Tâm Linh NGƯỜI DỌN DẸP HIỆN TRƯỜNG ÁN MẠNG

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
347097125-256-k735164.jpg

Người Dọn Dẹp Hiện Trường Án Mạng
Tác giả: LinhVi580
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sinh mạng quý báu biết bao, dù đã đi đến hồi kết thì con người cũng nên đối xử chân thành với nó.Dọn dẹp hiện trường một cách cẩn thận cũng là sự kính trọng cuối cùng dành cho người quá cố.Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, vết máu được lau sạch, mùi hôi thối cũng không còn nữa, gia đình có thể an tâm quay trở lại hiện trường, sẽ không còn những đau khổ vì nhìn thấy máu tanh, người quá cố cũng được yên nghỉ.Sinh tử hai bên cùng an lòng, cũng là mong muốn và niềm vui của chúng tôi.​
 
Người Dọn Dẹp Hiện Trường Án Mạng
Án Văn


Trong mắt một số người, có lẽ "người dọn dẹp hiện trường án mạng"là một nghề vừa bí ẩn lại vừa đáng khâm phục.

Thường có người bảo với tôi rằng:"Anh làm nghề này là đang tích công đức đấy, giỏi ghê!"nhưng bên cạnh đó, chúng tôi cũng bị một số người xem.

Có lúc chỉ nghe đến nghề nghiệp của chúng tôi, đối phương đã bất giác lùi về phía sau, rảnh thật xa chúng tôi (có khi còn phát ra tiếng"ôi trời"), cho rằng rất có thể người chúng tôi bẩn thỉu và còn mang theo vi khuẩn.Thế nhưng, dù công việc này không được yêu thích, vẫn cần có người làm nó.

________________________

Do đam mê, nên tôi đã mua cuốn sách này và viết lên đây.

Tôi mong rằng sẽ có nhiều người đọc hơn nữa và tôi sẽ viết nhiều hơn nữa.

Đây là cuốn sách thứ hai của tôi đã mua cảm ơn vì đã xem nó.
 
Người Dọn Dẹp Hiện Trường Án Mạng
NGƯỜI QUÉT DỌN TỐT NGHIỆP ĐẠI HỌC


Mọi người thường nói tôi làm nghề gì dẹp hiện trường án mạng, vậy gia đình cũng kinh doanh dịch vụ mai táng ư?(Nếu không tại sao lại làm nghề này?) Câu trả lời là không.

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, bố là lính cứu hỏa, mẹ làm nội trợ.

Lúc nhỏ, do bố phải trực ban nên chúng tôi không có nhiều cơ hội để gặp bố, cũng vì thế mà mỗi lần xem tin tức, hễ xảy ra hỏa hoạn trong khu vực bố phụ trách là chúng tôi đều lo lắng cho sự an toàn của bố.

Bố tôi dùng sinh mạng của mình để vào về tính mạng và tài sản của mọi người.

Còn tính mạng của ông, chỉ có thể trời cao bảo vệ.Bấy giờ toàn bộ chi tiêu trong nhà đều là tiền thưởng của bố nhận được sau khi chiến đấu với thần lửa.

Lúc hỏa hoạn xảy ra, mọi người cố gắng thoát khỏi đám cháy, còn ông lại khoác lên mình bộ quần áo bảo hộ nặng nề, sách vòi cứu hỏa chạy ngược vào hiện trường nơi ngọn lửa nuốt chửng .

Đối mặt với biển lửa hừng hực trước mắt, ông dùng tính mạng của bản thân để tìm kiếm và cứu giúp một tính mạng khác.

Công việc này thực sự rất vất vả, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều có thể là lần cuối cùng, mỗi lần dập lửa đều dốc cả sinh mạng và mồ hôi vào trong đó.

Khi ông không phải bác sĩ hành y cứu người , nhưng cũng là chiến sĩ cứu mạng người khác.

