Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 930



Chương 935: Đạp dưới chân

Lương Hổ Khiếu cúi đầu, điều đó có nghĩa là nhà họ Lương đã thua rồi. Màn đánh cược của nhà họ Lương đã thua một cách hồ đồ như vậy đấy. Bọn họ muốn mượn hiệp hội võ thuật để đối kháng lại với thần y Lâm, nhưng sự thất bại của Lệ Vô Cực đã khiến hi vọng của họ bị dập tắt.

Đến cả hiệp hội võ thuật còn không đối đầu được với song lệnh thiên kiêu thì việc nhà họ Lương cúi đầu chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Thế nhưng…một cái cúi đầu có thể giải quyết được sự việc không?

Lâm Chính không cho rằng như vậy.

“Đây không phải lần đầu nữa rồi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Lương Hổ Khiếu giật mình. Lương Vệ Quốc cũng tái mặt. Ông ta biết ý của Lâm Chính là gì. Đúng là không phải lần đầu nữa. Lần đầu Lâm Chính ra tay là vì Lương Thu Yến. Lần này là vì Lương Huyền Mi.

Lâm Chính có thể tha thứ một lần nhưng không đồng nghĩa là có lần hai.

“Cậu Lâm, anh cả tôi lần này biết sai thật rồi. Dù sao thì cũng mong cậu tha cho anh ấy”, Lương Vệ Quốc nhìn anh bằng đôi mắt đục ngầu.

“Anh Lâm, xin anh hãy tha cho ông cả. Xin anh đấy!”, lúc này Lương Hồng Anh cũng chạy tới quỳ xuống trước mặt Lâm Chính. Lương Sinh cũng quỳ xuống.

Lâm Chính chỉ im lặng nhìn họ. Thực ra trong lòng anh biết rất rõ. Anh không hề cảm thấy có ác cảm với Lương Vệ Quốc vì những gì cần làm ông ta đều làm cả rồi. Thế nhưng ông ta chỉ là chi thứ ba. Là người yếu thế nhất trong nhà họ Lương. Ông ta không thể nào chỉ đạo được Lương Hổ Khiếu và Lương Khánh Tùng.

Thực ra Lâm Chính cũng không thể hủy diệt nhà họ Lương được. Dù không nể mặt Lương Vệ Quốc thì anh cũng sẽ nể mặt Lương Phong Nghiêm và Lương Thu Yến.

“Muốn tôi tha cho nhà họ Lương cũng được. Nhưng tôi có một điều kiện. Từ ngày hôm nay, để Lương Vệ Quốc làm chủ nhà họ Lương", Lâm Chính thản nhiên nói.

Lương Hổ Khiếu run rẩy.

“Cậu Lâm”. Lương Vệ Quốc há hốc miệng, định nói gì đó. Thế nhưng Lâm Chính đã nói thêm một câu.

“Nếu mọi người cảm thấy Lương Vệ Quốc không phù hợp thì giao cho Lương Phong Nghiêm cũng được!”

Dứt lời, Lương Vệ Quốc không dám nói gì nữa. Lâm Chính đang cảnh cáo ông ta. Nếu Lương Vệ Quốc có ý kiến thì anh hoàn toàn có thể đổi ông ta và để Lương Phong Nghiêm lên làm.

Lương Hổ Khiếu nhắm chặt hai mắt, im lặng một hồi lâu rồi thở dài: “Chúng tôi đúng là cũng già rồi, cũng nên hưởng thụ tuổi vãn niên thôi…Thần y Lâm, làm theo những gì cậu nói đi. Vệ Quốc lãnh đạo nhà họ Lương, do chú ấy quản chi hai. Còn chi ba thì để Lương Phong Nghiêm quản lý…Phong Nghiêm mặc dù ưu tú nhưng lại không có kinh nghiệm gì. Đợi Vệ Quốc dạy cho biết rồi thì sẽ để quản lý nhà họ Lương. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”

Lâm Chính không nói gì, chỉ chắp tay quay người, không nhìn Lương Hổ Khiếu nữa. Lương Hổ Khiếu co đồng tử, lập tức cúi người trước Lâm Chính. Ông ta biết, nhà họ Lương coi như tạm thoát kiếp nạn này rồi. Nhưng từ nay về sau có lẽ nhà họ Lương cũng sẽ phải nghe theo sự chỉ đạo của thần y Lâm.

“Thần y Lâm, vậy anh hai, anh ấy…”, Lương Vệ Quốc thận trọng hỏi.

“Không chết được…tìm người chăm sóc ông ta đi. Sau này ở trên giường thôi”, Lâm Chính nói.

Lương Vệ Quốc mím môi, khẽ thở dài. Chuyện của nhà họ Lương tới đây là hết. Đám đông không khỏi xuýt xoa. Thủ đoạn của Lâm Chính quả là độc ác.

Một thiên kiêu, một hiệp hội võ thuật, một nhà họ Lương đã bị anh giẫm dưới chân như vậy đấy. E rằng sau ngày hôm nay, trừ mấy gia tộc lớn thì toàn bộ Yên Kinh có lẽ chẳng ai có thể đối đầu được với anh nữa rồi.

Không ít người cảm thấy kính sợ anh. Có vài người muốn kết nối với Lâm Chính nhưng thấy khí thế của anh thì vội từ bỏ ý định.

“Sau này tuyệt đối không được đắc tội với người này. Đi! Đi nói với đám người phía dưới, nói họ mở to mắt ra, không được đắc tội với thần y Lâm! Đến cả người bên cạnh cậu ấy cũng không được động vào? Biết chưa? Ai mà dám đắc tội với thần y Lâm thì cút ra khỏi gia tộc cho tôI!”

“Vâng, thưa ông!”

Không ít các tộc trưởng dặn dò người nhà mình. Cung Hỉ Vân và Từ Thiên xúc động lắm. Hai người họ ưỡn ngực, cùng Lâm Chính bước ra ngoài.

Những người đứng đây có ai mà không mạnh chứ. Nếu mà ở Giang Thành thì có khi là đại Phật Tổ cũng nên.Thế nhưng hôm nay tất cả họ đã phải cúi đầu, không dám làm càn.

Hai người họ nào ngờ lại có ngày hôm nay. Cảm giác này…thật là sung sướng.

Sau khi xử lý xong chuyện nhà họ Lương. Lâm Chính cùng Từ Thiên, Cung Hỉ Vân tới bệnh viện.

Anh làm gì có thời gian để tâm đến người ngoài. Thậm chí còn không có cả thời gian gặp Lương Thu Yến và Lương Phong Nghiêm. Dù sao thì Lương Huyền Mi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Từ Thiên lái xe, Lâm Chính ngồi ở tay lái phụ. Anh châm một điếu thuốc. Thế nhưng chưa hút được mấy hơi thì Cung Hỉ Vân ở phía sau đột nhiên nghe máy. Một lúc sau, cô ta tái mặt, tay run run.

“Sao thế?”, Lâm Chính liếc nhìn gương chiếu hậu, thản nhiên hỏi.

“Chủ tịch Lâm…tình hình của cô Lương diễn biến xấu rồi!’
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 931



Chương 936: Tôi biết Thiên Huyền Thảo ở đâu

Chuyện của nhà họ Lương gây chấn động cả Yên Kinh. Ngay tối đó có rất nhiều gia tộc tới hỏi thăm tình hình. Những người có mặt tại hiện trường thì run rẩy, chỉ muốn tránh xa.

Đêm khuya. Cả Yên Kinh vẫn sáng đèn. Trận chiến giữa Lệ Vô Cực và thần y Lâm dù không diễn ra quá lâu nhưng màn quyết đấu đặc sắc vấn in sâu trong tâm trí của đám đông. Không ai có thể quên được. Lúc này, cuộc chiến đó đã trở thành truyền thuyết ở Yên Kinh rồi.

Tại nhà họ Lâm. Mấy người Lâm Hình, Lâm Thái đang ngồi tập trung trong từ đường. Mấy người Lâm Ngữ Yên cũng có mặt.

Ai cũng cầm điện thoại của mình và nhìn chăm chăm đoạn video đang được phát. Đây là đoạn video do một người có mặt ghi lại được.

Hình ảnh không được rõ nét. Không phải do người quay kém mà là do tốc độ quay không bắt kịp với tốc độ giao đấu của hai người .

Đoạn video này đã được truyền khắp các diễn đàn võ thuật Hoa Quốc rồi. Các diễn đàn bùng nổ bình luận. Từng người nhà họ Lâm đều nhìn chăm chăm vào màn hình với sắc mặt vô cùng kỳ quái. Kinh ngạc có, bàng hoàng có, hoảng sợ cũng có…

“Nhanh quá bố ơi. Dù còn để tốc độ chậm để xem thì cũng không thể nào bắt được động tác của họ”, Lâm Ngữ Yên hít một hơi thật sâu, giơ điện thoại lên vào nói.

“Dù sao thì đây cũng là cuộc chiến thiên kiêu mà. Có thể trở thành thiên kiêu thì người thường sao so bì được?”, Lâm Thái trầm giọng. “Nhưng là thiên kiêu thì đã sao? Thiên tài nhà họ Lâm đủ sức đối kháng! Giờ điều khiến bố lo lắng không phải là thiên kiêu mà là thần y Lâm!”

“Thần y Lâm chẳng phải cũng là thiên kiêu sao? Cùng lắm thì giờ là song lệnh thiên kiêu mà thôi!”, Lâm Hình nói bằng vẻ vô cảm.

“Song lệnh à?”

Lâm Thái lắc đầu: “Có thể mọi người đánh giá thấp cậu ta rồi. Nghe nói thiên kiêu Huyết Trường Phong của đảo Vong Ưu cũng đã bị mất thiên kiêu lệnh rồi!”

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

“Huyết Trường Phong mất thiên kiêu lệnh…thì liên quan gì tới thần y Lâm chứ?”, một người hỏi.

