Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ

Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ
Chương 40: Chương 40



33.

Giang Chẩn nắm tay ta, dọc theo hành lang, đưa ta thẳng tới phía sau chính điện.

Chàng ra lệnh cho người lén đưa ta ẩn sau tấm bình phong.

Theo tổ chế, phi tần không được phép bước vào chính điện triều đình, nhưng Giang Chẩn nói:

“Bất kể tổ chế thế nào, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến kết cục của phủ Hiền Vương.”

Trong điện, các đại thần được Giang Chẩn lưu lại từ sớm đã xếp thành hàng nghiêm chỉnh.

Ta đứng yên sau tấm bình phong, chỉ vừa liếc mắt nhìn bố cục của đại điện một cái, thì Giang Chẩn đã bước vào.

Chàng không nhanh không chậm, đi thẳng tới ngự tọa, ngồi xuống long ỷ, thần sắc thản nhiên như thể đang yêu cầu dâng trà, chứ không phải chuẩn bị phán xét đại nghịch.

Không bao lâu sau, tám chín tên tội đồ, tay chân bị trói chặt, thân thể tả tơi, mặt mày bầm dập, bị áp giải vào đại điện.

Có vài kẻ vừa vào cửa đã gào khóc, quỳ sập xuống đất, vừa mắng chửi bản thân, vừa vừa van xin hoàng thượng tha mạng.

Chỉ duy nhất một người, đứng lặng phía xa, chẳng quỳ, chẳng cầu xin, cũng không mở miệng nói câu nào.

Sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt trống rỗng, tựa như tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Chư vị đại thần trông thấy cảnh này, ai nấy đều xì xào bàn tán, thì thầm trao đổi ánh mắt, không khí trong chính điện ngày càng căng như dây đàn.

Ta khẽ hé mắt nhìn xuyên qua tấm bình phong, chỉ thấy kẻ đứng yên đó — trên mặt có một vết thương lớn, mắt trái bị băng kín bằng vải trắng, m.á.u vẫn rịn ra từng giọt.

Trên mặt và cổ chằng chịt những vết bỏng, diện mạo đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Giang Chẩn dường như không hề vội vã mở lời, chỉ bình thản lật từng trang danh sách trong tay, mặc kệ bọn tội đồ bên dưới gào khóc thảm thiết.

Chỉ đến khi giọng họ bắt đầu khản đặc, chàng mới khẽ ho một tiếng .

Chỉ một tiếng ho nhẹ thôi, cả đại điện lập tức im phăng phắc.

“Chư khanh ái, đêm nay có một chuyện khiến trẫm rất thắc mắc.

Những tên tội nhân này muốn mạng của trẫm, điều đó trẫm đã biết từ trước.

Nhưng… tại sao bọn chúng lại phải tấn công thiên lao?”

“Trẫm vừa mới lật qua toàn bộ danh sách tù phạm, mà vẫn không tài nào hiểu được.

Các khanh nghĩ sao?”

Lời Giang Chẩn vừa dứt, lập tức có một vị đại thần trong hàng đứng ra, chỉ vào đám tội nhân đang run rẩy sát đất, nghiêm giọng quát:

“Lũ nghịch tặc các ngươi còn không khai thật?

Vì sao tấn công thiên lao?

Nếu còn dám giấu giếm nửa lời — tất sẽ xử theo quân pháp!”

Một câu hỏi dứt khoát, khiến đám người kia đồng loạt im bặt.

Có kẻ ngẩng đầu liếc nhìn nhau, mặt mũi bối rối, tái nhợt.

Một lúc sau, cuối cùng một người trong số họ khẽ nhích người ngồi dậy, nước mắt như từng hạt châu rơi xuống đất, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Khởi bẩm… bệ hạ, thần… đột kích thiên lao… là vì… trắc phi của Hiền Vương…”

Nghe được câu trả lời ấy, các vị đại thần trên triều lại bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng thì thầm không ngớt.

Vị đại thần lúc nãy tra hỏi lập tức nhíu mày chặt hơn, lại một lần nữa quát lớn:

“Câm miệng!

Một ả trắc phi tội tày đình, chẳng khác gì tội phụ đã đợi ngày xử trảm.

Các ngươi cứu ả ra để làm gì?

Không phải muốn cứu Hiền Vương, thì cứu một nữ nhân ấy có ích chi?

Bớt hồ đồ! Còn không mau khai thật!”

Tên bị hỏi càng khóc dữ hơn, cả gương mặt đầy hối hận, vừa nghẹn ngào vừa run rẩy cất lời:

“Bệ hạ… xin bệ hạ thứ tội…

Thần không phải muốn cướp ngục để cứu Hiền Vương trắc phi,

Mà là để… g.i.ế.c ả ta cho xong!”

“Thần… vốn không hề muốn dính vào cái vũng lầy Hiền Vương phủ ấy

Nhưng là… bị trắc phi nắm được nhược điểm mà ép buộc.

Bệ hạ minh giám, thần bị bức mà tạo phản, thần… thần thực sự bị ép!”

Giang Chẩn chỉ im lặng lắng nghe, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía mấy kẻ kia, tay thì thong thả xoay xoay ngọc tỷ trong lòng bàn tay, vẻ mặt dửng dưng như chẳng mấy để tâm.

Vị đại thần kia thì lại hiếu thế sự, tiến lên mấy bước, hằm hằm quát lớn:

“Còn không chịu nói thật sao?

Đừng có mà tìm lý do thoái thác!”

Mấy tên tội đồ lúc này mặt đỏ bừng, mắt trừng trừng vì tức giận và nhục nhã, cuối cùng, có kẻ gục đầu khóc rống, vừa nức nở vừa nghẹn ngào khai ra sự thật nhục nhã đến tận xương tủy:

“Khởi bẩm… bệ hạ…

Thần… thần và mấy người đây… đều từng là những kẻ từng thầm mến trắc phi Hiền Vương.”

“Năm đó… khi trắc phi chưa xuất giá, nàng cao ngạo vô cùng, chẳng hề nhìn tới thần lấy một lần.

Nhưng… chẳng biết vì sao, sau khi xuất giá … ả đột nhiên thay đổi, ánh mắt khác hẳn, lại còn rất… ưu ái chúng thần…”

“Một ngày nọ… thần nhận được một thư tay từ trắc phi, nói rằng…

Nàng… nhớ thần khôn nguôi…

Bảo thần giả dạng người nhà họ Tô,

Đi một cỗ kiệu nhỏ, cửa kiệu có gắn một chiếc lá trúc,

Tới Hiền Vương phủ để… gặp riêng nàng.”

Người kia vừa dứt lời, lại nấc lên một tràng khóc lớn, khiến vị đại thần tra hỏi phải quát mắng thêm mấy câu, hắn mới nghiến răng, tiếp tục kể tiếp:

“Hôm ấy… tại phủ Hiền Vương, trắc phi đối với thần thân mật lạ thường,

Thần… nhất thời không kiềm chế được… liền… liền…”

“Sau đó, trắc phi liền lấy chuyện ấy ra uy h**p, ép thần phải phò trợ Hiền Vương.

Nếu không đồng ý, ả sẽ lập tức nói hết với Hiền Vương, khiến thần cá c.h.ế.t lưới rách!”

Nói đến đây, hắn đập đầu thật mạnh xuống nền gạch trong đại điện, tiếng bốp vang dội đến mức ta cứ tưởng đầu hắn vỡ toang ra rồi.

“Thần ngu muội!

Trong lòng lúc đó sợ hãi, đành phải thuận theo.

Trắc phi lại dùng sắc dụ dỗ, thường xuyên triệu thần vào phủ để ‘liên lạc’.

Cứ như vậy… thần lún càng ngày càng sâu…

Cho đến khi ả bị nhốt vào thiên lao… thần mới tỉnh ngộ.”

