Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 100



Chương 101: Đắc tội với Lâm thần y (2)

“Chuyển tới đâu?”

“Nước Mễ”.

“Cái gì?”, Sở Hoành sững sờ.

“Không thể ở Yên Kinh sao?”

“Máy móc thiết bị của bệnh viện chúng tôi là loại tốt nhất ở Hoa Quốc rồi. Đến cả chỗ chúng tôi còn không tìm ra bệnh thì Yên Kinh cũng không tìm ra được đâu. Lúc này chỉ có dựa vào máy móc của nước Mễ thôi. Hoặc là ông có thể liên hệ với Hiệp hội Y tế Quốc tế. Chắc chắn là bọn họ có cách. Nếu như không được thì tôi khuyên ông nên tới bệnh viện Đông Y tìm ông Tề thử xem, không biết chừng cứu được”.

“Hiệp hội Y tế Quốc tế sao?”, Sở Hoành lập tức bừng tỉnh và gọi điện thoại.

“Cô Anna, chào cô” Sở Hoành cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Có chuyện gì không”, giọng nói của Anna không được thân thiện cho lắm.

Sở Hoành chột dạ, cảm thấy không ổn nhưng vẫn liều mạng: “Là thế này cô Anna, con trai tôi đột nhiên mắc bệnh lạ, tôi muốn nhờ cô...”

“Bảo anh ta chết nhanh lên", không đợi Sở Hoành nói hết câu thì Anna đả chửi đổng cả lên và tắt máy.

Sở Hoành trố tròn mắt.

“Ông chủ, sao thế?”

“Tới bệnh viên Đông Y”, Sở Hoành nghiến răng.

Người nhà họ Sở lập tức đưa Sở Diêu Hàng tới bệnh viên Trung Y. Họ nhanh chóng liên hệ với viện trưởng để mời ông Tề ra tay.

Thế nhưng ông Tề hôm nay lại đột nhiên nghỉ. Dù bình thường có bận đến đâu thì ông ta cũng không nghỉ bao giờ. Đến cả viện trưởng cũng không dám tin.

Sở Hoành cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta tối sầm mặt, đưa con trai tới những bệnh viện khác.

Bác sĩ Tây y khám nhưng cũng không phát hiện ra bệnh gì. Còn Trung y thì đều từ chối điều trị.

Nhà họ Sở cảm thấy thất kinh. Trong lúc cuống cả lên thì bọn họ bỗng cảm nhận được sự mập mờ trong chuyện này.

Cuối cùng, Sở Hoành tới một địa chỉ khám nhỏ nhờ một vị bác sĩ già ra tay giúp đỡ cứu Sở Diêu Hàng.

“Tình hình con trai ông tệ lắm. Một đường kinh mạch của cậu ta bị tắc nghẽn. Hơn nữa rất khó chữa. Cả Giang Thành này có thể đả thông được đường kinh mạch này không quá hai người. Vừa hay tôi là một trong hai người đó. Coi như ông may mắn. Nếu muộn thêm một tiếng nữa thôi thì kinh mạch tắc toàn bộ, hai chân của con trai ông không giữ nổi đâu”.

Vị bác sĩ này đeo kính lão, cười ha ha.

“Nói vậy thì ông có thể chữa khỏi cho con trai tôi phải không?”, Sở Hoành sốt ruột hỏi.

“Đương nhiên là có thể”.

“Tốt quá rồi, nếu có thể chữa khỏi thì tôi nhất định sẽ hậu ta ông”, Sở Hoành kích động nói.

“Cứu người là bổn phận của người làm y”, ông cụ mỉm cười định châm cứu.

Nhưng đúng lúc này. ..

“Ông nội có điện thoại”, một đứa bé tầm bảy, tám tuổi cầm điện thoại chạy vào và hét ầm lên.

“Đợi một chút”, ông cụ mỉm cười, đi tới nghe máy.

Một lúc sau, sắc mặt người đàn ông tái nhợt. Ông cụ tắt máy, vẻ hiền từ khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận.

“Người này có phải tên là Sở Diêu Hàng không?”, ông cụ chỉ vào người trên giường bệnh.

“Đúng vậy...sao thế?”, Sở Hoành bàng hoàng hỏi.

“Không chữa nữa, không chữa nữa! Phiền ông đưa cậu ta đi tìm người khác đi!”, người đàn ông đuổi đi với vẻ mặt khó coi.

“Hả?”, người nhà họ Sở như bị sét đánh ngang tai.

“Đang yên đang lành sao tự dưng lại không chữa nữa?”, Sở Hoành vội vàng hỏi.

“Tôi nói không chữa là không chữa. Hôm nay tôi có thể chữa cho bất kỳ ai ngoài Sở Diêu Hàng. Mọi người mau đi đi”, ông cụ tức giận nói.

Sở Hoành nghiến răng, quỳ xuống đất: “Thưa ông, tôi xin ông. Con trai tôi nó còn trẻ, nếu như không có chân nữa thì cả đời này của nó coi như xong, xin ông hãy giúp con trai tôi”.

Sở Hoành lúc này thật sự sợ lắm rồi.

Ông ta là ai chứ? Vậy mà hôm nay phải quỳ xuống trước một người thầy thuốc bình thường. Thế nhưng tới nước này rồi thì tôn nghiêm còn gì quan trọng nữa đâu.

Dù sao thì ông ta cũng chỉ có một thằng con trai mà thôi.

Người đàn ông thấy vậy thì không nỡ nhưng cũng chỉ biết thở dài bất lực: “Haizz, ông Sở. Tôi nói thật cho ông biết, dù ông có quỳ xuống thì tôi cũng sẽ không chữa cho con trai ông đâu, thậm chỉ là cả Giang Thành này cũng sẽ không ai chữa cho con trai ông hết”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 101



Chương 102: Có phải là anh không (1)

Đánh giá thấp rồi!

Sở Hoành đã đánh giá thấp địa vị của Lâm thần y ở Giang Thành, thậm chí là cả giới Trung y Hoa Quốc rồi.

Bởi vì năng lực Trung y của anh đã chiến thắng cả y thuật của Hàn thành. Vì có anh mà cả giới trung y có thể ưỡn ngực tự hào.

Mặc dù rất nhiều người không biết tên thật của Lâm thần y là gì nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì ba từ "Lâm thần y" đã sáng chói ở Hoa Quốc.

Đúng lúc này, cả Giang Thành, thậm chí là cả bộ phận Tây Y đều nhận được tin. Đó là Sở Diêu Hàng, người nhà họ Sở từ Xương Thị tới đã đắc tội với Lâm thần y.

Không ai biết Sở Diêu Hàng đã đắc tội kiểu gì và cũng không ai quan tâm tới điều đó. Bởi vì tất cả những vị trung y của Giang Thành đều có cùng một suy nghĩ...

Đó là không cứu. Dù Sở Diêu Hàng tốt xấu, giàu nghèo thế nào. Thì cũng đều không cứu!

Dù gì người mà anh ta đắc tội cũng là Lâm Thần y! Anh ta đã đắc tội với tín ngưỡng của giới bác sĩ Giang Thành.

Đương nhiên, thông tin này không phải do Lâm Chính để lộ ra. Lâm Chính cũng chẳng có hứng thú làm điều đó. Tất cả đều do Mã Hải cố tình rắc thông tin ra ngoài.

Mà tin này thì suýt nữa đã khiến Sở Diêu Hàng mất mạng.

“Chân của con trai cậu sắp không giữ được nữa rồi. Nếu như cậu không muốn nửa đời sau của thằng bé ngồi xe lăn thì tôi khuyên ông ngay lập tức đưa cậu ta tới gặp Lâm thần y cầu xin giúp đỡ đi. Lâm thần y mà không lên tiếng thì cả cái Giang Thành này không có ai dám chữa cho con cậu đâu”, ông cụ lên tiếng.

