Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Người Dấu Yêu
Chương 250: Chương 250



CÓ CHUYỆN GÌ, MAU NÓI VỚI CHÚ HAI!
Trên vấn đề nguyên tắc, Lăng Tử Hoan rất bướng bỉnh.
Đặc biệt là hôm nay là ngày đầu tiên chị Thập Thất đến trường quay thử trang phục, cô nàng lại không thể đi cùng, cho nên trong lòng rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, cô nàng vừa tức vừa đau, giận cơ thể của mình vô dụng, nhưng mà bà dì thật sự đau muốn chết.
Cô nàng đẩy Mục Nghi ra xong xoay người ôm bụng đi về phía trước.

Chưa đi được hai bước thì nước mắt đã bắt đầu rơi lã chã.
Cô nàng cảm thấy mình như một đứa vô dụng.
Mục Nghi đứng dưới bậc thang, bị cô nàng đẩy lùi ra sau một bước.
Liếc nhìn bóng lưng rụt đầu rụt cổ của cô nhóc mà anh ta rất đau lòng, nhưng lại không thể trợ giúp.
Mới được vài giây, tiếng nức nở truyền tới.
Mục Nghi hít sâu một hơi, vốn nên xoay người rời đi lại không thể cất nổi bước chân.
Thấy Lăng Tử Hoan bước từng bước nhỏ vào sảnh, Mục Nghi cụp mắt xuống, mím chặt môi, cuối cùng vẫn đi theo.
Anh ta dặn dò bảo vệ đứng trước cửa lái xe đến bãi đỗ xe, bản thân thì đuổi theo Lăng Tử Hoan vào sảnh.
Cô nhóc này đang khóc thút thít, đè chặt bụng mình, khóc tủi thân cực kì.

Mục Nghi nghĩ đến một câu nói: Tâm tình phụ nữ lúc hành kinh vô cùng không ổn định.
Xem ra đây là chân lí.
Nhân viên phục vụ và vài du khách đi ngang qua sảnh cũng không nhịn được tò mò nhiều chuyện nhìn về phía cô.
Nhất là… đằng sau cô bé đang khóc thảm thiết lại là một người đàn ông áo đen mặt lạnh như tiền.
Như thế này thì chỉ cần một giây là có thể tưởng tượng ra cả một vở kịch.
Lăng Tử Hoan không chú ý Mục Nghi theo phía sau, sau khi cúi gằm đầu vào thang máy thì ôm bụng ngồi xổm xuống góc, thỉnh thoảng còn lấy mu bàn tay lau nước mắt.
“Đừng khóc…”
Cùng với giọng nói là một chiếc khăn giấy nhăn nheo được đưa đến trước mặt cô.
Đây là Mục Nghi vừa tiện tay rút ở bàn tiếp tân ngoài sảnh.
Lăng Tử Hoan ngừng nức nở, ngồi xổm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của thang máy là gương mặt điển trai của Mục Nghi.
Cô nàng không nhận khăn giấy, môi lại càng trề xuống.

Vừa thấy cô nàng sắp trào nước mắt ra lần nữa, Mục Nghi lập tức lau khăn giấy lên mặt cô nàng vài cái, khiến nước mắt cô nàng dừng lại.
Đến tầng của phòng khách sạn, lúc cửa thang máy mở ra, Mục Nghi nhìn cô.

Lăng Tử Hoan bẹp miệng vươn tay ra, “Đỡ tôi, tôi không đứng dậy nổi…”
Đôi mắt lạnh của Mục Nghi nhìn cô chăm chú, cuối cùng không ngăn nổi sự đau lòng, cúi người kéo cô nàng lên, sau đó ôm Lăng Tử Hoan bé bỏng ra khỏi thang máy.
Cô nàng rất nhẹ, nhẹ như một chiếc lông chim.
Lăng Tử Hoan vùi vào lòng anh ta, hai tay vẫn ôm bụng, vừa khóc xong nên giọng nói hơi mềm mại hơi khàn, “Chậm thôi chậm thôi, đau…”
Đúng lúc nhân viên vệ sinh đẩy xe đi ngang qua bọn họ.

