Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2130



CHƯƠNG 2130: TỐI NAY KHÔNG CÓ VIỆC GÌ THÌ ĐỪNG QUA!

Tô Uyển Đông vô thức cho rằng Lăng Tử Hoan và Kiều Mục gặp khủng hoảng trong tình cảm.

Chị đang do dự không biết có nên gọi điện cho cho con bé hỏi hay không thì Lăng Vạn Hình đã lại lên tiếng: "Em đừng hỏi vội, nếu như con bé muốn nói với em thì đã nói từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay!"

Tô Uyển Đông lập tức nhướng mày đầy lo lắng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Lăng Vạn Hình cảm thấy gian kế của mình đã thành công, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng giọng vẫn điệu trầm thấp, nói: "Đợi buổi tối em xong việc, chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé. Em đừng hỏi con bé làm gì, bây giờ con bé đang..."

Phát ngôn này của Lăng Vạn Hình đã tạo ra một hiệu ứng đáng kinh ngạc.

Trong trường hợp thế này, Tô Uyển Đông làm gì còn tâm tư tham dự tiệc tối của bên tổ chức nữa, trực tiếp yêu cầu: "Anh chờ tôi một chút, hai mươi phút nữa tôi sẽ về khách sạn, cho tôi số phòng của anh đi."

"Được, anh ở phòng 2810."

Tô Uyển Đông là người suy nghĩ đơn giản, cũng không nghi ngờ anh. Ít nhất trong mắt chị, Lăng Vạn Hình tuyệt đối sẽ không lấy chuyện của Hoan Hoan ra nói đùa.

Thế là, chị sắp xếp để Tiểu Dung tham dự bữa tối thay mình, còn bản thân thì xuống xe giữa đường, quay về khách sạn.

Bên này, Lăng Vạn Hình cũng giục vệ sĩ mau chóng đưa hoa đến phòng mình. Anh có rất nhiều điều muốn nói với Uyển Đông.

Nhân cơ hội này, anh muốn bày tỏ cõi lòng với chị.

Đi theo Uyển Đông, bám lấy không dừng, tuyệt đối không phải xuất phát từ sự áy náy!

Khoảng mười phút sau, người vệ sĩ trở lại phòng với một bó hồng trắng lớn. Cùng lúc đó, một vệ sĩ khác đang cầm trên tay một bát canh gà: "Thưa ông, thứ này do người phục vụ ở quầy lễ tân giao cho tôi, nói là canh do cô Tô đặc biệt yêu cầu nhà bếp làm cho ông!"

Lăng Vạn Hình đang bôi sáp vuốt tóc trong phòng thay đồ, nghe vậy thì nhướng mày kinh ngạc: "Uyển Đông?"

Vệ sĩ gật đầu phụ họa: "Chắc là thế."

Tất cả bọn họ chỉ biết bà chủ Tô Uyển Đông, xem ra bà chủ đã hồi tâm chuyển ý rồi.

Lăng Vạn Hình tiện tay dùng sáp sửa lại phần tóc xõa trước trán. Sau khi rửa tay, anh bước tới mở nắp sứ của bát canh màu trắng ra.

Anh dùng tay quạt, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi.

Lăng Vạn Hưng trực tiếp cầm lấy khay đựng, xua tay với vệ sĩ: "Các anh đi xuống trước đi, tối nay không có việc gì thì đừng qua!"

Hai vệ sĩ nhìn nhau, như thể mọi chuyện còn lại không cần phải nói ra hết.

Không ngờ, ông bà chủ cuối cùng cũng vén mây mù nhìn trăng sáng rồi!

Hai người đừng hành hạ nhau nữa, làm hòa sớm, tất cả đều vui vẻ!

Nếu không, người chịu tội sẽ mãi là bọn họ.

Suốt ngày chạy đôn chạy đáo thì không nói, lại còn phải theo dõi động tĩnh của bà chủ như một tên trộm. Có vài lần họ đã suýt bị trợ lý của đối phương phát hiện. Khổ thế không biết!

Sau khi vệ sĩ rời đi, Lăng Vạn Hình bưng khay đặt lên bàn, ngửi một lúc, trong lòng vô cùng dễ chịu.

Sớm biết mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy, anh nên lấy Hoan Hoan làm cái cớ để hẹn gặp chị ngay từ đầu.

Uyển Đông có thể tàn nhẫn với anh, nhưng tuyệt đối sẽ mềm lòng với Hoan Hoan.

Lăng Vạn Hình chìm đắm trong giấc mộng đẹp do chính mình dựng lên, cầm thìa khuấy trong bát, nhấp một ngụm, mùi vị... bình thường thôi!

Nhưng nếu như đã là của Uyển Đông cho người mang tới thì anh cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã uống được nửa non, sau cùng còn chép miệng, luôn cảm thấy mùi vị là lạ!

Tuy đây là khách sạn năm sao, nhưng tay nghề của đầu bếp còn cần phải nâng cao, không bằng một nửa kỹ năng nấu nướng của Uyển Đông!

Còn lại một chút canh gà, Lăng Vạn Hình không thể uống được nữa, anh đậy nắp lại, đặt xuống góc bàn, đứng dậy định vào phòng thay đồ chỉnh trang lại hình tượng của mình. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh và Uyển Đông chạm gối hàn huyên sau một thời gian dài, kiểu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt cho Uyển Đông.

Tuy nhiên, ngay lúc anh bước vào phòng thay đồ, cánh cửa phòng khách bị mở ra.

Một dáng người nhỏ nhắn cầm thẻ phòng rón rén chui vào.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2131



CHƯƠNG 2131: TÔI CHƯA BAO GIỜ GẶP CÔ GÁI NÀO KHÔNG BIẾT XẤU HỔ GIỐNG NHƯ CÔ THẾ NÀY!

Lăng Vạn Hình đang ở trong phòng thay đồ, nghe loáng thoáng thấy bên ngoài có tiếng động, liền kéo cổ áo sơ mi xuống, cho rằng Tô Uyển Đông đến rồi.

Cũng không biết tại sao anh bỗng nhiên thấy hơi nóng nực!

Chắc là do canh gà!

Lăng Vạn Hình không nghĩ ngợi nhiều, đi ra khỏi phòng thay đồ, vừa ngước lên đã thấy một cô gái trẻ lạ mặt đang đứng bên kệ để đồ ở lối vào, ôm bó hoa hồng trắng kia cúi đầu ngửi.

"Cô là ai?"

Lăng Vạn Hình không nhận ra cô ta, sa sầm mặt tiến đến giật lại bó hoa.

Đồ tặng cho Uyển Đông không thể để cho người khác vấy bẩn!