Sở Hoành đứng ngây ra nhìn người đàn ông. Cuối cùng ông ta đứng dậy, cúi người trước ông cụ.

“Xin cảm ơn...”

“Mau đi đi, thời gian gấp lắm rồi”, ông cụ phất tay.

Sở Hoành lập tức cử người khiêng Sở Diêu Hàng đi về phía nhà của Lâm Chính.

Ông ta nhanh chóng đưa Diêu Hàng tới cửa. Một người vệ sĩ đang định gõ cửa.

“Từ từ đã”, Sở Hoành vội vàng nói.

“Thưa ông...”

“Anh đưa cậu chủ xuống dưới tầng đợi tôi”, Sở Hoành hít một hơi thật sâu, nhìn đồng hồ và nói nhỏ: “Muộn quá rồi, có lẽ Lâm thần y đã đi nghỉ, nếu như gọi cửa thì sẽ làm phiền cậu ấy. Tôi đứng đây đợi thần y ra vậy”.

“Chuyện này...thưa ông...đợi đến bao giờ ạ?"

“Lúc này chỉ biết dựa vào thành ý thôi, đi ra đi”, Sở Hoành nói.

Nhân viên chỉ biết làm theo. Sở Hoành chỉnh lại quần áo, đứng thẳng người trước cửa.

Trời về khuya. Khu dân cư không một bóng người.

Một người đàn ông thất nghiệp sống ở tầng trên loạng choạng bước lên.

“Ấy, chú, chú làm gì ở đây vậy? Chú...không phải là thích con gái của nhà này đấy chứ...Haha, đừng chối. Con gái này này đúng là nữ thần mà. Cơ thể ấy, khuôn mặt ấy...haha...đúng là vô đối...”

Rượu vào lời ra mà. Sở Hoành chau mày, phất tay đối với người dưới lầu.

Lập tức có hai tên vệ sĩ ở bên dưới chạy lên lôi người đàn ông say rượu đi.

“Ấy, các người làm gì vậy? Dừng tay, dừng tay...”

Bụp bụp...

Một lúc sau, người đàn ông say rượu bị đập cho sưng vù mặt mũi và bị vứt qua một bên.

Những người trong khu dân cư thấy vậy thì đều thất kinh. Họ im phăng phắc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Quảng xuống dưới lầu lấy báo, vừa mở cửa thì bị dọa sợ hết hồn.

“Ông là ai?”, Tô Quảng run rẩy.

“Chào ông, xin hỏi anh Lâm...à không...cô Tô có nhà không?”, Sở Hoành cố nặn ra một nụ cười và hỏi.

Ông ta rất thông minh, biết được chuyện này là từ Tô Nhu nên tìm Tô Nhu là hợp lý nhất.

“Ông là...”, Tô Quảng nghi ngờ hỏi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 102



Chương 103: Có phải là anh không (3)

Nghe thấy vậy Tô Quảng đứng sững người. Một người như thế mà lại vì một chuyện cỏn con tới tận nơi xin lỗi sao?

Vậy là ông ta bị điên hay là Tô Quảng bị điên đây?

“Ồ chuyện nhỏ thôi mà. Ông Sở không cần khách khí như vậy. Nào nào, ông Sở mời vào”, Tô Quảng hoàn hồn vội vàng lên tiếng.

Thế nhưng...Sở Hoành không dám bước vào.

Bởi vì ông ta nhìn thấy Lâm Chính đang nằm ghế sô pha bỗng nhiên ngồi dậy.

“Vào đi”, Lâm Chính lại ngồi dậy, dụi mắt.

Lúc này Sở Hoành mới thận trọng bước vào.

“Có khách hả?”, Trương Tinh Vũ từ trong phòng đi ra. Tô Quảng lập tức đưa danh thiếp cho bà ta.

Trương Tinh Vũ lập tức trợn tròn mắt đầy vui mừng. Hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi.

Tô Nhu cũng nghe thấy ồn ào nên bước ra. Cô gái càng kinh ngạc hơn.

Sở Hoành nhìn thấy Tô Nhu thì lập tức đứng dậy, nước mắt lưng tròng: “Tiểu Nhu à, đều do chú không tốt, đều do lỗi của chú. Chú đã không quản được thằng nhóc Sở Diêu Hàng. Cháu yên tâm, lần này về nhất định chú sẽ dạy bảo nó, để nó không dám tới làm phiền cháu nữa

Tô Nhu há mồm trợn mắt, nhìn chăm chăm Sở Hoành: “Đã...chuyện đã qua rồi, không có gì đâu ạ”.

“Được rồi mà sếp Sở. Chuyện đã qua rồi, đừng tự trách mình nữa. Đi thôi. Tôi đưa ông xuống”, Lâm Chính nói.

“Lâm Chính, làm gì đến lượt mình lên tiếng chứ? Mau đi pha trà rót nước mời sếp Sở đi. Ông ấy chưa uống gì đâu đấy”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.

Sở Hoành nghe thấy vậy thì ớn lạnh toàn thân: “Không cần, không cần, tôi không uống trà, không thích uống tra...”

“Vậy ăn chút gì đó nhé. Sếp Sở sáng sớm đã tới, chắc chắn chưa ăn gì mà. Lâm Chính, lấy cho sếp Sở bát mỳ”.

“Không cần, không cần...tôi cũng không thích ăn mỳ...Tôi không muốn ăn gì hết”, Sở Hoành vội vàng xua tay.

“Vậy à...”, Trương Tinh Vũ cũng không biết phải nói gì.

“Tới giờ rồi, tôi phải về thôi, không làm phiền mọi người nữa. Để Lâm Chính tiễn tôi nhé”, Sở Hoành nở một nụ cười như mếu.

“Để Tô Nhu tiễn ông ấy đi”, Trương Tinh Vũ mỉm cười.

“Không cần, không cần...Để cậu Lâm là được rồi”.

“Điều này...Vậy cũng được...Lâm Chính không được gây phiền phức cho sếp Sở đấy”, Trương Tinh Vũ trừng mắt.

“Con biết rồi mẹ” , Lâm Chính vừa nói vừa đi ra cửa, còn mang theo cả túi kim châm đặt ở kệ giày.

“Hả?”, Tô Nhu chau mày, nhìn thấy hành động đó thì cô cảm thấy nghi ngờ.

Lúc xuống dưới lầu, Sở Hoành bèn đưa Lâm Chính tới chiếc xe bên cạnh. Lúc này Sở Diêu Hàng nằm bên trong, hai chân đã đen xì.

“Xắn quần anh ta lên”.

"Dạ", vệ sĩ lập tức làm theo.

Hai chân Sở Diêu Hàng đen tới mức ghê người. Sở Hoành toát mồ hôi hột.

Lâm Chính lấy ra một cây kim, cắm lên cổ của Sở Diêu Hàng, rồi lên hai chân ba cây. Sau đó anh cất túi, đi lên lầu.

“Lâm thần y, như vậy...là xong rồi sao?”, Sở Hoành kinh ngạc.

“Về nghỉ ngơi một ngày là được. Nhớ đấy. Đừng có gây sự với tôi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

Sở Hoành run rẩy, liếc nhìn chân của con trai thì thấy màu đen đã giảm bớt dần. Thế là ông ta lập tức cúi mình trước Lâm Chính.

“Sở Hoành nhớ kỹ lời của cậu. Cả đời này sẽ không gây sự với cậu nữa”, Sở Hoành nhìn cho tới khi Lâm Chính đi vào phòng thì mới rời đi.

“Người đi rồi à?”

“Đi rồi”, Lâm Chính gật đầu.

