường Dạ và Dương Nghi.

Dương Nghi vốn là thiên tài, Lăng Trường Dạ có thể chép bài của anh ta. Nhưng anh cũng không thể tụt lại quá xa, nếu không, nhỡ bị phân lớp lại, không được chép bài của Dương Nghi thì sẽ rất thảm.

Buổi tối trên đường về ký túc xá là thời gian chính trong ngày để họ trao đổi manh mối.

Lăng Trường Dạ vừa đi vừa nói với mọi người, "Buổi trưa lúc họ ăn cơm, tôi đã quan sát một chút, mấy người trong số họ giống với học sinh lớp 12 học lại, thậm chí còn có những triệu chứng rõ rệt hơn."

Hoa Hạo Minh hỏi, "Triệu chứng gì?"

"Đi đứng không cân đối, có một người còn bị ngã, không nói chuyện với ai, không phản ứng với tiếng động bên ngoài." Anh lại nói thêm một phát hiện mới, "Họ ăn nhiều hơn trước, đặc biệt là đồ ăn nhiều calo."

"Việc ăn nhiều hơn thì giải thích thế nào?" Hoa Hạo Minh cảm thấy rối não vì trò chơi này.

Dương Mi nói, "Có lẽ là do hồn ma không thể ăn, thèm quá lâu cho nên khi nhập vào người liền ăn uống thả ga?"

Hoa Hạo Minh nói, "Nghe cũng có lý."

"..."

Hạ Bạch thấy xấu hổ giùm, bọn họ thật sự coi suy đoán của cậu là sự thật à?

Dương Nghi nói, "Tôi đã trực tiếp hỏi họ, nhưng không ai nói vì sao thành tích lại tăng nhiều như vậy, tôi nghi ngờ họ đã ký thỏa thuận gì đó với nhà trường, không được tiết lộ cho chúng ta. Lần sau tôi sẽ dùng kỹ năng hỏi thêm vài người."

Hạ Bạch hỏi, "Khi anh nói chuyện với họ, họ có biểu hiện gì bất thường không?"

"Nói là bất thường thì cũng đúng, mà nói không phải thì cũng không giống." Dương Nghi nói, "Rõ ràng là khi tôi hỏi, không ai thèm để ý đến tôi cả."

"..."

Lăng Trường Dạ nói, "Hỏi được thì hỏi, không được thì thôi, mục tiêu chính của chúng ta vẫn là thi cử."

Vừa nhắc đến thi cử, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Dương Mi ôm đầu, chỗ vừa va vào cây, đau khổ nói, "Đội trưởng, có lẽ tôi thật sự không được, chúng ta nên tìm manh mối đi, tìm cách kia, có lẽ có thể dùng một chút, không thể hoàn toàn dựa dẫm vào nó."

Dương Nghi nhìn anh ta, há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi quay sang nhìn bóng đêm phía xa.

Lăng Trường Dạ nói, "Hãy cố gắng thêm một kỳ thi nữa. Kỳ thi thứ hai này thật sự rất khó, có lẽ nhóm học sinh trước đã tìm đường tắt trong kỳ thi này, cho nên mới bị tiêu diệt toàn bộ. Mọi người hãy cố gắng học tập, nếu đến kỳ thi thứ ba mà không còn cách nào thì hãy tìm manh mối và dùng cách của trường."

Nghe anh nói vậy, Dương Mi như thấy được chút hy vọng, anh ta gật đầu, "Đêm nay tôi không ngủ nữa, tôi sẽ đọc thêm một quyển sách."

Đến anh ta còn nói vậy thì Hoa Hạo Minh và Văn Vũ Tân cũng không biết nói gì hơn.

"Đừng lo lắng, lo lắng không có lợi cho việc học." Dương Nghi nói, "Tôi sẽ tổng kết trọng điểm của kỳ thi, kỳ thi nào cũng có trọng điểm cả."

Hoa Hạo Minh nhìn anh ta một cái, cuối cùng không nói gì.

Vốn dĩ bọn họ rất ghét Dương Nghi, nhưng trong phó bản này, họ lại không thể không dựa vào anh ta. Tất nhiên, việc Dương Nghi nói tổng kết trọng điểm có lẽ chủ yếu là dành cho Dương Mi.

Mọi người đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Tiếng thét phát ra từ phía sau họ, gần khu nhà học.

Mọi người lập tức nhanh chân đi về phía đó, từ xa đã thấy một vũng máu.

Có người nhảy lầu tự tử từ tầng bốn của thư viện.

Vốn dĩ nếu nhảy từ tầng bốn thì có lẽ không thảm đến thế, nhưng người này cố tình cắm đầu xuống, rơi trúng bậc thang bên ngoài thư viện, chết ngay tại chỗ, cổ bị vặn vẹo, máu từ đầu b*n r*.

Hạ Bạch biết người này ngồi ở đâu, hai ngày nay cậu không ít lần xem camera trong điện thoại của Lăng Trường Dạ, biết rõ vị trí chính xác của mười mấy học sinh này.

Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn lên thấy hơn chục người khác đang nhìn ra từ cửa sổ, cậu lập tức triệu hồi em gái Tuyết Mộc.

Trong trò chơi lâu đài cổ Hồng Sắc, bọn họ đã phối hợp rất tốt, chủ yếu là do em gái Tuyết Mộc tìm kiếm chứng cứ rất giỏi, lần này cũng vậy.

Khi các bảo vệ và giáo viên đang cố gắng xua học sinh ra phía trước, những học sinh khác thì đang nhìn xuống dưới, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào người tự tử, thì tóc của em gái Tuyết Mộc đã kéo dài đến tầng bốn của thư viện, bắt đầu chuyển những thứ có thể là manh mối ở phía sau thư viện cho Hạ Bạch.
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 232



Thực ra không cần Hạ Bạch phải nói vị trí, trước khi vào trò chơi này, cô và Nhị Oa đã tham gia rất nhiều trò chơi. Cục quản lý trò chơi đã quyết tâm rèn luyện Nhị Oa, chỉ cần phó bản phù hợp thì đều không cho Nhị Oa nghỉ ngơi, trung bình một tuần họ phải tham gia năm trò chơi.

Trong những trò chơi đó, cô đã phải suy nghĩ quá nhiều cho Nhị Oa, cho nên sớm đã biết cách giải quyết trò chơi.

Sau khi vụ tự tử được giải quyết, tóc đen đã lợi dụng bóng đêm để di chuyển đồ đến bồn hoa phía trước.

Khi họ trở về, Hạ Bạch trực tiếp cất những thứ đó vào giữa đống tài liệu học tập của mình.

Em gái Tuyết Mộc không tìm được nhiều đồ, ngay cả nhật ký cũng không có. Hạ Bạch đã sớm đoán trước, dù sao thì học sinh lớp 12 học lại đều dùng thiết bị điện tử để học, tài liệu giấy cũng không có nhiều.

Một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, một bìa giấy báo nhập học đại học, một bảng điểm, và một lá thư.

Hạ Bạch chia những thứ này cho mọi người xem.

Hoa Hạo Minh cầm tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, "Trên này chỉ có những lời chúc bình thường, có ghi ngày sinh của người này, 13 tháng 9."

Hạ Bạch giải thích với anh ta, "Tầng bốn thư viện không có đồ giấy, bàn của họ rất sạch, tấm thiệp này được mang đến đó, chắc chắn là một thứ rất quý giá, hoặc có ý nghĩa đặc biệt."

Hoa Hạo Minh lại cẩn thận kiểm tra một lần, "Đây, chỗ này có một chữ [Chính], nhưng nó có nghĩa gì?"

Lăng Trường Dạ nói, "Chữ [Chính] thường dùng để đếm, có lẽ anh ta đang đếm ngày."

"Nói vậy thì, nhiều người hay vẽ chữ [Chính] trong những ngày khó khăn, việc họ học lại trong khoảng thời gian này rất vất vả, nên dùng chữ [Chính] để đếm cũng là bình thường." Hoa Hạo Minh nói.

Hạ Bạch nói, "Nếu vậy thì anh ta chỉ vẽ có năm ngày thôi sao?"

Họ không thể hiểu được manh mối này.

Hạ Bạch đưa cho họ xem bìa giấy báo nhập học đại học, "Không biết là thật hay là bản photo, chỉ có bìa thôi, trên đó viết một câu."

【Tôi đã mất một thời gian rất dài để đến được đây.】

Văn Vũ Tân đau khổ nói, "Sao manh mối trong trò chơi này lại mơ hồ như vậy? Câu này đặt vào một sinh viên đại học bình thường hay học sinh lớp 12 đều hợp cả."

"Bảng điểm này, wow!" Dương Mi nói, "732 điểm, bọn họ đúng là siêu học giỏi!"

Trên bảng điểm có tên người, vừa rồi họ nghe giáo viên gọi tên này, chính là người vừa mới chết.

Điều này chứng tỏ những người đó đều là người thi đại học không được như mong muốn, nhưng thực tế thì thành tích rất giỏi.

Bây giờ lại quay lại vấn đề đó, nhìn vào phản ứng của họ, họ thật sự không giống với những người có thành tích tốt như vậy.

Dương Mi nói, "Tôi vẫn thấy suy đoán của em trai là đúng, chắc chắn là có hồn ma học giỏi nhập vào người họ."

Hoa Hạo Minh nói, "Có phải anh đang mong có hồn ma học giỏi nhập vào người nên mới nghĩ vậy không?"

Dương Mi thành thật gật đầu.

Lăng Trường Dạ đưa lá thư trong tay cho mọi người, anh đã xem xong, "Trong lá thư này, không có dấu vết của việc bị hồn ma nhập."

Hạ Bạch nhận lá thư và bắt đầu đọc.

【Mẹ ơi, mẹ đã nhận được những lá thư con viết cho mẹ chưa? Có phải trường không gửi thư của con đi, cho nên mẹ mới không hồi âm cho con, cũng không đến thăm con?

Mẹ ơi, con cầu xin mẹ, hãy đón con đi được không? Con thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.

Mẹ có biết không, mọi người có biết không, hôm nay ở trường mình lại có người tự tử.

Mẹ biết, mẹ biết, mẹ chắc chắn biết. Trong thời gian đăng ký thi trung học, mẹ đã từng nói, tại sao tỷ lệ tự tử ở trường cấp 3 Đại Huệ lại cao như vậy, rồi sau đó mẹ lại cười rồi nói, vì trường tốt thì áp lực lớn thôi mà. Mẹ vẫn đưa con đến đây vì tỷ lệ đỗ đại học của trường cấp 3 Đại Huệ.

Mẹ nói, đau khổ ba năm, đổi lấy thành công cả đời thì quá đáng.

Mẹ nói với con, hãy nghĩ đến tương lai, ba năm này có đau khổ thế nào, chỉ cần sống sót là được.

Có phải mẹ còn ký thỏa thuận gì với nhà trường không? Thầy giáo nói rằng phụ huynh sẽ không can thiệp vào việc dạy học của họ, chỉ vì sự thành công cả đời mà mẹ vẫn hay nói sao?

Con hận mẹ!

Con hận mẹ!!!

Không không không, mẹ ơi, con không hận mẹ, con yêu mẹ, con rất yêu mẹ.

Xin mẹ hãy đưa con đi được không?

Mẹ ơi, con đã có một giấc mơ, con mơ thấy con muốn chạy, muốn liều mạng chạy, nhưng cơ thể con không nhúc nhích, con rất lo lắng, con sắp khóc rồi.

Mẹ ơi, con không chạy được nữa rồi, mẹ đưa con về nhà được không.】

Sau khi đọc xong lá thư chưa gửi này, Hạ Bạch nhớ đến tầng bốn thư viện với cái bồn cầu bẩn thỉu và rất nhiều sô cô la, cậu im lặng vài giây, "Tinh thần của anh ta có vẻ cũng có vấn đề."

"Ở cái trường b.iến th.ái này, tinh thần bình thường mới là có vấn đề." Hoa Hạo Minh cằn nhằn một câu rồi nói, "Trong lá thư này có nói, họ đã sớm biết tỷ lệ tự tử ở trường cấp 3 Đại Huệ rất cao, có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu từ bên ngoài vào."

Văn Vũ Tân không hiểu, "Tìm hiểu từ bên ngoài vào là sao? Chúng ta không thể ra ngoài mà?"

Hạ Bạch nói, "Nhưng chúng ta có thư viện, trong thư viện có tạp chí và báo, có lẽ sẽ có thông tin liên quan."

"Mọi người về học đi, chuyện này ngày mai tôi sẽ làm." Dương Nghi nói.

Thời gian không còn nhiều, bọn họ không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng trở về ký túc xá học bài.

Khi lên lầu, Hạ Bạch thấy một phạm nhân quen mặt đang đi về phía ký túc xá.

Dáng đi của anh ta rất kỳ lạ, như Lăng Trường Dạ đã nói, cứng đờ, như thể sắp ngã đến nơi, đồng thời anh ta cũng dùng tay che đầu.

Khi anh ta bỏ tay ra, Hạ Bạch nhìn thấy đôi mắt của anh ta.

Vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức trông có vẻ tiều tụy.

Anh ta cũng thấy Hạ Bạch, bỗng nhiên chỉ vào Hạ Bạch và cười lớn, cười đến mức cong cả lưng.

Bất kỳ ai bị chỉ vào mặt mà cười như vậy đều sẽ cảm thấy khó hiểu, Hạ Bạch cúi xuống nhìn xem trên người mình có gì kỳ lạ không.

Những người khác nghe tiếng cười cũng dừng lại, nhìn về phía người kia.

"Ha ha ha ha ha!" Người kia chỉ vào Hạ Bạch cười, " Đồ đần, đồ đần ha ha ha!"

Hạ Bạch ngơ ngác, cậu thường bị người khác mắng là đồ ngốc, nhưng đây là lần đầu tiên bị mắng là đồ đần.

Hạ Bạch nghiêm túc hỏi anh ta, "Tôi đần chỗ nào?"

"..."

"Đồ đần, đồ đần ha ha... À, c** nh* quá, sao c** nh* vậy?" Người đó vừa cười vừa lẩm bẩm một cách kỳ lạ.

Dương Nghi nói, "Hình như tinh thần của anh ta có vấn đề?"

Hạ Bạch nghĩ một lúc rồi đi đến bên cạnh anh ta, khi cậu định nói chuyện thì anh ta bỗng ngất xỉu.

"..."

Trông giống ăn vạ quá.

Hạ Bạch không dám động, gọi quản lý ký túc xá.

Họ ở ngay tầng một, phòng quản lý ký túc xá chỉ cách đó vài bước, Hạ Bạch vừa gọi thì ông ta đã ra.

"Chắc là bị sốt rồi." Quản lý ký túc xá nói, "Không sao, các cậu về đi, tôi đưa anh ta đến bệnh viện trường."

"Để em đưa anh ta đi." Hạ Bạch ngồi xuống định đỡ anh ta thì bị quản lý ký túc xá đẩy ra, "Mau về đi! Ký túc xá sắp đóng cửa rồi."

Hạ Bạch đành phải nhìn quản lý ký túc xá nửa kéo nửa dìu người kia đi.

Hoa Hạo Minh nói: "Lẽ ra, anh ta vừa tới trường học này không bao lâu, sẽ không vì áp lực học tập ở đây mà sinh ra vấn đề tinh thần, xem ra vấn đề tinh thần của nam sinh tự tử kia, không nhất định là vì áp lực học tập, mà là do phương pháp giúp thành tích học tập nhanh chóng tăng lên."

"Tôi vẫn cảm thấy là có học giỏi nhập vào người anh ta, hai linh hồn chiếm một thân thể, quả thật rất dễ xảy ra vấn đề tinh thần." Dương Mi nói.

"..."

Vào ban đêm, bọn họ không tiếp tục đi tìm manh mối khác, toàn tâm học tập.

Ngày hôm sau, Dương Nghi đến thư viện ba buổi ăn cơm, buổi tối về ký túc xá nói với bọn họ: "Thư viện trường học phần lớn là tài liệu học tập, cùng với sách nổi tiếng, tạp chí và báo ngoài giờ học rất ít, số ít báo chí phần lớn là tin tốt của trường, đưa tin về những thành tích tốt mà trường đạt được."