“Lúc trước, trên đảo Vong Ưu xảy ra biến cố, tình hình cụ thể thì do người ở đảo đã bịt chặt tin tức nên không nắm rõ, nhưng ngay này hôm đó Lương Huyền Mi cũng từ đảo trở về Yên Kinh, mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Hơn nữa thần y Lâm còn coi Lương Huyền Mi như em gái. Mối quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không bình thường. Vậy thì, mọi người thấy miếng lệnh bài của Huyết Trường Phong sẽ do ai đoạt được đây?”, Lâm Thái nói.

Dứt lời, cả nhà họ Lâm đều nín thở.

“Tam…tam lệnh thiên kiêu sao?”, Lâm Ngữ Yên run rẩy nói.

“Trong lịch sử chỉ có một vị là tam lệnh thiên kiêu! Lâm Thái, chuyện này không thể nói linh tinh được, nếu không sẽ gây ra ồn ào đấy!", Lâm Hình nói giọng khàn khàn .

“Cũng chỉ là suy đoán. Hơn nữa việc suy đoán này cũng có chứng cứ. Nếu như thần y Lâm thực sự là tam lệnh thiên kiêu thì từ thái độ trước đây của cậu ta với nhà họ Lâm có thể thấy cậu ta rất có ác cảm với chúng ta. Hoặc là hóa địch thành bạn, hoặc là phải làm gì đó”, Lâm Thái nói.

“Tức là…”

“Tức là cần phải báo lên cho các trưởng lão. Tốt nhất là cần có biện pháp đối phó toàn diện”, dứt lời, cả căn phòng chìm trong im lặng.

Các gia tộc lớn của Yên Kinh về cơ bản có cùng suy nghĩ như nhà họ Lâm. Tất cả đều cảm thấy bất ngờ trước cuộc chiến vừa rồi, đồng thời tích cực nghĩ cách. Nhất là sau khi thần y Lâm có thêm một Thiên Kiêu Lệnh nữa. Ai ai cũng cảm thấy không dám tin.

Lâm Chính chẳng buồn quan tâm tới những điều đó. Lúc này anh đang tức tốc tới bệnh viện.

“Thần y Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Tình hình của bệnh nhân rất tệ. Phổi của cô ấy xảy ra vấn đề, bắt đầu xơ cứng rồi. Cậu xem báo cáo kết quả kiểm tra này”, một vị bác sĩ chạy tới, đưa bệnh án cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy. Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.

“Thần y Lâm, trước mắt chỉ có hiệp hội nước Mễ mới có đủ thiết bị điều trị cho cô Lương. Cơ sở vật chất chỗ chúng tôi có phần lạc hậu. Nhưng dù là nước Mễ thì cũng chỉ có thể hòa hoãn được bệnh tình chứ không trị tận gốc được”.

“Vậy phải làm sao?”, Cung Hỉ Vân cuống cả lên.

“Rất phức tạp. Trước mắt, hiệp hội y học không có đầy đủ phương pháp để trị tận gốc cho cô ấy, hơn nữa nhìn từ báo cáo thì vùng bụng của cô Lương không chỉ bị xơ cứng mà ngay cả xương của cô ấy cũng xuất hiện vấn đề”.

Đám đông tái mặt.

“Đưa tôi đi gặp Lương Huyền Mi, tôi muốn đích thân chẩn đoán cho cô ấy”, Lâm Chính trầm giọng.

“Thần y Lâm, mời bên này”, vị bác sĩ kia vội vàng nói rồi dẫn đường. Lâm Chính nhanh chóng tới phòng bệnh ICU để gặp Lương Huyền Mi. Thế nhưng cô ta lúc này đã hôn mê sâu, cơ thể toàn là dây rợ, nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Vừa mới rời đi có một lúc mà Lương Huyền Mi đã thành ra như thế này rồi sao? Đúng là đời vô thường.

Nhà họ Lương không biết tình hình của cô ta tệ hại tới mức này nên chỉ có mỗi Vệ Yến ở lại chăm sóc cho cô ta.

Lâm Chính lấy ra một cây châm, xắn tay áo của Huyền Mi lên và châm lên tay cô gái. Sau đó tại các vị trí quan trọng, anh cũng ấn nhẹ vài cái. Cuối cùng là bắt mạch cho cô ta.

Một lúc sau, Lâm Chính đặt tay Huyền Mi xuống. Nhưng sắc mặt của anh trông vô cùng khó coi.

“Thần y Lâm, tình hình thế nào rồi?”, một bác sĩ hỏi.

“Còn tệ hơn những gì ông kiểm tra nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Đến cả cậu cũng không chữa trị được sao?”

Lâm Chính im lặng một lúc. Đám đông hiểu điều đó có nghĩa là gì. Thần y Lâm dù sao cũng không phải là thần. Không phải bệnh gì anh cũng có thể chữa trị được.

Lâm Chính lấy ra một túi đựng châm, cắm thêm lên người Huyền Mi. Mỗi một cây châm đâm xuống thì sắc mặt của Huyền Mi lại tốt lên đôi chút dù vẫn còn tái nhợt.

“Tôi xử lý sơ qua hệ thống mai mạch cho cô ấy. Thế nhưng việc phổi bị xơ và xương toàn thân gặp vấn đề thì vẫn phải dựa vào máy móc và sự chăm sóc của mọi người. Giai đoạn này phiền tới mọi người rồi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Thần y Lâm nói gì vậy. Cứu người là chức trách của chúng tôi mà. Là điều chúng tôi nên làm…có điều thần y Lâm, nghe vậy thì có vẻ như cậu định rời đi phải không?”

“Tôi đi tìm một vị thuốc có khả năng sẽ cứu được Lương Huyền Mi”, Lâm Chính trầm giọng.

Tình hình của Lương Huyền Mi phải tìm một loại thuốc Đông y tương ứng thì may ra mới chữa khỏi được. Dù có là Sâm Hoàng thì cũng chưa chắc.

“Thuốc gì mà thần kỳ vậy?”, mọi người tò mò hỏi.

“Một loại thuốc có tên là Thiên Huyền Thảo. Chỉ đáng tiếc, nó rất hiếm…tôi không biết chúng sinh trưởng ở đâu?", Lâm Chính nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 932



Chương 937: Kỳ Lân Môn

“Lệ Vô Cực?”, Từ Thiên nhíu mày.

Cung Hỉ Vân lập tức cảnh giác.

“Không cần căng thẳng như vậy, tôi đã thành thế này rồi, các người cảm thấy tôi còn có thể làm gì được các người?”, Lệ Vô Cực liếc nhìn Cung Hỉ Vân, thản nhiên nói.

Cung Hỉ Vân sững sờ, lúc này mới hơi thả lỏng.

“Bác sĩ Trương, ở đây nhờ cả vào anh. Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói với cô Vệ Yến, trợ lý của tôi”, thần y Lâm nói với bác sĩ ở bên cạnh.

“Thần y Lâm, đây là chuyện nên làm, nếu cậu có thời gian, có thể mở một cuộc tọa đàm với khoa Đông y của bệnh viện chúng tôi không? Bác sĩ của bệnh viện chúng tôi rất hi vọng có thể học tập một số kinh nghiệm tâm đắc từ cậu”, bác sĩ Trương nắm tay Lâm Chính nói.

“Không thành vấn đề, có thời gian chúng ta hãy cùng nhau giao lưu học hỏi”, Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất.

Anh bình tĩnh nhìn sang Lệ Vô Cực: “Ở đâu có?”.

“Kỳ Lân Môn!”.

“Kỳ Lân Môn? Đó là đâu?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi.

“Đó là tông môn của tôi, còn vị trí thì vô cùng bí mật, tôi có thể đưa anh đi”, Lệ Vô Cực nói.

“Vậy ý anh là muốn giao dịch với tôi? Anh dẫn tôi đến Kỳ Lân Môn, tôi sẽ chữa trị vết thương trên cơ thể anh?”, Lâm Chính hỏi.

“Không cần, tôi dẫn anh đến Kỳ Lân Môn luôn là được, còn chữa hay không cũng không sao”, Lệ Vô Cực bình tĩnh nói.

“Ồ? Ý anh là anh không muốn hồi phục nữa?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta.

“Tôi đã nhìn thấu rồi, có võ công hay không thì có tác dụng gì? Có thể thắng nổi lòng người không?”, đôi mắt Lệ Vô Cực vô cùng sâu sắc, khàn giọng nói.

Lông mày Lâm Chính khẽ động đậy, không nói gì.

“Ở hậu sơn của Kỳ Lân Môn có một cấm địa, trong cấm địa có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Thần y Lâm, nếu anh muốn chữa trị cho em gái anh thì có thể đến Kỳ Lân Môn tìm thuốc. Tôi từng nghe người trong môn nói về chuyện của Thiên Huyền Thảo, có lẽ ở đó sẽ có. Tôi nghĩ anh có thể mang theo vài đan dược thần kỳ mà anh luyện chế đến Kỳ Lân Môn đổi lấy Thiên Huyền Thảo. Nếu anh đồng ý, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi”, Lệ Vô Cực nói.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, nếu vậy tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ ngay trong đêm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!”.

“Ngày mai anh hãy đến bệnh viện tìm tôi”, Lệ Vô Cực nói, sau đó đẩy xe lăn rời đi.

“Đợi đã”, Lâm Chính hô lên.

“Thần y Lâm còn chuyện gì sao?”, Lệ Vô Cực hơi nghiêng đầu sang.

Lâm Chính đi tới, lấy Sâm Hoàng từ túi bên trong áo ra, tước một mảnh sâm bé bằng móng tay đưa qua.

“Ngậm trong miệng một đêm! Ngày mai tôi không muốn đẩy anh đến Kỳ Lân Môn đâu”.

