Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 10: Chương 10



Chỉ riêng việc ta đang trong hoàn cảnh như bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng Lục gia từ hôn với ta rồi chọn một lương phối khác mới là lựa chọn tốt nhất. Vậy mà hắn lại kiên trì muốn cưới ta, hơn nữa còn cho ta vị trí chính thê.

Cũng chính vì vậy, ta mới có thể thản nhiên đề cập đến chuyện này, nếu đổi lại là người khác trong Lục gia, món nợ ít ai biết đến kia chỉ sợ sẽ không bao giờ đòi lại được.

“Hầu gia ngài rất tốt, chỉ là người sống cũng không thể sống vì người đã khuất mãi được.” Ta mỉm cười với hắn. “Từ hôn rồi, cũng không cản trở Hầu gia tìm một lương duyên khác.”

“Ta không...”

Lục Vân Trì còn chưa nói hết câu, đã bị một tràng cười đùa rộn ràng náo nhiệt cắt ngang.

Trên con đường nhỏ lúc nãy chúng ta đến đây, bảy tám vị tiểu thư vận y phục lộng lẫy đang cùng nhau đi tới.

Đi ở phía trước chính là Tam tiểu thư Trương gia và đích thứ nữ Thịnh gia, Thịnh Vô Hạ.

Sắc mặt của Thái Vân và Vân Thư đầy vẻ bất lực.

So với hôm trước khi ta thoáng nhìn nàng ta trên xe ngựa lúc hồi kinh, hôm nay, lúc này sau khi được trang điểm tỉ mỉ, Thịnh Vô Hạ càng thêm rực rỡ, ngay cả con gái của Lễ Bộ Thị Lang vốn nổi danh xinh đẹp cũng không thể lấn át được phong thái của nàng ta.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta liếc mắt nhìn qua, trông thấy Lục Vân Trì đang chăm chú nhìn Thịnh Vô Hạ, không hề chớp mắt.

Trong lòng ta thầm nghĩ: Quả nhiên là một đôi xứng lứa vừa đôi, chẳng trách kinh thành lại có những lời đồn như thế.

"Vân Trì ca ca!”

Ngay khi vừa nhìn thấy Lục Vân Trì, ánh mắt Thịnh Vô Hạ đã lập tức sáng lên, bất cứ ai cũng có thể nhận ra tình cảm sâu đậm của nàng ta dành cho hắn.

Nhân lúc bọn họ chưa đến gần, ta hạ giọng nói khẽ một câu: “Uyển Thanh ở nhà chờ tin tốt từ Hầu gia.”

Ta tin rằng Lục Vân Trì sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn, cũng sẽ không chiếm đoạt tài sản của mẫu thân ta.

Sau khi nói xong lời này, ta nhấc chân rời khỏi đình, hướng về phía nhóm người vừa tới.

“Là biểu tỷ sao?”

Vừa nhìn thấy ta, Thịnh Vô Hạ đã lập tức lên tiếng chào hỏi trước.

Nàng ta cong môi lên, nở ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời mùa xuân nhưng dù nụ cười ấy tươi tắn đến đâu, ta vẫn cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn ta mang theo chút gì đó kỳ lạ.

Không phải khinh miệt cũng chẳng phải thương hại, mà là một loại thăm dò và hoài niệm rất khó hiểu, thật sự giống như đang nhìn một người đã chết.

Ta siết chặt cánh tay đang nổi da gà của mình, nhẹ nhàng cong khóe môi, đáp lại bằng một nụ cười khách sáo: “Thịnh nhị muội.”

“Biểu tỷ đến khi nào vậy? Vừa rồi ở trong đình, sao muội không nhìn thấy tỷ?” Thịnh Vô Hạ vừa nói vừa nhanh chóng bước lên trước, thân mật tới gần bên cạnh ta, có chút nũng nịu khẽ lắc lắc cánh tay ta

Nàng ta nhỏ hơn ta tròn bảy tuổi, lúc này đang ở độ tuổi xuân thì, lại có một khuôn mặt xinh xắn khiến người ta yêu mến, trông rất đáng yêu, dễ khiến người khác thương tiếc.

Ta không chút biểu cảm rút cánh tay mình về, nhẹ vuốt lọn tóc rủ bên thái dương, nhẹ nhàng đáp lại: “Chỉ là đi dạo một chút thôi, không ngờ lại gặp được Hầu gia ở đây, nên chúng ta trò chuyện vài câu.”

Nói xong, ta quay đầu nhìn về phía Lục Vân Trì. Hắn vẫn đứng trong đình, hoàn toàn không có ý định bước qua.

“Biểu tỷ và Vân Trì ca ca nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm vài câu thôi.” Ta mỉm cười lắc đầu, nhìn quanh những gương mặt tò mò đang dõi theo, rồi vỗ nhẹ lên tay Thịnh Vô Hạ: “Các ngươi đi chơi đi, ta hơi mệt, không đi cùng mọi người được.”

“Vậy cũng được.”

Thịnh Vô Hạ trông có vẻ hơi tiếc nuối nhưng cũng không tiếp tục cố chấp nữa.

Lúc này, Lục Vân Trì từ trong đình bước ra nhưng hắn dường như không có ý định đi cùng bọn họ, mà trực tiếp rẽ sang một hướng khác rời đi.

Thịnh Vô Hạ thấy vậy, lập tức có chút sốt ruột, vội vàng bước lên định đuổi theo, vô tình va vào người ta.

Ta không đứng vững, cả người lảo đảo, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, cả người ngã nghiêng về một bên. Điều tệ hơn là, Thịnh Vô Hạ cuống quýt muốn kéo ta lại nhưng lại vô tình giật rơi tấm khăn che mặt của ta.

Một mảng đỏ lớn trên nửa mặt phải của ta lộ ra, ngay lập tức, trong rừng trúc vang lên những tiếng kêu khe khẽ và những hét kinh ngạc.

Thịnh Vô Hạ giật mình sửng sốt, bị dọa sợ đến hai chân như đóng đinh tại chỗ. Vài giây sau, nàng ta mới vội vàng cùng nha hoàn chạy đến đỡ ta dậy.

“Biểu... biểu tỷ...”

Vân Thư đứng cách đó không xa chứng kiến cảnh này, trong mắt như sắp bốc lửa.

Trong lòng bàn tay ta truyền đến cảm giác đau rát, vết thương bị viên đá sắc cạnh trên mặt đất cứa vào bắt đầu rỉ m.á.u nhưng lúc này, ta không còn lòng dạ nào để ý đến cơn đau. Sau khi được mọi người đỡ dậy, ta vội đưa tay che mặt, nhìn về phía Thịnh Vô Hạ, định tìm lại khăn che mặt vừa bị kéo rơi.

Thịnh Vô Hạ hoảng hốt, bàn tay trống không, vẻ mặt đầy bối rối.

Ngay khi ta còn đang sốt ruột, một bàn tay to lớn, lòng bàn tay mang theo đầy vết chai sạn vươn đến trước mặt ta: “Cho nàng.”

Là giọng của Lục Vân Trì.

“Cảm ơn.”

Ta nhận lấy khăn che mặt, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhanh chóng đeo lại. Khi ngước lên, ta liền bắt gặp ánh mắt âm trầm của Lục Vân Trì, không phải dành cho ta, mà là dành cho Thịnh Vô Hạ.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 11: Chương 11



Thịnh Vô Hạ cúi thấp đầu, hai tay vô thức xoắn vào nhau, trông giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang cầu xin tha thứ. Nàng ta khẽ ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn hắn.

“Xin lỗi, muội thật sự không cố ý.”

“Người mà ngươi nên xin lỗi là ta sao?” Giọng của Lục Vân Trì lạnh lẽo cứng rắn giống như một tảng băng.

“Biểu tỷ, xin lỗi, muội thật sự không phải cố ý.”

Có phải cố ý hay không, ta không biết.

Nhưng lúc này, ta cũng không muốn nói nhiều.

Vân Thư từ xa gấp gáp chen qua đám đông, nắm lấy tay ta, lo lắng kiểm tra.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Người không sao chứ?”

Lục Vân Trì nhìn về phía lòng bàn tay của ta, nơi vết thương kéo dài đang không ngừng chảy ra m.á.u tươi, lông mày hắn nhíu chặt lại.

“Trong phủ ta có Ngọc Lộ cao thượng hạng, Giang tỷ tỷ mau theo ta, đừng để lại sẹo.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Lúc này, Tam tiểu thư Trương gia, với tư cách là chủ nhà, cuối cùng cũng như bừng tỉnh khỏi cơn sửng sốt, vội vàng nắm lấy cánh tay ta, nhanh chóng lên tiếng chen vào.

7

Trên đường về, Vân Thư nhìn vết thương trong lòng bàn tay ta, gương mặt đầy vẻ xót xa nhưng vì có Giang Uyển Miên ở đó, nàng ấy cũng không tiện nói nhiều.

Giang Uyển Miên nhìn chằm chằm vào vết thương của ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc, ỷ vào bản thân vẫn còn nhỏ tuổi, nàng ấy hỏi ta mấy câu.