“He he vẫn là Tô Nhu nhà chúng ta tài giỏi, có thể khiến một nhân vật lợi hại như vậy phải xin lỗi. Không hổ danh là con gái của chúng ta”, Trương Tinh Vũ hào hứng lên tiếng.

Tô Nhu lúc này không để tâm lắm, chỉ đáp lại cho xong. Trương Tinh Vũ thấy vậy thì không vui nhưng vì vội đi làm nên cũng không hỏi được nhiều. Tô Quảng ăn qua loa sau đó cũng vội vã rời đi.

Vì cuộc sống, Trương Tinh Vũ cũng đã tìm một công việc từ 9h sáng tới 5h tối.

Hai người đi khỏi. Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Tô Nhu ngồi trước bàn, nhìn chăm chăm vào bát mỳ. Cô trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt Lâm Chính.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 103



Chương 104: Bị chơi một vố (1)

Dù bức tranh trông rất mơ hồ nhưng Tô Nhu và Lâm Chính đã là vợ chồng ba năm. Sao cô có thể không nhận ra dáng hình của anh chứ?

Đương nhiên cô không quá hi vọng, vì dù là dáng người nhìn giống thì cũng chưa thể khẳng định được điều gì.

“Em thấy sao?”, Lâm Chính hỏi người lại.

“Cũng phải, đầu em sao ấy. Sao em có thể liên tưởng giữa anh và Lâm thần y được chứ?”, Tô Nhu lấy lại điện thoại, cười chua chát: “Sao anh có thể sánh với Lâm thần y được? Chút kỹ năng của anh không hại người ta chết là đã cảm ơn trời Phật lắm rồi”.

“Thực ra anh chính là Lâm thần y”.

“Em biết rồi. Em phải đi rồi”, Tô Nhu lắc đầu cười khổ.

Có vẻ là cô ấy không tin. Thôi vậy. Lâm Chính thở dài.

“Em đi đâu?”

“Phía bên Sở Diêu Hàng bị cắt đứt, đành phải tìm người đầu tư khác thôi”, Tô Nhu thở dài.

“Em định làm gì?”

“Công ty mỹ phẩm?”

“Ồ? Em muốn phát huy ưu thế của mình đây mà”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu sinh ra vốn đã xinh đẹp. Mặc dù ít dùng đồ trang điểm nhưng thực ra cô làm ngành nào cũng được. Đến cả trở thành người phát ngôn còn có thể thì việc tự làm cho chính mình có khi hiệu quả cũng chẳng kém các ngôi sao.

“Anh đừng nói nhiều nữa, mau ăn xong rồi đi làm việc đi. Dù ít hay nhiều thì cũng đừng ở nhà là được”, nói xong Tô Nhu đi ra ngoài.

Lâm Chính cười khổ, cầm điện thoại lên.

“Cậu Lâm”, đầu dây bên kia là giọng điệu cung kính của Mã Hải.

“Giúp tôi một việc, lấy danh nghĩa của Lâm thần y hợp tác với vợ tôi, đầu từ trước năm mươi triệu tệ. Nhớ nhé, đừng để cô ấy biết được thân phận của tôi.

Tô Nhu đã không tin thì giấu cô ấy luôn. Lâm Chính cũng không muốn bị lộ mặt. Dù sao thì anh cũng không muốn gây ra sự chú y ở Yên Kinh.

“Vâng, cậu Lâm”.

“Phải rồi, mấy công ty của ông thế nào rồi”.

“Vẫn…ổn…”, Mã Hải ngập ngừng.

“Vẫn…ổn? Vậy là không ổn rồi”, Lâm Chính suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tập đoàn Đông Quang có nghiên cứu về thuốc hay máy móc trị liệu không?”

“Cậu Lâm cứ đùa, tập đoàn Đông Quang làm gì có năng lực như vậy. Nghiên cứu thuốc rất tốn kém. Nếu thất bại thì sẽ khuynh gia bại sản, không thể nào ngóc đầu lên được. Ai cũng biết y dược là một miếng bánh lớn nhưng có mấy người dám ăn miếng bánh đó đâu”.

Nghiên cứu thuốc đâu phải chuyện nhỏ. Vấn đề đó liên quan tới một lượng tiền rất lớn. Hơn nữa quá trình nghiên cứu cũng rất dài, sẽ rất tốn kém. Một khi thất bại thì dù có vài tỉ tệ bị mất cũng là ít.

“Về điểm này ông không cần lo lắng. Tôi có một phương thuốc. Chỉ cần ông nghiên cứu theo nó là được. Lấy danh nghĩa của tôi thành lập công ty. Tôi cung cấp phương thuốc, ông cung cấp tài chính, đăng ký sở hữu trí tuệ, tới khi đó sẽ lấy 30% lợi nhuận”, Lâm Chính nói.

“Phương thuốc gì vậy”, Mã Hải cẩn thận hỏi.

“Thuốc trị nhồi máu não”.

“Thuốc trị nhồi máu não sao?”, Mã Hải giật mình rồi lập tức bật cười: “Là thuốc chống đông máu phải không? Loại thuốc này trên thị trường rất nhiều, hơn nữa cũng đã gần bão hòa rồi, làm sẽ bị thiệt mất”

“Thuốc trị nhồi máu não”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Chỉ một câu nói thôi mà khiến Mã Hải phải trố mắt.

“Làm được không?”

“Vậy…để tôi thử”, Mã Hải thở dồn dập.

Ông ta không tin. Nhưng người này…là Lâm thần y đấy.

Mã Hải mang tài liệu tới cho Lâm Chính ký.

Nhanh chóng, công ty TNHH điều chế thuốc Dương Hoa được ra đời.

Sự việc được giải quyết nhanh gọn. Lâm Chính lại tiếp tục ngồi ở nhà đọc sách cổ về y thuật.

Đúng lúc này…

Cộc cộc cộc. Có tiếng gõ cửa.

Lâm Chính đứng dậy mở cửa. Anh thấy một người mặc vest đứng bên ngoài. Ngoài người này ra thì còn có một ông cụ mặc trang phục Hàn Thành nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạo nghễ.

“Y Vương Hàn Thành?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Cậu Lâm, xin chào. Cậu có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?”, Y Vương Hàn Thành nghiêm túc nói.

“Nói chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

Y Vương Hàn Thanh nháy mắt với người bên cạnh. Thế là người này lập tức đưa tới một chiếc hộp có mật khẩu và mở ra.

Bên trong không phải là tiền mà là vài cuốn sổ nhỏ, trong đó còn cả cả vài tấm thẻ ngân hàng và giấy chứng nhận.

“Hàn Thành chúng tôi muốn mời cậu Lâm nhập tịch. Đây là chứ kỹ của tổng thống, chỉ cần cậu đồng ý thì có thể ngay lập tức có được quốc tịch Hàn Thành, hơn nữa còn sở hữu 20 tỷ won cùng với một căn biệt thự tại thủ đô chị giá 10 tỉ won. Thậm chí còn có một cơ hội được ăn cùng tổng thống. Cậu có thể sở hữu tất cả, chỉ cần cậu ký tên là được”, Y Vương Hàn Thanh đưa chiếc hộp tới.

Ông ta mỉm cười, để lộ vẻ đắc ý. Ông ta tin rằng, sẽ chẳng có ai lại từ chối yêu cầu này. Dù sao cũng chỉ cần ký tên thì đúng là được đổi đời mà.

Thế nhưng, Lâm Chính lại chẳng hề dao động.

“Nói xong chưa?”

“Mời cậu ký”, Y Vương Hàn Thành đưa bút ra phía trước.

Thế nhưng ông ta vừa đưa bút ra thì Lâm chính đã làm động tác mời. Nụ cười trên gương mặt Y Vương Hàn Thành tắt lịm.