Lệ Vô Cực nghe vậy thì đồng tử hai mắt co lại, run rẩy đưa tay nhận lấy mảnh sâm.

“Cảm ơn”.

“Không cần cảm ơn, mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi”.

Lâm Chính nói xong bèn quay người rời khỏi.

Anh gọi điện thoại cho Mã Hải.

Hiệu suất của Mã Hải quả thật không tệ, khi Lâm Chính rời khỏi Giang Thành, Mã Hải đã bố trí máy bay tư nhân.

Sáng ngày hôm sau, Lệ Vô Cực đứng dậy khỏi giường bệnh.

Hắn cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức.

Nhưng… cũng chỉ là đau nhức.

So với tình trạng toàn thân mất đi tri giác như ngày hôm qua, hắn thích cảm giác đau nhức này hơn.

Hơn nữa, hắn phát hiện… tứ chi của mình dường như đã có thể cử động nhẹ.

Lệ Vô Cực vô cùng kinh ngạc, nhìn hai tay mình, phát hiện nhiều vết thương trên đó đã lành, hắn ngây ra trong chốc lát, sau đó run rẩy bước xuống giường.

Mặc dù động tác không tính là nhanh nhẹn, nhưng cuối cùng hắn cũng đã khôi phục được năng lực hành động.

“Y tá! Y tá!”.

Lệ Vô Cực kích động hét lên.

Chẳng mấy chốc, một y tá vội vã chạy vào phòng bệnh.

“Anh Lệ, bây giờ anh vẫn chưa thể cử động tùy tiện… Anh… Sao có thể như thế?”.

Nhìn thấy Lệ Vô Cực xuống được giường đi lại, y tá cũng sững sờ.

Cho đến giờ này chỉ mới qua một đêm…

Sau khi kiểm tra một phen, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc.

“Anh Lệ, khả năng hồi phục của anh thật tốt… Trời ạ, đúng là kỳ tích… Xem ra người luyện võ các anh đúng là rất khác biệt”, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra mà cảm khái không thôi.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm!”.

Lệ Vô Cực lẩm bẩm, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp.

Hắn đột nhiên cảm thấy, mấy năm qua hắn luôn đi sai phương hướng.

Luyện võ đến cảnh giới cao thì có tác dụng gì?

Như thế chỉ có thể quyết định cái chết của người khác.

Còn y võ thì lại chân chính nắm giữ sinh mạng của người khác.

“Cậu Lệ, Chủ tịch Lâm đã đợi cậu ở trên xe”, Cung Hỉ Vân đi tới, nói với Lệ Vô Cực trong phòng bệnh.

“Được!”.

Lệ Vô Cực đột nhiên bừng tỉnh, đi ra ngoài.

“Anh Lệ, bây giờ anh vẫn chưa thể xuất viện, phải theo dõi thêm”, bác sĩ hô lên.

“Không cần đâu, bây giờ tôi cảm thấy rất tốt!”.

Lệ Vô Cực la lên, sau đó chạy xuống lầu.

Trên xe.

“Cảm giác thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Tốt hơn rất nhiều rồi, y võ của thần y Lâm đúng là khiến người ta khâm phục!”, Lệ Vô Cực cảm khái.

“Xuất phát thôi!”, Lâm Chính nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 933



Chương 938: Tình hình rất không ổn

Lâm Chính nặng nề tâm sự, dọc đường luôn cúi đầu suy nghĩ.

Lệ Vô Cực tỏ ra cực kỳ câu nệ.

Thỉnh thoảng hắn nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.

Có lẽ cảm thấy như vậy rất lúng túng, Lâm Chính phá vỡ bầu không khí này trước.

“Anh rất thích Trịnh Tử Nhã sao?”.

Anh vừa lên tiếng, vẻ mặt Lệ Vô Cực đã thay đổi, nhưng chẳng mấy chốc đã quay về nguyên trạng.

“Vốn dĩ rất thích, nhưng nghĩ kỹ lại đột nhiên cảm thấy cái gọi là thích thật chẳng đáng giá”.

“Tình yêu của anh được xây dựng bởi việc đáng giá hay không đáng giá sao?”.

“Anh không biết đâu, lần đầu tôi xuống núi đã quen với Trịnh Tử Nhã”, Lệ Vô Cực nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Lúc đó tôi không hiểu gì, rất tò mò về mọi thứ ở thế giới thế tục, Trịnh Tử Nhã đã đưa tôi vào thế giới này, đương nhiên tôi có tình cảm đặc biệt với cô ấy”.

Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.

Hoa Quốc có rất nhiều người luyện võ giống như Lệ Vô Cực.

Những người này đa số đều thuộc các môn phái ẩn thế. Bọn họ bắt đầu học võ từ nhỏ, cực kỳ ít tiếp xúc với thế giới đầy màu sắc này, cho nên lần đầu xuống núi sẽ không biết gì cả.

Nếu lúc đó có ai có thể giúp bọn họ, dẫn bọn họ tìm hiểu cái đặc sắc của thế giới này, vậy thì bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm đặc biệt với người đó.

Hoặc là tình bạn, hoặc là tình cảm hơn cả tình bạn.

Rất rõ ràng, Lệ Vô Cực có cảm giác như vậy với Trịnh Tử Nhã.

Có lẽ cũng có tình yêu ở trong đó, nhưng Trịnh Tử Nhã chỉ lợi dụng Lệ Vô Cực mà thôi.

“Sau khi xuống núi, tôi đã đi rất nhiều nơi, cũng quen biết được Trịnh Tử Nhã. Tôi khiêu chiến khắp nơi theo lời cô ấy nói, lấy được danh tiếng, thậm chí đối đầu với thiên kiêu, trở thành cao thủ trên bảng thiên kiêu. Còn cô ấy thì dẫn tôi vào Hiệp hội Võ thuật, đồng thời đồng ý làm bạn gái tôi. Cô ấy nói nếu tôi có thể chiến thắng anh, cô ấy sẽ gả cho tôi…”, nói đến đây, Lệ Vô Cực dừng lại.

“Xem ra tôi đã làm dở dang một mối hôn sự”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.

“Xin đừng nói vậy, thật ra tôi còn phải cảm ơn anh, ít nhất anh có thể giúp tôi nhìn rõ Trịnh Tử Nhã chỉ đang lợi dụng tôi. Nếu cô ta yêu tôi thì sao lại bỏ tôi mà đi? Nếu thật sự cưới người phụ nữ đó, e rằng sau này cũng sẽ rất bi thảm”, Lệ Vô Cực cười chua chát.

Lâm Chính không nói gì.

Anh biết Lệ Vô Cực chỉ đang dối lòng mà thôi.

Có lẽ hắn thật sự rất thất vọng về Trịnh Tử Nhã, nhưng trong lòng hắn vẫn còn yêu Trịnh Tử Nhã…

Chỉ là hắn có thể buông bỏ.

“Vậy vì sao anh đồng ý nói cho tôi biết nơi có Thiên Huyền Thảo? Còn đồng ý đưa tôi đến đó?”, Lâm Chính bỗng nhiên hỏi.

“Chỉ là tôi đã nghĩ thông suốt mà thôi”.

Lệ Vô Cực nhìn xa xăm, hạ giọng nói: “Tôi không thể né tránh nữa, tôi muốn quay về chuộc tội”.

“Chuộc tội?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.

“Thật ra tôi đã phạm lỗi nên mới phải rời khỏi Kỳ Lân Môn, dù đó không phải lỗi của tôi. Sư phụ hi vọng tôi có thể tạm thời rời khỏi sơn môn tránh gió bão, vì vậy tôi mới ra ngoài, nhưng lại để một mình sư phụ ở lại tông môn chịu trừng phạt. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật là bất hiếu”, Lệ Vô Cực thở dài.

Lâm Chính không lên tiếng.

Chuyện của tông môn người ta, anh không muốn can thiệp, anh chỉ muốn trao đổi Thiên Huyền Thảo về cứu Lương Huyền Mi.

Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay núi Thiên Côn.

Mã Hải sắp xếp xe ở địa phương đưa hai người lên núi.

Lâm Chính không dẫn người khác đi cùng, tông môn thuộc Ẩn Phái như Kỳ Lân Môn rất kiêng kị người thế tục đến quấy rầy.

Xe đến lưng núi thì dừng lại, lên thêm nữa thì không còn đường, toàn là đá lởm chởm và rừng cây um tùm, chỉ có thể đi bộ.

Mặc dù Lệ Vô Cực được mảnh sâm khôi phục, nhưng cũng chỉ tàm tạm, không tính là nhanh nhẹn, leo núi cực kỳ khó khăn.

Hai người đi khoảng một tiếng, mặt trời dần về tây mới nhìn thấy một thềm đá mọc đầy rêu xanh.

Cuối thềm đá là một kiến trúc cổ xưa giống như đạo quán.

Trên kiến trúc có một bức hoành mang đậm dấu ấn của thời gian.

Kỳ Lân Môn!

Lâm Chính thấy vậy cực kỳ kích động, lập tức bước lên thềm đá rêu xanh.

Khi chân anh vừa mới bước lên bậc thầm đầu tiên, một giọng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Kẻ nào dám đến quấy nhiễu Kỳ Lân Môn?”.

Giọng nói đó vừa vang lên, một bóng người không biết ở đâu xuất hiện, dừng trước mặt hai người như một tia chớp.

Tốc độ rất nhanh.

Lâm Chính khẽ nhíu mày.

“Là Thanh Diệp sư huynh? Vô Cực bái kiến sư huynh!”.

Lệ Vô Cực vội chắp tay hành lễ với người đó.

Đó là một người hơn ba mươi tuổi, mặc đồng phục màu đen.

Hắn để râu dê dài, hai tay chắp sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Hắn hờ hững liếc nhìn Lệ Vô Cực, sau đó lạnh lùng hỏi: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con chó này! Cậu cũng có mặt mũi quay lại đây?”.