Bố không muốn chúng tôi đi vào con đường cũ của ông (lính cứu hỏa là công việc đánh cược sinh mạng), và mong tôi đạt được thành tựu nào đó, lên hồi nhỏ tôi thường nghe bố anh cần dạy bảo:"Con phải học chăm chỉ, nếu con không thích học, sau này chỉ có thể làm'con Thổ Địa' thôi, đừng làm gia đình thất vọng ".

Nhớ mỗi lần thành tích thi cử của tôi không được tốt, bố cũng thường bảo:"Nếu con không thích học thì đừng học nữa, không cần lãng phí thời gian, ngày mai con đến nhà mai táng thì không có việc gì làm không."

Người thế nào để nhớ tôi đã thấy tò mò về nghề mai táng, cứ thắc mắc mãi, tại sao lại không chọn công việc này nhỉ?

Vài năm qua đi, bố vẫn không ngừng khuyên nhủ tôi cố gắng học hành, chỉ là nội dung hơi khác, ông thường hay nói:"Con phải chăm chỉ học hành, thi đậu đại học.Con xem, bây giờ có cả tá người tranh nhau ghi danh vào đội vệ sinh, cả tiến sĩ cũng chạy đi dự tuyển vào đội vệ sinh, nếu con không học giỏi, cả đội vệ sinh cũng không vào được.

Nếu không muốn học nữa, bây giờ con chỉ có thể đi quét dọn cho người khác, nói không chừng con muốn quét dọn cho người ta, người ta còn không để con quét dọn ấy chứ."

Thật ra nghề nghiệp không phân biệt sang hèn, những lời bố nói vì muốn tốt cho tôi, không cần phải kiếm miếng cơm manh áo bằng công việc vất vả và liều mạng.Tiếc thay, mong mỏi chỉ là mong mỏi, nghĩ thôi thì được.

Vì nghĩ càng tốt đẹp thì hiện thực sẽ cho bạn một cái bàn tai càng mạnh, để bạn nhìn rõ nó.Tôi là người duy nhất trong nhà học lên đại học, tuy phù hợp với mong mỏi của bố, thậm chí bố còn nghĩ sau này tôi có thể làm công việc bàn giấy, không cần phải bán mạng ở bên ngoài giống ông, nhưng tương lai đẹp tươi có vẻ vừa lòng bố đã thay đổi trăm tám mươi độ từ khi tôi còn chưa tốt nghiệp.

Tôi chọn làm dịch vụ mai táng, quyết định này thật sự khiến bố tôi"nôn ba lít máu."

Thời gian tôi mới vào nghề, ngày nào cũng bị ông mắng một câu:"uổng công con học cao đến thế, lại còn là sinh viên đại học duy nhất trong nhà, vậy mà cuối cùng con vẫn chạy đi làm con Thổ Địa, sớm biết thế năm đó con tốt nghiệp cấp ba là có thể đi làm nghề này rồi.

Bố vất vả kiếm tiền cho con ăn học, p không phải để con đi khiêng quan tài như thế nào, chỉ mong sau này Con đừng giống bố, học hành không đến nơi đến chốn, chỉ có thể làm công việc không ai muốn làm!"(Cách đây rất lâu rất lâu, vì mức lương quá thấp, không có mấy ai muốn làm nhân viên công chức.)Công việc mai táng rất cực nhọc và vất vả, phải thức khuya dậy sớm, ngày đêm đảo lộn.

Làm nghề này phải luôn sẵn sàng đợi lệnh mọi lúc mọi nơi, kể cả khi ngủ cũng sợ mình không nhận được điện thoại, đang ngủ giữa chừng vẫn giật mình tỉnh dậy kiểm tra di động.

Có lúc nhiều việc, hai,bà ngày không về nhà cũng là điều bình thường.

Kể cả khi tan là rồi muốn nghỉ ngơi một chút, điện thoại của khách hàng vẫn tấn công hết đợt này sang đợt khác.Vài năm sau, bố tôi cũng không còn ý kiến nhiều về việc tôi theo nghề mai táng nữa, thậm chí còn cảm thấy đây là một công việc rất tốt.Nhưng ngay lúc này, tôi lại chọn rồi ngành nghề mai táng, dấn thân vào nghề dọn dẹp vệ sinh.