"Thôi vậy." Hoa Hạo Minh nói: "Mọi người cũng đừng tìm manh mối nữa, chuẩn bị tốt cho lần thi này đi, tôi thấy manh mối ở đây không phải thứ chúng ta có thể tìm được, mà đều tự xuất hiện."

"Đúng vậy." Dương Nghi đưa tài liệu học tập mà anh ta đã chỉnh lý cho bọn họ, "Đi học đi."

Tài liệu mà anh ta sắp xếp đã cứu mạng bọn họ, tài liệu học tập của trường quá phức tạp, thứ tự rất lộn xộn, ghi nhớ chỗ này xong lại quên chỗ kia. Dương Nghi đã sắp xếp các kiến thức một cách hệ thống rất rõ ràng, nhìn vào có động lực học tập hơn.

Dương Mi cúi đầu cầm tập tài liệu học tập, ngón tay v**t v* một hồi rồi không nói gì.

Thuốc mà Lăng Trường Dạ đưa quả thật rất tốt, ba người bọn họ đều không cần ngủ.

Hạ Bạch mỗi ngày vẫn ngủ một chút, cũng chỉ khoảng ba tiếng, khiến mắt cậu thâm quầng, trên khuôn mặt trắng trẻo trông rất rõ, nhìn càng ngơ ngác, mệt mỏi cũng rất rõ ràng.

Hạ Bạch tưởng rằng ba người uống thuốc sẽ tốt hơn một chút, thực tế họ đúng là không cần ngủ, nhưng trông họ cũng vô cùng mệt mỏi.

Dương Nghi nói: "Đầu óc của mọi người trước kia chưa từng hoạt động đến mức này, sau khi uống thuốc, đúng là không buồn ngủ, rất có tinh thần, nhưng não bộ cứ liên tục hoạt động cũng sẽ mệt mỏi."

Mấy người đều mang quầng thâm mắt rõ rệt, như gấu trúc đi vào phòng thi.

Thi xong cũng ngồi phịch xuống ghế.

Tài liệu học tập Dương Nghi tổng hợp, thêm thuốc tỉnh táo của Lăng Trường Dạ, bọn họ không ngủ không nghỉ, liều mạng thi thì thành tích đúng là qua điểm đạt, nhưng ba người cuối bảng đều xếp ở cuối nhóm qua điểm đạt, gần như đến bờ vực nguy hiểm.

Còn những học sinh kém kia, cứ hở ra là đạt 670, 680 điểm.

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Dựa vào kết quả thi lần này, và tình hình trúng tuyển của 50 trường đại học hàng đầu năm nay, chúng ta sẽ đặt điểm đạt cho kỳ thi lần tới là 650, đồng thời sẽ mở rộng phạm vi thi."

Hoa Hạo Minh sắp chết đến nơi, "Tôi thật sự không xong rồi, không xong rồi."

Dương Mi mắt thâm quầng, hốc mắt đỏ bừng, "Đội trưởng, lần này chúng ta có thể tìm cách của trường học được chưa?"

"Thật ra, thông thường thì những học sinh trường cấp 3 Đại Huệ vào trò chơi trước đó, ở kỳ thi thứ hai đáng lẽ vẫn còn những người chưa dùng cách của trường mà hoàn toàn dựa vào bản thân, đến kỳ thi thứ ba họ mới thật sự hết cách nên mới tìm đến trường, kết quả là toàn quân bị diệt."

Lăng Trường Dạ nói: "Cho nên lần này chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình, qua được một lần là ổn."

"..."
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 233



Lăng Trường Dạ vừa nói xong câu đó, trên bàn ăn im lặng đến mức không một tiếng động, một sự tĩnh lặng như chết.

Ngay cả Dương Nghi đang ăn cũng không nhịn được nói: "Anh đội trưởng thật đáng ghét, tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi."

"Không chịu nổi" ở đây là chỉ việc anh ta phải nhanh chóng xem hết tài liệu, rồi sắp xếp lại ghi chú sớm hơn lần trước, chứ không phải là thi cử.

Lần này Dương Nghi thi được 726 điểm, độ khó của bài thi tăng lên và kiến thức mở rộng, dường như không hề ảnh hưởng đến anh ta.

Qua những ngày tiếp xúc, Hoa Hạo Minh đã có cái nhìn khác về anh ta, vì tò mò, anh ta liền hỏi: "Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu, sao anh có thể thi được điểm cao như vậy?"

Dương Nghi bình tĩnh nói: "Chẳng có gì lạ, phạm vi khảo sát hiện tại vẫn chưa vượt quá kiến thức của một tiến sĩ."

Hoa Hạo Minh: "…Không phải, anh chỉ là tiến sĩ vật lý, ở đây có rất nhiều môn học, lịch sử phức tạp, chính trị sáo rỗng, địa lý lung tung, sao anh nhớ được hết, có phải anh có hội chứng trí nhớ siêu phàm không?"

Hạ Bạch lắc đầu: " Hội chứng trí nhớ siêu phàm không thể đạt được thành tích tốt như vậy, đó là trí nhớ tự truyện, không phải năng lực học tập."

"Ý gì?" Hoa Hạo Minh nói: "Không phải hội chứng trí nhớ siêu phàm là khả năng ghi nhớ đặc biệt đáng sợ sao?"

Lăng Trường Dạ giải thích giúp Hạ Bạch: "Người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm thường ghi nhớ chính xác những gì mình đã trải qua, đặc biệt là những chuyện vụn vặt mà đau khổ, họ rất dễ bị ảnh hưởng bởi những chuyện này lặp đi lặp lại, không thể tập trung làm việc."

Dương Nghi là nhà nghiên cứu thiên tài tìm ra năng lượng trò chơi, nghiên cứu ra thiết bị kiểm tra trò chơi, không thể nào mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm được. Việc không thể tập trung làm việc gần như đã chấm dứt sự nghiệp nghiên cứu khoa học của một người.

Hoa Hạo Minh đã hiểu: "Thì ra đây không phải là một loại năng lực, mà là một loại bệnh."

Dương Mi đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Lăng Trường Dạ: "Hội chứng trí nhớ siêu phàm là luôn nhớ lại những gì mình đã trải qua sao? Không phải là có trí nhớ siêu phàm gì à?"

Lăng Trường Dạ thấy anh ta kinh ngạc, còn có chút sợ hãi, dù không hiểu tại sao, vẫn nghiêm túc nói với anh ta: "Ừ, người mắc chứng này sợ nhất là có trải nghiệm không tốt, bọn họ sẽ thường xuyên nhớ lại từng phút từng giây, từng chi tiết nhỏ của những trải nghiệm đó, không thể nào quên được, rất khó vượt qua."

Dương Mi đột ngột ném đôi đũa trong tay lên bát, đứng dậy giận dữ chỉ vào Dương Nghi: "Lúc đó anh nói với tôi hội chứng trí nhớ siêu phàm là có trí nhớ siêu phàm, anh lừa tôi! Anh lừa tôi!"

Hạ Bạch ngây người, cậu chưa bao giờ thấy Dương Mi như vậy.

Ví von một cách không thích hợp thì trong lòng Hạ Bạch, Dương Mi luôn giống như một nàng công chúa nhỏ ngốc nghếch, trong đầu và miệng đều là chuyện tình yêu, hay nói những lời kỳ lạ, đắm chìm trong màu hồng, không dễ nổi giận, chứ đừng nói là tức giận.

Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta đang run rẩy, như thể đang tức giận, hốc mắt anh ta đỏ lên, nhưng không hoàn toàn là do tức giận.

Với biểu hiện này, Hạ Bạch dần nhận ra, Dương Nghi, vậy mà, anh ta thật sự mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm.

Dương Nghi, người nghiên cứu ra máy kiểm tra trò chơi, người luôn đạt trên 720 điểm trong các kỳ thi ở trò chơi bi.ến th.ái này, lại mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm.

Sau đó, Hạ Bạch nghĩ đến những gì Dương Nghi đã trải qua, nghĩ đến việc anh ta từng dùng kỹ năng trong trò chơi khiến cha mẹ qua đời, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng hỗn loạn.

Nhưng Dương Nghi lại không có biểu cảm gì.

Anh ta cúi đầu ăn mì, đồ ăn ở căng tin trường không có gì ngon, để tiết kiệm thời gian, một bát mì có canh, có rau là lựa chọn tốt.

Khi không ai nói gì, mọi người mới phát hiện, Dương Nghi ăn mì không hề phát ra tiếng động, ngay cả tiếng đũa chạm vào bát hay tiếng nhai cũng không có.

Hoa Hạo Minh kéo Dương Mi ngồi xuống: "Bây giờ quan trọng là thi cử, không toàn tâm chuẩn bị thi, cậu không muốn sống nữa à?"

Văn Vũ Tân nhận ra điều gì đó, vội vàng chuyển chủ đề: "Đội trưởng, tôi sợ là lần này tôi không qua nổi kỳ thi, điểm chuẩn lên đến 650, lần thi thử đầu tiên của tôi còn chưa được 650, bây giờ đầu óc tôi cứ mơ màng, đầu sắp nổ tung luôn rồi."

"Tôi đã phân tích kỹ rồi, các cậu làm được thôi." Lăng Trường Dạ nói.

"..."

Hoa Hạo Minh: "Tôi không hiểu sao vào lúc này anh lại tin tưởng chúng tôi như thế."

Lăng Trường Dạ liền phân tích cho từng người: "Dương Nghi thì không cần phải nói. Hạ Bạch lần này thi được 681, không thấp hơn lần trước bao nhiêu, không cần lo lắng, còn có tiềm năng khai thác."

"Văn Vũ Tân, cô có thể chép bài. Cậu nên hiểu rõ những môn mà bạn bè xung quanh giỏi, có thể tập trung ôn luyện."

"Hoa Hạo Minh." Lăng Trường Dạ dừng lại hai giây: "Nếu không chịu đựng được nữa thì cứ để Hắc Hoa ra đi, nghe tôi nói hết đã, tôi biết cậu không muốn, nhưng cậu nên nghĩ theo một hướng khác, cậu càng ghét cậu ta thì càng nên lợi dụng cậu ta, đúng không?"

"..."

Dương Mi cúi đầu, thấy Lăng Trường Dạ không định nói gì về mình nữa, mới nhẹ giọng lên tiếng, giọng khàn khàn: "Vậy còn tôi thì sao, đội trưởng?"

Lăng Trường Dạ bất lực: "Cậu chỉ có thể dựa vào Dương Nghi, tôi sẽ thử cho cậu thêm một lọ thuốc tỉnh táo khác."

Anh lấy ra không chỉ một lọ: "Lọ này cho Dương Mi, còn lại chia cho mấy học sinh giỏi kia."

Chiều nay, sau khi có điểm chuẩn mới, một số học sinh giỏi cũng hơi hoảng, mấy người từng thi được hơn 700 điểm, lần này chỉ được khoảng 650 điểm.

Những phạm nhân và một số người chơi khác, bọn họ chưa kịp nói với họ thì họ đã dùng cách của trường để tăng điểm, những học sinh giỏi này vẫn còn kịp giải thích và ngăn cản.

"Nhất định phải để bọn họ cố gắng, ít nhất phải vượt qua kỳ thi lần này." Lăng Trường Dạ nói.

Hạ Bạch tự mình cầm một lọ, những lọ còn lại cũng cất đi: "Chuyện này giao cho em."

Ngoài Dương Nghi và Lăng Trường Dạ ra thì cũng không ai có thời gian làm việc này, mà cậu còn có 【Khuôn Mặt Vô Hại】, rất thích hợp để làm việc này.

Bọn họ thảo luận lâu hơn bình thường một chút, lúc rời khỏi căn tin, thấy cả những học sinh yếu kém cũng đến ăn cơm, nhưng ít hơn dự kiến rất nhiều, chỉ có lác đác vài người.

Hoa Hạo Minh nói: "Bọn họ cũng giống như học sinh lớp 12 ở thư viện, không còn đến căn tin nữa. Thật ra tôi rất tò mò, nếu bọn họ có cách để nâng cao thành tích trong thời gian ngắn như vậy, sao lại không nỡ lãng phí thời gian đến ăn cơm?"

Hạ Bạch hỏi: "Sao anh biết họ không muốn lãng phí thời gian?"

"Trước kia chúng ta quan sát học sinh lớp 12, không phải cũng nghĩ như vậy sao?" Hoa Hạo Minh hỏi.

Đúng vậy, trước đây bọn họ thấy học sinh lớp 12 không đi vệ sinh, không đi ăn cơm, là để học thêm một chút trong phòng học.

Nhưng bây giờ họ biết trường có cách để tăng nhanh thành tích trong thời gian ngắn, thì chút thời gian này không đáng gì cả.

Đây là một điểm mâu thuẫn, mà mâu thuẫn thường ẩn chứa manh mối quan trọng.

Dương Mi buồn bã nói: "Sau khi bị quỷ ám, chân tay họ không phối hợp, đi đường dễ té ngã, nên không đến căn tin ăn cơm."

"..."

Mấy người im lặng đi về phía khu dạy học.

Khi đi ngang qua một người chơi, Hạ Bạch thấy anh ta lau trán, trông có vẻ rất nóng.

Hạ Bạch nhớ lại, đêm đó ở ký túc xá, tên phạm nhân cười điên dại với cậu cũng ôm trán đi vào. Từ đó về sau, Hạ Bạch không còn gặp lại anh ta.

Có lẽ anh ta đã chết.

Hạ Bạch đột nhiên hỏi người phạm nhân đang lau trán: "Anh thấy nóng sao?"

Nghe thấy tiếng Hạ Bạch, anh ta vô thức nhìn về phía Hạ Bạch, điều này không thể giấu được.

Nhưng anh ta lại như không nghe rõ Hạ Bạch nói gì, trong mắt hiện lên một thoáng bối rối, rồi lại dời mắt đi, nhìn về phía căn tin, trong mắt lộ vẻ đau đớn.

Hạ Bạch dường như đã nắm bắt được điều gì đó.

Sau khi trở lại khu dạy học, Hạ Bạch gọi ba mươi học sinh giỏi kia ra.

Bọn họ đều đã vượt qua hai kỳ thi này, nhưng điểm số rất rõ ràng đã có sự chênh lệch, người được điểm cao nhất là Chu Bồi Mạn, cô được 697 điểm, người thấp nhất chỉ được 640 điểm, thậm chí còn không qua nổi điểm chuẩn của kỳ thi tiếp theo.

Mọi người đều nhận ra sự đáng sợ của các kỳ thi ở trường này, khác với đề thi tuyển chọn của Cục quản lý trò chơi, kỳ thi ở trường này là kiểu "nước ấm luộc ếch", kỳ thi cuối cùng có thể còn đáng sợ hơn cả kỳ thi của Cục.

Không ít người lúc trước còn tự tin, giờ đã có chút hoảng sợ.

Có người hỏi Hạ Bạch: "Những người kia làm sao có thể nâng cao thành tích nhanh như vậy? Các anh đã điều tra ra chưa?"

"Hiện tại vẫn chưa, nhưng tôi gọi các bạn ra chủ yếu là để nói với các bạn, đừng tùy tiện dùng cách của trường."

Hạ Bạch đưa ra ví dụ về trò chơi của đài truyền hình Hoa Ninh. Ở đây ai cũng thông minh, họ suy một ra ba, hiểu được vì sao Hạ Bạch không cho họ dùng cách của trường.

"Nhưng nếu không dùng, vậy kỳ thi này phải làm sao?" Có người nói: "Tôi tính rồi, trung bình mỗi lần thi điểm của tôi sẽ giảm khoảng 20 điểm, mà lần này điểm chuẩn lại tăng 20 điểm, vậy chênh lệch 40 điểm này phải bù vào thế nào?"

"Cố gắng tự mình vượt qua kỳ thi này." Hạ Bạch đưa thuốc tỉnh táo cho họ: "Chúng ta chỉ có nhiêu đây thôi, ai thực sự cần thì lấy một lọ, ai còn chịu được thì nhường cho người khác."

Thời gian của Hạ Bạch cũng rất gấp, sau khi nói vài điều đơn giản, cậu liền đưa thuốc cho họ rồi về lớp.

Sau khi về lớp, cậu nói với Dương Nghi và Lăng Trường Dạ, sau giờ tự học buổi tối, cậu muốn lén đến bệnh viện của trường xem thử.