Sắc mặt Lệ Vô Cực hơi thay đổi, khẽ giọng nói: “Thanh Diệp sư huynh, tôi về thăm sư phụ, không biết sư phụ có khỏe không…”.

“Ha, sư phụ cậu? Không khỏe! Rất không khỏe! Bây giờ ông ta đã bị nhốt trong nhà lao, ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể ra ngoài”.

“Cái gì?”.

Lệ Vô Cực biến sắc: “Sư huynh, vì sao lại như vậy?”.

“Ha, còn không phải vì đồ đệ tốt như cậu rước họa về sao? Bản thân cậu đánh lén làm Vô Hằng sư huynh bị thương, cậu lại tự trốn khỏi tông môn, sư phụ cậu gánh tội thay cậu, tông môn đã nhốt sư phụ cậu lại để trừng phạt! Trong thời gian bị nhốt, ngày nào ông ta cũng chỉ ăn chuột, bọ chết, những thứ này đều nhờ đồ đệ tốt như cậu ban cho đấy!”, người tên Thanh Diệp đó khẽ cười thành tiếng.

Lệ Vô Cực tái mặt.

Hắn đã bao giờ nghĩ tới sư phụ mình lại bị mình hại thê thảm như vậy…

“Tôi muốn gặp môn chủ! Tôi muốn gặp môn chủ!”, Lệ Vô Cực lập tức hét lên, tâm trạng kích động.

“Được, đi thôi! Cậu đến rồi cũng xem như có lời giải thích!”, Thanh Diệp cười nhạt nói, sau đó dẫn Lệ Vô Cực và Lâm Chính bước nhanh vào trong Kỳ Lân Môn.

Chẳng mấy chốc, người trong Kỳ Lân Môn đã sôi sục.

Không ít người tụ tập trong đại điện.

Lâm Chính nhìn quanh đại điện, đại điện rộng lớn, ở chính giữa có một bức tượng điêu khắc kỳ lân sống động như thật.

Ở hai bên có rất nhiều người đứng.

Mỗi một người đều tràn trề sức lực, khí tức siêu phàm.

Chỉ là nhìn tư thế của những người này… ai nấy đều mang bộ dạng phán xét.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên.

“Vô Hằng sư huynh của anh là ai?”, Lâm Chính nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Lệ Vô Cực.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 934



Chương 939: Thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy

“Anh yên tâm, mặc dù bố của Vô Hằng là phó môn chủ, nhưng tôi tin các vị trưởng lão và môn chủ vẫn rất công bằng. Tôi vốn không làm gì hổ thẹn với lương tâm, có gì phải sợ đối chất với bọn họ? Huống hồ, sư phụ rơi vào kết cục hôm nay đều là do tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này!”, Lệ Vô Cực hùng hồn nói.

“Nhưng vấn đề là bây giờ anh đã mất hết võ công, nếu tông môn đứng về phía anh thì phải trừng phạt Vô Hằng nghiêm khắc. Anh cảm thấy Kỳ Lân Môn sẽ vì một kẻ vô dụng không có chút võ công nào mà trừng phạt một thiên tài sao? Thế nên, nếu anh muốn đối chất, kết cục chỉ có một, đó là anh sẽ phải nhận tội danh này! Anh còn không hiểu sao?”, Lâm Chính nói.

Lệ Vô Cực nhíu mày, âm thầm nghiến răng: “Vậy… anh Lâm, bây giờ tôi phải làm sao?”.

“Khoan hãy nghĩ tới chuyện sư phụ anh, bây giờ anh còn khó giữ được mình, vẫn nên nghĩ cách làm sao thoát khỏi đây đi. Còn tôi, tôi chỉ đến để đổi Thiên Huyền Thảo, không can thiệp vào chuyện của tông môn các anh”, Lâm Chính lắc đầu.

Lệ Vô Cực rủ mi mắt.

Đúng vậy, Lâm Chính không cần thiết phải giúp hắn, nếu nói về nhân tình, lúc Lâm Chính giúp hắn khôi phục khả năng đi lại thì đã trả rồi, không thể nào vì hắn mà đắc tội với Kỳ Lân Môn.

“Được, thần y Lâm, lát nữa anh cứ làm việc của anh đi, phần tôi không sao đâu. Anh là người ngoài, đúng là không tiện can thiệp, tôi sẽ nghĩ cách”, Lệ Vô Cực cười gượng nói.

“Môn chủ đến!”.

Lúc này, một tiếng hô vang lên.

Sau đó thì thấy vài bóng người vội vã đi vào.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn.

Đi đầu là một người đàn ông oai phong mặc trường bào màu nâu, hai tóc mai bạc trắng.

Gương mặt người đàn ông đầy vẻ phong trần, vẻ mặt không giận tự uy, khí tức sâu không thể dò, vừa nhìn đã biết là cao thủ võ học. Hơn nữa… không phải là võ học bình thường, mà chắc chắc là con đường cổ võ.

Mấy người bên cạnh đa số đều như vậy.

Nhưng có một người khiến Lâm Chính chú ý.

Người đó mặc áo quần hoa lệ, cũng ăn mặc phong cách cổ xưa giống như người xung quanh, trông vẻ ngoài khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng vừa vào cửa, ông ta đã nhìn chằm chằm Lệ Vô Cực, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo.

“Bái kiến môn chủ, bái kiến phó môn chủ, bái kiến các vị trưởng lão”.

Đệ tử trong đại điện, kể cả Lệ Vô Cực lập tức hành lễ.

“Miễn lễ!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn phất tay, sau đó ngồi vào vị trí chính giữa ở phía trên.

Những người khác lần lượt ngồi xuống.

Người có ánh mắt lạnh lùng đó lại ngồi xuống vị trí phó môn chủ.

Lâm Chính nhíu mày.

Môn chủ Kỳ Lân Môn liếc nhìn Lệ Vô Cực, sau đó đường nhìn lại quét sang Lâm Chính, hờ hững lên tiếng: “Người này là ai?”.

“Bẩm môn chủ, người này chính là thần y Lâm tiếng tăm lừng lẫy. Lần này anh ta đến đây là muốn đổi Thiên Huyền Thảo từ môn chủ!”, Lệ Vô Cực chắp tay nói.

“Thế nên, người này là do cậu dẫn đến?”, phó môn chủ Lưu Quy ở cạnh lạnh lùng quát hỏi.

Lệ Vô Cực tỏ ra đăm chiêu, nhưng vẫn trả lời: “Bẩm phó môn chủ, đúng vậy”.

“Lệ Vô Cực, cậu thật to gan! Dám tự tiện dẫn người ngoài vào Kỳ Lân Môn! Cậu không biết quy tắc của Kỳ Lân Môn hay sao?”, Lưu Quy vỗ tay vịn, đứng dậy quát: “Lệ Vô Cực, cậu có biết tội chưa?”.

Sắc mặt Lệ Vô Cực khó coi, nhỏ giọng nói: “Phó môn chủ, thần y Lâm là thần y đương thời, đan dược luyện chế ra không hề tầm thường. Vô Cực nghĩ nếu môn chủ có được thuốc tăng thọ của thần y Lâm, kéo dài tuổi thọ sẽ là chuyện may mắn rất lớn đối với Kỳ Lân Môn”.

“Thuốc tăng thọ?”.

Người ở đây nghe vậy đều đứng ngồi không yên.

Hiển nhiên, bọn họ đều đã nghe tới thuốc thần này.

Môn chủ Kỳ Lân Môn cũng hé mắt ra, nhìn về phía Lâm Chính.

“Mặc dù Kỳ Lân Môn thuộc phái ẩn thế, nhưng chúng tôi cũng có nghe về danh tiếng của thuốc tăng thọ. Thế nào? Thần y Lâm có mang theo thuốc tăng thọ đến sao?”.

“Nếu không có thuốc tăng thọ, sao dám lên Kỳ Lân Môn? Môn chủ, không biết ông có hứng thú với thuốc tăng thọ hay không?”, Lâm Chính nói.

“Cậu muốn dùng thuốc tăng thọ đổi lấy Thiên Huyền Thảo của tôi?”.

“Đúng, nếu môn chủ đồng ý, bây giờ chúng ta có thể giao dịch”.

“Nhưng Thiên Huyền Thảo là báu vật của Kỳ Lân Môn chúng tôi, chỉ dựa vào một viên thuốc tăng thọ, e rằng không đủ để trao đổi”, môn chủ Kỳ Lân Môn thờ ơ nói.

“Môn chủ muốn mấy viên?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt, nói.

“Ừm… Thế này vậy, thần y Lâm, trời đã tối, nếu cậu không ngại thì tối nay hãy ngủ lại đây một đêm, tôi sẽ bàn bạc với phó môn chủ và các vị trưởng lão. Dù sao Thiên Huyền Thảo cũng là bảo vật của Kỳ Lân Môn, không phải của một mình tôi. Nếu có thể đổi nó lấy lợi ích, tôi cũng không thể độc hưởng. Đợi chúng tôi bàn bạc xong có được kết quả, ngày mai sẽ cho cậu một câu trả lời, được không?”, môn chủ Kỳ Lân Môn lên tiếng.

Ánh mắt Lâm Chính dao động, trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng vẫn không phản bác.

“Thời gian của tôi không nhiều, trước trưa mai tôi phải quay về Yên Kinh, vậy nên mong môn chủ hãy mau chóng trả lời tôi”.

“Không thành vấn đề! Tiến Hỉ!”.

“Môn chủ, có đệ tử!”.

“Đi, quét dọn một phòng khách thượng hạng cho thần y Lâm!”.

“Tuân lệnh!”.

Đệ tử tên Tiến Hỉ lập tức chạy đi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 935



Chương 940: Ông đang uy h**p tôi sao?

