Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 120: Chương 120



“Chị Thập Thất, chờ em với!”
Một nửa gương mặt c*̉a cô nàng bị trang phục che khuất, chỉ để lộ đôi mắt đen láy tràn ngập lo lắng.
Nghiên Thời Thất tiến về phía trước, không phải vì từ chối mà muốn giúp cô nhóc san sẻ vài bộ trang phục.
Đống đồ này đều do bên thương hiệu tài trợ, cô nhóc này không cao, bảy, tám món đã là quá sức c*̉a cô nàng rồi.
Nghiên Thời Thất cầm lấy bốn bộ quần áo, đặt chúng lên khuỷu tay, có vẻ hơi nặng, rồi nhìn về phía Lăng Tử Hoan, “Thành Nghiệp Nam có gọi điện cho em không?”
Gương mặt trăng rằm c*̉a cô nhóc thấm mồ hôi, cô đưa tay ra lau trán, cẩn thận liếc mắt nhìn Nghiên Thời Thất, “Ừm… Có gọi ạ.”
“Chuyện gì thế?” Nghiên Thời Thất bắt được nét do dự trong mắt đối phương.

Cô nhóc này quá ngây thơ, không thể che giấu bất kỳ suy nghĩ nào, đương nhiên sẽ bị cô bắt được sơ hở.

Lăng Tử Hoan gãi lỗ tai, chỉnh lại chỗ quần áo trong lòng mình rồi kéo Nghiên Thời Thất ra ngoài phòng chụp.

Hai người đứng trước lối ra vào, Lăng Tử Hoan cẩn thận nhìn quanh, trên mặt là dòng chữ cẩn trọng “nhất định không được để người khác nghe thấy”.
Đêm tối đen như mực, gió mát xua tan hơi nóng ban ngày.
Lăng Tử Hoan thở dài rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nghi ngờ c*̉a Nghiên Thời Thất, mấp máy môi, ghé lại gần và hỏi: “Chị ơi, chị đăng kí kết hôn với Tổng Giám đốc Tần rồi à?”
Nghiên Thời Thất: “!”
Đôi mắt cô tối dần, gương mặt trắng trẻo hơi căng cứng, “Vì sao em lại hỏi như vậy?”
Nghiên Thời Thất không trả lời, còn hỏi vặn lại.
Cô nhớ rõ lời dặn dò c*̉a ông Nghiên, không ngờ rằng có lẽ mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lăng Tử Hoan nhìn nét mặt lạnh lẽo c*̉a Nghiên Thời Thất, nuốt một ngụm nước miếng rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sáu giờ chiều nay có một người đăng tin đồn lên Weibo, là ảnh chụp c*̉a chị, nắm tay một người đi vào c*̣c Dân chính.

Trên mạng đoán rằng có lẽ chị đã đăng kí kết hôn rồi.”
Quả nhiên!
Chẳng trách lại có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy!
Trên đường, Nghiên Thời Thất còn đanh mặt thì Lăng Tử Hoan đã tinh mắt nhìn thấy xe chuyên dụng đang chậm rãi tới gần, cô nhóc liên tục thúc giục, “Chị, chúng ta lên xe trước đã, lên rồi nói! Em sợ đứng đây có paparazzi!”
Không có gì bất ngờ, tài xế chính là Mục Nghi.
Lên xe, Nghiên Thời Thất gọi điện cho Thành Nghiệp Nam trước.
Sau ba hồi chuông, đối phương nhận máy, bên trong ầm ĩ điếc tai, tiếng nhạc ồn ào vang vọng không ngừng.

Đang ở quán bar à?!
Nghiên Thời Thất không nói gì, mãi cho đến khi đầu dây bên kia trở nên yên tĩnh, cô mới nghe Thành Nghiệp Nam chất vấn: “Em thật sự đăng kí kết hôn rồi à?”
“Phản ứng trên mạng thế nào?”
Cô vẫn không trả lời, không phải là muốn giấu giếm mà cô muốn tìm cách xử lý để khống chế luồng dư luận đang sôi trào trước.
Trong điện thoại, Thành Nghiệp Nam vẫn im lặng.

Hình như anh ta đang hút thuốc, sau khi nhả một ngụm khói thì mới nói một cách khó hiểu, “Chẳng có phản ứng gì cả, ngoại trừ việc khiến một vài cư dân mạng chú ý thì bây giờ đã ổn thỏa rồi.”
Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhướng mày, “Anh có ý gì?”
“Weibo đăng ảnh chụp kia đã bị xóa.

Chuyện này đã bị khống chế khi còn chưa có nhiều người biết đến, chưa trèo lên được hot search thì đã bị gỡ xuống rồi!”
Không phải là anh ta làm, anh ta vốn dĩ chưa kịp ra tay thì trên mạng xã hội đã khôi phục thái bình.

Công ty c*̉a bọn họ có bộ phận theo dõi ý kiến và thái độ c*̉a công chúng, ngày nào c*̃ng kịp thời giám sát động thái trên mạng c*̉a những minh tinh dưới tay.
Lúc hot search #Nghiên Thời Thất âm thầm đăng kí kết hôn# vừa xuất hiện, bộ phận theo dõi đã thông báo cho anh ta.
Ảnh chụp rất rõ ràng, bóng dáng mặc váy dài caro xám trắng kia vô c*̀ng quen thuộc.

Về phần người đàn ông đi cạnh đang nắm tay cô, chỉ cần nhìn thân hình đĩnh đạc, khí thế kia thì anh ta đã biết chắc đó là Tần Bách Duật.

WebTru yenOn linez.

com.
 
Người Dấu Yêu
Chương 121: Chương 121



Điện thoại vẫn đang được kết nối, Nghiên Thời Thất kinh hãi vì tốc độ tình thế bị khống chế, còn cảm xúc c*̉a Thành Nghiệp Nam đã bình tĩnh hơn.

Anh ta ồm ồm nói: “Thời Thất, em nói thật với anh, có phải sáng hôm nay em đến c*̣c Dân chính không?”
Giọng c*̉a anh ta khàn như cá ngâm nước, như thể chỉ cần cô nói không đi thì anh ta có thể được cứu rỗi.
Nghiên Thời Thất im lặng một lúc, cuối c*̀ng mới trả lời, “Em đăng kí kết hôn rồi, giúp em giữ bí mật nhé!”
c*́p máy, Nghiên Thời Thất đưa tay xoa ấn đường, bớt chút thời gian lên Weibo.
Quả nhiên trên Weibo đã sóng yên gió lặng.

Cô cố ý tìm tên c*̉a mình trên khung hot search thì nhận ra ngoại trừ một vài fan hâm mộ c*̉a cô hằng ngày tag và bỏ phiếu thì hoàn toàn không hề có bất cứ tin tức nào về việc cô đăng kí kết hôn.

Nghiên Thời Thất thở phào nhẹ nhõm, sáng nay ở nhà cô chịu ảnh hưởng c*̉a bà Liên, vậy nên đã chủ quan quên mất việc phải trốn tránh phóng viên và paparazzi.
c*̃ng may là tình thế đã được khống chế kịp thời.
Lăng Tử Hoan ngồi cạnh vụng trộm dò xét cô, trong mắt cô nàng lóe lên sự hưng phấn và kinh ngạc, gương mặt tràn ngập tò mò ghé lại gần, “Chị Thập Thất, chị đăng kí kết hôn thật rồi à?”
Nghiên Thời Thất buông ngón tay xoa ấn đường ra, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh c*̉a đối phương rồi vươn tay nhéo gương mặt mũm mĩm c*̉a cô, “Đúng vậy, đã đăng kí rồi! Nhớ phải giữ bí mật cho chị đấy.

Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, coi chừng chị trừ lương c*̉a em.”
Lời đe dọa nửa vời này chẳng có tác dụng gì với Lăng Tử Hoan cả.
Người ngoài đều nói siêu mẫu Nghiên Thời Thất cao ngạo, lạnh lùng, nhưng cô nhóc đã đi theo mấy tháng hiểu rất rõ chị Thập Thất là nguời mẫu mềm lòng và dễ chung đụng nhất!
Sự thờ ơ c*̉a cô chỉ là lớp vỏ bảo vệ mà thôi.
Lăng Tử Hoan cười tít mắt, vỗ tay chúc mừng, rồi giơ ngón cái lên với Nghiên Thời Thất, “Chị, em mừng cho chị, em ủng hộ chị.

Chúc chị và Tổng Giám đốc Tần sớm sinh con vàng, con bạc!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Con bé này không đi nói tấu hài thì quả là đáng tiếc!
***
Nửa giờ sau, Mục Nghi lái xe đến một khu biệt thự ở Lâm Hồ.

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy cảnh sắc âm u c*̉a một ngọn núi được vùng non nước bao quanh.

Nhìn thêm nữa, ở cửa vào có ba chữ “Vịnh Lâm Hồ” được điêu khắc trên tảng đá lớn sừng sững.
“Em ở đây à?”
Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhìn Lăng Tử Hoan, tưởng rằng đây là chỗ ở c*̉a cô nhóc.
Vịnh Lâm Hồ là nơi ở cao cấp nhất Lệ Thành, nằm giữa ranh giới c*̉a đường Xuân Dương và núi Nghi Nam.

Mặc dù nơi này cách xa phố xá sầm uất, nhưng lại nằm khuất giữa núi non trùng điệp, chỉ có năm mươi tòa biệt thự, mỗi tòa đều có núi và nước bao quanh, là khu vực vàng mà bao nhiêu kẻ có tiền muốn c*̃ng chẳng được.
Nghe Nghiên Thời Thất nói vậy thì Lăng Tử Hoan chớp mắt mấy cái, mặt mũi ngơ ngác hoảng sợ rồi ôm lấy ngực, “Sao có thể chứ! Chị à, dù em có bán hai quả thận đi thì c*̃ng không mua được một cái toilet trong này!”
Đội trưởng Mục Nghi kiêm chức tài xế nghe vậy thì kín đáo nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Lăng Tử Hoan giả vờ không thấy, làm như một kẻ nhà quê, dựa vào cửa sổ, chỉ vào đình nghỉ mát được xây ở Lâm Hồ, than thở: “Ôi, đình nghỉ kia đẹp quá, ánh đèn đêm chiếu xuống trông nghệ thuật chưa kìa!”
Mục Nghi nghe đến mức khóe mắt c*̃ng giật giật.

Lúc chiếc xe từ từ dừng bánh trước một biệt thự, Nghiên Thời Thất nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bất ngờ trông thấy một bóng người cao lớn vạm vỡ như ngọc đang đứng trong bóng đêm.
“Cô Nghiên, cậu Tư bảo tôi đưa cô tới đây.”
Trong lúc Nghiên Thời Thất hoảng hốt, Mục Nghi đã nói ra đáp án.
Hóa ra là do anh ấy sắp xếp.
Nghiên Thời Thất nghiêng người xuống xe, đôi mắt sáng rực nhìn anh không chớp.
Đương nhiên, cô không hề thấy được Lăng Tử Hoan đang cúi người nằm trên ghế, lén lút trốn tránh.
Cô vẫn mặc chiếc váy dài anh tặng, gương mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt xinh đẹp hơi xếch lên phác họa ra đuôi lông mày.

Dưới ánh trăng, Nghiên Thời Thất bước từng bước một đến gần người đàn ông đã chờ rất lâu trước cửa nhà..
 
Người Dấu Yêu
Chương 122: Chương 122



Gió đêm vi vu thổi qua, có một bóng người cao lớn đang đứng chắp tay.

Anh mặc áo sơ mi màu mực và quần âu, hàng c*́c áo trước ngực mở ra ba nút, vạt áo nhẹ nhàng lay động theo làn gió, c*̃ng khuấy đảo điên cuồng trái tim cô.
Chiếc xe sau lưng nổ máy rời khỏi Vịnh Hồ Lâm, để lại một khung cảnh tuyệt đẹp yên tĩnh không bị quấy rầy dưới vùng trời.
Nghiên Thời Thất vừa đi, vừa kiềm chế nhịp tim c*̉a mình.

Cô bước lên bậc thang, mặt đối mặt với anh.
Cô nghe thấy anh nói: “Có mệt không?”
Nghiên Thời Thất khẽ lắc đầu, dựa vào anh rồi khẽ thở ra, “Em vẫn ổn…”
Đúng là cô rất mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn thấy anh, trái tim trào dâng tình cảm rung động như đất bằng được mưa xuân hồi sinh.
Anh khẽ cười, vươn tay ôm cô vào lòng, “Vào nhà thôi.”
“Sao hôm nay anh lại cho người đưa em đến đây?” Cô cứ tưởng rằng Mục Nghi sẽ đưa mình về căn hộ Duplex.
Nghiên Thời Thất được anh dắt vào trong.
Giọng nói trầm ấm c*̉a anh vang lên ở lối vào nhà: “Không phải em muốn chuyển ra ngoài ở hay sao? Nhìn xem có thích không.”
Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhìn theo tầm mắt anh, lập tức thốt lên: “Anh chuẩn bị à?”
Vịnh Lâm Hồ! Không phải căn biệt thự rộng lớn bình thường!
Tin tức bán hết sạch trong vòng một đêm trước đây đã càn quét tất cả các trang báo bất động sản.

Bởi vì cô nói muốn chuyển ra ngoài nên anh liền mua biệt thự ở Vịnh Lâm Hồ ư?
Có khả năng không?
Tần Bách Duật nhìn thấy vẻ hoảng hốt c*̉a cô thì nhếch môi cười nhạt, vừa đưa cô vào phòng khách vừa dịu dàng nói: “c*̃ng không hẳn là vậy, đây vốn là một trong số các món sính lễ.”
Nghiên Thời Thất: “…”
Thật sự thì từ trước đến nay cô chưa từng đọc tỉ mỉ danh sách sính lễ kia.
Lúc trước, sau khi danh sách bị bà Liên cầm đi, cô c*̃ng không có cơ hội nhìn thấy nữa.
Lời anh nói hôm nay làm cô bất chợt nảy sinh một suy nghĩ khác thường.
Tần Bách Duật, thật sự chỉ vì quan hệ thông gia nên mới thiên vị cô như vậy sao?
Nghiên Thời Thất còn đang đắm chìm trong câu nói c*̉a anh, lơ đãng bước vào phòng khách.

Dưới ánh đèn sáng ngời, khắp nơi đều được sắp xếp tỉ mỉ, trong phong cách hiện đại có thêm nét ấm c*́ng c*̉a gia đình.
Rõ ràng chúng đã được trang trí rất cẩn thận.
Sau khi quan sát xong, cô chạm phải đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng c*̉a anh.
Không nói nên lời, giống như cảm giác lặng thầm lâu dài mà anh mang đến cho cô.
“Em thích không?”
“Thích, thích vô c*̀ng!”
Nghiên Thời Thất cảm động rồi.

