Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 230



Chương 232: Rung cây dọa khỉ

Xương Bá đặt điện thoại xuống, mồ hôi lạnh ướt lưng.

"A Cẩu!".

"Xương Bá có gì phân phó ạ?".

"Đi điều tra Khổ Long cho tôi! Nhanh!".

"Vâng".

Một lát sau...

"Xương Bá, Khổ Long... Khổ Long... chết rồi".

Xương Bá nhận được tin này, ngã ngồi xuống sô pha, bàn tay cầm điếu thuốc hơi run rẩy.

Khổ Long cứ thế chết rồi sao?

Sao đột ngột thế?

Đó là ông trùm của Giang Thành đấy!

"Ông chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Thực sự phải quỳ xuống dập đầu với thằng nhóc kia sao?", một người đàn ông ở bên cạnh cau mày hỏi.

"Quỳ xuống dập đầu? Cậu có biết quỳ xuống dập đầu nghĩa là gì không? Nghĩa là Xương Bá tôi phải cúi đầu thần phục trước cậu ta, nhận cậu ta làm đại ca! Xương Bá tôi sống đến chừng này tuổi, mà lại dập đầu với một thanh niên 20 tuổi đầu? Nếu đồn ra ngoài, thì cái mặt già này biết để vào đâu? Sau này tôi còn làm người kiểu gì?", Xương Bá tức giận đập bàn.

Người cần mặt mũi cây cần da, đến tầm tuổi như Xương Bá thì ông ta không còn thiếu tiền nữa, thứ ông ta thiếu là danh.

"Nhưng mà ông chủ, Khổ Long đã chết, mụ Cung Hỉ Vân cũng đã đầu hàng, trong một đêm mà ba thế lực của Giang Thành chỉ còn mỗi chúng ta đơn độc. Nếu bọn họ thực sự ra tay, thì chúng ta không thể chống lại được, không đầu hàng thì chỉ có chết thôi", người đàn ông kia nhăn nhó nói.

"Tôi biết, tôi biết... Nhưng bảo tôi dập đầu, thì tôi thà chết còn hơn", Xương Bá nghiến răng nghiến lợi.

"Ông chủ..."

"Cậu không cần khuyên nữa! Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ngũ, tôi không phải là Khổ Long, tôi cũng không phải là Cung Hỉ Vân! Lúc tôi tranh giành thiên hạ ở Giang Thành thì còn chưa có bọn họ đâu! Bọn họ sợ, nhưng tôi không sợ! Lập tức chuẩn bị xe, tôi phải đến Nam Phái một chuyến!".

"Vâng, ông chủ!".



Quán karaoke Kim Thế Duyên.

Ông cụ Từ vẫn ngồi trong phòng bao, nhắm mắt chờ đợi.

Mấy vệ sĩ đi theo ông ta thì đứng canh ở cửa.

Quản gia vội vàng chạy vào, nhưng mặt nhăn mày nhó.

"Sao rồi? Khổ Long chịu gặp lão già này chưa?", Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.

"Ừm, ông chủ, tôi không liên lạc được với Khổ Long", quản gia bất đắc dĩ nói.

"Cậu ta không ở đây sao?", Từ Diệu Niên ngạc nhiên.

"Không biết nữa, nhưng tôi vừa nhận được tin, nói hình như cậu hai đi rồi".

"Sao cơ?", Từ Diệu Niên đứng phắt dậy: "Đi lúc nào?".

"10 giờ tối, lúc ông mới đến".

"Là người của Khổ Long đưa đi sao?".

"Không, hình như cậu ấy chỉ đi theo một cậu thanh niên".

Thanh niên?

Từ Diệu Niên vội vàng gọi điện thoại cho Từ Thiên, nhưng vẫn không ai nghe máy.

"Ông chủ, có lẽ Khổ Long không có ý định làm khó cậu hai, bây giờ chắc hẳn cậu ấy đã về nhà rồi. Hay là chúng ta về Nam Thành đi, chỗ này tôi sẽ phái người canh chừng, nếu gặp được Khổ Long thì sẽ hẹn thời gian gặp mặt".

"Cũng được", Từ Diệu Niên nặng nề gật đầu, rồi đứng lên định rời đi. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của quản gia bỗng đổ chuông.

Ông ta nghe máy xong liền biến sắc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?", Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.

"Phía cậu Đống xảy ra chuyện rồi...", quản gia run giọng nói.

Hơi thở của Từ Diệu Niên bỗng nghẹn lại, nhỏ giọng gầm lên: "Mau, lập tức quay về Nam Thành!".

"Vâng!".



Trở về công ty, Lâm Chính ngồi trên ghế giám đốc, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ sát đất.

Từ Thiên đã được đưa đến bệnh viện điều trị, những chuyện còn lại sẽ do Mã Hải giải quyết. Khang Gia Hào và Kỷ Văn toàn quyền phối hợp thu mua tất cả các sản nghiệp dưới trướng hai nhà. Ý của Lâm Chính là phải thôn tính toàn bộ mọi thứ trong tay Khổ Long và Cung Hỉ Vân trong vòng một ngày.

Dù sao hai người họ cũng là nhân vật của vùng xám, trong tay có rất nhiều thứ không hợp pháp, Lâm Chính muốn lấy của bọn họ cũng không quá nhẹ nhàng.

Xử lý xong Khổ Long và Cung Hỉ Vân, thì phía Xương Bá cũng đơn giản hơn rất nhiều.

"Chủ tịch Lâm".

Mã Hải bước vào phòng làm việc.

"Giải quyết mọi chuyện thế nào rồi?".

"Đã được bảy tám phần rồi, chúng tôi đã thông qua con đường thông thường thu mua được tất cả các tụ điểm giải trí như quán bar, câu lạc bộ, nhà hàng, quán karaoke của Khổ Long và Cung Hỉ Vân, chỉ còn lại một số thủ tục bàn giao".

"Tốt lắm, Xương Bá nhận được tin chắc sẽ biết nên làm thế nào".

Mục đích của Lâm Chính chính là rung cây dọa khỉ, bởi vì thế lực của Xương Bá hơn đứt Khổ Long và Cung Hỉ Vân, muốn giải quyết Xương Bá thì không đơn giản là tìm đến tận cửa chém giết. Xương Bá có rất nhiều tâm phúc, ông ta mà chết, thì những tâm phúc này sẽ liều mạng trả thù cho ông ta. Đến lúc đó, những người bên cạnh Lâm Chính, nhất là Mã Hải, sẽ gặp nguy hiểm.

"Chủ tịch Lâm, hiện giờ chúng ta còn một vấn đề nữa, đó là phương diện quản lý", Mã Hải đột nhiên nói.

"Sao vậy?".

"Người quản lý của những tụ điểm giải trí này đều là xã hội đen, tuy không hiểu lễ nghi, nhưng bao nhiêu năm nay cũng coi như có kinh nghiệm. Nếu chúng ta điều người mới đến quản lý bọn họ, thì có chút rắc rối, thời gian tái tổ chức cũng phải dài hơn chút".

"Ý của ông là?".

"Tôi nghĩ để Cung Hỉ Vân quản lý những người này khá phù hợp".

"Vậy thì để cô ta làm đi, nhưng có một điều phải thay đổi, đó là khí chất lưu manh trên người bọn họ. Tôi không phải xã hội đen, không chơi trò đó, nếu ai không phục thì đưa đến chỗ tôi", Lâm Chính bình thản nói.

Trong lòng Mã Hải cả kinh, lập tức cung kính đáp: "Vâng, cậu Lâm".

Sau khi Mã Hải rời đi, Lâm Chính cũng rời khỏi công ty.

Anh lang thang một lát, quyết định đến y quán của Lạc Thiên xem sao.

Tuy trải qua chuyện lần trước, nhưng Lạc Thiên hồi phục rất nhanh, y quán vẫn mở cửa bình thường, nhưng điều khiến anh bất ngờ là Tô Nhu cũng ở đây.

Nhìn thấy Lâm Chính, Tô Nhu lập tức biến sắc, ánh mắt tỏ vẻ áy náy và đau khổ, vội vàng đứng dậy rời đi.

Không dám nói với anh lời nào.

Lâm Chính nhíu mày, không nói gì, cũng không ngăn cản.

Nhưng đến cửa, Tô Nhu vẫn dừng bước.

"Mấy ngày nữa thì ký thỏa thuận ly hôn đi".

"Được".

Lâm Chính gật đầu đồng ý ngay.

Vành mắt Tô Nhu hơi đỏ, khẽ cắn môi, xoay người bước lên chiếc taxi ở bên ngoài.

"Anh định ly hôn với cô ấy thật sao?", Lạc Thiên bước tới, nghi hoặc hỏi.

"Tôi đã nói với cô ấy từ đầu rồi, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy, tuy tôi không biết tại sao cô ấy đòi ly hôn, nhưng nếu là cô ấy yêu cầu thì tôi sẽ ủng hộ".

"Điều này cho thấy anh chẳng yêu cô ấy bao nhiêu".

"Tôi và cô ấy cưới nhau chỉ theo yêu cầu của người lớn, ba năm nay chúng tôi còn chưa chạm tay nhau, nếu nói thích thì cũng có, nhưng nói yêu thì tôi cũng không rõ nữa".