Bọn họ đều biết điều đó có nghĩa gì.

Nhất thời, ai cũng có vẻ mặt khó coi.

Lệ Vô Cực ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.

“Thần y Lâm, anh…”.

Hắn há hốc miệng.

Nhưng Lâm Chính không lên tiếng, cũng không nhìn hắn.

“Bạn? Thế thì sao? Thần y Lâm định xen vào chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi à?”, phó môn chủ Lưu Quy lạnh lùng quát hỏi.

“Tôi không nói tôi muốn xen vào, tôi chỉ muốn nói rõ với các vị Lệ Vô Cực là bạn tôi, chỉ đơn giản thế thôi. Phó môn chủ cần gì phải liên tưởng đến chuyện khác?”, Lâm Chính nói.

“Miệng lưỡi giảo quyệt!”, Lưu Quy vô cùng bất mãn.

“Nếu thần y Lâm đã để tâm đến chuyện của Vô Cực như vậy, cậu cứ ở đây nghe cũng không sao”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

Ông ta lại không quan tâm.

Cho dù thần y Lâm có nghiêng về phía Lệ Vô Cực thì đã sao?

Nơi này là Kỳ Lân Môn, không phải nơi thần y Lâm muốn làm gì thì làm.

Môn chủ Kỳ Lân Môn nhìn sang Lệ Vô Cực: “Lệ Vô Cực, cậu đã biết tội chưa?”.

Lệ Vô Cực quỳ rạp xuống, ngẩng đầu nói: “Môn chủ, Vô Cực biết tội rồi. Vô Cực cầu xin môn chủ thả sư phụ, mọi tội lỗi Vô Cực xin gánh chịu. Vô Cực sẵn lòng chịu bất cứ sự trừng phạt nào!”.

Hắn không lựa chọn tranh biện.

Hắn cũng biết mình hoàn toàn không thể tranh biện, thế nên dứt khoát nhận tội. Chỉ cần có thể cứu sư phụ ra, lương tâm hắn cũng được yên ổn.

“Cậu đã nhận tội thì tốt lắm, tôi cũng không nói lời dư thừa nữa. Người đâu, áp giải Lệ Vô Cực xuống, nhốt lại! Trừng phạt theo quy tắc trong môn”, môn chủ Kỳ Lân Môn quát lên.

“Tuân lệnh!”.

Hai đệ tử lập tức đi đến định kéo Lệ Vô Cực đi.

“Khoan đã”, Lệ Vô Cực vội hô lên.

“Sao? Vô Cực, cậu còn muốn thế nào?”, môn chủ Kỳ Lân Môn hỏi.

“Môn chủ, Vô Cực sẵn sàng chịu phạt, nhưng sư phụ… có phải được thả ra rồi không?”.

“Sư phụ cậu tự thả cậu đi, tức là đồng phạm, đương nhiên cũng phải bị chịu phạt chung! Lúc nào cậu được thả ra, ông ta mới được thả ra!”, môn chủ Kỳ Lân Môn lạnh lùng nói.

“Nhưng mấy năm nay sư phụ đã bị trừng phạt, chẳng lẽ môn chủ vẫn không chịu thả ông ấy ra? Ông ấy vô tội mà!”, Lệ Vô Cực sốt ruột.

“Khốn nạn!”, Lưu Quy ở cạnh quát lên: “Lệ Vô Cực! Cậu là cái thá gì? Một kẻ mang tội trên người mà dám thương lượng với môn chủ?”.

“Tôi chỉ muốn đổi lấy sự trong sạch cho sư phụ tôi! Ông ấy tuổi đã cao, không thể chịu khổ! Nếu môn chủ không đồng ý, tôi không thể nhận tội!”, Lệ Vô Cực cắn răng nói.

“Càn rỡ!”.

“Lệ Vô Cực! Cậu muốn tạo phản sao?”.

“Đồ khốn nạn, cậu nghĩ mình là nhân vật nào?”.

Các trưởng lão xung quanh phẫn nộ không thôi, đồng loạt tức giận gào lên.

Ngay cả môn chủ Kỳ Lân Môn cũng không khỏi nhíu mày.

Lệ Vô Cực nói vậy chẳng khác nào đánh vào mặt ông ta.

“Tuy Lệ Vô Cực tôi không phải người tốt gì, nhưng nếu là chuyện tôi đã làm, tôi nhất định sẽ thừa nhận! Tôi không làm bị thương Vô Hằng sư huynh! Tôi không hổ thẹn với lương tâm!”, Lệ Vô Cực quát lên.

“Nhưng mới rồi cậu đã thừa nhận!”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

“Vô Cực chỉ thừa nhận tội tự tiện rời khỏi tông môn, còn chuyện của Vô Hằng sư huynh, Vô Cực vô tội!”, Lệ Vô Cực nghiến răng nói.

Hắn vừa dứt lời, người ở đây đều biến sắc.

Lệ Vô Cực cũng biết môn chủ không định thả sư phụ mình ra, quyết định phản kháng đến cùng.

“Lệ Vô Cực, cậu thật to gan, dám đùa giỡn môn chủ! Người đâu, vả miệng cậu ta một trăm cái cho tôi, xem thằng chó này có còn mặt dày láo xược như vậy nữa không!”, phó môn chủ Lưu Quy gào lên.

“Vâng!”.

Một đệ tử lập tức xông tới.

Lệ Vô Cực cắn răng, đột nhiên đứng dậy định phản kháng.

Nhưng võ công của hắn đã mất hết, sao có thể kháng cự được?

Người của Kỳ Lân Môn cũng đã nhìn ra manh mối, nhưng bọn họ ngầm hiểu ý nhau không nói ra.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Môn chủ Kỳ Lân Môn, tôi cảm thấy ông vẫn nên điều tra chuyện này rõ ràng đi. Không bằng không cớ thì đừng vu oan cho người tốt”.

Bầu không khí trong điện lập tức thay đổi.

Đám đông đồng loạt nhìn về phía anh.

“Thần y Lâm!”.

Môn chủ Kỳ Lân Môn sầm mặt, nói: “Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của Kỳ Lân Môn chúng tôi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào! Hi vọng cậu có thể tuân thủ quy tắc của Kỳ Lân Môn chúng tôi, như vậy thì cậu vẫn là khách của chúng tôi”.

“Nhưng tôi cũng đã nói rồi, Lệ Vô Cực là bạn tôi. Bạn tôi gặp chuyện bất công, sao tôi có thể ngồi yên? Môn chủ Kỳ Lân Môn, nếu ông phán xét bạn tôi có tội thì xin mời đưa chứng cứ ra. Nếu có chứng cứ, tôi sẽ không can dự, Vô Cực tùy các ông xử trí!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu… Họ Lâm kia! Đừng nghĩ cậu có thuốc tăng thọ thì muốn làm gì cũng được! Tôi nói cậu biết, nơi đây là Kỳ Lân Môn, cậu không muốn ra khỏi nơi này nữa sao?”.

Lưu Quy quát lên.

Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử xung quanh lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính một cách hung dữ.

Bầu không khí nơi đây lập tức trở nên nặng nề.

Các trưởng lão cũng đứng dậy, nhíu mày nhìn cảnh này.

Không ai có thiện cảm với thần y Lâm.

“Phó môn chủ Lưu, ông đang uy h**p tôi sao?”, Lâm Chính hơi nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 936



Chương 941: Chúng ta làm một cuộc giao dịch

Lâm Chính không nói gì, chỉ đứng lên.

Cùng lúc đó, tất cả các đệ tử xung quanh đều xúm lại.

Bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Chính, ai nấy vẻ mặt lạnh lùng, mắt sáng như đuốc, dáng vẻ sẽ lao tới tấn công bất cứ lúc nào.

Lưu Quy cũng lạnh lùng nhìn anh.

Tuy đây là thần y Lâm nổi tiếng như cồn, nhưng là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, hơn nữa còn đang ở Kỳ Lân Môn, ông ta cảm thấy mình không có lý do gì phải sợ Lâm Chính cả.

Xung quanh giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Nhưng đúng lúc này, môn chủ Kỳ Lân Môn bình thản lên tiếng.

“Tất cả yên lặng, lui xuống hết đi!”.

Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.

“Môn chủ”, Lưu Quy vội vàng nhìn về phía môn chủ Kỳ Lân Môn.

“Phó môn chủ Lưu, thần y Lâm từ xa đến đây, là khách quý của Kỳ Lân Môn chúng ta, sao chúng ta có thể đối xử với khách l* m*ng như vậy chứ? Như vậy chẳng phải là Kỳ Lân Môn bất lịch sự sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì chẳng phải người ta sẽ chỉ trích sao?”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

“Nhưng… môn chủ, thằng nhãi này quá ngông cuồng! Nếu chúng ta không cho cậu ta bài học, thì cậu ta lại tưởng Kỳ Lân Môn chúng ta dễ bắt nạt”, Lưu Quy tức giận nói.

“Haizz, phó môn chủ Lưu, ông là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, sao có thể nhỏ nhen như vậy chứ? Huống hồ thần y Lâm chỉ là quan tâm đến bạn bè, điều này không có gì sai cả”, môn chủ Kỳ Lân Môn lắc đầu nói.

“Việc này…”, Lưu Quy á khẩu.

“Thần y Lâm, nếu chuyện này đã có tranh luận thì tôi nghĩ cứ tạm thời gác lại đi. Tôi sẽ phái người điều tra rõ ràng, không để bất cứ ai bị oan, cũng sẽ không tha cho bất cứ ai có tội. Như vậy cậu đã hài lòng rồi chứ?”, môn chủ Kỳ Lân Môn nói.

“Môn chủ quả nhiên công bằng”, Lâm Chính gật đầu.