“Thần nghĩ, ả đã vào ngục rồi, coi như mối họa đã chấm dứt,

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ai ngờ… cái thứ đàn bà vô liêm sỉ ấy vẫn bám theo dai dẳng như âm hồn!”

“Ả cho người đến nhà thần… nói rằng đã mang thai cốt nhục của thần!”

“Rồi lại ép thần hùa theo Hiền Vương tạo phản,

Dọa rằng trong tay Hiền Vương có chứng cứ thần tư thông, kết đảng!”

Lúc này, mặt mũi hắn đã vặn vẹo tới mức không nhận ra nổi là ai, chỉ còn nghe thấy giọng nói cà lăm run rẩy, vẫn cố trần tình trong nước mắt:

“Bệ hạ minh giám!

Thần… thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ…

Thần vốn định… thừa lúc Hiền Vương tạo phản, lặng lẽ g.i.ế.c trắc phi trong thiên lao, nhổ cỏ tận gốc!”

“Tất cả… đều là Hiền Vương và trắc phi ép buộc thần!

Thần… thần bị mê muội… mới phạm vào tội ác tày trời này!”

“Thần và mấy người ở đây…

Nếu sớm biết ả họ Tô kia bản chất dâm loạn, xảo trá, thì nào có dại dột mà vì ả lót đường, mở lối cho Hiền Vương tạo phản.”

“Giờ thì hay rồi…

Cái thai trong bụng ả là của ai, đến chúng thần cũng không dám chắc là của ai nữa!”
 
Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ
Chương 41: Chương 41



Nói đến đây, những kẻ khác cùng quỳ trên mặt đất cũng thi nhau ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa tranh nhau kêu oan, rằng mình cũng bị Tô thị gài bẫy, bị Giang Liêm ép buộc đến mức hồ đồ, lạc lối.

Chỉ còn duy nhất kẻ đứng lặng ở góc xa kia, vẫn không nói một lời, như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến hắn chút nào.

Giang Chẩn không thèm để tâm đ ến những tiếng khóc than kêu oan hỗn loạn kia, chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông vẫn đứng im lặng ở góc xa, khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng cười khẽ:

“Giang Liêm — ngươi còn gì để nói nữa không?”

Giang Liêm cũng bật ra một tiếng cười khinh khỉnh, ngẩng đầu lên, dùng con mắt phải duy nhất còn nhìn được để trừng trừng nhìn Giang Chẩn, giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy căm hận:

“Còn gì để nói?

Nếu không phải năm xưa phụ hoàng hồ đồ, bỏ mặc bản vương — đường đường là trưởng tử

Mà cứ nhất quyết truyền ngôi cho một thằng nhóc còn hôi sữa như ngươi,

Thì bản vương… làm sao lại có kết cục ngày hôm nay!”

Nói đến đây, hắn đột nhiên rống lên một tiếng dữ dội, cả đại điện đều rung chuyển:

“Giang Chẩn!

Ta rơi vào bước đường cùng như hôm nay — Tất cả là tại ngươi!

Đều là do ngươi hại ta!!”

34.

Giang Chẩn hít sâu một hơi, chậm rãi ngả người tựa vào long ỷ.

Một lúc lâu sau, chàng nặng nề đặt ngọc tỷ xuống, giọng trầm xuống, hỏi:

“Giang Liêm.

Trẫm nghe nói, khi Hiền Vương phi còn sống, nàng đã phải chịu nhiều khổ cực trong phủ ngươi.

Nay nàng c.h.ế.t dưới hồ sen trong phủ, ngươi có… một chút nào đau lòng không?

Có… một chút nào áy náy không?”

Giang Liêm nghe xong, ngửa đầu cười lớn hai tiếng, cười xong thì lạnh lùng trả lời, giọng đầy căm hận:

“Đau lòng? Áy náy?

Bản vương thì thấy — cuối cùng cũng g.i.ế.c được con đàn bà vô dụng ấy, chính là chuyện duy nhất khiến bản vương thấy đáng giá trong đời này.”

“Một đứa con gái quê mùa, dơ bẩn, không biết điều, không biết xấu hổ.

Chỉ nhìn thôi là bản vương đã buồn nôn.

Phụ hoàng gả ả cho ta, chẳng qua là muốn trừng phạt bản vương!”

“Cưới Văn Thanh Giản, là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời bản vương!

Nàng và phụ thân nàng, Văn Thắng, chẳng qua chỉ là một lũ hèn mọn rác rưởi.

Giết c.h.ế.t một con kiến hôi vướng víu, ngứa mắt thì có gì mà phải đau lòng? Có gì mà phải thấy tội lỗi?”

Phía sau bình phong, ta gắt gao bịt chặt miệng mình, tay thì bấu chặt mu bàn tay, đến mức m.á.u gần như rịn ra.

Chỉ có làm thế, ta mới có thể miễn cưỡng kìm nén lửa giận trong lồ ng ngực.

Không để cho mình lao ra ngoài bóp c.h.ế.t tên súc sinh đội lốt người kia.

Giang Chẩn nghe xong lời đó, vẻ mặt không hề nổi giận, chỉ khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

“Nghe được câu trả lời này,

Trẫm với chuyện xử trí ngươi tiếp theo… cũng không còn gì phải do dự nữa rồi.”

Nói xong, Giang Chẩn đứng dậy khỏi long ỷ, hai tay chắp sau lưng, bước chậm rãi đến bên bậc thềm ngọc thạch, rồi từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Giang Liêm, giọng bình tĩnh mà vô cùng sắc lạnh:

“Còn nhớ năm xưa — Trẫm mười một, ngươi mười ba.

Lúc đó, Thiếu phó từng dạy cả hai chúng ta viết sách luận.

Trẫm nhớ rõ, bài đầu tiên của ngươi viết rất tệ, không được Thiếu phó khen lấy một câu.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Ngươi tự thấy đó là nỗi nhục, từ đó về sau liền coi thường sách luận,

Chỉ chăm chăm đắm mình trong văn từ hoa mỹ,

Viết toàn lời lẽ diễm lệ, rồi còn giao cho người khác đem đi khắp nơi truyền tụng.”

“Một bước biến mình thành cái gọi là tài tử nổi danh khắp Trường An.”

“Giang Liêm, giờ trẫm hỏi lại ngươi một câu —

Ngươi, đã biết viết sách luận chưa?”

Giang Liêm rõ ràng không ngờ Giang Chẩn sẽ hỏi điều đó, nét mặt thoáng biến sắc, tựa hồ đúng vào chỗ đau trong lòng hắn.

Hắn lùi lại một bước, môi run bần bật, cuối cùng lại gào lên phản bác:

“Ngươi từ nhỏ đã là một kẻ tầm thường dung tục, sao hiểu nổi sự tinh tế của thi văn từ chương!

Ngươi thua ta ở thơ phú, luôn luôn đố kỵ với tài danh của ta!”

“Với tài hoa của bản vương,

Cần gì phải học sách luận? Cần gì phải lấy lòng Thiếu phó?”

“Ngươi sao xứng mà so sánh với bản vương?!”

Lời Giang Liêm vừa dứt, không biết có phải ta nghe nhầm, mà trong đám quần thần lại vang lên vài tiếng cười khẽ đầy chế giễu.

Giang Liêm lập tức nổi giận, sải chân bước lên phía trước, nhưng lại trượt chân té nhào xuống nền điện, ngã rất nặng.

Cú ngã ấy khiến những tiếng cười càng rõ rệt hơn, lan khắp chính điện.

“Các ngươi… các ngươi là một lũ nịnh thần ngu muội!

Toàn là chó săn!

Đều là vì ganh tỵ với bản vương nên mới—!”

