Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 420



Chương 425: Địch

"Vớ vẩn!

"Ngông cuồng!"

"Thằng nhãi dám đứng ở đây nói lời ngông cuồng!"

"Cậu biết cậu đang đối mặt với ai không! Đây chính là Sùng Tông Giáo, chỉ cần mỗi người nhổ một cái là cậu cũng có thể chết chìm trong chỗ nước miếng này! Cậu có tư cách đứng đây nói vậy sao?"

"Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Vô cùng ngông cuồng!"

...

Quan khách cười khẩy, có người buông lời chửi mắng.

Mấy tên trưởng lão của Sùng Tông Giáo lắc đầu liên tục, trong mắt hiện rõ sự tức giận và khinh thường.

"Tiền bối Dược Vương, tôi tôn trọng bà, nhưng tôi không hy vọng bà xen vào chuyện của Sùng Tông Giáo bọn tôi, tôi biết bà quý trọng người tài, không thể không nói Thần y Lâm này đúng là nhân tài, nhưng chuyện đã đến nước này, bà cũng nhìn thấy rồi đó, người này sỉ nhục Sùng Tông Giáo của tôi, không coi tôi ra gì, nếu như hôm nay tôi không xử lý hắn, chuyện này mà truyền ra, Sùng Tông Giáo sẽ mất chỗ đứng của mình! Văn Mạt Tâm tôi sẽ làm mất hết mặt mũi của tổ tông mất!"

Văn Mạt Tâm mặt lạnh như tiền nói, sau đó huơ tay: "Đánh gãy chân tên này, nể mặt mặt tiền bối Dược Vương, không phế hắn!"

"Tuân mệnh!

Mọi người đáp, sau đó xông thẳng đến chỗ Lâm Chính.

"Dừng tay!"

Liễu Như Thi cuống cuồng hét lên.

Nhưng lời nói của cô ấy thì có bao nhiêu sức nặng chứ?

Người của Sùng Tông Giáo đã sớm không nhịn nổi sự kiêu ngạo của Lâm Chính rồi.

Nhưng Lâm Chính lúc này cũng không nhịn nổi nữa.

Nhìn nắm đấm đang lao về phía anh, nắm đấm to lớn mang theo cuồng phong, vô cùng kinh khủng! Nhưng Lâm Chính lật tay tung chưởng mang theo gió, đập mạnh vào nắm đấm.

Rắc!

Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt, tiếng xương vỡ vang lên.

Sau khi đệ tử kia tung nắm đấm, tiếng kêu thê thảm vang lên.

"Á..."

Tiếng kêu điếc tai, nhưng tiếng kêu vang lên chưa được bao lâu, Lâm Chính lại tung cước vào bụng hắn.

Bốp!

Người đó bay ra, đập xuống đất, đầu chảy máu, ngất đi.

Mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng xung quanh Lâm Chính có mấy chục đệ tử bao vây, một người ngã xuống thì thay đổi được gì?

Nhưng lần này, Lâm Chính không ngồi yên chờ chết, hai chân nhún xuống, hóa ra thành tàn ảnh chủ động tấn công mấy đệ tử.

Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước giao đấu với mấy kẻ học võ, hai chưởng nhanh như múa, đánh vào người xung quanh.

Mỗi chưởng nhẹ tựa bông, nhưng thực tế khi nện trên người lại nặng tựa ngàn cân, hầu như ai trúng đón đều ngã hộc máu tại chỗ, hoặc bay thẳng ra ngoài. Người thì hôn mê, người lại ngã xuống đất r*n r*.

Không quá nửa phút sau, mấy chục đệ tử của Sùng Tông Giáo đã bị Lâm Chính xử lý.

Mấy vị khách kinh ngạc vô cùng.

Văn Hải cũng khiếp sợ.

Văn Mạt Tâm nhíu mày.

"Ồ?", Ứng Phá Lãng kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Không ngờ thần y Lâm của Giang Thành đánh giỏi như vậy"

Lâm Chính không nói gì chỉ cuộn tròn nắm đấm đi đến chỗ Ứng Phá Lãng.

"Dừng tay cho tôi!"

Một vị trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lên, nháy mắt tóm lấy vai Lâm Chính, muốn dùng sức kéo anh lại.

Tuy nhiên ngay giâu sau, Lâm Chính lật tức tóm lấy tay ông ta, tiếp tục dùng sức.

Rắc!

"Á...", trưởng lão đó kêu lên thảm thiết, vừa nhìn ngón tay mình liền phát hiện ra đã bị Lâm Chính bẻ gãy.

"Đồ khốn"

"Mau thả tay ra cho tao!"

Hai vị trưởng lão xông tới từ hai bên.

Tốc độ của họ vô cùng nhanh, như gió lốc lao đến Lâm Chính, một người công một người thủ, một người điểm huyệt chặn đường thoát của Lâm Chính.

Cùng lúc đó, trưởng lão bị gãy xương ngón tay cũng giơ bàn tay còn lại lên, hung hăng đập vào đầu Lâm Chính.

Nhìn thấy cảnh tượng này, có vẻ như họ không định cho Lâm Chính bất kỳ cơ hội nào.

Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, họ nhìn chăm chú cảnh này.

Lâm Chính không thoát được rồi.

Đòn tấn công của ba vị trưởng lão không hề tầm thường! Chiêu này mà trúng thì chắc chắn bị thương nặng!

Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.

Nhưng...

Khi đòn tấn công của ba người ập đến, Lâm Chính đột nhiên mặc kệ đòn tấn công hai bên của hai vị trưởng lão, lật tay tóm vào cổ tay của vị trưởng lão đó, sau đó đột nhiên bẻ.

Trưởng lão tròng mắt mở to, ông ta hét lớn: "Á!"

"Gì vậy?"

Hai trưởng lão kia sững sờ.

Nhưng sức lực trong tay họ không dừng lại, mà vẫn đập mạnh lên người Lâm Chính.

Bốp!

Bốp!

Tiếng động vang lên!

Nắm đấm nặng nề dường như có thể đánh gãy xương, ngón tay nhắm chuẩn tử huyệt của Lâm Chính.

Nhưng... Lâm Chính chẳng bị sao cả, ngược lại còn tiếp tục tấn công trưởng lão kia.

Hai tay ông ta đều gãy không thể phản kháng lại.

Lâm Chính giơ tay đập vào đầu ông ta.

Bốp!

Trưởng lão kia bay 180 độ trong không trung, sau đó ngã xuống đất, cả người be bét máu, đột nhiên nôn ra hai ngụm máu sủi bọt, sau đó liền bất động, không biết còn sống hay đã chết.

Mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng có người không chịu nổi kêu lên.

"Giết người rồi! Giết người rồi!"

Văn Mạt Tâm mặt mày âm trầm.

"Ngũ trưởng lão!"

Mấy tên trưởng lão kêu lên.

Ngũ trưởng lão kia không còn biết gì nữa rồi.

"Khốn nạn!"

"Nếu mày đã ra tay thì đừng trách bọn tao!"

Đám trưởng lão vô cùng tức giận, lúc này cũng không cần nương tay nữa, toàn bộ đều xông lên, giết Lâm Chính.

Sát ý tăng mạnh.

Nhiệt độ bốn phía dường như giảm đi vài độ.

Liễu Như Thi mặt tái nhợt, sững sờ nhìn cảnh này, cuối cùng cô ấy không nhịn được đột nhiên người lao đến chỗ bà lão.

"Bà nội, xin bà hãy ra mặt cứu thần y Lâm!", cô ấy nghiến răng kiên định nói.

"Như Thi à... bà nội không thể làm gì được nữa rồi!", Dược Vương thở dài đáp.

Liễu Như Thi không nói gì, chỉ có thể xoay người nhìn Lâm Chính.

Cô ấy biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng dù mạnh vậy thì cũng sao có thể đối đầu với cả Sùng Tông Giáo được?

Đây đúng là lấy trứng chọi đá mà!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 421



Chương 426: Trưởng lão Sở

Mặc dù Lâm Chính bị bao vây nhưng anh vẫn rất ung dung, đám trưởng lão chẳng thể lại gần anh.

Hô hấp của khách mời như ngừng lại.

Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Nhìn thấy nắm đấm của Lâm Chính đập trên người trưởng lão kia, sức lực rất lớn lập tức làm tan rã khí lực của ông ta, chỗ lực còn lại bắt đầu xé tan da thịt xương cốt ông ta, ông ta đau đớn hét lên, người vội vàng lùi lại, cánh tay run rẩy không ngừng, da thịt bị nứt ra, xương cốt cũng chẳng lành lặn.

Lâm Chính không hề ngừng lại, anh xoay người đạp xuống mặt đất.

Đùng!

Mặt đất rung chuyển.

Lực đạp này vô cùng kinh người.

Mấy kẻ xông đến không đứng vững nổi, cơ thể đung đưa, thế tấn công bị lay chuyển.

Mắt Lâm Chính rét lạnh, cánh tay tung đòn.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Mấy tên trưởng lão đều bị đánh bay, miệng phun máu, tình cảnh vô cùng thảm.

"Á!"

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả trưởng lão cũng không đối phó được với Lâm Chính?

"Tên này vừa dùng châm bạc, khí lực và tốc độ mới tăng lên như vậy, nếu như tôi đoán không sai, người này là một y võ!", Kiếm Vương đang uống rượu bình tĩnh nói.

"Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, nếu đã là y võ thì có nghĩa cũng có chút thiên phú, tiếc rằng tự mình hủy bỏ tiền đồ của mình, thế thì biết trách ai bây giờ", Ứng Phá Lãng lắc đầu nói.

"Cậu cứ uống rượu đi, tôi sẽ bảo vệ cậu", Kiếm Vương nói tiếp sau lại uống một ngụm rượu.

Ứng Phá Lãng cười không nói.

Có điều Văn Hải không cười nổi nữa.

Khí lực của Lâm Chính tăng lên nhiều nhờ châm bạc khiến người ta không thể tin nổi, mà cơ bắp anh cũng cứng đến mức đáng sợ, cho dù bị bao vây tấn công, anh vẫn chẳng quan tâm, không hề phòng ngự, tiếp tục tấn công trưởng lão, đánh đối phương không ngừng.

Mặc dù Lâm Chính cũng bị thương, nhưng tình cảnh của mấy trưởng lão thảm không chịu nổi.

Nếu như không gãy tay gãy chân thì ngực cùng bầm dập, ai cũng trong tình trạng sống dở chết dở, tình trạng cực kỳ tệ.

Lâm Chính cũng không ổn lắm.

Mặc dù bên ngoài không có nhiều vết thương, nhưng vẫn có nội thương, anh thở hồng hộc, lần này tốn khá nhiều sức.

"Bố, thế này... phải xử lý thế nào?"

