Tâm Linh Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
92176261-256-k115298.jpg

Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Tác giả: Yurika296
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nếu đã đọc truyện NỮ HOÀNG AI CẬP có ai còn nhớ tới cô công chúa Mitamun của vương quốc Hittite, em gái của Izumin ?

Cái chết của công chúa vẫn là một bí ẩn, công chúa chấp nhận ra đi thế sao...

'' Không đâu chừng nào chưa trả thù được, linh hồn của ta sẽ còn mãi ở thế gian này !

''
Cô ấy đã quay lại dưới thân phận là Công chúa của Ai Cập là con gái của Carol và Menfuisu
Tác giả : Ly Ngạn Tags: carolfanficnhactruyện-tâm-linh​
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Chap 1 Ngày Con Ra Đời


Trong khoảng thời gian ở bên Menfuisu, Carol đã sinh cho Ai Cập 2 vị hoàng tử và 1 công chúa.

Thái tử con trai lớn : Hamadi [ 7 tuổi ]Nhị hoàng tử con trai thứ : Rehema [ 4 tuổi ]Đại công chúa con gái lớn [ con thứ 3 ] : Asenath [ 2 tuổi ]Hiện tại Carol đang mang thai đứa thứ tư và sắp sinh...Trên bầu trời đêm Ai Cập khi tất cả chìm trong im lặng, chỉ còn những vì sao trên trời là còn thức khi tất cả điều ngủ say cũng là lúc con chào đời...'' Oa oa...oa...a '' - Tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên trong không khí im lặng '' Là một công chúa sinh chúc mừng lệnh bà !

'' - Teti la lên rất là vui mừngCarol nằm đó ko nói gì ánh mắt trìu mến có chút vui mừng ngắm nhìn đứa nhỏ đang khóc...'' Carol...

Carol nàng đâu rồi ?

'' Menfuisu vội vã chạy vàoCarol mỉm cười ra hiệu cho Menfuisu im lặng '' Chàng xem con của chúng ta nè '' - Carol thỏ thẻ vì cô rất mệt khi sinhMenfuisu lại gần và nhìn vào đứa nhỏ đã ngủ trên tay của mẹ nó '' Là một công chúa '' - Carol khẽ nóiMenfuisu vẫn chăm chú nhìn đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng mỉm cười'' Thật đáng yêu, nhìn xem con bé có mái tóc vàng giống mẹ nó nè '''' Chàng đã nghĩ ra tên cho con chưa ''Menfuisu ẵm đứa bé lên'' Tên của con sẽ là...

Menefer, nghĩa là tình yêu và sắc đẹp !!

'' - Menfuisu giơ đứa trẻ lên cao và nóiBỗng nhiên Hamadi va Rehema chạy vào cùng với một cung nữ trên tay bế Asenath, thái tử và nhị hoàng tử mái tóc và đôi mắt đen như Menfuisu nhưng được sở hữu làn da trắng của mẹ, còn cô công chúa cũng có một mái tóc đen nhưng lại có đôi mắt xanh, màu xanh của bầu trời cùng với nước da trắng mịn ko khác gì một thiên thần.'' Các con nhỏ tiếng thôi em các con đang ngủ !

'' - Carol trìu mến bảo3 đứa trẻ chạy tới chỗ mẹ mình và nhìn chăm chăm vào em bé'' Đây là em gái của các con, các con nhớ sau này phải thương yêu và chăm sóc lẫn nhau nhé !

'' - Menfuisu dịu dàng nói'' VÂNG !!!!

'' - Hamadi và Rehema đồng thanh còn Asenath thì vẫn ngơ ngácMenfuisu thấy vui trong lòng ngài luôn mong rằng các con của mình sẽ yêu thương lẫn nhau và sẽ ko bao giờ đi vào vết xe đổ của mình năm xưa với chị gái là nữ hoàng Asisu...'' Cho con bế em đi !?

'' - Hamadi nhõng nhẽo đòi'' Được thôi, cẩn thận nha !

'' - Carol đưa Menefer cho Hamadi Hamadi ẵm Menefer trên tay miệng thì cười rất là vui vẻ '' Cho em, cho em bế với !!

'' - Rehema nắm lấy áo của anh mình và đòi '' Ko được em còn nhỏ lắm ko được đâu !

'''' Ứ chịu '''' Asenath con có muốn chơi với em ko ?

'' - Carol bỗng lên tiếngCô cung nữ thả Asenath xuống và Asenath lại chỗ em bé và nhìn, đứa bé vẫn còn nằm trên tay của anh cả'' Em bé... em gái '' - Asenath bập bẹ từng chữ '' Đúng rồi đây là em con là Menefer '' - Carol cười bảo'' Em bé... dễ thương '' - Asenath cười rất là hồn nhiên nụ cười của một đứa trẻVì tiếng cười của Asenath làm Menefer thức giấc, cô bé khẽ mở mắt và tất cả mọi người ngạc nhiên khi thấy đôi mắt của Menefer có màu nâu, màu của đất...'' Chắc là con bé có đôi mắt của bà ngoại !

'' - Carol nóiMenfuisu ko nói gì ẵm đứa bé từ tay của Hamadi lên và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của Menefer...

Rồi ngài lại ẵm Menefer ra ngoài, Carol ngạc nhiên đi theo và 3 đứa trẻ chạy theo.

Menfuisu giơ cao Menefer lên không trung giữa bầu trời đầy sao'' CON SẼ LÀ NGÔI SAO MAY MẮN CỦA TA VÀ LÀ NIỀM TỰ HÀO CỦA ĐẾ CHẾ AI CẬP NÀY !

'' - Menfuisu la lên và đã làm cho Menefer bật khóc tiếng khóc vang vọng khắp bầu trời đêm Ai CậpMenfuisu đưa lại đứa bé cho Carol, Carol dỗ cho Menefer nín khóc rồi cũng hôn lên trán của Menefer và nói :'' Cảm ơn con vì đã đến thế giới này !