Khỏi nói ánh mắt ẩn ý quái dị của nhân viên vệ sinh kia đặc sắc thế nào.
Thanh niên bây giờ thật phóng túng quá!
Nhìn xem, hành hạ con gái nhà người ta đến mức này rồi.
Mục nghi phóng túng: “…”
Đưa Lăng Tử Hoan về phòng, Mục Nghi quay lại sảnh lễ tân, định gọi quản lý nấu bát canh gừng cho cô nhóc.
Sắp xếp xong, anh ta chần chừ đứng ở sảnh vài giây, cuối cùng vẫn quyết định lên xem cô thế nào rồi lại đi.
Sau khi Mục Nghi đi vào thang máy, ngoài cửa cảm ứng của sảnh chính xuất hiện một bóng người cao lớn đi tới.
Anh ta mặc áo khoác màu đen, tay trái đẩy va li, tay phải cầm điện thoại.

Lúc bên kia bắt máy thì anh ta nhướng mày, đôi mắt đen sáng như sao, “Quỷ con, nhóc đang ở đâu?”
Anh ta vừa dứt lời thì bên kia đầu dây truyền đến tiếng nức nở làm tim anh ta thắt lại thay vì câu trả lời…
Đệch, ai mẹ nó bắt nạt nhóc con nhà anh?!
“Sao lại khóc, có chuyện gì thế, mau nói chú Hai nghe!”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 251: Chương 251



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 251 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************

CỨ NHƯ VẬY CŨNG TỐT!
Kiều Mục rất khẩn trương.

Trong điện thoại, nhóc con vừa gọi một tiếng “chú Hai” xong liền bắt đầu nghẹn ngào khóc.
Làm anh ta rất đau lòng.

Biết Lăng Tử Hoan đang ở phòng khách sạn Thủy Trấn, Kiều Mục không làm cả thủ tục nhập phòng mà xách va li đi thẳng tới thang máy.
Đến tầng của phòng khách sạn, Kiều Mục hấp tấp đẩy va li ra khỏi thang máy, nhanh chóng tìm được số phòng Lăng Tử Hoan đang ở.
Cửa phòng khép hờ, anh không chần chừ đẩy cửa tiến vào.
Vừa bước được hai bước, anh ta chợt nghe tiếng Lăng Tử Hoan yếu ớt hô nhẹ, “Đầu Gỗ, đau quá…”
Kiều Mục: “!!!”
Anh ta trấn an bản thân, ném va li ở cạnh cửa rồi đi thẳng vào phòng khách rộng rãi, để rồi nhìn thấy Lăng Tử Hoan đang nằm trên xô pha lăn lộn, trên người còn đắp chăn.

Mục Nghi thì ngồi xổm trước mặt cô nàng, đang xé bỏ giấy bọc của miếng giữ ấm có hình Minion.
Cảm thấy trong phòng có hơi thở xa lạ, Mục Nghi khựng lại, nghiêng mắt liếc nhìn.

Vừa nhìn thấy Kiều Mục thì anh ta ngây ngẩn một lát.
Sao cậu hai Kiều lại ở Đế Kinh?!
Kiều Mục bắt gặp ánh mắt của anh ta, ngắn ngủi mấy giây lại giống như đao kiếm va chạm, giao chiến trực diện.
Trận này không phân thắng bại, bởi vì Mục Nghi dời mắt đi trước.
Mục Nghi đặt miếng giữ ấm lên bàn, đứng dậy đi tới trước mặt Kiều Mục, thái độ kính cẩn lễ độ, “Cậu Hai.”
“Ừ.” Kiều Mục đáp một tiếng, ánh mắt lại rơi vào miếng giữ ấm, mơ hồ đoán ra “chứng bệnh” của cô nhóc.
Cái thứ kia thì chỉ dùng khi con gái bị đau bụng kinh thôi.
Lăng Tử Hoan nghe tiếng động thì trở người lại, dựa vào xô pha nhìn sang, thấy Kiều Mục thì vô cùng tủi thân mím môi, “Chú Hai…”
Mục Nghi nghe giọng nói mềm mại kéo dài của cô nàng mà khẽ mím môi, “Cậu Hai, cô Lăng khó chịu trong người, phiền anh chăm sóc giúp, tôi đến phim trường trước.”
Nói xong cũng không đợi Kiều Mục đáp lại, anh ta chậm rãi đi thẳng ra cửa, chỉ lưu lại một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.

Khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, đáy mắt Mục Nghi chỉ còn một mảng u ám lạnh lẽo.
Như thế cũng tốt.
Ngay từ khi bắt đầu đã biết, thân phận chính là khoảng cách không thể vượt qua.
Ngay cả thích cũng chỉ dám đặt trong đáy lòng, tích lũy từng ngày.
Cứ như vậy đi, mọi thứ đều hoàn hảo.
***
Sau khi Mục Nghi rời đi, Kiều Mục khép hờ mắt, thu lại vẻ nặng nề trên khuôn mặt tuấn tú.
“Chú Hai…” Nhóc con yếu ớt hô một tiếng, cũng gọi lại tâm tư đang trôi xa của anh ta.
Kiều Mục tiện tay cởi áo khoác ném sang một bên, đến trước xô pha, khom lưng đặt tay lên trán cô nàng, “Sao thế?”
Lăng Tử Hoan tủi thân cực kì, tay dưới chăn không ngừng xoa bụng nhỏ, “Cháu đau bụng…” WebTru yenOn linez.

com
Kiều Mục thở dài, vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy may mắn sau khi sợ hãi.

Vừa nghe cô nhóc khóc, lòng anh ta đã rối loạn cả lên.
Khoảng cách ngắn ngủi từ sảnh đến phòng cô, anh ta nghĩ tới rất nhiều giả thiết, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ cô bị thương.
Cậu hai Kiều cũng có ngày sợ hãi như thế, thật sự rất tức cười.
Kiều Mục đỡ Lăng Tử Hoan ngồi dậy dựa lên lưng ghế xô pha, ôm vai kéo cô vào lòng, chậm rãi dán lòng bàn tay lên bụng cô, “Chú Hai xoa xoa một lúc sẽ không đau nữa.”
Lăng Tử Hoan ngoan ngoãn dựa trong lòng Kiều Mục, tư thế này có chút thân mật, còn hơi mờ ám.
Cô nàng chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú bàn tay đang xoa bụng của mình, ánh mắt mông lung hơi ngượng ngùng.

Tuy rằng cách một lớp chăn nhưng cô cảm giác được nhiệt độ dần thấm vào.
Rất thần kì!
Bàn tay chú ấy không nhẹ không nặng, hình như thật sự có thể giảm đau bụng..
 
Người Dấu Yêu
Chương 252: Chương 252



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 252 miễn phí tại Vietwriter.

vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************

ANH CẢ CÓ CHẶT ĐỨT CHÂN CHÓ CỦA ANH TA KHÔNG?
Lúc này, Lăng Tử Hoan như một con mèo nhỏ nằm nhoài trong lòng anh không động đậy, thu lại móng vuốt bướng bỉnh, dịu ngoan cho chủ nhân v**t v*.

Kiều Mục nhìn cô nhóc, trong lòng rối loạn tâm tư, có đau lòng, có vui mừng, còn có một loại tình cảm không nói rõ được.

Cũng không phải thanh niên hai mươi tuổi đầu, anh ta lớn hơn nhóc con mười một tuổi.

Anh ta biết rõ loại tình cảm nảy sinh từ đáy lòng này đại biểu cho cái gì.

Chỉ là… nếu anh Cả biết, người anh em của anh ấy mong nhớ đứa con gái rượu của mình thì có chặt đứt chân chó của anh ta hay không.

Nghĩ vậy, Kiều Mục cảm thấy phiền muộn.

“Chú Hai, chú đến Đế Kinh lúc nào thế?”
Lăng Tử Hoan cảm thấy bụng đỡ đau hơn rồi, lúc này mới ngửa đầu đầy tò mò nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Kiều Mục.