Văn Hải luống cuống, liên tiếp lùi về sau, hoảng hốt nhìn Văn Mạt Tâm.

Khách khứa xung quanh đều lùi hết về sau, ai cũng sợ hãi nhìn Lâm Chính.

"Sau này nếu con muốn tiếp quản vị trí giáo chủ của bố trong Sùng Tông Giáo thì sao có thể hoảng loạn như vậy được? Vậy thì ra thể thống gì?", Văn Mạn Tâm nhíu mày.

Ông ta có thể thấy được con trai mình không được cái nước gì, nhưng làm được gì đây? Ông ta chỉ có một đứa con trai.

"Đi, gọi trưởng lão Sở đến đây", Văn Mạt Tâm nói.

"Không cần đâu giáo chủ, tôi đến rồi!"

Lúc này một người phụ nữ mặc đồ đỏ trang điểm đậm dáng người mập mạp tươi cười đi đến.

Bà ta vừa đến, mọi người đã ngửi được một mùi hương rất nồng.

Đó không phải mùi nước hoa mà là mùi thảo dược.

"Trưởng lão Sở!"

Không ít người mắt sáng lên.

"Trưởng lão Sở, bà đến rồi, mau, mau xử lý giúp tôi tên này!", Văn Hải kích động chạy đến đỡ trưởng lão Sở.

"Ái ôi, thằng nhãi này sao lại khiến mọi người ra nông nỗi này, đúng là mất mặt, tôi đã nói rồi mấy người học toàn mấy thứ vô dụng, bây giờ hiểu chưa? Thu dọn đi, tí nữa khiêng đến y tông chữa trị!", trưởng lão Sở cười nói.

Mấy trưởng lão nằm dưới đất trong lòng rất không vui, nhưng cũng hết cách.

Mấy đệ tử vừa định khiêng mấy trưởng lão đi, Lâm Chính lại tung cước đạp bay họ.

Mọi người ngạc nhiên.

"Thần y Lâm, anh muốn làm gì? Định đuổi cùng giết tận sao?”, Văn Hải kinh ngạc, run rẩy nói với Lâm Chính.

"Thì sao?".

Lâm Chính mặt lạnh như tiền, tung cước đạp lên ngón tay của một tên trưởng lão.

Rắc!

m thay vang lên cực kỳ chói tai.

Tiếng kêu thê thảm vang lên, một lát sau, trưởng lão kia ngất xỉu.

Mọi người hít một hơi lạnh.

"Lâm Chính, cậu quá tàn bạo!", có người tức giận nói.

"Vậy khi người của Sùng Tông Giáo các người đạp lên tay Lạc Thiên, sao không ai bảo là tàn bạo?", Lâm Chính lạnh lùng nói.

Mọi người lập tức câm miệng.

Lâm Chính không định nương tay, lại tung cước đạp lên bàn tay còn lại của trưởng lão kia.

Ông ta vốn đã ngất xỉu, giờ lại hét lên thảm thiết.

Lâm Chính vốn không định quan tâm ai vô tội, ai có lý, bây giờ anh chỉ muốn trả thù, điên cuồng trả thù, bất chấp tất cả mà trả thù, những cái khác anh chẳng muốn quan tâm.

"Ha ha, thú vị lắm, Lục trưởng lão, ông đừng lo, tôi chữa được cánh tay kia của ông", người phụ nữ mập mạp cười nói, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Còn cậu, dám đứng đây ngang ngược, cho dù tôi tha cho cậu, chắc Sùng Tông Giáo cũng không tha cho cậu! Nói đi, cậu định chết thế nào?"

"Cứ xem thủ đoạn của bà ra sao trước đã, tôi nghe mấy lời này đến phát ngán rồi", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Không tệ không tệ, tiếc rằng tôi cũng nhìn thấy nhiều kẻ kiêu ngạo như vậy rồi, hy vọng tí nữa cậu đừng xin tôi tha thứ", người phụ nữ mập mạp cười, nghiêng đầu nhìn Văn Mạt Tâm: "Giáo chủ, thế nào? Muốn phế hắn hay là..."

"Sống chết đều được!", Văn Mạt Tâm bình tĩnh nói.

Mọi người xung quanh giật mình.

Sống chết đều được.

Có vẻ như Văn Mạt Tâm đang nổi giận.

Người tên trưởng lão Sở này dù có giết Lâm Chính không, ông ta cũng không quan tâm.

"Được được! Nếu vậy tôi xử nhé!"

Trưởng lão Sở mỉm cười, bước đến chỗ Lâm Chính.

Bà ta ấn chiếc nhẫn trên bàn tay kia, ngón tay khẽ cử động.

Lâm Chính nhìn thấy được cử động cực nhỏ này.

"Sao vậy? Nhãi, bây giờ cậu mà đầu hàng, biết đâu vẫn giữ được mạng, nếu như cậu cứ cố chấp, bà đây sẽ làm tan chảy mặt cậu, phế tứ chi của cậu, khiến cậu sống không bằng chết!"

Lâm Chính giơ tay nói: "Bình thường tôi không đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống này tôi sẽ không nương tay".

"Vậy xem xem cậu có tư cách kiêu ngạo không"

Vừa dứt lời, trưởng lão Sở lập tức giơ tay.

Đừng thấy cánh tay bà ta toàn thịt, tốc độ tay vô cùng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt bà ta giơ tay, một tia sáng màu xanh cực nhỏ xuyên qua không trung bay về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức né tránh.

Roẹt.

Tia sáng đâm vào bức tường sau lưng anh.

Đó là một cây châm bạc!

Nhưng ngay giây sau...

Rắc! Rắc! Rắc!

Tiếng động kỳ lạ vang lên.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 422



Chương 427: Bà chỉ có thủ đoạn này thôi à?

Cảnh này khiến không ít người khiếp sợ.

Ngay cả bức tường cũng bị ăn mòn?

Cây châm bạc kia đâm vào người thì chắc sẽ bị tan chảy ngay tức khắc.

"Sao nào? Nhãi, thấy sự lợi hại chưa?", trưởng lão Sở mỉm cười nói, sau đó giơ hai tay lên, trên mười ngón tay bà ta kẹp châm bạc màu xanh, trông rất kinh khủng.

Lâm Chính nhíu mày.

Lại nghe thấy trưởng lão Sở nói: "Tạm biệt!"

Vèo vèo vèo...

Châm bạc bay qua.

Hơn mười cây châm bạc với hình dạng kỳ dị bay vào đầu Lâm Chính.

Lâm Chính không tránh.

Rõ ràng trưởng lão Sở đã tính toán đường trốn của Lâm Chính, vậy nên không định cho anh cơ hội.

"Thần y Lâm!", Liễu Như Thi lầm bầm, mặt trắng ngắt.

"Sở Độc Phụ của Sùng Tông Giáo thực sự ác độc, châm độc quỷ dị này chỉ có bà ta mới luyện ra, nghe nói bà ta còn dùng người sống luyện đan, lúc trước tôi không tin, bây giờ cũng tin mấy phần rồi, người này mà ra tay, thần y Lâm sợ khó thoát!", Dược Vương lắc đầu, âm thầm thở dài.

Vèo vèo vèo.

Lúc này, Lâm Chính lật tay, châm bạc bay ra, nhắm chuẩn vào mấy cây châm độc kia.

Mấy cây châm va vào nhau, bắn xuống đất, hơn mười cây châm khiến mặt đất bị mài mòn.

Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

"Kỹ thuật dùng châm của thần y Lâm không tồi, nhưng như thế thì không đủ!", trưởng lão Sở cười ha ha, hai tay đột nhiên cử động.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Châm độc nhiều như mưa rơi bay ra.

Mỗi cây đều có độc, vô cùng khủng khiếp.

Cảnh tượng này còn ghê sợ hơn cả súng máy.

Khi châm bạc gần đến gần, Lâm Chính lật tay vung ra, lượng lớn châm bạc lao đến mấy cây châm bạc kia.

Ting! Ting! Ting! Ting!

Châm bạc va vào nhau.

Như tiếng chuông gió, thậm chí còn khiến người ta thấy vui tai, nhưng cảnh tượng này lại làm da đầu mọi người tê dại.

Châm độc bắn tung tóe, rơi xuống đất làm tan chảy mặt đất, còn có một cây châm bạc rơi xuống chân một vị khách, trong nháy mắt, chân hắn liền biến mất.

Người đó liền lùi lại.

Buổi hôn lễ trở thành chiến trường giữa Lâm Chính và trưởng lão Sở.

Nhưng châm bạc của hai người có hạn.

Đặc biệt là trưởng lão Sở, châm độc của bà ta thuộc hàng cực độc, sao có thể giấu nhiều trong người được? Hai người đấu chừng một phút liền dừng lại.

Châm bạc của trưởng lão Sở đã hết, Lâm Chính cũng chỉ có lại mấy cây.

"Ha ha có vẻ như cậu cũng có chút bản lĩnh đó, có điều cậu xem chiêu này đi!"

Trưởng lão Sở cười, đột nhiên giơ tay lên búng.

Vèo!

Một viên tròn màu đỏ tươi b*n r* từ tay bà ta.

Lâm Chính nhíu mày, vừa định tránh, nhưng viên tròn kia đã lại gần...

Bốp!

Viên tròn nổ tung.

Làn sương màu đỏ máu b*n r*.

"Cái gì"

Văn Hải sợ hãi liên tiếp lùi về sau.

"Như Thi, cẩn thận, mau lùi về sau!", Dược Vương đột nhiên nhận ra gì đó, vội vàng kéo Liễu Như Thi lùi về sau.

Hoắc Kiến Quốc, Hỏa Liệt không biết đây là gì.

Tuy nhiên lúc này, một trận gió thổi qua, làn sương màu đỏ bị thổi qua, làn sương lan trên người khách khứa, trong nháy mắt mọi người ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.

Chỉ thấy da họ bị tan chảy, da thịt xương cốt đều sủi bọt máu, toàn thân ngứa râm ran, ai cũng liều mạng gãi khắp người, trông họ người không ra người quỷ không ra quỷ, tình cảnh vô cùng thảm.

Không bao lâu sau, mấy vị khách đó không còn thở nữa, đều đã chết rồi.

"Á!”

Mấy vị khách khác sợ đến mức không đứng nổi, điên cuồng chạy ra cửa lớn.

"Độc ác quá!"

Dược Vương tức đến mức đập quải trượng xuống đất, tức giận nói: "Trưởng lão Sở, nơi đây nhiều người như vậy, mà cô dám sử dụng chiêu này! Cô không suy xét đến những vị khách ở đây sao?"

"Đây là chuyện của giáo chủ, chuyện của tôi là bảo vệ Sùng Tông Giáo, không để những kẻ kiêu ngạo đến phá rối Sùng Tông Giáo!", trưởng lão Sở híp mắt nói.

