Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,569
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPR4O4ot2gLWcC_nZSrrO2N-__aZ6kRQaxh9uT_0FU64Od68bEF4i5iWYirkv2iP2UWMBGvoAjs-vI20mlrfnw5FFkOorgAeazDYgv2RJpsUoQhnpldS7EEB_XlOu6t3oii8MfP7eOHr-nOCh2GL9Ct=w215-h322-s-no-gm

Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày Cố Nam Từ bỏ cô đi cầu hôn em gái cùng cha khác mẹ, Lộc Chi Huyên cũng lên máy bay tới kết hôn với vị hôn phu bị liệt của em gái.

Sau đó anh ta lại như âm hồn bất tán bám mãi không buông.

[Vũ Tình: Vãi! Cố Nam Từ điên rồi hả?!]

[Vũ Tình: [Hình ảnh] Ngay cả ga tàu điện ngầm cũng treo tên cậu!]

[Vũ Tình: Cái này phải tốn bao nhiêu tiền đây, Cố Nam Từ đúng là chịu chi quá mà.]​
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 1: Chương 1



“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?”

Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?”

Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục.

“Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.”

Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi.

Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại.

Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn.

Nghe nói đã trở thành người thực vật.

Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại.

“Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống, mắt đỏ hoe kéo ống tay áo Lộc Trữ Hạc, “Con không muốn gả cho người thực vật!”

Lộc Trữ Hạc vỗ vỗ vai cô ta an ủi.

Giây tiếp theo, ông ta quay đầu nhìn về phía Lộc Chi Huyên vẫn luôn im lặng, ánh mắt gần như cầu xin, “Chi Huyên, em con còn nhỏ, đời nó không thể hủy hoại được.”

Cả phòng im lặng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Dù sao cũng là con gái nhà họ Lộc, không nói rõ là ai.

Vẫn còn đường xoay chuyển.

Lộc Chi Huyên thong thả nhấp một ngụm trà, đột nhiên mỉm cười, “Được thôi, tôi gả.”

Đặt nhẹ chén sứ xuống bàn trà, cô ngước mắt nhìn thẳng Lộc Trữ Hạc, “Nhưng tôi muốn lấy lại khối di sản trăm tỷ mẹ tôi để lại, thiếu một đồng cũng không được.”

Ông ta đã nuốt trọn di sản mẹ để lại cho cô, dùng để mua biệt thự cho con giáp thứ 13 và con riêng.

Hàng trăm tỷ bất động sản và tiền mặt, không thể rơi vào tay bọn họ, mọi thứ của Lộc gia đều do ông ngoại cô một tay gây dựng, người ngoài không xứng có được.

“Mày! Mày muốn rút ruột công ty?” Lộc Trữ Hạc trợn tròn mắt.

Lộc Chi Huyên im lặng, không vội ép ông ta nhượng bộ.

Vì kết quả cũng như nhau.

“Được, tao đồng ý với mày.” Giọng nói lạnh lùng của Lộc Trữ Hạc vang lên một lần nữa, hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang, “Nhưng mày phải đuổi cái thằng người mẫu nam đó đi, đừng để nó lại gần Uyển Dư nữa!”

Cái thằng người mẫu nam đó…

Nhắc đến người này, cô cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, cơn đau nhói lan ra khắp cơ thể, khiến cô khó thở.

Lần đầu gặp Cố Nam Từ, là khi cô uống rượu giải sầu ở quán bar, lần đó cô cãi nhau với Lộc Trữ Hạc tâm trạng không tốt, nên đến quán bar thư giãn.

Bạn thân đề nghị cô tìm chút vui vẻ, Lộc Chi Huyên từ đám đông liếc mắt một cái đã chọn trúng anh ta.

Cô nhìn trúng khí chất thanh lãnh như hoa trên núi cao của anh ta.

Giới thượng lưu đều đồn trưởng nữ Lộc gia, Lộc Chi Huyên thích lui tới quán bar, sống phóng túng không về nhà, dáng vẻ thì diễm lệ kiêu ngạo, chẳng giống tiểu thư thế gia chút nào.

Nhưng, không ai biết cô chỉ đến quán bar giải sầu mà thôi.

Hơn nữa, sau khi gặp Cố Nam Từ, bên cạnh cô chỉ có mình anh ta.

Hận không thể móc cả trái tim ra để yêu anh ta.

Mua quần áo cho anh, dốc lòng chuẩn bị quà bất ngờ, cho anh tiền muốn giúp anh thoát khỏi thân phận trai bao, những gì cô đã bỏ ra lại chỉ nhận được kết quả phản bội.