“Cậu Lâm đang từ chối tôi phải không?”, Y Vương Hàn Thành lạnh lùng nói.

“Ông còn cần tôi nói thẳng ra nữa à?”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 104



Chương 105: Bị chơi một vố (2)

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao”, đám người phía sau ông ta đùng đùng nổi giận và chửi mắng.

“Cậu Lâm, Hàn Thành chúng tôi đã tôn trọng cậu lắm rồi. Điều kiện đưa ra này cũng không phải là dễ dàng gì, vậy mà cậu định phụ hết thảy sao?”, Y Vương Hàn Thành lạnh giọng.

“Tôi nói rồi, tôi không có hứng với các người. Nếu như các người vẫn không hiểu thì tôi nói thẳng nhé. Tôi coi thường y thuật Hàn Thành”.

“Khốn nạn”, Y Vương Hàn Thành không nhịn được thêm nữa. Ông ta chửi rửa: “Cậu tưởng cậu thắng tôi thì Hàn Y thật sự thua Trung Y sao? Cậu nhầm rồi, tôi không phải là người giỏi nhất trong giới Hàn Y. Nếu như lần này tới đây không phải tôi mà là Thánh Y đại nhân thì cậu nghĩ mình sẽ thắng được sao?”

"Vậy lần sau bảo Thánh Y tới tặng quốc tịch cho tôi đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Cậu…Cậu…đúng là không biết điều”.

Y Vương Hàn Thành tức giận quay người bỏ đi. Đám đông cũng trừng mắt với Khiết Thần và đồng loạt rời đi theo.

Lâm Chính nhìn theo bóng lưng họ, sau đó liếc mắt nhìn sang bên cạnh: “Ra đi”.

Ở một góc ngoặt, một bóng người bước ra. Đó chính là Mạc Thanh.

“Cậu Lâm”, Mạc Thanh tỏ vẻ lúng túng.

“Giờ đã yên tâm chưa”, Lâm Chính hỏi.

“Hả…”, Mạc Thanh không biết phải trả lời như thế nào.

“Ông về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đóng cửa lại.

“Đợi chút”, Mạc Thanh kêu lên.

“Sao nữa”, Lâm Chính chau mày.

Mạc Thanh lấy ra một chiếc hộp màu đen đưa bằng hai tay tới trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính ngạc nhiên. Trên nắm chiếc hộp là một ngôi sao năm cánh đỏ rực.

“Cậu Lâm, Hiệp hội Y học Hoa Quốc đưa cho cậu cái này. Phía trên dặn phải tôn trọng ý kiến của cậu Lâm. Nếu như cậu Lâm đồng ý nhập tịch Hàn Thành thì không được phản đối. Nếu cậu Lâm không đồng ý nhập tịch thì đưa hộp này cho cậu. Từ hôm nay trở đi cậu Lâm sẽ trở thành hội trưởng hội Giang Nam của hiệp hội Trung Y Hoa Quốc”.



Tô Nhu trở về nhà. Cô bước đi trong dáng vẻ nhàn nhã vui vẻ. Khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.

“Gặp chuyện gì vui vậy?”, Lâm Chính cất chiếc hộp, quay qua nhìn.

“Em thành công rồi”, Tô Nhu kích động nói.

“Có một nhà đầu tư đã chủ động liên hệ với em, hơn nữa còn đồng ý với phương án của em nữa. Ngày mai em sẽ lập công ty, năm mươi triệu tệ đấy”

Tô Nhu không ngờ mình có thể được rót vốn nhiều như vậy.

“Chúc mừng em”, Lâm Chính mỉm cười.

“Hôm nay để chúc mừng, chúng ta ra ngoài ăn nhé.

“Ok”, Lâm Chính gật đầu.

Tô Nhu vô cùng kích động. Cô lấy điện thoại, mỗi tay cầm một cái và bắt đầu chuẩn bị cho việc mở công ty.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng trở về, nhận được tin thì cũng vui mừng khôn xiết.

“Thấy chưa thấy chưa? Con gái tôi giỏi không? Hừ, có thể cưới được người vợ như vậy đúng là phúc phần mấy đời đấy”, Trương Tinh Vũ kiêu ngạo, vừa nói vừa nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Vâng vâng vâng”.

Lâm Chính chẳng buồn phản biện. Cả gia đình vui vẻ tới một nhà hàng sang trọng chúc mừng.

“Nào, Lâm Chính, hai chúng ta cùng nhau uống một chén”.

Tô Quảng mở một bình rượu, rót cho Lâm Chính một chén, hai người uống cạn.

Tô Nhu mỉm cười. Trương Tinh Vũ không nói gì, chỉ chau mày.

“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Ăn đi chứ?”, Tô Nhu nói.

“Không có gì”, Trương Tinh Vũ thở dài: “Mẹ chỉ cảm thấy con càng ngày càng giỏi giang. Để một kẻ ăn bám như Lâm Chính làm chồng con thì uất ức cho con rồi.

“Mẹ, được rồi. Sao lại nói vậy nữ rồi?”, Tô Nhu chau mày.

Sau tối hôm đó, cách nhìn nhận của Tô Nhu dành cho Lâm Chính đã có sự thay đổi.

Mặc dù Lâm Chính không có bản lĩnh, nhưng vào lúc quan trọng thì anh vẫn đứng ra bảo vệ cô. Điều này khiến Tô Nhu cảm thấy thật ấm áp.

Lúc này, nhân viên phục vụ bước tới.

“Mấy vị, ngại quá, bàn của mọi người bị người khác đặt mất rồi. Không biết các vị có tiện đổi sang bàn khác không?”, người nhân viên mỉm cười.

Bốn người nhìn nhau.

“Đây có phải phòng Vip đâu, xung quanh nhiều bàn trống như vậy, tại sao cứ đòi chỗ chúng tôi ngồi chứ?”, Trương Tinh Vũ lập tức mất hứng.

“Thôi bỏ đi Tinh Vũ, một điều nhịn chín điều lành. Chúng ta đổi thôi”, Tô Quảng khuyên can.

Mấy người nhìn nhau đầy bất lực, đành phải đổi chỗ ngồi. Thế nhưng họ vừa đặt mông xuống thì lại có nhân viên đến nói.

“Các vị, chỗ này cũng có người ngồi rồi. Nếu tiện, xin mời đổi bàn khác”.

“Các người có ý gì vậy?”, Trương Tinh Vũ đứng phắt dậy.

“Rất xin lỗi”, nhân viên mỉm cười.

“Tinh Vũ thôi thôi, đổi đi”, Tô Quảng lại khuyên.

Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng nhưng cũng đành bất lực đổi theo vì dù sao đây cũng là nhà hàng của người ta.

Thế nhưng khi đổi tới bàn thứ ba thì lại có nhân viên phục vụ bước tới.

“Ngại quá mấy vị, bàn này cũng có người đặt rồi”.

Nói tới đây thì cuối cùng Tô Nhu cũng hiểu ra là nhà mình đang bị người khác chơi.

“Khốn nạn! Chúng tôi không đổi nữa. Có đánh chết cũng không đổi. Trương Tinh Vũ gào lên”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 105



Chương 106: Gây khó dễ

Nghe nhân viên phục vụ nói, Trương Tinh Vũ suýt chút nữa tức nổ phổi.

“Cậu… cậu… Cậu có ý gì?”, bà ta đập bàn, tức giận mắng.

Khách trong nhà hàng đồng loạt nhìn sang.

“Các người cố ý ức h**p người khác phải không?”, Tô Nhu gặng hỏi.

“Các vị, mong các vị bình tĩnh lại. Nếu các vị còn gây rối vô cớ như vậy, chúng tôi có quyền đuổi các vị ra khỏi nhà hàng”, nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.