Cô gái bị Lăng Vạn Hình dọa cho giật nảy mình. Đột nhiên bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô ta chột dạ chớp mắt, "Em... anh Lăng không nhớ em sao?"

"Tôi nên nhớ cô à?" Lăng Vạn Hình lạnh lùng hỏi, đặt bó hoa trở lại kệ sau đó sải bước tiến lên mở cửa phòng, "Ra ngoài!"

Cô gái vẫn đứng yên tại chỗ bất động, chỉ tay về phía bó hoa hồng trắng, giọng điệu trách móc: "Rõ ràng là anh thích em, nếu không sao lại biết em thích hoa hồng trắng? Anh Lăng, em đã nghe ngóng rồi, anh và cô Tô vốn chẳng phải vợ chồng.
Hơn nữa loại phụ nữ như cô ta sao có thể xứng với anh chứ?"

"Chắc chắn anh không biết trong hội nghị giao lưu mấy hôm nay, cô ta mập mờ với rất nhiều đàn ông. Em biết anh sợ mất thể diện nên mới không chịu tỏ tình với em, nên em đã tự mình đến đây, anh còn không chịu thừa nhận ư?!"

Lăng Vạn Hình: "???"

Qua những lời cô ta nói, cuối cùng anh cũng nhớ ra đối phương là ai!

Sau khi cởi bộ bỏ trang phục dân tộc, cô gái này trông rất bình thường. Chỉ có làn da trắng ngần có thể xem là điểm sáng duy nhất trên khuôn mặt cô ta.

Lăng Vạn Hình nheo mắt lại, nhìn cô gái từ trên xuống dưới, "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Cô gái cắn môi cười thẹn thùng, "Năm nay em hai mươi lăm tuổi, anh Lăng còn muốn biết thêm gì nữa không?"

Yết hầu Lăng Vạn Hình trượt động, anh có cảm giác căn phòng ngày càng nóng hơn.

Anh đứng chấp tay sau lưng, nhìn cô gái bằng ánh mắt sắc bén, nghiêm nghị nói: "Tuổi của cô có thể làm con gái tôi đấy! Ngoài ra, nói xấu vợ tôi ngay trước mặt tôi, đây là lịch sự văn hóa của thợ thêu hàng thêu Thục các cô à?"

Sắc mặt cô gái trở nên khó coi hơn, cô ta lùi về sau một bước, lại liếc nhìn bó hoa hồng trắng rồi lắc đầu, "Anh đừng hòng dùng cách này để em thấy khó mà lui."

"Anh Lăng, ba ngày liên tiếp anh đến quầy triển lãm của em, nếu không có ý với em, sao lại không sang quầy triển lãm khác?"

"Anh luôn miệng nói cô ta là vợ mình, có giấy chứng nhận kết hôn không? Có chứng cứ không?"

Lăng Vạn Hình muốn nổi cáu rồi đấy!

Giới trẻ bây giờ đều bị làm sao thế nhỉ?

Cứ xem như tỏ tình thì cách làm này cũng kì quặc quá đấy!

Lăng Vạn Hình buồn bực day trán, chỉ tay vào cửa phòng đang rộng mở, ra lệnh đuổi khách, "Ra ngoài! Tôi không rảnh chơi mấy trò vô bổ này với cô!"

"Em không đi!" Cô gái quả quyết từ chối, như đã hạ quyết tâm nào đó, lao thẳng về phía Lăng Vạn hình, còn hùng hồn nói, "Anh thích em, không thừa nhận cũng không được. Nếu không thích em, sao anh lại uống hết toàn bộ canh gà em tặng cho anh? Hơn nữa anh còn biết em thích hoa hồng trắng. Bao nhiêu chứng cứ rành rành ra đó thế này, anh đừng hòng chối bỏ!"

Lăng Vạn Hình không kịp đề phòng, bị cô gái kia nhào vào lòng.

Anh không đến mức hoảng loạn, nhưng cả người toát ra lửa giận khó kiềm chế được.

Trong lúc giằng co, hai người không hề phát hiện ra có một bóng hình lướt qua cửa.

Lăng Vạn Hình nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô gái kia, hai tay giữ chặt khuỷu tay cô ta, dùng sức gỡ cánh tay cô ta xuống khỏi vai mình, "Tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào không biết xấu hổ như cô thế này! Cút ra ngoài cho tôi!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2132



CHƯƠNG 2132: CÔ VÀ BÀ CHỦ NHÀ TÔI CÁCH NHAU MỘT TRỜI MỘT VỰC!

Lăng Vạn Hình nổi giận thật rồi.

Anh mặc kệ động tác lôi kéo của cô gái kia, kéo cô ta ra cửa.

Trong lúc đó, h@m muốn khô nóng khó chịu không ngừng dâng lên từ bụng dưới của anh.

Anh bất giác siết chặt cổ tay của cô ta, trán nổi gân xanh, khẽ gầm lên: "Cô bỏ thuốc tôi?"

Người đứng đầu nhà họ Lăng như anh lăn lộn ngoài xã hội bao năm qua, không ngờ lại bị một cô ả gài bẫy.

Anh là một người đàn ông bình thường, vừa rồi lúc cô ta nhào qua anh đã cảm nhận được cơ thể mình khác thường.

Đáng chết!

Mảnh đất Tây Nam này đúng là loại người gì cũng có!

Cô gái không ngờ Lăng Vạn Hình lại phản ứng mạnh như vậy, sợ hãi lắc đầu, "Không, không, em không làm!"

"Có hay không là do tôi nói!"

Lăng Vạn Hình kéo cô ta quay trở vào phòng khách, hơi hối hận vì lúc nãy đã cho vệ sĩ rời khỏi hết.

Anh quay trở lại bàn, cầm di động lên tức tốc gọi cho vệ sĩ, không nhiều lời bảo đối phương nhanh chóng qua đây.

Vệ sĩ nghe thấy giọng anh rất khác thường, chưa đầy một phút đã hối hả chạy đến.

Hai vệ sĩ không nắm rõ tình hình, khi đến gần cửa phòng khách chợt dừng bước nhìn người phụ nữ đang im lặng đứng tựa vào tường, hoang mang không biết làm sao, "Bà, bà chủ? Sao chị không vào trong?"

Tô Uyển Đông nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói: "Tôi đang đợi họ xong việc!"

Lăng Vạn Hình ở trong phòng khách cũng nghe thấy câu nói này, sợi dây trong đầu anh đã đứt hoàn toàn rồi!

Chết tiệt!

Uyển Đông đến rồi, lại còn ở ngay ngoài cửa!

Còn anh lúc này đang làm gì?!