Sau khi bố biết chuyện, nói là"giận dựng tóc gáy"cũng không quá chút nào.

Tôi cứ tưởng sẽ bị bố mắng cho không ngóc đầu lên được, nhưng ông chỉ nói với vẻ đầy bất lực:"Năm xưa bảo con chăm chỉ học hành, Nếu không Con chỉ có thể làm nghề tổ chức tang lễ, kết quả con lại chạy sang làm nghề mai táng.

Bảo con cố gắng, Nếu không sau này chỉ có thể đi dọn vệ sinh, con lại chạy đi làm vệ sinh thật!

Muốn con muốn đừng làm nghề gì con sẽ làm nghề đó, Con muốn chọc bố tức chết phải không?"

Kể từ khi sau nói ra những câu này, bố cũng không còn phát biểu bất cứ điều gì về công việc của tôi nữa.Tuy bố tôi không nói, nhưng lại đến lượt mẹ tôi bắt đầu tiếp sức"Một người tốt nghiệp đại học mà chạy đi quét dọn, uống cho con lúc trước còn làm chuyên viên tổ chức tang lễ, công việc có lành không làm, bây giờ lại muốn làm nghề này, con tưởng nghề này dễ kiếm ăn lắm sao?

Đâu ra nhiều hiện trường tai nạn để xử lý như thế?

Cho dù con muốn quét dọn giúp người khác thì bây giờ có nhiều công ty vệ sinh thế kia, cạnh tranh rõ là khốc liệt, Con muốn chết đói đúng không?

Sao nhà mình có một đứa ngu ngốc như con thế này?

Con đậu đại học bằng cách nào vậy?

Sao không biết nghĩ xem làm thế nào có lợi cho mình hơn, đã lớn đến ngần này rồi, còn lệ người nhà phải lo lắng nữa.

Con nhìn con nhà người ta xem, thành đạt biết mấy, con đã ngần ấy tuổi rồi, chỉ biết nghĩ đến việc chạy đi quét dọn@#$%^&**&^%^$#....(phía sau đã lược bỏ ba nghìn chữ)Bị một chàng càm ràm có hỏa lực như súng liên thanh tấn công, tôi chồng chất vết thương, nhưng vẫn kiên trì với ý định của mình, tiếp tục công việc dọn dẹp hiện trường án mạng.

Mới đầu rất vất vả, người nhà không ủng hộ, nhưng tôi đã vượt qua được, cũng khiến người nhà chấp nhận công việc và suy nghĩ của mình.

Song, tiếng càng ràm của mẹ tôi vẫn đi thẳng văng vẳng bên tai!*Ôm đầu...Á...*
 
Người Dọn Dẹp Hiện Trường Án Mạng
ĐỐI ĐÃI CHÂN THÀNH VỚI VẾT TÍCH CUỐI CÙNG CỦA SINH MẠNG {P1}


Tôi chưa bao giờ nghĩ công việc dọn dẹp hiện trường án mạng vĩ đại cỡ nào, cũng không ô suy nghĩ siêu hình như tích cóp của cải trời ban hay làm công đức, thật ra chỉ vì muốn kiếm miếng cơm ăn nên tình cờ chọn đúng nghề này mà thôi.

Nhưng cũng phải nói rằng, vì chuyên ngành đại học của tôi là Khoa học về sống và cái chết, những năm làm công việc tổ chức tang lễ đã giúp tôi thấu hiểu được sâu sắc sinh tử vô thường và duyên tới duyên đi.Sau khi chứng kiến vô số lần sinh ly tử biệt, tôi cảm nhận được con người thời nay đã không còn né tránh vấn đề"cái chết"như ngày xưa nữa, ngược lại còn dần hiểu được cái chết là quá trình không thể tránh và là kết cục chắc chắn sẽ xảy ra, nên khi phải đối mặt với"cái chết có thể dự đoán trước", chẳng hạn như lập di chúc và hợp đồng tang lễ,; thậm chí còn xuất hiện "quán cà phê tử vong", mọi người có thể ở đó bàn về sự sống và cái chết, tiến hành "nghi lễ từ biệt cuộc sống", đồng thời trải nghiệm cảm giác được người thân bạn bè yêu thương và được nhớ.Nhưng khi đối mặt với"cái chết không thể dự đoán", người thân và bạn bè còn sống nên phải làm sao?