Giang Liêm cố ngẩng đầu dậy, mắng loạn lên trong cơn giận dữ, khuôn mặt vốn đã chẳng còn nguyên vẹn, giờ lại vặn vẹo khủng khiếp, trông chẳng khác gì quỷ dữ từ địa ngục trồi lên.

Thế nhưng Giang Chẩn từ đầu tới cuối không hề nở một nụ cười, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào hắn, nói bằng giọng thản nhiên như đang giảng đạo lý:

“Trẫm đến giờ vẫn không hiểu.

Vì sao chỉ vì một bài sách luận đầu tiên không tốt, ngươi lại từ đó khinh thường sách luận?”

“Bài đầu của trẫm còn không bằng ngươi,

Viết ra chẳng khác gì giấy lộn.

Nhưng trẫm vẫn viết bài thứ hai, rồi bài thứ ba.

Cuối cùng thì cũng có ngày viết được bài ra hồn.”

“Ngươi vừa nãy nói, thơ phú của trẫm không bằng ngươi thì coi như đúng đi.

Vậy ngươi nói thử xem, ngoài thơ phú ra, ngươi còn hơn trẫm ở điểm nào?”

“Ngươi cái gì không giỏi thì bỏ,

Cứ thế dần dần vứt bỏ hết thảy,

Từ khoảnh khắc ngươi vứt sách luận xuống, ngươi đã không còn tư cách tranh đoạt thiên hạ cùng trẫm nữa rồi.”

Giang Liêm gào lên, giọng khản đặc:

“Đó là vì phụ hoàng thiên vị ngươi!

Bản vương có gì kém ngươi?

Nếu không vì phụ hoàng thiên vị, sao đến lượt tên vô dụng như ngươi đăng cơ xưng đế?!”

Lời nói này vừa vang lên, tiếng cười trong triều đình càng lớn hơn, không còn che giấu nữa.

Ta đứng sau bình phong, một lần nữa phải bịt chặt miệng mình, vì sợ mình không nhịn nổi mà chửi mắng thành tiếng.

Thế gian này, còn có ai mặt dày hơn Giang Liêm sao?

Không biết tiến, không biết sửa, không thành tài lại đổ lỗi cho tiên đế không biết nhìn người, thiên vị Giang Chẩn?

Chuyện nực cười đến thế, thật chỉ có thể sinh ra từ một kẻ bại tướng như hắn mà thôi.
 
Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ
Chương 42: Chương 42



Đang nghĩ tới đây, trong đám triều thần cũng có một người bước ra, chắp tay tâu với Giang Chẩn:

“Khởi bẩm bệ hạ,

Nghe lời Hiền Vương vừa rồi, chỉ thấy là do bệ hạ quá xuất chúng, mới khiến hắn không với tới được ngôi vị đế vương.”

“Theo ý của vi thần, Hiền Vương là kẻ ngoan cố ngu muội, không thể giáo huấn.

Mong bệ hạ sớm ban xử phạt.

Đêm đã khuya, Bệ hạ cũng nên giữ gìn long thể, sớm hồi cung nghỉ ngơi.”

Quả là một người ngay thẳng, không thể chịu nổi bộ dạng mặt dày của Giang Liêm, nên mở lời thúc giục bệ hạ về nghỉ sớm.

Giang Chẩn gật đầu nhẹ, ra hiệu cho thị vệ đưa đám tội nhân lui xuống.

Những kẻ quỳ dưới đất vừa nghe liền biến sắc, hốt hoảng quỳ rạp xuống cầu xin tha tội, chỉ duy nhất Giang Liêm là vẫn đứng yên mặc cho người lôi đi, vẻ mặt như không có vấn đề gì.

Ngay khi cả bọn sắp bước ra khỏi điện, Giang Chẩn đột ngột quát lớn:

“Khoan đã!”

Tất cả đều dừng bước ngay tại cửa điện, đồng loạt quay đầu.

Giang Chẩn từ từ trở lại long ỷ, ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng, hỏi Giang Liêm:

“Về chuyện trắc phi của ngươi, ngươi không có gì muốn nói sao?”

Giang Liêm nghe xong, bỗng nhiên cúi đầu cười thầm 1 lúc, rồi bật cười càng lúc càng lớn, như thể vừa nhớ lại chuyện gì buồn cười đến phát điên.

Một hồi lâu sau, hắn mới miễn cưỡng dừng cười, đảo mắt liếc qua những người xung quanh, sau đó lại nhìn thẳng Giang Chẩn.

“Các ngươi…

Chẳng phải đều rất muốn biết —

Đứa con trong bụng ả…

Rốt cuộc là của ai phải không?”

Vừa nói, Giang Liêm lại phá lên cười, tiếng cười khản đặc, chứa đầy giễu cợt và điên loạn.

Giang Liêm cười ngặt nghẽo một hồi rồi lắc đầu, giọng đầy châm chọc:

“Biết tại sao phụ thân của ả lại chịu để ả hạ mình làm trắc phi không?

Vì hồi nhỏ, ả từng bị thương trong lúc luyện múa.

Đại phu nói — cả đời này không thể sinh con.”

“Phụ thân ả biết chuyện, sợ con gái buồn khổ nên giấu nhẹm suốt bao năm.

Đến khi bản vương tới phủ Tô tướng cầu hôn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện tư tình với ả, Tô Tương đã cảm kích rơi nước mắt mà gật đầu đồng ý,

Còn hứa sẽ đưa theo vài tiểu thiếp xinh đẹp làm của hồi môn, để sau này, nếu có con thì sẽ chọn một đứa mà nhận làm con nàng.”

Nói xong, Giang Liêm lại cười điên dại thêm trận nữa, cười đến mức cả người khụy xuống đất, quỳ thẳng tại chỗ.

“Nhưng mà… ha ha…

Tiểu thiếp vừa mới có thai, đã bị ả g.i.ế.c chết!

Thật ngu, ngu đến nực cười — Nhưng dễ sai khiến đến kỳ lạ.

Chỉ cần bản vương ra lệnh,

Không cần biết là ai — ả đều có thể dụ xuống vũng bùn.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cũng không uổng công bản vương mấy năm qua tốn tâm tư.

Nếu không có ả, ta lấy đâu ra lắm đồng bọn xuống suối vàng cùng thế này!”

Hắn vừa nói xong, mấy người quỳ cạnh hắn đều c.h.ế.t lặng, ánh mắt trừng lớn đầy kinh hoàng.

Ngay sau đó — như bừng tỉnh khỏi cơn mê — tất cả đồng loạt vùng khỏi tay thị vệ, lao đến đ.ấ.m đá Giang Liêm túi bụi, vừa đánh vừa gào lên chửi rủa.

Giang Liêm vốn đã bị thương nặng, giờ lại bị loạn cước giáng lên người, m.á.u miệng phun ra, ngất lịm tại chỗ, không còn động đậy.

Thị vệ phải phải một phen vất vả, mới kéo được đám người kia ra, rồi lôi hết ra khỏi chính điện.

Còn ta, đứng sau bình phong, chỉ thấy toàn thân dần trở nên mềm nhũn, từng đợt choáng váng vô lực ập tới.

Hai chân bủn rủn, ta không kịp giữ thăng bằng, chỉ đành buông người ngồi sụp xuống đất.

35.

Không biết đã qua bao lâu, triều thần đều đã lui cả, Giang Chẩn mới xuất hiện sau bình phong.

Vừa nhìn thấy chàng, ta liền không kìm được mà nhào vào lòng chàng.

Giang Chẩn vừa dỗ dành ta, vừa bế bổng ta lên, ôm thẳng một đường trở về tẩm điện.

Ta thu mình trong vòng tay của chàng, cả người không ngừng run rẩy, khẽ hỏi:

“Trong phủ Hiền Vương, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật, bao nhiêu nhơ nhuốc, bao nhiêu chuyện khiến người ta ghê tởm đến vậy?”