Ta không muốn giải thích nhiều, tùy tiện đáp qua loa vài câu, kết quả chỉ đổi lại một gương mặt phồng má giận dỗi. Vừa xuống xe, đã thấy nàng ấy chạy vụt đi, chắc là định mách với Đại bá mẫu rồi.

Đúng là chẳng giữ được bình tĩnh chút nào, mọi thứ đều viết hết lên mặt.

Đây mới đúng là trẻ con.

Không giống như Thịnh Vô Hạ.

...

Chuyện ở phủ Học sĩ cũng không giấu được bao lâu, gần như ngay hôm sau, tin đồn về việc ta và Lục Vân Trì “gặp gỡ riêng tư” đã lan truyền ầm ĩ.

Chẳng mấy ai tin rằng giữa ta và hắn có tư tình, phần lớn mọi người vẫn cho rằng Lục Vân Trì là muốn gặp t từ hôn.

Mà việc ta làm mất khăn che mặt, để lộ khuôn mặt thật vào ngày hôm đó cũng bị đồn thổi thành chuyện ma quỷ, nghe nói đã dọa không ít quý nữ nhà quan lớn sợ hãi khóc thét, khiến bọn bọn họ cả đêm mất ngủ.

Con người ấy mà, ai chẳng thích nghe chuyện bát quái, nhất là mấy chuyện nam nữ ân oán tình thù như thế này.

Vân Thư đi ra ngoài mua thức ăn, trở về với một bụng đầy tức giận.

“Sao thế? Tức giận đến mức này à?”

Ta một tay cầm kim thêu, một tay đẩy cửa sổ ra, nghiêng người nhìn ra ngoài.

“Tiểu thư, bên ngoài người ta đồn đại quá quắt lắm!” Vân Thư nặng nề đặt giỏ thức ăn xuống bàn “rầm” một tiếng: “Từ hôn thì từ hôn, lại còn lấy dung mạo của tiểu thư ra giễu cợt, nói cái gì mà... cái gì mà...”

Nói đến đây, nàng ấy đột nhiên nghẹn lại, chỉ tức giận phồng má lên.

“Cái gì mà là cái gì?” Ta thản nhiên tiếp tục hạ kim, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái.

“Không có gì, cũng chỉ mấy lời nhảm nhí thôi.”

“Nhảm nhí gì? Nói đi, lâu rồi ta không ra khỏi cửa, cứ nói cho ta nghe một chút đi.”

“Bọn họ nói, với dung mạo của tiểu thư, đừng nói là Hầu gia, có đem tặng không cho bọn họ, bọn họ cũng không... thèm.”

Vân Thư ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra.

Nghe xong, ta không nhịn được mà bật cười.

Nếu chuyện ngày hôm đó người từ hôn không phải là Lục Vân Trì mà là ta bị truyền ra thì không biết có bao nhiêu người sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm đây.

“Đem tặng không cũng không thèm”, loại nam nhân có thể nói ra những lời này, có lẽ cũng chẳng có bản lĩnh gì, cho nên mới phải lấy dung mạo nữ nhân ra làm trò cười, như thể làm vậy có thể khiến bản thân trở nên cao quý hơn.

Những kẻ tầm thường lại tự tin đến nực cười.

“Thôi nào, đừng tức giận nữ, tức giận với mấy kẻ chẳng ra gì này không đáng đâu. Bọn họ chẳng qua chỉ đang đợi xem trò vui, đợi tin từ hôn thôi mà. Có gì ghê gớm chứ? Quan trọng là chúng ta được lợi mới là thật.”

“Tiểu thư, người nói xem, Hầu gia có thực sự từ hôn không? Đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”

“Hắn sẽ tới thôi.” Ta nhún vai, ngẩng đầu nhìn cánh chim lướt qua bên ngoài cửa sổ: “Dù sao ta cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào để hắn không từ hôn cả.”

...

Thế nhưng, thư từ hôn của Lục phủ còn chưa đến, thứ đến trước lại là một cặp ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên cùng với đủ loại gấm vóc, vàng bạc, trâm cài mà Quý phi nương nương ban tặng.

Có thể nói, kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân đắm chìm trong tửu sắc mà phá sạch gia sản, ta chưa từng được thấy những thứ quý giá như vậy trong nhà nữa.

Đáng lý ra, nhận được những thứ này phải là chuyện đáng vui mừng.

Khi Quý phi nương nương sai cô cô đắc lực nhất bên cạnh dẫn theo cung nữ đến truyền khẩu dụ, Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu cùng mấy người con của họ đều nhìn chằm chằm vào đống đồ ban thưởng, đến mức hai mắt suýt dán chặt vào đò.

Không phải vì bọn họ kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy đồ tốt.

Mà là vì ý nghĩa ẩn chứa trong những món đồ này.

Quý phi nương nương đã ra tay.

Nghĩ cũng phải, con trai ruột của Quý phi nương nương là Ngũ hoàng tử chỉ nhỏ hơn Tam hoàng tử dưới gối Hoàng hậu ba tuổi, y là người thông minh, quyết đoán, gần đây lại liên tiếp lập được công lao, so với vị Tam hoàng tử trầm ổn trưởng thành kia lại càng được Hoàng thượng sủng ái hơn.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 12: Chương 12



Y không phải không có cơ hội tranh đoạt ngai vàng.

Lục Vân Trì lần này xuống phía nam điều tra, đã tra ra một loạt quan lại tham ô, thế lực của Quý phi ở trong đó bị tổn thất, lại thêm Lạc Thiện Bá, người luôn giữ vị thế trung lập, bây giờ lại ngả về phía Tam hoàng tử.

Quý phi nương nương đương nhiên là không thể ngồi yên được nữa, bằng mọi giá bà ta cũng không thể để Lục gia và Thịnh gia kết thông gia, càng không thể để Lục Vân Trì, người thân tín của Hoàng thượng, hoàn toàn bị trói buộc vào chiến xa của Tam hoàng tử.

Thế nên bà ta mới ban thưởng cặp ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên, ngầm bày tỏ thái độ.

Có lẽ nếu có thể, bà ta cũng muốn gả nữ tử nhà ngoại của mình hoặc con gái của các quan viên thuộc hạ cho Lục Vân Trì. Chỉ là làm như vậy, phe Hoàng hậu chưa chắc sẽ ngồi yên chịu chết.

Mà ta, người có quan hệ hôn ước chính thức với Lục Vân Trì, liền trở thành tấm lá chắn tốt nhất.

Dù là người nào gả cho hắn cũng không bằng ta gả, sẽ càng khiến người ta yên tâm hơn.

Ẩn ý của Quý phi nương nương, chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ có thể hiểu rõ.

Có lẽ vì cảm thấy sự việc đã chuyển biến, ta có thể thực sự gả vào Lục phủ, nên Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu vui mừng ra mặt, thân thiết lôi kéo ta ngọt nhạt trò chuyện một lúc lâu.

Đợi tiễn bọn họ đi xong, ta nhìn chằm chằm vào đôi ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên đặt ngay ngắn trên bàn, sắc mặt trầm xuống.

Phiền phức rồi.

Từ trước đến nay chuyện của hoàng gia không phải là vieecj người thường có thể nhúng tay vào, huống hồ lần này còn liên quan đến tranh đoạt hoàng vị.

Chẳng lẽ ta thật sự phải gả vào Hầu phủ, sống một cuộc đời tuy không lo ăn mặc nhưng lại tù túng, uất ức đến cực điểm, suốt quãng đời còn lại phải ở bên một người trượng phu không yêu mình, nhìn hắn thê thiếp đầy nhà, con cháu quây quần sao?

“Tiểu thư.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Vân Thư thấy sắc mặt ta không tốt, giọng nói của nàng ấy cũng có vẻ dè dặt hơn: “Những thứ này... phải làm sao đây?”

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy cầm lấy đôi ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên, siết chặt trong tay:

“Cất hết vào đi, nhớ phân biệt rõ với những thứ mấy người Đại bá mẫu vừa gửi tới, đồ của hoàng gia ban thưởng tuyệt đối không được làm mất.”

“Với lại, đào ngọc bội mà lúc trước Lục gia gửi đến khi đính hôn với ta từ bồn hoa dưới chân tường ra đi.”

Trên mặt Vân Thư thoáng lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu thư...”

“Trước đây sợ bị lấy trộm, bây giờ cũng đến lúc nên lấy ra rồi. Gả hay không gả, sớm muộn gì cũng phải dùng đến, có lẽ chỉ trong vòng hai ngày nữa thôi, Lục gia nhất định sẽ phái người đến.”

Ta không giải thích nhiều, xoay người đi vào phòng, cẩn thận đặt ngọc bội mà Quý phi nương nương ban thưởng vào rương trong phòng. Sau khi cất kỹ xong, ta ra ngoài giúp một tay, chỉ là nhìn đống tơ lụa rực rỡ sắc màu trước mặt lại chẳng thấy hứng thú gì.

...

Hai ngày sau, người của Lục gia đến, chính xác hơn là người do Lục Vân Trì phái tới.

Ta nhận ra người đến, chính là nha hoàn tên Thái Vân kia.

