Tâm Linh Người Dẫn Độ

Người Dẫn Độ
Phần 2 - Chương 5: Lời Thì Thầm Của Kẻ Bị Lãng Quên


Không khí trên chiếc xe taxi trở về nhà họ Phạm nặng như đeo đá.

Chú Lâm không còn càu nhàu, Minh Nguyệt thì nhìn ra cửa sổ, im lặng một cách khác thường, gương mặt lạnh như băng của cô dường như còn ẩn chứa một sự ưu tư phức tạp.

Phá Giới Ấn – cấm thuật của dòng họ Phạm – hai chữ đó như một bóng ma, bao trùm lấy cả ba người.

Kẻ thù không chỉ mạnh, mà còn là một kẻ có nguồn gốc sâu xa, một kẻ hiểu rõ cách thức hoạt động của họ.Về đến nhà, Thiên Ân đi thẳng vào phòng thờ, thắp ba nén nhang lên bàn thờ tổ.

Cậu cần sự tĩnh tâm, nhưng trong đầu lại là một mớ bòng bong.

Chờ đợi không phải là cách.

Kẻ địch đã biết họ đang điều tra, và hắn sẽ không ngồi yên.“Chúng ta cần thêm manh mối” Ân nói khi Minh Nguyệt và chú Lâm bước vào:“Phá Giới Ấn không thể tự nhiên xuất hiện.

Kẻ sử dụng nó chắc chắn đã lảng vảng ở khu vực đó nhiều lần.

Có thể... có những vong hồn khác đã nhìn thấy gì đó.”

Minh Nguyệt nhíu mày:“Ý anh là đi hỏi chuyện mấy cô hồn dã quỷ vất vưởng ngoài đường?

Quá rủi ro và không hiệu quả.

Linh hồn của họ không ổn định, ký ức rời rạc, làm sao tin được?”

“Nhưng đó là cách duy nhất lúc này” Ân kiên định: “Con sẽ dùng ‘Nhang Dẫn Hồn’ để gọi những vong linh không có ác ý ở khu vực gần đó.

Có thể họ sẽ cho chúng ta biết gì đó về kẻ có thể tạo ra Phá Giới Ấn.”

Chú Lâm gật đầu:“Chú thấy ý thằng Ân được đó.

Tụi nó là ‘thổ địa’ ở đó, có khi thấy được mấy chuyện mà người sống mình không thấy.

Cứ thử đi con, chú với con nhỏ này canh chừng cho.”

Minh Nguyệt không nói gì thêm, sự im lặng của cô được xem như một lời đồng ý.Trưa hôm sau, nắng Sài Gòn gay gắt như đổ lửa.

Cả ba quay lại khu vực gần ngã tư Hàng Xanh, nhưng chọn một con hẻm nhỏ, vắng vẻ hơn.

Cách đó không xa là một quán nước vỉa hè, chỉ có vài cái bàn nhựa cũ kỹ.

Hai người phụ nữ trung niên đang ngồi uống trà đá, tay phe phẩy quạt, miệng thì không ngừng “tám chuyện”.Thiên Ân không để ý đến xung quanh.

Cậu chọn một gốc me già, lấy ra một nén nhang màu xám tro, đốt lên.

Làn khói không bay lên trời mà lượn lờ, là là trên mặt đất rồi từ từ lan tỏa ra con hẻm.

Chú Lâm đứng khoanh tay, tựa lưng vào tường, mắt láo liên quan sát.

Minh Nguyệt thì đứng ở đầu hẻm, ánh mắt sắc lẹm như một con báo đang rình mồi.Vài phút trôi qua.

Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, dù trời đang đứng bóng.

Một bóng người mờ ảo, xiêu vẹo từ từ hiện ra trước mặt Ân.

Đó là linh hồn một cô gái trẻ, mặc bộ đồ bệnh nhân đã cũ.

Dáng đi của cô rất kỳ lạ, chân phải cứ kéo lê trên mặt đất.