“Lộc Chi Huyên là một người phụ nữ ngang ngược kiêu căng, tôi chưa bao giờ thích cô ta.”

Khi nhìn thấy anh ta nâng mặt Lộc Uyển Dư, cẩn thận hôn lên môi cô ta, dáng vẻ thành kính trân trọng ấy đ.â.m sâu vào mắt Lộc Chi Huyên.

Đó là sự trân trọng và dịu dàng mà cô chưa từng được thấy.

Khoảnh khắc ấy cô mới biết yêu hay không yêu rõ ràng đến thế nào.

Trong lúc hoảng hốt, cô thậm chí đã thực sự nghĩ rằng đó là vấn đề của mình.

Lẽ nào cô thật sự tệ đến vậy, tệ đến mức mình đối xử tốt với anh ta như thế lại bị anh ta ác ý đ.â.m sau lưng?

Bình tĩnh lại cô mới nhận ra, không phải.

Không phải như thế.

Bản thân cô không có vấn đề, người sai là anh ta.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 2: Chương 2



Quán bar Mộ Sắc, trong phòng riêng.

“Nào, trò cũ của chúng ta, truyền hoa đánh trống, khi nhạc dừng chén rượu ở tay ai, người đó sẽ bị phạt.”

Vừa bước đến cửa phòng riêng, Lộc Chi Huyên đã nghe thấy bên trong trò chơi bắt đầu.

Tay cô đang đẩy cửa dừng lại giữa không trung, đột nhiên vào có làm hỏng không khí không?

Hay là đợi một lát đã…

Hai phút sau, bên trong vang lên tiếng vỗ tay.

Cô đẩy cửa và đối diện với cảnh tượng——

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cố Nam Từ và Lộc Uyển Dư đang quấn quýt hôn nhau.

Họ hôn say đắm như thể thế giới này chỉ có hai người.

Đám đông xung quanh thu lại nụ cười, nhao nhao đứng dậy, chỉ có hai người đắm đuối trong men tình không biết trời đất gì, không để ý trong phòng riêng đã có thêm một người.

“Các người cứ tiếp tục đi.”

Mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ bồng bềnh trông phóng khoáng rực rỡ ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ bằng bàn tay đẹp hút hồn.

Lộc Chi Huyên khẽ rũ mắt, che đi làn sương thoáng qua đáy mắt.

Khi ngước mắt nhìn họ lần nữa, cô đã lấy lại vẻ thản nhiên, điềm đạm ngồi xuống cạnh Trịnh Vũ Tình.

Nhất thời không khí có chút ngượng nghịu.

Ai cũng biết Cố Nam Từ là người của cô, gần như là scandal lớn nhất trong giới.

Giờ lại đang hôn say sưa với cô em gái trên danh nghĩa của cô, còn bị cô bắt gặp.

Cảnh tượng này thật châm biếm.

Lộc Chi Huyên không nhìn họ, chỉ mím môi cười với Trịnh Vũ Tình, buổi tụ tập hôm nay vốn dĩ cũng là nể mặt Vũ Tình cô mới đến.

Người khác nghĩ sao, cô không quan tâm.

Chàng nếu vô tình thiếp buông tay.

Sự thất vọng lớn lao dần bao trùm toàn thân, cô biết chỉ khi tàn nhẫn khoét bỏ mảng thịt thối rữa ấy, cô mới có thể lột xác, tìm lại chính mình.

Cố Nam Từ, tôi buông tha cho anh rồi!

Cô tự nhủ lòng như vậy.

Đèn trong phòng riêng quán bar mờ ảo mập mờ, Lộc Chi Huyên ngồi một góc sofa da, cầm lấy một ly champagne, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 miệng ly.

Cảm giác lạnh lẽo khiến cô thoáng hồi thần.

Trịnh Vũ Tình lo lắng nhìn cô một cái, hạ giọng hỏi, “Chi Huyên, hay là chúng ta đi trước nhé?”

Cảnh tượng này quá ư là ngượng.

Ánh đèn hắt bóng lên khuôn mặt Lộc Chi Huyên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp giờ cụp xuống, vẻ đẹp quyến rũ của đôi mắt và lông mày đã dịu đi nhiều, trong mắt ướt át.

Mờ ảo đầy mê hoặc.

Cô lắc đầu với Trịnh Vũ Tình.

Khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào, “Không cần, tôi không sao.”

Chạy trốn, ngược lại sẽ khiến cô trông yếu thế hơn.

Nhưng cố tình lại có người không chịu buông tha cô.

“Chị ơi, sao chị ngồi đây một mình thế ạ?” Lộc Uyển Dư khoác tay Cố Nam Từ, đắc ý hất cằm, cười tươi đi tới.

