Siêu Nhiên Người Em Phải Cứu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397382993-256-k699208.jpg

Người Em Phải Cứu
Tác giả: QeQe_02
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Huyền ảo Tags: fakenut​
 
Người Em Phải Cứu
Giới thiệu


Fic này mình viết về fakenut ‼️

Motip : tâm linh , huyền bí , không có thật Thời gian gia chap không cố định‼️

Nhưng mình sẽ cố 1 tuần ít nhất 1 chap 💦

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc~

——————————————————————

Một cậu nhóc học sinh cấp 3 mang trong mình trách nhiệm cao quý của một pháp sư , nắm trong tay bao nhiêu sinh mệnh và giải cứu họ thoát khỏi tử thần .

Nhưng cậu lại không giải cứu được chính mối tình đầu khỏi tay quỷ dữ .
 
Người Em Phải Cứu
Mở đầu


Đêm.Một căn phòng nhỏ nằm sâu trong khu chợ cổ Gyeongdong.

Đèn lồng đỏ treo lơ lửng trước cửa.

Trong bóng tối, hương trầm bay nhè nhẹ, quyện cùng tiếng cười khúc khích của một người đang bốc bài trầm ngâm suy nghĩ , tính toán gì đó .

Một lá bài tarot phát sáng, tự động lật lên giữa bàn: "The Fool" – Kẻ ngốc, biểu tượng của sự khởi đầu, tự do... và cả hỗn loạn.— "Uầy, lại thắng!

Đừng đùa, Peanut mà đã bói là trúng hết!" – cậu pháp sư trẻ tuổi reo lên, rút tai nghe ra.

Thì ra cậu thanh niên ấy đang chơi game , cậu thường lui tới đây chơi sau giờ họcHan Wang-ho, 17 tuổi, biệt danh pháp sư: Peanut – hay được biết đến trong thế giới ngầm là " Tiểu Hoa Sinh ", người có tiếng đã cứu được rất nhiều người khỏi cửa tử của thần chết .

Dù luôn ra tay cứu người làm việc tốt nhưng những người như cậu không được mọi người công nhận và tỏ ra ghét bỏ và xa lánh , nên các pháp sư đều phải che dấu thân phận của mình .Cậu là pháp sư trẻ tuổi nhất từng được Hội Đồng Âm Dương Thủ công nhận - trong thế giới ngầm của các pháp sưNhưng vào ban ngày?

Cậu chỉ là học sinh lớp 11B – chuyên gây rối, hay ngủ gật, và từng bị gọi lên văn phòng vì dùng bùa để hack điểm kiểm tra giữa kỳ.⸻Sáng hôm sau – Trường Seonggye.Wang-ho ngáp dài, balo đeo lệch, áo sơ mi chưa cài đúng nút.— "Ê, nghe nói có học sinh mới chuyển đến lớp mình đó." – một bạn nói.— "Nam á?

Có đẹp trai không?"

Wang-ho không quan tâm lắm.

Cậu vẫn đang chăm chăm vào sợi chỉ đỏ quấn ở ngón tay – dây tơ hồng , đột nhiên có dấu hiệu một mệnh hồn sắp va chạm với cậu.

Sợi chỉ rung nhẹ , rất nhẹTiếng cửa lớp bật mở.Một học sinh nam bước vào – dáng cao, tóc đen, ánh mắt sâu thẳm như đêm không sao.

Ánh nhìn của cậu ấy lướt qua lớp học... rồi dừng lại ở Wang-ho.

Ánh mắt đó – lạnh, trầm, và...Đầy tang khí.— "Chào mọi người.

Tôi là Lee Sang-hyeok."

Wang-ho cứng người.

Sợi chỉ đỏ ở tay cậu đột ngột nóng rực lên như vừa bốc cháy.

Cậu ngước xuống nhìn ngón tay mình đang run nên không ngừng với ánh mắt khó hiểu rồi quay lên nhìn thẳng cậu trai đang đứng trước lớp .

