Tâm Linh Ngươi là của ta(Liễu- Trừng)

Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 19: thần y


Giang Trừng và vị tự xưng thần y nhìn nhau chằm chằm không ai nói với ai câu nào.

Vị công tử hắc y bên cạnh mới nho nhã lên tiếng "Giang tông chủ, như khi nãy đã nói cho ngài biết, chúng ta có biện pháp tách kim đan của ngài ra khỏi ma châu."

"Điều kiện là gì?"

Giang Trừng thẳng thắn trả lời.

Hắn không phải kẻ ngu, bọn họ ngỏ lời muốn giúp hắn chắc chắn hắn cũng phải trả giá cho bọn họ chỉ là không biết cái giá gì thôi"Không có.

Ta chỉ đang trả lại ân tình."

"Vị công tử biết đùa Giang mỗ chưa gặp ngươi sao lại có ân tình ở đây."

"Rất lâu trước kia, chỉ là ngài không nhớ thôi.

Vậy Giang tông chủ muốn giữ lại ma châu hay kim đan, thứ còn lại sẽ nguyên vẹn trong tay ngươi."

Vị công tử hắc y kia nói Giang Trừng ngồi mân mê li trà suy nghĩ xem bản thân đã gặp người này từ khi nào mà hắn ta bây giờ lại muốn trả ân mà giúp hắn Nghe rằng được chọn hắn không hề phân vân muốn lấy kim đan ra khỏi người"..."

"Đồ của hắn phải trả lại cho hắn thôi."

Giang Trừng rũ mắt nói, hắn nghĩ đến cái cơ thể rách đến không thể rách hơn của Huyền Vũ Tiện, đến kim đan còn không thể kết vậy mà muốn đầu bạc với ý trung nhân?

Hắn đúng mắc bệnh ảo tưởng, người tu tiên sống lâu hơn người phàm rất nhiều, tu vi càng cao tuổi thọ kéo dài càng lâu, sợ là đến lúc Ngụy Vô Tiện đầu bạc trắng, Lam nhị kia hắn ra vẫn như ba mươi điThanh tỉnh dung hợp ma châu với kim đan mấy ngày bây giờ lại phải thanh tỉnh để tách chúng ra.

Hắn thầm nghĩ bản thân chắc chắn kiếp trước đã tước đoạt kim đan với ma châu của người khác quá nhiều bây giờ mới bị chúng hành hết lần này đến lần khác như thế "Ma châu này là của nhện yêu ngàn năm nên khi không còn kim đan hộ thể khả năng rất cao là ngươi sẽ bị độc tố sâm nhập vào cơ thể.

Đầu tiên sẽ đau đớn nhưng ta sẽ đem cho ngươi thuốc giải, việc của ngươi là đợi đến khi nó có tác dụng."

Nam nhân nhìn người bên trong đang chịu đau đến khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mất màu nói

"Cái này phải xem khả năng của hắn rồi.

Đại ca cũng từng tán dương hắn một lần vậy bây giờ để đệ xem xem hắn thật sự xứng đáng để thần y phải hiện thân không?

Mà hắn có ân với thần y khi nào thế nhỉ?"

Thành chủ ôm lấy ca ca của hắn từ phía sau thủ thỉ"Mấy trăm năm trước thần y lúc đó đang bị truy sát có gặp hắn một lần, là được hắn cứu một mạng."

"Cũng là việc của mấy trăm năm trước, bây giờ hắn ta cũng thành quỷ rồi" Ca ca của hắn cười nhẹ nói nhỏ "vậy tại sao đệ lại chờ ta đến mấy trăm năm?"

"...."

Giang Trừng tỉnh dậy là mấy ngày sau đó, hắn mệt mỏi trống thành giường đứng dậy.

Bên ngoài có người đẩy cửa bước vào "Ngươi tỉnh?

Cơ thể thấy không ổn chỗ nào hay không?"

"....

Không có, ngươi..."

"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi không chịu ơn ta, ta đây đang trả ơn cho ngươi thôi."

"Nhưng..."

"Hay là Giang tông chủ quyết muốn trả ơn?

Ta đây cái gì cũng có, bảo vật ta không lạ, tiền ta dư giả vậy Giang tông chủ muốn trả ân bằng cái gì?

Lấy thân báo đáp sao?"

Hắn bước lên hai bước thu lại khoảng cách giữa hắn là Giang Trừng, nhẹ tay nâng cằm hắn lên.

"Bảo trì khoảng cách."

Giang Trừng né tay hắn ra xong lùi ra sau hai bước.

"Bây giờ ta cũng chỉ muốn tấm thân của ngài thôi, nếu như không được thì không cần trả công cho ta.

Ngươi cũng đâu có nợ ta."

Mấy ngày hôm sau hai người bọn họ cũng chỉ giao tiếp với nhau như một thầy thuốc và bệnh nhân bình thường, việc ngày hôm nay cứ như vậy bị bọn họ ném ra một bên coi như không có Đến ngày thứ 16 Giang Trừng liền muốn trở về.

Bây giờ hắn đã tạm thời làm quen được với kim đan của nhện yêu kia nên hắn muốn trở về xem Liễu Thanh Ca thế nào rồi"Ta đổi ý.

Ta cứu người một mạng ngươi phải trả công cho ta."

"Ngươi muốn gì cứ nói, làm được ta nhất định sẽ làm."

"Hôn ta."

Giang Trừng mở to mắt không giám tin vào tai mình hắn ngây ngốc hỏi lại "hôn?"

"Đúng vậy.

Hôn ta."

Nói xong rút ngắn khoảng cách thừa lúc Giang Trừng còn không chú ý đã nhướn người lại hôn lên môi hắn ."

Mở miệng."

Giang Trừng nghe thấy người kia nói thì thanh tỉnh hơn nửa.

Nhìn gương mặt tuấn mĩ ngay sát mặt mình hắn thầm nghĩ, cũng chỉ là hôn thôi.

Hôn chút cũng chẳng sao đâu.

Như vậy nên hắn nâng cằm người kia lên lấy lại thế chủ động hôn sâuLúc Giang Trừng đi rồi một nam nhân hồng y đứng khoanh tay tựa cửa hỏi hắn tại sao không giữ lại?

Dù sao ngươi cũng đợi hắn mấy trăm năm.

"Hắn không phải của ta.

Người kia sẽ không quyên ta."

"Vậy sao?

Vậy thì chúc ngươi may mắn."

"Ngươi đợi được 800 năm chẳng lẽ ta lại không được?"

Y nâng chén trà lên môi nhấp nhẹ "Caca là thần.

Hắn là người phàm.

Không thể so sánh."

"....vậy thì nâng hắn lên làm thần thôi.

Nếu trực giác của ta không sai thì tiếp theo đây sẽ có khá nhiều chỗ trên tiên kinh bị bỏ trống đấy."
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
hỏi nhỏ


Các bạn ơi bây giờ mình viết truyện rồi đăng lên Facebook được không?

Các bạn sẽ đọc chứ?

Đăng trên wt bị lấy cắp nhiều quá à
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 20


Ở trấn nhỏ bên dưới chân núi Thương khung sơn, Giang Trừng mặc một bộ quần áo bình thường như mấy vị công tử nhà giàu người phàm, tay cầm quạt phe phẩy quạt gió.

Bội kiếm đã được hắn thu vào túi càn khôn, tử điện vòng vào dây đeo trước ngực sau lớp áo.

Hắn nhìn ra ngoài cửa nhìn sự náo loạn nhộn nhịp bên ngoài trong đầu một mảng lớn suy nghĩ"Đang nghĩ gì?"

Nhìn qua người đối diện vừa ngồi xuống hắn hắn hỏi "Thần y ngài đây đại giá quang lâm đến đây vì cái gì đây?"

Vị nam nhân kia cũng không tỏ thêm thái độ gì, cử chỉ nhẹ tay lấy thêm một cái chén đang úp trên bàn tự rót cho mình một li trà nóng "Trà không tồi."

Khen nhẹ một câu xong câu nhẹ môi cười nhìn về phía Giang Trừng nói "ma châu bên trong ngực Giang tông chủ còn chưa biết bao giờ mới khống chế hoàn toàn được, ta là một thần y có trách nhiệm nên muốn đến đây tùy thời trợ giúp mong ngài không chê."

Có cái quỷ.

Mấy nghìn năm nay có bao giờ bổn toạ đây hành hiệp trượng nghĩa?

Ngô không cho bọn họ chết là may cho mạng chó của bọn họ lắm rồi, muốn ngô giúp?

Nằm mơ đi thôi.

Nếu ngươi không phải chuyển sinh của người đó ta đây cũng không rảnh mà tốn công sức, tốn ma pháp dung hoà nó cho ngươi đâu "Giang mỗ mừng còn không kịp."

Hai người bọn họ một kẻ lười biếng một kẻ nhẹ nhàng bí ẩn làm cho những người xung quanh đó đều phải quay lại nhìn, nhanh sắc của bọn họ trên cả cực phẩm.

Một cái là người xếp thứ bốn trong bảng nhan sắc công tử thế gia con cháu, một kẻ đứng nhất nhì trong bảng nhan sắc ma tu.

Một người ngạo kiều cứng rắn không ai dám đến gần, một kẻ yêu mị quyến rũ không ai với tới, ngồi với nhau phá lệ hài hoà Ngồi một lát Giang Trừng quyết định đứng dậy đi vòng quanh chấn coi xem có gì hay ho.

Nam nhân kia cũng đứng dậy đi cùng hắn.

Quen nhau một thời gian hắn vẫn chưa biết tên người này là gì "Giang Trừng tự Vãn Ngâm."

"...Trần Thanh Dương không có tự.

Ta không dùng tự nhiều nên căn bản không đến phiên nó xuất hiện."

Đi một hồi lâu Thanh Dương mới hỏi hắn muốn đi tìm ai?

Hắn bảo muốn tìm bằng hữu "Tình anh em cảm động trời xanh?

Cùng Liễu Pong Chủ sao?"

"Ngươi câm miệng."

"À ra là ta đoán đúng rồi.

Cũng không phải là không thể, ta đem ngươi tới thẳng trước mặt hắn, chỉ cần ngươi đưa vật gì đó của hắn cho ta."

Giang Trừng nghe vậy thì quay lại nói bộ đồ ta đang mặc của hắn ".....thiệt là tình cảm mặn nồng."

Khắc trước còn ở trên phố, khắc sau hai người bọn họ liền trong phòng Thẩm Thanh Thu "....

Hi đông vui vậy ta.

Này ta hỏi ngươi, Giang Trừng tại sao nhiều người thế?"

Thanh Dương nhẹ chạm vai Giang Trừng hỏi nhỏ "Ngươi hỏi ta?

Ta đi cùng ngươi đấy."

Giang Trừng liếc hắn nói Trong phòng có Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà theo quan sát thì có vẻ bọn họ đang cãi nhau?

"Lâu không gặp."

Giang Trừng chào hỏi đơn giản với bọn họLiễu Thanh Ca hoàn hồn bước lại gần hắn hỏi han đủ thứ trên trời dưới đất giống như hận không thể một mạch học y thuật rồi khám bệnh cho hắn luôn "Khụ.

Liễu sư đệ, có khách đến kìa" Thẩm Thanh Thu phe phẩy cây quạt nói với sư đệ đang kích động của mình "À ta là Trần Thanh Dương ngươi sẽ đi theo Giang Trừng và điều trị thân thể cho hắn."

"Ngươi có bệnh?

Chúng ta đến gặp Mộc Thanh Phương."

Liễu Thanh Ca nghe xong muốn kéo Giang Trừng đi thì bị hắn kéo lại "Ta không có sao, hơn hết ngươi lần đó không sao chứ?"

Giang Trừng đang muốn hỏi hắn về việc bị tập kích ở trên núi lần trước.

Nhìn có vẻ hắn bị thương rất nặng "Nhìn vậy thôi nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ."

Thanh Dương bước hai bước qua nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch nói rõ ràng tình trạng của hắn Gân mạch đứt vài đoạn đã được nối lại, lục phủ ngũ tạng bị trấn thương đã được sử lí, gân cốt không việc gì.

Có thì là do tên này bay nhảy khắp nơi nên vết thương chưa lành hẳn thôi.

Giang Trừng nhìn hắn chớp mắt hỏi "Ngươi không chăm sóc tốt bản thân còn nói ta."

Lạc Băng Hà bên cạnh xen vào nói "A sư bá có vẻ tin người này ha."

Tất nhiên phải tin rồi, ta chính là thần y nhất nhì tam giới đó.

Hỏi tên ma đầu kia liền biết.

Người nào đó đang ngồi luyện chữ thì hắt hơi một cái "Đệ không sao chứ?"

"Đệ bệnh rồi, không luyện chữ nữa được không?"

"Đệ ấy, viết đi."
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 21


Buổi sáng Giang Trừng mới ngủ dậy ra bên ngoài hóng gió thì thấy được con chó lần trước mình nhặt về.

Chó con được nuôi béo tốt không còn cảm giác thiếu ăn như lúc mới nhặt về.

Từ ngày đem trở về Thương khung sơn nó chính là cái thú được sủng nhất, từ trên xuống dưới hầu như ai cũng quý nó dưỡng nó béo mập "Hừ, chó con ham chơi quyên mất người cứu ngươi là ai rồi?"

Không biết nó nghe hiểu hay không nhưng thấy Giang Trừng vẫy tay với nó nó liền chạy lại dụi đầu vào tay hắn ngoe nguẩy vẫy đuôi Đang ngồi thì Giang Trừng cảm thấy luồng gió lạ thổi qua giống như kêu gọi mình quay lại.