“Gọi quản lý mấy người ra đây!”, người thành thật như Tô Quảng cũng không ngồi yên được nữa.

“Quản lý của chúng tôi không có ở đây”.

“Vậy trưởng nhóm của mấy người thì sao?”.

“Trưởng nhóm vừa mới ra ngoài”.

“Nhà hàng các người lớn như vậy mà không có lấy một người phụ trách sao?”, Tô Quảng trợn mắt, tức giận nói.

“Có chuyện gì ông có thể nói với tôi”, nhân viên phục vụ tươi cười nói.

“Cậu…”, Tô Quảng không nói gì được.

“Không đổi, không đổi! Bà đây không đổi!”, Trương Tinh Vũ ngồi xuống ghế: “Trừ khi gọi quản lý của các người ra đây, nếu không, chúng tôi không đổi”.

“Nếu các vị cứ như vậy, chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh”, nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói.

Trong lúc anh ta nói, vài bảo vệ đã đi vào.

“Các người… Khốn kiếp…”, Trương Tinh Vũ tức giận đến mức đỏ bừng mặt.

“Tôi nhất định sẽ kiện các người lên Hội bảo vệ người tiêu dùng!”, Tô Nhu tức giận mắng.

“Tùy thời hoan nghênh”, nhân viên phục vụ cười nói.

Ba người vô cùng giận giữ, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành đứng dậy.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đúng lúc đó, vài bóng người đi vào.

Người đến lại là Tô Trương Dương.

Anh ta ôm vài cô gái ăn mặc thiếu vải, trang điểm lòe loẹt, giả vờ vô tình đi ngang qua, nhìn thấy cả nhà Tô Quảng thì cười giễu cợt.

“Ồ? Không phải chú tư, thím tư đây sao? Sao vậy? Mọi người đến đây ăn à?”.

“Có phải là anh làm không?”.

Tô Nhu ngạc nhiên, lập tức đứng dậy, tức giận hỏi.

“Ha ha, là tôi thì sao?”, Tô Trương Dương nheo mắt cười nói.

“Hóa ra là tên súc sinh mày!”, Trương Tinh Vũ cũng nổi giận, nói với Tô Trương Dương: “Mày dám phá chú tư, thím tư mày à? Mày ăn gan hùm mật gấu rồi sao?”.

“Chú tư thím tư? Ha? Tôi gọi các người một tiếng, các người còn tưởng mình là nhân vật ghê gớm gì thật kìa! Các người đã bị bà nội đuổi ra khỏi nhà họ Tô từ lâu, không còn là người nhà họ Tô nữa, không có quan hệ gì với tôi cả!”, Tô Trương Dương khinh thường nói.

“Đúng vậy, một đám nghèo mạt mà muốn bắt quàng làm họ với cậu ấm Tô à? Không tự nhìn lại bản thân xem mình có đức hạnh gì?”, cô gái được Tô Trương Dương ôm cười giễu nói.

“Cậu ấm Tô?”.

Tô Nhu kinh ngạc.

Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên.

Trong dự án khu Thanh Sơn, nhà họ Tô không chia cho những ông chủ kia chút lợi nhuận nào. Theo lý mà nói, những ông chủ kia sẽ không đưa dự án trong tay mình cho nhà họ Tô làm, nhà họ Tô sẽ phải hứng chịu một khoản nợ lớn và lửa giận từ những ông chủ kia, doanh nghiệp nhà họ Tô chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Tô Trương Dương là con trai của Tô Bắc, chưa nói tới có phải chịu trách nhiệm hay không, chắc chắn trên người anh ta cũng không còn bao nhiêu tiền.

Nhưng lúc này quần áo trên người Tô Trương Dương có lẽ không dưới một trăm nghìn tệ.

Nhất là nơi thắt lưng anh ta còn giắt một chiếc chìa khóa xe Porsche kiểu mới nhất.

Nhà họ Tô phát tài rồi à?

“Ái chà, Tô Trương Dương, mày giỏi nhỉ, dám chạy tới đây châm chọc bọn tao? Có biết con rể tao là ai không? Mày còn dám huênh hoang trước mặt bọn tao, coi chừng tao bảo Lâm Chính gọi người nhà họ Ninh đến xử lý chúng mày!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Nhà họ Ninh? Ha ha ha, đừng đùa nữa, đừng tưởng chúng tôi không biết, nhà họ Ninh hay nhà họ Từ đều không có quan hệ gì với con rể vô dụng nhà các người. Dự án khu Thanh Sơn thật ra cũng không phải do Lâm Chính phụ trách, tối hôm đó nhà họ Ninh chỉ là nể mặt cậu ta mà thôi! Thím còn tưởng thật à?”, Tô Trương Dương cười lớn.

Trương Tinh Vũ biến sắc, lập tức im miệng.

Chuyện này đúng là không giấu nổi, bà cụ Tô chỉ cần điều tra một chút là biết ngay, hơn nữa, Lâm Chính quả thật không phụ trách dự án khu Thanh Sơn.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 106



Chương 107: Cho nó đóng cửa

“Các người…”, Trương Tinh Vũ sắp bùng nổ, nói năng hơi lộn xộn: “Cậu ta trả bao nhiêu tiền để các người làm như thế? Tôi sẽ trả gấp đôi!”.

“Gấp đôi? Ha ha ha, thím trả nổi không?”.

Đám Tô Trương Dương cười lớn.

“Chắc bà không biết quy tắc ở đây nhỉ?”, cô gái trang điểm lòe loẹt kia cười nói, sau đó nói với Tô Trương Dương: “Trương Dương, anh cho mấy người quê mùa này thấy thẻ của anh đi”.

“Ha ha, được thôi”, Tô Trương Dương lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen.

“Đó là?”, Trương Tinh Vũ ngẩn ra.

“Đây là thẻ hội viên tôn quý của nhà hàng này, chỉ có những khách hàng tiêu phí một triệu tệ mỗi năm ở nhà hàng này mới được hưởng”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Nếu các vị có thể làm hai thẻ hội viên tôn quý ở nhà hàng chúng tôi, nhà hàng chúng tôi có thể cung cấp chỗ dùng bữa cho các vị”.

Vừa nghe vậy, Trương Tinh Vũ xanh mặt.

Hai thẻ?

Thế thì khác nào hai triệu tệ?

Cả gia đình họ bán nhà e là cũng không đủ.

“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”, Tô Nhu ngạc nhiên hỏi.

Tô Trương Dương híp mắt nói: “Các người sẽ được biết nhanh thôi”.

Biết nhanh thôi?

Lúc này, mấy bảo vệ đã đi tới, bộ dạng muốn cưỡng ép đuổi bọn họ ra ngoài.

“Đi thôi bố mẹ, chúng ta đi chỗ khác ăn”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được! Đồ ăn ở đây không ngon, mẹ muốn đổi lâu rồi”.

Trương Tinh Vũ tức giận rời đi.

Tô Quảng cũng đầy bực dọc.

Nhưng bây giờ trừ việc rời đi, hình như không còn lựa chọn nào khác.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Bố mẹ, đợi lát nữa chúng ta hãy đi!”.

“Ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn anh, nói.

“Không vội”.

Lâm Chính uống rượu xong, bình tĩnh nói: “Chúng ta ngồi xuống xem thẻ VIP một triệu tệ của Tô Trương Dương bị uổng phí không phải hay hơn sao?”.

Dứt lời, mọi người đều sửng sốt.

“Cậu có ý gì?”, Tô Trương Dương tươi cười hỏi.

“Nếu nhà hàng này không hoan nghênh chúng tôi, vậy thì tôi chỉ đành cho nó đóng cửa thôi”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

“Cậu muốn khiến nhà hàng này đóng cửa?”.