Lâm Chính lắc đầu ngồi xuống, bình thản nói: "Huống hồ tôi sẽ không ở Giang Thành quá lâu".

Lạc Thiên hơi sửng sốt: "Anh muốn đi đâu?".

"Yên Kinh", Lâm Chính hít sâu một hơi: "Dù sao tôi cũng đến từ đó".

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ không hiểu, lúc này cô ta đột nhiên phát hiện ra mình chẳng biết gì về chồng của người bạn thân.

Cộp cộp cộp...

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau đó mấy người mặc đồng phục cảnh sát xông vào y quán.

"Ai là người phụ trách?", một người trầm giọng hỏi.

Lạc Thiên khẽ run rẩy, đứng lên, ngạc nhiên hỏi: "Là tôi đây, có chuyện gì không các đồng chí?".

"Chúng tôi kiểm tra thấy thiết bị phòng cháy chữa cháy chỗ các cô không đầy đủ, tiềm ẩn rủi ro không an toàn, phải đóng cửa y quán để chỉnh đốn cải cách, xin cô hãy lập tức dừng hoạt động!".

Nói xong liền trình ra một loạt giấy tờ.

Lạc Thiên ngây người.

"Đồng chí, sao lại có chuyện như vậy chứ?".

Lạc Thiên còn định giải thích, nhưng dường như không có tác dụng.

Không đến 10 phút, y quán liền bị đóng cửa.

"Chuyện này là sao vậy?", Tiểu Đông và Lạc Thiên đều ngớ ra.

Lâm Chính cũng cau mày.

Đúng lúc này, một chiếc điện thoại của Mã Hải bỗng đổ chuông.

"Chủ tịch Lâm, nhà máy dược phẩm xảy ra chuyện rồi!".

"Sao cơ?", Lâm Chính như ngừng thở.

"Hai nhà máy dược phẩm mới của chúng ta đều đã bị niêm phong! Nguyên nhân là nhà máy tồn tại tai họa ngầm, ngoài ra, nhà máy dược phẩm mới của chúng ta cũng mãi không nhận được giấy phép sản xuất, việc sản xuất thuốc mới bị hoãn, tất cả dược liệu chúng ta mua về đều chất đống, không thể bắt tay vào sản xuất, chuỗi vốn cũng xảy ra vấn đề..."

Mã Hải trầm giọng nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, sắc mặt đanh lại, cũng ngửi thấy mùi khác thường.

Đây chắc chắn không phải là trùng hợp!

"Có người đang nhằm vào chúng ta, điều tra xem là ai làm".

"Vâng, Chủ tịch Lâm", Mã Hải gật đầu.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 231



Chương 233: Qua cầu rút ván

“Xương Bá?”.

Lạc Thiên biến sắc.

“Chủ tịch Lâm, vẫn là cậu lợi hại, tôi đối phó với Khổ Long và Cung Hỉ Vân mấy năm mà vẫn không giải quyết được, cuối cùng lại bị một doanh nhân, một bác sĩ như cậu giải quyết! Lợi hại lợi hại! Khâm phục, khâm phục!”, Xương Bá nheo mắt đi tới, vỗ tay liên tục.

“Với thực lực của ông thì không thể niêm phong nhà máy của tôi, là Nam Phái đã ra tay?”, Lâm Chính nói.

“Đương nhiên! Cậu đã là kẻ thù của Nam Phái, Nam Phái há lại ngồi yên nhìn cậu phát triển ở Giang Thành? Tôi chỉ âm thầm biểu đạt tâm ý với người của Nam Phái, Nam Phái sẽ dốc sức ủng hộ tôi. Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đối mặt không chỉ có những chuyện đó!”, Xương Bá mỉm cười nói.

“Còn có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Chúng ta cứ đợi đấy xem!”.

Xương Bá cười lớn, sau đó rời đi, nhưng mới đi được vài bước, bước chân của ông ta đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Lâm Chính, tôi cho cậu một gợi ý”.

“Nói”.

“12 giờ trưa mai cậu tới tìm tôi, quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền sử dụng phương thuốc viêm mũi và nhồi máu não cho tôi, nói không chừng tôi có thể tha cậu, thế nào?”, Xương Bá cười nói.

“Không thể nào! Ông đang nằm mơ sao?”, Lạc Thiên tức giận quát lên.

Bây giờ, hai phương thuốc này không chỉ có tác dụng tạo ra vô số tiền bạc cho Lâm Chính, mà còn là vốn liếng để anh đặt chân ở Giang Thành. Nhờ vào tiềm lực của hai phương thuốc này, Lâm Chính có thể gặt được rất nhiều lợi ích riêng biệt ở Giang Thành. Một khi mất đi hai phương thuốc này, mọi thứ Lâm Chính gầy dựng sẽ bị hủy, giống như núi lớn đổ sụp, tan tành mây khói. Nam Phái có thể tiêu diệt Lâm Chính hoàn toàn, thậm chí còn có khả năng xử lý anh trong âm thầm.

Mặc dù Lạc Thiên không can dự vào việc này, nhưng cô ta là cháu gái của Lạc Bắc Minh, cũng biết đến những quy định cứng nhắc trong đó.

“Không đồng ý sao? Ha ha, vậy thì tùy các người. Chủ tịch Lâm, tôi trả lại câu nói mà cậu đã nói với tôi, cậu chỉ có một cơ hội, hi vọng cậu sẽ trân trọng nó! Tôi đợi cậu!”.

Xương Bá rời đi trong tiếng cười đắc ý.

Còn Lạc Thiên, từ lâu đã tức đến mức run rẩy cả người, suýt chút nữa nhặt đá lên ném người.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nói: “Tiểu Thiên, mấy ngày tới cô đến chỗ Tiểu Đông ở đi, tôi sẽ xử lý việc này”.

Lạc Thiên do dự rồi nói: “Lâm Chính, tôi thấy anh nên nghĩ cách liên lạc với nhà họ Ninh hoặc nhà họ Hạ ở Yên Kinh đi. Nam Phái không dễ đối phó, anh phải mời bọn họ ra mặt, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển”.

“Lâm Chính tôi không thích đi cầu xin người khác. Huống hồ, chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó, yên tâm, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính cười đáp.

Lạc Thiên thở dài: “Có gì cần tôi giúp đỡ thì anh cứ nói”.

“Tôi biết”.

Lạc Thiên rời đi.

Năng lực của cô ta có hạn, cô ta cũng biết khi không còn nhà họ Lạc, cô ta cũng sẽ không còn thế mạnh gì cả, trước những chuyện này chỉ có thể đứng bên nhìn mà thôi.

Lâm Chính quay người đi xe về công ty, Mã Hải cũng đến văn phòng ngay lập tức.

“Luật sư Khang và Kỷ Văn đã bắt tay xử lý chuyện này rồi, tình hình khá tệ! Chuyện này có lẽ có sự can thiệp của Tiêu Nghị, nếu không thì không thể nào cảnh sát lại đột nhiên tra đến chỗ này”, Mã Hải dàn vài tài liệu ra trước mặt Lâm Chính, nghiêm túc nói.

“Không phải tôi đã nói bọn họ đi giải quyết người này sao? Sao còn chưa giải quyết xong?”.

“Ông ta có Nam Phái chống lưng, dù nhóm Kỷ Văn nắm được vài tin tức có thể kéo ông ta xuống đài thì chúng ta cũng rất khó động đến ông ta”, Mã Hải thở dài.

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hoa Quốc là đất nước theo pháp luật, nếu đã phạm pháp thì phải chịu trách nhiệm tương ứng. Thông báo cho Kỷ Văn, bảo anh ta chuẩn bị tố cáo các bộ phận có liên quan!”.

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu, đột nhiên lại đưa thêm tài liệu khác tới.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 232



Chương 234: Cuộc họp vạn kiếp bất phục

“Chỉ tham cái lợi trước mắt mà xem nhẹ lợi ích lâu dài”.

“Nhà họ Tô không còn đường nào để đi nữa, chỉ là tôi không ngờ tầm nhìn của nhà họ Tô lại nông cạn như vậy”, Lâm Chính lắc đầu.

Mã Hải không nói gì.

Lúc này, thư ký gõ cửa bước vào.

“Chủ tịch Lâm, Chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Hoa cô Tô Nhu, muốn gặp anh bàn về phương hướng phát triển hợp tác của công ty trong tương lai, không biết anh có thời gian không?”.

“Lúc nào?”.

“Hai giờ chiều nay, địa điểm là ở phòng họp tầng ba của Công ty Thịnh Hoa, người tham gia cuộc họp sẽ do cô Tô Nhu chỉ định”.

“Trả lời lại giúp tôi, tôi sẽ đến đúng giờ”.

“Vâng, thưa Chủ tịch Lâm!”.

Thư ký rời khỏi.

“Nhà họ Tô bắt đầu rồi!”, Mã Hải nói.

“Ông chuẩn bị đi, lần này tôi muốn nhà họ Tô mãi mãi không ngóc đầu lên được!”, Lâm Chính đứng dậy.

Mã Hải nghiêm túc gật đầu, sau đó rời đi bắt tay chuẩn bị.

Lâm Chính ăn đơn giản chút gì đó rồi chuẩn bị một lát, ngồi xe đi đến công ty của Tập đoàn Thịnh Hoa.