'' ............
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Chap 2 Quay lại Asenath


' Ta chưa được hưởng trọn niềm vui khi có Menefer, mà sao ông trời lại bắt ta phải xa Asenath, thần linh ơi xin hãy cho con biết con gái của con còn sống hay đã chết, xin hãy phù hộ cho nó, chỉ vì chiến tranh mà con gái của con phải xa gia đình, xa Ai Cập, xa vòng tay ấm áp của mẹ...

'Tất cả cũng tại chiến tranh mà ra...Babylon quyết định tấn công Ai Cập, giải quyết mối hận giữa Menfuisu và Carol...

Và trong lúc hỗn loạn Asisu đã bắt Asenath đi...'' Bọn chúng phóng hỏa vào hậu cung, mau đi bảo vệ Carol và các con của ta MAU LÊN !!!!

'' - Mefuisu ra lệnh cho Unasu Nhưng đã quá muộn hậu cung ko khác gì 1 ngọn đuốc đang cháy '' Lệnh bà nguy hiểm lắm mau rời khỏi đây đi '' - Teti hét lên Carol trên tay ôm Menefer một tay nắm tay của Rehema còn Hamadi thì nắm chặt lấy áo của mẹ, còn Asenath thì vẫn ko biết gì chỉ đứng đó khóc và gọi '' Mẹ Ơi...

'''' Tới đây con mau lên !

'' - Carol gọi to Nhưng quá muộn trong lúc Asenath chạy đến chỗ của Carol thì bỗng nhiên một bóng người vội ẵm Asenath đi, khói bụi mịt mù nên chẳng ai nhìn rõ mặt...'' Con của ta !

'' - Carol xanh mặt vội đuổi theo bóng người đóBỗng trần nhà sập xuống và đã ngăn Carol '' Đừng lệnh bà ơi !

'' - Teti hét lên và giữ Carol lại Đôi mắt màu xanh tuyệt vọng nhìn theo bóng kẻ lạ mặt đã bắt Asenath đi, sững người ko làm gì được tiếng gọi mẹ của Asenath nhỏ dần và biến mất lúc ấy tâm trí và trái tim của Carol như vỡ ra từng mảnh bất lực nhìn theo bóng đen ấy... dòng lệ chợt rơi trên đôi mắt xanh ấy'' ASENATH !!

'' - Carol hét lên và gục xuống Mãi mãi Asenath đã rời xa Carol sao ?'' Carol...

Carol nàng ở đâu ?

'' - Menfuisu gọi to Bọn trẻ bật khóc và Menfuisu đã tìm được Carol và các con nhưng ko thấy Asenath '' Carol nàng ổn chứ, Asenath đâu ?

'' - Menfuisu hỏiCarol im lặng ko nói gì rồi chợt ôm lấy Menfuisu và 3 đứa con còn lại của mình và khóc'' Chúng ta mất Asenath rồi '' - Carol vừa khóc vừa nói'' Asenath con của ta '' - Menfuisu thẫn thờ gọi tên con gái mình trong vô thức'' Hoàng Thượng, Hoàng Phi mau rời khỏi đây !!

'' - Unasu hét to và đã làm cho Menfuisu tỉnh lại'' Mau rời khỏi đây thôi !

'' - Menfuisu vội dìu Carol đi ra...'' Bẩm Hoàng Thượng chúng ta đã dẹp được quân Babylon...

'' - Tướng Quân Minue báo cáo nhưng Mefuisu lẫn Carol dường như ko quan tâm, tâm hồn của họ giờ đây đang chịu một nỗi đau mất con rất lớn'' Có chuyện gì thế thưa Hoàng Thượng '' - Unasu hỏiCarol và Menfuisu chỉ im lặng họ còn có thể nói gì nữa sao'' Công chúa Asenath bị tên lạ mặt bắt đi rồi '' - Teti vội lên tiếng'' SAO !!??

'' - Cả triều đình hoảng hốtMọi người bắt đầu nháo nhào lên đi tìm công chúa còn Carol và Menfuisu như người mất hồn'' Asenath sẽ về phải ko mẫu hậu ?

'' - Câu hỏi ngây thơ của Rehema càng làm cho Carol thêm đau đớn nhưng cô cố gắng bình tĩnh lau đi những giọt nước mắt'' Em con sẽ về mà !

'' - Nói rồi Carol ôm Rehema và lại khócHamadi thì lặng người có lẽ vị Hoàng tử này đủ lớn và thông minh để nhận ra tình cảnh hiện giờ và trong lòng người anh cả này cũng chịu một nỗi đau khi mất đi người thân, còn Menefer chỉ là một đứa bé lại lăn ra ngủ trong vòng tay của mẹ nó...' Con đang ở đâu, đứa con gái tội nghiệp của mẹ ?

Xin thần linh hãy bảo vệ con bé và hãy đưa con bé về với vòng tay của người mẹ hiền Ai Cập '.........
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Thông báo cho các độc giả


Mình nói trước trong mấy chap sau sẽ ko còn xuất hiện Công chúa Asenath đâu nhưng đừng lo mấy chap cuối Asenath sẽ quay trở lại.Truyện này mình sẽ chia làm 2 Phần, Phần 1 thì gần cuối mới tìm được Asenath còn Phần 2 thì Asenath sẽ xuất hiện nhiều thêm và có thể chap nào cũng có Asenath hết mọi người nhớ chờ và ủng hộ mình nha ?1 tuần mình có thể ra 2 hoặc 3 chap nếu mình bận hay mình tới kì thi thì mình sẽ thông báo tới các độc giả và trong vòng 1 tháng hoặc 3 tuần mình sẽ ko đăng chap, có gì đừng giận nha ?Ok bye nhaLoveYurika
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Chap 3 Tạm Biệt Carol


Tất cả mọi nỗ lực điều vô vọng khi việc tìm kiếm Công Chúa điều ko khả quan quan hơn, Công chúa còn sống hay đã chết ?Còn Carol thì như người mất hồn suốt ngày chỉ ở trong Điện Thờ cầu nguyện cho Asenath được bình an...Dường như mọi người trên khắp cả Ai Cập này ai nấy điều lo lắng, thương xót cho Công Chúa và Hoàng Phi của họ, một người thì không biết sống chết ra sao, người thì trở nên xanh xao sức khỏe ngày một yếu dần...

