Mọi người thường nói tôi làm nghề gì dẹp hiện trường án mạng, vậy gia đình cũng kinh doanh dịch vụ mai táng ư?(Nếu không tại sao lại làm nghề này?) Câu trả lời là không.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, bố là lính cứu hỏa, mẹ làm nội trợ.
Lúc nhỏ, do bố phải trực ban nên chúng tôi không có nhiều cơ hội để gặp bố, cũng vì thế mà mỗi lần xem tin tức, hễ xảy ra hỏa hoạn trong khu vực bố phụ trách là chúng tôi đều lo lắng cho sự an toàn của bố.
Bố tôi dùng sinh mạng của mình để vào về tính mạng và tài sản của mọi người.
Còn tính mạng của ông, chỉ có thể trời cao bảo vệ.Bấy giờ toàn bộ chi tiêu trong nhà đều là tiền thưởng của bố nhận được sau khi chiến đấu với thần lửa.
Lúc hỏa hoạn xảy ra, mọi người cố gắng thoát khỏi đám cháy, còn ông lại khoác lên mình bộ quần áo bảo hộ nặng nề, sách vòi cứu hỏa chạy ngược vào hiện trường nơi ngọn lửa nuốt chửng .
Đối mặt với biển lửa hừng hực trước mắt, ông dùng tính mạng của bản thân để tìm kiếm và cứu giúp một tính mạng khác.
Công việc này thực sự rất vất vả, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều có thể là lần cuối cùng, mỗi lần dập lửa đều dốc cả sinh mạng và mồ hôi vào trong đó.
Khi ông không phải bác sĩ hành y cứu người , nhưng cũng là chiến sĩ cứu mạng người khác.
Bố không muốn chúng tôi đi vào con đường cũ của ông (lính cứu hỏa là công việc đánh cược sinh mạng), và mong tôi đạt được thành tựu nào đó, lên hồi nhỏ tôi thường nghe bố anh cần dạy bảo:"Con phải học chăm chỉ, nếu con không thích học, sau này chỉ có thể làm'con Thổ Địa' thôi, đừng làm gia đình thất vọng ".
Nhớ mỗi lần thành tích thi cử của tôi không được tốt, bố cũng thường bảo:"Nếu con không thích học thì đừng học nữa, không cần lãng phí thời gian, ngày mai con đến nhà mai táng thì không có việc gì làm không."
Người thế nào để nhớ tôi đã thấy tò mò về nghề mai táng, cứ thắc mắc mãi, tại sao lại không chọn công việc này nhỉ?
Vài năm qua đi, bố vẫn không ngừng khuyên nhủ tôi cố gắng học hành, chỉ là nội dung hơi khác, ông thường hay nói:"Con phải chăm chỉ học hành, thi đậu đại học.Con xem, bây giờ có cả tá người tranh nhau ghi danh vào đội vệ sinh, cả tiến sĩ cũng chạy đi dự tuyển vào đội vệ sinh, nếu con không học giỏi, cả đội vệ sinh cũng không vào được.
Nếu không muốn học nữa, bây giờ con chỉ có thể đi quét dọn cho người khác, nói không chừng con muốn quét dọn cho người ta, người ta còn không để con quét dọn ấy chứ."
Thật ra nghề nghiệp không phân biệt sang hèn, những lời bố nói vì muốn tốt cho tôi, không cần phải kiếm miếng cơm manh áo bằng công việc vất vả và liều mạng.Tiếc thay, mong mỏi chỉ là mong mỏi, nghĩ thôi thì được.
Vì nghĩ càng tốt đẹp thì hiện thực sẽ cho bạn một cái bàn tai càng mạnh, để bạn nhìn rõ nó.Tôi là người duy nhất trong nhà học lên đại học, tuy phù hợp với mong mỏi của bố, thậm chí bố còn nghĩ sau này tôi có thể làm công việc bàn giấy, không cần phải bán mạng ở bên ngoài giống ông, nhưng tương lai đẹp tươi có vẻ vừa lòng bố đã thay đổi trăm tám mươi độ từ khi tôi còn chưa tốt nghiệp.
Tôi chọn làm dịch vụ mai táng, quyết định này thật sự khiến bố tôi"nôn ba lít máu."
