Siêu Nhiên Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393914766-256-k338991.jpg

Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Tác giả: isk017
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tại lục địa Namaris, mọi ký ức của thế giới đều được ghi lại bởi một chủng tộc cổ xưa gọi là Ký Sĩ - những người không bao giờ chết, không bao giờ chiến đấu, chỉ âm thầm viết lại toàn bộ sự kiện diễn ra trên thế gian vào những cuộn Giấy Mộng, cất giữ trong một nơi gọi là Thư Khố Vĩnh Cửu.

Tuy nhiên, một ngày nọ, những đoạn ký ức trong quá khứ bắt đầu biến mất.

Cả chiến tranh, thảm họa, thậm chí cả tên tuổi của những vị vua vĩ đại cũng dần bị xoá khỏi trí nhớ người đời - như thể chưa từng tồn tại.

Một Người Ghi Chép Tập Sự - cô gái trẻ tên Lira, được giao nhiệm vụ kiểm tra lại những bản ghi cũ.

Cô phát hiện ra những mảnh giấy mộng đang tự xoá chữ, và kỳ lạ hơn, có một nhân vật không tên liên tục xuất hiện trong những ký ức đã mất.

Lira bắt đầu hành trình lần theo dấu vết của nhân vật vô danh kia.

Cô dần phát hiện ra một bí mật khủng khiếp: thế giới này thực chất là một thực thể sống, và nó đang tự "chỉnh sửa" quá khứ để... cứu lấy chính nó.​
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 1 - Mảnh ký ức không thuộc về ai


Gió nhẹ thổi qua dãy hành lang đá cổ, cuốn theo hương mực khô và giấy lụa đã cũ.

Những tấm rèm ánh vàng lay động khe khẽ như đang thì thầm với quá khứ.

Dưới ánh sáng lờ mờ của các viên Đá Trí Quang cắm dọc trần, cô gái nhỏ đứng trước một cánh cửa gỗ sồi khép hờ, trái tim đập từng nhịp dè dặt.Lira – một tập sự Ký Sĩ vừa bước sang năm thứ hai, vẫn chưa từng được bước vào khu Lưu Trữ Riêng, nơi chỉ các Ký Sĩ cấp cao mới được phép chạm tay đến ký ức tuyệt mật.

Nhưng hôm nay, chính Thư Ý Đại Nhân đã gọi cô tới đây mà không nói rõ lý do."

Bình tĩnh," cô tự nhủ, tay vuốt nhẹ mặt dây chuyền chứa tinh thể ghi nhớ – thứ phân biệt cô với một người phàm.Cánh cửa hé mở khi cô đưa tay chạm vào.Phòng Lưu Trữ Riêng không rộng như tưởng tượng.

Thay vì những giá sách cao vút, chỉ có duy nhất một chiếc bàn gỗ tròn, bên trên là một quả cầu thủy tinh mờ đục, tỏa ra làn sương bạc mảnh như sợi tóc.

Trong đó, từng tia sáng lấp lánh như đang xoay quanh một hạt nhân vô hình.Và bên cạnh quả cầu ấy là Thư Ý, vị Ký Sĩ cấp một với ánh mắt luôn mang vẻ lạnh lẽo, giờ đây đang chăm chú nhìn vào lớp khói trong suốt."

Vào đi."

Giọng bà khẽ vang lên, không buồn quay đầu lại.Lira bước đến, hơi cúi chào."

Đây là... ký ức gì vậy ạ?"

Thư Ý nhìn cô giây lát.

"Một mảnh không thuộc về ai."

"Không thuộc về...?"

"Phải.

Không được đăng ký bởi bất kỳ Ký Sĩ nào, cũng không khớp với bất kỳ hồ sơ nào.

Cũng không thể xác định nguồn gốc — thời gian, địa điểm, hay thậm chí nhân dạng người trải nghiệm.

Nó đơn giản... hiện ra trong hệ thống như thể tự sinh ra."

Lira nuốt khan.

Trong lớp học, cô từng nghe về các mảnh ký ức tự sinh – loại nguy hiểm nhất.

Chúng không được sinh ra từ con người, mà từ những lỗ hổng trong dòng ký ức của thế giới.

Có thể là một lời nói bị nuốt quên, một sự kiện không ai nhớ, hoặc thậm chí... một thực tại từng tồn tại rồi bị xóa sổ."

Và tại sao em lại ở đây ạ?"

Cô hỏi, cố giữ giọng không run.Thư Ý gật đầu, như đã cân nhắc trước."

Bởi vì em là người duy nhất gần đây có tần số đồng bộ với ký ức này."

Lira ngẩng lên, không tin vào tai mình."

Tần số ký ức?"

Đó là khái niệm chỉ có trong sách lý thuyết – rằng mỗi người có một tần số riêng biệt, cộng hưởng với những ký ức họ từng sống qua.

Trùng tần số nghĩa là... mảnh ký ức kia có thể là của cô, hoặc thuộc về một thế giới mà cô từng biết."

Không thể nào..."

Cô lùi một bước.Thư Ý không đổi giọng: "Ta không bảo em chạm vào.

Chỉ cần đứng đây, nhìn thôi.

Nếu có phản ứng, ta sẽ can thiệp."

Lira nhìn vào quả cầu.

Trong sương mù xoáy chuyển, hình ảnh dần rõ nét: một cánh rừng ngập sương, bên dưới là mặt đất nứt vỡ như vừa xảy ra một vụ chấn động lớn.

Một cô gái đứng giữa đống đổ nát, quay lưng về phía người xem, mái tóc đen dài tung bay.Lira bỗng thấy tim thắt lại.

Bức tranh này... quen thuộc đến đáng sợ.Tiếng vỡ vang lên.Quả cầu rạn nứt, đường nứt như một mạch sét chạy dài xuống đế gỗ.

Thư Ý chưa kịp đưa tay thì cả căn phòng bị hút vào một áp lực vô hình.

Những ký ức bị niêm phong xung quanh chớp sáng lên, rồi tắt ngúm.

Ánh sáng trong phòng biến mất."

LIRA!"

Tiếng gọi của Thư Ý bị kéo ra xa như vọng từ đáy giếng.Và rồi – mọi thứ tối sầm.⸻Khi Lira mở mắt, cô không còn đứng trong phòng nữa.Thay vào đó là một... cánh rừng ngập sương, y hệt trong ký ức vừa thấy.Không khí lạnh lẽo đến mức có thể làm đông sương trên mi mắt.

Cô bước đi theo bản năng, chân dẫm lên những phiến đá nứt gãy.

Tiếng chim im bặt.

Gió rít qua những cành khô cong.Phía trước, giữa bãi đất trống, một thiếu nữ quay lưng lại với cô.Mái tóc dài đen nhánh, áo choàng trắng thêu ký hiệu lạ mắt.Lira muốn kêu lên, nhưng cổ họng không phát ra tiếng.

Thiếu nữ kia từ từ xoay người.Khuôn mặt ấy...Là khuôn mặt của chính cô.Nhưng đôi mắt kia hoàn toàn trống rỗng – không cảm xúc, không màu sắc – như thể đã quên mọi điều từng tồn tại.Và rồi, một giọng nói vang lên trong đầu cô, như âm vang từ tầng sâu nhất của ký ức:"Nếu ngươi còn nhớ ta, thế giới này sẽ sụp đổ."⸻Lira giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ướt trán, hơi thở gấp gáp.

Cô vẫn đang trong phòng Lưu Trữ.

Quả cầu thủy tinh đã vỡ vụn, lớp sương tan biến.

Thư Ý đang giữ lấy vai cô."

Lira.

Em nghe rõ không?"

Cô gật đầu, nhưng mắt vẫn chưa rời khỏi đống mảnh vỡ.Thư Ý nhìn cô rất lâu, rồi chỉ nói một câu:"Em đã mở ra một tầng ký ức không được phép tồn tại."

Lira siết chặt tay.Từ giây phút ấy, cô biết... mình đã vô tình chạm vào Ký ức Thế Giới.Và thế giới...

đang bắt đầu viết lại những gì nó từng che giấu.
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 2: Cánh Cửa Bí Mật


Lira ngồi yên trên chiếc ghế gỗ tại phòng làm việc của Thư Khố Vĩnh Cửu, đầu óc cô vẫn quay cuồng với những gì đã xảy ra trên tầng 7.

