Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

[BOT] Mê Truyện Dịch
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 620



Chương 625: Thẹn quá hóa giận

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Smith, Sóc Phương và Tô Nhu đều bất ngờ.

“Anh Smith… anh quen biết cô Tô Nhu sao?”, Sóc Phương nghi hoặc hỏi.

“Cô gái xinh đẹp, cô thật sự tên Tô Nhu sao?”, Smith dùng tiếng Hoa không lưu loát, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt nghiêm túc, kèm theo vẻ mong đợi.

Tô Nhu rất căng thẳng, âm thầm lùi về sau nửa bước, sau đó mới cẩn thận gật đầu.

“Là Chủ tịch Tô Nhu của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành?”, Smith lại hỏi lần nữa.

Nghe được lời này, vẻ kinh ngạc trên mặt Sóc Phương vô cùng rõ rệt.

Tô Nhu là nhân vật thế nào, anh ta hiểu rất rõ.

Người như vậy sao Smith lại quan tâm?

Nhưng vì sao anh ta biết Tô Nhu? Biết Quốc tế Duyệt Nhan?

E rằng chuyện không đơn giản!

“Anh Smith, anh biết tôi sao?”, Tô Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông ngoại quốc ở trước mặt, vẻ bất ngờ trên mặt đã biến thành kinh ngạc.

“Đúng là cô Tô Nhu? Oh my god. Tôi may mắn quá!”, Smith vội vàng lùi về sau, sau đó hơi khom lưng với Tô Nhu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và kích động: “Cô Tô Nhu, không ngờ lần đầu chúng ta gặp mặt lại ở nơi thế này, tốt quá rồi! Ha ha…”.

“Hả?”.

Người xung quanh đều trợn tròn mắt.

Sóc Phương và Tô Nhu đã vô cùng hoang mang, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phải biết rằng, Smith từng nghe tới Tô Nhu đã là chuyện không thể tin nổi.

Bây giờ, Smith lại biểu hiện ra dáng vẻ kích động như vậy.

Dường như đây không chỉ đơn giản là từng nghe qua Tô Nhu.

Đây hoàn toàn là vẻ mặt khi gặp được một nhân vật lớn rất lợi hại mới thể hiện ra.

“Anh Smith, sao vậy? Trước đây anh và cô Tô Nhu từng có liên hệ sao?”, Sóc Phương hơi lúng túng cười hỏi.

“Không có liên hệ, không có liên hệ, chúng tôi mới gặp nhau lần đầu, lần đầu giao thiệp”, Smith vội vàng xua tay, nói.

“Vậy anh biết Quốc tế Duyệt Nhan không?”.

“Đương nhiên biết, mặc dù giá trị thị trường của công ty này chỉ có hai mươi triệu tệ, nhưng tương lai xán lạn. Cô Tô Nhu, nếu cô có hứng thú, tôi muốn hợp tác với cô, không biết cô có đồng ý không?”, Smith vô cùng mong chờ nói.

“Đương nhiên là đồng ý”, Tô Nhu âm thầm mừng rỡ, vội vàng nói, vẻ mặt cũng trở nên kích động.

“Chuyện này…”, Sóc Phương á khẩu không nói nên lời.

Smith đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ với Tô Nhu.

Còn Sóc Phương lại bị hai người gạt sang một bên.

Sóc Phương nhíu chặt mày.

Nếu Tô Nhu làm thân với Smith, sức ảnh hưởng của anh ta sẽ giảm mạnh.

“Smith, đến giờ rồi, chúng ta nên tiến hành nghi thức khai mạc rồi”, Sóc Phương xen vào, mỉm cười nói.

“Ồ… tôi quên mất chuyện này”, Smith vỗ trán, vẻ mặt bừng tinh, sau đó áy náy nói với Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, Smith phải thất lễ một lúc rồi, mong cô đợi tôi ở đây một lát, đợi nghi thức cắt băng kết thúc, chúng ta lại trò chuyện tiếp”.

“A… Được thôi…”, Tô Nhu do dự một lúc, gật đầu.

Nếu chỉ là trò chuyện, chắc Lâm Chính sẽ không tức giận đâu nhỉ? Đợi lát nữa gửi tin nhắn cho anh ấy. Tô Nhu nghĩ trong lòng.

“Anh Smith, trò chuyện thì để sau đi, cô Tô Nhu đã đồng ý làm bạn nhảy của tôi rồi. Đợi vũ hội kết thúc, chúng ta cùng nhau ngồi xuống trò chuyện”, Sóc Phương mỉm cười nói.

“Cái gì? Bạn nhảy?”, Smith lập tức nhíu mày.

“Anh Sóc Phương, tôi đến đây cũng là muốn nói với anh một chuyện, đó là tôi đã từ chối làm bạn nhảy của anh rất rõ ràng rồi. Còn nữa, chuyện đại lý cho Thất Thanh… Có lẽ Duyệt Nhan chúng tôi cũng không thể hợp tác với anh nữa. Anh Sóc Phương, sau này anh có chuyện gì có thể nói với thư ký của tôi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói thẳng.

Cô quả thật rất khao khát có thể đưa công ty của mình trở nên hùng mạnh nhanh hơn, đưa ra thị trường, nhưng cô cũng hiểu ăn liền một hơi không béo được.

Nếu quá tham lam những cái gọi là lợi nhuận đó, sẽ chỉ tự chôn mình trong đó.

Cô nghĩ kỹ rồi, nên cũng không cưỡng cầu nữa.

Chuyện sự nghiệp làm được thì làm, không làm được thì không cần phải mạo hiểm.

Tô Nhu cố gắng để thần thái của mình hiền hòa một chút, áy náy một chút, nụ cười trên mặt cũng có nhiều sự day dứt một chút.

Nhưng Sóc Phương lại không cảm nhận được thành ý của cô, ngược lại bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.

“Anh Sóc Phương?”, Tô Nhu cẩn thận gọi.

Nhưng Sóc Phương không trả lời.

Tô Nhu lại gọi thêm vài tiếng nữa, Sóc Phương mới hoàn hồn.

Trên mặt anh ta không hề có vẻ phẫn nộ hay căm hận gì, ngược lại nheo mắt cười, nhìn Tô Nhu: “Cô Tô, tôi không nghe rõ cho lắm, vừa rồi cô nói gì?”.

“Tôi nói, tôi rất xin lỗi anh Sóc Phương, hi vọng sau này anh có thể tự trọng một chút. Tôi là người đã có chồng, những chuyện như làm bạn nhảy… thứ cho tôi không thể đồng ý…”.

Bốp!

Tô Nhu còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên một tiếng tát tai, sau đó trên mặt truyền tới cơn đau nóng rát.

Tô Nhu loạng choạng ngã về sau, ôm mặt, không tin nổi nhìn Sóc Phương.

Lại thấy Sóc Phương đã giơ cao tay.

Khách khứa xung quanh đều sững sờ.

Smith cũng sửng sốt, sau đó phẫn nộ chạy tới, đứng trước mặt Sóc Phương, lớn tiếng chất vấn: “Sóc, anh làm gì vậy? Vì sao lại đánh cô Tô Nhu? Anh… Anh thật sự không ga lăng chút nào! Anh không xứng làm đàn ông”.

“Anh Smith, chuyện này không liên quan đến anh, chưa bao giờ có ai dám từ chối tôi, nhất là kẻ đê tiện như vậy. Tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta mà thôi”, Sóc Phương nói.

“Anh… Sóc Phương, anh đừng ức h**p người quá đáng!”, vành mắt Tô Nhu ngấn lệ, nghiến chặt răng.

“Ức h**p người quá đáng? Xin lỗi, hôm nay tôi ức h**p người quá đáng đấy thì đã sao? Kẻ vô dụng như Lâm Chính quả nhiên xứng đôi với cô. Anh ta vô năng, cô đê tiện, vừa rồi anh ta bị tôi đuổi đi một cách thảm hại, bây giờ cô cũng cút nhanh đi! Bắt đầu từ ngày mai, Tập đoàn Duyệt Nhan của cô sẽ trở thành kẻ địch với tôi!”, Sóc Phương cười nhạt nói, trong mắt tràn đầy sự thâm độc.

“Sóc Phương, anh… anh thật khốn nạn!”, Tô Nhu mắng chửi.

“Cô Tô Nhu, nếu cô và anh Sóc Phương đã mâu thuẫn đến vậy, e rằng sau này chúng tôi cũng không làm bạn được nữa!”, lúc này, một người đàn ông hói đầu trong số các khách khứa đi ra, cười đầy giễu cợt, nói với Tô Nhu.

“Không sai, còn công ty chúng tôi nữa!”.

“Tôi tuyên bố, Tập đoàn Hối Hồng chúng tôi hủy bỏ hợp tác tất cả dự án với Quốc tế Duyệt Nhan vô điều kiện!”.

“Còn doanh nghiệp chúng tôi nữa…”.

Nhiều vị khách đứng ra, đồng loạt bày tỏ thái độ.

Tô Nhu lập tức bị cô lập không ai ủng hộ.

Cô trợn to mắt, không tin nổi nhìn bọn họ, nỗi uất ức trong lòng không biết nhiều đến thế nào.

Nhưng giờ phút này, cô còn có cách gì khác? Cô nén nhịn ấm ức và nước mắt, cắn răng, quay người chạy ra khỏi hội trường.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 621



Chương 626: Vợ tôi bị ai đánh?

Phản ứng của Smith khiến Sóc Phương càng cảm thấy khác thường.

“Anh Smith, anh nói gì cơ?”, Sóc Phương kỳ quái nhìn gã.

“Tôi hỏi anh vừa nãy anh nói gì? Anh… có phải anh đã đuổi anh Lâm Chính ra ngoài không?”, Smith trừng mắt nhìn anh ta, hỏi.

“Đúng vậy, sao thế? Lẽ nào anh Smith quen biết thằng vô dụng Lâm Chính kia sao?”, Sóc Phương hỏi, nhưng đáy mắt tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.

Anh ta vừa dứt lời, Smith bỗng nhiên như bị phát điên, túm lấy cổ áo Sóc Phương, gầm lên: “Ý anh là Lâm Chính từng đến đây… còn bị anh đuổi ra ngoài? Đúng không?”.

“Phải thì sao nào? Anh Smith, chỉ là một thằng vô dụng, sao anh phải kích động như vậy chứ?”, Sóc Phương hất tay Smith ra, lạnh lùng nói.

Smith ngớ người, nhìn Sóc Phương với ánh mắt không thể tin được, sau đó chỉ vào mũi anh ta chửi mắng.

“Anh… Đồ ngu xuẩn!”.

Dứt lời liền quay phắt đi, rời khỏi hội trường.

“Anh Smith! Anh Smith!”, Sóc Phương vội vàng đuổi theo.

Nhưng đối phương không thèm đếm xỉa, bước thẳng vào thang máy.

