Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 30: Chương 30



"Hai vị quen biết nhau sao?" Mộ Việt Triều kịp thời chen lời, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người. Anh chỉ biết, vị Tổng Giám đốc Cố trước mặt này trước đây từng rầm rộ muốn cưới một cô con gái khác của Lộc gia, cuối cùng không rõ vì nguyên nhân gì mà đã hủy bỏ hôn sự.

---

Cố Nam Từ đột ngột đứng phắt dậy, "Chờ đã!" Đến lúc này anh ta mới phát hiện trên cổ tay bên trong của cô ấy có một vết sẹo mờ nhạt, chắc hẳn là vết sẹo còn sót lại từ vụ đèn chùm rơi trước đó. Tim anh ta như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, giọng nói khản đặc đến biến dạng.

Lộc Chi Huyên quay đầu lại, ánh mắt bình thản như nhìn người xa lạ, "Hai vị cứ trò chuyện, tôi còn có việc."

Khoảnh khắc cánh cửa phòng họp đóng lại, Cố Nam Từ gần như muốn bóp nát ngón tay mình.

Hai tuần tiếp theo, Cố Nam Từ gần như sống hẳn ở Hồng Kông. Mỗi sáng tám giờ, anh ta đều đúng giờ xuất hiện ở tòa nhà Tập đoàn Mộ Thị, lấy danh nghĩa là "giám sát dự án", nhưng thực chất chỉ vì muốn "vô tình gặp" Lộc Chi Huyên ở căng-tin. Mỗi lần tan họp, anh ta đều cố tình đi vòng qua văn phòng cô ấy, dù chỉ là nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng của cô ấy qua lớp kính. Anh ta thậm chí còn nhớ lịch làm việc của tài xế nhà họ Mộ, cố ý bảo trợ lý đỗ xe đối diện Quán cà phê Bán Đảo mà cô thường đến.

Nhưng Lộc Chi Huyên vẫn luôn coi như không nhìn thấy.

"Cố tổng." Lần thứ năm vô tình chạm mặt, cuối cùng cô ấy dừng bước, "Anh rảnh lắm sao?"

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt cô ấy, hàng mi dài đổ xuống tạo thành một vệt bóng nhỏ dưới mắt. Cố Nam Từ tham lam nhìn ngắm góc mặt này. Trước đây khi rúc vào lòng anh ta xem phim, cũng chính là góc nhìn này.

"Chi Huyên." Yết hầu anh ta lên xuống, giọng khản đặc, "Chúng ta nói chuyện đi." Anh ta vẫn luôn không tìm được cơ hội để nói chuyện với cô, mỗi lần gặp cô ấy đều là thoáng qua vội vàng, thậm chí còn chẳng nói được câu nào.

"Nói chuyện gì?" Cô ấy ngẩng mắt lên, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó nực cười, "Nói về việc anh cấu kết với Lộc Uyển Dư lừa gạt tôi suốt ba năm? Hay nói về việc khi tôi bị thương, anh lại ôm cô ta rời đi?"

Giọng cô ấy rất nhạt, như thể đang bàn về thời tiết hôm nay.

Ngực Cố Nam Từ cảm thấy nặng trĩu, "Chuyện ngọc bội tôi đã điều tra rõ rồi, tôi--" Anh ta muốn giải thích cho Lộc Chi Huyên.

"Không quan trọng nữa." Lộc Chi Huyên ngắt lời anh ta, thờ ơ đáp lại, "Bây giờ tôi sống rất tốt." Đây không phải là lời nói qua loa, là lời thật lòng của cô ấy, cũng là sự thật.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong đôi mắt tràn đầy sự kiên định, "Mộ Việt Triều anh ấy không giống anh, anh ấy sẽ không bao giờ nhận nhầm người."



Văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Mộ Thị.

"Chấm dứt hợp tác?" Mộ Việt Triều khép lại tập tài liệu, mày mắt cong cong, "Vì Cố Nam Từ sao?" Nói anh không nhận ra điều gì là giả, anh không đến mức trì độn như vậy. Đối với cô ấy mà nói, Cố Nam Từ quả thật chính là một phiền phức lớn.

"Phiền phức sao?" Mộ Việt Triều cười khẽ, kéo cô ấy vào lòng, "Em nghĩ anh ta đấu lại anh sao?"

Ngoài cửa sổ, xe của Cố Nam Từ vẫn đỗ dưới tòa nhà, người đàn ông dựa vào xe hút thuốc, rõ ràng khoác lên người bộ vest hàng thiết kế riêng, lại toát ra vẻ chấp nhất thảm hại, từ đây nhìn xuống, có thể thấy một bóng dáng nhỏ bé.

Lộc Chi Huyên chủ động kể cho anh nghe mọi chuyện liên quan đến cô và Cố Nam Từ, việc họ quen biết, sự ngu ngốc của cô và sự phản bội của đối phương. Cứ tưởng khi nhắc lại những chuyện này cô ấy sẽ khóc không thành tiếng, nhưng thực tế, nội tâm cô ấy rất bình thản, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy.

Mộ Việt Triều nghe xong, chỉ hỏi một câu, "Chi Huyên, em còn yêu anh ta không?" Trong giọng nói mang theo một sự run rẩy mà ngay cả bản thân anh cũng không hề nhận ra.

Gió thổi tung tấm rèm cửa, che khuất biểu cảm trên gương mặt cô.

"Đương nhiên là không," cô đáp, "từ ngày em rời Kinh Đô, người và việc ở nơi đó đều không còn liên quan gì đến em nữa."

Mộ Việt Triều như trút được gánh nặng, cong môi mỉm cười.

Tối hôm đó, Cố Nam Từ nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng hợp tác.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trợ lý run rẩy nói, "Tập đoàn Mộ Thị nói, họ vẫn sẽ thanh toán tiền phạt vi phạm hợp đồng."

Cố Nam Từ đăm đăm nhìn chữ ký của Lộc Chi Huyên ở cuối văn bản, nét bút sắc bén, dứt khoát không chút dây dưa.

Giống như con người cô, một khi đã quyết định buông tay, sẽ tuyệt đối không ngoảnh lại.

Anh ấy đột nhiên nhớ lại dáng vẻ cô lần trước gặp mặt, khi đứng bên cạnh Mộ Việt Triều: bình tĩnh, an nhiên, trong mắt có ánh sáng.

Ánh sáng đó, từng thuộc về anh ta.

"Tôi sẽ không bỏ cuộc."

