Lãng Mạn Người ấy không yêu tôi (Hoàn)

Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 20


Đèn được bật lên, là Tần Thâm bật, Thạch Kha ngồi tại chỗ, vẻ mờ mịt trên mặt còn chưa rút đi.Tần Thâm vẫn chạm vào công tắc, yên lặng nhìn cậu.Thạch Kha dường như từ trong mộng tỉnh lại, hoảng hốt nói: "Em quên sinh nhật của anh."

Tần Thâm mím môi, đi tới bàn ăn ngồi xuống, ăn một miếng mì rồi mới nói: "Không sao cả."

Sao có thể không sao, Thạch Kha nhìn mặt Tần Thâm, cảm thấy mình thật sự chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của người này.Bị người kia quên mất sinh nhật, chuyện như vậy lại không thấy buồn bã hay khổ sở sao, hay vì căn bản là không quan tâm?Lúc này, điện thoại di động của Tần Thâm vang lên, hắn lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, không nhận mà lại đặt xuống, bấm mấy cái, đặt điện thoại đã tắt màn hình lên bàn, tập trung ăn mì.Tuy vậy, Thạch Kha vẫn có thể nhìn thấy màn hình di động không ngừng sáng lên.Thấy dáng vẻ không hề để ý của Tần Thâm, Thạch Kha không nhịn được hỏi: "Sao lại không nhận?"

Tần Thâm không dừng đũa, động tác của hắn rất nhanh, không lâu sau trong bát chỉ còn lại nước mì.

Hắn để đũa xuống, lúc này mới nói: "Không phải em không thích sao?"

Thạch Kha ngẩn ra, nhất thời không hiểu Tần Thâm đang nói gì.Tần Thâm dùng giấy ăn lau miệng: "Em tức giận vì cậu giám đốc kia, đã như vậy, tôi sẽ không liên lạc với cậu ta nữa."

Dứt lời, hắn chăm chú nhìn vào mắt Thạch Kha, dường như muốn nhìn rõ phản ứng của cậu.Không sao cả, Thạch Kha cảm thấy có chút buồn cười.Cậu rũ mắt, ra vẻ hờ hững, rồi thờ ơ nhìn lên không chút quan tâm.Cậu khác biệt như vậy, hoàn toàn không giống mấy ngày trước lúc Tần Thâm muốn đi thăm cậu giám đốc bị tai nạn xe cộ, lúc đó dáng vẻ Thạch Kha dường như sắp sửa nổi giận với hắn vậy.Lúc đó rất bận tâm, bây giờ lại không để ý?Tần Thâm chậm rãi nhíu mày.Thạch Kha lại hiểu thành, nếu Tần Thâm đã không cho rằng bọn họ đang kết giao thì cần gì phải vì cậu mà không liên hệ với người khác.Chẳng lẽ là sợ cậu lại ồn ào?Đúng vậy, lần nào cậu ầm ĩ, Tần Thâm cũng phải bỏ công sức ra dỗ dành cậu.

Kỳ thực cũng không cần dỗ dành, chỉ cần Tần Thâm đối xử tốt với cậu một chút, cậu sẽ rất vui vẻ, thật sự rất thấp hèn.Tần Thâm cắt bánh kem ra làm hai, đẩy một miếng đến trước mặt Thạch Kha.Vô cùng đúng với sở thích của cậu, đặt bánh kem sô cô la vào trong dĩa cậu, còn cắt phần rất nhiều kem.Thạch Kha nhìn chằm chằm miếng bánh trong dĩa, lại không có bao nhiêu hứng thú muốn ăn.Trên đường về, cậu uống cốc trà sữa trong xe, hiện tại dạ dày đang kịch liệt đảo lộn.Cậu lắc đầu, nói không ăn.Vừa nói xong, cậu liền cảm giác được tay Tần Thâm cứng đờ, ánh mắt đặt trên người cậu lập tức thâm trầm lại nặng nề hơn.Thạch Kha nghĩ, cậu không thấy ngon miệng, không có tâm trạng, thật sự không muốn ăn.Nhưng đây là bánh sinh nhật, không phải thứ khác.Thạch Kha khó chịu hít một hơi, cầm lấy cái nĩa chuẩn bị ăn một miếng, ít nhất cũng cho hắn chút mặt mũi.Tần Thâm lại nhẹ nhàng cầm lấy cái nĩa từ trong tay cậu: "Không muốn ăn thì đừng ăn."

Thạch Kha không để ý tới, gật đầu, mất hết nhiệt tình mà đứng dậy, trở về phòng.Lúc cậu bước vào phòng, sau đó tựa như nhớ ra gì đó mà quay đầu lại, cậu định nói quà của hắn ngày mai cậu sẽ tặng, lại thấy Tần Thâm ngồi đó, nhìn bánh kem, ngẩn người.Lưng của hắn rất thẳng, có chút cứng ngắc.Khuôn mặt xem ra có mấy phần hiu quạnh cùng cô đơn.Tần Thâm không đụng đến miếng bánh kem đó.Dù sao người yêu thích bánh kem chocolate, trước giờ chẳng phải là hắn.------Một đứa đã ít nói lại còn tự ti, một đứa lại hay tự ái. =.=
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 21


Quà sinh nhật Thạch Kha tặng cho Tần Thâm là một chiếc đồng hồ, đúng quy đúng củ, giá rất cao.Tần Thâm sau khi nhận được lễ vật kinh ngạc nhướng mày, hắn biết lương Thạch Kha bao nhiêu, món quà này ít nhất cũng phải tiêu mất của cậu bốn tháng lương.Tần Thâm thấp giọng nói cảm ơn rồi đeo đồng hồ lên cổ tay.Thạch Kha có mắt thẩm mỹ rất tốt, cậu chọn đồng hồ đeo tay rất hợp với khí chất của Tần Thâm.Món quà này Thạch Kha tốn cả giờ đồng hồ để chọn, nói về giá, thực sự không phải là thứ Thạch Kha hiện tại có thể mua được.Thực ra cậu cùng gia đình không ầm ĩ mấy năm, anh hai, chị dâu, ngay cả mẹ đều lén cho tiền cậu, thành ra rốt cục chẳng biết cậu ầm ĩ với gia đình vì cái gì.Cậu không thiếu tiền, ngoại trừ mấy năm đầu ở cùng nhau, sau đó Thạch Kha lại có thể thoải mái khôi phục thói quen tiêu xài ngày trước.Thế nhưng cậu cố ý không nói ra, bởi vì sau khi làm ầm lên với gia đình, cậu luôn cảm thấy Tần Thâm dù cố ý hay vô ý cũng sẽ quan tâm cậu nhiều hơn một chút.Thạch Kha thích đối phương chăm sóc mình như vậy.Nhưng quà tặng vừa tặng xong, đêm đó Thạch Kha phát hiện trong tài khoản chi trả của mình nhận được một số tiền chuyển khoản, số tiền này nhiều hơn một chút so với giá đồng hồ đeo tay, giống nhau phần số chẵn.Thạch Kha nhìn tin nhắn thông báo, đến sức lực để nổi nóng cũng không còn nữa.Cậu không muốn về nhà, định đi nhà Lâm Sâm ngủ.Tuy nhiên lần này không có không từ mà biệt mà là soạn một tin nhắn gửi cho Tần Thâm, nói mình đêm nay không về, muốn đi nhà bạn.Tần Thâm hỏi bạn nào.Thạch Kha trả lời một câu anh không biết đâu.Tần Thâm không đáp.Thạch Kha nhìn màn hình, lòng phiền đến chết được.

Xe cậu còn ở nhà anh hai chưa lấy về, vì vậy cậu gọi điện cho Lâm Sâm, bảo hắn ta đến đón.Ai ngờ lúc Lâm Sâm nghe được điện thoại của cậu là lúc hắn đang làm việc trên giường, Thạch Kha ghét bỏ, bảo hắn xong việc thì mau qua đây.Lâm Sâm hô to gọi nhỏ, nói cậu không phải là người, không biết hắn đang làm gì hay sao.

Thạch Kha vốn không cần biết hắn nói cái gì, bỏ lại địa chỉ rồi cúp điện thoại.Lâm Sâm tên này cũng phóng túng quá mức, cởi mở quá mức, làm chuyện đó còn dám nghe điện thoại của cậu, xem ra cũng chẳng quan tâm lắm đến đối tượng của hắn.

Đến lúc nào thì hắn mới kiềm chế bớt đây?Thạch Kha không khỏi lo lắng cho đời sống tình cảm của thằng bạn thân.Lâm Sâm một giờ sau đã có mặt ở tầng trệt công ty của Thạch Kha, cậu nhận được điện thoại rồi mới đi xuống lầu.Nhìn Lâm Sâm ngồi trên xe mặt mũi không vui vẻ gì, cậu còn cảm thấy buồn cười: "Từ nhà mày tới công ty tao gần 40 phút nhỉ, ê Lâm Sâm, mày nhanh thật đấy!"

Cậu một lời hai nghĩa.Lâm Sâm lập tức đen mặt, mắng cậu: "Cút lên đây nhanh lên!"

Thạch Kha cười hì hì, hai tay chống ở cửa sổ xe đã hạ xuống của Lâm Sâm, lại có phát hiện mới: "Ồ, còn tắm rửa sạch sẽ rồi mới tới, mày nhanh hơn tao tưởng nhiều!"

Lâm Sâm thẹn quá hóa giận: "Mày mới nhanh!

Cả nhà mày đều nhanh!!

Tao con mẹ nó từ khách sạn tới đây, không phải nhà tao!!!

Mày còn nói nhảm nữa thì khỏi cần lên xe!"

Thạch Kha lắc đầu, còn bồi thêm một câu: "Lão Tần nhà tao không nhanh chút nào cả."

Vừa dứt lời, nụ cười trên miệng cậu bỗng cứng lại.Cậu lúc này mới chú ý tới bên kia đường có một chiếc xe đang đậu, lão Tần nhà cậu đang tựa vào xe, cả người mặc y phục đen, tay kẹp điếu thuốc, không biết đã đứng đó nhìn cậu từ lúc nào.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 22


Thạch Kha sững người, Lâm Sâm thấy lạ, nhìn về hướng cậu nhìn, hiểu ra tất cả.Lâm Sâm lườm một cái, ngả người dựa vào ghế tài xế, thuận tay lấy thuốc ra hút.Không cần nghĩ hắn cũng đoán được hai người kia sợ là lại sắp vì hắn mà ầm ĩ nữa rồi.Thế nhưng hắn biết nói gì bây giờ, nói hai đứa mày đều là gay, đừng vì ông đây mà cãi nhau nữa, ông đây là trai thẳng, không thể làm kẻ thứ ba đâu.Hắn có điên mới nói mấy câu như thế, quá mất mặt.Thạch Kha thẳng lưng, chỉ buông một câu ở đây chờ tao, rồi nhấc chân đi qua bên kia đường.Lúc cậu đi tới trước mặt Tần Thâm, hắn liền dập tắt điếu thuốc, còn quạt quạt tay, xua đi mùi thuốc lá xung quanh.Thạch Kha nhìn Tần Thâm, cậu cũng không biết tại sao hiện tại đối mặt với Tần Thâm lại không còn thấy tự nhiên như trước.Có lẽ bởi vì Cao Huân, hoặc vì cãi nhau, còn vì bí mật mà cậu chưa từng tìm hiểu giữa Tần Thâm và anh cậu.Chuyện này chuyện nọ, đều trở thành vật vô hình ngăn cách hai người.Thạch Kha nhẹ giọng hỏi: "Sao lại tới đây?"

Tần Thâm thấp giọng: "Tới đón em."

Thạch Kha: "Đêm nay em không về, đã nói với anh rồi."

Ánh mắt Tần Thâm lướt qua cậu, dừng lại ở Lâm Sâm đang ngồi trên xe: "Em nói tôi không biết, thế nhưng tôi biết cậu ta."

Thạch Kha đột nhiên hít sâu một hơi, cậu nói: "Cho nên, hôm nay tôi không muốn về nhà.

Muốn tôi nói bao nhiêu lần?"

Tần Thâm nghe được trong giọng cậu là kháng cự cùng mất kiên nhẫn, giật mình một lúc.Thạch Kha sau khi buông lời hung ác, trong lòng lại khó chịu.

Cậu nhìn thái độ của Tần Thâm, vẻ khó chịu này lập tức biến thành chục mũi kim, cả biển nước, nhấn chìm cậu, đâm cậu đau nhói.Mắt cậu đột nhiên cay cay, chỉ có thể vội chớp mắt, nhìn đi chỗ khác: "Ngày mai em về, yên tâm, em và Lâm Sâm chỉ là bạn bè, không phải như anh nghĩ."