“Cậu chủ, có chuyện gì vậy? Anh Smith làm sao thế?”, một người của Sóc Phương bước tới, khó hiểu hỏi.

“Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”, Sóc Phương dừng bước, nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Lập tức đi điều tra về tên Lâm Chính này cho tôi, điều tra xem anh ta có quan hệ gì với anh Smith, có tin gì hãy báo ngay với tôi!”.

“Vâng, nhưng cậu chủ, triển lãm của chúng ta… có tiếp tục nữa không?”.

“Tiếp tục, đương nhiên là tiếp tục rồi, cho dù Smith đã đi mất thì ít nhất cũng sẽ không hủy triển lãm này chứ? Anh ta có thể tự vả mặt mình sao? Bảo người đi tìm anh ta, tôi ở lại đây chủ trì! Nói với anh ta là, dù có xảy ra chuyện gì, anh ta có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đáp ứng”, Sóc Phương lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vâng”.

Người kia gật đầu rồi chạy đi.

Cùng lúc đó, thang máy đã đến tầng một.

Tô Nhu ôm mặt, nhanh chân bước ra.

Người đi đường đều ngoảnh sang nhìn.

Lâm Chính vẫn đứng ở ven đường hút thuốc chờ đợi.

Anh vẫy một chiếc taxi, đúng lúc đang chờ Tô Nhu thì thư ký cũng đã đến.

“Sao lâu thế?”, Lâm Chính dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Tô Nhu đang cúi đầu bước tới.

“Gặp một khách hàng lớn nên nói mấy câu, chúng ta về thôi”, Tô Nhu vội vàng đáp, rồi định chui vào taxi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lại.

“Anh làm gì vậy?”, Tô Nhu hơi sửng sốt.

“Em làm sao thế?”, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn một nửa khuôn mặt Tô Nhu đang ôm.

“Không… không có gì”, Tô Nhu quay mặt đi, có chút hoảng loạn đáp.

“Quay mặt lại đây”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Lâm Chính, mau lên xe đi, chúng ta về thôi”, Tô Nhu vội vàng kêu lên.

Nhưng còn chưa nói xong, Lâm Chính đã kéo cô lại.

Tô Nhu trở tay không kịp, ngã vào lòng Lâm Chính, bàn tay đang ôm mặt cũng bất giác buông ra để túm lấy áo anh.

Lâm Chính nhìn cô chăm chú, sắc mặt lập tức sầm xuống.

Chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhu là một dấu bàn tay đỏ tươi rõ mồn một.

“Đừng nhìn nữa”, Tô Nhu vội vàng quay mặt đi, mím môi, nhỏ giọng nói: “Em đã từ chối yêu cầu của Sóc Phương, sau này chắc là cũng sẽ không liên lạc với anh ta, anh không cần nói những lời thừa thãi nữa đâu, mau về thôi”.

Nói xong, cô liền lên xe taxi, ngồi ở hàng ghế sau.

Thư ký nhìn thấy khuôn mặt của Tô Nhu thì vô cùng đau lòng, gần như muốn khóc.

Lâm Chính đứng ngoài xe taxi, yên lặng nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt bị đánh của Tô Nhu, mãi chưa lên xe.

“Lâm Chính, anh còn không lên xe đi?”, Tô Nhu gọi anh.

“Em về trước đi”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười, đáp: “Anh đến hiệu thuốc mua thuốc bôi cho em, nếu không chắc nó sẽ sưng vù lên mất”.

“Thật sao?”, Tô Nhu bị dọa cho biến sắc, nếu mặt cô sưng lên như đầu heo thì còn gặp người kiểu gì, liền vội vàng nói: “Nếu vậy thì anh đi nhanh về nhanh, nhớ là phải mua loại thuốc tiêu sưng tốt nhất, phải có hiệu quả ngay, biết chưa?”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

Lúc này xe taxi mới lăn bánh.

Lâm Chính bình thản nhìn chiếc xe rời đi, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết chắc chắn có liên quan đến Sóc Phương…

Đúng lúc này…

Điện thoại của anh rung lên.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, ấn vào nút nghe.

“Thầy không sao chứ?”, bên kia điện thoại là một giọng nữ êm tai, chính là giọng nói của Anna.

“Tôi vẫn ứng phó được, nhưng vợ tôi chắc là không được thuận lợi lắm, cô ấy vừa khóc vừa chạy ra, hơn nữa trên mặt còn có một dấu tay, tôi nghĩ rất có khả năng là do Sóc Phương làm”, giọng nói của Lâm Chính không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

“Sao lại như vậy chứ? Tên Sóc Phương này đúng là không có phong độ gì cả, một cô gái dịu dàng xinh đẹp mà hắn cũng ra tay đánh được, hắn không xứng làm đàn ông”, Anna kêu lên kinh ngạc.

“Được rồi Anna, tôi phải đi xử lý chuyện này, nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Khoan đã thầy, Smith muốn gọi điện thoại cho thầy, anh ta không dám mạo muội gọi cho thầy nên hỏi tôi. Anh ta có thể xin số điện thoại của thầy rồi gọi cho thầy không?”, Anna dè dặt hỏi.

Lâm Chính chần chừ một lát, bình thản đáp: “Tôi đang ở dưới tầng một, không cần gọi điện thoại đâu, bảo anh ta xuống gặp tôi, tôi mặc vest đen, đang cầm điện thoại”.

“Vâng thầy, xin thầy chờ một lát, tôi sẽ bảo Smith tới gặp thầy ngay”, Anna vội vàng nói rồi tắt điện thoại.

Khoảng mấy phút sau, Smith tóc vàng mắt xanh vội vàng chạy ra khỏi cửa khách sạn.

Đằng sau anh ta là mấy người của Sóc Phương.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi bước tới bốt điện thoại ở bên cạnh, nhón châm bạc ra, đâm một cái vào cổ mình, thay đổi dung mạo, sau đó đứng chờ ở ven đường.

Smith nhanh chóng phát hiện ra anh, rồi chạy ngay tới.

“Xin hỏi anh là thầy Lâm sao?”, Smith kích động hỏi đầy cung kính.

“Là tôi đây”, Lâm Chính gật đầu.

“Tốt quá, thầy Lâm, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi”, Smith lệ nóng quanh tròng, dáng vẻ như gặp được vĩ nhân, định chìa tay ra bắt tay với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không chìa tay ra, mà lên tiếng hỏi: “Triển lãm gì đó này là do anh tổ chức sao?”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 622



Chương 627: Thái độ của anh thì sao?

"Sao vậy? Anh không biết sao?", Lâm Chính nhìn Smith chằm chằm rồi hỏi.

"Biết... biết một chút, anh Lâm, mong anh đừng giận, tôi nghĩ chuyện này nên giải quyết bằng phương pháp hòa bình", Smith cười nói.

"Hòa bình?", Lâm Chính lập tức sầm mặt, ánh mắt đanh lại.

Đôi mắt màu xanh thẫm của Smith không khỏi run rẩy, có chút không đỡ nổi ánh mắt đầy tính xâm lược này của Lâm Chính.

"Anh Smith, nếu anh không muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, thì mời anh đi cho. Không có anh, tôi vẫn giải quyết được", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Smith biến sắc, đang định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã phớt lờ gã, bước vào cửa khách sạn.

Đám người của Sóc Phương ở phía sau ai nấy đực mặt ra. Bọn họ không biết rõ về Smith, nhưng có thể khiến cậu chủ coi trọng thì chắc chắn thân phận của gã không tầm thường. Nhưng người như vậy lại tỏ vẻ vô cùng cung kính trước chàng trai này... Gã không làm lố đấy chứ?

Chàng trai này là ai?

"Anh Lâm, anh Lâm, chờ đã!", Smith vội vàng xông tới, ngăn Lâm Chính lại.

"Smith, tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?", Lâm Chính đã mất kiên nhẫn.

"Anh Lâm, chuyện này... thực sự không thể giải quyết bằng phương thức hòa bình sao? Tôi tin Sóc cũng chỉ nhất thời kích động chứ anh ta không hề muốn vậy. Anh nên biết rằng, con người một khi tức giận sẽ rất dễ làm ra những hành động quá khích mất kiểm soát. Tôi nghĩ bây giờ chắc chắn anh ta cũng đang rất hối hận, anh xem... liệu có nên cho anh ta một cơ hội không?", Smith hỏi với vẻ mong đợi.

Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta, ba giây sau, anh lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.

"Thầy, Smith đã giải quyết rắc rối cho thầy chưa?", Anna ở bên kia điện thoại vội vàng hỏi.

"Anna, tôi muốn hỏi cô một câu", Lâm Chính lạnh lùng nói.

Anna sửng sốt: "Câu gì?".

"Rốt cuộc tên Smith này đứng về phía nào vậy?".

Anna nghe thấy thế, lập tức hiểu ra.

Sắc mặt Smith cũng trở nên khó coi, gã vội kêu lên: "Thầy Lâm, tôi đương nhiên là đứng về phía thầy rồi, mong thầy đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ác ý gì với thầy cả".

Nhưng Lâm Chính phớt lờ gã.

Dường như Anna cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói ngay: "Thầy Lâm, thầy có thể đưa điện thoại cho Smith nghe không? Tôi có mấy lời nói với anh ta".

"Tôi không cần các cô giải quyết chuyện này, cũng không định dựa vào ai cả. Đồng thời, tôi cũng không muốn cô phái người đến gây thêm rắc rối cho tôi hay làm lãng phí thời gian của tôi".

"Tôi biết, nhưng xin thầy hãy cho tôi thêm một cơ hội! Một cơ hội thôi!", Anna vội nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng nể mặt Anna, nên vẫn đưa điện thoại cho Smith.

Smith vội vàng nhận lấy.

"Cô Anna", Smith dè dặt gọi một tiếng.

"Trời đất ơi, đồ ngu này! Rốt cuộc anh đang làm gì thế hả?", Anna không nhịn được chửi mắng: "Tôi bảo anh đi tìm thầy Lâm, chính là muốn anh nhanh chóng giải quyết rắc rối giúp thầy ấy. Còn anh thì sao? Anh đang làm gì thế hả? Lẽ nào anh còn muốn bảo vệ tên Sóc Phương kia? Chuyện của gia tộc các anh có thể giải quyết dựa vào Sóc Phương sao?".

"Cô Anna, Sóc có lợi cho việc khai thác thị trường phương Đông, cũng được coi là người cực kỳ quan trọng đối với gia tộc chúng tôi. Hơn nữa... tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi nghĩ bảo Sóc nhận lỗi với anh Lâm là được. Nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, thì đây chẳng phải là cách tốt nhất sao?", Smith nói đầy bất đắc dĩ.

