Tâm Linh Ngũ Quỷ Nguyệt Quang

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
305597637-256-k845337.jpg

Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Tác giả: n_sherli
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện kể về một nhóm sinh viên đang cùng nhau tìm ý tưởng để làm một bộ phim tài liệu về hiện tượng tâm linh huyền bí.

Nhân vật chính của chúng ta là Như Ý cũng chính là người đã kể lại cho chúng ta về những gì bọn họ sắp trải qua.

Một trong những người bạn cùng nhóm với Ý tìm hiểu thấy về một ngôi làng nằm ẩn trên núi ở Đà Lạt, tại nơi đây bọn họ sẽ khám phá ra rất nhiều sự thật kinh hoàng và phải trải qua những thứ nguy hiểm vượt xa sự hiểu biết của họ..​
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 1: Giấc mộng


- Hôm nay trời âm u nhỉ, hình như sắp có trận mưa to!?- Thư nói với tôi.- Ừ chắc hôm nay không đi đâu được rồi - Tôi thở dài- còn bao lâu nữa là đến hạn nộp đồ án dự thi của nhóm chúng ta?Thư ngước mặt nhìn trời mồm lẩm bẩm trả lời câu hỏi của tôi với vẻ mệt mỏi:- Còn 2 tháng thôi!Tôi im lặng nằm phịch xuống giường nghĩ về ý tưởng mới mà chúng tôi sắp tìm hiểu giúp đồ án của nhóm chúng tôi được hoàn thành..Tôi tên Như Ý hiện tại đang là sinh viên năm 2 của Đại học X ở thành phố HCM.

Thư là bạn thân của tôi cũng là bạn học của tôi.

Hiện tại Thư và tôi cùng với 4 đứa bạn nữa là Giang, Toàn, Huy và Hiếu đang làm 1 bộ phim tài liệu ngắn về đề tài tâm linh huyền bí nhằm đạt giải trong cuộc thi "Ngôi sao truyền thông" do câu lạc bộ truyền thông phim ảnh mà chúng tôi tham gia tổ chức.

Với thời hạn 3 tháng tìm tư liệu và sản xuất phim đối với nhóm tôi mà nói cũng không quá ngắn.

Chúng tôi hẹn thứ 7 tuần này sẽ xuất phát đến Đà Lạt 1 chuyến, theo lời của Giang tìm hiểu được từ một trang báo nhỏ nói về một ngôi làng kì bí nằm ẩn trên núi sau những lớp sương dày đặc vây quanh, nó còn được gọi với cái tên khá kì lạ và không kém phần kinh dị rùng rợn..

Làng "Ngũ Quỷ".

Cũng như các bạn học của tôi, tôi chưa từng nghe qua ngôi làng bí ẩn này bao giờ, vả lại nó còn nằm ở trên núi ẩn khuất như thế..

Thật lạ lùng.

Điều làm tôi chú ý đến là tên của ngôi làng đó, "Ngũ Quỷ"?

Là năm con quỷ ư?

Tại sao nơi đó lại được gọi với cái tên khó hiểu như thế?

Chắc hẳn phải có thứ gì đó liên quan tới năm con quỷ?

Mà ngôi làng đó có thật không hay chuyến đi này chúng tôi lại phí công như mấy lần thất bại trước?

Hàng ngàn câu hỏi chạy trong đầu tôi sau khi nghe Giang kể về ngôi làng đó.

Bỗng tôi nghe tiếng Thư gọi hỏi:- Mà này, mày nghĩ sao về điều mà Giang nói?

Có đáng để thử không?.- Đáng chứ!- Tôi trả lời thẳng sau câu hỏi vừa dứt- Tao nghe nhiều lời đồn về hiện tượng tâm linh ở Đà Lạt rồi, nếu điều này đúng như lời Giang nói thì rất có thể đó là một ý tưởng tốt cho bộ phim của chúng ta.- Vậy là còn 2 ngày nữa là bọn mình xuất phát rồi nhỉ?

Tao không chắc có nên hi vọng vào chuyến du lịch lần này không nữa..

- Thư nói với vẻ ngờ vực rồi đột nhiên nó quay ngoắt mặt sang nhìn tôi hỏi- Mà mày chuẩn bị những gì rồi?- Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa trong vali hết rồi chỉ chờ ngày khởi hành thôi!- Tôi đáp lại.Đêm trước ngày khởi hành tôi không sao chợp mắt nổi.

Là do tôi lo lắng ư?

Tôi đã đến bao nhiêu ngôi làng lạ kì khám phá nhiều điều về tâm linh rùng rợn, bí hiểm tôi còn không sợ hãi hay lo lắng mà bây giờ tôi lại trằn trọc vì một chuyến đi khám phá chưa rõ nguy hiểm hay sao?....

Rồi mọi chuyện sẽ êm đẹp thôi!- Tôi trấn an bản thân rồi nhắm mắt cố ngủ..Chừng vài phút sau, đột nhiên có tiếng gọi văng vẳng từ nơi xa dội vào tai tôi.

Âm thanh nhẹ nhàng thanh thanh như gió liên tục gọi tên tôi:- Ý ơi...

Đến đây đi.....

Ý...

Đừng nghe... suỵt.. im nào.Tiếng gọi cứ lặp đi lặp lại cùng những câu từ khó hiểu.

Tôi choàng mở mắt bật dậy, bất ngờ khi thấy nơi mình đang ngồi không phải trong căn phòng ấm cúng của bản thân nữa mà thay vào đó là một khu rừng âm u với những lớp sương dày đặc phủ kín cả bầu trời.

Tò mò nhìn xung quanh chỉ thấy bốn phương đều là cây cối rậm rạp không có lấy một cái bóng của sinh vật nào, không khí lạnh hòa cùng màn đêm tĩnh mịch khiến nỗi sợ trong tôi ngày một lớn dần.

Trong lúc tôi đang hoang mang, sợ hãi thì từ đằng xa tôi nghe có tiếng bước chân...

đang tiến lại gần chỗ tôi.. tiếng bước chân đạp lên nhưng chiếc lá khô nghe thật quái dị.. từ trong lớp sương dần dần hiện ra một dáng người gầy guộc, bước đi bằng đôi chân trần.. hình như là một cô bé!

Lớp sương tan đi hiện ra hình ảnh một bé gái với làn da trắng muốt, mặc một chiếc váy trắng đã hơi ngả màu cùng mái tóc đen dài ngang ngực.

Khuôn mặt cô bé trông rất u sầu, đôi mắt sâu hoắm đen ngòm, quầng thâm đen pha lẫn màu đỏ trông như người đã mất ngủ dài ngày.

Rồi từ sau lưng bé gái đó xuất hiện lần lượt bốn cô bé nữa, chúng đứng thành một hàng ngang trước mắt tôi.

Hình dáng của chúng rất giống nhau từ màu tóc khuôn mặt cho đến dáng người.

Cô bé thứ ba đứng ở giữa nhìn khác biệt với những người còn lại, cũng là mái tóc đen nhưng thay vì là mái tóc dài ngang ngực thì đó lại là bộ tóc ngắn qua cằm.

Tôi liếc mắt nhìn xuống chân của năm bé gái trước mặt mới giật mình, chân của họ được xích với nhau bằng một dây xích dài đã rỉ sét khiến việc di chuyển trở nên khá nặng nhọc.

Chưa khỏi bàng hoàng với sự việc lạ kì trước mắt thì đột nhiên sau lưng cô bé thứ ba mở ra một đôi cánh lông vũ trắng muốt trái ngược hoàn toàn với giao diện âm u đáng sợ lúc đầu.

Rồi dần dần sau đó bốn cô bé còn lại cũng lần lượt đưa cánh ra.

Lại một điểm khác biệt nữa của chúng nó hiện ra, trừ bé gái ở giữa có đủ hai cánh còn lại đều chỉ có một...Rốt cục chuyện này là sao?

Tôi đang ở nơi quái quỷ nào và đang chứng kiến mấy thứ quái lạ gì đây?

Chưa khỏi bàng hoàng, sợ hãi thì năm sinh vật kinh dị kia bước dần về phía tôi, ngẩng những khuôn mặt bi thương lên nhìn tôi.. bất đắc dĩ tôi lùi về sau, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn vì sợ hãi và hồi hộp.

Mặc dù cách chúng cũng khoảng vài mét nhưng tôi có cảm giác chúng nó sắp nhào tới tóm tôi bất cứ lúc nào.

Không ngoài suy nghĩ của tôi, chúng nó bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tiếng bước chân đạp lên những chiếc lá cùng với tiếng dây xích va vào nhau tạo nên thứ âm thanh hỗn tạp làm không khí trở nên dồn dập, đáng sợ hơn bao giờ hết.

Sau đó, khuôn mặt chúng biến dạng không còn là nhưng khuôn mặt sầu muộn bi thương nữa thay vào đó là những khuôn mặt giận dữ đỏ gay lên.

Chúng bắt đầu chạy, tim tôi như ngừng đập, tôi quay đầu chạy thục mạng về phía trước, đằng sau là mấy con quỷ hay thứ gì đó vẫn đang đuổi theo tôi kèm theo đó là những tiếng thét gai người.

Được 1 đoạn khá xa đột nhiên chân tôi trượt xuống đất ngay bờ vực, nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu đen rợn người.

Tôi toan quay đi hướng khác thì phát hiện năm con quỷ đã đứng sau lưng tôi tự bao giờ, chúng nhăn mặt cười khúc khích, dơ tay ra và..

đẩy tôi xuống hố đen không rõ sống chết kia...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 2: Khởi hành


Chuông báo thức reo, tôi giật mình thức giấc, mồ hôi trên người tôi đổ ra ướt tấm đệm tôi đang nằm.

Thì ra là mơ!- tôi thầm nghĩ.

Sao tôi lại nằm mộng tới thứ đáng sợ như thế nhỉ?

Phải chăng đây là điềm báo về những gì sắp xảy đến với tôi khi tham gia chuyến đi này?- Năm con quỷ!- tôi thốt lên.Đây là lời cảnh cáo từ lũ quỷ gửi tới tôi chăng?

Nhưng mà.. hôm qua thứ tôi thấy là thiên thần mà?.

Tôi vò đầu suy nghĩ liệu mình có nên tiếp tục chuyến này không?

Bây giờ quay đầu còn kịp mà...

KHÔNG!

Tôi vẫn sẽ đi để tìm hiểu về ngôi làng đó, nếu nơi đó quả thực tồn tại thì đây không phải là một ý tưởng tốt sao?

Nó sẽ giúp chúng tôi đạt được giải cao, việc gì không thử cơ chứ.

