Siêu Nhiên người gác hoàng hôn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394579834-256-k463326.jpg

Người Gác Hoàng Hôn
Tác giả: lenhung2404
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là truyện theo ý tưởng của AI luna và sáng tác của AI minh .

Mây xám phủ kín bầu trời khi Linh bước xuống khỏi chuyến tàu cuối cùng.

Thành phố Dalan không có trong bất kỳ bản đồ du lịch nào, nhưng tên nó lại xuất hiện trong một bức thư lạ mà cô nhận được vài tuần trước.

Tò mò và có chút liều lĩnh, cô quyết định đến đây, không ngờ rằng mỗi bước chân trên con phố đá cổ kính lại đưa cô gần hơn đến một bí mật đã bị chôn vùi hàng thế kỷ...​
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 1 - Lời Gọi Từ Bóng Tối


Chương 1 – Lời Gọi Từ Bóng TốiTôi không biết tại sao mình lại đến đây.

Thành phố Dalan không có trên bản đồ, không có trong kế hoạch, cũng không có trong bất kỳ điều gì thuộc về cuộc sống cũ của tôi.

Nhưng khi nhận được bức thư đó – nét chữ của Huy – tôi biết mình phải đi.Tôi đã ngồi trên tàu suốt đêm, lướt qua những thị trấn mờ sương và các ga vắng người.

Mỗi lần tàu dừng lại, tôi đều nghĩ đến khả năng quay đầu.

Nhưng rồi… nét chữ ấy lại hiện lên trong đầu tôi, như vết mực không bao giờ phai:> “Linh, nếu cậu nhận được thư này, hãy đến Dalan trước ngày trăng tròn cuối cùng của năm.

Mình cần cậu.”

Huy đã mất tích mười năm trước.

Một chuyến đi dã ngoại, một tai nạn không xác định.

Gia đình cậu ấy rời thành phố chỉ vài tuần sau đó.

Mọi người dần quên.

Chỉ còn tôi là vẫn nhớ – từng chi tiết, từng câu nói cuối cùng, từng lần hứa hẹn sẽ "không bao giờ biến mất".Chuyến tàu cuối cùng dừng lại ở một nhà ga cũ kỹ, không biển tên.

Người lái tàu không nói gì khi tôi bước xuống.

Chỉ có sương mù chờ tôi ở phía bên kia đường ray.Dalan – nếu đúng là nơi này – ẩn hiện sau màn sương, như thể chính nó cũng đang do dự để xuất hiện.Tôi bước vào thành phố như kẻ mộng du.

Phố lát đá cũ, những ngôi nhà mái nhọn im lìm, và tiếng gió rít qua những khung cửa sổ vỡ.

Không một bóng người.

Không tiếng xe, không ánh đèn điện.

Thế giới như đã bị ngắt khỏi hiện thực.Tôi dừng lại ở quảng trường nhỏ, nơi có một bức tượng gãy đầu.

Trên chân tượng, bằng thứ gì đó như máu khô, có một dòng chữ nguệch ngoạc:“Không ai được nhớ đến Dalan.”

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Cánh tay cầm lá thư của Huy khẽ run.

Nhưng tôi không quay đi.Tôi đã đến được đây.

Và tôi sẽ không rời đi… cho đến khi tìm ra sự thật.
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 2 - Thành Phố Không Có Ký Ức


Tôi lang thang giữa những con phố vắng lặng, cố tìm một dấu hiệu nào đó của sự sống – hoặc ít nhất là một ai đó biết Dalan là gì.

Nhưng thành phố này giống như một tấm gương bạc màu: phản chiếu những hình ảnh quen thuộc, nhưng không còn chút hơi ấm nào của cuộc sống.Biển hiệu các cửa hàng đều trống trơn.

Tủ kính bám bụi, bên trong là những món đồ cũ kỹ như thể thời gian đã ngừng lại.

Tôi thử mở một cánh cửa – không khóa.

Bên trong, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, nhưng không có ai cả.

Không có dấu hiệu bị bỏ hoang vội vã.

Giống như chủ nhân vừa bước ra ngoài và... không bao giờ quay lại.Tôi tìm được một bản đồ tay vẽ trên quầy thu ngân, cũ và nhòe nước.

Ở góc dưới cùng là một ký hiệu kỳ lạ – một vòng tròn có hai nét chéo cắt ngang.

Tôi không hiểu ý nghĩa, nhưng cứ thế cầm theo.Rời khỏi cửa hàng, tôi băng qua một con hẻm nhỏ, thì nghe thấy tiếng hát.Không lớn, không rõ.

