[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Người Dẫn Độ
Phần 2 - Chương 5: Lời Thì Thầm Của Kẻ Bị Lãng Quên
Phần 2 - Chương 5: Lời Thì Thầm Của Kẻ Bị Lãng Quên
Không khí trên chiếc xe taxi trở về nhà họ Phạm nặng như đeo đá.
Chú Lâm không còn càu nhàu, Minh Nguyệt thì nhìn ra cửa sổ, im lặng một cách khác thường, gương mặt lạnh như băng của cô dường như còn ẩn chứa một sự ưu tư phức tạp.
Phá Giới Ấn – cấm thuật của dòng họ Phạm – hai chữ đó như một bóng ma, bao trùm lấy cả ba người.
Kẻ thù không chỉ mạnh, mà còn là một kẻ có nguồn gốc sâu xa, một kẻ hiểu rõ cách thức hoạt động của họ.Về đến nhà, Thiên Ân đi thẳng vào phòng thờ, thắp ba nén nhang lên bàn thờ tổ.
Cậu cần sự tĩnh tâm, nhưng trong đầu lại là một mớ bòng bong.
Chờ đợi không phải là cách.
Kẻ địch đã biết họ đang điều tra, và hắn sẽ không ngồi yên.“Chúng ta cần thêm manh mối” Ân nói khi Minh Nguyệt và chú Lâm bước vào:“Phá Giới Ấn không thể tự nhiên xuất hiện.
Kẻ sử dụng nó chắc chắn đã lảng vảng ở khu vực đó nhiều lần.
Có thể... có những vong hồn khác đã nhìn thấy gì đó.”
Minh Nguyệt nhíu mày:“Ý anh là đi hỏi chuyện mấy cô hồn dã quỷ vất vưởng ngoài đường?
Quá rủi ro và không hiệu quả.
Linh hồn của họ không ổn định, ký ức rời rạc, làm sao tin được?”
“Nhưng đó là cách duy nhất lúc này” Ân kiên định: “Con sẽ dùng ‘Nhang Dẫn Hồn’ để gọi những vong linh không có ác ý ở khu vực gần đó.
Có thể họ sẽ cho chúng ta biết gì đó về kẻ có thể tạo ra Phá Giới Ấn.”
Chú Lâm gật đầu:“Chú thấy ý thằng Ân được đó.
Tụi nó là ‘thổ địa’ ở đó, có khi thấy được mấy chuyện mà người sống mình không thấy.
Cứ thử đi con, chú với con nhỏ này canh chừng cho.”
Minh Nguyệt không nói gì thêm, sự im lặng của cô được xem như một lời đồng ý.Trưa hôm sau, nắng Sài Gòn gay gắt như đổ lửa.
Cả ba quay lại khu vực gần ngã tư Hàng Xanh, nhưng chọn một con hẻm nhỏ, vắng vẻ hơn.
Cách đó không xa là một quán nước vỉa hè, chỉ có vài cái bàn nhựa cũ kỹ.
Hai người phụ nữ trung niên đang ngồi uống trà đá, tay phe phẩy quạt, miệng thì không ngừng “tám chuyện”.Thiên Ân không để ý đến xung quanh.
Cậu chọn một gốc me già, lấy ra một nén nhang màu xám tro, đốt lên.
Làn khói không bay lên trời mà lượn lờ, là là trên mặt đất rồi từ từ lan tỏa ra con hẻm.
Chú Lâm đứng khoanh tay, tựa lưng vào tường, mắt láo liên quan sát.
Minh Nguyệt thì đứng ở đầu hẻm, ánh mắt sắc lẹm như một con báo đang rình mồi.Vài phút trôi qua.
Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, dù trời đang đứng bóng.
Một bóng người mờ ảo, xiêu vẹo từ từ hiện ra trước mặt Ân.
Đó là linh hồn một cô gái trẻ, mặc bộ đồ bệnh nhân đã cũ.
Dáng đi của cô rất kỳ lạ, chân phải cứ kéo lê trên mặt đất.
