Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 225: Chương 225



Sau khi rời khỏi trại tạm giam, Nghiên Thời Thất ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh thu vắng lặng bên ngoài.

Qua một hồi im lặng, cô cầm di động, bắt đầu soạn tin nhắn.
Tầm mắt Thành Nghiệp Nam ngồi bên cạnh rơi lên sườn mặt trắng nõn c*̉a cô, anh ta mím chặt khóe môi, muốn nói lại thôi.
Bấy giờ, Nghiên Thời Thất đột nhiên thốt lên: “Đưa em đến đường Nam Hoa nhé.”
“Để làm gì?” Thành Nghiệp Nam nhíu mày, nhìn cô đầy khó hiểu.
Vốn dĩ anh ta định đưa cô về công ty để nói về lịch trình công tác tiếp theo.

Sao bỗng dưng cô lại muốn đến đường Nam Hoa?
Lăng Tử Hoan ở bên cạnh c*̃ng tò mò, bám lên tay vịn nhìn cô.
Nghiên Thời Thất ngước mắt, mỉm cười rồi lắc lư di động.

“Có hẹn đột xuất.”
À, là Tần Bách Duật?
Thành Nghiệp Nam không hỏi, trong lòng đã tự động kết luận.
***
Đường Nam Hoa là khu thương mại nằm ở phía bắc c*̉a trung tâm thành phố.
Lúc Nghiên Thời Thất xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua, cô khép chặt áo khoác ngoài theo bản năng.
Đi được hai bước, cô bỗng quay lại, nhìn Lăng Tử Hoan còn đang ở trong xe rồi nói: “Hoan Hoan, em đi c*̀ng chị nhé.”
“Hả?”
Toi rồi!
Chị Thập Thất sẽ không hẹn chú Tư đấy chứ?!
Lăng Tử Hoan ngồi ngẩn ngơ không nhúc nhích, Thành Nghiệp Nam ở phía trước quay đầu nheo mắt nhìn cô nàng, “Hả cái gì mà hả, còn không nhanh chân lên.”
Xong đời!
Lăng Tử Hoan bị ánh mắt hung dữ c*̉a Thành Nghiệp Nam dọa mấy giây, gương mặt nhỏ lập tức trắng bệch, chậm chạp đeo ba-lô xuống xe.
“Lề mà lề mề, đi nhanh lên.” Thành Nghiệp Nam chướng mắt động tác ốc sên c*̉a cô nàng, ở phía sau thúc giục một câu.
Mục Nghi ngồi ở vị trí lái, nhìn bóng lưng ủ rũ còng xuống c*̉a Lăng Tử Hoan thì ấn đường dần dần nhăn lại, trong ánh mắt dâng lên vẻ lo lắng không thể che lấp.
Lăng Tử Hoan xuống xe, bước chân vô c*̀ng chậm chạp, như thể cô nàng đang đeo bao tải vậy, một giây bước một bước.
“Em sao thế? Khó chịu à?” Nghiên Thời Thất nhìn biểu cảm tràn ngập chống cự c*̉a Lăng Tử Hoan thì ngạc nhiên quan sát cô nàng, vươn tay chạm vào gương mặt hơi lạnh c*̉a cô, ân cần thăm hỏi.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mâu thuẫn như vậy c*̉a cô nàng này.
Lăng Tử Hoan liếc cô một cái, cắn khóe môi, lấy tay trên mặt ra, c*́i đầu im lặng một lát rồi mới lưỡng lự lên tiếng: “Chị, chị đi gặp Tổng Giám đốc Tần, em đi theo không hợp lắm!”
Rất không phù hợp đấy nhé!

Trong mấy ông chú, cô sợ chú Tư này nhất, hức hức!
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất mỉm cười, cong ngón trỏ lại, búng nhẹ lên trán đối phương một cái, “Ai nói chị đi gặp anh ấy?”
Lăng Tử Hoan “à” một tiếng, gương mặt ủ rũ dần dần bị thay thế bởi vẻ hớn hở kinh ngạc, “Chị không gặp Tổng Giám đốc Tần ạ?”
Nghiên Thời Thất mỉm cười gật đầu.