Cố Nam Từ nhìn về phía biệt thự Mộ gia, đáy mắt sóng ngầm cuộn trào.

"Có những sai lầm, tôi sẽ dùng cả đời để bù đắp."
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 31: Chương 31



Đêm ở Hồng Kông vốn luôn rực rỡ ánh đèn, nhưng đêm nay lại đặc biệt chói mắt.

Lộc Chi Huyên đứng trên ban công biệt thự Mộ gia, đầu ngón tay vô thức v**t v* mép tách trà.

Cô vừa kết thúc một cuộc họp thương mại, định uống chút trà cho tĩnh tâm, nhưng lại bị ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào khiến cô phải nheo mắt lại.

"Chi Huyên, anh xin lỗi."

Trên màn hình LED khổng lồ, năm chữ này được chiếu lặp đi lặp lại với tần suất mười giây một lần, thắp sáng nửa thành phố.

Không cần đoán cũng biết là ai làm.

Ngón tay cô khựng lại, mấy giọt trà b.ắ.n ra, loang lổ vết màu nâu nhạt trên chiếc váy ngủ trắng.

Tại sao cứ phải đeo bám cô không buông?

Rõ ràng đã bảo anh ta đừng làm những chuyện vô ích này nữa rồi mà.

Lộc Chi Huyên cau mày, đặt tách trà xuống, quay người kéo rèm lại.

Nhưng ánh sáng chói mắt đó vẫn lọt qua khe hở của tấm rèm vải mỏng, đổ những bóng hình chập chờn xuống sàn nhà.

m hồn bất tán.

Cô cầm lấy điện thoại, tin nhắn liên tục hiện lên ở phía trên màn hình:

[Vũ Tình: Vãi! Cố Nam Từ điên rồi hả?!]

[Vũ Tình: [Hình ảnh] Ngay cả ga tàu điện ngầm cũng treo tên cậu!]

[Vũ Tình: Cái này phải tốn bao nhiêu tiền đây, Cố Nam Từ đúng là chịu chi quá mà.]

Trong ảnh, tất cả các biển quảng cáo trong lối đi ga tàu điện ngầm đều được thay bằng ảnh cô, cùng với dòng chữ xin lỗi viết tay.

Anh ta là trẻ con chắc?

Sao lại làm những chuyện vô ích này.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lộc Chi Huyên không cảm xúc vuốt đi các thông báo, tắt nguồn điện thoại.

Trong phòng ăn, Mộ Việt Triều đang cắt bít tết.

Đối với những chuyện này, anh ấy lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lo cô sẽ không vui.

Chỉ cần cô nói một tiếng, Mộ Việt Triều có thể giải quyết tất cả mọi thứ ngay lập tức.

"Cần anh xử lý không?" anh ấy hỏi mà không ngẩng đầu, mũi d.a.o lướt nhẹ nhàng chia miếng bít tết, "Một phần ba nhà cung cấp màn hình quảng cáo ở Hồng Kông đều nợ Mộ gia ân tình."

Ý anh ấy là: Tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

Lộc Chi Huyên dùng nĩa chọc chọc đĩa salad, "Không cần đâu."

Cô vẫn nhíu mày, không hề thả lỏng.

"Bất kể em muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ em vô điều kiện."

Mộ Việt Triều nhẹ nhàng ôm lấy Lộc Chi Huyên, giúp cô vuốt lại lọn tóc mai vương trên trán.

"Được."

Cô đặt nĩa xuống, đôi mắt hồ ly hơi cụp xuống giờ lại tràn đầy sức sống, "Anh yên tâm, em không bị ảnh hưởng đâu, chỉ là thấy hơi phiền một chút."

Mộ Việt Triều khẽ cười, đẩy một ly nước chanh về phía cô.

"Có gì cứ dặn dò, bà xã đại nhân."

Giọng điệu anh ấy quá đỗi điềm nhiên, cứ như màn sám hối rầm rộ của Cố Nam Từ chỉ là một màn biểu diễn đường phố nhàm chán.

Lộc Chi Huyên ngước lên, thấy Mộ Việt Triều đang nhìn mình, ánh mắt ấm áp nhưng lại sâu không lường được.

"Sao thế?" Cô nhướng mày.

Đây là biểu cảm gì vậy?

"Anh đang nghĩ..." Mộ Việt Triều từ tốn lau tay, dáng vẻ thanh lịch điềm đạm, "Nếu anh ta biết bây giờ em ngay cả tên anh ta cũng lười nhắc tới, liệu có phát điên hơn không?"
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 32: Chương 32



Cái "anh ta" này đang nói ai thì không cần nghi ngờ.

Điên thì sao chứ?

Cô không hề nợ Cố Nam Từ, lương tâm thanh thản.

Những màn hình sáng rực ngoài cửa sổ sẽ không khiến cô xúc động hay nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào khác.

Chỉ khiến cô thấy nực cười mà thôi.

Ngày trước cô dâng hiến chân tình, anh ta lại vứt bỏ như dép rách, giờ cô không cần nữa, anh ta ngược lại diễn vở si tình.

Sống ở đời đúng là chìm nổi bất định.

Mãi mãi không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Lộc Chi Huyên đứng dậy đóng cửa sổ lại, tấm rèm dày nặng che khuất hoàn toàn mọi thứ bên ngoài.

"Em ăn xong rồi."

Cô quay người lên lầu, bóng lưng thẳng tắp như cây trúc.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, các màn hình quảng cáo cuối cùng cũng tắt.

Màn kịch ồn ào này đến đây là kết thúc.

Lộc Chi Huyên chạy bộ buổi sáng về, thấy một chiếc Maybach màu đen đậu ở cổng biệt thự Mộ gia.

Một chiếc xe rất quen thuộc.

Cố Nam Từ dựa vào xe, thấy cô đi đến, người đàn ông lập tức đứng thẳng dậy.

"Chi Huyên, anh đợi em lâu lắm rồi."

Anh ta đã đợi hơn bốn tiếng mới gặp được cô.

Hóa ra chờ đợi không có kết quả lại khó chịu đến thế.

Phong thủy luân chuyển, giờ anh ta mới nếm trải được mùi vị này.

"Tránh ra."

Cô vòng qua anh, không thèm liếc mắt lấy một cái, "Anh chắn đường rồi."

Tay Cố Nam Từ khựng lại giữa không trung.

Lời xin lỗi mà anh đã chuẩn bị ròng rã ba ngày, sự ăn năn mà cả thành phố chứng kiến, trong mắt cô, chẳng qua chỉ là rác rưởi chắn đường.