“Được rồi, chuyện này để bàn sau đi. Thần y Lâm, cậu và Vô Cực lặn lội đường xa, chắc là cũng mệt rồi. Tiến Hỉ, đưa thần y Lâm và Vô Cực đi nghỉ ngơi đi!”.

“Vâng môn chủ, thần y Lâm, Lệ sư huynh, mời đi bên này”.

Đệ tử tên là Tiến Hỉ nói.

Lâm Chính gật đầu, đi theo anh ta.

Lệ Vô Cực tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không dám ở lại thêm, vội vàng đi theo.

Lâm Chính nhanh chóng được đưa đến một căn phòng dành cho khách thoạt nhìn rất cao cấp.

Đồ đạc ở phòng này vẫn mang đậm phong cách cổ xưa, khiến anh có cảm giác như xuyên không về thời cổ đại.

Lâm Chính tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh, rồi định nghỉ ngơi một lát.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?”, Lâm Chính kêu lên, rồi chạy ra mở cửa.

Lệ Vô Cực đang đứng bên ngoài.

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính tò mò nhìn hắn.

“Tôi muốn biết tại sao anh lại muốn giúp tôi?”, Lệ Vô Cực hỏi.

“Tôi không phải giúp anh, mà là giúp bản thân tôi”.

“Giúp bản thân anh? Ý anh là sao?”.

“Vào trong nói đi”.

Lâm Chính bình thản đáp.

Lệ Vô Cực chần chừ một lát, rồi bước vào phòng.

Lâm Chính đóng cửa lại, rót một chén trà, bình tĩnh nói: “Ngày mai tôi sẽ giao dịch với Kỳ Lân Môn, nhưng hiện giờ tôi không rõ thái độ của Kỳ Lân Môn thế nào, nên tôi nhờ vào anh để thăm dò bọn họ mà thôi, hiểu chưa?”.

“Thái độ? Chẳng phải môn chủ đã đồng ý với anh, ngày mai cho anh câu trả lời sao? Ngày mai anh chỉ cần giao dịch với bọn họ là được, nếu bọn họ đưa ra yêu cầu quá đáng, thì anh cứ từ chối… Lẽ nào thần y Lâm lo Kỳ Lân Môn đưa ra yêu cầu quá đáng, anh không thể chấp nhận, xong bọn họ ép anh phải chấp nhận sao?”, Lệ Vô Cực nhíu mày hỏi.

“Không phải, trên thực tế nếu Kỳ Lân Môn đòi thêm thuốc tăng thọ thì tôi vẫn sẽ cho, dù sao loại thuốc này tôi muốn bao nhiêu là có thể luyện chế bấy nhiêu. Mục đích của tôi là lấy được Thiên Huyền Thảo để cứu người, thuốc tăng thọ sao có thể đáng giá bằng một mạng người chứ?”.

“Vậy thần y Lâm lo lắng điều gì? Tại sao còn muốn xem thái độ của Kỳ Lân Môn?”, Lệ Vô Cực càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, nhìn hắn nói: “Anh nghĩ dùng Thiên Huyền Thảo đổi lấy mấy chục viên thuốc tăng thọ tốt hơn hay là lấy Thiên Huyền Thảo đổi lấy phương thuốc tăng thọ tốt hơn?”.

Lệ Vô Cực nghe thấy thế liền nín thở.

“Phương… phương thuốc? Anh Lâm, ý anh là… mấy người môn chủ muốn phương thuốc?”.

“Nếu chỉ là một con số thì thực ra không cần bàn bạc, kết quả đã có ngay lúc ở đại sảnh rồi. Mỗi trưởng lão một viên là đủ chứ gì? Nếu không đủ thì xin thêm, cũng không vấn đề gì. Hơn nữa chỉ có mỗi bọn họ bàn bạc thì có ích gì? Phải có cả tôi, tôi đồng ý với yêu cầu của bọn họ mới được chứ. Môn chủ Kỳ Lân Môn không chút suy nghĩ đã muốn giữ tôi ở lại một đêm, nhưng không định bàn bạc với tôi, có lẽ trong này có điều kỳ lạ”, Lâm Chính nói.

“Anh Lâm, tôi cảm thấy anh lo nghĩ quá thôi, giữ anh ở lại một đêm không có gì sai cả, anh đừng nghĩ nhiều”, Lệ Vô Cực lắc đầu đáp.

“Tôi biết, chỉ dựa vào điều này thì quả thực không đủ cho thấy điều gì, nhưng anh có phát hiện ra không? Phó môn chủ Lưu vốn dĩ muốn định tội anh, nhưng vì tôi ra mặt mà môn chủ Kỳ Lân Môn lại thay đổi thái độ 180 độ, tạm hoãn chuyện này, điều này còn chưa đủ cho thấy vấn đề sao?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Điều này… điều này có thể cho thấy cái gì chứ?”.

“Anh phải biết rằng, bọn họ không miễn tội cho anh, lại càng không thả sư phụ anh, bọn họ chỉ tạm hoãn thôi”, Lâm Chính nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Mục đích của bọn họ là làm xong giao dịch với tôi sẽ xử lý anh, anh vẫn chưa hiểu sao?”.

Lệ Vô Cực nghe thấy thế, cơn ớn lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống gót chân.

“Đúng vậy… vừa rồi môn chủ quả thực không đưa ra câu trả lời rõ ràng về chuyện này, hơn nữa ông ta cũng không thể phán Vô Hằng sư huynh có tội được. Dù sao tôi chỉ là một phế nhân, tông môn không thể từ bỏ Vô Hằng sư huynh để chọn tôi được…”, Lệ Vô Cực thì thào, sắc mặt trắng bệch.

“Nếu tôi đoán không nhầm, có khả năng đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ ra tay”, thần y Lâm mỉm cười nói.

“Ra tay cái gì?”, Lệ Vô Cực sửng sốt hỏi.

“Tôi nghĩ… đêm nay Kỳ Lân Môn sẽ bắt tôi lại”.

“Bọn họ điên rồi sao? Bọn họ không muốn lấy thuốc tăng thọ nữa à?”.

“Nhưng so với thuốc tăng thọ, chẳng phải phương thuốc có sức hấp dẫn hơn sao?”.

“Nhưng dùng cách l* m*ng như vậy mà có thể lấy được phương thuốc sao?”.

“Với tình hình hiện giờ thì cách này là phù hợp nhất, bởi vì bọn họ không nghĩ rằng chỉ dựa vào một cây Thiên Huyền Thảo là có thể đổi được phương thuốc trong tay tôi. Thiên Huyền Thảo tuy quý hiếm, nhưng giá trị cũng không cao. Nếu Thiên Huyền Thảo không đổi được phương thuốc thì không cần phải giao dịch nữa. Cướp mới là cách phù hợp nhất”, Lâm Chính lắc đầu.

Lệ Vô Cực đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Nếu đã vậy thì tại sao vừa rồi bọn họ không ra tay luôn trên đại điện?”.

“Điều này rất dễ giải thích, loại chuyện hèn hạ vậy phải làm trong âm thầm, nếu không sẽ khiến các đệ tử của Kỳ Lân Môn phản cảm, ảnh hưởng đến uy nghiêm của môn chủ trưởng lão. Dù sao bọn họ cũng là lãnh đạo cấp cao của Kỳ Lân Môn, phải phục chúng!”.

Lệ Vô Cực không còn gì để nói nữa.

Hiển nhiên, hắn vẫn chưa thể tiêu hóa hết những thông tin này…

“Lệ Vô Cực, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Mời anh Lâm nói”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 937



Chương 942: Âm mưu quỷ kế

Lệ Vô Cực đã thỏa hiệp.

Hắn không thỏa hiệp cũng vô ích.

Dù sao Lâm Chính cũng nói đúng.

Kỳ Lân Môn đã không thừa nhận hắn là đệ tử.

Chỉ vì bố của Vô Hằng là Lưu Quy.

Lưu Quy là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, đương nhiên là muốn dìu dắt con trai ông ta. Lệ Vô Cực chỉ là vật hi sinh để Lưu Quy đưa con trai ông ta lên nắm vị trí môn chủ mà thôi.

Bây giờ Lệ Vô Cực muốn lật lại vụ việc thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Trừ khi hắn có thể lật đổ Lưu Quy.

Hiện giờ ngay cả môn chủ cũng đứng về phía Lưu Quy, muốn lật lại vụ việc?

E là phải lật đổ cả Kỳ Lân Môn mới có thể làm được.

Lệ Vô Cực không phải là đồ ngốc, hắn cũng biết rõ lý lẽ trong chuyện này.

Việc đã đến nước này, ngoài việc mạo hiểm ra thì không còn cách nào khác.

"Lúc nào thì hành động?", Lệ Vô Cực trầm giọng hỏi.

"Lúc nào bọn họ ra tay thì chúng ta sẽ hành động".

Lâm Chính bình thản nói: "Anh vẽ cho tôi vị trí của Thiên Huyền Thảo và tuyến đường trong cấm địa, sau đó cứ ở trong phòng của anh chờ tôi là được. Nếu bọn họ ra tay mà phát hiện tôi không có ở đây, thì chắc chắn sẽ lập tức xuống núi lùng tìm. Lúc này, cả Kỳ Lân Môn sẽ dồn sự chú ý ra bên ngoài và lơ là cấm địa. Đó là thời cơ tốt nhất để đi lấy Thiên Huyền Thảo và cứu sư phụ anh ra. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh nhận được tin thì lập tức rời khỏi Kỳ Lân Môn, chúng ta gặp nhau dưới núi... Anh có mang theo điện thoại di động đấy chứ?".

"Ừ".

"Được rồi, anh về phòng đi".

"Được".

Lệ Vô Cực gật đầu, lập tức đứng dậy rời đi.

Phòng nghỉ của Lệ Vô Cực ở đối diện phòng của Lâm Chính.

Sau khi về phòng, hắn vẫn thấy thấp thỏm bất an, liền mở hé cửa sổ ra, lặng lẽ quan sát tình hình ở phía đối diện.