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nhưng mà…
“Hey, tân hôn vui vẻ… Phụt!”
Tiếng la hét và tiếng Champagne nổ tung đột ngột vang lên, lập tức ngăn chặn nụ hôn chủ động c*̉a Nghiên Thời Thất.
Vậy nên, tối nay không chỉ có hai người bọn họ?

Mặc Lương Vũ giơ chai Chamgpane, vọt ra từ đầu cầu thang bên hông phòng khách, miệng còn ồn ào la hét đứng trước lối vào.

Lúc chạm phải ánh mắt lạnh lẽo c*̉a Tần Bách Duật, trái tim cậu ta c*̃ng tan nát rồi!
Cậu ta vẫn ăn mặc như một vị công tử phong lưu phóng đãng, một chiếc sơ mi lòe loẹt, quần thụng tối màu, đi giày AJ số lượng có hạn, nét mặt phức tạp đứng im tại chỗ.
Động tác giơ Champagne từ từ dừng lại, cậu nhìn hai bóng người ôm ấp đang chậm rãi tách ra, thôi toi rồi.
Rõ ràng là anh hai Kiều đẩy cậu, bảo cậu khui Chamgpane chúc mừng, vì cái lông gì lại trở nên như vậy?
Mặc Lương Vũ còn đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích thì sau lưng có vài tiếng bước chân truyền đến.

Kiều Mục và Hà Vân Đình đi vào phòng khách, phía sau còn có Ưng Phi Phi, Doãn An Táp và Lăng Mật..
 
Người Dấu Yêu
Chương 123: Chương 123



Kiều Mục đứng trước lối vào phòng khách, khoanh hai tay trước ngực tựa bên vai Hàn Vân Đình, dí dỏm nhìn về phía Mặc Lương Vũ đang đờ người kinh ngạc, phũ phàng đổ thêm dầu vào lửa, “Chú Tư à, chú đừng trách nhé, Tiểu Vũ không hiểu chuyện c*̃ng đâu phải ngày một ngày hai!”
Mặc Lương Vũ: “…”
Đm, cậu thành ra thế này là vì ai!
Mặc Lương Vũ giận mà không dám nói, đưa tay lau mặt, bối rối nhìn về phía Nghiên Thời Thất rồi giơ Champage về phía cô, “Chúc chị dâu Út tân hôn vui vẻ.

Ha ha, ban nãy không làm chị giật mình chứ?”
Hàn Vân Đình đứng cạnh lặng lẽ thở dài, IQ c*̉a thằng nhóc này đúng là có vấn đề rồi.
***
Hai mươi phút sau, quán lẩu Lệ Thành điều nhân viên mang nồi lẩu tới.
Đêm khuya đầu thu, vài người bạn thân c*̀ng nhau tụ tập, chỉ có nồi lẩu và rượu ngon mới xứng với đội hình như vậy.
Trên chiếc bàn ăn rộng rãi, Mặc Lương Vũ cầm Champage chỉ huy nhân viên quán lẩu bày nguyên liệu nấu ăn lên.

Hàn Vân Đình và Kiều Mục dựa vào bàn nấu ăn hút thuốc, khói thuốc mờ ảo che đi gương mặt tuấn tú xuất sắc c*̉a họ, hệt như mấy chàng công tử ung dung, nhàn nhã dưới ánh trăng.
Ưng Phi Phi và Doãn An Táp ngoan ngoãn đi làm một số việc hợp với khả năng.

Thật sự thì thân phận c*̉a những người kia quá hiển hách, họ hơi mất tự nhiên nên đành phải di chuyển sự chú ý.
Chỉ có mỗi Lăng Mật lặng im đứng trước cửa phòng ăn, hờ hững nhìn cảnh tưởng nhói lòng nhức mắt trong phòng khách.
Đêm nay, lúc Tiểu Vũ gọi cô ta đến Vịnh Lâm Hồ, cô ta rất vui vẻ và kích động.
Vịnh Lâm Hồ là sản nghiệp do một tay Tần Bách Duật tạo nên, c*̃ng là cột mốc giúp bất động sản Tần thị có chỗ đứng ở Lệ Thành.
Bọn họ đều có bất động sản ở đây, c*̃ng từng dùng danh nghĩa thăm nhà mới để đến chơi.

Duy chỉ có… căn biệt thự này c*̉a Tần Bách Duật là chưa ai có thể bước vào.
Vậy nên, lúc cô ta phấn khởi đi tới Vịnh Lâm Hồ, lúc cô ta cho rằng cuối c*̀ng mình c*̃ng có thể tiến vào thế giới c*̉a anh thì bất ngờ nhận được một tin như sét đánh giữa trời quang.
Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đã đăng kí kết hôn!
Cô ta không dám tin, c*̃ng không có cách nào để tin.
Người đàn ông xuất sắc tài hoa, lạnh lùng kiêu ngạo kia sao có thể dễ dàng đăng kí kết hôn chứ?
Rốt cuộc thì Nghiên Thời Thất có điểm nào xuất sắc? Có điểm nào đáng để anh dốc hết tất cả?
Lăng Mật dựa vào cửa thủy tinh ở phòng bếp, xuyên qua khe cửa để nhìn trộm hai bóng người trong phòng khách, nỗi xót xa bỏng rát làm cô ta nghẹt thở.
Lúc này, Nghiên Thời Thất đang ngồi cạnh Tần Bách Duật trên xô pha, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những người đang bận bịu trong bếp, “Anh mời họ đến à?”
Anh thoải mái ngả về sau, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú.

Anh đặt tay lên eo cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, tạo nên từng cơn ngứa ngáy.

Sau đó, Nghiên Thời Thất nghe thấy anh nói: “Tiểu Vũ thấy tin tức trên mạng nên tự ý gọi cho bọn họ.

Còn mấy cô bạn thân c*̉a em là do anh sắp xếp.”
Cô than khẽ, vươn tay bắt lấy bàn tay đang ôm eo mình c*̉a anh.

Tay cô phủ lên mu bàn tay anh, hơi ấm dần tăng lên làm cho người ta muốn thời gian ngừng trôi ở phút giây tĩnh lặng tuyệt đẹp này.
Cô hiểu dụng ý c*̉a anh.
“Anh cho người xóa tin tức trên mạng à?”
Nghiên Thời Thất lại lên tiếng, có vẻ như đang hỏi, thật ra lại là một câu khẳng định đơn giản.
Cô hiểu rõ thủ đoạn c*̉a Thành Nghiệp Nam, dù anh ta là người quản lý xuất sắc nhưng c*̃ng không thể nào khống chế phương hướng dư luận trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Ngoại trừ Tần Bách Duật, cô không nghĩ ra bất cứ ai khác.
Nghe vậy, anh lật ngược bàn tay trắng trẻo c*̉a cô dưới lòng bàn tay mình, véo nhẹ một cái.

Anh dịu dàng ngắm cô, nhẹ nhàng nói: “Chuyện giữa hai ta, dù muốn công bố thì c*̃ng nên do em làm.”
Ý c*̉a anh là những kẻ khác không có tư cách.