Rồi Ai Cập này sẽ ra sao ?Trong Triều Đình'' Ta ko thể chờ đợi được nữa !

'' - Menfuisu nóng giận ném tất cả giấy tờ trên bàn xuống, nỗi đau ngày một tăng thêm khi việc tìm kiếm con gái trở nên vô vọng'' Xin ngài bình tĩnh, thần biết nỗ đau của Bệ Hạ khi mất con !

'' - Tể tướng Imhotep an ủi'' Làm sao ta có thể bình tĩnh được !?

'''' Nhưng ngay lúc này ngài cần bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện !

'''' Có lẽ khanh nói đúng ngay lúc này ta ko thể mất lý trí được !

''Menfuisu bỗng im lặng...'' TẤT CẢ RA NGOÀI HẾT CHO TA TRỪ MINUE, UNASU VÀ TỂ TƯỚNG Ở LẠI !!!!

'' - Menfuisu hét lên và đuổi tất cả ra ngoàiSau khi tất cả đã đi ra chỉ còn 3 người thân tín nhất ở lại'' Các khanh, ta mong các khanh hãy chăm lo cho Ai Cập, lo cho Carol và các con giúp ta '' - Menfuisu nói trong đau khổ'' Ý Bệ Hạ là sao ?

'' - Tể Tướng vội lên tiếng'' Ngay cả con gái của ta mà ta còn ko bảo vệ được thì làm sao ta có thể tiếp tục làm vua...

Ko ta ko thể... ta sẽ ra đi cho dù có lật tung cả chân trời góc bể ta quyết sẽ tìm ra Asenath !

'' - Menfuisu nói, ánh mắt vô hồn nhìn về một nơi xa xăm nào đó'' Nhưng còn Ai Cập này ?

'' - Unasu lên tiếng'' Ta sẽ yên tâm khi có các khanh, còn về các nước chư hầu thì việc này cứ giữ kín và tránh tiếp xúc, ngoại giao với các nước khác thì sẽ ko ai nghi ngờ '''' Còn Hoàng Phi ?

'''' Ta ra đi một phần cũng vì nàng và ta tin nàng sẽ đèo lái được Ai Cập này !

'''' Thôi được ngài cứ yên tâm ra đi tìm Công Chúa mọi việc hãy để chúng thần lo '' - Minue quả quyết'' Như vậy các khanh ko còn ý kiến gì nữa phải ko ?

''3 người đều im lặng '' Vậy ta sẽ đi gặp Carol '' - Nói rồi Menfuisu bỏ điTại Điện Thờ...Carol vui mừng khi nhìn thấy Menfuisu đến '' Sao rồi chàng, tìm được con chưa ?

'' - Carol vội hỏiMenfuisu chỉ im lặng lắc đầu '' Vậy à '' - Carol buồn bã nóiMenfuisu vội ôm cô'' Carol nàng có tin tưởng thần linh rằng con chúng ta còn sống ko '''' Vâng thiếp tin '''' Vậy nàng có tin ta ko ?

'''' Sao ?

'''' Ta sẽ ra đi tìm con của chúng ta '''' Còn Ai Cập này ?

'''' Ta sẽ yên tâm khi có nàng và có những thần dân giúp đỡ Ai Cập này !

'''' Nhưng...

'''' Phụ Vương cho chúng con theo với '' - Hamadi và Rehema chạy vào '' Các con ta ko thể '''' Nếu ngay cả người thân của con mà con không bảo vệ được thì sau này lên ngôi làm sao con có thể bảo vệ Ai Cập, bảo vệ thần dân của mình !?

'' - Hamadi nói'' Mẫu Hậu cho con đi với ?

'' - Rehema vội chạy lại ôm Carol Nén tất cả đau thương của mình vào, dù sao chuyện này cũng tốt cho hai đứa con cô để sau này nó trở thành vị Vua tốt, vị lãnh đạo tài giỏi vì bọn chúng hiểu được nỗi khổ của dân, cuộc sống khó khăn sẽ làm tụi nó quý trọng những gì làm ra được bằng chính sức lao động của mình'' Thôi được !

'' - Carol cố gắng nén tất cả đau đớn vào và ko khóc'' Mai ta sẽ đi !

'' - Menfuisu vội lên tiếng'' Vâng !

Thiếp sẽ đi chuẩn bị '' - Nói rồi Carol bỏ điSau khi đi một đoạn khá xa Menfuisu và các con lúc này mỗi nỗi đau cố gắng kìm nén lại vỡ ra và những giọt nước mắt bắt đầu rơi...

Lựa chọn của cô có đúng ko khi phải bắt các con mình xa mẹ nó, ngoài kia đầy rẫy những cạm bẫy và liệu Menfuisu và các con của cô sẽ đi trong bao lâu, họ có quay lại ko ?

Hay một đi ko trở lại và đứa con gái Asenath tội nghiệp của cô thì...

Nghĩ đến đó thôi lòng cô như thắt lại, nỗi đau có ai hiểu thấu...'' Nàng yên tâm ta sẽ lo cho các con và tìm lại Asenath.

''Carol vội quay lại thì ra là Menfuisu và cô vội ôm chàng mà khóc'' Ta sẽ trở về mà chỉ cần nàng luôn tin và chờ đợi ta '''' Chàng sẽ đi trong bao lâu ?

'''' Ko lâu đâu chừng nào tìm được Asenath ta sẽ trở về '''' Thiếp sẽ đợi chàng về !

Luôn là như vậy... !

'''' Tạm biệt nàng Carol...

''
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Chap 4 Ai Cập sẽ ra sao ?


'' Ta đi đây nàng ở lại lo cho Ai Cập này và Menefer giúp ta '' - Menfuisu ẵm Menefer trên tay và đặt 1 nụ hôn lên trán của đứa trẻ'' Tạm biệt Mẫu Hậu '' - Hamadi và Rehema ôm chầm lấy Carol '' Tạm biệt các con... nhớ nghe lời Phụ Vương ...

