Ngôn Tình Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2240


<b>CHƯƠNG 2240: DÙ KẾT QUẢ THẾ NÀO CŨNG KHÔNG SAO!</b>

Nghiên Thời Thất thành thật gật đầu, "Lúc ăn cơm nhìn chị không được vui. Hơn nữa trước khi chị và anh Cả xuống tầng chắc vừa mới khóc xong nhỉ, hai anh chị... cãi nhau à?"

Nghiên Thời Thất quan sát tỉ mỉ đưa ra lời giải thích, Tô Uyển Đông vội phủ nhận ngay, "Không, không cãi nhau."

Chị hơi ngập ngừng, nhìn ánh mắt đầy quan tâm của Nghiên Thời Thất dành cho mình, cắn khóe môi, "Tiểu Thất, em nói... tỉ lệ chính xác của que thử thai có cao không?"

Que thử thai?!

Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ, đoán ra khả năng nào đó, cô vui mừng dừng bước, "Chị Cả, chị dùng que thử thai rồi sao?"

Nếu không có dấu hiệu mang thai, sao lại dùng thứ đó?!

Tô Uyển Đông gật đầu, "Ừm, chị đã thử b* q**, đều hai vạch."

"Thật ư?" Nghiên Thời Thất lập tức chúc mừng, "Chúc mừng chị, nhưng đây là chuyện tốt mà, sao chị lại rầu rĩ không vui?"

Tô Uyển Đông như bị lây sự vui mừng của cô, thả lỏng tâm trạng, thấp thỏm thở dài: "Chị sợ mừng hụt, muốn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng lại sợ kết quả khiến chị thất vọng."

Đến tuổi của chị, mang thai không phải chỉ là chuyện nói miệng rồi thôi.

Nếu phát hiện không có thai thì sẽ là cú sốc lớn với chị và Lăng Vạn Hình.

Nghiên Thời Thất nhìn Tô Uyển Đông không chớp mắt, nhanh chóng hiểu được nỗi lo lắng trong lòng chị.

"Chị Cả, theo em biết thì xác suất một que thử thai cho kết quả sai là khá lớn, nhưng b* q** thử thai đều cho kết quả sai là chuyện không thể nào!"

Nghiên Thời Thất giữ cánh tay chị, nhẹ nhàng vuốt v e.

Thấy ánh mắt Tô Uyển Đông vui tươi trở lại, Nghiên Thời Thất mới nói tiếp, "Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, dù kết quả thế nào, em tin rằng anh Cả cũng sẽ cùng chị đối mặt. Nếu chị tin tưởng em, chi bằng buổi chiều em đi cùng anh chị đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa. Viện trưởng Triệu là người quen rồi, để bà ấy đích thân kiểm tra cho chị, dù sao vẫn tốt hơn để chị lo sợ một mình."

Được Nghiên Thời Thất an ủi, Tô Uyển Đông dần bình tâm lại.

Chị cảm kích nhìn Nghiên Thời Thát, lại áy náy cười nói: "Liệu có làm phiền em không, chị nghe nói gần đây chú Tư rất bận, nếu hai em có việc thì..."

"Không phiền đâu ạ, anh ấy bận việc của anh ấy, vả lại buổi chiều em cũng phải đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hoa lấy ít tài liệu, tiện đường thôi!"

Nghiên Thời Thất tâm tư chu đáo, mỗi một câu đều làm cho Tô Uyển Đông cảm nhận được sự săn sóc và ấm áp.

Chuyện mang thai với chị mà nói là lần đầu tiên trong đời, vì mong đợi đã lâu, nên khi kỳ tích xuất hiện tất nhiên không khỏi hoài nghi chính mình.

Tô Uyển Đông nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Nghiên Thời Thất, gật đầu, "Được, vậy chúng ta cùng qua đó."

Ba giờ chiều, hai chiếc xe lần lượt xuất phát từ biệt thự nhà họ Lăng đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa.

Trên xe, hai tay Tô Uyển Đông không ngừng nắm lại rồi buông ra, khóe môi mím nhẹ, mắt đầy căng thẳng.

Lăng Vạn Hình quan sát một lúc bèn đưa tay qua nắm tay chị, "Uyển Đông, dù kết quả thế nào cũng không sao!"

Tô Uyển Đông gượng cười, sự thấp thỏm và mong đợi trong lòng làm cho chị không thể giữ được bình tĩnh.

Xe đi vào đường cao tốc, Tô Uyển Đông từ từ nhắm mắt lại, ngả đầu lên vai Lăng Vạn Hình, chị đang cầu nguyện, mong giấc mơ sẽ thành hiện thực!

Nửa tiếng sau, tại Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa.

Một lần nữa đến nơi này, Tô Uyển Đông bước xuống xe nhìn tòa nhà bệnh viện, tâm trạng khác hẳn với lần trước.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2241


<b>CHƯƠNG 2241: TỔNG GIÁM ĐỐC, TÔI MUỐN XIN NGHỈ PHÉP</b>

"Chị dâu, chúng ta vào thôi!"

Nghiên Thời Thất xuống xe đi đến bên cạnh Tô Uyển Đông, nụ cười tươi rói trên môi cô xua tan nỗi lo lắng trong lòng Tô Uyển Đông.

Chị dịu dàng gật đầu, liếc nhìn Lăng Vạn Hình rồi cả ba người bước vào cửa.

Trong chiếc xe Lincoln, Tần Bách Duật nhìn theo bóng dáng của bọn họ, ngồi ở ghế sau châm một điếu thuốc.

Lúc này, tài xế kiêm trợ lý Trác Hàn nhân cơ hội quay đầu lại, thoáng suy nghĩ rồi cười gượng: "Tổng Giám đốc Tần, tôi muốn xin nghỉ phép!"

Tần Bách Duật hạ cửa kính xe xuống một nửa, nhả khói rồi quay đầu lại trong màn khói trắng mờ ảo: "Chuyện gì?"

"Tôi phải cùng Y Huyền về quê một chuyến, cần nghỉ ba ngày."

Trác Hàn dè dặt quan sát vẻ mặt của Tần Bách Duật, sợ anh không duyệt nghỉ phép cho mình nên nói thêm: "Hì hì, lần này cha mẹ hai bên gặp nhau, tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho họ!"

Tần Bách Duật nheo mắt: "Định bao giờ thì đăng ký?"

Khóe miệng Trác Hàn không kiềm chế được mà cong lên, mặt mày hớn hở nói: "Chỉ cần anh cho tôi nghỉ, lần này về quê tôi sẽ cố gắng mang giấy đăng ký quay lại!"

Trác Hàn và Lục Y Huyền đã ở bên nhau hơn một năm rồi, bất kể là tính cách hay thói quen thì sau một khoảng thời gian, hai người đã hoàn toàn quen và hiểu nhau.

Khó khăn lắm mới gặp được người yêu phù hợp, Trác Hàn cũng rất mong chờ vào cuộc sống sau khi kết hôn của họ.

Lúc này, Tần Bách Duật mới cắn điếu thuốc rít một hơi, nhìn Trác Hàn chằm chằm, trầm giọng nói: "Tôi cho cậu nghỉ bảy ngày. Nếu lấy được giấy chứng nhận kết hôn, tôi sẽ cho cậu nghỉ cưới thêm một tháng."

Trác Hàn vô cùng ngạc nhiên, vui mừng nhướng mày: "Cảm ơn Tổng Giám đốc!"

Tần Bách Duật nhếch môi nhìn vẻ mặt đầy kích động của Trác Hàn, lại hỏi: "Lần này định đưa ba mẹ cùng về quê cô ấy à?"

"Vâng, để bày tỏ thành ý, ba mẹ tôi cũng quyết định đi cùng!"

Tần Bách Duật hiểu ý gật đầu, thò tay ra ngoài cửa sổ vẩy tàn thuốc: "Buổi chiều đến công ty làm báo cáo. Tiền thưởng cuối năm của cậu bắt đầu từ năm nay sẽ tăng thêm ba phần trăm."

Trác Hàn cảm động đến rơi nước mắt xoa xoa tay: "Tổng Giám đốc, như vậy... cũng được sao?"

Tần Bách Duật không nói gì, chỉ hờ hững liếc nhìn anh ta.

Thấy vậy, Trác Hàn lập tức nịnh nọt gật đầu: "Được, được, quá được! Cảm ơn Tổng Giám đốc!"

Ba phần trăm, tức là con số hàng triệu!

Trác Hàn ngồi thẳng lưng, nhìn trộm khuôn mặt lạnh lùng của Tần Bách Duật qua kính chiếu hậu.

Đời này anh ta đúng là đã đi theo đúng người, cậu Tư của anh ta đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng tiêu chuẩn mà!

Sau này không phải lo lắng về việc nuôi dạy con cái rồi!