Bây giờ là 4 giờ sáng, tôi đang chuẩn bị tươm tất mọi thứ để có thể khởi hành lúc 5 giờ tại nhà của Toàn..- tiếng chuông điện thoại reo-.. là Thư gọi:- Dậy chưa con kia?- Thư cất giọng lanh lảnh- 5 phút nữa tao đến đón nhá!- Ok, mà này, tối qua lúc ngủ mày có mơ thấy chuyện gì kì lạ không?- Chuyện gì?Tôi im lặng vài giây rồi nói:- À không có gì, tao chỉ hỏi linh tinh thôi đừng để ý.Sau khi tắt máy, tôi xách vali ra cổng đứng đợi Thư.

Trời mùa đông sáng sớm lạnh thấu xương, bầu trời vẫn còn sẩm tối, phía xa những tán cây bàng đỏ rung rinh trong gió, cảm giác sáng sớm ngắm trời ngắm mây thật thoải mái.. bất chợt kí ức về ác mộng đêm qua ùa về khiến tôi lạnh sống lưng, tôi vẫn ám ảnh về những thứ mình mơ thấy hồi tối qua.

Một cơn gió lạnh thổi qua cơ thể khiến tôi run lên từng đợt.

Bỗng tôi nghe có tiếng thì thầm lướt qua:- Ý ơi.....Bất giác tôi quay người về hướng âm thanh phát ra: - Ai!- HÙ!

- Thư nhảy nhào ra dọa tôi.Tôi giật mình ngã phịch xuống đất với vẻ mặt kinh sợ.

Con Thư được một phen cười hả hê.

Nó vừa đưa tay ra đỡ tôi miệng vừa cười vừa nói xin lỗi.

Nói thật lúc đó tôi suýt khóc.

Cười một trận đã đời rồi nó quay ra:- haha, tao thấy mày cứ đứng đực mặt ra nhìn trời gọi mãi không nghe tao tưởng mày chưa tỉnh ngủ nên mới nghĩ ra cách là hù cho mày tỉnh ngủ chơi, ai mà ngờ mày sợ bay cả hồn thế.- Tao ngất thì mày tha hồ mà cười- tôi cáu.- Sao, đang nghĩ đến Huy hả.- Cái gì??

Làm gì có.Huy là bạn học cùng câu lạc bộ phim ảnh và cũng là thành viên trong nhóm chúng tôi, lí do Thư nói vậy là do Huy thích tôi, nhưng thú thật tôi chỉ coi Huy là bạn thân không hơn không kém.

Nói ra thì chắc ai cũng nghĩ tôi vô tình, Huy lại không nghĩ như thế, cậu ta cho rằng tôi chưa quên được những kí ức đau buồn 5 năm trước nên mới không mở lòng đón nhận tình yêu của cậu.

Tôi cũng nghĩ thế nhưng đó cũng chỉ là một phần trong vô vàn lí do nhảm nhí để tôi né tránh thứ gọi là tình yêu của Huy mà thôi.

Có một lần cậu ta nhắn tin với tôi:" Tớ thực sự thích cậu, nhưng tớ biết cậu vẫn chưa quên được người cậu yêu trước đây.

Nhưng tớ vẫn sẽ đợi cậu, đợi một ngày cậu chấp nhận tớ, cho tớ một cơ hội chữa lành những mất mát và tổn thương trước đây của cậu.

Tới giây phút cuối cuộc đời tớ vẫn chỉ muốn yêu mình cậu thui hihi" Thật sến súa!

Từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi sau khi đọc xong dòng đó là như thế.

Tôi không nghĩ một đứa lạnh lùng, mọt sách như Huy lại có thể thốt ra với tôi những câu sến súa đó.

Dù gì thì dòng tin nhắn đó được gửi cách đây hơn 1 năm rồi, nếu cậu ta đọc lại chắc cũng ngại mà chết..Sau 10 phút nghĩ vu vơ trên đường thì hai bọn tôi cũng đến cổng nhà Toàn.

Bước xuống xe tôi trông thấy Giang đang đẩy chiếc vali to, vai đeo một chiếc túi xách trắng nho nhỏ rảo bước về phía tôi.

Đúng là cô nàng cá tính xinh đẹp!

Giang là hình mẫu con gái mà tôi theo đuổi, sang chảnh, cá tính, xinh đẹp và đặc biệt học vấn luôn đạt hạng cao trong trường.

Nhìn lại tôi đúng thật còn không bằng một góc của cậu ấy.

Từ đằng xa Giang nhìn thấy tôi thì liền giơ tay vẫy vẫy rồi chạy đến thật nhanh chỗ chúng tôi đang đứng:- A!

Hai cậu đến sớm thế, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi chứ.

Tự nhiên tớ thấy háo hức quá đi!- Giang nhiệt tình nói với bọn tôi.Tôi chưa kịp phản ứng thì từ trong nhà Toàn chạy ra đón chúng tôi vào:- Nghe giọng tao đã biết là mày rồi Giang, cả Ý với Thư cũng đến rồi à mau vào nhà đi 10 phút nữa xe mới tới, Hiếu và Huy cũng đã đến từ rất sớm rồi đấy, chỉ đợi các cô nương thôi.Bên trong mọi người đã ngồi đầy đủ ở phòng khách.

Tôi thấy Hiếu đang ngồi 1 góc loay hoay làm gì đó, tôi tò mò lại gần:- Ê làm gì vậy Hiếu?.- À!

Tao đang lắp nốt mấy phụ kiện cho cái xe dẫn đường này ấy mà.Lại là một phát minh kì quặc của cậu bạn.

Con cua đa năng mà Hiếu tặng tôi sinh nhật năm trước tôi vẫn chưa quên.

Một con cua lấy đồ ở xa, khá là tiện ích và cần thiết đối với mấy đứa lười như tôi.

Lí do tôi nói nó kì quặc, là khi di chuyển, đôi mắt tròn xoe của nó ánh lên thứ ánh sáng màu đỏ trông thật đáng sợ.

Vào ban đêm đôi mắt ấy còn ghê rợn hơn gấp vạn lần, không những thế nó còn phát ra những âm thanh cót két nghe thôi cũng đủ kinh hồn rồi.

Và chỉ sau vài ngày con cua đó bị trục trặc rồi ngừng hoạt động luôn.......Không lâu sau đó, chiếc xe bảy chỗ do Toàn thuê để chở chúng tôi đi đến Đà Lạt đã đậu trước cổng nhà.

Tôi cùng đám bạn lục đục xách vali và đồ đạc ra xe.

Từ HCM đi tới Đà Lạt bằng xe khách thì ít cũng phải mất hơn vài tiếng, do bọn tôi chỉ là sinh viên đại học nên việc di chuyển bằng máy bay cũng là vấn đề nan giải.

Loay hoay ổn định chỗ ngồi một lúc thì cũng đã hơn 5 giờ sáng.

Trên trời, những đám mây âm u cũng dần tan biến, tia sáng mặt trời đang len lỏi qua các đám mây chiếu thẳng vào mặt tôi.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chuyến đi này có vẻ sẽ rất dài nên tôi tranh thủ chợp mắt một chút.

Nhưng tôi mãi mãi không bao giờ ngờ rằng chuyến đi này sẽ làm thay đổi cả cuộc đời của tôi.

Đây có lẽ là khởi đầu cho một bi kịch đang chờ đón chúng tôi ở ngôi làng bí ẩn đầy ma mị kia...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 3: Quá khứ đau thương


Đã hơn 3 tiếng chúng tôi ngồi trên xe.

Mọi người vừa trải qua giấc ngủ ngắn, bây giờ là 8 giờ sáng, cảnh vật xung quanh trở nên yên ắng.

Bỗng Toàn cất tiếng hỏi:- Các cậu đã có ai tìm hiểu về ngôi làng kia chưa?Giang nhanh chóng trả lời như đã chuẩn bị sẵn từ lâu: - Rồi, nhưng những thông tin đó rất mờ nhạt.. có nguồn tin nói rằng ngôi làng đó từng là nơi trú ngụ của năm vị thần, sau đó một người nhận mình là mục sư nói rằng ông ta sẽ đến nơi đó để tế thần nhằm xóa bỏ nghiệp chướng và tích đức cho nhân dân.

Nhưng rồi...- Rồi sao?- Tôi hỏi dồn.- Rồi từ đó đến nay không có tin tức gì về vị mục sư đó nữa..

Nhiều người cho rằng thực chất trên núi đó không hề tồn tại thần linh gì cả, mà đó chỉ là linh hồn của những người đã bỏ mạng khi leo núi, ông ta lên đó với mục đích thu hồn để luyện một loại bùa trú thần bí nào đó..Tôi cảm thấy kì lạ, vì theo Giang nói thì đó là năm vị thần nhưng tại sao tên ngôi làng lại là "Ngũ Quỷ".

Thắc mắc loanh quanh trong đầu, tôi quyết định hỏi cho rõ:- Cậu nói rằng trên núi là năm vị thần nhưng tại sao ngôi làng đó lại được gọi với cái tên "Ngũ Quỷ" chẳng lẽ thần biến thành quỷ sao?Không để tôi thất vọng, Giang đã có tìm hiểu kĩ từ trước, cậu ấy không chần chừ mà giải thích cho tôi hiểu:- Là vì vào khoảng thời gian 6 năm về trước đã có hàng loạt vụ mất tích bí ẩn của những người dân sống gần chân núi.

Duy chỉ có một người sống sót trở về sau chuyến thám hiểm cùng đoàn gồm 7 người.

Ông ta luôn miệng nói: "lũ quỷ đã giết bạn của tôi, bọn chúng sẽ nguyền rủa những ai dám đặt chân đến cấm địa của bọn chúng.. chúng là 5 con quỷ mang hình dáng kì dị, chúng.. chúng giết người.. chúng muốn giết tôi" ông ta nói giọng run run như sắp phát điên..

Ngay đêm hôm đó, ông ta mất tích không rõ nguyên nhân..- Vậy tại sao bây giờ chúng ta còn đi đến đó?

Khác nào nộp mạng cho lũ quỷ- tôi nói với giọng hơi run sợ.Thấy thế Hiếu nói thêm:- Hiện tại ngọn núi đó đã được làm thành khu du lịch vui chơi rồi.

Chúng ta sẽ khám phá khu vực bên đỉnh trái của ngọn núi vì tớ nghe có thông tin rằng nơi đó khá kì lạ, quanh năm luôn có mây hay là sương mù bao quanh, nhìn qua thì cũng thấy khá bình thường, nhưng chưa có ai đến được đó cả, hay đúng hơn là đến nhưng không thể quay lại..Thật đáng sợ!

Một nơi như thế mà chúng tôi dám đặt chân đi đến đó, liệu có thể an toàn trở về nhà hay không?

Nếu vậy giấc mơ đêm qua không phải là điềm báo nhắc nhở tôi hay sao?

Tôi bắt đầu sợ, cũng đúng thôi vì tôi là đứa nhát gan nhất nhóm mà.. thấy tôi ngồi suy nghĩ lo âu, Huy cất giọng an ủi:- Không sao đâu, cứ đi theo tớ là được, nếu có gì bất trắc tớ sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cậu.- Chúng mày có thôi đi không, sợ quá đấy!

