Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 190: Chương 190



Chương 190ANH KHÔNG HỀ ĐỂ Ý ĐẾN CÔ MỘT CHÚT NÀO!
Thế nhưng, hôm nay là sinh nhật hai mươi tám tuổi c*̉a cô ta, anh không đến, chỉ sai Trác Hàn đưa cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da c*̉a hãng EL.
Nếu như món quà này đại diện cho tấm lòng c*̉a anh, vậy thì Lăng Mật chỉ cảm nhận được sự thờ ơ trước nay chưa từng có.
Anh thật sự không hề để ý đến cô ta, c*̃ng chẳng quan tâm đến tình nghĩa nhiều năm nay.
Ánh mắt sáng trưng như đuốc c*̉a Lăng Mật nhìn về phía người đàn ông đối diện, cô ta mang theo tình cảm ngưỡng mộ được giấu kĩ ngóng trông một lời giải thích hoặc lí do.
Anh bắt tréo hai chân, nhìn cô ta bằng ánh mắt bình tĩnh.

Gương mặt tuấn tú sắc bén không hề khác thường, giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Trác Hàn không đến à?”
Hơi thở c*̉a Lăng Mật cứng lại, cắn lưỡi mới đè được lời muốn nói vào trong, cô ta kéo dài giọng, nói sâu xa: “Trác Hàn có thể đại diện thay anh ư? Nhiều năm như vậy, chúng ta… Mấy người chúng ta đều đón sinh nhật c*̀ng nhau, nhưng sao năm nay anh lại.”
Nói đến cuối, cô ta nghẹn ngào dừng lại.

Quá đau buồn… Cô ta đã chuẩn bị tiệc sinh nhật lần này rất tỉ mỉ, bởi vì sự vắng mặt c*̉a anh mà nó đã trở nên tẻ nhạt, nhàm chán.
“Tôi để cậu ta đến, đương nhiên có thể đại diện cho tôi.

Về việc không xuất hiện, tôi cho rằng cô c*̃ng biết nguyên nhân.”
Bình thản, tỉnh táo, lại còn một lời hai nghĩa.
Ánh mắt c*̉a Lăng Mật trở nên mờ nhạt, trong lúc mất tập trung liền hiện lên một chút bối rối.
Anh ấy đã phát hiện ra điều gì, đang ám chỉ điều gì…
Không đợi Lăng Mật tiếp tục lên tiếng, Nghiên Thời Thất đã bưng khay trà đi ra từ phòng bếp.
Ba chiếc tách sức trở nên trong suốt, sáng bóng dưới ánh đèn.

Đây không phải là bộ Thiên Phong Thúy Sắc đáng quý kia, cô không nỡ dùng nó.
Trông thấy Nghiên Thời Thất trở lại, Lăng Mật vội vã thu lại vẻ mặt buồn bã.
Cô ta vẫn chưa tìm được đáp án hài lòng, đáy mắt lóe lên vẻ không cam lòng mãnh liệt.
“Đêm nay lạnh, cô mặc ít như vậy, uống một chút trà cho ấm nhé.”
Nghiên Thời Thất đặt chén trà trước mặt Lăng Mật, thái độ rất hiền hòa, tự nhiên và phóng khoáng của một bà chủ.
Dưới mắt Lăng Mật, đây chính là khoe khoang không hề che giấu.
Nguời đàn ông bên cạnh dựa lên xô pha, nhìn hành động c*̉a cô, đầu lông mày hơi nhíu lại.

Mình nên sắp xếp vài người giúp việc ở Vịnh Lâm Hồ rồi.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao không tiếp tục nữa?”
Nghiên Thời Thất bưng tách trà, đặt vào tay anh, nhìn anh và Lăng Mật bằng đôi mắt tò mò.
Anh nhận lấy tách sứ, tự nhiên nhấp một ngụm, kéo Nghiên Thời Thất đến gần, sau đó mới nhìn về phía Lăng Mật với dáng vẻ bình thản như c*̃, “Cô c*̃ng biết cô ấy bị thương, đương nhiên đêm nay tôi không thể tham dự tiệc sinh nhật c*̉a cô.”
Đây chính là câu trả lời bổ sung c*̉a anh.
Lăng Mật c*̣p mắt xuống, che đi vẻ châm biếm lạnh lùng sâu xa.
Rõ ràng Nghiên Thời Thất vẫn khỏe mạnh, dù có bị thương thì chẳng lẽ còn cần anh ở bên cô ta suốt tối à?
“Vậy vết thương c*̉a cô Nghiên sao rồi? Tôi có quen mấy người bạn ở bệnh viện, nếu cần giúp đỡ…” Ánh mắt đong đầy dò xét c*̉a Lăng Mật quét qua người Nghiên Thời Thất.
Cô ta chưa nói xong thì Nghiên Thời Thất đã nhướng mày cười ha ha cắt ngang, “Không làm phiền cô Lăng, có anh ấy ở đây rồi mà.”
Ý ngoài lời chính là cô quen biết ai c*̃ng vô dụng, tôi có anh Tư rồi!
WebTru yenOn linez.

com

Lăng Mật: “…”
Khó khăn lắm cô ta mới dằn được cơn tức đột ngột trào dâng mãnh liệt trong lòng xuống, rất muốn xông lên xé nát dáng vẻ tươi cười bỏng mắt kia c*̉a Nghiên Thời Thất.
Bầu không khí lúc này lặng yên đầy xấu hổ.
Ngay lúc này, bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự đông cứng.
Lăng Mật vẫn còn chìm sâu trong nỗi buồn c*̉a mình, mãi đến khi nghe thấy lời nhắc nhở c*̉a Nghiên Thời Thất, cô ta mới vội vã, cuống quýt lục lọi di động từ trong túi xách tay ra.
“A lô, anh Cả…”
Lúc nhận điện, giọng điệu c*̉a Lăng Mật rất trịnh trọng.
“Xin lỗi anh Cả, em tạm thời có việc phải ra ngoài.”
“Em biết rồi, em sẽ về ngay.”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 191: Chương 191



Chương 191MẬT MÃ CỦA CÔ ĐỔI THÀNH NGÀY SINH CỦA ANH!
Âm thanh loa điện thoại của cô ta không lớn không nhỏ, nên không nghe rõ lời đối thoại, nhưng trong mơ hồ vẫn nghe được tiếng thở phì phò của đối phương.
Anh cả của Lăng Mật, chính xác hơn là người đứng đầu nhà họ Lăng – Lăng Vạn Hình.
Chỉ vài lời ngắn ngủi, Lăng Mật cúp điện thoại rồi lập tức đứng dậy, “Nếu cô Nghiên đã khỏe rồi, vậy tôi về trước đây.

Duật, hẹn mấy hôm nữa mình lại gặp nhé.”
Lăng Mật cố tình để lại một câu đầy ẩn ý rồi quày quả ra về.

Thậm chí cô ta còn không đợi bọn họ ra tiễn đã chạy vội khỏi Vịnh Lâm Hồ.
Cô ta ghé thăm đêm khuya, lại cáo từ gấp gáp, hành động này rất đáng giá suy ngẫm.

Nhưng Nghiên Thời Nhất lại không suy xét dụng ý của cô ta, cũng không hề hỏi han bọn họ vừa mới tán gẫu chuyện gì.
Điều này hoàn toàn căn cứ vào sự tín nhiệm đối với Tần Bách Duật.
Phòng khách quay về sự yên tĩnh vốn có.