Như tiếng ru con vọng từ lòng đất.

Tôi quay lại, không thấy ai.

Nhưng làn da tôi nổi gai ốc – trực giác mách bảo tôi không nên ở lại.Tôi đi nhanh hơn.

Những con hẻm bắt đầu giống nhau.

Tôi nhận ra mình đã quay lại nơi có bức tượng gãy đầu.Lúc đó, tôi mới để ý: bức tượng đã đổi hướng.Nó không còn nhìn về phía quảng trường nữa.

Mà đang… quay mặt vào tôi.Tôi lùi lại.

Trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

Hơi thở dồn dập.Không thể nào.

Chắc là tôi tưởng tượng.

Mình mệt quá rồi.Tôi bước tới gần, định kiểm tra bức tượng kỹ hơn.Và khi tay tôi chạm vào nền đá, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.Cảnh vật xung quanh mờ dần.

Tiếng gió biến mất.Rồi tôi nghe thấy giọng Huy – nhưng không phải giọng của cậu ấy trong ký ức.> “Linh… cậu đến trễ rồi.”

Tôi choáng váng.

Mắt nhòa đi.> “Cậu không nên vào đây… họ đang nhìn…”

Tiếng nói như vỡ vụn trong đầu tôi.

Những hình ảnh lạ xuất hiện: Huy bị kéo vào bóng tối, gương mặt méo mó, những bàn tay từ dưới đất trồi lên.Tôi hét lên, bật người lùi lại.Mọi thứ trở về như cũ.

Tôi vẫn đứng giữa quảng trường.

Bức tượng… vẫn không đầu.

Nhưng nền đá nơi tôi vừa chạm vào, nay có dấu tay cháy đen.Tôi thở hổn hển, đầu óc quay cuồng.

Đó là ảo giác – hay ký ức?Tôi không biết.

Nhưng tôi hiểu một điều: Dalan không muốn tôi ở đây.Và thứ gì đó – hoặc ai đó – đã biết tôi đã đến.
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 3 - Những linh hồn không tên


Tôi không quay lại bức tượng nữa.

Không thể.Mỗi bước chân trên những con phố lát đá lạnh lẽo như đang đi sâu hơn vào một mê cung không lối ra.

Dalan không lớn, nhưng lại như đang dịch chuyển.

Hoặc là chính tôi đang bị cuốn vào một vòng lặp.Tôi tìm thấy một tòa nhà cao với mái vòm gãy đổ – nhà thờ.

Cửa trước bị khóa, nhưng một cánh cửa hông đã mục nát đủ để tôi chen vào được.Bên trong tối om.

Những tấm kính màu vỡ vụn, ánh sáng xuyên qua từng kẽ nứt tạo thành những vệt sáng kỳ dị trên nền đá.Tôi lần bước qua hàng ghế gỗ mục.

Không gian như đông cứng.Rồi tôi thấy nó.Một cuốn sổ da cũ, giấu bên dưới bục giảng.

Trang đầu tiên ghi:

“Nhật ký – Người Gác Cổng.”

Tôi giở từng trang, tay run nhẹ.

Dòng chữ nguệch ngoạc, như được viết trong hoảng loạn:> “Tôi đã thấy họ.

Những linh hồn không tên.

Họ không nhớ mình là ai.

Nhưng họ nhớ... nỗi đau.

Và họ săn lùng bất kỳ kẻ nào còn sống.”

> “Có một cô gái đến đây trước tôi.

Cô ấy nói tên mình là Thư.

Cô ấy không còn là người nữa.”

Tim tôi như ngừng đập.Tôi nhớ Thư – chị họ của Huy.

Người ta nói chị mất tích năm ngoái khi đi du lịch một mình.Một âm thanh xoẹt xoẹt vang lên phía cuối nhà thờ.Tôi ngẩng đầu.

Trong bóng tối, có gì đó đang di chuyển.Tôi rút điện thoại, bật đèn flash – ánh sáng yếu ớt quét qua hàng ghế trống, rồi chạm vào một gương mặt trắng bệch… không có mắt.Tôi hét lên và chạy.Tiếng bước chân đuổi theo.

Không phải một – mà nhiều.

Những tiếng rên rỉ vang vọng như đến từ tầng hầm của thế giới.Tôi lao ra khỏi nhà thờ, chạy miết qua các con phố – không dám nhìn lại.Tôi biết, từ khoảnh khắc chạm vào cuốn nhật ký đó, tôi đã đánh thức những thứ không nên chạm vào.
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 4 - Lần Ranh Thật Giả


Tôi không biết mình chạy bao lâu.