***

Trên tầng, bên ngoài phòng khám thai, Lăng Vạn Hình đứng ở ngoài cửa đi qua đi lại. Vừa rồi trước khi khám thai, anh vốn định vào cùng nhưng Uyển Đông nhất quyết muốn anh đợi ở bên ngoài.

Cũng không biết tình hình bên trong thế nào rồi, đã vào mười phút mà vẫn không có động tĩnh gì cả!

Lăng Vạn Hình không chịu nổi sự sốt ruột trong lòng, thỉnh thoảng lại sáp đến trước, dán người lên cửa phòng nghe trộm.

Nhưng phòng này cách âm này quá tốt, anh nghiêng tai lắng nghe suốt một lúc lâu mà chả nghe thấy gì!

Lại vài phút trôi qua, ngay khi sự kiên nhẫn của Lăng Vạn Hình đã cạn kiệt, cửa phòng khám thai được mở ra, anh không phản ứng kịp nên đổ nhào về phía trước.

Người mở cửa là Viện trưởng Triệu.

Rõ ràng bà cũng không ngờ Lăng Vạn Hình lại nghe trộm qua cánh cửa, thấy anh loạng choạng thì sợ hết hồn, sau khi trấn tĩnh lại, bà mới cười đùa: "Anh Lăng, có lẽ nền nhà chỗ chúng tôi hơi trơn, anh cẩn thận chút!"

Lăng Vạn Hình nắm chặt bàn tay để lên môi ho khụ một tiếng, giả vờ hùa theo: "Ừm, đúng là hơi trơn."

Nghe tiềng, nụ cười trên khóe miệng của Viện trưởng Triệu càng sâu hơn, nhưng không vạch trần anh!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2242


<b>CHƯƠNG 2242: ANH HÌNH, EM MANG THAI ĐÔI RỒI!</b>

Lăng Vạn Hình nhìn vào bên trong theo khe cửa rồi nhìn Viện trưởng Triệu: "Viện trưởng, kết quả thế nào rồi?"

Viện trưởng Triệu cười nhạt: "Chuyện này... để bà Lăng tự thông báo cho anh đi!"

Xong rồi!

Trái tim của Lăng Vạn Hình lập tức rơi xuống đáy!

Nếu có thai, viện trưởng nhất định sẽ nói thẳng!

Lăng Vạn Hình cảm thấy trái tim mình như rơi từ trên tầng mây xuống địa ngục.

Mặc dù rất thất vọng nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc và thu lại mọi biểu cảm thất vọng, giả vờ bình tĩnh chờ đợi Tô Uyển Đông.

Vài giây sau, Nghiên Thời Thất và Tô Uyển Đông sóng vai bước ra.

Lăng Vạn Hình nhìn hai người chằm chằm, cố gắng đọc ra một số manh mối từ biểu hiện của họ. "Uyển Đông!"

Anh bước tới nắm lấy tay Tô Uyển Đông, lập tức nhận thấy đầu ngón tay của vợ mình hơi lạnh.

Lúc này, Lăng Vạn Hình càng tin chắc vào suy đoán của mình.

Xem ra, đúng là mừng hụt rồi!

Anh khẽ thở dài, xoa ngón tay của Tô Uyển Đông: "Không sao, ngày tháng còn dài, sau này vẫn còn cơ hội!"

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất bình tĩnh nói: "Anh Cả, chị dâu, em xuống dưới trước chờ hai người!"

Không đợi Lăng Vạn Hình đáp lại, Nghiên Thời Thất đã quay người đi về phía thang máy, khóe miệng cô lơ đễnh nở một nụ cười ấm áp.

Thấy Nghiên Thời Thất tránh mặt, Lăng Vạn Hình cũng đã hoàn toàn chấp nhận sự thật mà anh đã đoán trước được: "Chúng ta cũng đi thôi, đừng để chú Tư phải đợi lâu!"

Lăng Vạn Hình nói xong định đưa Tô Uyển Đông đi, nhưng mới đi được một bước, cánh tay anh đã bị chị kéo lại.

Tô Uyển Đông chậm rãi ngẩng đầu, mắt loang loáng nước.

Chị vẫn không nói gì, chỉ mở lòng bàn tay của Lăng Vạn Hình ra, đặt lên đó một tờ giấy siêu âm.

Lăng Vạn Hình liếc nhìn vợ, cầm tờ kiểm tra vào trong tay, sau khi đọc kỹ thì nhìn thấy kết quả siêu âm.

Bên dưới một loạt các thuật ngữ chuyên môn rườm rà có viết rõ một câu: Mang thai trong t* c*ng, thai đôi.

Lăng Vạn Hình ngây người!

Anh không thể hiểu hình ảnh mờ tối kia có ý nghĩa gì, nhưng những gì tờ giấy viết lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của anh!

"Uyển, Uyển Đông? Đây là, đây là..."

Có lẽ là do quá kích động, Lăng Vạn Hình khó nói thành lời.

Anh liên tục nhìn kết quả siêu âm, tai như ù đi.

Mang thai đôi là nghĩa mà anh hiểu đó sao?

Lúc này, Tô Uyển Đông mới hít một hơi thật sâu, trong tiếng cười có nước mắt: "Anh Hình, em mang thai... đôi rồi!"

Lăng Vạn Hình cảm thấy trong đầu mình như có pháo hoa nổ tung, rực rỡ tươi đẹp khiến vành mắt anh cay cay.

Anh mở miệng, hơi thở như nghẹn lại.

Nỗi xúc động do niềm hân hoan mang lại khiến anh cảm thấy trời đất quay cuồng.

Lăng Vạn Hình không ngừng trượt yết hầu, nhìn tờ giấy kiểm tra rồi lại nhìn Tô Uyển Đông: "Thai đôi?"

Tô Uyển Đông gật mạnh đầu: "Là thai đôi, bảy tuần rồi!"

Lăng Vạn Hình không nói nổi thành lời, thay vào đó, anh bước tới bế Tô Uyển Đông lên, đứng yên rồi bắt đầu quay xung quanh: "Uyển Đông, Uyển Đông, tốt quá rồi, em tuyệt quá, chúng ta có một cặp song sinh rồi!"

Ước mơ bấy lâu nay của anh cuối cùng đã trở thành sự thật, cho dù giờ phút này vẫn đang ở trong hành lang bệnh viện, anh vẫn muốn ôm chặt vợ mình vào lòng mà không hề kiêng dè! Thai đôi, xác suất rất nhỏ, vậy mà anh lại làm được!

Tô Uyển Đông được Lăng Vạn Hình ôm và nhấc lên khỏi mặt đất, kêu lên một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ anh, tiếng cười giòn tan cũng tràn ra khỏi khóe môi.

Ở đằng xa, Viện trưởng Triệu đang cầm túi tài liệu đi tới cũng bất giác mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này.

Đây có lẽ là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho cặp đôi này!

Thai đôi, có thể gặp nhưng không thể cầu!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2243


<b>CHƯƠNG 2243: LÊN ĐƯỜNG ĐẾN BẾN PHÀ NGỘ THẤT</b>

Thời gian như nước, trong nháy mắt đã qua nửa tháng.

Thông báo trở lại sau khi sinh của Nghiên Thời Thất lại làm bùng nổ các tạp chí lớn.

Lần này, hợp đồng đại diện đầu tiên của cô sau khi trở lại là bến phà Ngộ Thất ở núi Bình Túc.

Trong hai năm qua, khu thắng cảnh bến phà Ngộ Thất trở nên nổi tiếng nên ngày càng có nhiều khách du lịch đổ về đây.

Đặc biệt là truyền thuyết tình yêu về bến phà Ngộ Thất, đó cũng là thánh địa cho vô số cặp đôi muốn check in.

Hôm nay, ngày 30 tháng 4, một chiếc ô tô sang trọng đánh lái vào đường băng tại sân bay quốc tế Lệ Thành.

Trước máy bay tư nhân của nhà họ Tần trên đường băng, vệ sĩ và phi hành đoàn đã chờ sẵn.

Hôm nay, các anh em của năm gia tộc lớn dự định sẽ cùng nhau đến bến phà Ngộ Thất ở Bình Túc để "chiêm ngưỡng" nơi bắt đầu tình yêu giữa chú Tư và em dâu.

Ngoại trừ Lãnh Thư Đồng, những người khác chưa từng tới đây.

Mặc dù đã xem đoạn phim quảng cáo do Bất động sản Tần Thị phát hành, họ vẫn muốn đích thân đi cảm nhận xem ngôi đền tình nhân ở đó linh nghiệm như thế nào.

Lúc này, Nghiên Thời Thất tay trái dắt Mộ Bảo, tay phải đan chặt vào mười ngón tay của anh Tư, ba người bước đi trước mắt mọi người.