Hắn theo trực giác đi theo nó đến rừng trúc sát Thanh tĩnh phong thì thấy một vòng tròn giống như cánh cửa lạ hoắc, bên trong vọng ra tiếng người cười nói, tiếng thiếu niên hắn không còn xa lạ.

Là Kim Lăng, thêm việc bên trong cánh 'cửa' hiện lên ngày càng rõ ràng hiện ra khung cảnh hắn quen thuộc là Vân MộngHắn khựng lại muốn qua rồi lại không biết có nên hay không "Sư bá.

Nếu muốn trở về liền bước qua đó đi.

Ta đảm bảo rằng đó là thật không phải đùa đâu nhưng mà sư bá phải biết chắc rằng một khi đã qua đó rồi thì sẽ không thể trở về nơi này.

Sư bá sẽ chọn trở về sao?"

"Tại sao ngươi nghĩ ta sẽ không trở về?

Lạc Băng Hà?"

Lạc Băng Hà đứng phía trên một gò đất cao dựa lưng vào cây trúc lớn khoanh tay nói với hắn.

Nghe câu trả lời của Giang Trừng hắn hơi nhướng mày hỏi "Không phải người và Liễu bá ở bên nhau sao?"

"Tình cảm cũng chưa đủ lớn để ta từ bỏ tất cả."

Giang Trừng vuốt ngược tóc ra sau nói.

Mặc dù nói như vậy sẽ làm người khác cảm thấy hắn là một kẻ tồi tệ trong tình cảm nhưng đó là sự thật.

Hắn không phủ nhận bản thân có tình cảm với Liễu Thanh Ca nhưng tình cảm này chưa đủ lớn để hắn bất chấp tất cả như Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện.Nên là nói có thể đối với người khác Lam Vong Cơ làm như vậy là ích kỷ chỉ quan tâm bản thân không quan tâm tâm trạng người khác nhưng trong tình yêu hắn ta lại là kẻ vô cùng anh dũng có thể vì một người ma từ bỏ tất cả.

"Hazzz không biết nên nói với Liễu sư thúc thế nào đây?

Nói là sư bá vì từ bỏ được nên đã đi mất rồi?"

"Tùy ngươi.

Trước khi ta đi ta muốn hỏi ngươi cái này."

Lạc Băng Hà nhướng mày ý muốn hắn nói tiếp "Ngươi làm cách nào xé rách thời không?"

"À cái này cũng không khó lắm.

Cần một thứ liên kết quan trọng với mình ở thế giới kia làm cầu nối sau đó dùng trận pháp chém rách thời không.

Nếu muốn tham khảo có thể lấy cái này."

Xong hắn ném cho Giang Trừng một quấn thẻ tre ".....nghe có vẻ dễ đấy..."

Môi Giang Trừng giật hai cái xong liền mở ra xem một lượtNhét thẻ tre vào trong túi càn khôn hắn lấy ra một lọ pha lê nhỏ ném cho Lạc Băng Hà nói

" Đưa cho Trần Thanh Dương, kêu hắn giữ hộ.

Hoặc là đưa Liễu Thanh Ca giữ hộ cũng được sau này sẽ tới lấy."

Nói xong hắn quả quyết phất tay bước qua vết rách thời không "Liễu sư thúc sao không ra từ biệt người ta đi."

"Cái khỉ."

Liễu Thanh Ca vươn tay cướp đi bình pha lê nhỏ như ngón tay út đưa lên nhìn xem, là chất lỏng màu đỏ không biết là gì, coi xong nhét vào ngực áo thật cẩn thận Giang Trừng đặt chân xuống cây cầu bên trong Liên hoa ổ, hắn thong thả ngắm cảnh sông nước mênh mông đầy sen, bây giờ là mùa hè, sen bắt đầu nở rộ, chạm nhẹ lên cánh hoa mỏng manh hắn cười khẽ "Tông...tông chủ??

Ngài trở lại rồi."

Nhìn đại đệ tử bản thân hết lòng dưỡng dục hắn nhẹ gật đầu hỏi "Dạo này Giang gia thế nào?"

Đại đệ tử tên Giang An cúi người cung kính báo cáo mọi chuyện.

Hắn qua bên thế giới kia đã hơn năm tháng tất cả để ổn thoả, những tông vụ quan trọng đều duyệt qua để đó đợi Giang Trừng trở về còn những mối làm ăn nhỏ hay việc nhỏ trong môn phái đều đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Giang Trừng hài lòng nhìn nhóc, thật không uổng công hắn một tay nuôi lớn, một tay nâng đỡ bồi dưỡngNhìn công văn một lượt thêm phương án của tên nhóc kia hắn càng hài lòng.

Gấp tông vụ lại hắn ra lệnh cho đệ tử dưới chướng chuẩn bị đồ đạc, thông báo bách gia Giang tông chủ Giang Vãn Ngâm muốn làm lễ trưởng thành cho đại đệ tử, còn muốn công bố người thừa kế tông môn đời tiếp theo Vừa ra thông báo tiên môn bách gia chỗ nào cũng xôn xao.

Giang tông chủ mất tích mấy tháng khi trở về liền bố cáo thiên hạ muốn nhượng quyền làm người khác ngạc nhiên.

Giang Trừng không phải lớn tuổi, năm nay hắn cũng chỉ mới ba mấy tuổi còn trẻ nhưng lí do tại sao muốn nhượng quyền sớm vậy thì không một ai biết "Tông chủ, không phải còn quá sớm để nhượng quyền sao?"

"Không đâu.

Ta đây làm Gia chủ Giang gia thời gian qua vực dậy tông môn đã không dễ, đến nước này ta cũng không muốn cố gắng thêm nữa, để ta nhàn nhã sống qua ngày được rồi.

Giang An ngươi nên nhớ bản thân ngươi mà mạnh thì tất cả đều phải cúi đầu nể mặt ngươi.

Phải mạnh mẽ để còn bảo vệ người mà ngươi yêu.

Nhớ chứ?"

"Vâng tông chủ"Giang Trừng nhìn thiếu niên xong phất nhẹ tay kêu hắn đi ra ngoài.

Một mình ngồi đó suy tư, được một lát hắn nói nhẹ "Tất cả đều tốt, con cũng không làm cha mẹ thất vọng, mọi người không cần lo lắng cho Giang gia Giang An thằng nhóc đó đủ để phát triển Giang thị mạnh mẽ như mặt trời ban trưa."
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 22


Tu chân giới hồi này rất loạn, ma vật mạnh mẽ tấn công con người làm cho người người lầm than Các tiên môn đứng lên chống lại chúng nhưng hết tên này lại đến tên khác khiến bách gia bận rộn.

Bọn họ bất chấp như vậy nên các tiên môn càng khó thu phục hết tất cả chúngNguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi săn đêm vừa lúc đụng phải tà uý mạnh mẽ, bắn pháo hiệu cầu viện trợ xong hai người cùng tiến về phía đó.

Nhưng đập vào mắt bọn họ là thân ảnh áo tím đang đứng theo chiều gió, chuông bạc bên hông cũng theo đó lắc lư bay nhẹ, chuỗi chuông nhỏ người kia mua gắn bên thắt lưng vang lên tiếng vang khe khẽ thanh thuý Bên cạnh hắn là ba bốn tên hắc y đang dùng ma khí áp chế ma vật, bọn họ đứng cạnh nhau cay mắt vô cùng"Giang Trừng?"

Ngụy Vô Tiện lên tiếng nghi vấn.

Người này có phải Giang Trừng hay không?

Sao trên người Giang Trừng lại có ma khí?Giang Trừng quay qua nhìn hắn hai giây sau đó nhìn những người kia thúc dục "nhanh lên sau đó đến phía Tây dẹp mấy tên còn lại đi" "Vâng thưa chủ nhân."

"Giang Trừng ngươi?

Sao mấy năm nay ngươi nhưng lại biến mất?"

"Biến mất hay không thì Giang Gia vấn tiếp tục vươn lên như vậy không phải đc rồi sao?"

"Nhưng mà..."

"Ngụy Vô Tiện ngươi chỉ cần làm tốt việc của ngươi, chuyện của ta ko khiến ngươi nhọc lòng."

Nói xong Giang Trừng khinh công biến mất trong trừng sâu.

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không đúng, mấy kẻ sử dụng ma khí kia là ai?

Còn nữa tại sao trên người Giang Trừng lại tồn tại ma khí?

"Không ổn, Lam Trạm mau đem ta đuổi theo Giang Trừng, ta cảm thấy hắn không ổn."

Mặc dù không tình nguyện chút nào nhưng Lam Vong Cơ vẫn là ôm đạo lữ khinh công về hướng khi nãy Giang Trừng rời đi nhưng cho đến khi ra khỏi rừng già vẫn không thấy thân ảnh áo tím đó đâu.

Một cỗ cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí, trực giác hắn nhắc nhở chuyện này chưa dừng lại ở đây Sau khu trở về ma giới Giang Trừng trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ đi bắt Ngụy Vô Tiện.

"Không được để hắn bị thương, kẻ còn lại.... không phế là được" Vài ngày sau lúc hai người Vong Tiện đi săn có gặp 3 người tu ma chặn đường.

Lam Vong Cơ chặn trước Ngụy Vô Tiện thăm dò đối phương.

Ba kẻ kia không nói một lời liền tấn công bọn họ Ngụy Vô Tiện ở sau điều khiển tang thi đánh đến bọn họ nhưng một vị tướng giỏi cũng không thể đánh vạn quân, sau khi hàng loạt kẻ áo đen lần lượt đánh lén bọn họ liền nhanh chóng bắn pháo hiệu cầu cứu "Cho ta mượn đạo lữ của ngươi chút nhé."

Lúc đang đánh nhau Lam Vong Cơ có nghe thấy một câu như thế thì giật mình muốn quay lại chỗ Ngụy Vô Tiện nhưng trong không khí có một mùi thơm nhẹ làm hắn choáng váng lảo đảo.

Hắn cố lết thân đến chỗ người vừa bị bọn áo đen ôm lên, sức lực của hắn như cạn kiệt bất lực căm hận, tuyệt vọng nhìn đạo lữ của mình bị đem đi "NGỤY ANH!"

"Sao ngươi có thể đến đây?"

Giang Trừng nhìn kẻ đang làm phiền mình bằng nửa con mắt hỏi Thanh Dương kẻ vừa mới dựng Giang Trừng dậy giữa đêm hì hì cười nói "Hoa Thành đưa ta đến đây.

À ta nói ngươi nghe, sau khi ngươi đi Liễu Thanh Ca liền bế quan không ra khỏi tông môn luôn rồi.

Lâu đến như thế rồi mà chưa thấy mặt hắn ló ra ngoài đâu đó.

Hazzz mĩ nam yêu nhau hết rồi, giờ ta phải làm sao đây."

Thanh Dương uể oải nằm ra bàn than thở.

Ngay lúc này có một ma tu chạy vào báo đã bắt được người Giang Trừng liền đứng dậy nhìn hắn nói "Giúp thì Trần thần y đây không ngại giúp ta thêm lần nữa chứ?"

"Đừng gọi ta thần y, nghe già lắm."

Thanh Dương đứng dậy bước ra ngoài"Ngươi cũng đã mấy ngàn tuổi."

Cái gì nợ ngươi ta trả lại hết, ngươi nợ ta cái gì ngươi cũng đã trả hết.

Coi như ta với ngươi không ai nợ ai Ngụy Vô Tiện bảo vệ Giang Trừng Cha nương, Ngụy Vô Tiện tất cả là tại ngươi.

Ta muốn cha mẹ taGiang tông chủ, thật rộng lượng.

Kẻ giết cha mẹ ngài mà ngài còn chần chừ không giết hắn?

Ta tự biết bản thân đang làm gìHừ Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo, lạm sát, dùng hình thức dơ bẩn đê tiện chiến thắng kẻ thùGiang tông chủ,hắn bây giờ còn bao che cho Ôn gia ngài định như thế nào đây?

Giang công tử.

Bây giờ Giang gia đã thân bại danh liệt, người muốn hợp tác với ta thì phải đảm bảo cho ta.Ta đây không hợp tác với người không có năng lựcA Trừng, đệ với A Tiện lại giận nhau sao?

Không có đâu sư tỷ A Trừng họ nói A Tiện như vậy...Hắn không phải như vậy đâu Tỷ biết.

Đệ phải giữ sức khỏe thật tốt.

Đệ gầy đi nhiều rồi Công bố với bách gia.

Giang gia và Ngụy Vô Tiện từ đây không còn quan hệ Hừ bụng ngươi mất nửa tháng phục hồi, tay ta phải treo hơn một tháng.

GIANG TÔNG CHỦ, bây giờ ngài định như thế nào đây?

Ngụy Vô Tiện giết chết tủ phu của ngươi bây ngươi bênh vực hắn cũng không được.

Nếu hôm nay ai đứng về phía Ngụy Vô Tiện ta liền giết chết kẻ đó A Tiện.

A Trừng hai đệ ở đâu?

A Tiện đệ ở đâuSư Tỷ Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện phát điên rồi.

Hắn phát điên rồi Ngụy Vô Tiện.

Sư huynh.

Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy đã là mấy ngày sau.

Nước mắt thấm ướt gối đầu, lồng ngực chua sót.

Hắn bị ép buộc tiếp nhận kí ức của Giang Trừng, bị động nhìn hắn bị khinh thường, bị dồn ép, khó sử.

Cực khổ đưa Giang gia đi lên từ một đống đổ nát.

Bất lực không thể bảo vệ người thân, năm lần bảy lượt nhìn người thân, sư huynh đệ chết đi Nếu như không có Kim lăng Ngụy Vô Tiện hắn không chắc Giang Trừng có sống đến hôm nay hay không.