Giang Chẩn ôm chặt lấy ta, dịu giọng nói:

“Tất cả đều đã qua rồi,

Giờ đều là chuyện cũ.

Đêm nay, nàng cũng đã tận mắt thấy được mặt tối nhất trong lòng người.

Những thứ này là vực sâu không đáy.

Giờ nàng đã biết nó đáng sợ thế nào,

Vậy thì về sau, đừng bao giờ tự mình đối diện với nó nữa.”

“Trẫm sẽ luôn đứng trước mặt nàng,

Không để nàng bị những điều kinh hoàng đó dày vò thêm lần nào nữa.”

Nhưng ta vẫn không sao ngừng run rẩy.

May mắn thay, năm đó Giang Liêm chỉ hành h* th*n thể ta, chứ không thèm đem những toan tính đen tối, ti tiện này trút lên một kẻ vô dụng như ta.

Bằng không… ta thực sự không dám tưởng tượng, nếu đến một ngày những bức màn đen đó bị vạch trần, ta sẽ đau đớn, điên dại đến mức nào.

Nghĩ đến Tô Uyển Mị mà xem.

Ả nhất định không ngờ được rằng — mình hại bao nhiêu người, bày bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu, thậm chí dùng thân thể vì Giang Liêm, chỉ để nắm thóp quan lại triều đình…

Nhưng độc nhất, vẫn là mưu kế mà Giang Liêm dùng lên chính ả.

Ngay từ ván cờ mở đầu, hắn đã biết Tô Uyển Mị không thể sinh con, mà Tô tướng phủ cũng chưa từng mong ả trở thành hoàng hậu.

Một đêm hoan lạc ở Vũ Hoa Các, đổi lại là cả một con đường không lối về.

Không biết khi ấy, trong khoảnh khắc tim đập rộn ràng, Tô Uyển Mị si mê Giang Liêm đến mê muội, có từng nghĩ rằng chính mình đã là con cá tự nguyện mắc câu?

Đêm đó, ta ngủ vô cùng bất an.

Hễ vừa chợp mắt là ác mộng nối tiếp ác mộng.

Toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

Cả một đêm dài, ta giật mình tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần ta bị ác mộng đánh thức, anh mắt Giang Chẩn nhìn ta, giống như có kẻ đang rạch từng nhát d.a.o vào tim chàng vậy.

Chàng ôm chặt ta trong lòng, không ngừng dỗ dành, thậm chí còn hối hận:

“Sao hôm nay trẫm lại đưa nàng vào đại điện, để nàng phải nghe thấy những chuyện như vậy…”

Cuối cùng, ta cũng mở lời — Không phải để cầu xin tha cho Tô Uyển Mị, mà là để ả c.h.ế.t nhưng phải hiểu rõ sự việc.”

Còn về kết cục của ả và Giang Liêm,

Ta giao hết cho Giang Chẩn xử trí.

Bởi ta nghĩ — Chỉ riêng sự thật ấy thôi, đã là nỗi dày vò tàn nhẫn nhất dành cho Tô Uyển Mị rồi.

Ta từng nghe người xưa nói:

Nếu một người c.h.ế.t không minh bạch,

Sau khi c.h.ế.t sẽ hóa thành lệ quỷ lảng vảng nhân gian.

Ít nhất, ta không muốn để Tô Uyển Mị mang theo oán hận mà vĩnh viễn không thể siêu thoát.

Còn ta —

Cũng không thể vì cố chấp làm người lương thiện, mà để thù hận nuốt chửng lấy bản thân mình.

Ta vẫn muốn được làm Văn Thanh Giản như xưa,

Người sẽ cùng Giang Chẩn đi đến tận cuối cuộc đời.

Giang Chẩn lập tức đồng ý,

Rồi ôm chặt ta vào lòng, liên tục vỗ về an ủi.

Lần này, ta cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật sâu.
 
Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ
Chương 43: Chương 43



Sáng hôm sau, triều đình đón nhận một cơn biến động long trời lở đất.

Giang Chẩn hạ chỉ:

Tất cả phủ đệ có dính líu đến mưu phản của Hiền Vương đều bị tịch thu, chủ mưu bị giam vào tử lao.

Nam đinh trong phủ bị giam chờ xét xử,

Nữ quyến thì đưa vào Nội đình làm nô tỳ.

Dưới trướng Tô tướng, gần ba phần quan lại quyền quý trong triều bị liên lụy.

Người bị điều tra, kẻ bị tịch thu tài sản,

Không ai thoát khỏi bị xét hỏi.

Thiên lao chỉ trong một đêm, đã chật kín người.

Giang Chẩn ra lệnh cho thân tín của mình trực tiếp dẫn Giang Liêm tới gặp Tô Uyển Mị.

Theo lời thân tín hồi báo lại :

Lúc đầu Tô Uyển Mị hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trước mặt, kẻ có gương mặt đầy sẹo, dung mạo tàn tạ, chỉ còn một con mắt, lại chính là người phu quân phong độ ngời ngời của mình.

Thậm chí ả còn lớn tiếng quát mắng, bảo Giang Liêm cút ra ngoài.

Mãi đến khi Giang Liêm cất tiếng nói, Tô Uyển Mị mới lập tức biến sắc, cả gương mặt xám xịt như tro tàn.

Giang Liêm đã lặp lại toàn bộ những lời hắn nói trên đại điện hôm đó.

Nghe xong, Tô Uyển Mị như bị rút sạch gân cốt, ngã phịch xuống đất, mềm nhũn như một cái xác không hồn.

Giang Liêm nhìn ả thê thảm đến vậy, lại còn cười nhạo, nói:

“Ngày binh biến hôm đó,

Đám ‘mưu sĩ Tô phủ’ của ngươi đều dốc toàn lực đánh vào thiên lao, là muốn g.i.ế.c ngươi, bịt miệng nàng mãi mãi.”

“Ngươi nên cảm ơn vì đến hôm nay vẫn còn sống yên trong thiên lao.

Dù rằng, cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”

Tô Uyển Mị gắng gượng dùng hơi tàn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, nói:

“Ta không tin… không tin những lời dối trá của ngươi…

Nếu thật như vậy… thì vì sao Lữ thái y lại giúp ta?

Vì sao y không từ chối ngay từ đầu?”

Giang Liêm bật cười, một tràng cười vô cùng sảng khoái, rồi thản nhiên nói với ả:

“Tên Lữ thái y đó, có lẽ là người đàn ông duy nhất từng thật lòng với ngươi.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Hắn sớm đã biết ngươi không thể sinh con,

Thế mà vẫn cam tâm tình nguyện cùng ngươi diễn trò, giúp ngươi truyền tin, thậm chí còn đến gặp ta, miệng năm miệng mười thề thốt sẽ bảo vệ ngươi, sẽ ngụy tạo hồ sơ bệnh án, chờ đến lúc ‘sinh nở’ thì lén mang một đứa bé vào giao cho ngươi bế.”

“Chỉ cần ngươi còn sống, sống được đến ngày ta binh biến thành công — thì ta sẽ đến cứu ngươi ra.”

Ngay cả Giang Liêm cũng cảm thấy kỳ lạ:

Tên Lữ thái y đó vì sao lại một lòng một dạ với Tô Uyển Mị đến thế?

Hắn hỏi đi hỏi lại, cuối cùng, Tô Uyển Mị chỉ đờ đẫn đáp lại một câu:

“Năm xưa… ta từng giúp chàng một lần,

Khi chàng bị người ta vu oan…”

Nghe vậy, Giang Liêm cười khẩy, ánh mắt tràn đầy châm biếm, rồi lạnh lùng nói:

“Bổn vương còn tưởng là cái ân tình to tát gì…

Rốt cuộc cũng chỉ là vì hắn thèm khát thân thể của ngươi mà thôi.”