Bây giờ Tô Nhu có thể nói là người vô cùng bận rộn, Tập đoàn Duyệt Nhan do cô sáng lập cũng đã bước đầu thành hình, bên cạnh đó còn tiếp quản tập đoàn của nhà họ Tô, ngày nào cũng bận rộn tối mặt tối mày, vì thế còn mua một chiếc xe mấy chục nghìn tệ để đi làm.

Nhưng cô biết, mọi thứ đều là nhờ quý nhân giúp đỡ.

Quý nhân đó lại chính là Chủ tịch Lâm bí ẩn của Tập đoàn Dương Hoa.

Trong văn phòng, Tô Nhu ngồi một mình, nhắm mắt suy nghĩ.

Cô chỉ gặp Chủ tịch Lâm một lần ở tòa án. Mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cũng có thể biết được đó là một người rất đẹp trai.

Có tiền, có tài, lại còn nhiệt tình giúp đỡ, dù là người phụ nữ nào cũng sẽ nảy sinh cảm giác khác lạ.

Tô Nhu cũng là một người phụ nữ bình thường, nếu nói trong lòng không có cảm giác gì thì là nói dối. Nhưng cô rất xem trọng hôn nhân, dù cô và Lâm Chính không có nhiều tình cảm, cô cũng sẽ không dễ dàng nói ly hôn, suy cho cùng cô là người rất giữ vững lập trường.

Bây giờ, tình thế không cho phép cô làm như vậy nữa.

Vành mắt Tô Nhu hơi đỏ lên, cô không muốn làm như vậy, nhưng hiện thực lại dồn cô đến đường cùng.

“Chủ tịch!”, thư ký đi tới, nhìn thấy Tô Nhu như vậy thì không đành lòng cho lắm.

“Sao vậy?”.

“Cô không sao chứ?”.

“Tôi… tôi không sao…”.

“Chồng cô sẽ hiểu cho cô thôi”.

“Chúng ta nói chuyện công việc đi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.

Thư ký đặt tài liệu xuống, lên tiếng: “Ông Tô Quảng và ông Tô Bắc đã đến rồi, xe của Chủ tịch Lâm cũng vừa mới đến trước cửa công ty, cuộc họp có thể bắt đầu rồi”.

“Được”.

Tô Nhu hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng họp có giám đốc các bộ phận của Tập đoàn Thịnh Hoa. Ngoài bọn họ ra, Tô Bắc, Tô Quảng và Tô Trân đều đã đến.

Điều này khiến Tô Nhu hơi bất ngờ.

Bởi vì từ khi bà cụ Tô giao Tập đoàn Thịnh Hoa vào tay cô, chín mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn đều nằm trong tay cô, nhà họ Tô chỉ có mười phần trăm cổ phần, vả lại những thứ bên phía Tô Bắc quản lý cũng ít đến đáng thương. Nhất là Tô Trân, hầu như giống với Tô Quảng trước kia, chỉ treo tên ở công ty, đợi cuối năm lấy một chút hoa hồng ít ỏi, sao hôm nay bà ta cũng đến đây? Hơn nữa còn xuất hiện ở cuộc họp?

Tô Nhu cảm giác được có điều bất ổn.

“Cô, sao cô lại đến đây?”.

“Ha ha, cô cũng chuẩn bị lập công ty rồi, đến đây học hỏi kinh nghiệm, không được sao?”, Tô Trân mỉm cười nói.

Tô Nhu nhíu mày, cũng không lên tiếng.

Lúc này, cửa được mở ra.

Chủ tịch Lâm mặc áo quần màu đen, đội mũ lễ phục đi vào cùng với Mã Hải.

Tô Nhu sửng sốt, vội tiến tới đón.

Những người khác của nhà họ Tô và lãnh đạo của tập đoàn đồng loạt đứng dậy, tiến tới.

“Chủ tịch Lâm đến rồi sao?”.

“Chủ tịch Lâm vất vả rồi!”.

“Nào nào nào, Chủ tịch Lâm, cậu ngồi bên này đi!”.

Mọi người nhiệt tình chào hỏi, nhất là Tô Bắc, Tô Trân, chỉ muốn dán lên người Chủ tịch Lâm.

Đây là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành!

Tô Nhu cũng tiến lên, nhưng bị đám đông chặn ở bên ngoài, quả thật rất bất lực.

“Được rồi các vị, xin mời về lại vị trí của mình đi. Thời gian của tôi có hạn, chúng ta vẫn nên bắt đầu cuộc họp nhanh đi thôi!”.

Chủ tịch Lâm ngồi vào vị trí, nở nụ cười mỉm, nói.

Anh không cởi mũ ra, vẫn chỉ để lộ nửa khuôn mặt như trước.

Tuy rất ngầu, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ anh có thể cởi mũ xuống, xem xem Chủ tịch Lâm bí ẩn trong truyền thuyết này có dáng vẻ thế nào.

Đúng lúc đó, cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Mời vào!”, Tô Nhu lên tiếng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 233



Chương 235: Sính lễ

Lâm Chính biết bà cụ Tô sẽ cuất hiện nhưng không ngờ bà cụ lại nóng ruột như vậy. Buổi họp còn chưa bắt đầu mà bà ta đã có mặt rồi.

“Bà!”

“Bà Tô!”, mọi người có phần bất ngờ.

“Mẹ, mẹ không trong viện nghỉ ngơi, tới đây làm gì chứ? Sức khỏe của mẹ mới vừa tốt lên chút, đừng có cố mà”, Tô Trân biết mà vẫn đứng dậy hỏi với vẻ quan tâm.

“Yên tâm. Có A Cối cạnh mẹ, không sao. Nghe nói hôm nay tổ chức buổi họp quan trọng. Bà già này ở trong bệnh viện lâu thấy chán quá nên tới nghe. Mọi người cứ mặc kệ tôi đi, không cần bận tâm. Bà già này ngồi nghe thôi, không có ý gì khác”, bà cụ Tô vừa cười vừa nói.

Làm gì có chuyện chỉ nghe thôi! Rõ ràng là sẽ có rất nhiều thông tin cơ mật được tiết lộ mà. Nhưng do thân phận của bà cụ nên không ai dám tỏ ra bất mãn.

Sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên cho lắm. Nhưng lúc này cô cũng không thể làm gì được.

“Nếu đã như vậy thì Tiểu Vương, đi rót nước cho bà đi”.

“Dạ”, cô thư ký chạy ra ngoài.

“Bắt đầu buổi họp thôi", Tô Nhu lên tiếng sau đó nhìn chủ tịch Lâm và mỉm cười: “Chủ tịch Lâm, sếp Mã, trước mặt mọi người là phương án hợp đồng tôi đề xuất. Mời mọi người xem”.

Buổi họp chính thức bắt đầu. Lâm Chính gật đầu, cầm hợp đồng lên xem. Một lúc sau, không đợi Lâm Chính lên tiếng thì sắc mặt Mã Hải đã tối đi vài phần.

“Thế này là thế nào? Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu tệ! Hạng mục này cùng lắm là sáu mươi triệu tệ thôi. Còn bốn mươi triệu tệ các người định làm gì? Các người coi tập đoàn Dương Hoa chúng tôi là con cừu béo để thịt đấy hả?”, Mã Hải tức giận quát tháo.

Tô Nhu sững sờ, cầm hợp đồng lên xem. Sắc mặt cô trông vô cùng khó coi.

“Tiểu Vương”.

“Sếp Tô”, thư ký Tiểu Vương chạy lại.

“Ai soạn hợp đồng này vậy?”, Tô Nhu tối sầm mặt.

“Là…là”, Tiểu Vương lắp bắp, không biết phải nói thế nào.

“Là bác soạn”, lúc này Tô Bắc lên tiếng.

“Bác Tư, sao bác có thể soạn một bản hợp đồng như vậy đươc? Không phải cháu đã lên dự án rồi sao? Sao bác có thể tự ý thay đổi như vậy chứ?”, Tô Nhu cuống cuồng.

Tô Bắc cười: “Tiểu Tô, đừng tức giận, thực ra hợp đồng như thế có gì quá đáng đâu”.

“Ồ, vậy tôi muốn nghe xem không quá đáng ở đây là ý gì?”, Mã Hải lạnh lùng hừ giọng.

“Sếp Mã, hợp đồng này thực ra rất đơn giản. Nguyên vật liệu tầm khoảng hai mươi triệu, ngoài ra còn tiền vận chuyển, tiền bôi trơn, đâu đó vào khoảng ba mươi triệu là ổn, sau đó là tiền làm quảng cáo các thứ, tất cả rơi vào tầm năm mươi triệu là xong…”

“Chúng tôi có thể bỏ ra sáu mươi triệu tệ để các người có đủ tiền vốn. Vậy thì con số một trăm triệu tệ này là thế nào”, Mã Hải tức giận.

“Một trăm triệu tệ không phải là do công ty chúng tôi đòi”, Tô Bắc cười nói.

“Vậy thì ai?”

“Nhà họ Tô chúng tôi”, Tô Bắc nheo mắt.

Dứt lời, toàn bộ đám đông sững sờ, tất cả lập tức hiểu ra. Bốn mươi triệu tệ là tiền sính lễ mà nhà họ Tô muốn lấy từ đoàn Dương Hoa.