Hai người biết tại sao cậu muốn đi, nguyên nhân chính là người chơi bị quản lý ký túc xá đưa đến bệnh viện đêm đó, cũng không thấy trở ra nữa. Những người có thành tích tăng lên nhanh chóng, cơ thể đều xuất hiện một số triệu chứng, có thể họ cũng sẽ đến bệnh viện của trường.

Lăng Trường Dạ nói: "Anh đi cùng em."

Dương Nghi: "Tôi cũng đi xem."

Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi tối vừa vang lên, ba người liền lặng lẽ lẻn vào bóng đêm.

Bệnh viện trường Đại Huệ 2 nằm ở phía trước khu văn phòng, lớn hơn nhiều so với bệnh viện của các trường trung học phổ thông khác, có ba tầng, mỗi tầng đều rất dài. Ba tầng lầu chồng lên nhau, giống như một bức tường bao quanh khu văn phòng.

Em gái Tuyết Mộc leo lên lầu dò đường cho bọn họ, nói với họ rằng học sinh đều đang nằm viện ở tầng hai.

Hạ Bạch liếc nhìn Lăng Trường Dạ.

Lăng Trường Dạ: "…Anh không biết leo cây, nhưng có thể bẻ chân."

"..."

Lăng Trường Dạ có cơ thể bất tử, có thể tự làm mình bị thương, nói gì đến chuyện bị thương để nhập viện.

Hạ Bạch và Dương Nghi dìu Lăng Trường Dạ bị gãy chân vào bệnh viện của trường.

Điều hòa trong bệnh viện rất lạnh, vào một đêm hè, từ bên ngoài nóng bức đi vào bệnh viện mát lạnh, da gà của Hạ Bạch nổi lên.

"Có chuyện gì vậy?" Họ vừa bước vào thì đã có y tá tiến đến.

Hạ Bạch nói: "Anh ấy bị ngã gãy chân."

Cô y tá nhìn Lăng Trường Dạ một cách kỳ lạ, vừa lẩm bẩm tuổi này rồi mà còn có thể ngã gãy chân, vừa dẫn anh đi tìm bác sĩ.

Vào thời điểm này, vẫn có học sinh được giáo viên và bạn bè đưa đến, họ không cần phải chờ, vừa bước vào cửa bệnh viện đã thấy có người đến.

"Bác sĩ! Cậu ấy bị sốt cao! Sốt rất nặng!"

"Đưa thẳng đến khoa sốt!"

Dương Nghi hỏi cô y tá đang dẫn đường: "Khoa sốt không phải là để điều trị cảm sốt sao?"

Cách hỏi này rất quen thuộc, vừa nghe là biết anh đang dùng kỹ năng của mình.

Cô y tá lắc đầu: "Anh nói gì vậy, đương nhiên là để điều trị cảm sốt rồi."

Thất bại rồi.

Dương Nghi không từ bỏ, giảm độ khó xuống, tiếp tục hỏi: "Người đến khoa sốt nhiều nhất là học sinh lớp 11?"

Cô y tá một lúc sau mới gật đầu.

Dương Nghi: "Nhiều người vào khoa sốt không thể chữa khỏi hoàn toàn?"

Cô y tá gật đầu: "Không thể chữa khỏi được, chỉ có thể làm giảm triệu chứng thôi, cả đời cũng chỉ như vậy."

Ba người im lặng đi theo cô y tá đến gặp bác sĩ, cô y tá đưa họ đến rồi rời đi.

Dương Nghi dìu Lăng Trường Dạ vào trong, Hạ Bạch men theo đường viền đen ở chân tường, lén đi đến khoa sốt.

Khoa sốt là khoa duy nhất ở tầng hai, Hạ Bạch đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra đã thay đổi khuôn mặt, trở lại thành cô gái váy xanh.

Cậu vừa đến tầng hai thì thấy người chơi vừa vào bệnh viện được khiêng vào phòng bệnh, Hạ Bạch tưởng anh ta đã chết, vội vàng đi theo, không quan tâm có bị phát hiện hay không, kiễng chân nhìn vào trong phòng.

Người chơi kia không chết, anh ta đang ngồi trên giường bệnh.

Hạ Bạch khựng lại một chút, áp tai vào khe cửa, cẩn thận nghe cuộc đối thoại của họ.

Nghe một lúc, Hạ Bạch ngây người ra.

Bọn họ là người ngoài hành tinh.

Không phải học sinh giỏi ma quỷ nhập vào người họ, mà là người ngoài hành tinh.

Vì cậu hoàn toàn không nghe hiểu được âm thanh mang theo tiếng điện của bác sĩ.
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 234



Hạ Bạch đứng ở cửa suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại toàn bộ những gì họ đã thấy kể từ khi vào trường.

Cậu đã hiểu.

Cậu hiểu vì sao thành tích của những người chơi kia lại có thể tăng nhanh đến thế trong "thời gian ngắn".

"Cạch..."

Hạ Bạch quay đầu lại, thấy cánh cửa phòng không xa phía trước bị mở ra, cậu và một vị bác sĩ nhìn thẳng vào nhau.

"..."

"Cô đứng đó làm gì?" Vị bác sĩ chỉ vào cậu lớn tiếng hỏi, vừa hỏi vừa tăng tốc chạy về phía này.

Hạ Bạch thấy vậy liền biết chuyện này có thể rất nghiêm trọng, cậu quay đầu bỏ chạy, chạy thẳng đến nhà vệ sinh nam mà cậu đã nhắm trước.

"Đó là nhà vệ sinh nam! Nhà vệ sinh nam!" Vị bác sĩ đuổi theo sau lưng la lớn.

Hạ Bạch nhanh chóng chạy vào một buồng, khi đi ra đã trở lại hình dạng ban đầu.

Lúc này, vị bác sĩ vừa vặn đi vào nhà vệ sinh. Hạ Bạch liếc nhìn bảng tên trước ngực của ông ta, lễ phép chào: "Chào bác sĩ Vương."

"Chào cậu, cậu có thấy một cô gái mặc váy xanh không?" Vị bác sĩ hỏi.

Hạ Bạch tỏ vẻ hoang mang, sau đó như nghĩ ra điều gì, ngạc nhiên nhìn vị bác sĩ.

Vị bác sĩ: "..."

Hạ Bạch như chạy trốn khỏi nhà vệ sinh, khiến vị bác sĩ vừa tức vừa ngượng không chút nghi ngờ.

Chân của Lăng Trường Dạ chỉ bị trật khớp đơn giản, một vài vết thương ngoài da rất nhẹ, sau khi bác sĩ nắn khớp cho anh, nghe thấy tiếng Hạ Bạch và Dương Nghi nói chuyện, anh liền đòi về học tiếp.

Vị bác sĩ cũng không mấy quan tâm đến vết thương của anh, thấy anh kiên quyết như vậy, ông ta liền xua tay để anh đi.

Trước khi vị bác sĩ đang tìm người kia xuống, Hạ Bạch và Dương Nghi đã dìu Lăng Trường Dạ rời khỏi bệnh viện.

"Có phát hiện gì không?"

Khi đi đến trước cửa ký túc xá, hai người đỡ Lăng Trường Dạ xuống, Lăng Trường Dạ duỗi chân đã lành, quay đầu hỏi Hạ Bạch.

"Có." Hạ Bạch kể lại những phát hiện của mình cho hai người.

"Hoàn toàn không nghe hiểu? Có tiếng điện nhỏ?" Dương Nghi nhíu mày: "Sao hướng phát triển này càng ngày càng kỳ lạ vậy?"

Hạ Bạch: "Không kỳ lạ."

Hai người nhìn về phía cậu, biết là cậu có ý tưởng.

Hạ Bạch nói: "Khi chúng ta mới vào trường, chủ nhiệm khối đã nói rất nhanh trong buổi lễ tuyên thệ. Tốc độ nói của giáo viên chủ nhiệm lớp 13 của tôi cũng ngày càng nhanh, giáo viên chủ nhiệm hiện tại của chúng ta cũng vậy."

Lăng Trường Dạ nói: "Giáo viên chủ nhiệm đầu tiên của tôi cũng vậy, lúc đầu tốc độ nói của ông ấy bình thường, nhưng khi nói đến chỗ kích động, tốc độ nói sẽ vô thức tăng nhanh."

Hạ Bạch gật đầu: "Đây là đặc điểm nổi bật đầu tiên của trường này, hay nói đúng hơn là điểm kỳ lạ."

Họ không dừng lại tại chỗ, vừa nói vừa đi về phía ký túc xá.

Hạ Bạch lấy bằng chứng mà em gái Tuyết Mộc mang ra từ tầng bốn của thư viện ra, rút từ dưới gầm giường.

Cậu đưa giấy báo trúng tuyển cho hai người đang đứng ở ngoài cửa: "Với đặc điểm này, các anh hãy nghĩ đến bằng chứng mà chúng ta tìm được từ chỗ ngồi của học sinh lớp 12 tự tử kia, đặc biệt là câu nói trên giấy báo nhập học này."

【Tôi đã mất một thời gian rất dài để đến được đây.】

Lăng Trường Dạ và Dương Nghi đồng thời nhìn về phía cậu.

Họ đều là những người thông minh.

Hạ Bạch biết họ đã hiểu, ít nhất là nắm bắt được ý của cậu.

"Ý gì?" Hoa Hạo Minh ở ký túc xá đối diện nghe thấy tiếng của họ, đi ra, vừa vặn nghe được lời của Hạ Bạch: "Các cậu phát hiện ra gì rồi?"

Hạ Bạch lại nhấn mạnh việc các giáo viên nói nhanh với Hoa Hạo Minh, rồi bảo anh ta xem câu này.

Hoa Hạo Minh đang học đến mức đầu óc choáng váng vẫn không hiểu: "Đều là bằng chứng cũ mà, các cậu đã biết chân tướng rồi? Mẹ kiếp, tôi thật sự ngốc rồi hay là các cậu quá bi.ến th.ái?"

"Đừng vội." Hạ Bạch tiếp tục phân tích: "Hãy nghĩ đến người chơi cười điên dại chỉ vào tôi đêm đó, anh ta đã nói gì với tôi?"

Hoa Hạo Minh trả lời ngay: "Anh ta nói cậu là thằng đần."

"..."

Hạ Bạch mặt đơ ra: "Anh mới là thằng đần ấy."

Hoa Hạo Minh lập tức nói: "Phải phải phải! Tôi đúng là thằng đần, bây giờ tôi đúng là thằng đần, cầu xin cậu nói cho tôi biết đi, anh trai thông minh, cậu bạn thiên tài."

Lúc này Hạ Bạch mới nói: "Anh ta còn nói tôi rất nhỏ, đây không phải là lời nói điên rồ vô nghĩa."

Hoa Hạo Minh vỗ đầu, tuyệt vọng. Anh ta vẫn không biết chân tướng là gì.

Hạ Bạch tổng kết: "Các giáo viên nói đặc biệt nhanh, 【Tôi đã đi một thời gian rất dài mới đến được đây】, sao cậu lại nhỏ như vậy, ánh mắt của những phạm nhân trông rất tang thương."

Động tác vỗ đầu của Hoa Hạo Minh dừng lại, anh ta dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

"Tôi nhận ra hơi muộn, thật ra người gợi ý cho tôi là câu nói của Dương Nghi với ba anh." Hạ Bạch nói.

Lần thi trước, Hạ Bạch không dùng thuốc tỉnh táo, mỗi ngày cậu chỉ ngủ ba tiếng, trông rất mệt mỏi.

Ba người Hoa Hạo Minh, Dương Mi và Văn Vũ Tân dùng thuốc tỉnh táo, tác dụng của loại thuốc này là có thể không cần ngủ, duy trì tinh thần tỉnh táo, nhưng trông họ cũng rất mệt mỏi.

Dương Nghi nói não của họ trước đây chưa phát triển đến mức đó, hoạt động liên tục sẽ khiến não bị mệt mỏi.

Lúc đó Hạ Bạch có một ý nghĩ thoáng qua, nếu họ tiếp tục dùng thuốc tỉnh táo này, não mệt mỏi đến cực điểm thì sẽ như thế nào?

Lúc đó cậu không nắm bắt được ý nghĩ này, cho đến khi tối nay ăn tối xong trở về, thấy một người chơi có thành tích tăng nhanh che trán, cậu lại nghĩ đến người chơi đã phát điên, quản lý ký túc xá nói anh ta bị sốt, cộng thêm những gì thấy được ở khoa sốt tối nay, cậu đã hiểu.

Tất cả các manh mối đều đã được xâu chuỗi lại.

Hạ Bạch: "Tôi không phải là sinh viên sinh học, không có khái niệm chính xác, có phải tốc độ não của họ đã nhanh hơn, dẫn đến tốc độ thời gian chủ quan của họ cũng nhanh hơn, nhưng cơ thể của họ không theo kịp?"

Tốc độ nói của giáo viên quá nhanh là để phối hợp với tốc độ não của họ, hoặc có thể bản thân tốc độ não của các giáo viên cũng nhanh hơn, tốc độ nói nhanh là để đuổi kịp tốc độ não.

Mà trong khoa phát sốt, tôi cảm thấy đó là tiếng người ngoài hành tinh, mang theo tiếng dòng điện rất nhỏ, thật ra là bác sĩ vì giao tiếp với người có não bộ nhanh, dùng thiết bị đẩy nhanh lời nói của họ, nhanh hơn rất nhiều lần, não bộ bình thường như tôi liền không bắt được, nghe không hiểu.

Chuyên gia Dương Nghi nói một từ chuyên môn: "Thời gian siêu tốc, bọn họ bị ép trở thành người siêu tốc thời gian."

Hoa Hạo Minh hỏi: "Từ này có ý gì?"

"Các anh có biết tỷ lệ Weber dùng để đo lường cảm giác không?" Dương Nghi hỏi.

Hoa Hạo Minh vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì vậy?"

Dương Nghi từ bỏ, đổi cách nói đơn giản dễ hiểu hơn, "Cũng giống như chúng ta vào trò chơi, bây giờ người đang chờ chúng ta ở thế giới thực, có thể chỉ cảm thấy mới qua mười mấy phút, mà chúng ta đã ở trong trò chơi hơn hai mươi ngày, đọc mấy chục quyển sách."

"Từ lần thi đầu tiên đến lần thi bị loại đầu tiên, chúng ta chỉ mới qua mười ngày, hơn mười quyển tài liệu học tập có thể chỉ xem được một hai lần." Dương Nghi nói: "Còn đối với những người chơi có thành tích tăng lên rõ rệt, trong đầu họ có thể đã qua một trăm ngày, thậm chí lâu hơn, có thể xem sách rất nhiều lần."

"Nếu như là một trăm ngày so với mười ngày của chúng ta, não bộ của họ chính là tăng tốc gấp 10 lần, cũng phải chịu áp lực não gấp 10 lần, phát sốt là triệu chứng cơ bản, não của họ không nổ đã là may rồi."

Hoa Hạo Minh bừng tỉnh, anh ta đem tất cả manh mối mà họ phát hiện được theo suy nghĩ này sắp xếp lại một lần, càng nghĩ càng thấy lạnh cả người.

"Người chơi phát điên kia nói Hạ Bạch nhỏ quá... Anh ta đã trải qua bao nhiêu năm rồi?"

Hạ Bạch nói: "Từ hơn 400 điểm tăng lên 600 điểm, đối với một số người, có thể 100 ngày cũng không đủ, phải một năm hoặc lâu hơn. Thời gian của anh ta rối loạn, ý thức cũng hỗn loạn, cảm giác đã qua rất lâu, hẳn là đã qua rất lâu, tôi hẳn là đã lớn hơn một chút."

Hoa Hạo Minh nói: "Vậy anh ta phát điên là do?"

Dương Nghi nói: "Tốc độ não nhanh như vậy, não bộ chưa từng khai phá làm sao chịu được? Não bộ bị bệnh biến dẫn đến bệnh tâm thần, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả việc não bị sốt."

Hoa Hạo Minh hiểu ra: "Việc cơ thể họ đi không vững cũng có thể giải thích, não bộ nhanh như vậy, nhưng cơ thể của họ chưa được rèn luyện, không theo kịp sự chỉ đạo của não bộ."