Dứt lời, không đợi Tô Uyển Mị phản ứng, Giang Liêm quay người rời đi, để lại câu nói ấy trở thành lời cuối cùng trong cuộc đời này hắn dành cho Tô Uyển Mị.



Theo lời người trong thiên lao kể lại:

Tô Uyển Mị không khóc, không la, chỉ lặng lẽ ngồi bệt dưới đất, mặt không cảm xúc.

Cứ ngồi như thế… ngày qua ngày.

Đến mức chẳng ai biết… liệu đôi mắt ấy có từng chớp lấy một cái không.

Ngày hôm sau, Lữ thái y đúng hẹn đến thiên lao bắt mạch cho Tô Uyển Mị.

Lúc ấy, đám điển thủ đang bận rộn tiếp nhận số tù nhân mới nên lơ là giám sát.

Chờ mãi không thấy Lữ thái y đi ra, có người vào kiểm tra thì đã phát hiện ông ta nằm gục giữa vũng máu, cổ họng bị cắt đứt.

Trong tay Tô Uyển Mị là một mảnh sứ vỡ, ánh mắt trống rỗng mơ hồ, tựa như từ đó về sau chẳng bao giờ tỉnh táo lại nữa.

Thi thể của Lữ thái y bị khiêng đi.

Từ đó, bất cứ ai lại gần, nàng ta liền la hét điên loạn, gào thét rằng:

“Ta đang mang thai! Không được lại gần!

Ai dám lại gần, ta sẽ liều mạng!”

Ả ta cứ thế… tuyệt vọng đến phát điên.



Triều đình nhanh chóng đưa ra xử lý:

Tô Uyển Mị bị kết án c.h.é.m đầu thị chúng.

Thế nhưng, sau khi nàng hóa điên, không còn ai chẩn mạch được cho nàng nữa.

Cho dù ép giữ tay chân nàng, các thái y cũng chỉ bắt được một mạch tượng rối loạn hỗn loạn, không thể xác nhận có thai hay không.

Giang Chẩn vốn định sớm cho nàng một kết thúc nhưng triều thần đồng loạt dâng tấu, khẩn thiết yêu cầu:

“Phải chờ đủ mười tháng, nếu đến lúc đó thật sự không sinh nở, mới được định tội xử chém.”



Tựa như con tằm tự quấn kén,

Tô Uyển Mị cứ thế điên điên khùng khùng, rốt cuộc vẫn phải ở trong thiên lao mười tháng

Cai ngục kể rằng:

Nàng ta mỗi ngày ăn rất nhiều, đặc biệt thích đồ chua cay nồng nặc, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm:

“Không thể để đứa bé thiệt thòi được… phải ăn thật nhiều…”

Chẳng bao lâu sau, đệ nhất mỹ nhân Trường An năm nào, đã trở thành một mụ đàn bà béo núc, ngu độn, xấu xí không ai dám nhìn.

Mười tháng trôi qua, ả chẳng hề có dấu hiệu sinh nở.

Sau cùng, nữ y vào khám, chỉ phán một câu:

“Cái bụng kia không phải thai nhi, mà là một bụng mỡ vì ăn quá nhiều mà thôi.”

Không lâu sau đó, Tô Uyển Mị bị áp giải lên xe tù, diễu qua phố chợ.

Tiếng mắng nhiếc xỉ vả vang khắp hai bên đường, gạch đá, rau thối ném tới tấp.

Cuối cùng, ả ta bị xử c.h.é.m giữa pháp trường, t.h.i t.h.ể và đầu lìa nhau, đổi lấy một sự giải thoát chậm trễ đến muộn màng.

Còn về Giang Liêm, dù tội không thể tha, nhưng vì là huynh đệ cùng mẹ sinh ra, Giang Chẩn cuối cùng vẫn không hạ được lệnh xử trảm.

Hắn bị giam lỏng suốt đời trong Phật đường của phủ Hiền vương — chính là nơi ta từng bị hành hạ.

Ngày ngày ăn cơm nguội canh thiu, phải xách nước quét dọn, chép kinh Phật, không khác gì ta ngày trước.

Nghe người canh giữ kể lại:

Hắn ngày ngày trợn con mắt còn lại, mắng chửi Giang Chẩn không ngớt, cuồng loạn đến đáng sợ.

Cho đến ba năm sau, vào một buổi sớm bình thường, người ta phát hiện Giang Liêm đã treo cổ trong Phật đường.

Oan có đầu, nợ có chủ.

Từng kẻ đã gieo họa, cuối cùng đều nhận đủ báo ứng của mình.
 
Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ
Chương 44: Chương 44



36.

Ta từng nhiều lần tự hỏi, rằng sau khi Giang Liêm và Tô Uyển Mị c.h.ế.t đi, cái cảm giác gọi là buông bỏ, rốt cuộc sẽ giống như thế nào.

Nhưng đến cuối cùng ta mới hiểu ra

Không cần đợi họ thực sự chết,

Chỉ cần nghe được phán quyết,

Lòng ta đã nhẹ bẫng, và thanh thản đến lạ kỳ.

Cảm giác nhẹ nhõm ấy, như thể một mũi độc gai cắm sâu trong m.á.u thịt, được rút ra chỉ trong khoảnh khắc.

Cảm giác thoải mái ấy, giống như một vết thương được bôi lên linh dược, chưa kịp kêu đau đã thấy lành.

So với việc thua một ván cờ, thì đáng sợ hơn là đến cuối ván mới nhận ra:

Từ khi ván cờ bắt đầu, ngươi đã không có cơ hội để thắng.

Những toan tính, mưu sâu kế hiểm, những bước đi khiến ngươi từng toát mồ hôi lạnh, tất cả đều vô nghĩa.

Kết cục cuối cùng, vẫn chỉ là một chữ: Bại.

Cái tên Giang Liêm và Tô Uyển Mị, cuối cùng cũng dần dần phai nhạt trong lòng ta.

Từng là những cái gai hằn sâu trong tim, từng khiến ta mất ăn mất ngủ, gần như phát điên...

Thế mà giờ đây, mỗi lần nghe đến tin tức của chúng, lại chỉ như đang nghe một chuyện vặt đã cũ kỹ, vô vị như nước lã.

Dần dần, ta cũng chẳng buồn hỏi tới nữa, cho đến khi lần lượt nghe tin hai người kia đều đã chết, ta mới mơ hồ phát hiện —

Hóa ra sự hận thù ấy, đã là chuyện rất lâu, rất lâu về trước rồi.

Lễ sắc phong của ta, từ lâu cũng đã được cử hành đúng hẹn.

Ta lấy thân phận nghĩa nữ của phủ Quốc Công, chính thức được sắc phong làm Quý phi, tạm thời thay Hoàng hậu, nắm giữ Phượng ấn.

Ban đầu, ta còn tưởng rằng khi sắc phong sẽ có người nhận ra mình.

Thế mà ngoài mấy vị phu nhân thân quen với mẫu thân, chỉ có đôi ba người lén lút xì xào sau lưng rằng,

“Vị Quý phi này... trông có nét giống Vương phi phủ Hiền Vương ngày trước.”

Nhưng họ lại bổ sung:

“Dù có giống đi nữa... Quý phi vẫn đẹp hơn nhiều.

Vương phi trước kia gầy yếu xanh xao, da vàng như sáp, tóc khô như cỏ, cả người chẳng có tí thần sắc nào.

Làm sao mà so được với Quý phi bây giờ.

Nước da trắng ngần, thân hình uyển chuyển, thần thái đoan trang, lại còn được Hoàng thượng nâng như ngọc, hứng như hứng hoa.”

Phải rồi.

Từng ấy năm ở phủ Hiền Vương, bị hành hạ đến mức sống chẳng bằng chết, đẹp làm sao nổi.