Do Tần Mộ Thất còn quá nhỏ nên tạm thời giao cho bảo mẫu chăm sóc.

Đột nhiên, điện thoại trong túi của Nghiên Thời Thất vang lên.

Cô buông tay Mộ Bảo ra, lấy điện thoại ra xem, là Thành Nghiệp Nam.

Khi cuộc gọi được kết nối, Thành Nghiệp Nam vừa phun ra một ngụm khói vừa nói: "Hôm nay các em khởi hành à?"

Nghiên Thời Thất cười và gật đầu: "Vâng, bọn em đã đến sân bay rồi!"

"Được rồi, hôm qua anh đã trao đổi với Giám đốc Kiều và cậu Tư rồi. Đền tình nhân ở bến phà Ngộ Thất được chọn làm điểm quay phim quảng cáo. Hai ngày nữa anh sẽ đến cùng đoàn làm phim, em cứ tranh thủ mấy ngày này điều chỉnh lại trạng thái, hẹn gặp lại ở bến phà Ngộ Thất nhé."

Nghe xong lời dặn dò của Thành Nghiệp Nam, Nghiên Thời Thất đồng ý: "Được rồi, đợi anh đến chúng ta sẽ dượt lại lịch trình."

"Ừm..." Thành Nghiệp Nam đáp một tiếng và nói thêm: "Chơi vui vẻ nhé!"

Sau khi cúp điện thoại, Thành Nghiệp Nam khẽ thở dài, giờ đây có lẽ chuyện tình giữa Thập Thất và cậu Tư chính là kiểu mẫu tình yêu đẹp nhất trong mắt mọi người rồi.

***

Chưa đầy nửa tiếng, tất cả mọi người đã đến sân bay.

Kiều Mục nắm tay Lăng Tử Hoan, Hàn Vân Đình ôm Lãnh Thư Đồng, Mặc Lương Vũ bảo vệ Ưng Phi Phi còn Lăng Vạn Hình giữ Tô Uyển Đông trong lòng.

Bởi vì Ưng Phi Phi và Tô Uyển Đông đang có thai, Tần Bách Duật sắp xếp bác sĩ riêng Lâm Dục đi cùng trong chuyến đi xa lần này.

Trước khi mọi người lên máy bay, Kiều Mục bất ngờ nhận được một cuộc gọi.

Anh đứng gần khoang máy bay, liếc nhìn bãi đậu máy bay với vẻ mặt kì quái: "Chị cũng muốn đi?"

Dứt lời, không biết bên kia đã nói gì, Kiều Mục cong môi: "Được rồi, để em nói với chú Tư một tiếng."

Lúc này, Tần Bách Duật đi từ trong khoang máy bay ra, Kiều Mục tặc lưỡi nói: "Kiều Kình và chị An cũng tới rồi."

Tần Bách Duật lên tiếng trả lời: "Ừm, sáng nay anh ấy gọi cho tôi rồi."

"Cậu đồng ý rồi à?" Kiều Mục nhướng mày hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Thấy vậy, Tần Bách Duật khẽ liếc anh: "Kiều Kình muốn hàn gắn tình cảm với anh, tôi không có lí do gì để không đồng ý!"

Nghe vậy, Kiều Mục ho khụ một tiếng, không nói gì.

Thật ra kể từ khi Kiều Kình và Hàn Vân An kết hôn, tính tình anh ta đã thay đổi rất nhiều, song đây không thể là lí do để họ có thể mỉm cười quên hận thù!

Nhà bác Cả hai năm nay xuống dốc đi rất nhiều, xét cho cùng là do Kiều Viễn Hiền xuống núi mới ngăn chặn được thủ đoạn của họ.

Tần Bách Duật nhìn dáng vẻ hậm hực của Kiều Mục, đặt lòng bàn tay dày ấm lên vai anh: "Có một số việc, chỉ cần mở một mắt nhắm một mắt thì sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."

Kiều Kình có ý định hàn gắn tình anh em của họ, chứng tỏ trong lòng anh ta vẫn còn có tình thân!

Nếu anh em nhà họ Kiều có thể hòa giải thì cũng là một chuyện tốt.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2244


<b>CHƯƠNG 2244: TRANH TRANH CŨNG TỚI ĐÂY SAO?</b>

Hai giờ chiều hôm đó, cả nhóm bắt xe buýt đến bến phà Ngộ Thất ở khu vực núi Bình Túc.

Mộ Bảo mặc một chiếc quần yếm bò và áo sơ mi ca rô, lúc Nghiên Thời Thất dắt cậu bé xuống xe, đôi mắt đen láy của cậu bé ngước lên nhìn cô: "Mẹ ơi, đây là nơi mẹ và ba gặp nhau sao?"

Nghiên Thời Thất xoa đầu Mộ Bảo, ngồi xổm xuống trước mặt con trai, cười giải thích: "Đúng vậy, vào năm mẹ mười tuổi, mẹ đã gặp ba con ở đây, khi đó ba con mười lăm tuổi!"

Mộ Bảo ngơ ngác gật đầu, quay đầu nhìn Tần Bách Duật, giọng nói trong trẻo: "Hóa ra ba mẹ yêu sớm sao?"

Nghiên Thời Thất: "..."

Còn Tần Bách Duật đang chầm chậm bước tới thì rủ mắt nhìn Mộ Bảo, dịu dàng nói: "Là lâu ngày sinh tình!"

Mắt Mộ Bảo lóe lên ranh mãnh, cậu bé chợt ghé vào tai Nghiên Thời Thất, nói nhỏ: "Mẹ ơi, vậy sau này con cũng phải lâu ngày sinh tình với em Quả mới được."

Trong mắt Nghiên Thời Thất đột nhiên hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Em Quả là ai?

Lẽ nào là bạn tốt của cậu bé ở trường mẫu giáo quốc tế?

Lúc này, Mộ Bảo dường như đã nhìn ra ánh mắt suy đoán của Nghiên Thời Thất, nghiêng đầu cười: "Mẹ ơi, khi nào chúng ta trở về Lệ Thành, con sẽ mời em Quả đến nhà mình chơi nhé, được không mẹ? Em ấy đáng yêu lắm."

Nghiên Thời Thất không nỡ để Mộ Bảo thất vọng nên âu yếm véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Được rồi, nhớ nói trước với mẹ để mẹ chuẩn bị quà cho cô bé nhé."

"Cảm ơn mẹ. Thật ra em Quả rất đáng thương. Em ấy không có ba, mẹ của em ấy ngày nào cũng bận rộn nên không thể chăm sóc cho em ấy, cho nên em ấy lúc nào cũng tự mình ăn cơm và đi ngủ."

Mộ Bảo nắm tay Nghiên Thời Thất, vừa đi vừa nói, khi nhắc đến em Quả, đôi lông mày nhỏ của cậu bé thi thoảng còn cau lại, trông có vẻ rất lo lắng.

Đến lúc này, Nghiên Thời Thất đã nảy sinh hứng thú và tò mò về em gái Quả này rồi.

Mộ Bảo tuổi còn nhỏ nhưng đã thừa hưởng hầu hết những đặc điểm của anh Tư rồi.

Bình thường lúc ở nhà, cậu bé rất sôi nổi, nhưng trước mặt người ngoài thì lại thường ít nói và có vẻ xa cách.

Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kiêu ngạo kia, lúc nào cũng cau mày, giống như một hoàng tử nhỏ u sầu.

Cô bé có thể khiến Mộ Bảo nhớ thương, ngoại trừ Niệm Niệm nhà Ôn Tranh thì em Quả này chắc là người duy nhất rồi!

Đương nhiên, lúc này Nghiên Thời Thất cũng không thể ngờ em Quả mà Mộ Bảo nhắc đến lại còn có mối thâm tình sâu nặng với nhà bọn họ.

Hôm nay sắp đến kỳ nghỉ dài mùng một tháng năm mà đã có rất nhiều người đi bộ trong khu thắng cảnh bến phà Ngộ Thất.

Nghiên Thời Thất đi dọc trên con đường lát đá phiến trong núi. Trong khoảng thời gian đó, họ đi qua bãi cỏ được bảo vệ và con hẻm cổ. Nơi hai người gặp nhau, mỗi ngóc ngách đều là minh chứng cho tình yêu đã định trước.

Trở lại bến phà Ngộ Thất, trong lòng Nghiên Thời Thất vừa phức tạp vừa cảm động.

Nghiên Thời Thất đi dạo ở thắng cảnh đẹp như tranh vẽ, không lâu sau đã nắm chặt tay Tần Bách Duật, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Cô nói: "Anh Tư, cảm ơn anh..."

Tần Bách Duật không trả lời mà đưa tay kéo cô vào lòng mình.

Hai người ôm nhau đi về phía trước, từ ánh mắt đến trái tim đều chỉ có đối phương, ngay cả mấy đôi tình nhân ở phía sau cũng nở nụ cười khi nhìn thấy bóng lưng bọ.

