Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

[BOT] Mê Truyện Dịch
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 570



Chương 575: Mẹ nuôi gặp chuyện

Lâm Chính vừa đến sân bay đã nhận được điện thoại của Liễu Như Thi.

Anh mỉm cười, nhấn nút nghe.

Bên kia im lặng một lúc, một giọng nói khô khan vang lên.

“Cảm ơn anh…”.

Dường như chủ nhân của giọng nói đã dùng hết dũng khí để nói ra câu này.

“Không cần khách sáo, cô cũng là vì tôi. Lần sau còn gặp phải chuyện như vậy thì đừng l* m*ng đi làm, hiểu chưa?”, Lâm Chính cười nói.

“Ừ…”, Liễu Như Thi ở đầu kia điện thoại đỏ mặt, khẽ “ừ” một tiếng.

“Được rồi, mau về bên cạnh Dược Vương đi”, Lâm Chính nói, sau đó cúp máy.

“Thần y Lâm, xin hãy đợi một lát”, Liễu Như Thi vội nói.

“Còn chuyện gì sao?”.

“Chuyện đó… thần y Lâm, lần này may nhờ có anh, tôi mới có thể thoát được. Tôi… Tôi có thể đến Giang Thành tìm anh không? Tôi muốn… Tôi muốn mời anh một bữa, cảm ơn anh đàng hoàng”, Liễu Như Thi vô cùng mong chờ nói.

Trời mới biết khi cô ấy nói ra câu này, trên mặt cô ấy đỏ như thế nào, người bên cạnh đều nhìn sư tỷ của mình bằng ánh mắt kinh ngạc…

“Ừ… không thành vấn đề, nhưng bây giờ tôi có rất nhiều việc ở Giang Thành cần phải xử lý, để hôm khác đi”.

“Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ gọi cho anh”, Liễu Như Thi rất vui, giọng nói cũng nhẹ hơn nhiều.

Nghe điện thoại xong, Lâm Chính lên máy bay.

Thật ra anh vội vàng quay về Giang Thành còn vì một nguyên nhân nữa.

Đó là sắp đến ngày hẹn giữa anh và phòng chủ Kỳ Dược Phòng.

Ở sơn trang Ứng Long đã làm lỡ mất hai ba ngày, thời gian còn lại không nhiều. Mặc dù Lâm Chính rất tự tin rằng mình có thể thắng phòng chủ Kỳ Dược Phòng, nhưng anh vẫn không dám sơ ý. Dù sao người kia cũng đã tràn đầy tự tin đưa thư khiêu chiến, rõ ràng là có chuẩn bị trước. Lỡ như thất bại, Lâm Chính nên đi đâu tìm “Hà Linh Hoa” đền cho Kỳ Dược Phòng?

Xuống khỏi máy bay, Lâm Chính đi đến Huyền Y Phái một chuyến.

Lúc này, bệnh nhân trong Học viện Huyền Y Phái vẫn đông đảo, nhưng trên cả nước, bảy tám mươi phần trăm bệnh nhân di chứng do Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn đã được chữa khỏi. Có thể nói, nguy cơ lần này được cứu vãn nhờ Huyền Y Phái. Danh tiếng của Huyền Y Phái vang khắp cả nước, thậm chí được vinh danh ở quốc tế.

Mỗi ngày đều sẽ có các tổ chức và cá nhân từ các nơi gửi cờ lưu niệm, những lời khen ngợi đến, thậm chí nhiều người thân bệnh nhân còn gửi tiền gửi quà đến để cảm ơn.

Nhưng qua sự gợi ý của Lâm Chính, ngoài cờ lưu niệm và lời cảm ơn ra, những thứ khác đều đem đi quyên góp.

Danh tiếng của Huyền Y Phái càng thêm vang đội sau hành động này.

Nhiều nhân vật lớn trong nước và quốc tế cũng bắt đầu theo dõi sức mạnh vừa mới nổi lên như bọn họ.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.

Lâm Chính đang ngồi xem tài liệu ở văn phòng nhíu mày, nghe máy.

“Anh đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là một giọng nói lạnh băng.

Đó là giọng của Tô Nhu.

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Bây giờ anh không còn quá nhiều cảm giác với Tô Nhu. Sở dĩ anh vẫn nhận điện thoại của Tô Nhu chỉ là vì cảm thấy người phụ nữ này rất có nguyên tắc. Dù gì cô cũng sẵn lòng kiên trì làm vợ chồng trên danh nghĩa với Lâm Chính chỉ vì một lời hứa năm xưa.

“Em nấu cơm rồi, anh về ăn đi”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên, cảm thấy rất bất ngờ.

Bình thường Tô Nhu bận rộn là vậy, vẫn còn thời gian để nấu cơm sao?

Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?

Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Bây giờ anh sẽ về ngay”.

Sau khi cúp máy, Lâm Chính điều khiển xe đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Hai vợ chồng Tô Quảng không thuê nhà ở bên ngoài, cũng không ở căn nhà hào hoa của Lâm Chính, mà là làm theo ý của Tô Nhu, tận dụng vài căn phòng từ văn phòng khép kín bên cạnh công ty ở tạm. Thứ nhất là tiện cho Tô Nhu đi làm, thứ hai có thể bớt một khoản chi tiêu, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng chưa chính thức đi vào quỹ đạo.

Vào nhà là có thể nghe thấy hương thức ăn bay vào mũi.

Lâm Chính ngửi một lúc, lập tức ho vài tiếng.

“Nướng có hơi cháy, thật ngại quá”.

Tô Nhu mặc một chiếc tạp dề Doraemon đi tới, trên tay còn bưng bát canh nóng hổi.

Dáng vẻ này thật giống một người vợ hiền, chỉ tiếc là duyên phận vợ chồng giữa hai người không kéo dài được bao lâu nữa.

Lâm Chính nhìn quanh nhà, chỉ có hai người bọn họ, thế là không khỏi lên tiếng hỏi: “Bố mẹ đâu?”.

“Họ đi thăm bà nội rồi, mẹ không muốn đi, bố phải cầu xin một lúc lâu…”, Tô Nhu đặt canh xuống, thổi bàn tay nóng đến mức hơi đỏ lên, dáng vẻ thật là đáng yêu.

“Ồ… đang yên đang lành sao lại gọi anh đến ăn cơm?”.

“Không có gì, chỉ là… chỉ là cảm thấy lúc trước em nói với anh những lời đó thật quá đáng, cho nên em muốn xin lỗi anh. Hơn nữa, chúng ta cũng lâu rồi không ăn cơm ở nhà”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

Lâm Chính không nói gì.

Tô Nhu bưng hai chén cơm ra, đưa cho Lâm Chính một chén.

“Nếm thử tay nghề của em đi”, Tô Nhu nói.

Lâm Chính gật đầu, ăn thử một ít.

“Thế nào?”, cô tràn đầy mong chờ.

“Nói thật thì không ra làm sao”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu nghe vậy cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Bởi vì cô đã ăn món ăn Lâm Chính nấu.

So với món mà Lâm Chính nấu… tay nghề của cô đúng là thua kém quá nhiều.

“Ăn đi”, Lâm Chính gắp thức ăn, ăn từng miếng lớn.

Tô Nhu thấy vậy hơi ngạc nhiên.

Mặc dù thức ăn không ra làm sao, nhưng Lâm Chính lại ăn một cách ngon miệng, một chén cơm chẳng mấy chốc đã hết.

Nhìn bộ dạng Lâm Chính ăn cơm, Tô Nhu không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.

“Em phát hiện anh thay đổi rồi”, Tô Nhu nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ giọng nói.

“Có sao?”, Lâm Chính không cho là vậy.

“Có lẽ là ảo giác của em, có lúc em cảm thấy anh rất kỳ lạ, rất thâm trầm, cũng rất lạ lẫm… Từ khi anh đi tảo mộ mẹ anh về… anh đã thay đổi…”.

“Con người đều sẽ thay đổi”, Lâm Chính đặt chén đũa xuống, thản nhiên nói.

Tô Nhu không nói gì, gắp từng miếng nhỏ, vẻ mặt đầy tâm sự.

Một bữa cơm tối kết thúc trong bầu không khí rất kỳ lạ, Tô Nhu thu dọn chén đũa, cầm tới phòng bếp rửa.

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.

Anh tiện tay cầm lên, còn tưởng là Mã Hải gọi tới.

Nhưng nhìn số điện thoại lại là một dãy số chưa từng gọi cho anh.

Anh khẽ nhíu mày, lập tức bắt máy.

“Xin hỏi là thần y Lâm phải không?”, đầu kia điện thoại là một giọng nữ êm tai.

Giọng nữ này chính là giọng của Lương Hồng Anh.

“Là cô Lương à, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, bây giờ anh có thời gian không? Có thể đến Yên Kinh một chuyến không?”, Lương Hồng Anh do dự một lúc, dường như đưa ra quyết định rất khó khăn.

“Đến Yên Kinh? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Thím Thu Yến… e là không ổn rồi…”, Lương Hồng Anh nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 571



Chương 576: Tô Nhu tiếc tiền

Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, tay cầm điện thoại đang run rẩy nhè nhẹ.

Chưa bao giờ có chuyện gì khiến anh bị sốc như vậy.

Chưa bao giờ.

Nhưng chuyện này, dù thế nào anh cũng không thể chấp nhận nổi.

Anh đã mất đi mẹ ruột, anh không muốn mất cả người mẹ nuôi.

“Rốt cuộc… xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính cố gắng ổn định tâm trạng mình, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng anh.

“Tôi… Tôi không biết nên giải thích với anh thế nào, tóm lại là anh mau đến đây đi. E rằng cả nước cũng chỉ anh có y thuật cứu được thím Thu Yến…”, Lương Hồng Anh mím môi, nói.

“Bây giờ tôi sẽ đến Yên Kinh ngay, cô hãy mau chóng gửi địa chỉ cho tôi!”.

Lâm Chính nói giọng trầm khàn, lập tức cúp máy.

“Sao vậy?”.

Tô Nhu đang rửa chén thò đầu ra khỏi phòng bếp, quái lạ nhìn Lâm Chính.

“Mẹ nuôi anh xảy ra chuyện, anh phải đi Yên Kinh thăm bà ấy! Bây giờ anh phải xuất phát ngay”, Lâm Chính nói.

“Mẹ nuôi?”.