Anh cúi đầu nhấp ngụm trà, đuôi mày hơi rủ và màu mắt sẫm lại làm người ta khó lòng nhìn ra suy nghĩ chân thật của anh.
Một mùi hương chợp ập đến, bờ vai anh hơi trĩu nặng, anh nâng mắt nhìn lên thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của Nghiên Thời Nhất đang ghé đến kề bên.

Cô đặt cằm lên vai anh, đôi mắt bình thản lóe sáng, “Cô ta nói mấy hôm nữa, có phải là ngày ba mươi tháng chín không?”
Một tia ấm áp vụt qua đôi mắt sâu thẳm của anh.

Anh đặt tách trà xuống, ôm cô vào lòng, ngắm nhìn gò má tươi mát vừa đáng yêu vừa đẹp đẽ của cô.

Giọng anh ấm áp xen lẫn sự dẫn dụ mơ hồ, “Ừ, làm sao em biết được?”
Ngày ba mươi tháng chín là sinh nhật hai mươi chín tuổi của anh.
Nghiên Thời Thất mím môi cười, ánh mắt chứa chan niềm vui mà tiếp lời không hề phòng bị: “Trên giấy hôn thú có ghi.

Em còn thấy số thẻ căn cước của anh nữa.

Có phải cô ta không nói thì anh cũng không thèm nói ngày sinh của anh cho em không?”
Sinh nhật Lăng Mật chỉ kém anh có năm ngày.
Giọng Nghiên Thời Nhất hơi chua.

Đặc biệt là sau chuyện cô kia đi còn để lại một câu như vậy nữa.

Cái kiểu thật chờ mong ngày cùng nhau tổ chức sinh nhật, nghĩ thôi cũng thấy xót xa rồi.
Con gái của nhà họ Lăng, hành vi cử chỉ thật mất thân phận.
Tần Bách Duật ôm lấy Nghiên Thời Thất, để cô tựa vào lồng ngực, giọng điệu từ tốn nhưng lời nói lại mang theo ẩn ý: “Anh cứ nghĩ bà Tần đã biết từ lâu.

Hóa ra sau khi kết hôn, xem giấy hôn thú mới biết.”

Sao câu này có vẻ nguy hiểm vậy?!
Nghiên Thời Nhất ngước mắt lên đã chạm ngay ánh mắt anh.

Cô chớp mắt, hóa ra anh đang híp mắt nhìn cô với vẻ trêu chọc.
Ớ, hình như bị gài rồi.
Hai người nhìn nhau không chớp mắt.

Và ngay sau đó, Nghiên Thời Nhất cười xán lạn cướp đi chén sứ trong tay anh, nhanh nhẩu nói: “Em rót thêm tách trà cho anh!”
Nói đoạn, cô cầm tách lên và chạy ù đi.
Người này cứ như một anh thợ săn ủ mưu lâu ngày, đặt bẫy sẵn sàng chỉ chờ cô chui đầu vào.
Vietwriter.vn
***
Đêm hôm đó, sau khi trở về phòng, Nghiên Thời Nhất cầm điện thoại ngồi xếp bằng trên đầu giường, khuỷu tay đặt trên đầu gối, móng tay vô thức lướt qua cánh môi.
Suy tới xét lui thật nhiều lần, cô quyết định mở cài đặt điện thoại, thoắt cái đã sửa mật khẩu di động thành: 0930.
Sau khi cài đặt thành công, Nghiên Thời Nhất tắt màn hình, lại mở lên, nhập mật khẩu mới vào.
0930… 0930…
Vốn chỉ là một dãy số bình thường, lại vì nó là ngày sinh của anh mà mang theo ý nghĩa bất đồng.

Cô lặp đi lặp lại đến khi nằm lòng mật khẩu mới, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ.

Thật tốt khi mật khẩu điện thoại của anh cũng là ngày sinh của cô.
Ủa?!
Nghĩ tới đây, động tác mở khóa của Nghiên Thời Nhất dừng lại, mắt cô mở mỗi lúc một to, ánh mắt rực sáng.
Cô thả chân xuống giường, cầm điện thoại, kéo cửa chạy thẳng tới phòng sách.
Không kịp mang cả dép, cô chạy đi như đang vội tìm một câu trả lời.

Lúc chạy tới cửa phòng sách, cô mới khom lưng thở hổn hển, tim đập loạn xạ, gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói êm dịu của anh phát ra từ sau cánh cửa.

Nghiên Thời Nhất vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Cô lấy áo bịt mũi, định đi mở cửa sổ cho bay mùi.
“Sao em không mang dép?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 192: Chương 192



Chương 1920930, SINH NHẬT CỦA ANH!
Cô mới bước tới gần mép bàn làm việc, thì giọng nói không mấy hài lòng của anh đã vang lên.
Nghiên Thời Nhất khựng lại nhìn xuống nền gạch, đầu ngón chân mượt mà giật nhẹ, “Không lạnh mà.

Sao anh hút nhiều thuốc vậy?”
Cô nhìn lên bàn làm việc, gạt tàn thủy tinh chất đầy tàn thuốc, có cả tàn thuốc còn chưa tắt hẳn, chắc là mới dập lửa sau khi cô vào.
Nghiên Thời Nhất chưa đi tới cửa sổ thì anh đã thở dài kéo cô vào lòng.
Nói một cách chính xác hơn là anh đặt cô ngồi lên đùi mình.
Không ngồi ôm nhau như mọi khi, đây là lần đầu tiên cô ngồi lên đùi anh như vậy.
Nghiên Thời Nhất duỗi ngón chân chống đất, muốn tránh thoát khỏi anh.

Ngồi gần anh như vậy càng làm mùi thuốc lá nồng hơn, xen lẫn cả mùi hương lẫm liệt mê người của anh.
“Còn bảo không lạnh?” Anh vừa giữ lấy eo vừa sờ thử chân cô, cảm giác lành lạnh làm anh cau mày.

Bàn tay to ấm của anh chợt bao trọn lấy chân cô.
Nghiên Thời Nhất thẹn chín mặt.
Ngón chân cô cuộn tròn lại, cô đập nhẹ lên vai anh, “Mau buông ra để em đi lấy dép.”

Hành động làm ấm chân của anh chạm thẳng vào tim cô, khiến nó mềm nhũn đi, dường như sắp tan chảy mất rồi.
Anh thu tay về, bế cô đặt lên ghế da, “Ngồi yên đấy.”
Anh dặn dò rồi rời khỏi phòng sách.

Lúc trở lại, trong tay anh là đôi dép màu hồng phấn của cô.
Nghiên Thời Nhất ngồi trên ghế da, nâng chân nhỏ lên, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Cô mỉm cười nhìn anh đặt dép dưới chân mình.

Lúc giẫm lên dép, một ý nghĩ chợt lướt qua, cô chồm tới hôn lên má anh, “Cảm ơn nha, anh Tư…”
Trộm được cái hôn trên má anh, Nghiên Thời Nhất cười cong vành mắt.

Đối diện với ánh mắt yêu thương của anh, cô chống thành ghế đứng lên, thong thả đến bên cửa sổ.