"Những học sinh lớp 11 có lẽ đã quen rồi, nên không rõ ràng như vậy, người chơi mới đầu không theo kịp, đi đường cũng sẽ ngã."

"Đúng vậy." Hạ Bạch lại lấy ra lá thư mà học sinh lớp 12 tự tử viết cho mẹ, "Các anh xem đoạn này."

【Mẹ ơi, con mơ một giấc mơ, con mơ thấy con muốn chạy, muốn chạy thật nhanh, nhưng cơ thể con không nhúc nhích, con rất sốt ruột, con sắp khóc rồi.】

"Chính là triệu chứng này, cơ thể của cậu ta không theo kịp tốc độ não, nên trở nên chậm hơn rất nhiều. Cậu ta không biết đã trải qua bao nhiêu lần té ngã, cho nên mới gặp ác mộng đều là lúc chạy trốn mà cơ thể không cử động được."

Dương Nghi bổ sung: "Còn việc họ không để ý đến chúng ta, thật ra là do chúng ta nói chuyện quá chậm, không phù hợp với tốc độ não của họ."

"Mà những học sinh lớp 12 ở thư viện, họ không dùng tài liệu giấy mà dùng thiết bị điện tử, khi tốc độ não của họ rất nhanh, tốc độ lật trang bằng tay không theo kịp tốc độ não của họ."

Lăng Trường Dạ nhìn lại câu nói trên giấy báo trúng tuyển.

【Tôi đã mất một thời gian rất dài mới đến được đây.】

"Không biết cậu ta bắt đầu trở thành người siêu tốc thời gian từ lúc nào, nếu là từ khi bắt đầu năm lớp 10, nếu tốc độ tăng lên gấp mười lần..." Lăng Trường Dạ nói: "Cậu ta đã dùng ba mươi năm mới đến được đây."

Ở cái phòng học có bồn cầu và sô cô la kia, hoặc là một phòng học tăm tối khác, đã trải qua ba mươi năm.

Nhưng mà, không biết là trường học hay phụ huynh vẫn không hài lòng, lại bắt cậu ta học lại.

Cậu ta tự sát.
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 235



"Có thể là bọn họ bắt đầu từ lớp 12, cũng giống như chúng ta vậy, bắt đầu từ nghỉ hè." Hạ Bạch nói: "Dựa theo phản ứng của bọn họ, thì tỷ lệ gia tốc không dưới mười lần, như vậy chính là mười năm, lại thêm hai năm lớp 11 và 12, đại khái mất 12 năm."

"Nhưng mà, đại não của bọn họ hao tổn cũng không chỉ là 12 năm tuổi thọ." Hoa Hạo Minh nói: "Đây không phải, đây không phải... "

Lăng Trường Dạ: "Ép cây non lớn nhanh."

"Đúng, nhưng đây là sự ép cây non lớn nhanh hung ác nhất mà tôi từng thấy." Hoa Hạo Minh nói: "Bọn họ hoàn toàn không để ý đến sống chết của học sinh trong tương lai."

"Bọn họ chỉ là trường trung học phổ thông, chỉ muốn thành tích thi vào trường đại học của học sinh." Trong giọng nói của Lăng Trường Dạ không có trào phúng, cười nhàn nhạt: "Sao có thể quan tâm tương lai của bọn họ thế nào, kỳ thật bọn họ cũng không để ý lắm đến sống chết của học sinh hiện tại, chỉ cần khống chế tỉ lệ tự sát ở một phạm vi không tính là quá đáng là được."

Bọn họ quả thật có thể không quá để ý, nhìn bọn họ xử lý thi thể học sinh, dáng vẻ thuần thục lại lạnh lùng.

Hoa Hạo Minh lại nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy lần này suy luận của bọn họ không có sai, rất nhiều chi tiết đều có thể hợp được, nên là như vậy, nhưng chỉ nhìn những chi tiết kia, lại rất khó nghĩ đến tốc độ não.

Anh ta không khỏi nhìn về phía Hạ Bạch: "Cái đầu nhỏ của cậu, cũng quá nhạy rồi."

Hạ Bạch vô thức nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ đang cười nhìn cậu, ánh mắt xanh nhạt: "Lần này nhờ có Hạ Bạch."

"Hai người vừa nghe liền hiểu cũng rất bi.ến th.ái, chỉ thiếu một bước cuối cùng thôi." Hoa Hạo Minh nhìn về phía ba người bọn họ: "Nếu ba người các anh cùng một chỗ, trò chơi gì cũng không nhốt được các anh đúng không?"

Vũ lực trí tuệ song toàn, tổ hợp mơ ước chính là đây.

Dương Nghi mặt không cảm xúc dời tầm mắt: "Chí không ở đây, tôi không thích chơi game."

Một giây mặt Hoa Hạo Minh trở nên lạnh lẽo: "Ồ, anh yên tâm, chúng tôi cũng không có ý kéo anh vào đội Công Kiên, bây giờ anh chính là người của hội Thánh Du mà."

Dương Nghi không nói gì, trở về ký túc xá.

Hoa Hạo Minh thấy anh ta đóng cửa, rất nhanh thu hồi ánh mắt: "Nếu như vậy, chúng ta thật ra có thể lợi dụng phương pháp này để tăng thành tích lên hay không?"

Lăng Trường Dạ nhìn ra tâm tư của anh ta linh hoạt thì hỏi: "Dùng thế nào?"

"Tỷ lệ gia tốc 10 lần khẳng định không được, đại não chịu không nổi, nhưng mà 3 lần, 4 lần thì sao?" Hoa Hạo Minh nói: "Nếu như tỷ lệ tăng rất thấp, kỳ thật cũng giống với công hiệu thuốc tỉnh táo mà anh cho chúng tôi, thuốc tỉnh táo để cho chúng tôi không cần ngủ, tỷ lệ gần giống với tăng tốc 2 lần?"

"Nếu là tỷ lệ tốc độ thấp hơn thì xác thực sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng." Lăng Trường Dạ nói: "Nhưng cậu cảm thấy trò chơi sẽ cho chúng ta lựa chọn sao? Nếu như có thể, vì sao nhóm người chơi trước đó không có một người sống sót đi ra?"

Hoa Hạo Minh biết anh nói có lý, nhưng vẫn không muốn từ bỏ: "Có thể là phạm vi kiểm tra quá lớn, trước đó bọn họ không chống đỡ được liền bắt đầu dùng phương pháp này, đại não hao tổn thời gian quá dài, bị đốt chết, tinh thần xảy ra vấn đề."

Hạ Bạch nói: "Hẳn là không có loại tốc độ thấp này, xem phản ứng của bọn họ, đều là khởi đầu gấp mười lần."

Nếu như là tỷ lệ gia tốc rất thấp, cho dù cậu nghe không hiểu, cũng không đến mức cảm thấy lời bác sĩ nói về việc gia tốc điện tử là tiếng ngoài hành tinh.

Hoa Hạo Minh: "Cho nên?"

Lăng Trường Dạ: "Cho nên lần thi này cậu vẫn phải dựa vào chính mình, thực sự mệt mỏi thì dùng Hắc Hoa đi."

Hoa Hạo Minh lạnh lùng trở về ký túc xá.

Trong hành lang chỉ còn lại có hai người Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ.

Lăng Trường Dạ vươn hai tay với Hạ Bạch, Hạ Bạch lập tức ôm lấy anh, hấp thu năng lượng thật sâu: "Đội trưởng ơi, em cảm giác, phạm vi kỳ thi cuối cùng nhất định sẽ cực kỳ đáng sợ, buộc chúng ta tăng tốc độ não."

Lăng Trường Dạ xoa đầu cậu: "Em có sợ không? Sợ cái đầu thông minh như vậy bị tổn thương."

Hạ Bạch nói không nên lời, nếu một chút cũng không sợ là không thể nào: "Em nghĩ, kỳ thật sợ chính là bị tách rời, không cùng tiết tấu với thế giới, giống như là bị vứt bỏ vậy. Nếu như khi đó có một người nắm tay của em, em sẽ không sợ."

Nói xong cậu lại hỏi Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, anh sợ không?"

"Vẫn chưa có ai hỏi anh vấn đề này." Lăng Trường Dạ nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu chúng ta phải vượt qua năm lớp 12 ở đây, tăng tốc gấp mười lần, vậy chúng ta sẽ cùng vượt qua mười năm, nhiều hơn là chín năm."

"Hơn nữa," Anh cúi đầu nhìn về phía Hạ Bạch, bổ sung: "Cùng tần suất, cùng một tiết tấu."

Hạ Bạch: "..."

Là cậu thua.

Trong thời gian khẩn trương, bọn họ chỉ có thể có một cái ôm, mấy câu, cùng một nụ hôn.

Trở lại ký túc xá, Hạ Bạch mở thuốc tỉnh táo ra, cầm một viên, nhìn chằm chằm viên thuốc kia trong chốc lát, lại thả trở về.

Từ khi có trí nhớ, mặc kệ là cậu làm chuyện gì, hình như chưa từng có đặc biệt liều mạng, Lăng Trường Dạ nói cậu còn có tiềm lực, cậu muốn thử xem tiềm lực của cậu rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Trong ký túc xá chỉ còn lại có bốn người, Hạ Bạch, Dương Nghi và hai bạn học ở thế giới thực, bốn người đều không ngủ, giống như không ở cùng một không gian, đều tự học tập, từ thời khắc cần ánh đèn nhất, đến thời gian không cần ánh đèn.

Liếc thấy sắc trời đã sáng, Hạ Bạch mới tắt đèn bàn, lên giường ngủ một lát.

Đang lúc ngủ say nhất, cậu cảm giác một thứ gì đó ấm áp áp dán lên mặt cậu, cậu phất phất tay, chưa tỉnh ngủ, tiếp theo biến thành một mảng lạnh lẽo, cảm giác kí.ch th.ích lạnh lẽo nhất thời xua tan cơn buồn ngủ của cậu hơn phân nửa.

Hạ Bạch mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Trường Dạ đang đứng bên giường của cậu, cầm một ly cà phê lạnh trong tay tới gần mặt cậu.

Anh hẳn là vừa rửa tay, trên ngón giữa thon dài có một giọt nước, Hạ Bạch mệt mỏi, nhìn thấy giọt nước kia có từng vòng vầng sáng, vầng sáng lớn nhất khuếch trương đến trên mặt Lăng Trường Dạ, Hạ Bạch chân chính tỉnh.

"Đội trưởng."

"Dậy đi."

Hạ Bạch lầm bầm: "Không còn sức lực, không dậy nổi"

Ký túc xá là bố trí giường dưới bàn, Hạ Bạch chỉ ngủ không đến một giờ, thật sự không muốn leo thang xuống, liền muốn mọc luôn ở trên giường.

Để cậu và giường sống hết một đời.

Lăng Trường Dạ buông cà phê trong tay xuống, vươn hai tay: "Nếu không muốn xuống cầu thang, nhảy xuống? Anh đỡ em."

Hạ Bạch mở một mí mắt, nhìn vòng tay Lăng Trường Dạ vài giây, li.ếm môi, chậm rì rì bò xuống, vô cùng linh hoạt từ trên giường nhảy vào trong ngực Lăng Trường Dạ, hai chân chuẩn xác khoanh vùng eo thon của Lăng Trường Dạ, chân vui vẻ lắc lư.

Dương Nghi mới từ nhà vệ sinh đi ra: "..."

Anh ta giống như không nhìn thấy gì cả, mặt không chút thay đổi trở lại chỗ ngồi.

Lăng Trường Dạ ôm Hạ Bạch từ trên giường nhảy xuống tránh ra cho anh ta một chút, bình thản nói: "Chào buổi sáng."

Dương Nghi: "Chào buổi sáng."

Không có biểu cảm gì.

Hạ Bạch ngơ ngác từ trên người Lăng Trường Dạ nhảy xuống, lật đồ vật trên bàn, hỏi: "Đội trưởng, anh mang đồ ăn sáng cho em sao?"

Lăng Trường Dạ đưa hai cái bánh bao và một ly nước cho cậu.

Hạ Bạch vội vàng đánh răng, nhét liền hai cái bánh bao, mới bắt đầu uống đồ uống, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không uống ra hương vị gì: "Có chút ngọt."

Lăng Trường Dạ: "Nước ép việt quất cô đặc."

Hạ Bạch vuốt vuốt đôi mắt chua xót: "Loại người từ nhỏ không cảm nhận được tình thương của bố mẹ như em, quả nhiên trốn không thoát ma chưởng của người như anh."

Cậu nói xong lại uống một ngụm, mới nhìn thấy Dương Nghi đang nhìn cậu.

Hạ Bạch: "..."

Dương Nghi lập tức thu hồi tầm mắt, cầm lấy sách giáo khoa đi ra ngoài, đi đến bên cạnh Lăng Trường Dạ hỏi: "Có cần đổi phòng không?"

"Cảm ơn." Lăng Trường Dạ khách sáo nói: "Không cần, ở chung một phòng ảnh hưởng đến việc học."

Hoa Hạo Minh đang đi ngang qua cửa ký túc xá bọn họ: "..."

Phiền nhất là loại người khi người khác nước sôi lửa bỏng, đau khổ đến cực điểm mà còn rải cơm chó kiểu này.

Hạ Bạch cũng đứng lên, vừa uống nước ép việt quất vừa đi theo bọn họ vào phòng học. Đi tới đầu cầu thang, cậu hỏi: "Dương Mi đâu?"

Hoa Hạo Minh nói: "Tôi vừa đi ngang qua cửa ký túc xá của bọn họ, không nhìn thấy cậu ta ở bên trong, chắc là đi phòng học rồi."

Anh ta vừa đi vừa cảm khái: "Cậu ta cũng cố gắng ở trong phó bản này ghê, tôi từng cùng cậu ta vào nhiều phó bản như vậy, lần đầu tiên thấy cậu ta cố gắng như vậy."

"Mấu chốt của phó bản này là phải dựa vào chính mình." Lăng Trường Dạ nói: "Đây không phải phó bản đầu tiên cậu ta cố gắng, cậu ta đã sớm ý thức được, cậu ta không thể luôn ỷ lại vào người khác, cậu ta cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình."

Dương Nghi đẩy đẩy kính mắt, đi rất nhanh.

Trước khi vào lớp học số 1, bọn họ đi ngang qua lớp học số 3, quả nhiên thấy Dương Mi đã đến lớp học từ sớm, đang ngồi ở chỗ đọc sách.

Lúc học sớm sắp kết thúc, chủ nhiệm lớp đến lớp học, lại nói với bọn họ một chuyện: "Các bạn học, nghỉ hè đã hơn hai mươi ngày, rất nhiều bạn học rời khỏi trường học của chúng ta, dẫn đến rất nhiều lớp rất trống, mà phòng học của chúng ta lại rất đầy, vì cam đoan tính công chính của kỳ thi tiến thêm một bước, kỳ thi lần sau chúng ta sẽ không nhất định ở trong phòng học của mình, sẽ dựa theo số điểm thi chia đều đến các lớp khác nhau."

Đó cũng không phải là một tin tức tốt.

Nhất là đối với Lăng Trường Dạ và Văn Vũ Tân mà nói, không biết sẽ đến lớp nào, không biết tình huống học tập của người chung quanh, muốn chép cũng khó khăn.

Hết giờ học buổi sáng, Hạ Bạch đi đến bên cạnh Lăng Trường Dạ nhìn anh, Lăng Trường Dạ nói: "Yên tâm, không có việc gì đâu."

Hạ Bạch nói: "Chân tướng của chúng ta đã tìm được gần đủ rồi, sau này anh tập trung học tập, không cần quan tâm những thứ khác."

Lăng Trường Dạ gật đầu: "Chuyện chia phòng thi, anh quan tâm hơn là, lần thi này không sợ chúng ta ảnh hưởng tới những người đó, không sợ chúng ta nhìn thấy bọn họ có khác thường sao?"

"Có thể đến lúc thi, trường học sẽ không cần phải ẩn nữa." Hạ Bạch nói.

Không cần phải che giấu, một khả năng là nếu như bọn họ có thể kiên trì qua lần kỳ thi này, như bọn họ dự liệu, cho dù bọn họ sử dụng phương pháp của trường học cũng có thể kiên trì sống đến qua cửa.