Nhưng điều rùng rợn nhất là trên đầu cô, có một vết lõm sâu hoắm, như thể bị một vật nặng đập vào, và một dòng máu đen kịt vô hình cứ không ngừng rỉ ra từ đó.Ân hỏi nhẹ nhàng, dùng tâm thức để giao tiếp:“Cô... có thể nói chuyện với tôi không?”

Vong hồn ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, vô hồn:“Đau...

đau quá...

Xe... chiếc xe buýt...”

Cô ta là một nạn nhân tai nạn giao thông, chết oan ức và bị lãng quên, linh hồn cứ vất vưởng quanh đây mà không biết đường về.“Tôi biết cô đau lắm” Ân đồng cảm:“Hãy bình tĩnh lại.

Cô có thấy ai khác giống như tôi, có thể nói chuyện với cô ở khu này không?

Hoặc có thấy một cái bóng đen nào rất đáng sợ, hay một cái lưới đen nào đó không?”

Vong hồn cô gái co rúm lại, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Có... có...

Cái Lưới Đen...

Nó ở khắp nơi...

Nó ăn... nó ăn những người giống tôi...

Tôi sợ lắm... nên tôi trốn ở đây...

đừng...

đừng để nó bắt tôi...”

Trong khi đó, ở quán nước, người phụ nữ tên Hân bỗng huých tay người bạn.“Trời ơi!

Chị Hân hông biết sao luôn cưng ơi, cưng thấy hôn?, trưa trời trưa trật vậy đó, mà cưng coi kìa, có thằng con trai nó bị ngáo đá hay sao mà đứng nói chuyện với không khí một mình ên nó là sao vậy.

Cưng ra coi coi nó có bị sao hông cưng.”

Người phụ nữ kế bên nghe vậy cũng chề môi, lắc đầu.

“Kệ nó đi chị ơi, chắc mới chơi đồ xong đó.

Dây vô làm gì cho mệt.”

Ngay lúc đó, vong hồn cô gái đang nói chuyện với Ân bỗng rú lên một tiếng thảm thiết.“NÓ TỚI RỒI!

NÓ TỚI RỒI!

CỨU TÔI VỚI!”

Một luồng ma khí đen kịt, lạnh buốt như từ địa ngục bỗng từ đâu quét qua con hẻm.

Nó vô hình với mắt thường, nhưng Thiên Ân và Minh Nguyệt cảm nhận được rõ rệt.

Luồng khí đó không tấn công họ, mà lao thẳng vào vong hồn cô gái.Bóng hình mờ ảo của cô gái bị luồng khí bao bọc, giãy giụa một cách điên cuồng.

Gương mặt cô biến dạng vì kinh hoàng tột độ.“Nó đang xóa sổ linh hồn cô ấy!”

Minh Nguyệt hét lên, tay cô đã cầm sẵn Phược Linh Tỏa.Chú Lâm cũng rút vội một lá bùa ra.“Mẹ kiếp, nó dám ra tay trước mặt mình!”

Nhưng đã quá muộn.

Trước khi họ kịp hành động, vong hồn cô gái đáng thương đã tan biến vào không khí như một làn khói, không phải là được siêu thoát, mà là bị hủy diệt hoàn toàn, không còn sót lại một chút linh khí.Sự im lặng bao trùm lấy con hẻm.

Nén nhang dẫn hồn trên tay Ân phụt tắt.

Luồng ma khí đen kịt cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.Thiên Ân đứng chết trân, hai bàn tay nắm chặt lại, run lên vì giận dữ và cả bất lực.

Trước mặt cậu, một linh hồn vừa bị xóa sổ, và cậu không thể làm gì được.Kẻ Phá Giới không chỉ đang bắt giữ linh hồn.

Hắn còn đang dọn dẹp những nhân chứng.

Hắn biết họ đang theo dõi.

Và hắn vừa gửi một lời cảnh cáo đẫm máu.Cuộc chiến này, giờ đây đã trở thành một cuộc đối đầu sinh tử.
 
Người Dẫn Độ
Phần 2 - Chương 6: Bí Mật Trong Gia Phả


Sự im lặng trên chiếc xe taxi trở về nhà họ Phạm nặng như đeo đá.