Nói thêm lời vô nghĩa cũng chẳng ích gì, có vài điều vẫn cần phải nói rõ, nếu không chỉ chuốc lấy sự dây dưa không dứt.



Hồng Kông, Quán cà phê Bán Đảo.

Bên ngoài cửa sổ kính sát sàn là cảnh đêm Vịnh Victoria, ánh đèn neon phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh.

Cố Nam Từ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đồng hồ đeo tay, Mộ Việt Triều đã đến muộn bảy phút.

Cố ý.

Anh ta quá rõ chiến thuật tâm lý này, kẻ bề trên luôn thích bắt đối thủ phải đợi, để thể hiện quyền kiểm soát của mình.

Cửa quán cà phê được đẩy ra, chuông gió khẽ ngân vang.

Mộ Việt Triều trong bộ vest đen tuyền, cổ tay áo cài chiếc khuy măng sét đá obsidian trầm màu, chậm rãi bước tới.

Khóe môi anh giữ nụ cười, nhưng đáy mắt lại một mảnh lạnh nhạt.

Đây là một cuộc đàm phán bất đắc dĩ phải đến, chứ không phải một buổi gặp mặt riêng tư.

"Đợi lâu rồi."

Anh ngồi xuống đối diện Cố Nam Từ, giọng điệu ôn hòa, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách khó lòng bỏ qua.

"Vừa họp xong."

Cố Nam Từ nhếch mép cười khẩy, "Mộ tổng đúng là trăm công nghìn việc."

Hai người họ gặp nhau thì không bao giờ hòa thuận.

"Không bằng Cố tổng."

Mộ Việt Triều giơ tay gọi nhân viên phục vụ, nhẹ giọng gọi món: "Một ly Cà phê Americano, không đường."

Anh dừng lại một chút, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì, rồi nói thêm, "Giống với khẩu vị Chi Huyên thích."

Không khí đột ngột ngưng đọng.

Các khớp ngón tay Cố Nam Từ khẽ trắng bệch, nhưng mặt ngoài không hề biến sắc, "Mộ tổng hẹn tôi ra đây, hẳn không chỉ để thảo luận về khẩu vị cà phê chứ?"

Nhân viên phục vụ mang cà phê đến, Mộ Việt Triều từ tốn khuấy đều, làn khói nghi ngút làm mờ đi nét mặt anh ấy.

"Cố tổng ở lại Hồng Kông lâu như vậy, tôi rất phiền lòng."

Cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

"Ồ?" Cố Nam Từ cười lạnh, chẳng thèm để lời này vào tai.

"Hồng Kông là lãnh địa riêng của Mộ gia sao?"

Mộ gia quả thật thế lực rộng khắp.

Nhưng cũng chưa đủ tư cách quản đến đầu anh ta.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ta đâu phải người Hồng Kông.

Vừa dứt lời, áp suất trong không khí như giảm xuống vài phần.

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trong không trung, không ai chịu nhường bước.

"Cô ấy kết hôn rồi."
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 33: Chương 33



Mộ Việt Triều nói với giọng bình thản, như đang thuật lại một sự thật hết sức hiển nhiên.

"Nhẫn cưới do chính tay tôi đeo cho cô ấy, hôn lễ được tổ chức tại tư gia Mộ gia, trên pháp lý, bây giờ cô ấy là vợ tôi."

Hai người họ đã kết hôn, là vợ chồng hợp pháp.

Mỗi một chữ đều như d.a.o cứa, đ.â.m thẳng vào nơi đau đớn nhất của Cố Nam Từ.

"Pháp lý?" Cố Nam Từ cười khinh, khẽ ngả người ra sau ghế.

"Tôi chỉ quan tâm trái tim Chi Huyên thuộc về ai."

Chỉ cần Chi Huyên trong lòng vẫn còn anh ta, anh ta tin chắc có thể đưa cô đi.

Khiến cô kết thúc mối quan hệ hôn nhân khó hiểu này.

Hai người họ vẫn có thể bắt đầu lại.

Mộ Việt Triều nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống.

"Trong lòng anh rất rõ người Chi Huyên bây giờ đặt trong tim là ai."

Anh hơi cúi người xuống, giọng nói hạ thấp.

"Cố Nam Từ, anh nói anh yêu Chi Huyên, vậy mà đến cả việc cô ấy thích uống loại cà phê nào anh cũng không biết, lẽ nào đây chính là thứ tình yêu mà anh vẫn luôn nói sao?"

Hàm dưới Cố Nam Từ căng chặt.

Đương nhiên anh ta biết.

Lộc Chi Huyên thích Caramel Macchiato, thêm gấp đôi kem.

Thế nhưng, Mộ Việt Triều vừa gọi lại không phải loại này.

Khoảnh khắc này, sự nhận thức ấy khiến lồ ng n.g.ự.c anh ta nghẹn lại, bởi vì Mộ Việt Triều nói đúng, anh ta quả thật chưa từng thực sự hiểu về cô.

"Tôi đến Hồng Kông không phải để tranh cãi với anh về chuyện này."

Cố Nam Từ lạnh giọng nói, không lùi bước.

"Tôi muốn đưa cô ấy đi."

"Không thể nào."

Mộ Việt Triều phản bác.

"Anh không có tư cách quyết định thay cô ấy."

Mộ Việt Triều cười, ý cười không chạm tới đáy mắt.

"Ngay cả tôi, chồng cô ấy còn không có tư cách, vậy ai mới có?"

"Cố tổng có phải quên rồi không, nơi anh đang ngồi bây giờ, là địa bàn của Tập đoàn Mộ Thị đấy?"

"Sao nào, anh muốn làm kẻ thứ ba sao?"

Anh đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, đèn trong quán cà phê bỗng nhiên mờ đi vài phần, những người vệ sĩ xung quanh lặng lẽ tiến lại gần, tạo thành một vòng vây vô hình.

"Tôi có thể khiến anh vĩnh viễn không bao giờ gặp lại cô ấy."

Giọng Mộ Việt Triều rất nhẹ, nhưng từng chữ lại như d.a.o cứa.

"Giống như khi xưa, anh đã chọn không nhìn thấy nỗi đau của cô ấy vậy."

Đồng tử Cố Nam Từ đột ngột co rút lại.

Anh ta muốn đáp trả, nhưng lại phát hiện không thể phát ra âm thanh nào.