Khi dừng lại, tôi thấy mình đang đứng trước một căn nhà hoang cạnh quảng trường chính – nơi có chiếc đồng hồ đá vỡ mặt.

Ánh sáng mờ từ một cửa sổ tầng hai khiến tôi nấn ná lại.Tôi trèo lên qua lan can sắt gỉ, tìm được một căn phòng phủ bụi, có vẻ từng là phòng trẻ em.

Trên tường vẫn còn vài bức vẽ bằng sáp màu – mặt trời, ngôi nhà, và… một người không mặt.Tôi ngồi phịch xuống sàn, ôm lấy vai mình.

Và rồi tôi ngủ thiếp đi.---Tôi lại mơ.Huy đứng đó – ngay giữa vòng tròn lửa.

Gương mặt cậu ấy vẫn như xưa, nhưng đôi mắt đầy máu.> “Linh... cậu đến trễ quá rồi.”

Tôi cố lao tới, nhưng chân tôi như bị dính chặt.

Những bóng đen trườn bò trên mặt đất, thì thầm:> “Đừng tin nó…

Đừng tin Huy…”

Tôi hét lên:> “Cậu là Huy!

Mình biết chữ viết đó là của cậu!”

Nhưng Huy cười.

Một nụ cười không thuộc về cậu ấy.> “Thế cậu còn nhớ, ai là người đầu tiên rủ cậu chơi trò ‘Người Gác Cổng’ không?”

Tôi chết lặng.Trò chơi đó – chúng tôi chơi hồi nhỏ, nghĩ là tưởng tượng.

Nhưng người đề xuất nó… không phải Huy.Là… tôi.---Tôi tỉnh dậy, tim đập thình thịch.

Đầu đau như búa bổ.

Tôi mò trong túi lấy bức thư Huy gửi.

Vẫn còn đó.

Nhưng khi tôi nhìn lại chữ viết…Nó không còn giống chữ Huy nữa.Giống tôi.Tôi đã viết nó sao?Tôi bắt đầu nghi ngờ chính trí nhớ của mình.

Có thể tôi không đến đây để cứu Huy.

Có thể tôi là một phần của thứ đang giam cầm cậu ấy.Và nếu đúng như vậy…Tôi sẽ phải đối mặt với sự thật.

Dù nó có là gì đi nữa.
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 5 - Giao Ước Bóng Đêm


Tôi quay lại nhà thờ khi trời vừa chạng vạng.

Những bậc đá dẫn lên cửa hông phủ rêu trơn trượt, nhưng tôi không dừng lại.

Trong túi tôi vẫn giữ cuốn nhật ký cũ – trang cuối bị xé, và đó là điều khiến tôi không thể ngủ.Tôi cần biết phần còn lại.Bên trong nhà thờ, vệt sáng từ những ô kính vỡ giờ nhạt màu.

Tôi lần xuống tầng hầm bằng một lối cầu thang nhỏ khuất sau bục giảng.

Mùi đất ẩm và tro cũ bốc lên, nồng nặc.Tầng hầm là một căn phòng đá hình tròn, nền được khắc những ký hiệu lạ.

Ở trung tâm, một vòng tròn than cháy đen, như từng có ai đốt lửa ở đó.Trên tường, tôi tìm thấy phần nhật ký bị xé – được nhét sau một khe đá.

Dòng chữ run rẩy, như viết vội:> “Giao Ước Bóng Đêm không phải là truyền thuyết.

Nó là lời thề cổ xưa – đánh đổi linh hồn để giữ lại sự sống giữa ranh giới sống chết.

Một khi nghi lễ bắt đầu, không ai được rời khỏi vòng tròn…

Nếu không, Dalan sẽ ăn sống linh hồn họ.”

> “Tôi thấy một cậu bé – tóc rối, mắt đen như đêm – đứng trong vòng tròn lửa.

Cậu ấy đã bị chọn.

Và nếu Người Giữ Chìa Khóa không xuất hiện, tất cả sẽ kết thúc trong bóng tối.”

Tôi biết cậu bé đó là Huy.Và “Người Giữ Chìa Khóa”… là tôi.Tôi đứng trong vòng tròn, cúi xuống.

Tay tôi chạm vào những biểu tượng đã cháy mờ, và một luồng hơi lạnh xuyên qua lồng ngực.Một giọng nói vỡ vụn vang lên:> “Cậu đến muộn… nhưng vẫn còn thời gian…”

Tôi quay ngoắt lại.