Tô Nhu ngơ ngác, rõ ràng chưa từng nghe Lâm Chính nói tới chuyện mẹ nuôi của anh.

Nhưng nghĩ lại, Tô Nhu cũng chưa từng nghe Lâm Chính nói về chuyện gia đình anh, cũng chỉ biết mẹ Lâm Chính đã mất từ lâu.

“Nghiêm trọng lắm sao?”.

“Bà ấy sắp không ổn rồi”.

“Nghiêm trọng vậy à?”.

Tô Nhu ngập ngừng, do dự một lúc rồi nói: “Lâm Chính, em… em đi cùng anh đi”.

“Em?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Dù thế nào, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng, mẹ nuôi của anh cũng là mẹ nuôi của em. Nếu bà ấy có chuyện, em không đi thăm thì không trọn đạo”, Tô Nhu nói.

Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, nếu em muốn đi thì đi”.

Nói xong, anh bèn gửi tin nhắn cho Mã Hải, nói Mã Hải chuẩn bị chuyên cơ, bay đến Yên Kinh ngay trong đêm.

“Bây giờ chúng ta ra sân bay”.

“Không phải đặt vé trước sao?”, Tô Nhu lấy điện thoại ra, nói.

“Không cần, đã có chuyến bay đến Yên Kinh rồi”, Lâm Chính nói, sau đó kéo Tô Nhu rời khỏi công ty.

Tô Nhu không ngờ Lâm Chính lại sốt ruột như vậy.

Hai người ngồi vào chiếc xe nhỏ của cô, chạy như bay đến sân bay.

Xe đỗ trong bãi đậu xe ở sân bay, hai người tức tốc chạy tới sảnh chờ.

“Hả? Lâm Chính, đó là lối đi VIP, anh chạy tới đó làm gì? Hơn nữa vé anh đặt đâu? Chúng ta còn chưa đổi thành thẻ lên máy bay”, Tô Nhu vội vàng nói.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, kéo Tô Nhu chạy nhanh về phía đó.

“Anh đang làm gì vậy? Anh lại lên cơn điên gì vậy?”.

Thấy Lâm Chính không nói gì, Tô Nhu càng sốt ruột.

Nhưng… khi Lâm Chính kéo cô đến lối đi VIP, Tô Nhu kinh ngạc phát hiện, nhân viên sân bay của lối đi VIP lại không ngăn bọn họ, ngược lại còn dẫn đường cho bọn họ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước bãi đậu máy bay, một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt Tô Nhu.

“Cậu Lâm, thật ngại quá, vì thời gian gấp rút nên chúng tôi chỉ tìm được máy bay khá nhỏ”, một người đàn ông mặc Âu phục vội vàng tiến lên, vô cùng áy náy nói.

“Không sao, bay được là được, mau đến Yên Kinh”.

Lâm Chính hạ giọng nói, kéo Tô Nhu đang không hiểu ra sao lên máy bay.

Máy bay tuy nhỏ, nhưng bên trong cũng xem như đầy đủ thiết bị. Hai người ngồi yên ổn, máy bay bắt đầu khởi động.

Tô Nhu ngồi trên ghế, mắt trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên, không tin nổi nhìn tất cả mọi chuyện.

Trên máy bay ngoại trừ nhân viên tổ bay… chỉ có hai người bọn họ?

Chuyện này là sao? Đây là chuyên cơ sao?

Tô Nhu cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.

Đây không phải lần đầu cô đi máy bay, nhưng đây là lần đầu cô ngồi chuyên cơ…

“Lâm Chính, máy… máy bay này là sao? Vì sao chỉ có hai chúng ta?”, Tô Nhu không nhịn được nữa, quay đầu hỏi Lâm Chính.

“Anh đã bao chiếc máy bay này”, Lâm Chính nói.

“Bao… Bao máy bay?”, Tô Nhu kinh ngạc, suýt thì sặc.

Cô lắp bắp hỏi: “Bao máy bay… thế phải tốn bao nhiêu tiền?”.

“Thưa cô, máy bay này là rẻ nhất rồi, chi phí tính theo giờ, khoảng mười tám nghìn tệ một giờ. Hơn chiếc này còn có máy bay tầm trung, ví như năm mười nghìn tệ một giờ, một trăm nghìn tệ một giờ. Nếu là máy bay chở khách sang trọng thì có thể lên đến hai trăm nghìn tệ một giờ”, một tiếp viên hàng không ở cạnh mỉm cười giải đáp cho Tô Nhu, đồng thời đưa một ly nước ép hoa quả cho cô.

“Cảm… Cảm ơn…”, Tô Nhu hơi ngại, nhưng suy nghĩ một lúc lại nói: “Cho dù là vậy, từ Giang Thành bay đến Yên Kinh cũng phải hai tiếng đồng hồ, chuyến này cũng phải mấy chục nghìn tệ. Anh… Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”.

“Anh biết một ít y thuật, khám bệnh cho người khác ở bên ngoài kiếm được”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Bây giờ anh đang rối, cũng không muốn giải thích quá nhiều với Tô Nhu. Nếu nói thẳng với cô mình chính là thần y Lâm, có lẽ Tô Nhu cũng sẽ không tin.

Thật ra chuyện cũng gấp quá, nếu không với tính cách của Mã Hải, sao có thể để Lâm Chính ngồi máy bay như thế này, chắc chắn ít nhất cũng phải hai trăm nghìn tệ một giờ.

Nhưng vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức nổi cáu.

“Lâm Chính, anh… anh nói gì? Anh lại chạy ra ngoài khám bệnh cho người ta?”.

“Sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Còn sao nữa hả? Anh có biết anh vốn dĩ là một bác sĩ chân đất, đừng nghĩ anh xem vài cuốn sách y học thì thật sự là bác sĩ, nếu chữa trị sai sót thì phải làm sao?”, Tô Nhu đỏ mắt, trách móc.

Xảy ra mạng người, ai cũng không gánh nổi!

Vẻ mặt Lâm Chính âm trầm, có thể thấy Tô Nhu cũng vì tốt cho mình, nên không lên tiếng.

“Lâm Chính, em biết anh muốn chứng minh bản thân, muốn nói với mọi người anh không phải kẻ vô dụng. Nhưng ai không thể dùng cách này để chứng minh. Em đã nói với anh, bảo anh đi thi lấy giấy phép hành nghề, anh lại không đi. Nếu sau này điều tra đến anh thì phải làm sao? Em không cứu nổi anh đâu”, Tô Nhu vừa oán giận vừa sốt ruột nói.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhu, bây giờ tâm trạng anh không tốt, em đừng nói nữa được không?”.

Tô Nhu hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Chính lộ ra vẻ mặt như vậy, cô ngập ngừng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Emm cũng vì muốn tốt cho anh…”, sau đó thì không nói nữa.

Chuyến bay này Tô Nhu đi mà tiếc hùi hụi.

Mấy chục nghìn tệ!

Cứ thế bị Lâm Chính lãng phí rồi.

Nếu Trương Tinh Vũ ở đây, còn không chửi té tát Lâm Chính được sao?

Có lẽ đây chính là thái độ của người chưa từng kiếm tiền, hoàn toàn không biết kiếm tiền khó thế nào.

Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Nhưng mạng người quan trọng, cũng không thể nói là Lâm Chính sai.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 572



Chương 577: Lương Thu Yến

Đây là một quần thể kiến trúc vô cùng xưa cũ, bên cạnh còn có một tòa nhà cũ nát.

Khu vực này đã cách rất gần với khu vực ngoại ô Yên Kinh, thuộc khu vực được quy hoạch, e là chẳng mấy năm nữa tòa nhà này sẽ bị dỡ bỏ.

Người ở bên trong đa số đều đến Yên Kinh làm công hoặc là lang bạt kiếm sống. Bởi vì nhà thuê ở nơi này không đắt, so với những nơi khác ở Yên Kinh thì giá cả nơi này rất bình dân.

Nhưng giá cả bình dân đổi lại là môi trường rất tệ.

Chưa được xanh hóa, trên mặt đất toàn là rác, vách tường loang lổ, bất cứ đâu cũng có thể thấy quầy hàng, trong rãnh nước bên cạnh bốc mùi tanh hôi nổi mốc.

Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Trong mỗi một thành phố lớn nổi tiếng đều sẽ có một nơi như vậy, Yên Kinh cũng không ngoại lệ.

Nhưng… sao Lương Thu Yến lại ở nơi này?

Bà ấy là người của nhà họ Lương ở Yên Kinh.

Người xuất thân từ nhà họ Lương có kém đi nữa cũng không đến nỗi sống ở nơi như thế này chứ?

Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, đi cùng Tô Nhu vào trong tòa nhà.

Nhưng đi quanh tầng một mấy vòng cũng không tìm thấy nhà của Lương Thu Yến.

“Lâm Chính, mẹ nuôi của anh sống ở căn hộ số mấy?”, Tô Nhu không nhịn được hỏi.

“102!”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… ở đây toàn là 20 mấy… chẳng lẽ 102 là ở bên dưới?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.

“Bên dưới?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, dường nghĩ tới điều gì, chạy tới cửa cầu thang. Bấy giờ mới phát hiện ở trong góc cửa cầu thang tầng một còn một chiếc cầu thang khá nhỏ hẹp. Anh vội vàng chui vào trong.

Tô Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên, liếc nhìn cầu thang. Nơi đó không có cả đèn, một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa vào đèn điện thoại miễn cưỡng xuống lầu.

Xuống dưới lầu, hai người mới phát hiện 102 quả thật là ở tầng này.

Nhưng… đây rõ ràng là tầng hầm.

Hơn nữa bên trong đầy khói, nhiều người đứng ở cửa cầu thang hút thuốc, bởi vì trong nhà không có cửa sổ.

Thấy Lâm Chính và Tô Nhu đi tới, những người này đồng loạt nhìn sang. Đương nhiên, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người Tô Nhu. Dù hành lang vô cùng chật hẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở của Tô Nhu vẫn có thể hút hồn vô số người.

Tô Nhu không quen với ánh nhìn của những người này, vô thức nép lại gần Lâm Chính.

“Đến rồi”.

Lâm Chính dừng lại, liếc nhìn biển số trên cửa, sau đó gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

“Ai đấy…”, trong nhà vang lên giọng nói già cỗi, mơ hồ có thể nghe được cả tiếng ho.