Lúc quay người muốn đi, cô còn nói với cô nàng: “Mau đi c*̀ng chị nào.”
“Dạ dạ, chị ơi, em đến đây!”
Chỉ cần không gặp chú Tư thì gặp ai c*̃ng được!
Năm phút sau, Lăng Tử Hoan đứng trong quán cà phê âm nhạc, nhìn bóng dáng ngồi vững vàng trên bàn vuông chìm đắm trong điệu nhạc du dương thì suýt chút đã bật khóc.
Hóa ra người chị ấy gặp thật sự không phải là chú Tư, mà là chú Hai!
Cái cổ bị sái lại nhói đau.

Cảnh tượng tủi hờn qua đêm trên xô pha hôm trước hiện lên trong đầu.

Lăng Tử Hoan ghét bỏ liếc nhìn Kiều Mục, hừ nhẹ một tiếng, rồi quay mặt lườm anh.

Cổ càng đau hơn! Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Xin lỗi anh hai Kiều, để anh đợi lâu rồi!”
Lúc đưa Lăng Tử Hoan vào chỗ ngồi, Nghiên Thời Thất áy náy lên tiếng.
Kiều Mục đặt thực đơn xuống trước mặt cô, giữa hàng lông mày nhuốm nét vui vẻ, “Anh c*̃ng vừa đến, em gọi đồ uống trước đi.”
Quả là niềm vui ngoài ý muốn.

Em dâu nói có việc tìm anh ta, không ngờ còn đưa cả cô nhóc kia đến.
“Em ấy là Hoan Hoan, trợ lý c*̉a em, hai người từng gặp rồi đấy”.

Nghiên Thời Thất thuận tay chuyển thực đơn đến trước mặt Lăng Tử Hoan, ý bảo cô chọn trước, tiện thể giới thiệu cho Kiều Mục..
 
Người Dấu Yêu
Chương 226: Chương 226



Sau màn giới thiệu này, ý cười trong ánh mắt của Kiều Mục ngày càng rõ rệt, đôi môi mỏng nhếch lên và anh ta giả vờ gật đầu, “Ừm, từng gặp qua, có chút ấn tượng!”
Ấn tượng rất sâu là đằng khác, tối qua còn c*̀ng nhau “ngủ” chung một phòng.
Lăng Tử Hoan c*́i đầu xem thực đơn, lờ đi sự có mặt của Kiều Mục.

Chị Thập Thất thông minh như vậy, không thể để lộ sơ hở.
Cô nàng có chết c*̃ng sẽ không thừa nhận.

Hôm nay cô không muốn để ý đến chú Hai.
Sau khi gọi cà phê, Nghiên Thời Thất nói với Kiều Mục mục đích cô tìm anh.
Nghe xong, anh ta nhếch đôi môi mỏng, nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt tuấn tú, “Anh còn tưởng là chuyện gì to tát, yên tâm, cứ để đấy cho anh, trước tối mai anh sẽ chuyển nó cho em.”
Em dâu, thật sự rất có tâm với chú Tư.

Anh ta ghen tị rồi!
Vừa nghĩ như thế, Kiều Mục nâng cốc cà phê lên, ánh mắt xuôi theo thành cốc nhìn về phía cô gái nhỏ cứ mãi c*́i đầu uống sữa lắc dâu tây.
Anh phát hiện đôi mắt của cô thật sự rất đẹp, lông mi dày, nhấp nháy, cảm giác như chứa đựng cả một dãy ngân hà.
“Vậy thì làm phiền anh Hai rồi!”
Sau khi nhận được câu trả lời từ Kiều Mục, đôi mắt của Nghiên Thời Thất thoáng qua vẻ vui mừng.

Cô bày tỏ lòng biết ơn, và không kìm nổi sự mong đợi tràn ngập.
Ngày mốt là sinh nhật anh.
Cô muốn tặng anh một món quà sinh nhật độc nhất vô nhị.
Kiều Mục rời mắt khỏi Lăng Tử Hoan, hạ cốc và mỉm cười với Nghiên Thời Thất: “Khách sáo với anh làm gì, nhưng những thứ mà em muốn lại khiến anh rất mong chờ cách em sử dụng nó.”
Nghiên Thời Thất mỉm cười không trả lời, đôi mắt long lanh tràn đầy ánh sáng.
Cô cũng rất mong đợi!
Sau khi ngồi được một lúc, cổ họng của Kiều Mục hơi ngứa.

