Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 10: Chương 10



Một giọng nam hét lớn về phía cô.

Cô đột ngột đẩy ghế ra để né tránh, nhưng vẫn chậm mất nửa bước.

Chiếc đèn chùm vẫn đập trúng cánh tay trái của cô, mảnh thủy tinh sắc nhọn b.ắ.n tung tóe xé rách ống tay áo, m.á.u tươi lập tức rỉ ra.

"Á!"

Lộc Uyển Dư thét lên một tiếng, lao vào lòng Cố Nam Từ.

"Nam Từ! Em sợ quá!" Giọng cô ta run run, trông như thể bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.

Rõ ràng cô ta vẫn còn cách chỗ đèn rơi một khoảng.

Toàn bộ sự chú ý của Cố Nam Từ đều bị hút về phía cô ta.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ta ôm chầm lấy cô ta, ánh mắt lo lắng đánh giá từ trên xuống dưới, "Uyển Dư, em có bị thương không?"

Không biết còn tưởng người suýt bị đập trúng là cô ta.

Lộc Uyển Dư chỉ lắc đầu, mắt đẫm lệ.

Cả hai đều trưng ra bộ dạng tình sâu nghĩa nặng.

Lộc Chi Huyên ôm lấy cánh tay đang chảy máu, lặng lẽ nhìn họ, vết thương bỏng rát, nhưng so với cánh tay, cảm giác nghẹn lại ở tim còn rõ rệt hơn.

Không nên như vậy.

Nỗi đau trào dâng trong lòng dần trở nên tê dại, hóa thành làn khói trắng vô hình từ từ bốc hơi.

Dường như trong khoảnh khắc đó, tình cảm cô dành cho Cố Nam Từ cũng trôi đi cùng.

Giây tiếp theo, nhân viên phục vụ hốt hoảng chạy vào xin lỗi họ.

"Xin lỗi! Đèn chùm bị lỏng ốc, tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay!"

Cố Nam Từ lúc này mới chú ý đến vết thương của Lộc Chi Huyên.

Anh ta khẽ nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng và không đành lòng.

Nhưng Lộc Uyển Dư đang trong lòng anh đột nhiên ôm lấy ngực, yếu ớt tựa vào vai anh ta, "Nam Từ, em khó thở."

Cố Nam Từ lập tức thu hồi tầm mắt, một tay bế ngang Lộc Uyển Dư lên, "Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện."

Nói rồi, anh sải bước đi ra ngoài.

Thậm chí còn không ngoảnh lại nhìn lấy một cái.

"Không sao." Lộc Chi Huyên khẽ nhếch môi, tự rút một tờ giấy ăn đặt lên vết thương, "Tôi tự xử lý trước vậy."

Máu tươi nhanh chóng thấm ướt tờ giấy ăn, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Nhưng cô đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 11: Chương 11



Khi tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Y tá nói với cô, cánh tay cô bị gãy nhẹ, cần phải bó bột.

May mắn vị trí bị thương không quá nguy hiểm, nếu không hậu quả khó lường.

Lộc Chi Huyên nằm viện ba ngày.

Không một ai đến thăm cô.

Lúc y tá thay thuốc, thấy cô luôn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được hỏi, "Tiểu thư, người nhà của cô đâu rồi?"

Cô mỉm cười, không nói gì.

Người nhà?

Cô sớm đã không còn ai rồi.

Ngày xuất viện, thời tiết rất đẹp.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Lộc Chi Huyên, cô nhắm mắt lại, vết thương trên cánh tay vẫn còn nhức âm ỉ.

Tuy nhiên, so với ngày xảy ra chuyện, đã đỡ hơn rất nhiều.

Khi xe chạy vào điền trang Lộc gia, từ xa cô đã thấy vài chiếc xe sang màu đen đỗ ở cổng, những người làm đang bận rộn chuyển đồ vào nhà.

Những chiếc rương gỗ gụ thắt ruy băng vàng, đủ loại đồ vật quý giá lộ ra.

Nhìn là biết ngay đó là lễ vật đính hôn.

"Đại tiểu thư về rồi."

Quản gia đứng ở cửa, giọng cung kính nhưng xa cách, "Hôn sự của nhị tiểu thư đã định rồi, Văn gia hôm nay đến đưa lễ vật đính hôn."

Văn gia ư?

Đầu ngón tay Lộc Chi Huyên từ từ siết chặt, rồi lại dần nới lỏng.