Nguồn : ngontinh hay.com
***
Một lát sau, đồ ăn và nguyên liệu đã được xếp kín trên bàn, mọi người vui vẻ, hòa thuận c*̀ng nhau vây quanh chiếc bàn dài.
Bởi vì có mặt Mặc Lương Vũ nên bầu không khí hài hòa hơi kỳ lạ.

Ưng Phi Phi và Doãn An Tắc luôn luôn câu nệ.
Sau khi ăn xong thì đã gần mười hai giờ đêm.
Đám đàn ông ngồi hút thuốc trong phòng khách, nhân viên dọn dẹp đồ đạc trong bếp, Nghiên Thời Thất bị Ưng Phi Phi và Doãn An Táp kéo tay đi lên tầng.
Cuối hành lang tầng hai có một ban công kiểu châu Âu.
Đêm thu mát mẻ, ba cô gái thân thiết ngồi quanh bàn uống nước, Nghiên Thời Thất bỗng cảm thấy mình có nguy cơ bị thẩm vấn..
 
Người Dấu Yêu
Chương 124: Chương 124



Ưng Phi Phi cầm nước hoa quả lên uống.

Dưới ánh đèn lộng lẫy, cô nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý cười c*̉a Nghiên Thời Thất, không kìm được mà trêu đùa: “Người mẫu nổi tiếng Nghiên Thời Thất ơi, tớ bảo này, sao cậu lại lấy chồng dễ dàng như vậy hả? Cậu có biết lúc tớ nghe ngóng được tin tức trên mạng đã bị dọa sợ chết đi được hay không!”
Tin tức trên mạng nhanh chóng bị xóa nhưng vẫn bị người khác bắt được dấu vết, nhất là Ưng Phi Phi cài chế độ theo dõi đặc biệt với Nghiên Thời Thất.
Nghe vậy, Doãn An Táp c*̃ng gật đầu đồng tình, “Thời Thất, đúng là c*̃ng hơi qua loa đấy nhé?”
Dù trong lòng hai người họ đều cảm thấy cậu Tư nhà họ Tần là người đàn ông tốt hiếm có, nhưng họ vẫn không khỏi lo lắng cho Nghiên Thời Thất khi cô dễ dàng đăng kí kết hôn như vậy.
Ánh trăng đổ dài trên nền trời đen, Nghiên Thời Thất dõi mắt về phương nào đó.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tung lọn tóc trên trán cô, hoảng hốt qua đi, cô nhếch môi cười, “Dù có qua loa thì tớ c*̃ng thấy đáng.

Phi Phi thì thôi không nói đến, Táp Táp, cậu nên hiểu được cảm giác này chứ.”

Ưng Phi Phi: “…”
Cô cảm nhận được ác ý sâu sắc c*̉a Nghiên Thời Thất.
Xem thường người độc thân suốt hai mươi tư năm phải không?!
Ưng Phi Phi tức giận quay đi, uống vội vài ngụm nước hoa quả.
Cô nghĩ, đúng lúc có đồng nghiệp trong công ty giới thiệu bạn trai cho cô, có phải cô nên đi xem mắt một lần hay không?
Lúc này, Doãn An Táp ngồi cạnh nghe Nghiên Thời Thất nói vậy thì đôi mắt bình thản bỗng lóe lên.

Đều là người từng đắm chìm trong tình yêu sâu đậm, đương nhiên cô có thể hiểu được thứ tình cảm thắm thiết kia.
Cô vuốt ngược mái tóc dài từ đỉnh đầu ra phía sau, lắc đầu bật cười, “Bây giờ tớ thấy cậu c*̃ng bất chấp bản thân vì tình yêu rồi đấy!”
Nghiên Thời Thất nhìn cô, gương mặt tràn ngập dịu dàng, không phản bác mà chỉ gật đầu, “Có lẽ đây chính là bất chấp bản thân.”
Trời khuya dần, sau khi các cô trò chuyện một lúc thì Ưng Phi Phi nói muốn đưa Doãn An Táp về trước.
Dù sao sáng ngày mai cô vẫn phải đi làm, Táp Táp c*̃ng có cuộc phỏng vấn.
Nghiên Thời Thất không nài ép họ ở lại, sau khi hẹn thời gian gặp mặt lần tới thì tiễn họ ra khỏi biệt thự.
Ưng Phi Phi không uống rượu, cô ngồi vào ghế lái.

Nghiên Thời Thất đứng ngoài cửa sổ dặn họ đi đường cẩn thận.

Vietwriter.vn
Sau đó, cô nhìn theo hai người bạn lái xe rời đi, đứng nguyên tại chỗ ôm khuỷu tay, chậm rãi vẫy chào tạm biệt.
Cô biết họ đang lo lắng, trong lòng cô c*̃ng rất ấm áp và cảm động.

Cô đứng dưới ánh trăng, lơ đãng c*̣p mắt xuống tự ngẫm nghĩ.
Cô dùng cả quãng đời còn lại để đánh bạc, đắm mình vào tiền cược trịnh trọng này.
Nghiên Thời Thất đang tập trung suy nghĩ thì phía sau vang lên tiếng bước chân lại gần.

Cô giấu đi cảm xúc c*̉a mình, quay đầu lại theo hướng âm thanh.
Là Lăng Mật.
Tối nay cô ta ăn mặc rất thanh cao, đẹp đẽ.

Bộ trang phục liền thân không tay màu đen tôn lên vóc người nhỏ nhắn, vòng eo mảnh khảnh đeo thắt lưng làm nổi bật thân hình linh hoạt, thướt tha c*̉a cô ta.
“Cô Nghiên, lúc ăn cơm tôi quên không nói, chúc mừng cô nhé.”
Trên gương mặt trang điểm nhẹ c*̉a Lăng Mật là nụ cười nhạt sâu xa, còn có vài phần vênh váo hung hăng.

Cô ta nói chúc mừng nhưng người nghe không cảm nhận được bất cứ sự chân thành nào.
Đôi mắt sáng long lanh c*̉a Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm vào cô ta, không hề chú ý đến việc đối phương cố tình đứng trên bậc thang để nhìn thẳng vào mình.

Cô thờ ơ mỉm cười “Cảm ơn!”
Thái độ bí hiểm c*̉a Lăng Mật không hề ảnh hưởng đến Nghiên Thời Thất.
Bọn họ trao đổi qua lại, bầu không khí thay đổi kỳ lạ khó lường.
“Cô Nghiên không cần khách sáo, dù sao trong mắt chúng tôi, Duật có thể từ bỏ quá khứ để bước vào hôn nhân, chúng tôi đều mừng thay anh ấy, đương nhiên c*̃ng mừng cho cô.”
Từ bỏ quá khứ… Câu nói này có hàm ý thật sâu xa!
Nghiên Thời Thất cười nhạt, khẽ gật đầu, im lặng chờ đợi đòn công kích tiếp theo của đối phương.
Lăng Mật đứng trên bậc thang, nét mặt khá xúc động.