Anh ta nhận thấy mỗi lần ở bên cô nhóc, anh đều muốn hút thuốc.
Yết hầu động đậy, anh ta lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc và kẹp nó trong tay.
Đang muốn mở miệng, Lăng Tử Hoan liếc nhìn động tác kẹp thuốc lá c*̉a anh ta mà cau mày liền nói, “Ở đây không được phép hút thuốc!”
Giọng điệu đó rất là ngang tàng.
Kiều Mục chỉ cầm điếu thuốc mà không hề có ý định hút thuốc: “…”
Nghiên Thời Thất hơi kinh ngạc, nhìn đôi má đang phồng lên c*̉a Lăng Tử Hoan, thích thú quan sát cô.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Hôm nay, tính khí cô nàng hơi thất thường.
Có phải là vì thời kì sinh lí mà cảm xúc thất thường không nhỉ?
Nhưng cô nàng đã uống một ly sữa lắc với đá rồi…
Lúc này, Lăng Tử Hoan cũng nhận thấy mình hơi thất lễ, bèn cười ngây ngô với Nghiên Thời Thất rồi chỉ ngón tay trỏ lên tường, “Ở đó, ở đó có dán biển cấm hút thuốc.”
Nghiên Thời Thất còn chưa nói gì thì Kiều Mục đã nhét điếu thuốc lại vào hộp, tiện tay bỏ vào túi áo vest, động tác như nước chảy mây trôi làm liền một mạch.
Ha ha, không thể làm cô nhóc khó xử được!
“Em dâu, ngoài việc này ra thì em còn cần anh giúp gì nữa không?”
“Không có gì khác, cám ơn anh Hai giúp đỡ.” Nghiên Thời Thất mỉm cười lắc đầu.
Kiều Mục thuận thế đứng dậy, “Em không cần khách sáo, công ty của anh còn có việc, anh về trước đây.”
Nói xong, anh ta đánh mắt nhìn Lăng Tử Hoan, ra hiệu “em biết đấy”, rồi lắc chiếc điện thoại của mình với ý nghĩa sâu xa, kéo thẳng chiếc áo vest và ngẩng cao đầu rời khỏi.
Kiều Mục vừa bỏ đi, Lăng Tử Hoan bắt đầu ngồi không yên.
Vừa rồi đôi mắt của chú Hai tràn ngập sự uy hiếp, rõ ràng là muốn cô đi c*̀ng.
Nhưng… Không được đâu, chị Thập Thất chưa đồng ý để cô đi mà.
Chị ấy còn quan trọng hơn chú Hai nhiều!
Lăng Tử Hoan vô c*̀ng lo lắng, vẫn chưa ổn định được cảm xúc của mình, thì đã nghe Nghiên Thời Thất nói, “Hoan Hoan, chị cần em làm giúp chị một việc vào ngày mai.”

Khi nghe câu này, cô nàng lập tức ngồi thẳng lưng, sữa lắc c*̃ng không uống nữa, miệng c*̃ng không lau, nhìn Nghiên Thời Thất vô cùng nghiêm túc, “Chị, việc chị dặn dò, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu em c*̃ng sẽ đi!”
Nghiên Thời Thất: “…”
c*̃ng không phải là bắt cô đi thỉnh kinh, lên núi đao cái gì.
***
Mười phút sau, Lăng Tử Hoan rời khỏi quán cà phê.
Nghiên Thời Thất đã rời đi trước, cô nàng lấy cớ vào nhà vệ sinh, trì hoãn được một lát, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài.
Thời tiết cuối thu luôn đột ngột nổi gió một cách khó hiểu.

Cô nàng đứng trước cửa quán cà phê, mái tóc bị thổi rối tung, đôi mắt đen láy đảo quanh một vòng.

Nhìn thấy một đôi giày da lộ ra ở góc tường nơi ngã rẽ, cô nàng dẩu môi, nắm chặt dây đeo túi, bước qua phía đó..
 
Người Dấu Yêu
Chương 227: Chương 227



Buổi tối, sau khi Nghiên Thời Thất trở về nhà, cô đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách ngắm nhìn ánh chiều tà.