Là Cố Nam Từ, hay nói đúng hơn là vị nhị thiếu gia thần bí của Văn gia, cuối cùng cũng chính thức cầu hôn Lộc Uyển Dư rồi.

Thì ra họ thật sự sắp bước sang giai đoạn tiếp theo của cuộc đời rồi.

Cô không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình là gì.

Chỉ là cảm thấy những chuyện này không còn liên quan gì đến cô nữa rồi.

Quân tử luận việc không luận tâm. Lẽ ra cô nên sớm tỉnh ngộ mới phải. Cố Nam Từ một chút cũng không thích cô, lẽ ra ngay từ đầu cô đã không nên dây dưa với anh ta, lãng phí thời gian dài như vậy.

May thay, giờ đây đã tỉnh táo rồi.

Cô sắp bay đến Hồng Kông ngay lập tức, không còn bất kỳ liên quan gì đến mọi thứ ở đây nữa.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Chị!"

Lộc Uyển Dư từ trong nhà chạy ra.

Trong chiếc váy liền màu hồng, nụ cười ngọt ngào mà chói mắt, "Chị cuối cùng cũng về rồi, mau đến xem thiếu gia Văn tặng lễ vật đính hôn cho em này!"
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 12: Chương 12



Cô ta không nói một lời kéo Lộc Chi Huyên vào nhà.

Vừa đi vừa lẩm bẩm, "Chị bị thương nhẹ thôi mà, sao lại cứ nằm mãi trong bệnh viện không về vậy?"

Lải nhải nói rằng mình lo lắng cho cô đến mức nào.

Miệng thì nói thế, nhưng nụ cười trên mặt lại chẳng hề thu lại chút nào.

Vẻ ngoài giả tạo, trà xanh của cô ta khiến Lộc Chi Huyên tự thấy không bằng.

Trong phòng khách chất đầy những chiếc rương gỗ gụ, được bày trí ngăn nắp.

Không cần nhìn kỹ cũng biết chủ nhân của những món đồ này đã bỏ rất nhiều tâm sức.

"Đây là vòng cổ ruby huyết bồ câu Myanmar, nghe nói toàn cầu chỉ có ba sợi."

Lộc Uyển Dư cầm lấy một sợi vòng cổ ướm lên cổ mình, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý, "Còn cái này, là thiếu gia Văn đặc biệt đấu giá từ buổi đấu giá ở Paris mang về, vương miện cổ đó."

Cô ta luyên thuyên khoe khoang.

Lộc Chi Huyên lặng lẽ nhìn cô ta, đột nhiên cảm thấy thật nực cười.

Mặc dù Lộc Chi Huyên không để t@m đến những thứ này, nhưng cô không thể chịu nổi những người thiển cận, cứ bám vào mấy thứ này mà công khai châm chọc mỉa mai.

"À phải rồi, chị."

Lộc Uyển Dư đột nhiên ghé lại gần, hạ giọng nói, "Nghe nói thiếu gia Mộ gia mà chị sắp lấy là người thực vật à? Đáng thương thật đấy."

Miệng cô ta nói đáng thương, nhưng đáy mắt lại đầy vẻ hả hê.

Một người phong quang nhận lễ vật đính hôn, một người vị hôn phu chẳng có động thái gì.

Quả thật bên Lộc Chi Huyên trông kém thế thật.

Nhưng cô không quan tâm.

"Chị ơi, anh rể người thực vật nằm trên giường không động đậy được, chị không thể như trước khi cưới mà thả ga tìm trai bao nữa đâu nhé, người nhà anh rể sẽ đánh c.h.ế.t chị đấy."

Nói xong, Lộc Uyển Dư ha hả cười lớn.

Trong phòng khách vang vọng tiếng cười của cô ta.

Lộc Chi Huyên lười chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ thản nhiên ngước mắt.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô cố tình nhắc đến Cố Nam Từ, "Nói đến trai bao, cô và Văn thiếu gia đính hôn rồi, thế Cố Nam Từ thì sao?"

Thân phận thật sự của Cố Nam Từ, Lộc Uyển Dư chắc chắn vẫn chưa biết.

Nếu không đã sớm đến trước mặt cô mà châm chọc mỉa mai rồi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cô lại muốn xem thử, Lộc Uyển Dư nghĩ gì về anh ta.