Giọng nói nũng nịu ngọt ngào như bọc đường mật, ẩn chứa một tia khoe khoang.

“Nam Từ vừa rồi còn nói muốn mời rượu chị đấy, dù sao... trước đây mối quan hệ của hai người cũng rất ‘đặc biệt’ mà.”

Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 3: Chương 3



Ai cũng biết Cố Nam Từ là người của Lộc Chi Huyên, gần như là scandal lớn nhất trong giới.

Nói câu này chính là ngầm khiêu khích.

Trước đây Lộc Chi Huyên thậm chí không màng thân phận của mình, chỉ muốn yêu đương với Cố Nam Từ, những lời đồn đại trong giới về cô chưa bao giờ ngừng lại, đa số đều chế giễu cô tùy tiện không câu nệ tiểu tiết.

Cô cũng chưa bao giờ để ý.

Lộc Chi Huyên ngước mắt, ánh mắt hờ hững lướt qua hai người.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Vẻ mặt khó đoán.

Cố Nam Từ đứng bên cạnh Lộc Uyển Dư, mặc bộ vest đen cắt may tinh tế, làm nổi bật thân hình cao ráo thẳng tắp của anh, ánh mắt vẫn thanh lãnh như sương.

Chỉ là khi nhìn về phía Lộc Uyển Dư, đáy mắt anh lại có thêm vài phần dịu dàng mà cô chưa từng thấy.

Hóa ra anh cũng biết dịu dàng.

Chỉ là không phải với cô.

“Không cần.” Lộc Chi Huyên nói với giọng bình thản.

Ngón tay cô khẽ gõ lên thành ly, phát ra âm thanh trong trẻo, “Mẹ cô là con giáp thứ 13, cô cũng thừa hưởng tài năng xuất sắc của bà ấy.”

“Cô thích cướp đồ của người khác cũng không phải ngày một ngày hai rồi, tránh xa tôi ra một chút.”

Sắc mặt Lộc Uyển Dư lập tức chùng xuống.

Mắt đỏ lên một vòng, hít hịt mũi gần như sắp khóc, “Nam Từ, em không có...”

Cố Nam Từ khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Lộc Chi Huyên.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ngũ quan anh tinh xảo như tranh vẽ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chỉ khi nhìn cô mới bộc lộ tia sáng nguy hiểm, ánh mắt nhuốm vẻ lạnh lẽo như muốn xông tới bóp c.h.ế.t cô.

Anh ta ôm Lộc Uyển Dư vào lòng, “Cô Lộc, đừng lấy suy nghĩ của cô để suy bụng ta ra bụng người, Uyển Dư dịu dàng chu đáo, em ấy chưa bao giờ tùy hứng.”

Ý gì?

Ý của anh ta là Lộc Uyển Dư dịu dàng lương thiện, còn cô thì tâm địa độc ác?

Lộc Chi Huyên quay đầu đánh giá Cố Nam Từ.

Cô cảm giác như mình chưa bao giờ thực sự hiểu anh ta.

Người đàn ông trước mắt cao gần một mét chín, chiếc áo sơ mi đen ôm lấy vai rộng eo thon, cổ áo cởi hai cúc, để lộ xương quai xanh rõ nét.

Ngoại hình không thay đổi, vẫn tuấn tú đẹp trai như vậy.

Nhưng cả người anh ta lông mày sắc bén, đường viền hàm dưới căng thẳng.

Có lẽ hình tượng trước mắt này mới là con người thật của anh ta.

Với dáng vẻ này của anh ts, nói là trai bao, chi bằng nói là tài phiệt đến thu mua câu lạc bộ này còn hơn, khí chất toàn thân không giống người tầng lớp dưới cùng nghèo túng cần tiền.

Trong mắt Lộc Chi Huyên, Cố Nam Từ lúc này đặc biệt xa lạ.

Cô khẽ cười một tiếng, nhưng đáy mắt lạnh lẽo như băng.

Người đàn ông không trả lời, chỉ chậm rãi bước lại gần.

“Tôi chưa bao giờ là người của cô, cô còn dám bắt nạt Uyển Dư đừng trách tôi không khách sáo!”
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 4: Chương 4



Nói xong, anh ta kéo Lộc Uyển Dư đi ra ngoài.

Lộc Chi Huyên chớp mắt, hít sâu một hơi sau đó không có thêm phản ứng gì.

Tấm chân tình cô đã từng cẩn thận dâng tặng, trong mắt anh ta, chẳng qua chỉ là một cuộc bám víu nực cười.