Lửa giận của Lăng Vạn Hình bốc lên ngùn ngut.

Anh tóm cánh tay cô gái kia kéo đến trước mặt mình, nét mặt toát lên vẻ hằn học, "Tôi sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay như vậy đâu!"

Nói đoạn, anh dùng sức lôi cô ta ra hành lang của phòng khách, hất mạnh một cái, ném cô ta đến trước mặt vệ sĩ, "Trước khi tôi ra ngoài, trông chừng cô ta cho kĩ!"

"Vâng, ông chủ!"

Vệ sĩ đều trố mắt ra!

Khó khăn lắm bà chủ mới ghé qua phòng, không ngờ lại có một cô gái ở trong phòng của ông chủ!

Chuyện gì thế này?

Ông chủ à, có phải anh không muốn cuộc sống yên ổn nữa rồi không?!

Không để cho vệ sĩ nghĩ ngợi nhiều, Lăng Vạn Hình đang nóng giận cố nén ngọn lửa trong lòng xuống, khuôn mặt anh tuấn ửng hồng nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Tô Uyển Đông, ngay sau đó kéo tay chị, buộc chị theo mình vào trong phòng.

Cửa bị đóng sầm lại, cô gái kia sợ đến run cầm cập.

Mọi chuyện không giống như tưởng tượng chút nào!

Cô ta đã chủ động thế này rồi, tại sao anh vẫn không chịu thừa nhận thích mình chứ!

Hơn nữa cô ta đã hỏi thăm rất nhiều người, rõ ràng bà chủ của hàng thêu Tô còn độc thân, sao có thể là vợ anh cho được?!

Cô ta sợ hãi nhìn vệ sĩ với vẻ mặt vô cảm bên cạnh mình, vùng vẫy hét lên, "Thả tôi ra, thả tôi ra! Ông chủ của các anh thích tôi, nếu anh ấy biết các anh đối xử với tôi thế này chắc chắn sẽ nổi giận cho xem."

Vệ sĩ cười khẩy: "Ai cho cô lòng tự tin cho rằng ông chủ nhà chúng tôi thích cô vậy? Cô không nhìn lại xem ngoại hình của bản thân, so với bà chủ nhà chúng tôi, đúng là cách nhau một trời một vực!"

"Thì đó! Ông chủ nhà chúng tôi đâu có bị mù, sao có thể thích loại như cô được, tự mình đa tình quá rồi đấy! Cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu không chẳng may làm cô bị thương thì đừng trách chúng tôi không nương tình!"

Cô ả kia sợ thật rồi!

Cô ta vẫn luôn cho rằng anh Lăng thật sự thích mình, nếu không thì sao ngày nào cũng đến khu triển lãm hàng thêu Thục của cô ta.

Một người đàn ông chững chạc xuất sắc như thế quá cuốn hút. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh là biết, chắc chắn rất giàu có.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2133



CHƯƠNG 2133: BỆNH TIM CỦA LĂNG VẠN HÌNH PHÁT TÁC!

Từ lâu cô gái kia đã không muốn làm một nhân viên phục vụ bình thường. Cô ta hi vọng tràn đầy mình có thể làm dâu nhà giàu, không ngờ đến cuối cùng lại gây họa!

Người đàn ông ra ngoài dẫn theo vệ sĩ, e là... không đơn giản như cô ta nghĩ!

Cô ta vẫn còn muốn cầu cứu, nhưng vệ sĩ đã bịt kín miệng cô ta, đưa cô ta vào phòng đôi ở cách vách.

"Tốt nhất cô hãy im lặng một chút, ở trước mặt chúng tôi cầu cứu cũng vô ích!"

Hai vệ sĩ ở trong phòng mình canh giữ rất nghiêm ngặt. Tình cảnh này dọa cho cô ả kia bật khóc!

Nhưng dù cô ta hối hận thế nào cũng đã muộn màng!

Ở bên khác, sau khi kéo Tô Uyển Đông vào phòng, Lăng Vạn Hình liền thấy khó thở.

Tô Uyển Đông ở bên cạnh khẽ vùng vẫy vài cái. Còn chưa thoát được gọng kìm của anh thì chị vô tình nhìn thấy anh đang chống lên vách tường với vẻ mặt khó chịu.

Tô Uyển Đông nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Anh không sao chứ?"

Lăng Vạn Hình thở hổn hển lắc đầu, nhưng không nói được tiếng nào.

Anh buông Tô Uyển Đông ra, lảo đảo đi đến bên bàn, bưng nước trà đã nguội lạnh uống liền mấy ngụm, nhưng không có tác dụng.

"Uyển Đông, anh... khó chịu..."

Lăng Vạn Hình ôm ngực, sắc mặt đỏ bừng một cách khác thường. Vừa dứt lời anh đã hơi nghiêng ngả, sau đó khuỵu một gối xuống đất.

"Anh Hình!"

Tô Uyển Đông giật mình!

Lăng Vạn Hình vốn có bệnh tim, tuy không nghiêm trọng, nhưng thi thoảng phát tác cũng khiến anh rất đau đớn.

Lần trước anh phát bệnh là vì chuyện Lăng
Mật đính hôn với Mặc Lương Vũ, không ngờ nhiều năm trôi qua lại tái phát lần nữa.

Tô Uyển Đông ném túi xách của mình đi, chạy vội đến trước mặt Lăng Vạn Hình, khom người không ngừng vuốt nhẹ lưng anh, "Đau tim đúng không? Thuốc để ở đâu?"

Môi Lăng Vạn Hình tái nhợt, lắc đầu đầy đau đớn.

Từ khi mất đi Uyển Đông, cuộc sống của anh đã đảo lộn, đâu còn nhớ đến việc mang theo thuốc bên mình.

Huống hồ đây chỉ là bệnh cũ, đã rất lâu không tái phát rồi, anh cũng không xem trọng nó!

Hôm nay, nhờ phúc của cô ả kia, không biết đã cho anh uống thuốc gì mà lại làm bệnh tim anh tái phát!

Lăng Vạn Hình không phải đang giả vờ, tim đau thắt từng cơn khiến hô hấp của anh càng lúc càng khó khăn.

Sắc mặt Tô Uyển Đông trắng bệch, dù hận đến đâu, oán thế nào cũng không hi vọng anh xảy ra chuyện.

Tô Uyển Đông buộc mình phải bình tĩnh lại, đỡ Lăng Vạn Hình nằm lên sô pha, dặn anh đừng cử động rồi đứng dậy định ra ngoài.

"Uyển Đông... Đừng, đừng đi!"

Lăng Vạn Hình thốt ra vài chữ một cách khó khăn, đôi mắt đỏ au chứa đầy van nài nhìn cô chằm chăm.