"Em sắp ở bên thiếu gia Cố rồi, ai còn hơi sức quản anh ta?"

Lộc Uyển Dư nhíu mày, trông có vẻ hơi chán ghét.

Thần sắc này lọt vào mắt Lộc Chi Huyên, khiến cô hiểu ra, thì ra Lộc Uyển Dư không phải thích con người Cố Nam Từ, mà chỉ coi anh ta như một trò đùa.

Điều này quả thực rất thú vị.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 13: Chương 13



Lộc Chi Huyên nghe vậy, không hỏi thêm nữa.

Chỉ với ngữ điệu bình tĩnh, mang theo một chút ý cười, cuối cùng nói một câu, "Vậy thì... chúc cô và thiếu gia Cố đính hôn vui vẻ."

Nụ cười trên mặt Lộc Uyển Dư không đổi, "Đương nhiên rồi."

Đêm đã khuya.

Lộc Chi Huyên đứng trên ban công, nhìn xuống Lộc gia đang sáng đèn rực rỡ.

Sự náo nhiệt và phấn khích xung quanh không hề ăn nhập với cô.

Nơi đây không còn là dáng vẻ của ngày xưa khi mẹ cô còn sống nữa.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại.

Chỉ còn ba ngày cuối cùng là đến ngày cô bay đến Hồng Kông để liên hôn.

Ba ngày sau, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi địa ngục này.

Cố Nam Từ đứng trước gương soi toàn thân trong phòng thay đồ, chậm rãi điều chỉnh cà vạt.

Hôm nay là tiệc đính hôn của anh ta và Lộc Uyển Dư.

Anh ta đã mong chờ rất lâu rồi.

Nhưng giờ phút này đứng ở đây, nhìn bản thân trong gương, không hiểu sao, anh ta lại cảm thấy trống rỗng.

Không hề vui vẻ như anh tavẫn tưởng tượng.

Trong gương, anh ta mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài, chăm chú nhìn vào ánh mắt người trong gương, anh ta nhận ra bản thân có một tia phiền lòng khó nhận ra.

Rốt cuộc là vì điều gì, anh không dám nghĩ sâu.

Anh ta cũng không muốn hỏi chính mình, tại sao bây giờ trong đầu anh lại toàn là bóng hình Lộc Chi Huyên.

"Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi."

Người trợ lý mở lời nhắc nhở.

Giọng nói này xua tan bóng hình người trong tâm trí anh ta.

Người trợ lý đứng ở cửa, cung kính nói, "Bên Lộc gia cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngài qua đó."

Cố Nam Từ đáp một tiếng, nhưng không động đậy.

Khoảnh khắc quay người định rời đi, anh ta nhìn thấy một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn đôi trơn bằng bạc nằm trên mặt bàn.

Đó là cặp nhẫn đôi trơn mà cô tặng anh trong lần đầu tiên hai người "hẹn hò" một cách bị động, chiếc nhẫn nữ còn lại vẫn ở trên người cô.

Hình như... đã rất lâu rồi anh takhông thấy cô đeo nó.

Người trợ lý thuận theo ánh mắt anh ta nhìn sang, cẩn thận hỏi: "Có cần sai người đi mời Lộc Đại tiểu thư không ạ?"

"Không cần." Cố Nam Từ thu lại ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt, "Cô ấy sẽ không đến."

Nhưng lời vừa thốt ra, trong lòng anh ta lại trống rỗng một cách khó hiểu.

Anh ta chợt nhớ đến hôm ở nhà hàng, khi chiếc đèn chùm rơi xuống, Lộc Chi Huyên ôm cánh tay đang chảy máu, lặng lẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt ấy.

Như thể cô đã sớm đoán trước được anh ta sẽ chọn Lộc Uyển Dư.

Trong lòng anh ta dâng lên một nỗi xót xa.

"Thiếu gia?" Thấy anh đang thất thần, người trợ lý khẽ nhắc: "Nếu không ra ngoài ngay sẽ muộn mất."

Cố Nam Từ nhắm mắt lại, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, "Đi thôi."

Cùng lúc đó, tại điền trang Lộc gia.

Lộc Chi Huyên đóng chiếc vali lại, nhìn quanh căn phòng cô đã ở hai mươi năm.

Tất cả đồ đạc thuộc về cô đều đã được dọn sạch, không sót lại một sợi tóc.