Phải thừa nhận, những gì Mộ Việt Triều nói hoàn toàn đúng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nhưng anh ta không cam lòng, không cam lòng cứ thế từ bỏ.

"Anh tưởng anh thắng chắc rồi sao?"

Anh ta nghiến răng, gắng sức đối đầu.

"Mộ Việt Triều, đừng quá tự tin."

Chỉ cần anh ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không từ bỏ Chi Huyên.

"Tôi không tự tin."

Mộ Việt Triều đứng dậy, nhìn xuống anh ta từ trên cao.

"Tôi chỉ là biết rõ hơn anh, cô ấy muốn gì."

Mộ Việt Triều khựng lại một chút, đáy mắt xẹt qua một tia thương hại.

"Cố Nam Từ, những gì anh mang đến cho cô ấy chỉ có đau khổ."

Cố Nam Từ bật dậy khỏi ghế, chiếc ghế cọ vào sàn nhà tạo ra tiếng động chói tai.

"Anh là cái thá gì?"

Đôi khi lời thật mất lòng.

Dễ đ.â.m trúng chỗ mềm yếu nhất trong tim.

"Tôi là chồng cô ấy."

Mộ Việt Triều bình tĩnh nhìn anh ta.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 34: Chương 34



Chuông gió lại ngân vang, Mộ Việt Triều quay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp như cây tùng.

Bước đến cửa, anh ấy đột nhiên dừng lại, không ngoảnh đầu nói, "À phải rồi, dự án của Tập đoàn Cố Thị ở Đông Nam Á, Mộ gia rất hứng thú đấy."

Toàn thân Cố Nam Từ cứng đờ.

Đó là khoản đầu tư nước ngoài quan trọng nhất của Tập đoàn Cố Thị trong năm nay.

"Quên nói cho anh biết."

Mộ Việt Triều nghiêng mặt sang một bên, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.

"Chi Huyên hiện tại là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Mộ Thị, mỗi hành động của anh, cô ấy đều biết hết đấy.

Nói xong, anh đẩy cửa bước ra, biến mất trong màn đêm.

Cơn mưa lớn ở Hồng Kông kéo đến vừa nhanh vừa dữ dội, tầng mây xám chì sà xuống rất thấp, như thể chạm tay là tới.

Hạt mưa đập vào cánh cổng sắt của điền trang nhà họ Mộ, phát ra những tiếng gõ liên hồi, tựa như một lời tố cáo không thành tiếng nào đó.

Cố Nam Từ đứng dưới mưa, toàn thân đã ướt đẫm.

"Không phải thế này..." Anh ta lẩm bẩm.

"Trong lòng Chi Huyên chắc chắn vẫn còn có tôi."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ta cứ lặp đi lặp lại câu nói này.

Không biết là đang tự cho mình hy vọng, hay là đang tự tẩy não.

Chiếc áo sơ mi đen bó sát vào người, hằn lên đường nét cơ bắp săn chắc.

Đầu tóc anh ta không ngừng nhỏ nước, trượt xuống theo quai hàm, hòa lẫn vào dòng mưa.

Tay anh ta nắm chặt một chiếc nhẫn bạc trơn, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực, như thể đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình.

Cố Nam Từ vẫn đứng bên ngoài biệt thự Mộ gia.

Quản gia che dù vội vã đi tới, mày cau chặt nói:

"Anh Cố, ông làm thế để làm gì?"

"Thiếu phu nhân nhà chúng tôi sẽ không gặp anh đâu."

Cố Nam Từ không trả lời, chỉ khẽ ngẩng mắt.

Nước mưa theo mi mắt anh lăn xuống, làm mờ đi tầm nhìn.

Môi anh ta vì lạnh mà trắng bệch, nhưng vẫn cứng rắn mím thành một đường thẳng.

"Anh làm vậy sẽ bị bệnh đấy." Quản gia thở dài, giọng điệu mang theo vài phần bất lực.

"Về đi, đừng tự hành hạ mình nữa."

Cố Nam Từ vẫn im lặng, chỉ siết chặt chiếc nhẫn hơn.

Vòng nhẫn bạc trơn cấn vào lòng bàn tay khiến anh ta đau điếng.

Nhưng anh ta lại cảm thấy nỗi đau này chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng.

Mưa càng lúc càng lớn, đất trời như chỉ còn lại một mảng hỗn độn.

Hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Quản gia lắc đầu, xoay người trở lại điền trang.

Ông biết, vị gã này đã hạ quyết tâm chờ đợi một kết quả không thể xảy ra.

Tiếng mưa ồn ào, nhưng bên tai Cố Nam Từ lại như hoàn toàn tĩnh lặng.

Anh ta nhớ lại ngày đầu gặp Lộc Chi Huyên ở quán bar, cô ấy cười đưa cho anh một ly rượu.

Ánh mắt cô ấy sáng rực, chói mắt.

Nhớ lại khuôn mặt nghiêng chăm chú của cô ấy khi chọn quà cho anh.

Nhớ lại lần cuối cô ấy nhìn anh ta, đôi mắt bình tĩnh, gần như lạnh lùng.

"Chi Huyên..."

Ngoài việc lẩm nhẩm tên cô ấy, trong lòng anh ta thực sự nghẹn lại.

Anh ta cần một lối thoát cảm xúc, nếu không sẽ mất hết điểm tựa tinh thần.

Trái tim như bị bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức gần như không thở nổi.

Anh ta đột nhiên cúi người, ho sặc sụa.

Cổ họng trào lên vị đắng, thế nhưng dù vậy, anh ta vẫn không nhúc nhích nửa bước.

Chầm chậm, cơ thể không kiểm soát được mà loạng choạng.

Nhưng anh ta vẫn nghiến chặt răng, không chịu ngã xuống.

"Chi Huyên..." Anh ta thấp giọng lẩm bẩm, giọng khàn đặc, biến dạng.

"Cho anh một cơ hội... chỉ một lần thôi..."

Chỉ có tiếng mưa vô tình đáp lại.

Cố Nam Từ cảm thấy trán nóng bừng, hơi thở cũng trở nên bỏng rát.

Nhưng ánh mắt anh ta vẫn cố chấp nhìn về tòa nhà chính của điền trang.

Dường như tất cả hy vọng của anh ta đều đặt ở đó.

Nước mưa theo gò má anh tachảy xuống, chẳng thể phân biệt là mưa hay nước mắt.

Khi quản gia quay ra lần nữa, Cố Nam Từ đã đứng không vững.

Sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, môi nứt nẻ vì sốt cao.