Kiều Mục tiếp tục động tác trong tay, không dám dùng sức, sợ làm cô nhóc đau.

Anh ta đưa tay khác lên, gạt sợi tóc ẩm ướt trên trán cô ra, “Đến bàn chuyện làm ăn.


Lăng Tử Hoan gật đầu, trở mình trong chăn, gối lên ngực Kiều Mục, không lâu sau đã thiếp đi.

Lúc nhân viên phục vụ bưng canh gừng lên thì cô nhóc đang ngủ say.

Anh ta nhìn canh gừng nóng, suy nghĩ một lát vẫn quyết định đánh thức cô.

Canh gừng ấm bụng, vẫn là có tác dụng.

Nhưng gọi hai tiếng, nhóc con không chỉ không tỉnh, ngược lại còn lầm bầm vùi sâu vào lòng anh ta hơn.

Kiều Mục không động đậy nữa, cứ ôm cô nhóc như vậy từ trưa đến chiều muộn.

Bốn tiếng đồng hồ, anh ta ủ ấm bụng cho cô nhóc, nâng mặt cô nhóc tỉ mỉ quan sát, càng xem càng thích.

Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?
***
Bên kia, khi Nghiên Thời Thất một mình bước vào điểm dựng cảnh ở cố đô thì thấy không ít nhân viên công tác của đoàn làm phim đã đang bận rộn sắp xếp xung quanh.

Trợ lý đạo cụ đang ôm rất nhiều trang phục đi về một hướng, Nghiên Thời Thất cũng không quấy rầy, đi theo đến khu vực thử đồ cách đó không xa.

Diễn viên chính đều được bố trí thay đồ trong một sương phòng rộng rãi ở đầu hẻm.

Nghe nói, khu kiến trúc cổ này đã bị đoàn làm phim “Vương triều cực lạc” thuê trọn, trong vòng hai tháng chỉ có bọn họ được phép quay chụp.

Nghiên Thời Thất đi vào khu vực thay đồ, đây là phòng chụp ảnh lâm thời dựng lên tại một sương phòng trong sân cổ.

Trong phòng có đầy đủ mọi thứ, nhân viên công tác bên cạnh bận rộn không ngừng.

Trợ lý đoàn phim thấy Nghiên Thời Thất thì chạy đến đưa lịch trình quay chụp cho cô.

Mỗi người có khoảng ba bộ trang phục, sau khi chụp ảnh sẽ quyết định dùng bộ nào trong phim.

“Chị Thập Thất, đây là lịch trình của chị, ngay sau chị Mặc thôi.


Trợ lý đoàn phim là một cô bé không lớn tuổi lắm, trông rất có sức sống, chạy trước chạy sau rất chăm chỉ.

“Cảm ơn em.

” Vietwriter.

vn
Nghiên Thời Thất cười nhận lịch trình, theo sự chỉ dẫn của cô bé đi đến phòng hóa trang của mình chuẩn bị đến lượt lên diễn.

Bởi vì đoàn phim thuê trọn khu vực kiến trúc cố đô, cho nên gian phòng được sắp xếp rất đầy đủ.

Trong căn tam hợp viện phong cách cổ xưa này, giữa sương phòng Tây là một sân riêng, dưới hàng hiên cổ kính là bảy tám gian phòng.

Phòng nghỉ và phòng hóa trang của Nghiên Thời Thất được bố trí ở giữa, trên cửa gỗ dán tên của cô.

Cô đi dọc hành lang tới trước cửa phòng hóa trang của mình, đang định đẩy cửa thì Lâm Mặc Nhi vừa thay xong đồ cổ trang từ cửa sát vách đi ra.

“Nghiên Thời Thất!” Cô ta mở miệng chào, kéo làn váy dài thướt tha đi tới.

Trợ lý của cô ta đi theo phía sau, thỉnh thoảng khom lưng giúp cô ta chỉnh đuôi váy dài rộng.