“Đúng là một con sói mắt trắng, Chi Huyên, để tớ giới thiệu cho cậu một người khác đẹp trai hơn và tốt hơn, cậu tuyệt đối đừng buồn.” Trịnh Vũ Tình nắm tay cô, nhẹ nhàng an ủi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lộc Chi Huyên nghe vậy, lắc đầu.

“Tháng sau tớ phải đi Hồng Kông rồi, nghe nói vị thiếu gia nhà Mộ gia đó đẹp trai hoàn hảo.”

Nói gì đến chỉ ngoại hình không tì vết, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giờ đã là người nắm quyền trẻ tuổi nhất và bí ẩn nhất Mộ gia rồi.

Cao quý khôn tả.

Lộc Chi Huyên chậm rãi thở ra, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c trống rỗng.

Buông bỏ một người, không khó như tưởng tượng.

Chỉ là đôi khi nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, trái tim như bị người ta sống sờ sờ khoét đi một mảng.

Cơn đau nhức nhối chiếm trọn tất cả giác quan của cô.

Bên ngoài câu lạc bộ, trong chiếc Maybach đen.

“Thiếu gia, ngài vẫn chưa nói rõ thân phận với cô Uyển Dư sao?”

Cố Nam Từ rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ đều đặn lên ghế, “Uyển Dư nhút nhát, tôi muốn đợi thời cơ chín muồi mới nói cho em ấy, tôi đoán không sai, Uyển Dư chính là cô bé năm xưa.”

Nói rồi, anh ta cong môi cười nhẹ.

Trong đầu anh ta hiện lên khối ngọc bội trên người Lộc Uyển Dư, y hệt như trong ký ức.

Cô bé tìm kiếm bao năm cuối cùng đã xuất hiện bên cạnh mình, anh nhất định sẽ trân trọng thật tốt.

Không giống người phụ nữ Lộc Chi Huyên kia, chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại tùy tiện đa tình, danh tiếng tệ hại như thế còn dám giả vờ thâm tình trước mặt anh.

Sao có thể so sánh với Uyển Dư được!

“Chuẩn bị thủ tục đi, tôi muốn đến Lộc gia cầu hôn.”
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 5: Chương 5



Biệt thự Lộc gia, phòng khách.

“Nam Từ đối xử với em tốt lắm.” Lộc Uyển Dư đắc ý hất cằm.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Biết Lộc Chi Huyên quan tâm điều gì, cô ta cố tình nhắc đến những chuyện này.

Anh ấy biết tôi sợ lạnh, đã đặc biệt tiết kiệm tiền để đặt mua từ nước ngoài một chiếc khăn choàng cashmere tặng tôi.

Nói rồi, cô ta khẽ lắc chiếc ngọc bội bên hông.

Tôi chỉ tiện miệng nhắc tới muốn ăn món bánh ngọt của tiệm lâu đời ở phía Tây thành phố, anh ấy đã đi xếp hàng từ ba giờ sáng, còn nữa, cô ta ghé sát vào Lộc Chi Huyên, cười đầy ác ý nói: "Anh ấy nói, chị tính tình quá tệ, khi ở bên chị, ngày nào anh ấy cũng cảm thấy nghẹt thở."

Cô tưởng mình sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa, nhưng trái tim cô vẫn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức cô gần như nghẹt thở.

Hóa ra trong mắt anh ta, cô lại tồi tệ đến vậy.

"Nói xong chưa?"

Cô ngẩng mắt lên, đáy mắt một mảnh bình tĩnh, dường như sự d.a.o động vừa rồi chưa từng tồn tại.

Lộc Uyển Dư sửng sốt, hiển nhiên không ngờ cô lại có phản ứng như vậy.

"Cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi, trò trẻ con."

Lộc Chi Huyên hờ hững nói, chỉ vào chiếc ngọc bội: "Trả lại ngọc bội cho tôi, một kẻ cướp còn mặt dày khoe khoang."

Chiếc ngọc bội màu trắng khắc hình phượng hoàng này là do bà ngoại tặng Lộc Chi Huyên vào dịp đầy tháng.

Nó luôn được cô đeo bên mình, ba năm trước bị Lộc Uyển Dư lấy đi, và cô ta luôn không chịu trả lại.

Cô từng thử giằng lại, nhưng lần nào cũng bị Lộc Trữ Hạc đánh.

Căn nhà này rõ ràng là sản nghiệp của mẹ cô, nhưng dần dần lại không còn chỗ đứng cho cô.

Lộc Chi Huyên đứng trước cửa sổ kính sát sàn của biệt thự Lộc gia, đầu ngón tay khẽ nghịch tua rua rèm cửa.