Cô mở chốt và đẩy cửa sổ ra một nửa.
Cách sắp xếp phòng sách ở Vịnh Lâm Hồ không khác mấy so với căn hộ Duplex kiểu Tây lúc trước.
Giá sách trong góc đặt sách và một ít vật trưng bày.

Bàn làm việc được đặt trước cửa sổ, văn kiện sắp xếp không mấy lộn xộn.

Màn hình vi tính còn mở, số liệu báo cáo và đống đồ thị phức tạp khiến cô choáng cả mắt.
Cô thu hồi tầm nhìn, quay trở lại với người đang còn ngồi trên ghế.

Cô siết di động, đi tới cúi người, cùi chỏ chống bàn, hai tay chống má, đầu hơi nghiêng, nụ cười vô cùng đáng yêu.
Nguồn : ngontinh hay.com
“Anh Tư, hỏi anh câu này nhé!”
“Em nói!”
Anh ngả người vào thành ghế, tư thế nhàn nhã toát lên sự tao nhã ngạo nghễ.

Cởi bỏ âu phục nghiêm trang, khoác lên người bộ đồ ở nhà màu tro, lại thêm chút khói thuốc, cả người anh đều tỏa ra cảm giác bình dị gần gũi đến lạ.
Anh nhìn Nghiên Thời Thất khom người đè lên mặt bàn, những tia sáng bé nhỏ rơi rớt hạ xuống đầu cô, soi sáng đến từng sợi lông tơ mỏng manh bên tai làm cô càng xinh đẹp hơn.
Ánh mắt đong đầy sóng nước của Nghiên Thời Nhất rủ xuống nhìn điện thoại trong tay, cô vừa mở màn hình vừa nói: “Vì sao mật khẩu điện thoại của anh là 0601?”
Sinh nhật của cô là ngày một tháng sáu.
Còn nhớ lần đầu mượn điện thoại của anh, cô cứ tưởng chỉ là trùng hợp.
Nhưng càng về sau càng nhiều sự trùng hợp, gom cả vào nhau tự nhiên trở thành có chủ đích.
Ví dụ như mật khẩu của căn hộ Duplex, biển số xe của anh, và cả mật khẩu căn nhà anh không thường tới ở đều là 0601.
Trong lúc Nghiên Thời Nhất buột miệng dò hỏi, ngón tay trắng ngần đã ấn mở mật khẩu.
Cô phơi bày mật khẩu mới vừa thay đổi dưới ánh mắt của anh.
0930, sinh nhật của anh!
Đôi mắt sâu hun hút khó dò của Tần Bách Duật chợt lóe lên màu sắc mềm mại ấm áp, chầm chậm rơi xuống mặt cô.

Anh nâng ngón tay khẽ miết lên da thịt cô, trong âm sắc sâu xa là tình nồng hơi đè nén, “Em đổi mật khẩu rồi?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 193: Chương 193



Chương 193EM THÍCH NHỮNG CON SỐ NÀY!
Nghiên Thời Nhất thôi cười, mím môi gật đầu: “Đúng, em thích những con số này!”
Anh nhìn cô cứ tắt lại mở màn hình di động để nhập mật khẩu, chuỗi số 0930 này tự nhiên trở nên bất đồng.
Lòng bàn tay anh rơi xuống đỉnh đầu cô, động tác v**t v* chứa chan niềm yêu thương dịu dàng.

Sau mấy giây trầm ngâm, anh nói: “Anh cũng thích.”
Thích cái gì?
Không hề nói ra nhưng Nghiên Thời Nhất hoàn toàn hiểu rõ hàm ý trong câu nói này.

Là đáp án cho câu hỏi trước đó của cô.
Thích 0601, thích cô, và e rằng còn có nhiều điều hơn nữa.
Anh chưa từng che giấu sự yêu thích của mình, thẳng thắn quang minh đặt ngay trong tầm mắt cô.
Bất chợt, cô thật muốn biết anh bắt đầu sử dụng mật khẩu 0601 từ khi nào.

Là từ khi cuộc hôn nhân này được xác định, hay là sớm hơn nữa?
Nhưng cuối cùng, Nghiên Thời Nhất vẫn không hỏi câu này ra miệng.
Cô muốn tìm một cơ hội dò hỏi chị Lâm, dù sao thì chị ấy cũng là người chăm lo cuộc sống hằng ngày của Tần Bách Duật.

Mật khẩu ở căn hộ Duplex bắt đầu được sử dụng từ khi nào, hỏi là biết ngay.
***
Gần xế trưa hôm sau – ngày thứ bảy, Nghiên Thời Nhất đang ngồi trên thảm trong phòng khách, bộ dụng cụ pha trà Thiên Phong Thúy Sắc được bày biện trên bàn trà.

iPad bên tay phải cô đang chiếu các hình ảnh giới thiệu các loại dụng cụ pha trà.
Hai giờ chiều nay là giờ học nghệ thuật pha trà đầu tiên của cô.

Cô định nhân lúc rảnh rỗi làm quen với tên gọi của những loại dụng cụ này.
Tần Bách Duật lên công ty từ sáng, dù rằng gần đến mười hai giờ tối hôm qua anh mới đi ngủ.

Rõ ràng là thứ bảy mà anh vẫn bận rộn quá nhiều việc.
Vào lúc này, điện thoại trong tay rung lên, Nghiên Thời Nhất nhìn thử, là một tin nhắn WeChat.
Cô mở màn hình lên thì thấy có người nhắn tin trong nhóm.
Nhóm này có tên là [Sao thủy đi ngược nhất định may mắn], do Ưng Phi Phi đặt.
Có ba người gồm: cô, Ưng Phi Phi, Doãn An Táp.
Lịch sử trò chuyện dừng lại ở chạng vạng tối hôm kia, là khi các cô ấy biết cô bị thương phải nhập viện và tranh nhau muốn đến thăm bệnh, nhưng bị Nghiên Thời Nhất ngăn lại.
Trong khung trò chuyện là một hàng biểu tượng hình lựu đạn do Ưng Phi Phi gửi tới.

Hiển nhiên cô nàng đang cực kì tức giận.
[Chỉ có thể là anh]: [lựu đạn][lựu đạn][lựu đạn][lựu đạn][lựu đạn]
Thoắt cái, Doãn An Táp đã trả lời.
[Ca-rô đen trắng]: Sao vậy hả? Cuối tuần mà sao tức giận dữ vậy?
[Chỉ có thể là anh]: @Thập Thất, cái tên Mặc Lương Vũ ấy, cậu giết anh ta giùm tớ được không?
Nghiên Thời Nhất nhìn thấy tin nhắn này, ba sợi mì đen rớt ngay xuống trán.
[Thập Thất]: …
Cô chỉ đáp lại bằng dấu chấm lửng rồi tựa lưng vào xô pha, cầm di động chờ phản ứng của Ưng Phi Phi.
Tính cô ấy dễ giận nhưng không giấu nổi gì, không cần hỏi nhiều cũng nhất định tự nói không ngừng.
Quả nhiên như dự đoán, kế tiếp, toàn màn hình là màn solo của [Chỉ có thể là anh].
[Chỉ có thể là anh]: Mấy cậu có biết thằng chắt trai đó mới làm ra chuyện táng tận lương tâm gì không?
[Chỉ có thể là anh]: Cái đồ trời đánh!
[Chỉ có thể là anh]: Anh ta cố ý nhắm vào tớ đấy!!!!
Trong lúc đó, Doãn An Táp chen ngang – [Ca-rô đen trắng]: Rồi rốt cuộc là chuyện gì?
[Chỉ có thể là anh]: Mười phút trước, anh ta sắp xếp cho tớ một buổi tiệc xem mắt 1vs20.
[Chỉ có thể là anh]: [Thật cmn khiến người sợ hãi.jpg]
[Chỉ có thể là anh]: Hai mươi thằng đàn ông mặt áo ca-rô quần jean đứng xếp hàng cho tớ tùy chọn.