Tai nạn bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, mỗi khi những chuyện như vậy xảy ra (chết cô độc, tự sát...), thường thì người nhà quá cố khi về đến nhà sẽ mở rộng cửa nẻo, hoặc khi nhận được thông báo của cảnh sát mới hay tin xấu, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để đối mặt với việc người thân đột ngột qua đời, đã phải chấp nhận sự thật kiếp này không thể gặp lại nhau nữa.Khi tôi làm dịch vụ tổ chức tang lễ , từng chứng kiến những cái chết bất ngờ.

Người thân, gia đình của người quá cố vô cùng đau buồn.

Họ chỉ có thể kìm nén nỗi đau, cố gắng giữ tỉnh táo, đến sở cảnh sát cho lời khai, sau đó đến nhà xác để kiểm tra thi thể, kế tiếp nhận giấy chứng tử từ tay nhân viên tư pháp, tiếp nữa là lo liệu hậu sự, còn phải sạn gác toàn bộ cảm xúc để đến nơi xảy ra chuyện dọn dẹp hiện trường...

Với những người nhà mà nói, tất cả những việc này đều là tổn thương lần hai,như rắn thêm một đòn mạnh lên con tim đang chồng chất vết thương, cầm lòng sao đặng!Thế nên, với một số tình huống đặc biệt (tỷ như hiện trường thảm không thể tả, máu thịt bê bết, hỗn loạn không tả), một số đơn vị mai táng hoặc người làm dịch vụ liên quan sẽ cung cấp dịch vụ hỗ trợ.

Suy cho cùng, không phải tất cả những người làm nghề dọn dẹp vệ sinh đều bằng lòng nhận nhiệm vụ này, đa số vừa nhìn thấy thẳng cạnh của hiện trường đã lập tức tung cửa chạy xa nghìn dặm, chạy mất dạng không còn kịp.Tuy dịch vụ mai táng không bằng lòng hỗ trợ, nhưng suy cho cùng cũng không phải nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp, có lẽ chỉ nhờ vào ba món vũ khí thần thông"Axit clohydric, chổi lau nhà, nước tẩy"để xử lý hiện trường, chị cần lau sạch dấu vết, vứt bỏ đồ đạc, át đi mùi là xong, dùng cách vệ sinh nào là chính xác nhất (chẳng hạn như lại bảo muốn gây ô nhiễm và khôi phục hiện trường) vẫn còn chờ nghiên cứu thêm.

Cách làm này không đúng hay là sai?

Khi còn làm dịch vụ tang lễ tôi cũng không rõ, chỉ biết đó là cách xử lý hợp nhất mà những người đi trước nói với tôi.

Dần già cũng tạo nên hiện tượng lạ lùng"người dám làm không chuyên nghiệp, người chuyên nghiệp không dám làm".Nhưng thời gian qua đi, cách xử lý hiện trường án mạng này ngày vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, khi dọn dẹp hiện trường, liệu còn có không gian để tiến bộ hay không?Ngày mai táng ban đầu kinh doanh theo mô hình gia tộc (cả nhà từ lớn tới bé bao trọn gói toàn bộ công việc), đến nay cũng chia nhỏ ra các người chuyên môn riêng như phụ trách nghi lễ,tổ chức tang lễ, họ thợ trang điểm...