Một khả năng khác, lần thi thứ tư, bọn họ không thể không sử dụng phương pháp của trường học, nếu không hoàn toàn không có khả năng vượt qua kỳ thi, trường học cũng không cần phải che lấp cái gì nữa.

Hai khả năng này không mâu thuẫn.

Hạ Bạch: "Có thể không phải chuyện xấu, chỉ là tiến độ tăng nhanh."

Lăng Trường Dạ "Ừ" một tiếng: "Chúng ta đã vào được khâu mấu chốt của trò chơi."

Bởi vì thời gian khẩn trương, bọn họ đều là đến trước giờ học sớm ăn cơm, sau giờ học sớm một giờ thời gian ăn sáng, là có thể tiết kiệm được thời gian học tập.

Lấy ra thời gian năm phút đồng hồ, Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ cùng các học sinh giỏi nói suy đoán của bọn họ tối hôm qua.

"Tăng cao tốc độ não?" Lần đầu tiên Chu Bồi Mạn chủ động nói chuyện, ánh mắt rất sáng: "Hình như rất thú vị."
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 236



Lăng Trường Dạ nói: "Tôi đề nghị cô không nên hiếu kỳ như vậy, đây là một chuyện rất nguy hiểm."

"Đội trưởng Lăng, đầu tiên, tôi không phải đội viên của anh. Thứ hai, tôi chủ động vào trò chơi. Nói cách khác, tôi không cần anh phải lo, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm." Chu Bồi Mạn nói.

Lăng Trường Dạ nghe lời: "Được, tôi biết rồi."

Suốt quá trình Hạ Bạch không nói chuyện.

Trước khi bọn họ vào trò chơi, Tỉnh Diên đã ở trong nhóm nói với bọn họ, Chu Bồi Mạn vào trò chơi chính là vì tìm k.ích thí.ch, không có gì để khuyên.

Bây giờ cậu cảm thấy Lăng Trường Dạ hơi thay đổi, sẽ kiến nghị cho người chơi khác. Cậu cảm thấy mình cũng thay đổi, cậu không nhúng tay vào chuyện của người khác nữa.

Nghe Chu Bồi Mạn nói chuyện, cậu thậm chí còn xem hai trang sách.

Sau khi Chu Bồi Mạn trở lại chỗ ngồi, tìm một tờ giấy, cầm bút lên viết gì đó lên chỗ ngồi.

Hạ Bạch không có chú ý, nhìn thoáng qua lại chuyên tâm đọc sách.

Trong giờ nghỉ giữa tiết, cậu đang đọc sách, lúc giảng bài cô giáo đang đọc sách, lúc tự học cậu cũng đọc sách, mãi đến khi nhìn thấy cơm trưa, chuông tan học vang lên suýt tý nữa cậu đã nằm sấp xuống.

Vì tiết kiệm thời gian, bọn họ quyết định không đi nhà ăn ăn cơm, mỗi lần đều do một người đi mang đồ ăn của tất cả bọn họ về.

Trưa hôm đó là Hoa Hạo Minh.

Khi Hoa Hạo Minh đưa đồ ăn cho bọn họ, đi đường cũng là một bộ dạng xìu xìu ểnh ểnh, nhìn thấy Hạ Bạch nằm sấp trên bàn sách đầu cũng không ngẩng lên được, thở dài: "Từng người một, đều phải chết chứ không sống nổi, Dương Mi cũng vậy, đều học đến tinh thần ngẩn ngơ."

Hạ Bạch đưa tay nhận lấy đồ ăn, phất phất tay bảo anh ta nhanh đi, đừng quấy rầy cậu ngủ bù.

Hoa Hạo Minh: "..."

Cơm tối cũng giống như vậy.

Mãi đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, bọn họ mới lại tập trung lại một lần nữa, vừa đi về phía ký túc xá vừa nói về phát hiện hôm nay.

Văn Vũ Tân: "Tôi sắp chết rồi, lần thi này không ở cùng lớp, tôi không biết bạn học xung quanh am hiểu cái gì, không thể ôn tập có tính nhắm vào, tôi không được."

"Cậu vẫn có thể chép." Lăng Trường Dạ nói: "Yên tâm, vốn dĩ những học sinh kém bây giờ còn tốt hơn chúng ta, cô có thể đi đâu cũng được..."

Lăng Trường Dạ im bặt.

Văn Vũ Tân mới phát hiện xung quanh bọn họ vô cùng yên tĩnh.

Cô nhìn theo ánh mắt Lăng Trường Dạ, thấy Dương Mi không biết té ngã từ lúc nào, đang muốn từ dưới đất đứng lên.

Nhưng không biết vì sao, anh ta vẫn không đứng lên nổi.

Người của đội Công Kiên đều biết Dương Mi rất ngốc, một mình ra ngoài sẽ lạc đường, ngay cả bản đồ cũng không biết xem, còn thường xuyên đi tới đụng vào trên cây, hoặc là bị tảng đá vấp ngã.

Anh ta té ngã không kỳ quái, nhưng sao anh ta lại không đứng lên nổi?

Càng không đứng dậy nổi, anh ta càng cố gắng. Móng tay c*m v** bùn đất, dùng sức biến thành màu hồng nhạt, chống đỡ thân thể gầy yếu của mình. Nhưng cánh tay anh ta run lên một cái, giống như cơ bắp co rút, lại một lần nữa ngã xuống.

Anh ta giữ im lặng, muốn thử đứng lên lần nữa, bị Dương Nghi dùng sức đè lại.

Dương Nghi hơi thô bạo mà vén tay áo cùng quần của anh ta lên.

Dương Mi đặc biệt trắng, lần đầu tiên mỗi người nhìn thấy anh ta, ấn tượng đầu tiên nhất định là trắng, ngược lại không chú ý đến khuôn mặt của anh ta.

Khi làn da đặc biệt trắng, lúc va chạm sẽ đặc biệt rõ ràng, hiện tại, đã không còn rõ ràng, những vết sưng đỏ cùng bầm tím kia đã là đáng sợ, nhất là chỗ khớp nối còn có vết máu.

Lồng ng.ực Dương Nghi phập phồng kịch liệt, hô hấp rất nặng nề, ngay khi bọn họ cho rằng anh ta sắp nổi giận, anh ta quay lưng về phía Dương Mi ngồi xổm xuống, kéo tay anh ta muốn cõng anh ta lên.

Dương Mi dùng sức đẩy tay anh ta ra, nước mắt lập tức rơi xuống.

Dương Nghi lại kéo tay anh ta lại, Dương Mi một cước đá vào cánh tay anh ta, lại vỗ lại đạp chính là không cho anh ta cõng.

Dương Nghi từ bỏ cõng anh ta, lấy điện thoại di động ra gửi cho anh ta một câu: 【Không cần cưỡng ép hoạt động, cơ bắp còn không theo kịp tín hiệu não tăng tốc. 】

Đưa cho anh ta xem xong, Dương Nghi bỏ điện thoại vào trong túi, trực tiếp bế Dương Mi lên. Mặc kệ Dương Mi vỗ như thế nào, cũng không buông anh ta ra.

Văn Vũ Tân mờ mịt nhìn bọn họ đi xa, hỏi: "Dương Mi, anh ta, anh ta... Anh ta là... Anh ta là..."

"Cậu ta đẫ thành người có tốc độ thời gian." Lăng Trường Dạ nói, anh hỏi Hoa Hạo Minh: "Cậu nói với Dương Mi suy đoán tối hôm qua của chúng ta sao?"

Tối hôm qua lúc bọn họ nói chuyện này, Dương Mi và Văn Vũ Tân đều không có ở đây, vốn dĩ bọn họ định sáng nay đi phòng học nói với Dương Mi, nhưng Dương Mi đã đến phòng học trước.

Hôm nay là Hoa Hạo Minh mua cơm cho bọn họ, anh ta đã tiện thể nói với hai người chuyện này.

"Nói rồi, không phải, cũng không phải nói." Hoa Hạo Minh nói: "Hai người bọn họ nhất định đang nghiêm túc học tập, tôi sợ ảnh hưởng đến bọn họ, viết chuyện này lên tờ giấy, lúc đưa cơm cho bọn họ, còn nhắc nhở bọn họ phải xem, tôi..."

Hoa Hạo Minh thoạt nhìn rất bất an, còn có chút áy náy: "Có phải tôi nên trực tiếp nói cho cậu ta biết sớm một chút hay không?"

"Cậu viết ra có thể sẽ tốt hơn, cậu nói cho cậu ta nghe, cậu ta có thể không phản ứng nhanh như vậy." Lăng Trường Dạ nói: "Buổi sáng chúng ta nhìn thấy cậu ta ngồi ở phòng học, cậu ta hẳn là đã trở thành người có tốc độ thời gian. Những vết thương trên cánh tay và chân của cậu ta, hẳn là buổi sáng."

"Anh ta đưa lưng về phía chúng ta luyện tập đi đường, làm quen với cơ thể gây ra."

"Vậy làm sao bây giờ?" Hoa Hạo Minh hỏi, anh ta là người hợp tác thất bại trước kia của Dương Mi, ngày bình thường thoạt nhìn rất thích cà khịa Dương Mi, mà khi Dương Mi gặp chuyện, mới lộ ra sự quan tâm và lo lắng của mình.

"Đừng căng thẳng, còn có Dương Nghi, Dương Nghi nhất định có biện pháp." Văn Vũ Tân nói: "Anh ta thoạt nhìn vô cùng quan tâm Dương Mi."

"Vấn đề là Dương Mi không muốn tiếp nhận sự quan tâm của anh ta." Hoa Hạo Minh nhíu mày nói: "Anh ta rất kháng cự Dương Nghi, hận anh ta."

Đây đúng là vấn đề mấu chốt nhất.

Hạ Bạch cũng cảm thấy Dương Mi không muốn để Dương Nghi quan tâm, thậm chí cậu cảm thấy, sở dĩ Dương Mi trở thành người có thời gian siêu tốc, chính là vì chứng minh, anh ta không phải rời khỏi Dương Nghi thì không được.

Đương nhiên Hạ Bạch cũng biết, Dương Mi không phải người xúc động đến mức không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Trải qua một đêm học tập, có lẽ anh ta đã ý thức được anh ta thật sự không thể thông qua kỳ thi này, anh ta lại không muốn đi nhờ Dương Nghi, vì thế đi tìm thầy, mà khi đó anh ta còn không biết nâng cao tốc độ não sẽ có hậu quả gì, cho rằng gượng chống là được.

Lăng Trường Dạ: "Về xem trước."

Hạ Bạch có chút ý nghĩ: "Em có thể nói chuyện với anh ta."

Dương Nghi ôm Dương Mi về ký túc xá của mình và Hạ Bạch.

Bọn họ bước nhanh đuổi theo, trước khi Dương Mi muốn giãy dụa, kịp thời đè anh ta lại. Thấy là bọn họ, Dương Mi ngừng giãy dụa, yên tĩnh trở lại.

Dương Nghi im lặng đi tới cửa.

Lăng Trường Dạ ngồi trước mặt Dương Mi, đưa cho anh ta một cây bút và một quyển sổ, nói với anh ta: "Dương Mi, đừng gật đầu và lắc đầu, viết thôi, cậu có thể nghe được tôi đang nói gì không?"

Nếu như thân thể theo không kịp tốc độ não, viết chữ cũng không có thoải mái như vậy, nhưng đây là anh ta nhất định phải luyện tập, thi cử còn cần anh ta viết chữ.

Lúc viết chữ, tay Dương Mi giống như là của người khác, trượt tới trượt lui mới viết ra mấy chữ giống như là học sinh tiểu học lớp 1 viết, 【 Câu ngắn có thể 】.

Người có não nhanh nghe người bình thường nói chuyện, có thể nghe nhanh hơn người bình thường gấp bội tốc độ, nhưng anh ta có thể nghe hiểu câu ngắn, ít nhất chứng minh anh ta đề cao tốc độ não không có quá mức.

Mấy người nhẹ nhàng thở ra.

Lúc Lăng Trường Dạ nói chuyện với Dương Mi, Hạ Bạch đang đánh chữ trên điện thoại di động, trên đường trở về thì đánh.

Người có thời gian siêu tốc xem chữ viết đơn giản hơn nghe bọn họ nói nhiều.

Cậu lại đánh trong chốc lát, nhìn thoáng qua Dương Nghi đang đứng ở cửa, đưa điện thoại di động của cậu cho Dương Mi xem.

【Dương Mi, có chuyện tôi muốn nói với anh, tôi rất hối hận không nói sớm với anh.】

Xem xong câu nói này, đối với Dương Mi mà nói, đại khái không cần 0.1 giây, ánh mắt của anh ta rất nhanh liền nghiêm túc, đại khái bởi vì Hạ Bạch trịnh trọng như thế.

【 Lần đầu tiên tiếp xúc với Dương Nghi, đội trưởng nói với tôi, kỹ năng của anh ta có xác suất nhất định có thể khiến chuyện anh ta muốn trở thành sự thật.

Lúc ấy tôi nghĩ, kỹ năng của anh ta cũng quá bá đạo, nếu anh ta hy vọng thế giới hủy diệt, có phải thế giới sẽ có xác suất nhất định bị hủy diệt không? Sau đó tôi mới biết, trò chơi sẽ không cho bất kỳ ai năng lực bá đạo như vậy, nếu không một mình Dương Nghi mỗi ngày nghĩ một vạn lần trò chơi tự hủy diệt là được, cũng không cần nghiên cứu trò chơi nữa.

Tôi thực sự cảm nhận được cái kỹ năng nghe có vẻ rất bá đạo này của Dương Nghi, là khi ở trong trò chơi chung cư Đế Hào, anh còn nhớ chứ, lúc ấy tôi và Dương Nghi cùng đi tới dương gian của chung cư Đế Hào, ở đó tôi suy đoán ra quy tắc sử dụng kỹ năng của Dương Nghi.

Chuyện anh ta muốn, càng gần với hiện thực và sự thật thì sự thay đổi đối với hiện tại cùng với tương lai càng nhỏ, xác suất trở thành sự thật càng cao. Trong đó có rất nhiều hạn chế.”

Hạ Bạch nhìn về phía Dương Mi, hiện tại tốc độ não của anh ta rất nhanh, có thể anh ta đã xem xong từ lâu và nghĩ rất nhiều chuyện rồi.

Cuối cùng cậu vẫn vạch trần sự thật.

“Cho nên, trong trò chơi đó, nếu bố mẹ anh có thể sống, anh ta muốn bố mẹ anh chết cũng không dễ dàng như vậy.”

Ngày biết kỹ năng của Dương Nghi, Hạ Bạch đồng thời biết Dương Mi là em trai ruột của Dương Nghi, còn biết, Dương Nghi có được kỹ năng 【Như Suy Nghĩ Của Tôi】, trong một trò chơi đã nói với bố mẹ của bọn họ, đại loại như "Sao các người còn chưa chết", bố mẹ của họ liền chết ngay tại chỗ trước mặt họ.

Đây có thể chính là mấu chốt khiến Dương Mi hận Dương Nghi.

Khi đó Hạ Bạch chỉ kinh ngạc, không nghĩ nhiều về chuyện này. Nhưng ở trong chung cư Đế Hào, cậu tìm hiểu kỹ năng của Dương Nghi thì liền cảm thấy có vấn đề.

Dương Nghi không thể chỉ nghĩ một chút thì đã quyết định sự sống chết của một người.

Lúc đó bố mẹ của họ có thể đã định phải chết, hơn nữa cái chết không còn xa, Dương Nghi nói câu đó, mới khiến bố mẹ họ chết ngay tại chỗ.

Dương Mi có từng nghĩ đến chuyện này chưa?

Hạ Bạch không biết.

Nhưng lúc này, cậu nhất định phải nói với Dương Mi, để anh ta suy nghĩ thật kỹ xem có khả năng đó không, anh ta càng hiểu rõ tình huống lúc đó hơn.

Hoặc là, ép anh ta thừa nhận những gì anh ta đã nghĩ, giải quyết khúc mắc trong lòng anh ta.

Nước mắt Dương Mi từng giọt rơi xuống, toàn bộ đều rơi trên điện thoại di động của Hạ Bạch.

Sau khi tốc độ não được tăng lên, thứ duy nhất không bị ảnh hưởng chính là nước mắt. Cho dù não bộ con người phát triển đến đâu, cũng không thể kiểm soát được nước mắt.