Bà lão không nói nữa, nhưng mắt hiện lên vẻ tức giận.

"Thần y Lâm kia chắc chết rồi nhỉ?", Văn Hải nhìn về chỗ Lâm Chính đứng đang bị làn sương độc bao kín, không kìm được hỏi.

"Nhất định là tiêu đời rồi! Sương độc của tôi không phải thứ người thường có thể chịu nổi đâu. Cho dù là ai chỉ cần chạm phải là sẽ chết! Mà nếu như tôi thêm chiêu này! Thì có là sắt thép cũng bị tan chảy!"

Trưởng lão Sở cười nói, sau đó búng ngón tay.

Vèo!

Một viên độc dược bay qua...

Bốp!

Độc dược bay vào chỗ làn sương màu đỏ kia liền nổ tung.

Độc dược nổ tạo ra khí màu xanh đen, hòa với khí màu đỏ tạo ra màu tím.

Khí màu tím vừa xuất hiện, mặt đất bị ăn mòn, khắp nơi tan chảy, nó như một chiếc hang kinh khủng, nổi lơ lửng ở bên này.

“Á?"

Mặt mọi người biến sắc.

Ngay giây phút này, thậm chí ngay cả Minh Vũ cũng bất động.

"Tông y của Sùng Tông Giáo quả nhiên khác biệt!", Minh Vũ lầm bầm.

"Xong rồi! Thần y Lâm xong đời rồi! Ha ha...", Hoắc Ngạo cười lớn.

"Haizz...", đại sư Phong Liệt thở dài, không nói gì.

Sắc mặt mỗi người một khác.

Liễu Như Thi không nói gì, chỉ nhắm chặt hai mắt.

Thủ đoạn kinh khủng như này, ai sống nổi chứ?

"Được rồi giáo chủ, gọi người vào thu dọn đi! Phun ít nước là chỗ sương độc này sẽ tan ra thôi", trưởng lão Sở cười nói.

Văn Mạt Tâm gật đầu, vung tay.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 423



Chương 428: Vô hiệu

Mọi người vội vàng nhìn qua chỗ làn sương màu tím, chỉ thấy trong làn sương có một bóng người mơ hồ đi qua.

"Là giả đúng không", có một vị khách run rẩy nói.

"Không... không thể nào... chắc chắn không thể...", Văn Hải ngồi phịch xuống đất co ro.

"Hắn là ác quỷ sao?", Hoắc Ngạo cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

Hoắc Kiến Quốc trợn tròn mắt, không nói nên lời.

Khí độc như này mà cũng không giết được Lâm Chính sao?

"Nếu cậu ấy chịu nhẫn nhịn, Hoa Quốc mấy chục năm sau sẽ là thời đại của cậu ấy!", Dược Vương cảm khái nói.

Liễu Như Thi không kìm được nhìn bà nội mình.

Cô rất ít khi nghe thấy bà nội đánh giá người khác, càng chưa từng nghe thấy bà nội đánh giá cao một người như này...

Còn về trưởng lão Sở và Văn Mạt Tâm đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ rồi.

"Không... không thể nào... chuyện này nhất định là giả! Trong tình huống này tên thần y kia sao sống được? Đây nhất định là giả!", nụ cười trên mặt trưởng lão Sở biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Bà ta biết loại khí độc mình nghiên cứu kinh khủng nhường nào. Đây là vũ khí hóa học thật sự, có thể dễ dàng ăn mòn sắt thép, đừng nói là con người, cho dù là một cái xe tăng thì cũng sẽ bị ăn mòn trong chớp mắt.

Người này sao có thể sống sót trong loại khí độc này được.

Trưởng lão Sở không dám tin đây là thật.

Mà khi người đó đi ra khỏi làn khí độc, anh vẫn chẳng bị sao cả.

Đây chính là Lâm Chính.

Khi nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Chính, trưởng lão Sở không thể đứng vững nổi.

Anh không hề bị sao!

Đúng vậy!

Trên người Lâm Chính không hề có bất kỳ vết thương nào!

Thậm chí quần áo còn không hề bị tổn hại!

Dường như khí độc với anh mà nói chỉ là làn khói mà thôi!

"Chuyện gì thế này?", Văn Mạt Tâm nhíu mày.

"Cậu... cậu... cậu làm thế nào? Cậu đã làm gì?", trưởng lão Sở chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hỏi.

"Tôi chẳng làm gì. Chỉ rắc chút bột lên người", Lâm Chính tùy ý hất tay, vứt một chiếc bình xuống đất.

Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra đúng là trên người Lâm Chính có một lớp bột trắng, trông rất mịn.

"Cậu nói rằng... cậu dùng bột để chống lại độc của tôi?" trưởng lão Sở kinh ngạc nói.

"Đại loại thế", Lâm Chính tùy ý nói.

"Không! Thể! Nào!"

Trưởng lão Sở gào lên.

"Có gì là không thể? Bà chẳng qua chỉ dùng độc của bọ cạp, độc cóc, độc rắn, độc nhện và độc rết trộn vào với nhau, sau đó dùng công thức hóa học tiến hành điều chế ra chất độc thôi, cũng chẳng đỉnh lắm! Mặc dù có thể ăn mòn sắt nhưng muốn phá giải nó thì cực kỳ dễ, tôi chỉ cần dùng chút thuốc là loại bỏ được", Lâm Chính lắc đầu.

Trưởng lão Sở nghe xong, hai mắt liền mở lớn.

Lâm Chính nói đúng rồi.

Thứ này... đúng là được điều chế từ năm loại độc.

Nhưng muốn điều chế loại độc này không phải điều đơn giản. Bà ta tốn mấy năm mới có thể điều chế được loại bột độc này, bà ta cho rằng không ai giải được nó, cho dù phá giải được cũng cần rất nhiều công sức, nhưng anh chàng trước mắt bà ta có thể dễ dàng khiến loại độc của bà ta trở nên vô dụng... hơn nữa... anh còn có thể nhìn thấu thủ đoạn của bà ta...

"Sao có thể như vậy được...", trưởng lão Sở không chịu nổi.

"Trưởng lão Sở, bà còn có thể đối phó với người này không, nếu không. Bà lùi xuống đi", Văn Mạt Tâm nhìn trưởng lão Sở trước mặt, lạnh lùng nói.

"Giáo chủ có ý gì? Tôi không đối phó được với thằng nhãi này á?", trưởng lão Sở nghiến răng. Trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, sau đó bà ta xông đến chỗ Lâm Chính.

Đừng nhìn bà ta ục ịch, thực tế tốc độ của bà ta rất nhanh và linh hoạt.

Hai tay bà ta thoa thuốc độc, thoa rất đều. Chỉ cần một chưởng, lực không lớn, nhưng nọc độc thì cực kỳ độc.

Chẳng qua Lâm Chính nhìn thấu đòn này.

Bốp!

Bàn tay bà ta đánh lên người Lâm Chính.

Nhưng anh chẳng hề cử động.

"Ha ha, cậu tiêu rồi!", trưởng lão Sở mừng rỡ. Bà ta không ngờ mình có thể dễ dàng hạ gục Lâm Chính đến vậy, bà ta không hề chậm chễ, lập tức đánh thêm một phát.

Bốp!

m thanh vang dội.

Lâm Chính vẫn bất động.

Trưởng lão Sở không hề khách khí, hai bàn tay béo đánh liên tiếp lên người Lâm Chính, dường như muốn bôi hết thuốc độc lên mọi ngóc ngách trên người anh.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

Anh lật tay đánh bà ta.

Bốp!

Trưởng lão Sở văng ra xa, ngã xuống đất, miệng chảy máu. Nhưng bà ta chẳng quan tâm, ngược lại còn đứng dậy, điên cuồng cười lớn: "Thần y Lâm, cậu tiêu rồi! Cậu chết chắc rồi, cậu đã trúng Vạn Độc Thủ của tôi. Toàn thân cậu đều là độc tố, cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi cậu, ha ha ha ha..."

"Độc? Bà nói chút độc đó có thể giết được tôi á?", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Cậu không tin? Hừ, vậy cậu nhìn cổ tay mình đi, xem có phải chuyển màu đen rồi không?", trưởng lão Sở cười điên cuồng.

Lâm Chính chẳng hề đáp, vách tay áo ra, giơ lên.

Nụ cười trên mặt trưởng lão Sở lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy tay Lâm Chính không hề có gì khác lạ, màu da bình thường, hoàn toàn không có hiện tượng bị trúng độc.

Hô hấp của trưởng lão Sở run rẩy, bà ta vô cùng sững sờ.

Tất cả mọi người đều biết độc của trưởng lão Sở không hề có tác dụng với thần y Lâm.

"Bà mới là người nên xem cổ tay của mình".

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.

Cả người trưởng lão Sở cứng đờ, nhìn cổ tay mình, sau đó run rẩy vạch tay áo lên, bà ta lập tức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

Mọi người đều vội vàng nhìn về phía bà ta.

Chỉ thấy hai cổ tay bà ta đen kịt như than, trông rất kinh dị.

"Cậu... cậu hạ độc với tôi từ lúc nào?", trưởng lão Sở run rẩy nói.

"Khi bà đánh tôi!"

Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Nhưng cậu không hề cử động... cậu hạ độc kiểu gì".

"Đây đâu phải độc của tôi, là độc của bà ấy chứ!", Lâm Chính giơ tay lên.

"Đó là...", trưởng lão Sở đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn vai mình: "Chẳng nhẽ... là đòn đó..."

"Huyệt đạo của con người có thể phối hợp để phát tán độc tố, bà miễn dịch với độc tố là vì bà đã phong bế lỗ chân lông trên tay mình, còn đòn đó của tôi đánh trúng huyệt đạo của bà, khiến lỗ chân lông trên cổ tay bà mở ra, độc cứ thế mà đi vào cơ thể bà thôi..."

Lâm Chính lạnh lùng nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 424



Chương 429: Ông không có tư cách

Sở trưởng lão đứng như trời trồng, nhìn chăm chăm những chiếc lọ trong tay. Bà ta biết nhát châm này có nghĩa là gì.

Bà ta ngẩng đầu dậy một cách khó khăn, trừng mặt nhìn Lâm Chính và run rẩy nói: “Thần y Lâm…cậu…quá độc ác…”

“Người ta ác với tôi mà tôi lại phải nhân từ với họ sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Sở trưởng lão há hốc miệng, định nói gì đó nhưng đúng lúc này máu đen tứa ra từ miệng bà ta. Bà ta đổ rầm ra đất, co giật vài cái rồi bất động. Đám đông xung quanh trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng đáng sợ diễn ra trước mặt.

“Thần y Lâm đã làm gì vậy?”

“Sở trưởng lão...Sở trưởng lão sao thế?”