Chú Lâm không còn càu nhàu, Minh Nguyệt thì nhìn ra cửa sổ, im lặng một cách khác thường, gương mặt lạnh như băng của cô dường như còn ẩn chứa một sự ưu tư phức tạp.

Phá Giới Ấn – cấm thuật của dòng họ Phạm – hai chữ đó như một bóng ma, bao trùm lấy cả ba người.

Kẻ thù không chỉ mạnh, mà còn là một kẻ có nguồn gốc sâu xa, một kẻ hiểu rõ cách thức hoạt động của họ.Về đến nhà, Thiên Ân đi thẳng vào phòng thờ, thắp ba nén nhang lên bàn thờ tổ.

Cậu đứng bất động hồi lâu, hai bàn tay siết chặt lại.

Sự bất lực và giận dữ vẫn còn cuộn chảy trong huyết quản.

Cậu, một Người Dẫn Độ, lại bất lực nhìn một vong hồn bị hủy diệt ngay trước mắt mình.“Chúng ta không thể tiếp tục dò dẫm như thế này được.”

Minh Nguyệt là người lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.

Vẻ lạnh lùng của cô đã được thay thế bằng một sự nghiêm trọng.

“Kẻ đó biết chúng ta đang theo dõi.

Hắn ra tay để cảnh cáo.

Nếu muốn tìm ra hắn, chỉ có một con đường duy nhất.”

Chú Lâm hỏi, giọng chú đã mất đi vẻ tếu táo thường ngày.“Là con đường nào?”

Minh Nguyệt nhìn thẳng vào Thiên Ân:“Tìm trong nhà của các người.

Phá Giới Ấn là cấm thuật của dòng họ Phạm.

Chỉ những người trong tộc, và phải là những người có vị thế cao, mới có thể tiếp cận được nó.

Kẻ đó, chắc chắn đã được ghi lại trong sách vở của gia tộc.”

Thiên Ân gật đầu.

Cậu biết Minh Nguyệt nói đúng.

Manh mối không còn ở bên ngoài, mà nằm ngay trong những bí mật được cất giữ của chính dòng họ mình.“Chú Lâm, Minh Nguyệt, hai người theo con.”

Ân dẫn cả hai đi sâu vào phía sau gian thờ, đến trước một bức tường gỗ lim cũ kỹ.

Cậu gõ lên tường ba tiếng theo một nhịp điệu đặc biệt.

Bức tường khẽ rung lên rồi từ từ tách ra, để lộ một cánh cửa nhỏ ẩn bên trong.Chú Lâm ngạc nhiên:“Trời đất, nhà mình có cái này hồi nào mà tao không biết vậy Ân?”

Ân giải thích, rồi đẩy cửa bước vào:“Đây là Mật Thất của gia tộc, nơi cất giữ những bí tịch và gia phả quan trọng nhất.

Chỉ có người thừa kế chính thức mới được vào” Bên trong là một căn phòng không lớn, nhưng chứa đầy những giá sách cao tới tận trần nhà.

Không khí đặc quánh mùi giấy cũ và mùi long não.

Hàng trăm cuốn sách được bọc bằng lụa, bằng da, im lìm nằm trên giá, mang trong mình lịch sử hàng trăm năm của một trong những dòng họ pháp sư lâu đời nhất phương Nam.Chú Lâm làu bàu, lấy tay phủi bụi trên một giá sách:“Trời đất ơi, chữ nghĩa không...

Nhìn thôi đã thấy nhức đầu rồi.”

Ân không mất thời gian.

Cậu đi thẳng đến một giá sách ở góc trong cùng, nơi được bảo vệ bởi một lớp bùa chú mỏng.

Cậu lấy từ trên giá xuống một cuốn sách rất dày, bìa làm bằng da trâu đã sờn cũ, không có tựa đề, chỉ có một dấu ấn của dòng họ Phạm được đóng bằng sáp ong đỏ.Ân nói, giọng có phần trang nghiêm:“Đây là Tộc Ước.