Anh ta nắm chặt điện thoại của Hạ Bạch, trong lòng giằng xé rất dữ dội.

Một lúc lâu sau, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Dương Nghi ở cửa. Dương Nghi vẫn im lặng đứng ở đó như hồi còn nhỏ, không nói gì, không thể hiện cảm xúc của mình.

Anh ta nhớ, lần đầu tiên họ gặp bố mẹ, anh ta đã không nói gì.

Hôm đó anh ta hỏi: "Anh ơi, chúng ta có bố mẹ rồi, sao anh không nói chuyện với họ?"

Anh ta vẫn luôn cho rằng anh trai cũng giống mình, rất muốn có bố mẹ, giống như những đứa trẻ khác.

Họ thường ngồi ở cổng trường tiểu học, nhìn học sinh tiểu học được bố mẹ đón về.

Thấy tất cả các bạn nhỏ đều được bố mẹ đón, anh ta thường hỏi: "Anh ơi, chúng ta cũng sẽ có bố mẹ như vậy sao?"

Khi đó anh ta sẽ im lặng không nói gì như bây giờ.

Dương Mi sẽ lắc cánh tay anh mình, lắc rất lâu, anh ta mới chịu mở miệng, nói: "Sẽ có. Chúng ta cũng do bố mẹ sinh ra mà."
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 237



Từ khi bắt đầu có trí nhớ Dương Mi đã đi theo anh trai, bên cạnh không có bố mẹ.

Cậu và anh trai ở trong một tòa nhà ống cũ nát, tòa nhà đã rất nhiều năm tuổi, nơi cao hơn một chút nước cũng không thể chảy lên, quanh năm tràn ngập mùi hôi thối của cống thoát nước, chỉ có người già và những người không có việc làm ở đây, cùng với cậu và anh trai.

Cậu và anh trai ở chung một phòng ngủ, trên một cái giường, mỗi đêm cậu đều dựa vào anh trai để ngủ.

Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn ở trong nhà ngang, nơi này không có những đứa trẻ khác, cậu không cảm thấy cậu và anh trai có gì kỳ lạ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Bởi vì dáng dấp nhỏ gầy đáng yêu, ông bà trong tòa chung cư thường xuyên cho cậu một viên kẹo, một quả trứng gà, một quả táo hơi héo, cũng đủ để cậu vui vẻ cả ngày.

Cậu còn một người anh trai tuy rằng ít nói, nhưng rất thương cậu. Anh trai mỗi đêm đều rửa chân bẩn cho cậu, kể chuyện xưa cho cậu, dạy cậu viết chữ.

Anh trai của cậu rất giỏi, cái gì cũng biết, anh cũng chỉ là một đứa trẻ, đã khai khẩn đất hoang trước nhà ngang*, trồng cà chua, dưa chuột và dưa hấu. Anh còn dựng một lều hóng gió cách đó không xa.

*có diện tích nhỏ, mỗi phòng chỉ chiếm diện tích khoảng chục mét vuông. Đây là kiểu nhà ở mang đậm nét đặc trưng của người Trung Quốc và là sản phẩm của chế độ phân bổ nhà ở chặt chẽ dành cho các doanh nghiệp và tổ chức Trung Quốc trong những năm 1970 và 1980

Chạng vạng mùa hè, người trong nhà ngang sẽ tụ tập ở đó hóng mát, ăn dưa hấu.

Dương Mi ngồi trên một chiếc ghế trúc do một ông nội tàn tật bện, lắc lư chân nhỏ, ăn dưa hấu, lại có thể nghe được rất nhiều câu chuyện.

Nghe thấy chỗ vui vẻ, cậu sẽ đưa dưa hấu trong tay tới bên miệng anh trai, lần nào anh cũng cắn một miếng.

Nghe được chỗ đáng sợ, cậu sẽ rúc vào trong ngực anh trai, trên tay, trên mặt dính nước dưa hấu đỏ cả áo anh, cậu cũng sẽ không nói thêm một lời nào.

Cậu ngẩng đầu nhìn mặt anh trai, cùng ánh chiều tà đỏ rực, sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Mấy năm đó cậu vẫn như vậy, cảm thấy mình rất vui vẻ và bình thường, sống ở một nơi rất tốt.

Mãi đến khi ông cụ bện ghế cho cậu ở trong nhà mất, con trai ông ta cuối cùng cũng xuất hiện.

Ông nội kia có một đứa cháu trai trạc tuổi cậu, lần đầu tiên cậu gặp bạn đồng trang lứa, rất tò mò, thường xuyên đến gần cậu ta.

Có lẽ cậu bé kia cũng không ghét cậu, chỉ là lúc nói chuyện luôn ngẩng cằm lên, nhìn xuống đánh giá cậu.

"Sao hai ngày nay cậu không đi học? Cậu lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa đi học sao?"

"Bố mẹ của cậu đâu? Không phải cậu cũng không có bố mẹ chứ?"

Cậu theo lẽ thường nói: "Đúng vậy, tôi không có bố mẹ, nhưng tôi có anh trai."

"Ha ha ha ha ha!" Cậu bé kia chỉ vào cậu cười nghiêng ngả, "Cậu không có bố mẹ ha ha ha! Sao có trẻ con không có bố mẹ? Ha ha ha!"

Đó là lần đầu tiên Dương Mi biết, thì ra tiếng cười sẽ làm người ta khó chịu.

Cậu cúi đầu trở về, cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu.

Anh trai nhìn ra cậu khó chịu, hỏi cậu: "Sao vậy? Không thích ăn à?"

Cậu hỏi anh: "Có phải trẻ con đều có bố mẹ không? Còn nữa, có phải trẻ con cũng phải đi học không? Trường học là như thế nào?"

Anh trai lần đầu tiên không trả lời câu hỏi của cậu.

Khi đó anh trai ở trong lòng cậu là người có thể làm được mọi thứ, luôn có thể trả lời tất cả câu hỏi của cậu. Việc anh không trả lời, khiến cậu càng thêm tò mò, cũng càng để ý, buổi tối đều ngủ không yên, vẫn luôn nghĩ về nụ cười của cậu bé kia lúc đó, càng nghĩ càng buồn bực.

Liên tiếp hai ngày như vậy, ngày thứ ba anh trai dẫn cậu ra khỏi nhà ngang.

Cậu thấy được thế giới bên ngoài, nhà cao tầng san sát, xe cộ như nước, thật nhiều thật nhiều người.

Cậu giống như một con kiến nhỏ đi lạc vào thế giới rộng lớn, một chiếc xe đi ở phía trước cậu cũng phải lùi về sau mấy bước.

Anh trai không hề sợ hãi, anh kéo tay cậu, kéo cậu băng qua con đường vừa xa lạ vừa đáng sợ, rẽ mấy vòng, chân cậu bắt đầu đau, bọn họ mới dừng lại ở một chỗ.

"Đó chính là trường học." Anh trai chỉ vào mấy tòa nhà nhỏ màu đỏ trước mặt bọn họ nói: "Là một trường tiểu học."

Lúc bọn họ đi đến đúng lúc buổi chiều sắp tan học, cậu nhìn thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập ở cổng trường học, tiếng chuông tan học vừa vang lên, mỗi người bọn họ liền dắt một bạn nhỏ rời đi.

Anh trai nói: "Bọn họ là phụ huynh tới đón trẻ con, trong đó có rất nhiều là bố mẹ."

Từ đó về sau, khi cậu bước vào thế giới mới, cậu thường xuyên sẽ đòi anh trai dẫn đến cổng trường học, bọn họ ngồi trên bậc thang cách cổng trường không xa, cậu nhìn những bạn nhỏ được bố mẹ đón đi không chớp mắt.

Cậu hỏi anh trai, tại sao bọn họ không đi học, anh trai nói anh dạy cậu không được sao.

Được thôi. Bởi vì có anh trai dạy cậu, cho nên cậu đối với việc đi học không có khát vọng như vậy.

Chỉ là bố mẹ...

Cậu nhìn thấy có người mẹ sẽ mang đồ ăn vặt đến đón con, có người mẹ sẽ dịu dàng hôn lên má đứa trẻ, có người cha sẽ một tay ôm đứa trẻ, hai tay giơ lên cao.

Sau khi nhìn mấy lần, cậu hỏi anh trai bọn họ cũng sẽ có bố mẹ sao.

Anh trai không trả lời cậu, cậu liền ôm cánh tay anh lắc lư, anh trai vẫn luôn không từ chối được cậu như vậy, lần đó cũng giống vậy, anh nói, bọn họ cũng là do bố mẹ sinh ra.

"Vậy bọn họ ở đâu?" Cậu hỏi.

Thiếu niên mười một tuổi kia lúc ngồi lưng vừa mỏng vừa thẳng, khuôn mặt gầy gò dưới ánh chiều tà màu hồng có vẻ ảm đạm, "Bọn họ đi lạc rồi."

Khi còn nhỏ, sau khi ra khỏi tòa nhà đó, chuyện Dương Mi thích làm nhất là đến cổng trường tiểu học, nhìn bố mẹ của những đứa trẻ khác đón bọn họ về nhà, cho dù trường đó cách tòa nhà đó rất xa, một lần đi lại cậu ta cũng đau chân, giống như ở nơi bố mẹ đón con, bọn họ cũng có thể được bố mẹ đón đi.

Cậu đã quên cậu đi bao nhiêu lần rồi, cậu thật sự được bố mẹ đón đi rồi.

Lúc vừa biết bọn họ là bố mẹ của cậu, cậu hỏi: "Bố mẹ đi lạc rồi sao?"

Bố mẹ nói là bị lạc mất bọn họ rồi, bây giờ cuối cùng cũng tìm được bọn họ.

Cuối cùng bọn họ cũng có bố mẹ rồi.

Cậu đặc biệt vui vẻ.

Nhưng mà anh trai hình như không vui lắm.

Mẹ nói với cậu: "Anh trai con ghét bố mẹ, mẹ với bố con quả thật vô dụng, không có cách nào cho các con cuộc sống tốt."

Cuộc sống của bọn họ quả thật không tốt hơn ở trong nhà chung cư bao nhiêu, một nhà bốn người chen chúc ở trong một căn nhà nhỏ hẹp âm u trong thôn, bố bị tật ở chân, không thể ra ngoài làm việc, toàn bộ đều dựa vào anh trai.

Khi đó bọn họ có hộ khẩu có thể đi học, anh trai trực tiếp lên cấp hai, vừa đi học vừa làm gia sư, làm nhân viên phục vụ, kiếm tiền nộp học phí và phí ăn ở cho cậu.

Cậu rất muốn ở cùng với người nhà, cũng muốn tiết kiệm phí ăn ở, không ở trường học, đưa phí ăn ở và phí sinh hoạt cho mẹ, mỗi ngày đạp xe đạp đi học.

Sắc mặt anh trai càng lạnh.

Bố thường xuyên nổi giận trong lúc ăn cơm, "Mày bày ra cái mặt thối gì? Nếu mày ghét chúng tao thì cút đi!"

Mỗi lần anh trai đều sẽ đi thẳng. Ngày hôm sau lại trở về, trở lại căn phòng nhỏ kia ngủ cùng cậu.

Mỗi lần cậu đều sẽ ôm cánh tay anh trai, nói với anh: "Anh ơi, anh đừng đi có được không? Anh đi rồi em làm sao bây giờ?"

Anh trai mỗi lần đều sẽ "Ừm" một tiếng.

Cậu sợ anh trai đi, anh trai không ở cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu từ nhỏ được anh trai che chở lớn lên, không biết nên xử lý loại quan hệ này như thế nào, thật sự là quá ngốc.

Cậu không chỉ đầu óc ngốc nghếch, mà cả người cũng ngốc nghếch, lúc đạp xe đạp về thì bị xe đụng phải, vào bệnh viện.

Cậu nhìn thấy thật nhiều máu, cậu sợ tới mức không chịu được, vẫn kéo tay anh trai ch.ảy nước mắt, "Anh ơi, anh ơi, em sắp chết rồi sao? Em chết rồi, chết rồi, anh phải làm sao bây giờ?"

Khi đó, cậu nhìn thấy biểu cảm của anh trai, cậu mới hiểu được, cậu không thể rời bỏ anh trai, anh trai cũng không thể rời bỏ cậu.

Anh trai rất giỏi, nhưng bên cạnh anh không có ai. Anh không có khái niệm gia đình, cũng không có bạn bè, anh chỉ có một đứa em trai dính người kéo chân anh.

Anh trai nói: "Em yên tâm, nhất định không có việc gì đâu."

Nói xong anh liền rời đi.

Nửa đường cậu tỉnh lại, nhìn thấy anh trai đang cãi nhau kịch liệt với bố mẹ ở ngoài phòng bệnh.

Cậu tỉnh lại lần nữa, đã bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lúc cậu có thể nói chuyện thì có thể hỏi anh trai, tiền từ đâu tới, anh trai nói là một trường cấp 3 cho anh học bổng.

Cậu hỏi anh trai: "Em là gánh nặng của anh sao?"

Anh trai cười, "Cảm ơn em là gánh nặng kéo anh lại, không để anh bay đi."

Cậu cũng cười, kéo tay anh trai vô cùng vui vẻ.

Cậu quyết định không làm gánh nặng của anh trai, cậu rất cố gắng học tập, dưới sự chỉ đạo chăm chỉ của anh trai, thi đậu đại học của anh trai, cho dù khi đó anh trai ưu tú cũng đã đi ra ngoài học lên tiến sĩ.

Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, gia đình bọn họ cũng đã tốt lên, ngoại trừ anh trai thì vẫn không thích bố mẹ.

Một bên là bố mẹ mà cậu đã mong đợi rất lâu, một bên là người anh trai mà cậu yêu nhất, cậu đã thử kéo mối quan hệ của họ vào, nhưng không có tác dụng gì.

"Thôi đi, từ tận đáy lòng nó khinh thường bố mẹ, bố mẹ cũng không trông cậy vào nó cái gì, bố mẹ có Mi Mi quan tâm là đượ rồi." Mẹ nói.

Ngày lành không bao lâu, bọn họ đã bị cuốn vào trong trò chơi.

Dương Mi vĩnh viễn không thể quên trò chơi kia, ở trong một quán bar, vốn là bố mẹ chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của cậu, tự mình dẫn cậu lần đầu tiên đến quán bar uống rượu trưởng thành, không biết anh trai làm sao chạy đến rồi cùng bọn họ vào trò chơi.

Trong trò chơi cậu rất sợ hãi, trong quán bar của thế giới trò chơi có một con quỷ Huyết Tửu thích dùng máu người để ủ rượu.

Anh trai nói với cậu: "Đừng sợ, anh đã vào trò chơi rồi, hơn nữa có kỹ năng trò chơi bảo vệ em."

Cậu tò mò hỏi: "Là kỹ năng gì?"

Anh trai: "Nói đơn giản, chính là chuyện anh muốn có thể thành công ở một mức độ nhất định, trong lòng nghĩ, lại từ miệng nói ra là được."

Lúc ấy cậu cảm thấy kỹ năng này của anh trai cũng quá tốt, cậu cảm thấy vui vẻ vì anh trai có được kỹ năng này, quên cả sợ hãi.

Nhưng mà, cũng không lâu lắm, mọi thứ đều thay đổi.

Trong lúc chạy trốn, bố không chạy nổi liền ôm lấy chân cậu, anh trai đột nhiên như sụp đổ hô to: "Sao các người không chết đi! Nếu các người chết thì tốt rồi!"

Ngay khi anh vừa dứt lời không bao lâu, máu trên người bố mẹ b*n r*, bắn tung tóe lên mặt cậu.

Cậu luôn nhớ rõ từng luồng máu trên cơ thể bố mẹ, như suối phun ra, nhớ rõ nhiệt độ của máu, cũng nhớ rõ ánh mắt hoảng sợ cầu xin của bố mẹ lúc ấy, cùng với động tác che miệng theo bản năng của anh trai.

"Mày... mày được như ý rồi."

Đây là lời cuối cùng của mẹ.

Nói xong câu đó, thân thể của bà ta liền bị quỷ Huyết Tửu dán lại, rất nhanh biến thành thây khô.

"Anh toại nguyện rồi chứ?" Cậu hỏi anh trai.