[Khóc lụt nhà.jpg]
[Thập Thất]: Emmmmm…
[Ca-rô đen trắng]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Vietwriter.vn
[Chỉ có thể là anh]: [Phụ nữ nước cộng hòa tuyệt đối không khóc.jpg]
Nghiên Thời Nhất xem cô nàng rít gào trong khung trò chuyện, dường như có thể mường tượng ra cảnh xem mắt 1vs20.

Ngẫm thôi cũng thấy k*ch th*ch rồi…
[Thập Thất]: Tiệc xem mắt kết thúc rồi hả?
[Chỉ có thể là anh]: [Mỉm cười] Còn chưa.
[Ca-rô đen trắng]: Vậy cậu thì sao?
[Chỉ có thể là anh]: Tớ chuồn….
 
Người Dấu Yêu
Chương 194: Chương 194



Chương 194NGƯỜI PHỤ NỮ NHƯ CÔ
Hai giờ chiều, tại tiệm trà nghệ Ngự Hợp.
Tiệm trà nghệ này nằm trên tầng bảy của trung tâm mua sắm Ginza, xung quanh có rất nhiều tiệm bán dụng cụ pha trà và lá trà.
Mặt tiền của tiệm trà được trang trí theo phong cách cổ xưa.

Lễ tân đứng tiếp khách trước cửa mặc sườn xám, thái độ cung kính và nghiêm cẩn.
Sau khi biết Nghiên Thời Thất có hẹn một lớp nghệ thuật pha trà, cô lễ tân khẽ khom người, nhìn lịch đặt trước, cười thân thiện: “Cô Nghiên, mời cô đi theo tôi.”
Bước vào ngưỡng cửa của tiệm trà, mùi trà lượn lờ trong không khí xộc vào mũi.
Vòng qua bức bình phong chạm khắc hoa văn là một bàn trà bằng gỗ trước mặt Nghiên Thời Thất.

Vào trong nữa là lớp nghệ thuật pha trà độc lập, trên bảng số phòng được đánh dấu từng tên khác nhau.

Càng vào sâu, mùi trà càng nồng.
“Cô Nghiên, phòng học của cô ở đây, thầy dạy pha trà đang đợi cô bên trong!” Lễ tân dừng chân ở trước cửa phòng học cuối cùng, chu đáo đẩy nửa cánh cửa ra giúp cô.
Nghiên Thời Thất cảm ơn, rồi ngẩng đầu nhìn bảng tên của phòng học pha trà: Thiền hiên.
Cô đẩy cửa đi vào, bàn trà tinh xảo, ghế bành bằng gỗ thô, một người mặc áo khoác dài màu bạc đang ngồi quay lưng ra ngoài.
Nghiên Thời Thất tiện tay đóng cửa lại, vẻ ngạc nhiên lóe lên trong mắt.
Cô tưởng thầy dạy pha trà là nữ, không ngờ lại là nam.
“Chào thầy.”
Nghiên Thời Thất đeo túi xách bước lên mấy bước, hướng về phía bóng lưng anh ta mà chào hỏi.
“Cô đã đến rồi!” Giọng nói này rất quen thuộc!
Nương theo giọng nói, người đàn ông trên ghế bành ngoái lại nhìn.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Nghiên Thời Thất, anh ta mỉm cười: “Bạn học Nghiên, nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?”
Câu này hơi có ý đùa giỡn.
Nghiên Thời Thất sửng sốt nửa giây, “Thầy Tống?” Sau đó không khỏi cười khẽ, “Quả là rất ngạc nhiên, nói vậy thầy là thầy dạy pha trà của tôi ư?”
Trong lúc nói chuyện, cô rảo bước tiến đến, Tống Kỳ Ngự đứng dậy chào đón, “Tôi cũng rất bất ngờ vì cô muốn học nghệ thuật pha trà đấy, ngồi đi.”
Cuộc đối thoại này đã đủ để chứng minh, Tống Kỳ Ngự đích thực là thầy dạy pha trà của cô.
Sau khi Nghiên Thời Thất ngồi xuống, ánh mắt của hai người giao nhau trong giây lát.

Sau đó, cô quan sát bài trí trên bàn trà, gồm có ấm đun nước, khay trà, đế lót ấm trà, khăn lau chén trà, chén tống, đồ lọc trà, đồ xúc trà và đồ gắp trà…
Những dụng cụ pha trà cô đã biết rõ, sáng nay được bày trên bàn từng loại một.
Nghiên Thời Thất thôi không nghĩ nữa, nhìn vào mắt Tống Kỳ Ngự, “Sao anh lại làm thầy dạy pha trà ở đây vậy?”
Thân phận là giáo sư, cộng thêm xuất thân từ gia đình giàu có nhất Tuyền Thành, thiếu tiền là chuyện cô không tin.
Chẳng lẽ là đam mê?
Tống Kỳ Ngự bình thản mở đôi mắt sắc sảo, cầm đồ xúc trà lên múc một muỗng lá trà, bình dị nói: “Đây là tiệm trà của tôi.

Khi rảnh rỗi tôi sẽ thỉnh thoảng tới đây dạy mấy tiết.”
Nghiên Thời Thất lắc đầu bật cười, rồi im lặng.
Có phải cô nên cảm ơn Lăng Tử Hoan không, chọn đại một lớp cho cô, lại chọn trúng tiệm trà nghệ của Tống Kỳ Ngự.
“Cô cười gì thế? Không tin tôi có thể dạy cô giỏi pha trà sao?” Thấy cô bật cười, mắt Tống Kỳ Ngự lấp lánh.
Trong mùi trà nồng đậm, cô ngồi đối diện anh ta, mặc váy dài màu lam cùng với áo khoác len màu vàng nhạt, tao nhã đoan trang như một đóa bách hợp màu nhạt.
Anh ta có thể lờ mờ hiểu được lí do tại sao Tần Bách Duật lại quan tâm cô như vậy.
Dù sao hai người họ cũng gần bằng tuổi nhau, lại xuất thân từ gia đình giàu sang quyền thế.

Sau khi trải qua năm tháng thử thách đã qua cái tuổi vui đùa từ lâu.
Nếu người phụ nữ bên cạnh quá nũng nịu và lộn xộn sẽ làm bạn rất dễ chán.
Nhưng cô gái chững chạc, lại thông minh và trầm tĩnh như Nghiên Thời Thất sẽ khiến bạn cảm thấy bình yên và dịu dàng khi ở bên.