Anh như vậy làm Tô Uyển Đông không cách nào giữ bình tĩnh được.

Tô Uyển Đông cắn răng, khẽ nói: "Anh đừng nói chuyện nữa, tôi ra ngoài gọi người đến, chúng ta đi bệnh viện!"

"Không, đi..."

Anh gắng gượng chống người dậy khỏi, đau đớn làm cho anh ướt đẫm mồ hôi.

Anh lảo đảo đi đến trước mặt Tô Uyển Đông, chỉ vào bó hoa hồng trắng trên kệ ở lối vào, cười trong đau đớn, "Hoa hồng trắng em thích nhất, có thích không..."

Dứt lời, anh ngã phịch xuống sàn, mất đi ý thức.

***

Nửa tiếng sau, tại bệnh viện Tây Nam.

Tô Uyển Đông lo lắng ra mặt đứng trước phòng cấp cứu, hai tay buông xuôi bên người, ngón tay cuộn chặt lại.

Có khờ không chứ!

Biết rõ khi đau tim không được cử động lung tung, nhưng anh vẫn cố hỏi mình có thích bó hoa hồng trắng kia hay không như đang dâng tặng món báu vật!

Tô Uyển Đông vốn đâu có thích!

Chẳng qua chỉ vì đã từng đọc một quyển sách kể về câu chuyện của hoa hồng trắng và hoa hồng đen, nên ngày trước ở nhà họ Lăng, chị mới đặt một đóa hoa hồng trắng ở nơi mình có thể nhìn thấy, vì chị thấy nó rất giống hoàn cảnh của mình.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2134



CHƯƠNG 2134: NẾU NGƯỜI ĐÃ KHÔNG SAO RỒI, EM THEO ANH VỀ THÔI!

Hai vệ sĩ chia ra đứng hai bên Tô Uyển Đông, sắc mặt cũng rất khó coi.

Ba người im lặng đợi tin, không bao lâu sau, Tô Dụ Cảnh đã đến bệnh viện.

Anh ta đến trước phòng cấp cứu, nhìn ngọn đèn vẫn đang sáng bèn vỗ vai Tô Uyển Đông, "Đừng lo, sẽ không sao đâu."

Tô Uyển Đông gượng cười, "Hình như cô gái kia đã bỏ thuốc anh ấy, nhưng không biết thành phần cụ thể là gì..."

"Anh ta lại trêu chọc người phụ nữ khác?"

Ánh mắt Tô Dụ Cảnh lóe lên, sắc mặt cũng lộ vẻ tức giận.

Vệ sĩ thấy vậy vội lên tiếng giải thích, "Anh Tô, mọi người hiểu lầm ông chủ nhà tôi rồi!"

"Ngoài bà chủ ra, ông chủ không bao giờ trêu chọc người nào khác. Chúng tôi đã hỏi lễ tân, cô gái kia tự xưng là bạn gái của ông chủ nhà chúng tôi nên mới lấy được thẻ phòng để mở cửa."

"Bát canh gà kia cũng do cô ta dùng danh nghĩa của bà chủ để tặng. Nếu không phải như vậy, ông chủ vốn không thể nào mắc bẫy!"

Lời giải thích của vệ sĩ không nhận được sự thông cảm của Tô Dụ Cảnh, anh ta cười khẩy, "Nếu không trêu ghẹo, sao vô duyên vô cớ con gái người ta lại bỏ thuốc anh ta?"

Tô Uyển Đông khẽ lắc đầu, quyết định nói lời công đạo thay Lăng Vạn Hình: "Anh Cả, chuyện này kể ra rất dài dòng, nhưng có thể chắc chắn một điều, đúng là anh ấy không chủ động trêu chọc cô gái kia!"

Thật ra trước đó ở bên ngoài phòng khách sạn, Tô Uyển Đông nghe được rất rõ ràng.

Tất cả đều do cô gái kia tự mình đa tình, Lăng Vạn Hình thật sự không hề cho cô ta không gian để ảo tưởng.

Khi ấy Tô Uyển Đông chọn tránh mặt chỉ vì không muốn hai bên khó xử, nhưng không ngờ lại gây ra hậu quả thế này.

Tô Uyển Đông không khỏi hơi tự trách. Nếu chị đi vào sớm hơn, nói không chừng đã có thể ngăn cản kịp thời, anh sẽ không lên cơn đau tim vì tức giận.

Tô Dụ Cảnh nghe Tô Uyển Đông nói mà mím môi thở dài: "Em đấy, chẳng phải đã nói muốn vạch rõ ranh giới với anh ta sao? Sao còn đâm đầu vào mấy chuyện này?"

"Anh Cả, em..."

Tô Uyển Đông đang muốn giải thích, bỗng nhiên đèn phòng cấp cứu vụt tắt.

Cả nhóm lập tức tiến lên, cánh cửa mở ra, sau đó Lăng Vạn Hình sắc mặt trắng bệch cũng được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ bước ra tháo khẩu trang xuống, nhìn xung quanh, "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Tôi đây, xin hỏi anh ấy thế nào rồi bác sĩ?"

Tô Uyển Đông sốt sắng đáp, hỏi đầy lo lắng.

Bác sĩ thả lỏng nét mặt rồi nhẹ nhàng giải thích, "Chúng tôi phát hiện thành phần chất k1ch thích trong máu của anh ta. Cộng thêm khi phát bệnh chắc anh ta đã từng có hành vi quá khích, dẫn đến thiếu máu cơ tim."

"Vừa rồi đã được chữa trị, quan sát thêm vài ngày, chỉ cần không phát bệnh lần nữa, sau này chú ý kiềm chế cảm xúc, uống thuốc đúng giờ, sẽ không có vấn đề gì lớn!"

Nghe đến câu cuối, tâm trạng thấp thỏm của Tô Uyển Đông mới dịu xuống.

Chị như bị rút cạn sức lực, chân mềm nhũn.

May quá, anh không sao.

Tô Dụ Cảnh nhìn Lăng Vạn Hình trên giường bệnh, không hề tội nghiệp chút nào: "Nếu người đã không sao rồi, Tiểu Đông, em theo anh về thôi!"

Tô Uyển Đông chần chừ nhìn anh trai mình, ánh mắt mang vẻ đắn đo.

"Không nghe bác sĩ nói à? Sẽ không sao đâu. Hơn nữa có vệ sĩ của anh ta ở đây, em ở lại cũng chẳng giúp ích được gì!"

Trong thời gian ngắn, thái độ của Tô Dụ Cảnh đối với Lăng Vạn Hình rất khó thay đổi!