Nó ghi lại tất cả những luật lệ, và cả những sự trừng phạt dành cho những kẻ trong tộc đã phạm phải cấm kỵ.”

Cậu cẩn thận đặt cuốn sách lên một chiếc bàn gỗ, lật từng trang giấy dó đã ngả màu vàng ố.

Chú Lâm và Minh Nguyệt cũng nín thở dõi theo.

Cuối cùng, Ân dừng lại ở một trang có dấu mực đỏ cảnh báo.

Tiêu đề của trang đó chỉ có hai chữ:CẤM THUẬT.Bên dưới là danh sách những đạo thuật bị nghiêm cấm, và đầu tiên chính là “Phá Giới Ấn”.

Sách ghi rõ, đây là thuật pháp tối thượng nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, có thể tạo ra những vết rách không gian, gây hỗn loạn Âm - Dương.

Người sử dụng nó phải có thiên phú cực cao, nhưng nếu tâm không vững sẽ lập tức bị tà khí xâm chiếm, trở thành ma đầu.

Ân lật tiếp.

Vài trang sau, cậu tìm thấy thứ mà họ đang tìm.

Một trang bị gạch chéo bằng mực đen.

Phần ghi chép về một sự kiện trừng phạt.“Năm Kỷ Dậu, Phạm Hoàng Khang, con trai chi thứ Bảy, thiên tư tuyệt đỉnh, trăm năm có một.

Tuổi mới hai mươi đã thông thạo Ngũ Hành, luyện thành ấn chú cao cấp.

Nhưng tâm cao khí ngạo, không màng chính đạo, lại si mê ái nữ nhà họ Lý.

Ái nữ yểu mệnh, Khang đau khổ, bất chấp tộc ước, lén luyện cấm thuật ‘Nghịch Thiên Cải Mệnh’, ý muốn dùng linh hồn của người khác để hoàn dương cho người yêu.”

“Sự việc bại lộ, đại trưởng lão ra tay ngăn cản.

Khang điên cuồng chống trả, gây ra đại nạn, làm tổn thương nhiều người trong tộc.

Cuối cùng bị trưởng lão dùng ‘Ấn Trấn Hồn’ đánh bại, phế đi một phần đạo thuật.”

“Xét tội bất kính với tổ tiên, vi phạm tộc ước, gây họa cho gia tộc, nay quyết định: Xóa tên Phạm Hoàng Khang khỏi gia phả, trục xuất vĩnh viễn khỏi dòng họ.

Từ nay về sau, sống chết không còn liên quan.”

Cả căn phòng chìm vào im lặng.Phạm Hoàng Khang.

Kẻ Phá Giới có tên, có họ, và lại là người của Phạm gia.

Một thiên tài đã sa ngã.“Trời đất ơi...”

Chú Lâm thốt lên, giọng nói không còn vẻ tếu táo mà đầy sự bàng hoàng, chua xót.

“Thằng Khang...

Chú nhớ nó rồi.

Nó là con của ông Bảy... cái người năm đó đã...”

Chú chợt im bặt, không nói tiếp, như thể vừa chạm vào một ký ức đau buồn không muốn nhắc lại.Thiên Ân gấp cuốn sách lại, trong lòng là một cơn bão tố.

Kẻ thù của cậu lần này không chỉ là một thế lực tà ác.

Đó là một người trong gia tộc.

Một người anh em họ mà cậu chưa bao giờ gặp mặt.Cuộc chiến này, giờ đây đã trở thành một mối nợ máu của chính dòng họ Phạm.
 
Người Dẫn Độ
Phần 2 - Chương 7: Nợ Máu Gia Tộc


Không khí trong Mật Thất sau khi sự thật được phơi bày trở nên ngột ngạt hơn cả những lăng mộ cổ xưa nhất.

Phạm Hoàng Khang.

Kẻ được mệnh danh là thiên tài trăm năm có một, nay lại chính là kẻ thù mà họ phải đối mặt.Thiên Ân nhìn chú Lâm, người đang đứng lặng, điếu thuốc trên môi đã tàn từ lúc nào không hay.“Chú Lâm, chuyện năm đó... rốt cuộc là sao?