Cô ta ngước mắt ra xa quan sát bầu trời đêm, lúc nhìn về phía Nghiên Thời Thất, quả nhiên còn mang theo nét kinh ngạc và lưỡng lự, nói như thăm dò: “Cô Nghiên c*̃ng biết, từ trước tới nay, trong tim Duật vẫn luôn ôm ấp bóng hình của một người con gái mà phải không?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 125: Chương 125



Lăng Mật cố ý!
Dù đối phương cố hết sức để che giấu nhưng Nghiên Thời Thất vẫn nhìn thấu ý đồ c*̉a cô ta.
Nghiên Thời Thất lơ đãng thở dài, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ xót xa và giễu cợt.
Muốn nhìn cô thất thố à?
Ha ha, còn lâu nhé!
Chỉ dựa vào một câu nói này c*̉a Lăng Mật mà muốn làm ảnh hưởng đến cô, quá ngây thơ rồi.
Tần Bách Duật là ai?
Cậu Tư khiêm tốn ưu tú nhất của nhà họ Tần, một người đàn ông bình thường đẹp trai, giàu có và điềm tĩnh.
Dù anh từng thật sự yêu một cô gái khác, chẳng qua c*̃ng chỉ là thất tình lục dục trong lòng mỗi người mà thôi.
Chí ít thì tại giờ khắc này, anh thuộc về cô.
Trên thế giới này, điều làm con người bất lực nhất chính là hai chữ “quá khứ”.

Ai bảo bạn không kịp xuất hiện, ai bảo năm tháng tạo nên hồi ức.
Huống hồ, chính bản thân cô c*̃ng có quá khứ là “Bùi Đường”.
Lăng Mật muốn dùng cách này để xúi bẩy, đúng là quá hão huyền.
Trong chớp mắt, Nghiên Thời Thất thu lại vẻ mơ màng, tỉnh táo nhìn Lăng Mật, không nhịn được mà bật cười, “Bây giờ thì tôi biết rồi, vậy nên cô Lăng muốn nói gì với tôi?”
Lăng Mật như nghẹt thở.

Hình như cô ta không ngờ phản ứng c*̉a Nghiên Thời Thất lại thản nhiên và bình tĩnh đến vậy, không hề giống như sự tưởng tượng của cô ta, khiến cô ta tức giận vô cùng.
Cô ta đẩy lọn tóc bên khóe môi ra, cau mày ra vẻ áy náy, hai mắt sáng lên, “Hóa ra cô không biết à.

Cô Nghiên, xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng là cô biết chứ.”
Giả vờ!
Trên mặt Lăng Mật lúc này in rõ bốn chữ: Làm bộ làm tịch!
“Không sao, cô Lăng muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng ngại.” Giọng điệu c*̉a Nghiên Thời Thất ung dung, ánh mắt hờ hững, không nhìn ra sự khác thường nào.
Lăng Mật khéo léo thở dài, mở miệng nói: “Thật ra c*̃ng chẳng có gì.

Nếu cô không biết thì tôi c*̃ng không muốn nói nhiều.

Chờ đến lúc Duật thật sự từ bỏ, tôi nghĩ anh ấy sẽ đích thân nói cho cô thôi.”
Dứt lời, cô ta dùng vẻ mặt thương hại như một thánh mẫu nhìn về phía Nghiên Thời Thất.
Đúng lúc này, Tần Bách Duật không thấy Nghiên Thời Thất quay lại thì đi từ phòng khách ra.

Sau lưng anh vẫn còn tiếng nói dí dỏm c*̉a Mặc Lương Vũ.

“Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, cứ chốc chốc lại phải ra ngoài xem xét.”
Người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi dần dần tới gần, Lăng Mật đứng quay lưng vào cửa chính lập tức ngoảnh lại.

Chạm phải ánh mắt nghiền ngẫm c*̉a anh, mắt cô ta liền sáng lên.
“Đang nói gì thế?”
Nghiên Thời Thất quay mặt về phía anh đang đi tới.

Khi anh đến gần, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ, bèn cười đáp: “Cô Lăng nói với em rằng anh từng yêu sâu đậm một cô gái.”
Lăng Mật: “!!!”
Cô ta kinh ngạc nhìn Nghiên Thời Thất.
Người phụ nữ này làm gì thế?
Cô ta có thể thản nhiên nói hết ra? Chẳng lẽ cô ta không lén lút điều tra hay khóc lóc chất vấn Tần Bách Duật hay sao?
Dù Nghiên Thời Thất làm cách nào thì vạn lần không nên tố cáo công khai như thế này chứ!

Trong tích tắc, vào đêm khuya đầu thu, dường như có cơn gió lạnh buốt giá quất thẳng lên người Lăng Mật.
Cô ta bối rối nhìn Tần Bách Duật.
Gương mặt c*̉a người đàn ông đứng gần đó nặng nề như nhuốm mực.
“Duật, em không…”
Cô ta muốn giải thích nhưng lực bất tòng tâm.
Nói c*̃ng đã nói, mỉa mai c*̃ng mỉa mai rồi, nhưng tới khi thật sự đối diện với ánh mắt lạnh lùng c*̉a Tần Bách Duật, cô ta chẳng có cách nào bào chữa cho bản thân.
Nghiên Thời Thất vẫn vui vẻ ngắm nhìn sắc mặt trắng bệch c*̉a Lăng Mật, đi về phía Tần Bách Duật, thờ ơ lướt qua cô ta rồi nói: “Cô Lăng, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc này.”
Một câu nói đánh Lăng Mật tan thành tro bụi.
Lăng Mật: “…”
Nghiên Thời Thất, cô được lắm!.
 
Người Dấu Yêu
Chương 126: Chương 126



Bước chân c*̉a anh nặng nề khựng lại, đáy mắt đen như mực lóe sáng như mũi tên vô hình làm tổn thương kẻ khác, hóa thành thực thể rồi cắm phập vào người Lăng Mật.
Anh kéo Nghiên Thời Thất đang lại gần vào lòng, gương mặt hiện lên vẻ cực kỳ khó chịu, giọng điệu lạnh lẽo: “Nếu em đã biết nhiều như vậy thì nói xem người trong lòng tôi là ai đi.”
Lăng Mật hoảng hốt không dám nhìn bọn họ.

Tần Bách Duật vừa xuất hiện thì đã ôm Nghiên Thời Thất vào lòng, động tác tự nhiên, săn sóc đến kỳ lạ.
Chính điều này càng làm nổi bật dáng vẻ lẻ loi thua cuộc c*̉a cô ta, nhưng đối phương lại chẳng thèm vứt cho cô ta ánh mắt thương hại.
Viền mắt Lăng Mật đỏ lên, c*́i đầu thì thào, “Duật, em không cố ý đâu…”
Cô ta vẫn luôn biết Tần Bách Duật có người trong lòng, đám bạn chơi chung từ nhỏ ai c*̃ng biết.
Trước kia khi biết được chuyện này, cô ta đã không tài nào thản nhiên chấp nhận trong suốt một thời gian dài.

Chính vì nguyên nhân đó nên cô ta mới phán đoán sai phản ứng c*̉a Nghiên Thời Thất.
Nếu sớm biết thái độ c*̉a đối phương thờ ơ như vậy thì cô ta nhất định sẽ không tiết lộ.
Tần Bách Duật không hề thông cảm trước lời xin lỗi c*̉a Lăng Mật.

Anh ôm Nghiên Thời Thất đi trước, đứng ở lối vào nhà rồi bỏ lại một câu, “Lăng Mật, sau này tôi không muốn nghe thấy em bàn luận chuyện về tôi với vợ c*̉a tôi nữa.”
Bọn họ rời đi, để lại cho cô ta bóng lưng khăng khít trong tầng ánh sáng nhạt.
Lòng Lăng Mật rét run, nghiến răng kèn kẹt.

