Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 380



Chương 385: Đến cửa

Một chiếc máy bay tư nhân đang đậu ở sân bay Giang Thành.

Cậu chủ nhỏ toàn thân băng bó kín mít cùng với vệ sĩ thân cận là Mặc Hà đang lảo đảo đi về phía chiếc máy bay tư nhân kia.

“Cậu chủ nhỏ, cậu chắc chắn không nhìn nhầm đấy chứ? Đối phương có 15 giọt Lạc Linh Huyết thật sao?”, một cô gái để tóc ngắn, làn da màu bánh mật, mặc một bộ vest kiểu nữ, bình thản hỏi.

“Sao nào? Chị Thiên Mạch, chị nghĩ tôi đang nói dối sao?”, cậu chủ nhỏ nhíu mày nói.

“Cậu có biết 15 giọt là khái niệm gì không?”.

“Thế nên tôi mới yêu cầu gia tộc đừng tiếp tục điều tra chuyện này nữa, chắc chắn đối phương là người có thế lực rất lớn”.

“Nhưng mất Lạc Linh Huyết thì cậu đối đầu với những người kia kiểu gì? Đến lúc đó mở đại hội, chúng ta lại đối mặt với nhà họ Lâm, sợ là chẳng còn gì để giao chiến với bọn họ nữa! Lẽ nào cậu định cứ thế từ bỏ sao?”, cô gái tên Thiên Mạch đanh mặt lại, trầm giọng nói.

“Vậy chị muốn làm thế nào? Giết anh ta để cướp lại Lạc Linh Huyết? Hừ, nếu chị có bản lĩnh thì đi đi, tôi nói cho chị biết, trước mặt người đó, Mặc Hà còn chẳng chống được một chiêu, tôi cũng nhờ vào Cổ Quyền Pháp của nhà chúng ta mới đánh được mấy chiêu với anh ta. Nếu không phải tôi khinh địch… thì tôi cũng sẽ không thua thê thảm như vậy…”, cậu chủ nhỏ ngoảnh mặt đi nói.

Thiên Mạch biết cậu ta nói vậy chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt mình. Ngay cả Lạc Linh Huyết cũng bị cướp mất, đây chắc chắn là kết quả của việc thực lực đối phương hơn đứt cậu ta.

“Đây không phải là chuyện nhỏ, cậu về trước đi, tôi đã nhận được lệnh của ông chủ, ở lại để điều tra chuyện này”.

“Chị đừng để liên lụy đến gia tộc!”, cậu chủ nhỏ hừ một tiếng, sau đó lảo đảo bước lên máy bay.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay chở khách đang lướt trên đường băng, chẳng mấy chốc đã vút lên trời cao.

Lâm Chính đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

Nhưng vì lại có thêm hai giọt Lạc Linh Huyết, nên dung mạo của anh lại tăng thêm một phần, hai mắt như đuốc, sáng rực hữu thần, làn da vô cùng khỏe mạnh, dường như phát ra ánh sáng, đồng tử đen láy như mực, dáng người thẳng tắp, cùng với khí chất đặc biệt, khiến anh lại trở thành tiêu điểm của cả khoang máy bay. Ngay cả tiếp viên hàng không cũng phải nhìn trộm, trước khi xuống máy bay còn muốn xin Zalo của Lâm Chính, nhưng bị anh từ chối.

Ra khỏi sân bay, một chiếc Ford phổ thông đang đỗ ở đó.

Đây cũng là sắp xếp của Cung Hỉ Vân.

“Cậu chủ Lâm, khách sạn của anh đã được sắp xếp xong xuôi, anh về đó nghỉ ngơi trước đi”, tài xế là một cô gái còn trẻ, dung mạo bình thường, nhưng vô cùng nhanh nhẹn.

Cô ta là người được Cung Hỉ Vân điều từ Giang Thành đến Yên Kinh, tên là Vệ Yến. Vốn dĩ Cung Hỉ Vân định mở một công ty ở Yên Kinh để tính toán cho sau này, nhưng Yên Kinh quá nhiều thế lực, tuy cô ta mở được công ty, nhưng gặp rất nhiều khó khăn trắc trở, hơn nữa rất khó trở nên lớn mạnh.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn cảnh đêm của Yên Kinh, ánh mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.

“Cuối cùng vẫn trở về đây…”

Anh lẩm bẩm.

“Cậu chủ Lâm?”, Vệ Yến dè dặt gọi.

“Về khách sạn trước đi, 8 giờ sáng mai đưa tôi đến võ quán Mãn Thị”, Lâm Chính bình thản nói.

“Vâng, cậu chủ Lâm!”.

Vệ Yến mở cửa xe cho Lâm Chính, chiếc xe phóng vút đi.

Sáng hôm sau.

Võ quán Mãn Thị mở cửa, các đệ tử của võ quán như ngày thường, mặc võ phục chạy bộ trên đường.

Ông hai Mãn và mấy quản lý cấp cao của nhà họ Mãn đang ngồi trong võ quán uống trà.

Trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên và một cô gái rất xinh xắn.

Sắc mặt cô gái tức giận, cúi đầu không nói một lời.

Người đàn ông trung niên thì tươi cười, nói: “Nếu ông hai đã đồng ý, thì chuyện này cứ quyết định thế nhé”.

“Yên tâm đi Anh Mục, Anh Tú là con gái ông, cũng chính là con gái tôi, chỉ cần con bé và Phúc Tây có tình cảm, thì hai nhà chúng ta sẽ lập tức liên hôn. Chúng ta mà liên thủ, đến lúc đó mở đại hội, cho dù không đấu lại được nhà họ Lâm, thì ít nhất cũng kiếm được không ít lợi ích! Cũng không đến nỗi trắng tay như lần trước!”.

“Ha ha, ông hai đã nói như vậy, thì lần này nhà họ Anh chúng tôi sẽ dựa vào ông hai vậy!”, Anh Mục mừng rỡ, vỗ tay bôm bốp, sau đó nói với con gái ở bên cạnh: “Anh Tú, con còn không mau dập đầu với thầy của con đi? Từ hôm nay trở đi, con sẽ luyện tập ở võ quán Mãn Thị, rõ chưa?”.

“Bố, võ công của con đã không cần người khác dạy nữa rồi, nhà họ Lâm gì đó thiên tài gì đó con không sợ! Con muốn về, con cũng không muốn qua lại với Mãn Phúc Tây kia!”, cuối cùng cô gái cũng không nhịn được, ngẩng phắt đầu lên nói.

“Láo toét!”.

Anh Mục nổi giận, trừng mắt nhìn cô gái, nói: “Con tưởng chút võ vẽ đó của con có thể so được với người của võ quán Mãn Thị sao? Con tưởng ai cũng có thể học được cổ võ của võ quán Mãn Thị sao? Bố nói cho con biết, nếu không nhờ ông nội con, thì nhà họ Mãn sẽ nhận con sao? Đây là cơ hội duy nhất của con đấy! Nhanh qua đây làm lễ bái sư đi, sau này con sẽ ở lại đây! Rõ chưa?”.

“Bố…”

“Nhanh lên!”, Anh Mục nghiêm khắc nói.

Cô gái tức đến nỗi trào nước mắt, nhưng bị ép buộc, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bước tới, ấm ức nói: “Thầy…”

“Nhóc con, con vừa đến đây, chắc chắn vẫn có chút chống đối. Thực ra con không cần lo lắng, ở lâu con sẽ quen thôi. Nơi này cũng cách nhà con không xa, chẳng phải con muốn về lúc nào thì về sao?”, ông hai Mãn mỉm cười nói.

“Nhưng… con không muốn tiếp xúc với tên Mãn Phúc Tây kia, con nghe nói anh ta là một công tử bột, thay bạn gái như thay áo. Muốn con lấy người như vậy thì con thà chết còn hơn”, Anh Tú dẩu môi nói.

Ông hai Mãn hơi biến sắc, sau đó cười khổ: “Phúc Tây vẫn có rất nhiều ưu điểm mà”.

“Ưu điểm? Con không biết, cũng không muốn biết, dù sao mọi người muốn con học cổ võ ở đây thì con đồng ý, nhưng con không muốn có bất cứ liên quan gì đến tên Mãn Phúc Tây kia!”, Anh Tú bỗng nói một cách kiên định.

“Con nói cái gì?”, Anh Mục nổi giận, sắc mặt hằm hằm nhìn Anh Tú: “Con nói lại lần nữa xem nào!”.

“Bố đừng ép con!”.

“Bố ép con gì nào? Bảo con ở đây luyện võ, chính là muốn con qua lại với Mãn Phúc Tây! Xem ra bố chiều con quá rồi! Ông hai, đừng lãng phí thời gian nữa, hay là chọn luôn một ngày, để con bé này gả vào nhà họ Mãn các ông cho xong!”, Anh Mục hừ một tiếng.

“Việc này…”, ông hai Mãn có chút do dự.

“Bố, bố nóng lòng đẩy con vào hố lửa như vậy sao?”.

“Hố lửa? Bố là muốn tốt cho con thôi!”.

“Ép con mà là muốn tốt cho con sao?”, đôi mắt Anh Tú ngấn lệ kêu lên.

“Đồ bất hiếu!”, Anh Mục tức giận tát cho Anh Tú một cái.

Bốp!

Anh Tú ngã lăn ra đất, trên khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng.

“Kìa ông Mục, ông…”, ông hai Mãn nhíu mày.

“Xin lỗi, để các ông chê cười rồi! Con bé này tính tình ngang bướng, là tôi không biết cách dạy con!”.

“Ông đừng tự trách, dù sao Anh Tú vẫn còn trẻ, cứ để từ từ. Về chuyện kết hôn thì để nói sau đi”, Mãn Thương Thạch mỉm cười nói.

Thực ra ông ta không mặn mà lắm với chuyện Anh Tú được gả vào nhà họ Mãn, nhưng ông ta muốn có sự ủng hộ của nhà họ Anh.

Đại hội sắp mở, tuy nhà họ Mãn có thực lực mạnh mẽ, nhưng so với những đại gia tộc kia thì vẫn còn kém quá nhiều. Muốn có thu hoạch trong đại hội, thì bây giờ phải lôi kéo tất cả những thế lực có thể lôi kéo được.

“Nếu đã vậy thì chúng ta từ từ bàn việc này”, Anh Mục cười đáp, sau đó trừng mắt nói với Anh Tú: “Bây giờ thì con hài lòng rồi chứ?”.

“Con hận bố cả đời này!”.

Anh Tú tức giận đứng dậy, gào lên với Anh Mục, sau đó xoay người chạy đi.

“Anh Tú, con…”, Anh Mục cuống lên.

Nhưng Anh Tú đã chạy ra khỏi võ quán.

“Mặc kệ nó đi”, Mãn Thương Thạch cười.

“Haizz”.

Anh Mục thở dài, không nói gì.

Anh Tú nước mắt giàn giụa, chạy ra khỏi võ quán.

Bây giờ cô ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, để khóc một trận thỏa thích.

Nhưng đúng lúc cô ta vừa chạy ra khỏi cửa võ quán…
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 381



Chương 386: Khiêu chiến

"Ui da... Ai vậy? Đi đường không nhìn sao?".

Anh Tú tức giận nói.

Vốn dĩ tâm trạng cô ta đã không tốt, bây giờ lại có người dám chọc vào cô ta?

Tuy chỉ là cô bé mới 18, 19 tuổi, nhưng cô ta luyện võ từ nhỏ, cho dù không so được với những thiếu niên thiên tài của võ quán Mãn Thị, nhưng muốn xử lý mấy người trưởng thành thì vẫn dư sức, thế nên ăn nói rất kiêu căng.

Anh Tú vội vàng đứng dậy, đang định tính sổ với người kia.

Nhưng khi đứng dậy và nhìn rõ người kia, cô ta liền sửng sốt.

Đẹp trai quá!

Đây là ai vậy?

Chẳng khác nào mỹ nam bước ra từ trong tranh!