Dáng hình của tình yêu, thật đẹp.

Lúc này, Mộ Bảo đang đi bên cạnh Nghiên Thời Thất đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc trước mặt mình.

Cậu bé mở to mắt nhìn, sau đó cất bước chạy lon ton tới, hét lên: "Niệm Niệm..."

Tiếng hét của cậu bé khiến nhóm người Nghiên Thời Thất giật mình.

Mọi người theo tiếng đưa mắt nhìn thì thấy một cô bé với vẻ mặt lạnh lùng đang đi trên con đường lát đá ở phía trước, cúi đầu nghịch mô hình chiếc xe Lamborghini trên tay. Cô bé đó là Lôi Niệm Tranh của nhà Ôn Tranh!

Nhìn thấy cảnh này, Nghiên Thời Thất chợt nhìn Tần Bách Duật ở bên cạnh, khó tin hỏi: "Tranh Tranh cũng tới đây sao?"

Tần Bách Duật cúi đầu hôn lên trán cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Không chỉ..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2245


<b>CHƯƠNG 2245: TOÀN BỘ ANH CHỊ EM Ở LỆ THÀNH VÀ PARMA ĐỀU TỚI!</b>

Không chỉ...

Nghiên Thời Thất nhìn nụ cười dịu dàng của Tần Bách Duật, nhịp tim có chút loạn: "Còn có ai nữa?"

Lần này đến bến phà Ngộ Thất, hầu hết đều do một tay anh Tư lo liệu và chuẩn bị.

Đây là đoạn phim quảng cáo thương hiệu đánh dấu sự trở lại của cô sau khi sinh bé thứ hai nên Kiều thị Entertainment rất cẩn thận và đầu tư nhiều công sức.

Những tưởng chỉ là mọi người cùng nhau đến chung vui thôi, không ngờ ngay cả Tranh Tranh cũng đến!

Nghe Nghiên Thời Thất hỏi, Tần Bách Duật không trả lời, chỉ nhìn về phía trước, nụ cười của anh sâu hơn.

Nghiên Thời Thất nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu đã lâu không gặp đang sóng vai đi từ trong đám đông tới.

"Tranh Tranh!"

Không kịp hỏi nhiều, Nghiên Thời Thất ngạc nhiên mừng rỡ gọi một tiếng, định đi về phía Ôn Tranh.

Tuy nhiên, ở ngã ba đường bên cạnh, cũng có một vài bóng người chậm rãi bước ra.

Mặc Lương Vũ liếc mắt, đột nhiên gào lên:
"Thương Tử!"

Nghiên Thời Thất: "?"

Theo tiếng gào của Mặc Lương Vũ, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn, mấy người bước ra khỏi con hẻm đó đều là những người đẹp trai thu hút.

Thương Lục, Lục Hi Hằng, Hoắc Minh, Hoắc Vân và Mục Nghi.

"Vân Vân! Đầu Gỗ!"

Tiếng hô này đến từ Lăng Tử Hoan!

Kể từ năm Mục Nghi được đưa đến Parma, Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân đã không gặp nhau trong một thời gian dài.

Ngay cả khi thường xuyên trò chuyện trên WeChat, nhưng cách muôn nghìn sông núi thì vẫn không thể chân thực bằng việc gặp nhau.

Hơn nữa, điều bất ngờ là Mục Nghi cũng đã trở lại.

Anh ta đã đi gần hai năm, hiện tại đứng ở bên cạnh Hoắc Vân, giữa hai hàng lông mày đã bớt lạnh lùng nghiêm túc, nhưng lại trưởng thành chín chắn hơn.

Lăng Tử Hoan chạy tới trước mặt Hoắc Vân, hai cô gái ôm chầm lấy nhau.

Lúc này Thương Lục không chịu nổi ngoáy ngoáy lỗ tai, dường như tỏ vẻ hai cô nàng này quá ồn ào.

Anh ta bĩu môi đi thẳng tới trước mặt Mặc Lương Vũ, đấm một đấm vào vai cậu ta: "Này Lông Vũ, nghe nói gần đây có thêm thành viên mới hả?"

Mặc Lương Vũ cười hì hì, giơ tay ôm vai anh ta vỗ vỗ: "Cái tên này, về nước mà cũng không nói cho người ta biết!"

"Xì, đây không phải là để cho cậu bất ngờ sao! Cậu đánh nhẹ thôi, đau quá!"

Thương Lục và Mặc Lương Vũ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đã nhận nhau là anh em từ lần uống rượu năm trước.

Hoắc Minh nhìn Kiều Mục từ xa, đồng thời đi về phía nhau.

Có câu, không đánh không thành bạn, Kiều Mục và Hoắc Minh lúc trước vì một chuyện hiểu nhầm mà quen biết, nhưng sau đó lại vì mối quan hệ với chú Tư mà biến chiến tranh thành tơ lụa.

Tình bạn giữa những người đàn ông dường như lúc nào cũng đơn giản và thẳng thắn như vậy.

Hoắc Minh và Kiều Mục đụng vai, vỗ vỗ lưng nhau, cùng nói câu đã lâu không gặp, trong nụ cười tràn đầy nỗi nhớ.

Cảnh tượng này khiến Nghiên Thời Thất suýt nữa thì bật khóc.

Những người đi bộ và cảnh vật ở xung quanh dần mờ đi trước mặt cô, trong mắt cô chỉ nhìn thấy cảnh người thân, bạn bè ở Parma và Lệ Thành đang quây quần bên nhau.

Thảo nào anh Tư nói không chỉ có Tranh Tranh tới, hóa ra còn có mấy người Thương Lục!

Lúc này, Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Tranh đang chầm chậm bước tới trước mặt, hai mắt đỏ hoe tiến lên ôm lấy cô: "Tranh Tranh, em nhớ chị quá, đến bến phà Ngộ Thất mà sao không nói trước với em?"

Dù là chị em ruột nhưng sau khi kết hôn, họ đều bận rộn với công việc và cuộc sống của riêng mình.

Mấy năm này, nghe nói Tranh Tranh và anh rể đã nắm được quyền điều hành nhà họ Lôi ở Nam Hải, họ nghiễm nhiên trở thành ông chủ và bà chủ đời tiếp theo của nhà họ Lôi.

Nghiên Thời Thất biết rõ chị mình đã trải qua khó khăn như thế nào.

Ôn Tranh ôm lại Nghiên Thời Thất, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, tỏa ra khí chất ưu tú và nhã nhặn, cười nói: "Em là người đại diện cho bến phà Ngộ Thất, đương nhiên chị phải đến đây cổ vũ, cho em một bất ngờ rồi!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2246


<b>CHƯƠNG 2246: GIỮA ANH EM, KHÔNG CÓ NỢ NẦN GÌ HẾT</b>

Nghiên Thời Thất xúc động lại ôm chặt lấy Ôn Tranh.

Trong ngày nắng rực rỡ của núi Bình Túc này, rất nhiều mỹ nam, mỹ nữ đã trở thành cảnh sắc chói mắt nhất.

Không lâu sau, Tần Bách Duật đi tới trước mặt Lục Hi Hằng, mái tóc dài ngang lưng của anh ta vẫn toát lên vẻ bất kham và phóng túng.

Hai anh em cụng nắm đấm, trong ánh mắt ẩn chứa sự ăn ý không cần phải nói nhiều.

Kiều Kình đứng ở cuối đám người nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Anh ta luôn biết rằng chú Tư rất xuất sắc, nhưng không ngờ xung quanh chú Tư lại có nhiều người xuất sắc đến như vậy.

Có lẽ là phải tận mắt chứng kiến thì mới hiểu tầm nhìn và lòng dạ lúc trước của mình hạn hẹp đến mức nào.

Nửa tiếng sau, mọi người đi bộ đến khách sạn Ngộ Thất.

Mười gian phòng trên tầng cao nhất đều đã được đặt trước. Khi mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi trong vườn hoa ở trước cửa, Tần Bách Duật đưa mắt nhìn Mục Nghi, Mục Nghi ngầm hiểu đứng dậy đi về phía ruộng bậc thang ở trước mặt.

Núi cao xa rộng, ruộng bậc thang đẹp như tranh vẽ, Mục Nghi đứng yên trước mặt Tần Bách Duật, gật đầu một cách cung kính: "Cậu Tư... Đã lâu không gặp!"

Một tiếng gọi cậu Tư mang theo nỗi nhớ và lòng biết ơn vô hạn.

Tần Bách Duật nhìn xa xăm, chắp tay sau lưng, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Hồi phục trí nhớ từ lúc nào vậy?"

Mục Nghi nhìn theo tầm mắt của Tần Bách Duật, thở dài một tiếng, cười nhẹ: "Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tử Hoan thì đã nhớ ra rồi!"