Nói là nha hoàn nhưng cử chỉ của nàng ta lại không giống hạ nhân chút nào, nếu không, lúc ở phủ Học sĩ, ta cũng chưa chắc đã nhìn ra được sơ hở.

Ngoài ra, còn có một quản sự tên Hà Hải.

Hắn ta rất có danh tiếng ở kinh thành, ai ai cũng biết hắn ta là người thân tín bậc nhất bên cạnh Lục Vân Trì.

Lục Vân Trì cử hai người này tới đây, cũng không tính là thất lễ.

Hai người bọn họ đến mang theo không ít đồ đến, ngoài những vật dụng thực tế cấn cho sinh hoạt như gạo, bột mì, dầu, đường, còn có cả những thứ xa hoa quý giá hư tổ yến, nhân sâm, gấm vóc lụa là, mà trong đó hiếm có nhất chính là một lồ ng tôm sông từ chùa Cam Tuyền, vô cùng khó kiếm, bình thường chỉ cung cấp vào trong cung, lại chỉ có trong hai tháng này mới có.

Ngay cả quan viên quyền cao chức trọng cũng không dám nói mình nhất định có thể tìm được.

Đi cùng bọn họ còn có Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu.

Tiểu viện đơn sơ của ta thật sự hiếm khi có nhiều người tới như vậy.

Sau khi tiễn Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu đi rồi, Thái Vân lấy từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái hộp gỗ, đưa tới trước mặt ta:

“Giang tiểu thư, đây là Hầu gia sai nô tỳ đưa tới cho người, xin người kiểm tra xem số lượng có đúng hay không.”

Ta nhận lấy, mở ra xem, phía trên là một xấp ngân phiếu dày, bên dưới còn có một chồng khế đất và khế nhà.

Toàn bộ đều là điền trang, nhà cửa, cửa hàng thượng hạng.

Gia sản mà mẫu thân của ta để lại, ta vốn nắm rõ trong lòng, sau khi tính toán một hồi, ta chỉ lấy đi một phần ba số ngân phiếu, lại chọn lấy vài tờ trong xấp khế đất, khế nhà kia.

Không thể không thừa nhận, Lục Vân Trì ra tay vô cùng hào phóng, hắn không chỉ hoàn trả toàn bộ số tài sản mà mẫu thân ta từng hỗ trợ cho Lục gia lúc trước, mà còn thêm vào không ít điền trang, cửa tiệm khác, tất cả đều nằm ở vị trí tốt, chỉ cần ngồi chờ thu tiền.

Có lẽ là hắn trả ơn hoặc cũng có thể là bồi thường.

Nhưng so với số của cải này, ta càng hy vọng có thể dùng món nợ ân tình này đổi lấy việc Lục Vân Trì đứng ra đối mặt với cơn thịnh nộ của Quý phi nương nương hơn.

Lục Vân Trì là tâm phúc của Hoàng thượng, hắn có thể gánh vác được chuyện này.

Phần còn lại, tài sản mà mẫu thân để lại cho ta, cũng đủ để sống cả đời.

“Ta chỉ lấy những gì thuộc về mình, phần còn lại, phiền các người mang về trả cho Hầu gia.”
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 13: Chương 13



Nói rồi, ta bảo Vân Thư đi lấy hôn thư năm xưa, lại đưa tay tháo sợi dây đỏ trên cổ xuống, lấy ra ngọc bội đính hôn, đưa qua.

“Đây là lễ định thân năm đó Lục bá mẫu gửi cho mẫu thân của ta, nay cũng hoàn trả lại.”

Chỉ là, khi ta đưa đồ trả lại, sắc mặt Thải Vân và Hà Hải phía đối diện lại cứng đờ, rụt tay lại, không dám nhận.

Hai người bọn họ ngượng ngùng liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Hà Hải hắng giọng một cái, lên tiếng trước:

“Giang cô nương, người đừng làm khó bọn tiểu nhân. Hôm nay chúng ta đến đây, là nhận lệnh của Hầu gia chứ không phải để từ hôn.”

“À đúng rối, đây là thư của Hầu gia gửi cho người, bảo rằng nếu người nhắc đến chuyện từ hôn thì đưa cho người xem. Người xem hết đi rồi lại nói.”

Dứt lời, Hà Hải lập tức lấy từ trong n.g.ự.c ra một phong thư, đưa tới trước mặt ta, nét mặt còn có chút căng thẳng.

Không biết rốt cuộc Lục Vân Trì đã nói gì với bọn họ nhưng ta đã quen với sự không tán thành và khinh thường của người khác đối với hôn sự này.

Giờ đây, đối diện với thái độ này của bọn họ, ta lại cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Ta xé phong thư ra, vốn nghĩ rằng Lục Vân Trì sẽ viết rất nhiều.

Nhưng đập vào mắt ta chỉ có đúng một hàng chữ.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ.

[Ta không đồng ý từ hôn.]

8

Thấy sắc mặt ta thay đổi, Thái Vân càng tỏ ra lấy lòng, cười cười nói:

“Giang tiểu thư, người cần gì phải từ hôn chứ? Trên đời này chẳng lẽ còn có thể tìm được nam nhân nào phong thái tuấn lãng hơn Hầu gia nhà ta sao? Hầu gia nhà ta tuy tính tình có hơi lạnh lùng cứng rắn nhưng người rất tốt, chưa từng đánh mắng hạ nhân, cũng là người chính trực. Gả cho Hầu gia nhà ta chẳng phải tốt hơn tùy tiện chọn một nam nhân khác sao? Huống hồ, dung mạo của tiểu thư còn...”

Nói đến đây, nàng ấy dừng lại một chút, dường như có chút khó mở lời:

“Giang tiểu thư là vì dung mạo... nên mới cảm thấy không ổn sao?”

“Người cứ yên tâm, Hầu gia nhà ta không phải hạng người thích mỹ nhân khinh người xấu xí như lời đồn đại đâu.”

Tuy không... nhưng cũng là người bình thường.

Mà hễ là người bình thường, nếu không có lý do đặc biệt, làm sao có thể hoàn toàn không quan tâm đ ến nhan sắc chứ?

Chuyện này không liên quan đến thân phận, mà chỉ đơn thuần là bản năng của con người.

Ta lười tranh luận với nàng ấy về vấn đề này, thấy bọn họ cứ rụt rè không chịu nhận, ta dứt khoát nhét ngọc bội cùng những thứ khác vào tay Vân Thư bên cạnh.

“Phiền cô nương chuyển giúp ta một phong thư cho Hầu gia.”

Nói xong, ta quay người vào phòng, lấy ra bút mực, viết thêm một câu bên dưới bức thư của Lục Vân Trì:

[Lý do?]

Viết xong, ta lại nhét vào phong thư, dán kín lại.

“Nhất định phải giao tận tay Hầu gia, chuyện này rất quan trọng với ta.”

Ta trao thư hồi âm cho Hà Hải, có lẽ sắc mặt ta quá nghiêm túc nên lúc nhận thư, ánh mắt hắn ta lộ rõ sự do dự.

“Vâng.”

“Làm phiền ngươi rồi.”

Nói thêm vài lời khách sáo, ta để Vân Thư tiễn bọn họ rời đi.

Kiểm kê lại đồ mà Lục Vân Trì gửi đến, không nói đến nhân sâm, yến sào hay những món đồ quý giá khác, chỉ tính riêng lương thực cũng đủ cho ta và Vân Thư ăn đến cuối năm.

Trên đường trở về, Vân Thư không khỏi thở dài cảm thán:

“Ôi, nếu như lúc trước Lục gia có thể rộng rãi thế này thì chúng ta đâu cần phải sống khổ sở như vậy.”

Đúng vậy, nếu trước đây có người chịu giúp đỡ ta một chút...

Không đúng, thậm chí chỉ cần trả lại một phần của hồi môn mà mẫu thân để lại cho ta thì ta đâu cần chỉ vì mấy đồng hai xu mà tranh cãi cả buổi với đại nương bán rau ngoài chợ? Cũng may sau này thêu phẩm của ta có thể bán được, sau đó cuộc sống mới dễ thở hơn một chút.

“Được rồi, mau dọn dẹp hết những thứ này đi, chẳng phải Lục gia còn gửi tôm sông từ chùa Cam Tuyền đến sao? Lát nữa ta chiên tôm cho ngươi ăn.”

“Được ạ!”

...

Chiều hôm đó, sau khi người của Lục Vân Trì rời đi, Đại bá mẫu liền sai mấy nha hoàn và bà tử đắc lực bên cạnh đến.

Thái độ của bà ta thay đổi thì thái độ của đám nha hoàn bà tử kia cũng thay đổi theo, trong ánh mắt bọn họ đã mất đi mấy phần khinh thường, thay vào đó là sự dò xét, nịnh nọt và lấy lòng.

Chỉ là ta không để bọn họ ở lại lâu, sau khi hỏi rõ ràng lý do, ta liền ra hiệu cho Vân Thư tiễn người trở về.

Ý đồ của Đại bá mẫu đã quá rõ ràng, trong đám nha hoàn bà ta gửi đến, có mấy người dung mạo đặc biệt xinh đẹp.

