Ngôn Tình Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn

Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn
Chương 40: Ngoại truyện: Tựa Như Gió Xuân Ghé Qua Trong Đêm �? Lâu Tình Vũ (6)


Lâu Tình Vũ lặng thinh.

Sư phụ đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rồi bỗng nói: "Đúng rồi, con bé Hoàng Liên ấy đã thành thân rồi."

Lâu Tình Vũ run tay, làm rơi một thìa trầm hương quý giá hơn cả vàng xuống bàn.

Hắn chậm rãi phủi sạch lớp bụi hương trên bàn, rồi cất lời: "Sư phụ, có thể giúp ta chế một loại hương liệu được không?"

Hắn không muốn Hoàng Liên ngày ngày lún sâu vào nguy hiểm, nhưng cũng biết đó là sự lựa chọn của nàng, bản thân không có quyền ngăn cản.

Hắn chỉ có thể thử đi thử lại để điều chế một loại hương liệu, hương thơm lâu bền, bỏ vào túi hương mang theo người, giúp nàng che đi mùi m.á.u tanh, thuận tiện cho việc hành động. Sau đó, hắn nhờ sư phụ mang tặng cho nàng.

Sư phụ báo lại rằng, Hoàng Liên rất thích loại hương này, nói rằng sẽ luôn mang bên mình.

Cũng nhờ hương thơm đó, những con quạ do Lâu Tình Vũ nuôi có thể dễ dàng tìm ra tung tích của Hoàng Liên ở bất cứ đâu.

Lâu Tình Vũ đi khắp nơi đuổi theo Hoàng Liên, lo sợ nàng rơi vào nguy hiểm khi không có mình bên cạnh. Trong những lần đuổi theo không ngừng nghỉ đó, hắn đã bỏ tiền bỏ sức để âm thầm giúp nàng giải quyết một số việc.

Cho đến một ngày, Hoàng Liên vốn vô tư, bỗng hỏi: "Sao ngươi cứ luôn làm ăn ở những nơi hỗn loạn vậy?"

Lâu Tình Vũ trong khoảnh khắc đó nín thở.

Hắn không biết phải trả lời thế nào.

Chính Hoàng Liên đã dạy cho hắn cách tôn trọng và yêu quý bản thân, giúp hắn vượt qua sự tự ti dai dẳng, nhưng rồi nàng lại gieo vào lòng hắn một mối nhân duyên khác.

Hắn mua lại vườn lê đã bỏ hoang từ lâu, tự tay khai phá, trồng lại những cây lê khắp vườn. Chỉ đợi đến mùa hoa năm sau, hắn sẽ hái một nhành hoa, cầu mong có thể trang trí lên bậu cửa sổ của ai đó.

Giấu một người trong tim, là nỗi niềm khó nói nhất của Lâu Tình Vũ.

Hoàng Liên chẳng hề hay biết. Nàng chỉ lo tính toán thay cho hắn, lên kế hoạch quyên góp tiền bạc, vật phẩm, mong muốn giúp hắn giành được tước vị Hoàng thương, còn giải thích rằng: "Chắc chắn sẽ không để ngươi thua lỗ."

Nhưng thật ra, Lâu Tình Vũ chưa bao giờ bận tâm đến những chuyện này. Hắn sớm đã lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản của mình cho nàng sau khi hắn ra đi.

...

An Vương gây loạn khắp nơi, dân chúng lầm than không thể sống yên ổn.

Lâu Tình Vũ theo Hoàng Liên đến Kinh Châu, chủ động đề xuất tiến vào thành để dụ địch.

Ánh mắt của Hoàng Liên đầy sự không đồng tình, nhưng sau nhiều lần thở dài, nàng cũng không ngăn cản.

"Ngươi có thể sẽ chết."

Chỉ nghe đến chữ "chết" thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình sợ hãi.

Thế nhưng khi lòng đã trao cho một người, tình yêu khiến hắn vừa yếu đuối lại vừa kiên cường.

Lâu Tình Vũ mỉm cười, khẽ phe phẩy cây quạt xếp, khoác lên mình vẻ phong lưu mà hắn giỏi nhất: "Chỉ cần cô nương hứa với ta, sau khi xong việc, cùng ta ngắm hoa lê, thì chuyến này của ta cũng không coi là uổng phí."

Hoàng Liên đồng ý.

Trước khi lên đường, Lâu Tình Vũ quỳ gối thật lâu trong ngôi chùa ngoài thành.

Hắn chưa từng tin vào số mệnh, nhưng lúc này, chỉ có làm như thế mới khiến lòng hắn an yên.