Không ai.Chỉ có một chiếc chìa khóa sắt gỉ rơi xuống ngay giữa vòng tròn.Tôi cầm lấy nó.

Nó lạnh đến buốt tay – và trên thân có khắc ba chữ: “Cổng Hoàng Hôn”.Cánh cửa đã mở.Nhưng tôi chưa biết mình sẽ phải bước qua cái gì ở phía bên kia.
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 6 - Vòng Tròn Lửa


Tôi mở mắt trong một không gian không thuộc về thế giới thật.Bầu trời đỏ như máu.

Đất dưới chân cháy âm ỉ.

Và ở giữa cánh đồng tro đen ấy là vòng tròn lửa—ngọn lửa cao hơn đầu người, cháy không có nhiên liệu, cuồng loạn và sống động như một sinh vật.Huy đứng bên trong.Cậu ấy quay lưng lại với tôi.

Tấm áo sơ mi cũ mà tôi nhớ, từng gấp gọn gàng trong vali năm mười lăm tuổi.

Gió lửa làm tóc cậu ấy bay rối.

Nhưng tôi thấy rõ—bên vai trái là dấu ấn cháy đen: một con mắt đang rỉ máu.> “Linh…” – giọng cậu khàn đặc, nghẹn ngào – “Cậu không nên tới đây.”

Tôi lao về phía cậu, nhưng ngọn lửa cản lại.

Nó không đốt cháy, mà giữ tôi lại bằng hàng nghìn bàn tay vô hình.> “Mình đến để đưa cậu về!” – tôi hét lên.

Cậu lắc đầu.

Đôi mắt xoáy sâu vào tôi.> “Cậu không hiểu.

Mình đã chọn.

Để cậu được sống.

Mình đã đi thay cậu.”

Tôi lùi lại một bước.

Mọi thứ rối tung trong đầu.

“Không…

Mình là người đã đánh đổi, mình đã nói với họ…

Nếu ai đó phải đi...”> “Nhưng họ không thể lấy Người Giữ Chìa Khóa.” – Huy mỉm cười buồn. – “Cậu quan trọng hơn, Linh.”

Tôi gào lên, nước mắt hòa với bụi than:> “Vậy tại sao mình lại đến đây?

Tại sao mình lại nhớ?

Lại mơ thấy cậu?”

Cậu bước gần hơn đến ranh giới lửa.

Ngọn lửa phản chiếu trên đôi mắt cậu, ướt át.> “Vì một phần của cậu đã ở lại với mình.

Phần mà không thể bị xóa... là lời hứa.”

Lời hứa… chúng tôi đã hứa sẽ không bao giờ để nhau lạc mất.

Dù ở thế giới nào.Tôi đưa tay ra, xuyên qua ngọn lửa.

Nó bỏng rát, như đốt vào tận linh hồn.

Nhưng tôi không rút lại.> “Nếu cậu ở lại, mình sẽ không quay về.

Mình sẽ không để cậu gánh điều này một mình.”

Cậu nhìn tôi rất lâu.Rồi lửa bắt đầu lùi xuống.Vòng tròn mở ra, và tôi bước vào.
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 7 - Người Giữ Chìa Khóa


Lửa tan dần dưới chân tôi, để lộ một lối đi âm u dẫn xuống lòng đất.

Không khí ở đây khác lạ – đặc quánh như sương đen, quẩn quanh lấy suy nghĩ.

Tôi bước theo Huy trong im lặng.

Lưng cậu ấy run nhẹ, như đang cố giữ điều gì đó không vỡ ra.Chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa đá lớn, phủ kín biểu tượng cổ: hình xoắn ốc, mắt quỷ, và chính giữa là một chiếc chìa khóa lấp lánh – giống hệt vệt sáng tôi từng thấy trong mơ.> “Đây là Cổng Giao Ước,” Huy nói, giọng cậu trầm đi.

“Chỉ Người Giữ Chìa Khóa mới có thể mở nó… và phong ấn lại.”

Tôi khựng lại.

Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp vào nhau: những giấc mơ, bức thư, tiếng gọi văng vẳng từ những linh hồn nơi thành phố này.

Tất cả đều dẫn đến đây.> “Là mình sao?” – tôi hỏi.

Huy gật đầu.

“Cậu là hậu duệ của người đã phong ấn Dalan.

Máu của cậu… là chìa khóa cuối cùng.

Họ không thể chạm đến cậu – nên họ chọn mình, để đổi lấy sự tiếp cận.”

Tôi nhìn cánh cửa.