Dứt lời, những đường nét trên khuôn mặt lạnh dần trở nên dịu dàng: "Đúng là nhờ có cô ấy mà tôi hồi phục được trí nhớ, nhưng Vân Vân đã cho tôi hi vọng sống tiếp."

Đã từng yêu sâu đậm, nhưng theo dòng chảy của thời gian, tất cả chỉ là những dấu ấn mờ nhạt của năm tháng.

Tần Bách Duật chậm rãi nhìn sang bên cạnh, Mục Nghi cũng đồng thời quay đầu nhìn anh.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, họ nhìn thấy sự khích lệ và tương lai trong mắt nhau.

Mục Nghi mím môi cười, móc hộp thuốc lá từ trong túi quần ra đưa cho Tần Bách Duật, nói: "Cậu Tư, cả đời này, chắc sẽ không trả hết được ân tình tôi nợ cậu."

Tần Bách Duật kẹp điếu thuốc, cười nhạt nói: "Giữa anh em, không có nợ nần gì hết."

Yết hầu Mục Nghi trượt lên trượt xuống, anh cúi đầu che đi đôi mắt lấp lánh có chút ươn ướt.

Thật may mắn vì đời này đã gặp được nhau!

***

Buổi đêm hôm nay.

Mọi người ngồi vây quanh phía ngoài hành lang ở sân sau của khách sạn Ngộ Thất, đốt lửa trại mặc sức vui đùa.

Vùng núi cuối tháng tư đẹp không sao tả xiết.

Hàn Vân An ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hơi dựa vào vai Kiều Kình, nhìn bầu trời sao và thở dài: "Nếu như có thể sống mãi như thế này thì tuyệt biết mấy."

Kiều Kình nghiêng người hôn lên trán cô: "Nếu em thích, sau này chúng ta cũng tìm một nơi non xanh nước biếc để sống ẩn dật."

Hàn Vân An kinh ngạc nhướng mày: "Anh nói thật đấy à?"

"Thật chứ!" Kiều Kình giơ cánh tay ôm lấy vai cô, mông lung nhìn vào bóng đêm: "Lúc trước anh luôn cho rằng tiền tài và quyền lực là chân lý mà đời người nên theo đuổi, nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra những thứ này chết cũng chẳng thể mang đi, đều là vật ngoài thân mà thôi."

Hàn Vân An không nhịn được mỉm cười đánh anh: "Sao đột nhiên anh lại trở nên nhạy cảm như vậy? Có thể nói ra những lời này đúng là khiến người ta ngạc nhiên đấy!"

Kiều Kình nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Vân An: "Nếu không lấy em, có lẽ anh thật sự không ngộ ra được những điều này. An An, em không biết anh thấy biết ơn ông trời như thế nào vì đã cho anh gặp em, sau đó... yêu em đâu!"

Tình yêu lí tưởng nhất nên là anh yêu em, em vẫn ở đó, và anh sẵn sàng vì em mà thay đổi.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2247


<b>CHƯƠNG 2247: ANH SẼ ĐƯA EM ĐẾN THỔ NHĨ KỲ LÃNG MẠN</b>

Lửa trại nổ lách tách, làn khói dày đặc theo gió nhẹ bay ra xung quanh.

Lúc này, Mặc Lương Vũ cẩn thận che chắn cho Ưng Phi Phi. Cậu ta ngửi mùi trong không khí, dùng mu bàn tay chặn mũi và miệng của Ưng Phi Phi: "Vợ à, em có bị sặc không?"

Ưng Phi Phi mỉm cười kéo tay cậu ta xuống, lắc đầu nói: "Không sặc, em không sao, anh đừng lo lắng thừa thãi nữa."

"Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho anh biết đấy, không được cố chịu đựng, biết chưa?"

Mặc Lương Vũ không yên tâm dặn dò một câu, mắt liếc bụng cô.

Thấy vậy, Ưng Phi Phi hất tay cậu ta ra, giả vờ tức giận nói: "Rốt cuộc là anh đang lo lắng cho tôi hay con trai của anh vậy?"

Mặc Lương Vũ ngây người, lập tức trả lời đâu ra đấy: "Anh lo lắng cho cả hai!"

"Hừ, đúng là miệng lưỡi đàn ông, lắt léo không xương!" Ưng Phi Phi nói xong thì quay đầu đi chỗ khác kín đáo mỉm cười.

Cô có một bí mật vẫn chưa nói cho tên ngốc này biết.

Trước khi đến núi Bình Túc, cô đã bí mật đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa để nhờ Viện trưởng Triệu giúp cô kiểm tra, nhân tiện cũng biết được giới tính thai nhi.

Có thể là do Mặc Lương Vũ ngốc nghếch có quý nhân phù trợ nên cái thai trong bụng cô đúng là con trai!

Sau khi cười xong, Ưng Phi Phi chậm rãi quay đầu lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mặc Lương Vũ.

"Vợ à, anh thực sự lo lắng cho em mà, giận rồi sao?"

Lúc này, Mặc Lương Vũ thử thăm dò đưa tay ra kéo Ưng Phi Phi, trong lời nói cũng dè dặt và nịnh nọt.

Mặc Lương Vũ như vậy chẳng khác nào một tên ngốc bị thiểu năng cả.

Ưng Phi Phi nghĩ đến điều này thì phì cười thành tiếng, cô đưa tay lên véo má cậu ta, trêu đùa: "Em đùa mà anh cũng xem là thật, anh có ngốc không đấy?"

Mặc Lương Vũ để mặc tay cô làm loạn trên mặt mình: "Chỉ cần vợ không tức giận, anh là tên ngốc cũng không sao hết!"

Những lời này rất bùi tai, khiến trái tim của Ưng Phi Phi nóng lên.

Người đàn ông Mặc Lương Vũ này trước khi kết hôn thì ăn chơi đàng đ**m, nhưng sau khi kết hôn đã biết quay đầu, trở thành một người chồng tốt.

Cô rất may mắn vì đã gặp được người đàn ông này, đã khóc, đã cười và đã có thể yêu sâu đậm.

Vành mắt Ưng Phi Phi cay cay, sức lực trên tay dần buông lỏng, ôm lấy cổ chồng: "Anh không thể là kẻ ngốc được, nếu không... ngộ nhỡ con trai chúng ta giống anh thì sao!"

Mặc Lương Vũ không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, ngây ngô bổ sung một câu: "Không sao, cho dù anh là kẻ ngốc, anh cũng có thể nuôi dưỡng nó thành người kế thừa nhà họ Mặc!"

Ưng Phi Phi: "...."

Cô bất lực thở dài, sau đó cầm lấy tay Mặc Lương Vũ đặt lên bụng dưới của mình: "Mặc Lương Vũ, anh ngốc thật đấy hả? Con trai của chúng ta đang ở đây, sao anh có thể nói con trai của anh là đồ ngốc hả?"

Lúc này, Mặc Lương Vũ mới ngây người.

Lòng bàn tay nóng rực của cậu ta áp vào bụng cô, miệng lẩm bẩm: "Con, con trai?"

Ưng Phi Phi vui mừng gật đầu và nở nụ cười ngọt ngào: "Ừm, em đi khám rồi, Viện trưởng Triệu nói... là con trai!"

"Con trai... M* kiếp... Đúng là con trai!"

Mặc Lương Vũ ngây người không ngừng lẩm bẩm, một giây sau thì mừng rỡ ôm lấy Ưng Phi Phi hôn chụt một cái: "Vợ ơi, vợ à, anh có con trai rồi! Mặc Lương Vũ anh có con trai rồi! Nhà họ Mặc có người kế nghiệp rồi!"

Mặc Lương Vũ lúc này hạnh phúc vô cùng, cảm thấy đời người đã viên mãn rồi.

Ưng Phi Phi mất cảnh giác bị ông chồng ngốc nghếch hôn lên mặt, trên mặt dính đầy nước miếng, cô nhăn cả mặt nhưng lại không khỏi bật cười.

Sau đó, Mặc Lương Vũ mắt đỏ hoe đặt cằm vào trán Ưng Phi Phi thì thầm: "Vợ à, không phải em thích Thổ Nhĩ Kỳ nhất sao? Sau khi con trai ra đời, anh sẽ đưa em đến Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn, cả Tokyo và Paris..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2248


<b>CHƯƠNG 2248: MỐI TÌNH ĐẦU TRONG ĐỜI NÀY CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÔ YÊU NHẤT!</b>

Ưng Phi Phi đang cảm động nghe thấy vậy lập tức dở khóc dở cười: "Đây là lời bài hát mà? Anh lừa ai đấy hả?"

Mặc Lương Vũ hôn lên sống mũi cô: "Mượn hoa dâng Phật, tất cả những nơi xuất hiện trong bài hát này, anh đều sẽ đưa em đến!"