Tần Thâm trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng: "Nếu như tôi không muốn thì sao?"

Thạch Kha trong nháy mắt sửng sốt: "Anh nói cái gì?"

Tần Thâm: "Tôi không muốn em đi cùng cậu ta."

Thạch Kha nghe hắn nói vậy, tâm lại mềm nhũn, nhưng vẫn còn một số chuyện khiến cậu canh cánh trong lòng.Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đề cập tới chuyện cậu để ý nhất: "Anh và Cao Huân có liên lạc, đúng không?"

Vừa dứt lời, cậu liền chăm chú nhìn vẻ mặt của Tần Thâm, thấy mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc.Thạch Kha hỏi: "Tại sao không nói cho em biết?"

Tần Thâm há miệng, một câu cũng không thốt ra được.

Thạch Kha thấy hắn phản ứng như thế, rốt cục cũng thất vọng, quay đầu muốn bỏ đi.Nào ngờ Tần Thâm kéo cậu lại, giữ rất chặt: "Tôi không muốn em biết."

Thạch Kha dừng chân nhưng không quay đầu lại: "Là vì anh cảm thấy giữa chúng ta không phải đang yêu nhau nên mới không muốn tôi biết, đúng không?"

Cậu dùng lời của Tần Thâm đáp trả hắn.Cậu đợi Tần Thâm trả lời, một lúc lâu sau đó, Tần Thâm mới nói: "Em còn thích cậu ấy sao?"

Trong lúc chờ đợi, lòng Thạch Kha vẫn luôn thấp thỏm, lo lắng sợ hãi mà chờ đáp án.Nhưng chưa từng nghĩ đến, lại chờ được một câu hỏi ngược lại, buồn cười như thế.Cậu hất tay Tần Thâm ra, không hề quay đầu lại, gằn từng câu từng chữ đáp: "Người tôi thích, trước giờ đều không phải cậu ta."

-------Theo trí tưởng tượng phong phú của Tần Thâm thì "người em ấy thích không phải Cao Huân, vậy chắc chắn là Lâm Sâm rồi :'( " =))))))))))))))))))))))))))))
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 23


Thạch Kha chạy vội qua đường, chui vào xe Lâm Sâm.Cậu vừa ngồi xuống đã bảo Lâm Sâm lập tức lái đi.

Lâm Sâm đỡ vô lăng, liếc nhìn Tần Thâm ở bên kia đường vốn định đuổi theo, lại bị một chiếc xe chở hàng lớn cản đường, hắn dập tắt điếu thuốc, đạp ga.Không lâu sau, điện thoại Thạch Kha lập tức rung lên từng hồi, khiến lòng Thạch Kha vừa hoảng hốt lại phiền muộn.Cậu nhìn chằm chằm số điện thoại của Tần Thâm, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.Bên kia hơi thở nặng nề, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Thạch Kha, về nhà đi."

Thạch Kha đột nhiên nổi nóng: "Anh vẫn chưa trả lời tôi."

Rốt cục vì sao anh phải gặp Cao Huân, vì sao lại không nói cho tôi biết?Tần Thâm biết rõ cậu muốn nghe gì.Thứ cậu muốn nghe chính là Tần Thâm bảo từ lâu không còn thích Cao Huân, hắn bây giờ chỉ thích cậu, chỉ có cậu.

Không nói cho cậu biết, là sợ cậu hiểu lầm.

Dù cho chỉ là nói dối, cậu cũng sẽ bằng lòng nghe, chỉ cần Tần Thâm nói.Nếu Tần Thâm nói, cậu sẽ lập tức bảo Lâm Sâm dừng xe, cậu sẽ bằng tốc độ nhanh nhất mà về nhà, ôm lấy Tần Thâm, không suy nghĩ chuyện trước đây thêm nữa.Giống như buổi tối hôm ấy, chỉ cần Tần Thâm đồng ý lui một bước, mua cho cậu cốc trà sữa, ôm lấy cậu, cậu sẽ xem như không có chuyện gì cả.Tần Thâm thở dài, cảm giác mệt mỏi cùng chịu đựng từ trong điện thoại lọt vào tai Thạch Kha.Hắn nói: "Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè, tôi không muốn em gặp cậu ấy, Tiểu Kha, nghe lời được không?"

Cái gì gọi là nghe lời, đến giờ Tần Thâm vẫn cảm thấy cậu đang tùy hứng chơi đùa sao, hắn căn bản không hiểu được nguồn cơn vấn đề giữa bọn họ.Thạch Kha cũng cảm thấy mệt mỏi, trước nay cậu chưa từng mệt mỏi như vậy, cậu nói: "Tần Thâm, tôi ở bên cạnh anh mệt mỏi rồi."

Vò đã mẻ lại sứt, cậu vậy mà vẫn có thể nở nụ cười: "Tôi cũng thấy kỳ lạ, anh vì sao lại có thể ở bên cạnh tôi lâu như vậy."

Cậu suy nghĩ một chút, vẫn là chọn từ thích hợp, cậu nói: "Là bởi vì anh tôi đầu tư cho anh sao?"

Kỳ thực chuyện này cậu cũng không chắc chắn, chỉ là thăm dò mà nói ra.Nếu như Tần Thâm thấy cậu nói không đúng, thấy buồn cười, hay tức giận, hắn phản bác cậu cũng được, mắng cậu cũng được, cậu nằm mơ cũng hy vọng chuyện này là cậu hiểu lầm, hết thảy mọi chuyện không tệ như vậy, cậu và Tần Thâm lúc trước vẫn là tình cảm đơn thuần.Nhưng không có gì xảy ra cả, khi cậu gần như cho rằng Tần Thâm đã cúp điện thoại, âm thanh bên kia mới vang lên, khàn khàn: "Em biết hết rồi?"

Câu nói này như một gậy đánh Thạch Kha rơi xuống nước, cậu cảm thấy cả người đau đớn, Lâm Sâm bên cạnh thấy vậy đã sớm dừng xe, có chút lo lắng nhìn Thạch Kha.Thạch Kha không biết, lúc cậu nghĩ sao mình vẫn còn có thể cười được, cậu đã sớm khóc đến chẳng ra dạng gì, khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, nước mắt thì không ngừng rơi.Thạch Kha nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, tôi biết rồi."

Âm thanh bên kia toàn bộ im bặt, tín hiệu báo máy bận truyền đến.Tần Thâm cúp điện thoại của cậu.Thạch Kha không đổi sắc mặt cầm điện thoại di động, có tin nhắn đến, người gửi là Cao Huân.———— ngày mai là hôn lễ của tôi, cậu đừng quên đó.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 24


Lễ cưới của Cao Huân được tổ chức vô cùng kỳ công, mặt trăng lớn bằng kim loại lấp lánh, thánh giá xung quanh kết rất nhiều hoa, thậm chí còn có đài thiên nga xếp bằng hoa.Thạch Kha đưa tiền mừng rồi đi vào lễ đường, cũng bị rung động một lúc.Trong lòng không phải không thấy hâm mộ, dù sao đời này cậu sẽ không kết hôn.Chuyện hai người được mọi người chúc phúc, thề ước, xác định quan hệ, cậu không cách nào có được.Cao Huân rất bận nhưng cũng cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.Cậu gặp lại rất nhiều bạn bè thời cấp ba, tán gẫu một hồi, Thạch Kha lấy điện thoại di động ra.

Bốn phía ồn ào, cậu ngán ngẩm xem bảng tin của bạn bè, mới phát hiện hóa ra Tần Thâm làm phù rể cho Cao Huân.Quan hệ của hai người đó từ lúc nào mà trở nên tốt như vậy?Trong lòng Thạch Kha vừa nổi lên nghi ngờ, lại cảm thấy buồn cười.Quan hệ của hai người đó lúc nào mà không tốt.Tần Thâm và Cao Huân sợ là chưa từng gián đoạn liên lạc, cũng do cậu tự cho là đúng, cảm thấy hai người họ đã nhiều năm không gặp mà thôi.Mà cũng không biết Tần Thâm cảm thấy thế nào khi phải làm phù rể cho người mình yêu, đổi lại là cậu, cậu không thể nào rộng lượng như vậy, tự ngược đãi bản thân như vậy.Nếu có một ngày Tần Thâm muốn kết hôn còn dám bảo cậu làm phù rể, cậu sẽ đánh Tần Thâm rơi răng.Đang miên man suy nghĩ thì đám bạn cấp ba bắt đầu cụng ly.Thạch Kha tâm trạng không tốt, cũng uống thêm vài ly.Lễ cưới tiến hành rất rườm rà, thật vất vả cho cô dâu chú rể, Thạch Kha từ ly rượu ngước đôi mắt mơ màng, cậu không nhìn Cao Huân đang kích động nâng micro mà đang tìm ai đó trong đám phù rể.Vóc dáng Tần Thâm rất cao, vô cùng nổi bật giữa đám người, một phù dâu đang khoác tay hắn, phù dâu gò má ửng đỏ, mỉm cười nói gì đó.Tần Thâm hơi cúi đầu, dường như đang lắng nghe.Thạch Kha nhếch môi, vừa muốn cười, lại phát hiện Tần Thâm dù nghe người nọ nói, dáng dấp vẫn cứ thờ ơ, ánh mắt lại nhìn về phía trước, dừng lại trên người chú rể.Trong chớp mắt, Thạch Kha liền tỉnh rượu.Trong đầu cậu dường như có một tiếng chuông, ong một phát.Đinh tai nhức óc.Cậu hoàn toàn tỉnh táo rồi.Thạch Kha đứng dậy, cậu chật vật rời khỏi chỗ, chạy đến phòng rửa tay, cậu rất muốn nôn, dạ dày đau đớn dường như đảo lộn hết cả.Thạch Kha nhoài người trên bồn cầu, mất hết hình tượng mà nôn ra rượu cùng rất nhiều thức ăn vừa nãy vô thức ăn vào.Sau đó còn nôn ra một ít máu.Vất vả lắm mới đứng dậy được, cậu đi rửa mặt súc miệng, lại nghe thấy cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng mở ra, người kia thấy dáng vẻ của cậu vội bước nhanh đến, đỡ lấy cánh tay cậu.Thạch Kha từ trong gương thấy được khuôn mặt của Tần Thâm.Anh tuấn như vậy, còn mặc Âu phục, không phải là hắn thì là ai?Thạch Kha chớp chớp đôi mắt đã đẫm nước mắt vì trận nôn lúc nãy, đẩy Tần Thâm ra.Đóa hoa trên ngực Tần Thâm rơi xuống, va chạm với sàn nhà, rơi rụng.Đáng tiếc.Đóa hoa đẹp như vậy.Đáng tiếc.Người đẹp như vậy.Tần Thâm vẫn bước đến, lại bị lời nói của Thạch Kha làm cho đứng sững tại chỗ.Hắn chầm chậm mở to mắt nhìn, lần đầu hy vọng chính mình không nghe được, hoặc giả nghe lầm.Hay hoặc là, cảnh tượng hiện tại kỳ thực hắn đã nghĩ tới rất nhiều lần.

Thạch Kha sẽ nói những lời lẽ không giống nhau, nhưng ý nghĩa chỉ có một.Thạch Kha có lẽ sẽ nói chán rồi, bởi vì hắn rất vô vị.Có lẽ sẽ nói hắn mặt dày, cảm thấy hắn vô liêm sỉ, bởi vì hắn nhận tiền của nhà cậu, nhưng trước giờ lại không dám nói ra.Tất cả những thứ hắn sợ hãi, hôm nay thực sự đã xảy ra rồi.Thạch Kha ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu rất thờ ơ.Cậu nói, chúng ta tách ra đi, Tần Thâm.-----Chưa beta nên có hơi lủng củng, các cô thông cảm >_____
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 25


Thạch Kha xưa nay không nghĩ tới mọi chuyện sẽ kết thúc trong cảnh tượng không thích hợp như vậy.