Cửa phòng đóng chặt.

Trong lòng Lệ Vô Cực vẫn có chút nghi ngờ.

Dù sao những suy đoán của Lâm Chính quả thực khiến người ta quá mức kinh hãi.

Chỉ có điều những suy đoán này không phải là không có lý.

Dù sao Lệ Vô Cực vẫn không muốn tin Kỳ Lân Môn lại biến chất đến như vậy.

Hắn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm phía đối diện, mắt không dám chớp...

Mặt trời xuống núi.

Bóng tối lan ra.

"Thần y Lâm, đến giờ ăn cơm rồi", một đệ tử bê mấy đĩa đồ ăn và cơm canh ngon lành đến, đứng trước cửa phòng gọi.

Lệ Vô Cực thấy thế thì nhíu mày.

Môn chủ Kỳ Lân Môn coi thần y Lâm là khách quý, nhưng không bày tiệc khoản đãi, mà nấu bừa mấy món để ứng phó qua loa đã là có vấn đề rồi.

Chắc chắn không phải là môn chủ Kỳ Lân Môn nhỏ nhen, mà là... bọn họ đang lên kế hoạch gì đó, không có thời gian để mời mọc thần y Lâm.

"Cảm ơn".

Lâm Chính mở cửa ra, nhận đồ ăn rồi đáp.

"Thần y Lâm còn yêu cầu gì thì cứ nói, môn chủ đã bảo chúng tôi nhất định phải chiêu đãi thần y Lâm chu đáo", đệ tử kia cười nói.

"Tôi không có yêu cầu gì cả, lát nữa tôi ăn xong sẽ đi ngủ luôn, nên hy vọng các anh đừng đến làm phiền, rõ chưa?".

"Không vấn đề gì, thần y Lâm".

Đệ tử kia gật đầu rồi rời đi.

Lâm Chính đóng cửa lại.

Lệ Vô Cực vẫn theo dõi sát sao không rời.

Hai tiếng tiếp theo, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.

Không khí xung quanh cũng càng ngày càng ngột ngạt.

Một cảm giác kỳ lạ vô cớ trào dâng trong lòng Lệ Vô Cực.

Tại sao xung quanh lại không có tiếng động gì?

Thậm chí cả tiếng dế kêu cũng biến mất.

Lệ Vô Cực tắt đèn trong phòng đi, hơi thở dần trở nên nghẹn lại.

Lúc này đã là gần 10 giờ đêm.

Đến lúc ra tay rồi...

Lệ Vô Cực thì thào.

Bộp!

Đúng lúc này, một tiếng bước chân rất khẽ vang lên.

Lệ Vô Cực hơi sửng sốt, trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn nhìn về phía đối diện.

Hắn phát hiện trong bóng tối phía trước bỗng xuất hiện mấy cái bóng.

"Đến rồi sao?".

Lệ Vô Cực thầm kêu lên.

Không ngờ tất cả đều bị thần y Lâm nói trúng phóc.

Người của Kỳ Lân Môn... cuối cùng vẫn ra tay!

Đầu tiên bọn họ chặn mấy cửa sổ của phòng dành cho khách, sau đó bảy tám người đứng hai bên cửa chính, thậm chí trên mái nhà cũng có năm người thủ sẵn.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài căn phòng dành cho khách đã bị các cao thủ của Kỳ Lân Môn bao vây chặt chẽ.

Tất cả bọn họ đều che mặt, tay cầm trường đao trường kiếm, tuy trời tối đen, nhưng đao kiếm vẫn tỏa ra ánh sáng sáng loáng, nhìn rất đáng sợ.

"Hành động!".

Đúng lúc này, không biết là ai nhỏ giọng quát.

Cạch!

Những người ở bên ngoài cửa sổ và cửa chính bỗng xông vào, lao tới chiếc giường gỗ trong phòng.

"Thần y Lâm! Bó tay chịu trói đi!".

Tiếng quát vang rền.

Nghe thấy giọng nói này, Lệ Vô Cực lập tức nhận ra đó là ai.

Lưu Vô Hằng!

Không ngờ người dẫn đầu lại là Lưu Vô Hằng!

Quả nhiên mọi chuyện là âm mưu của môn chủ và Lưu Quy.

Thần y Lâm đã đoán đúng!

Nhưng chẳng bao lâu, lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc.

"Vô Hằng sư huynh! Chết rồi! Không thấy thần y Lâm đâu cả!".

"Cái gì?".

Lưu Vô Hằng ngạc nhiên, lập tức xông vào, nhìn chiếc giường.

Chỉ thấy chăn trên giường đã được giở ra, nhưng trong chăn được nhét mấy cái gối, tạo thành hình người, còn thần y Lâm đã biến mất tăm mất tích từ lâu.

"Hỏng rồi! Thần y Lâm đã bỏ trốn!", Lưu Vô Hằng kinh hãi, gấp gáp hét lên: "Mau, mau đi báo cho bố tôi và môn chủ biết, thần y Lâm bỏ trốn rồi, mau phong tỏa núi Thiên Côn! Bắt thần y Lâm lại! Mau lên!".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 938



Chương 943: Dược liệu cấp Thần

Mọi người chạy đi tứ phía, truy tìm tung tích của thần y Lâm.

Còn Lưu Vô Hằng dẫn theo mấy người của Kỳ Lân Môn, nhanh chân tiến về phòng của Lệ Vô Cực.

Lệ Vô Cực vội vàng nghiêng người nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên, ra vẻ đang say sưa giấc nồng.

Cạch.

Cửa bị đá ra.

Lệ Vô Cực giả vờ bị đánh thức.

"Các người là ai?", Lệ Vô Cực kinh hãi kêu lên.

"Mẹ kiếp, thằng chó chết này vẫn còn ở đây à? Tao tưởng mày cũng trốn luôn rồi?", Lưu Vô Hằng kéo mặt nạ xuống, nhổ một bãi nước bọt rồi nói.

"Vô Hằng sư huynh, có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì mời đi cho, các anh làm phiền giấc ngủ của tôi rồi", Lệ Vô Cực nghiến răng nói.

Chính Lưu Vô Hằng hại Lệ Vô Cực thê thảm như vậy, đương nhiên Lệ Vô Cực không có hảo cảm gì với hắn.

"Láo toét! Mày dám ăn nói với Vô Hằng sư huynh thế à? To gan!", một tên chó săn ở bên cạnh ngoạc mồm ra chửi.

Nói xong liền xông tới, tay đấm chân đá Lệ Vô Cực.

Lệ Vô Cực không đánh lại được.

Lưu Vô Hằng cười khẩy: "Xem ra tôi không nhìn nhầm, võ công của cậu ta quả thực đã bị phế. Sao nào? Gặp phải cao thủ ở thế tục à? Bây giờ thì mày đã trở thành một thằng vô dụng thật rồi!".

"Ha ha ha...", tất cả cười ầm lên.

Lệ Vô Cực không nói gì, ánh mắt đầy giận dữ và oán hận.

"Hừ, đừng ra vẻ thâm trầm với tao nữa. Lệ Vô Cực, ngoan ngoãn khai ra đi, mau nói xem thần y Lâm đã đi đâu. Nếu không nói thì mày biết hậu quả đấy", Lưu Vô Hằng lạnh lùng nói.

"Thần y Lâm làm sao cơ? Chẳng phải anh ta ở đối diện tôi sao?", Lệ Vô Cực tỏ vẻ khó hiểu.

"Thằng chó này, dám giở trò với tao à? Đánh!".

Lưu Vô Hằng quát.

Cả đám người lại xông tới thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

"Vô Hằng sư huynh, rốt cuộc các anh muốn làm gì? Thần y Lâm ở ngay đối diện mà, sao lại đánh tôi?", Lệ Vô Cực co rúm người trên giường, vừa la hét vừa nói.

"Còn dám giả vờ với tao à? Thần y Lâm biến mất rồi! Chắc chắn mày đã giấu anh ta đi!", Lưu Vô Hằng tức giận nói.

"Thần y Lâm đã biến mất? Anh ta... anh ta đi đâu vậy?".

"Được lắm, Lệ Vô Cực, thông minh ra rồi hả? Biết diễn kịch rồi hả? Được, mày không nói thì đừng trách tao không khách sáo, đánh chết cậu ta cho tôi!".

"Vâng!".

Bọn họ đấm đá túi bụi, từng cú đấm nện huỳnh hụych vào người Lệ Vô Cực.

Lệ Vô Cực vốn đang bị thương, bây giờ lại mất võ công, sao có thể là đối thủ của những người luyện võ này chứ? Chẳng mấy chốc, hắn đã bị đánh cho hộc ra máu tươi, gần như ngất xỉu.

Trông rất thê thảm.

"Sư huynh, nếu còn đánh tiếp thì sợ là hắn sẽ bị đánh chết mất! Theo tôi thấy, hay là... dừng tay đi", một đệ tử không đành lòng nhìn nữa, vội vàng khuyên.

Lưu Vô Hằng đanh mắt lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra thằng khốn này không biết thật... Thôi vậy, tạm tha cho cậu ta đi, dù sao cậu ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, chúng ta đi!".

Dứt lời, hắn vung tay lên, đám người rời khỏi phòng.

Lệ Vô Cực nằm bò trên giường, ho không dứt được, ý thức cũng có chút mơ hồ.

Nhưng hắn vẫn cố hết sức lấy một viên đan dược trong túi quần mà Lâm Chính đưa cho trước khi đi.

Lâm Chính đã đoán trước được trận đánh dã man này, nên đưa viên đan dược này cho Lệ Vô Cực để hắn giữ mạng.

Lệ Vô Cực vốn tưởng anh chỉ nói đùa, không ngờ lại phải dùng tới nó thật...