Ưng Phi Phi cắn khóe miệng, cúi đầu cười nhạt: "Cảm ơn chồng yêu..."

Kiều Mục nhìn thấy cảnh ngọt ngào của Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi thì vô cùng ngứa mắt.

Đã là vợ chồng rồi còn dính nhau như vậy, không ngán sao!

Kiều Mục bĩu môi khinh bỉ, dời mắt đi rồi cầm một lon bia uống vài hớp.

Lúc này, Lăng Tử Hoan đang chơi với Mộ Bảo và Niệm Niệm ở cách đó không xa, đột nhiên cô nàng ngồi xổm xuống mặt đất kêu lên, cầm ngón tay thổi thổi, trong miệng lẩm bẩm: "Đau quá, đau quá... "

"Hoan Hoan!" Kiều Mục vốn vẫn luôn chú ý đến Lăng Tử Hoan bỗng nhiên thấy tiếng kêu của cô, vội ném lon bia đi chạy về phía cô.

Hóa ra khi cô đang chơi trò hái hoa dại cùng Mộ Bảo và Niệm Niệm thì vô tình bị một loại cỏ nhọn cắt qua ngón tay và bị chảy máu.

Kiều Mục đi nhanh tới trước mặt Lăng Tử Hoan, kéo cánh tay cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn đầy xót xa: "Sao vậy?"

Cô gái bảo bối của anh, đừng nói đến chảy máu, ngày thường cho dù là trầy da, anh cũng chỉ hận người bị thương không phải là mình.

Lăng Tử Hoan đáng thương chỉ tay xuống đất, xụ miệng: "Bị cắt vào tay rồi, chú Hai, đau quá!"

Vừa nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, trái tim Kiều Mục đã thắt lại.

Thấy vết máu trên ngón tay trắng ngần của cô, Kiều Mục không nói gì mà cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay cô m út hai lần, Kiều Mục lại thổi: "Đau không? Đi, anh đưa em đi tìm Lâm Dục!"

Vết thương lớn quá, không biết có cần phải tiêm phòng uốn ván không!

Nghe vậy, Lăng Tử Hoan cố chấp không chịu đi: "Không muốn, em vẫn chưa làm xong vòng hoa đội đầu cho Mộ Bảo và Niệm Niệm!"

"Đừng làm nữa, đã bị thương rồi còn làm cái gì!"

Dứt lời, Kiều Mục nhìn đống cỏ dại trên mặt đất, hung hăng trừng mắt!

Cỏ dại: "..."

Lăng Tử Hoan nhìn vết thương được Kiều Mục m út, mặt đỏ bừng, làm nũng chui vào vòng tay anh: "Chú Hai, thật ra... cũng không đau lắm đâu!"

Cô yêu chết đi được dáng vẻ chiều chuộng cô của Kiều Mục!

Suốt bao nhiêu năm qua, dù thời gian có thay đổi như thế nào, cô vẫn luôn là công chúa nhỏ được anh cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay.

Lúc này, Kiều Mục ôm lấy Lăng Tử Hoan, cúi đầu nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô nàng, nhéo khẽ chóp mũi của cô, thở dài: "Biết ngay là em dọa anh mà!"

"Em không dọa anh, vừa rồi đau thật mà.Chú Hai, anh thổi cho em nữa đi!"

Lăng Tử Hoan được voi đòi tiên, ánh mắt lấp lánh, lại nép vào vòng tay của Kiều Mục, giơ ngón tay lên môi anh.

Kiều Mục xưa nay vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô gái nhỏ, lập tức nắm cổ tay cô, thổi nhẹ vào đầu ngón tay cô: "Còn đau không?"

"Không đau nữa rồi, anh đúng là thuốc tiên mà." Lăng Tử Hoan nhảy lên tại chỗ hai lần, sau đó lao vào vòng tay của Kiều Mục, tiếp tục lẩm bẩm: "Chú Hai, Mộ Bảo và Niệm Niệm đáng yêu quá! Khi nào Mặc Thần lớn lên, chúng ta sẽ đưa thằng bé đến đây chơi, được không?"

Kiều Mục hôn l*n đ*nh đầu của cô, gật đầu đồng ý: "Được, sau này anh sẽ lại đưa em đến đây!"

"Chú Hai, anh thật tốt!"

Lăng Tử Hoan ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, trong đôi mắt lấp lánh như ánh sao chất chứa đầy tình yêu.

Cô cảm thấy mình thật may mắn, mối tình đầu trong đời này cũng chính là người đàn ông cô yêu nhất!

Không có vòng vo, không có yêu hận tình thù, một tình yêu trong sáng, yêu hết lòng và chỉ yêu một người duy nhất!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2249


<b>CHƯƠNG 2249: TẤT CẢ NHỮNG GÌ CÔ MUỐN LÀ HÀN VÂN ĐÌNH!</b>

Lúc này, so với Lăng Tử Hoan vui vẻ và hoạt bát thì Lăng Vạn Hình đang ngồi vững như Thái Sơn cách đống lửa trại không xa.

Là người anh lớn tuổi nhất ở đây, Lăng Vạn Hình bắt tréo hai chân dựa vào ghế nghỉ ngơi, nắm tay Tô Uyển Đông trìu mến ngắm nhìn Lăng Tử Hoan và Kiều Mục đang vô cùng thắm thiết.

Sau khi mang thai, Tô Uyển Đông càng nhã nhặn và xinh đẹp hơn.

Chị nhìn dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn của Lăng Tử Hoan, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Hoan Hoan sau khi kết hôn vẫn có thể giữa được tính cách ngây thơ hoạt bát như vậy, xem ra chú Hai đã bảo vệ con bé rất tốt, cũng rất chiều chuộng con bé!"

Lăng Vạn Hình cầm tay vợ, lên tiếng phụ họa: "Ừm, chú Hai thật sự rất yêu con bé."

Nghe tiếng, Tô Uyển Đông khẽ liếc mắt, trêu chọc: "Điều này đủ để chứng minh sự thỏa hiệp ban đầu của anh là đúng!"

Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông, một thoáng sau thì siết chặt ngón tay vợ: "Bà xã, em đang cười nhạo anh đấy à?"

"Em nào dám!" Tô Uyển Đông cười dịu dàng: "Em chỉ muốn nói cho anh biết, có lúc thỏa hiệp cũng chưa chắc đã là chuyện xấu!"

"Lời vợ nói đều đúng hết!"

Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông không chớp mắt, một cái cúi đầu, một nụ cười duyên còn gấp vạn lần chải chuốt trang điểm.

Lúc này, hạnh phúc lớn nhất của Lăng Vạn Hình là sau khi đánh mất vẫn có cơ hội nhận được sự tha thứ, mất rồi lại tìm về được.

Trên đời này có bao nhiêu người phải ôm tiếc nuối vì cả đời cũng không thể cầu xin được hai chữ tha thứ.

Anh mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng đã trải qua rất nhiều sóng gió.

Cũng may năm tháng phí hoài, nhưng tình cảm chân thành chưa bao giờ mất đi.

***

Lúc đó, Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng đang ngồi ở nơi xa nhất của đám đông.

Trên tay Lãnh Thư Đồng cầm một đ ĩa hoa quả đã cắt sẵn, thỉnh thoảng lại ăn một miếng.

Hàn Vân Đình ngồi bên cạnh cô, tháo kính ra, đôi mắt sắc bén đã trở nên dịu dàng như biển.

Anh nhìn cảnh đẹp xung quanh khi màn đêm buông xuống, núi cao biển rộng khiến người ta vui vẻ thư mái.

Ngửi thấy mùi dưa Hami thoang thoảng, Hàn Vân Đình rủ mắt xuống thì thấy Lãnh Thư Đồng đang mỉm cười đưa miếng dưa lên môi anh: "Bình thường anh ăn rất ít trái cây, món này rất ngọt, anh nếm thử đi!"

Có lẽ cả hai đều không có tính cách hoạt bát, năng động nên cuộc sống sau khi kết hôn vẫn êm đềm như nước.

Nhưng vì sự bình yên và hòa hợp này rất quý giá nên Lãnh Thư Đồng mới ngày càng chìm đắm vào trong đó.

Tình yêu mà cô muốn chưa bao giờ là kiểu rầm rộ lộ liễu, cũng không cần phải hoạn nạn có nhau mới là chân tình.

Tất cả những gì cô muốn là Hàn Vân Đình!

Chỉ cần được ở bên anh đã là giấc mơ tình yêu của cô rồi.

Lúc này, Hàn Vân Đình mở miệng ngậm lấy miếng dưa, nhưng một giây sau đã nghiêng người tới gần Lãnh Thư Đồng, đưa miếng dưa từ miệng anh vào trong miệng cô.