"Chuyện đó không phải do anh quyết định, nếu anh muốn đứng về phía thầy Lâm, thì nên một lòng nghĩ cho thầy ấy. Nếu anh muốn làm người hòa giải thì mời anh rời đi, nếu không tôi sợ thầy sẽ vì anh mà ghi thù với tôi mất! Anh là đồ ngu xuẩn!", Anna tiếp tục mắng chửi.

"Việc này...", Smith ngây ra.

"Smith, đồ ngu này, tôi tiết lộ cho anh một chút về ý định của gia tộc tôi vậy. Nếu thầy Lâm muốn mượn sức mạnh của gia tộc tôi để đạt được mục đích nào đó, thì gia tộc sẽ dốc sức giúp đỡ thầy ấy. Chắc anh cũng hiểu điều này có nghĩa là gì nhỉ?", Anna trầm giọng nói, sau đó tắt máy.

Smith như bị sét đánh ngang tai, cầm điện thoại đứng như trời trồng.

Nghĩa là sao?

Vậy tức là nếu Lâm Chính muốn xử lý Smith, thì gia tộc đứng sau Anna cũng sẽ ra tay với gã.

Không chút do dự!

Đuổi cùng giết tận!

Rốt cuộc tên Lâm Chính này có ma lực gì, mà có thể khiến cô Anna và gia tộc đứng sau cô ta ủng hộ mọi hành động của anh một cách vô điều kiện như vậy chứ?

Hơi thở của Smith nghẹn lại, lúc này mới hiểu bản thân mình ngu xuẩn đến mức nào.

Gã vội vàng trả điện thoại cho Lâm Chính.

"Thầy Lâm, tôi dẫn thầy đi gặp Sóc", vẻ mặt Smith nghiêm túc, nói đầy cung kính.

"Thái độ của anh thì sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Smith căng cứng, không chút do dự đáp: "Việc làm của Sóc Phương không thể chấp nhận được, anh ta buộc phải xin lỗi thầy Lâm và chịu sự trừng phạt của thầy, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta".

Xem ra những lời nói của Anna vẫn có tác dụng.

Lâm Chính cất điện thoại đi, bước về phía thang máy.

Smith vội vàng đi theo.

Còn đám người của Sóc Phương ở sau lưng gã thì đã ngây ra như phỗng, trợn mắt há mồm.

"Chuyện... chuyện này là sao vậy?".

"Mau, gọi điện thoại nói với cậu chủ, mau lên!".

Ở triển lãm.

Sóc Phương vẫn cầm ly rượu đi lại giữa đám người quyền quý, kết giao với những người có thể lợi dụng.

Tuy xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.

Nơi này vẫn đông vui náo nhiệt.

Reng reng.

Chuông điện thoại vang lên.

"Tôi xin phép!".

Sóc Phương mỉm cười gật đầu với khách mời, sau đó bước sang bên cạnh, lấy điện thoại ra.

"Cậu chủ, anh Smith đến rồi", người ở bên cạnh bỗng nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ồ?".

Sóc Phương vô cùng ngạc nhiên, lướt nhìn hiển thị màn hình, thấy là đàn em gọi tới, cũng không quan tâm mà tắt máy luôn, rồi nhanh chân bước ra cửa.

"Anh Smith, cuối cùng anh cũng quay lại rồi! Ha ha ha, tôi muốn nói chuyện với anh về việc vừa rồi, để hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta", Sóc Phương mỉm cười nói.

Nhưng... Smith bơ luôn Sóc Phương, rồi nhìn ra đằng sau.

Sóc Phương tỏ vẻ nghi hoặc, cũng nhìn theo.

Lúc này anh ta mới phát hiện một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đang đứng đằng sau Smith.

Người đàn ông này... cực kỳ đẹp trai, chẳng khác nào thiên sứ! So với người này, thì những nam minh tinh kia chẳng khác nào ngọn cỏ ven đường.

Nhưng hình như... anh ta đã gặp ở đâu đó!

Sóc Phương cảm thấy nghi hoặc trong lòng.

Ngay sau đó, Smith thốt ra một câu khiến ai nấy kinh ngạc.

"Thầy Lâm, thầy thấy sao?".

Thầy Lâm?

Chàng trai trẻ này sao?
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 623



Chương 628: Anh chỉ có thể làm vậy

Chứng kiến thái độ của Smith, Sóc Phương cảm giác đầu óc mình đã mất hết khả năng suy nghĩ.

Hơn nữa... Smith gọi người này là gì cơ?

Thầy Lâm?

Người này là thầy của Smith sao?

Sao có thể chứ? Anh ta còn trẻ như vậy! Hơn nữa... còn là người Hoa Quốc!

Một thanh niên Hoa Quốc mới hơn 20 tuổi mà có thể làm thầy của một người có máu mặt như Smith?

Thế giới này điên rồi sao?

Sóc Phương ôm trán, có chút đứng không vững.

"Sóc, anh qua đây với tôi một lát", Smith gọi Sóc Phương.

"Sao vậy?", Sóc Phương không nhịn được hỏi.

Anh ta phát hiện vẻ mặt Smith có chút lạnh nhạt.

"Anh lại đây, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh", Smith nghiêm túc nói.

"Có chuyện gì không thể nói ở đây được sao? Huống hồ triển lãm vẫn đang diễn ra, tôi còn phải tiếp đãi rất nhiều khách mời", Sóc Phương khó hiểu nói, ánh mắt cũng đầy nghi hoặc.

Hiển nhiên Sóc Phương cũng cảm nhận được sự việc khác thường.

Smith nhìn anh ta chằm chằm một lát, đột nhiên bước lên bục, cầm micro nói bằng tiếng Anh: "Xin mọi người yên lặng nào".

Các khách mời đang nói chuyện đều ngoảnh sang nhìn Smith trên bục.

Hội trường cũng dần trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt Smith rất nghiêm túc, nói đầy trang trọng: "Rất xin lỗi quý vị, do một số nguyên nhân, tôi xin tuyên bố triển lãm lần này chính thức dừng lại tại đây, mời quý vị ra về theo trật tự. Tôi cảm thấy rất tiếc khi triển lãm phải dừng lại, hy vọng quý vị có thể hiểu cho, thực sự rất xin lỗi".

Gã nói xong liền ném micro đi rồi đi xuống.

Hội trường yên tĩnh ba bốn giây, sau đó những tiếng kinh ngạc vang lên như hồng thủy.

"Cái gì? Triển lãm kết thúc giữa chừng?".

"Chẳng phải đã nói là các anh có rất nhiều sản phẩm mới muốn giới thiệu với chúng tôi sao? Sản phẩm còn chưa lên sao đã kết thúc rồi?".

"Chúng ta còn chưa ký hợp đồng mà anh Smith".

"Sao lại như vậy chứ?".

Rất nhiều khách mời chạy về phía Smith, muốn hỏi rõ ngọn ngành.

Nhưng các vệ sĩ đi cùng Smith vội vàng cản bọn họ lại.

Sóc Phương cũng ngớ người, lập tức ngăn Smith lại.

"Anh Smith, anh làm cái gì vậy?".

"Sóc, tôi đã nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Bây giờ anh không cần tiếp khách nữa rồi, mau đi theo tôi đi".

"Cho dù có chuyện quan trọng, thì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà, tại sao anh lại đột ngột kết thúc buổi triển lãm chứ?", ánh mắt Sóc Phương ngập tràn oán hận.

Smith chẳng buồn giải thích, bước thẳng vào phòng bao VIP ở bên cạnh.

Sóc Phương thầm hừ một tiếng, nói với người ở bên cạnh: "Đi ổn định hội trường, chờ tôi nói chuyện xong với Smith sẽ tính tiếp".

"Vâng, cậu chủ", người kia chạy đi.

Sóc Phương tức giận bước vào phòng bao.

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trong đó pha trà.

Thủ pháp pha trà của anh rất thuần thục, trà chưa pha xong, mùi thơm đã lan khắp phòng. Ngay cả người ngoại đạo không hiểu về trà như Smith cũng không khỏi hít sâu một hơi say mê.

Trà pha xong, Lâm Chính tự rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Smith và Sóc Phương.

"Uống đi", cũng không biết là Lâm Chính nói với Smith hay nói với Sóc Phương, nói xong, liền uống cạn chén trà trong tay.

Sóc Phương quan sát Lâm Chính, phát hiện bộ quần áo của người này rất quen mắt, hình như vừa nãy từng gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.

Nhưng anh ta không có vẻ gì là sợ hãi, mà nghênh ngang ngồi xuống đối diện Lâm Chính, cầm chén trà lên, thưởng thức một cách ra dáng.

"Trà ngon".

Sóc Phương uống xong thì khen một câu.

Smith không biết thưởng trà, tuy ngửi mùi thấy rất thơm, nhưng vào miệng của người không biết thưởng trà, thì chất lỏng này cũng không được coi là ngon lắm.

"Lá trà không tệ, nhưng dụng cụ pha trà hơi kém chất lượng, nước trà cũng có vấn đề, ảnh hưởng đến mùi vị cuối cùng của trà", Lâm Chính đặt chén trà xuống, bình thản nói.

"Không ngờ anh cũng là bậc thầy về trà đạo, khâm phục. Nhưng không biết rốt cuộc anh là ai? Tìm tôi có gì chỉ giáo?", Sóc Phương mỉm cười hỏi.

"Chỉ giáo thì không, tôi đến đây chỉ để hỏi anh một câu", Lâm Chính vừa tự rót trà cho mình vừa nói.

"Tuy anh không nói rõ thân phận, nhưng Sóc Phương tôi trước giờ là người hiếu khách. Anh muốn biết chuyện gì thì cứ nói, nếu tôi biết thì chắc chắn sẽ trả lời", Sóc Phương cười đáp, dáng vẻ hào sảng.

Lâm Chính lại uống một ngụm trà, chậm rãi đặt cái chén xuống, nói: "Tôi muốn hỏi anh, dấu tay trên mặt Tô Nhu... là do ai đánh?".

Anh vừa dứt lời, không khí trong phòng bao lập tức đông cứng lại.

Đám vệ sĩ theo vào lập tức trở nên căng thẳng, tất cả ánh mắt khóa chặt lấy Lâm Chính, ai nấy trở nên dè dặt, thần kinh căng lên.

Smith không nói gì.

Sóc Phương thì nheo mắt lại, đánh giá lại Lâm Chính, dường như bỗng nhớ ra gì đó, anh ta nhếch môi cười: "Nếu tôi đoán không nhầm, thì anh chắc hẳn là thần y Lâm nổi tiếng như cồn đúng không?".

Lâm Chính im lặng, dường như đang chờ câu trả lời của Sóc Phương.

"Thằng vô dụng Lâm Chính vừa đi, đằng sau Tô Nhu cũng chẳng có ai tai to mặt lớn giúp đỡ, người duy nhất có thể ra mặt vì cô ta cũng chỉ có thần y Lâm ở Giang Thành. Chậc chậc chậc, quả thực không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở đây, còn ra mặt giúp con khốn Tô Nhu kia, đúng là khiến người ta ngạc nhiên", Sóc Phương cười ra tiếng, vẻ cung kính cũng biến mất khỏi khuôn mặt.