à ko các con nên gọi là cha, cố gắng ngoan ngoãn và vâng lời cha, ko được cãi lời hay bướng bỉnh...

Hamadi con là anh lớn nhớ trông chừng em con và chăm sóc cho em nhớ chưa ?

Còn con Rehema nhớ nghe lời cha và anh con được ko ?...

Menfuisu chàng hãy chăm sóc cho hai con và hứa với thiếp là... khi tìm được Asenath hãy về ngay với Ai Cập này...

Xin chàng hãy nghĩ cho các con mà đừng cưới thêm vợ được ko ?

'''' Ta hứa !

'''' Tụi con cũng hứa với mẹ ''Carol lại khóc...'' Mọi người đi đi '' - Carol nói trong nghẹn ngào'' Thôi ta đi '' - Menfuisu nói rồi lên ngựa cùng hai đứa trẻ...Bóng hình ấy khuất dần...Những tia nắng hoàng hôn vội buông xuống mang theo bao nhiêu niềm đau cùng những giọt nước mắt của người mẹ khi phải xa con mình, mặc dù biết là thần linh và mọi người sẽ ko tha thứ cho cô khi cô cho con mình vào chỗ nguy hiểm nhưng biết sau bây giờ... nếu cứ giữ bọn chúng trong cung chưa chắc gì nhiều bọn xấu ko nhìn đến với lại nếu bảo vệ bọn chúng quá tụi nó sẽ sinh ra ỷ lại, rồi ăn chơi... thôi thì cứ để bọn chúng đi dẫu biết là nguy hiểm và hai đứa còn quá nhỏ nhưng Carol tin Menfuisu sẽ chăm sóc tốt cho chúng và hi vọng cuộc đời này sẽ làm cho hai đứa mạnh mẽ và trưởng thành hơn, khó khăn sẽ làm cho các biết quý trọng những gì mình đang có... nhưng hơn hết cô hi vọng Menfuisu sẽ tìm được Asenath trở về.Cô lau đi những giọt nước mắt trong đau khổ...

KHÔNG CAROL... ngay lúc này ko phải lúc để cô khóc cô còn phải lo cho Ai Cập và lo cho cả...

Menefer con gái của cô, giờ đây cô chỉ còn con bé là niềm hi vọng và là sự an ủi của cô trong lúc này khi tất cả điều bỏ cô mà đi, cô phải mạnh mẽ lên để lo cho con bé và cho đất nước này !'' Con yên tâm ta sẽ ko để con thiếu thốn đâu, nhất định... nhất định cha con, anh con và chị con sẽ về với mẹ con ta, từ giờ đến ngày đó ta sẽ chăm lo cho con, ko để con khổ đâu...

Ta yêu con nhiều lắm có biết ko ?

'' - Carol nói khẽ với đứa trẻ, với ánh mắt thơ ngây đó liệu có hiểu được ?

Dù sao chỉ là một đứa bé lại lăn vào vòng tay của mẹ.'' Ta sẽ Thiết Triều !

Mau chuẩn bị '' - Cô nói với một cung nữ rồi bước vào trong cùng với Menefer trên tayCác cung nữ chuẩn bị cho cô một bộ quần áo dành cho Hoàng Phi được dát vàng, cùng với vương miện có con đại bàng ở phía trên tượng trưng cho sự mạnh mẽ, bí hiểm của con đại bàng và một viên ngọc đỏ ở phía trên tượng trưng cho mặt trời ở Ai Cập, là ngọn lửa mạnh mẽ ko dễ dàng bị dập tắt, và một cái quạt màu trắng làm từ lông thú mà các quý bà hay dùng.Sau khi chuẩn bị xong cô bước vào Triều cùng bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người và sự cung kính của các đại thần...'' NGÊNH TIẾP HOÀNG PHI CAROL !

'' - Cả Triều để tay phía trước cúi chàoCarol bước đến và ngồi lên chiếc ghế dành cho Hoàng Phi, ánh mắt khẽ liếc sang chiếc ghế còn lại dành cho Menfuisu mà cô thấy đau trong lòng nhưng tâm trí lại một lần nữa kéo cô lại...'' Các khanh kể từ giờ ko có Hoàng Thượng ta sẽ thay người trị vì Ai Cập này !

Ta sẽ ko để nó suy yếu mà sẽ làm cho nó ngày một hưng thịnh và ko để cho các nước lân bang dòm ngó !

Trong trường hợp Menfuisu cùng hai Hoàng Tử ko trở về mà lúc đó ta qua đời thì ngôi vị sẽ truyền cho Công Chúa Menefer !

'' - Carol nói, giọng nói sắc lạnh như dao cùng với sự quả quyết, lần đầu tiên Carol cứng rắn và quyết đoán đến thế'' VÂNG THƯA HOÀNG PHI !

'' - Cả triều đồng thanh'' Mau củng cố lại quân sự ở biên giới đề phòng gián điệp, đắp lại đê cho cho chắc đề phòng vỡ trở tay ko kịp, tăng cường ngoại giao với các nước và xuất khẩu mặt hàng, mở kho lương thực, trường học và y quán giúp người khó khăn ko có tiền và nô lệ, gửi một số ngân lượng và thực phẩm cho vùng khó khăn bị hạn hán hay nơi xảy ra nạn đói...

Ai làm sai hay cố ý ăn bớt ngân lượng của Triều Đình...

Ta sẽ thẳng tay, thậm chí chém đầu ko tha làm gương !!

Ở Ai Cập này ta là người quyết định tất cả, RÕ CHƯA !!??

- Carol đứng dậy chỉ tay về phía trước, ánh mắt xanh hiền dịu giờ đây trở nên sắc bén cùng với sự giận dữ khó tả'' CHÚNG THẦN NGHE LỆNH !

'''' TỐT !

BÃI TRIỀU !

'' - Nói rồi Carol đi vào trong Phía xa dòng sông Nile nỗi sóng giận dữ như ý muốn nói '' Sao Hoàng Phi lại nỡ để con mình đi như vậy ?