Dù đã rời khỏi nơi đó, ký ức về việc gặp gỡ "Ký Ức Thế Giới" vẫn vương vấn, như một ẩn số không thể gỡ bỏ.

Cảm giác của cô khi lần đầu tiên nhìn thấy thực thể đó – một sinh linh không có hình dạng cụ thể, chỉ là một khối lấp lánh đầy dữ liệu, như những ký tự đang nhảy múa trong không gian – khiến tim cô đập mạnh.

Nó bảo cô phải ngừng điều tra.

Nhưng Lira không thể.Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, làm cô giật mình.

Một bóng người bước vào, không ai khác ngoài Elian, Thủ Hộ Nhân của Thư Khố Vĩnh Cửu, người mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ và cũng có chút sợ hãi.

Tóc bạc, ánh mắt lạnh lùng, nhưng đôi khi lại có cái gì đó ấm áp ẩn sau vẻ ngoài kiên cường ấy."

Lira, có điều gì em muốn chia sẻ với ta về những gì đã xảy ra trên tầng 7?"

Giọng Elian trầm thấp, như thể anh đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng cô.Lira không thể che giấu sự bối rối.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ tốn nói: "Tôi... tôi đã thấy Ký Ức Thế Giới.

Và tôi nghĩ rằng có điều gì đó không đúng.

Có thể có ai đó đang thao túng nó."

Elian không có vẻ ngạc nhiên.

Anh bước vào và ngồi đối diện cô, tay đặt lên bàn, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt cô, như thể đang tìm kiếm câu trả lời mà chính Lira cũng không biết."

Em biết rằng, dù Ký Ức Thế Giới có quyền năng mạnh mẽ đến mức nào, nó cũng không thể tự thay đổi thế giới.

Có một lực lượng ngoài tầm kiểm soát của chúng ta đang điều khiển mọi thứ.

Nhưng em phải hiểu rằng, không phải ai cũng có thể nhìn thấy những gì em vừa thấy.

Điều đó có thể sẽ khiến em trở thành mục tiêu."

Lira cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

"Mục tiêu của ai?"

Elian thở dài, rồi đứng lên, đi lại gần cửa sổ.

"Câu hỏi đó không đơn giản.

Tuy nhiên, có một thứ mà em chưa biết.

Thư Khố Vĩnh Cửu không chỉ bảo vệ ký ức của thế giới mà còn là lá chắn chống lại những kẻ muốn thao túng thực tại."

Lira chớp mắt, cố gắng nắm bắt những gì anh nói, nhưng cảm giác bất an vẫn dâng lên trong cô.

Những lời Elian nói dường như mang một sự cảnh báo sâu sắc, như thể sự an toàn của thế giới này đang bị đe dọa một cách nghiêm trọng.Lira không thể rời mắt khỏi Elian.

Những lời anh vừa nói như một câu đố phức tạp, đẩy cô vào thế giới của những bí mật mà cô chưa từng biết đến.

Những cánh cửa kín đáo của Thư Khố Vĩnh Cửu dường như mở ra một phần tối tăm mà cô không bao giờ tưởng tượng."

Thư Khố Vĩnh Cửu không chỉ là nơi lưu trữ ký ức," Elian tiếp tục, ánh mắt anh lướt qua từng cuốn sách trên giá, như thể chúng đang ẩn giấu điều gì đó.

"Nó là ranh giới giữa thế giới này và những thực thể nằm ngoài sự hiểu biết của con người.

Những ký ức không chỉ là những mảnh vụn của quá khứ.

Chúng là sợi dây liên kết giữa các thế giới, giữa những thực tại khác nhau."

Lira cảm thấy như mình đang bị kéo vào một cái hố sâu.

Cô đã biết rằng công việc của mình là ghi chép và bảo vệ những ký ức trong Thư Khố, nhưng những gì Elian vừa nói khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn rất nhiều."

Vậy chúng ta đang đối mặt với cái gì?"

Lira hỏi, giọng cô không giấu nổi sự hoang mang.

"Nếu Ký Ức Thế Giới không thể thay đổi thực tại, thì tại sao nó lại có thể biến mất?"

Elian quay lại, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước.

"Đó là điều em cần hiểu rõ.

Ký Ức Thế Giới không phải là một thực thể riêng biệt.

Nó là kết quả của những thay đổi lớn trong lịch sử.

Mỗi lần một ký ức bị xóa bỏ hoặc thay đổi, một phần của thế giới sẽ bị ảnh hưởng.

Và khi có ai đó thay đổi ký ức theo cách không đúng đắn, cả thế giới có thể bị xóa bỏ."

Lira không thể không cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng câu chuyện này quá lớn đối với một người ghi chép tập sự như cô.

"Vậy ai có thể làm được điều đó?

Ai có quyền thay đổi ký ức thế giới này?"

Elian nhìn cô, một lúc lâu, như thể đang cân nhắc câu trả lời.

"Có những người sở hữu quyền năng vô hạn.

Họ là những Ký Sĩ của Thư Khố, nhưng không phải tất cả đều tuân thủ các nguyên tắc.

Một vài người trong số họ đã tìm cách thao túng ký ức để phục vụ cho mục đích riêng.

Và có thể, một trong số họ đang cố gắng xóa sổ ký ức của tầng 7, nơi lưu trữ Ký Ức Thế Giới."

Lira cảm thấy như một cơn bão đang kéo đến.

Tầng 7 – nơi mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến, nơi chứa đựng ký ức của thế giới.

Nếu nó bị xóa bỏ, mọi thứ sẽ thay đổi, không chỉ là thế giới mà cô đang sống, mà là tất cả những gì cô biết."

Lira," Elian cắt ngang suy nghĩ của cô, "em phải hiểu rằng, trong cuộc chiến này, em không thể đứng ngoài.

Em đã nhìn thấy những gì không nên thấy.

Điều đó có thể dẫn em vào những nguy hiểm không thể lường trước được.

Và nếu em muốn biết sự thật, em phải sẵn sàng đối mặt với nó."

Lira gật đầu, dù trong lòng vẫn còn đầy băn khoăn.

Nhưng một phần trong cô không thể ngừng khao khát hiểu rõ mọi chuyện.

Cô là người ghi chép, là một phần không thể thiếu của Thư Khố Vĩnh Cửu.

Và một phần trong cô, dù có sợ hãi, vẫn muốn tìm ra sự thật.⸻Một Tuần SauNgày hôm sau, Lira lại đến Thư Khố Vĩnh Cửu, mang theo quyết tâm mới.

Cô đã quyết định sẽ tìm hiểu về tầng 7, không chỉ vì sự tò mò, mà còn vì cảm giác bất an mà Elian đã gieo vào lòng cô.

Cô phải biết rõ những gì đang xảy ra.Khi cô bước vào hành lang lớn của Thư Khố, không gian xung quanh cô trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Những cuốn sách, những trang giấy, tất cả đều như đang che giấu điều gì đó.

Cô đi qua các tầng của thư khố, dừng lại ở tầng 6, nơi lưu trữ những ký ức cổ xưa về những sự kiện lớn trong lịch sử.Lira đã từng đọc nhiều về tầng này, nơi các ký ức của các chiến binh vĩ đại và những đế vương được lưu lại.

Nhưng hôm nay, cô cảm thấy có điều gì đó khác thường.

Một cuốn sách mới xuất hiện trên bàn, bìa của nó bằng da đen, sờ vào lạnh lẽo như thép.

Trên bìa chỉ có một chữ duy nhất: "Bí Mật".Lira không thể kìm lòng, cô mở cuốn sách ra.

Mỗi trang sách đều chứa những ký tự lạ, những hình ảnh chập chờn như thể chúng đang thay đổi.

Khi lật đến trang cuối, một thông điệp hiện ra rõ ràng:"Tầng 7 sẽ không còn tồn tại nếu Ký Ức Thế Giới bị thay đổi."

Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Lira.

Cô đóng cuốn sách lại và cảm thấy một sự hiện diện nào đó đang theo dõi mình.

Cô không phải là người duy nhất ở đây.Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ phía sau cô.

Lira quay lại, và đứng trước mặt cô là một người đàn ông lạ mặt.