Anh Tú cảm thấy trái tim mình bỗng dưng đập thình thịch, đôi mắt như bị một cục nam châm hút chặt, ngây ra nhìn người trước mắt, quên cả động đậy.

"Cô là người của võ quán Mãn Thị?".

Đúng lúc này, người kia bình thản lên tiếng.

"Phải... Không phải! Tôi không phải...", Anh Tú ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.

"Rốt cuộc là phải hay không phải?", người kia nhíu mày.

"Không phải! Tôi thèm vào làm người của võ quán Mãn Thị! Kể cả sau nay cũng vậy!", Anh Tú tức tối đáp.

Nhưng đúng lúc này, bỗng một đám người bước từ bên ngoài vào võ quán Mãn Thị, dẫn đầu là một cô gái trang điểm lòe loẹt.

Cô gái kia nhìn thấy Anh Tú, lập tức giận dữ đi tới, bất ngờ tát cho Anh Tú một cái.

Tốt xấu gì Anh Tú cũng là con nhà võ, phản ứng rất nhanh, lập tức giơ tay lên chặn, cả người cũng lùi lại mấy bước.

"Thường Uyển Nguyệt, chị làm cái gì vậy?".

Anh Tú nhìn rõ người kia, tức giận nói.

"Làm gì à? Cho kẻ lăng loàn như cô một bài học!", Thường Uyển Nguyệt giận dữ nói, sau đó vung tay lên: "Đánh cho tôi!".

"Vâng!".

Người ở phía sau xông lên.

"Dừng tay!".

Anh Tú cuống lên, vội hét: "Thường Uyển Nguyệt, chị bị điên à? Tôi có làm gì chị đâu?".

"Cô không làm gì tôi, nhưng cô làm gì Phúc Tây nhà tôi. Tôi nghe nói con hồ ly tinh nhà cô đến để quyến rũ Phúc Tây. Tôi nói cho cô biết, Phúc Tây là của tôi, hoặc là cô cút ngay cho tôi, hoặc là hôm nay bà đây sẽ l*t s*ch cô giữa đường", vẻ mặt Thường Uyển Nguyệt dữ tợn nói.

Cô ta cũng mới biết có một cô gái đến cửa nói là muốn gả cho Mãn Phúc Tây.

Nhà cô ta và nhà họ Mãn có chút quan hệ thông gia, hơn nữa cô ta và Mãn Phúc Tây quen biết nhau lâu như vậy, nhưng hai năm gần đây Mãn Phúc Tây mới chấp nhận cô ta. Cô ta vốn tưởng rằng mình có thể gả cho Mãn Phúc Tây, sau đó ăn sung mặc sướng, nhưng không ngờ giữa chừng lại lòi ra Anh Tú, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô ta. Trong lúc máu nóng bốc lên, cô ta cũng không nghĩ được nhiều như vậy nữa.

Nghe Thường Uyển Nguyệt nói vậy, sắc mặt Anh Tú trở nên vô cùng khó coi.

Người của Thường Uyển Nguyệt cũng không chút do dự, đang định xông tới cho Anh Tú một bài học.

Bỗng dưng bên cạnh có một bóng dáng đi tới.

Anh Tú sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người kia, vội nói: "Anh gì ơi, anh mau quay lại đi, anh không phải là đối thủ của bọn họ đâu!".

Anh Tú còn tưởng người này định ra mặt vì mình.

Nhưng dường như người kia không đếm xỉa gì đến cô ta, mà nhìn chằm chằm vào Thường Uyển Nguyệt, nói: "Cô chính là Thường Uyển Nguyệt sao?".

"Anh là ai?".

Thường Uyển Nguyệt nhìn người kia, cũng bị dung mạo của anh làm cho kinh ngạc, nhưng thấy anh đứng cùng Anh Tú, tưởng anh là người của Anh Tú, liền hừ một tiếng: "Anh Tú, tôi đã nói cô là đồ lăng loàn mà, nuôi một thằng trai bao, còn dám đến đây quyến rũ Phúc Tây nhà tôi?".

"Chị...", Anh Tú tức điên lên.

Nhưng người kia vẫn hồn nhiên phớt lờ, hỏi lại lần nữa: "Nói cho tôi biết, cô có phải là Thường Uyển Nguyệt không?".

"Bà đây chính là Thường Uyển Nguyệt đấy, sao nào? Anh muốn làm gì?", Thường Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

"Nói vậy là trước đó mấy người Tô Nhu do cô đánh sao?", người kia lại nói.

"Tô Nhu?".

Thường Uyển Nguyệt hơi ngạc nhiên, dường như lúc này mới ngớ ra: "Sao nào? Anh là người của con khốn Tô Nhu kia à?".

"Có phải không?", người kia vẫn trầm giọng nói. "Hừ, phải thì đã làm sao? Sao nào? Anh đến để trả thù tôi hả?", Thường Uyển Nguyệt cười khẩy nói.

"Bình thường tôi sẽ không đánh con gái".

Người kia điềm nhiên nói.

"Thế anh chạy đến đây làm gì? Cãi nhau với tôi sao? Hừ, anh có biết đây là đâu không? Đây là nơi mà anh có thể huênh hoang sao? Này, mấy anh lại đây, xử lý thằng trai bao của con khốn này trước, rồi xử lý cô ta sau!", Thường Uyển Nguyệt nói với mấy gã đàn em.

Anh Tú nghe thấy thế thì hơi biến sắc, ma xui quỷ khiến xông tới: "Thường Uyển Nguyệt, cô tưởng tôi sợ cô sao? Tôi sẽ cho cô biết tay trước!".

Dứt lời liền tung một nắm đấm đánh tới.

Đám đàn em kia lập tức chia ra, hai người đối phó với Anh Tú, những người còn lại xông về phía người đàn ông.

Đôi mắt của người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên hành động, cả người như gió, luồn lách giữa đám người này. Quyền cước của anh rất mạnh, toàn đánh vào đầu gối và lồng ngực của bọn họ, mỗi cú đấm cú đá đều khiến bọn họ gãy xương.

Chưa đến ba giây, năm người đàn ông đã bị đánh bay, va vào cửa võ quán Mãn Thị.

Sau khi ngã xuống thì những người kia bất động hoàn toàn, đã ngất lịm đi.

Anh Tú đang xông tới liền há hốc miệng.

Thường Uyển Nguyệt cũng ngớ người ra.

Cô ta trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ này, đầu óc trống rỗng.

"Cô ta có thù với cô hả?".

Người kia hỏi Anh Tú.

Anh Tú hơi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.

"Anh... anh... anh... rốt cuộc anh là ai?", Thường Uyển Nguyệt hoàn hồn lại, lắp bắp nhìn người kia.

Nhưng ngay giây tiếp theo, người kia đã cho Thường Uyển Nguyệt một cái tát.

Bốp!

Thường Uyển Nguyệt xoay một vòng tại chỗ, sau đó ngã phịch xuống đất, nửa khuôn mặt sưng vù lên, hộc cả máu, trong đống máu còn lẫn mấy chiếc răng, thần trí không còn tỉnh táo nữa.

"Tuy tôi không đánh con gái nhưng lần này tôi phá lệ, cái tát này là trả cho vợ tôi!".

Người kia bình thản nói, sau đó nói với Anh Tú: "Giao cô ta cho cô xử lý đấy!".

"Việc này... tôi... việc này không được ổn lắm đâu...", ánh mắt Anh Tú tỏ vẻ kiêng dè, do dự một lát rồi đáp.

Dù sao Thường Uyển Nguyệt và nhà họ Mãn cũng có chút qua lại, động đến Thường Uyển Nguyệt thì chắc chắn nhà họ Mãn sẽ không vui.

"Không muốn à? Thế để tôi tự ra tay", người kia bình thản nói, đột ngột giơ chân, đá về phía Thường Uyển Nguyệt.

Bốp!

Cơ thể Thường Uyển Nguyệt lập tức bị đá bay, va vào bức tường gần đó, sau đó lăn xuống, cũng ngất lịm đi.

Anh Tú há hốc miệng.

Sớm biết thế này thì cô ta ra tay cho rồi.

Một số người qua đường bị dọa cho hồn vía lên mây, có người kêu lên sợ hãi, có người lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Hiện trường có chút hỗn loạn.

Nhưng người kia vẫn phớt lờ, anh nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, sải bước tiến vào trong.

"Người nhà họ Mãn đâu rồi? Giao Mãn Phúc Tây và Mãn Thương Thạch ra đây!".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 382



Chương 387: Xử lý sạch sẽ

Rầm rập...

Các nơi trong võ quán lập tức vang lên rất nhiều tiếng bước chân.

Vô số đệ tử của võ quán Mãn Thị mặc võ phục chạy ra, bao vây chặt chẽ người vừa bước vào.

Mãn Thương Thạch và đám người cấp cao của nhà họ Mãn cũng chạy ra.

Nhìn thấy thảm cảnh ở ngoài cổng, bọn họ đều biến sắc.

Anh Tú cũng chạy tới đứng bên cạnh Anh Mục, có chút sợ hãi.

"Chuyện... chuyện này là thế nào?".

"Anh Tú, con làm cái gì vậy?", Anh Mục run rẩy nói.

"Con... con... con không làm gì cả...", Anh Tú cũng run rẩy đáp.

"Cậu là ai?".

Mãn Thương Thạch nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp như thiên sứ kia, lạnh lùng hỏi.

"Ai là Mãn Thương Thạch?", người kia hỏi ngược lại.

"Là tôi đây", Mãn Thương Thạch đứng ra, nheo mắt nói: "Cậu đến võ quán Mãn Thị chúng tôi chẳng phân rõ đúng sai thị phi đã đánh người của võ quán tôi bị thương... Cậu đến để khiêu chiến sao?".

"Khiêu chiến? Coi như là thế đi, nhưng chắc là còn nghiêm trọng hơn khiêu chiến đấy. Mãn Thương Thạch, ông phái người đến giết tôi, hôm nay tôi đến đánh cả nhà họ Mãn ông tàn phế, chắc nhà họ Mãn không có gì phải oán trách nhỉ?", người kia bình thản nói.

Mãn Thương Thạch nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó thất thanh kêu lên: "Cậu chính là Chủ tịch Lâm?".

"Xem ra ông vẫn chưa ngu lắm".

"Ha ha, tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là cậu à? Chủ tịch Lâm, cậu không chui rúc ở Giang Thành, mà chạy đến tận Yên Kinh làm gì? Cậu tưởng đây là nơi nhỏ bé như Giang Thành sao? Cậu có biết cậu đang ở đâu không? Cậu đang ở tổng đường khẩu của võ quán Mãn Thị tôi đấy! Cậu đến đây để huênh hoang? Không muốn về Giang Thành nữa sao?".

Mãn Thương Thạch cười khẩy, sau đó phất tay nói: "Đóng cổng, đuổi cả những người đã báo cảnh sát đi. Nếu cậu ta đến để gây sự, vậy thì hãy dùng cách của võ quán chúng ta để giải quyết, nếu không chẳng phải sẽ khiến những người cùng ngành ở Yên Kinh chê cười sao?".

"Vâng, ông hai".

Người của võ quán Mãn Thị lập tức đóng cổng lại, đám đệ tử bao vây chặt Lâm Chính.

"Tôi cứ tưởng Chủ tịch Lâm chỉ là một bác sĩ Đông y hiểu chút y thuật, không ngờ cũng biết quyền cước. Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, nói đi, cậu muốn đánh với ai? Một chọi một, tôi sẽ không ỷ vào đông người để bắt nạt một mình cậu", Mãn Thương Thạch bình thản nói.

"Chú Mãn, ừm... có phải các chú có hiểu lầm gì không?", sắc mặt Anh Tú tỏ vẻ lo lắng, lập tức đứng ra nói.

"Câm miệng! Chuyện này thì liên quan gì đến con?", Anh Mục lập tức biến sắc, kéo Anh Tú lại.

"Sao vậy? Anh Tú, cháu quen người này sao?", Mãn Thương Thạch ngoảnh sang hỏi.