Cô dựa nghiêng người bên cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi điện thoại cho Lưu Khánh.
Trong điện thoại, cô nói một cách khéo léo rằng cô không thể đến Đế Kinh đúng giờ vì vấn đề cá nhân, nhưng sẽ cố gắng đến kịp vào sáng thứ Năm.
Lưu Khánh không nói nhiều, chỉ cười đồng ý yêu cầu của cô và nói rằng sẽ sắp xếp người đến đón cô tại nhà ga vào thứ Năm.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, đôi mắt của Nghiên Thời Thất có chút mơ màng.
Cô nhìn bầu trời tối dần bên ngoài cửa sổ, trong mắt cô dần dần hiện ra khuôn mặt đẹp trai và thanh tú của anh.

Cô đang mong chờ đến ngày mốt.
Trong hai ngày tiếp theo, Nghiên Thời Thất rất bận rộn.
Không phải bận rộn vì lịch làm việc, cô bận rộn một cách bí ẩn.

Ngay cả khi anh trở về nhà vào ban đêm, anh c*̃ng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
Cho dù hỏi chị Lâm, chị cũng không biết cô đã đi đâu.
Tần Bách Duật cảm thấy kì lạ, anh nắm rõ tất cả các thông báo và lịch bố trí công việc của cô.

Gần đây, vì chuẩn bị đi Đế Kinh, Thiên Thừa đã không sắp xếp bất kì công việc nào khác cho cô ngoại trừ bữa tiệc từ thiện kia.
***
Vào lúc một giờ rưỡi nửa đêm thứ Ba, Nghiên Thời Thất kiệt sức trở lại Vịnh Lâm Hồ.
Bước vào cửa, cô buông túi xách xuống và giơ tay xoa xoa bờ vai đau nhức.
Cô mệt mỏi bước vào phòng khách chưa được bật đèn, căn phòng mờ mịt, chỉ có ánh sáng c*̉a vài ngọn đèn trong tủ rượu ở bên cạnh.
Cô liếc nhìn một cái, rồi bước về phía cầu thang, nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá.
Dừng bước, đứng yên, cô lại nhìn về hướng cửa sổ.
Lần này, cô thấy rõ rồi.
Anh đứng một mình bên cửa sổ như cây thông hòa quyện vào màn đêm, sừng sững và yên tĩnh.
Điếu thuốc trên đầu ngón tay như sao Hỏa đang cháy rực, đôi đồng tử sáng ngời tỏa sáng trong phòng khách u ám, phản chiếu ánh sao sáng trong ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng này làm cô có chút giật mình.
Nghiên Thời Thất vô thức nhìn điện thoại.

Đã gần hai giờ sáng, vậy mà anh vẫn chưa ngủ?
“Sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi?”

Cô bước từng bước tới trước mặt anh nhờ ánh sáng của màn hình điện thoại.
Khi đến gần, mùi khói thuốc càng lúc càng nồng nặc.
Anh tùy tiện chọc điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, đưa tay lên vuốt đôi lông mày nhíu chặt của cô, giọng khàn khàn khẽ hỏi: “Sao lại về muộn thế?”
Hơn nữa, cô còn không để Mục Nghi đi c*̀ng.
Anh hơi lo lắng.
Nghiên Thời Thất nắm lấy tay anh, lắc lư trước mặt, “Thì là em đi hát với Phi Phi, cho nên mới về muộn.”
Cô nói rất chân thành, đến cả cô c*̃ng tin như thật.
Anh không hỏi nhiều mà kéo cô lên lầu.
Dưới ánh sáng rực rỡ của hành lang tầng hai, Nghiên Thời Thất đi phía sau anh, thấy anh vẫn còn mặc áo sơ mi và quần dài, “Anh vẫn đợi em à?”
Cô rõ ràng đã gửi tin nhắn bảo anh đừng đợi.
Anh thậm chí còn không thay đồ ngủ, cứ như vậy đợi cô ở phòng khách?
Vừa nghĩ đến đây, Nghiên Thời Thất cảm thấy đau lòng.
Nhưng thời cơ chưa tới, cô không thể nói ra sự thật.
Bóng dáng anh đi trước mặt cô to cao ngạo nghễ, anh dẫn cô vào phòng ngủ chính rồi cất giọng trầm ấm, “Không, anh mới xong việc thôi.”
Tất nhiên là cô không tin câu nói này.