Trên tủ đầu giường có đặt một phong thư.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trên phong bì viết nắn nót ba chữ "Cố Nam Từ thân gửi".

Cô nhìn căn phòng lần cuối, xách vali lên và rời đi không quay đầu lại.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 14: Chương 14



Dưới lầu, Lộc Uyển Dư đang được một nhóm tiểu thư danh giá vây quanh để thử nhẫn đính hôn.

"Chị!" Lộc Uyển Dư mắt sắc nhìn thấy cô, cố tình lớn giọng, "Chị đi đấy à? Không tham dự lễ đính hôn của em sao?"

Lộc Chi Huyên không dừng bước, đáp: "Chị phải ra sân bay."

"Ôi chao, thật đáng tiếc." Lộc Uyển Dư lắc lắc chiếc nhẫn kim cương trên tay, cao giọng nói, "Nam Từ nói đây là nhẫn anh ấy thiết kế riêng cho em đấy."

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào chiếc nhẫn, phản chiếu ánh sáng độc đáo của viên kim cương.

Lộc Chi Huyên nheo mắt lại, đột nhiên mỉm cười, "Chúc hai người trăm năm hòa hợp."

Cô nói lời này rất chân thành.

Một người mắt mù tâm tối, một người giả tạo làm màu, quả nhiên là rất xứng đôi.

Trên đường ra sân bay, Lộc Chi Huyên không kéo cửa kính xe, để mặc gió thổi tung mái tóc dài.

Cuộc liên hôn ở Hồng Kông là đường lui cuối cùng của cô, cũng là khởi đầu cho sự tái sinh.

Cô nhìn cảnh vật lướt qua nhanh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Chim trời cá nước, vốn dĩ chẳng nên tương phùng. Những người cô gặp trong đời này đều không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là bản thân cô.

Yêu người trước hết phải yêu chính mình, đó mới là chân lý.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tại sân bay, loa thông báo chuyến bay đi Hồng Kông sắp cất cánh; cô mỉm cười nhẹ nhõm.

Mười phút sau.

Lộc Chi Huyên bước lên máy bay, vĩnh viễn rời khỏi nơi này.

Tại sân sau của biệt thự thuộc điền trang tư nhân.

Khắp nơi bày đầy những đóa hồng đỏ thắm, màn lụa trắng quấn quanh các kệ hoa sắt kiểu u, cách phối màu đơn giản làm nổi bật sự sang trọng.

Ánh nắng chiếu xuống lấp lánh trên những cánh hoa tạo thành những đốm sáng nhỏ.

Người hầu tấp nập đi lại, sắp xếp tháp sâm panh và bàn tiệc ngọt gọn gàng.

Mọi thứ hoàn hảo như một cảnh trong truyện cổ tích.

"Cô Lộc, cô mặc chiếc đầm này thật đẹp."

Người thiết kế phụ trách phối đồ cho cô liên tục khen ngợi.

Lộc Uyển Dư đứng trước gương lớn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 đường ren trên chiếc đầm thiết kế riêng đang mặc. Chiếc đầm rất vừa vặn, tôn lên đường cong quyến rũ của cô.

"Váy cưới sau này cũng theo tiêu chuẩn này, đừng thay đổi phong cách nhé. Được rồi, cô ra ngoài được rồi."

Người phụ nữ trong gương trang điểm tinh xảo, đôi mắt tràn ngập ánh sáng mong chờ.

Chỉ cần nghĩ đến tương lai có thể gả vào Cố gia, cô lại thấy lòng mình dậy sóng. Trên chuyện kết hôn này, cô nhất định phải áp đảo Lộc Chi Huyên một cách tàn nhẫn.

Kẻ thừa kế Lộc gia thì sao chứ?

Cuối cùng chẳng phải vẫn bị cô dẫm đạp dưới chân sao.

Lộc Uyển Dư ngồi trước bàn trang điểm, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt, đổ bóng râm xuống đáy mắt, biểu cảm ẩn chứa một nỗi ám ảnh đặc quánh không thể tan biến.

Chậm rãi, cô lấy lại vẻ mặt bình thường.

Hôm nay là một ngày tốt, nên vui vẻ mới phải.

"Đã giờ này rồi, sao Tam thiếu gia nhà họ Cố vẫn chưa đến?"
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 15: Chương 15



"Đã giờ này rồi, sao Tam thiếu gia nhà họ Cố vẫn chưa đến?"