Tô Uyển Đông thu lại gợn sóng trong ánh mắt, lấy lại bình tĩnh rồi quay sang dặn dò vệ sĩ, "Vậy phiền các anh chăm sóc anh ấy. Nếu anh ấy tỉnh lại, các anh hãy nói với anh ấy, chuyện liên quan đến Hoan Hoan có thể gọi điện thoại cho tôi để nói!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2135



CHƯƠNG 2135: UYỂN ĐÔNG, ĐỪNG ĐI

Cuối cùng, Tô Uyển Đông vẫn theo Tô Dụ Cảnh rời khỏi bệnh viện Tây Nam.

Vệ sĩ đứng trên hành lang nhìn nhau, ngoài thở dài ra chẳng làm được gì khác.

Màn đêm buông xuống, Lăng Vạn Hình trên giường bệnh từ từ mở mắt.

Ngọn đèn chói lóa trên đỉnh đầu làm anh nheo mắt lại vì khó chịu. Anh li3m đôi môi khô khốc, vô thức đưa mắt nhìn xung quanh.

Trong phòng bệnh trống trải không có bóng dáng Tô Uyển Đông.

Lăng Vạn Hình vừa muốn chống người ngồi dậy thì đúng lúc này cửa phòng mở ra.

Anh nhìn sang, khi thấy vệ sĩ của mình thì rất thất vọng, "Uyển Đông đâu?"

Vệ sĩ mím môi tiến đến, ấp úng nói, "Ông chủ, bà chủ... có việc nên về trước rồi. Bà chủ nhờ tôi chuyển lời cho anh, nếu muốn nói về việc của cô chủ thì có thể gọi điện thoại cho chị ấy!"

Một câu nói đơn giản lại suýt làm cho Lăng Vạn Hình rơi vào tuyệt vọng.

Anh thẫn thờ nhìn trần nhà hồi lâu cũng không nói gì.

Có phải dù anh chết đi cũng không thể khiến Uyển Đông hồi tâm chuyển ý hay không?

Lúc ở khách sạn, cảm giác cận kề cái chết ấy anh vẫn nhớ như in.

Anh không nghĩ ngợi gì khác, chỉ muốn nói cho Uyển Đông biết, bó hoa hồng trắng kia đặc biệt dành tặng cho chị.

Khi mở mắt ra, anh cũng tìm kiếm Uyển Đông theo bản năng.

Tiếc rằng anh đã đánh giá thấp trái tim sắt đá của người phụ nữ này.

Lăng Vạn Hình nhắm mắt lại, chán chường xua tay với vệ sĩ.

Vệ sĩ thấy vậy cũng không đành lòng, đặt phần cháo thanh đạm lên tủ đầu giường, chần chừ giây lát bèn nói: "Ông chủ, thật ra... bà chủ không muốn về đâu. Lúc đó Tô Dụ Cảnh cũng đến bệnh viện, anh ta ép bà chủ theo mình về."

Lăng Vạn hình mở mắt, nghiêng đầu nhìn vệ sĩ, khàn giọng thì thào: "Nhưng cô ấy vẫn về rồi..."

Vệ sĩ: "..."

"Ra ngoài đi!"

Lăng Vạn Hình nhắm mắt lại lần nữa, nét mặt tiều tụy đầy vẻ cô đơn.

Rõ ràng muốn oán trách Uyển Đông, nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị sự bao dung và thấu hiểu thay thế.

Nếu Tô Dụ Cảnh muốn cô ấy về, Uyển Đông thật không có cách nào từ chối!

Huống hồ anh cũng biết rất rõ ấn tượng của mình trong lòng người nhà họ Tô vẫn luôn chẳng tốt đẹp gì.

Mà thôi!

Cho dù thế nào, Uyển Đông vẫn muốn ở lại, xem như cũng an ủi phần nào.

Vệ sĩ không muốn chọc Lăng Vạn Hình buồn bực, trước khi đi dặn dò anh đừng nổi giận, nhìn cháo trắng trên bàn, lắc đầu rồi ra khỏi phòng bệnh.

Với tình hình của ông chủ bây giờ, chắc chắn anh chẳng có tâm trạng ăn cơm.

Xem ra nếu muốn ông chủ phấn chấn lên, vẫn phải cần đến sức mạnh của bà chủ.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Trong mơ Lăng Vạn Hình cảm nhận được bên cạnh giường có đôi mắt đang nhìn mình đăm đăm, kèm theo đó là cảm giác lành lạnh bắt đầu từ trán lan tỏa.

Lăng Vạn Hình nhíu mày, mở mắt ra, vừa nhìn đã sững sờ.

Trong phòng bệnh tối mờ, chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ phát ra ánh sáng mông lung.

Một bóng dáng thân thuộc ngồi cạnh giường, cầm khăn lông trên tay, đang lau trán cho anh.

Lăng Văn Hình chớp mắt mấy lần, lát sau mới thử cất tiếng gọi khẽ, "Uyển Đông..."

Tô Uyển Đông đang lau mồ hôi cho anh chợt khựng lại, "Tôi đánh thức anh à?"

Chị nhận được điện thoại của vệ sĩ, biết trạng thái của Lăng Vạn Hình không tốt lắm. Lo lắng quá mức khiến chị không thể chợp mắt được, thế là khi trời vừa hừng sáng đã đi theo vệ sĩ đến bệnh viện.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó Tô Uyển Đông nhanh chóng dời mắt đi, đặt khăn lông lên bàn, "Nếu anh đã tỉnh rồi, vậy tôi...."

"Uyển Đông, đừng đi, ở lại với anh được không?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2136



CHƯƠNG 2136: NHƯỜNG GIƯỜNG CHO EM ĐẤY

Giọng điệu của Lăng Vạn Hình đầy vẻ cầu khẩn, không còn kiêu ngạo uy nghiêm như lúc trước, mà yếu đuối như một đứa trẻ.

Tô Uyển Đông nghe hai chữ cuối cùng mang theo âm điệu run rẩy mà sống mũi cay cay.

Lời từ chối nhã nhặn đã chực nói ra, nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt của anh, chị lại không thốt nổi một chữ.

Yết hầu Lăng Vạn Hình nhấp nhô, buộc phải đổi chủ đề: "Em có thích bó hoa đó không?"

Tô Uyển Đông khẽ liếc anh một cái, gật đầu không nói gì.

Hai người ngồi yên lặng nhìn nhau, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Sau một hồi im lặng, Tô Uyển Đông bưng cốc nước ấm trên bàn lên, lấy từ trong túi nhựa ra một chiếc thìa: "Từ tối hôm qua đến giờ, anh chưa ăn gì đúng không?"