Mọi người bàng hoàng. Dược Vương nhìn ra vấn đề, chỉ trầm giọng: “Nhát châm đó không hề đơn giản! Nó đã khiến cho độc tố trong người Sở trưởng lão phát tác nhanh hơn, không cho bà ta có cơ hội sử dụng thuốc giải. Có thể nói toàn bộ độc tố có trong người Sở trưởng lão đều bị thần y Lâm nhìn thấy".

Lời nói của ông ta khiến đám đông im bặt…Thần y Lâm còn biết cả chiêu này nữa sao? Đây là Sở trưởng lão của Sùng Tông Giáo đấy.

Là đại trưởng lão quản lý y tông đó. Vậy mà bị Lâm Chính giải quyết dễ dàng như vậy? Hơn nữa còn bị giải quyết triệt để…

Quá đáng sợ. Đám đông không khỏi nín thở, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sợ hãi.

“Sở…Sở trưởng lão…”, Văn Hải run rẩy lên tiếng.

Đến cả Sở trưởng lão cũng không làm gì được Lâm Chính thì còn ai chứ?

Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới.

“Bố…bố…phải làm sao? Hay là bố ra tay, tiêu diệt tên họ Lâm đó! Bố!”, Văn Hải run rẩy, cả người như mất hết sức lực, chạy về phía Văn Mạt Tâm và hét lên.

Trông gã không khác gì một con chó bị dọa sợ mất hồn.

“Đồ bạc nhược”, Văn Mạt Tâm tát cho gã một phát.

Văn Hải ngã lăn ra đất, ôm mặt không nói gì thế nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự sợ hãi. Văn Mạt Tâm mặc kệ gã, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Chính và siết chặt nắm đấm.

“Thần y Lâm, cậu có biết cậu đã làm gì không?”

Ông ta bước tới. Một luồng khí thế hùng hậu phóng ra. Cả đám quan khách đều bị dọa sợ hết hồn. Dược Vương, Minh Vũ, Kiếm Vương đều tập trung cao độ.

Bọn họ biết Văn Mạt Tâm đã quyết định ra tay. Vị giáo chủ cuối cùng cũng đã tức giận. Cái chết của Sở trưởng lão đã đánh vào giới hạn của ông ta.

Ông ta không thể nhịn thêm được nữa. Đám đông vây lại khi Văn Mạt Tâm cất bước đi tới. Lâm Chính không hề dừng lại, anh cũng bước tới. Anh mắt anh lạnh như băng, hừng hực sát khí.

“Thần y Lâm, cậu hại chết quá nhiều người của Sùng Tông Giáo, thậm chí còn g**t ch*t cả Sở trưởng lão, tội ác của cậu đã lên tới đỉnh điểm. Hôm nay tôi sẽ xử lý cậu theo quy tắc của Sùng Tông Giáo!”, Văn Mạt Tâm hừ giọng.

“Ông có tư cách đó sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thử là biết liền! Giết !”

Văn Mạt Tâm gầm lên, sau đó nhảy bật người lên cao ba mét rồi tung chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng đánh của ông ta hừng hực sức mạnh.

Có vẻ như Văn Mạt Tâm không giỏi về y thuật nhưng về võ đạo thì cực mạnh. Khoảnh khắc ông ta hành động, những người khác của Sùng Tông Giáo cũng lao tới. Giờ này rồi thì Sùng Tông Giáo chẳng còn cần nói đạo nghĩa với Lâm Chính nữa.

Đến cả Sở trưởng lão mà họ còn không bảo vệ được thì có nghĩa là thần y Lâm đã mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều. Còn không tiêu diệt anh thì e rằng tình hình sẽ càng tệ. Vì vậy dù có như thế nào thì cứ giết người xong rồi tính.

Cả đám lao lên. Văn Mạt Tâm dẫn đầu.

Nhìn chưởng đánh của Văn Mạt Tâm, cộng thêm luồng khí tức kỳ dị thì có thể đoán được sức mạnh của ông ta khủng khiếp tới mức nào. Việc chưởng nát một tảng đá là điều quá dễ dàng.

Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, anh lật ngược bàn tay đỡ chiêu.

Rầm! Hai chưởng đánh va chạm phát ra âm thanh nặng nề. Chỗ Lâm Chính đứng bị lún xuống, tạo thành vết nứt.

Nhìn chưởng của đối phương có vẻ là khủng khiếp nhưng Lâm Chính vẫn đứng vững. Anh còn đột nhiên xoay tay chộp lấy cổ tay đối phương. Thế nhưng Văn Mạt Tâm đã có sự phòng bị, ông ta phát lực mạnh hơn, đẩy tay Lâm Chính ra, đồng thời cơ thể tiếp đất an toàn, hai chân giậm mạnh vừa tấn công vừa tiến tới.

Có vẻ như ông ta không định để cho Lâm Chính có thời gian kịp thở. Đám đông cũng bổ nhào tới. Bọn họ biết nắm đấm của mình không thể đối phó được với Lâm Chính nên định khóa chặt cơ thể anh.

Thế nhưng sức mạnh của Lâm Chính quá lớn. Anh vung tay, đạp chân khiến đám người lao lên bay bật ra.

Thế nhưng do đối thủ đông quá, hơn nữa còn không ngừng lao lên viện trợ nên Lâm Chính cứ gạt được tên này ra thì đã lại phải đối phó với kẻ tiếp theo ở phía sau.

“Hừ, liều mạng đến cùng đúng không?”, Văn Mạt Tâm hừ giọng, tay hóa thành đao, bổ về phía đầu của Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, anh vung hai cánh tay của một tên đệ tử bị anh khống chế, tạo thành lá chắn đỡ đòn của Văn Mạt Tâm.

Sau đó anh điều khiển hai cánh tay này tấn công ông ta. Văn Mạt Tâm giật mình, lập tức né tránh.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính đã dùng chân đá thẳng vào Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm không kịp xử lý, vội vàng từ thế tấn công chuyển sang thế phòng thủ. Hai tay chắn trước người.

Rầm. Anh đẩy tên kia ngã về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm đạp chân vào tên đệ tử. Khiến hắn lại bay bật lại, rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

“Hả”.

Đám đông xung quanh sợ hết hồn. Vẫn còn có người lao lên định khóa chặt Lâm Chính nhưng vô ích, Lâm Chính vứt người này về phía Văn Mạt Tâm như ném bóng.Văn Mạt Tâm không đỡ được và bị khóa chặt bởi người của chính mình.

Ông ta đùng đùng tức giận, gầm lên: “Mau cút!”

Những người của Sùng Tôn Giáo lồm cồm tránh qua một bên.

“Một lũ ngốc! để giáo chủ của các người xử lý hắn!”, Văn Mạt Tâm gầm lên và tung ra quyền đấm.

Quyền đánh của ông ta giống như lốc xoáy đập xuống Lâm Chính. Lâm Chính lấy nhu khắc cương. Thế nhưng, kết quả không nằm ngoài dự đoán…

Rầm!

Hai cánh tay của Lâm Chính rung lên, cả người bị đánh bật ra.

Văn Mặt Tâm với đôi mắt tối sầm được thế tấn công tiếp. Tay ông ta lại hóa thành chưởng với sức mạnh kinh hồn bổ thẳng xuống ngực của Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng chống trả. Nhưng về sức mạnh và tốc độ thì anh không bằng Văn Mạt Tâm.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 425



Chương 430: Rơi vào thế hạ phong

“Khai Sơn!”

“Liệt Thạch!”

“Phá Không!”

“Hám Địa”.

“Xuyên Giang!”

Một loạt chưởng đánh được tung ra, Văn Mạt Tâm lại gào lên. Chưởng đánh của ông ta nhanh như điện xẹt, nặng như núi bổ thẳng xuống Lâm Chính.

Lâm Chính phải lùi về sau liên tiếp. Có trời mới biết anh đang phải gánh chịu nguồn sức mạnh nặng tới mức nào. Chân anh giậm mạnh xuống đất. Mặt đất nứt toác. Sau tầm mười tám chưởng đánh, miệng anh đã nhuốm toàn máu, tiếng xương nứt ở ngực vang lên, bộ dạng trông vô cùng thê thảm …

Tất cả quan khách đều thót tim.

Đúng lúc này, Lâm Chính phóng một cây kim về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm biết được về phương diện kim châm Lâm Chính rất lợi hại nên đành phải lùi lại.

Ông ta tạm dừng tấn công. Mặc dù hòa hoãn được Văn Mạt Tâm một lúc thế nhưng thực lực giữa hai bên đã quá rõ ràng. Lâm Chính không hề có cơ hội thắng trận.

“Giáo chủ uy phong quá”.

“Giáo chủ là số một”.

“Ha ha, nhóc! Lần này cậu đã biết sự lợi hại của giáo chủ chúng tôi chưa?”

Mọi người hoan hô, đồng thời chế nhạo Lâm Chính. Văn Mạt Tâm đúng là Văn Mạt Tâm, có thể ngồi lên được vị trí giáo chủ của Sùng Tông Giáo thì đương nhiên là phải có bản lĩnh.

“Thần y Lâm!", Liễu Như Thi cuống cả lên, định bước lên nhưng lúc này bà cụ đã ngăn cô lại.

“Bà ơi”, Liễu Như Thi mím môi.

Dược Vương không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Đôi mắt Liễu Như Thi ánh lên vẻ đau đớn, cuối cùng cô dừng lại.

Đại sư Phong Liệt cũng im lặng, trông vô cùng bàng hoàng.

Nếu như Lâm Chính thất bại thì những gì ông ta làm ngày hôm nay sẽ bị Sùng Tông Giáo trừng phạt. Tới khi đó, đến cả ông ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Vì dù sao trong mắt nhiều người, giữa ông ta và Lâm Chính có mối quan hệ khá thân.

Mấy người Hoắc Ngạo thì thầm thở phào.

“Bố, nó không chịu nổi nữa rồi”, Hoặc Ngạo mỉm cười.

“Ừ”, Hoắc Kiến Quốc gật đầu. Trước đó ông ta còn chau chặt mày, giờ thì có thể mỉm cười được rồi.

“Y võ vốn không phải là võ đạo chính thống, gặp phải những người luyện võ thực thụ thì dù sức mạnh thể xác của cậu ta có lớn cỡ nào cũng chỉ là trò cười thôi”, Kiếm Vương lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

“Tôi không nghĩ vậy. Tôi có quen một người chuyên sử dụng y võ, thủ đoạn phải nói là cực đỉnh”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.

Kiếm Vương liếc nhìn hắn, không nói gì. Lúc này, Văn Mạt Tâm đã tiếp tục tấn công, ông ta bổ nhào về phía Lâm Chính.