“Cậu có biết ông chủ đằng sau nhà hàng này là ai không?”.

“Ha ha ha ha, một kẻ vô dụng như cậu lấy đâu ra can đảm nói những lời như thế?”.

“Đúng là cười chết người ta”.

“Ha ha ha ha…”.

Cả đám Tô Trương Dương cười đến mức nghiêng ngả.

Những vị khách ở bàn khác cũng không nhịn được che miệng cười.

Nhân viên phục vụ càng cười tít mắt, trên mặt tràn ngập vẻ chế giễu.

“Anh à, ông chủ của chúng tôi là Liễu Hướng Tiền, không biết anh có nghe qua chưa?”.

“Cái gì? Liễu Hướng Tiền?”.

“Ông hai nhà họ Liễu ở Giang Thành?”.

“Nhà họ Liễu là một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Thành đấy!”.

“Nhà hàng này là do ông hai Liễu mở sao?”.

Một vài người chưa biết thân phận của ông chủ đứng sau nhà hàng này nghe thấy vậy thì ngạc nhiên biến sắc, không ngừng tấm tắc.

“Chỉ riêng thực lực này, ở Giang Thành có nhân vật nào mà không nể mặt ông hai? Tên đó là cái thá gì mà lại dám nói ra lời như vậy? Cũng không sợ cắn phải lưỡi!”.

“Khoác lác thì ai cũng nói được!”.

Xung quanh vang lên tiếng cười cợt chế giễu.

Lần này ngay cả Trương Tinh Vũ cũng không nghe nổi nữa, vội vàng hạ giọng quát: “Lâm Chính, cậu đủ rồi!”.

Lâm Chính không lên tiếng, chỉ cầm điện thoại lên gọi một cuộc, chẳng mấy chốc đã cúp máy.

“Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi thì biết! Cậu không đi đúng không? Tôi đi!”.

Trương Tinh Vũ tức giận đùng đùng ra khỏi nhà hàng.

Mọi người lại cười rộ lên.

“Lâm Chính, anh lại nổi điên gì vậy?”, Tô Nhu sốt sắng, nhìn mẹ mình, lại nhìn Lâm Chính, vô cùng tức giận.

“Đợi thêm đi”.

“Tên khốn!”, Tô Nhu tức đến mức nước mắt sắp trào nước mắt, giậm chân, cũng bỏ đi theo.

Nhưng đúng lúc đó…

Két!

Bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại trước cổng nhà hàng, ngay sau đó một nhóm người mặc đồng phục đi vào.

“Ai là ông chủ?”, một người hét lên.

Nhân viên phục vụ hoảng hốt, vội chạy tới: “Các đồng chí, có chuyện gì sao?”.

“Kiểm tra đột xuất, chúng tôi nhận được báo cáo rằng vệ sinh của nhà hàng các anh có vấn đề nghiêm trọng!”, người đó trình một văn kiện ra, nghiêm túc nói.

Dứt lời, Tô Trương Dương và nhân viên phục vụ đều sững sờ.

Tất cả mọi người trong nhà hàng trợn tròn mắt.

“Sao có thể? Phòng bếp và phòng ăn đều rất sạch sẽ, chúng tôi có chứng nhận vệ sinh đạt chuẩn từ lâu rồi”, nhân viên phục vụ vội nói.

“Có đạt chuẩn hay không không phải anh nói là được, chúng tôi phải kiểm tra!”.

Người đó phất tay.

Vài người khác lập tức chạy xuống dưới.

Lát sau, một người cầm một con chuột chết đi lên.

“Chủ nhiệm, môi trường nơi sàn nhà, cống thoát nước, vách tường, trần nhà, cửa sổ… của nhà hàng này đều rất tồi tệ. Điều kiện vệ sinh trong phòng bếp bẩn thỉu, hệ thống nước thải và khí thải không phù hợp tiêu chuẩn quốc gia, cần phải dừng kinh doanh chỉnh đốn”.

“Được”.

Người đó gật đầu, nói với nhân viên phục vụ: “Hãy đình chỉ kinh doanh ngay lập tức, đợi thông báo chỉnh đốn liên quan”.

“Cái gì?”, nhân viên phục vụ trợn tròn mắt.

Tô Nhu, Tô Quảng cũng sửng sốt.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 107



Chương 108: Kịch hay đang đợi

“Là… là anh ta?”.

“Anh ta thật sự làm được sao?”.

“Trời ạ, người đó là ai?”.

“Nhà hàng của ông hai Liễu cũng dám niêm phong? Anh ta không sợ đắc tội với ông hai Liễu à?”.

“Có thể mời được người của Cục Y tế tới, cậu nghĩ anh ta sẽ sợ ông hai Liễu hay sao?”.

Người trong nhà hàng xôn xao, châu đầu ghé tai, ai nấy nhìn về Lâm Chính với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Nhân viên phục vụ ngơ ngác.

Còn Tô Trương Dương, sắc mặt đã vô cùng khó coi, trong mắt đầy vẻ hoang mang.

Lúc này, một người đàn ông đầu hói mập mạp không biết từ đâu chui ra, không nói gì mà tát nhân viên phục vụ đó một cái.

Bốp!

Nhân viên phục vụ bị tát ngã ra đất, má in dấu tay đỏ chót.

“Tên khốn, ai cho cậu tiếp đãi khách quý chậm trễ?”, người đàn ông đó mắng nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ ấm ức, muốn nói lại thôi.

“Tôi là quản lý của nhà hàng này, tôi họ Chu, thực sự xin lỗi anh. Tất cả là do cậu ta không hiểu chuyện, tiếp đãi anh chậm trễ, mong anh giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tôi được không?”, người đó cười trừ nói.

“Ồ? Sao vừa rồi không thấy anh ra mặt? Bây giờ xảy ra chuyện rồi anh lại chạy ra đây?”, Lâm Chính nói.

Quản lý Chu sửng sốt, vội cười nói: “Thưa anh, lần này là chúng tôi có mắt không tròng, đắc tội với anh. Tôi xin lỗi anh tại đây, sau này anh đến nhà hàng dùng bữa đều sẽ được giảm 50%, mong anh giơ cao đánh khẽ! Suy cho cùng nhà hàng này cũng là của ông hai, làm người chừa một đường lui, sau này dễ gặp lại…”.

Quản lý Chu nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, vờ như là chịu thua, nhưng thực ra lại đang uy h**p Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày nói: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.

“Không dám, không dám, thưa anh, tôi chỉ đang nhắc nhở anh”, quản lý Chu cười híp mắt nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Vậy tôi đợi ông hai Liễu của anh đến tìm tôi”.

Nói xong, anh đứng dậy đi ra phía cửa.

“Anh gì ơi!”, quản lý Chu vội vàng gọi lại, nhưng vô dụng.

“Tiểu Nhu, chúng ta đi thôi”.

“Lâm Chính!”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng đuổi theo: “Anh điên rồi à? Anh có biết ông hai Liễu là ai không? Anh không sợ ông ta trả thù à? Mau qua đó giải quyết chuyện này cho xong đi”.

“Anh làm sao giải quyết? Nhân viên Cục Y tế đã đến đây kiểm tra, bây giờ tra ra vấn đề rồi, chẳng lẽ một câu của anh là giải quyết được sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội.

“Vậy sao anh gọi người ta tới được?”.

“Anh chỉ dùng quyền tố cáo bình thường để tố cáo bằng điện thoại mà thôi”.

“Chỉ vậy thôi?”.

“Lẽ nào còn cần làm gì khác?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

Tô Nhu cạn lời.

Cơ quan ở Giang Thành làm việc với hiệu suất cao vậy sao?

Cô nghi ngờ, đồng thời cũng tràn đầy lo lắng.