Anh Tú há miệng, không nói nên lời.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đã lấy châm bạc ra, đâm từng châm vào hai tay hai chân mình.

Mỗi chỗ năm châm.

Đâm châm xong, anh giơ tay lên, 15 giọt Lạc Linh Huyết giấu dưới tay áo lúc này có vẻ vô cùng yêu dị.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi", Lâm Chính nói.

"Ồ? Cậu nóng lòng thế sao? Vậy cậu muốn đánh với ai?", Mãn Thương Thạch cười hỏi.

"Ông hai Mãn, hay là để tôi xử lý người này cho nhé?", Anh Mục nhỏ giọng nói.

"Người anh em, tuy Quân Quyền của ông có uy lực không tầm thường, nhưng đây là chuyện của võ quán Mãn Thị tôi. Người ta đã đến tận nơi khiêu chiến, nếu võ quán Mãn Thị chúng tôi không đích thân ra mặt giải quyết, đồn ra ngoài thì chúng tôi biết để mặt mũi vào đâu? Ông cứ đứng một bên xem đi, xử lý xong cậu ta, chúng ta lại uống tiếp".

Mãn Thương Thạch bình thản nói, rồi nháy mắt với một người cấp cao của nhà họ Mãn ở bên cạnh.

Người kia hiểu ý, lập tức bước tới, thủ thế rồi trầm giọng quát: "Xin thỉnh giáo!".

"Các ông không lên cùng nhau sao?", Lâm Chính điềm nhiên hỏi.

"Lên cùng nhau?", người kia sửng sốt, sau đó cười khẩy: "Đối phó với cậu thì có thể cần bao nhiêu người chứ? Một mình tôi là đủ rồi!".

Dứt lời, ông ta hét lên một tiếng, tung một cú đấm đánh vào đầu Lâm Chính.

Nhưng...

Lâm Chính vẫn đứng bất động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia.

"Hử?".

Người của võ quán Mãn Thị đứng xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tên này làm gì vậy? Tại sao lại không né không tránh?

Đầu óc anh ta có vấn đề sao?

Bọn họ thầm nghĩ trong lòng.

Bốp!

Nắm đấm của người kia nện mạnh vào lồng ngực Lâm Chính, phát ra âm thanh nặng nề.

Nhưng...

Lâm Chính vẫn không mảy may suy suyển.

Khuôn mặt lại càng không có vẻ gì là đau đớn.

Dường như cú đấm kia chỉ gãi ngứa cho anh mà thôi.

"Hả?".

Người kia ngạc nhiên.

Mọi người xung quanh cũng không khỏi run rẩy, ai nấy chứng kiến cảnh này đều tỏ vẻ không dám tin.

"Tôi đã bảo các ông lên cùng nhau rồi mà", Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi bất ngờ giơ tay lên đánh mạnh vào cánh tay người kia.

Rắc!

Cánh tay ông ta lập tức bị đánh gãy, vẹo thành một góc độ quỷ dị.

Sau đó Lâm Chính lại giơ chân lên.

Bốp!

Người kia bay ra ngoài, va vào hòn non bộ ở bên cạnh, hòn non bộ vỡ vụn, còn ông ta cũng ngất lịm đi.

"Cái gì?".

Mọi người đều há hốc miệng.

"Hôm nay tôi chỉ tính sổ với người nhà họ Mãn, những ai không phải người nhà họ Mãn thì nhanh chóng rời khỏi đây, có thể tránh được tai họa!".

Lâm Chính thấp giọng quát, đạp chân bước tới, lập tức như sư tử vồ mồi, lao về phía Mãn Thương Thạch.

"Khốn kiếp!".

Mãn Thương Thạch nổi giận, lật tay đánh một quyền: "Chết đi!".

Trong lúc giận dữ, nắm đấm của ông ta vừa mạnh mẽ vừa nhanh nhẹn.

Không thể không nói Mãn Thương Thạch quả thực là một cao thủ võ học hàng đầu, trình độ của ông ta không phải những quán quân võ thuật kia có thể sánh được. Nhưng trước mặt Lâm Chính, cú đấm này hoàn toàn không đáng để mắt tới.

Đúng vậy.

Lâm Chính thực sự không biết võ thuật gì cả.

Anh chỉ dựa vào hai thứ.

Một, lực!

Hai, nhanh!

Chính là cái gọi là một người mạnh mẽ có thể thắng được mười người biết võ!

Cũng chính là cái gọi là võ công thiên hạ chỉ có nhanh là không thể phá!

Trong mắt anh, lộ số võ học chỉ là một loại kĩ xảo mà thôi.

Khi khả năng của anh vượt quá những kĩ xảo này, thì cái gọi là kĩ xảo cũng chỉ mang tính hình thức mà thôi.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, cũng không tránh né, mà tung một cú đấm nhằm vào cú đấm của Mãn Thương Thạch.

Bốp!

Rắc!

Âm thanh nặng nề và âm thanh trong trẻo vang lên cùng lúc.

Chỉ thấy sau khi nắm đấm của Mãn Thương Thạch và nắm đấm của Lâm Chính chạm vào nhau liền vẹo đi, cảnh tượng xương gãy và máu thịt vô cùng dữ tợn và máu tanh.

"A!".

Mãn Thương Thạch kêu lên thảm thiết, lùi lại liên tiếp.

Bàn tay của ông ta đã bị Lâm Chính đấm cho tàn phế.

"Hả?".

Ai nấy đều bị dọa cho tái mặt.

"Lên! Tất cả cùng xông lên đánh chết cậu ta cho tôi!".

Nhưng người cấp cao còn lại của nhà họ Mãn cũng hoảng hốt, vội gào lên.

Người của võ quán Mãn Thị không chần chừ gì, ào ào xông tới.

"Nếu đã ra tay, thì đừng hòng đi nữa!".

Lâm Chính lạnh lùng nói, vung hai nắm đấm lên, điên cuồng đánh vào đám người.

Mỗi quyền mỗi cước như nặng mấy trăm cân, những người trúng đòn không gãy xương thì cũng hôn mê.

Lâm Chính chẳng khác nào chiến thần, không ai có thể ngăn cản. Chỉ trong mấy chục giây, đã có hai mươi mấy người nằm dưới đất, hoặc là r*n r* hoặc là đã ngất xỉu.

Cảnh tượng này khiến hai bố con Anh Mục đều run lập cập, Mãn Thương Thạch được dìu sang bên cạnh cũng đờ người ra.

"Tên... tên này... là quái vật sao?".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 383



Chương 388: Thằng nhóc đó là người sao?

Trong một quán trà cách võ quán Mãn Thị không xa.

Mãn Thương Hải, quán chủ tổng đường của võ quán Mãn Thị, cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Mãn, đang ngồi cùng vài ông lão của nhà họ Mãn uống trà, xem kịch.

Tuy nói là xem kịch, nhưng thực ra là đang bàn công chuyện.

Một vài người tuổi tác khá lớn, danh vọng khá cao ngồi cùng bàn với bọn họ.

Mấy người nhỏ giọng nói gì đó, nhưng đường nhìn thỉnh thoảng lại nhìn về bàn ở chính giữa quán trà.

Thật ra không chỉ là bọn họ, nhiều người trong quán trà đều nhìn về phía đó.

Có hai người ngồi ở bàn chính giữa.

Một người là ông lão khoảng sáu mươi tuổi, một người là thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi.

Cơ thể nhỏ nhắn của thiếu nữ dựa vào ghế, đôi mắt xinh đẹp linh hoạt nhìn diễn viên đang diễn kịch trên sân khấu, thỉnh thoảng cầm bánh ngọt trên bàn lên ăn.

Ông lão đứng bên cạnh, không dám ngồi xuống, cũng không dám lên tiếng, giống như bức tượng.

“Đúng là xui xẻo, sao vị công chúa nhỏ đó lại chạy đến đây?”, một người đàn ông bên cạnh Mãn Thương Hải đỡ trán, hơi đau đầu nói.

“Đừng bị cô ta nhắm trúng, nếu không thì tiêu đấy”, một ông lão ở phía khác nhỏ giọng nói.

“Các vị không cần lo lắng, nơi này là Yên Kinh, huống hồ đại hội sắp mở ra, nhà họ Lâm của cô ta không muốn rước quá nhiều rắc rối, chắc chắn sẽ ràng buộc cô ta. Mọi người tiếp tục bàn công việc đi, đừng để tâm đến cô ta là được”, Mãn Thương Hải nhỏ giọng nói.

Mấy người lại trò chuyện với nhau.

Lúc này, một người vội vã chạy vào quán trà.

“Thầy ơi! Thầy ơi! Không hay rồi!”, người đến cũng không biết tình hình trong quán trà, gào lên.

Thiếu nữ đang ăn bánh ngọt ở bên đó quay đầu sang, tò mò nhìn lại.

Vẻ mặt Mãn Thương Hải không khỏi thay đổi, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn người kia, hạ giọng nói: “A Mậu! Nhỏ giọng một chút, luống cuống như vậy ra thể thống gì? Trời không sụp được đâu!”.

“Vâng… Thầy…”.

“Nói, xảy ra chuyện gì rồi?”, Mãn Thương Hải lạnh lùng hỏi.

“Có người phá quán… Có người đến phá quán!”, người tên A Mậu vội đáp.

Nghe thấy vậy, nhiều người tỏ ra ngạc nhiên.

“Phá quán?”.

“Ai mà lớn gan vậy? Dám đến phá võ quán Mãn Thị?”.

“Muốn chết hay sao?”.

Người ngồi xung quanh bàn đều không khỏi lên tiếng.

Mãn Thương Hải ngạc nhiên, sau đó hừ một tiếng: “Mãn Thạch đang làm gì vậy? Có người đến phá quán mà không xử lý sao?”.

“Ông hai đã ra mặt, nhưng… nhưng người đó rất lợi hại. Ông hai chỉ đọ sức một chiêu với anh ta đã thua thiệt to, một tay bị tàn phế rồi”, A Mậu muốn khóc mà không có nước mắt.

“Cái gì?”.

Mọi người đều kinh ngạc.

Mãn Thương Hải cũng kinh ngạc.

“Một chiêu làm ông hai Mãn tàn phế?”.

“Chuyện… Chuyện này không thể nào!”.

Mọi người đều khiếp sợ, không dám tin những gì mình nghe được.

“Tôi nhớ Mãn Thương Thạch rất có bản lĩnh, ai mà lợi hại như vậy?”, lúc này một giọng nói vô cùng êm tai đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, bọn họ nhìn sang bên cạnh theo bản năng. Khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó, sắc mặt bọn họ đều biến đổi, lập tức im miệng, không dám lên tiếng.

Hóa ra chủ nhân của giọng nói đó chính là thiếu nữ ngồi ở bàn chính giữa.

“Ồ? Sao các người không nói nữa? Có phải là xem thường tôi không?”, thiếu nữ nhíu mày, hết sức không vui nói.

“Cô Lâm nói đùa, chúng tôi… chúng tôi sao có thể xem thường cô được?”, Mãn Thương Hải khẽ hít vào một hơi, nói.

“Võ quán các ông bị người ta phá rồi à?”, thiếu nữ hỏi.

“Chỉ là chút chuyện nhỏ”.

“Vậy ông còn không mau đi xử lý? Nhân tiện tôi cũng qua đó xem xem, mấy vở hí kịch này chán quá, đến nhà ông xem náo nhiệt cũng không tồi”, thiếu nữ mỉm cười nói.

“Chuyện này…”, Mãn Thương Hải á khẩu.

“Sao? Ông cũng xem thường tôi?”, thiếu nữ sầm mặt.

“Sao dám, sao dám…”, Mãn Thương Hải vội vàng lắc đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!”, cô gái cười nói, sau đó đi ra ngoài quán trà.

Mãn Thương Hải thở dài, cũng vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Mặc dù ông ta kiêng dè thiếu nữ này, nhưng đến lúc này rồi cũng không quan tâm được nhiều.