Đáng tiếc, bà ta phải thất vọng rồi.

Ta vốn không định gả, càng không cần chơi trò đấu đá hậu viện, cũng không cần ai giúp ta “củng cố sủng ái”.

Phản ứng của người trong kinh thành cũng không chậm hơn người trong phủ bao nhiêu, thế gian này vốn dĩ chẳng có bức tường nào không lọt gió.

Dưới sự đồn thổi của những kẻ có ý đồ, chuyện Lục Vân Trì phái người mang đồ đến cho ta trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.

Không ai nhìn thấu rốt cuộc Lục gia có thái độ thế nào.

Mà Thịnh Vô Hạ lại trở thành tâm điểm của mọi người chỉ nhờ vào một quyển Liêu Trai, thậm chí còn được Hoàng hậu nương nương yêu thích, liên tiếp mấy ngày được triệu vào cung hầu chuyện.

...

Ta ôm cái gối ôm gấu trúc kiểu mới do Thịnh Vô Hạ thiết kế, nằm trên ghế trúc, chậm rãi đọc cuốn Liêu Trai mà ta và Vân Thư tốn không ít công sức mới giành giật được từ hiệu sách.

Không thể không thừa nhận, Thịnh Vô Hạ quả thực có tài năng.

Ta cũng không biết nàng ta nghĩ ra những câu chuyện kỳ ảo quỷ dị này từ đâu.

Dân phong Đại Hạ khá cởi mở, mức độ tiếp nhận những truyền thuyết sơn tinh quỷ quái này cũng rất cao.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 14: Chương 14



Đặc biệt là câu chuyện “Nàng tiên cá ngủ say” trong tập đầu tiên của Liêu Trai, đã khiến không ít người phải rơi nước mắt.

Nghe nói mấy đoàn kịch nổi tiếng trong kinh thành nhìn thấy quyển sách này giống như nhặt được báu vật, đã bắt đầu ngày đêm tập luyện để dựng vở diễn mới.

Vân Thư ban đầu vì quan hệ với ta mà rất khinh thường quyển sách này nhưng sau khi đọc hai trang, nàng ấy đã chìm đắm đến mức ngay cả khi đun nước cũng cầm sách theo đọc.

Sự nhiệt tình ấy còn hơn cả lúc ta dạy nàng ấy học chữ.

“Tiểu thư, Hầu gia lại sai người mang đồ tới rồi.”

Vân Thư đang giặt đồ phía trước đột nhiên dừng tay, chẳng buồn quay đầu lại mà hô lên.

Ta buông sách xuống, vừa hay nhìn thấy Hà Hải nở nụ cười đi vào.

“Giang cô nương.”

Mấy ngày nay, Hà Hải thay mặt Lục Vân Trì lui tới nhiều lần, ta đã sớm không còn xa lạ với hắn ta nữa.

Chỉ thấy hắn ta tay trái cầm hộp điểm tâm, tay phải móc từ trong n.g.ự.c ra một phong thư, đưa đến trước mặt ta.

“Bánh ngọt tơ vàng của Tất Phương Trai, Hầu gia nói cô nương thích ăn. Ngoài ra, đây là thư hồi âm Hầu gia gửi cho cô nương.”

Ta đưa tay nhận lấy, mỉm cười:

“Dạo này Hầu gia bận rộn lắm sao? Cứ gửi thư qua lại thế này chẳng phải rất phiền phức sao? Ta thấy, chi bằng gặp mặt trực tiếp nói rõ mọi chuyện không phải tốt hơn sao?”

“Gần đây đúng là Hầu gia không có thời gian rảnh rỗi, phía nam vẫn còn chút việc liên quan đến thuế muối chưa xử lý xong.” Hà Hải ho nhẹ một tiếng, dường như không dám nói nhiều: “Đợi khi mọi việc xong xuôi, cô nương muốn gặp thế nào thì sẽ gặp thế đó.”

Thuế muối phía nam quan hệ trọng đại, ta hiểu rõ, ta nói như vậy vậy chẳng qua cũng chỉ là than vãn mà thôi.

“Vân Thư, pha trà, mời Hà tổng quản ngồi chờ một lát.”

Nói xong, không đợi Vân Thư đứng dậy, ta liền trực tiếp quay về phòng, xé phong thư ra xem.

Trên giấy toàn là những lời đối đáp giữa ta và hắn.

Từ khi hắn nói không đồng ý, đến khi ta hỏi lý do.

Rồi hắn trả lời, ta lại chất vấn.

Chữ viết kín đặc trên bảy, tám trang giấy. Nếu có ai không biết mà nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cảm thấy quan hệ giữa ta và Lục Vân Trì thân thiết lắm.

Nhưng từng câu từng chữ trên giấy lại sắc bén như mũi tên, mỗi nét bút đều như lưỡi dao.

[Ta biết Tích Thiện Đường có ý nghĩa đặc biệt với nàng. Cho dù cuộc sống khó khăn thế nào, nàng cũng chưa từng ngừng trợ giúp đám cô nhi ở đó. Nhưng Tích Thiện Đường bây giờ đã không còn là Tích Thiện Đường của thời Hoàng hậu Minh Đức nữa. Triều đình từ lâu đã muốn bãi bỏ tổ chức cồng kềnh này.]

[Hiện tại, nàng lấy lại được của hồi môn của Giang bá mẫu, trong tay quả thực có chút bạc. Nhưng nàng có thể giúp được bao nhiêu người? Chẳng qua cũng chỉ có thể nhận những cô nhi quanh kinh thành giống như bây giờ mà thôi. Chuyện này cuối cùng vẫn cần triều đình ra mặt.]

[Mà điều nàng muốn làm, chỉ cần nàng gả cho ta, tất cả đều có thể thực hiện. Vậy thì, nàng còn lý do gì để không gả cho ta?]

[Hơn nữa, ý của Quý phi nương nương đã quá rõ ràng. Nàng là người thông minh, chắc là phải hiểu kết cục của việc đối đầu với bà ta là thế nào rồi. Bây giờ nàng có cái gì? Bây giờ Giang gia còn lại gì? Một tòa cổ trạch mục nát, hay là vị Đại bá phụ nhờ phúc tổ tiên che chở mới miễn cưỡng có được chức quan lục phẩm kia? Không gả cho ta, nàng đã sẵn sàng đối diện với cơn thịnh nộ của Quý phi nương nương chưa?]

...

Lục Vân Trì!!

Ta cắn chặt răng, biết rõ tất cả những điêu hắn nói đều đúng nhưng cơn giận vẫn bốc lên, bực bội túm lấy nghiên mực trên bàn định đập xuống đất nhưng ừa nhấc lên, lại tiếc rẻ đặt xuống.

Thôi bỏ đi, thứ này mới mua đấy.

Hít sâu một hơi, ta mài mực, cầm bút, lấy một tờ giấy khác, viết xuống.

[Hầu gia nói nhiều như vậy, đều là lý do ta nên gả cho ngài. Nhưng có một điều ngài từ đầu đến cuối vẫn luôn lảng tránh. Còn ngài thì sao? Vì sao ngài nhất định phải cưới ta? Đừng nói với ta là lệnh phụ mẫu lời mai mối. Ta không tin hầu gia là người cổ hủ như vậy. Giữa chúng ta không có tình cảm, vậy thì tại sao ngài lại cố chấp muốn cưới ta? Ta sống tốt hay không thì liên quan gì đến Hầu gia? Chí hướng trong lòng ta thì liên quan gì đến Hầu gia?...]

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ban đầu, lời lẽ ta trao đổi với hắn còn khá nho nhã lễ độ, uyển chuyển, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mọi thứ lại biến thành thế này.

Thật đúng là nếu những bức thư này mà truyền ra ngoài, sợ rằng hình tượng nghiêm nghị lạnh lùng của Lục Vân Trì trong mắt người đời sẽ vỡ tan mất, cách nói chuyện này, chẳng khác nào một tên lưu manh mặt dày.

Nếu không phải thư do chính Hà Hải đưa tới, ta còn nghi ngờ có kẻ khác mạo danh hắn viết ra.

Thật sự không biết rốt cuộc hắn có mưu đồ gì nữa.

9

Khi ta cầm theo thư hồi âm đã viết xong đi ra ngoài, Vân Thư và Hà Hải đang trò chuyện rất sôi nổi, nói về một câu chuyện trong Liêu Trai đang lưu truyền khắp kinh thành, câu chuyện hồ ly báo ân.

“Tiểu hồ ly thật đáng thương! Rõ ràng cứu được Vương thiếu gia, vậy mà lại bị Vương phu nhân hiểu lầm là yêu nghiệt muốn hại con trai bà ấy.”

“Hừ! Ngay cả ân nhân cứu mạng của mình mà cũng không nhận ra, chỉ biết nói thích ngoài miệng. Khi tiểu hồ ly bị trói lên giàn hỏa thiêu, hắn chỉ biết sợ hãi rụt rè trốn sau lưng người khác, thế mà cũng gọi là nam nhân sao?”

“Đáng lẽ nên tiểu hồ ly nên g.i.ế.c hắn đi mới phải!”