Ánh mắt hai người chạm nhau , thời gian như dừng lại tại khoản khắc này cả thế giới như chỉ có hai người .

Bầu không khí bị ngắt do tiếng thầy giáo vang lên .

Thầy chỉ định cho hắn ngồi bên phải cậu , vì nó là chỗ trống cuối cùng trong lớp .

Cậu cảm thấy không thoải mái khi hắn ngồi ngay cạnh cậu , một con người mang lại cho người ta một cảm giác không an toàn khi ở gầnMải suy nghĩ không để ý tới Sang Hyoek đã tới ngay chỗ cậu , mỉm cười chào , ảnh mắt hắn sắc lạnh và u tối khiến cho Wang Ho nổi da gà .Wang Ho định thần lại bản thân liền tránh đi ánh mắt như nhìn thấu con người cậu . ⸻Giờ ra chơi.Wang-ho lén nhìn Sang-hyeok từ sau cửa lớp.

Cậu học sinh mới chẳng nói chuyện với ai, không cười, không ăn, và... mang theo tử khí nặng đến mức khiến bùa trên người Wang-ho co rúm lại.Chết tiệt.

Cậu ấy bị nguyền.Không phải nguyền thông thường – mà là "Mệnh Tử Cổ" – lời nguyền chỉ xuất hiện mỗi trăm năm, kéo linh hồn người mang nó xuống Địa giới đúng ngày sinh nhật 18 tuổi.Wang-ho siết chặt nắm tay.

Không được.

Không thể làm ngơ.

Trước một con người đang cận kề cái chết .

" thấy chết mà không cứu , không xứng đáng làm pháp sư " - Wang Ho nghĩ thầm trong đầuNhưng khi cậu định quay đi, ánh mắt của Sang-hyeok bất ngờ nhìn thẳng vào cậu.

Sâu hoắm , lặng thinhRồi cậu ấy nói:— "Cậu là pháp sư, đúng không?"

Tim Wang-ho đập mạnh.

Họng cậu nghẹn lại.— "Ơ... gì cơ?"

Sang-hyeok nhếch môi, rất nhẹ.— "Tôi thấy sợi chỉ đỏ trên tay cậu.

Và nó đang hướng về tôi."
 
Người Em Phải Cứu
Người Mang Bóng Tối


Wang Ho đứng hình mất 5 giây nhưng liền sốc lại tinh thần , không để câu hỏi của hắn làm tâm trí phân tâm , cậu liên bơ người trước mặt đi ra khỏi cửa lớp , và không kèm theo câu - " đồ điên "

Hôm sau - Sân thượng – chiều muộn

Wang Ho đứng dựa vào lan can, tay lật từng lá bùa nhỏ dưới ánh nắng nhạt.

Gió lướt qua mái tóc rối.

Dưới tầng là tiếng sinh hoạt học sinh rộn ràng, còn trên đây – chỉ có cậu và những câu hỏi chưa lời đáp.Cậu ta nhìn thấy sợi chỉ đỏ.

Làm sao có thể?

Nó là pháp khí bậc 4, người thường không thể thấy.Wang Ho nghiến răng, nhớ lại ánh mắt hôm đó của Sang-hyeok – không ngạc nhiên, không sợ hãi, không tò mò.

Chỉ là... cái kiểu "mình biết hết rồi ." vậyCậu bực mình.

Nhưng ngay sau đó, cậu nghe tiếng bước chân.Sang-hyeok xuất hiện, tay đút túi, ánh mắt lười nhác nhìn trời.— "Cậu luôn lên đây sau tiết 5 nhỉ?"

Peanut giật mình, vội giấu bùa sau lưng.— "Tớ... lên đây hóng gió.

Học nhiều nóng đầu quá."

Sang-hyeok gật gù.

Im lặng một lúc rồi nheo mắt:— "Hôm trước, tớ hỏi cậu là pháp sư, đúng không?"

Wang Ho khựng lại.Cậu cười gượng:— "Pháp sư gì?

Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi."

Sang Hyoek bật cười.