Lăng Vạn Hình "ừ" một tiếng: "Không nhìn thấy em, anh không có cảm giác ngon miệng!"

Tô Uyển Đông bất lực nhìn anh: "Tại sao trước đây không nhận ra anh là người mồm mép gian trá như vậy nhỉ?"

"Không phải là gian trá, là thật đấy, em đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi!"

Tô Uyển Đông: "..."

Chị khẽ thở dài đưa thìa nước lên miệng anh: "Uống chút nước làm ẩm cổ họng đã, anh đừng có nói vớ vẩn nữa!"

Lăng Vạn Hình ngoan ngoãn ngậm lấy thìa nước, hơi ngửa đầu nhìn chiếc túi ở trên tủ đầu giường.

Trước khi ngủ, anh không thấy có chiếc túi này.

Sau khi suy nghĩ một chút, anh đoán ra một số khả năng, hai mắt sáng ngời hỏi: "Là đồ em mang đến sao?"

Tô Uyển Đông nhìn theo ánh mắt của anh, khẽ gật đầu: "Đi qua cửa hàng tiện lợi nên tiện thể mua một ít."

Tô Uyển Đông không nói thật!

Thật ra vì biết vệ sĩ nhà họ Lăng rất cẩu thả, nên Tô Uyển Đông mới mua sẵn thìa cốc cùng một số đồ dùng ngày, chuẩn bị cho mọi tình huống.

Mặc dù EQ của Lăng Vạn Hình rất thấp, nhưng chỉ số IQ thì lúc nào cũng ở trạng thái online.

Anh không vạch trần cái cớ của Tô Uyển Đông, thở dài nói: "Làm phiền em rồi!"

Tô Uyển Đông cong môi cười: "Nếu anh biết đang làm phiền tôi, thì sau này anh tự chú ý một chút. Đã đến tuổi này rồi, anh không sánh được với đám thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đâu, sức khỏe là vốn liếng quý giá nhất, nếu như suy sụp thì sẽ chẳng còn gì hết!"

Những lời này khiến trái tim Lăng Vạn Hình đập rộn rã, cả người cảm thấy ấm áp như có ánh mặt trời chiếu rọi.

Anh nhận ra Uyển Đông vẫn quan tâm đ ến mình.

Lăng Vạn Hình xúc động nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Tô Uyển Đông, sự dịu dàng lan tràn trong đáy mắt: "Ừ, tất cả đều nghe theo em."

Một Lăng Vạn Hình nghe lời như vậy đúng là hiếm thấy!

Tô Uyển Đông thở gấp, cố gắng đè nén cảm xúc xao xuyến đang chực trỗi dậy, tiếp tục đút nước cho anh.

Thời gian trôi qua, sắc trời đã dần sáng bên ngoài cửa sổ.

Tô Uyển Đông ngồi cả đêm bên giường không chợp mắt chút nào, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.

Có lẽ bầu không khí lúc này quá yên bình nên Tô Uyển Đông dần dần thấy buồn ngủ.

Chị nghiêng người đỡ trán, chớp mắt nói: "Trời sáng rồi, tôi phải về đây!"

"Nếu buồn ngủ thì em lên giường ngủ đi."

Lăng Vạn Hình đâu chịu để Tô Uyển Đông rời đi dễ dàng như vậy. Anh đã chờ đợi rất lâu mới có thể ở bên cạnh Uyển Đông, không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có.

Tô Uyển Đông nghe anh nói vậy thì lập tức bật cười: "Không cần, tôi..."

"Uyển Đông, cho đến khi em chấp nhận lại anh, anh sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn với em. Nhường giường cho em đấy, anh cũng đang định đứng dậy đi lại một chút."

Nói xong, Lăng Vạn Hình đứng dậy, mặc dù chân tay rã rời, anh vẫn cố chấp muốn xuống giường.

"Anh đừng lộn xộn nữa, nằm xuống đi!" Tô Uyển Đông lập tức ấn vai anh xuống: "Không phải lúc giở trò đâu, hay là... anh kể cho tôi nghe chuyện của Hoan Hoan đi."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2137



CHƯƠNG 2137: CON GÁI CỦA CHÚNG TA CÓ THAI RỒI!

Lăng Vạn Hình buộc phải nằm lại xuống giường, nhưng đôi mắt vẫn nhìn dán chặt vào Tô Uyển Đông.

Anh không giấu giếm nữa, nói thẳng: "Con gái của chúng ta có thai rồi!"

"Cái gì?" Thoạt tiên Tô Uyển Đông sửng sốt, rồi nhướng mày vui mừng: "Hoan Hoan có thai rồi sao?"

Lăng Vạn Hình mỉm cười gật đầu: "Ừm, anh cũng mới biết được hai ngày. Hôm qua anh định chia sẻ tin vui này với em, nhưng không ngờ lại bị người ta tính kế!"

Vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Tô Uyển Đông chỉ sáng bừng lên vài giây, rồi nụ cười tắt lịm: "Đây rõ ràng là một tin tốt, sao trong điện thoại anh lại nói với vẻ nghiêm trọng thế?"

Lăng Vạn Hình chột dạ ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Nếu anh không nói như vậy, em có đến gặp anh không?"

Tô Uyển Đông không nói gì, nhưng trong ánh mắt đầy vẻ bất mãn.

Biết mình đuối lý, Lăng Vạn Hình nhìn sang chỗ khác, lải nhải về những điều thú vị mà anh gặp được khi quay về Lệ Thành.

Lăng Vạn Hình thì nói, Tô Uyển Đông thì lắng nghe.

Chỉ trong vài phút, giọng của Lăng Vạn Hình nhỏ dần, anh hé mắt nhìn thì thấy Tô Uyển Đông đã ôm trán chìm vào giấc ngủ.

Anh không lên tiếng quấy rầy mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Uyển Đông.

Mọi chuyện như quay lại quá khứ, chị vẫn là bà chủ của nhà họ Lăng, còn anh vẫn là người đàn ông khiến bà chủ thương nhớ.

Lăng Vạn Hình cẩn thận ngồi dậy khỏi giường, thi thoảng anh lại nhìn trộm Tô Uyển Đông, sợ đánh thức chị.

Đã nhiều năm như vậy, không phải anh không biết gì về Uyển Đông.

Lúc trước khi ở bên nhau, anh luôn biết Uyển Đông ngủ không sâu.

Có lúc nửa đêm anh thức dậy hút thuốc cũng có thể dễ dàng đánh thức chị.

Lúc này có lẽ là do quá mệt mỏi, mấy ngày tham gia gặp gỡ giao lưu liên tiếp cộng thêm một đêm thức trắng đã khiến Tô Uyển Đông ngủ rất sâu.