Mười năm của cậu như đóa hoa rơi xuống đất, đẹp đẽ lúc bắt đầu, thảm đạm lúc kết thúc.Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Thâm, tái mét, sợ hãi, đôi môi khẽ run rẩy, như có lời muốn nói.Sau khi Thạch Kha bảo tách ra, lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cậu thừa sức để quan sát xung quanh, thậm chí có thể nhìn ra thống khổ trong mắt Tần Thâm.Thống khổ?Chắc là có một chút.Mười năm, đến con mèo con chó nuôi cũng có tình cảm, huống hồ là một người luôn ở cạnh hắn.Tình cảm nhất định là có, nhưng không phải loại cậu muốn.Thạch Kha chớp mắt, suy nghĩ một chút: "Hôm nay tôi không về, mấy ngày sau sẽ đến dọn dẹp đồ đạc."

Cậu lướt qua Tần Thâm mà đi ra ngoài, cánh tay lại bị nắm lấy, sức lực rất lớn, khiến cánh tay cậu rất đau.Tần Thâm mấp máy môi, một lúc lâu sau mới khàn giọng: "Không phải thế."

Không phải cái gì?Thạch Kha nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: "Tần Thâm, chóng hợp chóng tan đi."

Dứt lời, cậu lại cười cười: "À không đúng, chúng ta chưa từng hợp, sao có thể gọi là tan được?"

Tần Thâm không buông tay, lại lặp lại: "Không phải thế."

Giọng hắn nghẹn ngào, tràn ngập thống khổ: "Là tôi sai rồi."

Tần Thâm dường như không biết nên nói gì, chỉ có thể nhận lỗi theo bản năng, giống như làm như vậy là có thể khiến người ta hồi tâm chuyển ý.Thế nhưng người trước mắt sẽ không quay đầu lại.

Tần Thâm cảm thấy vậy.Cậu không cần hắn nữa.Thạch Kha vẫn muốn đi, Tần Thâm lại từ phía sau ôm lấy cậu, ôm rất chặt, dường như cậu là người quan trọng nhất của hắn.Thạch Kha lúc đầu còn có chút khó hiểu, hiện tại đột nhiên hiểu ra.Tần Thâm lần trước chỉ là chọc cậu tức giận đã bị anh cậu cảnh cáo, bây giờ hai người tách ra, chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới công ty mà Tần Thâm luôn xem trọng nhất sao?Công ty so với cậu quan trọng hơn nhiều.Tuy rằng muốn tách ra nhưng cậu cũng không phải loại người đó, trả thù bằng phương diện này.Cậu do dự một chút, đặt tay lên tay Tần Thâm, vỗ vỗ.Cậu phát hiện ra so với nhiệt độ tay cậu, tay Tần Thâm thật sự rất lạnh lẽo.Bị cậu đụng tới, còn run rẩy nhiều hơn, theo bản năng trở tay nắm chặt lấy tay cậu.Thạch Kha mặc hắn nắm, thấp giọng: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh tôi làm gì bất lợi với công ty anh."

Thân thể Tần Thâm cứng đờ.Thạch Kha tiếp tục nói: "Tôi không biết giao dịch giữa hai người rốt cuộc như thế nào, anh ấy cho anh bao nhiêu, nhưng yên tâm, anh sẽ không lỗ."

Tần Thâm buông lỏng tay, thân thể cũng rời khỏi cậu.Thạch Kha cảm thấy nhiệt độ bao phủ trên người vừa lui đi, liền cảm thấy hơi lạnh.Cậu nghe thấy Tần Thâm nói: "Em đang tính phí chia tay với tôi sao?"

Thạch Kha cảm thấy khó chịu, không muốn nhìn nữa.Giữa hai người cần gì phải huyên náo khó coi như vậy?Cậu cất bước đi ra ngoài, bỏ lại một câu: "Anh cảm thấy chúng ta như vậy, là đang kết giao sao?"

Vì lẽ đó cậu không nói chia tay, bởi vì bọn họ không phải chia tay, chỉ là tách ra mà thôi.Chạy ra khỏi phòng rửa tay, ngoài cửa có gió thổi, Thạch Kha cảm thấy trên cổ hơi lạnh.Cậu đưa tay sờ một chút, dường như có chút ướt, chẳng biết dính nước từ khi nào.----Lười quá. =.= Thôi chờ hoàn rồi beta luôn vậy.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 26


Cậu phục vụ Tiểu Lý lần nữa gặp lại Thạch Kha, theo thói quen pha cho cậu cốc rượu, đẩy đến trước mặt cậu.Lần này Thạch Kha không tới một mình, cậu còn dắt theo một vị gia hỏa trông không thể thẳng hơn.Tiểu Lý ghét trai thẳng, những người như thế đều là ăn đàn ông xong no xôi chán chè, sau đó vẫn có thể quay đầu là bờ, tìm phụ nữ kết hôn.Đương nhiên, không có nghĩa là tất cả trai thẳng đều là người như vậy.Chỉ là Tiểu Lý từng bị đối xử tệ, đối với trai thẳng thật sự có thành kiến.Cậu nhìn Thạch Kha một chút, cố ý nhắc đến Tần Thâm.Không ngờ, Thạch Kha rít một hơi thuốc, ánh mắt có chút suy sụp, bảo chia tay rồi.Phải biết rằng tuy mỗi lần Thạch Kha đến uống rượu đều là vì cãi nhau, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhắc đến hai chữ chia tay.Cậu hẳn là loại không dễ dàng nói chia tay, nếu nói rồi, chắc chắn không phải đùa giỡn.Tiểu Lý giật mình, quay đầu lại ngó tủ rượu Tần Thâm đã mua, nghĩ chỗ rượu này chắc là sẽ không bị mở ra nữa, vậy có nên giữ lại không đây?Tiểu Lý cầm cốc rượu, thăm dò một câu: "Vậy anh ấy sẽ không đến đây đón anh nữa à?"

Câu này vừa nói ra, Tiểu Lý rõ ràng trông thấy đồng tử Thạch Kha co lại, đau đớn như người vừa bị đâm một dao.Anh trai thẳng bên cạnh cậu cầm cốc rượu đặt xuống bàn, ánh mắt mang theo áp bức nhìn Tiểu Lý: "Cậu không nói được cái gì tốt thì im miệng đi."

Tiểu Lý giận dữ mím môi, trừng anh trai thẳng này một chút.Cậu cũng không muốn nói đến chủ đề này, nhưng cậu phải biết Tần Thâm còn đến hay không, nếu không đến, chỗ rượu đặt ở đây nên làm gì?Quên đi, dù sao cậu cũng có số điện thoại của Tần Thâm, sau này liên lạc rồi hỏi cũng được.Hiện tại, cậu nghe thấy tên trai thẳng nọ quay đầu nói chuyện với Thạch Kha, lời nói phần lớn là an ủi, lại tiện thể hạ thấp Tần Thâm.Tuy rằng Thạch Kha và Tần Thâm đã chia tay, nhưng anh ta cũng không cần phải nói xấu tiền nhiệm của người ta đến vậy chứ.Lại nói, Tiểu Lý cảm thấy Tần Thâm rất tốt, tên trai thẳng này thật độc mồm.Thái độ hơi khó chịu, lúc pha rượu cho tên trai thẳng, Tiểu Lý cố ý pha rất nặng.Trai thẳng vừa chạm môi, thấy cay đến mức chảy nước mắt, một lúc sau liền ngộ ra rượu này bảo đảm là chỉnh hắn, tức giận đập bàn đứng dậy, muốn tóm lấy cổ tay Tiểu Lý.Thạch Kha đưa tay cản lại: "Ngũ Mộc!

Đừng kích động!"

Tiểu Lý thản nhiên ngẩng đầu, cuối cùng chuyển hướng nhìn Thạch Kha: "Anh Thạch, bất kể nói thế nào, tuy rằng chia tay rồi nhưng là đàn ông nên hào hiệp một chút, không nên nói xấu tiền nhiệm như vậy."

"Bạn anh nói anh Tần như vậy, anh một câu cũng không phản bác, hóa ra trong lòng cũng nghĩ vậy sao?"

"Tuy rằng tôi không quen anh Tần, nhưng tôi đã từng tiếp xúc với anh ấy."

"Anh ấy là người tốt."

Cái người tên là Ngũ Mộc ánh mắt hơi thay đổi, cười gằn: "Xem ra cậu rất yêu thích Tần Thâm, còn nói giúp hắn, chuyện hai người bọn họ mắc mớ gì tới cậu!"

Tiểu Lý sửa lại cổ tay áo, không phủ nhận xu hướng tình dục, còn hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, tôi thích."

Cậu quay sang Thạch Kha: "Tôi xưa nay không muốn làm kẻ thứ ba, vì vậy tôi chưa từng nói."

"Tôi thích anh ấy lâu rồi."

"Hai người đã chia tay, tôi đương nhiên có quyền theo đuổi."

Trai thẳng phẫn nộ đập bàn: "Cậu theo đuổi cái rắm!

Đồ huynh đệ tôi không cần, cũng không tới phiên cậu mơ tưởng!"

Giọng điệu này, còn thiếu mấy chữ đôi giày rách mang rồi thì giống hệt lời mấy tên trai thẳng ung thư hay nói.Tiểu Lý cau mày: "Anh Tần từng là người yêu của huynh đệ anh, anh nên tôn trọng anh ấy một chút!"

Trai thẳng trào phúng nở nụ cười, đang định đáp lại, Tiểu Lý vậy mà lại nói thẳng: "Anh Thạch, bạn anh hung hăng như vậy, xem ra cũng vì anh ngầm dung túng."

"Anh thật sự thích anh ấy sao?"

"Nếu thích, sao có thể chấp nhận người khác đối xử với anh ấy như vậy?"
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 27


Lâm Sâm sao có thể cho phép người này khiêu khích như thế, đặc biệt là người này lại dám coi trọng đàn ông của bạn thân hắn.Hắn đập bàn đứng dậy, mười phần hung ác: "Mày tin không, tao sẽ khiến cho mày không thể tiếp tục làm ở đây nữa!"

Tiểu Lý khoanh tay: "Tôi là chủ ở đây, anh còn có thể đuổi tôi được à?"

Không ngờ lại nhận được đáp án này, Lâm Sâm ngẩn ra, một giây sau đã định xắn tay áo lên dạy dỗ cậu ta cách làm người, thuận tiện cho cậu ta biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người.Kết quả Thạch Kha đưa tay ngăn hắn ở phía sau, chặn hắn lại.Thạch Kha chưa bao giờ bình tĩnh như vậy mà nhìn kỹ Tiểu Lý, từ đầu tới chân, ánh mắt dường như đem người nhìn thấu.Tiểu Lý có thể cùng Lâm Sâm đánh nhau, thế nhưng đối mặt với Thạch Kha, rốt cục vẫn thấy không đủ sức.Thạch Kha nói: "Cậu nói không đúng."

Tiểu Lý ngẩn người.Thạch Kha: "Tôi thật sự thích anh ấy, sẽ không ai thích anh ấy nhiều như tôi đâu."

Thạch Kha nói lời này cũng không phải muốn giải thích hay tranh luận cái gì, không cần thiết.Cậu chỉ tủ rượu Tần Thâm đã mua: "Mở hết.

Sau này tôi sẽ không trở lại, anh ta cũng sẽ không."

Sắc mặt Tiểu Lý dần trắng bệch, cậu trầm mặc đem toàn bộ rượu đặt lên quầy bar: "Anh muốn một mình uống hết?"

Thạch Kha lạnh nhạt nói: "Không, tôi mời khách.

Mời tất cả mọi người ở đây."

Tiểu Lý không chịu mở: "Đây là rượu của Tần Thâm."

Thạch Kha lấy ra một cái thẻ ném lên bàn, vẻ mặt cầu dần thay đổi, không giống như Tiểu Lý đã từng thấy trước đây, tiểu suất ca như ánh mặt trời dường như đã có thêm gì đó rất khác.

Lâm Sâm lại nhìn ra rõ ràng nhất, Thạch tiểu thiếu gia hắn từng biết đã trở về.Thạch Kha từ trên cao nhìn xuống, thái độ lạnh nhạt: "Rượu của anh ta coi như tôi mua, bao nhiêu tiền tôi cũng mời được."

Nếu biết là tình địch, vậy cũng không cần thiết phải khách khí nữa.Thạch Kha bảo người mở rượu, cậu xoay người rời đi.

Lâm Sâm đi theo, còn có chút giận dữ: "Cứ như vậy mà tha cho nó?"

Thạch Kha dừng lại: "Cậu ta nói đúng."

Lâm Sâm ngớ ra: "Hả?"

Thạch Kha: "

Sau này mày đừng nói anh ấy như vậy nữa."

Thái dương Lâm Sâm cũng nổi gân rồi: "Tao là vì ai vậy?"