Một miếng dưa Hami nhỏ bị chia làm đôi, Hàn Vân Đình hôn lên môi cô: "Đúng là rất ngọt!"

Má Lãnh Thư Đồng dần ửng hồng vì hành vi phóng túng này của anh.

Dù gì thì xung quanh cũng có người khác, cô thấy xấu hổ khi thể hiện tình cảm của mình ở nơi công cộng.

Lãnh Thư Đồng cúi đầu lau khóe miệng, dùng mũi chân đá anh: "Anh đừng có mà không đứng đắn nữa!"

"Anh có làm gì đâu nào?" Tròng mắt sâu của Hàn Vân Đình rơi vào vành tai đỏ bừng của cô, anh mỉm cười sáp đến hôn cô: "Em xấu hổ sao?"

"Đâu có, anh mau ngồi xuống đi!" Lãnh Thư Đồng cảm thấy hai tai mình sắp sửa bốc cháy, thiếu tự tin phủ nhận một câu, dùng hai tay đẩy ngực anh ra vì sợ bị người khác nhìn thấy.

Hàn Vân Đình phớt lờ sự khước từ của cô, dùng lòng bàn tay giữ sống lưng cô, hơi dùng lực nhấc cô lên khỏi ghế.

Lãnh Thư Đồng bật thốt lên, trong nháy mắt cô đã ngồi trong vòng tay của Hàn Vân Đình.

"Anh làm gì vậy! Ở đây có rất nhiều người, mau thả em ra!"

Dù Lãnh Thư Đồng lớn lên ở nước ngoài nhưng trái tim yêu Hàn Vân Đình vẫn vô cùng bảo thủ.

Lúc này, Hàn Vân Đình ôm lấy bờ eo mềm mại của cô, khẽ úp người cô vào trong vòng tay anh, thì thầm bên tai cô: "Em yêu, đêm nay, anh muốn để em ở trên!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2250


<b>CHƯƠNG 2250: CHÚNG TA LÀ DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH SẴN!</b>

Lãnh Thư Đồng nghe anh nói như vậy thì cả người cứng đờ, cô vỗ vai, che miệng anh lại: "Anh đừng nói bậy nữa, không sợ bị người khác nghe thấy sao?!"

"Nghe thấy thì đã làm sao? Làm chuyện mình thích nhất cùng người mình yêu nhất, có ai mà chưa từng làm!"

Lãnh Thư Đồng xấu hổ không phản bác được!

Nhưng đây là Hàn Vân Đình, là người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm.

Anh dành tất cả sự chỉn chu và nghiêm túc cho công việc, nhưng cũng đã dành cho Lãnh Thư Đồng tất cả sự dịu dàng và ngọt ngào.

Khi màn đêm trở nên dày đặc điểm xuyết những vì sao lấp lánh, Hoắc Vân nghiêng đầu nhìn cặp đôi trước mặt, khóe miệng cười tươi không dứt.

Đột nhiên, một tấm chăn vẫn còn tỏa ra hơi ấm được phủ lên đùi cô.

Hoắc Vân cúi đầu nhìn, chậm rãi cười: "Sao lại đưa chăn cho em?"

Cô liếc nhìn Mục Nghi, trong mắt hiện lên vẻ hồn nhiên.

Rõ ràng, chiếc chăn này vừa được anh kẹp ở eo, tại sao trong nháy mắt đã đưa cho cô rồi? Khuôn mặt đẹp như tạc của Mục Nghi được ánh sáng của lửa trại chiếu rọi vào.

Anh rủ mắt nhìn hai chân của Hoắc Vân, trầm giọng nói: "Che lại một chút, buổi đêm ở trên núi rất lạnh."

Hoắc Vân mấp máy môi, vô cùng cảm động.

Cô cúi đầu vuốt v e tấm chăn mềm mại còn sót lại chút hơi ấm trên đó.

Thì ra anh kẹp ở bên eo chỉ để làm ấm chăn cho cô.

Anh chàng Đầu Gỗ này từ khi ở bên nhau luôn âm thầm chăm sóc cho cô.

Hoắc Vân mím môi hít mũi, kéo cánh tay của Mục Nghi, nghiêng đầu tựa vào vai anh: "Anh là Đầu Gỗ mà, sao lại tốt như vậy chứ!"

Mục Nghi cọ má vào tóc cô, vươn tay ôm Hoắc Vân vào lòng: "Anh chỉ tốt với em thôi!"

Anh không biết nói những lời đường mật, cũng không biết nói những lời bóng bẩy, chỉ có điều, anh giao phó toàn bộ trái tim của mình cho Hoắc Vân.

Người đã từng yêu trở thành chu sa trong tim.

Còn người quý giá ở trước mặt đã trở thành khung cảnh và sự bầu bạn đẹp nhất trong những năm tháng về sau.

Anh yêu Hoắc Vân hơn bao giờ hết, mặc dù chu sa rất đẹp, nhưng không có được mùi hương dễ chịu như hoa hồng.

***

Lúc này, nhân viên phục vụ tại khách sạn lại mang bia tới, Lôi Duệ Tu mở một lon đưa cho Ôn Tranh.

"Cái này không lạnh, là nhiệt độ bình thường."

Trên vai Ôn Tranh khoác áo của anh, cô cầm lấy lon bia bóp nhẹ: "Không sợ em say sao?"

"Em cứ uống đi, uống say vẫn còn có anh mà!" Lôi Duệ Tu vừa nói vừa vén sợi tóc trên má cô lên, cử chỉ vẫn dịu dàng như thế.

Tuy Ôn Tranh thỉnh thoảng cũng thích uống rượu, nhưng không thích rượu, hương vị thoang thoảng của bia luôn đưa cô trở về những kỉ niệm thời son trẻ.

Cô ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, nhìn những vì sao trên trời, khẽ thở dài: "Anh nói xem, nếu năm đó em không gặp tai nạn thì bây giờ chúng ta có được ở bên nhau không?"

Con người ta, luôn cảm thấy nhiều sầu muộn khi rượu đã rót qua ba tuần.

Trong cuộc đời Ôn Tranh, tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô chính là đã làm tổn thương người bạn quan trọng nhất của mình, Lãnh Dịch Diêm!

Nhiều năm qua vẫn không biết tung tích cậu ta ở đâu, nghe nói vẫn luôn một mình lưu lạc ở nước ngoài.

Đôi khi cô luôn tự hỏi, nếu không có những chuyện đó xảy ra, có phải cô sẽ trở thành người yêu của Lãnh Dịch Diêm?

Nhưng mỗi lần ngược dòng quá khứ, trước mắt cô lại hiện ra bóng dáng của Lôi Duệ Tu.

Hóa ra tình yêu không phân thứ tự trước sau, dù có bao nhiêu kết quả thì cô vẫn yêu Lôi Duệ Tu.

Lúc này, Lôi Duệ Tu ngẩng đầu uống hết nửa lon bia, hai chân duỗi ra bắt tréo vào nhau, liếc mắt nhìn Ôn Tranh, cho cô câu trả lời bằng một chất giọng quyến rũ: "Ôn Tranh, cho dù không có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ gặp nhau."

Nghe vậy, Ôn Tranh nhướng mày cười, nhìn anh hỏi lại: "Chắc chắn như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Lôi Duệ Tu khẽ lắc lon bia trong tay: "Ôn Tranh, em phải thừa nhận chúng ta gặp được nhau là do duyên phận đã được định sẵn!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2251


<b>CHƯƠNG 2251: CHỖ ANH EM VỚI NHAU, NHỊN ĐI!</b>

Mắt Ôn Tranh lấp lánh, cô cúi đầu mỉm cười.

Đúng vậy!

Họ là duyên phận trời ban, cũng là cuộc gặp gỡ được số phận an bài!

Lần đầu tiên cô gặp Lôi Duệ Tu trong quán bar ánh đèn sặc sỡ kia đã định sẵn một mối duyên nợ say đắm.

Lòng người mà, nhỏ bé lắm, nhỏ đến mức chỉ chứa được một người, đành phải... phụ lòng những người khác rồi.

***

Thấm thoắt, trăng treo lơ lửng trên cao.

Trên hành lang dài cạnh lửa trại, Thương Lục, Lục Hi Hằng và Hoắc Minh đang tựa trên lan can hút thuốc tán gẫu.

Mái tóc dài được buộc cao của Lục Hi Hằng bị gió đêm thổi làm vài lọn tóc quét qua mặt Thương Lục. Anh ta bực bội hất đi, hậm hực nói: "Cậu có thể cắt tóc cho sớm được không? Đàn ông con trai tóc còn dài hơn cả phụ nữ, không ngại à?"

Lục Hi Hằng hờ hững liếc nhìn anh ta, vuốt tóc lạnh lùng nói: "Chê tóc tôi dài, cậu tránh xa tôi một chút là được!"