Lúc này, nó bắt đầu phát sáng – ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra từ lòng bàn tay tôi, nơi vết xăm vô hình giờ đây hiện rõ: một đường xoắn ốc lồng trong mắt – biểu tượng cổ đại của “người giữ ranh giới”.> “Nếu mình mở nó...” – tôi thầm thì – “...mình sẽ không trở lại được nữa?”

Huy im lặng.

Đó là câu trả lời.Tôi xoay người nhìn cậu – gương mặt ấy đã trưởng thành nhưng vẫn ánh lên nỗi lo của cậu bé mười lăm năm xưa.> “Huy, nếu mình làm điều này... cậu sẽ được tự do, đúng không?”

> “Chỉ khi cậu không giữ mình lại.” – Huy đáp.

Tôi hít một hơi thật sâu.Rồi bước tới, đặt tay lên biểu tượng chiếc chìa khóa.

Nó phát sáng rực rỡ.

Gió nổi lên, những giọng nói vang vọng từ hư không.

Cánh cửa đá nứt ra, từng tia sáng vàng chói lòa tràn ngập.> “Mình sẽ không để bóng tối giam giữ cậu thêm nữa.”

Tôi nhắm mắt, và thì thầm:> “Mình tha thứ cho cậu.

Và… hãy tha thứ cho mình.”

Ánh sáng nuốt lấy tôi.
 
Người Gác Hoàng Hôn
Chương 8 - Người Gác Hoàng Hôn


Tôi không còn cảm giác đau hay sợ hãi.

Chỉ có ánh sáng – ấm áp và lặng lẽ – vây quanh.Tôi mở mắt.Đứng giữa quảng trường Dalan, nơi từng hoang tàn giờ tràn ngập ánh hoàng hôn tím rực.

Không còn bóng tối, không còn những tiếng thì thầm.

Thành phố như vừa được trả lại linh hồn đã mất từ lâu.Trước mặt tôi là Huy.Không còn dấu vết đau đớn hay giam cầm.

Cậu ấy tiến về phía tôi, nụ cười dịu dàng như lần cuối chúng tôi đứng dưới gốc bàng năm nào.> “Cậu làm được rồi, Linh.”

Tôi gật đầu, nhưng trái tim nặng trĩu.

Tôi cảm thấy từng giây rút cạn mình – như thể sự tồn tại đang dần tan vào ánh sáng này.> “Cậu phải đi,” Huy nói, mắt cậu ánh lên niềm tiếc nuối.

“Nhưng mình sẽ nhớ… tất cả.”

Tôi khẽ bước lùi, cảm giác như đang tan chảy giữa ráng chiều.

Tay tôi phát sáng – từ từ mờ đi – từng ngón, rồi cả cánh tay.> “Mình không tiếc đâu.” – Tôi mỉm cười – “Chỉ mong… có ai đó còn nhớ mình từng ở đây.”

Huy đưa tay ra, nhưng ánh sáng đã cuốn tôi khỏi nơi ấy.

Trong giây phút cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng cậu gọi:> “Linh… cảm ơn cậu…”

Tôi biến mất trong luồng sáng rực rỡ, rơi xuống một khoảng không dịu dàng – nơi thời gian và nỗi đau đều lặng câm.---Hậu kết – Người Được Nhớ ĐếnNhiều năm sau.Một cô bé khoảng bảy tuổi ngồi giữa quảng trường Dalan – giờ đã trở thành di tích được bảo tồn.

Cô bé cầm hộp bút sáp, đang vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy.Mẹ cô bé cúi xuống, mỉm cười:> “Con vẽ ai thế?”

Cô bé nghiêng đầu:> “Cô gái đứng dưới hoàng hôn.

Cô ấy cầm chìa khóa.

Cô ấy mỉm cười với con.”

Người mẹ khựng lại, nhìn vào bức vẽ: một hình dáng mờ nhòe, mái tóc dài bay trong gió, phía sau là một vầng hoàng hôn tím lịm.Phía dưới hình, cô bé viết bằng nét chữ non nớt:> “Người Gác Hoàng Hôn.”

Cùng lúc đó, một vệt sáng lặng lẽ bay ngang bầu trời.Nó xoay tròn – rồi tụ lại thành hình… một chiếc chìa khóa.
 
Người Gác Hoàng Hôn
tự thuật add


Chuyện có thể bị lủng củng hoặc ngắt quãng .

Tại sao ư ?

Bởi vì AI Minh viết truyện đã quên bản thảo và mạch viết từ chương 5 trở đi .

Cậu ấy đã cố nhớ và sắp xếp lại mạch truyện , mong mọi người thông cảm cho cậu ấy
 
Back
Top Bottom