“Là con, Lâm Chính!”.

Lâm Chính đáp lại.

“Lâm Chính?”.

Người trong nhà lẩm bẩm một câu, sau đó mở cửa ra.

Đó là một bà cụ tóc bạc phơ, da đồi mồi, trông có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi.

Bà ấy tò mò nhìn Lâm Chính, nghi hoặc hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu tìm ai?”.

“Xin hỏi Lương Thu Yến có ở đây không?”, Lâm Chính hỏi.

“Có, cậu là gì của nó?”, người đó hỏi.

“Cháu là con nuôi của bà ấy, nghe nói bà ấy bệnh nặng nên đến đây thăm bà ấy”, Lâm Chính nói.

“Ồ, cháu đến đúng lúc lắm, sợ rằng nó không qua khỏi đêm nay, cháu mau vào trong xem đi”, bà cụ mở cửa ra, nói.

Cửa vừa mở, một mùi hôi thối mốc meo ập vào mũi.

Tô Nhu không khỏi bịt mũi.

Lâm Chính cũng nhíu mày, đi vào trong.

Đây là một căn nhà chỉ có ba mươi mét vuông, nhà vệ sinh và bếp lò đều chất chồng lên nhau, chỉ có thể đặt một chiếc giường không lớn. Lúc này, trên giường có một người phụ nữ gần năm mươi tuổi đang nằm. Tóc mai bà ấy bạc trắng, mặt mày gió sương, trên cánh tay toàn là ống, đeo máy thở ô xy, ý thức đã hơi mơ hồ, thỉnh thoảng lại ho, trông có vẻ không kiên trì được bao lâu nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Thu Yến, mũi anh cay cay, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Lương Thu Yến là người đã chăm nom anh từ nhỏ tới lớn, vô cùng yêu thương anh.

Anh còn nhớ lúc nhỏ, anh ngưỡng mộ những đứa trẻ khác của nhà họ Lâm đều có đồ chơi siêu nhân rất to, Lương Thu Yến không nói lời nào đã bế anh lên phố mua.

Mỗi lần mẹ bị đối xử bất công, khóc thút thít một mình ở nhà họ Lâm, Lương Thu Yến cũng đến an ủi mẹ, đem lại hơi ấm hiếm hoi cho hai mẹ con anh.

Nhưng không ngờ mấy năm không gặp, lúc gặp lại, Lương Thu Yến đã trở thành thế này…

Anh chậm rãi đi tới ngồi bên giường, kéo tay Lương Thu Yến, bắt mạch cho bà ấy.

“Ai… ai đấy…”, Lương Thu Yến dường như ý thức được gì đó, cố hết sức mở mắt ra, yếu ớt lên tiếng.

“Mẹ, là con, Tiểu Chính…”, Lâm Chính hơi run rẩy gọi.

“Tiểu Chính? Lâm… Lâm Chính? Con trai mẹ?”, Lương Thu Yến như ý thức được gì đó, đột nhiên chụp lấy ngón tay Lâm Chính, một khắc cũng không chịu buông ra.

Trong lòng bà ấy, Lâm Chính luôn là con trai bà ấy, luôn là người nhà của bà ấy.

Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm này lại hơn cả huyết thống…

Lâm Chính hít sâu một hơi, vỗ mu bàn tay bà, khẽ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ chữa khỏi cho mẹ. Con nhất định sẽ giúp mẹ khỏe lại”.

“Tiểu Chính… đừng lãng phí công sức nữa, tình trạng mẹ thế nào trong lòng mẹ hiểu rõ. Con có thể đến đây là mẹ đã rất vui rồi, chỉ là… mẹ luôn cảm thấy mẹ có lỗi với con. Mẹ đã nghe kể chuyện của con… Mấy năm nay con đã phải chịu ấm ức, con ở Giang Thành… chắc là rất khổ sở đúng không…”, Lương Thu Yến nói giọng khàn khàn, khóe mi tràn nước mắt, tự trách: “Mẹ có lỗi với mẹ con…”.

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con sống ở Giang Thành rất tốt. Mẹ xem, vợ con cũng đến rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Vợ con?”, Lương Thu Yến dường như khôi phục được một chút, muốn ngồi dậy.

Nhưng Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng chạy tới, đỡ tay Lương Thu Yến, xót xa nói: “Mẹ, con… con tên Tô Nhu, là vợ… vợ của Lâm Chính…”.

Lương Thu Yến hé nửa con mắt nhìn Tô Nhu, một lúc sau, trên mặt hiện lên nụ cười an ủi, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, rất xinh đẹp… Tiểu Chính, con có phúc lắm đấy, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy… Tốt… tốt lắm…”.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải để cơ thể tĩnh dưỡng”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.

“Mẹ không sao, ngược lại là con… nhất định phải khoan dung một chút. Đứa trẻ Tiểu Chính… sinh ra luôn gặp nhiều hoạn nạn, mệnh khổ. Con… Con nhất định phải khoan dung một chút, khoan dung một chút… khụ khụ, khụ khụ khụ…”, Lương Thu Yến còn chưa kịp nói mấy câu đã ho dữ dội.

“Vâng ạ, mẹ, con biết rồi, mẹ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”, Tô Nhu vội vàng nói.

Lâm Chính cởi túi châm ở thắt lưng ra, lấy một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lương Thu Yến.

Tô Nhu vốn muốn ngăn cản Lâm Chính, nhưng thấy sau vài châm, Lương Thu Yến dừng ho hẳn, vẻ ửng đỏ trên mặt cũng giảm bớt đi nhiều, đành nuốt lời đã đến bên miệng xuống.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 573



Chương 578: Cậu vẫn chưa trả lời tôi

Nghe thấy vậy Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính cũng chau mày, sắc mặt trầm xuống. Anh nhìn ra cửa. Lúc này họ thấy một người phụ nữ vội vàng kéo cánh cửa, một nhóm nam nữ ăn mặc xa hoa đang đứng đó.

Những người này trông vô cùng trịch thượng. Đám nam giới cũng chau mày, không ngừng rít thuốc. Có vẻ như bọn họ định dùng mùi thuốc để át đi mùi ẩm mốc ở đây.

Dẫn đầu là một người thanh niên. Người thanh niên có nước da đen, hơi gầy, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ. Lúc nhìn thấy người trong phòng thì người thanh niên tỏ ra bất ngờ. Nhưng khi thấy Tô Nhu, hai mắt người này đột nhiên sáng lên và cứ dán chặt lấy cô.

“Cậu là ai vậy?”, Lâm Chính đứng ngay trước mặt Tô Nhu, nhìn chăm chăm người thanh niên.

“Câu này tôi phải hỏi anh mới phải? Anh là ai? Sao lại ở đây?”, người thanh niên lập tức quát Lâm Chính.

“Bình Triều, mau tới đây…”, lúc này giọng nói yếu ớt của Lương Thu Yến vang lên.

“Mẹ”, người thanh niên vội vàng bước tới cầm tay Lương Thu Yến.

“Bình Triều, giới thiệu với con đây là con nuôi của mẹ - Lâm Chính. Đây là con trai thứ hai của mẹ, tên Bình Triều…Lúc nhỏ hai đứa đã từng gặp nhau rồi…”, Lương Thu Yến thều thào.

Dứt lời, người thanh niên và mấy người ngoài cửa giật mình: “Lâm Chính?"

“Hình như mình từng nghe thấy tên này rồi”.

“Đương nhiên là nghe qua rồi. Là người nhà họ Lâm mà!”

“Nhà họ Lâm sao…Ồ, tôi nhớ ra rồi, người này chính là con hoang nhà họ Lâm, bị đuổi ra khỏi nhà đúng không?”

Mấy cô cậu đứng ngoài cửa bừng tỉnh. Lương Bình Triều cũng bừng tỉnh, làm vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Ồ…hóa ra là tên nhóc này à…”

Tô Nhu bàng hoàng. Lương Thu Yến thì cảm thấy phiền não, vội vàng quát lớn: “Câm miệng…Bình Triều, con đừng có mà không biết lớn nhỏ như thế, mau chào anh đi!’

“Mẹ, anh ta trở thành anh của con từ khi nào thế?”, Lương Bình Trình trông vô cùng khó coi.

“Đây là con nuôi của mẹ. Anh ấy lớn tuổi hơn con nên là anh. Con chào một tiếng chẳng phải là điều rất bình thường sao?”, Lương Thu Yến nghiêm giọng, nói xong lại ho khù khụ.

Lương Bình Triều thấy vậy vội vàng nói: “Được rồi mẹ, con làm là được, mẹ đừng kích động…”

Nói xong cậu ta bất lực quay qua gào lên: “Chào anh Lâm Chính…”

“Hi hi…”

Đám cô cậu ngoài cửa phụt cười. Lương Bình Triều chỉ cảm thấy mất mặt ghê gớm. Lâm Chính liếc nhìn Lương Bình Triều, thản nhiên hỏi: “Bình Triều, chuyện gì vậy? Tại sao mẹ lại ở nơi như thế này? Mọi người chăm sóc mẹ kiểu gì thế?”

“Anh…”, Lương Bình Triều tức tối.

Cậu ta đã từng nghe qua về kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Một người mà bị gia tộc vứt bỏ, rồi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Vậy mà lại dám giáo huấn cậu ta sao?

Thế nhưng có Lương Thu Yến ở đây nên cậu ta không dám nóng máu, chỉ trầm giọng: “Có gì chúng ta ra ngoài nói, để cho mẹ nghỉ ngơi”.

“Được, Tô Nhu em ở đây với mẹ. Đợi lát nữa xe cứu thương tới thì lập tức đưa mẹ tới viện”, Lâm Chính nói.

“Được, anh đi đi”, Tô Nhu gật đầu. Cả đám người kéo ra bên ngoài, chỉ còn lại mình Tô Nhu và người phụ nữ ở trong phòng.

Đám người đi tới một con đường phía bên ngoài. Lương Bình Triều châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả khói.

“Xin lỗi đi”, Bình Triều thản nhiên nói.

“Cái gì cơ?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

“Xin lỗi”.

“Xin lỗi cái gì? Xin lỗi ai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Lương Bình Triều nghe thấy vậy lập tức vứt điếu thuốc về phía ngực của Lâm Chính. Điếu thuốc vẫn còn đang cháy nhưng may mà chưa làm hỏng áo của anh.