Thạch Kha rút một điếu thuốc, hút một hơi, khói rất đắng, sặc vào cuống họng thật khó chịu.Cậu mặt không cảm xúc nói: "Vậy thì vì tao, đừng nhắc đến anh ta nữa."

Cậu cầm điếu thuốc, có chút cô đơn đứng ở đầu đường, ngẩn người nhìn từng chiếc xe lui tới trên đường, từng chiếc từng chiếc khác nhau, rốt cuộc sẽ không nhìn thấy chiếc xe cậu muốn thấy nữa.Cậu nói: "Ngũ Mộc, tao cảm thấy lòng tao trống rỗng rồi."

"Tao cũng không muốn mày nói anh ấy như vậy."

"Thế nhưng người bên cạnh tao, hình như trừ mày ra, không ai có thể nói đến anh ấy."

"Thật bi ai, bọn tao từ ngày đó tới nay, đến tận lúc chia tay, tao vẫn không biết có thể tìm ai để nhắc về anh ấy."

"Ngũ Mộc, có phải đúng như cậu ta nói, lúc còn bên nhau tao khiến anh ấy nhận rất nhiều oan ức, chỉ là anh ấy chưa từng nói ra."

Lâm Sâm lông mày nhíu chặt, một lúc lâu sau mới ôm vai cậu, đặt đầu cậu lên vai mình: "Nói bậy bạ cái gì, mày say rồi."

Thạch Kha chậm rãi nhắm mắt lại: "Đúng vậy, say rồi."

Cậu theo Lâm Sâm lên xe, hai người đều uống rượu nên phải gọi taxi, Lâm Sâm ngồi bên cạnh tài xế chỉ đường.Còn chưa nói địa điểm cho tài xế, lại thấy Thạch Kha ngồi phía sau đột nhiên thẳng người dậy: "Ngũ Mộc, tao nhìn thấy anh ấy, anh ấy tới tìm tao!"

Thạch Kha vội vàng xuống xe, thiếu chút nữa thì ngã nhào.Lâm Sâm đuổi theo, mạnh mẽ kéo người lại: "Mày điên à, không sợ xe đụng hả?"

Thạch Kha hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm một nơi, lẩm bẩm: "Tao nhìn thấy rõ ràng."

Lâm Sâm nhìn theo, làm gì có người nào.Bên dưới cột đèn đường trơ trọi, không có thứ gì cả.Chỉ có một chiếc ô chưa mở, lẳng lặng đặt ở đó.Có giọt mưa rơi vào mặt Lâm Sâm, hắn nhìn lên trời, trời mưa.--------Tuôi ship Lâm Sâm x Tiểu Lý ahuhuhu
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 28


Lâm Sâm đi tới cầm ô lên, quay đầu lại thì Thạch Kha đâu còn đứng đó nữa, không biết đã đi từ lúc nào.Lâm Sâm chửi thề một câu, vội vã lấy điện thoại di động gọi điện cho cậu.Một lần rồi lại một lần, không ai nghe máy.Hắn suy nghĩ một chút rồi vọt vào quán bar.

Tiểu Lý còn đứng ở quầy, rượu đã chia xong, hiện tại đang tựa vào quầy cầm điện thoại, hình như đang nhắn tin.Lâm Sâm khí thế hùng hổ đi tới, Tiểu Lý hoang mang ngẩng đầu, cho rằng tên trai thẳng ngang tàng này tức không nhịn nổi, muốn quay lại đánh cậu, cậu vội vàng khóa cửa quầy bar.

Lại nghĩ một chút, nếu Lâm Sâm lật quầy bar lên, cậu có chạy cũng chạy không thoát.Ánh mắt cậu nhìn vào vai Lâm Sâm, đôi vai cơ bắp rõ ràng, cậu chỉ cảm thấy nếu như bị đánh thật, có khi mất nửa cái mạng cũng không chừng.Dáng vẻ run lẩy bẩy liếc trộm của cậu bị Lâm Sâm nhìn ra được, lập tức cảm thấy chán ghét.Tâm lý vốn định tóm lấy cậu ta cũng vơi đi phần nào, chỉ lo món hàng này chiếm tiện nghi của mình.Hắn lạnh mặt hỏi số điện thoại Tần Thâm.Hắn nghi ngờ Thạch Kha không nhìn lầm, cậu ta nhất định là chạy lung tung tìm người rồi.Nếu xảy ra chuyện gì, đều là lỗi của Tần Thâm.Thằng đàn ông sến súa, chia tay cũng chẳng dứt khoát, mẹ nó còn làm được cái chuyện đưa ô rồi biến mất.Lâm Sâm thật sự không ưa nổi, chỉ muốn đưa điện thoại, bảo món đồ chơi này gọi cho Tần Thâm.Nếu Thạch Kha ở bên cạnh tên đó thì cũng vẫn được, nếu như không phải, Tần Thâm cũng mau mau đến đây giúp hắn tìm người.Tiểu Lý khuôn mặt trắng bệch, không chịu cho.

Lâm Sâm tức giận cười lạnh, đem chuyện vừa rồi kể ra, ép cậu nhanh chóng cho số điện thoại, bằng không xảy ra chuyện, cậu và Tần Thâm, hắn sẽ tính sổ từng người một.Sau khi nghe xong Tiểu Lý cũng không nói gì, vừa lấy điện thoại ra, ánh mắt liền chằm chằm nhìn phía sau vai hắn.Lâm Sâm theo bản năng quay đầu lại.Chỉ thấy người anh em lúc nãy biến mất hiện tại đang an toàn nằm nhoài trên lưng Tần Thâm, trên đầu còn bị một cái áo khoác bọc lại, hai ống tay áo cột lại dưới cằm, trông có chút buồn cười.Nhưng Lâm Sâm không cười nổi.Thạch Kha đang ngủ say, nằm nhoài trên lưng, tay còn nắm lấy góc áo Tần Thâm, đem quần áo vò đến nhăn nhúm.Lúc Tần Thâm đem người vào phòng nghỉ của quán bar, Thạch Kha vẫn không chịu buông ra, nhắm mắt cau mày, con ngươi không yên ổn mà run rẩy, nói sao cũng không chịu buông ra.Lâm Sâm ngồi trên ghế sô pha phòng nghỉ nhìn hai người, trong lòng thở dài, muốn mắng người, lại không biết nên mắng ai.Hắn thấy Tần Thâm nói nhỏ gì đó bên tai Thạch Kha, cuối cùng lông mày Thạch Kha giãn ra, tay cũng buông ra.Đúng là ngủ thiếp đi, lại say rồi, thần trí đã không tỉnh táo.Tần Thâm bung áo khoác ra định đắp lên người cậu, một giây sau lại dừng động tác, mặc lại lên người mình.Tần Thâm lấy ra một cái chăn, đem người bao lấy rồi đi ra cửa.Hắn rất cao, khí thế cũng đủ, Lâm Sâm theo bản năng mà lui về sau vài bước.Tần Thâm lạnh nhạt liếc hắn một cái, trở tay đóng cửa lại.Lâm Sâm hơi thừa lời: "Đi à?"

Tần Thâm gật đầu.Lâm Sâm tiếp tục nói: "Không nhân cơ hội hợp lại?"

Tần Thâm im lặng một lúc, đột nhiên nói một câu: "Chăm sóc thật tốt cho em ấy."

Lâm Sâm theo bản năng quăng trả lại câu còn cần mày nói à, anh em tốt của hắn, hắn dĩ nhiên sẽ chăm sóc.Chờ Tần Thâm đi rồi, Lâm Sâm lúc này mới cảm thấy có chỗ không đúng lắm.Cái quỷ gì vậy, Tần Thâm tên này dường như đang giao phó chuyện chung thân.Hay là hắn suy nghĩ nhiều rồi?-----Trai thẳng EQ thấp =))))))))))))))) Cái cặp này thành ra như vầy một phần là do anh tạo nghiệp đó Lâm Sâm =)))))))))))))
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 29


Lúc tỉnh lại, Thạch Kha thấy đầu vô cùng đau.

Đầu óc cậu mơ hồ, chỉ nhớ mang máng tối hôm qua hình như cậu đi tìm ai đó, sau đó lại được ai đó cõng về.Thạch Kha nhớ không nổi chi tiết, nhưng không ngăn được cảm giác khó chịu ê ẩm tràn đầy lồng ngực.Cậu hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì nơi này không phải là nhà, mà là khách sạn.Cậu đã sớm không cách nào trở về ngôi nhà kia, cậu và Tần Thâm chia tay rồi.Thạch Kha ngây ngẩn nhìn chằm chằm cái chăn trắng như tuyết, trên có từng vết lốm đốm, rất mềm mại sạch sẽ, không phải là cái chăn màu nâu cậu yêu thích.Chăn là cậu cùng Tần Thâm đi IKEA chọn, đó là một cái chăn rất lớn, có thể che phủ cả hai người bọn họ.Cửa khách sạn mở ra, Thạch Kha đột nhiên nhìn về nơi đó.Trong mẩu ký ức còn sót lại, cậu nhìn thấy Tần Thâm, Tần Thâm đến tìm cậu?Lúc Lâm Sâm xuất hiện tại cửa phòng, Thạch Kha cả người đều suy sụp, chui vào trong chăn, không chịu đối mặt với hiện thực.Lâm Sâm đem bữa sáng đi tới bên giường, cởi giày đạp người trên giường: "Dậy, mày tính chán chường bao lâu hả?"

Thạch Kha không nhúc nhích.Lâm Sâm lườm một cái: "Mày dứt khoát tìm nó rồi quay lại đi, nhìn mày y như chết rồi."

Lâm Sâm cho dù đối với bạn thân cũng thật sự không nể nang.Thạch Kha dùng sức vén chăn lên, mí mắt đã sưng đỏ: "Mày phiền chết được!

Nói anh ấy không tốt cũng là mày, bảo tao quay lại cũng là mày!"

Lâm Sâm đã chẳng hiếm lạ thói giận chó đánh mèo của cậu, đặt bữa sáng lên bàn: "Ai quản mày có quay lại hay không, ăn sáng đi, tao có việc đi trước."

Lâm Sâm vừa mới xoay người liền dừng bước, nghiêng mặt sang một bên, dường như nhớ ra mà chỉ chỉ cái ô bên giường: "Ô của tiền nhiệm mày, nhớ trả cho người ta."

Thạch Kha nhìn chằm chằm chiếc ô, cả người như choáng váng, Lâm Sâm đi ra cửa: "Cũng không biết hai đứa mày đang làm cái gì, tính diễn phim truyền hình sao?"

Thạch Kha rốt cục không có dũng khí đi trả ô, cậu liếc nhìn đồng hồ, là giờ Tần Thâm đang làm việc, bây giờ cậu qua đó chắc sẽ không gặp hắn.Thạch Kha như kẻ trộm gọi chiếc xe, lén lút đi nhà Tần Thâm.Mật mã cửa còn chưa đổi, là sinh nhật Thạch Kha.Thạch Kha kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý mật mã đã bị đổi, nếu vậy cậu sẽ đặt ô ở cửa rồi bỏ chạy.Thế nhưng mật mã không đổi, rốt cục cậu lại thở phào.Cậu đẩy cửa, hết thảy mọi thứ so với lúc cậu chưa đi không có gì khác biệt.Thạch Kha bỏ ô vào cái ống tròn bên cửa, đổi giày đi vào nhà.

Dép lê của cậu còn đặt ngay ngắn ở lối vào, mũi dép quay vào trong, tựa như đang đợi người về mang.Thạch Kha vừa đi vừa nhìn, mỗi một chỗ trong cái nhà này cậu đều quen thuộc, tâm huyết cậu tiêu tốn cho ngôi nhà này không hề ít.Ghế sô pha là cậu mua, rèm cửa sổ là cậu chọn, đèn là cậu đổi.Thạch Kha nhìn thấy trên thành bếp có một cốc nước uống dở, quả táo bị ăn vài miếng, còn có vài viên thuốc vứt lung tung.Cậu nhặt thuốc lên xem, thuốc dạ dày.Thạch Kha khẽ cau mày, Tần Thâm sức khỏe tốt hơn cậu nhiều, sao lại phải uống thuốc dạ dày?Cậu mở tủ lạnh ra kiểm tra, không ngờ lại phát hiện có thêm vài chai bia.Bên trong góc còn có một túi nhỏ da sủi cảo, đã khô nứt từ lâu, bởi vì không ai để ý tới.Thạch Kha có chút hoảng hốt nhớ ra trước khi cãi nhau, cậu từng nói với Tần Thâm rằng muốn Tần Thâm làm sủi cảo.Khi đó Tần Thâm bận rộn, nói chờ rảnh rỗi đã.Hiện tại cậu đi rồi, hắn còn mua da sủi cảo làm gì.Cậu đã không muốn ăn nữa.-------Tui thật sự thích tình bạn giữa trai thẳng và gay hoặc giữa top & bot.