 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 15: Chương 15



Hai người càng nói càng hăng, đến mức không để ý ta đã ra ngoài từ lúc nào.

Sở dĩ chuyện của Thịnh Vô Hạ được truyền bá rộng rãi, một phần cũng nhờ vào sự phá cách của nàng ta. Nghe mãi những câu chuyện về liệt nữ trung trinh hay tài tử phong lưu, đột nhiên xuất hiện một màn báo thù kỳ ảo nhắm vào nam nhân cặn bã, ai mà không thấy mới mẻ chứ?

Trước đây đã có những câu chuyện như Hoa Mộc Lan, Thiện Nữ U Hồn do Hoàng hậu Minh Đức biên soạn, nên tác phẩm của Thịnh Vô Hạ cũng không quá lạ lẫm.

Ta đứng bên cạnh Hà Hải ho nhẹ một tiếng, lúc này hắn ta mới sực nhớ ra, vội vàng đứng dậy.

“Giang cô nương.”

“Vẫn như cũ, chuyển giúp ta phong thư này đến Hầu gia.”

“Vâng.” Hà Hải mỉm cười nhận lấy, cẩn thận nhét vào trong ngực” “Giang cô nương, hôm nay khi tới đây, Hầu gia còn có lời muốn nhắn nhủ với cô nương.”

“Lời gì?”

“Bảo cô nương chuẩn bị sẵn sàng để vào cung. Hoàng hậu nương nương có thể sẽ triệu kiến cô nương.”

“Hoàng hậu nương nương?” Ta cau mày: “Tại sao?”

Hà Hải lắc đầu: “Chuyện này tiểu nhân không rõ. Nhưng Hầu gia chưa bao giờ nói sai, ngài ấy cũng chỉ muốn nhắc nhở cô nương mà thôi. Nếu không có thì càng tốt nhưng nếu thực sự triệu kiến, ngài ấy muốn cô nương cũng sẽ không bị động.”

“Ta biết rồi, thay ta tạ ơn Hầu gia.” Ta hít sâu một hơi, gật đầu.

Sau đó, ta ra hiệu cho Vân Thư tiễn khách.

Vài ngày sau, ta liền nhận được tin từ trong cung.

Không phải triệu kiến, mà là yến tiệc mừng sinh nhật của Công chúa Minh Hoa, người được mời không chỉ có ta, mà còn có con gái của Đại bá mẫu.

Danh nghĩa là tiệc sinh nhật nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây thực chất là Hoàng hậu nương nương mượn cớ để lựa chọn phò mã cho công chúa, đặc biết mời thêm các tiểu thư thế gia để che giấu mục đích thật sự.

Chuyện này không có gì lạ, năm xưa Giang gia cũng từng là khách quen của những bữa tiệc như vậy nhưng từ khi gia cảnh sa sút, danh sách khách mời chẳng còn thấy tên.

Năm ngày sau, từ sáng sớm, sau một hồi ăn vận chỉnh tề, ta và Giang Uyển Miên cùng ngồi chung một xe ngựa tiến cung, vừa xuống xe, đã có tiểu thái giám tới dẫn đường.

Yến tiệc được tổ chức trong Ngự Hoa Viên, lúc chúng ta đến, bên trong đã có không ít người.

Công chúa Minh Hoa, nhân vật chính của ngày hôm nay, mặc trên người một bộ váy gấm đỏ thêu kim tuyến, trên đầu cài trâm bươm bướm tinh xảo, đứng dưới ánh mặt trời đẹp đến không gì sánh được.

Nàng ấy tươi cười, đang vui vẻ đùa giỡn với một thiếu nữ khác cũng trang phục tinh mỹ không kém đứng bên cạnh.

Giang Uyển Miên lén chạm vào khuỷu tay ta, nhướng mày đầy ẩn ý: “Thịnh Vô Hạ!”

Ta mặt không đổi sắc, nhân lúc có người mới đến, liền cùng bọn họ tiến lên hành lễ với Công chúa.

Có lẽ vì có Thịnh Vô Hạ ở đây, Công chúa Minh Hoa tỏ ra đặc biệt hứng thú với ta, nhìn chằm chằm hỏi han không ít chuyện.

Mãi đến khi con gái của Gia Nam tướng quân, Thẩm Lan, đến nơi, nàng ấy mới chịu buông tha cho ta.

Ta bắt chước dáng vẻ những người khác, tự lấy một cái đ ĩa, bước tới bàn tiệc có bày các loại bánh ngọt xung quanh.

Dạng tiệc này cũng khá mới mẻ, không còn chia bàn ngồi theo thứ bậc mà là dạng tiệc tự phục vụ món ăn, thích ăn gì thì tự mình lấy.

Trên bàn ngoài những món điểm tâm cung đình thường thấy, còn có “bánh kem” với tạo hình tinh xảo.

Ta nghe người bên cạnh nói: “Những thứ này đều do Thịnh nhị tiểu thư làm ra, đặc biệt là bánh kem, Hoàng hậu và Công chúa Minh Hoa đều cực kỳ thích.”



Ta thầm nghĩ đúng là yêu ai yêu cả đường đi

Từ sau khi Thịnh gia chọn phe, có thể thấy sự sủng ái của Hoàng hậu dành cho Thịnh Vô Hạ càng ngày càng tăng.

Chi dù ta suốt ngày ở trong phủ, mấy ngày gần đây ít khi ra ngoài, cũng nghe nói không ít chuyện.

Ở một mức độ nào đó, việc những thứ của Thịnh Vô Hạ có thể nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, không thể không kể đến công lao của Hoàng hậu.

Ta liếc nhìn về phía Công chúa, lúc này Thịnh Vô Hạ đang trò chuyện với nàng ấy rất sôi nổi.

Thấy Thịnh Vô Hạ có ý định đi về phía này, ta lặng lẽ xoay người, dịch lại gần con gái của Gia Nam tướng quân.

Con gái của Gia Nam tướng quân, Thẩm Lan, tính tình ngay thẳng, hoạt bát, từ trước đến nay vẫn không hòa thuận với Công chúa Minh Hoa. Chỉ là Thẩm gia vốn là danh môn tướng gia qua bao thế hệ, công lao hiển hách, những tranh chấp giữa các tiểu thư với nhau cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, không đáng để làm lớn, chỉ có điều, mâu thuẫn giữa hai người ngày một sâu.

Công chúa Minh Hoa đương nhiên không muốn đứng chung một chỗ với Thẩm Lan.

Thẩm Lan nhận ra hành động của ta, dù không nói chuyện với ta nhưng cũng chẳng chê trách gì.

Trong yến tiệc, các tiểu thư hoặc là vây quanh công chúa, hoặc là tụ tập thành nhóm nhỏ với khuê mật thân thiết, trò chuyện vui vẻ. Chỉ có ta giống như một kẻ ngoài cuộc, cầm miếng bánh kem điểm xuyết vài trái nho, chậm rãi thưởng thức.

Thỉnh thoảng cũng có người đến bắt chuyện với ta vài câu, nên cũng không quá cô độc.

“Hoàng Thượng giá lâm.”

“Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

“Quý phi nương nương giá lâm.”

Khi bóng dáng màu vàng rực xuất hiện, cả yến tiệc đồng loạt quỳ xuống.

“Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương.”

Công chúa Minh Hoa mặt mày hớn hở, vui sướng chạy đến, sau khi hành lễ xong liền kéo tay áo Hoàng thượng làm nũng.

Trông có vẻ Hoàng thượng rất sủng ái người con gái này, khóe môi nâng lên chưa từng hạ xuống.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 16: Chương 16



Hoàng hậu đứng bên cạnh nhìn cũng vui vẻ không thôi, còn Quý phi dù cùng cười nhưng dường như không mấy hào hứng.

“Phụ hoàng! Phụ hoàng nhìn xem, nhìn xem! Tất cả những thứ này đều là Vô Hạ giúp con chuẩn bị, rất thú vị phải không?”

Công chúa Minh Hoa kéo tay Hoàng thượng, hăng hái dẫn ngài ấy vào trong, tràn đầy phấn khởi giới thiệu.

Hoàng thượng quét mắt một vòng, khẽ nâng tay, cười nói với mọi người:

“Bình thân. Hôm nay là sinh thần của Minh Hoa, không cần câu nệ, trước thế nào thì bây giờ cứ thế ấy.”

“Tạ long ân Bệ hạ.”

Ta đứng dậy.

Chỉ thấy Công chúa Minh Hoa gọi Thịnh Vô Hạ đến trước mặt Hoàng thượng.

Tiếng trò chuyện bắt đầu nổi lên, bầu không khí trong vườn cũng náo nhiệt trở lại. Cho dù ai nấy đều trò chuyện nhưng phần lớn ánh mắt đều đổ dồn về phía Thịnh Vô Hạ.

Đối diện với câu hỏi của Hoàng thượng, Thịnh Vô Hạ không hề tỏ ra rụt rè, vẫn giữ nụ cười tươi tắn rạng rỡ, mơ hồ mang theo chút thẹn thùng của thiếu nữ, lại cùng độ tuổi với Công chúa Minh Hoa, đương nhiên sẽ khiến người khác yêu thích.