Lúc này, ở cấm địa Kỳ Lân Môn.

Lâm Chính cẩn thận đi vòng qua hai tên canh gác, rồi lẻn vào trong.

Cấm địa không được canh gác nghiêm ngặt lắm, dù sao Kỳ Lân Môn vốn là môn phái lánh đời, không có nhiều người ngoài quan tâm, đồ trong cấm địa cũng không ai nhòm ngó tới.

Lâm Chính đến đây chủ yếu là vì Thiên Huyền Thảo.

Nhưng vừa vào trong, anh đã sửng sốt.

Cấm địa này chỉ to bằng một sân bóng rổ, nhưng bên trong có đủ các loài kỳ hoa dị thảo, trông cực kỳ đẹp.

Có loài cây lá màu xanh thẫm, bên trên còn có những đốm nhỏ lấp lánh như chòm sao.

Cũng có loài hoa mà cọng lá nhìn như mạch máu.

Còn có một số cây cối tỏa ra ánh sáng.

Tất cả mọi thứ trong cấm địa đều không giống như thuộc về thế giới này.

Lâm Chính ngây người ra nhìn, còn tưởng mình gặp ảo giác.

Bỗng anh bước tới mấy bước, nhìn một cái cây, toàn thân có chút run rẩy.

"Đây... đây là Hồng Tuyết Sâm nghìn năm? Không ngờ những gì trong sách ghi là thật? Trên đời này... thực sự có Hồng Tuyết Sâm nghìn năm?".

"Cái này... lẽ nào chính là quả Thanh Long?".

"Có cả hoa Chu Tước nữa? Chẳng phải nó đã tuyệt tích rồi sao? Mình đang nằm mơ sao? Đúng, chắc chắn là mình đang nằm mơ".

Lâm Chính đặt mông ngồi xuống đất, trong đầu ong ong, ngay cả hơi thở cũng có chút run rẩy.

Những loài cây trong này... đều là dược liệu cấp Thần!

So với những dược liệu này, một cây Thiên Huyền Thảo nhỏ bé có vẻ quá rẻ rúng.

Lâm Chính đờ đẫn nhìn.

Một lát sau, anh hít sâu một hơi, ánh mắt dao động, cuối cùng vẫn cởi áo khoác ngoài ra, bước tới trước quả Thanh Long, hoa Chu Tước, hái nó thật cẩn thận, rồi lấy áo khoác bọc vào...
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 939



Chương 944: Một mình xông vào địa lao

Chuyến đi đến cấm địa vô cùng thuận lợi, Lâm Chính cũng có thu hoạch rất lớn.

Anh không ngờ rằng mình chỉ đến vì một cây Thiên Huyền Thảo, cuối cùng lại có thu hoạch bất ngờ như vậy.

Đúng là quá may mắn.

Người của Kỳ Lân Môn không hiểu về dược vật, chưa từng học Đông y, giao những thứ này cho bọn họ cũng phí phạm của trời, anh lấy đi cũng coi như dùng đúng chỗ.

Tiếp theo chính là cứu sư phụ của Lệ Vô Cực ra.

Lâm Chính nhìn tấm bản đồ địa lao mà Lệ Vô Cực đưa cho anh, sau đó lẻn khỏi cấm địa, tiến về phía địa lao.

Địa lao cách cấm địa không xa lắm, nhưng việc canh gác nghiêm ngặt hơn ở cấm địa nhiều.

Dù sao cấm địa cũng không có gì đáng để phòng bị.

Bọn họ không biết gì về các loài kỳ hoa dị thảo ở cấm địa, nên cũng không cảm thấy có gì quý giá.

Còn địa lao này lại giam nhốt những người đang phải chịu phạt.

Nhất là Kinh Mẫn - sư phụ của Lệ Vô Cực.

Do Lệ Vô Cực mà Kinh Mẫn đã trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt phó môn chủ Lưu Quy. Lúc nào Lưu Quy cũng đau đáu tìm cách giải quyết Kinh Mẫn. Nếu không phải Kinh Mẫn có kinh nghiệm lão luyện, đức cao vọng trọng ở Kỳ Lân Môn, thì e là đã chết từ lâu rồi.

Bây giờ Lệ Vô Cực trở về, còn dẫn theo thần y Lâm nổi danh hiển hách, sao Lưu Quy có thể không lo lắng cho được?

Thế nên, hôm nay địa lao được canh gác rất nghiêm ngặt.

Lâm Chính lại gần địa lao, lướt mắt nhìn cánh cửa.

Đó là một cánh cửa thông xuống lòng đất, được làm từ đồng xanh, nhìn có vẻ rất dày dặn chắc chắn, trước cửa có bốn đệ tử của Kỳ Lân Môn đang đứng.

Mỗi bên hai người, bọn họ sống lưng thẳng tắp, tập trung cảnh giác nhìn xung quanh, bất cứ động tĩnh nào cũng thu hút sự chú ý của bọn họ.

Với tình hình này thì Lâm Chính không thể lẻn vào địa lao được, cho dù anh muốn vào thì cũng không mở được cánh cửa này, phải có chìa khóa.

Lâm Chính nghĩ đến đây liền hít sâu một hơi, bước ra khỏi chỗ tối, đi về phía cánh cửa.

"Ai vậy?".

Bốn đệ tử lập tức quát lớn.

"Là tôi!".

Lâm Chính trầm giọng quát.

Bốn đệ tử này vẫn luôn canh gác ở đây, chưa từng gặp Lâm Chính, ai nấy tỏ vẻ căng thẳng, đanh giọng nói: "Anh là ai?".

"Tôi là..."

Lâm Chính chần chừ một lát, bỗng ngẩng phắt đầu lên, ngón tay động đậy.

Vèo vèo vèo vèo!

Bốn cây châm bạc b*n r* từ ngón tay anh, c*m v** người bốn đệ tử kia.

Bọn họ lập tức đứng im bất động như bốn pho tượng.

Lâm Chính chạy ngay tới, lục soát người bọn họ.

Anh nhanh chóng tìm thấy chìa khóa cửa.

Ầm ầm ầm...

Lâm Chính mở cửa ra.

Hình như bên trong còn có người, lập tức có tiếng nói vang lên.

"Vị sư huynh nào vậy? Muộn thế này còn mang cơm đến sao? Vẫn chưa bắt hết chuột ở Kỳ Lân Môn à?".

Giọng nói mang theo mấy phần đùa cợt.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, nhanh chân chạy vào.

"Sư huynh?".

Giọng nói kia có chút nghi hoặc, dè dặt gọi tiếng nữa.

Nhưng người vào không có ý định trả lời, hơn nữa tiếng bước chân vang lên ở cửa càng ngày càng gấp gáp hơn.

Người kia lập tức cảm thấy bất thường, hét lên: "Mày là ai? Người đâu! Người đâu! Có người xông vào địa lao!".

Hắn vừa dứt lời, cả địa lao liền trở nên sôi sục.

Mấy đệ tử trấn thủ ở đây lập tức cầm vũ khí ở bên cạnh lên, chạy về phía Lâm Chính.

Nhưng địa lao tối tăm, bọn họ còn chưa xác định được Lâm Chính, thì đã nghe thấy mấy tiếng động kỳ lạ vang lên trong bóng tối.

Vèo vèo vèo vèo...

Âm thanh xé gió, mấy cây châm bạc bay ra, tất cả những người đang xông về phía Lâm Chính đều trở nên bất động.

Bọn họ không phải là đối thủ của Lâm Chính.

"Mày là ai?".

"To gan, dám xông vào địa lao của Kỳ Lân Môn bọn tao?".

"Mày có biết mày đang làm gì không?".

Những người Kỳ Lân Môn đang bị trách phạt nhốt trong địa lao chứng kiến cảnh này thì túm lấy song sắt, gào lên ầm ĩ.

Tuy bọn họ bị nhốt ở đây, nhưng cũng chỉ là trừng phạt, bản thân họ vẫn là người trung thành với Kỳ Lân Môn, đương nhiên sẽ bênh vực Kỳ Lân Môn.

"Ai là Kinh Mẫn?".

Lâm Chính đi dọc theo lối đi, vừa gọi vừa đánh giá những người ở hai bên phòng giam.

"Là tôi đây, có chuyện gì sao?".

Một giọng nói yếu ớt già nua vang lên ở cuối dãy phòng giam.

Lâm Chính nhếch môi, nhanh chân bước về phía đó.

Cùng lúc đó, ở xung quanh Kỳ Lân Môn.

"Sư huynh, chỗ này không có!".

"Sư huynh, ở đây cũng không có gì!".

"Sư huynh, đã tìm khắp nơi rồi, nhưng vẫn không thấy thần y Lâm đâu cả".

Người của Kỳ Lân Môn cầm đuốc, tiến hành lùng tìm kiểu trải thảm khắp núi Thiên Côn, nhưng vẫn không thấy tung tích gì của thần y Lâm.

"Khốn kiếp!".

Lưu Vô Hằng tức giận đấm mạnh một cú vào cái cây bên cạnh.

Rắc!

Cây đại thụ to lớn lập tức gãy làm đôi.

"Sao thế Vô Hằng?".

Phó môn chủ Lưu Quy dẫn một đám người đi tới.

"Bố, tên thần y Lâm kia trốn mất rồi!", Lưu Vô Hằng nghiến răng nói.

"Cái gì? Trốn mất rồi? Các con trông chừng kiểu gì vậy?", Lưu Quy tức giận quát.

"Bố, tên thần y Lâm kia cũng không đơn giản, anh ta im hơi lặng tiếng bỏ trốn, bọn con cũng không ngờ được", Lưu Vô Hằng bất đắc dĩ đáp.

"Đừng nhiều lời nữa, người đâu?".

"Bọn con tìm mãi mà chưa thấy tung tích của thần y Lâm đâu cả".
 
Back
Top Bottom