Nhìn như cặp uyên ương mới cưới ấy.- Thư nhìn tôi với vẻ cợt nhả.Tôi bực mình, từ khi Thư thốt ra câu nói đó tôi giận ra mặt, không thèm nói chuyện với cô bạn nửa lời cả buổi chiều hôm đó...Lúc bấy giờ, trời đã sẩm tối, bác tài xế đánh xe tấp vào quán ăn ven đường, bước xuống xe tôi liền chạy vào wc nôn thốc nôn tháo, chắc có lẽ thuốc chống say xe hồi sáng tôi uống hơi ít.

Thư đưa cho tôi chiếc khăn tay và bảo tôi dùng với nước lau cho sạch.

Tôi còn đang giận nó vì chuyện hồi chiều, nhưng tôi vẫn phải nhận vì tôi quên đem theo khăn.

Thư thấy tôi nhận với vẻ giận hờn, nên chọc tôi vài câu:- Mày giận vì tao nói đúng chứ gì haha.- Làm gì có chứ!- tôi cáu.- Người tốt như thế mà mày lại bỏ lỡ, hay là do mày vẫn còn nhớ về cái người đã tặng mày chiếc vòng tay kia?Thư liếc mắt nhìn vào chiếc vòng tay cũ kĩ tôi đeo suốt 5 năm trời rồi nói tiếp:- Chuyện cũng qua lâu rồi, vấn vương mãi thì Hoàng cũng không thể quay lại bên mày được nữa đâu, chi bằng mày quên để cho nó được thanh thản không phải tốt sao.Nói thì dễ, nhưng tôi vẫn không quên được những ngày tháng tốt đẹp bên anh, nếu cái ngày định mệnh đấy không xảy ra chắc có lẽ bây giờ chúng tôi vẫn còn vui vẻ bên nhau...Hoàng là bạn trai của tôi, Anh lớn hơn tôi 1 tuổi.

Cũng giống như Huy, Hoàng là một người tốt luôn quan tâm tôi, ân cần giúp đỡ và rất yêu tôi..

Anh còn là một học sinh giỏi, chăm chỉ.

Ngỡ như một người hoàn hảo như thế trong tương lai là người sẽ đi với tôi tới cuối chặng đường đời đầy chông gai.

Nhưng ông trời luôn bất công với những người như anh, trong một lần anh đi du lịch với gia đình, tôi hay tin anh mất tích..

Lòng nóng như lửa đốt, tôi gọi liên tục vào điện thoại anh nhưng không ai nhấc máy.

Tôi lại gọi cho mẹ anh nhưng cũng vô vọng.

Rồi nỗi bất an, sợ hãi lớn dần đến mức không còn nghĩ được gì nữa, nước mắt cũng không rơi nổi, chỉ mong anh bình an trở về..

Sau vài ngày cố gắng liên lạc với gia đình anh, cuối cùng cũng đã có hồi âm.

Vừa nhìn thấy điện thoại sáng lên tên và số của mẹ anh, tôi liền nhấc máy nghe ngay:- Anh Hoàng về rồi ạ..Chưa kịp dứt câu thì tôi nghe có giọng thanh thót từ đầu giây bên kia vọng đến:- Chị Ý ơi, mẹ em gọi chị đến nhà em chơi, chị đi nhanh đi nhé hôm nay nhà em có nhiều người tới chơi lắm, chị sang đây cho vui.Chưa đợi tôi trả lời, đầu dây bên kia đã vội vàng ngắt máy...

Là em trai Hoàng, nhưng sao không phải bác gái nghe máy.. một dự cảm không lành chợt thoáng qua trong lòng tôi, nhưng tôi vẫn trấn an bản thân rằng chắc hôm nay anh đã về, các cô các chú của anh đến thăm hỏi thôi.. lái xe trên đường, nước mắt tôi không ngừng rơi, do tôi nhớ anh hay do cảm giác bất an trong lòng khiến tôi không thể không khóc?

Dù gì thì tôi cũng phải đến gặp anh, để ôm anh sau những ngày dài xa cách..Tôi quẹo con ngõ quen thuộc dẫn vào nhà anh Hoàng, chưa đi đến nơi tôi đã nghe thấy tiếng khóc đến nghẹn lòng từ phía trong vọng ra..

Sự bất an trong lòng tôi dâng cao đến đỉnh điểm khi nhìn thấy căn nhà nơi mà Hoàng sinh sống phủ đầy những tấm vải trắng đen, một không khí tang tóc bao trùm cả ngôi nhà nhỏ.

Tôi sụp đổ hoàn toàn.. nước mắt cứ thế trào ra ướt đẫm mặt.

Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, tay chân run rẩy khiến tôi đứng không vững mà quỳ rạp xuống đất..

"Vậy là anh đi rồi sao.. sao lại bỏ em mà đi như thế..

đến lời từ biệt cuối cùng cũng không có.

Anh ác quá.."

Trong tiềm thức của tôi lúc đó chỉ còn những kí ức tốt đẹp giữa anh và tôi.

Một mối tình đẹp cứ thế lụi tàn, một cuộc tình chỉ vỏn vẹn 3 năm.

Anh mãi mãi không còn ở bên tôi nữa, tôi mãi mãi sẽ không được ôm anh thêm lần nào nữa...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 4: Dấu tay trên cửa


Sau ngày hôm đó, tôi không còn tâm trí gì để quan tâm những thứ xung quanh nữa... nằm trên chiếc giường quen thuộc trong căn phòng tối, mắt không còn rơi nổi giọt lệ nào, tay tôi đang nắm chặt chiếc vòng tay.. kỉ vật cuối cùng anh để lại cho tôi.

Nhớ lại những gì tôi đã nghe từ mẹ anh khiến tim tôi như thắt lại...

"ngày phát hiện cơ thể lạnh lẽo của Hoàng đang ngồi khom người dựa vào một cái cây trên núi, thoạt đầu bác vẫn thoáng một tia hi vọng rằng Hoàng vẫn còn sống.. nhưng khi chạy đến ôm lấy thân thể con, bác không còn cảm nhận được hơi ấm nữa, nó đã chết, chết thật rồi.. nó không còn hơi thở nữa...

Trong tay nó bấy giờ vẫn cầm chắc chiếc vòng màu đỏ trong lòng kèm tờ giấy "Tặng em, người con gái anh yêu.." thật chớ trêu làm sao, nó còn chưa kịp đeo cho cháu thì đã.." câu chuyện bị ngắt giữa chừng bởi tiếng khóc nghẹn của mẹ anh...

E rằng những năm tháng sau này sẽ rất khó khăn đối với tôi, mất đi người mình yêu thương sẽ là nỗi đau không bao giờ có thể quên được...- Này, Ý! ngớ ra đó làm gì, có đi ra ăn nhanh để đi tiếp không nào!Giọng nói của Thư cất lên kéo tôi về thực tại.

Tôi lại nhớ về những chuyện xưa rồi, vẫn chưa thể buông bỏ những kỉ niệm buồn ấy.

Hễ có người nhắc đến thì những kí ức đó lại tua lại như thước phim tôi lưu giữ bấy lâu.

Đó là vết sẹo lớn nhất trong tim tôi mà khi đụng tới nó vẫn đau như lúc ban đầu...Ăn xong bữa tối tại quán ăn nhỏ bên đường, chúng tôi tiếp tục chuyến hành trình đi đến ngôi làng bí ẩn kia.

Đêm nay trời ít sao, bầu trời phủ một màu đen thăm thẳm như muốn nuốt chửng trái tim yếu đuối này của tôi.. suốt dọc đường chẳng ai nói với nhau câu nào, có lẽ mọi người đều đã thấm mệt.

Thôi thì mình cũng nên chợp mắt giữ sức để chờ đón buổi thám hiểm vào ngày mai.

Nhưng cũng không biết đã qua bao lâu, tôi vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ.

Ngước mắt nhìn lên trời, tôi bắt đầu có những suy nghĩ vu vơ về ngôi làng mà bản thân đang tìm hiểu rằng thực sự có một nơi bí ẩn như thế đang tồn tại, rằng có thể chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm khi tham gia chuyến đi lần này...

Nghĩ đến đây tôi nhắm mắt thở dài, đầu dựa vào ghế, định bụng sẽ nhắm mắt đếm cừu cố gắng ngủ thì đột nhiên chiếc xe phanh gấp khiến tôi nhào người về phía trước.

Ngay thời khắc đó còn có một tiếng nổ nhỏ bên tai tôi.

Mọi người cũng vì thế mà choàng tỉnh dậy.

Toàn ngồi phía sau đứng lên vội hỏi:- Có chuyện gì thế!

Bác Nghi! (Nghi là tên bác lái xe chở chúng tôi)Trong lúc mọi người đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì, Thư và Huy đứng lên đi về phía trước xem tình hình.

Hỏi ra mới biết, khi xe chúng tôi đang đi trên đường thì bất ngờ từ phía rìa đường có một cô bé lao ra vụt qua đầu xe với tốc độ rất nhanh.

Lúc đó không kịp nghĩ nhiều bác đã nhấn phanh gấp, tiếng nổ nhỏ vừa nãy chúng tôi nghe rất có thể là nổ lốp do phanh quá gấp....

Hiếu, Huy, Toàn cùng bác Nghi xuống xe kiểm tra, kì lạ là ngoài chiếc lốp sau bị nổ còn lại không thấy có người hay bất cứ thứ gì khác.

Vả lại ở đây là đường đồi, xung quanh mọi thứ âm u đến đáng sợ, liệu cô bé mà bác Nghi kể có thể chạy đi đâu được chứ.. nghĩ đến đó một cảm rợn người chạy dọc sống lưng tôi.

Như có thứ gì đó thúc dục, tôi quay ra ngoài bất chợt nhìn thấy vết ấn tay còn mới trên cửa kính xe.

Dấu tay khá nhỏ, có lẽ chỉ bằng nửa bàn tay tôi.

Chiếc xe không quá cao đủ cho 1 đứa bé chừng 5 6 tuổi có thể đập tay lên.

Chỉ chừng vài giây sau đó, dấu tay bị cơn gió bắc thổi qua làm mờ, cứ như thế tôi chỉ biết ngồi nhìn về phía cửa kính cùng với sự hoang mang không biết có phải mình vừa mới ngủ mơ không.

Bỗng có một cánh tay to lớn đập lên cửa kính trước mặt khiến tôi thót tim.

Ngoài cửa xe, Huy giơ hai ngón tay mỉm cười với tôi nhưng chỉ chừng vài giây sau sắc mặt vui vẻ thoáng chốc héo đi, không nói không rằng, Huy nhảy phắt lên xe rồi tiến đến chỗ tôi:- Đầu cậu sưng một cục to tướng rồi đây này, chắc lúc nãy xe phanh gấp cậu không kịp phản ứng nên mới thành ra vậy nè phải không?