Bị gọi lại, Nghiên Thời Thất buông tay đang định mở cửa ra, xoay người về phía Lâm Mặc Nhi, hơi khó hiểu, chờ cô ta nói tiếp.

.
 
Người Dấu Yêu
Chương 253: Chương 253



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 253 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************

CÔ TA THẬT KHÔNG BIẾT ĐIỀU!
Nghiên Thời Thất nhìn Lâm Mặc Nhi xách váy đến gần, ánh mắt lơ đãng lướt qua trang phục của cô ta.
Cô ta mặc một bộ trang phục cung đình màu đỏ ráng chiều, vạt áo trên bắt tréo trước ngực, thắt lưng vây chặt lộ ra eo thon, trước người rủ xuống một sợi tua kết, khuỷu tay vắt áo choàng trắng.

Trên trán dán hoa điền, bên búi tóc cắm trâm phượng.
Một bộ trang phục này hoàn toàn làm cô ta hiện ra vẻ khoan thai của bậc mẫu nghi, thật sự rất phù hợp với cách xây dựng hình tượng nữ chính lúc được phong hậu trong bộ phim này.
Thực tế thì dung mạo của Lâm Mặc Nhi không hề đẹp tới khiến người thán phục.

Gương mặt cô ta luôn luôn ẩn hiện vài phần lạnh lùng, lúc nhìn người khác đều lộ ra dáng vẻ hơi ngạo mạn.
Có lẽ là nhờ đoạt được giải ảnh hậu Berlin, tính cách tự cho bản thân là nhất của Lâm Mặc Nhi càng lộ rõ.
Lâm Mặc Nhi bước tới gần, ánh mắt lướt qua xung quanh một vòng, lời nói không rõ ý mà hỏi thăm: “Cô không mang theo trợ lý à?”
Nghe thế, Nghiên Thời Thất mỉm cười: “Sao vậy? Cô tìm trợ lý của tôi có việc gì à?”
Lâm Mặc Nhi khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên, “Cũng không phải, vừa vặn gặp được cô, muốn chào một câu thôi.

Nhưng nếu cô không mang theo trợ lý, lát nữa đổi trang phục sẽ rất phiền phức.

Hay để trợ lý Tào của tôi qua giúp cô nhé.”
Cô ta vừa nói như vậy, trợ lý Tào từ phía sau vội vã đi ra.
Hai người này tự ý quyết định, Nghiên Thời Thất cảm thấy buồn cười.
Cô có nói là cần giúp đỡ sao?
Tuy rằng cô và Lâm Mặc Nhi không tiếp xúc nhiều, nhưng trong ấn tượng của cô, cô ta không phải một người nhiệt tình như vậy.
Dù sao, người ta là ảnh hậu nên có tư cách kiêu ngạo.
Nghiên Thời Thất không nhận lòng giúp đỡ không thể lí giải này, mỉm cười lễ độ, “Cảm ơn, giúp đỡ thì thôi, tôi tự làm được.”
“Thật chứ?” Lâm Mặc Nhi tiến lên một bước, đánh giá khuôn mặt không đổi của Nghiên Thời Thất, sau đó lại nói với giọng điệu mang ý dạy bảo, “Cô chưa từng vào đoàn làm phim bao giờ đúng không? Bình thường chúng tôi quay phim rất mệt, nhất là phim cổ trang.

Riêng trang phục trong ngoài đã mấy lớp rồi.

Cô chỉ có một mình sẽ rất vất vả.”
Câu này nghe như đang nhắc nhở, nhưng lại lộ ra vẻ khinh thường, giống như đang nói Nghiên Thời Thất là người mới không có kiến thức.

Người này, chẳng có dụng ý tốt lành gì!
Nghiên Thời Thất nhìn Lâm Mặc Nhi bày ra vẻ tiền bối dạy bảo mình, cong môi mỉm cười, thái độ ôn hòa, “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.

Có điều, đạo diễn nói hôm nay chỉ thử trang phục thôi, chưa chính thức bắt đầu quay chụp, trợ lý có đến hay không cũng không có gì khác cả.