Nếu hôm nay ta còn có thể khiến người đời khen rằng "xinh đẹp", thì cũng chỉ vì có Giang Chẩn bảo bọc, chăm sóc yêu thương.

Cũng có người nói, tuy Quý phi và Vương phi ngày trước có vài phần tương tự, nhưng khí chất thì khác xa một trời một vực:

“Quý phi ung dung đoan chính, lời nói cử chỉ đều đúng mực, chứ đâu có giống cái cô Vương phi ngày trước — mồm miệng không giữ kẽ, đi đứng cẩu thả, đầu óc hồ đồ!”

Ta nghe đến đó, trong lòng toát mồ hôi lạnh...

Nếu họ biết ta khi không có ai bên cạnh vẫn cười nói như con nít thì chẳng phải sẽ bại lộ sạch trơn rồi sao?!

Sau lễ sắc phong, ta bắt đầu nghiêm túc học các quy tắc và lễ nghi trong cung, còn Giang Chẩn thì lại rất thích thú ngồi một bên xem ta vấp ngã, còn cười nhạo không ngớt.

Chàng nói ta càng cố gắng luyện dáng đi bao nhiêu, thì lại càng cứng đơ bấy nhiêu, giống hệt một con rối bị quỷ ám, cử động giật giật, chẳng giống người.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Có người như chàng đứng cạnh quấy phá như thế, ta học hành dĩ nhiên chẳng ra sao cả.

Tức quá, ta túm lấy cổ áo chàng, hậm hực hỏi:

“Nếu ta ngu ngốc như vậy, mai sau chẳng quản nổi hậu cung thì sao?!”

Giang Chẩn lại vừa cười vừa nháy mắt:

“Dù sao trẫm đời này cũng chỉ định có một nữ nhân là nàng, nàng chỉ cần quản tốt bản thân mình là được rồi.”

Ta khoanh tay trước ngực, nhướng mày hỏi tiếp:

“Nếu như… ngay cả bản thân ta cũng không quản nổi thì sao?”

Câu hỏi này làm Giang Chẩn đứng hình thật sự.

Hôm sau, chàng lập tức sai người vào đưa bốn nha đầu cũ của ta vào cung:

Xuân Hoa, Thu Thực, Hạ Thiền, Đông Tuyết.

Bốn đứa vừa thấy ta, chẳng những không quỳ chào, mà còn xông vào chất vấn, tay chỉ chân đạp:

“Tiểu thư!! Sao bây giờ mới chịu đến đón bọn nô tỳ?!”

“Ở chùa Tướng Quốc sắp mốc meo cả người rồi đó!!”

“Mỗi ngày đều phải kể chuyện ‘truyền kỳ Vương phi’ cho đám khách hành hương nghe ”

“Lúc thì nói tiểu thư chui lỗ chó, lúc thì lén lút hái sen để ăn qua ngày...”

Khoan đã.

Lỗ chó... chui cổng... hái sen...?!!!

Ta vừa nghe mà hồn bay phách lạc.

Hóa ra mấy tin đồn kỳ quái mà đại tỷ với nhị tỷ kể, đều là do mấy con nha đầu c.h.ế.t tiệt này truyền đi khắp nơi?!

Cục diện xoay chuyển trong chớp mắt, ta đuổi theo bốn nha đầu kia chạy khắp hậu cung suốt cả ngày, mệt đến độ tối đến vừa đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi mất.

Theo lời Giang Chẩn kể lại, hắn phát hiện mỗi khi ta mệt mỏi, tiếng ngáy đặc biệt to, mà còn rất có tiết tấu nữa kìa.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, bốn nha đầu Xuân, Hạ, Thu, Đông đã tranh cãi ầm ĩ, chỉ thiếu nước động tay chân để giành xem ai sẽ phụ trách quản lý phần nào trong đống cung vụ của ta.

Ta vừa ngồi nhẩn nha ăn nho, vừa cười hỏi:

"Thế này có ổn không?

Các ngươi thật sự định cứ bám theo ta cả đời, không tính chuyện xuất giá sao?"

Xuân Hoa trừng mắt liếc ta một cái, ngang nhiên nói:

"Tiểu thư gả đến đâu, nô tỳ theo đến đó.

Trước kia dù gả vào hang sói, bốn đứa vẫn sống c.h.ế.t không rời.

Nay đã câu được cá rồng vàng, lại mơ tưởng đá tụi em đi à, đừng hòng!"

Thật ra ta nào có ý đuổi họ đi, chỉ là nếu đã ở trong cung, ta không muốn họ cứ mãi kiếp phận cung nữ.

Sớm muộn gì cũng phải ban tước vị cho họ, để họ có chỗ đứng đàng hoàng.

Nhưng ta lại lo, nếu thực sự phong họ làm phi tần, e rằng cả đời chỉ mang hư danh, không có thực quyền.

Nào ngờ, cả bốn người đồng thanh gào lên:

"Ai cần cái danh làm gì chứ?!

Bọn em chỉ cần được hưởng bổng lộc, không cần hầu hạ hoàng thượng, sống ung dung sung sướng là đủ rồi!"

Ta nghe xong, chỉ biết cạn lời.

Đành đi tìm Giang Chẩn, hỏi chàng: "Thế này... có được không?"

Giang Chẩn nghe xong, lần đầu tiên vì ta quấy nhiễu mà buông bút, dừng luôn cả tấu chương trước mặt.

Chàng cúi người, ép ta xuống long án, khóe môi cong lên thành một nụ cười chẳng chút đứng đắn, để lộ một hàng răng trắng tinh, nhìn thế nào cũng không giống người đàng hoàng.

“Thanh Thanh,”

“Nàng đang định tiến cử nha hoàn của mình cho trẫm đấy à?”

Nghe xong, ta vội vàng lắc đầu như trống bỏi, biện bạch ngay:

“Ta không có ý đó!

Bốn nha đầu nhà ta, tâm niệm duy nhất là tiền của chàng, chứ không phải người của chàng!”

Nét cười lạnh lùng trên mặt Giang Chẩn chẳng hề suy suyển, gương mặt tuấn tú lại ghé sát hơn nữa, ánh mắt như có d.a.o cạo lướt qua da thịt, khiến tim ta run lên từng hồi.

“Thanh Thanh lại không lo trẫm sẽ để mắt đến bọn họ sao?

Nàng tin trẫm đến thế, trẫm thật không vui chút nào.”

Ta nhìn gương mặt chàng ngày một gần, ta có chút căng thẳng cũng có chút mong đợi, cuối cùng nhắm mắt lại.
 
Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ
Chương 45: Chương 45



Ngươi đoán xem — là cù lét hay là ân ái?

Câu trả lời là: cả hai đều có.

Giang Chẩn trước tiên ép ta xuống bàn, hôn ta đến mức hồn vía lên mây, khiến ta cứ ngỡ sẽ là một đêm say mê quấn quýt.

Nào ngờ đúng lúc tâm thần hỗn loạn, chàng lại ghì chặt ta rồi bất ngờ... cù lét.

Hôm sau, Giang Chẩn đích thân ban cho bốn nha đầu của ta bốn chức nữ quan chính tam phẩm, bổng lộc mỗi tháng phải gọi là phong phú.

Bốn người kia vui vẻ nhận chức, thành nữ quan danh chính ngôn thuận.

Nhưng điều khiến người ta há hốc mồm lại là chuyện sau đó.

Mỗi khi Giang Chẩn đến cung ta, bốn người không hề ra nghênh đón, càng không cúi đầu cảm tạ, mà nghiêm mặt đứng thành hàng, đồng thanh bẩm:

“Chúng thần là người của nương nương.

Mong hoàng thượng tự trọng, tuyệt đối đừng sinh lòng mộng tưởng, càng không được tùy tiện tính toán đến bọn thần!”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ha ha ha… Giang Chẩn tức đến tím mặt, lập tức khẩu chiến với cả bốn người.