Nghĩ đến trước kia bản thân tùy tiện, trách Giang Trừng không hiểu bản thân, nhiều lần cãi nhau với hắn không nể mặt mà nói không cần hắn bảo hộ, không cần hắn quan tâm.

Ngụy Vô Tiện hắn cứ nghĩ bản thân đã là cực khổ lắm rồi nhưng sau khi tiếp nhận kí ức thầm kín nhất của Giang Trừng hắn mới thấy bản thân như vậy vẫn là nhẹ lắm.

Ít ra hắn còn được chết đi còn được bỏ đi mọi thứ không suy nghĩ Hắn thống khổ ôm chặt lấy ngực áo gào lớn, nước mắt ứa ra cảm nhận dòng linh lực ấm nóng chảy trong ngực.

Hắn không muốn như thế.

Tại sao bọn họ lại thành ra như vậy.

Vân Mộng song kiệt, chính hắn là người hứa hẹn cũng chính là hắn nói quyên đi bây giờ có tư cách gì để mà nhắc lại?

Cố gắng dùng bốn từ vô tâm vô phế để giấu đi vết sẹo trong lòng nhưng giấc mơ này khiến vết thương tưởng như đã lành sẹo lại một lần dỉ máu "Không muốn.

Tại sao lại thành ra như vậy?

Tại sao?"

Mọi thứ đều không đi theo ý của hai người bọn họ
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 23


Giang Trừng ngồi trên toạ nhìn xuống những người bên dưới hắn câu nhẹ môi cười nói"Di lăng lão tổ ngươi đây là muốn như thế nào?

Bản tọa không muốn nợ ngươi liền lấy đan trả ngươi dù sao viên kim đan đó cũng không hề có tác dụng với ta nữa."

"Ta không đưa ngươi đan để ngươi cảm thấy mang ơn ta.

Như vậy thà rằng để bí mật này chôn vùi đến khi ta chết đi."

"Nguỵ vô tiện bệnh anh hùng của ngươi lại tái phát?

Ta đây không cần chính là không cần.

Ngươi cho bổn toạ kim đan ngươi có quyền gì không nói cho ta biết?"

"Giang Trừng ngươi vì ta mất đan ngươi cúng không hề nói cho ta biết, ngươi có cái quyền đấy sao?

Nếu ta không bị ép buộc tiếp nhận kí ức của ngươi thì ngươi cũng chính là cả đời giấu ta?"

Giang Trừng ngây ngẩn cả người nét cười cũng tắt đi chỉ còn lại ánh mắt vẫn chăm chăm người kia"Giang Trừng ngươi cũng chính là giấu ta..."

Giang Trừng trầm mặc một lát lúc lâu sau mới mở miệng hỏi "Ngụy Vô Tiện, trước kia ngươi mổ đan cho ta người có khi nào hối hận hay không?"

"Không hề.

Dù cho quay lại khi đó một ngàn lần ta cũng sẽ vẫn làm như thế....Giang Trừng, Giang gia không có ngươi liền không được nhưng không có ta liền có thể."

Giang Trừng nghe vậy thì cười khẩy.

Nghiêng đầu nói "Hay cho câu không có ta liền có thể.

Ngụy Vô Tiện ngươi thật sự coi bản thân là đúng.

Nếu như không có ngươi liền tốt thì ta cũng không mất công chạy ra ngoài dụ Ôn cẩu.

Dù sao thì ta với ngươi đều là tự mình nguyện ý,không ai nợ ai.

Coi như ta với ngươi chưa từng quen biết đi ."

Nói xong hắn đứng dậy ra lệnh tiễn khách mặc cho Ngụy Vô Tiện ở phía sau náo loạnNgụy Vô Tiện bị Giang Trừng bắt đi Lam Vong Cơ giống như điên rồi.

Hắn có chấp vết thương chưa khỏi mà muốn đi tìm Ngụy Vô Tiện, thúc phụ và Lam Hi Thần không biết phải làm sao đành điểm huyệt ngủ của hắn giam lỏng hắn trong tĩnh thất Khi Ngụy Vô Tiện được đưa đến Vân thâm bất tri sứ hắn ngập ngừng muốn lên lại thôi cuối cùng thì hắn ngồi xuống bậc thang ngắm hoa ngắm cỏ suy nghĩ về chuyện trước kia "Ngụy...ngụy tiền bối?"

"Ngụy tiền bối người trở về rồi.

Nếu người còn không về nữa thì thúc phụ và tông chủ không giữ chân được Hàm Quan Quân nữa đâu"Ngụy Vô Tiện thở dài đi đến tĩnh thất, ngoài cửa chạm mặt thúc phụ hắn cúi đầu hành lễ xong liền đi vào phòng nhìn Lam Vong CơThấy hắn Lam Vong Cơ liền không nháo nữa, hai người bọn họ nhìn nhau một lúc sau Lam Vong Cơ liền nói "Giang Vãn Ngâm?"

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống cạnh giường kể cho hắn nghe chuyện mình trải qua.

Hai người bọn họ coi như không còn khúc mắc, nhưng đến chối cũng không thể trở về như cũ được nữa rồi.

Sau đợt đó thiên hạ đồn rằng Ngụy Vô Tiện bị kẻ thù cũ bắt đi sau đó kiếm đường sống mà trở về.Khi Ngụy Vô Tiện đc trả về đã sống dở chết dở y sư Lam gia phải ngày đêm chữa trị mới lấy lại mạng sống của y, vì việc này nên Ngụy Vô Tiện trong cái rủi có cái may nên đã kết đan, nhưng chỉ có người trong cuộc biết, bọn họ chính là được giải thoát tâm tư chính mình.Trên lầu hai trong một khách điếm có 2 người đàn ông đang ngồi uống với nhau

1 người trung y cả thân màu tím,1 người cả thân màu đen.Người cả thân màu đen là thuộc hạ Giang Trừng vì nghe bọn họ đồn đại chướng tai, hắn cười khinh bỉ nhìn một đám người như ruồi bọ "Đúng là một đám người có mắt không tròng.

Không biết gì nhưng vẫn nói như đúng rồi " Thời gian không lâu lắm một nam nhân tử y đội đấu lạp đi đến ngồi bên cạnh Giang Trừng.

"Ngươi đến muộn."

"Ta có chút việc đột xuất nên đến muộn.

Không phiền chứ?"

"Ta kêu phiền ngươi cũng không để ý đến."

Hahaha "Vào việc chính đây.

Ta có điều tra được tên ma tu cho ngươi nuốt ma đan đã trở về thời không này rồi.

Hắn sẽ đến tìm ngươi nhanh thôi, có cần ta nhúng tay vào hay không?"

"Không cần đâu ta tự giải quyết được.

Trần Thanh Dương ta chỉ cần ngươi không đụng đến người xung quanh ta, đừng nghĩ ta không biết ngươi ngứa mắt Ngụy Vô Tiện."

Thanh Dương cười trừ quay đi.

Không hổ danh Tam độc thánh thủ, mấy chuyện này không qua mắt được hắn mà.

Sau khi Giang Trừng trở về một thời gian Thanh Dương đã qua đây rồi.

Lúc nhìn thấy hắn Giang Trừng còn nhướng mày cười nhẹ hỏi hắn 'hứng thú với ta như thế à' xong liền hỏi hắn sao có thể đến đây "Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì việc xé thời không không làm khó nổi ngươi."

"Rốt cuộc năng lực của ngươi đến đâu thế?"

Thanh Dương nhìn hắn cười nói

"Ta ấy hả?

Đủ dùng thôi."
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
thông báo.


Các bạn thông cảm nhé dạo này mình hơi bận nên ra chuyện lâu.

Với lại mình nghĩ là sẽ hoàn bộ truyện khác trước xong tập chung hoàn bộ này sau nên cả nhà thông cảm cho mình nhé.

Yên tâm là mình sẽ

KHÔNG DROP đợi mình một thời gian nha
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 24


Dạo này giới tu trân thật sự có chút loạn nhiều đệ tử danh môn chính phái mất tích không rõ lí do bọn họ đều là lí do đi săn rồi bị mất tích.

Hơn hết không có một dấu vết nào chứng tỏ rằng bọn họ đánh lộn với kẻ nào đó rồi chết, sự việc này đầu tiên cũng không lớn, mọi người đều là tự mình sử lí xong số người càng ngày càng nhiều lên trông thấy họ muốn lơ đi cũng không được "Mọi người ở đây có ý kiến gì hay liền nêu lên cho mọi người cùng suy sét."

"Ở đây có hơn hai mươi tông môn có đệ tử mất tích.

Mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của các đệ tử nhưng chúng ta cũng phải từ từ điều tra rõ ràng rành mạch mới có thể tìm kiếm được."

"Điều tra mãi cũng đâu có cái gì tiến triển đâu."

Chuyện này thật sự đi vào bế tắc.

Hết chuyện này lại đến chuyện kì lạ khác.

Nhiều đệ tử tiên môn lớn nhỏ ai mất tích trở về một thời gian sau đều chết bất đắc kì tử, lớn mạng liền giữ được hơi thở nhưng nhiều là trở thành phế nhân không hơn không kém.

"Chuyện này nếu không tra ra các người nghĩ bản thân xứng với cái danh tiên môn thế gia sao?"

Phải nói thời gian này tiên môn thế gia tất cả đều chướng khí mù mịt.

Giang gia cũng là một trong những nhà có đệ tử mất tích, tất cả bọn họ đều là những đệ tử cậy mạnh xấu tính, có vài người còn giết người vô tội lấy mục đích riêng.Nhưng không phải ai cũng biết điều đó, tất cả mọi người đều có su hướng bênh người nhà kị người ngoài.

Đẹp khoe xấu che, hơn nữa không phải ai cũng bị phát hiện đa số là che giấu được nên những môn sinh này người thì giả đạo mạo, kẻ coi như chưa có gì.

Giang Trừng ngồi trên ghế lười biếng nhìn những kẻ vừa bị thuộc hạ bắt về.

Bên dưới những kẻ đó oang oang hét lớn nói hắn tiểu nhân ra vẻ.

Giang Trừng cũng chẳng buồn nói gì đưa mắt về phía thuộc hạ bọn họ liền hiểu ý đem người ra trước mắt kẻ đó.

Người được đem ra là một người phụ nữ lớn tuổi tầm bẩy mươi tám mươi.

Người phụ nữ đó khúm núm sợ sệt nhưng vừa mới thấy kẻ bị trói quỳ dưới đấy bà ta liền kích động, khuôn mặt dần trở nên độc ác.

Bà ta chỉ thẳng mặt hắn mắng lớn "Kẻ giết người.

Ngươi, kẻ giết người.

Lão nương đã tìm ngươi rất lâu, ngươi có cháy thành tro ta cũng có thể nhận ra ngươi."

Hắn ta thấy bà thì nghi hoặc không biết bản thân đây là gặp bà lão điên nào.

"Bà là ai?

Ta đây chưa bao giờ gặp bà."

Bà ta nghe vậy thì càng tức giận hét lên"Mày...mày giết cả nhà tao vậy mà bây giờ mày lại dám nói câu đó?

Mày đã giết cả nhà tao từ lớn đến bé, già trẻ không tha vậy mà bây giờ mày dám nói mày không biết tao.

Kẻ như mày lấy cái danh tiên nhân thật sự ô uế."

Bà ta cầm lên li trà hất thẳng vào mặt hắn ta chửi xối xảGiang Trừng ngồi trên ghế nhìn xuống ngáp một cái thật lớn xong hắn dựa vào tay vịn chợp mắt muốn ngủ.

Lúc này từ ngoài bước vào một người mặc hắc y, bước chân người nọ thong thả bình tĩnh giống như thế giới này hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của hắn " Họ Liễu kia vừa mới được trợ giúp qua bên này."

Giang Trừng nghe vậy thì ngước nhìn hắn nghi hoặc hỏi "Liễu Thanh Ca?"

"Ngoài hắn ra thì nhà ngươi còn quen biết kẻ nào họ Liễu nữa à?"

"Có em gái hắn."

"...."

Thanh Dương cũng cạn lời.

Bản thân hắn thật sự không biết nói gì hơn với người này.

Sau khi chuyền chức vị tông chủ chớp nhoáng khiến tu chân giới chưa kịp hiểu chuyện hắn đã mất tăm mất tích.

Ma giới không như tu chân giới.

Ở đây kẻ mạnh là kẻ chiến thắng, mà điều kiện đơn giản nhất để chở thành kẻ mạnh chính là giết chết kẻ mạnh và thế chỗ vào đó.

Giang Trừng từ trước tới nay chính là kẻ không sống an phận.

Thử nói xem kẻ nào có thể dùng kim đan không thuộc về mình mà chèo lên đỉnh cao như hắn?

Một mình gánh vác Giang gia không lời than thở đưa Giang gia gần như vượt lên trên tất cả các nhà.

Từ khi Ngụy Vô Tiện bị dồn đến đường cùng hắn đã ngộ ra một điều rằng, nếu như bản thân không mạnh mẽ thì tất cả những thứ đang có sẽ dần dần bay theo mây khói biến thành hư vô.

Kẻ ngáng đường hắn dần dần được dẹp bỏ hết kể cả ma tu đã tu luyện mấy trăm năm cũng là bị hắn một kẻ vừa dấn thân ma đạo giết chết, mặc dù sau đó hắn cũng là phải tĩnh dưỡng một thời gian dài có khi còn để lại di chứng sau này Nhìn những kẻ tự nhận bản thân là chính nhân quân tử đang quỳ dưới kia nghe từng tội trạng của bản thân run rẩy sợ hãi hắn có chút hả hê.