Tần Bách Duật chưa bao giờ đối xử lạnh lùng như vậy với cô ta, tất cả là tại Nghiên Thời Thất!
Không lâu sau, Mặc Lương Vũ đi ra từ phòng khách.
Cậu ta đứng trước lối vào, nhìn Lăng Mật đang đứng lẻ loi run rẩy ở ngoài cửa, hiển nhiên đã bị đả thích không nhẹ.
Khi nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp trong không khí, Lăng Mật tràn ngập mong chờ ngẩng đầu lên.

Lúc chạm phải ánh mắt c*̉a Mặc Lương Vũ, ánh sáng trong mắt cô ta lập tức lụi tàn.
Ha, đúng là đối xử khác biệt quá!
Mặc Lương Vũ thở dài, áo sơ mi trên người xộc xệch, tay áo c*̃ng xắn lên tận khuỷu tay.

Cậu ta đi đến trước mặt Lăng Mật, không nhịn được chế nhạo: “Em đã quên những lời em nói lúc trước rồi à?”
Lúc trước?

Ha ha, cô ta đã từng nói, sau này sẽ không kích động nữa, ít nhất sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt Nghiên Thời Thất.
Đúng là rất khó…
Lăng Mật bật cười ngớ ngẩn, giọng điệu ủ rũ: “Tiểu Vũ, anh nói thật đi, có phải em không còn cơ hội nữa phải không?”
“Nói thật? Trước kia anh còn chưa nói đủ hay sao?” Mặc Lương Vũ liếc nhìn cô, trả lời rất phũ phàng.
Trái tim anh đau đớn khi thấy Lăng Mật khốn khổ vì tình, rồi lại hận vì mình chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Trong mắt cô chỉ có người khác, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy anh đang lặng thầm ở bên cô.

WebTru yenOn linez.

com
Lăng Mật tổn thương vì lời nói c*̉a anh, gương mặt trắng bệch thêm mấy phần.
Cô buồn bã nhìn Mặc Lương Vũ, “Anh có biết người con gái anh ấy giấu kín trong lòng là ai không?”
“Sao? Em muốn làm gì?” Mặc Lương Vũ không trả lời, lại nhận ra tâm trạng c*̉a Lăng Mật rất không ổn định.
Cô ta thu hồi tầm mắt, sau khi thở dài thườn thượt thì nói bóng nói gió: “Trong lòng anh ấy có người khác mà vẫn có thể ở bên Nghiên Thời Thất, chẳng phải điều đó đã chứng minh, cô gái anh ấy luôn nhớ thương c*̃ng chẳng quan trọng lắm.

Hay nói rằng, người con gái có thể ở bên anh ấy, không nhất định phải là Nghiên Thời Thất, có phải không?”
“Rốt cuộc thì em muốn nói gì?”
Lăng Mật nhìn vẻ mặt nghi ngờ c*̉a Mặc Lương Vũ rồi mỉm cười: “Chẳng có gì.”
Người phụ nữ kia đã tồn tại trong tim Tần Bách Duật suốt mười bốn năm, chỉ cần Nghiên Thời Thất không phải người trong lòng anh thì cô ta sẽ không thua cuộc!
“Lăng Mật, anh khuyên em đừng tự giày vò mình nữa.

Chẳng lẽ em không nhìn thấy thái độ c*̉a anh Tư với Nghiên Thời Thất hay sao?”
Mặc Lương Vũ hết lời khuyên nhủ nhưng chỉ đổi lại là sự rẻ rúng và mỉa mai lạnh lùng c*̉a đối phương, “Em cần phải tự giày vò sao? Trước mặt nhà họ Lăng, Nghiên Thời Thất là cái thá gì chứ?”
“Em định dùng nhà họ Lăng để đối phó Nghiên Thời Thất? Cmn có phải em điên rồi hay không!” Vì một người đàn ông mà vứt bỏ lòng tự trọng c*̉a mình ư?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 127: Chương 127



Lúc Nghiên Thời Thất trở về phòng khách thì Kiều Mục và Hàn Vân Đình đang nâng ly uống rượu.
Có lẽ do bầu không khí tối nay quá hài hòa nên hai anh em rất vui vẻ.

Kiều Mục trông thấy cô thì bắt đầu dò xét, “Tiểu Vũ đâu?”
“Cậu ấy ở bên ngoài!” Nghiên Thời Thất đáp.
Ban nãy Tần Bách Duật c*̀ng cô bước vào cửa thì đúng lúc gặp được Mặc Lương Vũ.
Chắc hẳn giờ này cậu ta đang an ủi Lăng Mật nhỉ?!
“À!” Kiều Mục uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, gương mặt anh ta đã ngà ngà say, sau khi đặt ly xuống thì vỗ vai Hàn Vân Đình, “Vậy chúng ta c*̃ng đi thôi!”
Hàn Vân Đình gật đầu phụ họa, khí chất công tử nho nhã dù có nhiễm mùi rượu thì vẫn sáng trong tựa ngọc.
Nghiên Thời Thất muốn ra ngoài tiễn họ thì anh đang chậm rãi bước gần đến cô bỗng nói: “Ngoài kia lạnh lắm, em vào phòng đợi anh.”
Cô nghe vậy thì dừng bước, đưa mắt nhìn theo bóng dáng đi ra cửa c*̉a anh rồi khẽ cong môi.
Nhân viên quán lẩu và hai người Kiều Mục c*̀ng rời đi một lúc, còn Lăng Mật thì chưa từng quay lại.

Trong căn phòng khách sáng trưng, Nghiên Thời Thất ngả mình lên xô pha, liếc mắt nhìn chai rượu vang.
Đó là chai Lafite lâu năm, rất đáng quý.
Cô tìm một ly thủy tinh sạch sẽ, lắc bình rượu rồi rót nửa ly.
Mùi rượu thoang thoảng trong không khí, hương thơm rất tinh khiết.
Cô nhấp một ngụm, mùi hoa quả nồng đậm lan tỏa trên môi.

Cô nheo mắt, mơ màng nhìn chất lỏng đang từ từ chảy xuôi trên ly, bỗng nhớ tới lời Lăng Mật nói.
“Từ trước tới nay, trong tim Duật vẫn luôn ôm ấp bóng hình của một người con gái!”
Nghiên Thời Thất bỗng sợ, lúc chỉ có một mình, cô không kìm được mà đoán già đoán non.

Rốt cuộc một người con gái thế nào mới có thể làm Tần Bách Duật lưu luyến nhiều năm như vậy.
Là nốt ruồi son hay là đóa hồng trắng!
Hoặc là, cả hai đều phải.
Cô thẩn thơ nghĩ, không để ý tới cách cửa ở lối vào được nhẹ nhàng khép lại.
Mãi cho tới khi…
“Em uống bao nhiêu rồi?”
Trước mắt bỗng tối sầm lại, một câu hỏi vang lên, chiếc ly trên tay cô c*̃ng bị ngón tay mảnh khảnh cân xứng c*̉a anh cướp đi.
Cô “à” lên một tiếng, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn người đàn ông đứng cạnh xô pha rồi cười ngẩn ngơ, “Em mới uống một ngụm, rượu này ngon thật đấy.”
Cô không mê rượu nhưng quả thật loại rượu này có mùi thơm nồng nàn làm cô thấy hơi thèm.
Người đàn ông kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt tối tăm c*̉a anh rơi xuống người cô, bên trong con ngươi u ám đang lặng lẽ gợn sóng.
“Cho em uống thêm một ngụm nữa đi mà!”
Nghiên Thời Thất vươn tay về phía anh.

dưới ánh đèn, gương mặt cô trắng trẻo đẹp đẽ, đôi mắt hoa đào long lanh nước trong veo thấy đáy.
Anh khẽ mím môi, trả lại ly rượu rồi nâng cằm cô lên.