Sắp muộn rồi, tôi đi thay quần áo đây.”
Nói xong, cô mỉm cười xoay người đẩy cửa phòng, tiện tay đóng cửa lại luôn, triệt để ngăn cách ánh mắt không vui của Lâm Mặc Nhi.
Thì ra cô nàng Nghiên Thời Thất này không phải là một chú cừu nhỏ!
Từ trước tới giờ, danh tiếng và nhân duyên với người qua đường của cô ta trong giới rất tốt, đối nhân xử thế lại tương đối khiêm tốn.

Nhưng cô ta lại quên mất rằng, một người mẫu có thể trở thành người mở đầu cho tuần lễ thời trang Milan sao lại có thể không có vài thủ đoạn chứ.
“Chị, cô ta thật không biết điều!”
Trợ lý Tào đứng sau lưng Lâm Mặc Nhi, tức giận trừng tấm cửa gỗ đã khép kín, căm tức bất bình.
Lâm Mặc Nhi liếc cô ta, khuôn mặt lạnh lẽo, “Đừng nói linh tinh!” Nói xong, Lâm Mặc Nhi kéo váy dài tiếp tục đi trước, rời khỏi khu vực sương phòng Tây rồi mới dừng lại, quay người nhìn trợ lý Tào theo phía sau: “Chuyện lần trước bảo cô đi hỏi thăm có kết quả chưa?”
Trợ lý Tào thưa một tiếng, ghé vào tai cô ta thì thầm vài câu.

Nghe xong, sắc mặt Lâm Mặc Nhi hơi thay đổi.

“Cô chắc không?”
Trợ lý Tào gật đầu liên tục, “Chắc chắn, đêm hôm ấy trợ lý của Tiêu Hãn cũng đi theo.

Cô ấy nói thật sự thấy Nghiên Thời Thất ở cùng một chỗ với cậu Tư kia.

Nhưng quan hệ cụ thể thế nào cô ta cũng không rõ lắm.

Nghe nói Nghiên Thời Thất cũng có quan hệ rất tốt với vài người của gia tộc lớn ở Lệ Thành.”
Nghe vậy, Lâm Mặc Nhi nheo mắt lại..
 
Người Dấu Yêu
Chương 254: Chương 254



Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 254 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************

KHÔNG THUA KÉM ĐẤNG MÀY RÂU!
Mười giờ sáng, quay chụp thử phục trang.
Người đầu tiên chụp thử là Lâm Mặc Nhi.
Cô ta mặc một bộ cung trang quý giá lộng lẫy, đứng trước máy quay không cần nói bất cứ câu gì cũng có thể bày ra dáng vẻ đoan trang của nữ chính một cách hoàn mĩ.
Dựa theo động tác chỉ đạo mà đoàn phim yêu cầu, Lâm Mặc Nhi đều có thể phối hợp hoàn hảo, bày ra động tác thử trang phục một cách hiệu quả.

Mà thợ chụp ảnh cũng rất khéo léo bắt được từng cử chỉ, thần thái của cô ta.
Quá trình chụp ảnh rất thuận lợi.
Nửa tiếng sau, Lâm Mặc Nhi chụp xong cả ba bộ trang phục.
Trong phòng chụp ảnh tạm thời, đạo diễn Lưu ngồi cùng phó đạo diễn và một đám nhân viên công tác sau màn hình máy tính.

Nhìn trình tự chụp ảnh trong tay, Hàn Trạm đứng bên cạnh nhắc nhở, “Đạo diễn Lưu, tiếp theo đến phiên Nghiên Thời Thất.”
Đạo diễn Lưu gật đầu, “Ừ, để cô ấy ra đây đi.”
Cho tới lúc này, vẫn chưa ai từng thấy trang phục của Nghiên Thời Thất.
Ngay cả Lâm Mặc Nhi, sau khi chụp xong cũng không vội vàng rời đi mà đứng ở phía rìa khu vực chụp ảnh, hai tay khoanh trước ngực chờ Nghiên Thời Thất lên sân khấu.
Cô ta cũng muốn biết, Nghiên Thời Thất trang điểm cổ trang sẽ trở thành cái dạng gì.
Lúc này, từ sau phông sân khấu truyền tới tiếng bước chân khe khẽ.
Toàn bộ nhân viên công tác ở đây đều theo tiếng nhìn qua.
Đập vào mắt trước tiên là một đôi giày cưỡi ngựa cổ đại, cạnh sườn giày vạt áo choàng tím nhẹ bay.

