Đêm.Một căn phòng nhỏ nằm sâu trong khu chợ cổ Gyeongdong.
Đèn lồng đỏ treo lơ lửng trước cửa.
Trong bóng tối, hương trầm bay nhè nhẹ, quyện cùng tiếng cười khúc khích của một người đang bốc bài trầm ngâm suy nghĩ , tính toán gì đó .
Một lá bài tarot phát sáng, tự động lật lên giữa bàn: "The Fool" – Kẻ ngốc, biểu tượng của sự khởi đầu, tự do... và cả hỗn loạn.— "Uầy, lại thắng!
Đừng đùa, Peanut mà đã bói là trúng hết!" – cậu pháp sư trẻ tuổi reo lên, rút tai nghe ra.
Thì ra cậu thanh niên ấy đang chơi game , cậu thường lui tới đây chơi sau giờ họcHan Wang-ho, 17 tuổi, biệt danh pháp sư: Peanut – hay được biết đến trong thế giới ngầm là " Tiểu Hoa Sinh ", người có tiếng đã cứu được rất nhiều người khỏi cửa tử của thần chết .
Dù luôn ra tay cứu người làm việc tốt nhưng những người như cậu không được mọi người công nhận và tỏ ra ghét bỏ và xa lánh , nên các pháp sư đều phải che dấu thân phận của mình .Cậu là pháp sư trẻ tuổi nhất từng được Hội Đồng Âm Dương Thủ công nhận - trong thế giới ngầm của các pháp sưNhưng vào ban ngày?
Cậu chỉ là học sinh lớp 11B – chuyên gây rối, hay ngủ gật, và từng bị gọi lên văn phòng vì dùng bùa để hack điểm kiểm tra giữa kỳ.⸻Sáng hôm sau – Trường Seonggye.Wang-ho ngáp dài, balo đeo lệch, áo sơ mi chưa cài đúng nút.— "Ê, nghe nói có học sinh mới chuyển đến lớp mình đó." – một bạn nói.— "Nam á?
Có đẹp trai không?"
Wang-ho không quan tâm lắm.
Cậu vẫn đang chăm chăm vào sợi chỉ đỏ quấn ở ngón tay – dây tơ hồng , đột nhiên có dấu hiệu một mệnh hồn sắp va chạm với cậu.
Sợi chỉ rung nhẹ , rất nhẹTiếng cửa lớp bật mở.Một học sinh nam bước vào – dáng cao, tóc đen, ánh mắt sâu thẳm như đêm không sao.
Ánh nhìn của cậu ấy lướt qua lớp học... rồi dừng lại ở Wang-ho.
Ánh mắt đó – lạnh, trầm, và...Đầy tang khí.— "Chào mọi người.
Tôi là Lee Sang-hyeok."
Wang-ho cứng người.
Sợi chỉ đỏ ở tay cậu đột ngột nóng rực lên như vừa bốc cháy.
Cậu ngước xuống nhìn ngón tay mình đang run nên không ngừng với ánh mắt khó hiểu rồi quay lên nhìn thẳng cậu trai đang đứng trước lớp .
Ánh mắt hai người chạm nhau , thời gian như dừng lại tại khoản khắc này cả thế giới như chỉ có hai người .
Bầu không khí bị ngắt do tiếng thầy giáo vang lên .
Thầy chỉ định cho hắn ngồi bên phải cậu , vì nó là chỗ trống cuối cùng trong lớp .
Cậu cảm thấy không thoải mái khi hắn ngồi ngay cạnh cậu , một con người mang lại cho người ta một cảm giác không an toàn khi ở gầnMải suy nghĩ không để ý tới Sang Hyoek đã tới ngay chỗ cậu , mỉm cười chào , ảnh mắt hắn sắc lạnh và u tối khiến cho Wang Ho nổi da gà .Wang Ho định thần lại bản thân liền tránh đi ánh mắt như nhìn thấu con người cậu . ⸻Giờ ra chơi.Wang-ho lén nhìn Sang-hyeok từ sau cửa lớp.
Cậu học sinh mới chẳng nói chuyện với ai, không cười, không ăn, và... mang theo tử khí nặng đến mức khiến bùa trên người Wang-ho co rúm lại.Chết tiệt.
Cậu ấy bị nguyền.Không phải nguyền thông thường – mà là "Mệnh Tử Cổ" – lời nguyền chỉ xuất hiện mỗi trăm năm, kéo linh hồn người mang nó xuống Địa giới đúng ngày sinh nhật 18 tuổi.Wang-ho siết chặt nắm tay.
Không được.
Không thể làm ngơ.
Trước một con người đang cận kề cái chết .
" thấy chết mà không cứu , không xứng đáng làm pháp sư " - Wang Ho nghĩ thầm trong đầuNhưng khi cậu định quay đi, ánh mắt của Sang-hyeok bất ngờ nhìn thẳng vào cậu.
Sâu hoắm , lặng thinhRồi cậu ấy nói:— "Cậu là pháp sư, đúng không?"
Tim Wang-ho đập mạnh.
Họng cậu nghẹn lại.— "Ơ... gì cơ?"
Sang-hyeok nhếch môi, rất nhẹ.— "Tôi thấy sợi chỉ đỏ trên tay cậu.
Và nó đang hướng về tôi."