WebTru yen Onlinez.

com
Nghiên Thời Thất cười, giải thích: “Không phải tôi không tin anh, mà là cảm thấy Lệ Thành thật nhỏ bé.”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 195: Chương 195



Chương 195NẤU TRÀ NGON NHẤT CHO TẦN BÁCH DUẬT UỐNG
Sau khi hai người ôn chuyện qua loa, Tống Kỳ Ngự liền ấn công tắc ấm đun nước, nói: “Tôi sẽ biểu diễn quá trình pha trà cơ bản cho cô xem trước.

Cô nhìn kĩ để cảm nhận và tiếp thu nhé.”
Nghiên Thời Thất gật đầu, vẻ mặt rất tập trung.

Cô muốn học nghệ thuật pha trà không phải chỉ nói suông.
Sau đó, Tống Kỳ Ngự bắt đầu quá trình chuẩn bị dụng cụ pha trà và dụng cụ rửa, lễ nghi của anh ta rất nghiêm chỉnh.

Anh ta mặc áo khoác dài ngồi trước bàn trà, như đắm chìm trong trình tự pha trà, rất hợp với cái tên của gian phòng này, rất có ý thiền định.
“Sau khi rửa sạch dụng cụ pha trà, tiếp theo là thưởng trà.”
Trong lúc đó, anh ta để trà cụ đã được rửa sạch lên khay trà, sau đó cầm đồ xúc trà lên đặt trước mặt Nghiên Thời Thất.

Đây là để đánh giá hình dạng, màu sắc và hương vị của trà khô.
Sau khi lấy lại đồ xúc trà, Tống Kỳ Ngự bắt đầu lau chén, rót trà.
Động tác của anh ta thành thạo và tao nhã, móng tay được cắt giũa sạch sẽ cầm lấy ấm trà, mỗi một động tác đều thuần thục và tiêu chuẩn như sách giáo khoa.
Nghiên Thời Thất nhìn chăm chú.

Người ta sẽ kiên nhẫn và tò mò với những thứ mới mẻ chưa từng tiếp xúc qua.
Sau khi kết thúc trọn vẹn kĩ thuật pha trà, Tống Kỳ Ngự nhẹ nhàng đặt tách trà đã pha xong ở trước mặt cô, duỗi tay ra hiệu: “Ngửi, nhìn, thưởng thức, cô thử xem.”
Ngửi trà để cảm nhận mùi hương;
Nhìn trà để thưởng thức lá trà xoay múa;
Thưởng thức trà để cảm nhận hương vị.
Nghiên Thời Thất cầm tách sứ lên, giữ đáy tách bằng một tay.

Sau khi thổi tan hơi nóng, cô khẽ nhấp một ngụm, mùi vị lá trà đậm đặc, dường như mùi trà còn đậm hơn khi chảy qua cổ họng.
Cô lập tức giơ ngón cái lên, cho đánh giá: “Vừa nãy ngửi trà chưa cảm nhận được hương thơm của trà, nhưng khi uống vào lại rất thơm.

Tay nghề của thầy Tống thật lợi hại.”
Đuôi mày và khóe mắt của Tống Kỳ Ngự phảng phất ý cười, như rất hưởng thụ lời đánh giá của cô.
Anh ta cầm khăn lau chén trà lau tay.

Lúc thu dọn bộ trà cụ đã dùng, ánh mắt anh ta mang theo vài phần nóng bỏng, “Cô muốn học nghệ thuật pha trà thì chỉ cần thuộc nằm lòng quá trình tôi mới biểu diễn vừa nãy.

Luyện càng nhiều hơn là có thể thành nghề.”

Câu này khiến Nghiên Thời Thất không khỏi dao động mà cười.
Cô muốn pha ra trà ngon nhất cho Tần Bách Duật uống.
Nghiên Thời Thất tập trung pha đi pha lại ở tiệm trà hai tiếng.

Trong lúc tập luyện, cô không ngừng ghi lại trình tự chưa thuộc vào sổ ghi chép.
Đây là lần đầu tiên cô học nghệ thuật pha trà, thu hoạch được rất nhiều.

Khác với vài thầy dạy pha trà cố ý khoe khoang khác, trình tự pha trà của Tống Kỳ Ngự rất giản dị.
Có lẽ là nhờ vào thân phận thầy giáo của anh ta, trong quá trình giảng dạy, anh ta luôn không quên chỉ ra lỗi của cô, mỗi lần giảng giải cũng đầy kiên nhẫn và dịu dàng.
Lúc buổi học sắp kết thúc thì có người gõ cửa ngoài Thiền hiên.
“Vào đi.” Khi Tống Kỳ Ngự quay người lại, một người đàn ông với sắc mặt trang nghiêm bước vào, mặc đồ đen, chắc là vệ sĩ.
Đối phương khẽ gật đầu, nhìn anh ta qua cánh cửa, cung kính nói: “Cậu chủ, cậu có điện thoại.”
“Ừ, đến ngay đây.” Tống Kỳ Ngự đứng dậy, giả vờ áy náy nhìn Nghiên Thời Thất, “Tôi đi một lát sẽ quay lại.”
“Thầy Tống, cũng sắp hết giờ rồi, nếu anh bận thì cứ đi đi, tôi cũng phải về.”
Vietwriter.vn
Nghe vậy, anh ta hơi dừng chân, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ gật đầu nói: “Cũng được, vậy tôi không tiễn cô, về nhà nhớ tập luyện nhiều hơn.

Giờ học sau đến lượt cô biểu diễn trình tự pha trà.”
Rất rõ ràng, anh ta vẫn sẽ ở đây trong giờ học pha trà lần sau.
Nghiên Thời Thất gật đầu tạm biệt anh ta.

Tận đến khi ra khỏi tiệm trà cô cũng không nhìn thấy Tống Kỳ Ngự lần nữa.
***
Sau khi cô rời đi, bóng dáng của Tống Kỳ Ngự từ từ xuất hiện sau bức bình phong chạm rỗng ở lối vào tiệm trà.
Vệ sĩ đứng bên cạnh nhìn theo ánh mắt anh ta, sau đó lại hạ giọng hỏi: “Cậu chủ, bên Cục Cảnh sát vừa mới trả lời, đúng là có người gây áp lực, muốn phạt nặng cô gái kia.

Lời nói của chúng ta chẳng có tác dụng gì cả…”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 196: Chương 196



Chương 196MẶC LƯƠNG VŨ BỎ ĐI?
Câu nói của vệ sĩ khiến Tống Kỳ Ngự chắp tay xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, “Đã điều tra được chưa? Là ai gây áp lực?”
“Là nhà họ Tần ạ.” Vệ sĩ gật đầu trả lời.
Quả nhiên.
Tống Kỳ Ngự nhíu mày, buông tiếng thở dài, như cười như không.
Lúc này, vệ sĩ ngẫm nghĩ rồi bổ sung, “Hình như còn một nhóm người đang âm thầm giúp đỡ cô gái ấy, hơn nữa còn sắp xếp luật sư bàn bạc với cô ấy.”
Tống Kỳ Ngự nhìn vệ sĩ, cau mày hỏi nhỏ, “Ai?”
“Tạm thời vẫn chưa điều tra được là ai bày mưu, nhưng vị luật sư ra mặt kia đã từng làm việc cho nhà họ Lăng ở Lệ Thành.”
***
Sau khi ra khỏi tiệm trà nghệ Ngự Hợp, Nghiên Thời Thất nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bốn giờ rưỡi chiều.