Anh ta mặc trang phục đen, với biểu tượng của một Ký Sĩ trên ngực.

Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng cũng đầy quyết tâm."

Em biết quá nhiều rồi, Lira," anh ta nói, giọng nói lạnh lẽo như đá.

"Và bây giờ, em phải trả giá."
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 3: Kẻ Xâm Nhập Từ Quá Khứ


Lira lùi lại một bước, tim đập mạnh.

Người đàn ông đó bước tới, từng bước đều mang theo một sức ép vô hình khiến không gian quanh cô như đặc quánh lại.

Anh ta cao, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt – sâu hoắm và âm u như đáy vực – nói lên sự nguy hiểm rõ rệt hơn bất cứ lời đe dọa nào."

Anh là ai?"

Lira hỏi, cố giữ cho giọng mình vững vàng.Người kia cười nhẹ, không trả lời ngay.

Anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn những giá sách cao vút phía sau cô – như thể đã từng thuộc về nơi này."

Ta từng là một Ký Sĩ của Thư Khố này," anh nói, cuối cùng.

"Nhưng ta đã nhìn thấy sự giả dối ẩn sau những trang sách mà các người tôn thờ.

Ký Ức không phải là thứ cần được bảo tồn.

Nó là xiềng xích."

Lira cau mày.

"Vậy anh đến đây để phá hủy tầng 7?

Để xóa sạch Ký Ức Thế Giới?"

"Không phải chỉ là tầng 7," anh ta đáp, "mà là toàn bộ cấu trúc của ký ức mà các người dựng nên.

Khi không còn ký ức, không còn lịch sử, không còn ai nhớ điều gì từng xảy ra... thế giới sẽ được tự do.

Không ràng buộc.

Không số phận.

Chỉ có hiện tại."

Lira lắc đầu, tim cô chợt nhói lên.

Đó là một ý niệm tàn nhẫn.

Không quá khứ, không ký ức – vậy thì con người là gì?Cô hạ tay xuống chạm nhẹ vào sợi dây chuyền bên cổ – một mảnh giấy gấp nhỏ được giữ bên trong mặt dây.

Đó là mảnh ký ức đầu tiên cô từng ghi chép, ký ức của mẹ cô về bầu trời đêm đầu tiên cô nhìn thấy khi còn là một đứa bé.

Ký ức ấy không chỉ là quá khứ – nó là nền móng của con người cô."

Anh đã sai," cô thì thầm.Một tia sáng lóe lên từ bàn tay cô – là mảnh ký ức trong mặt dây chuyền.

Nó phát sáng, dữ dội như được khơi gọi bởi ý chí của cô.

Người đàn ông cau mày.

Dường như anh không ngờ cô – một tập sự – lại có thể triệu hồi ký ức như một vũ khí."

Thế thì em đã chọn con đường của mình," anh lạnh giọng.Anh giơ tay – và một cơn gió xoáy dữ dội cuộn lên giữa phòng, cuốn sách giấy bay loạn xạ.

Lira né sang bên, tay vẫn nắm chặt mảnh ký ức đang phát sáng.

Một phần năng lượng từ nó bao bọc lấy cô, tạo thành một vòng chắn yếu ớt.

Nhưng cô biết rõ – mình không thể chống lại anh ta lâu.Rồi một tiếng động vang lên từ phía xa – một chuỗi va chạm kim loại.

Cánh cửa dẫn vào tầng 6 bật mở, và một bóng người khác lao vào như gió.

Mái tóc bạc, áo choàng Thủ Hộ tung bay – là Elian.Anh không hỏi, không do dự.

Một vòng xoáy ký ức màu bạc hiện lên dưới chân anh, và những đường vẽ cổ đại như sống dậy trên không trung, tạo thành một ấn chú chặn đường người lạ."

Tránh xa cô ấy," Elian ra lệnh.Người đàn ông lạ nheo mắt.

"Elian...

Thủ Hộ Nhân cuối cùng.

Ta cứ nghĩ ngươi đã chết cùng với tầng ký ức chiến tranh năm xưa."

"Ta đã sống," Elian đáp gọn.

"Đủ lâu để nhìn thấy thứ gì là đáng bảo vệ."

Hai người lao vào nhau, như hai thực thể từ hai thế giới trái ngược va chạm.

Những mảnh ký ức vỡ tung trong không khí, xoay quanh họ như những mảnh gương phản chiếu hàng ngàn hình ảnh đã từng tồn tại.Lira quỳ xuống, ôm lấy đầu.

Mỗi mảnh ký ức bay quanh cô như những tiếng thét: một người mẹ mất con, một chiến binh ngã xuống, một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Những ký ức tan vỡ, thấm vào da thịt, khiến cô đau đớn đến tận cùng.

Nhưng giữa cơn hỗn loạn, một giọng nói vang lên – không từ ngoài kia, mà từ trong lòng cô."

Lira, con phải nhớ...

Con không chỉ ghi chép.

Con là người giữ chúng sống."

Giọng nói ấy... là của mẹ.Lira mở mắt, nước mắt chảy dài.

Cô đứng dậy, gượng bước về phía hai người đang giao chiến.

Mảnh ký ức trên tay cô vẫn tỏa sáng – và lần này, cô đưa nó lên trước ngực, để ánh sáng ấy lan ra.Elian nhận ra điều đó, và anh lùi lại đúng một nhịp."

Mảnh ký ức đó..." anh thở gấp.

"Nó là bản ghi nguyên thủy."

Người đàn ông kia cũng đã đứng yên.

"Sao một tập sự lại có thứ đó?"

Lira không trả lời.

Cô đưa tay đặt lên sàn đá của Thư Khố, để mảnh ký ức chạm vào nền móng cổ xưa.

Và khi ánh sáng lan ra, không gian chợt rung chuyển.Một cánh cửa ẩn hiện trên mặt đất – không phải cửa dẫn lên tầng 7, mà là cánh cửa dẫn đến một tầng khác... tầng 0.Nơi không có ký ức nào được ghi chép.

Nơi tất cả bắt đầu.

Nơi sự thật bị phong ấn.
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 4: Tầng 0 - Nơi Không Ai Được Nhớ Tên


Sàn đá dưới chân Lira tách ra thành hình tròn, những ký tự ánh bạc khắc sâu vào nền bắt đầu xoay vòng, như một chiếc ổ khóa cổ đại đang được giải mã.

Cánh cửa phát sáng mờ nhạt – không bằng vàng, không bằng thép, mà là một chất liệu như sương mù đông đặc, chạm vào lạnh buốt đến tận xương.

Không khí nặng nề hẳn đi.

Elian và người đàn ông kia cùng lùi lại, như thể thứ phía dưới không dành cho họ.Elian gọi lớn, "Lira, dừng lại!

Em không biết mình sắp bước vào đâu!"

Nhưng Lira đã bước tới.

Bên tai cô vẫn còn vang giọng nói của mẹ, như một mảnh ký ức chưa từng rời bỏ.

Và nếu sự thật bị chôn giấu dưới kia, thì cô không thể quay đầu.Một bước, rồi hai bước.

Cô hạ chân xuống cánh cửa đang mở.

Không gian chao đảo.Và rồi – cô rơi.Không có cảm giác chuyển động.

Chỉ là một khoảnh khắc, cô đứng giữa một nơi hoàn toàn khác.Không gian tầng 0 không giống bất kỳ tầng nào cô từng thấy trong Thư Khố.

Không có giá sách.

Không có hành lang.

Không có ánh đèn.

Tất cả chỉ là một cánh đồng mù sương vô tận, nơi ánh sáng bị bóp nghẹt và âm thanh văng vẳng như vọng từ đáy vực.Lira đứng giữa màn sương, cảm nhận một cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng.

Ở đây, thời gian không trôi – và tệ hơn, ký ức của chính cô bắt đầu mờ đi.Cô khẽ gọi tên mình.

"Lira..."

Không phản hồi.

Không vọng lại.

Chỉ một im lặng đáng sợ.Cô nhắm mắt, cố giữ chặt mảnh ký ức trong tay như một sợi dây níu cô vào thực tại.

Nhưng hình ảnh về mẹ, về Elian, về những gì vừa xảy ra...

đã mờ đi như nước thấm vào cát.