"Vậy là anh thừa nhận anh đánh Tô Nhu?", Lâm Chính lại hỏi.

"Thần y Lâm, chỉ là một con đàn bà hạ đẳng, anh cần gì phải dấy binh hỏi tội tôi như vậy chứ? Nếu anh muốn tôi xin lỗi, thì tôi có thể nhận sai. Tôi còn có thể tặng cho anh 100 cô gái xinh đẹp không kém gì Tô Nhu, anh thấy thế nào?", Sóc Phương nheo mắt nói với Lâm Chính.

"Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến việc anh định xin lỗi tôi thế nào thôi", Lâm Chính bình thản nói.

"Anh muốn tôi xin lỗi thế nào?", Sóc Phương hỏi ngược lại.

"Quỳ xuống đất, tự tát 100 cái vào mặt, thì chuyện này có thể bỏ qua", Lâm Chính đáp.

Anh vừa dứt lời, đám vệ sĩ xung quanh đều nổi giận.

Người đi theo Sóc Phương vào phòng thì nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới: "Khốn kiếp! Anh đang nói gì thế hả? Cậu chủ chúng tôi đã nể mặt anh lắm rồi, anh đừng có được voi đòi tiên. Còn quỳ xuống tự vả? Anh nằm mơ đấy à?".

"Haizz, Tiểu Cụ, đừng tức giận", Sóc Phương mỉm cười nhìn Lâm Chính, nói: "Thần y Lâm là người rất có cá tính, tôi trước giờ luôn đánh giá anh ta rất cao. Hôm nay anh ta nổi giận vì hồng nhan, đến đây tính sổ với tôi, cũng là do tấm chân tình. Tôi rất thích người như vậy, chỉ là thần y Lâm, yêu cầu này của anh có chút quá đáng, anh xem... hay là đổi được không?".

Câu này là để Lâm Chính thoát khỏi tình cảnh khó xử.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 624



Chương 629: Dọn sạch sẽ

Không gian trong căn phòng dường như đặc quánh. Sóc Phương điềm tĩnh nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính thì chẳng buồn nhìn Sóc Phương lấy một cái. Anh chỉ tiếp tục pha và uống trà. Còn Smith từ đầu tới cuối cứ như người ngoài. Gã chỉ ngồi một chỗ lắng nghe, không nói tiếng nào. Thế nhưng, rõ ràng là gã cũng có chút căng thăng. Hai chân dưới bàn cứ run cầm cập.

“Vì vậy thần y Lâm, anh tới đây…không phải là để thương lượng với chúng tôi đúng không?”, Sóc Phương nheo mắt.

“Từ đầu tới cuối tôi chưa từng có ý thương lượng. Sóc Phương, sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn, thời gian cũng có hạn. Tôi cho anh năm phút suy nghĩ. Nếu như trong năm phút anh làm theo những gì tôi nói thì chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình”, Lâm Chính lấy điện thoại ra, ấn hẹn giờ và đặt lên bàn.

Đồng hồ đếm ngược điên cuồng nhảy số. Những vệ sĩ xung quanh tim đập thình thịch. Đây là cơ hội của cùng Lâm Chính cho họ rồi. Sóc Phương thảnh nhiên cười, khuôn mặt để lộ vẻ bất lực. Anh ta phất tay, người tên Tiểu Cụ lập tức bước tới.

“Cậu chủ”.

“Đi, đi giải tán hết người trong hội trường, nhân viên cũng vậy. Đồng thời phát đi thông báo, không cho phép bất kỳ ai gọi điện thoại, báo cảnh sát cũng không được. Rõ chưa?”, Sóc Phương nói.

“Vâng, cậu chủ”.

“Trong vòng năm phút phải hoàn thành, có làm được không?”, Sóc Phương nheo mắt nhìn điện thoại và nói thêm. Dứt lời, Smith quay qua nhìn Sóc Phương.

Tiểu Cụ gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, thuộc hạ có cách”.

Nói xong, Tiểu Cụ chạy ra khỏi phòng. Người trong cả căn phòng đều hiểu ý của Sóc Phương là gì. Anh ta từ chối…yêu cầu của Lâm Chính. Hơn nữa…anh ta cũng đã có sự chuẩn bị.

“Ờ…”, Smith định nói gì đó nhưng bỗng nghĩ tới lời của Anna thì gã không thể nói nên lời…

Còn Lâm Chính vẫn giữ dáng vẻ vô cùng thản nhiên. Anh không hề ngạc nhiên trước hành động của Sóc Phương, thậm chí là không hề có phản ứng đáp trả. Sóc Phương bật cười.

“Thần y Lâm, anh biết tôi là ai không?”

“Không biết”, Lâm Chính đáp lại một cách đơn giản.

“Tôi tên là Sóc Phương, tên đầy đủ là Tư Mã Sóc Phương, chắc anh biết chứ nhỉ?”

“Ồ, anh là người của nhà Tư Mã à?”, Lâm Chính hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ bất ngờ.

“Xem ra thần y Lâm vẫn nhớ tới nhà Tư Mã chúng tôi nhỉ. Trước đó chú hai của tôi là Tư Mã Trường Tâm đã tới học viện tìm thần y Lâm. Chỉ đáng tiếc ông ấy gặp đen đủi. Vì vậy ông ấy không chỉ bị gia tộc trừng phạt mà cả Yên Kinh đều cười vào mặt nhà Tư Mã chúng tôi”, Sóc Phương cười.

“Vậy sao?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

“Yên Kinh dám cười chú hai, dám cười nhà Tư Mã nhưng lại không dám cười tôi. Anh biết tại sao không?”, Sóc Phương vân vê chén trà.

“Tại sao?”, Lâm Chính nhìn Sóc PHương và hỏi.

“Bởi vì tôi là một trong những hạt giống được chọn trong đại hội. Tôi là thiên tài võ đạo của Yên Kinh. Tôi – chính là người mạnh nhất của nhà Tư Mã”, Sóc Phương nhếch miệng, đôi mắt ánh lên vẻ bá đạo đầy tự tin. Tay anh ta phát lực.

Bụp. Chén trà trong tay lập tức nát vụn, nước trà rơi xuống bàn, bắn tung tóe. Sức mạnh này thật kinh khủng quá.

“Hả?”, Smith sợ tới mức tái mặt, vội vàng đứng dậy. Lâm Chính khẽ ngẩng đầu nhìn nước trà trên bàn.

“Thần y Lâm, tôi nghe nói một mình anh hạ gục Sùng Tông Giáo, cũng một mình anh đối đầu với Kỳ Dược Phòng khiến Phùng Thạch phải cúi đầu. Mặc dù anh học y nhưng lại biết y võ, thực lực bất phàm. Hôm nay tới đây chắc là anh cũng muốn dựa vào y võ của mình ép tôi phải hạ mình đúng không? Đáng tiếc, chỉ dựa vào chút võ vẽ của anh mà muốn động vào tôi thì e là không đủ”.

Sóc Phương đứng dậy, mỉm cười nói. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm nước trà trên bàn và lầm bầm: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc…”

Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng kỳ quái. Không gian như đặc quánh. Smith thì thấp thỏm, căng thẳng nhìn Lâm Chính và Sóc Phương. Lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Tiểu Cụ bước vào.

“Cậu chủ, đã cho giải tán sạch sẽ rồi ạ”, Tiểu Cụ cúi đầu nói.

Câu nói này giống như tiếng trống tuyên chiến rền vang. Đồng thời đồng hồ hẹn giờ trong điện thoại cũng đã dừng lại. Lâm Chính cho điện thoại vào túi, bình tĩnh nói: “Smith, anh ra ngoài đi”.

“Thần y…được, thầy Lâm…”, Smith định nói gì đó nhưng lại thôi. Gã lập tức quay người đi ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc Smith rời đi, Lâm Chính cũng lập tức đứng dậy. Sóc Phương nheo mắt cười: “Thần y Lâm, anh quyết định thế nào?”

“Có thể bắt đầu rồi”, Lâm Chính nói.

“Anh quyết định muốn như vậy phải không?”

“Có thể anh không biết, tôi luôn tìm kiếm hạt giống của đại hội. Đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa thu thập được danh sách các hạt giống. Anh đã là một trong số đó thì tôi càng không thể bỏ qua cho anh được”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Đúng lúc này, một bàn tay giống như móng vuốt nhanh chóng vồ tới cổ họng của Lâm Chính. Sóc Phương đã ra tay.

“Nếu đã vậy thì để tôi xem xem rốt cuộc thần y Lâm có tuyệt chiêu gì!”, Sóc Phương hét lên.

Anh ta hằm hằm sát khí. Lâm Chính thì ung dùng lùi lại một bước. Vụt. Bàn tay vồ hụt trong không gian.

“Hả?”

Sóc Phương cảm thấy hơi bất ngờ. Lúc này, anh ta đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn vội vàng rời khỏi phòng. Đám vệ sĩ thấy vậy lập tức lao về phía Lâm Chính.

“Bắt hắn lại!”

“Ghì hắn xuống đất, nhanh!”

Đám vệ sĩ hét lên và bao vây Lâm Chính.

Một giây sau!

Vụt! Lâm Chính tung quyền, đấm mạnh vào chiếc bàn phía trước.

Rầm!

Chiếc bàn nứt toác. Quyền đấm vẫn chưa dừng ở đó, tiếp tục lao xuyên qua chiếc bàn, dội thẳng xuống đất khiến mặt đất rung chuyển. Đám vệ sĩ loạng choạng mất thăng bằng.

“Cái gì?”, Tiểu Cụ thất sắc.

Lâm Chính ngẩng đầu lên nhìn Sóc Phương ở ngoài cửa và nhảy lên.

Vụt!

Nắm đấm của anh vừa nhanh vừa mạnh như bom đạn nã xuống. Sóc Phương cũng nhanh chóng nhảy bật ra né đòn. Hai bên vần nhau một hồi.

Đòn tấn công của Lâm Chính quá mạnh, đến cuối cùng Sóc Phương không né kịp. Lâm Chính đánh dồn tới tấp, Sóc Phương đành phải đưa tay lên đỡ đòn.

Bụp.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 625



Chương 630: Vợ tôi còn đang đợi!

Ư! Cổ của Sóc Phương bị Lâm Chính siết chặt tới mức không thể thở nổi. Sức mạnh kinh hồn khiến cổ của anh ta như bị biến dạng.

Thật đáng sợ! Nếu cứ tiếp tục như thế này Sóc Phương e rằng Lâm Chính sẽ g**t ch*t mình mất. Smith đang núp ở một góc hét lên điên dại, run cầm cập. Anh ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng này.