“Ha ha ha ha, không ngờ lão cổ hủ Thịnh Hoa kia vậy mà có thể sinh ra một đứa con gái thông minh lanh lợi như vậy. Ngươi tên là Thịnh Vô Hạ đúng không? Nhìn cũng có phong thái của Hoàng hậu Minh Đức đấy.”

“Hoàng thượng quá khen, tiểu nữ chẳng qua chỉ làm vài trò vặt, nào dám sánh với Hoàng hậu Minh Đức.” Thịnh Vô Hạ cúi đầu, giả bộ e lệ.

“Liêu Trai mà ngươi viết, trẫm cũng đã xem qua ở chỗ Hoàng hậu, rất thú vị. Khi nào thì có thể ra quyển thứ hai?” Hoàng thượng liếc nhìn Hoàng hậu, cười đến khóe mắt cong lên: “Đặc biệt là truyện Nàng tiên cá ngủ say, rất hay. Trước đó Hoàng hậu từng nói với trẫm muốn dàn dựng thành vở kịch, biểu diễn trong lễ mừng thọ của Thái hậu để góp vui.”

“Được Bệ hạ yêu thích, chẳng qua chỉ là mấy câu chuyện dân gian mà nữ nhi vô tình nghe được rồi chỉnh sửa lại. Nếu Bệ hạ thích, tiểu nữ sẽ nhanh chóng viết thêm.”

“Hoàng thượng đã thích lại còn sai người ta làm việc, vậy cũng không thể keo kiệt, dù sao cũng phải có chút ban thưởng chứ.” Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh mỉm cười lên tiếng.

“Ha ha ha, biết ngay là nàng thích nha đầu này. Chuyện còn chưa làm xong đã vội vàng đòi ban thưởng thay người ta rồi. Đây.” Vừa nói, Hoàng thượng vừa tháo từ thắt lưng xuống một khối ngọc bội xanh biếc, đưa tới: “Ban thưởng cho ngươi. Đây chính là di vật của Hoàng hậu Minh Đức, giữ gìn cẩn thận.”

“Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.” Thịnh Vô Hạ cười rạng rỡ, cung kính nhận lấy.

Những người xung quanh ai nấy đều không giấu nổi sự ghen tị.

Hoàng hậu Minh Đức.

Đây chính là di vật của Hoàng hậu Minh Đức.

Nếu nhắc đến vị Hoàng hậu Minh Đức này, quả thật là một nữ nhân hiếm có, văn thao võ lược, mọi thứ đều không thua kém đấng nam nhi. Khi Hạ Thái Tổ còn hàn vi, bà đã cùng ngài ấy bôn ba từ chốn giang hồ cho đến khi leo lên hoàng vị, cống hiến không ít công lao.

Những ý tưởng táo bạo của bà từng khiến người đời kinh ngạc. Khi còn sống, bà thúc đẩy giáo dục, khai mở dân trí, lập nữ học, thiết lập chế độ nữ quan... Khi đó Đại Hạ có phong khí học thuật thịnh vượng, kinh tế phồn vinh.

Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh hạ Hoàng tử đầu tiên, chẳng bao lâu bà đã bị bệnh qua đời.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc bách tính dân gian, đặc biệt là nữ tử, ngưỡng mộ và kính trọng bà.

Tích Thiện Đường cũng là do Hoàng hậu Minh Đức sáng lập, chuyên thu nhận và giáo dục những đứa trẻ mồ côi không có phụ mẫu sau chiến loạn, đặc biệt là nữ hài tử, để tránh bọn họ bị đám người có ý đồ xấu dẫn vào con đường sai trái.

Trong thời đại coi trọng nam giới, Hoàng hậu Minh Đức còn để lại một câu danh ngôn: “Nữ nhi cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.”

Đáng tiếc, lý tưởng thì tốt đẹp nhưng triều Đại Hạ kéo dài đến nay, rất nhiều chuyện sớm đã không như mong muốn. Tích Thiện Đường cũng ngày càng suy tàn, trở thành một cái vỏ rỗng chỉ để làm đẹp mặt.

10

Gần như mỗi lần Thịnh Vô Hạ được khen ngợi, ta lại bị người xung quanh vây xem như một con khỉ trong gánh xiếc.

Ở đây, ai mà không biết, ai mà không rõ?

Những lời đồn “không đâu” giữa vị hôn phu của ta và Thịnh Vô Hạ đã sớm lan truyền khắp nơi, hơn nữa, trong mắt mọi người, vị trí Hầu phu nhân trừ nàng ta ra thì không thể là người nào khác.

Còn ta, tính là gì chứ?

Ta cúi đầu xuống, một lòng chỉ muốn giữ mình thật khiêm nhường, tránh xa cơn sóng gió này.

Nhưng luôn có người không chịu buông tha cho ta, ví dụ như Quý phi nương nương.

Không bao lâu sau, một tiểu cung nữ khách khí lễ phép đến mời ta qua đó.

“Con gái của Giang Lan à?”

“Bẩm Hoàng thượng, là tiểu nữ.” Ta cúi đầu cung kính đáp.

“Năm đó, phụ thân của ngươi cũng coi là nhân vật có tiếng trong kinh thành, nét bút vẽ sơn thủy của hắn có thể coi là tuyệt diệu. Đáng tiếc...” Hoàng thượng than nhẹ một tiếng: “Giang gia cũng là...”

Giang gia sa sút là sự thật không thể chối cãi, trong thoáng chốc, ta không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể gượng cười.

May mắn thay, Quý phi nương nương đã đỡ lời, nũng nịu nói:

“Hoàng thượng, hôm qua chẳng phải người còn nói muốn gặp thê tử tương lai của Văn Tín Hầu sao? Giờ người ta đã đứng ngay trước mặt, người lại không hỏi gì khác, cứ bám vào mấy chuyện cũ rích này, dọa người ta sợ hãi. Chẳng lẽ những chuyện ấy còn có thể trách nàng ấy chắc?”

“Phải phải phải! Là trẫm không đúng.” Có thể nhìn ra được Hoàng thượng rất sủng ái Quý phi nương nương, sau đó ngài ấy lại hỏi ta vài chuyện về học tập và cuộc sống thường ngày.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 17: Chương 17



Ta cân nhắc từng câu, chỉ trả lời ngắn gọn, so với sự cởi mở tự nhiên của Thịnh Vô Hạ, sự thận trọng của ta trông có vẻ vô cùng dè dặt.

Nói chuyện được một lát, Hoàng thượng cảm thấy không thú vị liền cho ta lui xuống.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đến khi quay lại góc ngồi, phía sau lưng áo đã ướt đẫm một mảng.

Người ta nói làm bạn với vua như chơi với hổ nhưng đối với ta, càng giống là bảo hổ lột da.

Xung quanh truyền đến vài tiếng cười khẽ, ta cúi đầu không nói gì.

...

Yến tiệc trong vườn chỉ là khúc dạo đầu, phần đặc sắc nhất luôn nằm ở phía sau.

Hoàng thượng chỉ ở lại một lát rồi dưới sự hầu hạ của thái giám thân cận, liền rời đi.

Hoàng hậu ở lại, còn Quý phi vì không hòa hợp với Hoàng hậu, đương nhiên cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị. Đợi Hoàng thượng rời đi, bà ta tùy tiện tìm một cái cớ, để tâm phúc bên cạnh ở lại rồi cũng quay về cung nghỉ ngơi.

Yến tiệc sinh thần phía sau sẽ do hoàng hậu chủ trì, dã là buổi tiệc chọn phò mã cho Công chúa Minh Hoa, vậy đương nhiên phải để nàng ấy gặp mặt các công tử thế gia ở kinh thành.

Những công tử được tuyển chọn đã sớm chờ tại thủy tạ, có Tam hoàng tử đi cùng tiếp đãi.

Khi ta đi theo đám người qua đó, liếc mắt đã trông thấy trong đám đông phía đối diện, Lục Vân Trì đang nâng chén rượu, ngắm cảnh hồ.

Tam hoàng tử đứng bên cạnh hắn, hai người dường như đang trò chuyện rất hợp ý.

Hoàng thượng đang thời tráng niên nhưng Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đã sớm tranh đấu đến mức như nước với lửa.

Chọn phe vào lúc này thật sự không phải là một quyết định khôn ngoan.

Lục Vân Trì dường như cảm nhận được ánh mắt ta đang nhìn hắn, hơi nghiêng đầu nhìn về phía ta.

Ánh mắt đó lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức ta thậm chí nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm rồi không.

“Mẫu hậu, Thất muội.”

Tam hoàng tử dẫn đầu, đám người cùng hành lễ với Hoàng hậu nương nương và Công chúa Minh Hoa.

Hoàng hậu nương nương mỉm cười vô cùng hiền hòa, để tránh làm cho đám người bị gò bó, chỉ nói đôi ba câu đơn giản rồi để lại một vị ma ma bên người ở lại, sau đó rời đi.

Dù là chọn Phò mã cho Công chúa nhưng đồng thời cũng là cơ hội để các tiểu thư và công tử thế gia kết giao.