Hắn đốt hương, lạy Phật, không phải để cầu giữ mạng cho mình, mà chỉ mong thần Phật phù hộ cho nàng bình an vô sự.



Lâu Tình Vũ kiên quyết tiến vào thành.

An Vương chiếm được Kinh Châu, đắc ý ngồi trên ghế thành chủ, tùy ý ném xuống một cây như ý, cười hỏi: "Năm xưa công tử chẳng thèm để mắt đến bổn vương, sao bây giờ lại bằng lòng rồi? Người ta thường nói kẻ hát kịch vốn vô tình, bổn vương không dám tin ngươi đâu."

Lâu Tình Vũ từ lâu đã không còn để tâm đến những lời chế nhạo hay sỉ nhục. Trước sự vô lễ của An Vương, hắn chỉ mỉm cười dịu dàng, nhặt cây gậy như ý lên, quỳ gối bò đến bên cạnh An Vương, rồi cúi mình trên đùi An Vương: "Tình cảm của ta chính là luôn ngưỡng mộ những anh hùng cái thế."

An Vương bóp lấy cằm hắn, lực siết mạnh đến mức để lại vết đỏ trên gương mặt trắng nõn của Lâu Tình Vũ, rồi cười lớn, không chút nghi ngờ.

Lâu Tình Vũ thuận lợi vào ở trong thành Kinh Châu, truyền tin ra ngoài, kết nối được với Thế tử của Trấn Nam Vương trong thành, Trầm Thời Vi.

Nam tử ấy ôn nhu như ngọc, thanh cao như tùng bách.

Mọi người xung quanh đều cúi đầu hành lễ với hắn, nhưng trong đầu Lâu Tình Vũ lúc ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Đây chính là phu quân của Hoàng Liên.
 
Người Câm Ăn Hoàng Liên - Toán Liễu Bất An Toàn
Chương 41: Ngoại truyện: Tựa Như Gió Xuân Ghé Qua Trong Đêm �? Lâu Tình Vũ (7)


Hoàng Liên từng nói, người không phân chia cao thấp, thân phận địa vị đều là hư ảo.

Nhưng vào lúc này, Lâu Tình Vũ không thể không chú ý đến thân phận của Trầm Thời Vi.

Trầm Thời Vi là phu quân của Hoàng Liên, và chỉ với thân phận này, hắn mới có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua bốn mùa sáng tối.

Lâu Tình Vũ phải thừa nhận, hắn vô cùng ghen tị.

Trầm Thời Vi không biết trong lòng hắn bao lần dậy sóng. Khi nghe về kế hoạch của Tần Minh, hắn cũng hoàn toàn đồng tình, liền sai thuộc hạ đi chuẩn bị, đồng thời dặn dò ám vệ cải trang thành người hầu theo sát Lâu Tình Vũ để bảo vệ an toàn cho hắn.

Quả nhiên, Trầm Thời Vi cũng giống như Hoàng Liên, luôn lo nghĩ cho người khác.

Lâu Tình Vũ từ chối: "Ngươi không biết võ công, giữ ám vệ lại để tự bảo vệ mình đi."

Trầm Thời Vi có chút ngạc nhiên: "Ngươi..."

"Hoàng Liên nói, ngươi không biết võ công." Lâu Tình Vũ giải thích. Chuyện này lúc nào nàng cũng lo lắng bồn chồn.

Rồi hắn thấy trên mặt Trầm Thời Vi thoáng qua một tia ôn nhu: "Là nương tử nói với ngươi sao... Thực ra từ nhỏ ta đã theo phụ thân học võ, tuy thiên phú không tốt, nhưng vẫn đủ sức tự bảo vệ. Chỉ là..."

Trầm Thời Vi ho khẽ một tiếng, có chút ngượng ngùng: "Thôi, không nhắc chuyện này nữa. Lâu công tử về đi, đừng để An Vương nghi ngờ."

Lâu Tình Vũ lập tức hiểu ý.

Trầm Thời Vi không phải không biết võ công, chỉ là cố ý tỏ ra yếu ớt trước mặt Hoàng Liên để nàng thương xót, giống như cách Lâu Tình Vũ tự bóc vết thương để mong nàng chú ý mà thôi.

Đương nhiên, giữa Trầm Thời Vi và Hoàng Liên đó là tình cảm phu thê. Còn hắn thì...

Lâu Tình Vũ tự cảm thấy nực cười. Trước mắt là đại địch, chỉ cần sơ suất là mất mạng, mà trong đầu hắn lại cứ nghĩ đến chuyện tình cảm.