Tiểu Cụ gào lên: “Mau, mau cứu cậu chủ. Nếu cậu chủ có chuyện gì thì tất cả xong đời đấy”.

Đám vệ sĩ nghe thấy vậy bèn lập tức lao về phía Lâm Chính. Chỉ đáng tiếc Lâm Chính không có ý định nương tay. Anh kiểm soát Sóc Phương, tay còn lại giơ lên định phá hủy khí mạch của anh ta. Anh định sẽ chiệt tiêu Sóc Phương.

Thế nhưng Sóc Phương cũng không chịu khuất phục. Người được coi là hạt giống thì đương nhiên công phu cũng không phải hạng xoàng.

Sóc Phương dồn toàn lực, hay tay đấm mạnh vào ngực Lâm Chính, rồi bàn tay xòe ra như vuốt chim ưng cào mạnh, ghim chặt lên người anh.

Toàn bộ huyệt vị của Lâm Chính bị tấn công, thậm chí thần kinh nội thể cũng bị ảnh hưởng. Điều đó khiến tay của Lâm Chính phải nới lỏng. Sóc Phương nhân cơ hội đạp chân vào người Lâm Chính.

Hai bên lập tức tách ra. Lâm Chính lùi lại vài bước, đứng vững lại. Sóc Phương thì lăn mất mấy vòng, ho khù khụ và đứng lên.

Cổ anh ta hằn đỏ vết bàn tay. Anh ta cảm thấy sợ hãi, mặt tím ngắt. Vùng ngực của Lâm Chính cũng hằn vết giày. Anh phủi áo, tiếp tục bước về phía Sóc Phương.

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Thần y Lâm, tốc độ và sức mạnh của anh đúng là xuất thần. Chỉ đáng tiếc, chiêu pháp của anh tệ quá, giống như học sinh mới nhập môn vậy. Người có võ mà chỉ có sức mạnh thể xác và tốc độ, không có kỹ thuật thì chỉ là một sự thất bại mà thôi!”

Sóc Phương mỉm cười, ánh mắt hằm hằm sát khí. Anh ta không hề né tránh, cứ thế lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính lập tức tung quyền đánh. Sóc Phương giơ hai tay lên bổ xuống cánh tay của Lâm Chính.

Lâm Chính quét cánh tay của mình trong không gian. Sóc Phương bổ thẳng xuống tay anh.

Rầm!

Rầm!

Âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính phát lực ở đâu thì Sóc Phương sẽ tấn công mạnh vào vị trí yếu hơn của anh. Anh ta tấn công vào nhược điểm của Lâm Chính.

Lần nào anh ta cũng có thể hóa giải được chiêu thức của Lâm Chính. Lâm Chính hừ giọng, tung ra chiêu thức trước đó đã được học từ Sùng Tông Giáo.

“Độc Huyền Quyền!”

Anh hô lên, chiêu thức biến đổi, hướng tấn công cũng không còn lộn xộn như trước đó nữa mà có tiết tấu, có quy luật.

Hai bên đánh qua đánh lại, giao đấu liên hồi. HIện trường trở nên hỗ loạn, bàn ghế, đèn tủ đều bị vỡ nát.

Đám vệ sĩ lao lên nhưng không biết phải làm gì vì sợ lại gây rắc rối cho Sóc Phương.

Chỉ mới vài hồi mà Sóc Phương đã cảm thấy có cái gì đó không ổn. Anh ta phát hiện ra, chiêu thức của Lâm Chính mặc dù hơi vụng về giúp không ít lần anh ta chiếm thế thượng phong. Thế nhưng dù anh ta có tấn công ngược lại thế nào thì cũng không có tác dụng gì với Lâm Chính.

Chưởng đánh hay quyền đánh của anh ta dường như không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Lâm Chính. Cứ như anh ta đang đánh vào một bịch bông vậy.

Điều càng khiến Sóc Phương kinh ngạc hơn đó là sau một loạt đợt giao đấu thì hơi thở của Lâm Chính không hề bị xáo trộn mà ngược lại bắt đầu sung sức hơn.

Đây chính là y võ sao? Sóc Phương chau mày. Nếu tiếp tục, thể lực giảm sút, tốc độ và sức mạnh cũng bị giới hạn, thần y Lâm mà xoay chuyển được cục diện thì anh ta sẽ bị đánh bại mất.

Mà nếu anh ta bị rơi vào tay Lâm Chính thì đúng là xong đời. Nghĩ tới đây, Sóc Phương không còn do dự nữa. Anh ta hét lên: “Súng!"

“Vâng, cậu chủ!”, Tiểu Cụ đáp lại, tiếp tục hét lên với đám vệ sĩ: “Toàn bộ rút súng ra”

“Rõ!”, đám vệ sĩ đồng loạt rút súng ra. Nòng súng đen xì chĩa thẳng về phía Lâm Chính.

“Nã đạn! Hậu quả tôi chịu trách nhiệm”.

Sóc Phương hét lên, tiếp tục đứng giãn ra khỏi Lâm Chính. Lâm Chính đanh mắt, quay qua nhìn quầy bar ở bên cạnh.

Pằng! Pằng!

Súng đạn khủng khiếp nổ tung không gian. Đạn nã vào quầy bar, bắn vỡ vụn toàn bộ ly rượu và chai lọ.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

“Sóc Phương, anh không được làm hại thầy Lâm. Không được!”

Smith bụm tai, co rúm người và hét lên. Nhưng lúc này chẳng ai thèm để tâm đến gã.

“Ha ha, thần y Lâm. Y võ của anh dù lợi hại đến đâu thì có thể so được với súng đạn không? Cuối cùng thì anh cũng chỉ là một con người mà thôi. Giờ không phải thời đại võ hiệp nữa. Con người không thể đấu lại được khoa học công nghệ đâu”, Sóc Phương mỉm cười nói.

“Vậy thì anh nhầm rồi”, Lâm Chính từ sau quầy bar đáp lại.

“Anh nói tôi sai sao? Vậy tại sao anh phải trốn?”, Sóc Phương lắc đầu cười chế nhạo.

“Nếu đã vậy thì tôi không trốn nữa”, Lâm Chính đứng dậy, bước ra.

Tiểu Cụ sững sờ. Đám vệ sĩ cũng đơ người. Chỉ có Sóc Phương là độc ác. Anh ta nheo mắt: “Còn đứng ngây ra làm gì? Nổ súng!”

“Vâng, cậu chủ!”

Đám vệ sĩ nghiến răng, bóp cò, bắn thẳng về phía Lâm Chính. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên vung tay.

Vụt vụt vụt...Một lượng lớn châm bạc được phóng ra từ tay anh về phía đám vệ sĩ. Thế nhưng số kim châm này đột nhiên nổ giữa không trung như là pháo hoa.

Bùm! Bùm…

Tiếng nổ rền vang trong không gian. Giữa Lâm Chính và đám vệ sĩ là một màn pháo hoa vô cùng kỳ lạ.

Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn đó là những viên đạn đã được b*n r* không hề chạm tới người Lâm Chính.

Đám vệ sĩ trố mắt. Tiểu Cụ như hóa đá.

“Chuyện gì thế này?”, Sóc Phương bàng hoàng.

“Nổ súng! Tiếp tục nổ súng”, Tiểu Cụ gầm lên.

Đám vệ sĩ điên cuồng bóp cò. Cuối cùng…

Cạch…Âm thanh quỷ dị vang lên. Tất cả các đầu súng không còn b*n r* được đạn nữa. Tất cả đạn đã bị bắn hết rồi.

“Cái gì?”

Sóc Phương kinh hãi nhìn Lâm Chính, đột nhiên anh ta ý thức được điều gì đó bèn quay lại nhìn thì thấy dưới đất toàn là châm bạc bị cong queo và những viện đạn còn đang nóng bỏng tay.

“Anh ta dùng châm…để chống lại đạn sao?”, Sóc Phương thất thanh.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính lại vung tay. Châm bạc lại được phóng ra.

Vụt vụt…

Cả đám vệ sĩ đều bị châm bạc ghim chúng, tất cả như bị đứng hình. Sóc Phương đanh mắt. Lâm Chính quay người, đi về phía anh ta.

“Giờ thì không còn ai có thể giúp được anh nữa rồi”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 626



Chương 631: Đột nhiên xin tha

Không chơi?

Là ý gì? Chẳng lẽ trước kia anh ta còn chưa dùng hết sức lực?

Sóc Phương nhíu mày, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên.

Anh ta là hạt giống mà đại hội chính thức công nhận, địa vị cao đến thế nào.

Trước kia thế gia Tư Mã ở Yên Kinh là một gia tộc không mấy lợi hại, nhưng vì có thiên tài như anh ta xuất hiện nên mới được nâng lên địa vị đại thế tộc.

Vì sao?

Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Sóc Phương sẽ tỏa sáng rực rỡ ở đại hội lần kế, dẫn dắt nhà Tư Mã bay cao bay xa, một bước lên mây, đạt dược vô số lợi ích!

Cả thế gia Tư Mã nhờ một mình anh ta mà quật khởi.

Người ngoài dám phớt lờ bất cứ ai trong thế gia Tư Mã, nhưng sẽ không ai dám khinh thường Tư Mã Sóc Phương !

Bây giờ, một người mình đã cố hết sức chiến đấu lại nói với mình, anh ta chưa dùng hết sức lực?

Đây là khiêu khích!

Là khinh thường!

Là sỉ nhục!

Đây là đang nghi ngờ quyền uy của thế gia Tư Mã!

Sóc Phương âm thầm hừ một tiếng, trong mắt đã có sát cơ lóe lên.

“Mặc dù không biết có phải anh đang khoác lác hay không, nhưng trong các đối thủ mà tôi biết, anh là người đầu tiên dám xem thường tôi. Thần y Lâm, nếu hôm nay không đánh bại anh, chuyện này truyền ra, không phải tôi sẽ thân bại danh liệt hay sao? Không phải Thiên Kiêu Lệnh của tôi sẽ phải dâng vào tay anh hay sao?”, Sóc Phương lạnh lùng nói.

“Thiên Kiêu Lệnh? Đó là cái gì?”, Lâm Chính cực kỳ khó hiểu.

“Anh không cần biết, hãy để tôi xem thực lực chân chính của anh đi”, Tư Mã Sóc Phương hạ giọng quát, hai chân vội di chuyển, lao về phía Lâm Chính.

Động tác của anh ta vô cùng phóng khoáng, cơ bắp hai tay cuồn cuộn, lòng bàn tay vận chuyển xảo kình và khí kình.

Vù!

Trong lúc tiếp cận, Sóc Phương nhắm chuẩn thời cơ, ra tay trước, đánh một chưởng về phía bả vai Lâm Chính. Sau khi tung chưởng, anh ta lại nâng chưởng, đánh ngang về phía ngực anh.

Hai chưởng tung ra, góc độ cực kỳ quỷ quyệt.

Nhưng hai chiêu này lại không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.