Vietwriter.vn
Vừa nãy nhìn cái gạt tàn, cô thấy tàn thuốc bên trong đã gần đầy, rõ ràng là anh đã đợi cô rất lâu.
Cô khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đêm nay, Nghiên Thời Thất vô c*̀ng mệt mỏi, nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Anh nằm bên cạnh, rời mắt khỏi điện thoại di động.
Mục Nghi vừa gửi tin nhắn cho anh, báo cáo về các hoạt động hôm nay của Nghiên Thời Thất.
Trong đêm tối, anh đặt điện thoại di động sang một bên, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô mà đau lòng.
Anh mơ hồ đoán được cô đang bận việc gì.

Che giấu sự dao động trong đáy mắt, anh có một chút bất lực, yêu thương ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô..
 
Người Dấu Yêu
Chương 228: Chương 228



Hôm sau, thứ Tư, ngày 30 tháng 9.
Khi anh tỉnh dậy, vô thức đưa tay đặt sang bên cạnh, cảm thấy hơi lạnh, không thấy bóng dáng của Nghiên Thời Thất.
Anh nhíu mày đứng dậy.

Trong bếp ở tầng dưới chỉ có chị Lâm đang chuẩn bị bữa sáng.
“Cậu chủ, cậu dậy rồi à!”
Chị Lâm mỉm cười chào hỏi, lấy thức ăn đã chuẩn bị từ nồi ra thì nghe thấy anh nói: “Cô ấy không ở nhà à?”
“Chưa tới bảy giờ cô chủ đã đi ra ngoài! Cô ấy nói có chút việc, bảo cậu chủ không cần đợi cô ấy.”
Anh rủ mắt xuống và không nói một lời.

Sau khi ăn xong, anh đến công ty.
***
Buổi chiều, tại trụ sở bất động sản Tần thị.

Trong văn phòng của Tổng Giám đốc, anh đang rất bận rộn, máy tính hiển thị bản đồ dữ liệu chi tiết và phức tạp, tách trà bên cạnh đã nguội.
“Tinh.”
Điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên rung lên.

Đang đắm chìm trong công việc, khuôn mặt lạnh lùng c*̉a anh thả lỏng đi, anh cầm điện thoại di động, mở màn hình, thấy Kiều Mục lập một nhóm WeChat mới.
Trong nhóm có sáu người.
[Mục Dã]: @Duật, Chương trình tối nay thế nào?
Bọn họ đều biết hôm nay là sinh nhật của chú Tư, dẫu sao c*̃ng chỉ cách sinh nhật c*̉a Lăng Mật có năm ngày, muốn quên c*̃ng khó.
[Lông Vũ]: Anh Duật, có muốn đến phòng ăn riêng của Đình Duyệt 108 không? Hai hôm trước em có đến đó, không gian rất tuyệt.
[Vân Đình]: @Lông Vũ, có phải cái bên cạnh Lệ Thành Tôn không?
[Lông Vũ]: Đúng đúng, giáp lưng với Lệ Thành Tôn, tầng trên cùng còn có ban công lộ thiên.
[Mật]: Mấy anh khoan hãy nói, xem ý Duật thế nào.
Lúc này, một người khác vốn giữ im lặng trong nhóm dứt khoát thốt ra một câu.
[Lăng Vạn Hình]: Chú Tư, anh không ở Lệ Thành, sẽ gửi tiền mừng cho chú, chú tự đi mua quà.
Khoảnh khắc câu này được gửi tới, Tần Bách Duật nhận được thông báo chuyển khoản trên điện thoại di động: Số tài khoản với số đuôi 0601 của bạn được chuyển đến 200.000 NDT vào ngày 30 tháng 9, người chuyển Lăng Vạn Hình.

[Ngân hàng Lệ Thành].
Nhóm WeChat im lặng như thóc.
Chưa đến một phút, Kiều Mục không nhịn được lại tiếp tục thúc giục.
[Mục Dã]: @Duật, chú Tư, có đó không?
[Duật]: Tối nay không có chương trình gì cả.
[Mục Dã]: Sao? Cậu không định tổ chức sinh nhật à?
[Vân Đình]: ??