Những kẻ đó không biết đâu là đúng sai chỉ cần là ma tu sẽ kêu chém kêu giết.

Đã vậy vài đoạn kí ức sẽ làm quà cho những kẻ đứng đầu ngoài kia bất ngờ cho xem "Giang Vãn Ngâm tên khốn kiếp nhà ngươi.

Ta đây có tội cũng không đến lượt ngươi ra tay trừng phạt ta.

Chuyện này có liên quan quái gì tời ngươi?"

"Chả liên quan quái gì hết.

Ta đây chỉ là thích lo chuyện bao đồng."

🙇🙇🙇🙇🙇xin lỗi mọi người vì đã ra muộn
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 25


Giang Trừng nhìn kẻ kia tức đến run rẩy hắn cười khẽ hất cằm ra lệnh cho thuộc hạ làm những gì nên làm còn hắn với lấy áo choàng trên tay vịn xoay một đường soái khí bước đi.

Hắn lười biếng khoác hờ áo choàng trên vai, tóc tùy ý xoã ra búi nửa.

Đường phố tấp nập, nhìn người người nhà nhà náo nhiệt xuống phố hắn mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày Ngưu Lang Chức Nữ.

Trước kia khi còn thiếu niên hắn cũng ham hố mấy ngày lễ này lắm, đến tối cùng sư huynh sư đệ chạy đi chơi, mua đủ mọi thứ kí giấy nợ xong cuối tháng chủ quán đến Giang gia lấy tiền một lượt.

Buổi tối về khuya còn trộm uống vài li rượu vì sợ mẫu thân mắng nên bọn họ cũng chẳng dám thẳng lưng mà đi.

Rón ra rón rén vào phòng đóng cửa lại xong hắn và Ngụy Vô Tiện lại giằng co nhau vài chuyện nhỏ nhặt Đang lúc không chú ý đến hắn va phải vai đứa trẻ đi ngược chiều, Giang Trừng không chút chần chừ tóm ngay cổ áo của nó lại.

Tên nhóc đó ngạc nhiên vùng vẫy muốn thoát "Cậu nhóc, mau trả đồ cho ta."

Giang Trừng không tốn sức nắm cổ áo đưa nhóc ngang mặt mình nói "Ta không có lấy đồ của ngươi."

"Ồ?

Nếu ta lục trên người ngươi mà có đồ của ta thì như thế nào đây?

Ta treo ngươi lên cây nhé."

Tên nhóc kia thấy Giang Trừng không phải dạng vừa nên chần chừ suy nghĩ xong vẫn là từ bỏ giao túi tiền của hắn raGiang Trừng hừ nhẹ cầm lấy túi tiền rồi thả cậu nhóc kia xuống xoay người đi.

Không khéo là hắn đã chạm mặt thân ảnh bạch y quen thuộc.

Liễu Thanh Ca đứng đó một lúc nhìn nam nhân răn đe đứa trẻ không ngoan, khi người kia nhìn thấy hắn hắn cũng chỉ lẳng lặng nhìn không chút dịch chuyển.

Đến khi Giang Trừng bước đến trước mặt hắn mới nói một câu "Lâu rồi không gặp."

Vài năm đối với người tu tiên chỉ là cái chớp nhoáng không đáng kể nhưng đối với hắn mấy năm qua tất cả công việc lặp đi lặp lại nhàm chán và dài vô cùng.

Rõ ràng trước kia cũng là vòng lặp đó nhưng đã nếm thử mùi vị có người kề cận hắn lại chẳng thể lặp lại cái vòng đó lần hai.

Giang Trừng gật nhẹ đầu xong đi lướt qua hắn, đi được mấy bước liền quay đầu khó hiểu hỏi "Không đi cùng sao?

Ngươi qua đây làm gì thế?"

"Vãn Ngâm có vẻ như rất chắc chắn ta đến đây để tìm ngươi."

"Không phải thế thì ngươi đến làm gì?

Du sơn ngoạn thủy sao?"

Liễu Thanh Ca á khẩu không biết nói gì hơn.

So tài biện luận, Giang Trừng đây cách xa hắn vạn dặm.

Được rồi hắn chịu thua.

Liễu Thanh Ca đi theo sau Giang Trừng đến bến cảng.

Hôm nay là lễ hội, buổi tối mọi người sẽ thả đèn cầu phúc.

Người có ý trung nhân thì thả hoa đăng ước hẹn.

Hai người họ lách người qua đám đông đi về phía trước, thỉnh thoảng Giang Trừng sẽ dừng lại mua vài thứ linh tinh, Liễu Thanh Ca cũng không có ý kiến gì.

Đến chiều bọn họ đến một quán ăn, ăn cơm ở đó xong đợi tối đến đi xem thả hoa đăng cầu phúc, cầu duyênLiễu Thanh Ca nhìn Giang Trừng ngồi đối diện hỏi hắn

"Ngươi không có chuyện gì nói với ta sao?"

Giang Trừng nghiêng đầu qua hờ hững hỏi

"Có chuyện gì để hỏi?

Hỏi ngươi sao lại ở đây sao?

Rồi làm sao để qua ấy?

Ta đã biết tin ngươi đến đây cho nên mới cố tình đến thành tìm gặp ngươi muốn tình cờ gặp được ngươi."

Liễu Thanh Ca bật cười nhìn hắn.

Người này từ khi hắn gặp có tính cách thất thường, khi nghiêm túc đến cực kì đáng tin khi thì tùy tiện làm người khác cạn lời "Ngươi cười cái gì?"

Liễu Thanh Ca nhẹ lắc đầu nói "không có" Phải nói thành này nằm phía đắc địa, phía trước gần sông ngòi, phía sau lại dựa lưng núi, cảnh đẹp non nước phải nói không thể nào không tán dương.

Giang Trừng và Liễu Thanh Ca ngồi uống rượu trên tầng cao nhất của một toà thanh lâu, bên dưới múa hát tưng bừng rượu chè ồn ào cũng không chút nào làm phiền đến họ.

Giang Trừng trước đó đã cho người đến đây bao cả tầng cao nhất này, nhiều người muốn tới đây thưởng rượu ngắm hoa đăng cũng vì vậy mà oán thầm phú nhị đại này.

Hiện tại Giang phú nhị đại Trừng đang cầm vò rượu uống từng ngụm lớn giống như chất cồn không ngấm nổi vào người hắn.

Liễu Thanh Ca nhìn vậy nhíu mày giữ lại cánh tay đang chuẩn bị nâng lên lần nữa.

"Uống ít chút nếu không lát thả hoa đăng sẽ không được thấy."

"Ngươi sợ ta say?

Giang Vãn Ngâm ta sẽ không bao giờ say."

Liễu Thanh Ca ngẫm đến viễn cảnh khi trước người này cũng nói cây y chang nhưng sau đó lại bất tỉnh nhân sự thì day day thái dương thở dàiCòn thời gian vài nén nhang nữa mới đến giờ lành thả hoa đăng, nếu cứ như thế thì có lẽ Giang Trừng sẽ gục trước đó mấtSau khi uống thêm vài vò rượu nữa Giang Trừng liền cười ngây ngốc nằm gục xuống bàn ngủ.

Cảnh hoa đăng bay đầy trời cùng vô vàn điều ước hắn không thể thấy, Liễu Thanh Ca ngồi đối diện lại được chứng kiến cảnh hoa đăng từng cái từng cái bay lên sáng rực cả góc trời đêm, lại nhìn nhan sắc người đang ôm vò rượu gục xuống bàn ngủ li bì ấy hắn bất giác nghĩ 'nghìn hoa đăng thì thế nào'?

Không phải cũng chỉ là phông nền cho mĩ nhân say giấc sao?
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 26


"... im lặng nào, bản toạ mất kiên nhẫn thì ngươi sẽ xong đời đấy."

Giang Trừng từ trên cao nhìn xuống phía dưới, nếu như ánh mắt mà có thể giết người thì chắc chắn là kẻ kia đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi.

Buổi tối hai hôm trước Giang Trừng và Liễu Thanh Ca có đi ngắm thả đèn, trong khi một người say một người lơ đãng đã có vài kẻ không sợ chết tấn công bọn họ, lúc đánh nhau đã thừa cơ Liễu Thanh Ca sơ hở đâm hắn một phát.

Giang Trừng cũng tỉnh rượu ngay sau đó nhưng không ngăn nổi một kiếm xuyên bụng của Liễu Thanh Ca chỉ có thể làm Liễu Thanh Ca tránh được chỗ hiểm.Kẻ đâm Liễu Thanh Ca hiện giờ đang quỳ trước mặt hắn quật cường ngẩng cao đầu ra vẻ Sau khi bị thương Liễu Thanh Ca đã hôn mê hai ngày không rõ sống chết, vết thương trúng độc toả ra mùi kì quái mặc dù thơm nhưng vừa ngửi đã cảm thấy buồn nôn Giang Trừng giống như không ngửi thấy mùi hương mà tiến đến nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Thanh Ca.

Không biết Giang Trừng nghĩ đến cái gì đó liền xoay người rời đi"Từ trước đến nay Giang mỗ là người lịch sự nên hôm nay ta đến đây xin ngài một chuyện ...trưởng môn cho ta đây xin cái mạng già của ngài nhé."

Hắn nói xong từ phía sau một con cáo nhảy ra dùng cái đuôi lớn của nó siết chặt cổ của tên trưởng môn kia nhấc lên khỏi mặt đất.

"Giang...Trừng ngươi...làm càn" hắn ta khó khăn phun ra từng chữ "Ồ?

Ta làm càn khi nào nhỉ?

Nếu ngươi coi hành động thay trời hành đạo của ta là làm càn thì cứ như vậy đi.

Ta hỏi ngươi, trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì mà dám múa máy trước mặt ta?

Đã vậy còn làm người của ta bị thương?"

"Hừ~ Giang Trừng ma đầu nhà ngươi, gia đình sư huynh không quan tâm, ngươi mang trong người kim đan của Ngụy công tử mới lên được đỉnh cao thế mà quay đi quay lại lại nhẫn tâm đẩy hắn vào con đường nguy hiểm."

Giang Trừng không nóng không lạnh nghe hắn ta nói xong thì nhếch miệng cười như không cười nói"Lúc trước mấy kẻ tự xưng danh môn chính phải các người không phải căm hận Ngụy Vô Tiện lắm sao?

Tung hô ta lắm sao?

Bây giờ sao không như thế đi?

Danh môn chính phải các ngươi không phải cũng chỉ là cái loại gió chiều nào xoay theo chiều đó, không cần biết đúng sai?

Như các ngươi cũng xứng với cái danh tiên nhân?

Các ngươi nói ta chẳng ra gì nhưng nhìn lại xem, các ngươi cũng đâu có ra gì."

Giang Trừng ra hiệu cho thuộc hạ dùng thuốc độc lên người hắn ta, chất độc có màu vàng xinh đẹp có lẽ là chất kịch độc của rắn khi tiếp xúc với không khí lại chuyển thành không màu.

Không biết những kẻ này đã làm những gìMẹ nó đúng là đào hố chôn mình.

Giang Trừng không giết được đến cả tiểu tình nhân của hắn cũng chỉ thương nặng không kẻ nào chết.

Gã ta tưởng rằng chỉ cần cử đội tinh nhuệ đi sử lí sẽ xong việc ai mà ngờ tình nhân kia lại mạnh như thế đã vậy đang dành thế thắng Giang Trừng hắn lại tỉnh lại.

Trước mắt gã ta mờ đi máu ở thất khiếu bắt đầu chảy xuống, cơ thể đau đớn đến từng sợi tóc đau đến hắn sắp bất tỉnh bấy giờ Giang Trừng mới để thuộc hạ cho hắn uống thứ mà hắn kêu là thuốc giải được người của Giang Trừng đảm bảo Nói là thuốc giải cũng không đúng.

Thứ độc này không có thuốc giải, thuốc cho hắn uống chỉ làm chậm quá trình chết đi thôi.

Cũng là có thể kéo dài mạng Liễu Thanh Ca một chút Hắn ta nhìn Giang Trừng khiêu khích nói "ồ cho dù ta đây không ra gì cũng sạch hơn ngươi.

Bây giờ trên người ngươi là cái danh ma tu máu lạnh giết nhiều người còn ta thì vẫn là cái tiên tu bị ngươi hại cả gia tộc chết thảm.

Với lại xem ngươi làm gì được ta?

Cái cơ thể này cũng là ta thâu tóm sai khiến mà thôi.

Tìm được ta rồi giết chết cũng vẫn còn những bản thể khác mà ngươi không ngờ được."

Giang Trừng nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn.

Phải đây chỉ là bản thể của kẻ này.

Hắn ta không khác gì kí sinh trùng bám vào người khác hút khô tuổi thọ của những người đó làm sinh mệnh của mìnhTrước đó Giang Trừng đã đoán ra trước đó nhưng nghe đúng sự thật vẫn là thấy rùng mình Những tên thần quan đó có khi sẽ có hứng thú với cái loại này đi.

Giang Trừng nâng tử điện nhiễm ám khí lên, không kiêng nể quất một đường vào ngay cổ hắn ta.

Thần khí kêu một tiếng bén nhọn chém đứt đầu, kẻ kia chết không nhắm mắt nhưng trên môi hắn ta vẫn có khuynh hướng cong lên như đang cười nhạo Giang TrừngTrở về điện Thái Cực hắn đang nhìn người trọng thương vẫn còn mê man trên giường Giang Trừng nhíu mày cho hắn uống loại thuốc ức chế kia.

Bản thân hắn cần phải mau mau tìm được tên khốn Vũ Văn rồi giết chết hắn ta.