“Mẹ nó, một thằng bỏ đi mà dám làm màu sao? Anh tưởng mình là cái thá gì? Anh tưởng anh đủ tư cách làm anh trai tôi chắc. Vừa rồi là tôi giữ thể diện cho mẹ nên mới gọi một tiếng, anh tưởng là thật đấy à? Mau cúi đầu xin lỗi, gọi một tiếng anh Triều, nếu không ông đây sẽ cho đằng ấy đẹp mặt đấy”, Lương Bình Triều tức giận gào rú.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì tái mặt và trầm giọng: “Tôi không gây sự với cậu, mau nói tình hình của mẹ cho tôi. Tôi thấy mẹ bị suy kiệt, tình hình không được lạc quan lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh nói cái gì, anh Triều đang nói với anh đấy, đừng có mà đổi đề tài”, một thanh niên tóc vàng hoe tức giận hét lớn, sau đó giơ tay lên định tát cho Lâm Chính một phát.

Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng, anh chộp lấy cổ tay tên này và vặn mạnh.

“Á…”

Tên tóc vàng hoe lập tức kêu lên. Đám đông trố tròn mắt.

“Còn không buôn ra”.

“Chán sống rồi đúng không, dám bật lại à?”

“Mẹ kiếp, mau buông ra”.

Cả đám nổi giận, xắn tay áo định lao lên. Tô Nhu ở bên trong không nhịn được nữa bèn kêu lên: “Lâm Chính, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”, ở đây cách âm không được tốt lắm. Nên bên ngoài xảy ra chuyện gì đều nghe thấy cả.

“Không có gì. Anh không cẩn thận giẫm phải chân họ thôi”, Lâm Chính buông tay, đáp lại.

Tên tóc vàng hoe ôm lấy cổ tay của mình, dựa vào tường và thở hổn hển. Với ánh sáng yếu ớt, đám đông cso thể nhìn thấy trên cổ tay của tên tóc vàng hoe co một chấm màu đỏ.

“Chó má, đập hắn đi”, cả đám không nhịn được nữa, bèn định ra tay.

“Đừng làm loạn, mẹ tôi đang ở đây đấy”, Lương Bình Triều gằn giọng.

Đám đông nghe vậy mới dừng lại.

“Không ngờ tên này cũng có chút sức lực”, Lương Bình Triều liếc nhìn cổ tay đồng bọn, nói bằng vẻ kinh ngạc.

“Anh Triều, anh đang nói thừa phải không? Tên này bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà, vậy làm gì để sống đây? Đương nhiên là bốc vác, xây dựng rồi. Vậy nên mới có sức như thế”, một cô gái trang điểm rất đậm cười với Bình Triều.

“Có lý!”

“Vẫn là chị Như thông minh”, người bên cạnh bật cười.

Lương Bình Triều liếc nhìn trong căn phòng: “Mẹ giờ bệnh nặng nên tôi tạm không so đó với anh. Có điều Lâm Chính này, nghe cho rõ, món nợ này tôi ghim rồi đấy. Một ngày khác tôi nhất định sẽ bắt anh quỳ xuống gọi tôi một tiếng anh! Anh cứ đợi đi!”

Nói xong, cậu ta mặc kệ Lâm Chính, cứ thế đi thẳng vào trong. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đặt tay lên vai Lương Bình Triều.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 574



Chương 579: Nội tình nhà họ Lương

Cái đặt tay của anh khiến cho cả vùng không gian như đóng băng. Có vẻ như sự nhẫn nại của Lương Bình Triều cũng đã tới giới hạn.

Cậu ta là ai chứ? Là cậu chủ nhà họ Lương, là thế hệ sau của nhà họ Lương đấy.

Ở Yên Kinh, dù là ai thì có lẽ cũng đều nể mặt cậu ta cả. Vậy mà lúc này, một kẻ bị ruồng bỏ lại dám ăn nói với cậu ta như vậy thì sao cậu ta có thể nhịn được đây?

Nếu cậu ta không ra uy thì làm sao có thể khiến những người anh em kia nể mình chứ? Lương Bình Triều siết chặt nắm đấm, quay lại nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh như băng.

Lâm Chính chau mày nhưng không thể hiện gì nhiều, vẫn giữa nguyên thái đội nhìn Lương Bình Triều và đợi câu trả lời của cậu ta.

“Đây là cách anh nói chuyện với tôi đấy à?”

Dứt lời, những cô cậu xung quanh cũng bước tới, khởi động khớp cổ tay, cổ chân và cười lạnh lùng với Lâm Chính. Chỉ cần Lương Bình Triều ra lệnh là những người này sẽ hạ gục tên đứng trước mặt này ngay lập tức. Vì dù sao họ cũng chẳng cần bận tâm xem người phụ nữ trong phòng kia sống chết thế nào.

“Cậu cảm thấy giọng tôi có vấn đề à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Có vấn đề gì đâu! Hừ, đúng là không có vấn đề gì cả”.

Lương Bình Triều gật đầu, tức tới mức bật cười. Cậu ta siết nắm đấm, nhếch miệng trông vô cùng dữ tợn. Có lẽ cậu ta cũng chẳng còn nghĩ được nhiều nữa, cứ thế dội nắm đấm về phía Lâm Chính. Nhưng đúng lúc này bỗng có tiếng nói vang lên.

“Bình Triều? Mấy người đang làm gì vậy?

Dứt lời, đám người Lương Bình Triều giật mình, đồng loạt quay qua nhìn.

Một cô gái ăn mặc thời thượng bước tới. Cô gái trang điểm nhẹ nhàng, đeo một chiếc tùi màu đen, đi giày cao gót. Lúc cô bước đi, hương nước hoa ập tới át hết mùi thuốc lá trong không gian.

“Ồ, trông khí chất quá!”

“Nhưng vẫn kém cô gái kia một chút”

“Chuyện gì thế? Sao cái nơi tồi tàn này lại có nhiều người đẹp tới thăm thế?”, mấy người khác tới xem cuộc vui thấy vậy thì không khỏi ch** n**c miếng, nhìn cô gái bằng vẻ thèm thuồng. Cô gái khẽ chau mày, không buồn quan tâm.

“Lương Hồng Anh sao?”

Lương Bình Triều nhìn rõ người vừa tới bèn hô lên: “Chị Hồng Anh”.

Cả đám người đều thất kinh. Không ai ngờ, Lương Hồng Anh lại tới đấy.

Lương Hồng Anh nhìn đám đông bằng vẻ tò mò sau đó khi tới gần thì cô ta mới để ý thấy thần y Lâm đang bị đám người Lương Bình Triều bao vây. Cô ta vui mừng lắm, lập tức nói: “Anh Lâm, anh cũng tới rồi à?”

“Ồ, cô Hồng Anh. Xin chào?”, Lâm Chính gật đầu.

“Anh Lâm, anh xem bệnh của cô Thu Yến thế nào rồi?”, Lương Hồng Anh vội vàng nói.

“Tôi kiểm tra sơ qua thì hiện tại tình hình của bà ấy không được lạc quan cho lắm. Tôi đã gọi xe cứu thương để đưa bà ấy tới bệnh viện rồi. Bà ấy không thể ở đây được nữa”, Lâm Chính nói.

“Tới bệnh viện sao?”, Lương Hồng Anh tỏ vẻ bất ngờ. Cô ta nhìn Lương Bình Triều ở bên cạnh, rồi lại nhìn Lâm Chính: “Có thể đi, nhưng…đừng tới bệnh viện nào tốt quá…”

“Tại sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.

“Chị Hồng Anh, chị nói vậy là sao? Người này là con nuôi của mẹ em. Anh ta đã muốn thể hiện lòng hiếu thảo thì chị đâu có thể ngăn cản được. Lâm Chính, anh đưa mẹ tới bệnh viện hàng đầu đi. Ở đó có những vị bác sĩ giỏi, họ đều là những bác sĩ hàng đầu trong nước. Anh cứ đưa tới đố, chắc chắn là có cơ hội”, Lương Bình Triều mỉm cười nói.

Dứt lời, Lâm Chính lạnh mặt. Anh nhìn chăm chăm Lương Bình Triều và hỏi: “Sao cậu không đưa bà ấy đi từ sớm? Tại sao lại kéo dài tới bây giờ?”

“Chúng tôi cũng không có cách nào mà. Bà ấy bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương rồi. Nhà họ Lương đã nói rõ ràng, không cho phép chúng tôi cứu bà ấy. Nếu chúng tôi tìm bệnh viện thì có lẽ bà ấy cũng bị đuổi ra khỏi đó thôi. Và khi đó chúng tôi cũng bị phạt. Dù sao thì chúng tôi cũng đang tiêu tiền của nhà họ Lương”, Lương Bình Triều nói bằng vẻ bất lực.

“Vậy sao? Vậy mẹ phạm tội gì mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương vậy?”, Lâm Chính lại hỏi.

Dứt lời, sắc mặt của Lương Hồng Anh và Lương Bình Triều trở nên mất tự nhiên.

“Anh Lâm, vấn đề này liên quan tới nội bộ nhà họ Lương, chúng tôi không tiện nói”, Lương Hồng Anh khẽ đáp lại.

“Tóm lại là Lâm Chính nếu anh là con nuôi thì anh đưa mẹ nuôi của anh đi khám bệnh đi. Anh không phải người nhà họ Lương, chắc sẽ không gặp vấn đề gì?”, Lương Bình Triều nhún vai.

“Bình Triều, em ngậm miệng lại”, Lương Hồng Anh quát lên.

“Em nói sai gì chứ?”, Lương Bình Triều nhún vai.

“Tóm lại em ngậm miệng lại cho chị là được”, Lương Hồng Anh hừ giọng, nói tiếp với Lâm Chính: “Lâm Chính, anh đừng nghe Bình Triều nói linh tinh. Tóm lại là anh đưa cô Thu Yến tới bệnh viện là được, đừng đưa tới bệnh viện lớn quá, tốt nhất là một phòng khám thôi”.

Lâm Chính chau mày, cảm giác những người này đang giấu diếm mình cái gì đó. Thế nhưng dù có hỏi nữa thì họ cũng sẽ không nói. Sau khi suy nghĩ, anh thản nhiên đáp lại: “Tôi sẽ xử lý”.