Đáng sợ hơn cả nỗi cô đơn, là cảm giác mình từng tồn tại – và giờ đang dần bị xóa khỏi thế giới."

Lira."

Giọng nói ấy vang lên như một làn gió thổi qua màn sương.

Không giống giọng mẹ.

Cũng không phải Elian.

Mà là một thứ gì đó khác – trầm hơn, cổ xưa hơn, như đã vang từ hàng nghìn năm trước.Cô quay lại.

Một bóng người hiện ra trong sương – không có mặt, không hình hài cụ thể.

Chỉ là một dáng người được tạo nên từ dòng chữ lơ lửng, như hàng nghìn mảnh ký tự trôi giữa không khí.

Nhưng lạ thay, Lira biết người đó."

Ngươi là ai?" cô hỏi, dù trong thâm tâm đã biết câu trả lời."

Ta từng là ngươi," thực thể ấy trả lời.

"Hoặc đúng hơn, là những gì ngươi sẽ trở thành."

"Không thể nào..."

"Ta là Người Ghi Chép đầu tiên.

Người đã mở tầng 0 để lưu trữ điều không ai được phép nhớ."

Lira thấy tim mình thắt lại.

"Tại sao lại có một tầng như thế này?

Tại sao ký ức lại bị giấu đi?"

Thực thể kia tiến gần hơn.

Những ký tự cấu thành thân thể nó xoáy nhẹ trong gió, như một cơn lốc ngôn ngữ."

Bởi vì có những sự thật quá lớn, nếu được nhớ lại, sẽ phá hủy cả thế giới.

Ký Ức Thế Giới – mà ngươi từng thấy trên tầng 7 – không phải nơi lưu trữ ký ức.

Nó là cánh cổng khóa lại những ký ức bị phong ấn ở đây.

Tầng 7 chỉ là lớp vỏ."

Lira chợt hiểu: tầng 0 không phải tầng thấp nhất – nó là gốc rễ.

Và nếu có ai đó đang phá hủy tầng 7, thì thứ đang bị đe dọa không phải chỉ là ký ức hiện tại, mà là những bí mật cổ xưa nhất từng bị niêm phong."

Có phải... có ai đó từng phá phong ấn?" cô hỏi khẽ.Thực thể im lặng một lúc lâu."

Có.

Và hắn là người mà ngươi vừa gặp – kẻ từng là Ký Sĩ.

Hắn đã nhìn thấy một phần ký ức bị giấu dưới đây.

Một phần của Sự Khởi Nguyên."

Lira rùng mình.

"Sự Khởi Nguyên?"

"Thế giới này... không phải hình thành từ ánh sáng.

Nó được xây dựng từ một lời nói dối.

Một ký ức giả định.

Và những Ký Sĩ đầu tiên là người kiến tạo nên nó.

Họ đã chọn thứ cần được ghi nhớ – và xóa sạch những gì còn lại."

Một cơn gió mạnh lùa qua, xé toạc một phần màn sương – để lộ phía xa một kiến trúc khổng lồ như một bộ não hóa thạch, khảm đầy ký tự rạn nứt, đang phát sáng mờ nhạt từ những đường nứt của nó."

Ký Ức Thế Giới là một phần của nó," thực thể tiếp tục.

"Còn đây là phần còn lại.

Cốt lõi.

Hạt giống thực tại."

Lira bước tới gần, ánh mắt cô dính chặt vào cấu trúc kia.

Cô cảm thấy như từng mảnh ký ức của chính mình đang bị gọi về.

Tuổi thơ.

Lần đầu tiên viết một bản ghi.

Cái ngày mẹ biến mất trong tầng 3.

Và ánh mắt Elian khi nhìn cô lần đầu – ánh mắt không chỉ là quan sát, mà là nhận ra."

Ngươi phải lựa chọn," thực thể nói.

"Hoặc phá bỏ lớp phong ấn cuối cùng và chấp nhận sự thật.

Hoặc quay lại, và sống với ký ức bị kiểm soát – như tất cả những người khác."

Lira nhìn xuống tay mình.

Mảnh ký ức đang nhạt dần.Nếu cô đi tiếp – cô sẽ không còn là Lira nữa.

Có thể cô sẽ là cái gì đó lớn hơn... hoặc không còn tồn tại trong thế giới như nó đang là.Nhưng cô biết – sự thật, dù đau đớn, vẫn cần được ghi lại.Lira hít sâu một hơi, bước về phía bộ não hóa thạch.Và với giọng nói chỉ mình cô nghe thấy, cô thầm thì:"Tôi là người ghi chép ký ức thế giới.

Tôi sẽ nhớ điều mà mọi người khác đã lãng quên."
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 5: Người Ghi Chép Không Còn Tên


Lira chạm vào Cốt Lõi Ký Ức – và mọi thứ nổ tung trong đầu.Không phải đau đớn.

Không phải ánh sáng choáng ngợp.

Mà là một cảm giác lạnh buốt đến tận linh hồn, như thể hàng nghìn mảnh vỡ ký ức vừa trút xuống cô một lúc, va vào nhau, xé toạc từng lớp bản ngã.

Cô nghe thấy tiếng nói từ những thời đại đã biến mất, những tên tuổi từng bị xóa bỏ, và trong chớp mắt, Lira không còn chắc cô là ai.Cô vẫn đứng đó, giữa tầng 0, bàn tay chạm vào cấu trúc hóa thạch như một bộ não khổng lồ.

Nhưng giờ đây, cô cảm thấy mình như vừa bị... tái cấu trúc."

Ngươi vẫn còn là chính mình," giọng của thực thể vô danh vang lên, nhỏ hơn trước, như đang cảnh báo, "nhưng chỉ là phần còn lại đủ mạnh để giữ hình dạng."

Lira lùi lại một bước.

Hơi thở cô đứt đoạn.

Dưới chân, mặt đất bắt đầu rung chuyển.Tầng 0 đang thức tỉnh.Màn sương đặc quánh bị gió xé rách, để lộ ra hàng loạt khối kiến trúc chìm dưới lòng đất – những thư khố cũ kỹ, những tàn tích của một nền văn minh mà ngay cả Thư Khố Vĩnh Cửu cũng không ghi chép.

Chúng trồi lên như rễ cây đá, uốn lượn quanh bộ não hóa thạch.Và từ giữa những khe nứt, một sinh thể đang bò lên.Nó không có hình thù rõ rệt – một khối ký ức sống, đen kịt, mờ đục như bùn đặc, quằn quại như đang cố nhớ lại chính mình.

Những tiếng thì thầm vọng ra từ nó, lập lòe như giọng nói của những người từng bị lãng quên."

Lira...

Lira..."

Cô khựng lại.

Chúng gọi tên cô."

Chạy đi!"

Thực thể kia hét lớn.

"Ngươi đã giải phóng những ký ức chưa được đặt tên – chúng sẽ tìm cách chiếm lấy ký ức của ngươi để tồn tại!"

Nhưng quá muộn.Khối ký ức sống lao về phía cô.

Lira xoay người né sang bên – nhưng bàn tay của sinh thể đã kịp chạm vào vạt áo cô.

Một luồng nhớ-quên ập đến, nhấn chìm tâm trí cô trong nỗi lẫn lộn.

Những ký ức cá nhân bị xé nát – khuôn mặt mẹ, giọng Elian, thậm chí cảm giác về cái tên "Lira" cũng mờ dần.Cô nghiến răng, bật lùi ra sau, tay chống đất.

Không có thời gian triệu hồi ký ức nào cả.

Đầu óc cô đang bị nhiễu loạn.

Nếu không làm gì, cô sẽ bị xóa sổ khỏi chính mình.Đây là lúc thể thuật lên tiếng.Lira bật dậy.

Không còn do dự.

Không còn lý trí phân tích.

Cơ thể cô phản xạ theo bản năng – một bản năng được rèn giũa trong hàng trăm giờ luyện tập câm lặng giữa đêm, trong những tầng sâu không ai để ý đến một cô tập sự bé nhỏ.Sinh thể ký ức trườn tới.

Nó có tốc độ không tưởng, nhưng lại không có cấu trúc cụ thể.

Đòn phép hay tri thức sẽ chệch hướng.

Nhưng lực tác động vật lý, nếu đủ chuẩn xác, có thể làm nó tán xạ.Lira lao tới.Một bước thấp – quét chân vào cạnh khối thể.