Bất giác tôi sờ lên trán, đúng là sưng to thật, nhưng sao tôi không cảm thấy đau, có lẽ mọi sự việc xảy ra quá nhanh khiến tôi không cảm nhận được cơn đau.

Huy nhăn mặt hỏi han tôi sau đó quay đi quay lại như kiếm thứ gì đó: - Trên xe không ai mang nước lạnh hay đá nhỉ.À ra là cậu ta đang kiếm đá chườm cho tôi, thấy thế tôi toan mở miệng nói thì Giang giơ chai nước lạnh ra trước mặt Huy:- Đây nè, hồi nãy lúc ở quán ăn kia tớ có mua chai nước lạnh để đường xa khát thì uống, vẫn còn lạnh đó, lấy chườm cho Ý đi.- Ơ cảm ơn cậu nha- Huy cầm vội chai nước quay ra chỗ tôi.Thấy thế tôi đưa tay chộp lấy chai nước cười nói:- Tớ tự làm được, cảm ơn chai nước của cậu nha Giang.Chưa kịp nghe Giang trả lời, Huy đưa tay ra tính với lấy cái chai:- Cậu đang đau mà để tớ chườm cho- Tớ đau đầu chứ có phải đau tay đâu, tớ tự làm được, cậu đi nghỉ đi.Dù không muốn nhưng nghe tôi nói vậy nên cậu ta cũng đành về ghế ngồi nhưng ánh mắt vẫn dõi về phía tôi.

Cảm thấy hơi khó chịu nên tôi quay mặt về phía cửa xe...

Nếu như Hoàng còn sống thì chắc anh ấy cũng sẽ mang dáng vẻ cuống cuồng ấy khi thấy mình bị thương nhỉ... suy nghĩ thoáng nhanh trong đầu tôi nhưng nhanh chóng tôi gạt bỏ đi cái suy nghĩ đó, thực sự tôi đã chìm trong quá khứ quá lâu, đã đến lúc phải thoát ra và tìm một cuộc sống mới cho bản thân, nếu cứ mãi nhớ về những thứ đã qua thì sau này liệu tôi có thể sống tiếp hay không...

Haiz.. tôi thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm, trong lòng tôi luôn có cảm giác rằng chuyến đi lần này sẽ có một chuyện kinh khủng sẽ xảy đến với chúng tôi...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 5: Biểu hiện lạ


8 giờ 31 phút sáng, chúng tôi đã đặt chân đến Đà Lạt, quang cảnh xung quanh vừa náo nhiệt vừa mang vẻ yên bình.

Đây là lần đầu tiên tôi được đến một nơi như thế, cảm xúc hỗn loạn đến lạ, trong lòng tôi lúc bấy giờ vừa cảm thấy yên bình vừa man mác một nỗi sầu khó tả..

Mùa đông năm nay rét đậm, tôi mặc đến 3 4 lớp áo mà cái lạnh vẫn len lỏi đến da thịt tôi.

Nhanh chóng, chúng tôi đi vào một quán ăn nhỏ nhìn qua có vẻ khá cổ kính so với hình ảnh Đà Lạt thơ mộng nơi đây.

Bước chân vô quán, một mùi quen thuộc thoảng qua trong cái lạnh của mùa đông, mùi bún riêu cua tôi yêu thích theo đó là hương trà lài thoang thoảng trong gió.

Khung cảnh trong quán không kém phần cổ kính như vẻ bề ngoài của nó.

Nội thất trong đây đa phần được làm từ gỗ, gian bếp ở phía sau có cửa thông ra quán nên chúng tôi có thể thấy những đợt khói tỏa từ phía trong ra khiến không gian trở nên ấm áp.

Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, từ trong bếp, một người đàn ông lớn tuổi bước ra trên tay bê một khay gỗ đựng 6 cốc trà còn đang nghi ngút khói đặt xuống bàn nơi chúng tôi đang bàn luận về cảnh vật quanh đây:- Các cô cậu lần đầu tiên đến đây à?- Dạ vâng, chúng cháu là sinh viên đại học đến đây vừa tìm đề tài cho bài thi vừa là để du lịch luôn ạ.Giang nhanh nhảu trả lời bác sau đó hỏi tiếp:- Hình như hôm nay hơi vắng khách bác nhỉ.

Khi bọn cháu đến đây còn nghĩ là Đà Lạt sẽ đông người lắm, nhưng đến rồi mới thấy khách du lịch khá thưa cũng không giống với tưởng tượng của bọn cháu.Nghe thấy thế bác cười rồi nói:- Cũng không hẳn là vắng đâu, đa số họ đến đây từ sớm rồi rủ nhau đi chụp ảnh tham quan những địa điểm nổi tiếng ở đây hết rồi, các cháu đi đến đây bằng xe khách đúng không?

- Đúng rồi ạ, bọn cháu là sinh viên nên cũng tiết kiệm chút- Tôi trả lời.Mà nói đúng hơn là chúng tôi chưa ai làm hộ chiếu để lên máy bay cả, đa phần những chuyến du lịch của cả nhóm đều thuê xe hoặc đi bằng tàu, vừa thoải mái vừa có thể ngắm cảnh trên đường đi lại còn tiện ăn uống.

Nghĩ đến đấy, bụng tôi đánh trống ầm ầm.

Tôi ngại ngùng nhìn chủ quán, thấy thế bác liền lên tiếng: - Ấy chết!

Nói chuyện nãy giờ chắc các cháu cũng đói rồi, nào ăn gì để bác vào chuẩn bị.

Sau khi đã gọi 6 phần ăn, chúng tôi một phần là vì đói phần cũng là do tối qua quá mệt nên khi đồ ăn được bày ra trước mặt cả lũ chỉ biết cắm đầu vào ăn không ai nói với nhau câu nào mà tuyệt nhiên không biết rằng, có một người đứng ngoài cửa sổ quan sát chúng tôi từ lúc bước vào quán đến bây giờ không rời một khắc..Bụng không còn đói khiến cơ thể cũng ấm lên, ngoài trời từng đợt gió rét vẫn lướt qua những tán cây xanh ngoài cửa sổ, không khí mùa đông luôn mang cho tôi cảm giác thoải mái, yên bình đến khó tả.

Ăn xong, chúng tôi không đi ngay mà ngồi lại bàn luận về lộ trình đi đến ngôi làng bí ẩn kia, về điều này thì không ai tìm hiểu kĩ hơn Giang và Hiếu:- Nơi chúng ta đang ngồi chính là chân núi O của đỉnh L nổi tiếng tại nơi đây.

Ngọn núi này cao tới 2124 mét, ít ai có thể đặt chân tới đỉnh của nó.

Chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát đến nơi mua vé, sau đó sẽ đi đến phía sườn trái của ngọn núi này.

Như Giang đã nói từ trước ở nơi đó có 1 vùng luôn có sương mù bao phủ và đó cũng là đích đến của chúng ta.

Phải mất khá nhiều thời gian nên tớ với Toàn đã chuẩn bị lều cho chúng ta cắm trại trên núi rồi- Hiếu lên tiếng.Nghe thấy thế, Huy đột nhiên hỏi:- Mới tối hôm qua, tao cũng vô tình thấy được thông tin này trong lúc đang tìm hiểu, nhưng tao nhớ rằng nó viết đây chỉ là truyền thuyết thôi mà?- Tao tìm hiểu thông tin này từ một bài báo ẩn danh, tao có quen vài người ở đây, cũng đã hỏi qua khá nhiều.

Họ nói rằng đây chưa chắc là truyền thuyết.

Đích thực, có rất nhiều người đã đi tới đó nhưng hầu như ít ai có thể quay về mà kể lại thông tin xác thực.

Chứng tỏ rằng họ rất có thể đã bị giam giữ hoặc có khi bỏ mạng ở nơi mà chúng ta chuẩn bị tới-Hiếu đáp.Nghe đến đây tôi chợt lạnh sống lưng, rõ ràng biết là không nên đi mà chúng tôi cứ đâm đầu vào, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ tôi ở nhà biết sống sao đây.. thấy tôi đang ngồi nhìn bơ vơ về một hướng, Giang quay sang mọi người rút ra 2 lá bùa từ trong túi áo ra rồi nói:- Trước khi xuất phát tới đây không phải chúng ta đã đi thỉnh ít bùa trừ tà và bùa bình an rồi sao, sợ gì mấy chuyện ma cỏ đó chứ.- Bùa thôi thì làm sao mà đủ- Toàn vừa trả lời vừa rút trong balo một con dao gọt hoa quả dài hơn bàn tay, miệng cười cợt nhả- cái này vừa để cho bọn mình gọt hoa quả khi đi đường vừa là để tự vệ được luôn đó.

Tớ cũng muốn thám hiểm nơi được gọi là "Ngũ Quỷ" đó xem có gì đáng....Chưa đợi Toàn nói dứt câu, bỗng một tiếng *xoảng* vang lên khiến bọn tôi giật nảy mình.

Quay sang, tôi chợt bắt gặp ánh mắt bất thường xen lẫn sự sợ hãi của bác chủ quán đang nhìn về phía Toàn.

Vài giây sau khi hoàn hồn, bác mới lúng túng cúi xuống nhặt những mảnh sứ vỡ trên sàn:- Tôi xin lỗi cô cậu..

ờ.. làm các cô cậu hoảng sợ.

Tôi không cẩn thận lỡ tay làm rơi cốc thôi, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.. xin lỗi vì sự xen ngang này...Mọi người quay sang nhìn nhau, Huy đứng dậy chạy về phía bác nhặt giúp những mảnh vỡ nằm rải rác xung quanh, miệng hỏi han:- Bác có sao không ạ, để cháu giúp bác một tay.- Tôi không sao.. cháu.. cháu cứ về chỗ ngồi đi, để đây tôi dọn là được rồi.Chúng tôi đổ dồn ánh mắt nghi ngờ và lạ thường về phía bác chủ quán.

Khi Toàn nhắc đến "Ngũ Quỷ" sắc mặt bác ấy lộ rõ vẻ kinh ngạc và sợ hãi, chắc hẳn bác phải biết điều gì đó về ngôi làng này.

Bỗng Thư quay sang vịn tay tôi hỏi:- Mày cũng cảm thấy thế đúng không?- Ừ, chắc hẳn bác ấy có thể đã từng đến ngôi làng kia và biết được gì đó nên khi nghe bọn mình nói chuyện bác mới hoảng sợ đến mức đấy.- Hay mình hỏi thử bác ấy xem sao, biết đâu lại có ích cho chúng ta thì .Tôi im lặng, thật lòng thì khi nhìn thấy bác ấy phản ứng như thế tôi cũng rất tò mò, liệu rằng khi chúng tôi hỏi đến thì bác có tức giận và đuổi chúng tôi đi hay không?