Nhưng sao đối phương ngay cả mặt cũng không thấy đâu?

Đây là lần thứ ba cô hỏi quản gia, giọng nói mang theo sự sốt ruột không thể che giấu.

Quản gia cung kính cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích: "Nhị tiểu thư đừng nóng vội, Cố gia vừa gọi điện đến, nói Thiếu gia có chút việc gấp cần xử lý, sẽ đến ngay thôi ạ."

Lộc Uyển Dư cắn nhẹ môi, không nói gì.

Bữa tiệc đính hôn này đã chuẩn bị cả một tháng trời, nhưng Cố gia vẫn luôn giữ bí mật, ngay cả một tấm ảnh của Tam thiếu gia Cố cũng không đưa.

Cha cô ta nói đây là quy tắc của các gia tộc quyền quý, những người có thân phận quan trọng không dễ dàng xuất hiện trước công chúng.

Ông ta chỉ bảo cô yên tâm, Tam thiếu gia nhà họ Cố không có tin đồn thất thiệt, cha mẹ ở nhà có gen tốt, ngoại hình chắc chắn sẽ không tệ.

Cô ta hoàn toàn yên tâm.

Nghĩ lại cũng đúng, dù thế nào cũng tốt hơn là gả cho một người thực vật.

Chỉ riêng việc Cố gia tỏ ra tích cực như vậy với hôn sự này, cô ta đã rất hài lòng rồi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy vô số trang sức và đồ cổ liên tục được gửi đến Lộc gia, mọi nghi ngờ đều bị dập tắt.

Dù sao thì, chẳng mấy chốc cô sẽ được gặp vị Tam thiếu gia Cố trong truyền thuyết kia.

Lộc Uyển Dư ngồi trở lại trên chiếc ghế dài.

Cùng lúc đó, trong sân sau của điền trang Cố gia, không khí đặc quánh đến nghẹt thở.

Cố Nam Từ đứng trước chiếc xích đu, lòng tràn ngập sự hoảng loạn và bất an chưa từng có.

Đã mấy ngày rồi, anh ta vẫn không thấy bóng dáng Lộc Chi Huyên.

Cô ấy không phải vẫn luôn bám lấy anh ta sao?

"Thiếu gia, bên tiệc đính hôn..." Người trợ lý đứng ở cửa, giọng nói ngày càng nhỏ dần.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Thiếu gia đã đứng đây lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa sang đó?

Lẽ nào có chuyện gì xảy ra?
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 16: Chương 16



"Đợi thêm chút nữa."

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại muốn đợi thêm chút nữa.

Rõ ràng đây là chuyện anh ta mong chờ từ lâu, nhưng giờ phút này lại luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.

Đến cả sức lực để bước ra khỏi cái sân này cũng không có.

Trong ký ức, người phụ nữ Lộc Chi Huyên đó giỏi ngụy trang, luôn bắt nạt và chèn ép Uyển Dư. Cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu như vậy, tại sao anh vẫn cứ mãi nghĩ về cô ta?

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lẽ nào anh ta đã yêu Lộc Chi Huyên rồi?

Nghĩ đến khả năng này, một dòng điện như chạy dọc sống lưng lên trên, cảm giác run rẩy khó tả tràn ngập tâm trí. Anh ta không muốn nghĩ sâu hơn.

Anh ta đúng thật là không thể buông bỏ Lộc Chi Huyên.

"Hoãn tiệc đính hôn lại đi." Cố Nam Từ dừng lại, rồi dặn dò một tiếng.

Như thể đã đưa ra quyết định nào đó, anh ta bước ra khỏi sân biệt thự.

Quán bar Mộ Sắc đèn vẫn mờ ảo và đầy ám muội. Cố Nam Từ ngồi trong chiếc ghế quen thuộc ở góc khuất.

Anh ta một mình đặt cái ghế này, mặc kệ tiếng ồn ào xung quanh, gọi vài ly rượu, cầm trong tay nhưng không uống, chỉ vuốt v3 mép ly.

Cảm giác lạnh lẽo đó không thể xua tan sự bồn chồn trong lòng.

Anh ta đã hoãn đính hôn rồi.

Không giải thích, không lý do, chỉ dặn trợ lý chuyển lời rồi trực tiếp rời khỏi Lộc gia.

Bây giờ, Lộc gia chắc đang rối như tơ vò nhỉ?