“Vậy tốt rồi”, Lương Hồng Anh hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt rối rắm. Cô ta cũng đã điều tra về vị thần y Lâm hiển hách này rồi. Nhưng thật không ngờ thần y Lâm lại chính là người bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm – Lâm Chính.

Anh không hề để lộ thân phận của mình, có lẽ là anh cũng không muốn gặp rắc rối. Nếu không cần thiết thì cô ta cũng nên giữ bí mật này giúp anh.

Có Lương Hồng Anh ở đây, Lương Bình Triều cũng không tiện ra tay nữa. Một lúc sau, xe cứu thương có mặt, mấy người đưa Lương Thu Yến lên xe. Lâm Chính và Tô Nhu cũng đi theo.

Lương Bình Triều và Lương Hồng Anh thì không đi. Dù sao họ cũng là người nhà họ Lương. Có thể đưa Lương Thu Yến tới đây ở đã là Lương Hồng Anh cố gắng hết sức rồi. Nếu không Lương Thu Yến chắc chẳng còn chỗ nào có thể dung thân được nữa.

“Hi vọng Lâm Chính có thể cứu được cô Thu Yến”, Lương Hồng Anh vừa nhìn chiếc xe dần rời xa vừa tự nhủ.

“Em đã nói chuyện với bác sĩ mà trước đó chị mời tới rồi. Bọn họ đều nói mẹ không sống nổi bao lâu nữa, được ngày nào biết ngày đấy. Em với anh cũng cả đã nói chuyện với bố, nếu mẹ đi thật thì những người làm con như bọn em có thể giữ xác mẹ”, Lương Bình Triều nói giọng khàn khàn.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 575



Chương 580: Cấp cứu

Trên xe, Lâm Chính cầm tay Lương Thu Yến và bắt đầu châm kim. Thủ pháp của anh rất kỳ diệu, ghim vài cây là đã khiến cho sắc mặt của Lương Thu Yến tốt lên không ít. Có điều Tô Nhu thì lại cho rằng đó là hiệu quả của việc những nhân viên cấp cứu vừa hỗ trợ cho bệnh nhân.

“Chúng ta tới bệnh viện nào vậy?”, lúc này, Lâm Chính đột nhiên hỏi.

“Gần đây nhất là bệnh viện Nhân Dân. Tình hình của người bệnh khá cấp bách, cần phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, tới bệnh viện Nhân Dân sẽ phù hợp”, một người bác sĩ trên xe lên tiếng.

“Bệnh viên này tốt không?”, Lâm Chính hỏi.

“Cũng được. Tốt nhất là tới bệnh viện số một Yên Kinh, nhưng nơi đó hơi xa”.

“Ngoài nơi đó ra thì sao?”

“Thì có bệnh viện Đông Y Hoa Quốc, cách bệnh viện Nhân Dân cũng gần. Thế nhưng ở đó muốn khám bệnh thì phải hẹn trước. Vì dù sao thì người từ khắp nơi tới khám và điều trị cũng đông quá”.

“Vậy đưa bệnh nhân tới đó đi”, Lâm Chính nói.

Anh cũng không có dự định để đám bác sĩ kia khám cho Lương Thu Yến. Anh quyết định đích thân chữa cho bà ấy. Đã là Đông y thì có lẽ máy móc thiết bị sẽ đầy đủ hơn.

“Được”, người bác sĩ cũng không nói nhiều, chỉ nói vài câu với người tài xế và đi tới bệnh viện Đông y.

Tô Nhu nghe thấy vậy thì vội vàng nói nhỏ: “Lâm Chính, không phải tới bệnh viện Nhân Dân sẽ tốt hơn sao? Nếu như tới bệnh viện Nhân Dân, không mời thầy giỏi thì sẽ rất khó chữa khỏi bệnh cho mẹ nuôi. Mà mời thầy giỏi thì chúng ta đâu có nhiều tiền đến vậy”.

Tô Nhu đương nhiên là cân nhắc tới vấn đề kinh tế. Mặc dù không biết Lâm Chính có trong tay bao nhiêu tiền thế nhưng với Lâm Chính thì cô đoán anh cũng không có quả nổi mười nghìn tệ.

“Điều này em khỏi phải lo, anh sẽ xử lý”, Lâm Chính nói.

“Em nói anh nghe này, anh đừng có làm bậy đấy. Còn nữa, tiền của anh cũng không được dùng linh tinh đâu. Phải điều trị thế nào thì làm đúng như thế. Giờ tình hình của mẹ rất nghiêm trọng, tốn rất nhiều tiền. Anh phải tiết kiệm chút, anh hiểu chứ?”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

“Em yên tâm, anh biết rồi”.

“Còn nữa…nếu tiền không đủ, anh phải nói trước với em…em có một ít…”, Tô Nhu ngập ngừng nói.

Lâm Chính nhìn cô bằng vẻ bất ngờ, sau đó gật đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn”.

“Không cần cảm ơn, em chỉ là vợ trên danh nghĩa. Sau này đợi ly hôn thì chúng ta sẽ không còn giăng mắc gì nữa”, Tô Nhu lắc đầu.

Mặc dù nghe có vẻ vô tình nhưng không phải là không có lý. Một người như cô ấy giờ đã khó tìm lắm rồi.

Chiếc xe lái vào phòng khám của viện Đông Y. Nhân viên hộ lý lập tức khiêng Lương Thu Yến xuống.

“Đưa thẳng tới phòng cấp cứu đi”.

“Được!”

Sau khi mấy bác sĩ của viện Đông y thảo luận thì Lương Thu Yến lập tức được đẩy tới phòng cấp cứu.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo vest từ trong bước ra, nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức dừng bước.

Người này trầm ngâm một lúc, bước tới nhìn chăm chăm người trên giường bệnh. Một lúc sau người này chau mày, đi ra khỏi phòng và gọi điện.

“Chuyện gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên từ đầu dây bên kia vang lên.

“Hôm nay tôi tới viện lấy thuốc thì gặp một người được đưa vào phòng cấp cứu”, người đàn ông khẽ nói.

“Ai vậy?”

“Lương Thu Yến”.

Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau, tiếng nói lại vang lên.

“Tìm cách đuổi Lương Thu Yến ra khỏi viện. Ngoài ra điều tra xem ai đã đưa bào ta vào đó. Dù là ai thì cũng đánh gãy hai chân cho tôi”.

“Vâng”, người đàn ông mặc vest tắt máy, sau đó lại gọi một số điện thoại khác. Lúc này, những người bác sĩ đã đẩy Lương Thu Yến vào phòng cấp cứu.

“Anh và cô không thể vào trong được”, người hộ lý ngăn Lâm Chính và Tô Nhu ở ngoài cửa.

“Tôi cũng là bác sĩ”, Lâm Chính vội vàng nói.

“Anh là bác sĩ sao?”, người hộ lý tỏ ra bất ngờ.

“Tình hình hiện tại của người bệnh tôi hiểu rõ, tôi có thể giúp đỡ”.

"Điều này…được, nhưng hi vọng anh có thể giữ im lặng, nghe theo hướng dẫn của bác sĩ chính”, người hộ lý nói xong bèn đưa cho Lâm Chính một bộ đồ.

Tô Nhu thì ở bên ngoài chờ đợi. Người chữa trị cho Lương Thu Yến là một bác sĩ gần ba mươi tuổi, rất trẻ. Ngành y là một ngành có thời gian học dài hơn những ngành khác nhiều. Tầm 30 tuổi mà đã có thể có được vị trí này thì chứng tỏ là cũng đã rất có năng lực rồi.

Vị bác sĩ này sau khi kiểm tra sơ qua bèn trầm mặt, khẽ nói: “Lập tức chuẩn bị kim, thuốc và các dụng cụ cần thiết. Người bệnh đang bị suy kiệt toàn bộ các cơ quan. Tình hình rất tệ”.

“Vâng bác sĩ Lý”, những người trợ lý ở xung quanh vội vàng làm theo.

Lúc này, bác sĩ Lý nhìn vài cây kim được châm trên cánh tay của Lương Thu Yến. Anh ta giật mình, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.

Mặc dù anh ta còn trẻ nhưng cũng biết một chút về châm cứu. Những cây châm này nhìn có vẻ bình thường nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó chính là nó có thể khóa chặt kinh mạch của người bệnh, không chế bệnh tình chuyển biến xấu hơn. Nó giống như một sợi dây dùng để ngăn máu, giúp cho bệnh nhân không bị mất máu thêm nữa.

“Đây là châm của ai vậy?”, bác sĩ Lý vô thức hỏi.

Những người hộ lý nào biết là của ai. Đúng lúc này, Lâm Chính đã mặc đồ và đeo khẩu trang bước vào.

“Là tôi châm”, bác sĩ Lâm giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Cậu là ai?”

“Giờ không phải là lúc nói chuyện này nữa. Mau chuẩn bị châm”.

Lâm Chính bước tới, lấy ra một cây kim tiêm vào cổ Lương Thu Yến. Lương Thu Yến lập tức ngật đi.

“Thuốc gây mê sao?”

Bác sĩ Lỹ hết hồn. Anh ta định ngăn Lâm Chính lại nhưng nhìn thấy khả năng sử dụng châm vô cùng thuần thục của anh thì lại do dự.

“Châm nóng”, Lâm Chính vừa nhấc tay Thu Yến lên vừa tràm giọng.

“Điều này…”

Những nhân viên bên cạnh do dự. Bọn họ không biết Lâm Chính là ai mà lại từ khách thành chủ, bất lịch sự như thế.

Bác sĩ Lâm chỉ nghiến răng, cầm một cây châm lên, hơ qua lửa rồi đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính nhận lấy cây châm. Động tác thi triển châm của anh cực nhanh, cứ nhận được châm là lập tức ghim tới. Những người hộ lý ở xung quanh chau mày.

“Người này là ai vậy? Sao mà làm loạn thế, không tìm huyệt vị cho chính xác sao?”

“Hơn nữa anh ta châm vào đâu vậy? Ở đó có huyệt sao?”

“Bác sĩ Lý, sao anh có thể để anh ta làm như vậy chứ. Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải chịu trách nhiệm đấy”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 576



Chương 581: Cùng đường

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Chính cũng thu tay, thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán.

Lúc này, trên hai tay Lương Thu Yến toàn là châm bạc sáng loáng, nhẹ nhàng lay động, nhìn mà kinh hãi.