Ai cũng biết chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa có ý tứ với Tô Nhu. Nếu không thì đã không có ý giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác như thế.

Giờ người thế thảm nhất ở Giang Thành không phải ai khác chính là chồng của Tô Nhu. Vì anh đang bị nhiều người coi là kẻ bị cắm sừng. Vợ mình bị người đàn ông khác công khai theo đuổi. Thế nhưng mọi người đều có thể hiểu được. Vì đối phương là một chủ tịch Lâm giàu có lại có khí chất ngời ngời. Một kẻ nghèo nàn, ăn nhờ ở đợ thì có thể làm được gì. Việc vợ bị người khác cuỗm mất cũng là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Nếu anh dám lên tiếng thì chủ tịch Lâm nhà người ta sẽ tát phát chết ngay.

Nhà họ Tô đã thầm mặc định rằng Tô Nhu sẽ được gả cho chủ tịch Lâm. Vì vậy Tô Bắc mới dám to gan kê thêm bốn mươi triệu tệ vào hợp đồng, coi như là sính lễ của chủ tịch Lâm đối với nhà họ Tô.

Dù sao thì tình cảm mà chủ tịch Lâm dành cho Tô Nhu không thể nào chỉ nói miệng được.

“Bác Tư, sao bác lại có thể làm thế chứ?", Tô Nhu như muốn nổ tung, cô đứng phắt dậy, đập bàn và quát: “Cháu không chấp nhận hợp đồng này! Tiểu Vương, lập tức soạn lại hợp đồng theo dự thảo trước đó, đưa cho chủ tịch Lâm xem”

“Vâng, sếp Tô”, cô thư ký lập tức chạy ra ngoài.

“Tiểu Vương, không cần đâu”, Tô Bắc quát.

“Cô đi nhanh lên”, Tô Nhu hét.

“Không được đi”

“Mau đi”

Hai bên giằng co, Tiểu Vương không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên

“Tiểu Vương, cô ra ngoài trước đi”, nghe thấy giọng nói này, Tô Nhu như sét đánh ngang tai. Cô quay đầu lại nhìn. Người vừa lên tiếng…chính là bà cụ Tô đang ngồi uống trà.

“Bà, không phải bà nói…không xen vào việc của công ty sao ạ?”, Tô Nhu thảng thốt.

“Đây không còn là chuyện của công ty nữa mà là chuyện gia đình, là chuyện quan trọng của cuộc đời cháu! Tô Nhu, cháu nên biết rõ bác Tư của cháu muốn bốn chục triệu tệ là có ý gì. Và bốn chục đó là tiền gì? Bác ấy vì muốn tốt cho cháu đấy”, bà cụ đặt chén trà xuống, điềm đạm nói.

“Chuyện này…”, Tô Nhu đột nhiên á khẩu.

“Bốn chục triệu tệ để lấy Tô Nhu nhà mình, hời quá mà”.

“Đúng vậy, huống hồ chủ tịch Lâm lại là người hào phóng, sao có thể bận tâm tới số tiền đó chứ? Tôi tin là chủ tịch Lâm sẽ đồng ý thôi”.

“Chủ tịch Lâm và sếp Tô đúng là đẹp đôi, trời sinh một cặp. Bọn họ mà kết hợp thì cả thị trường Giang Thành này có ai mà không dám phục chứ?”

“Tôi mà là chủ tịch Lâm thì tôi sẽ đồng ý ngay”.

Mọi người xì xầm bàn tán, ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ chủ tịch Lâm và Tô Nhu. Tô Nhu vốn muốn từ chối nhưng nghĩ tới nhà họ Khai, họ Việt ở Quảng Liễu đang uy h**p mình thì cô cảm thấy do dự. Thế là cô im lặng.

Mã Hải không lên tiếng nữa. Vì nếu là sính lễ thì đó là chuyện giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu, ông ta không thể xen vào. Rất nhiều người âm thầm liếc nhìn chủ tịch Lâm, xem ý tứ của anh thế nào.

Đúng lúc này chủ tịch Lâm khẽ ngẩng đầu hỏi: “Chỉ bốn chục triệu liệu có đủ không?”

Đám đông sững sờ. Đến cả Tô Nhu cũng không dám tin. Bốn chục triệu có đủ không sao? Lẽ nào chủ tịch Lâm…chê ít?

“Chắc…chắc là đủ rồi”, Tô Bắc kịp thời phản ứng, lắp bắp trả lời.

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì Tô Trân ở bên cạnh đã cắt ngang.

“Đủ cái đầu ấy? Anh tưởng chủ tịch Lâm là người ki bo như thế sao?”, Tô Trân trừng mắt, vội vàng cười với chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm, thực ra chúng tôi không cần sính lễ gì nhiều, tất cả đều là hình thức thôi. Nhưng lần này thì khác, chủ tịch Lâm là hi vọng của tương lai Giang Thành, là doanh nhân ưu tú, đám cưới của người tầm cỡ cũng phải khác biệt. Nếu chỉ có bốn chục triệu tệ sính lễ, chuyện này mà truyền ra ngoài, nhà chúng tôi thì không sao còn chủ tịch Lâm sẽ mất mặt mất”.

Dứt lời, những người khác không khỏi nín thở. Bốn chục triệu tệ mà coi ít, Tô Trân đúng là ngông hết sức.

“Vậy theo ý của cô thì cần phải thêm bao nhiêu?”

Tô Trân do dự, sau đó nở nụ cười: “Một chiếc Rolls – Royce chắc cũng nên có nhỉ. Ngoài ra thì một chiếc du thuyền, mười căn nhà mặt tiền, trang sức vàng bạc cũng chắc chắn phải có nữa…”

Tô Trân giống như đã nghĩ xong từ lâu bèn nói ra một loạt. Ánh mắt thì long lên sòng sọc. Tính sơ sơ ra từng đó đồ đã cả trăm triệu tệ rồi.

Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt. Đây khác gì cưỡi lên đầu lên cổ người ta chứ. Chắc chắn rồi.

Tô Trân nói xong, đám đông như muốn phát điên.

Sau đó Tô Trân thận trọng nhìn chủ tịch Lâm: “Như vậy có được không chủ tịch Lâm?”

Mã Hải không nhịn được nữa, đang định lên tiếng thì Lâm Chính đã cướp lời.

“Còn gì nữa không?”

Nhà họ Tô nín thở. Hào phòng!Quá hào phóng!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 234



Chương 236: Tôi không hề nói vậy (1)

Hai mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Dương Hoa sao? Đúng là tham vô đối!

Đừng thấy 20% ít mà lầm. Dù là 20% thì chỉ cần là cổ phần của tập đoàn Dương Hoa thôi cũng tương đương với một số tiền khổng lồ rồi.

Lượng tiền lưu động mỗi ngày của tập đoàn Dương Hoa và lợi nhuận đều là những con số trên trời. Hơn nữa quan trọng nhất là hai phương thuốc của tập đoàn này đã được cơ quan tổ chức quốc tế xếp vào một trong mười công ty có tiềm lực nhất trên thế giới rồi.

Nếu nhà họ Tô có được 20% cổ phần thì có thể nói là bằng cả mười tập đoàn Thịnh Hoa cộng lại.

So với một lô những thứ mà Tô Trân đưa ra kia thì điều kiện mà bà Tô đưa ra đúng là lớn gấp tới mười lần.

“Bà Tô, yêu cầu của bà…có phải là hơi quá đáng không?”, Mã Hải không nhịn thêm được nữa. Mặt ông ta tối sầm: “20% cổ phần sao? Sính lễ cả trăm triệu tệ? Các người đang bán con gái đấy à? Nhưng dù là như vậy và cả cơ thể của cô Tô Nhu được dát từ vàng thì cũng làm gì có giá đó?”

“Tình yêu thật sự là vô giá”, Tô Trân mỉm cười.

“Tôi không gật đầu thì cô nhóc này sẽ không được gả cho bất kỳ ai hết. Chủ tịch Lâm, Tô Nhu không chỉ xinh đẹp mà còn tốt tính, thông minh nhanh nhẹn lại có tâm. Cậu cưới con bé, nó nhất định sẽ trở thành hậu phương cho cậu, giúp cậu càng tiến bước cao xa hơn. Vậy thì so với những điều kiện tôi đưa ra đã là gì chứ?”, bà cụ Tô lên tiếng.

“Điều này…”, Mã Hải á khẩu.

Mọi người đồng loạt quay qua nhìn chủ tịch Lâm, đợi câu trả lời từ anh. Mã Hải cũng không cãi tay đôi nữa. Xem ra có vẻ như chủ tịch Lâm sẽ đồng ý, vì dù sao thì Tô Nhu với anh cũng không phải là mối quan hệ tầm thường.

“Tôi từ chối”, cuối cùng chủ tịch Lâm cũng lên tiếng.

Ba từ rành rọt vang lên. Cả nhà họ Tô đều sững sờ.

Bà cụ Tô cũng khẽ chau mày: “15% đi! Tôi không nhượng bộ nữa đâu, xem cậu thế nào”.

“Không được”, chủ tịch Lâm vẫn lắc đầu.

“10%”, bà cụ Tô nín thở.

Nhưng…Lâm chính vẫn lắc đầu.