Nhưng — một mình đấu với bốn cái miệng lanh chanh, kết quả hiển nhiên là: bại trận.

37.

Năm ta được sắc phong làm Quý phi, liền mang thai ngay trong năm ấy.

Giang Chẩn mừng rỡ ra mặt, vào triều thì huênh hoang khoe khoang, nói nào là trời thương người hiền, thai này ắt sẽ sinh quý tử.

Thậm chí còn tiện miệng khen luôn phụ thân ta – Văn Thắng – rằng bí thuật phòng the người truyền cho chàng quả nhiên hiệu nghiệm vô cùng.

Xì, cái chuyện mất mặt như thế mà cũng dám mang lên chính điện để ba hoa!

Giang Chẩn không sợ bị ghi vào sử sách làm trò cười thiên cổ à?!

Quả nhiên, đám đại thần trong triều như ong vỡ tổ, xôn xao bàn tán khắp nơi.

Chuyện còn chưa kịp lắng xuống, từng người từng người lại rối rít tiến cử bản thân, tranh nhau muốn dạy Giang Chẩn “thuật phòng the”.

Cuối cùng còn kết bè kéo cánh, cùng nhau chèn ép phụ thân ta, cấm tiệt ông không được nói riêng với hoàng đế về mấy chuyện linh tinh đó nữa.

Thế này chẳng phải là “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn” sao?

Giang Chẩn lúc đầu cũng ngơ ngác không hiểu nguyên do, sau mới tra ra chân tướng — thì ra đám đại thần ấy thấy phụ thân ta một hơi sinh liền ba cô con gái, sợ thuật phòng the của ông sẽ khiến Giang Chẩn chỉ toàn sinh công chúa, không có nổi một đứa con trai.

Phụ thân ta, xưa nay nổi tiếng tính tình hiền lành như con chim cút, cuối cùng cũng tức đến phát cáu.

Ngay tại chính điện, ông phất tay áo bỏ đi, ngang nhiên dâng sớ cáo quan, về nhà mách mẫu thân ta cho hả giận!

Con gái chính là tử huyệt cả đời của phụ thân ta.

Ai dám chê con gái không tốt, ông nhất định sẽ trở mặt với kẻ đó cho bằng được.

Đại tỷ và Nhị tỷ của ta vẫn thường tỏ ra ghen tị với ta, thi thoảng lại vào cung lấy cớ thăm hỏi, thực chất là muốn “hít” ít vía từ thai rồng.

Không ngờ cái thai rồng này quả thật linh nghiệm — mới chỉ hơn một hai tháng, cả hai tỷ tỷ cũng lần lượt được chẩn đoán là đã mang thai.

Tính ra, ba đứa trẻ này sinh ra chắc cũng chỉ cách nhau chưa đến một tháng.

Mẫu thân ta nghe xong tin thì tức đến nghiến răng ken két, giậm chân nói:

"Lúc thì chẳng đứa nào có tin gì, giời thì cả ba cùng đến một lượt!

Ba đứa các ngươi đẻ sát nhau thế này, đến lúc đó bảo ta trông coi đứa nào trước?"

Ba tỷ muội ta nhìn nhau, còn chưa kịp nghĩ cách, thì Nhị tỷ – Văn Thanh Khê – đã cười hì hì lên tiếng:

"Hay là… bốc thăm đi?"

Chỉ nghe “bộp” một tiếng, mẫu thân ta bật dậy khỏi ghế, giận dữ chỉ tay vào Nhị tỷ, lớn tiếng quát:

"Văn Thanh Khê!

Ta cảnh cáo con, lần sau còn dám nói đến chuyện bốc thăm nữa, ta sẽ đích thân gạch tên con khỏi gia phả nhà họ Văn!"

Dù rằng tên của Nhị tỷ vốn dĩ chẳng bao giờ được ghi vào gia phả, nhưng nàng vẫn bị dọa cho run bắn, lập tức rối rít cam đoan không dám tái phạm nữa.

Ba tỷ muội ta nhường qua nhường lại một hồi, vẫn chẳng bàn ra được kết quả.

Cuối cùng, cả bọn dứt khoát trút luôn trách nhiệm lên đầu mẫu thân, bảo rằng:

“Dù sao thì cũng chẳng thể cùng sinh một ngày, ai sinh trước thì người lo cho người ấy là được.”

Ai ngờ… đúng là không sinh cùng một ngày thật, mà lại sinh liền ba ngày!

Ta sinh vào rằm tháng Tám. Đại tỷ sinh ngày mười sáu. Nhị tỷ sinh ngày mười bảy.

Tội nhất là mẫu thân — ba ngày ba đêm không được chợp mắt, mệt đến mức thốt lên:

“Ta sắp cạn cả cái mạng này rồi, đầu óc thì đặc sệt như khúc gỗ.

Năm tới thi thơ gì nữa, chắc đến một chữ cũng chẳng nặn ra nổi!”

Ta sinh nở khá thuận lợi, nhưng theo lời Thu Thực kể lại, đêm ấy Giang Chẩn vẫn đứng ngoài phòng sinh chờ suốt một đêm, sắc mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu vì thức trắng.

Hai bàn tay in đầy dấu răng — chính là do hắn căng thẳng quá mà cắn vào tay mình để giữ bình tĩnh.

Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy, chàng đã ngồi đó, cạnh giường, lặng lẽ canh ta suốt một ngày không rời.

Kể từ khi đăng cơ, đây là lần đầu tiên chàng bãi triều.

Sau khi ta mãn cữ, chính tay Giang Chẩn ôm ta vào phòng tắm của chàng, tự mình tháo búi tóc cho ta, chậm rãi gội đầu, xả tóc.

Trong làn nước ấm, thân thể hai người kề cận, da chạm da, hơi thở hòa quyện.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như thời gian quay ngược — trở về thuở ban đầu ta mới nhập cung, lòng ngập tràn xao xuyến.

Ta và đại tỷ đều hạ sinh con trai, chỉ có nhị tỷ là sinh được một tiểu công chúa bảo bối.

Nghe nàng kể, cô bé ấy ngoan lắm, từ lúc sinh ra đã rất dễ dỗ, chỉ cần ăn no là liền khúc khích cười suốt cả ngày.

Nhị tỷ phu yêu đến mê mệt, suốt ngày chỉ mong ở nhà chơi với con gái, cưng chiều đến độ sắp làm rớt cả chức quan vì tiếng cười của con.

Ta và đại tỷ nghe mà ghen tị không thôi, ngay cả Giang Chẩn cũng nửa đùa nửa thật nói:

“Giờ đã có tiểu hoàng tử rồi, lần tới có thể xin một tiểu công chúa.”

Sau khi làm phụ thân, tính tình chàng chẳng thay đổi là bao, mỗi lần đến bên ta đều nán lại chơi đùa cùng tiểu hoàng tử.

Theo lời Hạ Thiền kể, thậm chí còn từng trông thấy chàng lén ăn vụng cháo táo nghiền của con trai.

Đang miên man suy nghĩ, chợt một trận ớn lạnh tràn qua khiến ta rùng mình, vội đưa tay che miệng, cố nén lại vài cái hắt hơi nho nhỏ.

Giang Chẩn nghe thấy, lông mày lại nhíu chặt hơn vài phần, đường giữa trán như thắt lại thành một nút rối, vòng tay ôm lấy ta cũng siết chặt thêm.

Hai năm sau, chúng ta — ba chị em — lại mang thai gần như cùng thời điểm.

Lần này, ta và đại tỷ đều toại nguyện sinh được con gái, còn nhị tỷ lại đổi vận sinh con trai.
 
Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ
Chương 46: Chương 46 - (Hết)



Tết năm ấy, sáu đứa trẻ tụ tập một chỗ, khóc la inh ỏi.