Đôi khi còn thấy cute hơn cả tình yêu luôn.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 30


Thạch Kha đóng cửa tủ lạnh, vẫn cứ có chút ngẩn người.

Cậu đi vào phòng mình, định lấy một ít quần áo đem đi.Ở nhà Lâm Sâm cái gì cũng tốt, chỉ có điều không có quần áo mặc.Quần áo để ở phòng ngủ chính, Thạch Kha dùng sức đẩy cửa phòng, vừa thấy cảnh tượng trong đó đã sợ hết hồn.Bên trong có người, đang nằm trên giường, quấn chăn co thành một khối lớn.Thạch Kha nín thở, cẩn thận từng bước tiến tới.Rèm cửa che hết ánh sáng khiến căn phòng cực kỳ tối tăm, cậu mở cửa, ánh sáng chiếu vào.Tần Thâm nằm trên giường, dường như rất lạnh mà vùi cằm vào chăn, mái tóc mềm mại tản ra trên gối, hai má ửng đỏ.Trong phòng ngủ nồng nặc mùi rượu, thậm chí khắp nơi bừa bộn, bởi vì đâu đâu cũng có vỏ chai bia, còn có vỏ rượu.Thạch Kha mím môi cau mày, tâm tư buồn bực.

Tần Thâm không thích uống rượu, rất ít uống, lúc ở bên ngoài xã giao nếu thực sự tránh không được, cũng sẽ khống chế tửu lượng của mình.

Ít nhất khi về nhà, cậu chưa từng thấy hắn một mình say mèm.Thạch Kha lại hay uống say, lần nào cũng bị Tần Thâm mắng đến máu chó đầy đầu.Người luôn biết khắc chế như Tần Thâm, sao lại phóng túng như vậy?Thạch Kha vòng qua những chai rượu kia, ngồi xổm bên giường, cậu đưa tay, muốn chạm vào mặt Tần Thâm.Tình trạng Tần Thâm không đúng lắm, cậu mở cửa như vậy, thế mà hắn hoàn toàn không có phản ứng.Cậu đưa tay ra, một giây sau, tay đã bị nắm lấy.

Lòng bàn tay Tần Thâm nóng bỏng, khô ráo, đó là cảm giác đầu tiên của Thạch Kha.Tần Thâm mở mắt ra, nhìn thẳng cậu.Thạch Kha sững người lại rồi.

Hoàn toàn sững người.Tuy rằng cậu đã chia tay người này một quãng thời gian, lại vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gặp mặt.Môi cậu giật giật, muốn nói gì đó cho đỡ lúng túng,Cậu muốn nói cậu chỉ trở về lấy quần áo, lập tức sẽ đi ngay.Cậu muốn nói cậu tưởng hắn ngất đi, coi như chia tay rồi vẫn là bạn, cậu nhân đạo mới đến gần xem hắn thế nào.Hoặc là hiện tại đẩy tay Tần Thâm ra, lập tức quay đầu chạy vẫn còn kịp.Hết thảy ý nghĩ hỗn loạn, sau động tác kế tiếp của Tần Thâm, đều biến mất không còn tăm hơi.Cậu bị dọa hoảng hồn, bởi vì Tần Thâm cười với cậu, nắm tay cậu kéo lại đặt lên môi mình, nhẹ nhàng mềm mại mà hôn lòng bàn tay cậu.Hơi thở Tần Thâm rất nóng, hắn đại khái là sốt sắp ngất đi rồi.Tần Thâm giọng khàn khàn nói: "Em về rồi?"

Thạch Kha không biết nên phản ứng thế nào, cậu ngẩn ra.Tần Thâm yếu ớt nhìn cậu: "Anh rất nhớ em."

Thạch Kha có chút hoài nghi Tần Thâm có nhận ra cậu không, có phải là sốt đến mơ màng rồi nhận lầm người?Tần Thâm nắm lấy tay cậu, muốn kéo cậu lên giường.Thạch Kha phối hợp mà đi tới, còn ngoan ngoãn cởi giày.Cả người cậu bị Tần Thâm ôm vào lòng, trán đặt tại ngực Tần Thâm, nghe thấy tiếng trái tim đập dồn dập.Tần Thâm hôn lên tóc cậu một cái: "Ngoan."

Thạch Kha hồi lâu sau mới nói: "Anh sốt rồi, phải đi bệnh viện."

Tần Thâm lắc đầu: "Anh không có."

Thạch Kha tức giận định đứng dậy, Tần Thâm sốt thành như vậy, cậu không thể theo ý hắn mà nằm xuống giường được.Thế nhưng Tần Thâm lại siết chặt tay, ôm cậu vào lòng, giọng mơ hồ: "Anh không sốt."

"Anh đang nằm mơ thôi."

"Tiểu Kha ngoan."

"Dù sao cũng ở trong mơ, để anh ôm một lúc."

Thạch Kha rơi nước mắt.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 31


Tần Thâm không phải ôm người khác, hắn đang ôm cậu.Người này sốt đến mơ màng, vẫn hôn tay cậu, người hắn muốn ôm cũng là cậu.Tần Thâm cảm thấy mình đang mơ, mới có thể thẳng thắn nói ra những câu này.Nước mắt Thạch Kha không ngừng rơi, cậu đã nghĩ có thể mình không thích hắn đến vậy, dù sao cậu đã không nhớ nổi dáng vẻ Tần Thâm lúc ban đầu.Nhưng thực tế, Tần Thâm chỉ cần nói một câu đã có thể khiến cậu quân lính tan rã.Nước mắt cậu từng giọt từng giọt rơi xuống áo Tần Thâm, thân thể muốn lùi về, tay lại vô tình nắm lấy áo hắn.Thạch Kha khẽ run rẩy, mà người đã sốt đến mơ hồ lại nâng cằm cậu, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cậu, buồn bã cau mày: "Đừng khóc."

Hắn có chút mê man mà nhìn Thạch Kha trong ngực: "Sao em lại khóc?"

Thạch Kha cắn môi, kìm nén tiếng thút thít.Tần Thâm vẫn chưa tỉnh lại từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hắn đặt trán mình lên trán cậu, một lúc lâu sau mới nói: "Khóc cũng tốt."

"Xưa nay em không hề khóc trong giấc mơ của anh."

Thạch Kha nghẹn ngào hỏi: "Em trong giấc mơ anh như thế nào?"

Tần Thâm chậm rãi nghĩ một chút, dường như nghĩ tới chuyện gì oan ức lắm, trong mắt có chút khổ sở, lông mi cũng run rẩy hạ xuống.Hắn nói, lúc nào cũng tức giận.Hoặc không thèm nhìn hắn, xoay người bỏ đi.Hắn không giữ được.Ngón tay Thạch Kha run rẩy duỗi thẳng lại nắm lại, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Tần Thâm: "Em ở đây."

Tần Thâm lắc đầu: "Em không cần anh nữa."

Đại khái chỉ có trong trạng thái này, Tần Thâm mới có thể không chút nghĩ ngợi mà phản bác lại một cách trẻ con.Thạch Kha lắc đầu: "Em muốn anh, anh lại không cho em."

Tần Thâm khó khăn động đậy, đem đầu Thạch Kha vùi vào lồng ngực hắn, cánh tay ôm lấy eo Thạch Kha, thật chặt.Thạch Kha không nói gì, cậu đợi, đợi Tần Thâm nói ra câu tiếp theo.

Cậu còn muốn hỏi, bây giờ trong lòng anh có em đúng không, chỉ có em đúng không?

Anh và anh trai em rốt cục xảy ra chuyện gì, những năm này...

Giữa chúng ta rốt cục là thế nào?Cậu nhỏ giọng kêu tên Tần Thâm, lại không thấy hắn phản ứng.Thạch Kha khó khăn nâng mặt Tần Thâm dậy, phát hiện người này đã ngất từ lúc nào, sốt quá cao, nói mấy câu đã bất tỉnh.Thạch Kha hốt hoảng, vội vàng đem người nửa cõng nửa khiêng đi bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra quả nhiên sốt cao, trễ chút nữa sợ là có chuyện.

Thạch Kha đóng tiền xong lại chạy tới giường bệnh ngồi chờ, vốn định đợi đến khi người tỉnh, thế nhưng một cú điện thoại của anh hai lại gọi cậu đi mất.Cha bọn họ không cẩn thận vấp ngã, hiện tại đã đưa vào bệnh viện cấp cứu, anh bảo cậu nhanh chóng tới.Thạch Kha cúp điện thoại, cắn răng nhìn Tần Thâm trên giường một lúc, cuối cùng vẫn thở dài, quay đầu đi.Cậu nghĩ, cậu sẽ trở lại tìm Tần Thâm, cậu cần hỏi rõ lời ngày hôm nay, còn có trong lòng Tần Thâm rốt cục đang nghĩ gì.Có thể giữa bọn họ thật sự có một ít chuyện hiểu lầm.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 32


Lúc Tần Thâm mở mắt, giám đốc đang ngồi bên cạnh gọt táo.Thấy hắn tỉnh lại, y mặt kích động nhào tới trước giường hắn, nhưng vừa nghĩ lại, thân thể lại khắc chế mà lùi về sau.Tần Thâm mệt mỏi nhắm mắt lại, lục tìm trong ký ức, cuối cùng mở miệng nghi vấn: "Cậu đưa tôi tới bệnh viện?"

Giám đốc dừng lại, một lúc lâu không trả lời....Thạch Kha chạy đến bệnh viện, ông lão đã băng thạch cao nằm trên giường bệnh.Ông lão là lính xuất ngũ, thân thể cường tráng vô cùng, anh hai gọi Thạch Kha trở về cũng vì muốn hai cha con bướng bỉnh này tốt xấu gì cũng gặp mặt một lần.Ông lão treo chân lên, vẫn trung khí mười phần, thấy thằng con phản nghịch còn cầm lấy một trái quýt ném về phía cậu.Thạch Kha vừa né vừa nghĩ, tốt xấu gì lần này cũng không phải cái gạt tàn, tính tình cha cậu có tốt hơn một chút rồi.Thạch Kha chụp được trái quýt, chậm rãi đi đến trước giường.Ông già không nhìn cậu, cậu cũng không để ý.Thạch Kha ngồi xuống ghế, chậm rãi lột quýt.Một lúc lâu sau, cậu mới nghe có tiếng nói truyền đến: "Chia tay thằng nhóc kia rồi?"

Thạch Kha không lên tiếng.Ông lão đến nửa ngày mới nói: "Vậy thì về nhà đi."

Hôm đó ông lão chỉ nói với cậu hai câu này, những thứ khác không nói thêm, cũng không mắng cậu, chính mình nằm xuống liền nhắm mắt nghỉ ngơi.Thạch Kha đem trái quýt đặt lại trên bàn, lấy một múi nhét vào miệng.Thật chua....Giám đốc không thừa nhận cũng không phủ nhận, cắt quả táo ra đưa cho Tần Thâm.Thật ra là vì y không ngừng gọi điện cho Tần Thâm, y tá nhận điện nói cho y biết bệnh nhân đang mê man, đừng gọi lại, sẽ ảnh hưởng đến những người bệnh khác.Vì vậy y mới đến, y cũng không biết trước đó Tần Thâm được đưa đến bệnh viện như thế nào.Chỉ là lúc y đến, chỉ có Tần Thâm lẻ loi một mình.Kim tiêm đã chảy máu, y tá lại chưa kịp kiểm tra.Y nghe một ít lời đồn, nói Tần Thâm chia tay rồi.Vậy phải chăng y cũng có cơ hội?Tần Thâm không nhận lấy quả táo, như có chút đau đầu xoa xoa thái dương, sau đó mở to đôi mắt đầy tơ máu: "Đang là giờ làm việc, cậu xin nghỉ à?"

Giám đốc gật đầu.Tần Thâm mặt không cảm xúc: "Tôi không cần cậu lãng phí thời gian làm việc để đến đây, công ty mời cậu đến là vì hy vọng cậu có thể vì công ty mà tạo ra lợi ích lớn nhất, tôi chỗ này không cần cậu, nhanh về đi."