Bên ngoài cửa sổ, những người hầu đang bận rộn trang trí khu vườn với dải ruy băng, bóng bay và hoa tươi.

Cả Lộc gia sáng đèn rực rỡ, cứ như đang chuẩn bị cho một buổi lễ kỷ niệm hoành tráng.

Đó là sinh nhật của Lộc Uyển Dư.

Còn sinh nhật của cô, thật ra, chỉ cách sinh nhật Lộc Uyển Dư có hai ngày.

Nhưng không ai nhớ cả.

Hay nói đúng hơn là không ai muốn nhớ.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 6: Chương 6



"Nhị tiểu thư, lão gia bảo cô thay bộ đồ khác đi, lát nữa Nhị thiếu gia Cố gia sẽ tới đấy." Quản gia đứng ở cửa, ngữ khí cẩn trọng.

Đối với Lộc Uyển Dư, thái độ của ông ta lại cung kính lạ thường.

Lộc Chi Huyên khẽ cười một tiếng, các ngón tay hơi siết lại.

Hừ! Nhị thiếu gia Cố gia!

Nhắc đến thân phận này, một ngọn lửa vô danh bỗng từ trong lòng Lộc Chi Huyên bốc lên.

Rõ ràng Cố Nam Từ là người thừa kế Cố gia, vậy mà anh ta chẳng hề giải thích khi cô hiểu lầm anh ta là người mẫu nam, luôn cố tình hay vô ý mượn cô để tiếp cận Lộc Uyển Dư.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nếu không phải Vũ Tình đã điều tra ra, cô có lẽ vẫn cứ thật lòng thương cảm cho anh ta.

Từ đầu đến cuối cô đều bị lừa gạt, trở thành kẻ làm nền cho người khác.

Bảy giờ tối, tại khu vườn Lộc gia.

Lộc Uyển Dư mặc một chiếc đầm hàng thiết kế riêng màu trắng tinh khôi, vạt váy đính đầy kim cương vụn, dưới ánh đèn lấp lánh tỏa sáng, hệt như nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Cô ta khoác tay Lộc Trữ Hạc, tươi cười ngọt ngào đón nhận lời chúc phúc từ các vị khách.

Còn Lộc Chi Huyên, cô chỉ mặc một chiếc đầm dài màu đen đơn giản, dù không cầu kỳ nhưng vẫn toát lên khí chất.

Không cần trang điểm cầu kỳ, trông cô vẫn rất nổi bật.

Lúc này cô chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc, tay cầm ly champagne, thần sắc đạm mạc.

Từ góc ngồi này, cô vừa vặn có thể nhìn thấy khung cảnh bên kia.

Một vị khách trẻ tuổi gần đó hạ giọng, tỏ vẻ hơi tò mò: "Nghe nói Nhị thiếu gia Cố gia tối nay chuẩn bị một bất ngờ lớn, hình như là màn trình diễn pháo hoa."

Các ngón tay Lộc Chi Huyên khựng lại, chất lỏng trong ly champagne khẽ rung động.

Màn trình diễn pháo hoa?

Cô chợt nhớ ra, sinh nhật năm ngoái, cô từng nhắc với Cố Nam Từ rằng cô thích pháo hoa nhất.

Nhưng anh ta chỉ hờ hững 'ừm' một tiếng, nói rằng pháo hoa quá ồn ào.

Hóa ra, không phải không thích, mà là không muốn vì cô mà đốt.

Đúng tám giờ tối, bầu trời đột nhiên bừng sáng.

Ầm——!

Bông pháo hoa đầu tiên nổ tung trên nền trời đêm, ánh sáng vàng rực rỡ như thác đổ trút xuống, chiếu sáng cả một vùng trời.

Ngay sau đó, bông thứ hai, thứ ba... vô số pháo hoa liên tiếp nở rộ, cuối cùng kết thành dòng chữ khổng lồ trên bầu trời——

"Uyển Dư, sinh nhật vui vẻ."

Khu vườn tức thì vang lên một tràng kinh hô và tiếng vỗ tay.

"Trời ơi! Lãng mạn quá đi mất!"

"Nhị thiếu gia Cố gia đúng là chịu chi!"

Lộc Uyển Dư che miệng, khóe mắt hoe đỏ, ra vẻ cảm động đến tột độ.

Cô ta quay đầu nhìn Lộc Trữ Hạc, giọng nũng nịu nói: "Ba à, món quà này của Nhị thiếu gia Cố gia bất ngờ quá, ba có biết trước không ạ?"

Lộc Trữ Hạc hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay cô ta: "Mối hôn sự với Cố gia này coi như chắc chắn rồi."