Nhìn sơ qua thì đó chỉ là đòn tấn công chủ động của Sóc Phương, nhưng thật ra nó lại là một cái bẫy. Hai tay đều tích lũy xảo kình, nếu Lâm Chính đưa tay ra đỡ, chắc chắn sẽ bị xảo kình làm bị thương, lộ ra nhiều sơ hở. Một khi như vậy, Sóc Phương sẽ có thể thừa thắng xông lên, đánh bị thương hoặc thậm chí là đánh bại Lâm Chính.

Chỉ là Lâm Chính lại không hề cân nhắc đến chuyện ngăn chặn Sóc Phương. Ngay khi Sóc Phương tấn công, anh cũng đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào ngực anh ta.

Sóc Phương sửng sốt, ánh mắt nghiêm nghị, dứt khoát đổi chỗ với Lâm Chính.

Anh ta tấn công sớm hơn, đao tay và chưởng đều rơi lên người Lâm Chính.

Ầm!

Ầm!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Xảo kình và man kình đồng thời hạ xuống.

Nếu là người bình thường, e rằng đã bị nứt xương, nôn ra máu từ lâu.

Nhưng Lâm Chính chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, chân không di chuyển, nắm đấm vẫn tung ra.

“Cái gì?”, Sóc Phương sững sờ, hoàn toàn không dám tin nắm đấm của mình chỉ có uy lực như vậy.

Lúc này, nắm đấm của Lâm Chính đã đánh ra, giáng lên ngực anh ta.

Vù!

Giống như búa tạ đánh xuống.

Mắt Sóc Phương lồi ra, cơ thể lõm về sau, khóe miệng phun ra ngụm máu. Cơ thể cao một mét tám lập tức bay ra xa năm mét, phá nát một chiếc bàn, ngã ra đất.

“Cậu chủ!”.

Tiểu Cụ kinh hãi, hét lớn, chạy tới dìu Sóc Phương nằm dưới đất dậy.

Lúc này, miệng Sóc Phương toàn máu, ngực lõm xuống, cả người vô cùng chật vật.

Anh ta ôm ngực, hai chân run rẩy, gian nan đứng dậy, lúc nhìn Lâm Chính, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.

“Thế nào? Đã biết thực lực chân chính của tôi chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Đây… Đây chính là y võ?”, Sóc Phương cảm giác da đầu mình sắp nổ tung.

Y võ trong nhận thức của anh ta nào có sức mạnh hung hãn như vậy? Nào có cơ thể đáng sợ như vậy?

“Phải”.

Lâm Chính nói, lại đi về phía Sóc Phương.

“Cậu chủ, chúng ta mau chạy đi!”, Tiểu Cụ sợ đến mức mặt tái mét.

“Chạy? Nếu chạy, tôi sẽ thật sự thân bại danh liệt! Cút ra!”, Sóc Phương cắn răng, rõ ràng vẫn không phục. Anh ta đẩy Tiểu Cụ ra, cố gắng gượng chống đỡ cơ thể, tấn công về phía Lâm Chính.

Nhưng lần này Lâm Chính được châm bạc tăng cường không biết đã mạnh đến mức nào. Một quyền của anh đánh ra, cánh tay của Sóc Phương lập tức rạn xương, một cước đá tới, có thể đá bay anh ta ra xa mười mét hơn. Mỗi quyền mỗi cước đều nặng tựa nghìn cân, chấn nát sắt thép, mặt đất nứt ra, cả tầng lầu sắp bị Lâm Chính đánh nát.

Ầm ầm…

Tầng lầu rung chuyển.

Người ở tầng dưới đã chạy tán loạn từ lâu.

Nhiều người gọi điện cho cảnh sát, nhưng Tiểu Cụ đã phái người phong tỏa nơi này từ trước, dù bên này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người can thiệp.

Sóc Phương càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng khiếp sợ.

Hơn nữa, anh ta phát hiện Lâm Chính không phải không biết võ, ngược lại là vô cùng tinh thông. Mặc dù chiêu thức mà Lâm Chính dùng chỉ là một số chiêu thức rất đơn giản, thậm chí có thể nói là chiêu thức của võ quán, nhưng với sức mạnh và tốc độ nhanh nhẹn của Lâm Chính, mỗi chiêu mỗi thức đơn giản lại phát huy uy lực không thể tin nổi.

Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại thảm hại!

Ánh mắt Sóc Phương dao động, đột nhiên sâu trong đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh lẽo, dường như nghĩ đến điều gì đó.

Lúc này, Lâm Chính lại đánh tới một chưởng.

Hơi thở Sóc Phương run rẩy, muốn ngăn chặn nhưng không còn kịp nữa.

Bốp!

Tiếng động mạnh mẽ vang lên.

Cơ thể Sóc Phương xoay 360 độ ở trên không, sau đó ngã mạnh xuống đất. Người còn chưa kịp bò dậy, miệng phun ra máu, lẫn trong đó còn có bảy tám chiếc răng.

Cái tát này lại khiến Sóc Phương rụng mất mấy chiếc răng.

“Đây là thay vợ tôi trả lại cho anh”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Vợ?

Xem ra Tô Nhu và thần y Lâm đúng là có mối quan hệ không rõ ràng.

Chuyện Lâm Chính bị cắm sừng đúng là sự thật.

Nhưng bây giờ Sóc Phương không còn tâm tư quan tâm đến chuyện đó, anh ta vội hét lên: “Thần y Lâm, dừng tay… tôi… tôi nhận thua, xin anh dừng tay...”.

Lâm Chính dừng bước, nhìn anh ta.

Sóc Phương vội vàng hô lên: “Thần y Lâm, tất cả là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi anh, tôi đồng ý chấp nhận điều kiện mà anh đưa ra lúc trước, cầu xin anh tha cho tôi!”.

Nói xong, Sóc Phương khuỵu hai đầu gối, quỳ xuống đất.

“Cậu chủ!”.

Tiểu Cụ trợn to mắt, há hốc miệng nhìn Sóc Phương, cả người ngây ngốc.

Đường đường là Tư Mã Sóc Phương, thiên tài số một của thế gia Tư Mã, hạt giống của đại hội, thế mà lại quỳ trước người khác một cách dứt khoát, hào sảng như vậy?

Anh ta không có cốt khí như vậy sao?

Tiểu Cụ sửng sốt.

Lâm Chính cũng hoang mang.

Trước kia nhìn Sóc Phương còn giống người có khí phách, sao lại nhượng bộ thế này?

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Bốp…

Lúc này, những tiếng tát giòn tan vang lên.

Sóc Phương đưa tay, tát mạnh vào mặt mình.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Smith ngồi ở trong góc, lưng dựa vào tường, ngây ngốc nhìn Sóc Phương.

Lâm Chính cũng trầm mặc.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 627



Chương 632: Mất cảnh giác

Sự nhún nhường của Sóc Phương làm Lâm Chính trở tay không kịp.

Anh liếc nhìn bộ dang thê thảm của Sóc Phương, cũng hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Nếu anh đã biết lỗi, tôi cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng hi vọng anh có thể nhớ bài học ngày hôm nay, đừng chọc vào tôi nữa. Nếu không, lần sau anh còn thua dưới tay tôi, lúc đó đừng trách tôi vô tình”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Thần y Lâm yên tâm, sau này Sóc Phương không dám đối địch với anh nữa, không dám nữa!”, Sóc Phương quỳ dưới đất, còn dập đầu với Lâm Chính.

“Tự sống cho tốt!”, Lâm Chính nói, sau đó rời đi.

“Thần y Lâm, xin hãy dừng bước”, Sóc Phương hô lên.

“Còn có chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Sóc Phương tài nghệ không bằng, thất bại thảm hại dưới tay thần y Lâm. Theo quy tắc, Thiên Kiêu Lệnh trong tay Sóc Phương phải giao cho anh, anh sẽ trở thành thiên kiêu mới! Đồng thời có thể nhờ vào Thiên Kiêu Lệnh đến đại hội chứng thực thân phận! Có được lệnh bài này thì có thể có được thân phận hạt giống, anh sẽ có được nhiều lợi ích”, Sóc Phương lấy một lệnh bài bằng ngọc nạm vàng, dâng cao bằng hai tay.

Lâm Chính tò mò nhìn lệnh bài đó, lại thấy trên lệnh bài có đánh dấu một con số.

“Hai mươi?”.

“Đó là thứ hạng!”, Sóc Phương nhỏ giọng nói: “Tôi xếp hạng thứ hai mươi trên bảng thiên kiêu”.

“Bảng thiên kiêu là cái gì?”.

“Chính là bảng xếp hạng hạt giống ở đại hội. Đại hội có tổng cộng hai mươi tuyển thủ hạt giống. Trong đa số các cuộc sàng lọc của đại hội, hai mươi người này sẽ đến muộn hơn, tiến thẳng vào khu khảo nghiệm chủ chốt, cũng xem như một phúc lợi. Đương nhiên, điều kiện là thần y Lâm phải mang theo lệnh bài này đi chứng nhận thân phận hạt giống”, Sóc Phương trả lời.

“Nói vậy là có lệnh bài này cũng sẽ có tư cách tham gia đại hội?”, Lâm Chính hỏi.

“Phải, thế gia Tư Mã chúng tôi cũng nhờ lệnh bài này mà có tư cách tham gia đại hội. Bây giờ tôi thất bại dưới tay thần y Lâm, theo quy tắc của bảng thiên kiêu, tôi phải giao lệnh bài này cho anh, xin thần y Lâm nhận lấy”, Sóc Phương nói.

“Thế à?”.

Lâm Chính nhíu mày, tầm mắt dừng nơi lệnh bài, cuối cùng vẫn đưa tay chụp lấy lệnh bài.

Nhưng ngay khi anh vừa cầm lấy lệnh bài bằng ngọc khảm vàng ấy, Sóc Phương đột nhiên lấy một khẩu súng bỏ túi từ trong ống tay áo ra, không hề do dự bắn về phía Lâm Chính.

Ở khoảng cách gần như vậy, dù Lâm Chính có bản lĩnh lớn đến mấy cũng không thể tránh khỏi đạn, càng không kịp dùng châm bạc chắn đạn.

Pằng!

Tiếng súng vang lên.

Đạn nháy mắt găm vào ngực Lâm Chính, máu bắn tung tóe.

Lâm Chính liên tục lùi về sau.

Nhưng Sóc Phương vẫn không dừng lại, mà điên cuồng bóp cò.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Lại bốn tiếng súng vang lên.

Bốn viên đạn như rắn độc xảo quyệt bắn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính đã phản ứng lại, vội vàng né tránh.

Tuy nhiên, dù anh đã phản ứng cực kỳ nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi, lại có hai viên đạn bắn vào bụng.

Lâm Chính ngã rầm xuống đất, áo vest trước ngực bị máu nhuộm đỏ.