Tiếp tục hướng lên phía trên là bộ trang phục cưỡi ngựa màu tím bó thân tinh xảo, bên hông còn buộc một chiếc túi thơm.

Bóng người lướt gió tiến tới khiến cho áo choàng phía sau bay phấp phới một cách tự nhiên.
Bộ thứ nhất của Nghiên Thời Thất là trang phục cưỡi ngựa anh tuấn mà nữ phụ sẽ mặc lúc đi săn với nam chính ở khu vực săn bắn.

Mái tóc suôn dài buộc thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu có kẹp thêm ngọc quan.

Một bộ trang phục như vậy hòa quyện giữa mạnh mẽ và mềm mại, là phụ nữ cũng có thể hiên ngang oai hùng, cũng có thể không kém cạnh đấng trượng phu.
Lưu Khánh nhìn trang phục của cô, lại cúi đầu nhìn miêu tả trên kịch bản, nhìn lên nhìn xuống, trong mắt liền lan tràn sự phấn khởi và kinh ngạc.
Nữ phụ trong kịch bản chính là một người phụ nữ phóng khoáng như vậy.
Vốn là thanh mai trúc mã của nam chính, từ nhỏ cô đã nhận được sự giáo dục lễ nghi của hoàng gia, vừa có thể dịu dàng động lòng người, lại có thể hào hiệp không giống người thường.
Hiện trường không một ai lên tiếng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Nghiên Thời Thất.
Nếu làm nhãn dán cho cụm từ “Không thua kém đấng trượng phu” thì nhất định phải là dáng vẻ này của Nghiên Thời Thất.
“Nhiếp ảnh gia, chỉ đạo động tác đi, chuẩn bị chụp ảnh!”
Lưu Khánh vất vả lắm mới đè nén lại cảm xúc dâng trào nơi đáy lòng, sau đó mới chỉ đạo nhân viên công tác.
Chụp ảnh rất thuận lợi.

Có lẽ là hóa trang của Nghiên Thời Thất đẹp đẽ đến độ khiến người kinh sợ, cho nên thời gian nhiếp ảnh gia chụp cô nhiều gấp đôi thời gian chụp Lâm Mặc Nhi.

Nguồn : ngontinh hay.com
Ngay cả số lượng ảnh chụp cũng nhiều hơn mấy trăm tấm.

Cô mất một giờ mới chụp xong ba bộ trang phục.
Trong thời gian này, Lâm Mặc Nhi vẫn mặc trang phục cổ trang lộng lẫy nhưng sắc mặt lại đen như mực.
Còn chưa bắt đầu quay phim mà Nghiên Thời Thất đã cướp đi ánh mắt của mọi người, vậy sau này lúc quay phim còn có chỗ cho cô ta sống sao?
Lâm Mặc Nhi là ảnh hậu Berlin, trải qua đủ loại thăng trầm trong giới này, không mấy người có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã khi là diễn viên chính mà lại không so được với diễn viên phụ.
***
Bộ trang phục cuối cùng của Nghiên Thời Thất là một bộ cổ trang màu vàng nhạt, sau khi chụp xong, cô liền ôm đuôi váy về phòng thay trang phục.
Còn có vài nam diễn viên chưa chụp thử trang phục, thời gian rất gấp nên việc sắp xếp cho cô diễn thử cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.
Cô thay lại quần áo của mình, giao trang phục cho nhân viên đoàn phim xong liền rời khỏi phòng thay đồ.

Vừa ngước mắt lên cô liền nhìn thấy Thành Nghiệp Nam đứng dựa vào lan can đối diện, sắc mặt âm u….
 
Back
Top Bottom