Kẻ này quá phiền phức rồi.

Có lẽ vài người sẽ quyên mất Vũ Văn, cái tên ma tôn làm khó hai người ở mấy chap trước á
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 27


"Giang.

Vãn.

Ngâm không phải bọn ta sợ ngươi mà là bọn ta cho ngươi mặt mũi thế mà ngươi lại dùng tà ma ngoại đạo đi hại con cháu thế gia."

Giang Trừng từ trên mái nhà nhìn xuống hắn cười khinh bỉ không nói gì, tay trái cầm vò rượu tự tay ủ từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Rượu trôi qua yết hầu cay rát.

Hắn nhìn thân ảnh quen thuộc đứng cạnh Lam Vong Cơ bên dưới hắn bỗng bật cười.

Nhớ năm đó hắn cũng là từ dưới nhìn lên, bất lực nhìn hắn ta ngông cuồng.

Bây giờ không biết trong lòng Ngụy Vô Tiện đang là cái tâm trạng gì đây.

Ngụy Vô Tiện đúng thật không biết phải làm sao.

Năm đó hắn ngông cuồng như thế, một mình bản thân hắn giết chết hơn ba nghìn tu sĩ danh môn chính phái cũng không cảm thấy gì nhưng hiện giờ lại khác nhìn Giang Trừng ngồi trên đó không chút mảy may giải thích về việc bản thân làm không chút quan tâm thế sự xung quanh chỉ chăm chăm thưởng rượu ngắm trăng mặc kệ đời Từ đâu một thân ảnh màu trắng hạ xuống cạnh chỗ Giang Trừng đang ngồi, hắn ta thu kiếm nhìn xuống bọn họ rồi quay lại nói với Giang Trừng điều gì đó.

Giang Trừng nghe xong thả vò rượu xuống đứng dậy vỗ đi bụi trên quần áo hắn nói "Hôm nay ta gọi mọi người đến đây không phải để đánh giết lẫn nhau.

Hôm nay Giang mỗ muốn mượn sức mọi người giết chết một ma vương.

Kẻ này nếu còn tồn tại tu chân giới sẽ không yên bình.

Nếu mọi người lo ta thì không cần bận tâm, kẻ kia chết rồi ra tự khắc biến mất."

Một người bên dưới nghe Giang Trừng nói vậy thì cười mỉa mai nói " Giang Trừng ngươi lấy cái gì kêu bọn ta phải tin ngươi đây?"

Giang Trừng nhìn hắn ta xong không thèm trả lời tay trực tiếm bấm quyết, những phiến đá dưới chân các danh môn tu sĩ bắt đầu sáng lên tạo thành một hình trận pháp to lớn sáng rực như cửa quỷ môn quan.

Bầu trời trong veo sáng trăng dần dần bị rạch một đường đỏ như máu.

Những người bên dưới thấy vậy thì hoảng hốt muốn phá trận nhưng trận pháp này không dễ làm ra cũng không hề dễ phá dùng máu phá trận hay dùng linh lực đều bị hút vào trong trận .

Từ bên trong đó một con chó to người đầy máu dần bò ra Ngụy Vô Tiện từ khi thấy nó đã run rẩy chân mềm nhũn lảo đảo muốn ngã được Lam Vong Cơ đỡ lấy.

Đây chính là huyết cẩu một con vật trung thành nhất cõi ma tu, cao hơn năm mét to lớn như toà nhà, trên người mang theo dung nham nóng bừng, chỗ vẫn còn đang bốc cháy ngùn ngụt,không khác gì quái vật từ địa ngục bước ra làm những người bên dưới hoang mang "Giang Trừng ngươi là đang dở trò quỷ gì?"

Trước kia, rất rất lâu.

Tam giới có thể qua lại với nhau, khi đó nhân giới và ma giới gần như đối địch.

Sau này vì quá loạn nên thiên giới quyết định hợp lực tu sĩ với nhân giới phong ấn lại cánh cổng ma giới, nội bất xâm ngoại bất nhập từ đó nhân giới mới được yên ổnMa tu và nhân giới đã tách nhau ra mấy nghìn năm, không ai biết cánh cổng dẫn tới giới Ma ở đâu, cho đến khi Giang Vãn Ngâm hữu duyên đến được chợ quỷ của Hoa Thành.

Lúc đầu hắn còn hoang mang không biết đó là chỗ quái nào, cho đến khi gặp Hoa Thành Hắn biết được thế giới của hắn với thế giới của Liễu Thanh Ca là hai không gian khác nhau.

Nếu như thiên đạo đã kéo hắn đến chỗ Liễu Thanh Ca ắt hẳn đã có an bài.

Hắn không hiểu, cuộc đời Giang Vãn Ngâm hắn từ trước đến bây giờ không được suôn sẻ.

Cha mẹ, sư tỷ chết, Ngụy Vô Tiện chết.

Hắn lên làm gia chủ, một mình gồng gánh cả gia tộc.

Đưa gia tộc thoát khỏi nguy cơ sụp đổ nhưng bù lại, hắn trở thành con người lạnh lùng, tàn nhẫn không một ai nguyện ý ở bên.

Nếu nói hắn chưa từng nghĩ đến cái chết thì thật hổ thẹn.

Mỗi lần hắn nghĩ đến việc giải thoát cho bản thân thì hình ảnh Kim Lăng hiện lên trong tâm trí kéo hắn trở về.

Có thể nói Kim Lăng chính là cọng cỏ cứu mạng hắn, là hi vọng duy nhất trong cuộc đời hắn, là người thân còn sót lại Hắn không thể để tên kia lấy mất những thứ mà hắn liều mạng giữ chặt.

Hi vọng của hắn, thân xác, cơ thể hắn.

Một phân cũng không được động tới.

Ma khí xung quanh hắn có phần hỗn loạn, suy nghĩ vu vơ khiến hắn không hề chú ý đến"Vãn Ngâm."

Giọng nói Liễu Thanh Ca vang lên cắt đứt giòng suy nghĩ hỗn loạn của hắn, bây hắn mới nhận ra tay của mình được bao bọc bởi hơi ấm.Lạ thật, hắn không phải thấp.

Hắn cao gần như ngang ngửa Liễu Thanh Ca.

Tay hắn nhiều năm cầm kiếm đầy chai sạn, to bành nhưng Liễu Thanh Ca cũng không chê thô cứng, cứ như vậy nắm chặt, vùng vẫy cũng không buông "Không cần căng thẳng.

Cũng không cần nghe bọn họ nói, Thương Khung Sơn mạnh lắm" Ý bảo ngươi làm gì thì làm có Thương Khung Sơn bảo kê.

Từ phía sau có người hơi hắng giọng nói "Mặc dù không biết tông chủ định làm gì nhưng mà, hiện giờ Vân Mộng Giang Thị cũng không thể nói là yếu kém."

"Kim gia cũng vậy.

Cữu cữu, người cần gì Kim Lăng sẽ hết lòng làm."

--------

Sr mọi người.

Tôi tồi quá, tôi quyên béng mất sự hiện diện của em nó cho đến khi có bà vô báo like 🥺
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 28


Giang Trừng hắn không rõ, từ khi nào chuyện này lại bắt đầu như vậy.

Từ khi nào ma giáo đã nhuộm đen đất liền nhiều như vậy.

Bọn chúng trà trộn vào từng ngõ ngách, bọn chúng không khác gì người thường, thậm trí trà trộn vào những tông môn nhỏ lẻ ở tu chân giới cùng nhau tu đạo, tu kiếm.

Có lẽ đã rất lâu chăng?

Giang Trừng hắn cũng chẳng nhớ được cuộc chiến nhân ma này bắt đầu như thế nào.

Hắn chỉ nhớ mang máng rằng, trong toà thành khắp nơi đều là xác chết, khắp nơi đều là ma khí khiến cho bầu trời xám xịt, u ám Tiếng than khóc, tiếng oán giận, tiếng trách móc liên tiếp thốt ra chửi bọn họ vô dụng, người tu tiên sao có thể vô dụng như thế?

Giang Trừng hắn biết sao?

Hắn không biết.

Cuộc chiến này trước sau vẫn phải diễn ra theo đúng quy định của thiên đạo.

Nhưng, bọn họ nghĩ rằng hắn khơi mào.

Được thôi, đã vậy hắn cho chúng nghĩ rằng hắn khơi mào vậy.

Bản thân hắn không quan tâmCàng ngày tâm ma của hắn càng mạnh mẽ, thời gian Liễu Thanh Ca độ linh cho hắn cũng càng nhiều, vừa phải độ linh lực vừa phải cảnh giác ma tu đánh tới.

Phải nói Liễu Thanh Ca bây giờ gần như đèn sắp cạn dầu nhưng bản thân hắn lại coi điều đó như không có chuyện gì cả Đến đêm ngày hôm nay, trong khi Giang Trừng đang lơ mơ ngủ Liễu Thanh Ca đã đẩy cửa bước vào trong.

Hắn đặt tay lên ngực Giang Trừng chuẩn bị truyền linh lực vào đan điền y.

Giang Trừng mở mắt nắm lấy tay hắn uể oải nói.

"Liễu Thanh Ca, ngươi không cần phải ép buộc bản thân mình như thế."

Liễu Thanh Ca chớp nhẹ đôi mắt nói "là ta tự nguyện, ngươi không cần áy náy làm gì đâu."

Giang Trừng hơi dịch vào bên trong chừa ra khoảng trống nói

"Ngươi gần như kiệt sức.

Mấy ngày rồi ngươi không nghỉ ngơi được tử tế."

Xong Giang Trừng vỗ vào bên cạnh ra hiệu hắn nằm lênLiễu Thanh Ca cũng không phân vân lâu.

Hắn đứng dậy cởi y phục, chừa lại nội y.

Rửa mặt, sau đó tháo giày leo lên giường.

Tóc Liễu Thanh Ca khá dài, từng sợi chảy xuống vai, xuống eo như thác đổ khiến Giang Trừng nhìn đến ngây người.

Liễu Thanh Ca thật sự rất đẹp, phải nói hắn mang cho mình vẻ đẹp yêu nghiệt, có thể làm cho nam nhân cùng với nữ nhân phải ghen tịHắn nằm xuống, xoay người nhìn lại Giang Trừng.

Liễu Thanh Ca vươn tay chạm vào ngực Giang Trừng.

Hắn vẫn chưa quyên mục đích phải độ linh lực cho người này.

Giang Trừng nắm lấy tay hắn đưa lên môi hôn nhẹ.

Đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Liễu Thanh Ca như muốn ăn thịt hắn.

"Liễu Thanh Ca, có ai nói với ngươi là bản thân ngươi rất biết câu dẫn người khác không?"

Thầm chửi trong đầu một tiếng, Liễu Thanh Ca hắn nắm ngược lấy bàn tay đang nắm tay mình kéo mạnh.

Người kia đang nằm nghiêng liền bị lôi qua nằm trong ngực hắn.

"Vãn Ngâm.

Ngươi đừng có chọc ta nữa, sức chịu đựng của ta có hạn."

Giang Trừng nghe giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai thì cười nhẹ "tại hạ nghe nói Liễu đại thần nghị lực rất tốt.

Đứng trước mấy chục mị yêu khoả thân, vẫn là tàn nhẫn sát phạt."

Liễu Thanh Ca càng ôm chặt lấy hắn, ghé vào tai hắn nói

"Bọn họ là bọn họ.

Ngươi là ngươi.

Giang Vãn Ngâm chỉ cần thở thôi ta cũng thấy quá sức."

Giang Trừng lập tức im miệng.

Hắn vừa được độ linh lực vừa được ôm trong vòng tay ấm áp liền lim dim muốn ngủ.

Mấy ngày nay đối với bọn họ đều quá sức, cuộc chiến nhân ma có thể nổ ra bất cứ khi nào.

Tu chân giới cũng đã hợp lực với nhau bàn kế sách diệt trừ ma tu, thành ra Giang Trừng với Ngụy Vô Tiện hai người có sức mạnh lớn liền cứ như thế được bọn họ kéo cùng phe.

Giang Trừng biết rõ.

Mấy kẻ này chỉ là vì lợi ích của bản thân mà lựa chọn chung thuyền.

Có thể giống như Ngụy Vô Tiện lần trước, khi có thể thì lợi dụng.

Xong rồi liền vứt bỏ.

Vậy nên hắn cũng chẳng nuôi hi vọng gì, sau khi cuộc chiến này kết thúc, hắn sẽ đi khỏi nơi này, coi như trách nhiệm của hắn đã hết.
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 29


Ngày thứ 103 mở trận đánh ma tôn mọi người bắt đầu kiệt sức, tiền tài, lực lượng hao mòn dần.

Kim đan trong ngực Giang Trừng dịu lại được một chút Ngày 178 bách gia đánh úp, nhân lực bên ma tôn mất đi một nửa, bọn họ phải bỏ bốn thành chì rút về sau.

Ngày 206 Bách gia bị đội quân ma tôn đáng úp không kịp trở tay, hơn hai ngàn người chết, gần một ngàn người bị thương, ba trăm người bị thương nặng không rõ sống chết Kết giới của bọn họ lập ra từ đầu trận chiến ma tôn đã phải dè chừng không dám đánh thẳng vào, tại sao đúng lúc kết giới bị khuyết thiếu yếu ớt ma tôn lại bất ngờ đánh úp?

Đã vậy còn đem khá ít người, không sợ bọn họ phản công sao?

Trừ khi có dán điệp bên trong nội bộ.

Nếu không ma tôn cũng chẳng kinh địch đến thế.