Người khác đến võ quán Mãn Thị phá quán, nếu không xử lý tốt thì thanh danh của võ quán Mãn Thị sẽ mất hết.

Người luyện võ cực kỳ quý trọng thanh danh của mình, võ quán Mãn Thị cũng như vậy, bọn họ có thể đạt đến quy mô ngày hôm nay cũng nhờ thanh danh mang lại. Danh tiếng lớn, người ngưỡng mộ cũng nhiều, người đến bái sư học nghệ cũng sẽ nối tiếp không dứt.

Nếu hôm nay bị người ta phá võ quán, vậy chẳng phải Mãn Thương Hải ông ta sẽ trở thành trò cười của người khác hay sao? Võ quán Mãn Thị còn đứng vững thế nào được?

Thế là mấy người Mãn Thương Hải và thiếu nữ đó vội vàng đi về phía võ quán Mãn Thị.

Lúc này, võ quán Mãn Thị dậy tiếng kêu than, đệ tử võ quán Mãn Thị ngã xuống đất.

Bọn họ người thì gãy xương sườn, người thì gãy tay gãy chân.

Không ai có thể bò dậy.

Chỉ có vài người vẫn còn đứng, đó là một vài đệ tử vừa mới gia nhập võ quán chưa ra tay và hai bố con Anh Mục.

Mấy người họ đứng sững tại chỗ, mắt mở to, ngơ ngác nhìn mọi thứ.

Rầm!

Người cuối cùng bị đánh bay ra, tông vào vách tường vỡ nát, ngất xỉu, ngã xuống đất.

Những người còn lại không ai dám tiến tới.

Bọn họ đều tụ tập xung quanh Mãn Thương Thạch, ai cũng run lẩy bẩy, thấp thỏm bất an.

Mấy trăm người trên mặt đất đều bị người đó giải quyết.

Người đó… thật sự là người sao?

“Ông… Ông hai? Làm sao đây… Chúng ta phải làm sao?”, một đệ tử run rẩy hỏi Mãn Thương Thạch.

“Bình tĩnh, đừng hoảng… anh cả và những người khác sắp về rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho thằng nhóc này biết tay…”, Mãn Thương Thạch toát mô hôi lạnh, cố gắng bình tĩnh nói.

Nhưng trong lúc bọn họ nói chuyện, Lâm Chính đã từ bên đó đi tới.

“Lên, chặn cậu ta lại!”.

Mãn Thương Thạch cắn răng, khẽ quát lên.

“Ông hai, chúng… chúng tôi làm sao chặn…”, người bên cạnh muốn khóc mà không có nước mắt.

“Làm sao chặn? Lấy nắm đấm của các cậu ra chặn! Xông lên! Nhanh lên!”, Mãn Thương Thạch thúc giục.

“Chuyện này…”.

“Ai dám không nghe thì cút ra khỏi võ quán Mãn Thị cho tôi!”, Mãn Thương Thạch tức giận nói.

Bọn họ nghe vậy không còn cách nào khác, chỉ đành liều mạng xông lên.

Nhưng kết quả không ngoài dự liệu.

Lâm Chính chỉ vài ba chiêu đã giải quyết hết đám người đó.

Thủ đoạn của anh cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không nương tay. Một khi anh ra tay tuy không thấy máu, nhưng đủ để làm nội thương, đánh gãy xương.

Khi người cuối cùng của võ quán Mãn Thị ở bên cạnh Mãn Thương Thạch ngã xuống, cuối cùng ông ta cũng hốt hoảng.

“Mãn Thương Thạch, bây giờ đến lúc tính sổ ông rồi nhỉ?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu… Cậu định làm gì? Tôi nói cho cậu biết tôi là em trai của Mãn Thương Hải, cậu biết Mãn Thương Hải là ai không? Cậu mà động vào tôi, anh trai tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”, Mãn Thương Thạch vội vàng lùi ra sau, vẻ mặt rất khó coi.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm.

Mãn Thương Thạch sốt ruột, vội vàng nhìn sang Anh Mục ở cạnh: “Người anh em, mau… mau giúp tôi…”.

“Chuyện này… Ông hai Mãn, sao tôi có thể giúp ông được…”, Anh Mục vừa bất đắc dĩ vừa sợ hãi nói.

Ngay cả ông hai cũng không phải đối thủ của người này, ông ta lấy gì mà giúp.

Trong lúc bọn họ nói, Lâm Chính đã đến trước mặt Mãn Thương Thạch.

“Khốn kiếp!”.

Mãn Thương Thạch thấy không còn đường lui, quát khẽ, nhào tới Lâm Chính, dường như muốn liều một trận cuối cùng.

Nhưng giây sau, Lâm Chính đột nhiên ra tay bóp cổ Mãn Thương Thạch, tiếp đó nhấc cả cơ thể ông ta lên đập vào bức tường bên cạnh.

Rầm!

Tường rung chuyển.

Mãn Thương Thạch sôi trào khí huyết, lục phủ ngũ tạng như sắp nứt ra, khóe miệng tràn cả máu.

“Cậu… Cậu định… giết tôi sao?”, Mãn Thương Thạch run rẩy, yếu ớt hỏi.

“Không, tôi chỉ đánh ông tàn phế thôi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhấc ngón tay, nhắm vào gân mạch của Mãn Thương Thạch.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, cửa đột nhiên bị đá ra từ bên ngoài, sau đó một nhóm người tiến vào võ quán.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 384



Chương 389: Một đòn

Mãn Thương Hải dẫn người ở quán trà tới, bước nhanh qua cửa.

Thiếu nữ kia cũng đi theo.

Lâm Chính hơi nhíu mày, liếc nhìn Mãn Thương Hải, khóe mắt không khỏi liếc tới thiếu nữ ở bên cạnh.

Thiếu nữ cũng tò mò nhìn Lâm Chính, vẻ hứng thú trong mắt được thay thế bởi cảm giác nghi hoặc .

“Cậu bạn, cậu là ai?”.

Mãn Thương Hải nhìn Lâm Chính với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hỏi.

“Người tính sổ, ông là quán chủ của võ quán Mãn Thị đúng không?”, Lâm Chính bình thản liếc nhìn ông ta.

“Không sai”, Mãn Thương Hải hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Cậu bạn, nếu cậu đến võ quán Mãn Thị chúng tôi khiêu chiến, mọi người so đấu trong hòa bình, thấy đủ thì dừng là được, vì sao cậu lại làm bị thương người khác? Hơn nữa còn định đánh em trai tôi tàn phế? Cậu không thấy hành vi của cậu quá ác độc sao?”.

“Ác độc? Lúc võ quán Mãn Thị các ông phái sát thủ tới giết tôi sao không thấy nói ác độc? Bây giờ tôi đánh tới cửa, ông lại chỉ trích tôi. Mãn Thương Hải, võ quán Mãn Thị của các ông là thế đấy sao?”, Lâm Chính lắc đầu.

Nghe thấy lời này, Mãn Thương Hải rõ ràng đã thay đổi sắc mặt.

“Thương Thạch, có chuyện đó không?”, ông ta nhìn chằm chằm Mãn Thương Thạch, hỏi.

Chuyện này Mãn Thương Thạch chưa nói với Mãn Thương Hải.

“Anh cả, em… em chỉ sai người đi dạy dỗ cậu ta mà thôi…”, Mãn Thương Thạch nói thật nhỏ.

“Vậy là có chuyện này rồi?”, thiếu nữ ở bên cạnh che miệng cười nói.

Câu này quả là không cho người nhà họ Mãn đường lui.

Mãn Thương Hải liếc nhìn thiếu nữ đó, không quan tâm mà nhìn sang Lâm Chính: “Cậu bạn, trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện, giải quyết chuyện này trong hòa bình”.

Thật ra tính tình của Mãn Thương Hải không hề tốt như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy đệ tử nhà họ Mãn nằm đầy dưới đất, nhìn Mãn Thương Thạch bị người đó xách lên như xách gà con, thật ra trong lòng ông ta cũng không tự tin.

Người trẻ tuổi này rõ ràng không phải dạng hiền lành, nếu không, đã không một mình đánh tới võ quán Mãn Thị thế này.

Nếu thật sự đánh nhau, mình cũng sẽ thua, danh dự của nhà họ Mãn sẽ mất sạch.

Thế nên, nếu không đến mức bất đắc dĩ, Mãn Thương Hải sẽ không muốn ra tay.

“Chậc, Mãn Thương Hải, người khác đã ức h**p tới đầu ông rồi, ông còn co đầu rụt cổ thế sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải võ quán Mãn Thị các ông sẽ bị người ta chê cười hay sao?”, thiếu nữ đó lại nói.

Giọng điệu vô cùng sắc bén.

Vẻ mặt Mãn Thương Hải vô cùng khó coi, liếc nhìn thiếu nữ, nói: “Cô Lâm, tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này yên bình, đưa những đệ tử bị thương đi chữa trị sớm”.

“Cô Lâm?”.

Lâm Chính nhìn lại.

“Cậu bạn, cậu nói đi, chuyện này nên giải quyết thế nào?”, Mãn Thương Hải lớn tiếng hỏi.

“Bảo Mãn Thương Thạch và con trai ông Mãn Phúc Tây qua đây, dập đầu ba cái trước mặt tôi, sau đó tự phế võ công, chuyện này coi như qua”, Lâm Chính nói.

Anh vừa nói vậy, người nhà họ Mãn đều biến sắc.

“Thế sao được?”.

“Người nhà họ Mãn chúng tôi không cần thể diện nữa sao?”.

“Huống hồ, Mãn Phúc Tây là hạt giống của võ quán Mãn Thị chúng tôi sắp tới sẽ tham gia đại hội, nếu tự phế võ công, võ quán Mãn Thị chúng tôi còn có vốn liếng gì?”.

“Yêu cầu này thật là quá đáng!”.

Nhiều ông lão của nhà họ Mãn tức giận không thể kìm chế.

Vẻ mặt của Mãn Thương Hải cũng trở nên mất tự nhiên.

“Cậu bạn, yêu cầu của cậu có phải hơi quá rồi không? Tôi yêu cầu hai bên đàm phán, chứ không phải thỏa hiệp đơn phương”, Mãn Thương Hải nói.

Ông ta không thể nào chấp nhận yêu cầu thế này.

“Nhưng tôi không muốn đàm phán với các người”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cứ phải cá chết lưới rách thì cậu mới vui hay sao? Hay là cậu cảm thấy võ quán Mãn Thị chúng tôi không có đủ vốn liếng đối kháng với cậu?”, Mãn Thương Hải bực tức.

“Phải”.

Lâm Chính thản nhiên đáp.

Bọn họ nghe được lời này thì giận điên lên.

“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!”.

“Quán chủ, hình như người ta tưởng lầm sự khoan dung độ lượng của ông thành sự hèn nhát rồi. Nếu ông cứ tiếp tục nhẫn nhịn, võ quán Mãn Thị sẽ mất hết danh dự!”.

Mấy ông lão phẫn nộ nói.

“Quán chủ, nếu ông không muốn ra tay thì để tôi lên đi!”.

Tiếng quát khẽ vang lên, sau đó một ông lão mặc áo thời Đường, để râu dài xông tới phía trước.

“Bác Ổn! Quay về!”, Mãn Thương Hải biến sắc, lập tức quát lên.

Nhưng không còn kịp nữa.

Ông lão đã tụ khí đan điền, hai tay dang rộng. Đừng thấy ông ta lớn tuổi mà lầm, cánh tay bên dưới ống tay áo đó cuồn cuộn cơ bắp, một quyền hóa trảo, như báo săn tấn công bất ngờ, đánh về phía Lâm Chính một cách hung ác tàn nhẫn.

“Báo Liệt Trảo?”.

Có người kinh ngạc kêu lên.

Chiêu này vô cùng nổi tiếng ở võ quán Mãn Thị. Nghe nói võ quán Mãn Thị từng có đệ tử sử dụng chiêu này đánh một quán quân tán thủ gãy xương, vô cùng hung hãn.