Anh ta ngẩng đầu dốc cạn một ly whisky. Cồn nóng rát cổ họng, nhưng không thể dập tắt cái cảm giác u uất khó tả kia.

"Anh đẹp trai, đi một mình à?"

Một người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn màu đỏ ôm sát, ném cho anh một ánh mắt lúng liếng.

Khí chất cũng quyến rũ kiểu Lộc Chi Huyên, nhưng lại không giống.

Lộc Chi Huyên là người rạng rỡ, tự tin, như một đóa hoa đăng tiêu rực rỡ và kiên cường, ở đâu cũng toát lên cá tính và sự độc đáo.

Không phải thứ người phụ nữ này có thể so sánh được.

Cố Nam Từ không thèm nhìn cô ta lấy một lần, khẽ nhếch môi mỏng, "Cút."

Không chút lưu tình.

"Cái loại người gì vậy!" Người phụ nữ quay đầu bỏ đi ngay lập tức.

Tâm trạng anh phiền muộn, bất cứ ai hay chuyện gì liên quan đến Lộc Chi Huyên đều khiến anh càng thêm bồn chồn.

Cái cảm giác không tên ấy thật giày vò.

Một góc khác của quán bar.

"Uyển Dư, cậu đừng uống nữa!"
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 17: Chương 17



Một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ ghế bên cạnh, Cố Nam Từ khựng lại.

Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu đó rồi.

"Tao dựa vào đâu mà không uống?" Giọng Lộc Uyển Dư mang theo men say mơ màng, ngữ điệu cao lên, "Tam thiếu gia nhà họ Cố là cái thá gì? Nói hoãn là hoãn, hắn coi tao là cái gì?"

"Tao cũng là con gái Lộc gia đấy!"

Cố Nam Từ khẽ cau mày, theo bản năng lùi vào trong bóng tối.

Lúc này anh ta không thể giải thích.

Càng nói sẽ càng rối.

Mặc dù Uyển Dư vẫn chưa biết anh ta chính là "Tam thiếu gia nhà họ Cố" mà cô ta đang nhắc đến, nhưng đúng là anh ta đã hành động lỗ m ãng rồi.

Tìm một thời điểm thích hợp, anh ta sẽ giải thích với cô ta.

Anh ta phải làm rõ cái cảm giác kỳ lạ trong lòng mình trước đã, không thể cứ thế mà đính hôn một cách hồ đồ.

"Rồi rồi, đừng giận nữa." Cô bạn vỗ vỗ vai cô ta, nhẹ giọng an ủi, "Dù sao thì Lộc Chi Huyên cũng đã đi Hồng Kông rồi, vị trí thiếu phu nhân Cố gia sau này chắc chắn là của cậu."

Những gia đình như bọn họ coi trọng thể diện nhất.

Hoãn tuy không phải hủy hôn, nhưng về bản chất cũng gần như vậy.

Đặc biệt là thông báo hoãn đột ngột, đây chẳng khác nào đang vả mặt cô ta.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ai mà chẳng tức giận cơ chứ.

"Hừ, cái con tiện nhân đó!" Lộc Uyển Dư đột ngột đập vỡ ly rượu, mảnh thủy tinh văng tung tóe. "Nó nghĩ lấy được Mộ gia thì sẽ ung dung tự tại ư?"

"Chỉ là một kẻ sống thực vật mà thôi! Sớm muộn gì tao cũng khiến nó sống không bằng chết!"
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 18: Chương 18



Đồng tử Cố Nam Từ bỗng co rút lại.

Chợt anh ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Uyển Dư.

—— Đây là Uyển Dư ư?

Cái người Lộc Uyển Dư luôn dịu dàng như nước, nhút nhát sợ sệt trước mặt anh ta sao?

"Uyển Dư, c** nh* tiếng thôi." Cô bạn lo lắng nhìn quanh.

Dù gì cũng là tiểu thư danh giá, không thể để bị nhận ra ở đây.

Nếu không thì giới thượng lưu lại có lời đồn đãi.

"Sợ gì?" Lộc Uyển Dư cười khẩy, đột ngột uống cạn một ly rượu, "Ở đây làm gì có người ngoài! Tao nói cho mày biết, Cố Nam Từ cũng chỉ là một quân cờ của tao mà thôi!"

"Nếu không phải vì nó là người mà Lộc Chi Huyên thích, mày nghĩ tao sẽ thân cận với nó ư? Ghê tởm c.h.ế.t đi được!"