Mọi người ai cũng hiểu rằng trong ta có địch nhưng bọn họ dè chừng thế lực phía sau người kia.

Đó là một thành chủ chuyên cung cấp dược liệu trong suốt quá trình đánh ma tôn, hắn ta sớm đã gây dựng được chỗ đúng vững chắc trong đội ngũ.

Nhưng như vậy thì sao?

Hắn là kẻ phản bội, biết là diệt trừ hắn thì sẽ khuyết thiếu về mặt dược liệu nhưng Giang Trừng hắn thà giết, không những giết còn phải giết tất cả những người xung quanh hắn ta.

Tránh cho sau này bọn họ bị chặt đầu từ phía sau giống như Ôn Nhược Hàn trước kia.

Giang Trừng nhìn kẻ vẫn còn thảnh thơi uống nước như mình vô tội, hắn hít nhẹn mắt rồi cười trừ nói "Mục thành chủ vẫn cứ giả vờ không biết?"

Mục thành chủ cười nhẹ nói

"Giang tông chủ, ngài đây là nói đùa.

Ta chính là người viện chợ dược liệu nhiều nhất cho bách gia, sao ta phải làm gián điệp chứ?"

Giang Trừng ngẫm.

Ma tôn hắn ta là cái kẻ điên, nếu như nói hắn gài người vào chơi bọn họ một vố cũng không có oan.

Có thể hắn ta đang cho bách gia cái hi vọng sau đó tàn nhẫn dẫm nát.

Trong cuộc chiến này Giang Trừng hắn mở ra thì chắc chắn phải thắng.

Nếu không hắn có chết cũng là không yên lòng.

Ma khí tụ lại trong lòng bàn tay hắn, nhẹ bùng lên lao về phía kẻ kia.

Hắn ta làm sao cũng không nghĩ đến Giang Trừng sẽ ra tay nên không hề phòng bị mà dính một chưởng của Giang Trừng.

Một chưởng đấy Giang Trừng thật sự có sát ý nên hắn bị đánh bay ra ngoài, ngũ tạng của hắn đã bị thương nặng.

Hắn ta liên tục nôn ra máu, khí chất hắn ta cố giữ từ ngày mới gặp hoàn toàn bị đánh bay sạch không còn chút gì.

Trong mắt hắn nổi lên tia sợ hãi bây giờ hắn biết chắc Giang Trừng sẽ giết hắn không do dự.

Những người xung quanh thấy vậy thì hết hồn.

Không một ai nghĩ Giang Trừng sẽ thật sự ra tay.

Có vài người tiến lên chắn trước người tên chủ thành kia nhưng bị Giang Trừng không do dự hất tung ra ngoài.

"Một kẻ phản bội mà dám lên mặt với ta?

Ngươi đây là lấy cái tự tin đó ở đâu?"

Giang Trừng tiến tới trước mặt hắn như tu la đến lấy mạng.

Hắn ta cả người run lên, miệng liên tục nôn ra máu không ngừng lại được"Nói xem tên ma vương kia cho ngươi cái gì mà ngươi lại phản bội bọn ta?"

Đến khi Giang Trừng lại đủ gần kẻ kia lấy tốc độ đáng kinh ngạc lao về phía Giang Trừng, móng tay người bây giờ đã đổi thành móng quỷ.

Con ngươi Giang Trừng co lại.

Chưa kịp để hắn ra tay Thương Loan đã bay vút đến chém bay cánh tay của hắn ta.

Cánh tay sau đó lấy tốc độ chớp mắt liền mọc ra cái mới, mọi người không khỏi sửng sốt

Giang Trừng cau mày không vui.

"Quả nhiên, hắn đang chơi ta."

Giang Trừng với tên thành chủ lao vào nhau đánh túi bụi.

Tên kia gần như biến thành quỷ hắn ta dùng móng vuốt cấu xé, dùng bản năng để tấn công con mồi, góc áo của Giang Trừng bị con quỷ đó cào dính một chút rách Liễu Thanh Ca nhân lúc Giang Trừng tranh thủ tách ra một chút liền lao vào đẩy con quỷ đấy ra.

Mặc dù con quỷ này sức mạnh ghê gớm nhưng chỉ là săn con mồi theo bản năng, đối với cái loại này Liễu Thanh Ca hắn không một chút khó khăn liền nhanh chóng giết chếtTra kiếm vào vỏ Liễu Thanh Ca tiến lên xem Giang Trừng có sao hay không.

Qua việc lần này hắn thấy tên ma vương này thật sự khó đối phó nếu như không được thì bắt buộc phải đến nhờ Lạc Băng Hà giúp Qua lần này Giang Trừng càng tức giận.

Hắn đi dò soát quanh doanh trại kẻ nào bị phát hiện dính ma khí của Vũ Văn hắn liền không do dự giết chết.

Không riêng gì Giang gia mà những nhà khác cũng có, lần hành động này của Giang Trừng gần như làm phật lòng tất cả gia chủ ở đây.

(Sr mọi người vì ko ra chuyện, mặc dù tôi không đi học đại học nhưng tôi chọn du học nên dạo này tôi khá là bận rộn, đi làm rồi đi học.

Qua nhật rồi ở kí túc của trường.

Tôi ở cùng với 3 người nước ngoài, may là trong lớp có bạn người Việt Nam nên cũng đỡ tủi.

Hazz.

Nghĩ là lại muốn về nước ghê.)
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 30


Giang Trừng lại nằm mơ thấy giấc mơ đó,có người nói chuyện, vẫn là giọng nói đó.Giọng nói đằng xa kia cứ văng vẳng như tiếng chuông chùa bao quát cả quả đồi, giọng nói ấy nói gần cũng không gần kêu xa cũng chẳng xa giống như giọng nói phát ra từ nội tâm chính hắn "Vận mệnh của Liễu Thanh Ca là phải chết.

Mặc dù Thẩm Thanh thu đã cứu thoát hắn một lần nhưng thiên đạo đã định hắn ta nhất định phải chết."

Vẫn là cái suy nghĩ ấy.

Giang Trừng hắn đầu óc tê dại hắn chết đứng tại chỗ.

Liễu Thanh Ca lại là mệnh chết?

Thiên đạo?

Kẻ có cái quyền quyết định mạng sống của một người nào thông qua vài nét bút."

Thiên đạo là kẻ nào" Càng không ngờ đến trước mặt lại xuất hiện một giao diện màn hình kẻ đó nói thiên đạo chính là người tạo ra bọn họ.

Bọn họ thật ra chỉ là trong một quyển sách không hơn không kém bây giờ tác giả muốn bọn họ tách ra, Liễu Thanh Ca phải chết.

Giang Trừng hắn chính là phải cô độc đến cuối cùng.

Vì lí nào lại như thế?

Giang Trừng hắn đây đã mất tất cả.

Cha, nương, sư tỷ, các sư huynh đệ, đến bây giờ Liễu Thanh Ca hắn mới để mắt tới đã nhận được cái báo tử.

Vì lí nào lại như thế?

Giang Trừng hắn đây là cái kiếp gì đây?

Kiếp trước hắn đã diện môn cả nhà thiên đạo đấy à?

Giấc mơ này đã chiếm lấy giấc ngủ của hắn mấy ngày nay.

Lặp đi lặp lại, vẫn câu nói đó, vẫn từng ấy sự kiện đó.

Những hình ảnh sau đó khiến hắn tâm thần không ổn định, ma khí được dịp bạo phát chạy quanh kinh mạch Tỉnh dậy đôi con ngươi của Giang Trừng đổi hẳn thành máu đỏ,cái trán đau nhức lúc đi ngang qua Ngụy Vô Tiện liền làm hắn kinh ngạc đến sững người.

Hơn ai hết hắn biết mắt chuyển đỏ là dấu hiệu hoàn toàn nhập ma.

Giang Trừng hoàn toàn nhập ma.

Kiên định như hắn vậy mà hoàn toàn sa ngã.

Tính tình của Giang Trừng ngày càng không nói đạo lí, không ưa một hai câu liền không thèm nói, hắn không nhượng bộ, đánh cũng không hề nhượng bộ.

Đội quân của Vũ Văn đến đợt nào đều bị hắn đánh cho tan tác, ma khí còn bị hắn hấp thu vào cơ thể làm sức mạnh phản đònVài tháng tiếp theo đó tu chân giới dùng tốc độ nhanh chóng hơn bao giờ hết để chiến thắng đội quân hùng mạnh của Vũ Văn.

Hắn ta bị mọi người quần ẩu một trận, đêna cuối cùng vẫn là không quyên cái tâm ma bên trong người Giang Trừng"Hắn ta hả?

Ta đã nuốt hắn từ lâu lắm.

Hắn chuyển hoá thành sức mạnh của ta từ lâu rồi."

Kẻ kia nhìn Giang Trừng chằm chằm, hắn không tin.

Hắn không tin người hắn yêu lại chết như thế, hắn giống như hồi quang phản chiếu bất ngờ lao lên tấn công Giang Trừng.Lúc sắp bắt được thì từ đâu ra một đạo thân ảnh chắn trước mặt Giang Trừng.

Máu tươi cứ vậy phun ra bắn lên mặt hắn, bả vai bị cả cánh tay xuyên qua rơi thõng xuống trước mặt Giang TrừngGiang Trừng nhanh chóng chém chết tên ma vương kia đỡ lấy thân ảnh trước mặt.

"Ta có thể đối phó, sao ngươi lại lao ra?"

Liễu Thanh Ca ôm lấy bả vai cười nói, không muốn thấy Giang Trừng bị thương, những vết sẹo trên người hắn đã đủ nhiều rồi"....ngu ngốc" sẹo trên người của ngươi chắc ít lắmĐã gọi là ma vương thì không đơn giản là chém chết sẽ xong.

Trước đó bách gia đã lập xong trận chỉ cần cơ thể ma tôn không phản ứng liền kích hoạt hút lấy phần hồn còn sót.

Lần này bọn họ làm còn nghiêm hơn lần Ngụy Vô Tiện.

Chắc chắn rằng không ai có thể triệu được hắn sống lại như Ngụy Vô Tiện.

Quy tắc giới quỷ và ma khác nhau.

Quỷ có thể có bản thẻ, có tro cốt dù diệt bản thể vẫn không thể giết được hắn nếu không hủy tro cốt Nhưng ma lại khác.

Ma có thần hồn, có kim đan.

Phá kim đan hủy thần hồn thì chắc chắn chúng sẽ hồn phi phách tán biến mất không còn.

Nhưng nếu như thần hồn không bị hủy chúng sẽ thành tâm ma, nhập vào thân sác kẻ khác rồi thao túng người đó chiếm lấy thân xác.

Giang Trừng cũng trong trường hợp như vậy nhưng chúng thật sự không ngờ đến một chuyện là qua nhiều năm chịu nhục, ăn đủ những uất hận mà lớn lên, từng vật lộn với tâm ma của chính mình để lên nguyên anh đỉnh, Sao có thể vì một tâm ma nhỏ nhoi chiếm lấy thân xác?

Hắn mặc dù bị ảnh hưởng nhưng gần như là trong tầm kiểm soát của hắn Giang Trừng từ trên đỉnh núi nhìn xuống.

Phía xa kia là bách hia đang chuẩn bị rút quân sau bao ngày mệt mỏi vật lộn với ma vực.

Một đội thì đi sử lí những ma vật còn sót lại sau chiến tranh.

Cánh cửa mở ra hai thế giới cũng đã đến cực hạn dần khép lại.

Liễu Thanh Ca bị đâm xuyên bả vai phải băng bó, nẹp chặt.

Cánh tay phải của hắn được treo lên cổ tránh việc cử động ảnh hưởng vết thương vì thế sinh hoạt hàng ngày bất tiện hơn rất nhiều"A Trừng ngươi về Thương Khung Sơn với ta đi.

Trở về Bách Chiến phong."

"Ta không phải..."

"Chỉ cần ngươi đồng ý Bách Chiến phong sẽ là nhà ngươi. sẽ không có người sợ ngươi mạnh hơn mà ra tay hãm hại ngươi, cũng chẳng có kẻ thấy ngươi đổi tính liền dè bỉu.

Ngươi chỉ là ngươi thôi, chính ngươi là tốt rồi."

Giang Trừng bật cười nhìn Liễu Thanh Ca nói

"Sao bọn họ lại nghĩ phong chủ Bách Chiến phong không biết ăn nói chứ?

Hắn ở trước mặt ta khiến ta siêu lòng phải làm sao bây giờ?"
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 31


"Giang Trừng hắn ta có gan giám giết người trong tông môn tức là hắn đang thách thức tất cả chúng ta.

Các ngươi không đứng lên chống lại hắn cũng đồng nghĩa với việc không coi chúng ta ra gì."

"Tông chủ nói đúng, hắn dám giết người dưới chướng chúng ta khác nào khẳng định chúng ta không làm gì được hắn."

"Trận này nhất định phải đánh.

Đánh cho hắn biết chúng ta không phải quả hồng mềm."

Bách gia vây săn là phụ, bàn kế giết chết Giang Trừng là chính.

Lần này Giang gia là môn phái đầu tiên phản đối.

Bọn họ mặc sự khiêu khích, tự mình vạch kế hoạch phát triển Giang gia.

Kim Lăng cũng là tông chủ không đồng ý, nhưng nội bộ tông môn lại tách ra hai phe.

Hắn đã răn đe rất nhiều lần nhưng chính là vẫn sót lại một vài bộ phận.

Kim Lăng tức giận đặt bút gạch luôn bọn họ ra khỏi bộ phận Kim gia khiến mọi người ngạc nhiên với vị tông chủ hơn hai mươi nàyGiang tông chủ kế nhiệm, hắn ta không phải một kẻ bất tài thứ hắn thiếu chỉ có thực hành.