Nhưng trong mắt Lâm Chính, tốc độ của Báo Liệt Trảo này quá chậm.

Anh lạnh lùng tóm lấy Mãn Thương Thạch, vung tay ném về phía ông lão.

Vù!

Cơ thể cao to của Mãn Thương Thạch đập vào người ông lão.

“Hả?”.

Hơi thở ông lão run rẩy, vội vàng thu chiêu tránh đi.

Rầm!

Mãn Thương Thạch đập mình xuống đất, người lảo đảo, bể đầu chảy máu.

Ông lão kinh hoảng trốn đi, nhưng đợi đến khi ông ta quay đầu lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta.

“Không hay!”.

“Bác Ổn cẩn thận!”.

Người xung quanh hét lên.

Nhưng lần này ông ta hoàn toàn không kịp phản ứng!

Lâm Chính không vì ông ta là người già mà nương tay, đánh thẳng một quyền tới vai bác Ổn.

Bác Ổn bắt chéo hai tay ngăn đỡ.

Nhưng chờ đợi ông ta là sức mạnh nặng nghìn cân!

Rầm!

Sức mạnh dồi dào giống như gió bão đánh tới, như muốn xé toạc cơ thể của bác Ổn.

Rắc!

Âm thanh to rõ vang lên.

Xương hai cánh tay của bác Ổn bị đánh gãy.

Sức mạnh còn lại lan truyền khắp cơ thể ông ta, cả người ông ta không đứng vững, bị đánh bay ra ngoài. Cứ như quả bóng bàn bị đánh bật đi, đập mạnh xuống nền đất, đàn hồi vài lần, lộn nhào mấy vòng, cho đến khi đâm vào vách tường trong sân mới dừng lại.

Đợi khi dừng hẳn, ông ta đã không còn động tĩnh.

Người ở đây đều lặng thinh.

Bác Ổn!

Đây là người đã theo hai bố con Mãn Thương Hải cùng nhau học võ, đúng hơn Mãn Thương Hải phải gọi ông ta là sư thúc.

Mặc dù thiên phú của bác Ổn không cao, nhưng học võ bao nhiêu năm nay, thực lực ông ta cũng thuộc hàng nhân tài ở võ quán Mãn Thị, cũng là trụ cột vững chắc của võ quán Mãn Thị, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!

Nhưng bây giờ… bác Ổn lại bị người kia đánh bay chỉ bằng một chiêu!

Một chiêu!

Đã giải quyết được bác Ổn danh tiếng lẫy lừng này!

Đây... là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Mãn Thương Hải trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng ấy.

Thiếu nữ cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi cảnh tượng mà mình nhìn thấy…
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 385



Chương 390: Anh ta không biết võ?

Thực lực của Lâm Chính khiến người của võ quán Mãn Thị vô cùng sợ hãi, cũng phẫn nộ vô hạn.

Chưa bao giờ có ai dám khiêu chiến võ quán Mãn Thị như vậy!

Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ hoàn toàn không có đường lui.

“Được, nếu cậu đã ép người như vậy thì không trách chúng tôi được!”, Mãn Thương Hải lạnh lùng quát lên: “Mọi người xông lên cùng tôi đi, bắt thằng nhóc ngông cuồng này lại trước, sau đó từ từ xử lý!”.

“Ồ? Anh ta đến để khiêu chiến, các người lên từng người là đã có hiềm nghi đánh luân phiên rồi, bây giờ các người còn định đánh hội đồng sao? Vậy thì thật không xứng tầm!”, thiếu nữ nhíu mày, nói.

“Khiêu chiến? Có ai khiêu chiến mà đánh người của tôi thành thế này? Người khiêu chiến lại đánh người của tôi tới chết thế sao? Hừ, đối phó với người như vậy, tôi không cần nói đạo nghĩa gì cả! Dù sao bây giờ cũng đang đóng cửa, tôi cũng không sợ miệng lưỡi người khác. Đợi tôi giải quyết thằng nhóc này xong, còn có người nói võ quán Mãn Thị chúng tôi không bằng thằng nhóc này sao?”.

Mãn Thương Hải rõ ràng bị hành động ngông cuồng của Lâm Chính làm tức giận, không còn vẻ bình tĩnh ung dung như trước nữa, lần này ông ta định không từ thủ đoạn.

Cũng phải.

Anh đã giẫm lên đầu ông ta, sao ông ta có thể làm quân tử được nữa?

Mãn Thương Hải dứt lời, tất cả cao thủ của nhà họ Mãn ở xung quanh đều xông tới tấn công.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng.

“Chết đi cho tao!”.

“Thằng khốn, đưa tay chịu trói đi!”.

Tiếng hô hào vang dội, chín nắm đấm như búa tạ từ xung quanh ập đến.

Số nắm đấm này không biết đáng sợ đến mức nào, giống như một tấm lưới hoàn toàn che phủ Lâm Chính, Lâm Chính không còn đường lui nào.

Nhưng anh không quan tâm đến những nắm đấm đó, mà nhắm thẳng vào một người trong số họ đánh tới.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…

Tiếng động dày đặc mà nặng nề vang lên.

Những nắm đấm đó không ngoài dự liệu đều đánh lên người Lâm Chính.

Sức mạnh dày nặng khiến cơ thể Lâm Chính run lên.

Nhưng cũng chỉ run lên một lúc đó thôi.

Giây sau, nắm đấm của Lâm Chính lại đánh vào đầu một trong những cao thủ nhà họ Mãn.

Trán người đó lõm xuống, bay ra xa, đập mạnh người lên mặt đất, lăn mấy vòng rồi không còn động tĩnh gì nữa.

“Hả?”.

Người của nhà họ Mãn ở xung quanh bị cách đánh hung hãn ấy làm kinh ngạc.

“Thằng nhóc đó trông có vẻ không cao to, nhưng sao cơ thể lại rắn chắc như vậy?”.

“Mặc kệ, mọi người tiếp tục đi, tôi không tin chúng ta nhiều nắm đấm như vậy cộng lại mà không đánh nát thằng nhóc đó ra được!”.

Tiếng gào thét phẫn nộ lại vang lên, bọn họ mang đầy lửa giận tấn công lần nữa.

Quyền, trảo, đao tay tấn công về phía Lâm Chính tới tấp như gió bão.

Lâm Chính cũng không quan tâm, lại vung tay ầm ầm đánh tới.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!



Quyền cước chồng chất cùng nhau ập tới, Lâm Chính vẫn như vậy.

Hai bên hoàn toàn không có phòng ngự gì, cứ vậy cứng đối cứng, từng quyền chấm dứt, từng quyền phát ra tiếng.

Chẳng lâu sau, võ quán Mãn Thị đã ngã xuống hết một nửa số người.

Trên người Lâm Chính cũng bầm tím, bị thương khắp mình.

Nhìn cảnh tượng này, người ở đây đều hít ngược một hơi, da đầu tê rần.

Đổi lại là người luyện võ bình thường thì đã bị đánh chết từ lâu.

Nhưng Lâm Chính không những không chết, ngược lại chỉ bị một chút vết thương ngoài da, thật là đáng sợ!

Phải biết rằng cao thủ nhà họ Mãn đều đã hi sinh gần hết, đa số người bị một quyền một cước của Lâm Chính đánh ngất, vậy mà vẫn không thể hạn chế sức chiến đấu của Lâm Chính, chẳng lẽ nhà họ Mãn định dốc hết vốn liếng thật sao?

Mãn Thương Hải nghiến răng, cũng không dài dòng, nhân lúc Lâm Chính bị thương khắp người mà bổ nhào đến gần, sau đó vung quyền ra, tấn công ba đường bên dưới của anh.

Lâm Chính vội vàng chống đỡ.

Đúng lúc này, mấy người của nhà họ Mãn lại lao đến, quyền cước đan xen.

Lâm Chính chống đỡ hơi luống cuống, trên người lại hứng chịu không ít quyền cước, dần dần lùi lại.

“Hình như anh ta không biết võ?”, thiếu nữ theo dõi Lâm Chính một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn ra manh mối.

“Phải, không hề biết một chút nào”, ông lão bên cạnh thản nhiên nói: “Sở dĩ cậu ta có thể chống đỡ đến lúc này hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh và tốc độ”.

“Ồ?”, hai mắt thiếu nữ phát sáng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, dường như rất có hứng thú.

Chỉ dựa vào sức lực và tốc độ mà đấu với cao thủ nhà họ Mãn đến bây giờ cũng xem như lợi hại.

Lúc này, Lâm Chính đang chống đỡ không có lề lối gì, thậm chí có vẻ hơi luống cuống đột nhiên nghiêm mặt lại, hai tay thò ra phía trước, nhanh như tia chớp.

Người tấn công Lâm Chính ở phía trước không kịp đề phòng, bị hai tay anh bấu vào ngực, sau đó kéo lui.

Roạt!

Hai người lập tức lộn nào trên không, ngã xuống mặt đất, một miếng thịt trên ngực bị Lâm Chính xé xuống, vô cùng thê thảm.

“Báo Liệt Trảo?”.

Mãn Thương Hải trợn tròn mắt, không tin nổi.

“Cái gì?”.

Thiếu nữ cũng hơi kinh ngạc.

“Không phải anh ta không biết võ thuật sao?”.

Ông lão không nói, ánh mắt nghiêm nghị.

Sau đó, Lâm Chính giống như biến thành một người khác, chiêu thức bắt đầu trở nên lưu loát, trở nên quy củ trơn tru.

Hơn nữa, khiến người khác không tin được là, dường như anh đã nhìn thấu chiêu thức của những người này, dự đoán trước đòn tấn công của cao thủ nhà họ Mãn, hoàn toàn chặn đường đi của bọn họ.

Người nhà họ Mãn trở nên vô cùng chật vật.

Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, nắm bắt cơ hội, lại tung hai đòn Xung Kích Quyền tuyệt học nhà họ Mãn vào mặt bọn họ.

Rầm rầm!

Lại hai người ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Mãn Thương Hải toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về sau.

“Sao cậu lại biết tuyệt học của Mãn Thị chúng tôi?”, ông ta cắn răng quát lên.

“Chỉ là võ công mèo ba chân, nhìn qua là biết ngay thôi”, Lâm Chính khinh thường nói.

“Cậu nói cái gì?”, Mãn Thương Hải phẫn nộ, lại xông tới.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên vung tay lên, như phát điên đánh vào mặt Mãn Thương Hải.

Quyền này giống như đã dốc hết sức mạnh của Lâm Chính, vô cùng dày nặng hung hãn, giống như có thể xuyên thủng tấm thép.

“Quán chủ, coi chừng!”.

Người của võ quán Mãn Thị hét lên.

Đối diện với một quyền hung mãnh như vậy, Mãn Thương Hải lại không định lùi ra sau nửa bước, ngược lại khóe miệng nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ đạt được mục đích.

“Hả?”.

Lâm Chính nhìn thấy tia sáng khác thường trong mắt của Mãn Thương Hải, cảm giác có chút không ổn.

Nhưng quyền thế đã lên, công thế đã ra, có thu lại cũng không kịp nữa.

Đúng lúc này, Mãn Thương Hải đưa tay lên, một tay hóa thành chưởng, đánh về phía nắm đấm của Lâm Chính.

Ông ta không né tránh mà định đối kháng trực diện?

Mãn Thương Hải tức quá trở nên ngu muội rồi sao?

Hai bố con Mục Anh và thiếu nữ kia đều thảng thốt nhìn Mãn Thương Hải.

Nhưng trong chớp mắt, ông lão đột nhiên ý thức được điều gì, khẽ hô lên: “Đó là nội kình!”.

Nội kình?

Thiếu nữ ngạc nhiên.

Ầm!

Quyền chưởng chạm nhau!

Mãn Thương Hải không hề bị một quyền vô cùng ác liệt của Lâm Chính đánh bay, ngược lại nắm đấm của Lâm Chính đột nhiên biến dạng, sau đó…

Rắc!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 386



Chương 391: Y võ!