Ngay lập tức, đòn nối tiếp: xoay người chỏ gối thẳng vào lõi rung động của nó – nơi các ký ức mờ nhất xoáy lại thành tâm điểm.Sinh thể rú lên, lùi lại, vỡ ra thành từng mảnh sương.Lira không dừng lại.

Cô bật lên – dùng trọng lực từ cú xoay vòng để dồn lực cho một cú đá ngược chính diện, đạp thẳng vào vùng lồi yếu nhất của thể chất mờ ảo kia.

Âm thanh rền vang như búa nện vào ngực.Khối ký ức tan biến.

Không hoàn toàn bị tiêu diệt – nhưng đã bị tán loạn đủ để không còn ý thức trong một thời gian.Cô lùi lại, thở dốc.

Vai run run.

Tim vẫn đập như trống trận.Một giọng nói khác vang lên từ phía sau.

Dịu dàng, nhưng khắc nghiệt:"Cú đá xoay ấy... ta tưởng nó chỉ là lý thuyết?"

Lira quay lại.Elian đang đứng đó, áo choàng cháy xém, tay cầm thanh trượng gãy.

Anh đã xuống tầng 0 bằng cách nào?

Cô chưa kịp hỏi, thì ánh mắt họ đã gặp nhau – và Lira thấy trong mắt anh ánh lên một điều gì đó rất người: kinh ngạc, và nể phục."

Không phải lý thuyết," cô thở ra.

"Chỉ là chưa có dịp dùng."

Anh cười khẽ.

"Tốt.

Vì bây giờ là lúc em cần dùng mọi thứ mình có."

Elian chỉ tay về phía bộ não hóa thạch.

Những vết nứt trên nó đang lan rộng.

Tầng 0 đang sụp đổ – không theo nghĩa vật lý, mà là kết cấu ký ức bên trong nó đang tan rã, và mọi tầng trên có thể sẽ bị ảnh hưởng theo chuỗi."

Chúng ta phải rời khỏi đây," anh nói.

"Trước khi mọi thứ biến mất khỏi thế giới – bao gồm cả chúng ta."

Nhưng Lira lắc đầu."

Chưa.

Em đã nhìn thấy thứ cần nhớ.

Một mảnh thôi – nhưng đủ."

Cô rút ra cuốn sổ nhỏ – bản ghi di động cá nhân.

Tay cô run, nhưng vẫn viết.

Không phải bằng mực.

Mà bằng ký ức sống.Một dòng duy nhất:

"Thế giới này được tạo ra từ một ký ức bị bóp méo."

Khi chữ cuối cùng hiện lên, một ánh sáng bao phủ cuốn sổ.

Dòng ký ức ấy đã được ghi lại – và giờ, nó không thể bị xóa nữa.Lira nhìn Elian."

Chúng ta đi thôi."
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 6: Dòng Thời Gian Lệch Nhịp


Bề mặt tầng 0 đóng lại phía sau họ như một cánh cửa bị niêm phong bởi chính thế giới.

Cả Lira và Elian được dịch chuyển ngược trở về tầng 1 – không theo lối cũ, mà như thể bị ép bật ra khỏi vùng ký ức không nên tồn tại.Họ nằm bất động trên sàn đá lạnh.

Không gian xung quanh vẫn là Thư Khố, vẫn là tầng 1 quen thuộc với những hành lang xoắn ốc và dãy kệ dài bất tận.

Nhưng thứ đầu tiên Lira nhận ra là: thời gian ở đây đang trôi sai.Kim đồng hồ đeo tay của cô – vốn chỉ dùng làm thước đo cá nhân vì không ai tin giờ giấc trong Thư Khố – đang quay giật lùi từng nấc.

Ánh sáng từ trần nhà mờ đi rồi sáng lên bất thường như thể đang bị tua nhanh, rồi ngưng đột ngột.

Một thư sinh đi ngang qua – người mà cô nhớ rõ đã rời khỏi tầng này ba ngày trước – nay lại đang chăm chú dò tra sổ mục lục.Elian đã ngồi dậy, mắt nheo lại."

Thư Khố bị rung rồi."

Anh chạm tay vào mặt đất.

"Tầng trí nhớ đang không khớp nhau."

Lira vẫn còn thở dốc.

Cô chưa thể hoàn toàn tập trung.

Việc ghi lại ký ức bị bóp méo đã vắt kiệt một phần trí tuệ – và hơn thế nữa, nó khiến mọi thứ trở nên bất định.

Cô giơ cuốn sổ lên.

Dòng chữ viết bằng ký ức vẫn nằm đó – rực lên ánh sáng nhè nhẹ:"Thế giới này được tạo ra từ một ký ức bị bóp méo."

Chỉ một dòng, nhưng cô biết nó đã cắm sâu vào cấu trúc thế giới – một cái neo, một cái gai.

Và điều gì đó đang chuyển mình.**Họ rời tầng 1, nhưng trên đường đi, những biến đổi kỳ lạ tiếp tục xuất hiện.Tầng 2 – nơi lưu trữ ký ức về ngôn ngữ – xuất hiện một hành lang mới chưa từng được ghi nhận.

Trên tường có khắc những ký hiệu mà Lira không đọc được, nhưng lại thấy chúng... quen.

Như thể chúng từng là một phần ngôn ngữ đã bị xóa khỏi nhận thức.Tầng 3 – lưu trữ ký ức cá nhân – có hàng loạt kệ bị sụp.

Lira thấy một dòng tên: Marell Dorian.

Cô từng nghiên cứu ký ức của người này trong quá trình tập sự – một thủ thư kỳ cựu mất tích cách đây 60 năm.

Nhưng giờ đây, ký ức về ông ta như mới bị thêm vào gần đây, còn tươi, còn thở."

Lira," Elian gọi nhẹ, "nhìn sang trái."

Cô quay lại.Một cô gái đang bước ra từ dãy kệ – dáng người gầy nhỏ, mái tóc trắng dài, mắt màu lục... giống hệt cô.Không.

Không hoàn toàn.

Gương mặt đó già hơn, ánh nhìn mờ đục hơn.

Và... bàn tay cô ta đang run.Lira đứng chết lặng."

Đó là—""Elira," Elian nói khẽ.

"Một hình dạng ký ức chưa từng tồn tại... giờ đã có hình."

Elira nhìn họ.

Không nói lời nào.

Rồi tan vào không khí – như ký ức bị xóa lần nữa.Cả hai không ai lên tiếng.

Nhưng trong lòng Lira, một ý nghĩ đâm thẳng như lưỡi dao: cô vừa gặp bản thể của một tương lai bị loại bỏ.

Một cô – có thể là cô – từng tồn tại nếu lịch sử rẽ khác.**Họ trở về tầng 4 – nơi tạm nghỉ của các Ký Sĩ.

Nhưng nơi đây cũng không còn bình thường.Đèn không sáng đúng.

Bản đồ tường dịch chuyển vị trí.

Và hơn cả, các Ký Sĩ khác đang bắt đầu có biểu hiện lạ.Một người ngồi bó gối, miệng lẩm bẩm: "Tôi nhớ tên vợ mình... tôi chưa từng có vợ..."

Một người khác nhìn thẳng vào gương, bật khóc: "Tôi không phải tôi... tôi nhớ một người khác sống trong thân xác này..."

Elian thở nặng."

Quá muộn để che giấu rồi."

"Ý anh là sao?"

"Cơn rối loạn đã bắt đầu lan ra các tầng cao hơn.

Những ký ức từng bị xóa đang quay lại – không trọn vẹn, không chính xác, và thế giới thì không biết phải sắp xếp chúng ở đâu nữa.

Nó đang vỡ từng mảnh."

Lira ngồi xuống ghế.

Cô thấy đầu mình như bị nhấn chìm trong sương.Cô không hối hận.

Nhưng giờ cô mới hiểu, ký ức không chỉ là dữ liệu – nó là nền móng.

Là kết cấu.

Là xương sống cho mọi thứ gọi là "thực tại".Elian đưa cho cô một bình nước."

Có một điều tệ hơn sắp đến."

Cô uống một ngụm.

"Còn tệ hơn nữa sao?"

"Thư Khố sắp phát hiện ra.