Kinh nghiệm bao nhiêu năm đi bên cạnh Giang Trừng liền tích cóp đủ.

Giang An nhìn bộ áo bào tông chủ hoa lệ trước mặt lại nghĩ đến sư phụ của mình hiện giờ bị bách gia kêu đánh kêu giết, hắn thở dài mệt mỏi Vừa nghĩ đến người, người lại vừa lúc đi đến.

Giang Trừng ngồi xuống ghế đối diện tiện tay rót cho mình li trà uống một ngụm.

"Ngươi thở dài cái gì?

Vừa mới lên chức tông chủ đã cảm thấy không gánh nổi rồi?"

Giang An nhìn Giang Trừng cầm lên bình trà rót thêm trà vào li của hắn ảo não nói "Sư phụ biết đệ tử không phải phiền lòng về cái đó mà."

Giang Trừng không nói gì, hắn nhìn đệ tử mình dưỡng từ nhỏ đến lớn.

Mới đó đã qua vài chục năm.

Nhanh chóng thật, mới hôm nào còn bị nghiêm khắc dạy khóc đi.

"Lần này sư phụ trở về có việc gì dạy bảo đệ tử sao?"

Giang Trừng cũng không chần chờ liền nói luôn "Lần này đến để nói với ngươi, chuyện này ngươi không cần nhúng tay vào.

Bách gia dù sao cũng rất nhiều môn phái, dù hiện tại Giang gia không ít của cải, địa vị nhưng vướng phải cũng thật phiền phức."

Chưa kịp để Giang An nói thêm Giang Trừng lại ngắt lời"Ta sẽ đến nơi khác sinh sống.

Có thể sẽ không trở về nữa nên ngươi không cần lo bách gia không dung ta."

Giang An có vẻ khá bất ngờ về quyết định của Giang Trừng xong hắn lại không biết nói cái gì cho phải.

Giữ hắn lại thì không được.

Gật đầu thì không nỡ.

"Sư tôn.

Mọi người trong tông môn luôn là người nhà của người.

Bọn họ có thể sợ người nhưng điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

Giang Trừng khựng lại một chút rồi nhìn vị đệ tử mình tâm đắc.

Giang Trừng cười nhẹ đứng dậy vỗ nhẹ đầu hắn nói"Được.

Ta đã biết."

Đúng như Giang Trừng nghĩ, thời gian không lâu sau hắn bắt đầu bị truy lùng.

Không những vậy Liễu Thanh Ca cũng bị truy lùng theo.

Bản thân hắn hiện giờ thương thế còn chưa khoẻ, cánh tay bị chém gần như đứt lìa vẫn được Thanh Dương điều trị cẩn thận, còn đặc biệt dặn dò rằng nếu như không cần cánh tay này nữa thì hắn cứ việc cử động.

Cho chắc chắn cánh tay của hắn còn bị bó lại bằng nẹp cứng ngắc "Như này có phải là hơi nghiêm trọng hay không?"

Thanh Dương nhìn hắn rồi nói"Không.

Tất nhiên là ta không hề nghiêm trọng hoá.

Bình thường ngươi đã coi thường mạng sống rồi.

Nếu như bây thả cái tay này của ngươi ra, chỉ cần một lần sơ ý cái tay này của ngươi phế đi được rồi.

Không phải không đánh nhau được mà là mất luôn cả cánh tay đấy.".

.

.

.Tu chân giới rất nhiều kẻ bắt Liễu Thanh Ca dụ giang trừng ra để báo thù cho các sư huynh đệ đã mất.

Năm đó sau khi đáng chết ma tôn, không ít kẻ quay qua đổ thừa cho Giang Trừng khơi mào cuộc chiến này.

Rất nhiều người chết, phải nói là nghiêm trọng hơn xạ nhật rất nhiềuGiang Trừng biết điều đó nhưng vì bọn họ không giám làm gì hắn nên hắn đã lơ đi coi như không biết.

Nhưng ngày hôm nay mấy kẻ đó dám lấy Liễu Thanh Ca ra để uy hiếp hắn.

Nhìn Liễu Thanh Ca cả người mất sức bị trói ở cây trụ giữa trời nắng nóng, Giang Trừng nheo mắt nguy hiểm nhìn những kẻ bên dưới.

Giang Trừng hắn thừa nhận bản thân không phải một người tốt như Lam Hi Thần.

Mỉm cười với cả tu chân giới.

Hắn là kẻ có thì tất báo, có ơn ắt trả.

Dùng ngón cái xoay chiếc nhẫn ở ngón tay trỏ.

Hắn ung dung nói "Một là các ngươi thả hắn ra

Hai là diệt sạch các ngươi.Mấy người kia thấy thế thì cau mày tức giận.

Hắn vậy mà dám đe doạ bọn họ.

Đúng là không tự lượng sức mình.

"Chỉ một tên mà đầu như ngươi mà dám kiêu ngạo như thế?"

"Ma đầu?

Quá khen.

Ta giờ đây là ma tôn ma giới không phải gia chủ giang gia nên các ngươi biết đấy.

Ta chẳng có thời gian đôi co với các ngươi.

Nhìn đội hình sơ sài này xem.

Kim, Lam Nhiếp ba đại tông môn đều chỉ có lác đác vài kẻ.

Sao các ngươi không thức thời như mấy kẻ bên trên kia?"

Mấy người nhà kia thấy thế thì nghiến chặt răng muốn nói lại thôi.

Giang Trừng thấy vậy thì cười khuẩy nói "Hay là sĩ diện muốn có cái mác diệt ma tôn oà ta đây nên mới tách khỏi môn phải để tới nơi này?"

"Ngươi câm miệng."

"Ồ?

Sao ta lại phải câm?

Miệng ta ta nói.

Không muốn nghe thì biến.

À mà không nói với các ngươi nữa.

Chốt lại một câu, các ngươi có thả người hay không?"

"Ngươi nằm mơ" Sau khi nhận được câu trả lời, Giang Trừng cũng không thèm quanh co bắt đầu điểm quyết.

Ma khí,oán khí ngập trời đỏ lòm một màu máu. những kẻ tu ma chính là những con quỷ.

Trong giới không thiếu những thứ để tu luyện.

Mạnh nhất là dùng tâm ma để tôi luyện, nhưng cách này rất nguy hiểm, có thể tẩu hoả nhập ma bất cứ khi nào.

Bọn họ hiến tế máu thịt của bản thân, để nhận ma khí giống như nhị hộ pháp.

Cơ thể còn mỗi xương trắng quấn trong bọc vải đen, có những kẻ gây ám ảnh với người tu tiên, bọn họ từ mảnh tàn hồn vất vưởng chiếm thân thể người tu tiên làm vật chứa cắn nuốt kim đan tu thành ma đạo.

Cũng có kẻ dùng chính oán hận của bản thân hoá hình, tu luyện ma pháp đến cảnh giới cao.

Giang Trừng lựa chọn cách nguy hại nhất.

Dùng tâm ma để tu luyện, hắn dùng cách này nên ma khí được rót đầy nhanh chóng.

Tâm ma xao động, lúc nào hắn cũng trong trạng thái tôi luyện hồn lực.

Chỉ có hồn lực mạnh mới khắc được tâm ma Giờ đây đứng đầu bọn chúng là tử y nam nhân đứng bên kia.

Đẹp đẽ, lãnh khốc, tàn nhẫn khiến mọi ng kinh sợ
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
.


Mọi người ơi.

Tôi muốn kết chuyện nhưng không biết kết như nào cho nó đỡ đầu voi đuôi chuột 🤦
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 32


Đúng như hắn nói.

Hắn diệt gần như tất cả những kẻ có mặt ngày hôm đó.

Vết xe đổ của Ngụy Vô Tiện hắn cũng vừa đi vào.

Nhìn bãi chiến trường toàn xác người la liệt.

Máu trôi xuống dòng suối gần đó nhuộm đỏ cả một đoạn suối dài.

Giang Trừng ôm Liễu Thanh Ca lên kiểm tra xem tình trạng của hắn.

Thấy Liễu Thanh Ca không bị thương thêm thì thở dài an tâm "Giang Trừng ngươi..."

Giang Trừng nghe thấy giọng nói thì sững lại, nhưng hắn cũng chỉ hơi ngừng một khắc rồi cũng bình thường trở lại.

Ôm Liễu Thanh Ca lên, hắn muốn xoay người rời đi thì bị Ngụy Vô Tiện chặn lại.

"Ngươi trả lời ta vài câu hỏi.

Năm đó ngươi dụ Ôn gia có từng hối hận hay không?"

Giang Trừng thiếu kiên nhẫn vặn hỏi lại.

"Vậy Ngụy Vô Tiện.

Ta hỏi ngươi năm đó ngươi thức ngày đêm mổ đan cho ta có từng hối hận hay không?"

Ngụy Vô Tiện không chần chừ liền lắc đầu.

Giang Trừng thấy thế thì lách qua người hắn nói

"Ngươi cũng đã có câu trả lời rồi thì cần gì hỏi ta?"

Ngụy Vô Tiện nhanh tay kéo Giang Trừng lại nói "Mấy hôm trước ta có gặp một người.

Hắn tự xưng là bạn của ngươi.

Hắn nói, nếu như sau này tu chân giới không dung ngươi nữa thì dùng truyền tống trận pháp đưa ngươi trở về Thương Khung Sơn."

Thương Khung Sơn là ở chỗ nào?"

Giang Trừng nhăn mày.

Đúng rồi, mấy năm nay hắn nhiều lần muốn điều tra những nước thân cận có hay không Thương Khung Sơn phái, nhưng vì vài lí do nên vẫn là chưa từng điều tra.Ngụy Vô Tiện thấy hắn cau mày suy nghĩ thì nói tiếp "Ta điều tra được, Thương Khung Sơn phái là môn phái đứng đầu ở phía Bắc đại lục.

Cách đây rất xa hiện giờ được tông chủ là Nhạc Thanh Nguyên, và mười hai phong chỉ đạo.

Vì cách đây rất xa nên chúng ta không biết đến bọn họ."

Giang Trừng nhướng mày.

Tức là hắn không phải xuyên qua thời không khác mà là bị truyền tống từ chỗ này đến chỗ kia.

Thế mà cái tên Lạc Băng Hà kia lại lừa hắn, nói như đúng rồi.

Cái gì mà thời không không đồng nhất Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu hai người bọn họ đang ngồi uống trà với nhau thì thấy lạnh gáy.

Không trách được Thẩm Thanh Thu.

Vì hắn đã từng chứng kiến Lạc Băng Hà Nguyên tác xuyên đến, nên điều đầu tiên hắn nghĩ chính là Giang Trừng cũng xuyên đến.

Sau này lúc Thanh Dương dùng truyền tống đến trỗ Giang Trừng hắn mới ngớ ra nhưng tưởng rằng Giang Trừng cũng biết việc đó nên hắn chỉ nói, bản thân có đủ năng lực để truyền tống đến chỗ này.

Ai cũng không ngờ bọn họ lại nghĩ đến hai trường hợp khác nhau.

"Ta đã tập hợp vài người có linh lực thịnh đến đây để làm truyền tống trận.

Trận này mất khá nhiều linh lực nhưng ngươi đừng lo.

Tất cả đều là người nhà cả.

Tu chân giới phía kia ngươi cứ mặc kệ.

Bọn hắn tự làm tự chịu."

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện cắm cúi vừa vẽ trận vừa nói.

Hắn bất giác mở miệng.

"Sư huynh..."

Nói xong hắn liền nghẹn lại.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy cũng run tay.

Xong không thấy Giang Trừng nói tiếp hắn cũng không phản ứng, hắn tưởng rằng bản thân chính là nghe nhầm thôi "Tết đoan ngọ ngươi trở về Giang gia chơi đi.

Có thể sư tỷ nhớ ngươi rồi."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.

Có chết Ngụy Vô Tiện cũng muốn về Vân Mộng, nhưng hắn không dám, sau khi hiến xá trở về hắn không dám.

Xong sau vụ làm loạn ở từ đường Vân Mộng lại càng không dám.

Giang Trừng người này vẫn là đứa trẻ năm đó, độc miệng nhưng tâm mềm.

Chỉ là cuộc sống này quá hà khắc khiến hắn phải mạnh mẽ, sắc bén như một lưỡi kiếm "Được.

Đến lúc đó ta sẽ trở về."

Giang Trừng tiếp tục hỏi

"Sao năm đó ngươi lại chọn tu quỷ đạo?"

Ngụy Vô Tiện lần này bị hỏi dù có hơi sượng nhưng vẫn chọn lựa trả lời thật lòng.

Hắn nói "Năm đó sau khi xuống núi ta bị Ôn cẩu bắt lại.

Chúng muốn hủy đan ta nhưng thấy ta không còn nên bọn chúng ném ta vào Loạn tán cương.

Trong loạn tán cương ta chỉ còn suy nghĩ phải trở về.

Ta chưa thể bảo vệ Giang gia cũng như ngươi và sư tỷ.

Ta không thể để ngươi một mình chống đỡ, một mình đối đầu với mấy lão cáo già kia.

Nhưng sau khi xạ nhật kết thúc ta liền không dám trở về.

Ta sợ rằng ngươi và sư tỷ sẽ biết ta bị quỷ tha hoá đổi tính đổi nết.

Sợ hai người sẽ trách ta, còn sợ sư huynh đệ trên trời nói ta không tiền đồ nên bắt đầu chạy trốn hiện thực.

Sau đó ta gặp được Ôn Tình, lấy lí do nàng từng cứu chúng ta mà đi theo nàng.