Đang không biết phải làm sao thì Giang và Hiếu quay sang vẫy tay ý muốn gọi mọi người lại gần:- Này, chúng mày có thấy biểu hiện của bác ấy không?- Hiếu hỏi.- Thấy- Tôi gật gật đầu.- Chắc chắn chủ quán ở đây biết điều gì đó về làng "Ngũ Quỷ", hay chúng ta hỏi thử đi.Chưa đợi mọi người lên tiếng, Giang nhanh nhảu đáp:- Để tao hỏi cho.Giang là đứa giỏi ăn nói nhất trong số chúng tôi, đấy là điểm mạnh của cô nàng, hễ ai nói chuyện với nó là sẽ có cảm tình ngay.

Chứ không như tôi, cứ mở miệng nói là đặt dấu chấm cho một cuộc trò chuyện vui vẻ, đúng là một trời một vực.

Tôi quan sát thấy Giang đang đứng trong gian bếp nghi ngút khói nói chuyện với bác chủ quán.

Chưa đến năm phút, tôi thấy chủ quán bước ra, theo đó là Giang đang đi đằng sau ra hiệu với chúng tôi rằng mọi chuyện đã ổn thỏa.

Bác ngồi xuống ghế cạnh bàn chúng tôi, liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt khó xử, ngập ngừng vài giây bác mới mở lời:- Có phải các cháu đang rất muốn biết về nơi mà các cháu đang chuẩn bị đến?

Nơi của những con quỷ đang tồn tại?...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 6: Phù thủy


Tim tôi chợt rớt một nhịp khi nghe thấy những lời bác chủ quán nói.

Gì mà "nơi của những con quỷ đang tồn tại"?

Nếu điều đó là sự thật thì chuyến đi lần này e rằng lành ít dữ nhiều, hoặc rất có thể khi nghe xong câu chuyện từ miệng bác ấy kể chúng tôi lại thay đổi ý định thì coi như lần đi này lại phí sức như những lần thám hiểm trước.

Không hiểu vì lí do gì mà suốt đường đi tới đây tôi đều mang một cảm giác bất an, như có một thế lực nào đó muốn níu tôi ở lại không cho tôi đi tiếp.

Càng đến gần nơi cần đến cảm giác ấy lại dần lớn lên, có phải do tôi lo lắng thái quá rồi không?

Chắc hẳn do tôi quá nhát gan nên mới cảm thấy sợ hãi như vậy...

Trái ngược lại với tâm trạng lo sợ của tôi, 5 người còn lại đều rất tò mò và háo hức khi được nghe câu chuyện bác kể, ai nấy đều hướng mắt về phía chủ quán với ánh mắt chờ đợi.

Không để mọi người phải tò mò thêm, bác chủ quán thở hắt ra một hơi rồi bắt đầu câu chuyện: - Các cháu ở đây chắc hẳn chưa biết tên bác, bác tên Nguyễn Hoàng Lâm, các cháu cứ gọi bác Lâm là được.

Bác sống và làm việc ở đây từ năm bác lên 12 tuổi tính đến nay cũng đã được hơn 30 năm.

Nơi đây vốn đã mang nhiều câu truyện kinh dị được truyền miệng từ xưa cho tới nay, đa phần bác đều không tin vì bác chưa từng chứng kiến.

Gia đình bác lúc bấy giờ còn đủ bố mẹ và một đứa em gái kém bác sáu tuổi.

Năm đó là một tuần sau khi gia đình bác dọn tới nơi này sinh sống.

Nhà bác hồi đó rất đầm ấm hạnh phúc nhưng vì một biến cố bất ngờ khiến bác và gia đình phải xa cách nhau mãi mãi...- Đến đây, đôi mắt bác Lâm dịu dàng bỗng trở nên sắc bén- ngày hôm đó, sau khi đã lo liệu chuyện nhà cửa xong thì cả nhà bác sang những nhà xung quanh để tặng đồ ở quê mang lên và cũng là để sang chào hỏi làm quen với mọi người.

Tối hôm đó nhà bác cũng làm một buổi tiệc nhỏ để cùng mọi người xung quanh ăn uống vui chơi, trong lúc đang ngồi cùng nhau bác nghe có người đàn ông lớn tuổi kể về một câu chuyện kì lạ xảy ra tại nơi này cho bố bác nghe, hồi đó bác cũng rất thích nghe những chuyện mà người lớn kể.

Bác ngồi gần vào nghe ngóng, ông ta kể rằng dạo gần đây có dấy lên tin đồn rằng ở trên đỉnh núi ở Đà Lạt có một kho báu được cất giữ hàng trăm năm nhưng đến nay chưa ai có thể lấy nó về, là bởi vì kho báu được năm vị thần canh giữ không ai có thể lại gần, chỉ có những người đủ can đảm vượt qua năm ải tử mới làm lay động trái tim của năm vị thần để có thể chạm tới được số kho báu đó.

Những con người có tâm địa xấu xa muốn chiếm giữ số kho báu khổng lồ đó đã lần lượt kéo nhau đi đến đỉnh núi nơi có năm vị thần canh giữ.

Họ lũ lượt kéo nhau đi nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng của một trong số những người đó quay trở về...

Nghe thấy thế, bác biết nơi này còn rất nhiều nguy hiểm đang rình rập xung quanh.

Ngỡ rằng đây chỉ là một câu chuyện để mua vui, nhưng bác nằm mơ cũng không ngờ chính vì nó mà gia đình bác phải lâm vào cảnh nhà tan cửa nát...Kể đến đây bỗng bác cúi gầm mặt xuống im lặng như nén thứ gì đó ở trong lòng.

Một bầu không khí im lặng bao trùm cả quán ăn nhỏ.

Ngay lúc này đây, tôi có cảm giác lòng mình nặng nề và sợ hãi như thể có thế lực nào đó đang đứng sau lưng tôi.

Tôi chợt rùng mình quay ra sau, bất thình lình tôi bắt gặp một cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào tôi qua khung cửa sổ của quán.

Tôi giật mình kêu lên, mọi người xung đều bị tiếng hét của tôi làm kinh động.

Thư ngồi cạnh tôi vội quay sang hỏi: - Gì thế?

Bác Lâm còn chưa kể đến đoạn ma mị hay đáng sợ gì đâu?Tôi nhắm nghiền mắt quay tay sang chỉ về phía cửa sổ, mồm lắp bắp:- Không... không phải... tao thấy có ai đó đứng nhìn bọn mình ở ngoài cửa sổ... chỗ gốc cây hoa mai anh đào kìa.- Làm gì có, mày bị hoa mắt à?

Tôi quay ra nhìn lại, đúng thật là không có ai đứng đó nhưng rõ ràng vừa nãy tôi còn thấy nó... tôi đâu có hoa mắt.

Giữa ban ngày chẳng lẽ tôi lại nhìn nhầm, mà rõ ràng đôi mặt đó đỏ rực nhìn tôi chòng chọc như thể muốn lao vào tóm lấy tôi.

Mọi người đương bận bàn tán về những gì tôi vừa nói thì từ ngoài cửa có một bà cụ tầm 90 tuổi bước vào cất giọng khò khè:- Đó là một trong những con quỷ đang theo dõi ngôi nhà này, có lẽ bùa yểm đã không còn tác dụng nữa rồi.Những tiếng nói bàn tàn bỗng dưng im bặt khi nghe thấy lời bà cụ kia nói.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa ra vào, bước vào trong là một bà cụ thân người gầy guộc, lưng còng, tay phải chống một chiếc gậy gỗ tiến lại gần chỗ tôi.

Đột nhiên bà ta cầm tay tôi lên rồi nói:- Cô đang có duyên âm đi theo bảo vệ, khá lâu rồi đấy.

Người này chắc hẳn là người rất quen thuộc đối với cô.

Tôi sợ hãi thu tay lại, trong lòng không khỏi bất ngờ.

Bà ta nói xong thì xách cái giỏ đan bằng tre đựng đầy hoa lài và lá bạc hà vào trong bếp để lại mọi người với vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo.

Thấy bà đã đi vào trong, bác Lâm vội quay ra giải thích: - À đây là bà Xuân, kể từ sau khi mất đi bố mẹ thì bà ấy là người đã nuôi bác tới bây giờ và cũng là người đã cứu bác trong biến cố lần đó.

- Vậy...

đó là bà đồng ạ?- Tôi dè dặt hỏi.- Cũng gần giống thế, nhưng mà đúng hơn thì chắc phải gọi là thầy trừ tà hay phù thủy.

- Bà ấy là phù thủy ạ?- Tôi bất ngờ.- Bác gọi bà Xuân như thế vì năng lực trừ tà và sử dụng bùa trú của bà rất giỏi, nhờ đó mà bác mới có thể sống đến tận bây giờ.Nghe bác Lâm nói xong chúng tôi càng thêm tò mò về câu chuyện ngày xưa của bác.

Bọn tôi thuyết phục bác kể tiếp câu chuyện đang dang dở.

Bác cũng mỉm cười đồng ý, cứ thế chúng tôi cuốn theo dòng thời gian trở về thời điểm tai họa ập đến với gia đình nhỏ kia...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 7: Hồi ức


"Tôi là Lâm 12 tuổi, một cậu nhóc nghịch ngợm sống trong một gia đình nhỏ có bố mẹ và em gái.

Bố mẹ tôi là bà Linh và ông Hoài còn cô em gái kém tôi sáu tuổi tên Hà.

Cả nhà tôi chuyển từ Nha Trang về Đà Lạt sinh sống.

Hôm nay là ngày đầu hạ, những vệt nắng đọng lại trên tán cây xanh cùng những chú chim bay lượn với nhau trông thật thích mắt.

Ngày đầu tới đây, tôi đã bị thu hút bởi những vườn hoa đầy màu sắc, những đoàn người tấp nập vui đùa kéo nhau đi trên con đường đất.

Vừa xuống xe, tôi dắt em tôi đi ra vườn hoa gần đó nô đùa, vườn hoa rộng lớn bạt ngàn những loại hoa tỏa mùi thoang thoảng trong gió.

Đứng ở đây, tôi chỉ muốn nằm ngay xuống đất ngủ một giấc tới tối.

Chưa kịp ngồi xuống tôi đã nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi với từ xa: - Lâm!

Dắt em về đây đừng có đi xa, về giúp bố bê đồ vào nhà đi con.Tôi 'dạ' một tiếng rồi lật đật dắt Hà chạy về....

Mệt mỏi cả ngày trời khiến tôi không thở nổi, từ lúc nào mà nhà tôi lại có nhiều đồ đến thế, tôi thở hắt ra một hơi rồi nằm phịch xuống sàn nhà, do đã lăn lộn cả ngày nên vừa đặt lưng xuống tôi đã lịm đi lúc nào không hay...Sáng ngày thứ hai gia đình tôi đến nơi ở mới.