Cô mở WeChat xem định vị rồi đi thang cuốn lên thẳng tầng một.
Trong quán cà phê ở tầng dưới, Ưng Phi Phi ngồi một mình bên chiếc bàn dài đã chật kín người khoảng hai mươi phút.
Bên trong quá đông, nghĩ ngợi một lát, Nghiên Thời Thất bèn nhắn tin cho Ưng Phi Phi, bảo cô ra ngoài nói chuyện.
Dù gì cô cũng là người của công chúng, thình lình xuất hiện trong tầm mắt công chúng, cô sợ sẽ gây ra hỗn loạn.
Chưa đầy một phút sau khi gửi tin nhắn, Ưng Phi Phi bước ra trong chiếc váy trắng.

Sắc mặt cô không được tốt lắm.
Có lẽ là buổi xem mắt 1 với 20 đã để lại nỗi ám ảnh quá sâu trong lòng cô.

Qua cả buổi sáng mà cô vẫn chưa định thần lại được.
Nghiên Thời Thất tiến đến kéo Ưng Phi Phi lại, đôi mắt sau cặp kính râm không ngừng dò xét cô bạn, “Sao vậy, vẫn chưa trở lại bình thường hả?”
Ưng Phi Phi nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài nặng nề.
“Haizz, không đáng để nói tới…”
***
Hai mươi phút sau, Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi ngồi trong một tiệm đồ ngọt mang phong cách màu hồng ngọt ngào lại yên tĩnh ở tầng ba, quan trọng là ít người.
Lúc này, Nghiên Thời Thất múc một thìa kem bơ, nghe Ưng Phi Phi nói xong thì ngạc nhiên ngẩng đầu, “Cậu nói là sau đó Mặc Lương Vũ bỏ đi?”
“Ừ, bỏ đi!” Ưng Phi Phi cười khẩy, “Chẳng những đi, mà còn cố ý gọi điện cho tớ, hỏi tớ vì sao không ở lại đó.”
Nghiên Thời Thất nhếch môi, cố nhịn cười, lại ăn thêm một miếng bánh ga tô, “Sau đó thì sao?”

“Ờ, sau đó thì anh ta gửi cho tớ thông tin của tất cả mấy anh chàng đó qua điện thoại! Hai mươi người! Còn dặn đi dặn lại là nếu tớ chọn được ai thì nhất định phải nói cho anh ta biết.

Anh ta muốn làm người chứng hôn cho đám cưới của tớ!”
Dứt lời, Ưng Phi Phi đưa thông tin hiện trên điện thoại di động đến trước mặt Nghiên Thời Thất, sau đó tiện tay xé tờ khăn giấy trên tay làm hai.

Nếu tờ khăn giấy này là Mặc Lương Vũ thì tốt biết mấy!
Rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể dạy ra đứa con trai như thế!
Ưng Phi Phi vò khăn giấy trong tay, không nghe thấy Nghiên Thời Thất trả lời, nhướng mắt lên thì thấy cô đang cắn thìa cười trộm.
“Này, cậu còn cười được nữa hả?”
Nghiên Thời Thất nghiêm mặt lại, lúc bỏ thìa xuống liền hỏi như thật, “Vậy cuối cùng cậu có chọn được ai không?”
Ưng Phi Phi: “…”
Nghỉ làm bạn đi!

Im lặng một lát, sau khi Ưng Phi Phi xé thêm ba tờ khăn giấy nữa, lúc này Nghiên Thời Thất mới ngẩng đầu khỏi thông tin trên điện thoại của Ưng Phi Phi, động viên: “Cậu đừng nóng giận, 80% là Tiểu Vũ có lòng tốt.

Dù sao cậu ta cũng đã giữ hứa với chúng ta sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt, chỉ là cách thức không được ổn thôi.”
Vietwriter.vn
Ưng Phi Phi hít sâu một hơi, không kìm được cơn giận đang bốc ra ngoài, “Cậu cũng nói là 80%, vậy 20% còn lại là anh ta cố ý làm tớ khó chịu.

Cậu nghĩ đi, một với hai mươi đó, mẹ nó, lúc đó tớ chỉ muốn g**t ch*t anh ta.”
Trong tình cảnh đó, điều duy nhất khiến Ưng Phi Phi sung sướng có lẽ là cô cảm thấy mình như Nữ vương của Vương quốc nữ nhi, đứng trước đám đàn ông áo trắng, áo đỏ, áo caro, chọn trai đẹp để lấp đầy hậu cung.
Nhưng cảm giác đó chỉ duy trì được một giây, còn lại toàn là kinh cmn hãi..
 
Người Dấu Yêu
Chương 197: Chương 197



Chương 197VĂN HÓA KÌNH VŨ!
Nghiên Thời Thất lại an ủi Ưng Phi Phi một hồi, thấy cảm xúc của cô dịu đi đôi chút thì lúc này mới yên lòng hỏi: “Sao Táp Táp không đi với cậu?”
Nhắc đến Doãn An Táp, Ưng Phi Phi khuấy ly trà sữa trước mặt, “Hình như cậu ấy bận lắm, giữa trưa tớ có nói chuyện với cậu ấy một lát, cậu ấy nói là phải tăng ca gì đấy.”
“Lần trước cậu ấy nói công ty cậu ấy làm là Văn hóa Kình Vũ thì phải.”
Nghiên Thời Thất lấy điện thoại ra tra bản đồ, bên tai là tiếng trả lời của Ưng Phi Phi, “Ừ, nói là làm trợ lý.”
Trong lúc nói chuyện, địa điểm làm việc của Văn hóa Kình Vũ đã hiện lên điện thoại của Nghiên Thời Thất.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, xoay màn hình điện thoại về phía Ưng Phi Phi, “Văn phòng của cậu ấy ở ngay sát vách chỗ này luôn!”
“Trùng hợp thật đó! Đi, muốn qua thăm cậu ấy không?”
Mặt Ưng Phi Phi toát lên vẻ phấn khởi, định nhắn tin báo cho Doãn An Táp biết trước.

“Cũng được, vừa hay cùng đi ăn luôn.

Cuối tuần tớ phải đi Đế Kinh, ít nhất một tháng không được gặp nhau đâu.” Nghiên Thời Thất tắt bản đồ, giọng hơi buồn.
Đế Kinh là một thành phố hoàn toàn xa lạ với cô, vừa nghĩ phải sống và làm việc ở đó hơn một tháng, cảm giác trong lòng cô thật khó diễn tả.
Điều quan trọng nhất là thứ tư tuần sau là sinh nhật của Tần Bách Duật, cô phải nghĩ cách bàn bạc với Lưu Khánh để hoãn thời gian lên đường.
Ưng Phi Phi ngừng động tác gửi tin nhắn, cau mày nhìn cô, “Đi làm gì? Phải đi lâu vậy à?”
“Vừa nhận một bộ phim…”
Nghiên Thời Thất chưa dứt lời thì Ưng Phi Phi đã phấn khích, không cầm chắc điện thoại, làm rơi cái “cạch” xuống bàn.
Mặt mày cô nàng đầy sửng sốt, nhặt điện thoại lên, thốt ra, “Cậu nghĩ thông rồi hả?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Ưng Phi Phi nhìn cô trong chốc lát, sau đó vừa tiếp tục nhắn tin vừa thì thầm, “Cậu nên phát triển trong giới điện ảnh từ lâu rồi mới đúng, không thì lãng phí nhan sắc của cậu lắm! Quay phim một tháng cũng không lâu, bọn tớ chờ cậu về là được!”
Nói xong, cô nàng lại nhớ tới một chuyên, “Vậy hôm nay cậu đi học pha trà là do kịch bản yêu cầu hả?”
Mặt mày Nghiên Thời Thất sáng ngời, lắc đầu cười nhẹ, “Không phải kịch bản yêu cầu, là anh ấy thích uống trà, nên tớ muốn học.”
Trong lòng Ưng Phi Phi biết rõ “anh ấy” là ai.
Ha ha!
Cuối tuần vui thật, buổi sáng bị kinh sợ, buổi chiều nhận được “thức ăn cho chó”, cuộc đời đúng là không nên quá “hoàn hảo” mà!
***
Tại Cao ốc Lập Nghiệp kế bên.