Mà có ma ma và rất nhiều cung nữ trông chừng, cũng không lo xảy ra chuyện gì quá đáng.

Công chúa Minh Hoa từ lâu đã có người trong lòng, chỉ trò chuyện sơ qua với những người vây quanh, sau đó e thẹn bước về phía tân khoa Trạng nguyên, Mạnh Trường Quân.

Trước khi đi, nàng ấy còn không quên đẩy Thịnh Vô Hạ về phía Lục Vân Trì.

Hai má Thịnh Vô Hạ đỏ bừng, quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt trêu chọc của mọi người xung quanh, sau đó rụt rè bước đến chỗ Lục Vân Trì.

Cánh tay của Lục Vân Trì bị người bên cạnh huých nhẹ một cái, đối phương nhướn mày nhìn hắn, sau đó cực kì hiểu chuyện, đong đưa cây quạt rời đi.

Ta nhìn hắn.

Mà hắn lại nhìn nàng ta.

Đột nhiên, ánh mắt của Lục Vân Trì quét qua ta nhưng chỉ trong thoáng chốc liền dời đi.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt của những người xung quanh ngoài sự chế giễu, còn có cả thương hại.

Đúng vậy, người trong đình đối diện kia chính là vị hôn phu của ta.

Nhưng lúc này, hắn lại đang ở bên cạnh một nữ tử khác.

Ở ngay trước mặt ta.

Cũng phải, ta chỉ là kẻ ngoài cuộc.

Ta dời mắt đi, không thèm để ý đến những câu hỏi không có ý tốt xung quanh, chỉ im lặng bước về phía góc vườn, một mình ngắm cảnh hồ.

Gió nhẹ lướt qua, dưới ánh mặt trời, mặt hồ lấp lánh gợn sóng, tiếng cười nói vang vọng theo làn gió. Còn ta, đứng lặng trong góc, hoàn toàn lạc lõng giữa chốn náo nhiệt này.

Không bao lâu sau, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta còn chưa kịp xoay người, một bàn tay đã nhanh chóng vươn tới, định giật lấy tấm khăn che mặt của ta.

Ta vội vàng nghiêng đầu né tránh, nhanh chóng dịch sang một bên. Khi đứng vững lại, ta mới nhận ra người trước mặt là Tạ Viễn Sơn, trưởng tử của Định Viễn Bá, gã là biểu đệ của Lục Vân Trì, cũng là tên công tử ăn chơi nổi danh trong kinh thành.

“Tạ Tiểu Bá gia, ngài đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ là tò mò, muốn nhìn thử xem rốt cuộc sau lớp khăn che mặt này là dung mạo thế nào mà thôi.”

Tạ Viễn Sơn nhếch môi, ánh mắt lướt qua ta, không có chút đứng đắn nào.

Ta thuận theo ánh mắt gã nhìn qua, ở phía lan can cách đó không xa, mấy công tử ăn mặc hoa lệ đang tựa vào đó, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười đầy hứng thú.

Cũng giống như không phải ai cũng có thể trở thành vị hôn phu của Công chúa, trong số những công tử thế gia được mời tới, luôn có vài kẻ chỉ để gom cho đủ số lượng, để tránh quá mức lộ liễu, cũng cần những người đến làm nền, giống như những tiểu thư đi theo Công chúa.

Tạ Viễn Sơn là trưởng tử của Định Viễn Bá, cũng được coi là người có danh tiếng trong kinh thành, lại thêm mẫu thân của gã vì hôn sự của gã mà lo lắng không thôi, nên việc gã có tên trong danh sách mời cũng là lẽ tất nhiên. Chỉ đáng tiếc, bản thân gã lại chẳng ra gì.

Nhìn dáng vẻ bọn họ lúc này, sao ta có thể không hiểu? Chẳng qua là muốn tìm chút niềm vui mà thôi. Đúng lúc trong số tất cả tiểu thư thế gia có mặt hôm nay, ta là người không có chỗ dựa, lại còn là cái tên có thể mang đến trò cười nhiều nhất.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 18: Chương 18



“Tạ Tiểu Bá gia, đây là trong cung, làm việc vẫn nên cẩn trọng một chút thì hơn. Hành vi này của ngài có phần quá mức thất lễ rồi.”

“Thất lễ?” Tạ Viễn Sơn hất cằm, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, ánh mắt từ trên cao liếc xuống nhìn ta đầy khinh miệt: “Thất lễ thì sao? Ngươi có thể làm gì ta? Chẳng lẽ ngươi còn có thể tìm người đến dạy dỗ ta sao? Dựa vào phụ thân đã c.h.ế.t của ngươi, hay mẫu thân cũng đã qua đời của ngươi? Hay ngươi định gọi Lục Vân Trì đến ra mặt giúp ngươi?”

“Giờ này người ta đang cùng với Thịnh Vô Hạ, trưởng nữ của Lạc Thiện Bá, tình chàng ý thiếp đấy, ha ha ha.”

Tạ Viễn Sơn chỉ về phía đình đối diện.

Lục Vân Trì đang cúi đầu nói chuyện với Thịnh Vô Hạ, dù không nhìn rõ nhưng không khó để cảm nhận được bầu không khí dịu dàng hòa hợp giữa hai người bọn họ.

Tại sao?

Tại sao chứ?

Nếu đã sớm có người trong lòng, tại sao còn phải cố chấp giữ lấy ta không buông?

Miếng ngọc bội không thể trả lại, từng câu từng chữ trong thư đều là uy h.i.ế.p và dụ dỗ.

Tại sao ngài nhất định phải cưới ta, Lục Vân Trì?

Ta hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt, một lần nữa quay sang nhìn Tạ Viễn Sơn, kẻ đang hả hê xem trò vui, nở nụ cười:

“Vậy sao? Chẳng lẽ đây chính là lý do để Tiểu Bá gia gây chuyện à? Ở đây ai mà không biết, ai mà không rõ, buổi yến tiệc này là do Hoàng hậu nương nương tổ chức để chọn Phò mã cho Công chúa Minh Hoa. Nếu thật sự gây rối, ngài có gánh nổi hậu quả không?”

“Ngài thì dựa vào đâu? Dựa vào vị đệ đệ phá gia chi tử của mình, hay dựa vào người phụ thân mê đắm hoa tửu, hay là mẫu thân của ngài, người có nhà ngoại vừa mới bị Bệ hạ trách phạt vì tội thâu tóm đất đai, bị giáng chức điều tới làm quan ở huyện thành nơi biên giới?”

“Tạ Tiểu Bá gia, chẳng lẽ ngài còn không nhìn rõ phủ Định Viễn Bá hiện nay rốt cuộc đang ở tình thế gì sao? Nếu ta là ngài, hiện tại chắc chắn sẽ biết điều mà khiêm tốn một chút. Gần đây, Bệ hạ đang vô cùng không hài lòng vì vấn đề thâu tóm đất đai, hiện tại vẫn còn nể tình công lao của phủ Định Viễn Bá nên mới nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng nếu Tiểu Bá gia còn tiếp tục gây chuyện, có phải định kéo cả gia tộc xuống nước không? Bàn tay của mẫu thân ngài cũng chưa chắc đã sạch sẽ đâu.”

Ta cười lạnh: “Tiểu Bá gia, tốt nhất vẫn nên biết chừng mực một chút thì hơn.”

Sau khi nói xong, ta thấy có cung nữ đang tiến lại gần, liền nhấc chân định lách qua Tạ Viễn Sơn để rời đi.

Một luồng gió mạnh ập đến trước mặt.

“Giang Uyển Thanh! Ngươi là cái thá gì chứ? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám cưỡi lên đầu ta mà cười nhạo à?”

Sắc mặt Tạ Viễn Sơn đầy vẻ âm trầm, đôi mắt đỏ ngầu: “Hôm nay ta nhất định phải xem thử, dưới lớp khăn che này, rốt cuộc là gương mặt xấu xí đến mức nào!”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

11

Ta liên tiếp lùi nhanh mấy bước, né tránh khỏi tay hắn ta.

Cung nữ đang bước về phía này trông thấy cảnh tượng ấy, liền lặng lẽ xoay người đi, thuận tiện ngăn cản những người khác có ý định tiến lại gần.

Nhìn Tạ Viễn Sơn trước mặt, bộ dạng nhất quyết không chịu bỏ qua, lòng ta trầm xuống.

Phía trước không còn đường, sau lưng là hồ nước.

Nếu như làm thế nào cũng sẽ bị người khác sỉ nhục vậy thì cứ làm mọi chuyện ầm ĩ lên một chút.

Ta cắn chặt răng.

Khi tay của Tạ Viễn Sơn lần nữa vươn đến tấm khăn che mặt của ta, ta nắm lấy cổ tay hắn ta, mạnh mẽ đẩy một cái rồi đột ngột ngã người về phía sau.

Ta rơi xuống hồ “ùm” một tiếng.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Ta “vùng vẫy” trong hồ nước, ngoi lên lặn xuống, nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Tạ Viễn Sơn trên bờ lập tức thay đổi, tái mét như tờ giấy. Hắn ta đưa tay ra như muốn kéo ta lên nhưng lại không dám đến quá gần.