Ví dụ như thợ trang điểm, lúc trước chỉ trang điểm theo phong cách xác chết, nay đã chuyển sang phong cách trang điểm thời thượng cá tính hóa, có lúc Nếu thi thể bị tổn hại, bàn tay khéo léo của họ sẽ chỉnh sửa, khâu vết thương, khôi phục dung nào khi còn sống còn một người phụ trách nghi lễ chuyên nghiệp, không chỉ là người dẫn chương trình cho buổi tang lễ, nhờ vào tài ăn nói và khả năng ứng biến khơi dậy tình đồng cảm của người phụ trách nghi lễ làm cho người thân và bạn bè lan tỏa tâm trạng đau thương, xoa dịu nỗi đau mất đi người thân.

Sự diễn giải điều tiết của nhân viên nghi lễ, có thể giúp cho người nhà hoàn thành một năm lễ mang tính truy điệu vừa hợp mong muốn.

Nhân viên nghỉ lễ không cần một mình lo liệu toàn bộ công việc, chỉ cần phụ trách phần việc trong chuyên môn, dịch vụ nghi lễ sẽ chu đáo và tỉ mỉ hơn, cũng do được đào tạo chuyên nghiệp theo từng lĩnh vực khác nhau, năng lực làm việc của người trong nghề cũng được cải thiện hơn.
 
Người Dọn Dẹp Hiện Trường Án Mạng
ĐỐ ĐÃICHÂN THÀNH VỚI VẾT TÍCH CUỐI CÙNG CỦA SINH MẠNG{P2}


Vậy, hiện trường đặc biệt thì sao?

Tại sao không có công ty chuyên môn và nhân viên chuyên nghiệp xử lý?

Có lúc tôi tán gẫu với bạn bè đồng nghiệp, thường nghe họ nói đùa rằng:"Làm gì khó đến mức đó?

Thu dọn đồ đạc, khi ra về phẩy nước tẩy rồi đóng cửa lại là xong."

Sau khi nghe xong, tôi suy đi nghĩ lại rất lâu, cảm thấy cách xử lý hiện trường đặc biệt nên được chuyên môn hóa mới phải.

Ở nước ngoài, các ngành nghề liên quan đã ra đời nhiều năm, tại sao Đài Loan lại không có?

Tại sao ai nói điều cho rằng không cần thiết, thậm chí còn xem nhẹ lĩnh vực này?

Tôi mang theo tấm lòng "dẫu ngàn vạn người thì tao vẫn tiến",cùng với niềm tin "người dám làm cũng phải là người chuyên nghiệp nhất", quyết định đệ đơn từ chức, từ bỏ công việc chuyên viên nghi lễ với thu nhập hàng triệu một năm, đi học cách dọn dẹp vệ sinh thích hợp, hợp tác với bạn mình thành lập đội ngũ dọn dẹp chuyên nghiệp, trở thành "người dọn dẹp hiện trường án mạng"-nghe có vẻ rất oai phong, nhưng tôi thường nói đùa với mình rằng chỉ là một người quét dọn (nên mới bị mẹ càm ràm mãi không thôi...)Sau khi học tập và nâng cao trình độ, tôi muốn hiểu thêm rằng việc dọn dẹp hiện trường đặc biệt không hề đơn giản chút nào cút ra, tỷ như đủ loại nguyên nhân tử vong, thời gian phát hiện dài hay ngắn, môi trường sống, cách sinh hoạt của người quá cố... có rất nhiều nhân tố phải suy xét, phải xem xét toàn diện nổi giải quyết vấn đề một cách hiệu quả, nhanh chóng.

Với tôi mà nói, mỗi lần làm việc hoài là đang học tập, còn sự thấu hiểu dành cho việc "qua đời"và sự quý trọng dành cho "việc sống".Do tính chất công việc, tôi thường được chứng kiến nhiều góc độ cuộc sống "đặc sắc", có khi còn độc đáo hơn những bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ.

Có một lần, tôi vẫn đang ở trong phòng dọn dẹp hiện trường người đã mất nhiều ngày mới được phát hiện, người nhà lại ở bên ngoài hăng hái thảo luận xem mình sẽ được chia bao nhiêu di sản, nhìn họ tươi cười vui vẻ, không giống như nhà đang có tang mà giống như vừa trúng số độc đắc hơn.