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!

Mãn Thương Hải có thực lực như vậy sao, một chưởng đánh gãy tay Lâm Chính.

Lâm Chính cũng là một kẻ mạnh mà! Quyền cước của mọi người đều chỉ có thể gây chút xây xát cho anh, nhưng bây giờ xương anh gãy rồi!

Mọi người nhíu mày, không tin nổi cảnh tượng trước mặt, một lúc sau tiếng hò hét vang lên.

"Được lắm!"

"Sư phụ lợi hại quá!"

Mọi người đều vô cùng kích động.

Lâm Chính liên tục lùi về sau.

Mãn Thương Hải không có thừa thắng xông lên, mà lui về sau thở một hơi.

Mặc dù một chưởng này giúp ông ta chiếm được ưu thế nhưng ông ta tốn không ít sức lực, sắc mặt trắng bệnh.

So với trạng thái của Lâm Chính ông ta cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

"Đây là nội kình sao?", cô gái bên cạnh hỏi.

"Nội kình?", Anh Mục hơi kinh ngạc, nhìn Mãn Thương Hải bằng ánh mắt khiếp sợ: "Công phu của Mãn sư phụ đạt đến trình độ này rồi sao? Luyện ra cả nội kình?"

"Chỉ là kỹ thuật tầm thường thôi, không có gì cả", Mãn Thương Hải khẽ mỉm cười.

Mọi người xung quanh đều nhìn ông ta với ánh mắt sùng bái.

Công phu ngoại gia luyện đến mức độ này, có cả nội kình chảy ở bên trong, nhưng nội kình không phải thứ người thường có thể luyện ra được, nó là sự kết hợp giữa khí và lực, phải đối lực, khống chế khí đến mức độ đỉnh cao mới có thể tu luyện ra, nhiều người cả đời cũng chưa chắc đạt được đến trình độ này.

Không ngờ trình độ của Mãn Thương Hải lại cao đến vậy.

Chẳng trách một chưởng của ông ta có thể đánh gãy tay Lâm Chính.

"Võ quán Mãn Thị quả nhiên cũng mạnh", ông lão khẽ gật đầu.

"Mày thua rồi thằng nhãi! Cũng chẳng trách được tao, ai bảo mày khiêu chiến quyền uy của võ quán Mãn Thị chứ? Tao cho mày cơ hội rồi, nhưng mày không chịu, vậy nên tí nữa để xem tao xử lý mày thế nào, mày đứng có oán trách nhé!", Mãn Thương Hải nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.

"Ồ? Vậy ông muốn xử lý tôi thế nào?", Lâm Chính nói.

"Nhất định phải phế tay chân mày, dù sao mày làm nhiều người của võ quán Mãn Thị bị thương thế, sau này tao sẽ nhốt mày trong võ quán ba năm để thể hiện sự uy nghiêm của võ quán chúng tao, ba năm sau tao sẽ thả mày đi", Mãn Thương Hải lạnh lùng nói.

"Nhưng không có tay chân, ông thả tôi ra ngoài tôi vẫn chết thôi".

"Đó là chuyện của mày", Mãn Thương Hải nói:"Ai bảo mày ngông cuồng kiêu ngạo, chạy đến đây gây chuyện?"

"Người ngông cuồng kiêu ngạo là các người mà!", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Đã là lúc nào rồi mà còn cãi?", Mãn Thương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, lại đi lên.

Ông ta đang muốn xử lý Lâm Chính

Lâm Chính không hề hoảng loạn, chỉ lấy ra mấy cây châm bạc, sau đó đâm từng cây một vào người.

"Hả?"

Hô hấp của ông lão hơi dồn dập.

"Châm bạc?", cô gái cũng lộ vẻ kinh ngạc.

"Mày còn biết châm cứu?"

Mãn Thương Hải không hề biết anh chính là Lâm thần y, dù hơi bất ngờ nhưng ông ta không phải kẻ ngu, sao có thể cho Lâm Chính cơ hội, ông ta hừ một tiếng rồi lại lao tới.

Mọi người bao vây lên Lâm Chính, một người công một người thủ, hai người nhắm vào hai tay, có vẻ như muốn phế bỏ tứ chi của anh.

Bốp bốp bốp!

Ba nắm đấm đập lên người Lâm Chính, tiếng động vang lên.

"Không được, không dùng nội kình, chúng ta rất khó làm hắn bị thương, trừ phi... dùng dao!", mọi người run rẩy, một người hét lên.

"Đối phó với loại người này còn cần dùng thủ đoạn, như vậy chúng ta có thắng cũng mất mặt võ quán", Mãn Thương Hải nói.

"Ỷ đông h**p yếu như vậy mà là có thể diện sao?", Lâm Chính cười nói.

"Có thể đánh bại được mày là được!"

Mãn Thương Hải hừ một tiếng, sau đó nắm đấm đập lên cánh tay còn lại của Lâm Chính.

Lần này, ông ta lại dùng nội kình, định đánh gãy hai tay Lâm Chính.

Kết thúc rồi!

Cô gái lầm bầm.

Anh Tú ở bên kia vô cùng lo lắng, muốn tiến lên nhưng bị Anh Mục ngăn cản.

"Đợi chút, đây là..."

Ông lão đột nhiên kêu lên.

"Hả?"

Cô gái sững sờ, nhìn qua nhưng chỉ liếc mắt một cái liền sững sờ.

Trong chớp mắt, Lâm Chính phản kích!

Hai chân và một tay bị người nhà họ Mãn khóa chặt, nhưng cánh tay bị gãy xương không ai chú ý kia tóm lấy yết hầu Mãn Thương Hải.

Thủ đoạn nhanh như sét đánh, chẳng kịp phòng bị.

Sau khi Mãn Thương Hải phản ứng lại, muốn né tránh đã là điều xa vời.

"Không thể nào...", ông ta mở to mắt, yết hầu bị Lâm Chính bóp chặt.

Sức mạnh cực đại gây rối loạn lực khí trên người ông ta, chưởng đập lên vai Lâm Chính nhẹ như bông.

"Á?"

"Quán chủ!"

Mọi người đều sững sờ.

Đầu mọi người như bị nổ một cái trắng xóa hết cả.

Cánh tay bị gãy của Lâm Chính... sao có thể cử động được?

Chỉ thấy Lâm Chính tóm lấy cơ thể Mãn Thương Hải sau đó đập về phía người của võ quán ở bên cạnh.

Người đó không kịp phòng bị, lập tức bị cơ thể của Mãn Thương Hải va vào, ngất xỉu tại chỗ.

Lâm Chính lại hất cánh tay, đập vào hai tên bên cạnh.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

...

Tiếng đập vang lên không dứt khiến người nghe mất hồn mất vía.

Không bao lâu sau, ba người khóa chặt người Lâm Chính đều bị đập ngã, chẳng còn ai đứng dậy nổi.

Còn về Mãn Thương Hải, trước mắt ông ta đầy sao, không biết đâu là đông tây nam bắc.

Lâm Chính tóm lấy cổ ông ta đập mạnh xuống đất.

Rắc.

Mặt đất bị anh đập nứt ra.

Nhưng anh vẫn không hề thả tay, tiếp tục kéo cơ thể Mãn Thương Hải về phía trước, sau đó đạp một chân lên ngực ông ta.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Mãn Thương Hải như quả bóng da lăn mấy vòng mới ngừng lại.

Ông ta không bò dậy nổi nữa, chỉ là có thể hé mắt nhìn bản thân đầy máu cùng bóng dáng Lâm Chính.

Thời khắc này, ông ta mới nhìn rõ trạng thái của Lâm Chính.

Vết thương trên người anh đã biến mất.

Còn cánh tay bị gãy kia vẫn chẳng làm sao.

Người này... giống như chưa từng bị thương.

"Chuyện này... không thể nào... mày có pháp thuật sao?", Mãn Thương Hải yếu ớt đau đớn nói.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Hắn... vết thương trên người hắn đâu?"

Mọi người xung quanh cũng sợ giật mình, mặt ai cũng tái mét.

Ngay cả cô gái cũng bụm miệng, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

"Sai rồi! Chúng ta đều nhìn nhầm rồi!"

Ông lão ở bên này đột nhiên mở mắt nói: "Hóa ra không phải cậu ta không biết võ công! Chỉ là tất cả võ công cậu ta dùng .... khá đặc biệt!"

"Là võ công gì vậy?", cô gái bên cạnh vội vàng hỏi.

Ông lão nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới từ từ nói.

"Y võ!"

"Cái gì? Y võ?"

Sắc mặt cô gái tái mét, dường như nghe thấy thứ gì đó không thể tin nổi.

Sau đó lại nhìn mắt Lâm Chính, vẻ mặt lộ ra chút sợ hãi.

Còn về Mãn Thương Hải ở bên, mặt ông ta xám như tro, dường như đã tuyệt vọng rồi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 387



Chương 392: Vậy để tôi xem xem thủ đoạn của nhà họ Lâm.

"Bố, y võ là gì?", Anh Tú đứng bên mặt mày lo lắng hỏi Anh Mục.

"Bố cũng không hiểu rõ lắm", Anh Mục lắc đầu.

"Cái gọi là y võ chính là dùng y thuật làm võ thuật", cô gái ở bên dường như nghe thấy lời Anh Tú hỏi, liền đáp lại.

"Dùng y thuật làm võ thuật?"

"Đúng, người này thực ra không phải luyện võ thuật bình thường, nhưng hắn cực kỳ tinh thông y thuật, mà y thuật hắn có không phải để cứu người chữa bệnh, mà là y thuật dùng để chiến đấu, cây châm bạc sắc bén tăng lực cho cánh tay, hoặc tăng lực cho hai chân có thể tăng tốc, hoặc trong thời khắc quan trọng có thể chữa trị vết thương, khôi phục sức lực, hoặc có thể dùng châm bạc đầu độc khiến đối phương bị liệt, đây chính là y võ! Nếu như cô từng chơi game online, có một từ có thể hình dung rõ nét người này".

"Từ gì?", Anh Tú bất giác nhìn về cô gái kia.

"Mục sư chiến đấu!", cô ta lạnh lùng nói.

"Mục sư chiến đấu?", Anh Tú đương nhiên không phải một người hay lên mạng, vẻ mặt đầy dấu hỏi, hoàn toàn không hiểu được.

Có điều bây giờ không phải lúc để cô ta suy nghĩ vấn đề này.

Trên người của Lâm Chính cắm mấy cây châm bạc, khí thế trên người cũng nặng thêm mấy phần, sau đó anh bước đi đến chỗ Mãn Thương Hải.

"Dừng tay!"

"Mày... mày muốn làm gì?"

Người nhà họ Mãn vô cùng lo lắng, vội vàng chắn trước mặt Mãn Thương Hải.

Nhưng chỉ dựa vào họ sao có thể chặn Lâm Chính lại.

Ngay cả cao thủ nhà họ Mãn cũng bị anh xử lý, những kẻ còn lại tiến lên thì có tác dụng gì chứ?

Nhìn thấy Lâm Chính không định dừng bước, mấy người này run rẩy.

Trong thời khắc tuyệt vọng, Mãn Thương Hải đột nhiên quay đầu lại, nói với cô gái và ông lão: "Cô Lâm, tiền bối Lâm, xin hai vị ra tay, cứu võ quán Mãn Thị của tôi".

"Chuyện này dường như không liên quan đến chúng tôi thì phải? Tôi chỉ đến hóng drama thôi", cô gái nhún vai nói.

"Nếu như hai vị đồng ý thay tôi giải quyết người này, tôi đồng ý hợp tác với nhà họ Lâm, đồng thời đồng ý tất cả yêu cầu của nhà họ Lâm!", Mãn Thương Hải vội vàng nói.

Vừa dứt lời, ông lão liền suy nghĩ.

Mà cô gái chẳng hề do dự từ chối luôn, cô ta khẽ hừ một tiếng nói: "Chỉ là một cái võ quán Mãn Thị, tôi chẳng thèm, nhà họ Lâm thiếu gì cứ?"