Giám đốc có chút lúng túng: "Anh đã bệnh đến mức này..."

Tần Thâm vén chăn lên, ngồi bên giường chầm chậm mặc áo khoác, cầm điện thoại di động lên.Ngoại trừ vẻ mặt không tốt, quả thực không giống với người mới vừa sốt đến bất tỉnh.Hắn đi ra khỏi phòng bệnh, giám đốc vội vã đuổi theo: "Tôi không phiền anh nữa, anh nhanh chóng nằm lại nghỉ ngơi đi."

Tần Thâm không quay đầu lại: "Tôi không phải vì cậu mà rời giường, hiện tại tôi thấy mình không sao, định về công ty."

Giám đốc cuống lên: "Thuốc đây, anh mang theo thuốc đi."

Lúc này Tần Thâm đi đến trước mặt y tá trực hỏi đối phương có từng thấy mình bao giờ chưa.Y tá nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tần Thâm, đỏ mặt gật đầu.Tần Thâm lấy điện thoại ra, mở một tấm hình: "Là cậu ấy đưa tôi tới sao?"

Y tá lại gật đầu.Sau đó giám đốc thấy Tần Thâm nở nụ cười.Y xưa nay chưa từng thấy Tần Thâm cười, người đàn ông này ở công ty mãi mãi như thế, không bao giờ tùy tiện nói cười, lạnh lùng vô tình.Giám đốc trong lòng chua xót.

Tần Thâm quay đầu nhanh chân đi ra ngoài.Y đành phải đuổi theo, kết quả chưa đi được mấy bước, cửa thang máy cuối hành lang mở ra.Tần Thâm đột nhiên ngừng lại.Sức lực lúc nãy tựa như biến mất, thân thể hắn thậm chí có chút đứng không vững, tay vịn bên tường, dáng vẻ hết sức yếu ớt.Giám đốc vừa định tiến lên đỡ, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới.Qua vai Tần Thâm, y thấy được người đàn ông kia.Màn hình điện thoại Tần Thâm, bức ảnh trong ví tiền, đều là người này.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 33


Nhìn thấy hai người nọ, giám đốc làm sao còn không rõ, không chừng hai người chỉ là cãi nhau thôi, y ngây thơ tưởng chia tay, cảm thấy mình còn cơ hội.Giám đốc không muốn nhìn hai người hợp lại, tâm lạnh như tro rời đi.Mà Thạch Kha đã phát hiện giám đốc tới, bước chân chần chờ, sắc mặt do dự dừng lại, nhìn Tần Thâm lại nhìn giám đốc, thấy người đi rồi lại vẫn có chút ngẩn người.Lại nhìn Tần Thâm dựa vào tường, dáng dấp suy yếu mà nhìn cậu, cậu đành phải bước tới đỡ cánh tay hắn, mắt vẫn nhìn đâu đâu.Cậu nghe thấy Tần Thâm hỏi: "Em đưa tôi tới?"

Thạch Kha gật đầu, lại nghĩ, chỉ trong chớp mắt mà giám đốc biết chuyện rồi, là Tần Thâm gọi người tới hay là y tự tới?Nhất định là giám đốc tự tới.Tần Thâm không phải người chủ động như thế, cậu tốn thời gian dài như vậy cho người này, cũng chỉ vào lúc Tần Thâm sốt đến bất tỉnh mới có thể nghe được vài câu có thể xem như là lời yêu yếu đuối.Thạch Kha đỡ người đi về phía phòng bệnh: "Anh chuẩn bị xuất viện?"

Tần Thâm lắc đầu, hắn nói hắn định đi vệ sinh.Thạch Kha nhìn người một chút, không nói ra sự thật trong phòng bệnh có nhà vệ sinh.Cậu vô tình cố ý nhìn về phía giám đốc, Tần Thâm phát hiện, liền nói: "Cậu ta có công việc muốn liên lạc với tôi, gọi rất nhiều lần, y tá nhận điện thoại, cậu ta mới tới đây."

Thạch Kha không lên tiếng, cậu nghĩ nếu lần đó cãi nhau Tần Thâm cũng nói rõ như vậy, bọn họ cũng sẽ không thành ra thế này.Nhưng thực tế, Tần Thâm không phải chưa từng giải thích.Thật sự đánh bại Thạch Kha, có thể là vì câu hỏi kia, bọn họ như vậy là đang kết giao sao?Nghĩ đến chuyện cũ, tâm trạng khó tránh khỏi có chút u ám.Thấy cậu không nói lời nào, Tần Thâm cũng trở nên trầm mặc, tay có chút nóng lòng nắm chặt, mãi đến lúc ngồi vào giường, hắn mới nhỏ giọng hỏi mình có phải đã nói cái gì không đúng.Ký ức Tần Thâm không liền mạch, chỉ nhớ mang máng hình như Thạch Kha đến, rồi hắn nói gì đó với cậu, cậu trở về hay gì đó.Cẩn thận nghĩ lại, lại nhớ không ra.Thạch Kha ngồi ở ghế tựa bên giường, ôm tay suy nghĩ nên nói rõ ràng với Tần Thâm như thế nào, nhưng thốt ra lại là quan tâm theo bản năng, cậu hỏi: "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Tần Thâm tựa vào giường bệnh, cởi áo khoác, mu bàn tay vẫn còn băng gạc cố định kim châm khi truyền dịch lúc nãy, môi trắng bệch, nghe cậu hỏi cũng không nhìn lại, dáng vẻ trông có chút đáng thương.Thần Thâm suy nghĩ hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Không có gì."

Thạch Kha thăm dò: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Tần Thâm đột nhiên mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt buồn bã.Thạch Kha bị ánh mắt này dọa sợ, nhất thời không biết có phải công ty xảy ra vấn đề rồi không.Nếu như không phải công ty, là bởi vì cậu sao?Nghĩ như vậy, khó tránh khỏi mặt đỏ tim đập.Quá kỳ quái, rõ ràng cùng người này chuyện gì cũng làm rồi, lại ở cùng nhau lâu như vậy.Vẻn vẹn chỉ là xác định người này vì cậu uống rượu, đã đủ để chân tay cậu luống cuống thành như vậy.Cậu tiếp tục hỏi: "Không phải là vì em đúng không?"

Tần Thâm: "Sao lại không thể vì em?"

Thạch Kha không dám nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm xuống chân, như bất đắc dĩ lại khẳng định, dịu dàng lại đau đớn mà nói: "Bởi vì anh thích Cao Huân."
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 34


Tần Thâm thật lâu không trả lời, Thạch Kha cảm thấy lúng túng, cậu không biết làm thế nào lại cầm lấy quả táo đã cắt sẵn, cắn một cái.Cắn vào miệng mới nhớ lại, chắc hẳn là giám đốc gọt, trong lòng nhất thời đau xót, hơi ghen tỵ.Thực sự yên lặng quá lâu, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, vẻ mặt Tần Thâm dọa cậu giật mình một cái.Người này đôi mắt vô cùng đỏ, trông như sắp khóc, lại trông như cực kỳ uể oải, mắt tràn ngập tơ máu.Tần Thâm đưa tay che mắt, giọng nói kỳ quái, tựa như muốn cười, lại tựa như thở dài, thất vọng vô cùng.Giọng hắn kỳ lạ: "Sao em lại cảm thấy tôi thích cậu ấy?"

Thạch Kha bị hỏi ngược lại, ngẩn ra, từ lúc học cấp ba cậu đã biết Tần Thâm thích Cao Huân, vì lẽ đó tiên nhập vi chủ.Sau đó bọn họ có liên lạc, Tần Thâm cũng không chịu nói cho cậu biết.Lúc Cao Huân kết hôn, ánh mắt Tần Thâm nhìn Cao Huân, các chi tiết nhỏ khác đều dẫn đến một chân tướng, cậu cho rằng Tần Thâm vẫn cứ tình cũ khó quên.Tần Thâm cười khổ một phen: "Cũng phải, dù sao bao nhiêu năm nay, tôi cũng cho rằng em thích cậu ấy."

"Thạch Kha, tôi thật sự từng thích cậu ấy, nhưng việc đó đã sớm qua rồi."

Thân thể Thạch Kha khẽ run rẩy, những câu nói này từ lâu cậu đã muốn nghe Tần Thâm nói, khổ sở, khó chịu... thời điểm khổ sở nhất, cậu cũng từng dùng những câu nói hiện tại của Tần Thâm để an ủi chính mình.Tự nói với mình rằng Tần Thâm không thích Cao Huân, Tần Thâm thích cậu.Tần Thâm từng thích Cao Huân, nhưng chuyện đã qua rồi.Những câu suy đoán cậu tự mình an ủi, hôm nay đều đã được xác nhận.Cậu vội vàng chớp mắt, nén xuống chua xót trong mắt, khẽ lấy hơi, không dám ra sức, sợ chính mình sẽ mất mặt mà khóc lên.Cậu hỏi Tần Thâm vì sao lại ngăn cản cậu gặp Cao Huân.Tần Thâm nói tôi không muốn em gặp cậu ấy, tôi nghĩ em vẫn thích cậu ấy.Thạch Kha nắm chặt góc áo đến nhăn nhúm: "Anh sao lại... lúc ở hôn lễ sao lại nhìn cậu ta như vậy?"

Tần Thâm lúc đầu còn không rõ, đợi Thạch Kha nói tỉ mỉ, hắn mới tỉnh ra.Khi đó Tần Thâm còn chưa chia tay Thạch Kha.Nhưng Thạch Kha đã lâu không trở về nhà, khiến hắn buồn bực lại mất tập trung.Đặc biệt là Thạch Kha đã biết hắn từng nhận trợ giúp của Thạch gia, hắn biết giải thích chuyện này thế nào.Lâm Sâm tuy rằng thích nhục nhã hắn, nhưng có một số việc cũng không nói sai.Người bên ngoài nhìn vào đều nghĩ hắn chính là nhận tiền rồi, lại không chăm sóc tiểu công tử thật tốt.Nhưng hắn không muốn những gút mắc này chen giữa Thạch Kha và hắn.Hắn không phải vì tiền mà đối xử tốt với Thạch Kha.Lúc Thạch Kha bán xe đưa tiền cho hắn, Tần Thâm trong lòng vừa cảm thấy bất lực vừa giận chính mình, lần đầu tiên ý thức được mình vô dụng như vậy, mãi đến tận lúc trợ lý của anh trai Thạch Kha liên hệ hắn, nói sẽ giúp đỡ về mặt tài chính, điều kiện đầu tiên là phải đối xử tốt với em trai anh một chút.Tần Thâm cự tuyệt điều kiện này, lại đưa ra 30% cổ phần công ty cho đối phương, xem như đầu tư.Có thể Thạch gia không xem trọng phần cổ phần này, nhưng hắn an lòng.Điều hắn không hy vọng nhất là Thạch Kha biết được chuyện này, bởi vì hắn muốn Thạch Kha ở lại bên cạnh hắn.Trong hôn lễ, phù dâu khoác tay hắn nói với hắn Cao Huân cùng cô dâu thật hạnh phúc.Trong lòng hắn nghĩ đến người vẫn chưa trở về nhà, hững hờ gật đầu.Phù dâu hỏi: "Anh có người yêu không?"

Tần Thâm gật đầu.Phù dâu lại hỏi hắn, lát nữa có muốn cướp bó hoa tặng bạn gái không, không chừng đối phương sẽ rất vui mừng đó.Tần Thâm liếc nhìn Cao Huân đang kích động chờ đợi, nghĩ đến vẻ mặt Thạch Kha nếu nhận được hoa, đột nhiên khẽ mỉm cười.Thạch Kha sẽ vui vẻ hay là không?Cậu nói cậu không thích Cao Huân.Vậy, cậu thích hắn.Hắn cuối cùng cũng rõ ràng rồi, Thạch Kha thích hắn.Mà hắn cũng thích Thạch Kha.------2 đứa này bị ngược là vừa lắm =)))))))))))))))))) coconut pussy 🙂
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 35


Thạch Kha mấy ngày nay đều ở nhà Lâm Sâm, cậu trở lại thu dọn đồ đạc, cũng không dự định chuyển về nhà Tần Thâm.Lúc ở bệnh viện, Tần Thâm nắm tay cậu bảo cậu trở về, cậu do dự.Hai người bọn họ ầm ĩ đến thế này, đại bộ phận nguyên nhân đều bởi vì cả hai người đều có vấn đề.Mười năm lâu như vậy, lại không thấy rõ trái tim của nhau.Nếu như không cân nhắc kĩ càng mà tùy tiện hợp lại, lần này xem như giải quyết, lần sau lại nảy sinh nhiều vấn đề hơn.Thạch Kha vẫn cảm thấy hai người nên yên tĩnh tách ra một thời gian, cẩn thận ngẫm lại, để ý tâm tư sẽ tốt hơn.Coi như muốn hợp lại, cũng nên bắt đầu lại từ đầu.Bắt đầu của hai người bọn họ thực sự không đẹp chút nào.Tần Thâm nghe cậu nói xong, hỏi cậu: "Vậy, anh lại theo đuổi em một lần nữa."