“Lẽ nào 5% sao? Chủ tịch Lâm, có phải là cậu hơi quá đáng rồi hay không đấy? Trong mắt cậu, nhà họ Tô chúng tôi chỉ đến thế thôi sao?”, bà cụ Tô tức giận, đứng bật dậy lên tiếng.

“Nhà họ Tô chẳng phải chính là như vậy sao?”, chủ tịch Lâm điềm đạm nói.

“Cậu nói cái gì?", bà cụ Tô đùng đùng nổi giận, da mặt co giật: “Chủ tịch Lâm, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, mặc dù Tô Nhu và tôi có hiểu lầm nhưng dù sao con bé cũng mang họ Tô. Bố nó là con trai tôi! Nó được gả cho ai, không được gả cho ai là do tôi quyết. Nếu tôi không đồng ý thì cậu và Tô Nhu còn lâu mới thành”.

Đám đông nín thở.

Uy h**p! Bà ta rõ ràng đang trắng trợn uy h**p! Có vẻ bà cụ Tô rất tự tin nên mới nói chuyện thẳng thừng như thế.

Thế nhưng nghĩ lại thì đúng là Tô Nhu ưu tú thật. Cô không chỉ xinh đẹp mà con giỏi giang. Nếu chủ tịch Lâm lấy được cô, sự nghiệp, tình yêu đều vẹn toàn cả. Nếu đổi là người khác thì có lẽ cũng đồng ý mà thôi.

Thế nhưng chủ tịch Lâm chỉ thản nhiên lên tiếng: “bà Tô, người nhà họ Tô, có phải mọi người nhầm không? Lâm mỗ tôi từ đầu tới cuối đâu có nói là sẽ cưới Tô Nhu đâu? Ý của các người là gì vậy?”

Câu nói này không khác gì một hòn đá bổ xuống đầu nhà họ Tô kêu bộp bộp.

Tô Nhu đơ người. Tô Bắc cũng há hốc miệng. Tô Quảng thì thất thần. Ly trà trong tay bà cụ Tô rơi xuống đất vỡ tan. Tô Nhu nhìn chủ tịch Lâm chăm chăm với vẻ thất kinh.

“Chủ tịch Lâm…cậu…cậu nói vậy là có ý gì?”, bà cụ Tô run rẩy hỏi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 235



Chương 237: Tôi không nói như vậy (2)

Không ai ngờ tình hình lại thành ra thế này. Nhất là bà cụ Tô. Sau khi nghe Lâm Chính nói vậy thì bà ta run rẩy toàn thân, huyết áp tăng cao.

Bà ta vốn định lợi dụng Tô Nhu để có thể trèo lên tập đoàn Dương Hoa. Mặc dù giữa họ xảy ra chuyện không vui nhưng cả cái Giang Thành này ai cũng biết chủ tịch Lâm thích Tô Nhu.

Nếu đã như vậy thì đương nhiên người như bà ta có quyền kiểm soát hôn nhân của Tô Nhu rồi. Bà ta mà không gật đầu thì Tô Nhu sẽ không được gả cho ai hết. Thế nên bà cụ Tô định lợi dụng Tô Nhu để cắn miếng thịt béo là tập đoàn Dương Hoa.

Nhưng dù bà ta có tính toán thế nào cũng không thể ngờ được rằng chủ tịch Lâm trong truyền thuyết lại không hề có ý định cưới Tô Nhu…Tất cả đều do bà ta tự suy diễn ra mà thôi.

“Tôi không thích thái độ và kiểu ra giá như mớ rau ngoài chợ vừa rồi của mọi người. Hơn nữa, việc hợp tác giữa tôi và cô Tô có vẻ như đã gây ra rất nhiều sự hiểu lầm. Tôi nghĩ việc hợp tác giữa chúng ta tới đây thôi”.

Chủ tịch Lâm phất tay, nói: “Mã Hải”.

“Chủ tịch Lâm có gì cần dặn dò?", Mã Hải vội vàng nói.

“Lập tức dừng mọi hạng mục hợp tác với nhà họ Tô và tập đoàn Thịnh Hoa, hơn nữa lập tức rút vốn hủy bỏ tất cả các chiến lược hợp tác”.

“Vâng thưa chủ tịch”, Mã Hải gật đầu.

Đám đông như phát điên. Tô Nhu cũng tái mặt.

Rút vốn? Dừng hợp đồng sao? Không được. Tuyệt đối không thể được.

Một khi tập đoàn Dương Hoa rút vốn thì tập đoàn Thịnh Hoa sẽ đối mặt với nguy cơ âm tài chính. Ngoài ra, những hạng mục mà tập đoàn Thịnh Hoa đang tiến hành cũng sẽ phải dừng lại mất. Tới khi đó số tiền bỏ vào không thu được lợi nhuận, tập đoàn Thịnh Hoa sẽ lỗ sặc máu và phải thông báo phá sản.

Không được. Tuyệt đối không thể được.

“Chủ tịch Lâm, anh không thể làm vậy được. Chúng ta đã ký hợp đồng rồi. Nếu như anh rút vốn thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”, Tô Nhu cuống cuồng lên tiếng.

“Các hợp đồng đều ghi chú, có nhiều điều khoản chỉ là đơn phương có hiệu lực, tập đoàn Dương Hoa chúng không bị hạn chế, bao gồm cả việc tự do rút vốn”, Mã Hải nói.

Tô Nhu nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt. Hợp đồng do cô tận mắt xem xét. Lúc đó cô cũng lo lắng, nhưng nghĩ tới việc Dương Hoa là một công ty lớn thì chắc sẽ không gài bẫy mình. Vì dù sao thì họ cũng từng giúp đỡ mình không ít. Cộng thêm việc nghe nói chủ tịch Lâm thích cô nên Tô Nhu cũng không cân nhắc kỹ lưỡng. Thật không ngờ…thứ mà cô lơ là… lại trở thành đòn chí mạng.

“Sao có thể như vậy được chứ?”, Tô Nhu tái mặt, miệng tím tái. Cô run rẩy dựa vào ghế.

“Chủ tịch Lâm , anh không thể làm vậy được”.

“Chủ tịch Lâm, anh hãy cân nhắc thêm đi”.

“Chúng ta không bàn về sính lễ nữa, đừng hủy hợp đồng”.

“Chủ tịch Lâm, xin anh”.

Tô Bắc, Tô Trân cuống cả lên vội vàng lao tới kêu gào thảm thiết.

Nếu chủ tịch Lâm làm vậy thật thì coi như họ xong đời. Giờ bọn họ đều dựa vào tiền phân cổ tức của nhà họ Tô để sống. Nếu tập đoàn Thịnh Hoa sụp đổ thì bọn họ lấy gì để sống đây?”

Ai mà ngờ được sự việc lại thành ra thế này? Mọi người vốn tưởng là túm được một con rùa vàng, có thể trục lợi từ đây. Nào ngờ…người ta căn bản không hề có ý muốn cưới Tô Nhu…

Cả nhà họ Tô rơi vào tuyệt vọng, ai cũng bất an. Bà cụ Tô cũng đứng ngồi không yên.Tô Cối đỡ bà ta run rẩy đi về phía chủ tịch Lâm.

“Chủ tịch Lâm…cậu không thể cho nhà họ Tô một con đường sống sao? Tôi….cùng lắm thì không cần sinh lễ nữa”.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không hề nói sẽ cưới Tô Nhu, ngoài ra tôi cũng đã cho nhà họ Tô quá nhiều cơ hội rồi nhưng các người đều không biết trân trọng”, chủ tịch Lâm khẽ ngẩng đầu. Đằng sau vẻ khách sáo là đôi mắt lạnh như băng.

Bà cụ Tô run lẩy bẩy, cơ thể loạng choạng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 236



Chương 238: Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ

Người nhà họ Tô hoàn toàn không ngờ đến kết quả này.

Kịch bản của bọn họ là nhờ vào Tô Nhu trèo lên cành cây to là Tập đoàn Dương Hoa, sau đó kiếm chác. Dù không kiếm được bao nhiêu, ít nhất cũng phải để Tập đoàn Thịnh Hoa hút no máu của Tập đoàn Dương Hoa.

Nhưng bọn họ không ngờ máu còn chưa bắt đầu hút, tiền còn chưa bắt đầu kiếm, thậm chí quyền lực trong tay Tô Nhu còn chưa thu hồi, mọi thứ… đã sụp đổ.

Người nhà họ Tô không thể chấp nhận.

Ngay cả Tô Nhu cũng không thể chấp nhận!

Cô giận dữ nhìn đám người bên phía bà cụ Tô, tức đến mức run rẩy cả người.

Nếu không phải những người này gây rối, chọc giận đến Chủ tịch Lâm, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Hơn nữa, cô cũng không phải kẻ ngốc, từ khi bà cụ Tô và Tô Trân xuất hiện ở cuộc họp này, cô đã hiểu ý của bà cụ Tô.

Bà ta muốn phân chia quyền lực trong tay Tô Nhu cho Tô Trân và Tô Cối. Dù sao Tô Quảng là người hiếu thảo nhất, cũng là người nghe lời mẹ nhất. Bà cụ Tô là người giảo quyệt đến thế nào, sao không đối phó được Tô Quảng? Một khi giải quyết được Tô Quảng, Tô Nhu sẽ không có khả năng xoay chuyển. Dù sao đa số cổ phần của công ty đều nằm trong tay Tô Quảng.

