Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 1985



CHƯƠNG 1985: ĐÊM KHUYA GẶP NGƯỜI ĐẸP

Thời gian như thoi đưa, chớm đầu tháng tư, cây cối đâm chồi nảy lộc.

Nửa tháng trôi qua, chiều nay Hàn Vân An lên máy bay quay về nên Kiều Kình có tâm đi đến cửa hàng hoa từ sáng sớm, định mang hoa tới sân bay đón cô.

Nhưng mọi việc luôn rất trùng hợp, ngay lúc mười giờ sáng, một tòa soạn báo nào đó đột nhiên đăng một tin lá cải.

Tiêu đề quả có sức bùng nổ, phủ sóng khắp tất cả các mặt báo, hơn nữa còn kèm theo một tấm ảnh chụp trộm tương đối mờ nhòe.

Bùng nổ: Công tử nhà họ Kiều đêm khuya gặp người đẹp, nghi chuyện tốt đã tới gần.

Tòa soạn báo bản địa này của Lệ Thành, bình thường vẫn hay giật tít để thu hút sự chú ý của dư luận.

Báo chí một khi đã đăng tin liền nhanh chóng thu hút được sự chú ý của không ít người.

Chuyện tình cảm của công tử nhà giàu từ trước đến nay luôn bị người ta bàn tán xôn хао.

Không chỉ như vậy, tòa soạn báo còn cập nhật đồng bộ tin tức nóng hổi này trên tài khoản Weibo chính thức của mình.

Khi nhận được tin tức này, Kiều Kình đang chọn quần áo trong phòng thay đồ.

Trong điện thoại, trợ lý dè dặt thăm dò: "Tổng Giám đốc Kiều, gần đây anh có gặp người đẹp nào lúc nửa đêm không?"

Không trách tại sao trợ lý lại hỏi như vậy.

Dù sao tin tức mà báo chí đăng cũng chỉ viết công tử nhà họ Kiều, nhưng nhà họ Kiều có tận hai cậu công tử, hơn nữa hình chụp rất mơ hồ, thật sự khó có thể xác định rốt cuộc có phải Kiều Kình hay không.

Nghe vậy, Kiều Kình hơi nghiêng đầu giữ điện thoại trên bả vai, sửa sang lại cổ áo sơ mi, khiển trách cậu ta: "Tôi lấy đâu ra thời gian mà gặp người đẹp lúc đêm khuya chứ?"

Trong nháy mắt trợ lý thở dài nhẹ nhõm: "Thật may quá, vậy nhất định không phải anh, xem ra... nhà cậu hai Kiều sắp loạn rồi!"

Kiều Kình dừng động tác trong tay lại: "Có ý gì vậy? Cậu ta làm sao?"

Người trợ lý nhiều chuyện liền kể lại tin tức cho Kiều Kình, cuối cùng còn than một câu: "Tổng Giám đốc Kiều, nếu không phải anh thì chúng tôi không cần phải khởi động bộ phận xử lí khủng hoảng phải không?"

Lúc này, Kiều Kình càng nghe càng cảm thấy có gì sai sai!

Với sự hiểu biết của anh ta về Kiều Mục, tên kia chấp nhất với Lăng Tử Hoan bao nhiêu, mọi người đều biết cả.

Nhiều năm như vậy, vì để chờ Lăng Tử Hoan trưởng thành, tốt nghiệp, Kiều Mục sống như một hòa thượng, bây giờ ôm được mỹ nhân về, sao cậu ta có thể chạy ra ngoài lêu lổng đây?

Kiều Kình cẩn thận nhớ lại lời nói của trợ lý, sau đó không nói một lời liền cúp điện thoại, nhanh chóng đăng nhập Weibo.

Khi anh ta nhìn thấy tin tức gây xôn xao và bức ảnh mờ nhòe không rõ nét kia, tim liền đập thình thịch.

Mẹ nó!

Đây là mình mà!

Kiều Kình còn chưa kịp xem nội dung hàng chữ bên dưới tin tức, chuông điện thoại đã vang lên.

Người gọi điện là Kiều Mục!

Anh ta hắng giọng, trầm giọng nhận điện thoại: "Chú Hai, sao chú..."

"Kiều Kình, nói thẳng thắn cho em, công tử nhà họ Kiều trên tin tức là anh đúng không?"

Có thể nghe ra lúc này Kiều Mục rất tức giận!