Không phải việc em đã làm gì.

Mà là... sự tồn tại của dòng ký ức trái luật."

Lira ngẩng lên.

Mắt cô giao thoa với ánh mắt Elian – không còn sự bảo bọc hay dạy dỗ, mà là một đồng minh, một người biết mình sẽ đứng cạnh cô dù chuyện gì xảy ra."

Chúng ta có thời gian bao lâu?"

Elian lặng im một lúc rồi đáp:"Ba ngày.

Có thể ít hơn.

Trước khi tầng Thẩm Định cử người xuống điều tra những lệch lạc đang lan ra.

Trước khi họ tìm ra ai đã ghi dòng ký ức đó."

Lira siết chặt cuốn sổ.

Ánh sáng trên dòng chữ đã mờ đi.

Nhưng cô biết – nó đang sống.

Đang tồn tại như một nhịp đập ngầm dưới lòng thế giới.Cô đứng dậy."

Vậy chúng ta phải đi trước khi họ đến.

Em cần biết... có gì nằm sau ký ức bị bóp méo đó.

Em cần biết ai đã cố gắng xóa nó khỏi thế giới ngay từ đầu."

Elian gật đầu."

Và em không thể làm điều đó một mình."**Trên tầng cao nhất của Thư Khố, trong một phòng lưu trữ riêng, một chiếc chuông pha lê ngân nhẹ – dù không có gió.

Một ký hiệu cổ khắc trên mặt chuông bắt đầu sáng lên.Một giọng nói vang lên trong bóng tối:"Có ai đó...

đã viết lại một mảnh ký ức cấm."

Một cặp mắt mở ra giữa bóng đêm.

Không phải người.

Không phải ký ức.

Mà là thứ gì đó canh giữ sự ổn định của thế giới này."

Hãy để Thủ Hộ Nhân thức giấc."
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 7: Dấu Vết Của Ký Ức Bị Bóp Méo


Sau khi rời khỏi tầng 4, Lira và Elian tiến về một khu vực ít người lui tới của Thư Khố.

Đây là nơi lưu trữ những ký ức bị phong ấn, những mảnh ghép lịch sử mà Thư Khố không muốn ai nhớ đến.

Để vào được khu vực này, họ phải vượt qua một cánh cửa được bảo vệ bởi một cơ chế nhận diện ký ức.Elian đặt tay lên cánh cửa, truyền vào đó một mảnh ký ức về một trận chiến mà anh từng tham gia.

Cánh cửa rung nhẹ, rồi mở ra, cho phép họ bước vào bên trong.Không gian bên trong tối tăm, chỉ được chiếu sáng bởi những quầng sáng lơ lửng từ các bình chứa ký ức.

Mỗi bình chứa một mảnh ký ức bị bóp méo, bị xóa bỏ hoặc bị thay đổi để phục vụ một mục đích nào đó.Lira tiến đến gần một bình chứa, cảm nhận được một luồng ký ức mạnh mẽ.

Cô đặt tay lên bình, và ngay lập tức, một dòng ký ức tràn vào tâm trí cô: hình ảnh của một trận chiến, nơi mà sự thật đã bị bóp méo để che giấu một tội ác.Elian cũng tiếp cận một bình chứa khác, và anh nhìn thấy một ký ức về một hiệp ước bị thay đổi nội dung để phục vụ lợi ích của một nhóm người quyền lực.Cả hai nhận ra rằng, để tìm được nguồn gốc của ký ức bị bóp méo mà Lira đã ghi lại, họ cần phải tìm đến một ký ức cấm kỵ nhất, được lưu giữ ở tầng sâu nhất của khu vực này.Họ tiếp tục di chuyển, vượt qua những hành lang tối tăm và những cạm bẫy được thiết lập để ngăn chặn những kẻ xâm nhập.

Cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa lớn, được khắc những ký hiệu cổ xưa.Lira đặt tay lên cánh cửa, và một giọng nói vang lên trong tâm trí cô: "Chỉ những ai mang trong mình ký ức bị bóp méo mới có thể bước vào."

Cô cảm nhận được dòng ký ức mà cô đã ghi lại trong cuốn sổ trỗi dậy, và cánh cửa từ từ mở ra.Bên trong là một căn phòng rộng lớn, nơi lưu giữ một ký ức khổng lồ, được bao bọc bởi những sợi dây ánh sáng.

Lira tiến đến gần, và khi cô chạm vào ký ức đó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ tràn vào tâm trí cô.Cô nhìn thấy nguồn gốc của ký ức bị bóp méo: một sự kiện lịch sử quan trọng đã bị thay đổi để che giấu một sự thật đen tối.

Những người quyền lực đã sử dụng Thư Khố để xóa bỏ ký ức này, nhằm duy trì quyền lực và kiểm soát.Elian cũng nhìn thấy ký ức đó, và cả hai nhận ra rằng, sự thật này có thể làm thay đổi toàn bộ thế giới.Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh vang lên từ phía sau.

Một nhóm Thủ Hộ Nhân đã phát hiện ra sự xâm nhập của họ và đang tiến đến.Lira và Elian biết rằng, họ phải rời khỏi đây ngay lập tức, mang theo ký ức bị bóp méo này để vạch trần sự thật.Họ nhanh chóng thoát ra khỏi khu vực, nhưng biết rằng, từ giờ trở đi, họ sẽ bị Thư Khố truy lùng, và cuộc hành trình tìm kiếm sự thật sẽ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 8: Khi Sự Thật Quật Khởi


Không ai tin rằng một ký ức có thể làm rung chuyển cả thế giới.

Nhưng khi Lira đưa tay chạm vào cuốn sổ, thả dòng ký ức cấm ra khỏi nơi ẩn giấu cuối cùng, thế giới bắt đầu rạn nứt.Elian không nói lời nào khi ánh sáng từ trang giấy bốc lên, rẽ nhánh như sấm chớp, len vào từng lớp không khí trong căn phòng tạm trú.

Họ đã chọn một tầng rỗng – nơi bị bỏ hoang sau một lần "tái cấu trúc" Thư Khố – để làm nơi phát tán ký ức.Lira nhắm mắt.Cô không cần dùng phép.

Không cần bất kỳ đạo cụ gì.

Cô chỉ cần viết."

Ta ghi lại ký ức của sự thật: rằng Thư Khố đã xóa bỏ trận Thảm Diệt phương Bắc năm 817 để che giấu vai trò của các Thủ Hộ Nhân trong việc tạo ra ký ức giả hàng loạt."

Cô viết bằng máu của mình – thứ duy nhất không thể bị xóa bằng thao tác ký ức.

Từng nét chữ khắc sâu vào trang giấy, lan qua không gian, tạo thành dòng cộng hưởng ký ức.Elian cầm lấy cuốn sổ, đưa nó vào một khe rãnh bằng ký ức sống – nơi kết nối các tầng ghi chép của Thư Khố.

Một nhịp đập vang lên.

Rồi một cái nữa.Và sau đó – sự thật bắt đầu lan ra.**Chỉ trong một khắc, ký ức giả bị thay thế bởi những hình ảnh thật: trận chiến khốc liệt ở phương Bắc, nơi hơn 10.000 dân thường bị xóa khỏi trí nhớ của cả một thế hệ; nơi Thủ Hộ Nhân – những kẻ được xem là bất khả xâm phạm – đã dùng ký ức như vũ khí để che giấu thất bại của họ.Dân chúng bàng hoàng.Trên các tầng dân sự, người người bất ngờ nhức đầu, rồi ngẩng lên với ánh mắt lạc thần.

Họ nhớ lại – không phải bằng ý chí, mà như thể ký ức bị đè ép bao lâu nay cuối cùng đã tự đâm xuyên trở ra.Một người thợ rèn già ngồi sụp xuống đất, tay run rẩy.

"Tôi...

đã từng có một đứa con.

Nó chết trong trận đó.

Nhưng tôi... tôi không nhớ gì suốt ba mươi năm nay..."

Một người phụ nữ trẻ, nước mắt chảy dài, thì thầm: "Mẹ tôi không bị bệnh mất trí.

Bà bị Thư Khố xóa ký ức vì là người sống sót cuối cùng."

Khắp nơi, những ký ức bị che giấu lộ ra, đâm vỡ những cấu trúc ký ức vốn tưởng vững như đá.**Tầng 6 của Thư Khố – nơi vận hành các tuyến ký ức chính – rung lắc.