Thạch Kha bật cười, trong nụ cười có chút khổ sở: "Anh đã từng theo đuổi em đâu?"

Vẫn luôn là em quấn quýt lấy anh.Có lẽ từ nụ cười của Thạch Kha cảm nhận được điều gì, Tần Thâm nói: "Vậy lần này anh theo đuổi em, được không?"

Thạch Kha nói, được.Cậu dự định về nhà, ông già sức khỏe không tốt, năm đó cậu oanh oanh liệt liệt bộc lộ, một chút cũng không kiêng kỵ người trong nhà.Cha cậu ngã lần này, cậu đi thăm mới phát hiện cha già rồi, tóc mai đã lấm tấm bạc.Cậu quyết định chuyển về nhà ở.Lâm Sâm nghe tin cậu muốn đi, vội lái xe về nhà.

Chờ hắn về đến nhà, hành lý Thạch Kha đã thu dọn xong.Hắn nhìn Thạch Kha ngồi ở phòng khách uống trà, vô lực lườm một cái: "Hợp lại rồi hả?"

Thạch Kha uống một hớp trà, lắc đầu.Lâm Sâm cơ mặt giật giật, hắn ngồi xuống sô pha, phất tay đuổi người: "Quên đi, ai quản mày hợp lại hay không, muốn đi thì đi nhanh lên."

Thạch Kha lại không lập tức đi: "Tao có chuyện muốn hỏi mày."

Lâm Sâm mẫn cảm như nhận ra cái gì, lập tức thẳng người lên: "Có phải là Tần Thâm đã nói với mày hết rồi?

Tao biết mà!"

Thạch Kha ngẩn ra, lại hùa theo: "Đúng vậy, tao biết rồi."

Lâm Sâm cắn răng, biện giải cho mình: "Lúc đó tao biết nó nhận đầu tư của anh hai mày nên vì mày bất bình mà thôi.

Nó đối xử với mày không tốt, còn tổn thương mày, tao chỉ làm cho nó chạy một buổi tối, cũng không quá đáng đi.

Huống chi đó là sinh nhật mày, nó còn làm mày khổ sở đến phải uống rượu, tao không ưa nó.

Nếu bởi vì chuyện đó mà mày giận tao, tao cũng không có cách nào cả."

Lâm Sâm tức giận ôm tay hờn dỗi.Thạch Kha sửng sốt hồi lâu, cau mày: "Mày vừa nói cái gì, cái gì chạy một buổi tối?"

Lâm Sâm nhận ra chuyện hắn và Thạch Kha nói tới không phải cùng một chuyện, chính hắn làm lộ chân tướng, liền tỏ vẻ mặt đau khổ.Nhưng nói gì thì nói, hắn cũng đem chuyện đêm hôm đó, còn có chuyện Tần Thâm có thể hiểu lầm mà nói hết ra.Hắn nói sinh nhật hôm ấy, Tần Thâm dường như hiểu lầm quan hệ hai người bọn họ.Nhưng Lâm Sâm không để ý, dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước.Mãi đến tận tối hôm ấy, Tần Thâm nghiêm túc nói muốn giao Thạch Kha cho hắn, Lâm Sâm mới hiểu Tần Thâm tên này rốt cục hiểu lầm cái gì.Ở mức độ nào đó, hắn cũng thay đổi cách nhìn đối với người này.Nhẫn nhịn đến mức nào, cảm thấy trên đầu mình có cái mũ xanh lớn như vậy, còn cố nhẫn nại, tính mang cặp sừng đó bao nhiêu năm nữa đây.Thật đúng là tình yêu chân thành mà.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 36


Lâm Sâm kể hết mọi chuyện xong, phát hiện phòng khách vô cùng im lặng.Bạn thân hắn, Thạch Kha sắc mặt cực kỳ khó coi, trừng mắt với hắn, tức giận nói: "Mày rốt cục đang nói cái gì?!"

Lâm Sâm câm miệng, không dám nhiều lời.Thạch Kha từ trước đến giờ chưa từng như vậy, Lâm Sâm biết cậu thật sự rất tức giận.Thạch Kha đột nhiên đứng dậy, dùng sức hét lên với hắn: "Đều tại mày!"

Lâm Sâm cả người cứng đờ, miệng đắng ngắt, hắn biết dính líu đến chuyện tình cảm của người khác sẽ không có kết quả tốt, nhưng Thạch Kha là anh em, chuyện của anh em đương nhiên là chuyện của mình.Chỉ là Thạch Kha không đủ nghĩa khí, hiện tại vì một người đàn ông mà nổi giận với anh em.Lâm Sâm trong lòng có chút đau khổ, mới vừa khổ có một giây, đã bị lời kế tiếp của Thạch Kha khiến hắn phải lườm một cái.Thạch Kha nói: "Tao vất vả lắm mới quyết định tách ra yên tĩnh một chút, mày như vậy tao làm sao bình tĩnh được, tao hiện tại đã muốn gặp anh ấy, đã muốn ôm anh ấy nói xin lỗi!"

Thạch Kha tức đến nổ phổi, cậu thật sự đau lòng, chính cậu cũng hiểu lầm Cao Huân và Tần Thâm, biết mùi vị đó có bao nhiêu khó chịu.Mà Tần Thâm, Tần Thâm rốt cuộc đã hiểu lầm bao lâu.Rốt cuộc đã hiểu lầm sâu bao nhiêu?Tần Thâm còn cảm thấy cậu thích Cao Huân, còn cùng Lâm Sâm bừa bãi bao nhiêu, sinh nhật hôm ấy, Tần Thâm ngồi đó trông cậu tỉnh lại, hỏi cậu có thích hắn không, cậu trả lời thế nào, cậu buồn nôn hắn?Hóa ra chính là cậu cho hắn đáp án, nhiều năm như vậy, cậu luôn cảm thấy thái độ của cậu từ lâu đã là đáp án rồi.Nhưng chưa từng phát hiện ra, một chút hiểu lầm cùng tổn thương đã sớm chôn vùi tất cả.Thạch Kha mang thùng hành lý ra khỏi nhà Lâm Sâm, cậu muốn gọi cho Tần Thâm nhưng không dám.Cậu sợ cậu sẽ liều mạng chạy theo hắn, rõ ràng mới đồng ý với người nhà là phải về nhà với cha mẹ.Thạch Kha nắm chặt điện thoại, buộc chính mình không nghĩ tới Tần Thâm.Không lâu sau, anh hai đã tới.Thạch Kha không nghĩ anh hai sẽ đích thân tới đón cậu, đúng lúc cậu cũng muốn hỏi anh hai chút chuyện.Trên xe, cậu hỏi anh hai năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Tại sao Tần Thâm lại cùng anh hợp tác?Anh hai hơi kinh ngạc liếc mắt một cái: "Tiểu Kha, sao em biết?"

Thạch Kha lại hỏi, hôm ấy cậu đến nhà anh hai, anh đang nghe điện thoại, người anh uy hiếp có phải là Tần Thâm không.Anh hai nắm chặt vô lăng, trên mặt hơi lúng túng, anh xác thực vì em trai nên đã làm việc đó nhiều lần, cũng bởi vì quan tâm.Anh kể lại ngắn gọn chuyện năm đó, Tần Thâm thật sự rất có cốt khí, anh định dùng tiền mua niềm vui cho em trai, không ngờ lại nhận được 30% cổ phần, mấy năm nay lợi nhuận rất tốt.Nhưng chuyện hôm đó uy hiếp Tần Thâm cũng là sự thật.Anh khởi động xe, dùng tư thái của trưởng bối nói: "Tiểu Kha, đừng nói chuyện với anh như vậy, anh đều là vì tốt cho em."

Thạch Kha trong mắt rơm rớm nước, đúng vậy, Lâm Sâm rồi anh hai, người nào cũng muốn tốt cho cậu.Vậy ai sẽ nghĩ cho Tần Thâm đây?Không ai cả.Bọn họ đều thương cậu, đều bởi vì cậu mới đối xử với Tần Thâm như vậy.Còn những chuyện này, cậu lại chẳng biết gì cả.Lại như Tiểu Lý nói, cậu như vậy làm sao có thể nói là thích đây?Người đàn ông cậu yêu nhất, rốt cuộc đã trải qua những gì cậu đều không biết.Cậu không muốn để anh hai nhìn thấy nước mắt của mình, quá yếu đuối, quá vô dụng.Lúc này điện thoại chấn động một lúc, là Tần Thâm.Hắn nói với cậu, ngày mai gặp mặt được không, cậu muốn đi nhà hàng nào, hắn sẽ bồi cậu.Thạch Kha dùng mu bàn tay dụi dụi mắt.Cậu nói em không muốn anh bồi em, lần này, để em bồi anh được không, Tần Thâm?
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 37


Anh hai cảm giác được Thạch Kha đang len lén khóc, lông mày anh nhíu lại, có chút mất kiên nhẫn nói: "Khóc cái gì, nhìn xem mình còn ra dáng đàn ông hay không?!"

Thạch Kha tức giận nước mắt lưng tròng nói: "Anh bắt nạt người đàn ông của em."

Anh hai Thạch suýt chút nữa bị tức ngất đi, muốn vứt cái thằng không có cốt khí lại còn bênh người ngoài bỏ người nhà này xuống xe ngay lập tức.Anh nhịn một chút, lại nói: "Không phải mày chia tay rồi à?"

Nghe anh nói vậy, Thạch Kha tối sầm mặt, không nói.Anh hai Thạch đuối lý, chỉ thở dài nói: "Hai đứa mày nếu sống với nhau hòa thuận, anh cũng không muốn quản."

Thạch Kha chớp chớp mi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhắn cho Tần Thâm một chữ, được.Hiện tại cậu vô cùng muốn gặp Tần Thâm, vô cùng vô cùng muốn.Thế nhưng lòng cậu đang rất kích động.

Mà cậu vẫn không đổi ý, vẫn muốn cùng Tần Thâm tách ra để bình tĩnh suy nghĩ.Trong đoạn tình cảm này, bọn họ đều không nhìn rõ đối phương.Bởi vì oan ức, bởi vì hiểu lầm, bởi vì sĩ diện, thà cắn răng nuốt uất ức vào bụng cũng không chịu thua đối phương.Cho nên cứ mãi cãi nhau, cho nên cứ cảm thấy, người kia không yêu mình.Có lẽ chỉ có cách tách ra một chút mới có thể thấy rõ được người mình không thể thiếu vẫn là người kia, chỉ có thể là người kia.Hôm sau gặp mặt ở nhà hàng, Thạch Kha đến trước ngồi đợi, cậu mang theo quà tặng, đó là một hộp bánh kem nhỏ.Bánh là tự tay cậu làm, cậu nghĩ tới sinh nhật Tần Thâm hôm ấy kết thúc trong không vui, hành động của cậu hẳn là rất tổn thương hắn.Cậu cố ý làm bánh kem ít ngọt, muốn Tần Thâm ăn, xem như bồi thường.Tần Thâm cũng đến sớm, lúc hắn trông thấy Thạch Kha đã đến, còn có chút kinh ngạc.Thạch Kha nhìn Tần Thâm mặc chính trang còn khoác thêm áo khoác, tóc bị gió thổi hơi rối, đi về phía cậu.Mỗi một bước, dường như lần nữa bước vào lòng cậu.Cậu vẫn cảm thấy, có thể cậu không yêu Tần Thâm nhiều như cậu nghĩ, bởi vì cậu nhớ không nổi dáng vẻ cậu yêu thích ở người này.Kỳ thực cậu sai rồi, người cậu thích vẫn luôn là hắn, mặc kệ hắn có ra sao.Ký ức có thể không rõ ràng, nhưng trái tim sẽ không biết nói dối.Lúc ở gần nhau không cảm thấy, sau khi tách ra, mỗi thời mỗi khắc, đều sẽ viện cớ này cớ nọ mà nhớ tới người này.Mỗi khi ăn một món ăn ngon, xem một bộ phim hay, trông thấy một chuyện buồn cười, đột nhiên muốn quay đầu lại nói với người nọ, người nọ lại không còn bên cạnh nữa.Nỗi cô đơn đó một lần lại một lần xé toạc lòng cậu.Lúc cậu đẩy bánh kem đến trước mặt Tần Thâm, Tần Thâm còn có chút kinh ngạc.Thạch Kha không nói nhiều, chỉ bảo: "Em làm, nếm thử đi."