"Không, cô chủ, chúng ta nên đồng ý!"

Ông lão cắt lời cô gái.

"Sao vậy Lão Phú? Chẳng nhẽ ông cần chút gia sản nhỏ bé của võ quán Mãn Thị sao?", cô gái nhíu mày.

"Không phải là cần, chỉ là muốn giúp nhà họ Lâm trong đại hội dễ dàng vượt qua hơn chút thôi", ông lão lạnh lùng nói.

Vừa nói xong, sắc mặt Anh Mục vô cùng khó coi.

"Theo như tôi biết, nhà họ Mãn bắt tay với một nhóm đồng minh có thực lực, muốn kiếm chút lời trong đại hội, mặc dù những kẻ này không phải đối thủ của nhà chúng ta, nhưng có sự ngăn cản của chúng, nhà chúng ta ít nhiều bị ảnh hưởng, cô chủ, cô phải nhớ kỹ, Yên Kinh không phải của mình nhà họ Lâm, mấy kẻ có thực lực rất mạnh, nếu như chúng ta có thể ra lệnh cho võ quán Mãn Thị ép buộc mấy thế lực đó, trên đại hội, không nói đến nhà họ Lâm ta, ít nhất cô chủ, tôi có thể đảm bảo cô sẽ kinh ngạc! Mạch của cô đều phải dựa vào cô!", ông lão khàn giọng nói.

Cô gái sững sờ, tiếp tục bĩu môi: "Tôi chẳng cần... tôi sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh tôi mạnh hơn chúng, mấy kẻ tự xưng là thiên tài nhà họ Lâm, tôi... tôi sẽ thắng chúng..."

Đoạn phía sau có vẻ không tự tin lắm

Ông lão lắc đầu, thở dài nói: "Cô chủ đúng là có thiên phú dị bẩm, dù là y thuật hay học võ đều có tài, nhưng đây không phải đại hội bình thường, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị kỹ!"

"Vậy ông có ý gì?", cô gái hơi tức giận hỏi.

Ông lão không nói, chỉ chắp hai tay phía sau, đi về phía trước.

"Các hạ, mời thu tay!"

Nghe thấy lời ông lão nói, Lâm Chính dừng bước.

Anh dùng đôi mắt lạnh lẽo rét lạnh nhìn ông lão, nhưng ánh mắt ấy nhanh chóng được thu lại.

Ông lão toàn thân run rẩy, sau khi nhìn kỹ lại Lâm Chính, thấy hai mắt anh dịu lại, ông bắt đầu nghi ngờ không biết mình có nhìn nhầm không.

"Có chuyện gì thế?", Lâm Chính hỏi.

"Thành tựu y võ của các hạ cao như vậy, hơn nữa trẻ như vậy, đúng là khiến người ta bái phục, hôm nay lão phu được chứng kiến tất cả, tôi vẫn cảm thấy đây chỉ là hiểu lầm, các hạ có thể nể mặt lão phu bỏ qua chuyện này, tha cho võ quán Mãn Thị không?”, ông lão lạnh lùng nói.

Ông ta rất ít khi cứu người, nhưng lần này vì cô chủ, ông ta nhất định phải bỏ cái tôi xuống.

"Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.

"Lâm Phú của nhà họ Lâm ở Yên Kinh!", ông lão tự hào nói.

Sáu chữ nhà họ Lâm ở Yên Kinh, trong nước, cho dù nói với ai thì đều khiến người ta nể sợ.

Bởi vì đây không chỉ là một đại gia tộc mà còn là một truyền kỳ.

Ông lão tin tưởng cho dù là ai sau khi biết mình là người nhà họ Lâm thì đều phải nể mặt, cho dù là anh chàng trẻ tuổi tài năng này.

Chẳng qua là... câu trả lời của Lâm Chính nằm ngoài dự đoán của mọi người.

"Ồ... nhà họ Lâm à? Tôi chưa từng nghe nói đến", Lâm Chính tùy tiện nói.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây là nhà họ Lâm đó!

Anh dám nói vậy sao?

Không cần mạng nữa à?

"Nếu như không có chuyện gì, ông lùi sang một bên đi, hôm nay tôi chỉ tính sổ với võ quán Mãn Thị thôi", Lâm Chính nói.

Sắc mặt ông lão thay đổi, ánh mắt nghiêm túc nói: "Các hạ thực sự không nể mặt lão phu sao?"

"Tôi dựa vào cái gì mà phải nể mặt ông?", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Hừ, nếu đã vậy thì đừng trách lão phu không nương tay!", ông lão nổi giận, lạnh lùng hừ một tiếng sau đó liền ra tay.

Tuy nhiên lời này giống như chọc giận Lâm Chính.

Mắt anh rét lạnh, tròng mắt b*n r* chiến ý nồng đậm!

"Thật sao? Nếu đã vậy thì cho tôi thấy y thuật và võ thuật của nhà họ Lâm các người đi!"

Nói xong anh quay người, đứng trước mặt ông lão.

Ông lão hơi bất ngờ, có lẽ ông ta không ngờ Lâm Chính có phản ứng lớn vậy.

Có điều đối phương nếu muốn ra tay ông ta sẽ không lùi bước.

Ba năm rồi.

Lâm Chính đợi ba năm rồi!

Mặc dù hôm nay không ở trên đại hội đó! Nhưng chỉ cần đối mặt người nhà họ Lâm, cơ thể Lâm Chính lại sôi sục lên.

"Mẹ, thời hạn ba năm kết thúc rồi, con phải làm chuyện cần làm rồi, mẹ không ràng buộc được con nữa rồi, cũng không ai ràng buộc được con!"

Hai mắt Lâm Chính vằn tơ máu, tay anh vung lên.

Vèo vèo vèo.

Mấy trăm cây châm bạc trong túi bên hông anh đâm liên tiếp vào cơ thể ông ta.

"Cái gì?"

Sắc mặt ông lão thay đổi.

"Dùng khí ngự kim?"

Cô gái ở bên kinh hãi hét lên

Đây là điều ngay cả cô ta cũng không làm được...

Có thêm sự giúp đỡ của kim bạc, thực lực và tốc độ của Lâm Chính tăng lên một tầm cao khiến người ta khó tin nổi, thậm chí sức mạnh toàn thân có mấy phần nội kình.

"Chết đi!"

Tiếng hét hung tợn vang ra từ miệng Lâm Chính.

Sau đó một nắm đấm như thép tung thẳng đến chỗ ông lão.

Đây... là đòn đánh mang theo sát ý!

Tròng mắt ông lão co lại, mồ hôi lạnh túa ra, cơ thể nhẹ nhàng lùi về sau.

Đùng!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 388



Chương 393: Võ thuật nhà họ Lâm

Nhìn thấy cú đấm hung ác này, da thịt mọi người tê rần.

Con người có thể tung ra đòn đánh như vậy sao?

Một nắm đấm này dường như vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, thậm chí còn kinh khủng hơn cả nội kình của Mãn Thương Hải.

"Thằng nhãi, rốt cuộc cậu là ai?", sắc mặt ông lão trắng bệch, ông ta lập tức hét lên.

Nhưng Lâm Chính không hề định nói chuyện với ông ta, anh đứng dậy, bước đi, lại xông lên.

Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy được.

"Không ổn!"

Ông lão lại lùi về sau, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhìn thấy Lâm Chính lại gần, hai nắm đấm điên cuồng lao đến.

Vù vù vù vù...

Quyền như tạo ra gió.

Không có quy tắc nào cả.

Nhưng mỗi đòn đều vô cùng mạnh, khiến người ta sợ hãi.

Thực lực của ông lão đương nhiên cao hơn Mãn Thương Hải một bậc, nhưng chuyện này chẳng thể cản nổi Lâm Chính.

Sau mấy chiêu, hai tay ông lão run rẩy kinh người, cánh tay không nghe theo lời mình nữa.

Mà đúng lúc này Lâm Chính lại tung quyền.

Nắm đấm này có thêm nội kình!

"Lão Phú! Cẩn thận!", cô gái vội vàng hét lên.

Hô hấp của ông ta như ngừng lại, tay quét qua, hai chân nhanh chóng lui về sau, nhưng không kịp tránh rồi.

Bốp!

Nắm đấm đập mạnh lên cánh tay ông lão.

Trong nháy mắt, xương cánh tay ông lão bị đánh gãy, cả cánh tay bị đánh nhô ra.

Sức lực còn lại thậm chí chưa hề biến mất, mà xông thẳng lên người ông lão.

Ông lão vốn muốn lùi về sau, sau khi bị nguồn sức mạnh kinh khủng này đánh vào, lưng theo quán tính đập vào tường, bức tường vỡ vụn, cả người không ngừng run rẩy, máu tươi trào ra.

"Á".

Người của võ quán Mãn Thị đều tuyệt vọng.

Đây thực sự là một quyền đáng sợ!

Nếu như ngay cả Lâm Phú cũng không đối phó được với người này thì ai có thể cứu nổi võ quán Mãn Thị đây?

"Khụ khụ... khụ"

Lâm Phú đứng dậy, nhưng ông ta không ngừng ho, khóe miệng chảy máu.

Quyền này đã khiến ông ta bị nội thương.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc là mặc dù Lâm Phú nhiều tuổi, nhưng xương cốt cứng rắn hơn Mãn Thương Hải nhiều.

Không thể không nói nhà họ Lâm thực sự có tư cách khiến cho người ta khiếp sợ.

Nhưng thế tấn công mạnh mẽ của Lâm Chính cứ ập tới.

Hoàn toàn không cho Lâm Phú cơ hội để thở.

Lâm Phú nghiến răng, lập tức xoa eo, lấy mười cây châm bạc, giống Lâm Chính cắm lên người mình.

Sau khi đâm vào cơ thể, khí thế của Lâm Phú mạnh hơn nhiều lần.

"Ông lão cũng dùng y võ nhỉ?", Anh Tú kinh ngạc.

"Đúng... có điều...", Anh Mục hơi ngập ngừng.

Nhờ có châm bạc giúp sức, cánh tay bị gãy của Lâm Phú khẽ cử động, nhưng ông ta chung quy vẫn không bằng Lâm Chính, không có sự tăng cường mạnh mẽ như của Lâm Chính, cho dù lại giao đấu thì vẫn không chiếm được ưu thế.

Cứ tiếp tục như vậy, ông ta nhất định sẽ thua.

Cùng là y võ, nhưng y võ của Lâm Phú không mạnh bằng người trẻ tuổi này.

Đúng là không thể tin nổi!

Anh Mục có thể thấy được chẳng nhẽ Lâm Phú lại không thấy được?

Nhưng bây giờ ông ta không còn đường chạy thoát rồi.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, tiếng hét vang lên.

Sau đó một bóng người xông đến trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, vốn muốn xử lý bóng người kia, nhưng bóng người kia giang hai tay, nhắm mắt lại, ra vẻ tùy ý để Lâm Chính chém giết.

Điều này khiến Lâm Chính không nỡ ra tay.

Anh luôn là ăn mềm không ăn cứng.

"Nếu như cô muốn ra tay thì ra tay đi, nếu như không muốn đánh thì cút", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Tôi bảo này, sao anh kỳ vậy? Chúng tôi đâu có chọc giận anh? Quản gia của tôi chỉ nói nhầm, anh cần gì phải giết ông ấy?", cô gái chống hai tay lên eo nói.

"Chẳng nhẽ tôi phải tha thứ cho người của cô sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

"Nếu không thì sao? Tôi nói cho anh biết, anh nhất định phải dừng tay! Nếu không... nếu không tôi không khách khí với anh đâu! Tôi nói cho anh biết, thực lực của tôi mạnh hơn quản gia của tôi đấy, nếu anh chọc phải tôi, tôi đảm bảo anh sẽ tiêu đời!", cô gái nói tiếp, mặt mày vô cùng nghiêm túc.