Anh gần như là gầm lên, qua điện thoại còn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Kiều Kình còn chưa kịp đáp lại, Kiều Mục trong điện thoại đã đổi phắt thái độ, dịu dàng giải thích: "Ngoan, tạm thời em đừng nóng giận, tấm ảnh kia vừa nhìn là biết đó là Kiều Kình, sao có thể là anh được! Đừng nóng vội, nghe anh ấy nói sao đã, nếu anh ấy không thừa nhận, chú Hai sẽ đến đánh cho anh ấy một trận!"

Kiều Kình: "..."

Ngay sau đó, trong điện thoại mơ hồ vang lên giọng nói trong trẻo của Lăng Tử Hoan: "Vậy anh bảo chú cả Kiều thừa nhận đi, em sẽ không tức giận nữa!"

Chú cả Kiều?

Kiều Kình cáu kỉnh vuốt trán, cầm điện thoại hỏi: "Chú Hai, có thể dẹp yên tin tức này trước không?"

Quan hệ giữa Kiều thị Entertainment và các tòa soạn báo cũng không phải là hời hợt.

Nếu có được sự hỗ trợ của Kiều Mục thì hẳn là chuyện sẽ được giải quyết một nửa.

Ít nhất trong hôm nay, Kiều Kình không thể mặc kệ để tin tức phát tán được, bởi vì chiều nay An An sẽ quay lại!

Nghe thấy vậy, Kiều Mục hừ lạnh một tiếng, hờ hững hỏi vặn lại: "Có thể nói chuyện khác không, anh định không thừa nhận chuyện tốt mà mình làm sao?"

Kiều Kình không muốn thừa nhận, nhưng để dẹp yên tin tức, anh ta lựa chọn khuất phục: "Là anh!"

"Ngoan, nghe thấy chưa, mấy chuyện tồi tệ như đêm khuya gặp người đẹp này sao có thể là chú Hai được..."

Kiều Kình không kịp nghe hết câu nói sau đó, bởi đầu bên kia đã cúp máy...
 
Người Dấu Yêu
Chương 1986



CHƯƠNG 1986: BIÊN TẬP VIÊN CỦA TÒA SOẠN LÀ DOÃN AN TÁP!

Kiều Kình sững sờ nhìn di động hồi lâu, cực chẳng đã đành phải gọi lại cho Kiều Mục.

Tiếng cười đùa vang lên trong điện thoại, giọng cười lanh lảnh của Lăng Tử Hoan nghe rất chói tai.

Kiều Kình nghiêng người tựa lên tủ quần áo, thở dài: "Chú Hai, khi nào bản tin mới được gỡ xuống?"

Kiều Mục nhỏ nhẹ dỗ dành cô gái trong lòng mình, lát sau mới cất giọng hỏi ngược lại, "Sốt sắng gỡ bài như thế này không giống phong cách của anh chút nào! Trước kia anh đều lơ đẹp những tin tức kiểu này, sao giờ lại quan tâm thế?"

Kiều Kình khó mở lời, im lặng giây lát, cực chẳng đã đành nói thật, "Đó là tin giả, thêu dệt mà ra thôi, anh không muốn An An hiểu lầm."

An An?

Kiều Mục suy nghĩ một lúc mới đoán ra người anh ta nhắc đến có lẽ là Hàn Vân An.

Anh bật cười, cố ý trêu: "Anh nghiêm túc đấy à?"

Kiều Kình đau hết cả đầu, đưa tay day mạnh trán, "Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, mau gỡ tin xuống giúp anh đi."

Anh ta nói xong rồi cũng cúp máy luôn!

Bị Kiều Mục trêu chọc, Kiều Kình thấy mặt mình nóng ran.

Anh ta chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ: Sớm biết có hôm nay, ngày xưa sao còn vậy!

Tin tức đến quá đột ngột làm Kiều Kình mất hết hứng thú chọn quần áo.

Anh ta rảo bước ra khỏi phòng thay đồ, ngồi trong phòng khách bắt đầu lướt di động.

Tấm ảnh kia chắc là bị chụp lén lúc anh ta cùng đám anh em đến hộp đêm uống rượu mấy hôm trước.

Hôm ấy anh ta đang buồn bực nên uống hơi nhiều, khi đi ra ngoài bước chân còn hơi lảo đảo, nhớ mang máng có bạn gái của người nào đó đã tiện tay đỡ lấy anh ta.

Hành động rất bình thường nhưng lại bị báo chí chụp lại thêu dệt nên chuyện.

Vốn dĩ Kiều Kình có thể cười khẩy rồi cho qua không bận tâm đ ến, nhưng vì đã có "tiền án tiền sự" trước đây, anh ta không muốn để Hàn Vân An nhìn thấy.