Ông Bảy mà chú nhắc tới...”

Chú Lâm thở ra một hơi dài, làn khói trắng đục và đặc quánh.

Chú ném mẩu thuốc xuống đất, dùng mũi dép di di cho tắt hẳn.

Ánh mắt chú nhìn vào khoảng không, hằn lên một nỗi buồn và sự hối hận sâu sắc.“Thiệt sự, còn nhiều cái chú hông muốn nói đâu...”

Chú nói, giọng khàn đi.

“Ông Bảy là anh ruột của ba con.

Thằng Khang... nó là anh họ của con đó, Ân.

Năm đó, nó và con nhỏ nhà họ Lý thương nhau lắm.

Nhưng con bé đoản mệnh, nó không chấp nhận được sự thật.

Nó đã dùng tới cấm thuật ‘Nghịch Thiên Cải Mệnh’... nó đã gây ra một đại nạn kinh khủng.

Chú đã ở đó.

Chú đã chứng kiến tất cả...”

Giọng chú nghẹn lại, đôi vai dường như trĩu xuống.

Dường như ký ức về ngày hôm đó là một vết sẹo quá lớn mà ngay cả một người cứng cỏi như chú cũng không muốn chạm vào.Minh Nguyệt, người nãy giờ chỉ im lặng quan sát, bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của cô kéo mọi người về với thực tại.“Đào bới quá khứ không giải quyết được vấn đề.

Hắn đã trở lại, và mạnh hơn xưa.

Việc của chúng ta là phải tìm ra hắn đang ở đâu và Giao Lộ Thứ Linh được đặt ở nơi nào.”

Cô nói đúng.

Thiên Ân gác lại những câu hỏi về bí mật gia tộc, tập trung vào vấn đề trước mắt.

“Hắn muốn thâu tóm linh hồn, vậy Giao Lộ đó phải được đặt ở một nơi có âm khí cực thịnh, nơi có nhiều vong hồn qua lại.

Có thể là một bệnh viện, một nghĩa trang, hoặc...”

Ân chợt im bặt.

Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Một cảm giác quen thuộc đến rợn người.“Hoặc một nơi từng là mồ chôn tập thể,” Cậu thì thầm:“Giống như Nhị Tỳ Sở ở Cần Thơ.”

Cùng lúc đó, tại Cần Thơ, trong căn nhà mới của gia đình Minh.

Minh đang ngồi một mình trong phòng.

Cậu ta trông gầy hơn, nhưng đôi mắt lại sáng một cách kỳ lạ.

Suốt mấy hôm nay, cậu liên tục có những giấc mơ đẹp.

Cậu mơ thấy ba mẹ mình khỏe mạnh, cười nói vui vẻ.

Cậu mơ thấy những linh hồn ở khu đất sau nhà không còn ai oán, họ hiện về cảm ơn cậu, nói rằng họ đã tìm thấy một “ngôi nhà mới” bình yên hơn vòng luân hồi khắc nghiệt.Đêm qua, một người đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Một người đàn ông tuấn tú, khí chất phi phàm, tự xưng là một Dẫn Độ Giả cấp cao của một môn phái khác.

Người đó nói rằng Thiên Ân tuy có lòng tốt nhưng đạo hạnh còn non, cách dẫn độ của Ân thực chất là xóa sổ ký ức của các vong hồn, một sự hủy diệt tàn nhẫn.

Còn ông ta, ông ta đang cho họ một con đường khác, một sự tồn tại vĩnh hằng.“Ta cảm nhận được sự thành tâm của cậu” Người đàn ông trong mơ nói:“Để giúp những linh hồn đáng thương này có một nơi trú ẩn vững chắc hơn, ta cần một vật dẫn có linh khí của người thuộc dòng họ Phạm.

Bạn của cậu, Thiên Ân, khi giúp gia đình cậu đã để lại một vật trấn yểm.

Hãy tìm nó và đặt lên bàn thờ này cho ta.