“Đừng uống nhiều quá, nhé?”
“Chỉ một ly này thôi, được không anh?!”
Nghiên Thời Thất lấy lại ly rượu, nhấp thêm một ngụm nữa, thoải mái nheo mắt lại.
Đôi mắt bất đắc dĩ và dung túng c*̉a anh bỗng lóe lên.
***
Sau nửa đêm, Nghiên Thời Thất ngủ không yên giấc.
Bởi vì có thêm một người nữa đang nằm cạnh cô.
Suốt một quãng thời gian dài, cô đã quen với việc ngủ một mình, dường như đây là thói quen từ nhỏ c*̉a cô.
Ba giờ đêm, cô lặng lẽ tỉnh lại.
Cô nhìn trần nhà xa lạ, bỗng cảm thấy thật mơ hồ.
Cô chớp chớp đôi mắt mỏi mệt, sau khi tỉnh táo mới nhớ ra đây là phòng ngủ chính ở Vịnh Lâm Hồ.
Vietwriter.vn
Trong góc phòng có một chiếc đèn ngủ nhỏ đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Cô hơi nghiêng người, bàn chân dưới lớp chăn chạm phải chân anh.
Giường rất rộng nhưng khoảng cách c*̉a họ lại thật gần.
Trái tim Nghiên Thời Thất bỗng đập rộn ràng.
Cảm giác này rất kỳ diệu, c*̃ng thật đặc biệt.
Bọn họ chung giường chung gối nhưng lại chẳng có gì xảy ra.
Đêm tân hôn vốn dĩ phải khiến cô hồi hộp nay lại vô c*̀ng bình thản.
Hình thức ở chung giữa hai người giống như lúc còn ở căn hộ Duplex, chỉ là giờ họ đang nằm c*̀ng một phòng.
Cô ôm ngực, định lặng lẽ trở mình.

Trái tim cô thật sự đập nhanh quá.
Đúng lúc này, giọng nói c*̉a anh vang lên: “Sao em vẫn chưa ngủ?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 128: Chương 128



Nghiên Thời Thất đang trở mình bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về phía người đang nằm nghiêng kia.

Bóng đêm làm cô chẳng thể nhìn rõ gương mặt anh nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy đôi mắt sáng như sao.
Hình như Tần Bách Duật thở dài, anh vươn tay luồn vào lọn tóc sau gáy cô, ôm lấy vai cô rồi kéo cô vào lòng mình.

Anh hỏi: “Không quen à?”
Nghiên Thời Thất co mình trong lòng anh, giọng điệu ủ rũ, hờn dỗi đáp: “Có một chút!”
Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nghe vậy thì khẽ khàng kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Anh ôm lấy gương mặt cô, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, “Em đang trăn trở điều gì à?”
Tiếng nói khàn khàn tỉnh táo c*̉a anh vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

“Đâu… Đâu có!”
Nghiên Thời Thất nói dối!
Cô có thể bình tĩnh đối đáp với Lăng Mật, nhưng cô không thể phủ nhận rằng trong lòng cô rất để ý đến lời nói kia.
Ngoài việc tò mò, cô còn muốn hỏi, liệu có phải bây giờ trong lòng anh vẫn còn hình bóng cô gái đó hay không.
Cô có thể từ bỏ quá khứ nhưng lại cố chấp muốn sở hữu tất cả hiện tại và tương lai c*̉a anh.
Lồng ngực Nghiên Thời Thất phập phồng, mãi cho tới khi cánh tay anh khoác bên hông cô ghì chặt lại, cô mới nghe thấy anh nói: “Chỉ cần không phải là lời anh nói thì em không cần tin.”
Cô giật mình, sương mù tích tụ trong lòng dần dần tản mát như được nắng gắt chiếu rọi.
Hóa ra cô vẫn bị ảnh hưởng, chỉ là cô không bằng lòng thừa nhận nỗi lòng c*̉a mình mà thôi.
Nghiên Thời Thất cọ vào ngực anh, thẹn thùng gật đầu, “Em biết rồi!”
Cô không muốn tiếp tục gặng hỏi lý do, anh đã trả lời thì nhất định biết rõ suy nghĩ c*̉a cô.
Có lẽ lời Lăng Mật nói là thật, hoặc có lẽ cô ta cố tình châm ngòi ly gián, nhưng chỉ cần không phải do anh nói ra thì cô không cần thiết phải tin.
Đầu óc cô dần tỉnh táo, âu lo tan biến như làn gió, Nghiên Thời Thất vòng tay ôm lấy eo anh.
Cô ngửi mùi hương trên cơ thể anh, cơn buồn ngủ đột nhiên ùa tới, cô bèn trở mình tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
“Em đừng cử động, ngủ đi!”
Giọng nói c*̉a anh bỗng trầm hẳn xuống, hơi thở hình như c*̃ng gấp gáp hơn.

Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất cứng người lại.
Một lúc lâu sau, cô đầu hàng trước cơn mệt mỏi, dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Gương mặt điềm tỉnh ngủ say như đứa trẻ ngây thơ không hiểu việc đời, bày ra dáng vẻ chân thật nhất trước mắt Tần Bách Duật.
Rất lâu sau, anh mới nặng nề thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng c*̉a cô.
Lâu như vậy, chắc cô c*̃ng không còn nhớ nữa.
Vào mùa hoa nở năm ấy, trong ngõ c*̃ nơi thành cổ khuất bóng, cô khi đó mới mười tuổi, chắc c*̃ng đã quên mất chàng thiếu niên ủ rũ kia từ lâu rồi.
***
Hai ngày sau, sáng sớm Nghiên Thời Thất được Thành Nghiệp Nam và Lăng Tử Hoan đưa tới phòng piano c*̉a một học viện để quay MV.
Hôm nay là ngày quay MV c*̉a ông hoàng nhỏ trong làng ca nhạc – Ấn Thượng Nông.
Đạo diễn Lưu Khánh là người đào tạo minh tinh có tiếng trong giới, vô số nữ minh tinh tham gia phim điện ảnh c*̉a ông đều gặt hái được nhiều danh lợi.
Từ trước đến nay ông chỉ sản xuất phim điện ảnh lớn, từng vinh dự giành được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất c*̉a giải Kim Sư nước ngoài.
Lần này công ty Hoa Tinh Music c*̉a Ấn Thượng Nông có thể mời Lưu Khánh làm đạo diễn, có thể thấy rõ chiêu trò lên kế hoạch sau lưng bọn họ.
Để tỏ thành ý c*̉a Thiên Thừa Entertainment nên Thành Nghiệp Nam tới hiện trường c*̀ng cô.

Ngoài ra, anh ta c*̃ng muốn xem rốt cuộc diễn xuất c*̉a Nghiên Thời Thất thế nào.
Ra mắt gần bốn năm, Nghiên Thời Thất luôn tập trung tinh thần vào giới người mẫu thời thượng.