Anh không trả lời cậu.

"Vừa rồi đúng là anh nghĩ như thế sao? Có phải anh đã sớm có ý nghĩ này rồi không?" Cậu lại hỏi.

Anh im lặng vài giây, nói: "Đúng."

"Không phải được bố mẹ sinh ra sao?" Cậu hỏi tiếp.

Lần này anh trả lời rất nhanh, "Đúng."

"Vậy tại sao?" Cậu lau máu trên mặt, sụp đổ hỏi: "Tại sao!"

Đến nay Dương Nghi vẫn chưa trả lời câu hỏi này của cậu.
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 238



Sau đó Dương Mi cũng trở thành người chơi có kỹ năng, cậu vào đội Công Kiên của Cục quản lý trò chơi, từ từ trở thành một người chơi rất nổi tiếng và có rất nhiều đồng đội.

Dương Nghi tiến sớm hơn cậu một bước chính là người của Cục quản lý trò chơi, khi anh đang học lên tiến sĩ đã được giáo viên hướng dẫn đưa vào Viện nghiên cứu của Cục quản lý trò chơi để nghiên cứu trò chơi.

Lúc vừa mới vào Cục quản lý trò chơi Dương Mi không biết anh cũng ở Cục quản lý trò chơi, sau đó có một lần bọn họ ngẫu nhiên gặp được ở tổng cục Cục quản lý trò chơi, cậu nhìn anh rất lâu cũng không thể nói ra lời, lách qua anh rời đi.

Cậu đã nghe rất nhiều lời nói xấu của Dương Nghi trong đội Công Kiên, anh là một nghiên cứu viên không có tình cảm, nhiều lần vì nghiên cứu cơ thể của người chơi quá mức mà bị xử phạt. Lúc ấy vì nghiên cứu trò chơi, đã ép Nhị Oa đến mức sụp đổ hủy hoại một viện nghiên cứu, nếu không phải anh có thiên phú hơn người, thì lúc đó anh đã bị đuổi ra khỏi Cục quản lý trò chơi rồi.

Khi đó cậu sẽ nhớ tới, khi cậu lớn như Nhị Oa, tựa vào trong ngực anh ăn dưa hấu, nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Cậu lại nhớ tới cái chết của bố mẹ, trong lòng sẽ nói, à, từ sau khi anh có kỹ năng, từng chút một biến thành bộ dạng máu lạnh như bây giờ.

Cậu vẫn luôn oán hận anh, vẫn luôn nghĩ như vậy.

Mãi đến khi nghe được bọn họ thảo luận hội chứng trí nhớ siêu phàm trong trò chơi này.

Trong trí nhớ của cậu, anh trai chỉ bình thản nói chuyện với bố mẹ một lần, là cậu nghe được ở ngoài cửa.

Mẹ hỏi anh trai: "Con, đó là, đó là tình huống gì? Bọn họ có nói không?"

Anh trai không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không có lạnh lùng và không kiên nhẫn, anh nói: "Là hội chứng trí nhớ siêu phàm ."

Buổi tối cậu hỏi anh trai: "Cái gì là hội chứng trí nhớ siêu phàm?"

Anh trai ngắn gọn đáp lại cậu: "Đúng như tên gọi, chính là trí nhớ siêu phàm."

"Đúng vậy." Cậu gật đầu: "Anh trai nhớ quá kỹ, nhớ rất rõ ràng, lúc đọc sách cứ như một cái máy ảnh, quá mạnh."

Khi nghe được hội chứng trí nhớ siêu phàm thật sự là gì, Dương Mi bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện mà trước đây cậu chưa từng nghĩ nhiều.

Khi còn bé ở nhà ngang, ban đêm cậu tỉnh lại, nhiều lần nhìn thấy anh trai đang ngồi ở bên giường đưa lưng về phía cậu, ngửa đầu nhìn cửa sổ nhỏ hẹp kia không biết đang suy nghĩ gì, có đôi khi sẽ ôm đầu của mình, ngón tay còn có thể run rẩy.

Cậu hỏi anh làm sao vậy, anh đều nói anh gặp ác mộng.

Rất nhiều lần, cậu phát hiện anh trai bỗng nhiên không nói lời nào, giống như đang ngẩn người.

Một ngày trước khi thi đại học, anh đột nhiên về đến nhà, hỏi cậu có thể cùng anh đi thi đại học không, nói không có cậu sợ không ngủ được.

...

Việc cậu bỗng nhiên sụp đổ, là bởi vì cậu bỗng nhiên ý thức được khi mình không biết, Dương Nghi đã trải qua bao nhiêu thời gian dâu khổ.

Là bởi vì cậu ý thức được, cho dù Dương Nghi hại chết bố mẹ mà từ nhỏ cậu đã cầu nguyện vô số lần, cậu cũng không thể hoàn toàn hận anh, vẫn sẽ khó chịu vì anh.

Cậu mơ hồ ý thức được, kỳ thật cậu có thể không có bố mẹ, nhưng cậu không thể không có anh trai.

Nhìn thấy lời Hạ Bạch nói, cậu càng suy sụp khó chịu hơn.

Thật ra cậu cũng từng nghĩ tới khả năng này, nhưng nhiều năm như vậy cậu cố ý che chắn nó, là cậu không muốn đi hỏi, tiềm thức cũng không muốn chấp nhận sự thật này.

Nhìn thấy Dương Mi khóc, Hạ Bạch cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Trước đêm nay, cậu chưa từng thấy Dương Mi khóc, Dương Mi sẽ mím môi, nhưng hình như không biết khóc là cái gì.

Cậu nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ nhìn Hạ Bạch gửi tin cho Dương Mi, sau những lời đó lại nói thêm một câu: 【Có gì muốn nói, đều nhắn ở phía dưới, đừng làm lỡ thời gian học tập của chúng ta, trò chơi này làm lỡ thời gian học tập của chúng ta, chính là muốn chúng ta chết. 】

Dương Mi vừa khóc vừa tranh thủ nhắn tin cho bọn họ, không biết là do khóc hay là ngón tay không theo kịp tín hiệu não, ngón tay cậu run lên, nấc một cái.

"..."

Nhắn một hồi lâu, cậu đưa điện thoại cho Hạ Bạch.

【Em nói đúng, nếu như anh thông minh như em thì tốt rồi. Anh muốn biết tại sao anh ấy lại ghét bố mẹ như vậy, anh ấy đã nói với anh rằng chúng tôi cũng là do bố mẹ sinh ra.】

Dương Mi cũng từng lặp đi lặp lại những ngày trước đây, anh ta phát hiện một điểm kỳ quái, mỗi lần bố mẹ đều nói anh trai ghét bọn họ ở trước mặt anh ta.

Mỗi lần đều là từ "ghét" này, mặc kệ bọn họ bình tĩnh, hay là kích động, đều sẽ không nói anh trai oán hận bọn họ, chỉ là ghét.

Anh ta bị dạy lặp đi lặp lại từ này, cũng cảm thấy anh trai thông minh lợi hại là ghét bố mẹ vô dụng, không nghĩ nhiều.

Thế nhưng mà, anh trai đối với bọn họ, thực ra còn nặng hơn ghét, hẳn là chán ghét, thậm chí là hận.

Trước kia Dương Mi cho rằng là bởi vì bố mẹ làm mất bọn họ, về sau, mấy năm nay không ở cùng một chỗ với Dương Nghi, cậu ngược lại đã hiểu rõ, Dương Nghi không phải người có thù hận mãnh liệt như vậy, làm một nghiên cứu viên, anh ta cho phép xảy ra sai lầm, nhất định không phải là sai lầm này.

Hạ Bạch: "..."

Cậu làm thế thân chấp nhận số phận làm người truyền lời, đưa điện thoại di động của cậu cho Dương Nghi đứng ở cửa.

Dương Nghi cúi đầu xem xong toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, bao gồm cả một chuỗi dài lời Hạ Bạch nói cho Dương Mi.

Anh ta cụp mắt không nói gì.

"Tôi thật sự phục anh." Hoa Hạo Minh nói: "Anh là làm nghiên cứu khoa học tiến hóa đến rớt miệng đúng không? Đến lúc này anh còn không nói, được được được, chúng ta cùng nhìn Dương Mi chết đi."

"Còn nữa, tôi phát hiện ra rồi." Hoa Hạo Minh chỉ vào Dương Nghi nói: "Anh thoạt nhìn thì chính là người đi trước thời đại, kỳ thực chính là cái kiểu bố mẹ già bảo thủ rớt lại phía sau, còn tưởng rằng cái gì cũng không nói là tốt cho con không đấy!"

"Anh nhìn xem được không?" Hoa Hạo Minh nói: "Anh nhìn tình cảnh hiện tại của cậu ấy với nước mắt của cậu ấy đi! Như vậy là muốn tốt với cậu ấy sao!"

Dương Nghi mím chặt môi, vẫn không quay đầu, nhưng anh cầm điện thoại lên.

Không nghĩ tới Hoa Hạo Minh xả giận một trận, vậy mà có hiệu quả.

Dương Nghi gõ chữ trên điện thoại di động của Hạ Bạch, gõ một chút rồi dừng lại, không có ai thúc giục anh ta, Dương Mi quay đầu nhìn anh ta không chớp mắt.

Đại khái qua nửa giờ, Dương Nghi cầm điện thoại di động đi đến trước mặt Dương Mi, đặt điện thoại vào trong tay anh ta.

Hạ Bạch đứng bên cạnh Dương Mi thấy rõ nội dung trên đó.

【Xin lỗi, Mi Mi. Bố mẹ của chúng ta là con bạc.】

Bọn họ nghiện cờ bạc, không chỉ làm cho toàn bộ của cải bị tiêu sạch, còn thiếu nợ một đống tiền cờ bạc. Năm đó chủ nợ ép tới cửa, đánh gãy chân bố, ép bọn họ lập tức trả nợ cờ bạc.

Sao bọn họ có thể trả nổi, trong nhà ngoài khoản nợ ra thì không còn gì nữa.

Không, bọn họ còn có hai đứa con trai.

Vì không muốn bị đánh chết, bọn họ quyết định đem Dương Mi ra gán nợ, nói là gán nợ, thực ra chính là bán Dương Mi cho bọn họ.

Nhưng một mình Dương Mi còn chưa đủ trả nợ, bọn họ cũng muốn bán luôn cả anh.

Nhưng khi đó Dương Mi mới ba tuổi rất được chào đón, còn chưa đến lúc cậu nhớ chuyện, bán cho người khác làm con trai, còn có thể nuôi dưỡng. Nhưng anh đã qua tám tuổi, không chỉ có trí nhớ, còn rất hiểu chuyện, những người đó nói anh không đáng tiền.

"Đáng giá đáng tiền!" Mẹ khóc ôm lấy chân người nọ, "Xin các anh buông tha cho chồng của tôi đi, nó đáng tiền, nó có tài nhìn là không quên được, thầy giáo cùng bạn học trường học của nó đều biết, không tin các anh đi hỏi thăm đi!"

Dương Nghi quả thật có tài nhìn là không quên, cho nên đến nay anh vẫn nhớ rõ, khi đó là 16: 23:09, ánh chiều tà chiếu vào khuôn mặt sưng đỏ bên phải mẹ, nước miếng của bà chảy lên đôi ủng đi mưa màu đen kia, lại chảy vào cuốn sách bài tập đang bị giẫm dưới chân, chìm vào trong nước mưa bùn đất.

Vì cái tài này của anh, anh được một giáo sư của sở nghiên cứu ngầm coi trọng, anh ta muốn mua anh với giá cao. Sở nghiên cứu đó được một doanh nghiệp giúp đỡ, muốn khai phá một loại chất bổ não nghe nói có thể nâng cao trí nhớ.

Anh nói: "Ông mua luôn em trai của tôi, nuôi em ấy cho tốt, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp nghiên cứu của ông."

Trong sở nghiên cứu ngầm, anh đã trải qua vô số đêm trong tương lai, lặp đi lặp lại mỗi một chi tiết thời gian.

Mỗi lần anh muốn phản kháng, bọn họ sẽ ôm Dương Mi tới, Dương Mi rất thích cười, ở sở nghiên cứu ngầm kia đặc biệt chói mắt.

Đại khái chính là bắt đầu từ khi đó, Dương Mi thành thuốc an thần của anh.

Nhờ phúc của vị giáo sư kia, anh biết anh có hội chứng trí nhớ siêu phàm, nhưng hội chứng trí nhớ siêu phàm của anh không giống với những người khác, anh không chỉ có thể nhớ được những gì mình đã trải qua và cảm nhận được trong mỗi giây, mà anh còn có thể nhớ được mỗi một chữ cái và dấu chấm câu mà anh nhìn thấy trên sách giáo khoa.

Giáo sư kia cảm thấy một doanh nghiệp nhỏ rách nát còn không có giá trị bằng anh, hỏi anh có đồng ý theo ông ta học tập, cùng ông ta thay đổi thế giới hay không.

Anh đồng ý, sau khi học tập với ông ta một thời gian, ông ta đã tiêm chất gây ảo giác vào trong cơ thể anh.

Đêm hôm đó, anh kéo tay Dương Mi trốn ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Đêm hôm đó trăng rất tròn, giọt sương trên lá cỏ lành lạnh lưu lại trên mắt cá chân của bọn họ, anh chín tuổi, Dương Mi bốn tuổi.

Anh biết tính cách của bố mẹ mình, người nghiện cờ bạc có thể bán bọn họ một lần thì cũng có thể bán vô số lần, cho nên anh không dẫn Dương Mi về nhà, mà đi tới một tòa nhà ngang giống như bị thế giới lãng quên.

Khi đó, anh nghĩ anh sẽ nuôi Dương Mi lớn lên, anh có thể nuôi lớn Dương Mi thật tốt.

Hai năm trước vẫn luôn như vậy, Dương Mi vui vẻ lớn lên, mắt thường xuyên cười đến cong cong.

Anh cho rằng anh thật sự có thể nuôi dưỡng Dương Mi thành một người vô tư vô lo, đặc biệt thích cười, ngốc một chút cũng không sao.

Nhưng sau đó em trai hỏi anh, bọn họ không có bố mẹ sao?

Em trai thích nhất là ngồi ở cổng trường tiểu học, nhìn mấy đứa nhỏ được bố mẹ đón về nhà, sau đó lại im lặng quay về nhà chung cư.

Lần nào Dương Nghi cũng đi cùng em trai, anh nhìn thấy đôi mắt non nớt xinh đẹp của em trai, nhìn bố mẹ đón bạn nhỏ đi không chớp mắt, đợi đến khi người đi hết rồi mới cúi đầu cắn một miếng dưa chuột đã cầm từ lâu.

Sau đó lại duỗi cổ nhìn bóng lưng bọn họ. Khi đó lông mi dài của em trai rũ xuống, không nhìn thấy bao nhiêu ánh sáng.

Anh mới ý thức được, anh không cách nào nuôi lớn em thật tốt. Không phải tất cả đứa trẻ đều giống như anh, Dương Mi cần bố mẹ, khát khao như vậy, cẩn thận từng li từng tí, tràn ngập mong chờ.

Không biết đã nhìn bao nhiêu lần, cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật này.

Bố mẹ của bọn họ tới. Bọn họ được đón đi rồi.

Như anh dự liệu, dân cờ bạc sẽ không thay đổi, hơn nữa người một khi thành dân cờ bạc, giống như liền mất đi năng lực làm việc bình thường.

Tiền anh đưa cho Dương Mi đều bị bọn họ hút đi rồi. Anh mượn khắp nơi, thế chấp cả bản thân, tiền phẫu thuật cho Dương Mi cũng bị bọn họ cầm đi đánh bạc.

Bọn họ dùng sợi dây Dương Mi này để trói anh, càng ngày càng thuần thục.

Sau khi anh lên đại học, bọn họ thấy được năng lực kiếm tiền của anh, lòng đánh bạc càng rục rịch, khó có thể ức chế, mặc dù anh đã nói rõ là anh sẽ không bao giờ cho bọn họ và Dương Mi một xu nào nữa.

【Lần đó bọn họ dẫn em đến quán bar, là vì bọn họ lại thiếu nợ số tiền cờ bạc lớn, muốn đưa em đến trên giường của một tên chủ nợ trong quán bar.】
 
Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Chương 239



Lúc Dương Nghi tám tuổi biết được mình có hội chứng trí nhớ siêu phàm.