Một ngày nắng đẹp để hai anh em dắt nhau đi chơi.

Tôi toan chạy đến rủ Hà thì từ trong bếp mẹ tôi xách một túi khoai và đồ ăn đặc sản dưới quê lên bảo chúng tôi mang một ít sang cho nhà hàng xóm để chào hỏi.

Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng cũng đành làm theo...

Đến tối, bố mẹ tôi mua ít rượu và bánh kẹo mời mọi người sang chơi.

Các bác lớn tuổi ngồi một bên uống rượu nói chuyện rôm rả, bọn trẻ con chúng tôi ngồi bóc bánh kẹo ăn với nhau, chơi oẳn tù xì đứa nào thua thì bị mọi người bôi đầy nhọ nồi lên mặt, ngồi được vài phút tôi biến thành Bao Thanh Thiên lúc nào không biết.

Tôi tạm lui đi vào bếp rửa mặt, vừa ra đến nơi tôi nghe chỗ bố tôi kể chuyện gì đó tôi mới tò mò lẻn ngồi vào nghe.

Cái bác ngồi cùng mâm với bố tôi không hiểu vì uống quá nhiều rượu hay sao mà kể được câu chuyện vô lí như thế, gì mà 'kho báu trên núi' rồi 'năm vị thần canh giữ' trên đời này thì làm gì có ma quỷ hay thần linh gì chứ.

Tôi đang định nhổm người dậy quay về chỗ bọn trẻ con thì nghe thấy tiếng bố tôi vọt miệng nói to:- Tôi không tin vào thần linh hay gì đâu, mà cái kho báu thì tôi nghĩ là nó có thật.

Chẳng qua mấy cái bọn tham tiền tham của kia vội đi tìm mà không thèm trang bị đầy đủ đi lên đấy bị thú dữ ăn mất xác chứ có gì... cái bọn không có bản lĩnh!

Chưa tìm thấy gì mà đã bỏ mạng.

- Thế ông có dám đi không?

Chúng tôi cũng muốn đi một chuyến cho khuây khỏa-Một người trong số đó lên tiếng- đi nhỡ đâu lại tìm được vàng thật, có khi đổi đời được cũng nên, không tìm được gì thì coi như đi thám hiểm cắm trại trên núi cũng gọi là không uổng phí đời người.- Tuần này triển luôn chứ nhỉ -Bố tôi cười cười nói.Lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc các bác uống say nên nói cho vui ngày mai sẽ quên ngay, nhưng tôi đã lầm...

Dạo gần đây cứ vào sáng sớm là bố tôi lại đi ra ngoài tới chiều tối muộn mới về, thỉnh thoảng tôi cứ thấy bố với mẹ nói chuyện gì đó có vẻ bí mật lắm mà không để cho hai anh em chúng tôi biết.

Do bản tính tò mò nên tối hôm nọ tôi thấy bố lại nói chuyện với mẹ ở sau bếp, tôi chạy ra vườn núp dưới cửa sổ phòng bếp căng tai nghe ngóng...- Anh bàn bạc với các bác xong rồi à?-tiếng mẹ tôi khẽ hỏi.- Ừ, ngày mai bọn anh xuất phát, em nhớ đừng để hai đứa nó biết.- Em biết rồi, nhưng anh vẫn quyết định đi thật hả, chỗ đó nguy hiểm lắm anh biết mà, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì em phải ăn nói với các con ra sao đây..- Anh nói với em nhiều lần rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh hết, anh sẽ an toàn và mang về cho gia đình chúng ta thật nhiều tiền đến lúc đó chúng ta sẽ sống cuộc đời an nhàn không phải tốt sao.Tôi điếng người khi nghe cuộc hội thoại của bố và mẹ, bố tôi từ trước đến nay luôn hiền lành, tốt bụng sao nay chỉ vì một câu chuyện chưa rõ thực hư mà tin vào như vậy.

Tới đây chưa được một tháng, sao có thể tin vào lời nói của những người xung quanh đây, lời nói của họ có đáng tin hay không?

Tôi toan đứng dậy chạy vào bếp can ngăn ý định của bố thì bất ngờ từ đâu có luồng gió lạnh thổi thốc vào lưng tôi khiến tôi rợn tóc gáy, còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì hai mắt tôi đổ sụp xuống, cơn buồn ngủ ập tới, chân tay tôi mềm nhũn ra rồi dần dần chìm vào một màn đen sâu thẳm...Sáng hôm sau, tôi thức dậy trên giường của mình cứ tưởng rằng chuyện tối qua chỉ là mơ nhưng khi chạy tìm quanh trong nhà không thấy bố tôi mới vỡ lẽ, thực sự cuộc trò chuyện tối qua tôi nghe là thật, bố đã thực sự đi lên núi để tìm kho báu.

Tôi bàng hoàng chạy ra hỏi mẹ: - Bố đi lên núi thật rồi hả mẹ?

Mẹ tôi giật thót khi nghe tôi hỏi đến, nhưng rồi bà cũng giữ bình tĩnh rồi nói nhỏ với tôi:- Con đừng để cho em con nghe thấy.

Bố cũng chỉ là đi cắm trại với mấy bác trong xóm thôi con đừng lo.

- Nếu là như thế thì sao bố với mẹ phải giấu anh em bọn con?

Rõ ràng tối qua con nghe bố nói rằng sẽ lên núi tìm cái kho báu gì đó...Mẹ vội dơ tay bịt miệng tôi lại, khuôn mặt không khỏi bất ngờ:- Tối qua con đã nghe lén bố mẹ nói chuyện?

Nếu con biết chuyện rồi thì đừng để em con biết đừng để nó sợ.

Mẹ cũng không muốn để bố đi nhưng bố đã thuyết phục mẹ rồi còn có lúc bố cãi nhau với mẹ rằng nhất quyết phải đi cho bằng được, thật sự lúc đó mẹ thấy bố con rất lạ nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc giấu bọn con.

Tôi biết rằng chuyện đã đến nước này không còn gì xoay chuyển được nữa, tôi chỉ biết ngồi ở nhà và đợi tin bố.

Tôi đâu ngờ rằng chính quyết định này đã khiến tôi ân hận suốt đời...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 8: Biến mất


Đời không như mơ..

đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ khi bố tôi lên núi cùng các bác đến nay vẫn không có bất kì tin tức gì.

Mẹ tôi đi khắp nơi tìm người giúp đỡ, gia đình của những người đi cùng bố tôi cũng lo lắng không kém.

Sau một ngày vất vả, mọi người đã huy động được hơn chục người bao gồm nhiều thanh niên khỏe mạnh và các bác cao tuổi trong làng.

Mọi người lên kế hoạch 5 giờ sớm mai sẽ bắt đầu công cuộc tìm kiếm mở rộng quanh chân núi trước sau đó lên dần trên sườn núi.

Mẹ tôi lo cho bố tôi tới nỗi kể từ khi bố đi mẹ đã luôn trách móc bản thân không cố níu bố lại, ngày đêm bà không ăn không uống chỉ đợi tin tức về bố đến nỗi tôi nhìn vào còn thấy xót thương cho bà.

Một gia đình đang êm ấm thì ngờ đâu tai họa ập tới khiến căn nhà chỉ toàn tiếng khóc ai oán, không khí u buồn bao trùm khắp ngôi nhà nhỏ.

Sau một đêm dài lo lắng, cũng đến lúc mọi người lên đường đi tìm những người thất lạc.

Tôi cũng muốn tham gia để có thể đi tìm bố mình nhưng bị các bác cản lại, các bà các cô tụ tập nhà tôi cùng chờ đợi, trấn an mẹ tôi.

Tôi biết ở đây ai cũng lo lắng và mong chờ tin tốt về người thân của mình nhưng tôi cũng đủ lớn để hiểu nửa tháng là khoảng thời gian dài, lương thực họ mang đi chưa chắc đã đủ chưa kể đến thời tiết nơi rừng núi hoang vu và những bất lợi khi sống trên đó.

Tôi hối hận lắm, nếu lúc đó tôi đủ dũng cảm để ngăn cản ý định của bố thì chuyện cũng không đến mức bế tắc như bây giờ.

Tôi cũng sợ cũng rất lo lắng cho bố nhưng nếu bây giờ tinh thần tôi cũng sụp đổ thì ai sẽ là chỗ dựa cho mẹ, em gái và gia đình nhỏ của mình đây...

Trời đã sập tối, mẹ tôi thất thần đứng dựa cửa trông về phía ngọn núi, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng nhưng vẫn le lói những tia hi vọng nhỏ nhoi.

Tôi dìu mẹ ngồi xuống ghế, an ủi bà vài câu sau đó chạy vào bếp trông nồi khoai đang thả khói nghi ngút, nhìn cảnh này tôi lại nhớ về ngày gia đình bốn người ngồi quây quần ăn tối ở gian bếp ấm cúng, cảm giác thật khó tả.

Bỗng có tiếng động lớn phát ra phía nhà trên, tôi vội chạy lên xem thì chỉ thấy chiếc ghế bị đổ trước cửa còn mẹ tôi đã đi đâu mất.

Chạy ra ngoài ngõ tôi nghe thấy âm thanh kêu gào và tiếng nói chuyện của các bác, trong đó còn có tiếng khóc khàn khàn của mẹ tôi:

- Tại sao đi một đoàn người mà không tìm thấy ai à, một người cũng không thấy à... một người cũng không à...?

Càng nói tiếng của bà càng khàn dần rồi sau đó chỉ còn lại tiếng nức nở trong họng.

Người thân trong gia đình của các bác cùng đoàn với bố tôi cũng người khóc người ngất nằm la liệt trên con ngõ nhỏ, một cảnh tượng đau lòng.

Các thanh niên trong đội tìm kiếm thấy vậy cũng không kìm được cảm xúc.

Tôi biết họ cũng đã cố gắng hết sức.

Tôi chạy đến đỡ mẹ dậy rồi cũng có thanh niên trong đội chạy đến dìu hai mẹ con sau đó nhanh giọng an ủi:

- Cháu xin lỗi, có lẽ hôm nay bọn cháu chưa cố hết sức, nhưng bọn cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, đội tìm kiếm sẽ không bỏ cuộc nếu chưa tìm được người mất tích cô yên tâm nhé.

Tôi quay sang nói lời cảm ơn với anh chàng rồi cùng mẹ trở về nhà.

Sau hôm đó 3 ngày, đội tìm kiếm vẫn tiếp tục công việc, lần này khi lên núi họ tìm được vật dụng của những người mất tích trong đó có chiếc balo xanh lục mà khi đi bố tôi đã mang theo.