Anh ta phải điều tra xem phóng viên nào nấp sau lưng rình mò mình!

Chưa đầy mười phút sau, bản tin đã được gỡ bỏ.

Kiều Mục gửi tin nhắn báo cho anh ta biết thông tin về tòa soạn đã đưa tin và phóng viên chụp trộm, kể cả danh sách biên tập viên và nhân viên hậu kỳ.

Kiều Kình đỡ căng thẳng hơn hẳn, cứ tưởng đây chỉ là báo cáo điều tra đơn giản, không ngờ lại nhìn thấy cái tên quen thuộc xuất hiện trong danh sách này.

Biên tập viên: Doãn An Táp!

Đọc đến đây, ánh mắt Kiều Kình lóe lên một tia sắc lạnh, ngón cái anh ta m*n tr*n màn hình, vẻ mặt rất nham hiểm.

Thảo nào tin tức này được đăng lên đường đột như thế, hóa ra có người đứng sau giở trò.

Doãn An Táp, cô thật không biết dừng lại đúng lúc!

Chiều hôm đó, Kiều Kình có mặt tại sân bay lúc ba giờ, anh ta mặc áo sơ mi và quân âu mà Hàn Vân An mua cho mình, cầm một bó hoa cát cánh màu trắng hồng trong tay.

Chuyến bay của Hàn Vân An hạ cánh lúc ba rưỡi, Kiều Kình còn đeo kính râm, cầm bó hoa đứng ngay ở lối ra dành cho hành khách đợi cô.

Nửa tiếng sau, Kiều Kình với dáng cao chân dài nhanh chóng nhìn thấy một nhóm nam nữ đang đi từ bên trong ra giữa dòng người đông đúc.

Người đàn ông mặc âu phục đi giày da, còn người phụ nữ rất thanh lịch tao nhã.

Hàn Vân An mặc áo khoác kaki dáng dài màu be đi chính giữa.

Dù đi giữa đám đông, cô vẫn là người nổi bật nhất.

Rất nhanh đã có người trong nhóm tiếp đón nhìn thấy Kiều Kình.

Họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi nói với Hàn Vân An: "Tổng Giám đốc Hàn, anh Kiều đến rồi!"

Hàn Vân An đương nhiên cũng nhìn thấy Kiều Kình, cô hờ hững thu ánh mắt về, nói với đồng nghiệp bên cạnh mình: "Mọi người về trước đi, chỉnh sửa xong bản kế hoạch cuối cùng, ngày mai chúng ta họp lại lần nữa!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 1987



CHƯƠNG 1987: CHỊ ĐỌC ĐƯỢC TIN VỀ KIỀU KÌNH CHƯA?

Sau khi các đồng nghiệp về trước, Hàn Vân An đi về phía Kiều Kinh trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người.

Đôi nam nữ chững chạc lại xinh đẹp tuấn tú, chỉ đứng chung với nhau thôi cũng đã thấy đẹp mắt.

Kiều Kình đưa bó hoa cho cô, tháo kính râm xuống, "Có mệt không?"

Hàn Vân An đón lấy bó hoa, nhẹ nhàng lắc đầu, tay nghịch cánh hoa, "Không mệt, quen rồi."

Giữa sân bay ồn ào, ánh mắt sắc bén của Kiều Kình dừng lại trên khuôn mặt cô.

Hình như... cô không hề biết chuyện tin tức lúc sáng.

Ít ra theo như anh ta quan sát được, Hàn Vân An không có bất cứ sự khác thường nào.

Kiều Kình thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô rồi cùng nhau ra khỏi sân bay.

Khoảng nửa tiếng sau, Kiều Kình lái xe đến khu chung cư của Hàn Vân An.

Sau khi xuống xe, Hàn Vân An nhìn Kiều Kình cầm lấy túi giấy từ cốp sau xe ra, thấy hơi khó hiểu, "Anh cầm gì đó?"

Kiều Kình thản nhiên đáp, "Quần áo lần trước em mua cho tôi ở Đế Kinh, quên đem về nhà, để tạm chỗ em trước."

Nói đoạn, anh ta lấy hộp trang sức từ trong túi ra đưa cho cô, "Đây là trang sức tặng em, tôi mang qua cho em luôn một thể."

Hàn Vân An không đưa tay đón ngay mà nhìn Kiều Kình với vẻ thích thú, cảm thấy buồn cười.