Nhưng chiếc nhẫn trong tay vẫn không buông lỏng.

Ánh mắt Cố Nam Từ tan rã trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng tập trung lại.

Đột nhiên đầu gối mềm nhũn, khuỵu mạnh xuống đất.

Bùn đất b.ắ.n lên, làm bẩn quần tây, nhưng anh ta hoàn toàn không hay biết.

Ý thức hoàn toàn mơ hồ.

Cơ thể cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngã vật xuống.

Khoảnh khắc trước khi chìm vào bóng tối, ngón tay vẫn siết chặt chiếc nhẫn ấy.

Như thể đó là sợi dây liên kết cuối cùng giữa anh ta và Lộc Chi Huyên.

Quản gia thở dài, vẫy tay gọi người hầu.

"Mau gọi xe cứu thương."

Xe cứu thương nhanh chóng đến, kết quả chẩn đoán là sốt cao 39 độ, cộng thêm tình trạng suy kiệt thể lực nghiêm trọng.

Trong phòng ngủ, Lộc Chi Huyên đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn màn mưa.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mép rèm cửa, vẻ mặt u ám khó đoán.

Mộ Việt Triều bước tới sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Lộc Chi Huyên lắc đầu, giọng nói bình tĩnh.

"Không gặp."

Anh không hỏi thêm, chỉ siết cô vào lòng chặt hơn một chút.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa dần tạnh.

Nhưng một vài chấp niệm nào đó lại giống như trận mưa bão này, đến dữ dội, đi khó khăn.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 35: Chương 35



Ngày hôm sau, sáng sớm.

Mùi nước khử trùng xộc vào mũi, Cố Nam Từ mở mắt.

Chất lỏng trong bình truyền bên cạnh từng giọt từng giọt nhỏ xuống, chảy vào tĩnh mạch.

Anh takhẽ cử động ngón tay, chiếc nhẫn bạc trơn đã không còn.

Lòng bàn tay trống rỗng, chỉ còn lại một vệt hằn đỏ do vòng nhẫn cấn vào.

"Tỉnh rồi à?" Giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến.

Cố Nam Từ chợt quay đầu, động tác quá gấp, khiến kim truyền trên mu bàn tay nhói lên trận đau.

Lộc Chi Huyên đứng bên cửa.

Cô mặc chiếc váy liền thân màu nhạt, tóc búi lỏng.

Cô không lại gần, chỉ dựa vào khung cửa, đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta.

Cố Nam Từ nuốt nước bọt, giọng khàn đặc.

"Chi Huyên."

Anh ta theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng bị cô đưa tay ngăn lại.

"Đừng cử động, anh vừa hạ sốt thôi." Giọng điệu cô rất nhạt, giống như đang nói chuyện với một người bạn không thân thiết.

Cố Nam Từ cứng đờ, n.g.ự.c như bị thứ gì đó nghiền nát.

Anh ta nhìn cô, tham lam cố bắt lấy từng nét biểu cảm trên khuôn mặt.

Nhưng cô quá bình tĩnh, đến mức hàng mi cũng không rung động.

Điều này khiến anh ta cảm thấy hoảng sợ.

Anh ta sợ Lộc Chi Huyên thật sự không còn bận tâm đến anh ta chút nào nữa.

"Chiếc nhẫn?" Anh ta thấp giọng mở lời, giọng khàn đặc, biến dạng.

"Là chiếc nhẫn của tôi."

"Ở đây." Lộc Chi Huyên từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn bạc trơn ấy, đặt lên tủ đầu giường.

"Quản gia lấy từ tay anh ra."

Chiếc nhẫn nằm lẻ loi ở đó, tối tăm không chút ánh sáng.

Giống hệt dáng vẻ anh ta lúc này.

Cố Nam Từ nhìn chằm chằm vào nó, chợt bật cười, nhưng nụ cười ấy rất cay đắng.

Giọng nói vì sốt mà khàn đặc, "Ngay cả chạm vào cũng không muốn?"

Rõ ràng là cô tặng mà.

Giờ đây, vật còn người mất.

Lộc Chi Huyên không trả lời câu hỏi này, chỉ nhạt giọng nói.

"Bác sĩ nói anh bị sốt cao cộng thêm suy kiệt thể lực, nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi."

Cô dừng lại một chút, cuối cùng mới ngước mắt nhìn anh ta.

"Cố Nam Từ, đừng làm những chuyện như thế này nữa."

Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì mà còn hại sức khỏe.

Hà tất phải vậy?

Ánh mắt cô rất tĩnh, không có ghét bỏ, không có giận dữ.

Đầu ngón tay Cố Nam Từ vô thức co lại, trái tim như bị ai đó nắm chặt, đau đến mức gần như không thở nổi.

Anh ta thà cho rằng cô hận, mắng anh ta, ít nhất chứng tỏ cô vẫn còn bận tâm.

Nhưng cô không làm vậy.

Cô chỉ là... không còn quan tâm nữa rồi.

"Chi Huyên." Giọng anh run run, khóe mắt rưng rưng.

"Anh sai rồi."

Đây là lời thật lòng.

Anh ta thật sự biết mình đã sai, tiếc là vẫn quá muộn rồi.

Lộc Chi Huyên khẽ lắc đầu.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Không cần xin lỗi, tôi đã tha thứ cho anh rồi."

Câu nói này như một con d.a.o cùn, chầm chậm đ.â.m vào trái tim anh ta.

Tha thứ, có nghĩa là đã lật sang trang khác.

Cũng có nghĩa là cô ngay cả sự hận thù cũng không muốn dành cho anh nữa.

"Tôi không đến đây để tranh cãi với anh." Giọng điệu cô ấy bình thản, vẻ mặt cũng rất ôn hòa.

"Chỉ là cảm thấy, có vài điều nên nói rõ ràng."

Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi.

Lộc Chi Huyên nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ rõ ràng.

"Tôi không hận anh, cũng không oán anh, nhưng tôi và anh đã không còn khả năng nữa rồi."

"Tôi bây giờ sống rất tốt, và cũng rất yêu Mộ Việt Triều."

Nói rồi, khóe môi cô khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười rất nhạt.

Từ "yêu" này như một cây kim, đ.â.m mạnh vào dây thần kinh của Cố Nam Từ.

Anh ta siết chặt ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch.

"Em yêu hắn?"
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 36: Chương 36



"Phải." Lộc Chi Huyên trả lời dứt khoát, không một chút do dự.