Dù thế nào cũng đã đắc tội với ông hai Liễu, đến lúc đó ông ta tìm tới thì phải làm sao?

“Bỏ đi, đi bước nào tính bước đó”.

Tô Nhu nặng nề bước đi.

Lúc này, Tô Trương Dương lại lên tiếng.

“Không tồi, Lâm Chính, Tô Nhu, lần này xem như các người lợi hại! Thú vị!”.

“Tổn thất một triệu tệ mà còn cười được, xem ra anh rất giàu có nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Cũng tạm, vả lại một triệu tệ cũng không mất đi đâu được. Nhà hàng dừng kinh doanh chỉnh đốn, tiền sẽ trả về cho tôi. Ông hai Liễu không phải ông chủ nhỏ bình thường, sẽ không vì số tiền này mà để ảnh hưởng tên tuổi mình. Chủ yếu là cậu Lâm Chính, cậu tố cáo nhà hàng này là đã đắc tội chết với ông hai Liễu, cậu nên nghĩ xem nên đối mặt với lửa giận của ông hai Liễu thế nào đi”, Tô Trương Dương nhìn Tô Nhu, nói: “Tốt nhất hãy trông chừng vợ cậu cho kỹ, ông hai Liễu không phải người hiền lành gì, ông ta đã nhắm tới người vợ xinh đẹp của cậu từ lâu rồi”.

“Hi vọng ông ta có lá gan đó”, Lâm Chính bình tĩnh trả lời, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

“Haizz, không ăn nổi ở đây nữa rồi, chúng ta đổi chỗ khác, đi thôi”.

Tô Trương Dương mỉm cười đi ra phía cổng, ra đến cổng thì dừng lại.

“Đúng rồi, ngày mai chắc sẽ có một vở kịch hay đang đợi gia đình cô, chống mắt lên mà xem đi!”, Tô Trương Dương cười nói.

“Vở kịch hay?”, Tô Nhu sửng sốt.

“Ngày mai các người sẽ biết!”.

Tô Trương Dương đã bước lên xe Porsche, nghênh ngang rời đi.

“Đúng là xúi quẩy!”, Trương Tinh Vũ tức giận mắng chửi.

“Lần này xong rồi, bên ông hai Liễu phải làm sao?”, Tô Quảng lo lắng.

“Yên tâm đi bố, bây giờ là xã hội pháp trị, ban ngày ban mặt ông ta dám làm gì chứ?”, Lâm Chính mỉm cười.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 108



Chương 109: Sự trả thù của nhà họ Tô

Ngày hôm sau.

Cốc cốc cốc.

“Ai đấy?”, Trương Tinh Vũ mơ màng đi ra mở cửa.

Nào ngờ cửa vừa mở, vài người mặc đồng phục đi tới.

“Xin hỏi Tô Quảng là ai?”, một người hỏi với vẻ nghiêm túc.

“A… A… A… Các đồng chí, các vị tìm Tô Quảng nhà tôi có chuyện gì?”, Trương Tinh Vũ run rẩy hỏi.

“Chúng tôi nghi ngờ ông ta có liên quan đên một vụ lừa đảo thương mại, mời ông đi theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra, đây là lệnh bắt giữ”, người đó trình giấy tờ ra, sau đó vào nhà bắt người.

“Cái gì? Lừa đảo? Tôi không có lừa đảo, tôi lừa đảo cái gì?”, Tô Quảng còn đang mặc đồ ngủ kinh ngạc hét lên.

“Các người làm gì vậy?”, Trương Tinh Vũ điên cuồng chạy tới giằng co, nhưng bị người ta cưỡng chế kéo ra.

“Sao lại như vậy?”, Tô Nhu sững sờ.

“Các đồng chí, có thể để tôi xem giấy của các anh không?”, Lâm Chính hỏi.

“Được!”.

Lâm Chính nhận lấy tờ giấy, xem qua, vẻ mặt sa sầm.

“Lâm Chính, rốt cuộc là chuyện gì? Bố… sao lại dính vào vụ án lừa đảo?”, Tô Nhu run giọng hỏi.

“Cái này phải hỏi bà nội em”.

Lâm Chính đặt tờ giấy xuống, khàn giọng nói.

“Bà nội?”.

Tô Nhu kinh ngạc.

Tô Quảng bị đưa đi.

Trương Tinh Vũ ngồi ở ghế sofa khóc lóc.

Lâm Chính không nói gì.

“Thảo nào tên Tô Trương Dương đó đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy, đột nhiên lại có thể đi xe Porsche. Hóa ra là vậy, nhà họ Tô lừa những ông chủ đó mấy chục triệu tệ, cuối cùng đổ hết mọi việc lên đầu Tô Quảng. Đám súc sinh đó, đám ma quỷ đó! Hu hu hu…”.

Trương Tinh Vũ chửi đổng.

Nhưng chửi xong cũng chỉ đành che mặt khóc, không làm được gì cả.

Rời khỏi nhà họ Tô, cả nhà bọn họ sao có thể chống lại nhà họ Tô? Nhà họ Tô thật sự muốn đổ tội lên đầu bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào.

“Mẹ, không sao đâu, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho bố, chuyện này chắc chắn sẽ được làm rõ chân tướng!”, Tô Nhu an ủi.

“Làm sao trả lại? Bố con có đức tính gì, con cũng không phải không biết. Ông ấy nghe lời bà nội con nhất. Chẳng trách mấy hôm trước ông ấy đột nhiên ra ngoài, nói phải đi đưa thứ gì đó cho bà nội. Mẹ thấy chắc chắn là ông ấy bị bà nội con lừa ký hợp đồng. Ông ấy đâu có đề phòng gì với bà nội con, bị lừa đi gánh tội đúng là quá đơn giản. Cho dù tra được chân tướng cũng không làm gì được, dù gì tiền cũng là bố con cầm!”, Trương Tinh Vũ gào khóc khàn cả giọng.

Tô Nhu tái mặt, ôm Trương Tinh Vũ không nói gì.

Lâm Chính thở ra, đứng dậy nói: “Con ra ngoài một lát, mọi người ở đây đợi con. Yên tâm, bố sẽ trở về bình an”.

“Anh có thể có biện pháp gì?”.

Tô Nhu lẩm bẩm nhìn anh, hoàn toàn không ôm hi vọng.

Lâm Chính không nói, im lặng rời đi.

“Chắc chắn là cậu ta lo bỏ chạy rồi, không nhìn thấy sao? Ngay cả tên vô dụng đó cũng chê chúng ta rồi!”, Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nói.

Tô Nhu không lên tiếng.

Cũng không biết qua bao lâu, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Mẹ, hay là… con đi tìm bà nội!”.

“Có tác dụng sao?”.

“Dù gì bố cũng là con trai của bà nội, bà sẽ không đến nỗi lòng dạ sắt đá như vậy”.

“Nhưng bà cụ đó… rất nhẫn tâm! Bà ấy không thích bố con, cảm thấy bố con vô năng, làm mất mặt bà ấy, con tìm bà ấy… có tác dụng sao?”.

“Dù thế nào con cũng phải thử xem”.

Tô Nhu hít sâu một hơi, đứng dậy rời đi.

“Nhu… Mẹ đi với con!”.

“Không cần, mẹ ở nhà đợi con!”.

Tô Nhu mỉm cười, sau đó ra ngoài.

Chẳng lâu sau, Tô Nhu lái xe tới nhà tổ họ Tô.

Lúc này, phía trước nhà tổ đỗ đầy xe sang.

Maserati, Porsche, BMW X6, hơn nữa còn là xe kiểu mới.

Tô Nhu sửng sốt, nhìn vào trong nhà.