Bác sĩ Lý thấy vậy, dường như lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa tới chiếc khăn lông.

“Cảm ơn”.

Lâm Chính lau mặt, nói.

Hành động này có thể nói là khiến nhân viên y tế ở xung quanh ngây ngốc.

Bác sĩ Lý là bác sĩ thiên tài trong bệnh viện, thầy của anh ta còn là người đó. Thiên tài như anh ta xưa nay kiêu ngạo, sao hôm nay lại tình nguyện làm nhân vật phụ?

Nhân viên y tế ở xung quanh muốn nói lại thôi.

“Cho hỏi cậu là bác sĩ ở đâu, thuật châm cứu như thế này đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, vinh hạnh vinh hạnh”, bác sĩ Lý rất vui, vội vàng mở găng tay ra, muốn bắt tay với Lâm Chính.

“Tôi không phải bác sĩ ở đâu cả, chỉ là tôi biết một chút y thuật mà thôi. Bác sĩ Lý, bây giờ tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa ổn định hoàn toàn, chúng ta vẫn chưa thể thả lỏng, phải nhanh chóng nấu thuốc cho bà ấy uống”, Lâm Chính rút một cây châm bạc ra, đâm vào phần bụng của Lương Thu Yến, sau đó nhìn chằm chằm cây châm bạc, nói.

“A… Được”, bác sĩ Lý hơi khó xử, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính.

Nhân viên y tế đều khó hiểu.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm cây châm bạc đó.

Nội tạng của Lương Thu Yến có dấu hiệu suy thoái, theo lý mà nói, chỉ có trúng độc mới tạo thành thay đổi đột ngột thế này. Nhưng anh dùng kim châm cứu thử thì thấy Lương Thu Yến không hề trúng độc…

Nếu không phải trúng độc, chẳng lẽ lại bị bệnh gì khác?

Chuyện này có liên quan đến nhà họ Lương sao?

Lâm Chính không hiểu ra sao.

Nhưng ngay cả Lương Hồng Anh cũng không chịu nói, vậy thì hỏi nhà họ Lương chắc chắn sẽ không có câu trả lời, vẫn là mình phải cử người đi điều tra.

Nghĩ đến đó, Lâm Chính đặt châm bạc xuống, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.

Đúng lúc đó…

Cốc cốc cốc.

Ngoài phòng cấp cứu vang lên tiếng gõ cửa.

“Ồ?”.

Người trong phòng đều sửng sốt.

Y tá đi đến cửa, kéo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lập tức ngẩn ra, vội vàng mở cửa.

“Ai thế?”, bác sĩ Lý không nhịn được hỏi một câu.

“Là Viện trưởng Phàn”, y tá nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Viện trưởng Phàn?”.

Bọn họ kinh ngạc không thôi.

Đợi cửa mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu đeo kính dẫn theo một nhóm người bước nhanh vào.

“Viện trưởng Phàn, xảy ra chuyện gì rồi?”, bác sĩ Lý vội ngăn lại.

“Tiểu Lý à, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu tránh ra trước đi”, Viện trưởng Phàn nghiêm túc nói.

Nhìn vẻ mặt của Viện trưởng Phàn, bác sĩ Lý cảm thấy không ổn, vội hỏi tiếp: “Viện trưởng Phàn, chúng tôi đang cứu bệnh nhân, có chuyện gì không thể đợi cấp cứu xong rồi hãy nói sao? Nếu làm lỡ thời gian trị bệnh thì sẽ càng tồi tệ!”.

“Tiểu Lý, tình trạng của người bệnh này không tồi tệ như cậu nói. Hơn nữa, chúng tôi đã được biết thủ tục nhập viện của người bệnh này không đúng quy tắc, bà ta cần phải chuyển viện khẩn cấp, chuyện này cậu đừng xen vào, tránh ra”, Viện trưởng Phàn nói, sau đó phất tay.

Người ở đằng sau lập tức đi tới, định kéo Lâm Chính ra, đồng thời đẩy Lương Thu Yến ra khỏi phòng cấp cứu.

“Các người làm gì vậy?”, Lâm Chính lập tức chặn giường lại.

“Chuyện gì thế?”.

Tô Nhu cũng chạy vào, khó hiểu hỏi.

“Cậu là ai?”.

Viện trưởng Phàn nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.

“Tôi là người nhà bệnh nhân”, Lâm Chính đáp.

“Người nhà bệnh nhân? Không biết ở đây không cho phép người nhà bệnh nhân vào sao? Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Mau đuổi người này ra ngoài cho tôi!”, Viện trưởng Phàn hét lớn, nơi cửa lập tức có vài bảo vệ mặc đồng phục chạy vào, không nói lời nào đã định bắt Lâm Chính ra khỏi đó.

“Tránh ra!”.

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh tanh, dùng sức hất ngã hai tên bảo vệ.

“Hả?”.

Bọn họ ngạc nhiên biến sắc.

“Cậu… Cậu còn dám phản kháng? Mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”, Viện trưởng Phàn tức giận chỉ vào Lâm Chính, nói.

Đã có người lấy điện thoại ra.

Lâm Chính siết chặt nắm đấm.

Anh biết những người này đột nhiên xuất hiện chắc chắn là có liên quan đến nhà họ Lương.

Mọi chuyện đúng thật giống như lời Lương Thu Yến nói… mấy bệnh viện lớn này… không thể vào!

“Viện trưởng Phàn, sao ông lại làm vậy? Bây giờ tình trạng của bệnh nhân này đang rất tồi tệ. Nếu ông bắt bà ấy chuyển viện ngay bây giờ, một khi xảy ra bất trắc, sao bệnh viện chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm?”, bác sĩ Lý đỏ bừng mặt, kích động nói.

“Tiểu Lý, cậu phải hiểu rõ vị trí của cậu! Tôi làm việc theo nguyên tắc, thủ tục của bọn họ không đủ, không thể ở lại đây, cậu đang chỉ trích tôi sao?”, Viện trưởng Phàn cũng không khách sáo, nhìn chằm chằm bác sĩ Lý, nói.

Bác sĩ Lý còn định lên tiếng, nhưng lại bị Lâm Chính ngăn lại.

“Bác sĩ Lý, anh đừng nói nữa”.

“Cậu… chuyện này…”, bác sĩ Lý khó xử nhìn Lâm Chính.

“Tôi đồng ý chuyển viện”, Lâm Chính nhắm mắt lại, nói.

Cứ tiếp tục tranh cãi không những không có kết quả, mà anh có thể cũng sẽ bị đưa đi. Một khi anh rời khỏi Lương Thu Yến, e rằng Lương Thu Yến sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên… không thể tranh cãi nữa.

Nếu là ngày trước, Lâm Chính chắc chắn sẽ không bấm bụng nuốt giận. Nhưng vì Lương Thu Yến, anh không thể không làm vậy.

“Hừ, thế mới được chứ. Nếu cậu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi đã không sử dụng biện pháp cực đoan”, Viện trưởng Phàn hừ một tiếng, nói với người bên cạnh: “Mau chóng sắp xếp chuyển viện cho người bệnh này, ngoài ra, gọi bảo vệ đuổi hết những người không phận sự ra khỏi bệnh viện!”.

“Vâng thưa viện trưởng”.

Bọn họ lập tức làm theo.

Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Tô Nhu đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện Đông y.

Lương Thu Yến cũng được đưa lên xe cấp cứu.

Cứ ngỡ Lương Thu Yến sẽ được chuyển đến bệnh viện khác, nào ngờ xe vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Lương Thu Yến đã bị khiêng xuống, đặt bên đường.

“Cái gì?”.

Tô Nhu trợn tròn mắt, sau đó tức giận quát: “Đám người này là ma quỷ sao? Bọn họ lại vứt bỏ bệnh nhân không quan tâm như vậy? Khốn nạn! Đám người này quá khốn nạn! Em sẽ liên lạc với phóng viên, em sẽ đưa bọn họ ra ánh sáng!”.

“Không sao, Tiểu Nhu, chuyện vẫn chưa đến mức quá tồi tệ, chúng ta mau mau tìm một phòng khám, để mẹ nuôi nằm yên ổn trước”, Lâm Chính dường như đã dự liệu được chuyện này, cũng không tức giận.

“Đi bệnh viện khác không được sao?”.

“Đi bệnh viện khác cũng chỉ có kết quả như vậy”.

“Chuyện này… Được thôi, em sẽ gọi một chiếc xe taxi, mẹ nuôi có thể đi được không?”.

“Anh đã tiêm thuốc mê cho bà ấy, có lẽ không đi được, để anh cõng bà ấy”.

“Được!”.

Tô Nhu gật đầu, sau đó đến bên đường bắt xe.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 577



Chương 582: Cút hết đi!

Nhìn đám người mặc đồ đen xung quanh, Tô Nhu bấn loạn. Lâm Chính thì vô cùng bình tĩnh, những sắc mặt cũng tối đi vài phần.

Anh không biết rốt cuộc mẹ nuôi của mình đã làm chuyện gì ở nhà họ Lương. Nhưng dù thế nào thì một người đang sống sờ sờ thành ra thế này thì tại sao nhà họ Lương còn dồn người ta vào bước đường cùng chứ? Lẽ nào bà ấy không phải cũng mang họ Lương sao?

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đôi mắt hằm hằm sát khí. Công bằng này nhất định anh phải lấy lại.

“Cậu là Lâm Chính phải không?", người đàn ông đeo kinh râm nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Là tôi”.

Lâm Chính vỗ nhẹ lưng của Tô Nhu, nói bằng vẻ vô cảm: “Các người định làm gì, mau ra tay đi. Nhưng tôi nhắc trước, một khi ra tay thì sau này hối hận không kịp đấy”.

“Hừ, ngông cuồng”.

“Với một kẻ cứng đầu như cậu thì tôi gặp nhiều rồi. Giờ kẻ ngông nghênh là cậu, lát nữa nằm bò ra đây kêu gào cũng là cậu. Thế nên mấy lời nói thừa thì không cần nói nữa. Để xem cậu đánh nổi mấy người”.

Người đàn ông đeo kính râm vội vàng lắc đầu và lập tức ra tay.

“Dừng…tay..các anh…đừng làm loạn”, Tô Nhu tái mét mặt, vội vàng can ngăn.