Không gì hết, ta chỉ sợ một ngày nào đó bản thân mất kiểm soát lúc đó liền không thể cứu vãn.

Sau này thì chuyện cũng không thể cữu vãn.

Tất cả đều lệch khỏi kế hoạch."

Quyệt đi giọt nước mắt trào ra Ngụy Vô Tiện vẽ nốt trận pháp còn dang dở.

Người tự xưng là bạn của Giang Trừng kia là người không tầm thường chút nào, mình hắn có thể truyền tống Giang Trừng đi nhưng hắn lại nhờ Ngụy Vô Tiện đây, giúp hai người bọn họ gỡ cái nút thắt trong lòng.

Giang Trừng suy nghĩ thật lâu, bảo sao năm đó lên Loạn tán cương dùng mọi kế mà vẫn không thể kéo hắn về.

Thì ra là do vậy.

Chỉ trách năm đó hắn chưa đủ chính chắn, chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ người thân còn lại của mình.

Đến cuối cũng vẫn là một mình một đường mà bước đi.
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 33


"lại mơ thấy ngày hôm đó?"

Giang Trừng đường người kia ôm trong ngực thì lười biếng dụi vào ngực hắn.

Chuyện sảy ra đã qua mười mấy năm nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn mơ đến.

Năm đó Giang Trừng đi bỏ lại đống hỗn độn không biết Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện giải quyết như thế nào Liễu Thanh Ca ôm hắn càng chặt, cúi đầu cọ mũi vào cổ hắn nói "Hay là chúng ta trở về thăm bọn họ?

Có lẽ họ cũng nhớ ngươi.

Đi âm thầm chút là được rồi.

Với lại dùng thời gian này đi du sơn ngoạ thủy luôn" Giang Trừng nhìn hắn xong chần chừ gật đầu.

Dù sao hắn cũng muốn xem Kim Lăng tiểu tử đó hiện giờ thế nào rồiNói liền làm, hôm sau hai người bọn họ thu dọn đồ đạc rời khỏi Bách chiến phong.

Vừa đi vừa khám phá đến khi đặt chân tới đất Vân Mộng đã là hai tháng sau.

Vân Mộng giờ đây náo nhiệt hơn rất nhiều, nhà cao cửa rộng, không lo lắng tiền bạc nên ai nấy đều có khuôn mặt hạnh phúc.

Giang Trừng gật đầu hài lòng, vị đệ tử này không làm hắn thất vọng.

Vân Mộng nhiều sông ngòi, không thể nghi ngờ rằng đây là vùng đất lí tưởng để trao đổi hàng hoá. hai bên đường ầm ĩ đầy tiếng cười đùa vui vẻ.

Giang Trừng mặc thường phục, đầu đội đấu lạp, thong thả bước đi.

Đến trước quầy bán đồ chơi, hắn cúi người xem vài mẫu mã mới mà trước đây không có.

"Ông chủ ta muốn mua cái này."

Giang Trừng nghe tiếng trẻ con thì quay lại nhìn.

Hắn hơi nhướng mày vì nhóc khá giống Kim Lăng hồi nhỏ.

Đứa trẻ nhìn thoáng qua tầm năm, sáu tuổi.Hai má bầu bĩnh, buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng hồng mịn màng, trên trán điểm một nốt chu sa đỏ chói.

Trên người khoác Giang gia giáo phục nhưng bên hông lại đeo lệnh bài Kim Gia.

Thằng nhóc thấy có người nhìn mình thì quay lại hỏi "Ngươi quen ta sao?"

Giang Trừng nụ cười càng sâu, ngồi xuống bên cạnh đứa nhóc nói "Nếu như không quen liền không được phép nhìn sao?"

Nhóc con thấy hắn hỏi vậy thì lắc đầu nói "Không phải.

Chỉ là ta thấy ta không có gì mà ngươi phải nhìn bằng ánh mắt hiếu kì cả."

Giang Trừng cười lớn.

Hắn thấy tên nhóc này nhỏ đã vậy, lớn lên sẽ là một người không tầm thường.Lấy được thứ bản thân muốn, cậu nhóc liền chào tạm biệt rồi xoay người bước đi.

Giang Trừng và Liễu Thanh Ca phía sau cũng theo nhóc quan sát Cậu nhóc đến trước một cô gái bé nhỏ đang khóc nói "Muội đừng khóc nữa.

Chúng ta chở về Giang gia, phụ thân và mẫu thân đều đang ở đó chờ."

Cô bé nghe vậy thì khóc càng lớn, vừa khóc vừa nói"Huynh nói dối.

Chúng ta đi lạc cả canh giờ rồi, bây giờ biết đường nào mà tìm?

Lần sau ta sẽ không đi chơi với huynh nữa."

Cậu nhóc thấy thế thì thở dài đảm bảo với cô bé sẽ đưa cô bé về an toàn.

Hai đứa nhóc đi phía trước, Giang Trừng và Liễu Thanh Ca đi phía sau.

Giang Trừng đã đoán được thằng nhóc kia là ai nhưng hắn vẫn âm thầm đi phía sau quan sát xem nhóc định làm cái gìĐi khá lâu, đến khi cô bé kia nín khóc thì phía trước bắt đầu vắng người.

Giang Trừng đi phía sau thấy có hơi không ổn lắm.

Lúc này cậu bé kia quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt hắn nói "Tại sao hai người lại đi theo ta?

Đây là địa bàn Vân Mộng giang thị, chỉ cần ta ném pháo sáng họ sẽ lập tức đến đây.

Ngươi không phải là người ngu ngốc muốn chọc vào Kim Giang hai nhà đúng chứ?"

Giang Trừng nhướng mày, tiểu tử này được đó chứ.

Hắn cười khẽ, đứa trẻ này năm đó đầy tháng hắn có đến chúc mừng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã được mấy tuổi rồi.

"Nhóc con, ngươi dun ta đến chỗ này không sợ ta bắt cóc à?

Nơi hẻo lánh như vậy."

Thằng bé nhìn hắn xong chỉ về một phía nói

"Cha ta và thúc thúc ở ngay bên kia ngươi thử động tay động chân xem."

Giang Trừng nhướng mày tiến lại chỗ cậu nhóc túm lấy gáy áo nhấc lên, hắn kẹp nhóc con bên hông tiến về phía trước nói"Đâu?

Cha ngươi và thúc của ngươi đâu?

Gọi bọn họ ra xem có dám làm cái gì ta hay không?"

Nhóc không ngờ người này thật sự dám động chân động tay nên mất một lát mới hồi thần.

Nhóc đỏ mắt quát "Ngươi dám...mau bỏ ta xuống.

Cha tên này bắt nạt ta."

Sau khi giọng hét kinh thiên động địa được cất lên, bên cạnh Giang Trừng xuất hiện một người với y phục màu vàng kim lấp lánh, một người y phục màu tím đậm bí ẩn.

"Ngươi là kẻ.....

Cữu Cữu.

Người trở về rồi."

Kim Lăng vui mừng ôm trầm lấy Giang Trừng.

Lâu lắm rồi anh mới gặp lại cữu cữu.

Giang Trừng đáng giá hắn từ trên xuống dưới, mặt mày sáng sủa.

Đúng là nam nhân lấy được vợ khác hẳn, trưởng thành hơn nhiều.

"Cái tên Lam Tư Truy kia đâu?

Sao không đi cùng ngươi?"

Giang Trừng hỏi.

Nói đi nói lại thì hắn khá là không ưng mối hôn sự này, ai cũng được tại sao cứ phải người Lam gia mới chịu cơ chứ??

"A Nguyệt hắn có việc phải làm ở Lam gia nên vừa trở về sáng hôm nay.

Tối hắn sẽ đến Vân Mộng tham gia hội đêm cùng chúng ta."

Giang Trừng gật đầu đã biết xong ôm tên nhóc kia hướng Giang gia mà đi.

Sắp hoàn r mà tự dưng lười ngang (⁠人⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠)
 
Ngươi Là Của Ta(Liễu- Trừng)
phần 34


Tên nhóc kia thì giãy dụa muốn thoát bị Giang Trừng ôm lấy cười ha hả.

Kim Lăng từ phía sau nhìn hai bọn họ thầm nghĩ Giang Trừng lần này chọn vì bản thân mà sống rồi.

Hắn có thể sảng khoái mà cười như thế.

"Ngụy Vô Tiện có đến không?"

Kim Lăng gật đầu trả lời hắn.

Từ sau khi Giang Trừng đến Thương Khung Sơn thì thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện có trở về thăm Giang gia thắp hương cho cố nhân.

Mối quan hệ hai nhà Lam Giang cũng dịu đi rất nhiều, Giang Trừng ôm nhóc con kia về nhà, những đệ tử Giang gia đi theo hắn từ năm thành lập lại Giang thị bây giờ cũng đã là thành viên trong đội ngũ sư tôn nhiều kinh nghiệm.

Bọn họ thấy Giang Trừng trở về thì vui vẻ chào hỏi."

Tông chủ, người trở về rồi."

Giang Trừng cười phất tay nói bây giờ hắn không phải tông chủ.

Hắn bây giờ chỉ là Giang thiếu chủ trở về thăm nhà mà thôi.

Tối ngày hôm đó Liễu Thanh Ca như gặp kiếp nạn, hắn được người nhà Giang gia mời hết li này đến li khác, mặc dù người tu tiên không biết say là gì nhưng vẫn khiến hắn sợ rượu.

Tàn tiệc, trở về phòng hắn gục vào vai Giang Trừng nũng nịu "Người Giang Gia thật đáng sợ quá đi.

Vãn Ngâm, bọn họ vẫn còn thù ta vụ dẫn ngươi về Bách Chiến Phong.

Ngày kết hôn cũng vậy, bọn họ chuốc say ta , tí thì hỏng đại sự."

Giang Trừng bật cười xoa đầu hắn.

"Liễu đại thần, hình tượng của huynh sụp rồi kìa.

Vị Bách Chiến phong phong chủ rời núi lấp bể đâu rồi?"

Liễu Thanh Ca cắn nhẹ vào vai Giang Trừng lí nhí nói không biết.Hắn công nhận vào khoảng năm, sáu năm trước, khi chưa gặp gỡ Vãn Ngâm.

Bản thân hắn vốn tính tình lạnh lùng, không quan tâm tình cảm yêu ghét.

Năm đó lật tung Huyễn Hoa Cung đòi xác Thẩm Thanh Thu cũng vì hắn quan niệm rằng, người của Thương Khung Sơn chết cũng phải chôn ở Thương Khung Sơn nên không chịu nghe khuyên ngăn, cứ thế như thiêu thân lao vào không sợ chết.

Thêm cả lần bước một chân vào quỷ môn quan, Mộc Thanh phương và các thái y nổi tiếng phải tìm hàng trăm phương thuốc mới vớt được cái mạng của hắn về thì hắn cũng biết bản thân cần phải cố gắng hơn trước rất nhiều nếu muốn bảo vệ những người hắn yêu.Liễu Thanh Ca như đứa trẻ to xác dụi đầu vào hõm vai Giang Trừng "Hình tượng gì gì đó ta mặc kệ.

Vãn Ngâm, ta muốn đi ngủ, ngươi đừng đọc sách nữa có được không?"

Giang Trừng cười khẽ xoa đầu hắn nói được.

Hai người bọn họ cả đêm say giấc mặc kệ luôn hai kẻ đang rình rập nóc nhà người khác kia.

Ngụy Vô Tiện nhăn mặt mũi quay qua hỏi Lam Vong Cơ đứng bất động bên cạnh "Vong Cơ ca, sao bọn họ không làm gì hết thế?

Thứ ta muốn coi đâu phải cái cảnh này?"

Lam Vong Cơ mĩm môi thành đường thẳng nói với hắn "Đừng ở đây nữa, chúng ta mau trở về phòng."

Ngụy Vô Tiện như hiểu được ý tiếp theo hắn muốn nói liền ha ha giả nai cười.

"Hàm quan quân chuyện mỗi ngày đó có thể gác qua ngày mai không?

Hôm nay..."

Còn chưa có để hắn nói hết, Lam Vong Cơ đã ôm hắn lên khing công trở về phòng Liễu Thanh Ca trong này thù thầm vô tai Giang Vãn Ngâm nói "Ngụy Vô Tiện hắn ta không có liêm sỉ.

Hừ"Giang Trừng bật cười thành tiếng nói

"Hắn bị phu quân đem về phòng mỗi ngày rồi."

Nói xong Liễu Thanh Ca liền ngóc đầu dậy nói.

"Ta cũng muốn mỗi ngày,Vãn Ngâm."

Giang Trừng ném cho hắn hai chữ mơ đẹp rồi quay qua phía bên kia kéo chăn liền đi ngủ.

Liễu Thanh Ca thấy đàm phán thất bại thì cũng liền thôi, hắn ôm lấy eo Giang Trừng dựa vào lưng hắn ngủ.

Một đêm không mộng thẳng đến bình minh.

Mình kết truyện ở chỗ này nhé.

Có thể nói kết hơi nhạt nhưng mà mình hết ý tg mất r.🙇 sorry.

Dạo này mình đi làm với đi học ấy nên lú lắm.

Ra truyện lâu nhiều lúc còn quyên mất bản thân vẫn còn viết bộ này í.

À mà mình đang viết một bộ cũng liên quan đến Giang Trừng nhưng thêm một nhân vật không phải trong tuyến nhân vật của Mạc hương vô.

Mọi người nếu có hứng thú thì vô trang mình đọc nha

Đây nè, chính nó đó.

Mọi ng có hứng thú thì vô đọc nha.

Iu mọi người.
 
Back
Top Bottom