Đó là cách duy nhất để cậu thực sự cứu rỗi họ.”

Bị những lời lẽ ngon ngọt và những ảo ảnh hạnh phúc mê hoặc, Minh không còn nghi ngờ gì nữa.

Cậu nhớ lại, sau khi mọi chuyện kết thúc, Ân có tặng cho gia đình cậu một miếng ngọc bội nhỏ, nói là để trong nhà sẽ giúp ổn định dương khí, tránh tà ma quấy nhiễu.Minh tìm thấy miếng ngọc bội đang được treo trong phòng khách.

Cậu cẩn thận gỡ nó xuống.

Cảm giác mát lạnh của viên ngọc dường như làm tâm trí cậu tỉnh táo lại trong giây lát, một chút hình ảnh về sự tốt bụng của Ân hiện về.

Nhưng rồi, giọng nói trong mơ lại vang lên, át đi tất cả.Tối đó, Minh lén lút đặt miếng ngọc bội của Thiên Ân lên một bàn thờ nhỏ mà cậu đã tự lập trong góc phòng theo lời chỉ dẫn của người đàn ông trong mơ.

Ngay khi miếng ngọc được đặt xuống, nó phụt tắt ánh sáng ôn hòa vốn có, thay vào đó là một luồng khói đen mỏng như sợi chỉ bay lên rồi biến mất vào không khí.Quay trở lại Mật Thất ở Sài Gòn.Thiên Ân đang định bàn tiếp kế hoạch thì bỗng "A" lên một tiếng, tay ôm lấy ngực.

Một cảm giác lạnh buốt như có một mũi kim vô hình vừa đâm thẳng vào tim cậu.

Cậu cảm nhận được linh khí của mình đang bị một thế lực nào đó ở rất xa hút đi từng chút một.“Chết tiệt!”

Minh Nguyệt phản ứng cực nhanh, cô lao tới bên Ân, hai ngón tay điểm vào huyệt Nhân Trung của cậu.

“Hắn đã có vật dẫn của anh!

Hắn đang dùng nó để định vị và rút linh khí của chúng ta!”

“Cái gì?”

Chú Lâm giận dữ gầm lên.

“Thằng chó nào?

Ở đâu?”

Nhưng không ai trả lời được câu hỏi đó.

Cả căn Mật Thất bỗng trở nên lạnh lẽo.

Những lá bùa trấn yểm dán trên tường bắt đầu rung lên bần bật.

Ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng chao đảo, ánh lửa leo lét như sắp tắt.Những cái bóng ở góc phòng bắt đầu di chuyển, quằn quại, kéo dài ra như những con rắn đen.

Chúng từ từ hợp lại với nhau.Một giọng nói vang lên, không phát ra từ một điểm cụ thể nào, mà như vọng về từ mọi bức tường, từ chính bóng tối đang bao trùm lấy họ.

Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang theo sự ngạo nghễ và một nỗi hận thù sâu thẳm.“Tìm thấy các ngươi rồi, những kẻ phán xét đạo đức giả.”

Giọng nói đó dừng lại một chút, rồi nhắm thẳng vào Thiên Ân.“Chào mừng đến với ván cờ của ta... em họ.”
 
Người Dẫn Độ
Phần 2 - Chương 8: Mật Thất Giao Tranh


Giọng nói của Phạm Hoàng Khang không vang lên từ một hướng cụ thể nào.

Nó len lỏi, thấm vào từng thớ gỗ, từng viên gạch của Mật Thất, dội lại từ những giá sách cổ, như thể chính lịch sử của dòng họ Phạm đang lên tiếng chế nhạo những hậu duệ của mình.“Chào mừng đến với ván cờ của ta... em họ.”

Ngay khi giọng nói vừa dứt, ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng phụt tắt.

Bóng tối đặc quánh, hữu hình bao trùm lấy tất cả.

Một áp lực nặng nề như ngàn cân đè xuống, khiến không khí trở nên ngột ngạt, khó thở.