Theo lời Giang Chẩn nói thì — chỉ cần sáu đứa cùng cất tiếng một lượt, tiếng khóc cũng đủ khiến nửa thành Trường An giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Năm thứ hai sau khi sinh hạ tiểu công chúa, Giang Chẩn giữ đúng lời hứa năm xưa — sắc phong ta làm Trung cung Hoàng hậu.

Từ đó về sau, ta có thể đường đường chính chính đứng bên hắn, mà thiên hạ cũng theo đó mà rõ ràng một điều: Giang Chẩn là phu quân của Văn Thanh Giản ta.

Không lâu sau ngày ta đăng hậu, Thái hậu trong cung qua đời.

Người là chính thất nguyên phối của tiên hoàng, cũng là người phụ nữ cuối cùng còn lại của tiên hoàng để ở hậu cung.

Giang Chẩn nói, bà chỉ vào cung trước cô mẫu ta một năm, khi còn sống luôn đối đãi khoan hòa với các phi tần.

Bởi vậy đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, cô mẫu ta cũng cam tâm chỉ giữ thân phận một vị Quý Thái phi, còn dặn dò Giang Chẩn nhất định phải hiếu thuận với Thái hậu đến cùng.

Ta nhận lời Giang Chẩn, đích thân lo liệu tang lễ cho Thái hậu.

Trong lúc thu dọn di vật, vô tình tìm thấy một búi tóc đã khô vàng, cũ kỹ được cất dưới chiếc gối của bà.

Tay nắm lấy lọn tóc đã trải qua bao năm tháng ấy, lòng ta bỗng rối như tơ vò, chẳng thể tiếp tục làm được việc gì.

Mãi cho đến khi ta xuất cung, đặt búi tóc ấy lên linh cữu của Thái hậu, nhìn làn khói nhang mỏng manh cuộn lên từ lư hương bên cạnh bài vị, trong lòng mới dần ổn định lại.

Về đến cung, ta bỗng rất muốn gặp Giang Chẩn.

Rõ ràng biết việc này chẳng hợp quy củ, nhưng ta vẫn mặt dày đến tìm chàng.

Vừa bước vào ngự thư phòng, ta liền thấy Giang Chẩn đang ngồi bên cửa sổ, bút lướt như rồng bay phượng múa.

Thỉnh thoảng, chàng hơi nhíu mày, dường như phát hiện có chỗ nào chưa hợp lý.

Dáng vẻ ấy, tựa như từ thuở rất lâu về trước, mỗi lần ta đến ngự thư phòng đều bắt gặp chàng như vậy.

Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay lòng ta lại đặc biệt ham mê dáng hình ấy.

Thế là ta chỉ khẽ dựa vào khung cửa, không lên tiếng, lặng lẽ nhìn chàng, cứ thế nhìn rất lâu.

Mãi đến khi Giang Chẩn phát hiện ra ta, chàng mới đặt bút xuống, đứng dậy, vẫy ta lại gần.

Ta mỉm cười bước đến bên chàng, Giang Chẩn nắm lấy tay ta, khẽ ngạc nhiên hỏi:

“Thanh Thanh, hôm nay sao lại nhìn trẫm như vậy?

Đã đến rồi, sao không gọi trẫm một tiếng?”

Ta nhìn chàng, hơi ngượng ngùng cười, đôi má ửng hồng.

Một lát sau mới khẽ khàng hỏi:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Giang Chẩn, chàng vẫn còn giữ búi tóc kết ấy không?”

Nghe ta hỏi vậy, Giang Chẩn bật cười.

Chàng đưa tay vào trong cổ áo, kéo ra một chiếc túi gấm — vẫn là chiếc túi năm xưa, chỉ là nay sắc đã phai nhạt ít nhiều theo năm tháng.

“Lọn tóc kết giữa trẫm và Thanh Giản, trẫm vẫn luôn mang bên mình.”

Ta đưa tay đón lấy, nâng niu ngắm nhìn, rồi trịnh trọng đặt lại vào cổ áo chàng.

Ngay sau đó, ta kiễng chân ôm chặt lấy Giang Chẩn, má áp vào lồ ng n.g.ự.c ấm áp, khẽ thì thầm:

“Nhất định phải giữ kỹ.

Mãi mãi phải giữ kỹ.”

Ta cứ thế nép vào lòng chàng, kể cho chàng nghe chuyện vừa rồi ta đến linh đường Thái hậu.

Giang Chẩn im lặng một lúc lâu, ánh mắt trầm xuống, mang theo nét thương cảm.

Chàng nói, Thái hậu cũng từng là một nữ tử tài hoa xuất chúng, nhưng cả đời không được sủng ái, cũng chưa từng sinh con.

Sau khi tiên hoàng băng hà, bà ẩn cư nơi tịnh điện, ngày ngày lễ Phật tụng kinh, không cho ai đến quấy rầy, dần dà cũng chẳng mấy ai còn thấy mặt bà nữa.

Cứ thế, bà lặng lẽ sống cô quạnh trong cung đến khi thân thể cạn kiệt.

Thuở thiếu thời, Giang Chẩn từng một lần tình cờ đọc được một bài thơ do Thái hậu viết.

Nội dung đại ý rằng: hoàng cung tựa như một chiếc lồ ng son, giam cầm biết bao nữ tử tuổi xuân rực rỡ.

Lồ ng son ấy tuy nhỏ, nhưng cô đơn lạnh lẽo.

Những nữ tử trong cung dù khao khát thoát ra, nhưng lại chẳng có lấy một tia hy vọng.

Giống như con cá cả đời sống trong hồ, biết rõ hồ chỉ lớn chừng ấy, nhưng cũng không thể rời khỏi mặt nước mà đi.

Giang Chẩn kể, bài thơ ấy mang theo nỗi sầu bi thấm tận xương tủy, khiến lòng chàng khi ấy chấn động không thôi.

Đến tận sau này, dù đã lên ngôi đế vương, chàng vẫn luôn khắc ghi trong tâm, luôn tự nhắc mình: phải thực lòng đối đãi với ta, không để ta rơi vào cảnh sống u uất như những nữ tử trong thơ của Thái hậu năm xưa.

Ta nghe xong, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn chàng, nhẹ giọng đáp:

“Chàng vốn chẳng phải người quân vương bạc tình như vậy.

Có chàng bên cạnh, có tình yêu của chàng, hoàng cung này trong mắt ta — vẫn luôn là nơi khiến ta yên lòng.”

Dẫu cho cung thành này, thật sự là một cái ao lớn giam giữ cả đời ta đi nữa thì ta cũng cam tâm sống trọn đời trong đó mà không hề oán than.

Người đời nhìn về Trường An, nhìn vào hoàng cung nguy nga, phần nhiều sẽ nhớ đến câu viết trong sách rằng:

“Tương nhu dĩ mạc, bất như tương vong vu giang hồ” — rằng thà xa nhau được tự do, còn hơn kề cận mà bó buộc.

Nhưng mấy ai biết được rằng, từ lúc ta và Giang Chẩn thề hẹn bên nhau, lời trong tim ta chỉ có:

"Nguyện làm cá lượn bên nhau, có c.h.ế.t cũng cam lòng;

Nguyện làm đôi uyên ương một kiếp, chẳng mơ đổi lấy tiên giới xa xôi."

Dù Trường An có là ao cá lớn nhất thiên hạ, thì giữa muôn vàn đôi uyên ương, Văn Thanh Giản và Giang Chẩn vẫn là cặp xứng đôi vừa lứa, tình sâu nghĩa nặng nhất.

Đôi uyên ương có tình, không sợ trời cao, chẳng ngại gió bụi.

Giang Chẩn à… chàng không phải cá, sao thấu được niềm vui trọn vẹn của ta, khi được bơi lượn trong một ao nước chỉ có riêng chàng.

-(Hết)-
 
Back
Top Bottom