Tần Thâm mỉm cười, cẩn thận mở hộp, dùng muỗng nhỏ múc một muỗng.Bánh kem vừa cho vào miệng, vẻ mặt hắn liền nhu hòa hẳn đi: "Ngon lắm."

Thạch Kha chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tần Thâm ăn bánh kem.Lúc này bồi bàn tiến đến để bọn họ gọi món ăn, Tần Thâm nhận thực đơn, chọn vài món.Thạch Kha mở to hai mắt, cậu mới phát hiện, Tần Thâm vẫn biết rõ khẩu vị của cậu.Mỗi một món, đều là món cậu thích ăn.Bởi vì Tần Thâm bận rộn, bọn họ kỳ thực rất ít cùng nhau ăn cơm.Cùng lắm là buổi tối Thạch Kha làm thức ăn khuya cho hắn.Tần Thâm vì sao lại biết cậu thích ăn gì?Thạch Kha liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, cậu vốn muốn hỏi, vì sao anh lại biết rõ khẩu vị của em như vậy?Lời nói ra lại là: "Tần Thâm, sao anh lại không chịu đón sinh nhật cùng em?"

Tần Thâm đang ăn bánh kem chợt dừng lại.Thật lâu sau, hắn mới nói với Thạch Kha: "Bởi vì anh tự cho là đúng."

Thạch Kha ngẩn ra.Tần Thâm cười khổ: "Anh cho rằng làm như vậy em sẽ vui vẻ hơn một chút."
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 38


Thạch Kha nhất thời không nói nên lời, đành phải thở dài, vấn đề giữa bọn họ thật sự không ít.Lúc này, trà sữa được bưng ra, không phải cả cốc bỏ đá vào, cái loại mà Thạch Kha thích nhất.Mà là trà sữa ấm, bên cạnh còn có một gói đường, trong cốc có một cái muỗng nhỏ.Tần Thâm tự nhiên nhận lấy trà sữa của cậu, thay cậu khuấy.Thạch Kha nhìn từng cử chỉ của hắn, trong lòng rõ ràng, Tần Thâm chính là người như vậy, không thích nói quá nhiều, chỉ lẳng lặng mà làm.Đầu cậu đột nhiên thông suốt, một số chuyện gần như bị cậu quên đi, cuối cùng cũng xem như nhớ tới.Cậu nhớ vì sao mình lại thích Tần Thâm.Cậu vẫn luôn biết mình bị dáng dấp của Tần Thâm lúc yêu thích người khác hấp dẫn.Đây thật ra là một chuyện đáng buồn, bởi vì cậu đã thua cuộc, ngay từ lúc trận chiến còn chưa bắt đầu.Lúc đầu, khi cậu mới nhận ra xu hướng tính dục của mình, bởi vì bản năng, cậu cảm giác được Tần Thâm cũng là đồng loại.Khi đó Tần Thâm và Cao Huân là bạn thân, hắn đối với Cao Huân rất tốt.Không giống với Thạch Kha, Thạch Kha không có bao nhiêu bạn bè thật lòng, ít nhất không có loại như Tần Thâm.Tần Thâm học ngoại trú, mỗi ngày đều sẽ đem cơm cho Cao Huân, chép bài cho cậu ta, thay Cao Huân đang ngủ gật canh chừng thầy giáo, thậm chí ngày sinh nhật Cao Huân, còn tặng cậu ta một chiếc điện thoại di động.Điện thoại di động lúc đó giá không hề thấp, huống hồ là điện thoại cảm ứng.Khi đó điện thoại cảm ứng rất đắt, không có mấy ai dùng.Có trời mới biết Tần Thâm vì mua chiếc điện thoại này phải tiết kiệm bao lâu.Cao Huân không biết, Thạch Kha lại biết.

Cậu từng thấy Tần Thâm làm thêm tại McDonald.Chuyện làm Thạch Kha xúc động nhất chính là vào hội thao, Thạch Kha cố ý ghi tên Cao Huân chạy 5000 mét, cậu thừa nhận, khi đó cậu không ưa Cao Huân.Còn vì sao lại không ưa, chính cậu cũng không biết rõ.Nào ngờ Cao Huân chạy xong ngất xỉu, cậu cũng sợ hãi, vội vã chạy tới.Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tần Thâm đã ôm lấy Cao Huân, rẽ đám đông chạy đến phòng y tế.Thạch Kha dưới chân không vững, còn hơi run rẩy, lòng lại đau.Cậu khập khiễng đi tới phòng y tế, Cao Huân đã ở đó rồi, Tần Thâm đang ngồi trông bên cạnh.Thạch Kha đau chân đến gần như không đứng vững nhưng vẫn nói xin lỗi, gương mặt trắng bệch.Tần Thâm mạnh mẽ liếc cậu, dường như nhìn thấu nội tâm cậu, biết rõ cậu cố ý.Thạch Kha mím môi, tiểu thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng thấp giọng xin lỗi ai, huống chi Cao Huân còn chưa tỉnh, cậu nói với Tần Thâm làm gì.Tên gia hỏa này sắp dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống cậu mất.Cậu lập tức xoay người rời đi, bước chân khập khiễng.Phía sau truyền đến một giọng nói, bảo cậu chờ một chút.Thạch Kha không thèm nghe, trong lòng hơi sợ, sợ Tần Thâm đánh cậu.Kết quả một giây sau, cậu bởi vì đau chân mà không may ngã xuống, đầu gối chật vật đập xuống đất, mí mắt đỏ hoe.Cậu nghe thấy Tần Thâm thở dài, đi tới trước mặt cậu.Thạch Kha khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, không lên tiếng.Tần Thâm khom người, hai tay xốc nách, xem cậu như trẻ con mà nâng lên, đặt lên một cái giường khác trong phòng y tế.Tần Thâm kéo rèm, ngăn cách Cao Huân.Trong không gian này chỉ còn hai người bọn họ.Tần Thâm quỳ một chân, xắn quần cậu lên, nhìn mắt cá chân đã sưng lớn của cậu, cau mày: "Tôi vừa đụng vào?"

Lòng Thạch Kha dâng lên một cảm giác oan ức không rõ nguyên do.Tần Thâm mở to mắt, thấy mí mắt đỏ hoe của cậu, có chút sợ: "Cậu đừng khóc."

Thạch Kha lắc đầu: "Ai khóc!"

Ngón tay Tần Thâm nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân sưng tấy của cậu, hắn thấp giọng: "Xin lỗi."

Lời kia như chiếc lông chim, rơi vào trong lòng hơi ngưa ngứa, cuối cùng đọng lại trong lòng cậu rất nhiều năm, cũng khiến cho dáng dấp người này từng nét từng nét khắc sâu vào nơi mềm mại nhất của trái tim cậu.
 
Người Ấy Không Yêu Tôi (Hoàn)
Chương 39


Thật sự động tâm, đại khái là bắt đầu từ khi đó.Có thể lúc đầu là bởi vì Tần Thâm đối xử với Cao Huân rất tốt, vì vậy mà ước ao, vì vậy mà đố kỵ.Nhưng thời khắc tình yêu thật sự sinh ra lại là vì một khắc Tần Thâm đem dịu dàng, đem ánh mắt đặt trên người cậu.Cậu nhìn bóng mình phản chiếu trong con ngươi đen láy của Tần Thâm, cảm giác rất kỳ diệu.Cảm giác như mê muội, như bị hút lấy, chỗ khoang ngực nóng bỏng, trước mắt như phủ sương, dường như không trông rõ bất cứ thứ gì, mơ mơ hồ hồ một bước bước vào trong mộng.Cậu yêu, rất đột ngột, không kịp chuẩn bị.Thế nhưng không biết từ lúc nào, cậu lại bắt đầu không thỏa mãn, bởi vì có tư tâm, cho nên không thấy rõ vốn dĩ người này đã yên lặng đem hết dịu dàng cho cậu từ lâu.Lúc ở cùng nhau, Tần Thâm biết rõ khẩu vị của cậu, sẽ đắp chăn cho cậu, sẽ vì cậu mà không hút thuốc, sẽ vào sinh nhật của chính mình mà mua một cái bánh kem mình không thích, chỉ vì để cậu vui vẻ mà sẽ vào giữa ngày tuyết lớn, mua cho cậu một cốc trà sữa, cõng cậu về nhà.Vì sao cậu lại không thấy rõ?

Dưới chân đèn bao giờ cũng tối, người trong cuộc luôn luôn mơ hồ.Nếu như không phải là yêu, vậy thì là cái gì?Thạch Kha cảm thấy thiếu hụt trong lòng đang từng chút một được lấp đầy, tất cả bất an cùng thấp thỏm đều vào lúc này, như bụi bặm mà lắng xuống.Tần Thâm đẩy trà sữa đến trước mặt cậu, chất lỏng trong cốc xoay tròn rồi dần dần tĩnh lặng lại, Tần Thâm nói: "Biết em thích uống trà sữa ở đây, thế nhưng dạ dày em không chịu được, anh bảo bọn họ bỏ thêm một chút hồng trà, em thử xem so với uống lạnh có ngon hơn chút nào không."

Thạch Kha uống một hớp, mỉm cười: "Ngon lắm."

Động tác trên tay cậu dừng một chút, cậu mở to mắt: "Tần Thâm, em đã nói với anh chưa..."

Tần Thâm nghi hoặc mà ừ một tiếng.Thạch Kha cong khóe môi, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: "Em thích anh."

Tần Thâm hai mắt mở to, dường như có chút kinh ngạc mà dời mắt đi, lại trở về, đôi mắt chớp rất nhanh, lỗ tai cũng hơi đỏ lên.Tần Thâm rũ mắt, dường như không dám nhìn cậu: "Anh cũng vậy."

Cô bồi bàn bưng dĩa thức ăn đứng đó, nhất thời không biết có nên đi đến đặt đồ ăn xuống hay không.Lúc này điện thoại Tần Thâm vang lên, đúng lúc giải vây cho cô.Cô vội vã đặt thức ăn xuống, bỏ của chạy lấy người.Tần Thâm nghe điện thoại xong, vẻ mặt rất khó xử, hắn gần như cương quyết từ chối người bên kia điện thoại, nói hắn hiện tại ra ngoài có việc, chờ hắn về rồi hãy nói.Hẳn là công việc, mà bây giờ, Tần Thâm bởi vì cậu mà thoái thác.Thạch Kha giơ tay giữ lại bàn tay Tần Thâm đặt trên bàn, lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Không sao cả, anh đi đi."

Tần Thâm nhìn cậu hồi lâu: "Cứ như vậy đi."

Hắn cúp điện thoại, suy nghĩ một chút: "Không sao, anh đã hẹn với em rồi."

Thạch Kha không có biện pháp, đành phải nói: "Em còn chưa từng đến công ty anh, hay là anh dẫn em đi tham quan một chút đi?"

Tần Thâm do dự một lúc, vẫn là nói: "Cơm nước xong lại nói."

Sau khi ăn xong, Tần Thâm thật sự dẫn cậu đến công ty.Kỳ thực cũng không phải cậu chưa từng tới bao giờ.Nhưng cậu không định nói cho Tần Thâm biết.Chỉ là không ngờ cô nàng ở quầy lễ tân lại nhận ra cậu.Tần Thâm dẫn cậu đến quầy lễ tân làm một tấm thẻ ra vào công ty, thuận tiện cho cậu hôm khác lại đến.Cô nàng trực quầy kinh ngạc nhìn cậu: "A, anh..."

Tần Thâm chú ý đến thái độ của cô nàng, nghi hoặc nhướng mày.Cô nàng lớn tiếng nói ra nguyên nhân mình kinh ngạc: "Anh không phải là cái người mỗi năm ngày 15 tháng 9 đều ở đại sảnh ăn một chiếc bánh sinh nhật lớn sao?"

Thạch Kha đứng như trời trồng, hận không thể chạy trốn khỏi hiện trường.15 tháng 9, là sinh nhật Thạch Kha.
 
Back
Top Bottom