Ai Cập sẽ mất đi những nhân tài trong tương lai...

Và tại sao người lại trở nên sắc đá như thế, còn đâu người con gái sông Nile hồn nhiên, hiền dịu, hay cười... ?

Người thay đổi như vậy...

Ai Cập sẽ ra sao ?!

''Màn đêm lại buông xuống trên bầu trời Ai Cập...
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Chap 5 ...6 năm sau...


Ai Cập một nước phồn thịnh và phù hoa với dòng sông Nile hiền hòa mang tới với bao nhiêu phù sa cùng với đó là niềm vui và hạnh phúc... mấy trăm năm nay vẫn ko thay đổi và 6 năm sau cũng vậy..."

Chúng ta đang thu nhập một lượng hàng hóa rất lớn từ...

Do vậy cần củng cố quân sự...

Mau chuẩn bị cho mùa lúa sắp tới...

" - Phía xa xa ngay tại hoàng cung của Ai Cập một vị hoàng phi tóc vàng xinh đẹp, vẫn là đôi mắt xanh ấy, là da trắng ấy, vẻ đẹp ấy...

6 năm trôi vẫn ko thay đổi nhưng qua bao nhiêu sóng gió Carol đã mạnh mẽ hơn, lời nói ngọt ngào khi xưa giờ đây lạnh lẽo, đanh thép thể hiện sự quyết đoán...

Trong lúc mọi người đang Thiết Triều bỗng có 1 người lính hối hả chạy vào..."

Bẩm hoàng phi !

Công chúa Menefer lại trốn ra ngoài nữa rồi !!

" - Người lính vội vã nói " SAO ??!!

" - Nét mặt Carol tái xanh lại" Minue khanh lo việc ở đây đi ta sẽ quay lại sau... !

" - Nói rồi Carol bỏ đi Hoảng sợ Carol chạy tìm khắp nơi lo sợ con bé sẽ ra chạy ra ngoài cung rồi lỡ con bé có chuyện gì thì cô sẽ ân hận như ngày xưa cô đã đánh mất Asenath...

Nghĩ đến đó thôi là lòng cô lại đau như cắt..."

Teti con bé đâu rồi ?

" - Cô chạy đến hậu cung và hỏi Teti" Em xin lỗi hoàng phi !

Bọn em chỉ vừa rời mắt một lát là ko thấy công chúa đâu cả nhưng lệnh bà đừng lo mọi người đang tìm kiếm đang công chúa "" Sao mà ko lo được chứ ?

"" Lệnh bà à sẽ ko sao đâu "Sau khi nghe Teti Carol đã đỡ lo hơn nhưng nét mặt vẫn lo sợ bởi vì ngoài Menefer ra thì cô ko còn ai là người thân, ruột thịt giữa thế giới cổ đại này...Bỗng có một cái bóng nhỏ bé chạy vụt qua mặt Carol và đám tì nữ làm đổ hết những đĩa thức ăn mà bọn họ đang cầm trên tay."

Cái gì thế ??!!

" - Mọi người hoảng hốtĐôi mắt xanh của Carol mở to ra và giật mình nhìn theo cái bóng bé nhỏ ấy..."

Menefer đứng lại !

" - Carol hét lên và chạy theo " Ối lệnh bà !

" - Những tì nữ khác vội kêu lên và chạy theo Carol" Menefer đừng chạy nữa con !

Nguy hiểm lắm !

" - Carol hét lên và vẫn cố đuổi theoThế là một màn rượt đuổi diễn ra giữ Menefer và Carol còn có cả những tì nữ chạy phía sau nhưng có lẽ tốc độ của họ ko bằng với Menefer và Carol vì 2 thân hình ấy rất nhỏ bé, nhanh nhẹn và bền bỉ...

Sau 1 hồi rượt đuổi cuối cùng Menefer cũng đã thấm mệt nhưng vẫn cố sức chạy tiếp vì sắp ra tới cổng thành..."

Menefer đừng chạy nữa !

" - Carol đã thấm mệtMenefer dừng lại và quay đầu lại nhìn Carol, cô bé mặc dù còn rất nhỏ tuổi nhưng đã mang trên mình vẻ đẹp khó ai mà cưỡng lại được, mái tóc vàng óng thừa hưởng từ mẹ, làn da trắng ngần, khuôn mặt với mi thanh mày tú có khi còn đẹp hơn cả Carol, đôi mắt nâu màu cafe sữa đang nhìn Carol nhưng rồi cô bé lại chạy tiếp...

" MAU ĐÓNG CỔNG THÀNH !!!!

"- Carol hét to lên Ngay lập tức cổng thành được đóng lại và Menefer ko thể chạy trốn được nữa nên buộc lòng cô bé phải dừng lại.

" Tại mẹ mà con ko thể ra ngoài được rồi đó !

" - Menefer cau có nói với Carol " Vậy à ?

Là mẹ ko tốt cho nên con mới ko ra ngoài được, mẹ xin lỗi " - Carol giọng nhẹ nhàng cố gắng khuyên nhủ Menefer " Con sẽ ko chơi với mẹ nữa !

" - Cô bé giận dỗi" Rồi rồi chắc con mệt lắm rồi mau về cung thôi " - Carol nắm lấy tay Menefer " Mẹ ơi con ko muốn ở trong cung nữa con muốn ra ngoài cơ "" Sao con lại muốn ra ngoài ?

" " Vì con nghe nói bên ngoài có rất nhiều trò vui, có nhiều thứ thú vị hơn nữa chắc chắn ngoài đó sẽ ko chán như trong cung này...

"" Bộ trong cung ko vui sao ?

"" Ko ạ !

Hơn nữa trong này con ko có anh chị em gì cả để chơi cùng, chán lắm " - Cô bé lắc đầu nói với giọng hồn nhiên của một đứa trẻ nhưng Menefer đâu biết câu nói của mình đã vô tình chạm đến vết thương lòng của Carol và một dòng nước mắt khẽ rơi trên đôi mắt xanh đẹp đẽ của cô" Con sẽ ra khỏi cung này !