Chưa đầy một phút, khuỷu tay của chị đã lệch đi, mặt úp xuống mép giường tiếp tục ngủ say.

Lăng Vạn Hình thận trọng xuống giường, chạm vào ngực mình, không cảm thấy vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có cơ bắp đau nhức và không có sức mà thôi.

Chút bệnh này hoàn toàn không cần cho Uyển Đông biết.

Sau đó, Lăng Vạn Hình rón rén đến bên Tô Uyển Đông, nghiến răng bế chị lên giường bệnh.

Dù thế nào đi nữa, anh cũng không đành lòng để người phụ nữ của mình nằm sấp ngủ bù.

Cứ như vậy, khi mặt trời lên cao, rèm cửa trong phòng bệnh vẫn che kín.

Trong phòng bệnh tối mờ, Tô Uyển Đông nghiêng người nằm ngủ ở trên giường, trong khi Lăng Vạn Hình ngồi ở trên ghế, chống cằm nhìn chị.

Có lẽ do tình cảm trong lòng đã thay đổi, giờ anh ngắm kĩ Tô Uyển Đông, thấy nhìn từ góc độ nào cũng đẹp! Cặp mày lá liễu cong cong, lông mi dày và dài, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ tươi, trong mắt Lăng Vạn Hình, Tô Uyển Đông rực rỡ như hoa đào nở rộ, xinh đẹp như tiên nữ.

Càng nhìn càng không kiềm chế được, tim nhột nhột, trong nháy mắt bị thôi thúc bèn cúi xuống kề sát cặp môi đỏ mọng của chị.

Khoảng cách ngày càng rút ngắn, Lăng Vạn Hình ỷ vào việc Tô Uyển Đông đang ngủ say, đột ngột hôn lên môi chị.

Thơm quá!

Sau đó, Tô Uyển Đông cau mày, từ từ mở mắt ra.

Hai người gần trong gang tấc, ánh mắt chạm nhau.

Lăng Vạn Hình như một đứa trẻ nghịch ngợm bị bắt quả tang, ngồi bật thẳng dậy, ánh mắt lo lắng và xấu hổ.

Tô Uyển Đông không hề phản ứng mạnh mẽ, chớp mắt thở dài hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tô Uyển Đông không đến mức nổi giận lôi đình vì chuyện này.

Nghe Tô Uyển Đông hỏi, Lăng Vạn Hình luống cuống tìm điện thoại bên gối, lấy ra xem rồi trả lời: "Mười giờ mười lăm."

Tô Uyển Đông chống tay ngồi dậy, vén phần tóc xõa quanh tai: "Tôi phải về đây. Chiều nay tôi sẽ bay về Lũng Hoài."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2138



CHƯƠNG 2138: HẸN GẶP LẠI Ở LŨNG HOÀI!

Thấy Tô Uyển Đông phải đi, Lăng Vạn Hình vô thức sờ lên ngực: "Chiều nay đã phải về Lũng Hoài rồi sao? Chuyện bên Tây Nam đã giải quyết xong chưa?"

Tô Uyển Đông nhẹ nhàng xuống giường: "Sắp xong rồi, còn một chút việc cần hoàn thành, để nhân viên lo tiếp."

Lời giải thích này khiến Lăng Vạn Hình đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

Anh dường như nhìn thấy hình ảnh cống hiến hết mình vì công việc của bản thân ở Tô Uyển Đông bây giờ.

Tô Uyển Đông của lúc này đã hoàn toàn khác với ngày xưa, không còn là bà chủ dịu dàng rung động lòng người của biệt thự nhà họ Lăng nữa. Chỉ trong một năm, Tô Uyển Đông đã mở ra một thế giới mới cho mình.

Từ cách ăn nói và cư xử của chị đều toát lên sự chu đáo và cẩn thận, thậm chí một số từ còn là ngôn ngữ khách sáo tiêu chuẩn trong chốn thương trường.

Lăng Vạn Hình nhất thời xúc động vô cùng, anh đứng dậy đi theo Tô Uyển Đông như cái đuôi nhỏ.

Tô Uyển Đông đang đi vào phòng tắm rửa mặt, phát hiện có tiếng bước chân bèn quay người nhíu mày: "Anh đi theo tôi làm gì? Cơ thể vẫn chưa khỏe, mau đi nằm đi!"

Lăng Vạn Hình lắc đầu: "Không sao rồi, chiều nay anh về Lũng Hoài cùng em!"

"Anh đùa gì thế?" Tô Uyển Đông đứng yên nhìn anh, cho dù sắc mặt không vui nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: "Vấn đề ở tim nào phải chuyện nhỏ, cho dù anh bất cẩn đến mấy cũng phải chú ý sức khỏe của mình chứ."

Lăng Vạn Hình mím môi, nhìn vào đôi mắt chất chứa lo lắng của chị, mau chóng thỏa hiệp: "Vậy thì... Chờ khi nào khỏe hơn anh sẽ quay lại Lũng Hoài, lúc đó anh có thể gặp em được không?"

Tô Uyển Đông hết cách, dở khóc dở cười hỏi lại: "Nếu nói không muốn gặp, anh có chịu đi không?"

"Không!" Lăng Vạn Hình hùng hồn nói.

Thấy vậy, Tô Uyển Đông thở dài bất lực, đấu tranh vài giây rồi vẫn đưa tay đỡ cánh tay anh: "Đi nằm đi, dù thế nào thì sức khỏe vẫn quan trọng hơn!"

Lần này, Lăng Vạn Hình không ngang ngạnh nữa, ngoan ngoãn đi theo Tô Uyển Đông trở lại giường nằm xuống.

Tô Uyển Đông phủ một tấm chăn mỏng lên người anh, căn dặn anh không được đi lại lung tung rồi mới bước vào phòng tắm.

Lăng Vạn Hình khẽ nghiêng người ngửi mùi hương trên gối, ngoài mùi thuốc khử trùng còn có mùi hương thoang thoảng thuộc về Uyển Đông.

Mùi hương trên người Uyển Đông lúc nào cũng rất dễ chịu, không hăng, không nồng, thoang thoảng như hương hoa dành dành sau mưa khiến người ta thấy rất sảng khoái.

Một lúc sau, Tô Uyển Đông bước ra khỏi phòng tắm, ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lăng Vạn Hình.

Tô Uyển Đông bình thản phủi góc áo, đứng ở cách đó không xa nói nhỏ: "Anh nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi về đây."

"Uyển Đông!" Lăng Vạn Hình gọi chị với giọng điệu tha thiết: "Chúng ta... hẹn gặp lại ở Lũng Hoài nhé!"