Còn Lộc Chi Huyên, cô chỉ lẳng lặng nhìn lên trời.

Ánh sáng pháo hoa hắt lên khuôn mặt cô, chớp sáng rồi tắt, nhưng không thể chiếu rọi vào sâu đáy mắt cô.

Suốt cả buổi tiệc sinh nhật, Nhị thiếu gia Cố gia trong truyền thuyết vẫn không hề xuất hiện.

Lộc Uyển Dư rõ ràng có chút thất vọng, nhưng tâm trạng cô ta dần hồi phục khi nhìn đống quà nhận được.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 7: Chương 7



Ngày hôm nay trôi qua, chỉ còn 10 ngày nữa là sang tháng sau.

Lộc Chi Huyên cảm nhận những ngày tháng đang trôi đi, tâm trạng cô dần trở nên bình lặng.

Mấy ngày nay liên tục nhận được tin nhắn từ Lộc Trữ Hạc chuyển tài sản sang tên mình, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhờ việc thay thế kết hôn, cô mới có thể lấy lại những thứ thuộc về mình.

Thế là đáng rồi.

Hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ, cô chuẩn bị hôm nay đi nghĩa trang thắp hương.

Cô đặc biệt tìm chiếc vòng ngọc phỉ thúy mà bà ngoại tặng cô.

Chiếc vòng ngọc toàn thân màu xanh biếc, chất ngọc cực tốt, là do bà ngoại tự tay đeo lên cổ tay cô trước lúc lâm chung, nói là để lại một kỷ vật.

Lúc sinh thời mẹ cô thích nhất nhìn cô đeo nó.

Lộc Chi Huyên từ khúc cua cầu thang tầng hai bước xuống, đầu ngón tay vô thức nhẹ nhàng vuốt v3 cổ tay, cô rất ít khi đeo nó ra ngoài, sợ bị sứt mẻ hay va chạm.

Dưới lầu vọng lên một tràng cười nói.

Lộc Uyển Dư được đám người hầu vây quanh, đang đắc ý khoe chiếc vòng cổ kim cương mà cô ta gọi là do Nhị thiếu gia Cố gia tặng, dưới ánh đèn, viên đá chủ lấp lánh rực rỡ, trông có vẻ giá trị không nhỏ.

"Chị ơi!"

Lộc Uyển Dư ngẩng đầu nhìn thấy cô, mắt sáng lên, xách vạt váy nhanh nhẹn lên lầu: "Sao chị không xuống dưới chơi ạ? Mọi người đều đang khen Cố thiếu có mắt nhìn người đấy."

Cô ta cố tình lắc lắc chiếc vòng cổ.

Nó đã được cô ta khoe khoang mấy ngày rồi.

Bất kể là thứ gì, Lộc Uyển Dư đều muốn cướp đoạt.

Đặc biệt là đồ trang sức trên người cô.

"Buông ra."

Giọng Lộc Chi Huyên lạnh xuống.

Lộc Uyển Dư không những không buông tay, trái lại còn tiến thêm một bước.

Cô ta siết chặt cổ tay Lộc Chi Huyên, đầu ngón tay cố tình dùng sức cào mạnh lên chiếc vòng: "Sao lại keo kiệt thế? Dù sao thì tôi cũng sẽ không cướp của chị."

Miệng thì nói không cướp, nhưng động tác lại chẳng dừng lại.

Lộc Chi Huyên cảm thấy cổ tay mình hơi đau, đối phương dùng sức quá mạnh khiến chiếc vòng bị tuột ra.

Trong lúc giằng co, không ngờ tay Lộc Uyển Dư lại trượt.

Rắc——

Một tiếng vỡ rõ ràng và giòn tan.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đồng tử Lộc Chi Huyên đột nhiên co rút lại.

Chiếc vòng ngọc phỉ thúy mà cô không nỡ đeo ra ngoài, cứ thế bị Lộc Uyển Dư làm gãy thành mấy mảnh, rơi mạnh xuống nền đá cẩm thạch, ngọc vụn văng tung tóe.

Thời gian như ngừng lại một giây.
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 8: Chương 8



"Á!"

Lộc Uyển Dư kinh hô một tiếng, che miệng lại: "Xin lỗi chị, em thật sự không cố ý mà."

Miệng thì nói xin lỗi, nhưng đáy mắt cô ta lại lóe lên một tia đắc ý.

Lộc Chi Huyên đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, nhìn chiếc vòng ngọc tan nát trên mặt đất, tai cô ù đi.

Đó là thứ cuối cùng bà ngoại để lại cho cô.

Thứ cuối cùng!