Tôi cũng từng gặp một số người vì kết hôn, công việc và nhiều nhân tố khác, viết lâu mới gặp người nhà và cũng là người quá cố một lần, khi mở cửa ra nhìn thấy người quá cố nắm đó, ánh mắt họ đầy vẻ kinh ngạc.

Có rất nhiều cách thức chết, nhưng kết quả đều như nhau, song với người nhà mà nói, là vui hay buồn?

Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.Ngày xưa đa số mọi người đều ra đi trong nhà, có người nhà kế bên, còn thời nay phần lớn lại đón nhận cái chết trên giường bệnh trong bệnh viện, hoặc ra đi thanh thản trong giấc ngủ, đây có thể nói là trường hợp tử vong thường gặp nhất.

Những trường hợp trong phạm vi công việc chúng tôi, trăm phần trăm đều là trường hợp bất thường, khác với tình huống mà người bình thường hay thậm chí là người hành nghề mai táng tiếp sức: Có người cao tuổi sống một mình, đang ngủ tắc thở"chết cô độc"(khi được phát hiện không phải nằm trên giường thì cũng là ngã dưới đất), cũng có người dùng những cách có thể ngờ hoặc không thể ngờ kết liễu cuộc sống.

Với một bộ phận nhân viên mai táng mà nói, có thể nhìn thẳng và hỗ trợ vận chuyển mà không nôn mửa là thách thức lớn nhất rồi, đừng nói đến việc xử lý hiện trường sau đó.Mục đích duy nhất của việc dọn dẹp điện trường là hi vọng có thể đưa hiện trường trở về nguyên trạng, không để người nhà chịu đả kích lần hai.

Chúng tôi không thể dọn dẹp vết máu, mà còn giỏi đi nỗi sợ và đau thương trong lòng con người.Có những lúc người nhà mà chúng tôi tiếp xúc, có thể vì một vài nguyên nhân nào đó, vài ngày mới gặp người quá cố một lần, nhưng trong quá trình xử lý vụ án vẫn tăng nhận được sự dụng tâm của người nhà.

Nhớ từng có người tìm được tôi qua trang Facebook, mời tôi đến cung cấp dịch vụ, khi nhìn thấy người ủy thác phải gắng gượng vực dậy tinh thần mới có thể nói chuyện với tôi, thôi thầm nghĩ chắc là do nỗi sợ của cái chết, mùi hôi và tình cảnh trước mắt đã không ngừng tấn công con tim yếu đuối của anh ta.

Sau khi chúng tôi dọn dẹp xong, người ủy thác cũng có can đảm bước vào phòng của người nhà, có những lời cảm ơn dành cho tấm lòng của chúng tôi.

Những lúc như vậy,dù vất vả cực khổ hơn nữa chúng tôi cũng thấy rất đáng.Tân cổ người ủy thác với chúng tôi là thầy tâm lý, thấu hiểu người quá cố, cũng hiểu người thân của họ, tỉ mỉ, chuyên nghiệp không cần phải nói, tấm lòng giúp đỡ người khác thật đáng quý.

Họ tiếc nuối khôn cùng tao không kịp nói phát hiện ra người thân đã mất, cũng nhờ có sự trợ giúp của đội ngũ chúng tôi mà thấy yên lòng hơn nhiều.Thật ra, chúng tôi chỉ cố gắng làm việc trọn vẹn nhất có thể, đặt mình vào vị trí đối phương suy nghĩ.

Đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, hoảng loạn là điều khó tránh khỏi, tiếng chúng tôi có thể làm là hỗ trợ và bảo bạn với người nhà đến mức độ vượt qua cú sốc, giúp họ giảm nhẹ nỗi đau, xoa dịu nỗi buồn.

Dọn dẹp chỉ là công việc cơ bản nhất, trọng điểm là lớp bụi trong lòng người nhà, cứ để chúng tôi phủi đi.

________________________________
 
Back
Top Bottom