Tô Uyển Đông nhìn anh không đáp lại, chỉ hơi nhếch khóe miệng, lắc đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.

Mặc dù có chút thất vọng nhưng chuyện Tô
Uyển Đông chủ động đến bệnh viện đã mang lại cho Lăng Vạn Hình một nguồn động viên rất lớn.

Anh thở sâu, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Chẳng mấy chốc, anh cảm thấy bụng đói cồn cào!

Cháo tối qua vệ sĩ mang tới vẫn còn trên tủ đầu giường, lúc này đã nguội ngắt.

Lăng Vạn Hình phân vân không biết có nên ăn tạm mấy miếng hay không, anh vừa mới đưa tay thì cánh cửa đã lại bị đẩy ra.

Chưa kịp thu tay lại, anh đã kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng bệnh, mặt dần lộ ra vẻ vui mừng: "Uyển Đông, sao em lại quay lại?"

Vừa dứt lời, Lăng Vạn Hình đã nhìn thấy cặp lồng mà chị đang xách trên tay.

Tô Uyển Đông nói: "Vệ sĩ mang cháo tới cho anh, tôi vừa hâm nóng lại rồi, anh ăn chút đi."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2139



CHƯƠNG 2139: SỚM BIẾT NHƯ VẬY ĐÃ KHÔNG GIỞ TRÒ KHÔN VẶT RỒI!

Hóa ra Uyển Đông đã đi rồi còn quay lai là vì muốn dăn dò anh ăn cơm!

Cánh mũi Lăng Vạn Hình phập phồng, nằm thẳng xuống: "Được."

Tư thế này rõ ràng là muốn Tô Uyển Đông đút cho anh ăn.

Tô Uyển Đông cầm cặp lồng đi tới chợt dừng bước, dịu dàng nói: "Tôi còn có việc, anh tự..."

"Lúc nãy em vừa đi thì anh cảm thấy tim mình lại thoáng khó chịu, có khả năng... là không ăn nổi!"

Ý là, nếu em đút cho anh ăn, anh có thể ăn được!

Tô Uyển Đông hiểu rất rõ tính tình Lăng Vạn Hình, nếu bình thường chị còn có thể nhân nhượng một bước.

Nhưng lúc này rõ ràng anh đang lấy sức khỏe của mình ra đùa cợt, hơn nữa vừa rồi lúc vào cửa, chị thấy rõ ràng anh định mở hộp cháo nguội trên bàn ra.

Tô Uyển Đông khẽ liếc nhìn Lăng Vạn Hình, đặt cặp lồng cháo lên tủ đầu giường, rủ mắt nói nhỏ: "Tôi dặn vệ sĩ rồi, họ sẽ mang đồ ăn đến đúng giờ, ăn hay không là tùy anh!"

Dặn dò xong, Tô Uyển Đông quay người bỏ đi.

Lăng Vạn Hình ngây người trên giường, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc lên xuống rõ ràng như vậy ở Uyển Đông. Mà đây lại chỉ vì chuyện ăn uống.

Lăng Vạn Hình giương mắt nhìn cánh cửa một lúc lâu, nhưng Tô Uyển Đông không hề quay lại.

Anh hậm hực ngồi dậy, thở vắn than dài mở cặp lồng cháo ra, ăn một mạch hết sạch cháo rau.

Sớm biết như vậy... đã không giở trò khôn vặt rồi!

Ba ngày sau, Lăng Vạn Hình từ Tây Nam trở về Lũng Hoài.

Sau lần phát bệnh tim đau thắt này, Lăng Vạn Hình chú ý đến sức khỏe của mình hơn bình thường.

Không phải sợ chết, mà anh lo lúc còn sống không nhận được sự tha thứ từ Uyển Đông, cho nên dù có chết anh cũng không thể an giấc được.

Vì vậy, việc đầu tiên Lăng Vạn Hình làm sau khi trở về Lũng Hoài là đến công ty bảo hiểm. Anh đã bổ sung thêm hai khoản bảo hiểm có giá trị lớn do mình đứng tên, người thụ hưởng đều là Tô Uyển Đông.

Uyển Đông của giờ đây không thiếu tài sản, nhưng Lăng Vạn Hình vẫn hi vọng nếu sau này mình gặp bất trắc, ít nhất có thể để lại cho chị chút gì đó để nhớ về mình.

Một giờ chiều, Lăng Vạn Hình trở về ngôi nhà có kiến trúc Huệ Châu của mình.

Chạy đôn chạy đáo khắp nơi, anh thoáng mệt mỏi, ngồi trên ghế dựa trong khoảng sân trước cửa, ngây người nhìn dòng suối nhân tạo.

Ngón tay anh không ngừng vuốt màn hình điện thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng gửi một tin nhắn WeChat cho chị.

[Lăng Vạn Hình]: Uyển Đông, em có đang bận không?

Tin nhắn trên WeChat đã được gửi đi, nhưng mãi vẫn không có hồi âm.

Lăng Vạn Hình đợi một lúc rồi đặt điện thoại lên chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh.

Thời tiết ở Lũng Hoài rất ôn hòa, mặc dù mới là đầu hạ, nhưng có gió mát thổi qua cũng dễ chịu hơn nhiều.

Trong lúc đợi Tô Uyển Đông trả lời, Lăng Vạn Hình đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi ngay trước khi chìm vào giấc ngủ không khỏi tự giễu cợt bản thân: Đúng là già rồi, sức lực cũng không còn được như trước nữa.

***

Sẩm tối, Lăng Vạn Hình bừng tỉnh dưới ánh tà còn sót lại.

Mặc dù ghế tựa rất thoải mái nhưng nằm lâu thì chân tay không tránh khỏi bị tê cứng.

Lăng Vạn Hình chống tay vịn rồi ngồi dậy, xoa xoa vai, chiếc chăn tuột khỏi đầu gối mà anh chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi mặc kệ. Chợt nhớ tới WeChat gửi cho Tô Uyển Đông lúc trước, anh vội vàng cầm máy lên, chỉ để cảm thấy thất vọng tràn trề.

Trên màn hình không có gì hết!

Lẽ nào Uyển Đông bận rộn suốt cả buổi chiều, thậm chí không có thời gian xem điện thoại, hay đã xem tin nhưng không muốn trả lời anh?

Lăng Vạn Hình mải suy đoán đủ mọi khả năng, cho đến khi một vệ sĩ đi ngang qua sân và dừng lại phía sau anh: "Ông chủ, ông đã tỉnh rồi sao?"

"Ừ." Lăng Vạn Hình khẽ đáp, tâm trạng sa sút.
 
Back
Top