Vòng qua góc phố là Ưng Phi Phi và Nghiên Thời Thất đã thấy Doãn An Táp đứng trước cổng công ty.
Cô cố ý xuống đón bạn mình đi lên.

Vì vẫn chưa làm xong việc nên tạm thời cô không đi được.

Vietwriter.vn
Trải qua cuộc đời gập ghềnh, đi làm lại lần nữa, giờ đây trông Doãn An Táp càng có sức phấn đấu hơn trước kia.
Cô mặc áo sơ mi trắng cùng chân váy đen, mái tóc hơi dài xõa trên vai, gương mặt đã đầy đặn và sáng sủa hơn trước, trông rất có tinh thần.
“Sao hai cậu lại qua bên thành Đông này vậy?”
Trên tay Doãn An Táp vẫn còn cầm thẻ ra vào công ty, trên thẻ móc hai cái dây đeo, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô thật sự đã vui tươi hơn rất nhiều.
Nói rồi cô liếc sang Ưng Phi Phi, ánh mắt đó rõ ràng chứa vài phần hài hước.

Ưng Phi Phi bị đặc biệt chú ý: Cuộc đời thật gian nan…
Ba người đang đứng nói chuyện trước cổng công ty thì một chiếc Bugatti thể thao màu đen chầm chậm chạy vào cổng.
Bảo vệ trước cổng tiến đến mở cửa.

Người đàn ông ở vị trí lái bước ra thấp giọng nói với bảo vệ mấy câu, bảo vệ gật đầu liên tục, rồi đóng cửa xe cho anh ta.
Cửa tự động cảm ứng ở trước cổng công ty mở ra khi người đàn ông bước vào.

Anh ta mặc áo POLO đơn giản, quần âu, mang giày thể thao màu trắng Onitsuka Tiger, cách ăn mặc cực kì giống tinh anh tiêu sái trên sân golf.
Doãn An Táp đang kéo Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi đi chầm chậm về phía cổng thì lơ đãng liếc qua, nhìn thấy anh ta liền lập tức khom người, vừa khách sáo lại vừa kính cẩn chào hỏi: “Chào Tổng Giám đốc Kiều.”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 198: Chương 198



Chương 198KIỀU KÌNH LÀ NHÀ ĐẦU TƯ!
Vị này là nhà đầu tư kiêm đối tác cao cấp của Văn hóa Kình Vũ, Kiều Kình.
Nghe nói anh ta không thường xuyên đến đây, có khi một tuần mới đến một lần, có khi mấy tháng cũng không xuất hiện.
May mà ngày đầu tiên Doãn An Táp đến nhận chức vừa khéo gặp phải cuộc họp tập đoàn, nên cô đã gặp anh ta trong buổi họp.
Sải chân của Kiều Kình rất rộng, nghe thấy có người chào mình, anh ta chỉ hơi liếc qua, gật đầu ra hiệu đã biết.
Khóe mắt của Kiều Kình bất ngờ thấy được bên cạnh Doãn An Táp có thêm hai người, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người Nghiên Thời Thất.
Thứ nhất, chiều cao của cô nổi trội, rất dễ thấy.
Thứ hai, anh ta nhận ra thân phận người mẫu của cô, cũng nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Tần Bách Duật.
Anh ta đã nghe chú Hai ở nhà nói qua không chỉ một lần, nhất là cậu Tư Tần còn cố ý tới Milan vì cô gái này.

Lúc ấy chú Hai đánh giá sao nhỉ?

À, nói là cậu Tư Tần yêu người đẹp, không cần giang sơn, còn tặng luôn mảnh đất xây dựng ở núi Nghi Nam cho chú ấy.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Kiều Kình nhanh chóng rời mắt khỏi Nghiên Thời Thất, sau đó quẹt thẻ ra vào, đi vào thang máy trước.
Lúc nhìn thấy Kiều Kình, Nghiên Thời Thất chợt có cảm giác quen thuộc.
Chiều cao, hình thể và cặp lông mày rậm của anh ta toát ra sự sắc sảo thâm trầm khi nhìn người khác.

Cô cứ cảm thấy như đã từng quen biết anh ta.
“Táp Táp, anh ta là ông chủ của cậu hả? Nhìn quen mặt quá.”
Quen mặt?
Doãn An Táp lấy làm lạ lườm Ưng Phi Phi, “Anh ta là nhà đầu tư của công ty bọn tớ, Kiều Kình.”
Ưng Phi Phi ngạc nhiên “ồ” lên, “Họ Kiều hả, vậy không biết anh ta có quan hệ gì với Kiều Mục không nhỉ?”
“Không biết nữa.

Này, tớ mới vào làm thôi, lần sau tớ sẽ hỏi thăm.

Nghe cậu nói thế, đúng là tớ cũng thấy anh ta và Kiều Mục có điểm giống nhau.” Doãn An Táp nói như thật.
Lúc nghe thấy tên anh ta, Nghiên Thời Thất chợt hiểu ra, mắt sáng lên.
Thảo nào cô lại cảm thấy như đã từng quen biết, hóa ra là cậu cả nhà họ Kiều, thật sự giống Kiều Mục mấy phần.
Vậy ba của anh ta không phải Kiều Viễn Chính sao?!
Nghĩ tới đây, Nghiên Thời Thất vô thức nhìn sang Doãn An Táp.
WebTru yenOn linez.

com
Năm đó, nhà họ Doãn phá sản, bị đuổi khỏi Lệ Thành…
Cô đã từng xem qua thông tin về nhà họ Doãn mà Tần Bách Duật đưa cho cô, nên cũng biết về chuyện năm đó.
Chỉ là không ngờ, quanh đi quẩn lại, kết quả Doãn An Táp lại tới làm việc cho công ty được con trai của Kiều Viễn Chính đầu tư.
Nghiên Thời Thất suy nghĩ sâu xa, trong tầm mắt là dáng vẻ cười nói của Doãn An Táp và Ưng Phi Phi khi bình phẩm Kiều Kình từ đầu đến chân.
Trong mắt cô lóe lên ánh sáng chớp tắt, kìm nén nhiều lần cô mới đè được nỗi bất an trong lòng xuống.
“Thập Thất, Thập Thất?” Sau khi gọi hai lần, Ưng Phi Phi tiến đến vỗ vai cô, thấy cô hoàn hồn mới hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì!” Nghiên Thời Thất trả lời.