" - Cô bé gạt tay Carol ra đồng thời cắt luôn mọi suy nghĩ trong đầu Carol" Được thôi con muốn đi thì con cứ đi đi, cầm lấy tiền và đi đi !

" - Carol lấy trong túi ra cả nắm tiền và đưa cho MeneferThái độ dứt khoát của Carol làm cho Menefer do dự, cô bé đi được vài bước rồi quay đầu lại nhìn mẹ mình nhưng Carol vẫn đứng yên ko có ý định ngăn cản...

Do dự một hồi cô bé quay lại, chạy đến và ôm chầm lấy Carol" Mẹ ơi con sẽ ko đi đâu, nếu con đi thì mẹ sẽ chơi với ai, con cũng ko muốn đi mà ko có mẹ vì mẹ là bạn thân của con mà !

" - Cô bé nói rồi lấy tiền đưa lại cho Carol

Ánh mắt Carol trìu mến nhìn cô bé, có một niềm vui nhỏ dâng trào trong lòng, vui vì cô đã dạy dỗ con bé thật tốt, vui vì con bé còn biết thương mẹ mình mà ko bướng bỉnh..."

Được rồi !

Cục cưng để hôm nào ta có thời gian ta sẽ đưa con ra ngoài, còn nữa con cũng ko được tự ý chạy ra ngoài nữa biết chưa ?

" - Carol nói với Menefer, giọng nói ấm áp, dịu dàng của cô ngày xưa khác với vẻ ngoài lạnh lùng, đanh thép của cô thường ngày, có lẽ Menefer là người duy nhất cô có thể sống thật với con người của mình" Hoan hô mẹ !

Con yêu mẹ nhất nhất luôn đó !

" " Nịnh quá ha " - Carol nhéo mũi Menefer rồi dắt tay cô bé đi...

_________________

Cùng lúc đó ở nơi xa xa nào đó hình ảnh một người đàn ông cao to che kính mặt, cưỡi ngựa giữa cái nắng thêu đốt của sa mạc và phía sau là hai cậu bé tuy nhỏ tuổi nhưng toát lên vẻ quyền quý và khôi ngô của một nhà vương giả...

Cả ba đang tiến bước về Ai Cập, trở về với quê hương xa nhớ, với dòng sông Nile hiền hòa sau bao năm xa cách...
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Chap 6 Bên Dòng Sông Xưa


Đã bao lâu rồi ta chưa gặp nàng ?

Đã bao lâu rồi ta chưa được nhìn thấy mái tóc vàng óng như ánh mặt trời ?

Bao lâu rồi ta chưa nhìn lại đôi mắt xanh thẵm như biển cả luôn nhìn ta bằng tất cả sự yêu thương ?

Đã 6 năm rồi ta chưa được gặp lại nàng Carol, người con gái sông Nile mà ta dành cả đời này để yêu thương và bảo vệ...

Nhưng ta ko còn hi vọng gì nữa rồi Carol ơi !

Đứa con gái mà chúng ta yêu thương... nó đã mãi mãi rời xa cha mẹ nó rồi...

___________________________________Thượng Ai Cập nơi phồn thịnh nhất đất nước của những Kim Tự Tháp hùng vĩ đứng vững qua ngàn năm..."

Mẹ ơi nơi đây náo nhiệt quá " - Giọng 1 đứa nhỏ trong trẻo cất lên."

Thích ko ?

" - Thanh âm dịu dàng của người phụ nữ vang lên."

Thích chứ !

" " Vậy khi nào mẹ có thời gian thì mẹ sẽ dẫn con đi được chứ ?

" - Cô gái ấy vừa nói vừa chỉnh lại khăn che mặt cho con mình.Và 2 mẹ con đang cười nói vui vẻ và đi dạo phố nãy giờ ko ai khác chính là Carol và Menefer !Suốt ngày bị nhốt trong cung và ko có ai chơi nên Menefer đâm ra chán nản và thế là bất cứ khi nào có cơ hội cô bé sẽ tẩu thoát !

Y hệt như Menfuisu ngày nhỏ vậy.Vậy là dù muốn dù ko thì Carol vẫn phải đưa Menefer ra ngoài !

Cô ko muốn phải cả ngày chạy theo nó đâu.Mà nói ko chừng Carol đây cũng là lén trốn đi !

Dễ gì Unasu và mọi người cho cô ra ngoài huống chi là Menefer vì vậy 2 mẹ con đành dắt tay nhau trốn ra ngoài.Nhớ lại hồi đó cô cũng mấy lần trốn Menfuisu đi chơi, làm anh ta nổi trận lôi đình và hậu quả bị cấm cung mấy tháng.

Cô đã năn nỉ gãy lưỡi Menfuisu mới cho cô đi ra ngoài 1 chút !

Những hồi ức đẹp khi còn ở bên Menfuisu, lòng cô lại chua xót, đau đớn khó tả !

Chừng nào cô mới được đoàn tụ với anh và các con đây ?"

Mẹ ơi !

"Giọng nói non nớt, ngây thơ của Menefer như kéo Carol ra khỏi mớ hồi ức đẹp đẽ, quay về với thực tại đau khổ."

Sao vậy con ?

" - Carol cúi xuống hỏi con bé."

Mình kiếm cái gì ăn đi mẹ !

Con đói quá !

" " Vậy con gái mẹ muốn ăn gì nào ?

Nhưng mẹ nói trước là đồ ăn ở ngoài này ko bằng trong cung vì vậy con ko được kén chọn đó !

"" Dạ "Carol kéo tay Menefer đi tới những chỗ quầy ăn, bánh ngọt, trái cây... làm hại cô bé no căng bụng.

Tuy là ăn sơn hào hảo vị ở trong cung nhưng Menefer ko hề kén chọn hay đòi hỏi thức ăn ngon hơn, ngược lại còn thấy thích nữa."

No quá mẹ ơi !