Quyền đấm này là muốn kết liễu luôn anh đây mà. Anh lau máu ở khóe miệng, đôi mắt trở nên u tối, điềm đạm lấy châm ra đâm vào ngực giống như đang gấp rút chữa trị.

Đối diện với một cao thủ như Văn Mạt Tâm thì thuật châm cứu của anh có hiệu quả không đây?

“Khuất phục đi nhóc con!”

Văn Mạt Tâm gầm lên, hai tay bổ mạnh xuống. Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ đòn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên. Nhưng lần này không phải xương của đối phương mà là xương của Lâm Chính.

Anh nén cơn đau, lùi về sau vài bước nhưng vẫn không cam tâm. Nhờ châm bạc gia trì sức mạnh, anh đã lấy lại bình tĩnh và lập tức phản công.

“Hoàng Diêu Thối”, Văn Mạt Tâm hét lên. Hai chân đạp mạnh, tung cước về phía vai của Lâm Chính.

Rầm!

Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Văn Mạt Tâm điên cuồng lao lên.

Nếu mà ông ta còn tiếp tục thi triển chiêu thức như vừa nãy thì có lẽ Lâm Chính không thể đỡ được nữa. Anh ngã ra đất, cơ thể chà xát với mặt đất, đất cát dính đầy cả vào vết thương. Máu me be bét.

“Kết thúc rồi”, có người lên tiếng.

“Thật đáng tiếc. Thần y Lâm có y thuật cao cường, nếu có thêm thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành kỳ tài trong thiên hạ. Vậy mà cứ chán sống, thích tới đây thể hiện. Văn giáo chủ sao có thể chấp nhận được hành động đó chứ?”, có người lắc đầu cảm thán.

“Không thể trách ai được, ai bảo cậu ta không coi ai ra gì. Tự cho mình là số một thiên hạ?”, có người hừ giọng.

“Đúng là nực cười”.

“Đây là cái giá của tuổi trẻ ngông cuồng”, những lời bàn tán vang lên.

“Bà ơi”, Liễu Như Thi quay qua.

“Cháu nói đi”, Dược Vương nhìn về phía trước.

“Cháu không xin bà ra tay, cháu chỉ xin bà hãy giữ lấy mạng sống cho thần y Lâm, có được không?”, Liễu Như Thi cúi đầu.

Dược Vương khẽ gật đầu: “Bà sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì phải xem ý trời thôi”.

Liễu Như Thi không nói gì nữa. Tình huống này, Dược Vương không thể kiểm soát được nữa rồi. Văn Mạt Tâm bước về phía Lâm Chính

“Tốn thời gian của tôi quá rồi”.

Văn Mạt Tầm điềm đạm lên tiếng, đôi mắt tràn đầy sát ý. Ông ta giơ tay lên, bàn tay hừng hực sức mạnh. Lần này ông ta sẽ kết thúc trận đấu vô nghĩa này.

Đúng ra ông ta không nên vì thể diện để thuộc hạ đi xử lý Lâm Chính mà ngay từ đầu nên ra mặt mới đúng. Có khi như vậy thì tình hình sẽ không tới mức tệ như thế này.

Nhưng cũng không quan trọng nữa, tất cả đã kết thúc rồi…

Văn Mạt Tâm hừ giọng, bước lên trước, định nhanh chóng xử lý tàn dư của sự việc lần này. Nhưng đúng lúc ông ta lao lên…

Vụt.

Một tình huống bất ngờ ập tới. Lại là châm bạc.

“Đúng là sâu mọt”, Văn Mạt Tâm hừ giọng. Nhưng đúng lúc ông ta né được cây châm thứ nhất thì lại một cây châm khác xuất hiện.

Hóa ra Lâm Chính không chỉ phóng một cây châm mà là hai cây. Thế nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Văn Mạt Tâm khẽ hừ giọng, tay nhanh như cắt, kẹp gọn cả hai cây châm. Trong nháy mắt, cả hai cây châm đã bị khống chế.

Thế nhưng một giây sau, Văn Mạt Tâm phải tối mặt. Ông ta nhìn xuống dưới thì thấy vùng bụng của mình có một cây châm ở đó.

Hóa ra lúc ban đầu Lâm Chính đã phóng ra ba cây châm, hơn nữa cây sau nối tiếp cây trước, cây sau ghim càng sâu hơn cây trước và ghim vào những vị trí mà Văn Mạt Tâm không ngờ tới.

“Sao có thể như vậy được?”

Văn Mạt Tâm tối sầm mặt, định rút cây chân ra. Nhưng đúng lúc này, ông ta kinh hãi phát hiện ra mình đã bị bất động.

“Giáo chủ!”

“Giáo chủ sao vậy?”

“Không hay rồi, thằng nhóc này đã giăng bẫy giáo chủ!”

“Đi giúp giáo chủ đi!”

Những người của Sùng Tông Giáo đều lao lên. Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, mà chỉ phóng châm ra một lần nữa, tất cả đều ghim sâu lên cơ thể anh.

Tất cả dường như đều cắm ngập chuôi kim vào cơ thể Lâm Chính. Cùng với sự tác động của những cây kim này, Lâm Chính bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

“Phì! Phì!”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 426



Chương 431: Thiên phú

“Anh ta không trụ được nữa à?”.

“Trông bộ dạng của anh ta, không giống với bộ dạng của người bị thương…”.

“Phải đấy… Anh ta sao thế nhỉ?”.

“À, các anh không thấy ban nãy anh ta tự cắm kim vào người sao? Nhìn cách anh ta cắm kim mà cũng gọi là châm cứu sao? Cả cây kim bạc c*m v** cơ thể rồi. Làm gì có phương pháp châm cứu nào như thế? Tôi thấy tám phần là ông ta cắm bừa, xong sinh tật, mới thành ra như thế!”.

“Cũng có lý! Trông bộ dạng của anh ta có vẻ rất đau!”.

“Đừng có nói nhiều, mau nhổ cái kim bạc ra cho giáo chủ, sau đó trừ khử tên khốn này đi, dám đến Sùng Tông Giáo của chúng ta giương oai, lần nầy nhất định phải xử đẹp hắn!”.

“Vâng!”.

Người của Sùng Tông Giáo lần lượt xông lên, có người muốn nhổ kim bạc trên người Văn Mạt Tâm xuống, nhưng lại bị Văn Mạt Tâm ngăn lại.

“Bố, bố làm gì thế?”.

Văn Hải cũng xông lên, không hiểu nhìn ông ta.

“Đừng có rút!”, Văn Mạt Tâm nghiến răng: “Cây kim bạc này của cậu ta nằm rất gần tử huyệt của bố, nếu rút không cẩn thận, làm chạm vào tử huyệt, thì cho dù không chết cũng trọng thương, cho nên đừng có ai động vào!”.

“Nhưng… nhưng bọn con không rút, thì phải làm thế nào? Hay là… con gọi người của y tông đến?”, Văn Hải nói.

“Người của y tông đang trên đường đến rồi!”, người bên cạnh nói.

“Bố không đợi được bọn họ đâu!”, Văn Mạt Tâm ho một tiếng. Nhìn Lâm Chính nói: “Các cậu khắc chế cậu ta trước, cây kim này… để tôi dùng nội kình ép nó ra ngoài!”.

“Vâng!”.

Mọi người gật đầu, sau đó tất cả cùng xông đến chỗ Lâm Chính.

Văn Mạt Tâm cũng lập tức nén đủ khí, từ từ ép cây kim trong người ra.

Nhưng đúng vào lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, đánh một quyền về phía người của Sùng Tống Giáo.

Binh!

Người đó bị đánh thẳng vào ngực, bay ra sau, đập vào làm ngã hai người khác của Sùng Tông Giáo.

Một quyền mới mạnh mẽ làm sao!

“Hử?”.

Mọi người giật mình.

“Tên này vẫn còn sức chiến đấu?”.

“Hừ, chẳng qua la lực suy sức yếu thôi, giữ hắn lại!”, Văn Hải hét lớn.

Cảnh bố mình đánh Lâm Chính trọng thương đã cho gã thêm tự tin, cũng để cho gã biết rằng cái thứ gọi là thần y Lâm này không phải không có đối thủ.

Chỉ là…

Lâm Chính lúc này cứ như là thay da đổi thịt vậy, hoàn toàn không thấy vết thương lúc trước, mà đánh đấm như điên, sức mạnh đến kinh ngạc, mọi người xung quanh đều không chống đỡ nổi.

Quyền đánh ra gió!

Lực bàn chân đáng kinh ngạc!

Hơn nữa, việc khiến người ta khó tin hơn chính là anh không đứng im một chỗ chịu đòn nữa, mà dùng bộ pháp vô cùng nhanh nhạy của mình, uyển chuyển lách qua đám người như cá lượn. Bao nhiêu nắm đấm vây xung quanh như thế, mà chẳng thể chạm vào một cọng lông trên người anh.

Điều này khiến những người xung quanh được mở rộng tầm mắt.

Kiếm Vương đang ngồi phía trên uống rượu cùng mấy người Ứng Phá Lăng chăm chú nhìn Lâm Chính. Ánh mắt Kiếm Vương khẽ ánh lên vẻ kinh ngạc.

Ứng Phá Lăng cũng hết sức ngỡ ngàng.

“Bộ pháp này… có đến mấy phần giống với giáo chủ!”, Ứng Phá Lăng lên tiếng.

Mà Văn Mạt Tâm cũng nhìn chằm chằm Lâm Chính, sự ngạc nhiên thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Ông ta có thể nhìn ra, đây đích thị là bộ pháp của ông ta.

Mặc dù trông thì có hơi cẩu thả, có vẻ là nhìn gầu vẽ gáo, nhưng vẫn có sự tinh túy, thừa sức đối phó với mấy người Sùng Tông Giáo này!

Một lúc sau, Lâm Chính đánh ngã gần một trăm người, bản thân không mảy may hề hấn gì.

Dưới đất toàn là người k** r*n. Người thì ôm chân gào thét, người thì ngất đi, bất luận là ai, không bị gãy xương thì cũng bị đánh cho không ra hình người, thương vong khó mà đoán được.

Văn Hải và những người còn lại nhìn thấy cảnh này, sớm đã bị dọa cho phải lùi về chỗ Văn Mạt Tâm.

Soạt!

Lúc này, Văn Mạt Tâm cũng vừa hay ép được cây kim ra ngoài.

“Bố, bố không sao chứ!”.

Văn Hải vội vàng đỡ Văn Mạt Tâm.

Nhưng Văn Mạt Tâm lại gạt tay, đẩy gã ra.

“Hừ, bố làm sao mà có chuyện được chứ?”, Văn Mạt Tâm lạnh giọng nói, rồi tiếp tục nhìn về phía Lâm Chính, trầm giọng nói: “Lâm Chính, Cậu học được bộ pháp của Sùng Tông Giáo tôi từ bao giờ thế? Cậu học lén à?”.