Một tiếng cười như gió lạnh lướt qua cổ.— "Ờ.

Chắc là vậy."

— "Tớ chỉ đùa thôi vì khi mình tới lớp cậu cứ loay hoay với bàn tay của mình như một kẻ ngốc giống như đang có sợi dây quấn quanh vậy "Wang Ho tròn mắt, nhìn hắn nghiêng đầu cười nhẹ, rồi bỏ đi như chưa từng hỏi gì."

Cậu ấy đùa... hay là đang thử mình?

Không thể chủ quan."

- Wang Ho nghĩ⸻Tối hôm đó – Phòng ngủ của PeanutKhắp tường là bùa, sách cổ, ảnh scan năng lượng.

Và ở giữa – là một tờ giấy đặc biệt, ghi đầy nét bút đỏ: "Phân tích tử khí xung quanh Lee Sang-hyeok."

Peanut cầm kính thần lên.

Trên ảnh là một hình bóng đen dày đặc quấn quanh cơ thể Faker.

Nhưng có một thứ khiến cậu toát mồ hôi: con quỷ bên trong không chỉ ngủ yên – nó đang... phản hồi.Là một thực thể cấp cao.

Không phải lời nguyền thông thường.

Mà là... quỷ thực thể ký sinh.Cậu ghi chú nhanh:

"Ký sinh, tầng thứ 4-5.

Phản ứng với cảm xúc mãnh liệt.

Kích hoạt cao nhất khi có: yêu – thù – sợ."

Wang Ho thở dốc.Cậu ấy đang sống với một con quỷ trong người mà không hề hay biết hoặc tệ hơn, biết rất rõ.⸻Ngày hôm sau – lớp họcWang Ho không thể ngồi yên.

Cậu quan sát từng cử động của Sang Hyoek – cách cậu cười, cách cậu im lặng, cả việc cậu không bao giờ động vào đồ ăn có tỏi, muối thánh, hay nước cúng – những thứ xua tà cơ bản nhất.Cậu ấy biết.

Chắc chắn cậu ấy biết.Ra chơi, hắn nhìn cậu, nghiêng đầu:— "Hôm nay nhìn tớ hơi kỹ nhỉ?

Fan à?"

Wang Ho đỏ mặt.

Rồi gắt , buột mồm nói :— "Còn cậu ?

Người thường mà né muối như né deadline?"

Sang Hyoek bật cười , không nói gì nhìn thẳng vào Wang Ho

—" Bị dị ứng "Wang Ho khó hiểu với câu trả lời của hắn , liền nói thêm : —" Đồ điên , cậu có phải là con ngườu không vậy ?

Sao lại dị ứng với muối , quá vô lí dồi ?

"— " Có lẽ vậy " - rồi hắn nở một nụ cười ma mị , khiếm Wang Ho bất ngờ.

Khi âm khí lại tuôn ra , nó quá kinh dị Hắn liền đi ngang qua, khẽ thì thầm bên tai: "Nếu một ngày nào đó tớ không còn là con người.

Cậu có thể cứu tớ không ?"

Những câu nói ẩn ý hay những lời bông đùa vu vơ ấy khiến Wang Ho bị rối bời .

Cậu sợ bị nhận ra thân phận của bản thân hay là sợ đối đầu với con quỷ mạnh như thế ?

Có lẽ chính Wang Ho cũng không trả lời được , bản thân cậu đang sợ hãi điều gìWang Ho đứng chết trân, tay lạnh toát.

Sợi chỉ đỏ trên tay cậu lần đầu tiên co giật mạnh như muốn đứt.
 
Người Em Phải Cứu
Bí Ẩn


Wang Ho bước đi giữa hành lang trống trải, đôi chân lặng chĩu , ánh đèn vẫn chập chờn .

Câu nói của Sang Hyoek cứ văng vẳng trong đầu cậu , nó khiến cậu hoài nghi , long lắng và khó chịu trong người .