“Tiểu Nhu, cháu phải cứu công ty, cứu nhà họ Tô! Nếu công ty phá sản, bọn cô đều không sống nổi! Người nhà họ Liễu sẽ không buông tha cho bọn cô!”.

Cuối cùng, Tô Trân cũng không nhịn được nữa, chạy tới kéo tay Tô Nhu, khóc lóc.

“Cháu cứu sao được?”, Tô Nhu đau khổ tột cùng.

“Cháu đi cầu xin Chủ tịch Lâm, cháu đi cầu xin cậu ta đi. Cậu ta nói không muốn cưới cháu, nhưng thật ra cậu ta chỉ đang giận bọn cô thôi! Cậu ta vẫn rất quan tâm đến cháu, nếu không thì vì sao cậu ta lại giúp cháu hết lần này đến lần khác? Đúng không?”, Tô Trân sốt ruột nói.

“Bây giờ các người mới nghĩ tới tìm cháu giúp đỡ à? Cuộc họp này vốn không có chuyện của mấy người, mấy người lại tự tiện đến đây thay đổi hợp đồng mà cháu chuẩn bị! Sao trước kia các người không nghĩ tới cháu? Mọi chuyện đều là do các người hại!”, Tô Nhu tức giận nói.

“Tô Nhu, mày có thái độ gì vậy? Tao là cô ruột của mày đấy!”, Tô Trân tức giận nói: “Công ty tiêu rồi lẽ nào mày còn sống nổi hay sao? Ồ… Tao biết rồi, mày ỷ mình có Tập đoàn Duyệt Nhan nên mới không sợ đúng không? Tô Nhu, tao nói cho mày biết, nếu mày thật sự nghĩ như vậy thì mày lầm to rồi! Nhà họ Tô chúng tao dù có chết cũng sẽ kéo mày chôn cùng!”.

Tô Trân gần như gào lên bằng giọng the thé.

Tô Bắc, Tô Cối đều có vẻ mặt khó coi.

“Tô Quảng, đây là đứa con gái ngoan mà mày dạy ra đây à?”, bà cụ Tô lạnh lùng quát hỏi.

“Mẹ, chuyện này… đúng là mọi người không có lý…”, sắc mặt Tô Quảng khó coi, nói.

“Mày… mày có ý gì? Thế nên mày đang trách mẹ đúng không? Không phải bà già này muốn tranh thủ chút sính lễ cho nhà chúng mày à? Không phải bà già này đang vì nhà chúng mày hay sao? Ồ, giờ thì hay rồi, chúng mày còn cắn ngược lại tao? Chúng mày có ý gì?”, bà cụ Tô tức giận cầm gậy gõ xuống đất liên tục.

“Mẹ, mẹ đừng giận nữa! Đừng giận nữa! Chúng con không có ý đó!”, Tô Quảng vội nói, ngay sau đó nhìn sang Tô Nhu, hạ giọng nói: “Tiểu Nhu, con nghĩ cách đi, chẳng lẽ con thật sự muốn nhà họ Tô tiêu tùng?”.

“Bố, con cũng hết cách, bố muốn con làm sao đây? Chẳng lẽ bắt con quỳ xuống cầu xin Chủ tịch Lâm sao?”.

Tô Nhu đau đầu nói.

“Vậy cháu đi quỳ đi!”, bà cụ Tô tức giận quát.

Tô Nhu tái mặt, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.

Chủ tịch Lâm lạnh lùng quan sát mọi chuyện, không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng xem.

May là Tô Nhu tốt tính, đổi lại là người khác, sao còn quan tâm đến sự sống chết của những người này?

Đúng lúc đó, đột nhiên có vài người đàn ông mặc Âu phục đi vào phòng họp.

Dẫn đầu là một người để đầu đinh, đeo kính đen, dáng người nho nhã. Anh ta cầm một xấp tài liệu trong tay, vừa vào phòng họp đã hỏi: “Xin hỏi ai là Chủ tịch Tô?”.

“Tôi, xin hỏi các anh có chuyện gì?”.

Tô Nhu kinh ngạc, sợ đây là người của Tập đoàn Dương Hoa.

Nhưng người đó lại đưa tay ra, mỉm cười nói: “Xin chào cô Tô, tôi là Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ, tôi tên Trương Thanh Hằng. Lần này tôi đến đây là muốn tiếp tục vài dự án mà công ty cô sắp dừng, đồng thời muốn dùng danh nghĩa của Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ đầu tư cho công ty cô hai trăm triệu, không biết cô Tô có đồng ý đàm phán hay không?”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 237



Chương 239: Cút!

Chuyện này là sao?

Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ này ở đâu nhảy ra thọc gậy bánh xe vậy?

Lúc này, điện thoại của Mã Hải rung lên, ông ta vội vàng bắt máy, chốc lát sau sắc mặt thay đổi.

“Chuyện gì vậy?”, Chủ tịch Lâm hạ giọng hỏi.

“Cậu Lâm, việc thu mua doanh nghiệp Tô Thị của chúng ta không thuận lợi. Vào lúc này, có người cũng đang nhúng tay vào doanh nghiệp Tô Thị, bọn họ không thu mua mà là đầu tư, nâng đỡ cho Tô Thị. Nếu chúng ta miễn cưỡng thu mua, e rằng sẽ thiệt hại rất nhiều, gây ảnh hưởng cực kỳ bất lợi cho việc vận hành công ty của chúng ta sau này”, Mã Hải nghiêm túc nói.

“Có người? Hẳn là Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ nhỉ?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Sự xuất hiện của Trương Thanh Hằng giống như cọng rơm cứu mạng, giúp tất cả người nhà họ Tô nhìn thấy hi vọng.

Bọn họ mừng rỡ như điên, hoan hô không ngớt.

Ngay cả Tô Nhu cũng không khỏi thở phào.

“Chủ tịch Lâm, xem ra trời không tuyệt đường người, cậu xem thường nhà họ Tô chúng tôi, ắt sẽ có người xem trọng! Cậu xem, nhà họ Tô chúng tôi sống rồi!”, Tô Bắc đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Chính vẫn chưa rời đi, lạnh lùng cười nói.

“Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ? Đây là một công ty đa quốc gia, sao đột nhiên lại có hứng thú với Tập đoàn Thịnh Hoa?”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Các người là người của Nam Phái đúng không?”.

“Phải thì sao? Không phải thì sao? Chủ tịch Lâm, cậu đã chọc giận Nam Phái thì phải chịu trách nhiệm cho hành động của cậu!”, Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.

“Vậy nhà họ Tô cũng chỉ là một quân cờ mà các người dùng để đối phó với tôi mà thôi”, Chủ tịch Lâm lắc đầu nói.

“Hừ, cho dù là công cụ thì đã sao? Chủ tịch Lâm, Tập đoàn Dương Hoa các người đã bỏ rơi chúng tôi, vậy thì đừng trách chúng tôi. Cậu không cho chúng tôi đường sống, chúng tôi cũng sẽ khiến các người không được yên ổn!”, bà cụ Tô dữ tợn nói, gương mặt tràn ngập oán hận.

Nhớ lại sự tuyệt tình lúc nãy, bà cụ Tô nhìn về phía Chủ tịch Lâm với ánh mắt chỉ có thù hận, hoàn toàn quên mất lúc trước bà ta đã làm gì với Chủ tịch Lâm.

“Bà nội, sao bà lại như vậy? Tập đoàn Dương Hoa cũng đã giúp chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ chúng ta lại lấy oán báo ân?”, Tô Nhu vội nói.

“Đó là giúp cháu, không phải giúp nhà này!”, bà cụ Tô tức giận quát: “Tô Quảng!”.

Tô Quảng run rẩy.

“Mày ký vào mấy hợp đồng này cho mẹ, từ hôm nay chức chủ tịch công ty sẽ do Tô Bắc đảm nhiệm!”, bà cụ Tô quát lên, sau đó lấy hợp đồng đã chuẩn bị từ trước đặt lên bàn.

Sắc mặt Tô Quảng thay đổi.

Đây là hợp đồng mà bà cụ Tô chuẩn bị cho Tô Quảng ký sau khi Chủ tịch Lâm bàn bạc “sính lễ” với nhà họ Tô ổn thỏa. Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện này, bà ta cũng không biết làm sao, nhưng cuối cùng mọi việc cũng đã quay lại quỹ đạo.

“Mẹ, cái này…”, Tô Quảng ngạc nhiên.

“Bà nội, ý bà là sao?”, Tô Nhu cũng sốt ruột.

“Cháu gái, bà vốn định giao công ty cho cháu, để cháu dẫn dắt công ty vươn lên, nhưng không ngờ cháu lại hại công ty suýt chút nữa phá sản. Bà cũng mù mắt rồi mới giao công ty cho cháu! Bây giờ cháu cút đi, cháu không còn là người của Tập đoàn Thịnh Hoa nữa, cháu bị sa thải rồi!”, bà quát lên.

Tô Nhu kinh ngạc.

“Mẹ, con… con không thể ký tên!”, Tô Quảng cắn răng nói.

“Mày nói gì? Mày không ký?”, bà cụ Tô tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, tát vào mặt Tô Quảng.