“Học lén? Tôi học một cách quang minh chính đại, sao có thể nói là học lén?”, Lâm Chính khàn khàn nói.

“Học một cách quang minh chính đại?”.

Mọi người đều ngây ra, ý thức được lời nói của Lâm Chính thì vô cùng hoảng hốt, nhìn anh với vẻ khó tin.

“Lẽ nào là vừa nhìn là học được luôn? Đùa à? Thiên phú này cũng b**n th** quá”.

“Xét về biểu hiện của Lâm Chính, thì anh ta không biết võ công, lẽ nào anh cho rằng một người Giang Thành như anh ta lại chạy đến đây học lén công pháp của Văn giáo chủ? Điều này hoàn toàn không hợp lý”.

Có người nói.

“Nếu đã nói là vừa nhìn học được luôn, thì để tôi xem cậu có cái thiên phú đó không!”, Văn Mạt Tâm lạnh lùng nói, bước chân xoay một cái, lại tiếp tục xông lên.

Ông ta dán chặt mắt vào Lâm Chính, cứ như chim ưng nhìn thỏ trắng, hai tay tạo hình bộ vuốt, chuẩn bị kéo đứt hai cánh tay của Lâm Chính, không còn hai cánh tay, y võ của anh cũng coi như phế rồi.

Văn Mạt Tâm nghĩ vậy.

Nhưng đúng vào lúc đó, ông ta định thần lại, thì mới thấy Lâm Chính ở trước mặt bỗng biến đi đâu mất.

Văn Mạt Tâm chợt giật thót tim.

“Này, ông nhìn đi đâu thế?”.

Giọng nói lãnh đạm vang lên phía bên cạnh.

“Hả”.

Văn Mạt Tâm vội nhìn sang bên cạnh.

Tiếp đó bên cạnh lại vang lên từng tiếng bàn tay hùng hồn mà khiếp sợ…

“Khai Sơn!”.

“Liệt Thạch!”.

“Phá Không!”.

“Hám Địa!”.

“Xuyên Giang!”.



Từng tiếng hô lần lượt cất lên theo.

Lồng ngực Văn Mạt Tâm lõm sâu xuống, người đứng không vững nữa, bay ra xa, đập vào làm nứt một bức tường.

“Oa!”.

Mọi người sửng sốt!

Vô số cặp mắt kinh hãi nhìn Lâm Chính.

Thậm chí đến Kiếm Vương và Ứng Phá Lăng cũng ngây người.

Bởi vì chiêu thức mà Lâm Chính vừa sử dụng… toàn bộ đều là chiêu thức mà Văn Mạt Lâm đã dùng trước đó!

Thậm chí chiêu Lâm Chính dùng còn bá đạo và thô bạo hơn! Mặc dù vẫn hơi khác so với chiêu của Văn Mạt Tâm, nhưng uy năng không hề kém chút nào…

“Không thể nào…”, Văn Hải đần người ra nói.

Lâm Chính để tay ra sau, đi tới chỗ bức tường đổ sập xuống thành đống phế liệu.

Văn Mạt Tâm ngẩng khuôn mặt tối sầm lên.

Thì thấy Lâm Chính quay lại, chân đạp thẳng đến.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 427



Chương 432: Tôi không thích giúp phế vật

Văn Mạt Tâm không kịp đề phòng, bị đạp trúng vai, xương bả vai lập tức bị gãy, người cũng bay ra xa, một lần nữa ngã trên đống tường đổ nát.

Ầm ầm…

Cả bức tường đổ sầm xuống.

Đó là một bức tường dày nửa mét đó!

Vậy mà Văn Mạt Tâm đập vào lại đổ!

Rốt cuộc cơ thể Văn Mạt Tâm đã phải chịu một lực mạnh đến cỡ nào chứ?

Mọi người đều hốt hoảng, ngỡ ngàng bởi cảnh tượng này đến nỗi đầu như sắp nổ tung.

“Bố!”, Văn Hải kêu lên thất thanh, định xông tới.

“Đừng lại đây!”.

Văn Mạt Tâm cố chịu đựng cơn đau, lờ mờ hét lên, lời vừa dứt miệng, liền hộc ra máu tươi.

Văn Hải đâu nghĩ được nhiều, cứ thế xông tới, nhưng trưởng lão hai bên vội ngăn gã lại.

“Cậu Văn, đừng qua đó!”.

Lâm Chính đang ở đó, Văn Hải mà qua, kiểu gì chẳng phải chịu đòn?

Ai chặn đường thần y Lâm đó đúng là điên!

E rằng hôm nay anh thật sự muốn thực hiện lời anh nói trước đó… san bằng Sùng Tông Giáo!

Đương nhiên, đó không phải là điều khiến người ta ngạc nhiên.

Mà là chiêu thức Lâm Chính dùng đều là chiêu thức của Sùng Tông Giáo! Nói chính xác hơn, đều là những chiêu thức mà Văn Mạt Tâm đã dùng!

Mặc dù chiêu pháp vẫn còn thô sơ, nhưng uy lực thì vô cùng khủng khiếp, bất luận là sức mạnh, tốc độ hay thậm chí là nội kình, đều mạnh hơn Văn Mạt Tâm không biết bao nhiêu lần.

“Hiều rồi, hiều rồi… thần y Lâm này lúc trước bị Văn giáo chủ dạy dỗ, không phải là anh ta đánh không lại, mà là cố ý học theo chiêu thức của Văn giáo chủ rồi bắt chước theo!”.

Minh Vũ bên này hiểu ra mạnh mối, gật đầu lia lịa, lẩm bẩm nói.

“Cố ý học theo?”, người bên cạnh bị lời nói kinh thiên động địa của Minh Vũ dọa cho hết hồn.

“Các cậu xem thần y Lâm bây giờ đâu có dáng vẻ gì là bị thương đâu? Cậu ta biết Văn giáo chủ không thể gây ra thương tổn chí mạng cho cậu ta, nên mới cố ý không phản kháng, hay có thể nói là cố ý phản kháng một cách yếu ớt, bởi vì cậu ta biết rõ, chỉ dựa vào nội kình mạnh, cho dù có thể đánh bại Văn giáo chủ, thì chắc chắn vẫn phải trả một cái giá rất đắt, cho nên cậu ta giả vờ đấu với Văn giáo chủ, học theo chiêu thức của Văn giáo chủ, sau đó phân tích và nhìn ra thủ đoạn của ông ta, việc đối phó với ông ta sẽ trở nên vô cùng nhẹ nhàng, Văn giáo chủ đã không còn chiếm ưu thế nữa rồi”, Minh Vũ điềm tĩnh nói.

Bà ta biết một chút võ công, mặc dù không mạnh, nhưng những thứ rõ như ban ngày thế thì bà ta vẫn có thể nhìn ra.

Nghe Minh Vũ phân tích, trên mặt mấy người đó hiện rõ vẻ tuyệt vọng.

Nếu đến cả Văn Mạt Tâm cũng không đấu lại thần y Lâm, Sùng Tông Giáo còn có thể trông đợi vào ai chứ?

“Làm sao đây? Các vị trưởng lão… giờ phải làm sao? Sùng Tông Giáo chúng ta phải làm sao?”, Văn Hải sốt ruột hỏi.

“Gọi tất cả mọi người đến, chúng ta liều mạng với tên họ Lâm này!”.

“Đúng thế, tôi không tin cái tên họ Lâm này có thể giết hết Sùng Tông Giáo chúng ta!”.

“Nói đúng lắm!”.

Mấy tên lỗ mạng của Sùng Tông Giáo tức tối nói.

“Ngậm miệng!”, một trưởng lão lớn tuổi quát khẽ.

Tất cả im lặng, đưa mắt nhìn ông ta.

Thấy ông ta khẽ đánh mắt về phía Ứng Phá Lăng và Kiếm Vương ở đằng sau, rồi gằn giọng nói nhỏ: “Bây giờ cậu chỉ có một chọn lựa, chính là đi nhờ cậu Ứng hoặc Kiếm Vương tiền bối ra tay, hiện giờ chỉ có hai người đó là có thể ngăn được thần y Lâm thôi!”.

Văn Hải nghe vậy, lập tức nảy số.

Gã nghiến răng, quay người đi thẳng đến chỗ Ứng Phá Lăng.

Mà lúc này, Lâm Chính cũng đã tiến lại gần Văn Mạt Tâm.

Văn Mạt Tâm chật vật đứng dậy, miệng vẫn còn hộc ra máu, một cánh tay đã bị gãy.

Ông ta bây giờ gần như đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.

Ánh mắt ông ta lạnh băng, nhìn chằm chằm vào thần y Lâm, tay còn lại vẫn nắm chặt thành nắm đấm.

Ông ta rất không cam tâm, nhưng ông ta cũng biết rõ, nếu tiếp tục đấu thì bản thân cũng không có cơ hội thắng.

“Thần y Lâm, việc này… kết thúc ở đây, cậu thấy sao?”, Văn Mạt Tâm khàn khàn nói.

“Kết thúc ở đây? Ý ông là sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta.

“Có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì, tôi hi vọng mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng hi vọng cậu đừng ép người quá, cậu rời khỏi đây đi, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng, có được không?”.

“Theo như lời ông nói, cứ như là các ông không muốn truy cứu với tôi nữa vậy. Có phải tôi nên cảm ơn ông không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Văn Mạt Tâm hắng giọng, lạnh lùng đáp: “Vậy cậu muốn thế nào?”.

“Ông phải hiểu rõ một điều, hôm nay tôi đến, là muốn tìm ông tính sổ, chứ không phải muốn giảng hòa! Bản thân tôi không thù không oán với các ông, nên chẳng có lí do gì để giảng hòa, cũng không cần giảng hòa”, Lâm Chính lắc đầu.

“Lẽ nào cậu nhất định phải đuổi cùng giết tận? Thần y Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu như thật sự ép chúng tôi, tôi đảm bảo cho dù cậu có thể rời khỏi đây, cũng tuyệt đối không thể rời khỏi một cách toàn vẹn được đâu! Chừa một đường lui, sau này còn dễ nhìn mặt nhau!”, Văn Mạt Tâm không vui.

Ông ta thân là giáo chủ Sùng Tông Giáo, lần đầu tiên xuống nước giảng hòa với một người bề dưới, việc này đối với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn, nhưng cái tên họ Lâm này lại không biết tốt xấu!

Sao ông ta có thể nhịn được chứ?

“Sau này dễ nhìn mặt nhau? Tôi vốn không có ý định gặp lại các ông đâu! Hôm nay, tôi sẽ kết liễu hết!”.

Lâm Chính lạnh lùng quát, đôi mắt nghiêm nghị, bước chân vững chắc lại tung thêm một sát quyền.