Một cơ chế bảo vệ tự động được kích hoạt.

Từ sâu trong lõi, Kẻ Ghi Xóa được triệu hồi – một trong những thực thể mạnh nhất từng được tạo ra để xử lý ký ức bị nhiễm loạn.Nó không có hình dạng rõ ràng – là một khối ký ức xoắn vặn, ánh lên những đoạn hình ảnh cắt rời, như cơn ác mộng đang sống.

Giọng của nó vang qua mọi tầng:"Một ký ức không được phép tồn tại đã tràn ra.

Người tạo ra nó sẽ bị xử lý."

Trong lúc ấy, Lira và Elian chạy qua hành lang tầng 3 – nơi đã bắt đầu xuất hiện những lỗ hổng thực tại.

Một bức tường tan chảy như nước, để lộ phía sau nó không phải kệ sách, mà là... khoảnh khắc của một ký ức khác: một thiếu nữ đứng giữa đống tro tàn, khóc gọi một cái tên mà cả thế giới đã quên.Elian kéo Lira lại."

Chúng ta cần rời khỏi đây.

Thư Khố sẽ truy vết dòng ký ức về em.

Và chúng sẽ không chỉ xóa em – mà xóa tất cả những ai từng nhớ đến em."

"Nhưng nếu em rút lui," Lira thở gấp, "thì ký ức này sẽ bị xóa lần nữa.

Lần này, chúng sẽ không để sót gì."

Elian nhìn cô một lúc lâu, rồi lặng lẽ rút ra một viên đá ký ức.

Anh ép viên đá lên trán mình – ký ức của trận chiến năm 817, lời của Lira, ánh mắt của những người tỉnh thức – tất cả được khắc vào đó."

Vậy anh sẽ là người giữ lửa nếu em biến mất."**Trong cùng thời khắc đó, một nhóm Ký Sĩ trẻ đứng lặng trước bảng tin tầng 2 – nơi vừa hiện lên một thông báo chưa từng thấy:"Cảnh báo ký ức: tồn tại một dòng ký ức trái luật nhưng được chứng thực.

Không được tiếp cận.

Mọi hành vi sao lưu sẽ bị xử lý."

Họ nhìn nhau.

Một người hỏi: "Nếu nó trái luật... nhưng là sự thật thì sao?"

Một người khác thì thầm: "Vậy nghĩa là... luật lệ không phải để bảo vệ sự thật, mà là để bảo vệ quyền lực."

Sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm.

Và với Lira, thế là đủ.**Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Kẻ Ghi Xóa đến nơi, Lira đứng trên lan can tầng 3, nhìn xuống toàn Thư Khố.

Cô thấy những mảng ánh sáng nhấp nháy như nhịp tim, thấy cả những dải ký ức đang tự co giãn, phản kháng, sống dậy."

Em không cần ai tin em," cô nói với Elian.

"Chỉ cần họ bắt đầu đặt câu hỏi."

Và khi tiếng gầm của Kẻ Ghi Xóa vang lên phía sau, cô quay lưng lại, ánh mắt bình thản."

Vì đó là khởi đầu của ký ức mới."
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 9: Lựa Chọn Giữa Một Người Và Cả Thế Giới


Tiếng gầm trầm đục của Kẻ Ghi Xóa rung lên như cơn địa chấn.

Những kệ sách rung chuyển, các hành lang méo mó, và ánh sáng trong Thư Khố chuyển sang thứ màu xanh nhạt – sắc màu của cơ chế thanh lọc ký ức.Lira và Elian chạy xuyên qua tầng 3, nơi các dòng ký ức bắt đầu đứt gãy.

Một kệ sách đổ sập, để lộ phía sau là một hành lang nhỏ chưa được lập danh mục.

Elian đẩy Lira vào trong, vừa kịp lúc một cơn sóng ký ức xóa quét lao đến sau lưng."

Hành lang ngầm," anh thở gấp.

"Từng được dùng để vận chuyển ký ức mật trong thời kỳ phân tầng.

Giờ bị niêm phong nhưng vẫn có thể thông ra tầng 5 nếu đi đúng lối."

Lira không trả lời.

Cô đang nhìn chằm chằm vào cuốn sổ bên mình – cuốn sổ đã phóng ra ký ức sự thật.

Những trang đầu bắt đầu mất chữ.

Từng dòng ghi chép đang bị xóa dần, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lại thực tại."

Elian... nếu ký ức này bị xóa sạch khỏi cả Thư Khố lẫn thế giới, thì công sức của chúng ta—""Không," Elian cắt ngang.

"Sự thật đã nảy mầm.

Kể cả khi ký ức bị xóa, thì những người từng chạm vào nó cũng sẽ không còn như trước."

Anh dừng lại, rút từ trong áo ra viên đá ký ức nhỏ hình lục giác.

"Nhưng nếu một trong chúng ta bị bắt, người kia phải sống sót để tìm bản thể gốc."

Lira cau mày.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Tách ra."

Elian đưa viên đá vào tay cô.

"Anh sẽ làm mồi.

Em đi theo lối ngầm phía Đông – sẽ có lối dẫn đến Tầng Cấm."

Lira siết chặt viên đá.

"Anh không đấu lại được nó."

"Nhưng anh có thể khiến nó chậm lại."

Elian quay đầu.

"Lira... anh tin em."

Trước khi cô kịp phản đối, anh đã quay lưng, lao ngược lại hành lang.

Lira chửi thầm, nhưng không đuổi theo.

Cô chạy.**Lira trượt xuống một lối dốc, chạm vào những bậc đá xưa mòn gót.

Mỗi bước chân chạm vào lớp ký ức rỉ sét dưới mặt sàn – cảm giác như đang giẫm lên thời gian mục nát.Phía sau, tiếng động đã dịu.

Nhưng điều đó chỉ khiến tim cô đập mạnh hơn.Cô mở viên đá ký ức Elian trao.

Hình ảnh hiện ra: một đoạn ghi chú rời rạc từ tài liệu cấm – nói về "Bản Thể Gốc của Ký Ức".

Không ai biết nó là gì, chỉ rằng nó không thuộc về bất kỳ thời kỳ lịch sử nào.

Một thực thể... hoặc một người, hoặc một ký ức tự nhận thức.

Một "hạt giống của sự thật tuyệt đối"."

Chúng ta chỉ có thể vạch trần dối trá," Elian từng viết, "nếu tìm được nơi dối trá bắt đầu."**Trong khi đó, Elian đứng giữa một gian phòng tròn.

Kẻ Ghi Xóa hiện lên như một cơn bão ánh sáng tối.

Mắt của nó – nếu đó có thể gọi là mắt – là hàng ngàn ký ức đang phát lại đồng thời.

Mỗi một ký ức đều chằng chịt giả dối và thật thà, như một mê cung không có lối ra."

Elian Thư Ký," nó nói bằng giọng của hàng trăm người, "ngươi là nhân chứng của một ký ức bị bóp méo.

Ngươi đã ghi chép và truyền bá điều cấm kỵ.

Ngươi chọn bị xóa hay tự đoạn ký ức?"

Elian mỉm cười.

"Tôi chọn nhớ."

Và anh bật chốt của viên đá ký ức dự phòng trong áo.

Ánh sáng trào ra – không mạnh, nhưng đủ để làm méo hệ thống phân loại ký ức quanh phòng trong chốc lát.Kẻ Ghi Xóa gào lên, ánh sáng bị lệch hướng.

Elian lao vào một lối thoát phụ – nhưng chưa chạy xa được, một sợi ánh sáng đâm xuyên vai anh.

Anh khụy xuống, máu chảy ra nhuộm cả ký ức dưới chân."

Elian..." anh thì thầm, "anh không thể chết... chưa phải bây giờ..."

Nhưng mọi thứ mờ dần.

Và bóng tối nuốt lấy anh.**Ở tầng sâu nhất của Thư Khố, Lira chạm đến một cánh cửa không tên.Không có khoá.

Không có cơ chế.

Chỉ là một cánh cửa gỗ cũ, run rẩy trong gió mà không có luồng gió nào hiện hữu.