Túi đựng những bộ quần áo kia rõ ràng đã bị mở ra từ trước, hoàn toàn mâu thuẫn với câu ngụy biện của anh ta.

Hàn Vân An không vạch trần chút mưu mẹo nhỏ này, nhận lấy hộp trang sức rồi cùng nhau lên tầng.

Hôm nay Kiều Kình làm gì cũng cẩn thận dè dặt, cô đương nhiên cảm nhận được!

Nhưng người phụ nữ thông minh như Hàn Vân An sẽ không lên tiếng chất vấn.

Thật ra trước khi lên máy bay cô đã đọc được tin tức bên lề của Kiều Kình rồi.

Về đến nhà, Hàn Vân An cởi áo khoác vắt lên tay vịn sô pha, vừa ngồi xuống, di động trong túi áo khoác của cô đã đổ chuông.

Cô lấy ra xem, là Hàn Vân Đình gọi đến.

Cô không chần chừ, bắt máy lập tức cười hỏi: "Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho chị thế?"

Hàn Vân Đình do dự trong thoáng chốc rồi đi thẳng vào vấn đề, "Chị đọc được tin về Kiều Kình chưa?"

Kiều Kình đang định treo đồ của mình vào tủ quần áo chợt khựng lại.

Anh ta đứng rất gần Hàn Vân An, nghe loáng thoáng tên của mình phát ra từ loa điện thoại.

Nghe hỏi, Hàn Vân An liếc nhìn Kiều Kình, từ tốn đáp: "Ừm, thấy rồi."

"Vậy chị nghĩ thế nào? Vẫn định tiếp tục với anh ta à?" Khi hỏi câu này, giọng Hàn Vân Đình đã tỏ ra rất khó chịu.

Theo anh thấy, Kiều Kình hoàn toàn không xứng với con gái cả của nhà họ Hàn!

Anh ta chịu an phận thủ thường thì cũng tạm chấp nhận được, thế nhưng lại nhân lúc chị Cả đi công tác mà chạy đi hẹn hò với phụ nữ thì không có tư cách có được Hàn Vân An.

Nghe thấy giọng điệu bất bình của Hàn Vân Đình, Hàn Vân An bỗng nhiên bật cười, "Em sao vậy? Chút chuyện nhỏ thế này cũng đáng để giận sao? Em đừng lo, chị tự cân đối được, hôm nay chị mới về Lệ Thành, nếu rảnh rỗi thì tối đến ăn cơm với chị đi!"

Hàn Vân Đình ở đầu dây bên kia thoáng do dự, nghiêm giọng nhận lời, "Ăn cơm thì được, nhưng đừng dẫn anh ta theo."

Hàn Vân An hơi khó xử, nhưng lại không muốn làm em trai mình thất vọng, đành xoa dịu: "Em đặt nhà hàng trước đi, đặt xong rồi báo chị biết."

Kết thúc cuộc gọi, Hàn Vân An đặt di động lên bàn, vừa quay sang liền thấy Kiều Kình vẫn đứng yên tại chỗ, "Anh làm gì vậy? Sao không ngồi xuống?"

Kiều Kình mím chặt môi, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bản tin lúc sáng, tôi có thể giải thích!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 1988



CHƯƠNG 1988: CẬU TA MUỐN KỂ TỘI TÔI VỚI EM!

Trước lời nói cứng nhắc của Kiều Kình, Hàn Vân An giơ tay cắt ngang anh ta, "Không sao, anh không cần phải giải thích với tôi."

Cô không có vẻ khó chịu, nhưng thái độ rất điềm tĩnh lại càng khiến Kiều Kình thấy căng thẳng hơn.

Anh ta tiến đến, khom gối ngồi xổm giữa sô pha và bàn trà, kéo ngón tay Hàn Vân An, vừa x** n*n vừa nói: "Đó là tin lá cải thôi, tối hôm đó tôi chỉ đi uống rượu cùng đám anh em, lúc ra ngoài không đứng vững, cô gái kia tiện tay đỡ tôi, chỉ vậy thôi."

Kiều Kình mặc kệ Hàn Vân An từ chối, kể lại ngắn gọn rõ ràng sự việc xảy ra đêm hôm đó.

Anh ta cảm nhận được thái độ thờ ơ của cô, thậm chí... cô không buồn thể hiện chút cảm xúc tức giận nào.

Cô càng như vậy, Kiều Kình càng cảm thấy không nắm bắt được cô.