Lúc này, đại sảnh của nhà họ Tô tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Mấy người Tô Bắc, Tô Cối, Tô Trân đều ở đây, trong nhà giăng đèn kết hoa, dưới sàn có mảnh pháo vụn.

Tô Nhu mới nhớ ra hôm nay hình như là tiệc thọ của bà cụ Tô…

Hậu bối nhà họ Tô đều đang ở sảnh chính, quỳ bái chúc phúc bà cụ Tô.

Bà cụ Tô cười ha hả lấy bao lì xì phát cho mọi người.

Tô Nhu thấp thỏm đi vào.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 109



Chương 110: Tuyệt tình

Cô là ai?

Lời nói này tuyệt tình đến mức nào.

Tô Nhu cảm thấy lòng nguội lạnh.

Nhưng lúc này, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cúi thấp đầu: “Bà nội, là cháu, cháu gái của bà, Tô Nhu đây…”.

“Tôi có cháu gái tên Tô Nhu sao?”, bà cụ Tô quái lạ nhìn cháu trai và cháu gái của mình ở hai bên.

“Hình như không có nhỉ?”.

“Không nhớ là có”.

“Ai mà mặt dày đến nhận họ hàng với chúng ta thế?”.

Đám Tô Trương Dương, Tô Cương lớn tiếng nói.

Ngược lại, Tô Thái do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con gái của chú tư, mẹ quên rồi sao?”.

Lời này vừa nói ra, mấy người nhà họ Tô nhìn chằm chằm Tô Thái bằng ánh mắt hung dữ.

Bà cụ cũng liếc nhìn Tô Thái, âm thầm hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ồ? Hình như tôi nhớ ra rồi… Là cháu à… Cháu đến đây có việc gì không?”.

“Bà nội…”, Tô Nhu quỳ xuống đất, khóc lóc: “Cầu xin bà niệm tình tha cho bố cháu đi. Dù thế nào ông ấy cũng là con trai của bà kia mà!”.

“Ồ? A Quảng có chuyện gì à? Xảy ra chuyện gì rồi?”, bà cụ Tô không hoảng mà ung dung hỏi.

“Bà nội, bà cũng biết mà, bố cháu bị bắt rồi. Họ nói là dính líu đến lừa đảo thương mại, số tiền lên đến mấy chục triệu tệ, một khi xác định tính chất vụ án thì đủ để bỏ tù chung thân rồi. Bà nội, cầu xin bà tha cho ông ấy, cầu xin bà hãy cứu ông ấy!”, Tô Nhu đỏ mắt, vừa khóc vừa nói.

“Ồ? Chú tư đi lừa đảo?”, Tô Bắc mỉm cười nói.

“Không phải chú tư rất thành thật hay sao? Sao lại chạy đi lừa đảo? Chậc chậc chậc, đúng là không ngờ chú tư lại nguy hiểm như vậy, đúng là biết người biết mặt không biết lòng”, Tô Cối lắc đầu cười nhạo.

Tô Thái không nói.

Bà cụ Tô nheo mắt lại: “Tiểu Nhu à, cháu có ý gì? Bố cháu dính líu đến lừa đảo thương mại, đó là chuyện của nó, cháu chạy đến tìm bà làm gì?”.

“Bà nội, mọi người tuyệt tình như vậy sao?”, Tô Nhu tức giận.

Cô cũng không mong bà cụ Tô sẽ chủ động đi tự thú, nhưng ít nhất nhờ bà ra mặt cầu xin, đừng để vụ án này có kết quả quá nghiêm trọng cũng được.

Nhưng bà cụ Tô lại ra vẻ như chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình, tránh càng xa càng tốt.

Một người mẹ mà làm vậy được sao?

“Tuyệt tình? Hừ, Tô Nhu, nhà cô cũng có mặt mũi nói chúng tôi tuyệt tình?”, Tô Mỹ Tâm lạnh lùng nói: “Cô còn nhớ thái độ của chồng cô lúc trước không? Bà nội đã hạ mặt mũi xin cậu ta ký tên, nhưng cậu ta thì sao? Sống chết không chịu ký. Nhà cô đã tuyệt tình như vậy, bây giờ cô có tư cách gì nói bà nội tuyệt tình?”.

“Nhưng mà… bố dù gì cũng là con trai bà, là thân thích của mọi người!”, Tô Nhu tuyệt vọng hét lên: “Các người có còn là người không?”.

Lời này vừa dứt, bà cụ Tô tức giận đứng dậy khỏi ghế, chống gậy đi tới trước mặt Tô Nhu, không hề khách sáo tát cho cô một cái.

Bốp!

Âm thanh to rõ vang lên.

Gương mặt trắng nõn của Tô Nhu hiện lên một dấu tay đỏ chót.

“Khốn nạn! Cô là cái thá gì? Dám dạy dỗ tôi? Cút đi cho tôi!”, bà cụ Tô phẫn nộ hét lên.

Tô Nhu tức đến mức đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi trừng bà cụ Tô, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhưng lúc đi, Tô Mỹ Tâm đột nhiên đưa chân ra.

Rầm!

Tô Nhu không đề phòng, bị vấp ngã xuống đất.

“Ô hô, bất cẩn thế? Đi không nhìn đường à?”, Tô Mỹ Tâm nhếch khóe miệng, khinh bỉ nói.

Mặt Tô Nhu lạnh băng, ánh mắt thất vọng. Cô nhìn mắt cá chân và cánh tay trầy xước, không nói lời nào mà đứng dậy, hơi lảo đảo rời khỏi nhà tổ họ Tô.

“Xí, thứ gì đâu!”, Tô Trân nhổ nước bọt.

“Lúc trước ký tên thì ra vẻ kiêu ngạo, bây giờ gặp chuyện lại có mặt mũi đến cầu xin bà nội? Ha ha, đê tiện!”.

“Cả nhà nó đáng đời!”.

“Nhà họ Tô chúng ta sao lại sinh ra mấy kẻ lạ lùng như vậy?”.

Người nhà họ Tô nhao nhao chửi mắng.

Bà cụ Tô hít sâu một hơi, nói: “Đủ rồi!”.

Tất cả mọi người lập tức im lặng.

“A Bắc”.

“Dạ mẹ”.

“A Quảng có thế nào cũng là con của mẹ, nó có thể gánh tội, nhưng đi tù vài năm là được rồi, đừng bắt nó chung thân”.

“Mẹ yên tâm, con có chừng mực”, Tô Bắc cười nói.

“Bà nội, bà cũng đừng áy náy. Vốn dĩ nhà bọn họ đã hại nhà chúng ta thành như vậy, bây giờ cũng nên để bọn họ chịu trách nhiệm”, Tô Mỹ Tâm cười nói.

“Ừ”.

Bà cụ Tô gật đầu, đôi mắt đục ngầu lộ ra tia sáng.

“Chỉ cần chuyện này thành công, nhà họ Tô chúng ta sẽ vượt qua cửa ải khó, đến lúc đó dựa vào tiền vốn và mối quan hệ trong tay chúng ta, nhà họ Tô cũng không khó để quật khởi. Lúc đó, A Quảng sẽ biết quyết định của mẹ nó rốt cuộc có sai hay không, còn hành vi ngu xuẩn của nó nực cười đến thế nào”.

“Mẹ, mẹ ăn mì trường thọ đi”.





Cọt kẹt.

Lâm Chính đẩy cửa bước vào.

Anh nhìn đôi giày lộn xộn ở trước cửa nhà, nhíu mày.

Trương Tinh Vũ không có nhà, chỉ có Tô Nhu ở nhà một mình.

Nhưng dù đang ở hành lang, Lâm Chính cũng đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng Tô Nhu vọng ra.

Anh do dự một lúc, đẩy cửa đi vào.
 
Back
Top Bottom