Theo cách nói c*̉a cô thì đây chính là tấn công vào kỹ năng nghề nghiệp.
Nhưng dưới cách nhìn c*̉a Thành Nghiệp Nam thì điều này đúng là phung phí c*̉a trời, quả thật quá lãng phí gương mặt tuyệt đẹp kia c*̉a cô.
Vậy nên Thành Nghiệp Nam lòng đau như cắt khi cô từ chối rất nhiều lời mời c*̉a phía điện ảnh và truyền hình.
Lúc Nghiên Thời Thất đến phòng piano thì vẫn chưa tới chín giờ.
Hôm qua đạo diễn Lưu Khánh đã chia sẻ kịch bản MV cho cô.

Đại khái thì kịch bản nói về một mối tình đẹp nảy nở vào thời đại học, sau nhiều lần chia tay và hàn gắn, cuối c*̀ng c*̃ng được ở bên nhau.
Nghe nói đây là ca khúc đơn chính trong album thứ ba c*̉a Ấn Thượng Nông.

Ekip đã chuẩn bị nửa năm, vô c*̀ng được coi trọng..
 
Người Dấu Yêu
Chương 129: Chương 129



Chín giờ mười hai phút, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng học trang điểm thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Lăng Tử Hoan đặt trang phục đã được là phẳng xuống, chạy về phía trước mở cửa.
Cửa được kéo ra một khe nhỏ, Lăng Tử Hoan bện tóc đèn lồng thò đầu ra thám thính, người đứng bên ngoài bật cười rồi lên tiếng chào hỏi: “Hi!”
Sau khi run sợ ba giây, mắt Lăng Tử Hoan sáng lên.

“Woa…”
Cô nàng mừng rỡ ngoảnh mặt lại, gào lên với Nghiên Thời Thất, “Chị, chị ơi, là Ấn Thượng Nông đấy!”
Mẹ ơi, đẹp trai quá!
Ấn Thượng Nông đẹp trai ghê!
Lăng Tử Hoan mở cửa ra, nhìn thấy Ấn Thượng Nông mặc một bộ quần áo bình thường màu đen, tai trái còn đeo hoa tai lấp lánh.

Gương mặt tuấn tú kia đúng là gương mặt mối tình đầu trong vườn trường thịnh hành nhất hiện nay, nước miếng c*̉a cô sắp chảy ra rồi.
Cô quyết định, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ trở thành fan c*̉a Ấn Thượng Nông.
Cô phải kết bạn, phải làm fan hâm mộ điên cuồng c*̉a anh ấy, phải bỏ phiếu trích dẫn thật nhiều tin tức của anh ấy, chính là kiểu bỏ phiếu trích dẫn trăm ngàn lần c*̃ng không thấy mệt mỏi!
Ấn Thượng Nông càng cười tươi hơn, nhìn dáng vẻ kinh ngạc và mê mẩn c*̉a Lăng Tử Hoan mà cất lời trêu ghẹo: “Tôi có thể vào được không?”
“Được chứ, được chứ, đương nhiên là được rồi.

Tôi… Ối!”
Lăng Tử Hoan còn chưa dứt lời thì Thành Nghiệp Nam đứng phía sau đã kéo bím tóc cô rồi túm sang bên cạnh.
Anh ta lườm cảnh cáo cô như đang nói “Có thấy xấu hổ không”.
Lăng Tử Hoan hậm hực trốn phía sau chỉnh lại tóc c*̉a mình.

Cô phải duy trì vẻ ngoài chỉn chu, không thể mất hình tượng trước mặt idol mới được.
Nghiên Thời Thất đã trang điểm xong c*̃ng đứng dậy, nhìn thấy nét mặt c*̉a Lăng Tử Hoan thì mỉm cười.

Lúc ngước mắt lên, Ấn Thượng Nông đã được Thành Nghiệp Nam mời vào phòng trang điểm.
Lần đầu gặp mặt dưới sân khấu với Ấn Thượng Nông, Nghiên Thời Thất liền đánh giá cậu ta.

Không giống với khoảng cách trên TV, ở ngoài đời Ấn Thượng Nông còn tuấn tú, trẻ trung hơn mấy phần.
Vóc người cậu không cao, thoạt nhìn chưa tới một mét tám nhưng lại ăn điểm ở gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Cậu mới ngoài hai mươi, dáng vẻ tràn ngập hơi thở thanh xuân, hoa tai càng tô điểm thêm sức sống trẻ trung c*̉a cậu.
“Xin chào, tôi là Nghiên Thời Thất!”
Cô lịch sự đưa tay ra, Ấn Thượng Nông đi tới, mỉm cười nắm lấy tay cô, “Tôi là Ấn Thượng Nông, siêu mẫu quả nhiên cao ghê, xem ra lát nữa quay, tôi phải nhờ đạo diễn sắp xếp cho chị thật nhiều cảnh ngồi mới được!”
Ấn Thượng Nông trêu chọc, vô hình trung đã hóa giải sự xa lạ và khách sáo khi gặp mặt lần đầu.
Nghiên Thời Thất có cảm giác rất thoải mái với cậu.

Cậu là ca sĩ mới nổi nhưng lại không có vẻ hư hỏng và kiêu căng mà còn bình dị gần gũi, dịu dàng lễ phép.
Chẳng trách cậu lại có nhiều fan hâm mộ trung thành đến thế.
Thời gian quay bắt đầu vào lúc mười giờ, trước khi quay, đạo diễn Lưu Khánh còn tận tình giải thích quá trình quay với Nghiên Thời Thất.
Bởi vì đây là MV nên cô không cần đi lại, máy quay sẽ theo suốt quá trình.
Mười một giờ sáng là lúc bắt đầu quay MV.
Fansite âm nhạc c*̉a Ấn Thượng Nông đăng một liên kết lên Weibo: “Nông c*̉a tôi đánh đàn piano cho nữ chính c*̉a anh ấy, các bạn đang làm gì thế? [Ảnh]”
Trong ảnh là bóng Ấn Thượng Nông và Nghiên Thời Thất c*̀ng ngồi trước đàn piano, cậu đánh đàn, ánh mắt dịu dàng rơi trên gò má Nghiên Thời Thất.
Weibo vừa được đăng tải, số người nhấn nút thích lập tức vượt quá một nghìn.
Fan hâm mộ đua nhau để lại bình luận: Vietwriter.vn

[Pudding nhỏ]: Nữ chính trong MV c*̉a Nông lại là Nghiên Thời Thất à?
[NGF]: Nữ chính được giấu lâu như vậy, bạn lại nói với tôi cô ấy là người mẫu! Hoa Tinh Music điên rồi à?
[Bé đáng yêu c*̉a Thập Thất] trả lời @[NGF]: Là siêu mẫu thì sao?
[NGF] trả lời @[Bé đáng yêu c*̉a Thập Thất]: [icon xấu hổ] Không có ý gì đâu, chiều cao c*̉a Nông nhà tôi… Thôi, không nói cho rồi.

[Meme gió bão khóc thút thít…]
[Hôm nay bạn ăn hơi nhiều]: Ha ha ha, không ngờ nữ chính trong MV bài hát chủ đề lại là Nghiên Thời Thất, bỗng nhiên cảm thấy mong chờ ghê!
[Chờ gió tới] trả lời @[NGF]: Đứng trước siêu mẫu, tôi cảm giác chiều cao c*̉a Nông gặp phải đả kích điên cuồng.

[Cười khóc].
 
Back
Top