Bốp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Tô Quảng không động đậy, cúi thấp đầu giống như đứa trẻ phạm lỗi lầm.

“Ký!”.

Bà cụ Tô nghiêm nghị quát lên.

Tô Quảng run rẩy cả người, đã hơi dao động.

Đúng lúc đó, Trương Thanh Hằng mỉm cười nói: “Thật ra ký hay không ký cũng không khác gì nhau, khoản đầu tư này tôi sẽ đổ hết vào nhà họ Tô. Chúng tôi sẽ bỏ qua người phụ trách công ty, trực tiếp làm việc với dự án. Chúng tôi sẽ soạn hợp đồng, người không nên can thiệp vào việc này thì không thể nhúng tay vào”.

Trong lời nói này chứa ẩn ý sâu xa.

Nghe vậy, Tô Quảng biết mình có kiên trì nữa cũng vô dụng.

Sau tiếng thở dài thườn thượt, Tô Quảng đi tới, ký tên.

Khi ông ta đặt bút xuống, Tập đoàn Thịnh Hoa cũng sống lại.

Tô Nhu và Tô Quảng bị đuổi ra khỏi công ty.

Chủ tịch Lâm lặng lẽ quan sát tất cả.

“Cậu kia, mời cậu lập tức rời khỏi đây!”, Tô Trân chỉ vào mũi Chủ tịch Lâm, lớn tiếng quát.

Mọi người kinh ngạc.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 238



Chương 240: Tôi đi gặp một người

Tiếng gào phẫn nộ của Tô Trân khiến nhà họ Tô vô cùng hả hê.

Vừa rồi Chủ tịch Lâm này còn kiêu ngạo hống hách, vậy mà bây giờ có thể chỉ tay vào mặt bảo anh ta cút.

Đây là truyền kỳ Giang Thành!

Đây là vị thần mà vô số người phải ngước nhìn ngưỡng mộ đấy!

Vậy mà lại bị bọn họ giẫm đạp như vậy.

Nhà họ Tô đã bao giờ nghĩ mình sẽ có giờ phút như thế này chứ?

"Hừ, nếu không phải vì cậu, thì nhà họ Tô chúng tôi đã nhờ vào phương thuốc mà lên tận mây xanh rồi. Cậu không chỉ hủy hoại tiền đồ của nhà họ Tô tôi, mà còn muốn hủy hoại cả nhà họ Tô. Ha ha, nếu đã vậy thì nhà họ Tô tôi cũng không cần khách sáo với cậu nữa. Chủ tịch Lâm, ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta chính là kẻ thù! Cậu mau cút đi cho tôi!".

Bà cụ Tô cũng đứng ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính, cười khẩy nói.

"Các người... khốn nạn! Khốn nạn!", Mã Hải tức đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ vào đám người nhà họ Tô, nổi giận đùng đùng nói: "Các người cứ chờ đấy, sớm muộn chúng tôi cũng sẽ tính toán rõ ràng món nợ này với các người, sớm muộn thôi!".

"Được, chúng tôi đang chờ đây", Tô Bắc khinh bỉ cười đáp.

Có tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ chống lưng, bọn họ không cần phải sợ gì nữa rồi.

"Bà, cô, mọi người...", Tô Nhu tức đến run rẩy cả người, trừng mắt nhìn bọn họ, không thốt nên lời.

"Mày cũng cút cùng bọn họ đi, nhà họ Tô bọn tao không có loại con cháu bất hiếu như mày!", Tô Bắc cười khẩy nói.

"Lẽ nào không còn gì để thương lượng nữa sao?", Tô Nhu tức giận.

"Đã đến nước này rồi thì còn gì để nói chứ?".

"Các người..."

Tô Nhu tức không thốt nên lời, giậm chân chạy ra khỏi phòng làm việc.

"Tiểu Nhu!", Tô Quảng vội vàng đuổi theo.

"Các người chắc chắn sẽ phải hối hận, chắc chắn!", Mã Hải cũng tức điên cả người.

Lâm Chính thì lắc đầu, bình thản nói: "Mã Hải, chúng ta đi thôi".

"Vâng, Chủ tịch Lâm".

Mã Hải nghiến răng nghiến lợi đi theo Chủ tịch Lâm.

"Chủ tịch Lâm, khoan đã!".

Đúng lúc này, Trương Thanh Hằng bỗng kêu lên.

"Còn chuyện gì sao?".

"Ba ngày!", Trương Thanh Hằng giơ ba ngón tay lên.

"Ba ngày cái gì?".

"Trong vòng ba ngày, tôi sẽ khiến tập đoàn Dương Hoa của cậu phá sản hoàn toàn", Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.

"Vậy sao? Muốn khiến tập đoàn Dương Hoa của tôi phá sản, thì đầu tiên phải khiến hai nhà máy của tôi đóng cửa. Nhà máy của tôi đầy đủ giấy tờ, tất cả mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn, chuỗi vốn cũng đầy đủ, anh bảo đóng là có thể đóng sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Ha ha, chỉ là hai nhà máy tép riu, chúng tôi muốn nó đóng thì nó chắc chắn phải đóng. Chủ tịch Lâm, cậu còn chưa biết Nam Phái mà cậu đối mặt rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu nhỉ? Cứ chống mắt lên mà xem đi!", Trương Thanh Hằng mỉm cười nói.

Lâm Chính im lặng nhìn anh ta, rồi xoay người bỏ đi.

Ra khỏi tập đoàn Thịnh Hoa, Mã Hải vội vàng mở cửa xe, sau đó đích thân lái xe cho Lâm Chính.

"Khốn kiếp, Chủ tịch Lâm, đám người đó đúng là khiến người ta tức chết đi được! Cả tên Trương Thanh Hằng kia nữa, tập đoàn Dương Hoa chúng ta không liên quan gì đến tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ, tại sao bọn họ lại vô duyên vô cớ muốn đối đầu với tập đoàn Dương Hoa chúng ta chứ? Chúng ta và bọn họ không có xung đột lợi ích mà!", Mã Hải tức giận đập mạnh vào vô lăng.

"Tập đoàn Quốc tế Thượng Vũ này là do tôi chọc vào, những hành động của bọn họ hiện giờ, bao gồm cả việc nhà máy bị ép ngừng sản xuất cũng chỉ là một loạt hành động nhằm vào tôi thôi, đừng kêu than nữa. Nếu đối phương đã hành động, thì chúng ta cũng không cần nương tay làm gì cả”.

"Chủ tịch Lâm, tôi lập tức tăng cường việc quản lý nhà máy, kiểm tra lại các công nhân viên, kiểm kê từng lô hàng", Mã Hải vội nói.

Nếu đối phương quả thực muốn xuống tay với nhà máy, vậy thì chỉ có thể hãm hại từ nội bộ, dù sao tất cả mọi thứ ở nhà máy của tập đoàn Dương Hoa đều đạt tiêu chuẩn và hợp pháp, tuyệt đối sẽ không bị đóng cửa một cách vô duyên vô cớ.

Chủ tịch Lâm nghe thấy thế, trầm mặc một lát, bỗng đáp: "Không cần, ông không cần làm gì cả".

"Chủ tịch Lâm, nhưng... Nếu bọn họ thu mua nhà máy của chúng ta rồi lén lút giở trò, sau đó tố cáo, thì cho dù chúng ta trong sạch cũng không thể nói rõ được", Mã Hải cuống lên.

"Nếu Nam Phái đã quyết định ra tay với tập đoàn Dương Hoa, đủ để thấy bọn họ có thái độ khiến chúng ta chết không có chỗ chôn, tôi nên phản kích rồi!".

"Chủ tịch Lâm có cách gì sao?", Mã Hải hỏi.

"Ông thả tôi ở bến xe phía trước kia là được rồi, ông về công ty trước đi, tôi đi gặp một người".

"Ừm... được".

Mã Hải không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đưa Lâm Chính đến bến xe.

Sau khi xuống xe, Lâm Chính liền ra hiệu cho Mã Hải về công ty trước.

Mã Hải vừa đi thì xe buýt số 2 đến. Lâm Chính lên xe, ngồi đến điểm cuối, xuống xe ở ngoại ô phía Bắc.

Anh đi trên con đường vắng người qua lại, cho đến khi đến trước một viện dưỡng lão, giơ tay gõ cửa.

"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?".

Cửa mở, một người mặc đồ y tá mỉm cười nói.

"Chào cô, tôi đến l*m t*nh nguyện viên", Lâm Chính cười đáp.

"Thật sao? Xin hỏi anh có giấy chứng minh không? Có làm các thủ tục liên quan không?", y tá hỏi.

"Có!".

Lâm Chính cười đáp, sau đó lấy đồ trong túi ra, nhưng một lúc sau, anh bỗng tỏ vẻ kinh ngạc và bàng hoàng.

"Ơ? Sao lại không thấy nhỉ? Rõ ràng lúc nãy vẫn ở đây mà... Đâu mất rồi?".

Anh tỏ vẻ vô cùng lo lắng, hai tay bới tung lên, lật tìm cái túi mấy lượt.

"Mất đồ sao?", y tá hỏi.

"Hình như là vậy".

Vẻ mặt Lâm Chính bất đắc dĩ, cởi mũ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai như thiên thần.

Y tá lập tức ngây ra.