Quyền này vô cùng thô bạo, xảo kình xen lẫn nội kình.

Văn Mạt Tâm vốn là một đại gia võ thuật, sao có thể không nhìn ra độ đáng sợ của nó chứ?

Nhưng… ông ta không có cách nào né tránh cả!

Ông ta chỉ có thể liều mạng lấy tay còn lại ra đỡ.

Bịch!

Hai quyền giao đấu.

Rắc!

Tiếng gãy xương giòn tan vang lên một lần nữa.

Toàn bộ năm ngón tay trên bàn tay còn lại của Văn Mạt Tâm gãy cả rồi.

Ông ta liên tiếp lùi về sau, toàn thân run lên, người như sắp ngã ra đất, nhưng ngay lập tức… một cánh tay đưa ra, túm lấy cổ Văn Mạt Tâm, nhấc ông ta lên.

“Giáo chủ!”.

Người của Sùng Tông Giáo đứng xung quanh ra sức hô hoán.

Tất cả mọi người đều xúm lại.

Dược Vương, Liễu Như Thi, đại sư Phong Liệt, Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo, và cả rất nhiều quan khách, người của Sùng tộc, tất cả đều ngây ra nhìn cảnh tượng đáng sợ này.

Văn Mạt Tâm cứ thế thua sao?

Thua một cách nhanh chóng và triệt để!

Còn thần y Lâm định làm gì?

Lẽ nào… anh vẫn muốn giết Văn Mạt Tâm?

Văn Hải cũng nhìn bố mình một cái, rồi quỳ xuống trước mặt Ứng Phá Lăng, gào thảm thiết: “Cậu Ứng! Cậu Ứng! Cầu xin cậu cứu bố tôi, cứu Sùng Tông Giáo chúng tôi, tôi cầu xin cậu!”.

Nói rồi, liền dập đầu với Ứng Phá Lăng.

Ứng Phá Lăng đặt cốc trà xuống, đi tới đỡ Văn Hải dậy, phủi bụi trên người cậu ta, rồi bình thản nói: “Văn Hải, chúng ta là anh em, giờ bố của anh gặp chuyện, sao tôi có thể mặc kệ được? Anh yên tâm đi!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 428



Chương 433: Anh không xứng

Văn Hải sửng sốt.

Gã đâu ngờ Ứng Phá Lãng lại nói như vậy.

Nhìn Văn Hải ngây ra như phỗng, khóe miệng Ứng Phá Lãng khẽ dương lên, lắc đầu, sau đó lại vỗ vai Văn Hải, nói: “Người anh em, anh đừng lo, chỗ bố anh tôi vẫn sẽ giúp. Dù sao nếu tôi không ra tay, thần y Lâm kia giải quyết bố anh cũng sẽ gây phiền phức cho tôi, cho nên đây không chỉ là giúp bố anh, mà còn là giúp cho bản thân tôi”.

Mặc dù trong lòng Văn Hải không thoải mái, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ đành nặn ra nụ cười, liên tục cảm ơn.

Ứng Phá Lãng xoay người đi, liếc về phía Lâm Chính, thản nhiên lên tiếng: “Thần y Lâm, dừng lại đi”.

Lâm Chính đang bóp cổ Văn Mạt Tâm lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.

“Đừng gây chuyện nữa, dừng lại, nghe tôi đi”, Ứng Phá Lãng bình thản nói.

Trong mắt hắn lộ ra sự tự tin không gì sánh được và không cho phép phủ định.

Dường như hắn cảm thấy lời nói của hắn là thánh chỉ.

Nhưng theo Lâm Chính thấy, mỗi một câu nói của Ứng Phá Lãng đều là trò cười.

“Dừng lại? Nghe theo anh? Anh là ai? Anh là cái thá gì?”, Lâm Chính lên tiếng.

Anh hỏi liên tục bốn câu, Ứng Phá Lãng lập tức nheo mắt lại.

“Anh… Anh nói cái gì?”, hắn lạnh nhạt hỏi.

“To gan!”.

“Láo xược!”.

Một số trưởng lão của Sùng Tông Giáo nổi giận.

Minh Vũ nhíu mày, hạ giọng quát: “Thần y Lâm! Chúng tôi không thể phủ nhận thực lực của cậu khiến người ta kinh ngạc, trình độ y võ cũng cao siêu đến mức khó tin. Nhưng tôi nói cho cậu biết, đứng ở trước mặt cậu không phải người tầm thường. Nếu cậu chọc giận cậu ấy sẽ nghiêm trọng hơn chuyện mà cậu phạm phải hôm nay rất nhiều. Hi vọng cậu có thể nghĩ kỹ, đừng dồn bản thân vào đường cùng”.

Vẻ mặt của Minh Vũ rất nghiêm túc, có vẻ không phải đang nói đùa.

Sao Lâm Chính lại không biết gia thế của Ứng Phá Lãng hơn người được?

Nhưng làm sao có chuyện anh rụt tay rụt chân vì điều đó?

Huống hồ, từ đầu đến cuối những người này đều không biết năng lực của anh.

Nhà họ Lâm anh còn không sợ, muốn đánh ngã một tên Ứng Phá Lãng thì có gì phải suy xét?

Anh lắc đầu, lạnh nhạt hỏi: “Thế thì cậu chủ Ứng, anh định làm gì tôi?”.

“Thả Văn Mạt Tâm ra! Sau đó qua đây mời tôi ly rượu, chuyện ngày hôm nay tôi coi như chưa xảy ra. Tôi thấy anh cũng có chút bản lĩnh, sau này hãy đi theo tôi, tôi sẽ giúp anh có thành tựu nổi bật”, Ứng Phá Lãng mỉm cười nói.

Người xung quanh nghe vậy mà tán thán liên tục, vô cùng cảm khái.

“Xem ra cậu Ứng rất tán thưởng thần y Lâm”.

“Có gì nói đó, thiên phú của thần y Lâm đúng là không đơn giản, bồi dưỡng thêm một chút sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật”.

“Cậu Ứng cũng là định bồi dưỡng thế lực cho mình”.

Một số người âm thầm bàn tán.

Đám người Minh Vũ lần lượt nhìn về phía Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.

Nhất là Văn Hải.

Nếu Lâm Chính đồng ý trở thành người của cậu Ứng, vậy thì gã muốn trả thù Lâm Chính sẽ chỉ còn là hi vọng xa vời.

Văn Hải không cam tâm!

Gã muốn để cậu Ứng ra tay loại trừ Lâm Chính, nhưng chưa từng nghĩ tới cậu Ứng không hề suy nghĩ tới Sùng Tông Giáo bọn họ, chỉ nghĩ làm sao đạt được lợi ích lớn nhất.

Nghiêm ngặt mà nói, lần này Sùng Tông Giáo bị tai bay vạ gió là do Ứng Phá Lãng gây ra. Ứng Phá Lãng lại hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Sùng Tông Giáo!

Văn Hải siết chặt nắm đấm, nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành ở bên theo dõi.

Chỉ là…

Câu trả lời của Lâm Chính đã ngắt dòng suy nghĩ của mọi người…

“Vậy chuyện của bạn tôi phải làm sao?”.

Câu nói này vừa vang lên, ngay cả Ứng Phá Lãng cũng nhíu mày.

“Tên ngốc, cậu đang nói gì vậy? Cậu Ứng có lòng muốn giúp cậu, đưa cậu bay cao bay xa, cậu không mau cảm ơn cậu Ứng, còn hỏi mấy chuyện không quan trọng này? Có phải đầu óc cậu có vấn đề không?”, một trưởng lão hừ lạnh, nói.

“Đúng vậy, cậu nghĩ ai cũng có thể được cậu Ứng tán thưởng sao? Tôi nói cậu biết, chuyện này cậu vẫn nên cảm ơn bạn cậu, nếu không nhờ cô ta, cậu nghĩ cậu có được cậu Ứng để mắt tới không? Lúc này rồi cậu còn nghĩ chuyện khác? Mau qua đó mời rượu cậu Ứng đi”.

“Đúng, mau đi mời rượu!”.

“Tên ngốc này còn đang nghĩ gì thế?”.

“Còn không mau đi mời rượu?”.

Xung quanh vang lên nhiều giọng nói, toàn là những lời thúc giục Lâm Chính.

Theo bọn họ thấy, Lâm Chính thỏa hiệp là chuyện xác đáng, cũng là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao ngay cả truyền kỳ như Kiếm Vương cũng đứng về phía Ứng Phá Lãng, chỉ một thần y Lâm mới nổi thì tính là gì?

Ứng Phá Lãng mỉm cười nhàn nhạt, đợi Lâm Chính trả lời.

Hắn tin hễ là người đầu óc bình thường một chút đều sẽ đồng ý.

Bởi vì đi theo hắn đồng nghĩa sẽ có vô số cơ hội, tài phú và quyền lực không thể đo đếm!

Đó là ước mơ của rất nhiều người.

Mà những thứ đó cũng chỉ có hắn mới có thể cho bọn họ…

Thế nhưng… Lâm Chính không quan tâm đến những lời nói hành động của người xung quanh, ngược lại nhìn chằm chằm Ứng Phá Lãng, bình tĩnh hỏi: “Tôi nói cậu chủ Ứng, anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Tôi hỏi anh, chuyện của bạn tôi nên giải quyết thế nào?”.

Vừa dứt lời, tiếng khuyên nhủ xung quanh lập tức biến mất.

Nụ cười trên mặt Ứng Phá Lãng cũng dần dần sượng trân.

“Thần y Lâm…”, đại sư Phong Liệt vội tiến tới, gọi một tiếng.

Ông ta vốn định khuyên nhủ, nhưng lời đến bên miệng, thực sự không biết nên nói gì thì tốt.

“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”.

Dược Vương liên tục lắc đầu, thở dài.

Liễu Như Thi cắn môi, yên lặng quan sát Lâm Chính.

Bây giờ bầu không khí rất kỳ lạ.

Có lẽ không ai đoán được đến nước này rồi, Lâm Chính còn dám hỏi câu ngu xuẩn như vậy…

Ứng Phá Lãng cũng không nổi giận, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Chính, hỏi: “Vậy theo ý anh, anh muốn thế nào?”.

“Rất đơn giản! Lấy thủ đoạn của anh trả lại cho anh! Anh để tay xuống đất cho tôi đạp lên, sau đó tôi lại đánh gãy chân anh. Nếu vậy, nói không chừng tôi còn suy xét mời anh ly rượu, xóa bỏ mọi ân oán trước kia!”, Lâm Chính nói.

Ai cũng kinh hãi hít ngược một hơi.

“Anh ta… Anh ta thật là mạnh miệng…”, Hoắc Ngạo líu lưỡi.

“Tiêu rồi! Tên thần y Lâm đó tiêu rồi! Ha ha…”, Tịch Lưu Hương ở cạnh vỗ tay liên tục.