Sự thật phũ phàng thường là như vậy.

Không nghe tận tai, e rằng đến c.h.ế.t cũng không thể tin nổi hình ảnh của mình trong mắt người khác lại như thế nào.

Máu trong người Cố Nam Từ lập tức đông cứng lại.

Quân cờ?

Ghê tởm?

"Với lại cái ngọc bội rách này, dù nó là của Lộc Chi Huyên thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị tao cướp lấy rồi sao, đồ của nó tao muốn cướp hết về tay."

Lộc Uyển Dư say khướt lắc lắc cái ngọc bội trên tay, nó hiện rõ mồn một dưới ánh đèn.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cái ngọc bội này là của Lộc Chi Huyên ư?

Vậy cô gái cứu anh ta năm đó chẳng lẽ cũng...

"Rầm--!"

Cố Nam Từ đột ngột đứng bật dậy, chiếc ghế cọ vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

Sao có thể chứ?

Cái ngọc bội Phượng Hoàng này, giống hệt cái trong ký ức của anh ta.

Lẽ nào... nó lại là của Lộc Chi Huyên ư?
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 19: Chương 19



Cố Nam Từ nhất thời có chút sững sờ.

Trọn vẹn ba năm.

Anh ta đã tìm kiếm cô gái đeo ngọc bội đó ròng rã ba năm.

Lộc Uyển Dư nghe tiếng động quay đầu lại. Ánh mắt say sưa mơ màng của cô ta khi chạm phải anh ta, chợt tỉnh táo đôi chút.

"N- Nam Từ?" Mặt cô ta biến sắc, nói năng lắp bắp, "Anh... sao anh vẫn còn làm việc ở đây thế?"

Trong mắt cô ta, Cố Nam Từ vẫn là trai bao.

Xuất hiện ở đây có nghĩa là đến làm việc.

Cố Nam Từ đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cô ta không nói lời nào, như thể lần đầu tiên thật sự nhìn rõ người này.

Đây có phải Lộc Uyển Dư mà anh ta quen biết không?

Những lời cô ta vừa nói, không phải lời một người dịu dàng lễ độ sẽ nói ra.

Ngược lại, đó là những phẩm chất mà một người phụ nữ giả tạo, độc ác, đầy tâm cơ sẽ thể hiện ra.

Tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều làm đảo lộn mọi nhận thức của anh ta.

Sao anh ta có thể xem cô ta như cô bé ngây thơ trong ký ức đó được?

"Chị tôi đi Hồng Kông kết hôn rồi, anh mau tìm người khác đi thôi." Lộc Uyển Dư dựa vào men say, trút bỏ lớp ngụy trang thường ngày.

Mục đích khiến Lộc Chi Huyên khó chịu đã đạt được, không cần thiết phải tiếp tục giả vờ nữa.

Cố Nam Từ lạnh lùng đáp lại một câu: "Cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời hôm nay mình nói." Để lại câu nói đó, anh ta không quay đầu lại rời khỏi quán bar.

Cố Nam Từ cầm điện thoại lên, nói với trợ lý: "Hủy hôn ước, đặt cho tôi một vé máy bay đi Hồng Kông." Nói xong, anh ta cúp máy.

/-/

Tầng cao nhất Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

Cố Nam Từ không quay đầu lại, giọng khàn khàn hỏi: "Điều tra rõ chưa?"

"Đã, đã điều tra rõ rồi." Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán trợ lý, anh ta chậm rãi nói từng chữ một: "Lộc đại tiểu thư đi chuyến bay hai ngày trước, điểm đến quả thực là Hồng Kông."

Không hề ầm ĩ, không hề tức giận điên cuồng, thậm chí một lời tạm biệt cũng không có, cứ thế lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của anh ta.

Nếu là trước đây, anh ta đã thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nhưng bây giờ, tim anh ta như bị ai đó moi mất một mảng.

Đống tài liệu trên bàn làm việc bị anh ta gạt phăng xuống đất.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ngực Cố Nam Từ phập phồng dữ dội, chợt nhận ra một sự thật đáng sợ.

Lộc Chi Huyên không phải từ bỏ phản kháng.

Cô ấy thật sự, không cần anh ta nữa rồi.

Cố Nam Từ dùng ngón tay ấn vào thái dương, đáy mắt một mảnh tối sầm.
 
Back
Top Bottom