" - Cô bé vừa nói vừa lấy tay xoa cái bụng đang căng lên của mình.Carol chỉ mỉm cười nhìn cô công chúa nhỏ của mình, đôi mắt xanh ko còn lạnh lùng hay uy nghiêm nữa mà nó ánh lên vẻ dịu dàng và đầy thương yêu của người mẹ dành cho đứa con của mình !

Phải chăng chỉ có tình yêu thương mới khiến con người ta yếu đuối nhưng có những lúc nó giúp ta mạnh mẽ đến kì lạ ?

Rồi bỗng Menefer lại kéo tay của Carol đi nữa nhưng lần này cô bé lại dẫn Carol đến nơi sức quen thuộc và đầy kí ức buồn vui ở đó, nơi mà dường như định mệnh đã đưa đẩy cô đến với thế giới cổ đại này !

Nơi đó chính là dòng sông Nile huyền thoại.Bao nhiêu kỉ niệm cả đau khổ lẫn hạnh phúc điều là do con sông này gây ra cho cô nhưng cô ko hề ghét nó mà ngược lại cô rất yêu quý dòng sông này !

Có phải vì nó đã khiến cô gặp được Menfuisu hay ko ?

Nếu vậy câu trả lời chắc hẳn là " có ".Carol cứ nhìn chăm chăm vào dòng sông và bàn tay ngày 1 siết chặt Menefer hơn như cô bé chính là niềm hi vọng cuối cùng mà cô có thể giữ lại !

Hơi bất ngờ vì mẹ cứ nắm chặt tay mình, Menefer ngước đôi mắt trong veo, ngây thơ mà nhìn Carol, Carol cứ đứng sững ở đó, bàn tay vẫn siết chặt tay con gái mình, đôi mắt xanh như có 1 màn sương mờ ảo che đi mọi cảm xúc của cô, đang xa xăm mà nhìn dòng nước xanh dịu dàng đang chảy kia..."

Mẹ ơi !

" - Menefer khẽ gọi.Nghe thấy tiếng gọi của con bé mà cô như tỉnh khỏi giấc mộng mang tên quá khứ kia."

Có chuyện gì sao con ?

"Menefer chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.Thấy con bé ko trả lời cô chỉ thở dài và nói :" Về thôi con !

"Menefer lại lắc đầu nhưng con bé đã lên tiếng :" Con chưa bao giờ nhìn thấy sông Nile nên mẹ có thể dẫn con đi vài vòng ngắm con sông này được ko ?

"Cô rất muốn từ chối con bé nhưng khuôn mặt ngây thơ ánh lên nét chờ mong thì làm sao cô có thể làm con bé thất vọng được chứ !

Cô đành đồng ý :" Được thôi !

"Và rồi cô nắm tay con bé mà đi dọc theo bờ sông Nile, 2 thân ảnh 1 lớn, 1 nhỏ đang tiến về phía trước và họ sẽ ko ngờ rằng cuộc hội ngộ sau 6 năm dài đằng đẳng sắp diễn ra...--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ta xin lỗi vì đã bỏ bê truyện khá lâu nhưng ta hứa mỗi tuần sẽ ra 2 chap điều đặn chả dám chơi trò mất tích nữa đâu !

Thật ra ta biến mất như vậy là để đi nâng cao tay nghề viết văn của mình lên, ta thấy cũng tiến bộ đó chứ 🙂)) !

Có rảnh thì ghé trang của ta mà đọc truyện nhé ?

Có truyện về 12 chòm sao đấy nếu được thì ủng hộ ta nhé ?

Có đôi lúc thấy chán nản mà muốn bỏ cuộc và xóa truyện nhưng liệu có ai nỡ mà kéo ta lại ko ?

Ta sẽ có thêm động lực mà viết nếu như mọi người thật sự ủng hộ ta và truyện của ta...
 
Người Con Gái Của Tiền Kiếp [ Nữ Hoàng Ai Cập ]
Chap 7 Tái Ngộ


Menefer nắm tay Carol đi dạo ven bờ sông Nile, gió mang hơi nước cùng với hương thơm của đất trời phả vào người của 2 mẹ con, cảm giác thật quen thuộc đối với Carol giống như ngày đầu tiên cô đến xứ Ai Cập này thì dòng sông Nile thổi từng ngọn gió này như chào đón cô, cảm giác vẫn như ngày xưa, khung cảnh vẫn như xưa nhưng người mà cô yêu thương đâu rồi ?

Sao ko còn như xưa nữa ?

Tất cả có phải là do dòng sông Nile này đưa đẫy cô gặp người hay ko ?

Liệu 1 lần nữa dòng sông hiền hòa này có giúp cô lần nữa tái ngộ cùng người hay ko ?

" Mẹ ơi !

Sao mọi người ai cũng yêu quý sông Nile thế ?

" - Giọng nói trong vắt, ngây thơ của Menefer vang lên.Phải !

Ai cũng yêu quý dòng sông này hết kể cả Carol, cho dù chính nó đã gián tiếp gây nên bao nhiêu đau khổ cho cô, nó đã đưa cô đến với Ai Cập này và hơn hết nó đã đưa cô đến với Menfuisu..."

Mẹ ơi !

" - Ko thấy Carol trả lời Menefer cất tiếng gọi.Quá khứ cùng nỗi đau dài miên man gần như vô tận nay lại bị tiếng gọi của một đứa trẻ mà phá vỡ tất cả...

Carol cô vẫn còn hi vọng, vẫn còn đứa nhỏ này là động lực giúp cô tiếp tục sống giữa những nỗi đau dày vò cả thân xác lẫn tâm hồn.Đôi mắt xanh ánh lên tình thương vô bờ của người mẹ, giọng nói nhỏ nhẹ cùng êm ru tất cả chỉ dành cho mỗi đứa con này của cô mà thôi :" Sao thế ?

À mà con nói gì ?

" " Con hỏi mẹ sao người ta ai ai cũng yêu Sông Nile thế ?

"Khẽ mỉm cười đầy ôn nhu và Carol cuối xuống xoa đầu con bé rồi bảo : " Sao này lớn con sẽ biết !