Thân phận cậu luôn che giấu như thể bị con người đó nhìn thấu vậy .⸻Tối hôm đó.Wang Ho trằn trọc trong phòng ngủ .

Cậu nằm nghiêng, mắt mở thao láo.

Ngoài cửa sổ, khu vườn nhỏ dẫn ra khu rừng phía sau sân tập vẫn yên tĩnh... cho đến khi có bóng người bước qua.Một cái bóng rất quen - Sang Hyeok.Wang Ho ngồi bật dậy.

Không bật đèn.

Không mang dép.

Không suy nghĩ.

Cậu bước nhanh ra khỏi phòng và bám theo bóng người kia, chân trần đi qua lối cỏ ẩm dẫn vào rừng.

Cậu nghĩ:

" Hắn ta đang làm gì cở đây?

Vào rừng ban đêm vô cùng nguy hiểm.."

Nhưng rồi, cái cách Sang Hyeok di chuyển khiến tim Wang Ho đập nhanh.Hắn không đi bộ mà thay vào đó lại là lướt điKhông phát ra tiếng động.

Không va vào nhành cây nào.

Dù trời tối, anh vẫn như thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.Wang Ho rón rén bước theo, nhưng càng đi sâu vào rừng, âm thanh dần biến mất.

Không có gió, không có tiếng côn trùng.

Chỉ còn tiếng bước chân của chính cậu , nghe rõ ràng đến mức rợn người.Một thoáng sau, bóng của Sang Hyeok dừng lại giữa một bãi đất trống.Hắn giơ tay lên... và một vòng tròn ánh sáng tím xuất hiện dưới chân.— Cái gì thế này... — Wang Ho lẩm bẩm, núp sau gốc cây, tim đập loạn.Bỗng dưng, Sang Hyeok quay đầu.

Nhìn thẳng về phía gốc cây Wang Ho đang núp.Wang Ho hoảng hốt , tim đập mạnh như muốn rơi ra ngoài .

Nhưng lúc anh thò đầu ra nhìn lại...Không có ai.

Không có vòng tròn ánh sáng.

Không có bóng người.

Không có dấu vết.

Chỉ là một khu rừng im lặng và trống trơn.Wang Ho lùi lại, va vào thân cây.

Tay run lên.

Cậu cố gắng bình tĩnh để bản thân không phát ra tiếng động , kiềm chế cơn sợ hãi trong người mà chạy như bay ra khỏi cánh rừng .

Nhưng Wang Ho đâu biết đằng sau phía xa kia là một bóng người với ánh mắt đỏ rực đang nhìn thẳng vô dáng người nhỏ nhắn , trắng trẻo của cậu..

————-

Sáng hôm sau tới lớp :

Cậu và hắn đụng mặt nhau , cậu đi qua hắn lẳng lặng ngồi vào chỗ .

Vì nỗi sợ hãi vẫn còn theo bám cậu từ tối hôm qua chưa nguôi ngoai .

Wang Ho nhìn hắn , cậu cảm thấy bất ngờ khi hắn vẫn bình thường như một con người , chứ không phải thứ gì đó kì dị giống tối qua .

Dò xét một hồi thấy ánh mắt hắn nhìn cậu , cậu liền quay ngoắt đi Còn ánh mắt của Sang Hyoek vẫn nhìn chằm chằm vào cậu như đamg thăm dò , đánh giá .

Do tối qua Wang Ho không ngủ được lên đã ngủ thiếp đi .

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên tóc của cậu làm cho mái tóc màu bạch kim trở lên chói loà , cùng với gương mặt trắng trẻo xinh như con gái , khiến cho Sang Hyoek ngắm không rời mắt .

Hắn mải ngắm đến nỗi bàn tay vốn đã không thích ánh sáng mặt trời đã bị bỏng rát .

Lúc đó anh ta mới nhận ra là bản thân đang bị hút hồn bơi nhỏ hồ ly trước mặt .

Một vẻ đẹp mĩ miều hiếm có , khiến Sang Hyoek có chút rung động
 
Back
Top Bottom