Anh cảm thấy có thể là do căn bệnh này, khiến cho anh càng ngày càng ít nói, trong đầu của anh bị lấp đầy quá nhiều thứ, lực chú ý bị chuyển dời đến quá khứ, cũng không còn tâm trí nói chuyện.

Trước khi bị bán đi, anh đã có xu hướng càng ngày càng ít nói, đương nhiên cũng có liên quan đến hoàn cảnh gia đình mình, ở trong căn nhà kia, anh không có một chút h.am m.uốn nói chuyện.

Nhưng anh sẽ về nhà đúng giờ, về nhà quan sát em trai mềm mại kia, nhìn em trai bò khắp nơi, ngay lúc em trai sắp đụng tường, đưa tay chắn cho em trai một chút.

Đây là tồn tại duy nhất trong nhà có thể khiến anh dời đi sự chú ý, có thể làm cho anh quên đi rất nhiều chuyện.

Cho nên, khi anh muốn bị bán cho sở nghiên cứu ngầm kia, anh nhất định phải mang theo em trai.

May mắn anh mang theo em trai, anh mới có thể từ phòng thí nghiệm trốn ra.

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời anh là ở trong khu nhà tập thể, ở đó, anh rất đau khổ, cũng rất bình tĩnh. Cậu thử chống lại hội chứng trí nhớ siêu phàm của mình, tìm được cách để hòa hợp với quá khứ và căn bệnh. Là vì có em trai ở bên cạnh anh.

Khi đó anh chỉ có một ý nghĩ và mục tiêu, chính là nuôi lớn em trai thật tốt, không cần thông minh như anh, chỉ cần vụng về, không được chú ý, an toàn lớn lên là được rồi.

Quá trình nuôi em trai lớn lên cũng đủ để chữa trị cho anh, bởi vì lúc ở viện nghiên cứu ngầm, anh đã hiểu, em trai chính là thuốc an thần của cậu. Nuôi em trai khỏe mạnh lớn lên chính là nuôi bản thân anh, nuôi cảm giác an toàn của anh.

Dương Mi là em trai như vậy của anh, chấp nhận trút xuống tâm huyết cả đời.

Nhưng bọn họ muốn đưa em trai mà anh vất vả lắm mới nuôi lớn cho một người đàn ông bạo lực hơn bốn mươi tuổi.

Mối hận của Dương Nghi đối với bố mẹ chưa bao giờ che giấu, khẳng định, kiên quyết, anh thậm chí còn chưa hề tự mình xoa dịu và khuyên giải qua.

Khi bọn họ ôm lấy chân Dương Mi, anh nói sao bọn họ còn chưa chết, cũng là xuất phát từ trong tim.

Nếu như không có bọn họ thì tốt rồi, anh không chỉ một lần nghĩ như vậy.

Sau khi anh nói ra khỏi miệng, theo bản năng che miệng lại, chỉ là bởi vì bọn họ là "bố mẹ" mà Dương Mi từ nhỏ đã mong đợi vô số lần.

Anh vào trò chơi, anh có kỹ năng, buồn cười là kỹ năng này nhất định phải do anh nói ra.

Anh có thể nói ra tất cả kỳ vọng của mình, cho nên anh không thể nói dối Dương Mi.

Dương Nghi từng nghĩ, thế giới này từng cho anh hai tai họa lớn, một là hội chứng trí nhớ siêu phàm, một là kỹ năng trò chơi, nhưng lại cho anh một cậu em trai.

Hội chứng trí nhớ siêu phàm khiến anh không ngừng nhớ lại tất cả những điều không tốt, kỹ năng trò chơi khiến anh không dám nghĩ đến bất cứ điều gì không hay trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, tổ hợp kỹ năng và hội chứng trí nhớ siêu phàm của anh có thể trở thành tai họa lớn thứ ba.

Khi có hội chứng trí nhớ siêu phàm, anh có em trai. Sau khi có kỹ năng, anh không còn em trai.

Anh tự mình nâng cấp kỹ năng, từng tầng từng tầng trói buộc.

Khi sử dụng kỹ năng, anh thường sẽ thêm một cụm từ "có đúng không", "có đúng không" này là đang nhắc nhở bản thân, là cho mình thêm một cơ hội để quyết định, nếu anh nói "có đúng không" thì chính là muốn có thể sử dụng, nếu như không nói, anhcòn có cơ hội đổi ý.

"Có đúng không?" Cũng là lời anh nói nhiều nhất với em trai.

Ở thời điểm Dương Mi hiếu kỳ, cậu luôn có một số ý nghĩ rất ngốc rất buồn cười, nghe được những ý nghĩ này anh thường xuyên sẽ muốn cười, vì che giấu điểm này, anh sẽ đáp lại cậu trước một câu "Có đúng không", nghĩ kỹ nói với cậu như thế nào rồi mới mở miệng.

Chính anh dùng phương pháp chính mình có thể nghĩ ra, cho mình yên ổn, cũng trói buộc mình.

【Thật ra anh cũng muốn làm hòa với anh trai, phải không? 】

Không cần phải nói ra khỏi miệng.

Nhìn thấy cuối cùng rất giống Dương Nghi dùng kỹ năng, Hạ Bạch liền rời đi.

Cậu cảm thấy mâu thuẫn của anh em bọn họ đại khái đã được giải quyết, không cần bọn họ nữa, mà cậu lại sợ Dương Mi khóc, cho nên nhân cơ hội chạy tới cửa.

Lăng Trường Dạ biết cậu có ý gì, cùng cậu đi ra.

Hoa Hạo Minh cho rằng bọn họ có ý nghĩ gì đó, có lẽ là kế hoạch, cũng đi theo.

"Nghĩ ra cách gì chưa?" Anh ta hỏi.

Lăng Trường Dạ: "Không."

Hoa Hạo Minh: "..."

"Tôi còn tưởng rằng các anh có ý kiến gì." Anh ta hỏi: "Vậy các anh ra đây làm gì?"

Lăng Trường Dạ: "Nếu mâu thuẫn giữa bọn họ đã được giải quyết, cứ để Dương Nghi giải quyết vấn đề này, em trai ruột của anh ta, anh ta sẽ không bỏ mặc đâu."

Hoa Hạo Minh cũng nói: "Đúng vậy, người ta là anh ruột, không cần những đồng đội như chúng ta ở đây quan tâm lung tung."

Hạ Bạch liếc mắt nhìn hai người này một cái, luôn cảm thấy nơi nào đó có vị chua, nhất là lời của Hoa Hạo Minh. Ngày thường chê Dương Mi ngốc, ghét Dương Mi nhiều chuyện khó bảo, hiện tại Dương Mi hòa với anh ruột, lại bắt đầu ganh tỵ.

"Đúng, chính là anh ruột, anh ruột là người hợp tác thích hợp nhất." Hạ Bạch gật đầu.

Hoa Hạo Minh: "... Luôn cảm thấy cậu đang ẩn ý cái gì đó."

Hạ Bạch cọ đến bên cạnh Lăng Trường Dạ, mới nói: "Anh nói bậy, tôi không có."

Hoa Hạo Minh cắn răng thấp giọng: "Một đôi tình nhân thấy ghét, hai anh em thấy ghét."

Lăng Trường Dạ cũng không có vì bị người ta gọi là tình nhân thấy ghét mà không vui, trên mặt còn mang theo nụ cười yếu ớt, "Không sao, cậu cũng không có cô đơn đâu."

Sau khi phản ứng lại Lăng Trường Dạ đang nói cái gì, Hoa Hạo Minh mặt thối trở về ký túc xá.

"Vậy em thì sao, đội trưởng?" Hạ Bạch hỏi.

"Em chỉ có thể theo anh trở về phòng anh ngủ thôi." Lăng Trường Dạ nói, Dương Nghi và Dương Mi hòa giải còn không biết cần bao nhiêu thời gian, trong ký túc xá của anh vừa vặn có chỗ trống.

Hạ Bạch có chút kích động: "Một cái giường sao?"

Lăng Trường Dạ: "... Ừm."

Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ trở về ký túc xá, bọn họ cùng lên một cái giường, cả đêm, Hạ Bạch đều cùng Lăng Trường Dạ so xem sách ai nhanh hơn, ai nhớ tốt hơn.

Khi rất mệt rồi. Cuối cùng Hạ Bạch mệt mỏi nằm liệt trên giường Lăng Trường Dạ, động cũng không động đậy được.

Sáng ngày thứ hai, Hạ Bạch lại bị cà phê lạnh của Lăng Trường Dạ làm cho tỉnh giấc.

Hạ Bạch mơ mơ màng màng nói: "Đội trưởng, sao anh không hôn đánh thức em dậy?"

Lăng Trường Dạ mở cà phê lạnh ra uống vài ngụm, mới nói: "Tâm trạng quá kích động với trầm xuống thì sẽ không có lợi cho việc học đâu."

Hạ Bạch nhìn chằm chằm yết hầu nhấp nhô trên dưới khi uống cà phê của Lăng Trường Dạ, đang nghĩ Lăng Trường Dạ có phải là một người rất dưỡng sinh hay không, lời này của anh nói cũng rất dưỡng sinh, à, bình thường anh thích uống trà, thoạt nhìn chính là rất dưỡng sinh, yêu phỉ thúy cũng giống như sở thích của người lớn tuổi.

Hạ Bạch đang nghĩ, thấy Lăng Trường Dạ không biết từ lúc nào đã quay đầu lại, đang nhìn cậu, ánh mắt có chút xanh.

"Đội trưởng, lần trước anh nói địa điểm không thích hợp." Hạ Bạch tò mò hỏi: "Kiểu nào mới thích hợp?"

Lăng Trường Dạ mím môi cười, không nói gì, vươn hai tay về phía cậu.

Hạ Bạch nhảy vào trong ngực anh, rời giường.

Lúc từ trong ký túc xá đi ra, Hoa Hạo Minh đang đứng ở hành lang, vẻ mặt một lời khó nói hết. Hạ Bạch còn tưởng rằng anh ta nghe được lời của cậu và đội trưởng, nhìn thấy phía trước mới biết được vì sao anh ta như vậy.

Dương Nghi đang cõng Dương Mi đi ra ngoài, có thể là cơ bắp trên mặt Dương Mi cũng không thích ứng với tín hiệu não, cười càng không có chỉ số thông minh.

"..."

Hạ Bạch là người đầu tiên chạy chậm theo, vui vẻ nói: "Hai anh em làm hòa rồi à?"

Dương Mi hẳn là không kịp phản ứng lại cậu đang hỏi cái gì, chỉ gật đầu mạnh một cái, so với gà con mổ thóc còn nhanh hơn.

Dương Nghi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ trên tấm thẻ viết: "Đừng cử động."

Dương Mi lập tức bất động, ngoan ngoãn nghe lời.

Hạ Bạch: "..."

Nói đúng hơn là, sau này đội Công Kiên chỉ cần dẫn Nhị Oa theo, không cần dẫn theo Đại Oa nữa.

Nói ra thì là có chút chua xót.

Lăng Trường Dạ cũng đi theo bọn họ, hỏi Dương Nghi: "Anh có ý tưởng gì không?"

Bọn họ đều biết anh hỏi về chuyện của Dương Mi.

"Tối hôm qua tôi đã phân tích cơ chế trò chơi, các anh nghe xem có sai hay không."

Dương Nghi nói: "Trước khi nhóm người chơi kia thi được thành tích tốt, không có ai xảy ra chuyện. Mười ngày sau khi thi được điểm cao, chúng ta tương đối chú ý đối với bọn họ, chỉ có một người có chút điên, anh ta là người có điểm cao nhiều nhất, những người khác cũng không có vấn đề gì lớn. Là sau khi có thành tích lần thứ hai, vấn đề mới bắt đầu trở nên rõ ràng, thật ra đến bây giờ còn chưa bùng nổ quy mô lớn. Nói cách khác, hẳn là có khoảng hai mươi ngày thời gian an toàn."

"Bọn họ xảy ra vấn đề là vì dùng não quá độ, đại não không chịu nổi, đại não nóng lên, đại não tính chất biến đổi bệnh lý, nổi điên phát điên, tự sát. Cái này cần một quá trình, quá trình này chính là đại não không ngừng tăng áp, thẳng đến không chịu nổi."

Lăng Trường Dạ gật đầu: "Đúng vậy."

Đây cũng là lý do tại sao anh không muốn bọn họ phải dùng phương pháp của trường học sau này, có thể dựa vào chính mình thì nhất định phải dựa vào chính mình.

"Đầu tiên, Dương Mi tăng tốc độ não chắc không khoa trương như bọn họ." Dương Nghi nói: "Em ấy bắt đầu lại muộn, có thể chống đỡ lâu hơn những người chơi kia."

Rốt cuộc Dương Mi đã tăng bao nhiêu tốc độ não, trước mắt bọn họ còn không biết. Trước đó bọn họ đã hỏi những người chơi kia chuyện gì xảy ra, không ai nói cho bọn họ biết, hẳn là không thể nói ra ngoài, bọn họ cũng không hỏi Dương Mi.

Không hỏi không có nghĩa là bọn họ không cảm giác được, tối hôm qua bọn họ đã thử qua Dương Mi hẳn là không tăng tốc quá khoa trương.

"Điều này vẫn chưa thể bảo đảm an toàn." Dương Nghi nói: "Chúng ta còn phải kéo dài thời gian của em ấy, chính là để em ấy giảm bớt dùng não, áp lực đại não càng lớn, càng dễ dàng phát sốt bệnh biến."

Thông qua phân tích trước đó của cậu, bọn họ có thể hiểu được phương pháp này, nhưng ở trong trò chơi này, giảm dùng não vốn là không thực tế.

Hạ Bạch hỏi: "Làm thế nào để anh ấy giảm dùng não?"

"Đầu tiên là giảm bớt động tác của em ấy, giảm bớt sự rèn luyện của đại não và thân thể. Sau đó, em ấy học tập mười phút, nhất định phải nghỉ ngơi một chút, đại não không thể sử dụng với tốc độ cao như vậy được." Dương Nghi nói: "Lần này em ấy tự mình nghỉ một chút, cộng thêm tôi phụ đạo cho em ấy, em ấy thi qua không thành vấn đề, còn lại hai lần thi..."

Dương Nghi nói: "Tôi thi cho em ấy một nửa, em ấy không cần học quá tốt."

Ba người đều sững sờ.

Hạ Bạch cẩn thận đánh giá hai người, Dương Mi và Dương Nghi là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, Hạ Bạch gặp Dương Nghi trước, gặp Dương Mi sau, trước khi biết bọn họ là anh em ruột, chưa từng nghĩ bọn họ có quan hệ máu mủ, bởi vì khí chất của bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Dương Mi vừa mềm vừa ngốc, Dương Nghi vừa lạnh lùng vừa sắc bén, một người toàn thân là khí chất yêu đương màu hồng nhạt, một người khí chất học giả toàn thân tỉnh táo đến có chút lạnh lùng.

Nhưng bỏ qua khí chất của bọn họ, chỉ nhìn đường nét, là có chút giống.

"Không được." Hoa Hạo Minh nói: "Vừa nhìn liền biết anh lớn hơn Dương Mi rất nhiều rồi."

"..."

Dương Nghi mặt không cảm xúc cõng Dương Mi đi vài bước, mới nói: "Các anh nghĩ cái gì vậy, tôi là nói đạo cụ nặn mặt."

Hoa Hạo Minh: "Vậy thì không sao."

Dương Nghi im lặng đi được vài bước, giọng nói nhỏ đi một chút: "Nhưng tích phân của tôi chỉ đủ mua một cái, đổi người thi cần hai cái, các anh có thể cho tôi mượn một chút không?"

"..."

Hạ Bạch cho là mình không nghe rõ, Hoa Hạo Minh thì trực tiếp hỏi luôn: "Cái gì, tích phân của anh vậy mà không đủ?"

Dương Nghi nghiêm mặt nói: "Các anh cũng không phải không biết đạo cụ trong Trung tâm thương mại trò chơi đắt bao nhiêu, mà tôi không tính lần này, chỉ từng vào trò chơi năm lần thôi."

Nói như vậy đúng là có lý.
 
Back
Top Bottom