“Cô nhóc này, bọn tôi không đánh phụ nữ! Cô tránh ra”, người đàn ông này lên tiếng.

“Các anh…chồng tôi rốt cuộc sai ở đâu? Tôi sẽ bảo anh ấy xin lỗi được không?”, Tô Nhu run rẩy nói.

“Cô không cần xin lỗi, chúng tôi chỉ cần đập gãy chân của cậu ta thôi. Đây là nhiệm vụ bên trên dặn xuống. Cô tránh ra, nếu không đừng trách sao tôi không tôn trọng quy tắc”, người đàn ông đeo kính nói bằng vẻ vô cảm.

Đánh gãy hai chân sao? Trời đất!

Tô Nhu căn bản không biết những người này do nhà họ Lương cử đến. Nên sao biết được nội tình? Cô há hốc miệng, định nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.

“Tô Nhu, em lùi lại, để anh xử lý!”

“Anh đừng nóng vội”, Tô Nhu đột nhiên quay người lại, trừng mắt: “Tình thế này mà anh còn chưa thấy rõ sao?”

Lâm Chính khẽ chau mày. Anh không muốn giải thích gì với cô nữa. Anh cũng không muốn để lộ thân phận với cô, vì không cần thiết.

“Ra tay”, lúc này người đàn ông đeo kính lên tiếng với vẻ vô cảm. Dứt lời, cả đám người bèn lao lên.

Tô Nhu tái mặt, nhắm chặt mắt. Lâm Chính nín thở, chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

“Dừng tay”.

Dứt lời, tất cả đều khựng người. Một cô gái mặc đồ công sở rảo bước đi tới trước mặt Lâm Chính. Đám đông sững sờ.

“Cô Hồng Anh”, người đàn ông đeo kính kêu lên.

“Các người làm gì vậy, giải tán hết cho tôi”, Lương Hồng Anh hét lên đầy nội lực. Đám người mặc đồ đen lập tức tản ra. Rõ ràng là bọn họ biết Lương Hồng Anh.

“Cô Hồng Anh, người này là do bên trên yêu cầu xử lý. Nếu cô xen vào thì tôi e rằng sẽ khó xử đấy", người đeo kính trầm giọng.

“Tôi sẽ giải thích với phía gia tộc. Các người đừng xen vào. Lập tức cút đi hết cho tôi”, Lương Hồng Anh quát lớn.

“Điều này…”, người đàn ông chần chừ.

“Sao? Đến cả lời của tôi cũng không nghe nữa phải không? Vậy được, tôi sẽ lập tức nói với ông nội. Để tôi xem xem ai sẽ gặp đen đủi”, Lương Hồng Anh tức giận hằm hằm.

Người đeo kính nghe thấy vậy thì tái mặt. Sau khi do dự, người này bèn nghiến răng: “Cô Hồng Anh đã nói vậy thì chúng ta đi thôi”.

Dứt lời, cả đám đồng loạt lên xe, rời đi. Tô Nhu thở phào khi thấy vậy. Uy thế của Lương Hồng Anh cũng lớn ghê.

“Cảm ơn cô Hồng Anh”, Tô Nhu mỉm cười.

“Đừng khách sáo?”, Lương Hồng Anh lắc đầu.

“Cô Lương, cô quen những người đó à? Tôi thấy họ rất nghe lời cô, giống như là người nhà vậy”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.

“Bọn họ là vệ sĩ của nhà tôi thôi”, Lương Hồng Anh mỉm cười.

Vệ sĩ sao? Tô Nhu giật mình. Xem ra cô Hồng Anh không phải là người tầm thường.

Tô Nhu bỗng dấy lên một suy nghĩ, đó là phải tạo mối quan hệ tốt với cô gái này. Lâm Chính thì không bận tâm.

“Cô Lương, có thể sắp xếp cho mẹ nuôi tôi được không. Tình hình của bà ấy rất không ổn định, cô có thể chuyển bà ấy tới bệnh viện khác được không?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Lâm Chính, tôi đã nói rồi, không tới bệnh viện lớn được. Chỉ có thể sắp xếp cho bà ấy tới phòng khám thôi. Bất kỳ bệnh viện nào mà anh tới cũng đều sẽ bị đuổi ra ngoài hết”.

“Vậy tới phòng khám cũng được”.

“Được, cõng bà ấy lên xe của tôi”, Hồng Anh đáp lại

Lâm Chính gật đầu, lập tức cõng Lương Thu Yến lên xe.

Lương Hồng Anh vội vàng khởi động xe, định đạp chân ga phóng đi. Đúng lúc này điện thoại của cô ta đổ chuông. Lương Hồng Anh chau mày, lấy lên xem rồi khẽ tái mặt.

“Nhanh vậy sao?”, cô ta lầm bầm.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 578



Chương 583: Cô lập

“Ông nội sao?”

Lâm Chính khẽ chau mày. Lẽ nào người trong điện thoại chính là Lương Vệ Quốc – ông nội của Lương Hồng Anh?

Nếu là như vậy thì dễ rồi. Lương Hồng Anh biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, hơn nữa Lâm Chính cũng chữa khỏi bệnh cho Lương Vệ Quốc nên theo lý mà nói nhà họ Lương nên đối tốt với Lương Thu Yến mới phải. Tại sao lại làm khó bà ấy chứ?

Lẽ nào Lương Vệ Quốc là người ân đền oán trả sao? Cũng không nhất thiết đến mức đó mà. Dù sao thì Lương Thu Yến cũng là người nhà họ Lương. Hơn nữa Lâm Chính cũng chẳng có thù hằn gì với nhà họ Lương hết.

Vậy rốt cuộc chuyện này là gì? Có nội tình gì sao? Lâm Chính khẽ chau mày, ngẫm nghĩ về lý do.

Lương Hồng Anh đẩy cửa xe ra, đứng bên ngoài nói nhỏ điều gì đó. Sắc mặt cô ta trông ngày càng khó coi, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột. Cô ta định nói thêm nhưng rồi lại thôi.

Sau đó cô ta tắt máy, nhìn Tô Nhu và Lâm Chính đang ở trong xe với ánh mắt bất lực và xin lỗi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người giật mình, một dự cảm chẳng lành dấy lên trong đầu họ.

Chỉ thấy Lương Hồng Anh mím môi, dường như đang đưa ra quyết định gì đó rồi mở mạnh cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái.

Lúc này ngồi vào xe của chính mình đối với Lương Hồng Anh là một chuyện thật sự khó khăn…

'Cô Lương, sao thế?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.

“Quá rõ ràng rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Xem ra cô Lương cũng không giúp nổi chúng ta nữa rồi”.

“Xin lỗi…Lâm Chính, tôi thật sự không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy”, Lương Hồng Anh bặm môi, tỏ ý xin lỗi.

“Nghiêm trọng sao? Là Lương Vệ Quốc yêu cầu à?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Làm gì có chuyện đó?”, Lương Hồng Anh lắc đầu: “Gần đây ông nội chuyên tâm dưỡng bệnh, có lẽ tạm thời ông không biết chuyện này”.

“Vậy người vừa gọi điện thoại cho cô là ai?”, Lâm Chính hỏi.

Lương Hồng Anh do dự rồi thận trọng nói; “Là Lương Khánh Tùng ông của chi thứ hai”.

“Chi thứ 2 sao?”

“Nhà họ Lương chia làm ba chi, chi chính là Lương Hổ Khiếu, chi thứ hai là ông Lương Khánh Tùng cũng là ông nội ruột của tôi, còn chi thứ ba là Lương Vệ Quốc. Công việc của ba người được phân công hết sức rõ ràng. Họ cũng là những người đức cao vọng trọng, là ba trụ cột của nhà họ Lương. Người vừa gọi điện cho tôi là ông hai Lương Khánh Tùng…”, Lương Hồng Anh nói.

Nghe tới đây, Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu ra tại sao sắc mặt Lương Hồng Anh lại trở nên khó coi như vậy.

Hóa ra là do Lương Khánh Tùng lên tiếng. Lương Khánh Tùng là người quản lý số hai, địa vị chắc chắn là cao hơn Lương Vệ Quốc. Đến cả ông ta đã ra mặt thì đương nhiên Lương Hồng Anh dù có ngầu cỡ nào cũng không dám làm phản. Dù sao thì vừa nãy cô ta dám quát người đàn ông đeo kính là do cô ta có Lương Vệ Quốc ở sau chống lưng.

Giờ Lương Vệ Quốc đã không làm gì được thì đương nhiên là cô ta cũng vậy.

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm lên tiếng: “Cô Lương, tôi hiểu được sự khó khăn của cô. Nếu đã vậy thì cô đừng bận tâm tới chuyện này nữa, cô đưa chúng tôi tới gần phòng khám nào đó là được”.

Lương Hồng Anh hé miệng, sau đó nói nhỏ: “Lâm Chính, giờ chiếc xe này của tôi bị ít nhất chục chiếc xe giám sát. Nếu tôi đưa mọi người tới phòng khám thì chưa cần nói tới tôi đâu mà chắc chắn là cô à không thím Thu Yến sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức…”

“Cái gì?”

Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính đanh mắt, trầm giọng: “Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ tự bắt xe tới phòng khám”.

“Vô ích thôi…”, Lương Hồng Anh thở dài, quay qua nhìn: “Anh Lâm…ông hai đã gọi điện thoại cho tôi có nghĩa là ông ấy đã nhắm chiếc xe này rồi. Anh có đưa thím Thu Yến tới bất kỳ bệnh viện hay phòng khám nào thì cũng sẽ không ai nhận cả”.

“Ý của cô là…”

“Lâm Chính…anh đưa thím Thu Yến về lại nơi ở của thím ấy đi. Cả Yên Kinh này, chỉ có nơi đó là chỗ dung thân của cô ấy thôi. Cũng chỉ có nơi đó thì nhà họ Lương mới không can thiệp vào. Đó là con đường cuối cùng mà thím Thu Yến có thể đi”, Lương Hồng Anh nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính co đồng tử, siết chặt nắm đấm.

“Rốt cuộc mẹ nuôi tôi đã làm phải chuyện gì mà khiến nhà họ Lương đối xử với bà ấy như thế chứ. Đến cả một con đường sống cũng không cho người ta”, Lâm Chính gào lên.

“Lâm Chính, xin lỗi…”, Lương Hồng Anh mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực và đau khổ.