Đôi mắt cô ta thất thần, ngơ ngác nhìn khuôn mặt này, hồn vía cũng sắp bay đi đâu mất.

"Này cô, cô không sao chứ?".

Lâm Chính lại đội mũ vào, dè dặt hỏi một câu.

Nhưng cô ta vẫn không có phản ứng.

Anh nhíu mày thầm than.

Thực ra anh rất không muốn dùng mỹ nam kế, nhưng lúc này quả thực không còn cách nào khác, thế là lại gọi thêm ba tiếng.

"À... tôi... tôi không sao", cuối cùng nữ y tá cũng hoàn hồn, vội đáp.

"Thực sự rất xin lỗi, chắc là giấy tờ của tôi bị rơi mất rồi, hay là để tôi về làm lại vậy".

"Ôi, thế thì phiền phức lắm, anh là tình nguyện viên, đến để làm việc, sao có thể để anh công cốc một chuyến chứ? Thế này nhé, anh cứ làm ở chỗ chúng tôi đi, giấy tờ gì đó để mai làm lại bù cũng được", y tá xua tay, tỏ vẻ mất tự nhiên nói.

"Thật sao? Cảm ơn cô quá".

"Anh đi theo tôi, tôi đưa anh đi làm quen với viện dưỡng lão của chúng tôi".

"Được... Ui, bụng tôi hơi đau, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?".

"À... ở phía Nam, tôi đưa anh đi nhé?".

"Không cần đâu, tôi tự đi được rồi".

"Được, nhưng anh đến phía Nam thì đừng chạy đi đâu lung tung nhé, nhất là rừng trúc ở đằng đó, tuyệt đối không được vào, biết chưa?".

"Tại sao?".

"Ở đó có một người rất có máu mặt, người bình thường không được vào", vẻ mặt y tá nghiêm túc, nói.

"Tôi biết rồi".

Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.

Nụ cười này lại khiến cô y tá điên đảo.

Hai mắt cô ta lấp lánh ánh sao, còn Lâm Chính thì đã đi về phía rừng trúc.

Mục đích anh đến đây chính là vì nhân vật có máu mặt này.

Nhưng đúng lúc anh lại gần rừng trúc...

"Cút! Cút hết cho tôi! Ông đây không chữa nữa! Không chữa nữa!".

Giọng nói tức giận vang lên trong rừng, sau đó là tiếng đổ vỡ của đồ vật rơi xuống đất.

Lâm Chính cau mày, nhìn thấy mấy bác sĩ và y tá mặc blouse trắng vội vã đi ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ và sợ hãi.

"Thủ trưởng! Ông cứ thế này không được đâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì vết thương của ông... sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn...", một giọng nói lo lắng vang lên.

Câu này vừa dứt, giọng nói tức giận kia lại vang lên.

"Ông đây sợ gì chứ? Ông đây tung hoành cả đời, đã giết bao nhiêu người chứ? Có lần nào mà không thập tử nhất sinh? Bom đạn dao kiếm cũng không giết được tôi! Tý độc này có thể giết được tôi sao? Không thể nào... Phụt!".

Ông ta còn chưa nói xong đã phun ra một ngụm máu tươi.

"Thủ trưởng!".

"Mau, mau đi gọi bác sĩ! Nhanh lên!".

"Vâng".

Giọng nói hoảng hốt vang lên, sau đó liền có hai người mặc quân phục chạy ra.

Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy túi châm bên hông ra, vội vàng nói với hai người kia: "Tôi là bác sĩ, tình hình thủ trưởng sao rồi?".

"Anh?".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 239



Chương 241: Chiến thần (1)

Xuyên qua rừng trúc là một căn nhà nhỏ đặc biệt. Căn nhà nhỏ yên ắng, chim hót hoa thơm, ở giữa còn có một hồ nhỏ, vài con cá chép đỏ vàng bơi lội trong đó.

Cảnh tượng vốn nên yên bình nhàn nhã.

Nhưng bên hồ lại là một đống hỗn độn.

Trên mặt đất toàn là chai lọ bị đập vỡ, thuốc Đông y, Tây y rơi vãi trên đất. Trước mặt số thuốc đó là một chiếc ghế, trên ghế là một ông lão gầy gò đang quấn một mảnh vải.

Đầu tóc ông ta lưa thưa, trên người mặc quần áo quân đội, sắc mặt tái nhợt, tay chân run lẩy bẩy, bộ dạng già cỗi gần đất xa trời, sắp về với đất mẹ thiên nhiên.

Nhưng ai ngờ “ông lão” đó thật ra chỉ mới tròn năm mươi tuổi.

Ông ta chính là Trịnh Nam Thiên, chiến thần trong quân đội nổi danh ở Hoa Quốc mười năm trước.

Thật ra khi Lâm Chính vừa mới tới Giang Thành đã biết Trịnh Nam Thiên được sắp xếp điều trị ở viện điều dưỡng này.

Mười năm trước, Trịnh Nam Thiên bị thương nặng trong một lần hành động bí mật. Nhờ trình độ y tế tiên tiến và các bác sĩ Đông y nổi tiếng của Hoa Quốc như Tần Bách Tùng cứu chữa, Trịnh Nam Thiên xem như nhặt lại được một cái mạng, nhưng cũng chỉ là nhặt lại một mạng mà thôi, thực lực của ông ấy thậm chí là cơ thể của ông ấy đã bị tổn thương rất nặng. Thực lực suy giảm nghiêm trọng, không còn huy hoàng như ngày xưa.

Lâm Chính nghe Tần Bách Tùng nói, Trịnh Nam Thiên bị trúng độc, nếu không loại bỏ độc, cơ thể khó mà hồi phục. Trịnh Nam Thiên đã trúng độc mười năm, độc đã ăn vào xương tủy, muốn chữa khỏi trở thành chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, Tần Bách Tùng đã “tuyên án tử hình” cho Trịnh Nam Thiên, để ông ấy sống tốt quãng đời còn lại là được.

Đương nhiên, Trịnh Nam Thiên là chiến thần trong quân đội, có thể nói là nhân vật tiêu biểu, tin tức ông ấy bị thương được phong tỏa ngay lập tức. Hơn nữa, nơi ông ấy điều trị cũng thay đổi mấy lần, tránh để người của nước thù địch phát hiện. Dù sao, nếu chuyện ông ta bị thương bị tung ra, không chỉ dẫn đến lòng quân rối loạn, mà còn khiến các cao thủ của nước thù địch cảm thấy có cơ hội để lợi dụng, quấy nhiễu Hoa Quốc, gây ra ảnh hưởng lớn.

Mười năm nháy mắt trôi qua, tin tức về Trịnh Nam Thiên cũng dần dần được truyền ra.

Có người nói ông ấy đã chết.

Cũng có người nói thật ra ông ấy đang bế quan tu luyện.

Lời đồn kiểu nào cũng có, đương nhiên cái chân thực nhất vẫn là tin tức về việc ông ta trúng độc.

Tuy nhiên, những chuyện này đã không còn quan trọng.

Trịnh Nam Thiên mười năm không ra mặt, trong quân đội cũng đã xuất hiện không ít anh tài trẻ tuổi, thậm chí cũng có người được gọi là truyền nhân của chiến thần.

Nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở trong quân đội chắc chắn sẽ không giảm đi.

Lâm Chính được hai quân nhân dẫn tới.

Trịnh Nam Thiên vô cùng gầy gò yếu ớt lập tức nổi giận.

“Đã nói tôi không cần bác sĩ! Cút, cút hết cho tôi!”.

Trịnh Nam Thiên nổi giận, định đứng dậy đập phá xung quanh, nhưng cơ thể ông ta quá yếu ớt, vừa mới đứng dậy lại đứng không vững mà ngồi xuống.

“Thủ trưởng”, một người trẻ tuổi mặc quân phục vội vàng đỡ lấy Trịnh Nam Thiên.

Nhưng Trịnh Nam Thiên đột nhiên lại giãy ra, sau đó đứng không vững ngã xuống đất.

“Thủ trưởng!”.

Bọn họ cả kinh, luống cuống đỡ Trịnh Nam Thiên ngồi lên ghế.

Lần này Trịnh Nam Thiên bị ngã đau, hai chân gầy khô chỉ còn da bọc xương không cử động được nữa, chỉ đành đau đớn nhìn người hai bên dìu ông ta dậy.

Ông ta nhắm mắt lại, kìm nén không để nước mắt rơi.

Đứng cũng đứng không vững nữa rồi sao?

Bi thương đến thế nào?

Thật ra ông ta biết, ông ta biết tất cả.

Sở dĩ ông ta kháng cự việc trị liệu như vậy chỉ là vì muốn chết cho xong.

Suy cho cùng, một người đàn ông được gọi là chiến thần trong quân lại biến thành ông già không có sức lực làm việc gì, ngay cả đi đường cũng trở nên khó khăn, chuyện này ai mà chấp nhận nổi?

Trịnh Nam Thiên hít sâu một hơi, bình ổn con tim kích động, sau đó mở mắt ra nhìn những người xung quanh đang tỏ ra đầy quan tâm, cả người bỗng dâng lên cảm giác mệt mỏi.

“Thôi được, các cậu gọi bác sĩ đó vào đây đi…”.
 
Back
Top Bottom