[Lông Vũ]: Hả?
Nguồn : ngontinh hay.com
[Mật]: Tại sao?
Mặc dù mấy năm trước anh chưa bao giờ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng bạn bè tụ tập lại để ăn mừng thì vẫn có.
[Mục Dã]: @Duật, có chuyện gì sao?
Anh nói…
[Duật]: Ừ, đã có gia đình!
Trước màn hình, Kiều Mục thiếu chút nữa ném điện thoại của mình!
Nói chuyện tử tế không được sao? Cứ ngược đãi chó?!
Từ lúc đó, không còn ai nói chuyện trong nhóm nữa, và chẳng mấy chốc, điện thoại di động của anh lại xuất hiện hai tin nhắn thông báo chuyển khoản, từ Kiều Mục và Hàn Vân Đình.
Sau khi Kiều Mục quay trở lại màn hình chính, tâm trạng không tốt gửi tin nhắn cho Nghiên Thời Thất.
Bên kia trả lời rất nhanh.
[Thập Thất]: Em biết rồi, cám ơn anh Hai, hẹn gặp lại vào buổi tối.
Anh ta xoa má, mím môi, khoanh chân dựa người vào bàn làm việc phía sau, ngước mắt lên nhìn hai người trên ghế xô pha đối diện, “Tối nay hai người không có việc gì chứ?”
Hàn Vân Đình vươn tay nâng mắt kính, lắc đầu: “Không có.”
Mặc Lương Vũ hỏi lại với khuôn mặt ngơ ngác, “Buổi tối có chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, Kiều Mục và Hàn Vân Đình nhìn nhau, cả hai lắc đầu ngao ngán.
IQ của cậu nhóc này đều được sử dụng để mặc áo sơ mi hoa rồi đúng không.
Vừa nãy những việc xảy ra trong nhóm chỉ là diễn một màn kịch mà thôi, nhưng Mặc Lương Vũ rõ ràng không hiểu gì cả, giống như kẻ khờ.
***
5 giờ 30 phút chập tối, Tần Bách Duật trở lại Vịnh Lâm Hồ.
Anh nhận được tin nhắn từ Nghiên Thời Thất, bảo anh về nhà sớm hơn hôm nay.
Không muốn để cô chờ đợi quá lâu, vì vậy từ năm giờ anh đã rời khỏi công ty.
Bên cạnh làn đường, Trác Hàn vừa kéo cửa xe cho anh, đôi giày da sáng bóng của anh đã bước ra khỏi xe.

Ngước mắt lên anh liền thấy ba người đang đứng trước cánh cổng thấp c*̉a biệt thự.
Tất cả họ đều ăn mặc giản dị và thoải mái, mặt ai c*̃ng đang nở nụ cười, nhưng lại rất chướng mắt!
Anh điều chỉnh lại áo vest, thờ ơ liếc nhìn bọn họ: “Đến đây làm gì?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 229: Chương 229



Anh lạnh lùng liếc nhìn, bước đến cổng, đẩy cánh cổng thấp và bước vào biệt thự.

Kiều Mục theo sau anh nói đùa: “Chú Tư, vẫn phải mừng sinh nhật chứ? Nếu đã không chuẩn bị tiệc sinh nhật, chi bằng để bọn anh vào uống một ly?”
“Không có thời gian.


Dứt lời, hình bóng của anh đã khuất sau cánh cửa biệt thự.

Vào buổi tối gió mùa thu tiêu điều, ba anh em bị vứt lại ngoài cổng.

Kiều Mục chống nạnh, liếc nhìn Hàn Vân Đình, “Tiếp theo làm thế nào?”
Hàn Vân Đình liếc anh, mỉm cười và đẩy cánh cổng thấp, thản nhiên nói: “Tự mình ra tay…” Sau đó, bước qua cổng, anh chầm chậm bước đến trước cửa biệt thự, mở nắp ở bên dưới chỗ khóa vân tay, tít tít nhập mật khẩu, lại nhìn Kiều Mục bổ sung thêm câu: “Cơm no áo ấm!”
Ai mà không biết rằng tất cả mật khẩu của chú Tư đều là 0601!
Tới c*̃ng tới rồi, vậy tại sao không vào xem náo nhiệt chứ!
***
Ngay khi Tần Bách Duật bước vào sảnh trước, mùi thơm trong không khí từ từ chui vào chóp mũi, giống như mùi trà, lại có chút mùi thơm của gạo.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có một dải ánh sáng vàng lọt qua khung cửa sổ từ ánh chiều tà còn sót lại.

Trên bàn uống trà, bộ ấm trà màu xanh ngọc được sắp xếp gọn gàng với làn sương khói tỏa ra phía trên tách trà.