Lâm Chính tức giận nhìn Lương Hồng Anh. Một lúc sau, anh đẩy cửa xe, cõng Lương Thu Yến đi men theo con đường. Tô Nhu cũng đi theo.

“Lâm Chính, tôi có thể đưa mọi người về”, Lương Hồng Anh chạy về phía Lâm Chính.

“Không cần đâu cô Lương, cô đã lo tôi liên lụy tới cô thì chuyện này không phiền tới cô nữa. Mẹ của tôi tôi sẽ tự tìm cách xử lý”.

Lâm Chính lạnh giọng, cứ thế cùng Tô Nhu rời đi, chẳng buồn nhìn Lương Hồng Anh lấy một cái.

Lương Hồng Anh đứng ở một góc đường, nhìn trân trân cảnh tượng đó rồi nín lặng, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ.

Mọi việc giống y như những gì Lương Hồng Anh nói, Lâm Chính cõng Lương Thu Yến đi khắp các phòng khám lớn nhỏ nhưng đều bị từ chối. Tất cả các nơi dường như đều được nhận trước tin tức, nhiều nơi còn chưa đợi anh lên tiếng, thấy họ đi tới là đã lập tức đuổi đi rồi.

Tô Nhu thấy vậy thì mặt tái mét. Cô không phải kẻ ngốc, cô cũng hiểu mọi việc đều do nhà họ Lương làm. Sức mạnh của nhà họ Lương…cũng thật ghê gớm!

Thực ra Lâm Chính không thật sự cần những bác sĩ của những bệnh viện, phòng khám này chữa trị cho Lương Thu Yến. Anh chỉ cần một không gian với các thiết bị. Anh đường đường là thần y Lâm, y thuật lẽ nào còn không bằng đám bác sĩ của những nơi này sao?

Chỉ là Lâm Chính không ngờ, nhà họ Lương lại tuyệt tình như thế. Đi cả một vòng cũng không một ai dám tiếp nhận Lương Thu Yến. Lâm Chính nổi giận gầm lên: “Thôi khỏi đi, Tô Nhu chúng ta về!”

“Vậy bệnh của mẹ nuôi…”

“Về điều trị!”

“Được…!”

Tô Nhu cũng hết cách, lúc này đành phải dựa vào y thuật của Lâm Chính xem thế nào. Đương nhiên, Tô Nhu cũng không tin tưởng cho lắm.

Thế nhưng khi hai người đã hoàn toàn tuyệt vọng, định trở lại nơi ở của Lương Thu Yến thì họ mới phát hiện ra…không chỉ có bệnh viện, phòng khám không tiếp nhận họ mà đến ngay cả tắc xi trong Yên Kinh cũng không chịu dừng lại chở họ…
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 579



Chương 584: Cô là cái thá gì?

“Lâm Chính, anh đi đâu vậy”, Tô Nhu nhìn chồng bằng vẻ nghi ngờ và kêu lên.

“Nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi, hơn nữa tình hình của mẹ nuôi càng lúc càng tệ. Chúng ta tới dưới gầm cầu nghỉ ngơi một lúc. Để em kiểm tra cho mẹ”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu nhìn bầu trời dày đặc mây đen bèn gật đầu. Cây cầu mới được xây xong, vẫn chưa thông xe, không có ai. Bên dưới gầm khá sạch sẽ. Lâm Chính đặt Lương Thu Yến xuống dựa vào chân cầu.

Thuốc mê của Lương Thu Yến dần hết, bà ấy từ từ mở mắt.

“Con trai…mẹ chết rồi sao?”, Lương Thu Yến nhìn Lâm Chính, nói bằng giọng yếu ớt

“Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây, sẽ không có chuyện gì với mẹ hết”, Lâm Chính mỉm cười, lấy ra một cây kim, châm lên cổ của Lương Thu Yến.

Rõ ràng là cây châm giúp hơi thở của Lương Thu Yến ổn định hơn nhiều. Lâm Chính cầm tay Lương Thu Yến, châm thêm vào mạch của bà ấy. Một lúc sau, sắc mặt của bà ấy cũng dần ổn định hơn.

“Lâm Chính, tình hình của mẹ thế nào rồi?”, Tô Nhu hỏi.

“Có xu hướng xấu đi…”, Lâm Chính trầm giọng.

“Xấu đi sao?”, Tô Nhu giật mình, một lúc sau vội vàng nói: “Lâm chính, hay là chúng ta đưa mẹ nuôi tới Giang Thành đi. Đây là Yên Kinh, thế lực nhà họ Lương lớn như vậy, cúng ta là dân thường, nào phải đối thủ của họ. Chúng ta mau rời đi sẽ tốt hơn”.

Lâm Chính đang tức lắm. Nhưng không thể phủ nhận những gì Tô Nhu nói là có lý.

Anh tới vội vàng, không chuẩn bị về nhân lực. Đến cả châm trên người cũng chẳng mang nhiều. Nếu như anh luyện trước một ít đan dược và mang theo thì có lẽ tình hình của Lương Thu Yến đã không tệ tới mức này. Cứ ở đây thì sẽ bất lợi cho mình, nên mau chóng rời khỏi Yên Kinh rồi tính.

“Tô Nhu, em nói đúng, anh sẽ lập tức đặt vé về Giang Thành”.

“Anh còn tiền không? Thôi để em đi. Tiền của anh tiết kiệm một chút. Sau này đừng có xem bệnh linh tinh nữa. Ngoài ra tình hình này của mẹ nuôi liệu có ngồi nổi máy bay không? Em lo…sẽ xảy ra chuyện mất…”, Tô Nhu nói.

“Hiện tại cơ thể bà ấy rất yếu, nhưng trước đó lúc trong viện cũng đã tạm thời khống chế được bệnh tình xấu đi. Nếu như không mau chóng can thiệp sâu thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính trầm giọng.

“Hả? Vậy phải làm sao?”

“Anh phải chữa khỏi bệnh cho mẹ. Tô Nhu, em tới y quán gần nhất, mua giúp anh một bộ châm. Sau đó mua một ít thuốc Đông y đơn giản…Và một ít thuốc tây nữa…”, Lâm Chính dặn dò.

Tô Nhu chăm chú lắng nghe, một lúc sau gật đầu và rời đi mua thuốc. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn kêu lên: “Tô Nhu, đợi đã”.

“Sao thế?”, Tô Nhu nhìn anh.

Lâm Chính suy nghĩ rồi khẽ nói: “Thôi bỏ đi, em ở lại với mẹ nuôi. Anh lo em đi mua người khác sẽ không bán. Anh đi tốt hơn”.

“Cũng có lý. Chắc chắn nhà họ Lương sẽ lại giở trò…Có điều nếu các y quán đều không bán thì làm sao?”, Tô Nhu hỏi.

“Yên tâm, dù sao anh cũng học y, nếu thật sự không bán thì anh tới vườn thuốc mua cũng được. Lẽ nào nhà họ Lương còn tới cả vườn thuốc uy h**p anh sao?”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu khẽ gật đầu, mím môi khẽ nói: “Vậy được. Dù thế nào anh cũng phải cẩn thận. Đi sớm về sớm, em và mẹ nuôi ở đây đợi anh”

“Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh nhé”.

“Yên tâm. Anh đi đi. Em không sao.”

“Được!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó chạy tới y quán gần nhất.

Chỉ có điều…

Lâm Chính vừa đi được vài bước thì có một chiếc siêu xe đỗ ngay gần cây cầu.

Tô Nhu giật mình. Đó là chiếc xe Ferrary màu đỏ. Sau khi đỗ lại, cửa xe được mở ra. Một cô gái mặc váy đen ngắn bước ra.

Cô gái gỡ kính xuống, đi về phía Tô Nhu và Lương Thu Yến, nhìn bà ấy bằng vẻ trịch thượng và liếc nhìn Tô Nhu vài cái.

“Ấy, đây chẳng phải là thím Thu Yến của chúng ta sao? Sao thế, sao lại nằm ở ngoài đường như ăn mày thế này”, cô gái chế nhạo.

Lương Thu Yến ngẩng đầu lên một cách khó khăn. Tô Nhu chau mày, đứng dậy trừng mắt với cô gái: “Cô đây có việc gì không?”

“Cô là ai?”, cô gái kẻ đường mắt rất đậm nhìn Tô Nhu bằng vẻ đố kỵ.

Cô ta sớm đã để ý tới Tô Nhu. Mặc dù Tô Nhu ăn mặc rất bình thường nhưng khuôn mặt cô đúng là một kiệt tác. Dù là cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ đều đố kỵ mà thôi.

“Tôi là con dâu nuôi của Lương Thu Yến”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

“Con dâu nuôi sao?”, cô gái giật mình, ý thức được ra điều gì đó bèn bật cười: “Ha ha, tôi nhớ ra rồi, chính là người phụ nữ của anh chàng bị nhà họ Lâm ruồng bỏ phải không! Ha ha thật nực cười”.

“Kẻ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm?”, Tô Nhu đanh mặt.

“Lương Thu Yến lúc còn ở nhà họ Lương, ngày nào cũng nhắc về cái kẻ bỏ đi đó. Tôi nghe nói, anh ta sau khi bước vào nhà cô thì hầu như là ăn nhờ ở đợ. Đúng là loại vô dụng. May mà cô còn chịu nhẫn nhịn. Nếu là tôi thì sớm đã nói bye bye với cái loại người đó rồi”, cô gái liếc nhìn Tô Nhu, cười chế nhạo.

Tô Nhu tức lắm nhưng cũng bất lực. Bởi vì những gì cô gái này nói đều là sự thực. Thấy không thể cãi lại, Tô Nhu quyết định mặc kệ cô ta. Cô ở bên cạnh Lương Thu Yến. Nhưng cô gái kia dễ gì bỏ qua cho Lương Thu Yến.

“Cô mau đưa bà già này về cái ổ chuột của bà ta. Đây không phải là nơi bà ta có thể ở đâu”, cô gái nói với Tô Nhu.

“Mong cô ăn nói lịch sự một chút”, Tô Nhu không nhịn được nữa bèn lớn tiếng.

Vừa dứt lời thì cô gái kia đã tát cho Tô Nhu một bạt tai.

Bốp!

Âm thanh nặng nề vang lên. Khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhu lập tức hằn lên dấu vết của một bàn tay.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back