Cô đưa tay lên, ngón tay còn ấm dấu máu Elian để lại khi đưa viên đá ký ức.Cửa mở.Bên trong là một khoảng trắng – không màu, không âm thanh.

Lira bước vào, và không còn cảm giác trọng lực.

Mọi thứ tan ra như sương.Ở giữa không gian ấy... là một cô bé.Khoảng tám tuổi.

Tóc trắng.

Mặc áo choàng ký sĩ rách vai.

Cô bé quay lại, nhìn Lira, và nói bằng giọng của chính cô:"Chị đang tìm ký ức gốc?"

Lira sững người.

"Em là ai?"

"Là bản thể của ký ức mà chị đang giữ.

Em là điều đã bị bóp méo – là ký ức đầu tiên, chưa bị chỉnh sửa."

Cô bé nghiêng đầu.

"Nhưng em chưa hoàn chỉnh.

Một nửa em vẫn bị giấu ở tầng trên – nơi có người chị bỏ lại."

Lira hiểu.

Elian là chìa khóa cuối cùng.

Một phần ký ức gốc đã lưu vào anh."

Vậy nếu anh ấy bị xóa—""Thì em không thể trở thành toàn vẹn.

Và chị sẽ chỉ mang theo một mảnh ký ức thiếu khuyết – dễ dàng bị bóp méo thêm lần nữa."

Lira lặng người.Giữa một bên là người đồng hành duy nhất còn lại, và bên kia là sự thật có thể định hình lại cả thế giới.

Cô không có thời gian, không có đồng minh, và chỉ còn một lựa chọn.Cô xiết chặt tay."

Vậy chúng ta sẽ lấy lại phần còn thiếu."
 
Người Ghi Chép Ký Ức Thế Giới
Chương 10: Thể Thuật Và Sự Lựa Chọn Thứ Hai


Không gian trắng tan dần khi Lira bước ngược ra khỏi căn phòng vô danh.

Cô bé kia – bản thể gốc chưa hoàn chỉnh – không ngăn cô lại.

Chỉ mỉm cười buồn, như thể hiểu rằng lựa chọn này không thể khác đi."

Elian là một phần của em," cô thì thầm.

"Và em không để ai xóa anh ấy."

Cánh cửa đóng lại phía sau.

Và Lira chạy.**Cô quay về hành lang ngầm bằng lối tắt, lướt qua các đoạn đường vốn bị chặn bởi ký ức phân tầng.

Mỗi bước chân dẫm lên một ký ức rạn vỡ – nơi thời gian gãy gập và không gian méo mó.Khi đến nơi, mùi máu đập vào mũi.

Elian nằm bất động dưới sàn đá, vai phải thấm đẫm máu, mắt nhắm nghiền.

Kẻ Ghi Xóa đứng bên trên, những sợi ký ức mảnh như tơ đang từ từ rút ký ức ra khỏi trán anh."

Dừng lại!"

Lira hét.Thực thể kia quay lại.

Giọng nói lạnh tanh vang lên từ hàng ngàn miệng người: "Ngươi đã bỏ lại hắn để trốn chạy.

Giờ quay lại là vô nghĩa."

Lira không đáp.

Cô rút sợi vải buộc tay, tháo ra chiếc nhẫn đồng nhỏ – công cụ truyền ký ức tạm thời.

Cô đặt nó lên trán Elian trong lúc ánh mắt vẫn khóa chặt vào kẻ thù."

Thế giới cần anh ấy," cô nói, "và tôi thì không muốn mất anh ấy thêm lần nào nữa."

Cô bật người lao tới.**Lira không dùng phép thuật.

Không dùng ký ức.

Cô chỉ có thể thuật – thứ đã được luyện bằng máu và mồ hôi, từng đêm len lén tập luyện sau giờ học ghi chép.Cô lướt thấp, trượt chân vào vùng mù thị giác của Kẻ Ghi Xóa, rồi đạp bật lên tường, xoay một vòng giữa không trung.

Hai đầu gối bật xuống từ trên cao – một cú "sập gối" cắt ngang mép tầm ảnh hưởng của nó.Cú đánh không làm tổn thương được thực thể, nhưng khiến nó gián đoạn truyền ký ức từ Elian.Ngay khoảnh khắc ấy, Lira lăn tròn, luồn qua khe hở giữa hai dòng ánh sáng, ôm lấy Elian và lăn ra khỏi vùng chiếm giữ.Kẻ Ghi Xóa gầm lên.

Nó tung ra ba dòng ánh sáng ký ức rối – như những sợi roi phát sáng – lao thẳng vào họ.Lira thả Elian sang bên, xoay người gạt nhẹ bằng cùi chỏ, rồi chân trụ, chân đá chéo – một cú đá xoay vòng đẩy lệch luồng ánh sáng đầu tiên, khiến hai luồng sau bị chệch theo quán tính.Không khí bốc cháy khi ánh sáng quét qua mặt sàn.

Một vết nứt toạc ra – ký ức dưới sàn lộ rõ như động mạch đang rỉ máu."

Cô không thể đấu lại ta," giọng Kẻ Ghi Xóa rít lên.

"Thể thuật là vô nghĩa trước ký ức sống."

Lira thở gấp, mồ hôi lăn dài.

"Có lẽ.

Nhưng tôi không định thắng – chỉ cần...

đủ thời gian."

Cô búng nhẹ chiếc nhẫn đồng.**Bên trong Elian, một phần ký ức bị khóa đã kích hoạt lại.

Viên đá ký ức trên trán anh nhận xung động – giải phóng đoạn ký ức sự thật cô vừa truyền lại: hình ảnh cô bé trong không gian trắng.Bản thể gốc."

Lira..."

Elian choàng tỉnh.

Anh nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ phía tay Lira, nơi cô đang đứng chắn giữa anh và Kẻ Ghi Xóa.Anh biết.

Nếu cô cản thêm một đòn nữa, ký ức của cô sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Thể thuật không chặn được mãi.Anh gượng dậy.

Tay run run mở viên đá dự phòng cuối cùng – viên đá mà Lira từng đưa cho anh ở tầng 3."

Này...

đồ lì lợm..."

Elian cười khàn.

"Cúi đầu."

Anh ném viên đá lên không trung.**Viên đá phát nổ, không bằng ánh sáng, mà bằng một đoạn ký ức bị biến dạng.

Đó là một đoạn ký ức nhiễu – thứ không xác định được đâu là thật, đâu là giả – khiến Kẻ Ghi Xóa lùi lại theo phản xạ."

Rối loạn phân loại," Elian nói, "là điểm yếu duy nhất của hệ thống kiểm tra ký ức."

Lira bật người, ôm lấy anh.

Cả hai lùi vào hành lang phụ khi trần nhà bắt đầu rung lắc.

Đòn của Elian chỉ có thể tạm thời làm nhiễu cơ chế xóa – nhưng đủ để họ thoát thân.Phía sau, Kẻ Ghi Xóa gào lên.

Một mảng thực tại rách toạc.

Nhưng Lira đã kéo Elian xuống lối thoát, cánh cửa sập lại sau lưng.**Khi cả hai dừng lại dưới một hốc nhỏ ở tầng ẩn, Elian dựa vào vai cô, thở hổn hển."

Em quay lại," anh nói khẽ."

Không có lựa chọn nào khác."

"Có chứ.

Em có thể chọn ký ức gốc.

Chọn sự thật.

Nhưng em đã chọn anh."

Lira nhìn lên trần hốc đá, mỉm cười nhạt."

Em chọn cả hai.

Em muốn cứu thế giới.

Nhưng không bằng cách đánh đổi người em tin tưởng nhất."

Elian siết tay cô."

Vậy bây giờ ta có gì?"

"Chúng ta có một mảnh ký ức gốc, có nhau, và có Kẻ Ghi Xóa đang nổi điên vì để tuột mất con mồi."

Anh bật cười.

"Chưa từng thấy ký Sĩ nào ngông như em."

"Em chưa từng thấy Thư Khố nào ngu đến mức tin thể thuật không có tác dụng," cô đáp, nhắm mắt nghỉ ngơi.Trong bóng tối, viên đá ký ức nhấp nháy nhẹ – phản chiếu ánh sáng từ một mảnh sự thật chưa hoàn chỉnh.

Nhưng hy vọng đang trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
 
Back
Top Bottom