Cô không muốn dính dáng gì đến anh ta, vậy mà lại yêu Mộ Việt Triều?

Hơi thở của Cố Nam Từ ngừng lại trong khoảnh khắc, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Giống như bị ai đó nhấn xuống nước, cảm giác ngạt thở ập đến cuồn cuộn.

Cố gắng há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Lộc Chi Huyên nhìn đồng hồ, giọng điệu ôn hòa.

"Tôi phải đi rồi, Việt Triều vẫn đang đợi tôi."

Khoảnh khắc cô xoay người, Cố Nam Từ đột ngột vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

Lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát xương cô.

"Chi Huyên!" Giọng anh ta khàn đặc, gần như van xin.

"Cho anh một cơ hội nữa... chỉ một lần thôi..."

Lộc Chi Huyên không giãy giụa, chỉ cúi đầu nhìn tay anh ta.

Vẻ mặt rất nhạt, "Cố Nam Từ, bỏ tay ra."

Giọng điệu cô rất nhẹ, nhưng lại như một lưỡi dao, cắt đứt chính xác hy vọng cuối cùng của anh ta.

Ngón tay Cố Nam Từ từ từ nới lỏng, cuối cùng vô lực buông thõng.

Lộc Chi Huyên rụt tay về, nhẹ nhàng xoa xoa vết hằn đỏ trên cổ tay, giọng điệu bình tĩnh.

"Nghỉ ngơi cho khỏe, đừng tự hành hạ bản thân nữa."

Nói xong, cô xoay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp như trúc, không chút lưu luyến.

Khoảnh khắc cửa phòng bệnh đóng lại, Cố Nam Từ như bị rút cạn hết sức lực, ngã vật xuống giường.

Anh ta nhìn chằm chằm trần nhà, trước mắt hiện lên chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô ấy.

Anh ta chợt nhớ lại rất lâu trước đây, Lộc Chi Huyên từng nâng niu chiếc nhẫn tương tự, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh ta.

"Cố Nam Từ, chúng ta đeo nhẫn đôi nha?"

Lúc đó anh ta đã trả lời thế nào nhỉ?

Thật nực cười làm sao, thứ mà anh ta từng tùy tiện vứt bỏ.

Giờ đây lại trở thành sự xa sỉ mà anh ta khao khát cả đời cũng không thể có được.

Cố Nam Từ vươn tay cầm lấy nó, chầm chậm đeo vào ngón áp út của mình.

Kích thước vừa vặn.

Nhưng anh ta biết, có vài thứ, đã không thể quay lại được nữa rồi.

Ngày Cố Nam Từ trở lại Kinh Đô, thời tiết rất đẹp.

Ánh nắng chiếu rọi cả thành phố sáng trưng, ngay cả bóng tối cũng không có chỗ ẩn náu.

Anh ta đứng ở cửa ra sân bay, tay siết chặt tấm vé máy bay khứ hồi từ Hồng Kông, đứng rất lâu.

Cho đến khi tài xế cẩn thận tiến lên nhắc nhở, "Cố tổng, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Lúc này anh ta mới hoàn hồn, không biểu cảm gì vò tấm vé máy bay thành một cục, ném vào thùng rác.

Giống như Lộc Chi Huyên đã vứt bỏ anh ta vậy, dứt khoát.

Mặt gương thang máy ở tòa nhà Tập đoàn Cố Thị phản chiếu khuôn mặt anh ta, không biểu cảm, vẻ mặt xám xịt.

Thư ký ôm tài liệu theo sau, không dám thở mạnh.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Suốt thời gian này, Cố Nam Từ gần như sống ở công ty.

Đèn phòng họp sáng thâu đêm trở thành chuyện bình thường.

Người biết chuyện đều hiểu anh đang dùng công việc để gây tê chính mình.

Nhưng không ai dám khuyên nhủ.

"Báo cáo tiến độ dự án Đông Nam Á." Thư ký đưa tài liệu tới, giọng nói rất nhẹ.

Cố Nam Từ mở tài liệu, ánh mắt lại dừng lại trên một dòng chữ - Đối tác: Tập đoàn Mộ Thị.

Ngòi bút máy làm lem ra một vệt mực trên giấy, anh nhìn chằm chằm cái tên đó, đột nhiên cảm thấy khó thở.

"Cố tổng?" Thư ký thử gọi một tiếng.

Cố Nam Từ gấp tài liệu lại, giọng nói lạnh lùng, "Ra ngoài."

Khoảnh khắc cửa văn phòng đóng lại, anh đột ngột hất tài liệu xuống đất, giấy tờ vương vãi khắp nơi.

Anh ta chống tay lên mặt bàn, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Trước mắt anh ta toàn bộ là ánh mắt Lộc Chi Huyên nhìn anh ta lần cuối.

Bình tĩnh, nhẹ nhõm, không một chút lưu luyến.

Cô không cần anh ta nữa rồi.

Nhận thức này như một con d.a.o cùn, ngày đêm hành hạ anh ta.

Ánh đèn quán bar về đêm lờ mờ, Cố Nam Từ ngồi ở dãy bàn góc khuất, trước mặt bày một hàng ly rượu rỗng.

Rượu whisky đốt cháy cổ họng, nhưng lại không dập tắt được nỗi đau nóng rát trong lòng.

Cố Nam Từ ngẩng mắt, có một người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm anh ta.

Cô ta cũng có một đôi mắt hồ ly rất giống Lộc Chi Huyên, đuôi mắt hơi xếch lên.

Nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt Lộc Chi Huyên là sáng, rực rỡ như dải ngân hà.

Còn trong mắt người phụ nữ trước mặt chỉ có toan tính.

Anh ta quay đầu đi, không hứng thú.

Anh ta lấy điện thoại ra, ngón tay lơ lửng trên số của Lộc Chi Huyên, cuối cùng vẫn không nhấn xuống.

Anh ta đã hứa sẽ không làm phiền cô nữa.

Nhưng có vài thói quen không bỏ được.

Ví dụ như đêm khuya lướt xem tài khoản mạng xã hội của cô, mặc dù rất ít cập nhật.

Ví dụ như khi đi ngang qua tiệm hoa dừng lại, nhớ đến cô thích hoa hồng trắng.

Lại ví dụ như trong lúc họp lạc thần, đoán xem lúc này cô ấy đang làm gì.

Mộ Việt Triều có phải lại mua quà cho cô không?

Cô ấy lại đang mỉm cười với người đó sao?

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Họ đang ôm nhau, đang hôn nhau sao?