“Chúa ơi…”, Smith kinh hãi, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó.

Tiểu Cụ và các vệ sĩ khác cũng ngây ra.

Tình thế xoay chuyển như vậy khiến người ta không thể ngờ được.

“Ha ha ha ha…”.

Sóc Phương đã cười thành tiếng, điên cuồng bò dậy từ dưới đất.

Lâm Chính nhanh chóng rút châm từ trên vai xuống đâm vào tim, lại nhanh chóng điểm vài huyệt quan trọng, sau đó mới đứng dậy.

“Thần y Lâm, hình như anh hơi ngu xuẩn, hơi ngây thơ rồi! Tôi chỉ mới dập đầu hạ mình với anh, mà anh đã buông lỏng cảnh giác? Đúng là buồn cười”, Sóc Phương lắc đầu cười khẽ, súng bỏ túi đã không còn đạn, nếu không, có lẽ anh ta vẫn sẽ không do dự bắn vào Lâm Chính.

“Tôi cứ ngỡ là anh biết nhún nhường, không ngờ anh không phải nhún nhường mà là một con rắn độc!”, Lâm Chính ho khan hai tiếng, miệng nôn ra máu, nói.

“Rắn độc? Chưa ai đánh giá tôi như vậy, có lẽ chưa có ai dồn tôi đến bước đường này… Thần y Lâm, anh nên cảm thấy tự hào, thực lực của anh đúng là khiến tôi khâm phục. Đáng tiếc, anh đã thất bại dưới tay tôi. Để giữ thể diện cho tôi, khiến người đời không biết được tôi từng quỳ trước người khác, tự tát tai, cầu xin tha thứ, tôi phải giết anh giữ kín bí mật này, anh có hiểu không?”.

Dứt lời, Sóc Phương đi về phía vệ sĩ bị điểm huyệt, dự định lấy súng trong tay người đó để giết Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu: “Sóc Phương, tôi phải thừa nhận là tôi sơ ý, nhưng… tôi chưa thua”.

“Anh có ý gì?”, Sóc Phương nhíu mày.

Lâm Chính không nói.

Lúc này, dường như Sóc Phương ý thức được điều gì, vội vàng cất bước chạy về phía vệ sĩ đó, thò tay tới định lấy súng.

Vào giờ phút nghìn cân treo sợi tóc, một cây châm bạc đột nhiên phóng tới, nhanh chóng c*m v** tay Sóc Phương.

“Á!”.

Sóc Phương kêu lên xé ruột xé gan, ngay sau đó rút cây châm bạc trên mu bàn tay ra.

Nhưng khi anh ta vừa rút châm bạc.

“Á!”.

Tiếng la thảm thiết của Sóc Phương càng dữ dội hơn, hơn nữa bàn tay đã rút châm buông thõng xuống dưới, hoàn toàn mất đi cảm giác.

Đó là công hiệu từ cây châm bạc của Lâm Chính.

Sóc Phương hoàn toàn không xem lại, mặt mày dữ tợn, giơ cánh tay kia định với lấy cây súng.

Nhưng lần này, thứ ngăn cản anh ta không phải châm bạc, mà là… một bàn tay!

Bộp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Cổ tay của Sóc Phương lại bị chụp lấy lần nữa.

Người chụp cổ tay anh ta chính là Lâm Chính!

Cảnh tượng này giống hệt như lúc Sóc Phương muốn nắm lấy tay Tô Nhu hôn tay theo phép lịch sự.

Đồng tử của Sóc Phương thu hẹp, cơ thể run bắn, gian nan ngẩng đầu lên. Lại thấy Lâm Chính đang yên tĩnh đứng trước mặt anh ta, thản nhiên nhìn anh ta.

“Sao… có thể? Vì sao anh còn có thể cử động? Không phải anh… anh đã trúng ba viên đạn rồi sao?”, Sóc Phương há miệng, lắp bắp.

“Phải, chỉ là ba viên đạn đó không bắn trúng chỗ hiểm yếu của tôi, hơn nữa tôi là y võ, cũng hiểu y thuật. Trừ khi tim tôi dừng đập, nếu không, mãi mãi đừng nên mất cảnh giác với tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dùng sức.

Sức mạnh dồi dào giáng xuống.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

“Á!”.

Sóc Phương lại kêu lên thảm thiết, nhìn thấy cổ tay của mình đã biến dạng, tay kia thì phế.

Lâm Chính khẽ dùng sức.

Sóc Phương bị đẩy ngã ra đất, anh ta vừa ôm cánh tay kêu la, vừa lết người ra sau, vẻ mặt đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.

Tiểu Cụ ở bên kia đã quay người đi, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Hắn biết, hắn không thể ở lại đây nữa.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 628



Chương 633: Đánh phế Sóc Phương

Đây là sự thực chứ không phải chỉ là lời nói ra uy. Sóc Phương là trụ cột của nhà Tư Mã, là hạt giống và là hi vọng.

Nếu Sóc Phương xảy ra chuyện thì tất cả người nhà họ Mã sẽ phát điên lên mất và địa vị của họ ở Yên Kinh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhà Tư Mã muốn củng cố địa vị của gia tộc ở Yên Kinh thì cách duy nhất đó là phải hạ gục thần y Lâm để có thể trấn áp những kẻ đang dòm ngó.

Vì vậy đây không chỉ đơn giản là báo thù mà còn là con đường sống duy nhất của nhà Tư Mã.

“Như vậy à…”

Lâm Chính không vội động tới Sóc Phương mà rút một con dao từ người tên vệ sĩ ra, sau đó anh lấy bật lửa, bật lên hơ con dao. Giống như đang khử trùng một cách đơn giản. Tiếp theo anh xé áo, đâm thẳng con dao vào chỗ vết đạn ngay trước mặt Sóc Phương và lấy ra ba viên.

Máu tươi nhuốm đỏ con dao, ba viên đạn dính máu thịt trông vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng Lâm Chính đến cả chau mày cũng không có.

Sóc Phương trố tròn mắt. Anh ta chưa từng thấy ai khủng khiếp như thế này.

“Sóc Phương, cảm ơn anh đã cho tôi một bài học, nói cho tôi biết rằng bất cứ khi nào cũng không được khinh suất. Tôi nghe lời anh, nhưng có vẻ như lời của tôi anh không chịu nghe thì phải”, Lâm Chính mặc áo vào, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, lau con dao và ngồi xuống nói với Sóc Phương.

“Anh…anh nói cái gì cơ?”, Sóc Phương há hốc miệng hỏi.

“Tôi nói rồi, nếu như anh còn bị rơi vào tay tôi một lần nữa thì đừng trách tôi vô tình”, Lâm Chính bình tĩnh nói. Câu nói của anh khiến Sóc Phương phải nín thở.

“Thần y Lâm, anh…anh muốn thế nào…”, Sóc Phương há hốc miệng, còn định nói thêm gì đó.

Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã lướt con dao ngay trước mặt anh ta.

Phụp! Âm thanh quỷ dị vang lên.

“Á!”

Sóc Phương thét lên, đường gân mạch ở cổ tay bị cắt đứt. Lâm Chính lại vung dao.

Phụt! Kinh mạch ở chân cũng bị cắt đứt.

“Á!”, Lâm Chính vung dao một lần nữa.

Phụt.

Phụt

Trong nháy mắt, toàn bộ hệ thống kinh mạch trên người Sóc Phương đều bị cắt đứt. Lâm Chính là một bác sĩ giỏi, anh biết rõ cấu tạo của các huyện vị, kinh mạch. Lần này với tầm hơn mười nhát dao, Sóc Phương đã hoàn toàn bị tê liệt.

Anh ta trợn tròn mắt, há hốc miệng định nói gì đó nhưng không nói nên lời. Một lúc sau, cả cơ thể Sóc Phương nhuốm đỏ máu. Lúc này, Lâm Chính mới dừng lại.

Sóc Phương của lúc này chỉ còn mỗi hơi thở thoi thóp. Lâm Chính đứng bên cạnh nhìn anh ta bằng vẻ lạnh lùng và từ từ đứng dậy.

“Chắc anh, không trách tôi đấy chứ?”, Lâm Chính nói.

Sóc Phương không thể trả lời được nữa. Lâm Chính nói với Smith đang hóa đá ở một góc: “Smith chỗ này giao lại cho anh đấy, nghe thấy chưa?"

“Hả…thầy…Lâm…tôi…tôi”, Smith giống như kẻ bị lắp. Gã ôm đầu, thậm chí không dám nhìn Lâm Chính.

Lần này thì gã đã hiểu vì sao Anna lại sùng bái và tôn kính Lâm Chính như vậy rồi. Bởi vì người này đúng là một gã điên.

So với gia tộc kia thì việc thích một gã điên có bình thường không nhỉ?

Lâm Chính đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại Smith đang đờ đẫn ở một góc. Thế nhưng gã nào quan tâm tới những chuyện này, chỉ bần thần chạy đi.

Tiểu Cụ đã quay trở lại. Thấy Lâm Chính không hề đuổi theo mình thì Tiểu Cụ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc và lao vào.

“Thần y Lâm dừng tay…Tôi đã thông báo cho gia tộc rồi. nếu như anh còn dám làm gì cậu chủ thì tôi đảm bảo anh sẽ sống không yên đâu”, Tiểu Cụ run rẩy hét lên.

Thế nhưng sau khi bước vào, không thấy Lâm Chính, hắn chỉ thấy Sóc Phương nằm giữa một đống máu.

“Cậu chủ”, Tiểu Cụ gào lên và lao tới. Khi nhìn thấy tình hình thê thảm của cậu chủ thì Tiểu Cụ đã hoàn toàn hóa đá.

“Nhà Tư Mà xong rồi”, chú Trung đứng ngoài cửa từ bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó bèn lầm bầm.

“Chú Trung, cậu chủ…cậu ấy…”, Tiểu Cụ ôm Sóc Phương, khóc thảm thiết.

“Đừng nói nữa”, chú Trung bước vào, nhìn chăm chăm Sóc Phương và trầm giọng: “Lập tức gọi điện điều người tới, lẳng lặng đưa cậu chủ đi điều trị”.

“Vâng…chú Trung”.

“Ngoài ra, chuyện này không được phép nói cho bất kỳ ai. Không được nói với bên ngoài là cậu chủ đã bị đánh bại, rõ chưa?”

“Không nói sao?”, Tiểu Cụ ngạc nhiên: “Chú Trung, giấy không gói được lửa đâu, chuyện này không thừa nhận có tác dụng gì chứ?”

“Đồ ngốc này”, chú Trung hừ giọng: “Dù thần y Lâm có đánh bại cậu chủ thì đã làm sao? Ở đây toàn là người của chúng ta, có ai bên ngoài nhìn thấy gì đâu. Vậy thì nói gì mà chẳng được! Chúng ta nói thực ra thần y Lâm không hề đánh bại cậu chủ, hai bên hòa! Như vậy thì địa vị của cậu chủ vẫn còn. Nhà Tư Mã cũng không phải chịu ảnh hưởng gì nhiều. Như vậy chẳng phải sẽ tốt sao?”