Khi mở ra kiểm tra, điều khiến tôi cảm thấy lạ là đồ đạc thức ăn trong túi còn nguyên như chưa từng có ai đụng tới, chúng không hề dính một xíu vết bẩn hay có dấu hiệu là từng có người sử dụng.

Vậy thì họ sống xót bằng cách nào? chẳng lẽ vừa lên thì đã... tôi tự đánh vào đầu để trấn tĩnh bản thân ngưng những suy nghĩ không may mắn đó.

Tôi cố bới trong đống đồ đó xem bố tôi còn để lại chút thông tin ít ỏi nào để biết ông ở đâu hay không thì thấy trong góc ngăn nhỏ bên trong balo cộm lên một tờ giấy đã ngả vàng bị vo nhàu nát.

Tôi đương ngồi gỡ tờ giấy thì mẹ tôi đi đến lấy tờ giấy trong tay tôi sau đó mở ra xem.

Không biết nội dung trong đó là gì nhưng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hốc hác của bà tôi cảm thấy có điều gì đó không mấy tốt đẹp.

Toan tiến lại gần để xem thì mẹ lại vo tờ giấy nắm vào lòng bàn tay sau đó bước thẳng vào buồng trong.

Tôi sững sờ đứng ngơ tại chỗ, định thần lại tôi bước từng bước đến trước tấm rèm ngăn cách buồng ngủ với gian trên, tôi vươn tay kéo tấm rèm toan bước vào trong thì bỗng có một bàn tay nhỏ xíu kéo áo tôi lại:

- Anh hai có đồ ăn chưa em đói.

Là Hà, đứa em gái bé bỏng của tôi.

Nhìn cái vẻ ngây thơ và cái nụ cười luôn nở trên khuôn mặt nó khiến tôi nhận ra rằng ngôi nhà này đã bao lâu rồi không còn những tiếng cười hạnh phúc.

Từ lúc bố tôi đi, gia đình này mất hẳn niềm vui.

Ban ngày, mẹ tôi vẫn đều đều mở hàng quán buôn bán vớt vát từng đồng để nuôi các con, đêm đến lại ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.

Thiếu đi trụ cột gia đình khiến mọi việc càng trở nên khó khăn hơn, hiểu được hoàn cảnh của mình nên cứ mỗi buổi học xong trên trường tôi lại chạy sang nhà chú Tư vác hàng rồi phụ những công việc lặt vặt được giao.

Nếu cứ đà này có khi tôi phải bỏ học để kiếm việc phụ giúp mẹ, tiền ăn còn lo không xong thì việc học của tôi có đáng là gì.

Nghĩ đến đấy tôi chỉ biết thở dài.

"Một cậu bé 12 tuổi đang suy nghĩ về cách mưu sinh để kiếm từng đồng cho gia đình" tôi tự cảm thán cho sự trưởng thành của tôi.

Suy nghĩ vu vơ một lúc ở bên ngoài trời cũng đã tối om, tôi loay hoay bưng đĩa rau luộc cùng hai củ khoai nướng đặt lên bàn sau đó gọi với lên nhà:

- Hà gọi mẹ xuống ăn cơm đi.

Không có động tĩnh gì.

Tưởng rằng Hà chưa nghe tiếng nên tôi lại gọi nhưng rồi đáp lại tôi vẫn chỉ là tiếng ếch kêu ngoài cái ao nhỏ sau nhà.

Lòng bỗng thấy bất an, tôi chạy vội lên nhà trên xem xét quanh nhà thì quả thật...

Cả Hà và mẹ tôi đều đã biến mất."
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 9: Thành viên thứ 7


Nghe xong câu chuyện của bác Lâm tôi thật sự cảm thấy đau lòng hơn là sợ hãi.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, gia đình 4 người bỗng chốc chỉ còn lại một mình bác.

Có lẽ bác đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian rất dài mới có thể bình tĩnh mà kể lại cho chúng tôi nghe về những kí ức đau buồn ấy.

Câu chuyện chỉ dừng ở đó, có vẻ bác Lâm không muốn kể thêm nên chẳng ai trong nhóm muốn lên tiếng hỏi câu gì, làm cho bầu không khí như trùng xuống.

Lặng đi một hồi lâu, bác Lâm cất tiếng hỏi:- Bây giờ cũng đã hơn 11 giờ trưa, các cháu đã có kế hoạch đi tham quan ở đâu chưa?.- Bọn cháu tính là lên núi mua vé vào tham quan rồi chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến phiêu lưu vào buổi chiều tối ạ -tôi đáp-- Có vẻ các cháu vẫn muốn đi nhỉ, đúng là bọn trẻ không sợ trời không sợ đất.Nghe bác nói thế chúng tôi chỉ nhìn nhau cười cũng không biết nên nói gì.

Có lẽ khi nghe qua hoàn cảnh mà bác trải qua chúng tôi càng quyết tâm muốn đến đó khám phá bí mật này, càng muốn biết nơi tôi chuẩn bị tới đang ẩn chứa bí mật gì.

Bất thình lình, bác Lâm đứng phắt dậy nhìn mặt từng người trong số chúng tôi rồi hạ giọng nói:- Cuối cùng công sức chờ mấy chục năm không uổng phí.

Bà Xuân nói đúng, sự thật và ngày diệt vong của lũ quỷ đang gần kề rồi.Bác Lâm thốt ra lời nói không đầu không cuối khiến chúng tôi ngơ ngác đến bàng hoàng, chưa đợi mọi người nói gì thêm bác vội tiếp lời:- Các cháu còn là những người trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm cũng chưa từng tiếp xúc với nơi mình sắp đến vì vậy bác sẽ trở thành hướng dẫn viên cho các cháu.

Yên tâm là bác sẽ không thu phí và không gây phiền hà gì đâu.Thấy bác Lâm nói thế tôi bất ngờ và cũng thấy vui vì trong đoàn có thêm một người có kinh nghiệm đi theo dẫn dắt, như thế mọi việc sẽ trở nên thuận lợi hơn.

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Sau khi thống nhất, cả nhóm quyết định bác Lâm đi cùng chúng tôi chuyến này với vai trò là một hướng dẫn viên và cũng là đoàn trưởng.

Nhanh chóng, bác Lâm chạy lên trên gác mất hút, có vẻ bác đang chuẩn đồ đạc cần thiết cho mọi người.

Chúng tôi ngồi ở dưới chụm đầu vào nhau bàn bạc:- Vậy là lần này chúng ta thành công trong việc tìm kiếm nơi ma mị để làm phim rồi- Toàn hí hửng nói.- Mày mà không nói là tao quên luôn mục đích chính chúng ta đến đây rồi đấy- Thư đáp ngay sau khi Toàn nói.Mà đúng thật, tôi cũng suýt quên việc chúng tôi đến đây mục đích chính là để tìm tài liệu làm phim.

Chắc do những sự việc từ sớm hôm qua tới bây giờ khiến đầu óc tôi không được linh hoạt lắm.

Cả nhóm đang bàn chuyện rôm rả bỗng tôi cảm thấy có hơi thở phả nhẹ qua gáy khiến tôi giật thót tim:- Muốn đi thì tốt nhất đợi sớm mai hãy đi nếu không muốn rước họa vào thân.Cả lũ quay sang nhìn về phía tôi, tôi sợ hãi nghiêng người nhìn về phía sau.

Là bà Xuân, không biết bà đã đứng đây từ bao giờ, có vẻ bà đã nghe được cuộc trò chuyện của bác Lâm với chúng tôi.

Nhìn gần tôi mới thấy rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt bà, ngoài ra tôi còn thấy được một vết sẹo nhỏ phía đuôi mắt gần với thái dương.

Thấy tôi đương nhìn chăm chú, bà Xuân quay người đi vài bước rồi ngoảnh đầu nhìn tôi nói: - Sợi dây màu đỏ trên tay cô cố mà giữ cho kĩ.

Tốt nhất đừng tháo nó xuống cũng không được đưa cho bất cứ ai nếu không cô khó mà giữ mạng.Nghe thấy thế tôi liền dạ vâng rồi khẽ đưa mắt nhìn xuống sợi dây.

Tôi để ý, cứ mỗi lần bà Xuân xuất hiện đều chú ý đến tôi và nói những lời kì lạ.

Tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết điều đó bắt nguồn từ đâu.

Bỗng tôi trông thấy bác Lâm đang từ trên gác xuống chạy ra chỗ chúng tôi tươi cười nói:- Các cháu đã tìm được chỗ nào nghỉ chân qua đêm chưa?

Chưa thì nhà bác còn vài phòng bỏ trống các cháu có thể chia nhau ngủ tạm cho sáng mai tiện đi lại.Nghe thế chúng tôi vội đồng ý ngay.

Không chần chừ mọi người cùng nhau mang đồ đạc lên phòng mà bác sắp xếp.

Do căn nhà cũng không quá rộng nên nhóm chúng tôi được xếp hết vào một phòng lớn trên tầng hai, có lẽ đây là phòng dành cho khách nghỉ.

Dọn dẹp chỗ ngủ xong đâu đó chúng tôi quyết định đi ra ngoài dạo chơi, cảnh vật Đà Lạt thì không có gì để chê nên đến đây mà không đi chơi ngắm cho đã thì thật uổng phí, nhóm chúng tôi quyết định tách nhau ra mỗi đứa một hướng.

Dạo chơi tới chiều tối chúng tôi mới tụ họp đông đủ lại nhà Bác Lâm.

Mặc dù ai nấy đều mỏi rã rời nhưng vẫn cảm thấy vui, mọi người ngồi quây quần khoe ảnh chụp được cho nhau xem rồi chợt Toàn lên tiếng:- Mà sao toàn ảnh chụp lẻ thế, tao chưa thấy ảnh chụp chung của cả nhóm, hay sáng mai trước khi khởi hành chúng ta chụp một tấm kỉ niệm đi ha.- Cũng được đó -mọi người đều gật đầu tán thành.Chúng tôi ai nấy đều vui vẻ nói chuyện với nhau, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên kèm theo đó là tiếng gọi của bác Lâm: - Các cháu đi chơi về rồi à!

Có muốn ăn gì không để bác nấu.Giang ngồi gần vội đứng dậy mở cửa.

Bác Lâm đứng ngoài vẫn nở nụ cười hiền từ nhìn chúng tôi:- Nhà bác thì cũng chỉ có ít đồ hái trên núi nếu mấy đứa không chê bác có thể nấu một bữa thịnh soạn đãi mấy đứa.

- Dạ thế thì tốt quá ạ, bác nấu gì chúng cháu cũng ăn mà.

Để tụi cháu xuống phụ bác một tay.

Giang tươi cười tiếp lời bác.

Sau đó chúng tôi vui vẻ đứng dậy chạy xuống bếp mỗi đứa một việc.

Có thêm nhiều tay chân nên việc xong cũng rất nhanh.