Hàn Vân An thở dài, nghiêng đầu nhìn Kiều Kình đang căng thẳng ra mặt, chợt nở nụ cười: "Anh thật sự không cần phải giải thích, nếu đã là tin bịa đặt thì cứ xử lí rõ ràng là được rồi."

Vậy sao?

Lẽ nào cô không nên cầm di động tức giận chỉ vào ảnh chụp, lớn tiếng chất vấn mình ư?

Nhưng cô lại nói thật nhẹ nhàng, bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Kiều Kình nắm chặt ngón tay Hàn Vân An, có những lời đã lên đến bên môi, suýt thốt ra khỏi miệng, nhưng lí trí vẫn đánh bại ý định gây sự vô cớ này. Không muốn hai người nảy sinh khoảng cách, Kiều Kình đành nuốt câu nói kia trở vào trong.

Sau đó, họ ngồi im lặng trong căn hộ, lúc thì trò chuyện đôi câu, lúc lại bận rộn với chuyện của riêng mình.

Kiều Kình không còn tâm trạng làm gì khác, nhận được điện thoại của trợ lý cũng chỉ lơ đễnh trả lời.

Bây giờ anh ta chỉ muốn biết, trong lòng Hàn Vân An rốt cuộc có mình hay không!

Thời gian trôi qua nhanh, hơn một tiếng sau, Kiều Kình nhìn Hàn Vân An đang pha trà hoa, mím môi hỏi: "Buổi tối định ăn cơm với Vân Đình à?"

Hàn Vân An thả vài cánh hoa khô vào ấm trà, sẵn tiện gật đầu, "Ừm, Vân Đình nói có chút chuyện muốn bàn riêng với tôi, chắc gần đây cậu ấy lại gặp khó khăn gì rồi!"

Kiều Kinh nghe qua là đã biết đây chỉ là cái cớ.

Quan hệ của anh ta và Hàn Vân Đình không thân thiết cũng không xa lạ, cùng lắm cũng chỉ coi như có quen biết.

Kiều Kinh cười khẩy, "Tôi thấy cậu ta muốn kể tội tôi với em thì có!"

Hàn Vân An nhướng mày liếc nhìn anh ta, mỉm cười không đáp, "Nếu anh ngay thẳng, dù cậu ấy muốn kể tội thì cũng chẳng tìm ra được lí do!"

Kiều Kình không đáp lại.

Anh ta không định cản trở bữa tối của hai chị em họ, đúng lúc chuyện về tin tức kia cũng cần phải giải quyết.

Thế là, hơn năm giờ Kiều Kình bèn chào tạm biệt Hàn Vân An, rảo bước xuống nhà.

Anh ta quay vào xe, nheo mắt lại, mở WeChat, tìm được tin nhắn Kiều Mục gửi cho mình, xem qua địa chỉ tòa soạn trên đó, nhếch môi nở nụ cười lạnh.

Sáu giờ tối, chiếc Bugatti sang trọng chậm rãi dừng lại trước cổng tòa nhà Phổ Hoa, trụ sở tòa soạn.

Kiều Kình xuống xe tựa bên cạnh cửa, châm một điếu thuốc, nhìn về lối ra vào của tòa nhà, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Chưa đầy ba phút sau, một người đàn ông trung niên bụng tròn ung ủng vội vàng chạy từ bên trong ra.

Anh ta đứng trước cửa dáo dác nhìn quanh, khi thấy Kiều Kình lập tức nở nụ cười nịnh nọt, "Tổng Giám đốc Kiều, xin lỗi, đã để anh đợi lâu!"

Người này là Tổng Biên tập của tòa soạn.

Anh ta chạy lên trước, chìa tay về phía Kiều Kình, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt.

Nhìn qua là biết đây là một kẻ khôn lỏi!
 
Người Dấu Yêu
Chương 1989



CHƯƠNG 1989: DOÃN AN TÁP HAM HƯ VINH

Kiều Kình thảnh thơi tựa bên cửa xe, kẹp điếu thuốc trong tay rồi nhả khỏi, cố ý ngó lơ bàn tay đang chìa ra kia.

Sau khi rít vài hơi thuốc, Kiều Kình cậy vào lợi thế chiều cao, nheo mắt nhìn Tổng Biên tập, "Chuyện tôi nói, anh suy nghĩ thế nào?"

Nụ cười của Tổng Biên tập hơi héo đi, anh ta ra vẻ khó xử, "Tổng Giám đốc Kiều, chuyện này đúng là trách nhiệm của tòa soạn chúng tôi. Nhưng... từ khi thành lập tòa soạn đến nay, chúng tôi chưa từng có tiền lệ sa thải nhân viên. Anh cũng biết đấy, họ đều là nhân viên bình thường, dù có làm sai cũng chỉ nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, nếu sa thải họ... sẽ không còn ai dám đảm nhận vị trí biên tập của tòa soạn nữa!"