Sự ghen tị như rắn độc gặm nhấm lý trí anh, nhưng anh ngay cả tư cách để ghen tị cũng không có.

Đồng hành cùng anh ta chỉ có nỗi chua xót và hối hận thật sâu.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 37: Chương 37



Ba giờ sáng, Cố Nam Từ về đến căn hộ.

Ở bậc cửa đặt một đôi dép lê nữ, là đôi Lộc Chi Huyên từng mang khi đến nhà anh trước đây.

Anh ta ngồi xuống, đôi dép không thay đổi gì, vẫn đẹp như vậy, chỉ là khi ngón tay anh ta khẽ vuốt qua bề mặt, mới phát hiện trên đó đã phủ một lớp bụi mỏng.

Anh ta chợt nhớ lại lời Lộc Chi Huyên nói với mình trong lần cuối cùng gặp mặt.

"Cố Nam Từ, hãy nhìn về phía trước đi."

Nhưng làm sao nhìn về phía trước được đây?

Thời gian của anh ta dường như dừng lại ở ngày cô rời đi, sau đó tất cả những ngày đều trở thành thước phim câm đen trắng, không có âm thanh, cũng không có màu sắc.

Trong ngăn kéo phòng ngủ cất giấu một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương chưa kịp tặng.

Anh ta vốn định sau bữa tiệc sinh nhật Lộc Uyển Dư sẽ cầu hôn Lộc Chi Huyên, nhưng tất cả đều bị anh ta tự mình phá hỏng rồi.

Cố Nam Từ lấy chiếc nhẫn ra, viên kim cương dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thật mỉa mai làm sao, anh ta từng có được toàn bộ tình yêu của cô, lại tự tay đập nát nó.

Ngoài cửa sổ, phía đông dần hửng sáng.

Cố Nam Từ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố dần dần tỉnh giấc, đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc.

Anh ta từng cho rằng quyền lực, tài sản có thể lấp đầy mọi trống rỗng, nhưng bây giờ mới hiểu ra, có những thứ đã mất đi là mất đi, dùng hết cả đời cũng không tìm lại được.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Màn hình điện thoại sáng lên, trợ lý gửi tin nhắn đến: "Cố tổng, cuộc họp sáng nay chín giờ bắt đầu, tài liệu đã chuẩn bị xong."

Cố Nam Từ không trả lời, chỉ đặt chiếc nhẫn kim cương vào ngăn kéo rồi xoay người bước vào phòng tắm.

Nước lạnh xối vào mặt, anh ta nhìn chằm chằm người trong gương, dưới mắt là quầng thâm đậm, khóe môi căng thành một đường thẳng, trông như một cái xác không hồn.

Anh ta khẽ kéo khóe môi, người trong gương cũng hiện ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc.

Cứ như vậy đi.

Đã không buông bỏ được, vậy thì mang theo nỗi đau này sống tiếp.

Ít nhất chứng minh rằng, anh ta từng thật sự yêu.



Gió biển tháng năm mang theo hơi nước mặn chát, thổi tan sự phiền muộn nhàm chán.

Tiếng cười nói bên hồ bơi khu nghỉ dưỡng từ sáng đến giờ không ngớt.

Cố Nam Từ đứng dưới bóng cây cọ, trong tay nắm chặt một bản kế hoạch, sau khi xem xong, ánh mắt lại rơi xuống bãi cát gần đó.

Anh ta nhìn chằm chằm vào một gia đình ba người rồi dời mắt đi.

Lộc Chi Huyên đang cúi người buộc nơ áo bơi cho một bé gái, động tác dịu dàng đến chói mắt.

Bé gái khoảng ba bốn tuổi, tóc xoăn màu hạt dẻ buộc thành hai túm nhỏ, khi nhảy nhót đuôi tóc lượn lên một đường cong rực rỡ giống như Lộc Chi Huyên.

Mộ Đường một tay kéo ngón trỏ của bố, một tay nắm góc váy của mẹ, nhảy ngang trên mép nước như một chú cua nhỏ.

Khi sóng vỗ tới, con bé hét lên chạy trốn sau lưng Mộ Việt Triều, lại ôm lấy Lộc Chi Huyên hét to: "Mẹ bảo vệ con!"

Mộ Việt Triều cười kéo vợ vào lòng, thuận thế bế con gái lên vai.

Chiếc dép xăng đan của bé gái văng mất một chiếc, bàn chân trần quẹt lên áo sơ mi của bố, để lại hai vệt cát ướt sũng.

Lộc Chi Huyên cúi người nhặt dép, đuôi tóc lướt qua cánh tay chồng, gọi: "Việt Triều! Đây là chiếc áo sơ mi mới mua đấy."

Lời chưa nói xong, Mộ Đường đột nhiên cúi người nhét vào miệng cô một thứ gì đó.

Kẹo cứng vị muối biển tan ra trên đầu lưỡi, hòa quyện với hương thơm nhàn nhạt từ lòng bàn tay con gái.

"Kẹo dũng cảm cho mẹ!"

Bé gái ôm cổ bố tuyên bố: "Ăn xong sẽ không sợ sóng biển nữa!"

Bàn tay còn lại của Mộ Việt Triều tự nhiên ôm eo vợ, cúi đầu khẽ cọ l*n đ*nh đầu cô, nói: "Nghe chưa? Con gái đều nhìn ra em sợ nước."

"Ai sợ chứ?"

Vành tai Lộc Chi Huyên hơi đỏ, nhưng mặc cho ngón tay chồng đan vào ngón tay mình.

Trong khoảng trống mười ngón tay đan vào nhau, bàn tay nhỏ của Mộ Đường đột nhiên nắm lấy ngón tay của họ, nói: "Con cũng muốn nắm!"

Hoàng hôn kéo dài bóng của ba người, cuối cùng hòa thành một khối màu ấm áp mờ ảo trên bãi cát.

Nước triều dâng lên, nuốt chửng những dấu chân nhỏ sâu cạn kia, nhưng lại không thể nuốt chửng tiếng cười như chuông bạc của Mộ Đường, hòa với gió biển bay rất xa.

Mộ Việt Triều đột nhiên cúi đầu, nụ hôn rơi xuống khóe môi Lộc Chi Huyên còn dính chút đường.

"Bố xấu hổ!" Mộ Đường che mắt, nhưng kẽ ngón tay lại mở rất to.

Khi sóng lại một lần nữa vỗ lên bãi cát, làm mấy con chim biển giật mình bay đi.