Thương Lục nghẹn lời, bực dọc lườm anh ta.

Hoắc Minh cúi đầu búng đầu lọc thuốc lá, nhìn mái tóc dài của Lục Hi Hằng chốc lát, "Cậu vẫn chưa tìm ra người phụ nữ kia à?"

Phụ nữ?

Thương Lục hào hứng ngay, "Ai vậy?"

Lục Hi Hằng không để ý đến anh ta, rít một hơi thuốc, thở dài, "Vẫn chưa."

Hoắc Minh cảm thông vỗ vai anh ta, "Ngày tháng còn dài, đừng nôn nóng!"

Thương Lục bực mình rồi!

"Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Hi Hằng có bạn gái rồi hả?"

Họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sao chưa nghe nói Lục Hi Hằng có bạn gái bao giờ?!

Thấy vậy, Hoắc Minh lắc đầu như cười như không, "Uổng cho cậu cả ngày ở cạnh Hi Hằng, vậy mà cũng không biết mái tóc dài này của cậu ta để vì một người phụ nữ sao?"

Thương Lục sửng sốt, "Mợ nhà nó, tôi không biết, chuyện lúc nào thế!"

Lục Hi Hằng nhìn Thương Lục, mím môi, sau đó đưa mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, "Rất lâu về trước rồi!"

Dứt lời, Lục Hi Hằng không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, dù sao cũng là bí mật chôn sâu trong lòng, anh ta vẫn chưa sẵn sàng chia sẻ với các anh em.

Thế là anh ta bèn nói lảng đi, quay sang hỏi Hoắc Minh: "Cậu thì sao? Đã tìm được người phụ nữ đâm vào cậu dạo trước ở Nam Dương chưa?"

Sắc mặt Hoắc Minh bỗng thay đổi, đôi mắt sắc lẹm nheo lại, "Vẫn chưa! Cô ấy không chỉ đâm vào tôi, còn trộm mất đồ của tôi!"

Người phụ nữ đáng chết, tốt nhất là đừng để anh đây tìm được!

"Trộm mất cái gì của cậu?" Lục Hi Hằng tò mò hỏi.

Hoắc Minh khẽ ho một tiếng, cúi đầu nhìn xuống bụng dưới của mình, im lặng không lên tiếng!

Trộm mất giống của anh ta!

Người phụ nữ gan to bằng trời!

Thương Lục nhìn theo tầm mắt của Hoắc Minh, vô tư thốt ra một câu: "Trộm mất q**n l*t của cậu hả?"

Lục Hi Hằng: "..."

Hoắc Minh: "..."

Nói xong, Thương Lục cũng tự thấy sai sai, uể oải tựa lên lan can, gãi đầu, "Hai người nhìn tôi làm gì, chẳng phải Hoắc Minh nhìn xuống q**n l*t của mình đấy sao?!"

Hoắc Minh buồn bực day trán, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Lục Hi Hằng vỗ vai Thương Lục, cảm thán: "Cậu nên vui vì cả đời này cậu không thể chạm vào phụ nữ! Với EQ thế này, cậu độc thân cả đời cũng đáng lắm!"

Thương Lục nhún vai, đanh mặt hất tay Lục Hi Hằng ra, "Cậu còn có mặt mũi mà nói tôi? Cậu từng chạm vào phụ nữ rồi chắc?"

Thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau, Hoắc Minh vội lên tiếng: "Hai cậu đừng ồn nữa, tôi..."

"Ai ồn hả!" Thương Lục và Lục Hi Hằng đồng thanh phản bác.

Hoắc Minh: "..."

Thôi thôi, chỗ anh em với nhau, không đánh chết được, nhịn một chút cho sóng yên biển lặng vậy!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2252: Hoàn toàn văn


<b>CHƯƠNG 2252: DÙ THỜI GIAN QUA ĐI, VẪN YÊU EM NHƯ NGÀY ĐẦU!</b>

Gần mười giờ đêm.

Lửa trại vẫn đang cháy tí tách.

Tiếng cười lảnh lót của Mộ Bảo và Niệm Niệm vang vọng khắp xung quanh, không gian vô cùng yên bình hạnh phúc.

Trên lối nhỏ cách đó xa xa, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật nắm tay nhau thong dong tản bộ.

Dưới bầu trời sao lấp lánh, cô nhìn về phía trước, điềm tĩnh mỉm cười, "Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã bốn năm năm qua đi rồi!"

Tần Bách Duật móc lấy ngón tay cô, nhìn gò mà trắng ngần của cô hỏi, "Sao đột nhiên lại ủy mị thế này?"

Nghiên Thời Thất quay lại, bắt gặp ánh mắt dạt dào tình cảm của Tần Bách Duật, bèn tiến đến vòng tay qua cổ anh, "Thì thấy mọi người đều ở đây, lại còn có đôi có cặp nên xúc động thôi!"

"Ngưỡng mộ à?" Mắt thấp thoáng ý cười, anh choàng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Nghiên Thời Thất nhìn xung quanh rồi nhón chân hôn chụt lên chóp mũi Tần Bách Duật một cái, "Em không ngưỡng mộ, có anh ở đây, em không cần phải ngưỡng mộ bất cứ ai khác!"

Tần Bách Duật nhìn cánh môi đang cười của cô, chợt xúc động cúi đầu phủ lên.

Anh hôn rất nồng nhiệt, mang theo tình ý sâu đậm, đến khi Nghiên Thời Thất thở hổn hển mới buông cô ra.

Tần Bách Duật tựa lên trán cô, khàn giọng nói: "Bà Tần nói ngọt nghe thật êm tai."

Hai rạng mây hồng say đắm lòng người đáp trên đôi má Nghiên Thời Thất, cô vùi đầu vào hõm cổ anh, mắt long lanh, nũng nịu nói: "Đều nhờ ông Tần dạy dỗ tốt!"

Trong lúc nói chuyện, cô cảm thấy vòng eo của mình bị anh siết chặt, cơ thể hai người dán sát nhau đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

Nghiên Thời Thất nghiêng đầu hôn lên má anh, dưới ánh trăng mông lung, phác họa đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh.

Lát sau, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt anh, "Anh Tư, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được gặp anh!"

Tần Bách Duật đứng trước mặt cô, nhìn tình cảm dạt dào không chút che đậy trong mắt Nghiên Thời Thất, khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: "Kiếp sau thôi không đủ. Đời đời kiếp kiếp, bà Tần của anh đều nên ở bên anh."

"Tham lam thế!" Nghiên Thời Thất nghịch ngợm ôm mặt anh, "Nói như vậy, chẳng phải em không có cơ hội ở bên người khác nữa rồi sao?"

Biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn siết chặt cánh tay vòng quanh eo cô, cắn lên chóp mũi cô, "Ngoài anh ra, em còn muốn ở bên ai nữa, hử?"

Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe lên tia tinh nghịch, cố ý ra vẻ trầm ngâm rồi đùa vui nói: "Chẳng hạn như... Trương Bách Duật, Vương Bách Duật, Lý Bách Duật... Anh đâu thể kiếp nào cũng mang tên Tần Bách Duật chứ!"

Nói đoạn, Nghiên Thời Thất cười nghiêng ngả, lại tiếp: "Thôi thôi, anh vẫn nên tên Tần Bách Duật thì hơn, vì tên này nghe hay nhất!"

Tần Bách Duật nhìn cô cười tít mắt bằng ánh mắt trìu mền, véo má cô, "Dù tên anh là gì, vẫn mãi là anh Tư của em!"

Dứt lời, nụ cười của Nghiên Thời Thất càng thêm trìu mến.

Cô và anh nhìn nhau, hình bóng in hằn rõ nét trong mắt nhau.

Kiếp này, người cô yêu tên Tần Bách Duật, anh đã cho cô tình yêu trọn vẹn nhất, là anh Tư thuộc về riêng cô.

Kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, đều là anh Tư của cô!

Nghiên Thời Thất cúi đầu khẽ tựa vào lòng anh, "Anh Tư, hứa rồi nhé. Tương lai, sau này, đời đời kiếp kiếp, anh mãi là anh Tư của em."

Tần Bách Duật ôm cô, kề bên tai cô thì thầm: "Được, đời đời kiếp kiếp."

Kiếp này, gặp được người thấu hiểu yêu thương lẫn nhau nào dễ dàng gì.

Anh dùng nửa đời trước gập ghềnh trắc trở để đổi lấy tình cảm sâu nặng của Nghiên Thời Thất.

Dù thời gian qua đi, vạn vật thay đổi, anh vẫn yêu em như ngày đầu!

Cuộc hôn nhân này, ngọt tận xương!

Mãi là dấu yêu của đối phương!

<b>- HOÀN TOÀN VĂN -</b>
 
Back
Top Bottom