Con hãy tự tìm cho mình câu trả lời, chỉ có như vậy con sẽ hiểu hơn và thông cảm hơn so với nếu mẹ nói với con, được chứ ?

"" Dạ " - Menefer bĩu môi, chắc là cô bé phải làm theo những gì mà Carol nói rồi nhưng ' thông cảm ' là sao ?

Phải chăng là thông cảm cho dòng sông vì đã đem Carol tới nơi này, làm cho cô chịu nhiều đau khổ... ?

Đúng là một đứa trẻ còn rất ngây thơ ko nên biết việc này, nó còn quá nhỏ để hiểu.Đột nhiên mắt Menefer sáng lên đầy vẻ hiếu kì, có một khúc sông vì nắng hoàng hôn mà lấp lánh vô cùng đẹp đẽ, Menefer nhịn ko được mà kéo tay áo Carol và đưa tay chỉ về phía đó.Carol cũng nhìn theo hướng mà Menefer chỉ, quả nhiên cô cũng bất giác nở nụ cười vì nơi đó quá đẹp, đẹp một cách thân thuộc đến khó tả và như có cái gì đó thôi thúc cô liền dắt tay Menefer đi đến nơi đó."

Mẹ ơi nước ở đây mát ghê !

" - Menefer chạy xuống khúc sông đó và té nước, vì chỗ đó cạn nên cô bé có thể xuống được."

Ối !

Đừng tạt nước qua phía mẹ chứ ?

" - Carol cười khổ với đứa con nghịch ngợm này, đúng là chả biết nó giống ai nữa ?

Mãi chơi vui nên cô bé chạy nhảy khắp nơi vô tình đụng trúng một ai đó..."

Ái da !!!!

" - Cả hai cùng la lên.Carol hoảng hồn chạy lại và đỡ Menefer lên, cũng may là cô bé ko sao chỉ là bị bẩn y phục bên ngoài và khuôn mặt có chút lấm lem bùn đất."

Con ko sao chứ ?

" " Con ko sao đâu mà mẹ tại con đụng trúng...

" - Cô bé giơ lên và chỉ tay vào người mà mình vừa đụng thì giọng nói chợt khựng lại.Người đụng Menefer là một cậu bé tầm khoảng 11 hay 12 tuổi gì đó với ngoại hình khôi ngôi tuấn tú, khuôn mặt đẹp như tạc tựa hồ rất giống với một ai đó, đôi mắt phượng đen dài rất có hồn và một mái tóc đen dài phất bay trong gió trông vô cùng uy dũng, tuy còn nhỏ nhưng cậu bé đã toát lên khí chất oai phong, lẫm liệt.

Carol cũng khựng lại theo Menefer, trong lòng cô dâng trào loạt cảm xúc bồi hồi khó tả, con tim ko hẹn mà đau từng cơn, quằn quại, dày vò, loạt cảm xúc như đau đớn mà nhớ nhung dáy lên từng cơn."

Nhóc con !

Đi đứng kiểu gì thế ?

" - cậu bé ấy ôm cái đầu vừa bị đụng trúng mà nói.Menefer vốn cứng đầu từ nhỏ, đâu dễ bị ăn hiếp liền rống to giọng mà cãi lại : " Anh mới là người đi đứng kiểu gì đấy !

" Khuôn mặt ai đó đã đỏ bừng lên vì giận, ngay lập tức cậu túm áo của Menefer và nhấc bổng cô bé lên đối diện với mặt mình."

Ngon nói lại coi ?!

" Menefer ko hề vùng vẫy mà còn lấy tay chỉ ngược vào mặt cậu và lên giọng : " Mắt anh để đâu thế ?

Đi đứng kiểu gì vậy ?

" Và một màn đấu mắt diễn ra...

Sẽ ko biết hai đứa này định gây lộn tới chừng nào nếu Carol ko lên tiếng : " Hai đứa thôi ngay !

" Giọng nói của Carol cho dù bao năm vẫn ko thay đổi, vẫn chất giọng dịu dàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ vô tình lọt đến tai của một người..."

Rehema con lại gây sự gì rồi ?

" - Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên."

Cha !

" Một người đàn ông bước ra, thân hình dũng mãnh với nước da ngăm dưới cái nóng thiêu đốt của sa mạc, khuôn mặt tuấn tú nhưng ko còn nét bốc đồng của thời niên thiếu mà là sự cương nghị, quyết đoán được biểu thị qua từng ánh mắt, mái tóc đen dài ngày xưa đã được cắt ngắn, dường như lăn lộn với cát bụi nơi cuộc sống chật vật đã rèn dũa anh trở thành một người khác, trưởng thành hơn qua từng năm tháng nhưng dù có thay đổi ra sao thì vẫn trong mắt người yêu thương anh nhất họ vẫn nhận ra.

" Men...

Menfuisu...

" Mefuisu giật mình, quay đầu lại vẫn thấy cô vẫn đứng đó, mái tóc vẫn vàng, đôi mắt vẫn xanh, vẫn là khuôn mặt mà Menfuisu ngày đêm nhớ mong, vóc dáng nhỏ nhoi, mảnh khảnh tưởng chừng như chỉ một cơn gió cuốn thôi sẽ đổ nhưng ý chí lại mạnh mẽ đến ngưỡng mộ, đó vẫn mãi là người Menfuisu dành cả cuộc đời để yêu thương..."

Carol " Nàng vẫn ở đó, vẫn ở bên dòng sông Nile như cái ngày đầu tiên ta gặp nhau và cũng ngay dòng sông này lần nữa đưa ta và nàng tương ngộ...Chỉ muốn bỏ tất cả lại phía sau, dang rộng đôi tay ôm lấy cả thế giới này vào lòng và nói : Ta nhớ nàng ! _________________________________________Năm cuối cấp rồi nên mình phải biến mất một thời gian để ôn thi và bây giờ mình đã đậu lớp 10 vô ngôi trường mà mình muốn rồi...

đương nhiên sẽ viết truyện lại rồi... nhớ ủng hộ !
 
Back
Top Bottom