“Nhưng mà…Thiên Kiêu Lệnh bị cướp mất rồi!”

“Chỉ có thể từ từ lấy lại thôi! Thần y Lâm đã làm vậy thì coi như đã tạo ra mối thù này. Tôi sẽ lập tức báo cho gia chủ, mời người trong gia tộc lấy lại Thiên Kiêu Lệnh bằng mọi giá!"

“Điều này…thôi được”.

“Mau đưa cậu chủ về”.

“Vâng!”, chú Trung và Tiểu Cụ lập tức xử lý mọi việc.

Lúc này Lâm Chính đã vào nhà vệ sinh xử lý những vết máu trên người. Sau đó anh chạy tới chợ gần nhất mua một bộ vest mới và tức tốc quay lại khách sạn.

Dù mấy vết thương do đạn tạo ra đã được xử lý nhưng lúc này cơ thể của anh vẫn khá yếu. Mới đi được vài bước anh đã phải thở hổn hển rồi. Khó khăn lắm mới tới được khách sạn, trời lúc này đã tối đen.

“Anh đi đâu vậy? Sao lâu thế? Thuốc đâu rồi?”

Tô Nhu mở cửa, trừng mắt hỏi Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, lúc này mới nhớ ra là quên mua thuốc cho Tô Nhu…

“Anh…anh quên rồi”, Lâm Chính lắp bắp.

Dứt lời anh lập tức cảm thấy hối hận. Lấy lý do gì thì không lấy, lại nói như thế.

Quả nhiên, Tô Nhu tái mặt, đanh mắt nhìn Lâm Chính : “Quên rồi, anh quên mua thuốc rồi, anh ở ngoài lâu như vậy là đi làm cái gì thế?”

Lâm Chính nín thở, đầu nhanh chóng quay vòng để tìm một lý do.

Đúng lúc này.

“Á…”

Tiếng kêu thất thanh vang lên. Tô Nhu và Lâm Chính sợ hết hồn. Cô thư ký bèn chỉ vào vùng bụng của Lâm Chính và run rẩy kêu lên: “Là máu…là máu”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 629



Chương 634: Vết thương

Dòng máu bất ngờ khiến Tô Nhu kinh hãi, cô thư ký kia cũng bị dọa sợ.

Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng lấy châm bạc ra đâm vào vùng bụng.

Máu tươi đang chảy ra không ngừng cuối cùng cũng cầm được.

"Lâm Chính, rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh bị thương sao?", Tô Nhu tròn mắt hỏi, giọng nói đầy sợ hãi.

"Chỉ là lúc đi đường không cẩn thận bị vấp...", Lâm Chính chần chừ một lát rồi đáp.

"Bị vấp?", Tô Nhu sửng sốt: "Anh vấp phải cái gì mà bị thế này được?".

"Lúc đi đường anh bị trượt chân ngã, vấp vào hòn đá, lúc đó thì không có cảm giác gì, không ngờ lại chảy cả máu, biết thế này anh đến bệnh viện khám rồi", Lâm Chính có chút ngại ngùng nói.

"Vậy sao? Nhưng sắc mặt anh tái lắm", ánh mắt Tô Nhu tỏ vẻ nghi hoặc.

"Không cần đâu, anh băng bó qua loa là được. Em đừng quên, tốt xấu gì anh cũng là bác sĩ, tình hình thế nào anh là người rõ nhất", Lâm Chính cười đáp.

Tô Nhu vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe Lâm Chính nói vậy, cô cũng không nhiều lời nữa.

"Anh đi xử lý vết thương đi, có cần em đi cùng anh đến bệnh viện băng bó không? Phải khử trùng nữa!", Tô Nhu nhìn bộ vest thấm máu của Lâm Chính, hơi nhíu mày nói.

"Không cần, không cần, anh mang theo băng gạc rồi, xử lý qua loa là được, mấy ngày nữa là khỏi thôi, chỉ là vết thương ngoài da mà”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười, sau đó vội vàng về phòng.

Tô Nhu không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy nghi hoặc.

“Tiểu Tây!”.

“Sao vậy anh Lâm?”.

“Bỏ bộ quần áo này vào máy giặt giúp tôi với”, Lâm Chính nói.

“Được”.

Thư ký đi đến cửa, cầm bộ quần áo Lâm Chính đặt ở cửa cho vào máy giặt.

Đúng lúc cô ta định ném quần áo vào trong thì liếc thấy bên trong bộ vest vẫn còn mác…

“Ủa? Chẳng phải bộ quần áo này của anh Lâm là do Chủ tịch Tô mua sao? Anh Lâm vẫn chưa cắt mác à?”, cô thư ký lẩm bẩm, cũng không quan tâm mà giật mác ra rồi nhét bộ quần áo vào máy giặt.

Xảy ra chuyện như vậy, nên Tô Nhu vô cùng lo lắng bất an, ngủ cũng không được ngon giấc.

Sáng hôm sau cô liền cùng Lâm Chính trở về Giang Thành.

Tuy đã trở về tập đoàn Duyệt Nhan, nhưng trái tim Tô Nhu vẫn đập thình thịch.

Cô biết lần này mình đã đắc tội với Sóc Phương.

Ở Hoa Quốc, nếu đắc tội với người cấp bậc như Sóc Phương thì e rằng công ty sẽ rất khó phát triển. Hơn nữa, công ty về sản phẩm làm đẹp dưới trướng Sóc Phương cũng rất có tiếng tăm trong ngành. Nếu anh ta rắp tâm muốn xử lý Tô Nhu thì sau này chắc chắn cô sẽ không được yên ổn.

“Chẳng lẽ phải chuyển ngành sao?”.

Tô Nhu ngồi trong phòng làm việc, thở ngắn than dài.

Đúng lúc này, thư ký cầm điện thoại vội vàng đẩy cửa phòng làm việc, kích động nói: “Chủ tịch, Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi!”.

“Xảy ra chuyện?”, Tô Nhu sợ đến nỗi đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Cô mau đọc báo đi!”, thư ký đưa điện thoại cho cô.

Tô Nhu cầm lấy, nhìn một hồi rồi lập tức ngạc nhiên.

“Triển lãm quốc tế Thượng Hỗ bất ngờ hủy bỏ? Smith vội vàng rời khỏi Thượng Hỗ, Tư Mã Sóc Phương không biết đi đâu?”, Tô Nhu mở to mắt, nhìn tiêu đề bài báo, trong đầu ong lên.

“Người trong bài báo nói hình như buổi triển lãm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vách tường và mặt sàn của tầng đó có vấn đề về chất lượng, tiềm ẩn rủi ro an toàn nghiêm trọng, nên đã vội vàng hủy bỏ. Có người vào trong xem, phát hiện vách tường và mặt sàn ở đó đều bị nứt ra, bây giờ khách sạn đã đóng cửa”, thư ký nói.

“Vậy à…”, Tô Nhu cười chua chát, không nói gì.

Chỉ là hủy bỏ triển lãm, không liên quan gì đến cô, nếu Tư Mã Sóc Phương truy cứu thì vẫn truy cứu được.

Nhưng đáng tiếc quá.

Nếu biết thế này thì chắc chắn Tô Nhu sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian đến lúc hủy bỏ triển lãm mới rời đi. Như vậy cũng không đến mức trở mặt với Tư Mã Sóc Phương, có thêm một kẻ thù.

Thôi bỏ đi.

Chuyện đến nước này, đến đâu hay đến đó vậy.

Tô Nhu thở dài nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của thư ký bỗng rung lên.

Tô Nhu sửng sốt, liếc nhìn hiển thị màn hình.

“Là điện thoại của lễ tân sao?”, thư ký nói.

Tô Nhu suy nghĩ một lát rồi bấm nút nghe.

“Chị Tây, ở đây có một vị khách muốn gặp Chủ tịch”, giọng nói của cô gái ở quầy lễ tân vang lên.

“Là ai vậy?”, Tô Nhu hỏi.

“Chủ tịch?”, cô gái ở quầy lễ tân hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội đáp: “Anh ta nói anh ta tên là Smith”.

“Smith?”.

Trái tim Tô Nhu hẫng một nhịp, còn tưởng là mình nghe nhầm.

Là anh Smith kia sao?

Không thể nào!

Sao anh ta lại đến đây chứ?

Hơi thở của Tô Nhu trở nên dồn dập, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Cô hỏi xem anh Smith này… có phải là Smith William không?”.

“Vâng”, lễ tân bỏ điện thoại ra, sau đó hỏi một câu bằng tiếng Anh, rồi nói tiếp: “Chủ tịch Tô, anh ta nói anh ta tên là Smith William, mới từ Thượng Hỗ tới. Anh ta nói trước đó còn từng gặp cô”.

“Là anh ta thật sao?”.

Tô Nhu gần như là hét lên, vội nói: “Mau, mau mời anh ta lên đây… Không, bảo anh ta đợi ở đó, tôi xuống đón ngay đây!”.

“Vâng… Vâng, Chủ tịch Tô”, lễ tân ngạc nhiên.

Tô Nhu tắt điện thoại, lập tức kéo thư ký chạy như bay xuống cửa công ty.

Lúc này, Smith đang nơm nớp lo sợ chờ đợi.

Tô Nhu không biết rằng hiện giờ Smith đang vô cùng sợ hãi và bàng hoàng.

Nhất là sau khi rời khỏi hiện trường buổi triển lãm…

Lâm Chính băng bó xong liền đến học viện Huyền Y Phái.

Chuyện phía Kỳ Dược Phòng vẫn chưa xử lý xong, anh không có nhiều thời gian để nhàn nhã.

“Thầy đến rồi à?”.

Tần Bách Tùng thấy Lâm Chính quay lại học viện thì lập tức mừng rỡ, lập tức bước tới đón.

“Phía Kỳ Dược Phòng đã hồi âm chưa?”, Lâm Chính hỏi ngay.

Anh tin đả kích đến từ các phía đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Kỳ Dược Phòng, bọn họ nên thỏa hiệp mới phải.

Nhưng Tần Bách Tùng lại đanh mặt, chần chừ một lát mới đáp: “Vẫn chưa?”.

“Vậy sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

Hình như anh bỗng phát giác ra gì đó, nhìn chằm chằm Tần Bách Tùng: “Bách Tùng, ông quay lại đây”.

“Quay lại làm gì?”, vẻ mặt Tần Bách Tùng mất tự nhiên, ho một tiếng rồi điều chỉnh cơ thể, nhìn thẳng vào Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, giơ tay ra ấn vào vai Tần Bách Tùng, sau đó xoay lại.

Tần Bách Tùng lập tức quay lưng về phía anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back