Kiều Kình ung dung rít một hơi thuốc, liếc nhìn Tổng Biên tập, "Vậy ý của anh là bản tin hôm nay là do anh bảo họ lên bài?"

Tổng Biên tập nín thở, giật mình nhận ra mình đã lỡ lời.

Anh ta hốt hoảng lắc đầu xua tay, "Tổng Giám đốc Kiều, oan cho tôi quá! Nếu tôi biết tin họ đăng hôm nay liên quan đến nhà họ Kiều thì tôi đã ngăn cản họ ngay rồi."

Tổng Biên tập tìm cách lấp li3m hòng qua mặt Kiều Kình.

Kiều Kình mất kiên nhẫn búng đầu lọc thuốc đi, đứng thẳng người thở dài nói, "Đừng nói anh nghĩ tôi đến tìm anh để thương lượng đấy nhé? Tổng Biên tập Phó, rốt cuộc anh muốn tòa soạn tiếp tục được sống hay muốn giữ lại vài nhân viên quèn, anh nên cân nhắc thiệt hơn suy nghĩ cho kỹ càng. Tối nay mà không nhận được câu trả lời của anh, ngày mai Tập đoàn Kiều thị sẽ khởi động dự án thu mua. Anh biết đấy, nhà họ Kiều xưa nay rất hứng thú với lĩnh vực truyền thông."

Dứt lời, Kiều Kình xoay người mở cửa xe.

Tổng Biên tập còn đang đắm chìm trong phiền não, đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe mới sực tỉnh.

Hỏng rồi!

Xem ra lần này đụng đến giới hạn của Kiều Kình rồi.

Tổng Biên tập hối hận muốn đuổi theo, nhưng trong nháy mắt chiếc Bugatti đã phóng vụt đi, hòa vào dòng xe, mất hút giữa đường phố thênh thang.

Phải làm sao đây!

Trước đây tòa soạn từng đưa tin về chuyện tình cảm của Kiều Kình không chỉ một lần, song anh ta vốn không để ý đến.

Chính vì vậy lần này họ mới nhắm vào Kiều Kình.

Cũng tại gần đây Lệ Thành và cả giới giải trí gần như chẳng có tin gì hay ho để thu hút sự chú ý của dư luận, do đó họ mới đánh liều tự biên tự diễn ra vụ chụp trộm này, cả cô gái đỡ Kiều Kình kia cũng bị mua chuộc từ trước.

Tổng Biên tập đứng trước tòa cao ốc, không khỏi đấm ngực giậm chân.

Giờ thì hay rồi, bản tin còn chưa gây được chú ý, nhóm biên tập của tòa soạn đã gặp tai ương rồi.

Vì an nguy của tòa soạn, xem ra đành phải hy sinh họ thôi!

Ai bảo chốn công sở tàn khốc đến thế!

Suy đi tính lại, lúc nào cũng cần có người trở thành vật hy sinh!

***

Bảy rưỡi tối, Doãn An Táp tan làm về nhà như thường lệ.

Sau khi quay về Lệ Thành, cô ta một lần nữa dọn vào sống trong căn hộ mà Kiều Kình tặng mình.

Khu chung cư nằm ở vị trí đắt đỏ mang lại cho cô ta cảm giác thỏa mãn rất lớn.

Đặc biệt là sự ngưỡng mộ ghen tị của các đồng nghiệp khi biết nơi cô ta sống làm cho lòng hư vinh của cô ta gần như nổ tung.

Song... vì đây là căn hộ cao cấp nên các khoản chi phí quản lý thường ngày cao hơn căn hộ thông thường gấp hơn ba lần.

Doãn An Táp mất hơn nửa tháng lương để chi trả phí quản lý căn hộ, nhưng cô ta vẫn rất vui vẻ.

Màn đêm buông xuống, cô ta đeo túi xách hàng hiệu ra khỏi tàu điện ngầm, đi qua khu thương mại tấp nập, đến gần tòa nhà chung cư, thấp thoáng nhìn thấy một dáng người quen thuộc dưới ánh đèn sắc vàng.

Doãn An Táp thẫn thờ trong giây lát rồi lắc đầu tự giễu.

Kiều Kình sao còn có thể đến tìm cô ta!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back