Thiên Ân cảm nhận rõ linh khí của mình đang bị hút đi qua một sợi dây vô hình, cơ thể trở nên rã rời, đầu óc quay cuồng.Những cuốn sách cổ trên giá bắt đầu tự lật, trang giấy xào xạc tạo nên một hợp âm ghê rợn của hàng trăm lời chú, lời nguyền bị lãng quên.

Những cái bóng ở góc phòng không còn là bóng tĩnh.

Chúng quằn quại, méo mó, vươn những cánh tay dài ngoằng về phía ba người.Chú Lâm gầm lên, cơn giận dữ át đi nỗi sợ hãi.

“Thằng ranh con!”

Chú không còn vẻ ngoài xuề xòa, mà đứng thẳng, chắn trước mặt Thiên Ân như một ngọn núi.

“Dám dùng tà thuật ngay trong nhà thờ tổ của họ Phạm.

Mày chán sống rồi!”

Thanh Liệt Dương Kiếm được rút ra khỏi vỏ.

Nhưng chú không tấn công.

Chú cắm thẳng mũi kiếm xuống sàn gỗ.

Một quầng sáng vàng ấm áp từ thân kiếm tỏa ra, như một mặt trời nhỏ, đẩy lùi những cái bóng đang mon men lại gần, khiến chúng rít lên những tiếng ai oán rồi co rúm lại.“Hắn đang dùng vật dẫn để tấn công từ xa!”

Minh Nguyệt nói nhanh, giọng cô vẫn lạnh nhưng có một sự khẩn trương.“Trận pháp của Mật Thất chỉ có thể ngăn chặn ngoại xâm, không thể chống lại một cuộc tấn công từ bên trong dòng họ.

Hắn đang lợi dụng chính huyết thống của mình!”

Cô không hề hoảng loạn.

Nhanh như cắt, cô lấy từ trong túi ra năm miếng ngọc đen nhỏ, hình bát quái, ném chúng vào năm góc của căn phòng theo một trật tự kỳ lạ.Cô hô lớn:“Tứ Phương Quy Vị!”

Năm miếng ngọc lóe sáng, nối với nhau bằng những sợi chỉ năng lượng mờ ảo, tạo thành một kết giới tạm thời.

Sự hỗn loạn trong phòng dường như dịu lại.

Áp lực nặng nề giảm đi đôi chút.Nhưng Khang không chỉ tấn công bằng pháp thuật.

Hắn bắt đầu tấn công vào tâm trí.Giọng nói của hắn lại vang lên, lần này thì thầm bên tai chú Lâm.“Chú Lâm...

Chú vẫn còn nhớ chứ?

Vẫn còn tự dằn vặt vì không cứu được anh Bảy, đúng không?

Chú cũng chỉ là một kẻ thất bại, bất lực nhìn người thân của mình chết mà thôi!”

Thanh Liệt Dương Kiếm trên tay chú Lâm khẽ run lên.

Ký ức kinh hoàng về đại nạn năm xưa ùa về, làm quầng sáng bảo vệ quanh người chú yếu đi trong giây lát.Giọng nói lại chuyển hướng sang Minh Nguyệt, đầy vẻ mỉa mai.“Cô gái của Người Gác Cửa.

Lạnh lùng và vô cảm.

Cô nghĩ dùng mấy cái pháp khí lạnh lẽo đó là có thể hiểu được nỗi đau thật sự sao?

Cô cũng giống ta, đều là những kẻ bị trật tự ruồng bỏ!”

Minh Nguyệt khựng lại, tay cầm ấn chú siết chặt, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn rồi nhanh chóng bị sự lạnh lùng che lấp.Cuối cùng, giọng nói tập trung vào Thiên Ân, kẻ đang là mục tiêu chính.“Thấy chưa, em họ?

Ngay cả trong Mật Thất của chính gia tộc, ngươi cũng bất lực.

Ngươi lấy tư cách gì để phán xét ta?

Lòng trắc ẩn của ngươi chỉ là sự yếu đuối giả tạo!”