Thời gian tôi mới vào nghề, ngày nào cũng bị ông mắng một câu:"uổng công con học cao đến thế, lại còn là sinh viên đại học duy nhất trong nhà, vậy mà cuối cùng con vẫn chạy đi làm con Thổ Địa, sớm biết thế năm đó con tốt nghiệp cấp ba là có thể đi làm nghề này rồi.
Bố vất vả kiếm tiền cho con ăn học, p không phải để con đi khiêng quan tài như thế nào, chỉ mong sau này Con đừng giống bố, học hành không đến nơi đến chốn, chỉ có thể làm công việc không ai muốn làm!"(Cách đây rất lâu rất lâu, vì mức lương quá thấp, không có mấy ai muốn làm nhân viên công chức.)Công việc mai táng rất cực nhọc và vất vả, phải thức khuya dậy sớm, ngày đêm đảo lộn.
Làm nghề này phải luôn sẵn sàng đợi lệnh mọi lúc mọi nơi, kể cả khi ngủ cũng sợ mình không nhận được điện thoại, đang ngủ giữa chừng vẫn giật mình tỉnh dậy kiểm tra di động.
Có lúc nhiều việc, hai,bà ngày không về nhà cũng là điều bình thường.
Kể cả khi tan là rồi muốn nghỉ ngơi một chút, điện thoại của khách hàng vẫn tấn công hết đợt này sang đợt khác.Vài năm sau, bố tôi cũng không còn ý kiến nhiều về việc tôi theo nghề mai táng nữa, thậm chí còn cảm thấy đây là một công việc rất tốt.Nhưng ngay lúc này, tôi lại chọn rồi ngành nghề mai táng, dấn thân vào nghề dọn dẹp vệ sinh.
Sau khi bố biết chuyện, nói là"giận dựng tóc gáy"cũng không quá chút nào.
Tôi cứ tưởng sẽ bị bố mắng cho không ngóc đầu lên được, nhưng ông chỉ nói với vẻ đầy bất lực:"Năm xưa bảo con chăm chỉ học hành, Nếu không Con chỉ có thể làm nghề tổ chức tang lễ, kết quả con lại chạy sang làm nghề mai táng.
Bảo con cố gắng, Nếu không sau này chỉ có thể đi dọn vệ sinh, con lại chạy đi làm vệ sinh thật!
Muốn con muốn đừng làm nghề gì con sẽ làm nghề đó, Con muốn chọc bố tức chết phải không?"
Kể từ khi sau nói ra những câu này, bố cũng không còn phát biểu bất cứ điều gì về công việc của tôi nữa.Tuy bố tôi không nói, nhưng lại đến lượt mẹ tôi bắt đầu tiếp sức"Một người tốt nghiệp đại học mà chạy đi quét dọn, uống cho con lúc trước còn làm chuyên viên tổ chức tang lễ, công việc có lành không làm, bây giờ lại muốn làm nghề này, con tưởng nghề này dễ kiếm ăn lắm sao?
Đâu ra nhiều hiện trường tai nạn để xử lý như thế?
Cho dù con muốn quét dọn giúp người khác thì bây giờ có nhiều công ty vệ sinh thế kia, cạnh tranh rõ là khốc liệt, Con muốn chết đói đúng không?
Sao nhà mình có một đứa ngu ngốc như con thế này?
Con đậu đại học bằng cách nào vậy?
Sao không biết nghĩ xem làm thế nào có lợi cho mình hơn, đã lớn đến ngần này rồi, còn lệ người nhà phải lo lắng nữa.
Con nhìn con nhà người ta xem, thành đạt biết mấy, con đã ngần ấy tuổi rồi, chỉ biết nghĩ đến việc chạy đi quét dọn@#$%^&**&^%^$#....(phía sau đã lược bỏ ba nghìn chữ)Bị một chàng càm ràm có hỏa lực như súng liên thanh tấn công, tôi chồng chất vết thương, nhưng vẫn kiên trì với ý định của mình, tiếp tục công việc dọn dẹp hiện trường án mạng.
Mới đầu rất vất vả, người nhà không ủng hộ, nhưng tôi đã vượt qua được, cũng khiến người nhà chấp nhận công việc và suy nghĩ của mình.
Song, tiếng càng ràm của mẹ tôi vẫn đi thẳng văng vẳng bên tai!*Ôm đầu...Á...*