Mọi người trong kinh thành đều biết, hồi nhỏ Tạ Viễn Sơn từng rơi xuống nước suýt c.h.ế.t đuối, cho nên hắn ta không biết bơi.

Thấy ta sắp chìm xuống, Tạ Viễn Sơn c*̃ng hoảng loạn.

Người trong đình cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, đồng loạt nhìn sang, mười mấy cung nữ và thái giám hốt hoảng lao về phía hồ.

Nhưng nhanh hơn bọn họ, là Lục Vân Trì.

Ta không ngờ tới sẽ là hắn, cũng không nghĩ hắn sẽ nhảy xuống nước cứu mình.

Ban đầu ta nghĩ cùng lắm sẽ có một cung nữ hoặc tiểu thái giám nào đó kéo ta từ dưới hồ lên.

Cả người ta sẽ ướt sũng, chật vật vô cùng, chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong bữa tiệc này.

Nhưng đồng thời, Tạ Viễn Sơn cũng không thể nào thoát khỏi liên lụy.

Ta vốn không muốn gả đi, cũng chẳng bận tâm đ ến mặt mũi gì nữa. Dù sao từ nhỏ đến lớn, ta đã chịu đủ những ánh mắt châm biếm của người khác rồi.

Lúc lên bờ, cả người ướt sũng, nửa ngồi trên đất, ho sặc sụa vì uống nước, lớp khăn che mặt trong lúc giằng co đã trôi đi theo làn nước hồ.

So với bộ y phục mỏng manh dính chặt vào người ta, thứ khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là vết bớt đỏ dữ tợn trên nửa khuôn mặt bên phải của ta.

Những tiếng kinh hô, những tiếng hít khí lạnh vang lên rõ ràng.

Lục Vân Trì lập tức cởi cẩm bào trên người mình xuống, khoác lên cơ thể gầy yếu của ta, che đi cảnh xuân lộ ra khi y phục ướt đẫm dính sát vào da thịt.

Ta không nhìn hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Viễn Sơn đang đứng trước mặt, từ trong mắt ép ra một giọt nước mắt, giọng nói run rẩy:

“Ngươi đã thấy rồi, có vui không?”

“Ta... ta...”
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 19: Chương 19



Đối diện với ánh mắt của bao nhiêu người nhìn sang, khuôn mặt tái nhợt của Tạ Viễn Sơn dần dần đỏ lên, ánh mắt trốn tránh, hoảng loạn vô cùng.

Hắn ta liếc nhìn mấy tên bằng hữu đang lén lút nấp ở phía sau đám đông, rồi vội vàng đưa tay chỉ:

“Không! Không phải ta! Là bọn họ xúi giục ta làm!”

“Ta cũng không muốn thế! Đều là do bọn họ!”

Sắc mặt Lục Vân Trì âm trầm, tối đen như mực, cả người tỏa ra một luồng sát khí u ám, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được cơn giận dữ của hắn.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, lướt qua đám công tử nhà giàu bị vạch trần đang run rẩy, sau đó lại quay sang Tạ Viễn Sơn, nhìn chằm chằm hắn ta, gằn xuống từng chữ từng chữ:

“Tạ Viễn Sơn! Hôn ước vẫn còn đó, nàng ấy là thê tử của ta!”

Giọng nói không lớn nhưng tựa như sấm rền.

Có lẽ Tạ Viễn Sơn không ngờ Lục Vân Trì lại nổi giận đến vậy, hai chân hắn ta lập tức trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sụp xuống đất, khuôn mặt hắn ta méo mó, vội vàng kêu lên:

“Ca, ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta... ta không biết...”

Không biết cái gì?

Không biết ta và Lục Vân Trì có hôn ước?

Hay là không biết Lục Vân Trì sẽ bảo vệ ta như vậy?

Những người có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Thịnh Vô Hạ, sắc mặt nàng ta tái nhợt như tờ giấy, môi khẽ mím lại, giống như không biết nên có biểu cảm gì.

Ta ho khẽ hai tiếng, chống tay xuống đất định đứng dậy, vừa mới động đậy, đã bị người khác bế lên.

“Thả ta xuống, ta có thể tự đi được.”

Ta vừa vùng vẫy hai cái, đã bị siết chặt lại.

“Đừng nhúc nhích, vết thương ở chân không đau sao?”

Tạ Viễn Sơn ủ rũ cúi thấp đầu, giọng điệu đáng thương:

“Ca... ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”

“Câm miệng! Đợi lát nữa bản hầu sẽ tính sổ với từng người các ngươi.”

Chữ “từng người các ngươi” vừa thốt ra, đám công tử ăn chơi kia cũng cúi đầu ủ rũ, mặt mày xám ngoét.

“Tam Hoàng tử điện hạ, Công chúa điện hạ, thứ lỗi thần xin cáo lui trước.”

...

Sau khi ta thay bộ y phục ướt sũng ta, cung nữ đã bưng lên một chén canh gừng nóng hổi.

Ta ngồi trong thiên điện của điện Văn Sơn, không nói một lời, yeen lặng uống từng ngụm.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Cung nữ rất hiểu chuyện, hoàn toàn không tỏ ra tò mò đối với việc ta rơi xuống nước, thậm chí khi nhìn thấy vết bớt đỏ trên mặt ta, nàng ấy cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ta không mở miệng, nàng ấy cũng giữ im lặng.

Chẳng bao lâu sau, cửa thiên điện bị người khác đẩy ra.

Lục Vân Trì bước vào.

Hắn đã thay y phục nhưng tóc vẫn còn ướt, chỉ tùy ý buộc l3n đỉnh đầu. Một ánh mắt liếc qua, cung nữ đang giúp ta lau tóc liền lập tức lui xuống.

Ta đặt chén canh gừng xuống, đưa tay muốn lấy tấm khăn che mặt bên cạnh để đeo lên nhưng bàn tay vừa giơ ra, giọng nói của Lục Vân Trì đã vang lên.

“Không cần, cũng không có gì đáng sợ, không cần che lại.”

Tay ta khựng lại một chút, lặng lẽ cụp mắt xuống nhưng vẫn đeo lên.

Ta biết Lục Vân Trì không sợ nhưng quá nhiều năm rồi, ta đã quen dùng khăn che mặt, giấu khuôn mặt sau lớp khăn che để đối diện với những ánh mắt “náo nhiệt” ấy.

“Còn chưa tạ ơn Hầu gia đã cứu giúp.”

Ta khẽ cong môi, đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ với Lục Vân Trì.

Lục Vân Trì đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt ta giống như là đang xuất thần, không biết là đang suy nghĩ điều gì, mãi một lúc lâu, hắn mới mở miệng:

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Vậy Hầu gia còn muốn gì nữa?”

“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”

“Nói gì cơ?”

“Ngươi ở dưới nước không hề giống người không biết bơi chút nào.”

“Ồ.” Bị vạch trần, ta cũng không hoảng hốt, ngược lại còn bật cười: “Vậy thì đa tạ Hầu gia đã phối hợp. Diễn xuất của Hầu gia cũng không tệ.”

Lục Vân Trì lắc đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ nhưng lại biến mất rất nhanh, đến mức ta thậm chí còn nghi ngờ đó có phải chỉ là ảo giác của mình.

“Ta không có ý đó. Ta muốn nói, gặp phải loại chuyện như vậy, nàng không cần dùng cách nhảy xuống nước để giải quyết. Dù sao, nàng cũng là nữ nhi, ở trước mặt bao nhiêu người mà bị ướt hết y phục, dù sao vẫn là không hay.”

“Đúng vậy, ta đương nhiên biết là không hay.” Ta lắc đầu, trong mắt đầy vẻ tự giễu, hỏi ngược lại: “Nhưng mà Hầu gia, vậy ta nên làm thế nào đây? Không tránh được, cũng không thắng nổi. Cứ để người ta giật khăn che mặt, bị cười nhạo trước đám đông, sau đó để đối phương bình an vô sự sao? Hay là cá c.h.ế.t lưới rách, khiến mọi chuyện ầm ĩ lên? Mặc dù cuối cùng ta vẫn bị chê cười nhưng ít nhất cũng khiến đối phương không thể yên ổn?”

“Nếu ta biết được, làm sao có thể mặc kệ nàng?”

Nhưng khi đó, hắn đang ở trong đình trò chuyện vui vẻ cùng Thịnh Vô Hạ. Khi ấy, hắn có từng nhớ đến ta là thê tử chưa cưới của hắn không?

Ta cười nhạt, không đáp lại lời hắn mà đổi sang hỏi: “Vì sao Hầu gia lại cứu ta?”

“Chẳng lẽ không nên sao?”

“Trước khi ngài nhảy xuống nước, ta thực sự không nghĩ đến.”

“Ta đã nói rồi, nàng là thê tử của ta.”

“Hầu gia, ta và ngài vẫn chưa thành thân.” Ta dừng lại một chút, nhắc nhở.

“Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

“Ta hoàn toàn không có quyền thế, không tiền tài, càng không có dung mạo. Hầu gia, tại sao ngươi lại cố chấp đến thế?”
 
Back
Top Bottom