"Thật sao? Vậy tôi phải thử một chút", Lâm Chính nhìn cô ta, ánh mắt lướt qua cổ tay cô ta.

Nơi đó có Lạc Linh Huyết.

Nhưng chỉ có một giọt.

So với mười lăm giọt của Lâm Chính, đúng là khác biệt như trên trời dưới đất.

"Cô chủ, người này cực kỳ mạnh, cô đừng ra tay bừa, mời cô quay lại, chúng ta mau chóng rời khỏi đây!", Lâm Phú vội vàng nói.

Bây giờ ông ta hối hận xanh ruột rồi đây.

Giờ ông ta mới ý thức được, khi giao chiến với Mãn Thương Hải, Lâm Chính không dùng toàn lực.

Nhưng tại sao khi đối đầu với mình lại mạnh tay như vậy?

Lâm Phú vô cùng hoang mang.

Nhưng lúc này không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này.

Cô chủ là hy vọng của mạch này, hôm nay cô chủ mà xảy ra chuyện gì thì ông ta biết nói gì với gia tộc bây giờ?

Tuy nhiên cô gái đã quyết rồi.

Cô ta lùi hai bước hít sâu một hơi, sau đó vào tư thế chuẩn bị.

"Tôi không muốn đánh với anh chỉ vì võ quán Mãn Thị, tôi chỉ là muốn bảo vệ người nhà họ Lâm, tôi hy vọng anh hiểu rõ, tôi không tham gia vào ân oán giữa anh và võ quán Mãn Thị", cô gái nghiêm túc nói.

"Không quan trọng", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Vậy thì mời anh dạy bảo!"

Cô gái hét lên, đột nhiên nhảy qua lao đến chỗ Lâm Chính.

Đừng thấy cô trẻ tuổi, cô vô cùng linh hoạt, nhảy lên cao tầm ba bốn mét sau đó tung chưởng về phía Lâm Chính.

Chiêu pháp này cũng có mấy phần võ hiệp.

Mà khiến Lâm Chính kinh ngạc là, chưởng của cô gái này không mạnh, nhưng rất khéo léo.

Giống như bông đánh tới, nhưng sức tàn phá vô cùng kinh khủng!

Lâm Chính nhíu mày, nhưng không lùi lại, mà lật tay tung nắm đấm.

Bốp!

Quyền chưởng giao nhau.

Hai người tách ra.

Nhưng cô gái nhẹ tựa lông hồng, dường như có một loại khí kéo lấy cô, cô nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Lâm Chính liên tiếp lùi về sau.

Mãn Thương Hải, Anh Tú nhìn mà sững sờ.

"Võ thuật nhà họ Lâm... quả nhiên rất kỳ lạ, đây mới thực sự là võ thuật cổ thực sự sao?", Anh Mục khàn giọng nói.

Anh Tú trợn tròn mắt, không nói nên lời.

"Anh cũng mạnh đấy, nhưng với chiêu này thì không thể đánh bại tôi đâu, xem chiêu của tôi đây!", cô gái mỉm cười, lại xông lên.

Tốc độ không nhanh.

Nhưng khi Lâm Chính phản công, cơ thể mềm mại của cô ta như con rắn vô cùng linh hoạt trốn khỏi đòn tấn công mạnh mẽ của Lâm Chính, mà sau khi tóm được cơ hội, đột nhiên dùng cánh tay tóm lấy cổ tay Lâm Chính, sau đó một cánh tay khác vươn ra, nhanh như tia chớp đánh vào chỗ dưới nách ba tấc.

Đây là đang muốn điểm huyệt!

Hô hấp của Lâm Phú căng thẳng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 389



Chương 394: Huyền Sâm Vương

Nhìn thấy Lâm Chính đột nhiên dừng lại, tất mọi người đều sững sờ, ai cũng vỗ tay hò reo.

"Được lắm".

"Thắng rồi!"

"Tốt quá, cô Lâm thắng rồi!"

"Tôi nói rồi mà, đường đường là nhà họ Lâm sao có thể không đối phó được với một thằng nhãi ranh chứ?"

"Tên này chắc tiêu đời rồi nhỉ!"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là Mãn Thương Hải.

Ông ta nằm dưới đất, thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như ít nhất cũng giữ lại được nhà họ Mãn.

Tên này dù mạnh, nhưng dù sao vẫn không bằng nhà họ Lâm.

Chiêu kia đỉnh quá!

Cô gái nhếch khóe miệng, khẽ mỉm cười sau đó liền thu lại.

Thuật điểm huyệt cô ta học từ nhỏ đến lớn, mặc dù không quá tự tin về mảng dùng châm bạc, nhưng chiêu này thì cô ta dùng rất điêu luyện!

Chỉ là...

Cô gái còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, Lâm Chính bị điểm huyệt lại cử động.

Không ổn rồi!

Cô gái kinh ngạc.

"Cô chủ!"

Lâm Phú ở bệnh kia sốt ruột, điên cuồng xông lên, tung nắm đấm về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lật tay đánh vào bụng cô gái.

Cô gái không kịp phòng bị, bị đánh bay ra, ngã xuống đất, nhưng Lâm Phú lại lao lên.

"Lão già, ông nghĩ tôi không giết nổi ông à?"

Mắt Lâm Chính hiện lên sự ác độc, tay anh nhanh như điện, nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú.

Bốp!

Nắm đấm của Lâm Phú bị cánh tay Lâm Chính làm cho tê dại, nhưng lần này Lâm Chính không hề thả tay, mà lại dùng một cây châm bạc c*m v** cánh tay, lực bàn tay đang nắm lấy nắm đấm của Lâm Phú mạnh thêm mấy phần, Lâm Phú không thể nào giãy ra được.

"Mẹ nó!", Lâm Phú trợn tròn hai mắt.

"Ê, anh mau thả ông ấy ra!"

Cô gái nghiến răng, lập tức xông qua, muốn ép Lâm Chính buông tay.

Nhưng cô ta vừa lại gần, cánh tay còn lại của Lâm Chính đã tóm chặt lấy cổ tay cô ta.

Hô hấp của cô ta ngừng lại, vội vàng điểm huyệt của Lâm Chính, muốn khiến Lâm Chính bại liệt.

Nhưng cho dù cô ta có dùng chiêu này tiếp, Lâm Chính vẫn chẳng hề có hiện tượng bị bại liệt, thậm chí còn chẳng hề dừng lại.

"Không... không thể nào? Thuật điểm huyệt của tôi...", cô gái lập tức ngẩng đầu, mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

Mà đúng lúc này, Lâm Chính không quan tâm đến cô ta, tóm lấy cánh tay Lâm Phú đập thẳng lên mặt đất.

Bốp!

Bốp!

...

Cơ thể Lâm Phú bị đập như một bao cát.

Cho dù là hàng rào, núi giả hay là vách tường đều bị đập vỡ.

Chỉ chốc lát sau, người Lâm Phú đã đầy vết thương, sắp ngất xỉu đến nơi.

Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính.

Anh không phải võ giả, không có thủ đoạn gì ảo ma, thực lực của anh chỉ nằm ở sức mạnh và tốc độ.

Cô gái bị màn này làm cho sững sờ.

Cô ta nghiến răng, không điểm huyệt Lâm Chính nữa, mà liếc mắt, lấy ra một cây châm bạc từ eo, phi qua.

"Dừng lại cho tôi"

Vèo!

Một nửa cây châm bạc đâm vào ngực Lâm Chính.

Mà Lâm Chính cuối cùng cũng dừng lại.

Xương cốt trên người Lâm Phó đã gãy hết, ông ta nằm dưới đất bất động.

Nhưng... cô gái vì vậy mà vui.

Bởi vì Lâm Chính đang nhìn cô ta.

Hai mắt anh lạnh lẽo, tràn ngập sự thù hằn và ác liệt.

Mặt cô ta tái đi, cơ thể run rẩy, không biết tại sao cô ta cảm giác mình lại thất bại rồi.

Mà thực tế chứng minh cô ta đoán không hề sai.

Lâm Chính không vì cây châm bạc kia mà mất đi khả năng hành động, tứ chi anh vẫn có thể cử động, anh thậm chí còn vươn tay rút cây châm bạc trên ngực ra.

Anh cầm lấy cây châm bạc, lặng lẽ nhìn, có thể nhìn thấy phù hiệu nhỏ bé trên đỉnh cây châm bạc.

Đó là phù hiệu của nhà họ Lâm.

Đây là châm bạc do nhà họ Lâm sản xuất.

"Anh.... anh muốn làm gì... anh... anh tha cho tôi đi...", cô gái cuối cùng cũng sợ rồi.

Cô ta muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Chính, nhưng tay Lâm Chính giống như giọng kìm, chẳng thể thoát nổi.

Lúc này cô ta chỉ như con cừu non run rẩy, để mặc người mổ xẻ.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, cửa lớn đột ngột mở ra, sau đó một đám đàn ông mặc vest xông vào võ quán Mãn Thị.

Cô gái nhìn người đàn ông trung niên, lập tức mừng rỡ, vội vàng hét lên: "Bố, con ở đây, mau cứu con".

Vừa dứt lời, nhưng mấy kẻ đứng sau đàn ông trung niên lập tức lao đến, bao vây Lâm Chính.

"Ngữ Yên, con không sao chứ?", người đàn ông trung niên vội vàng hỏi, sau đó nói với Lâm Chính: "Cậu thanh niên, tôi không quan tâm cậu là ai, tôi cũng không quan tâm thế lực đứng sau cậu như thế nào, mau buông con gái tôi ra! Nếu không tôi bảo đảm cậu không thể bước ra được khỏi đây".

Vừa dứt lời, Lâm Chính liền khó chịu, anh lạnh lùng nói: "Tôi trước giờ luôn là người ăn mềm không ăn cứng, nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ không thả con gái ông ra".

Nói xong tay Lâm Chính tóm lấy cổ cô gái.

Trong nháy mắt, cô gái không thể hít thở.

Người đàn ông trung niên thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: "Từ từ! Từ từ đã!"

Lâm Chính dừng lại.

"Cậu... cậu muốn thế nào?", người đàn ông trung niên cuộn tròn nắm đấm, nghiến răng nói: "Chỉ cần cậu thả con gái tôi ra, cậu ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý".

"Ồ?"

Vừa dứt lời, Lâm Chính liền nổi hứng.

Thực ra anh không định làm cô gái này bị thương.

Dù sao thái độ của cô ta cũng không tỏ ra đối địch với anh, ra tay với anh chỉ vì muốn cứu người.

Lâm Chính là người ân oán phân minh.

Bây giờ người nhà họ Lâm đã nói như vậy, Lâm Chính đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

"Có thật là tôi ra điều kiện gì ông cũng đáp ứng không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Đương nhiên, nhưng phải là chuyện tôi có thể làm và trước tiên cậu phải thả con gái tôi ra đã".

"Vậy tôi muốn một món đồ của nhà họ Lâm, ông có đồng ý không?"

"Cậu muốn thứ đồ gì của nhà họ Lâm chúng tôi?"

"Tôi nghe nói nhà họ Lâm có thiên tài địa bảo đặc biệt, được gọi là Huyền Sâm Vương, ông đưa tôi cái đó là được", Lâm Chính nói.

Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm bùng nổ.

"Cái gì? Huyền Sâm Vương?"

"Sao có thể?"

"Đó là bảo vật của nhà họ Lâm chúng ta!"

"Chỉ có gia chủ mới có thể chạm vào! Sao có thể đưa cho hắn được? Hắn đang nằm mơ à?"

"Gan không hề nhỏ, nếu dám thèm muốn bảo vật của nhà ta thì để xem hắn là cái thứ chó má gì?"

Người nhà họ Lâm nổi giận mắng chửi, chỉ vào Lâm Chính mà mắng.

Nhưng lúc này, người đàn ông trung niên nói nhỏ: "Tôi đồng ý!"

Bốn phía lặng yên như tờ.

"Bố, chuyện này...", cô gái sững sờ.

Bởi vì cô ta biết, đây không phải chuyện có thể làm được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back