Thiên Ân ngồi xếp bằng tại chỗ, mặc cho linh khí bị rút đi, mặc cho những lời nói như dao đâm vào tâm can.

Cậu nhắm mắt, hai tay kết thành ấn Bất Động Minh Vương, bắt đầu lẩm nhẩm Kim Cang Hộ Thể Chú.

Cậu biết, hoảng loạn lúc này chính là tự sát.

Trong sự tĩnh lặng của tâm thức, một tia sáng lóe lên.

Ân nhận ra một điều cốt lõi: Khang rất mạnh, nhưng hắn đang ở rất xa.

Hắn phải chia sức mạnh của mình ra để tấn công cả ba người cùng một lúc.

Giọng nói của hắn ở khắp nơi, cũng có nghĩa là hắn không thực sự ở đâu cả.

Hắn chỉ là một cái bóng, một hình chiếu của sự hận thù.

Điểm yếu duy nhất của hắn lúc này, chính là sợi dây liên kết đang hút linh khí của cậu!Ân hét lớn, mở mắt ra, ánh mắt không còn hoang mang mà trở nên sắc bén:“Hắn chỉ là cái bóng!”

“Nguồn gốc không ở đây!

Cắt đứt liên kết!”

Minh Nguyệt và chú Lâm như bừng tỉnh.“Hiểu rồi!”

Minh Nguyệt không một chút do dự.

Cô thay đổi ấn chú, điều khiển năm miếng ngọc đen.

Chúng không còn phòng thủ, mà xoay chuyển vị trí, chĩa những mặt ngọc bóng loáng về phía Thiên Ân, tạo thành một “Phản Chiếu Trận”.“Thằng ôn dịch!”

Chú Lâm cũng dồn hết cơn giận dữ và sự lo lắng cho cháu mình vào một đòn.

Chú không tấn công vào những cái bóng vô định nữa.

Chú dồn toàn bộ dương khí vào thanh Liệt Dương Kiếm, biến nó thành một cột lửa vàng rực, rồi chém một nhát chí mạng vào chính giữa Phản Chiếu Trận của Minh Nguyệt.“CÚT VỀ LẠI CÁI LỖ CỦA MÀY ĐI!”

Một sự kết hợp hoàn hảo.

Năng lượng hắc ám đang rút ra từ người Ân bị Phản Chiếu Trận hất ngược lại.

Cú chém của Liệt Dương Kiếm tiếp thêm sức mạnh, biến nó thành một đòn sấm sét, đánh ngược lại theo chính sợi dây liên kết vô hình.“A...A...A...A...A!”

Một tiếng thét đầy đau đớn và tức giận từ đâu đó rất xa vọng lại.

Sợi dây liên kết bị cắt đứt.

Những cái bóng co rúm lại rồi tan biến vào không khí.

Ngọn đèn dầu tự động cháy trở lại.Căn Mật Thất trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Cuộc tấn công đã kết thúc.Chú Lâm thở hổn hển, người lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất.

Chú lau mồ hôi trên trán, nhìn quanh rồi làu bàu:“Dữ dị sao...

Chơi có một chút mà muốn rụng rời tay chân.

Lần sau mà gặp nó, phải tính tiền công thêm mới được, thiệt tình.”

Minh Nguyệt cũng thu lại các miếng ngọc, trán cô lấm tấm mồ hôi.

Cô nhìn Thiên Ân, ánh mắt không còn hoàn toàn lạnh lùng, mà có thêm một chút phức tạp, có lẽ là sự nhìn nhận lại.Thiên Ân từ từ đứng dậy.

Cơn đau buốt trong người đã hết, nhưng sự mệt mỏi và một nỗi lo còn lớn hơn vừa ập đến.Hắn đã tìm được họ.

Hắn có vật dẫn.

Và hắn sẽ không dừng lại.“Cần Thơ” Ân nói, giọng nói vẫn còn yếu nhưng đầy sự kiên quyết.

“Miếng ngọc bội con tặng cho gia đình anh Minh.

Chắc chắn là nó.

Chúng ta phải quay lại đó ngay lập tức.”
 
Back
Top Bottom