Sau khi mẹ đi, bà ngoại là nguồn ấm áp duy nhất của cô, còn bây giờ, ngay cả chút kỷ vật này cũng bị chặt đứt tàn nhẫn.

"Lộc Uyển Dư."

Cô chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói nhẹ đến đáng sợ: "Cô muốn c.h.ế.t sao."

Cô chưa bao giờ hận một người đến mức này.

Khoảnh khắc này, cô hận không thể bóp cổ Lộc Uyển Dư đến chết.

"Chị ơi, em thật sự không cố ý mà."

Mắt Lộc Uyển Dư tức khắc đỏ lên, cô ta lùi lại hai bước, trông như con thỏ trắng bị dọa sợ: "Chị đừng giận, em đền cho chị một cái mới nhé?"

Cái dáng vẻ cố làm ra vẻ ấm ức vô tội này càng châm ngòi cho cơn giận của Lộc Chi Huyên.

Nếu cái gì cũng có thể đền bù bằng cách mua một cái mới, vậy thì trên đời này làm gì có từ 'nuối tiếc'.

Lời còn chưa dứt, cô bỗng nhiên giơ tay lên——

Chát!

Một cái tát vang dội giáng mạnh xuống mặt Lộc Uyển Dư.

Lộc Uyển Dư loạng choạng ngã ngồi xuống đất, nửa bên mặt nhanh chóng sưng lên, nước mắt tức khắc trào ra: "Chị ơi, chị... sao chị lại đánh em?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Có chuyện gì thế?"

Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo truyền đến từ ngoài cửa.

Anh ta đặc biệt đến Lộc gia đón Lộc Uyển Dư đi ăn, không ngờ vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Cố Nam Từ sải bước đi tới.

Bộ vest đen tôn lên dáng người cao ráo, giữa hàng mày khóe mắt anh ta tràn đầy vẻ lạnh lẽo.

Anh ta liếc nhìn Lộc Uyển Dư đang ngồi dưới đất khóc lóc, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

"Nam Từ."

Lộc Uyển Dư như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nhào vào lòng anh ta.

Rúc vào lòng anh ta thút thít, trông như không có xương cốt.

"Em chỉ không cẩn thận làm vỡ chiếc vòng của chị ấy, vậy mà chị ấy lại đánh em."

Cố Nam Từ ôm lấy cô ta, ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Lộc Chi Huyên: "Cô Lộc, chẳng qua chỉ là một chiếc vòng, đến mức phải động tay đánh người sao?"

Anh ta ngước mắt nhìn tới, ánh mắt cực sâu, ẩn chứa sự giận dữ.

"Chỉ là một chiếc vòng sao?"

Lộc Chi Huyên lặp lại câu nói đó, đột nhiên mỉm cười.

Cô cúi xuống nhặt chiếc vòng ngọc bị vỡ trên mặt đất, đầu ngón tay bị ngọc vụn cứa rách, m.á.u tươi nhỏ xuống theo mặt cắt của phỉ thúy, nhưng cô lại hoàn toàn không hay biết.

"Cố Nam Từ," cô khẽ hỏi, "anh có biết đây là thứ gì không?"

Cố Nam Từ nhíu mày, sắc mặt không vui.

"Dù có quý giá đến đâu cũng chỉ là một chiếc vòng, cô động tay đánh người là sai rồi."

Cố Nam Từ ánh mắt khẽ động, tỏ vẻ không đồng tình.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô, trong lòng anh ta thoáng qua chút khác lạ.

Anh ta muốn nói lại lời khác, nhưng rồi lại nuốt xuống.

Lộc Chi Huyên ngước mắt lên, đáy mắt một mảnh c.h.ế.t lặng,

nhưng Lộc Uyển Dư đột nhiên kéo kéo tay áo anh ta, mắt ngấn lệ lắc đầu: "Nam Từ à, em thật sự không cố ý mà... Em đau quá..."

Cố Nam Từ cúi đầu nhìn gò má sưng đỏ của cô ta, ánh mắt tức khắc dịu lại.

Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng.

"Lộc Chi Huyên, Uyển Dư đã xin lỗi rồi, cô đừng có được nước làm tới."
 
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh Nữa
Chương 9: Chương 9



Được nước làm tới?

Lộc Chi Huyên nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cô từng dốc hết lòng yêu thương, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.

Sao cô lại có thể yêu một người đàn ông như thế?

Rốt cuộc vì sao cô lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh này?

Nói rồi, cô quay người bước đi.

Bóng lưng cô thẳng tắp, không một chút run rẩy.