Những người khác cũng có vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Cậu Ứng thì không khỏi bật cười.

“Ha ha, thần y Lâm, rất có cá tính! Không tệ! Không tệ, rất có nghĩa khí, lúc này rồi mà anh còn nghĩ tới chuyện đó, bạn anh thật là may mắn khi quen biết anh nhỉ? Nhưng… tôi muốn hỏi anh một câu… anh cảm thấy tôi làm vậy rồi, anh còn có tư cách mời rượu tôi sao?”, Ứng Phá Lãng nheo mắt, hỏi.

“Không có sao?”.

“Anh mãi mãi đều không có tư cách, tôi nói anh có thì anh mới có!”, Ứng Phá Lãng cười nói.

"Đáng tiếc, tôi sẽ không mời, cũng không đời nào có chuyện tôi mời rượu anh, bởi vì anh không xứng!”.

“Thế ý anh là… anh từ chối?”.

“Đúng, tôi từ chối!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 429



Chương 434: Đến lúc kết thúc rồi

“Giáo chủ!”.

Người của Sùng Tông Giáo thấy vậy sốt ruột la lên.

Châm bạc đó đi vào cơ thể, cơ thể Văn Mạt Tâm giống như bị giật điện, điên cuồng run rẩy, kéo dài như vậy một lúc mới dừng lại.

Sau khi dừng lại thì tứ chi ông ta buông thõng xuống đất, dường như không còn sức lực.

“Anh đã làm gì bố tôi”, Văn Hải vừa kinh ngạc vừa tức giận, phẫn nộ hét lên.

“Không có gì, ông ta không chết được, nhưng võ công của ông ta xem như đã phế rồi!”.

Lâm Chính rút châm bạc ra, sau đó thả tay.

Văn Mạt Tâm ngã trên đất giống như đống bùn nhão, không còn động tĩnh.

Ông ta vẫn còn sống.

Nhưng đối với ông ta mà nói,giờ đây sống cũng chẳng khác gì chết.

Người của Sùng Tông Giáo kinh ngạc.

Gương mặt Minh Vũ căng cứng.

Kiếm Vương nhíu mày.

Khách khứa xung quanh đều ngây ra.

Ai mà ngờ được, Văn Mạt Tâm - giáo chủ Sùng Tông Giáo - danh tiếng lẫy lừng… lại bị tàn phế như vậy!

Thần y Lâm thật sự làm được!

Ngày hôm nay, xem như anh đã san bằng Sùng Tông Giáo!

Đáng sợ đến mức nào!

Ánh mắt Ứng Phá Lãng trở nên lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không thay đổi gì nhiều.

“Cậu Ứng!”.

Văn Hải căm phẫn, lại quỳ trước mặt Ứng Phá Lãng, khóc lóc: “Xin hãy làm chủ cho bố tôi, cậu Ứng, xin hãy làm chủ cho Sùng Tông Giáo chúng tôi!”.

“Xin cậu Ứng hãy làm chủ cho Sùng Tông Giáo chúng tôi!”.

Người của Sùng Tông Giáo đứng xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng kêu khóc.

Lúc này, bọn họ chỉ có thể dựa vào Ứng Phá Lãng có thế lực to lớn này thôi!

Đây là hi vọng duy nhất của Sùng Tông Giáo!

Ai có thể ngờ được, hôn lễ của Văn Hải lại là ngày Sùng Tông Giáo tận diệt!

Ứng Phá Lãng nhắm mắt lại, trên mặt lan tràn nụ cười nhàn nhạt, một lúc sau lại nói: “Các vị yên tâm, chuyện này Ứng Phá Lãng tôi sẽ xử lý”.

Dứt lời, hắn đầy thất vọng nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, tôi vốn gửi gắm hi vọng vào anh, nhưng bây giờ tôi rất thất vọng. Anh vốn nên là một người thông minh, mọi hành vi của anh hôm nay lại không bằng một tên ngốc. Đúng là đáng tiếc… đáng tiếc!”.

Vừa dứt lời, Ứng Phá Lãng bước tới một bước, đi về phía Lâm Chính.

Hắn chuẩn bị ra tay!

Người xung quanh đều hoảng hốt.

Cậu ấm của thế lực hùng mạnh này sắp ra tay với Lâm Chính?

Lâm Chính yên lặng quan sát Ứng Phá Lãng.

Anh không quan tâm gia cảnh của Ứng Phá Lãng thế nào.

Anh chỉ quan tâm người trước mắt có phải là kẻ địch hay không, có đáng giết hay không!

“Khoan đã!”.

Lúc này, tiếng hô vang lên.

Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng.

Kiếm Vương đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất vỡ tan, sau đó lấy thanh kiếm gỗ lúc trước tặng cho Sùng Tông Giáo ra, lạnh lùng đi tới.

Mọi người vô cùng khó hiểu.

Ứng Phá Lãng mỉm cười: “Sao hả? Kiếm Vương cũng định đến chơi một lúc sao?”.

“Tôi không có hứng thú tham gia trò chơi con nít, tôi chỉ từng hứa với nhà họ Ứng không để cậu bị thương”, Kiếm Vương lạnh lùng nói.

“Vậy tôi xin cảm ơn tiền bối Kiếm Vương”, Ứng Phá Lãng cười nói.

Kiếm Vương không để tâm đến hắn mà nhìn Lâm Chính, lên tiếng: “Người trẻ tuổi, có thiên phú nhưng tâm tính kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày. Cậu mau cút đi! Đừng gây rối với Ứng Phá Lãng nữa! Nếu không, e rằng tôi phải ỷ lớn h**p bé, ra tay với cậu thôi! Tin tôi, cậu không được lợi gì đâu! Cút đi! Cút mau đi!”.

“Tiền bối Kiếm Vương! Ông đang làm gì vậy? Ỷ đông h**p ít sao? Huống hồ, tiền bối Kiếm Vương cũng được xem là bậc tiền bối của giới võ thuật Hoa Quốc, thế mà lại ỷ lớn h**p bé. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, ông không sợ mất thể diện sao?”, Liễu Như Thi không nhịn được nữa, lập tức tiến lên hỏi.

“Tôi đã nói từ trước, tôi chỉ vì lời hứa lúc trước với nhà họ Ứng. Hơn nữa, tôi cũng đã cho người này mặt mũi, bảo cậu ta cút. Nếu cậu ta không cút, tôi không ra tay với cậu ta chẳng phải sẽ không làm tròn lời hứa hay sao? Nếu vậy, tôi cũng sẽ mất hết danh dự, không phải sao?”.

Liễu Như Thi nhíu mày, không biết phản bác thế nào.

Bà lão ở phía sau tiến lên, bình tĩnh nói: “Chuyện này tôi nghiêng về lý, không bênh người thân. Vị thần y Lâm này đến đây là vì các người làm bị thương người ta trước, cậu ta muốn đòi lại công bằng. Nhưng các người lại phớt lờ cậu ta, không cho cậu ta câu trả lời, thế nên tôi sẵn lòng ủng hộ thầy y Lâm, đòi lại công bằng!”.

“Tiền bối Dược Vương…”.

Người xung quanh đều sửng sốt hô lên.

Dược Vương lại đứng về phía anh ta?

Điều này vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

“Tiền bối Dược Vương, bà phải nghĩ kỹ đấy!”, Ứng Phá Lãng nheo mắt nhìn bà lão.

“Chuyện tôi đã quyết xưa nay không bao giờ hối hận”, bà lão nói.

“Được! Nếu đã như vậy, Phá Lãng sẽ nhớ chuyện hôm nay tiền bối nói! Hi vọng ngày sau, tiền bối Dược Vương đừng hối hận”, Ứng Phá Lãng gật đầu, đáp.

Dược Vương không bày tỏ cảm xúc.

Liễu Như Thi siết chặt nắm tay, cũng không lên tiếng.

Thật ra cô ấy biết vì sao bà lại bênh Lâm Chính như vậy.

Không chỉ vì Lâm Chính là thần y Lâm lừng danh đã giành lấy vinh quang cho đất nước.

Nguyên nhân chủ yếu là vì bà ấy nhìn thấy hi vọng từ thần y Lâm.

Bà ấy muốn nhờ thần y Lâm chữa khỏi bệnh cho Liễu Như Thi, cho nên bà ấy không tiếc bất cứ giá nào.

“Dược Vương già hồ đồ rồi!”.

“Ngu xuẩn! Haizz…”.

“Bà ta sẽ chôn vùi cả dòng máu của bà ta!”.

“Tiền bối Dược Vương, sao bà lại làm ra chuyện như vậy?”.

“Cậu Ứng chắc là rất tức giận nhỉ?”.

Bọn họ thở dài liên tục, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Còn Ứng Phá Lãng, trên mặt vẫn không có vẻ tức giận, hắn xua tay, thản nhiên nói: “Kiếm Vương, ông sang một bên uống rượu trước đi, để tôi thử sức với thần y Lâm này đã!”.

“Uống rượu thì không cần, thần y Lâm này có chút bản lĩnh, tôi ở đây quan sát, tránh cho cậu mắc bẫy của cậu ta!”, Kiếm Vương bình tĩnh nói.

“Được thôi, dù sao cũng giải quyết nhanh thôi!”, Ứng Phá Lãng gật đầu, sau đó bước về phía Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhìn sang Kiếm Vương, lạnh nhạt hỏi: “Sao? Ông không ra tay à?”.

“Cậu có ý gì?”, Kiếm Vương hỏi.

“Không phải rất rõ ràng rồi sao? Tôi muốn đấu với cả hai cùng một lúc, ông cũng ra tay luôn đi! Nếu không, tôi sợ trận đấu này sẽ rất nhàm chán”.

Câu nói này rõ ràng khiến cho võ giả thế hệ trước như Kiếm Vương không nói nên lời.

Quá ngông cuồng!

Lẽ nào thần y Lâm này điên thật rồi sao?

Vẻ mặt Kiếm Vương lạnh như băng.

Ứng Phá Lãng vẫn cười híp mắt, hỏi: “Anh… đang xem thường tôi?”.

“Từ đầu tới cuối, tôi chưa hề xem trọng anh!”.

“Được! Được! Hi vọng một lát nữa, anh cũng nói ra được câu này!”.

Ứng Phá Lãng cười nói, hai mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai chân nhảy bật lên, người hóa thành tia chớp lao về phía Lâm Chính.

Người chuyên nghiệp vừa ra tay đã biết có bản lĩnh hay không!

Một chiêu của Ứng Phá Lãng còn tuyệt diệu hơn cả Văn Mạt Tâm…

Lúc này, Lâm Chính cũng có sự thay đổi lớn so với lúc trước…

“Châm cuối cùng! Đến lúc kết thúc rồi!”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back