Nhưng điều rùng rợn nhất là trên đầu cô, có một vết lõm sâu hoắm, như thể bị một vật nặng đập vào, và một dòng máu đen kịt vô hình cứ không ngừng rỉ ra từ đó.Ân hỏi nhẹ nhàng, dùng tâm thức để giao tiếp:“Cô... có thể nói chuyện với tôi không?”
Vong hồn ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, vô hồn:“Đau...
đau quá...
Xe... chiếc xe buýt...”
Cô ta là một nạn nhân tai nạn giao thông, chết oan ức và bị lãng quên, linh hồn cứ vất vưởng quanh đây mà không biết đường về.“Tôi biết cô đau lắm” Ân đồng cảm:“Hãy bình tĩnh lại.
Cô có thấy ai khác giống như tôi, có thể nói chuyện với cô ở khu này không?
Hoặc có thấy một cái bóng đen nào rất đáng sợ, hay một cái lưới đen nào đó không?”
Vong hồn cô gái co rúm lại, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Có... có...
Cái Lưới Đen...
Nó ở khắp nơi...
Nó ăn... nó ăn những người giống tôi...
Tôi sợ lắm... nên tôi trốn ở đây...
đừng...
đừng để nó bắt tôi...”
Trong khi đó, ở quán nước, người phụ nữ tên Hân bỗng huých tay người bạn.“Trời ơi!
Chị Hân hông biết sao luôn cưng ơi, cưng thấy hôn?, trưa trời trưa trật vậy đó, mà cưng coi kìa, có thằng con trai nó bị ngáo đá hay sao mà đứng nói chuyện với không khí một mình ên nó là sao vậy.
Cưng ra coi coi nó có bị sao hông cưng.”
Người phụ nữ kế bên nghe vậy cũng chề môi, lắc đầu.
“Kệ nó đi chị ơi, chắc mới chơi đồ xong đó.
Dây vô làm gì cho mệt.”
Ngay lúc đó, vong hồn cô gái đang nói chuyện với Ân bỗng rú lên một tiếng thảm thiết.“NÓ TỚI RỒI!
NÓ TỚI RỒI!
CỨU TÔI VỚI!”
Một luồng ma khí đen kịt, lạnh buốt như từ địa ngục bỗng từ đâu quét qua con hẻm.
Nó vô hình với mắt thường, nhưng Thiên Ân và Minh Nguyệt cảm nhận được rõ rệt.
Luồng khí đó không tấn công họ, mà lao thẳng vào vong hồn cô gái.Bóng hình mờ ảo của cô gái bị luồng khí bao bọc, giãy giụa một cách điên cuồng.
Gương mặt cô biến dạng vì kinh hoàng tột độ.“Nó đang xóa sổ linh hồn cô ấy!”
Minh Nguyệt hét lên, tay cô đã cầm sẵn Phược Linh Tỏa.Chú Lâm cũng rút vội một lá bùa ra.“Mẹ kiếp, nó dám ra tay trước mặt mình!”
Nhưng đã quá muộn.
Trước khi họ kịp hành động, vong hồn cô gái đáng thương đã tan biến vào không khí như một làn khói, không phải là được siêu thoát, mà là bị hủy diệt hoàn toàn, không còn sót lại một chút linh khí.Sự im lặng bao trùm lấy con hẻm.
Nén nhang dẫn hồn trên tay Ân phụt tắt.
Luồng ma khí đen kịt cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.Thiên Ân đứng chết trân, hai bàn tay nắm chặt lại, run lên vì giận dữ và cả bất lực.
Trước mặt cậu, một linh hồn vừa bị xóa sổ, và cậu không thể làm gì được.Kẻ Phá Giới không chỉ đang bắt giữ linh hồn.
Hắn còn đang dọn dẹp những nhân chứng.
Hắn biết họ đang theo dõi.
Và hắn vừa gửi một lời cảnh cáo đẫm máu.Cuộc chiến này, giờ đây đã trở thành một cuộc đối đầu sinh tử.