Phía sau, giọng nói yếu ớt của Lộc Uyển Dư vọng lại: "Nam Từ, chị ấy ghét em rồi phải không?"

"Đừng bận t@m đến cô ấy."

Cố Nam Từ lạnh giọng an ủi, nắm lấy tay cô ta: "Chúng ta đi thôi."

Lộc Chi Huyên tạo ra khoảng cách với họ.

Như một vực sâu không thể vượt qua.

Bước chân cô khẽ khựng lại, nhưng cô không hề quay đầu nhìn lại.

Cô chỉ siết chặt chiếc vòng vỡ, những mảnh ngọc sắc lẹm đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, m.á.u tươi lặng lẽ rỉ ra theo kẽ ngón tay, nhưng cô lại không cảm thấy đau.

Bởi vì trái tim cô từ lâu đã sớm tan nát rồi.

Cô muốn rời khỏi nơi này, và sẽ không bao giờ quay trở lại.

Hai ngày sau sự việc, cô nhận được tin nhắn xin lỗi của Lộc Uyển Dư, cô ta hẹn gặp cô đi ăn, nói là để chuộc tội.

Lộc Chi Huyên vốn không muốn đi.

Nhưng Lộc Uyển Dư cứ nắm lấy tay cô, mắt đỏ hoe nói, "Chị, em thật sự biết sai rồi, chị cho em một cơ hội được không ạ?"

Việc bất thường ắt có uẩn khúc.

Dù cho là hồng môn yến, đẩy cô vào tình cảnh này, hình như cũng chẳng có gì phải lo nữa rồi.

Họ cũng chẳng thể làm gì được cô.

Cố Nam Từ đứng một bên, vest thẳng tắp, mày mắt lạnh nhạt, chỉ thản nhiên thêm một câu, "Chỉ là ăn bữa cơm thôi, đừng quá làm mình làm mẩy."

Làm mình làm mẩy?

Lộc Chi Huyên khẽ nhếch môi, cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe.

Cô muốn xem thử, họ còn có thể bày ra trò gì nữa.

Nhà hàng theo phong cách Tân Trung Hoa, cánh cửa gỗ chạm khắc hoa tỏa ra mùi thơm của gỗ đàn hương, xung quanh gạch xanh ngói đen hài hòa, không khí rất đậm chất.

Trong phòng riêng treo vài bức tranh thủy mặc, trên bàn gỗ đàn hương bày bộ ấm trà men xanh.

Lộc Uyển Dư sốt sắng rót trà cho Lộc Chi Huyên, chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay cô ta lắc lư.

"Chị, lần trước là em sai rồi, em không nên chạm vào chiếc vòng của bà ngoại."

Giọng cô ta mềm mại, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Cố Nam Từ.

Như đang tìm kiếm lời khen, cô ta tiếp tục nói, "Ly trà này coi như chuộc tội, chị tha thứ cho em được không ạ?"

Lộc Chi Huyên không nhận, chỉ cụp mắt nhìn lá trà nổi chìm trong nước trà.

"Diễn đủ chưa?"

Biểu cảm của Lộc Uyển Dư cứng lại.

Dường như không ngờ Lộc Chi Huyên lại thẳng thừng không nể mặt như vậy.

Cố Nam Từ nhíu mày, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, "Lộc Chi Huyên, Uyển Dư thật lòng xin lỗi."

"Vậy à?"

Cô ngước mắt lên, đáy mắt đầy vẻ châm biếm.

"Nếu thật lòng muốn xin lỗi, chi bằng đến trước mộ mẹ tôi mà dập đầu vài cái đi."

Mắt Lộc Uyển Dư lại đỏ hoe, cô ta ủy khuất kéo tay áo Cố Nam Từ, "Nam Từ, có phải chị vẫn còn giận em không?"

Cố Nam Từ vỗ nhẹ tay cô ta an ủi, khi nhìn sang Lộc Chi Huyên lần nữa, ánh mắt đã lạnh đi, "Cô cứ nhất thiết phải gay gắt như thế sao?"

Gay gắt?

Lộc Chi Huyên suýt bật cười vì tức.

Cô chỉ hỏi một câu thôi, đã thành gay gắt rồi sao?

Cô không đáp lại câu nói đó, chỉ bình tĩnh nhìn họ, hơi thở thậm chí không hề hỗn loạn chút nào, tựa lưng vào ghế mềm mại.

Hai người cứ thế đối mặt, không ai nói thêm lời nào.

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Rắc!"

Lộc Chi Huyên theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rung lắc hai cái, rồi sau đó, nó thẳng tắp rơi xuống đầu cô!

"Cẩn thận!"
 
Back
Top Bottom