Nhưng cũng chỉ có những tình cảm vụn vặt ấy mới là thứ duy nhất giúp hắn tiếp tục bước đi, hướng tới cái kết cục chết chóc đã định sẵn.

Ba ngày sau, An Vương mở tiệc tại phủ thành chủ, lệnh cho Lâu Tình Vũ lên hát để trợ hứng.

Trên sân khấu, Lâu Tình Vũ biểu diễn vở ‘Bá Vương biệt Cơ’, múa thanh bảo kiếm đầy bi thương, khiến cho An Vương mê mẩn theo dõi.

Lẽ ra Ngu Cơ phải tự vẫn, nhưng bất chợt một tiếng vang lớn vang lên, lưỡi kiếm sắc bén hướng thẳng xuống phía An Vương. Ám vệ ẩn nấp lập tức tràn lên, cả khán phòng trở nên hỗn loạn.

An Vương sợ chết, bên cạnh hắn có vô số vệ binh bảo vệ. Thấy cảnh này, hắn không còn gì để nghi ngờ, cơn giận bùng lên, rút kiếm bên hông, bất chấp sự ngăn cản của Trầm Thời Vi, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Lâu Tình Vũ với sự hỗ trợ của đám vệ binh. Một nhát kiếm xuyên qua lồng ngực, còn An Vương cũng bị Trầm Thời Vi gây thương tích, buộc phải lùi lại trong cơn phẫn nộ.

"Tiện nhân! Chỉ là một kẻ hát rong, dám nghịch thiên mà làm phản với bổn vương! Bổn vương sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!!"

Những lời mắng chửi của An Vương, Lâu Tình Vũ đã không còn nghe rõ. Tai hắn ù đi, khi thì như nghe thấy ông chủ đoàn kịch lải nhải muốn về Giang Nam, lúc lại nghe giọng Hoàng Liên hỏi vì sao hắn tự hủy hoại bản thân, rồi thoáng chốc lại như nghe thấy Trầm Thời Vi đang nói gì đó: "Cố nhịn một chút, ta sẽ đi tìm lang trung ngay."

Trong cảnh binh đao loạn lạc này, tìm ở đâu ra lang trung?

Lâu Tình Vũ chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, cửa chính của sảnh mở toang, cơn gió thốc vào khiến hắn nhớ lại khoảnh khắc cùng Hoàng Liên phi ngựa đi tìm hoa lê năm nào.

Chiều tà, sân vườn, nhành liễu lay, nhớ về người và trăng, hái hoa lê.

Phải rồi, đây là hình ảnh đèn kéo quân, chứng tỏ hắn sắp chết.

Vết thương ở n.g.ự.c giờ đây đã không còn đau nữa, m.á.u không ngừng trào ra từ miệng, cuốn đi hơi ấm cuối cùng của hắn.

Tuyết và m.á.u hòa quyện, nở thành những đóa hoa kinh tâm động phách.

Hắn gặp Hoàng Liên vào mùa đông, giờ đây cũng sẽ để lại sinh mệnh của mình trong mùa đông này.

Chỉ là, hắn vẫn muốn nhìn thấy nàng một lần nữa.

Khi Hoàng Liên đến nơi, cơ thể Lâu Tình Vũ đã dần trở nên lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn sáng ngời như trước.

Nàng run rẩy nắm lấy tay hắn, cố gắng khích lệ: "Hoa lê sắp nở rồi, chúng ta đã hứa sẽ cùng ngắm hoa lê mà, ngươi muốn thất hứa sao?"

Hắn cố gắng nâng tay, chạm vào lớp sương tuyết trên lông mi nàng, rất muốn nói ra những tâm sự cất giấu bao năm qua, nhưng rồi lại từ bỏ khi sức lực cạn kiệt.

Hà tất phải khiến nàng bận lòng?

Chỉ cần cuộc đời nàng sau này vui vẻ hạnh phúc là đủ.

Lâu Tình Vũ đã làm điều mà hắn chưa bao giờ dám làm: đưa tay giữ chặt lấy ngón tay Hoàng Liên, mười ngón tay đan vào nhau.

Thì ra cảm giác nắm tay người mình yêu thương lại ấm áp đến vậy.

Hắn ghé sát tai Hoàng Liên, nhẹ nhàng an ủi cô gái đang nức nở không thành lời: "Ta đã tìm thấy loài hoa lê đẹp nhất trên đời rồi."

Không còn gì hối tiếc.

Tuyết rơi dày đặc, kẻ ra đi chẳng thể quay về.

Hắn chết trong đêm đông lạnh giá, nhưng thật sự đã được nhìn thấy hoa lê nở.

Hết.
 
Back
Top Bottom