Trà mới pha xong, ngự trà Long Tỉnh, màu đậm, vị ngọt, hương nồng.

Anh bước tới, đi đến cạnh bàn trà, nhìn thấy một miếng giấy ghi chú hình trái tim được dán trên hộp trà hình vuông.

Dòng chữ nhỏ nhắn đẹp đẽ phía trên viết: [Ông Tần, chúc mừng sinh nhật!] Bên dưới góc phải còn có một trái tim nhỏ.

Lá trà là trà Long Tỉnh được mệnh danh “ngự trà”, sản lượng hàng năm cực kì khan hiếm, giá cả trên thị trường rất đắt đỏ.

Anh cầm tờ giấy ghi chú, vuốt nhẹ dòng chữ trên đó, khóe môi mỏng nhếch lên nụ cười vui vẻ.

Anh nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, hương vị lá trà bình thường không thể nào so sánh được với ngự trà Long Tỉnh.

Vào miệng trơn tuột ngọt ngào, hương thơm nồng đậm, chất chứa đầy tâm ý c*̉a cô.

Anh đặt chiếc tách sứ xuống, từ từ ngước mắt lên quan sát phòng khách.

Rõ ràng là bài trí giống nhau, nhưng có vẻ như có gì đó khang khác.

Cho đến khi ánh mắt anh dừng lại ở tủ rượu trên quầy bar cạnh cửa sổ.

Anh yêu thích rượu vang, trong tủ là các loại rượu vang đỏ và mấy chai rượu ngoại mà anh thường nhấm nháp.

Một chai rượu Château d’Yquem Sauternes 1937 ngọt ngào, được đặt ở trung tâm của quầy bar.

Anh bước tới, trên tờ giấy ghi chú: [Ông Tần, em muốn lo liệu tất cả các loại rượu hảo hạng cho đến hết quãng đời còn lại c*̉a anh.

]
Trong phòng khách, hai nơi này là nơi anh dừng bước nhiều nhất, cô đặt quà ngay trong tầm mắt của anh.

Từ giờ trở đi, bất cứ khi nào, mỗi khi anh dừng lại, trong mắt anh đều có bóng dáng c*̉a cô.

Anh vẫn chưa đi lên lầu, khi nhìn thấy hai món quà và tờ giấy ghi chú, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đã tràn ngập sự dịu dàng.

Chỉ riêng hai món quà này, thì đã biết sự dụng tâm c*̉a cô, không chỉ đắt đỏ mà còn khó tìm.

Cô dùng tất cả chân thành để làm anh vui vẻ.

Anh nghĩ, mọi ngóc ngách trong căn phòng chắc chắn đều đã được cô sắp đặt những điều ngạc nhiên.

Nghiên Thời Thất không xuất hiện, trong phòng khách yên tĩnh, anh dừng lại một lúc trước khi bước lên lầu.

Vietwriter.

vn
Lúc này, bóng dáng c*̉a ba người đang trốn ở ngã rẽ giữa sảnh trước và phòng khách bước ra với cảm xúc bùi ngùi.

Không biết trên lầu còn có gì, nhưng họ không muốn xem nữa.

Bị ngược đến nỗi tim, gan và phổi đều thấy đau.

***
Trên bậc thang cuối cùng của cầu thang xoắn ốc, có đặt một album ảnh tinh xảo và đẹp đẽ.

Anh nhặt album nhỏ bằng hai lòng bàn tay lên, vuốt nhẹ trang bìa rồi từ từ mở trang đầu tiên ra.

Khi bức ảnh đầu tiên đập vào mắt, con ngươi anh co lại, khóe môi đột ngột mím chặt đến trắng bệch.

Album ảnh được chế tác hoàn mỹ, bức ảnh đầu tiên đã qua chỉnh sửa cho rõ nét, chính xác hơn, đó là ảnh hồi nhỏ khi anh vừa tròn một trăm ngày tuổi.

Anh cho rằng những bức ảnh này đã bị chôn vùi trong ký ức từ lâu, nhưng không ngờ cô lại tìm thấy chúng.

Một dòng chữ nhỏ được in nổi bên cạnh tấm ảnh: [Ông Tần, tại thời điểm này, anh còn có 10445 ngày trước khi chúng ta gặp nhau.

].
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back