Lên bờ, trẻ con thích chạy khắp nơi.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 38: Chương 38 (Hoàn)



Ở đây tính riêng tư cao, ngược lại cũng không cần lo lắng con bé chạy lạc.

Bé Mộ Đường đột nhiên chạy qua, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Cố Nam Từ.

"Chào chú!" Con bé chân trần lạch bạch chạy tới, ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: "Chú cũng đến chơi nước sao?"

Các khớp ngón tay Cố Nam Từ vô thức co lại, mép bản kế hoạch bị nắm đến nhàu nát.

Anh ngồi xuống, tầm mắt ngang với bé gái, nói: "Chú đến làm việc."

"Làm việc chán quá ạ." Bé gái nhăn mũi, đột nhiên vươn tay sờ sờ chiếc khuy măng sét của anh, nói: "Cái lấp lánh này, giống cái của bố con!"

Chiếc khuy măng sét nhãn hiệu này vẫn là Lộc Chi Huyên mua cho anh ta.

Anh ta vẫn luôn đeo.

"Niệm Niệm!" Giọng Lộc Chi Huyên từ xa đến gần.

Toàn thân Cố Nam Từ cứng đờ, trong tầm mắt hiện ra trước tiên là một đôi dép xăng đan màu be, đi lên là cổ chân thon thả, rồi anh ta nhìn thấy một khuôn mặt ngày đêm nhung nhớ.

Năm năm rồi, cô gần như không thay đổi.

Chỉ là khóe mắt thêm vài nếp nhăn khi cười, tóc dài cắt đến vai, bị gió biển thổi hơi bay lên.

"Xin lỗi, con bé hơi nghịch ngợm."

Lộc Chi Huyên kéo con gái đến bên cạnh, ánh mắt lướt qua Cố Nam Từ thì dừng lại một chút, gật đầu một cách lịch sự và xa cách, nói: "Cố tổng."

Cách xưng hô này như một mũi khoan băng, đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c Cố Nam Từ.

Anh ta há miệng, lại chỉ phát ra âm tiết khô khốc: "Lâu rồi không gặp."

Bé gái đột nhiên kéo kéo vạt áo mẹ.

"Mẹ ơi, mắt chú này đỏ rồi."

Gió biển đột nhiên trở nên sắc bén, thổi vào khóe mắt Cố Nam Từ đau rát.

Anh vội vàng cúi đầu, lại nghe thấy Lộc Chi

Huyên khẽ nói với con gái: "Đi giúp bố lấy kem chống nắng được không? Ngoan."

Đợi bé gái chạy xa, không khí đặc quánh như keo.

"Con bé tên là Mộ Đường," Lộc Chi Huyên nhìn bóng lưng con gái, khóe môi vô thức nhếch lên, "chữ Đường trong Hải Đường."

Cố Nam Từ nhớ lại nhiều năm trước.

Anh cùng Lộc Chi Huyên đi Tô Châu công tác, hoa hải đường trong viên lâm nở rất đẹp.

Cô kiễng chân với lấy cành hoa, quay đầu cười với anh, hỏi: "Sau này nếu sinh con gái, thì gọi là Đường Đường được không?"

Lúc đó anh đã trả lời thế nào?

"Tùy em."

Bây giờ cô thật sự có con gái, nhưng họ lại mang họ của người khác.

"Đứa bé rất đáng yêu," Cố Nam Từ nghe thấy giọng mình đầy máy móc, sự cay đắng trào lên lòng, "giống cô."

Lộc Chi Huyên mỉm cười, khóe mắt cong cong, nói: "Việt Triều luôn nói con bé giống em, nhưng tính cách thực ra lại giống anh ấy hơn."

Giọng điệu thân mật đó là sự thân mật không kẽ hở chỉ có thể hình thành sau nhiều năm tích lũy, người khác không thể vượt qua, cũng không thể bước vào trong đó.

Cố Nam Từ nhìn thấy dưới chiếc ô che nắng không xa, Mộ Việt Triều đang cúi người bôi kem chống nắng cho con gái, bé gái khúc khích cười chui vào lòng anh.

"Chi Huyên," Cố Nam Từ đột nhiên mở lời, "nếu như lúc đó..."

Lời anh muốn nói chưa kịp thốt ra, nhưng cô biết anh muốn nói gì.

"Không có nếu như," Lộc Chi Huyên ngắt lời anh, ánh mắt bình tĩnh như mặt biển dưới ánh trăng, "Cố Nam Từ, chúng ta đều nên nhìn về phía trước."

Thời gian đều đang đi về phía trước.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Người làm sao còn có thể ở lại chỗ cũ chứ?

Từ xa truyền đến tiếng gọi trong trẻo của Mộ Đường: "Mẹ ơi! Bố nói có thể đi nhặt vỏ sò rồi!"

"Đến đây!" Lộc Chi Huyên đáp một tiếng, trước khi quay người đi còn nhìn Cố Nam Từ lần cuối, nói: "Chúc anh dự án thuận lợi, cũng chúc anh hạnh phúc."

Bóng dáng cô đi về phía hai người kia dần dần mờ nhạt.

Cố Nam Từ đứng tại chỗ, lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói.

Lúc hoàng hôn thủy triều dâng, Cố Nam Từ một mình đứng trên mỏm đá.

Sóng biển hết lần này đến lần khác vỗ lên, rồi lại rút xuống, giống hệt như những nỗi nhớ dâng lên rồi lại bị buộc phải nuốt xuống của anh trong năm năm qua.

Điện thoại trong túi rung lên, trợ lý gửi tin nhắn đến: "Tổng Giám đốc Cố, lễ ký kết hợp đồng dự án Đông Nam Á định vào thứ hai tuần tới."

Anh nhìn về phía chân trời nơi biển và trời giao nhau, tia ráng chiều cuối cùng, đột nhiên nhớ đến thần sắc của Mộ Đường khi nãy ngẩng mặt nói chuyện với anh.

Vừa giống Lộc Chi Huyên, lại vừa không giống.

Nước triều tràn qua giày da, Cố Nam Từ cuối cùng cũng xoay người rời đi.

Ba đôi dấu chân xếp cạnh nhau trên bãi cát nhanh chóng bị sóng nuốt chửng, còn dấu chân anh để lại, dù rất ít ỏi, cuối cùng cũng sẽ bị nước biển xóa phẳng.

Giống như có những người, định mệnh chỉ là thủy triều trong sinh mệnh, đến đi không do người.
 
Back
Top Bottom