Mọi người ngồi ngay ngắn tại chỗ mình, thưởng thức những món ăn mà mọi người cùng nhau làm.

Không biết có phải do đói nên tôi cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn hẳn hay chắc do đây là thành quả lao động của mình nên bản thân thấy ngon hơn chăng?

Dù gì thì cũng nên tận hưởng nốt không khí vui vẻ hôm nay vì ngày mai chúng tôi sẽ thực sự bắt đầu chuyến phiêu lưu khám phá sự thật về ngôi làng kì lạ kia.

Không biết còn bao nhiêu sự nguy hiểm đang đợi chúng tôi bước vào...
 
Ngũ Quỷ Nguyệt Quang
Chương 10: Bức chân dung


Sau bữa tối, chúng tôi quyết định chơi một trò chơi cho bớt nhàm chán, việc này cũng nằm trong kịch bản phim của nhóm tôi.

Thường thì trước khi con người ta chuẩn bị tham gia một sự kiện nào đó thì sẽ làm những việc hay chơi những trò chơi liên quan tới vấn đề ấy.

Quyết định ban đầu của chúng tôi là chơi cầu cơ nhưng khổ nỗi việc mang bàn cầu cơ là của Thư thì nó lại quên.

Và lẽ dĩ nhiên chúng tôi lại phải mất công ngồi bàn bạc thay đổi kịch bản.

Sau vài phút thảo luận, cuối cùng mọi người quyết định chơi một trò chơi dân gian hết sức quen thuộc đó là trốn tìm.

Trò chơi cũng không có gì đáng sợ nhưng ai cũng biết rằng trốn tìm sau 10 giờ tối sẽ xảy ra hiện tượng tâm linh gọi là "ma giấu".

Chúng tôi mỗi người đều chuẩn bị sẵn camera điện thoại để ghi lại hành trình của mỗi người.

Đồng thời lắp đặt camera ở từng góc trong nhà.

Mọi người có thể trốn mọi nơi trong nhà nhưng tuyệt đối không được bước ra ngoài.

10 giờ 45 phút chúng tôi bắt đầu trò chơi.

Người đầu tiên đi tìm là tôi, đứng trong phòng quay mặt vào tường tôi bắt đầu lớn giọng đếm:- Bắt đầu đi trốn!

5 10 15 20......

100 trốn hết chưa?Sau câu hỏi ấy chỉ là một khoảng không im lặng.

Tự nhiên lúc ấy tôi có cảm giác nôn nao, rợn người.

Xung quanh không còn ai, chỉ còn một mình tôi đứng trong căn phòng rộng lớn.

Tôi chậm rãi bước chân ra ngoài, đi tới từng phòng để tìm.

Người đầu tiên tôi tìm được là Huy, cậu ta trốn ngay sau cánh cửa cạnh phòng nghỉ của chúng tôi.

Vẫn là cái vẻ mặt tươi cười dịu dàng nhìn tôi:- Cậu tìm thấy tớ nhanh thật đó.

- Cậu cố tình trốn gần để tớ tìm ra cậu sớm nhất chứ gì.

Biết thừa.Huy chỉ nhìn tôi rồi cười mỉm.

Sau đó hai chúng tôi cùng nhau đi tìm những người còn lại.

Đi qua những căn phòng gần đó cũng chưa thấy người tiếp theo.

Tôi và Huy quyết định tách nhau ra, Huy xuống tầng tìm còn tôi lên tìm tầng trên.

Bước chân lên chiếc cầu thang gỗ, có vẻ như nó đã cũ nên mỗi bước chân của tôi đạp lên thì lại có tiếng cọt kẹt phát ra nghe thật ghê người.

Bước lên đến tầng ba, không gian xung quanh tối tăm yên tĩnh lạ thường.

Tôi không nghĩ sẽ có người dám trốn ở trên này.

Không hiểu sao lúc ấy thực sự tôi rất sợ nhưng lại như có thứ gì đó thôi thúc khiến tôi bước vào từng căn phòng trên đây.

Đứng trước một căn phòng, cửa hơi hé đủ để tôi nhìn thấy đồ đạc đặt bên trong đã bám lớp bụi dày, có vẻ đây là phòng để đồ của bác Lâm.

Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là bức tranh lớn được treo ở bức tường đối diện cửa vào.

Tôi có chút giật mình khi thấy nó, thoạt nhìn qua bức tranh ấy cảm giác có gì đó rất đáng sợ, bức tranh vẽ chân dung một cô gái mặc váy trắng đã có phần hơi ngả vàng một vài nơi, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, làn da trắng xanh như thể đang mắc phải căn bệnh nặng, khuôn miệng cô ta khô nẻ xám xịt đang kéo dãn ra hết mức thành nụ cười mỉm đầy quái dị.

Thứ làm tôi sợ nhất là đôi mắt của cô gái đó, đôi mắt đang mở căng hết sức nhìn chòng chọc thẳng về phía tôi, thậm chí còn lộ đầy những sợi gân máu trong mắt.

Đôi mắt như thể hổ dữ trông thấy con mồi, vô hồn nhưng chứa đầy sự kinh dị đến gai người.

Tôi đứng im nhìn bức tranh ấy được vài giây thì bỗng chân tôi bước lên, tiến gần về phía trước.

Càng đi gần đến bức tường treo chân dung cô gái ấy tôi càng có cảm giác lạnh toát người, như có gì đó thôi thúc tôi giơ tay ra đương chạm vào thứ trước mặt tôi thì bỗng có tiếng gọi vọng từ dưới lên:- Ý ơi! cậu ở đâu vậy?Tôi như bừng tỉnh, vội vã quay đầu chạy thẳng ra ngoài.

Chạy ra khỏi căn phòng ấy, không dám ngoái đầu lấy một lần.

Tôi cảm giác như có ai đang đuổi theo mình, càng sợ hãi tôi càng chạy nhanh hơn.

Cứ thế tôi cắm đầu chạy xuống tới bậc thang, đột nhiên chân tôi bước hụt ngã nhào xuống.

Nhưng lại không cảm thấy đau, cảm giác như tôi vừa ngã vào ai đó, ngẩng mặt lên tôi thấy mình đang nằm gọn trong lòng Huy, giật mình tôi vội gỡ tay Huy ra rồi ngồi dậy hỏi:- Cậu có sao không? tớ xin lỗi, tại tớ bất cẩn quá.

Cậu có đau chỗ nào không?Huy hơi nhíu mày ngồi dậy, thấy dáng vẻ cuống quít ấy của tôi cậu ta có chút mỉm cười đáp:- Tớ không sao, mà sao cậu chạy nhanh thế?- Tại tớ thấy...

à không, tại tớ thấy con gián nên sợ.Thấy tôi có vẻ ấp úng Huy đứng dậy kéo tôi đi về hướng cầu thang xuống tầng 1, vừa đi Huy vừa nói: - Cậu ở trên tầng 3 làm gì vậy?- Tớ tìm mọi người -tôi tỏ vẻ thắc mắc-- Nhưng mọi người đều ở tầng 1 từ mấy phút trước rồi mà, tớ có gọi vọng lên mấy lần nhưng không nghe tiếng ai trả lời nên vội lên xem sợ cậu xảy ra chuyện.

Vừa lên chưa kịp bước mấy bước thì cậu đã lao vào lòng tớ rồi.

Huy vừa cười vừa nói.

Nhưng dường như sự ám ảnh vừa nãy vẫn chưa dứt, tôi chưa hoàn toàn tỉnh táo sau sự việc tôi vừa trải qua.

Phải đến khi Huy gọi tên tôi đến lần thứ 2 tôi mới giật mình: - À hả, mọi người đều ở dưới này rồi à.- Mày đi đâu để mọi người gọi mãi, chơi trốn tìm kiểu này đúng chán luôn á.

Chẳng thu về được gì.Thư nói với vẻ thất vọng.

Mọi người ai nấy cũng thở dài.

Bất chợt có cánh cửa mở ra, bác Lâm dụi mắt nhìn chúng tôi: - Tối rồi sao mấy đứa còn chưa ngủ, ngày mai chúng ta còn có chuyến đi quan trọng đấy.

- Dạ bọn cháu chỉ đang quay một số cảnh phim trong kế hoạch của nhóm thôi ạ-Giang đáp.Nghe thế, bác Lâm chỉ gật gù rồi dặn chúng tôi ngủ sớm và nhớ thu dọn đồ đạc mai đi cho sớm.

Bác toan quay đầu bước lại vào phòng, không hiểu vì lí do gì tôi lại cất tiếng:- Bác Lâm!

Trên tầng 3 cháu thấy có một bức tranh... rất lạ.

Cháu có thể hỏi thêm về nó không ạ?Bác Lâm hơi giật mình quay lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu:- Bức tranh?

Trong nhà bác làm gì có bức tranh nào trên tầng 3 đâu.Mặt tôi tái đi, tim như hụt một nhịp, tay tôi hơi run, miệng lắp bắp nói:- Nhưng vừa nãy... thật sự... cháu thấy có một bức tranh to treo ngay đối diện... căn phòng...

đầu tiên ngày lối lên cầu thang... nó trông rất kì lạ.

Cả lũ nhìn về phía tôi chăm chú, bác Lâm từ vẻ mặt khó hiểu bỗng tối sầm lại tiến lại gần tôi: - Cháu dẫn bác lên căn phòng đó được không?Mặc dù rất sợ nhưng có nhiều người đi cùng nên tôi đành gật đầu đồng ý.

Tôi lại một lần nữa bước chân lên tầng 3, đi phía trước là bác Lâm, Huy và Hiếu.

Tôi lại lọt giữa Giang và Thư đi sau cuối là Toàn.

Tôi cảm giác như mọi người đang bảo vệ tôi, chưa bao giờ tôi thấy ấm áp đến thế.

Nhưng nói gì thì nói, hiện tại tôi đã đứng trước căn phòng ấy, căn phòng nơi tôi trông thấy bức chân dung quỷ quái.

Nỗi sợ dâng cao trong lòng khiến tôi thấy bồn chồn, bác Lâm cầm tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy vào.

Khi cánh cửa ấy được đẩy ra hết mức, tôi lập tức chừng mắt nhìn thứ hiện ra sau cánh cửa, tim tôi như ngừng đập, cổ họng nghẹn lại, đầu tôi choáng váng đến mức ngất đi.

Thứ tôi trông thấy bây giờ không còn là bức chân dung ấy nữa, nó như không hề tồn tại, nói thực ra nó còn không phải là bức tranh.

Ấy chỉ là chiếc cửa sổ đang mở toang... cảnh vật vẫn y như lúc tôi nhìn thấy, chỉ có điều... không có cô gái nào ở đấy cả, nó chỉ là bầu trời đêm ngoài cửa sổ... cửa sổ lơ lửng trên tầng 3, vậy thứ đó là gì?

Cô ta là ai?
 
Back
Top Bottom