Lúc Doãn An Táp quẹt thẻ ra vào cho hai người họ, cô vừa đi vừa hỏi: “Táp Táp, cậu thấy công ty này thế nào?”
Nghe vậy, Doãn An Táp nghiêm túc gật đầu, “Rất tốt, tớ rất thích nơi này.

Lúc phỏng vấn, người phỏng vấn không chê học vấn của tớ, cũng không bắt bẻ kinh nghiệm của tớ.

Dù bây giờ tớ chỉ là trợ lí ban ngành, nhưng tớ thật sự cảm thấy rất tốt, có thể học được rất nhiều kiến thức.”

Cô nghiêm túc trả lời, trong giọng nói đầy lòng trung thành và tán thưởng với Văn hóa Kình Vũ.
Nghiên Thời Thất nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.

Giây phút này cô tạm thời gạt đi suy nghĩ thử thăm dò.
Có lẽ không biết gì chính là sự an bài tốt nhất cho Táp Táp.
Ân oán của thế hệ trước, hà cớ gì phải để cô ấy đeo gông xiềng.
Lại nói, sau khi phá sản, ông Doãn đã đuổi mẹ con cô ấy ra khỏi nhà vì người thứ ba.

Chỉ dựa vào điều này, Táp Táp đã hoàn toàn không cần phải nhớ đến tình xưa nghĩa cũ.
Chiều hôm đó, Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi ngồi chờ gần một tiếng đồng hồ trong phòng họp của Văn hóa Kình Vũ, gần sáu giờ Doãn An Táp mới xong việc..
 
Người Dấu Yêu
Chương 199: Chương 199



Chương 199VỊ CHUA CỦA TÌNH YÊU
Tám giờ tối, ba người Nghiên Thời Thất kết thúc bữa ăn ở quán bít tết trong Ginza.
Trước cổng trung tâm thương mại, những cột đèn đủ màu sắc chiếu ánh sáng đan xen xuống mặt đường, tốp năm tốp ba qua lại không ngớt trong màn đêm.
Ưng Phi Phi liên tục xoa bụng trên đường.

Bộ váy đang mặc là cô đặc biệt chuẩn bị cho buổi coi mắt, size hơi nhỏ, để làm nổi bật vòng eo.
Bây giờ thì hay rồi, ăn bò bít tết xong, cô cảm thấy dây kéo sắp bung ra luôn.
Cô vừa xoa bụng vừa nhìn hai người bên cạnh, Doãn An Táp đang cầm điện thoại di động bận rộn, Nghiên Thời Thất cũng thế.
Ưng Phi Phi nhìn trái ngó phải, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra, giả vờ bận rộn.
Chẳng biết ai phát minh ra điện thoại di động nữa, nó đúng là khối u ác tính trong các dịp xã giao!

Lúc này, Doãn An Táp ngẩng đầu lên khỏi màn hình, tỏ ra khó xử, “Phi Phi, Thời Thất, công ty của tớ có chút việc, cần tớ về xử lí, không thể đi cùng các cậu rồi.”
Đi làm suốt mấy năm qua, Ưng Phi Phi có thể hiểu được tình huống thân bất do kỉ khi mới đi làm.

Cô bèn vỗ vai Doãn An Táp, “Vậy cậu mau đi đi, đừng về muộn quá, công việc không quan trọng bằng sức khỏe đâu.”
“Ừ, tớ biết rồi!” Doãn An Táp gật đầu liên tục, trong lúc đó mắt vẫn không dời khỏi điện thoại.
Nghiên Thời Thất cũng nhanh chóng tắt màn hình, nhìn Doãn An Táp, cười, “Không sao, cậu đi mau đi, đã hơn tám giờ rồi, bọn tớ cũng phải về đây, nhớ về nhà sớm nhé.”
Doãn An Táp nói “ừ”, rồi chạy nhanh về cao ốc Lập Nghiệp sát vách.
Nhìn bóng lưng cô bước đi trong gió, Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi đều vui mừng cười nhẹ.
Thật tốt!
Dường như cô đã vượt qua khe rãnh do số phận mang lại, cuối cùng đã có thể tươi cười, nhiệt tình đối mặt với cuộc sống!
Cảm xúc bùi ngùi vẫn đang lâng lâng thì Ưng Phi Phi bất ngờ khoác tay Nghiên Thời Thất, “Mong là Táp Táp có thể cứ tiếp tục như thế.”
Nghiên Thời Thất phụ họa gật đầu, chưa kịp nói gì thì điện thoại của cô reo lên.
“A lô…”
“Anh đến nhanh vậy sao?”
Ánh mắt mông lung của Ưng Phi Phi ngay lập tức sáng trong, buông Nghiên Thời Thất ra, đồng thời ghét bỏ bĩu môi.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đến!
Ôi, vị chua của tình yêu!
“Em đang ở trước cửa Ginza, anh lái tới đi, em có thể nhìn thấy anh mà.”
Vừa nói, Nghiên Thời Thất vừa kéo Ưng Phi Phi sang con đường trước trung tâm mua sắm Ginza.

Lúc cúp máy cô còn không ngừng nhìn quanh.
“Là chồng tương lai của cậu à?” Ưng Phi Phi liếc nhìn cô, giọng nói chua lè.
Nghiên Thời Thất cười nhẹ, nhíu mày nhìn cô trêu, “Ừ, đúng lúc anh ấy tan ca, có cần bọn tớ đưa cậu về không?”
“Thôi đi.” Ưng Phi Phi vội vàng xua tay, “Tớ lái xe đến mà, với lại hôm nay trời hanh khô, tớ không muốn làm lỡ thời gian lửa gần rơm của các cậu.”
Nghiên Thời Thất: “…”
Cách đó không xa, một chiếc Lincoln từ từ tới gần, tài xế là Trác Hàn.
Sau khi tạm biệt Ưng Phi Phi, Nghiên Thời Thất liền chui vào ghế sau xe.

Đèn trần trong xe bật sáng, Tần Bách Duật vẫn cầm tài liệu trên tay, đang chăm chú xem.

Vietwriter.vn
“Cô chủ.” Trác Hàn ngoái lại gật đầu chào cô.
Nghiên Thời Thất cười, nhanh chóng liếc sang người đàn ông bên cạnh.

Ánh vàng ấm áp của đèn trần chiếu vào sườn mặt anh tuấn của anh, ngũ quan của anh càng trở nên rõ nét dưới bóng râm lờ mờ.
Cô lại gần anh, trong mắt long lanh ánh nước.

Khi nhìn vào mắt anh, cô khẽ mỉm cười, không nói gì, sợ làm phiền anh.
Anh để tài liệu sang bên, dựa vào lưng ghế ôm lấy cô, cúi đầu hôn đắm đuối.
Cả ngày không gặp, nhớ như điên.
Trác Hàn nâng vách ngăn lên, nắm chặt vô-lăng, nghĩ ngày mai phải đi đăng kí tài khoản trên trang web hẹn hò mới được.

Gần đây anh ta rất cô đơn, muốn yêu theo kiểu ngọt đến đau thương.
Chiếc Lincoln từ từ lái sang bên đường, Ưng Phi Phi đứng ở ven đường nhìn đuôi xe đi xa, bóng dáng mặc váy trắng cũng xoay người hòa vào dòng người..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back