Tôi lang thang giữa những con phố vắng lặng, cố tìm một dấu hiệu nào đó của sự sống – hoặc ít nhất là một ai đó biết Dalan là gì.
Nhưng thành phố này giống như một tấm gương bạc màu: phản chiếu những hình ảnh quen thuộc, nhưng không còn chút hơi ấm nào của cuộc sống.Biển hiệu các cửa hàng đều trống trơn.
Tủ kính bám bụi, bên trong là những món đồ cũ kỹ như thể thời gian đã ngừng lại.
Tôi thử mở một cánh cửa – không khóa.
Bên trong, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, nhưng không có ai cả.
Không có dấu hiệu bị bỏ hoang vội vã.
Giống như chủ nhân vừa bước ra ngoài và... không bao giờ quay lại.Tôi tìm được một bản đồ tay vẽ trên quầy thu ngân, cũ và nhòe nước.
Ở góc dưới cùng là một ký hiệu kỳ lạ – một vòng tròn có hai nét chéo cắt ngang.
Tôi không hiểu ý nghĩa, nhưng cứ thế cầm theo.Rời khỏi cửa hàng, tôi băng qua một con hẻm nhỏ, thì nghe thấy tiếng hát.Không lớn, không rõ.
Như tiếng ru con vọng từ lòng đất.
Tôi quay lại, không thấy ai.
Nhưng làn da tôi nổi gai ốc – trực giác mách bảo tôi không nên ở lại.Tôi đi nhanh hơn.
Những con hẻm bắt đầu giống nhau.
Tôi nhận ra mình đã quay lại nơi có bức tượng gãy đầu.Lúc đó, tôi mới để ý: bức tượng đã đổi hướng.Nó không còn nhìn về phía quảng trường nữa.
Mà đang… quay mặt vào tôi.Tôi lùi lại.
Trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Hơi thở dồn dập.Không thể nào.
Chắc là tôi tưởng tượng.
Mình mệt quá rồi.Tôi bước tới gần, định kiểm tra bức tượng kỹ hơn.Và khi tay tôi chạm vào nền đá, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.Cảnh vật xung quanh mờ dần.
Tiếng gió biến mất.Rồi tôi nghe thấy giọng Huy – nhưng không phải giọng của cậu ấy trong ký ức.> “Linh… cậu đến trễ rồi.”
Tôi choáng váng.
Mắt nhòa đi.> “Cậu không nên vào đây… họ đang nhìn…”
Tiếng nói như vỡ vụn trong đầu tôi.
Những hình ảnh lạ xuất hiện: Huy bị kéo vào bóng tối, gương mặt méo mó, những bàn tay từ dưới đất trồi lên.Tôi hét lên, bật người lùi lại.Mọi thứ trở về như cũ.
Tôi vẫn đứng giữa quảng trường.
Bức tượng… vẫn không đầu.
Nhưng nền đá nơi tôi vừa chạm vào, nay có dấu tay cháy đen.Tôi thở hổn hển, đầu óc quay cuồng.
Đó là ảo giác – hay ký ức?Tôi không biết.
Nhưng tôi hiểu một điều: Dalan không muốn tôi ở đây.Và thứ gì đó – hoặc ai đó – đã biết tôi đã đến.