Tâm Linh NGŨ ÂM DƯƠNG SƯ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
307418459-256-k730577.jpg

Ngũ Âm Dương Sư
Tác giả: truongxuong
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện nói về hành trình tu đạo của năm âm dương sư và tìm cách để hội họp với nhau.

Chuyện gì sẽ phát sinh trên đường họ tìm kiếm những bí ẩn cỗ xưa của huyền môn phương Bắc?

Cùng đọc và theo chân họ để biết mọi chuyện nhé 🙂))) Tags: crepyhaihuochuyềnhuyễnhànhđộngkinhdilinhdịlinhdịthầnquáiphápsưsiêunhiêntâmlinh​
 
Ngũ Âm Dương Sư
CHƯƠNG 1


Lôi Đinh

- Êy êy êy!

Dậy chưa thằng kia!

Mẹ mày, ngủ lầm ngủ lốn, dậy có việc rồi này!

Tôi ngồi bật dậy ngơ ngác hỏi :- Gì gì gì, chuyện gì!

Cháy nhà à?

- Cháy cái tổ cha mày!

Dậy mau!

Có công việc rồi kìa!

- Việc gì đấy mạy?

Mới sớm gà chưa kịp gáy thì mày đã kêu ầm cả lên rồi.

Mẹ, bố mày đang ngủ ngon!

- Thôi thôi thôi ông im mẹ mồm đi nhất cái đít lên mà đi nhanh không trễ bây giờ!- Nhưng mà chuyện gì?

- Nhà ông tư Bá mới gọi tao bảo là con quỷ nhi kia quay lại rồi!

- Ờ...ờ...

Hả!

Cái gì?

Thật á?!

- Tao đùa mày làm gì giữa canh 3 thế này.

Còn không mau dậy.

Nó đang phá ở bên nhà ông ấy kìa!

- Đợi...

Đợi tao tí!

Tao lấy đồ nghề...- Thôi khỏi!

Tao lấy xong hết rồi.

Nhanh đi qua đó!

- OK đi!Tôi lật đật chạy vội xuống nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo rồi ba chân bốn cẳng chạy ra trước nhà để đi với thằng Bi sang nhà ông tư Bá.

Nói một chút về tôi.

Tôi là Huy, năm nay cũng được 17 mùa xuân.

Còn thằng lúc nãy réo tôi dậy cũng tên Huy, thế nên hai chúng tôi gọi nhau bằng biệt danh ở nhà mà ba má hay gọi, đó là Tí và Bi.

Môn phái mà tôi được sư phụ chỉ dạy là Mao Sơn Quỷ Môn.Hiện nay Mao Sơn Quỷ Môn còn rất ít đệ tử, tôi không biết là có may mắn hay không khi mà sư phụ của tôi lại chính là truyền nhân của môn phái này.Mao sơn môn đã từng có thời kỳ rất phát triển và cũng chia ra các chi phái nhỏ, gồm 4 chi môn chính là Mao Sơn Phù Môn (chuyên về phù lục thuật), Mao Sơn Trận Môn (chuyên về Kỳ Binh Độn Giáp trận đồ thuật), Mao Sơn Pháp Môn (chuyên về Pháp Thuật), và xếp thứ tư là Mao Sơn Quỷ Môn (chuyên về Dưỡng Quỷ thuật) đã bị khai trừ (vì trong chi phái này từng xuất hiện một tà sư ma đầu lợi dụng tà thuật để tranh quyền hại chúng sanh, vi phạm Thiên Đạo nên bị các chi phái khác hợp sức tiêu diệt và khai trừ Mao Sơn Dưỡng Quỷ chi ra khỏi Mao Sơn Tông).Cũng vì lí do đấy mà hiện nay, khi các pháp sư nghe đến từ dưỡng quỷ sư thì luôn luôn cho là tà đạo.

Nhưng họ đâu biết, cái gì cũng có chính có tà, có thiện có ác.

Có những dưỡng quỷ sư nuôi quỷ để hại người, trục lợi cho bản thân.

Vẫn có các dưỡng quỷ sư đi hành đạo, bắt quỷ về giúp nó tu tập, giảm bớt nghiệp của kiếp này để chờ ngày mà đi đầu thai.

Trong số dưỡng quỷ sư đó có sư phụ của tôi, người đứng đầu trong ngũ đại tán tu.Tôi một lần được nghe sư phụ kể lại rằng. (Ông trong một lần bộ hành ngao du giúp người.

Ông có đi đến Đà Lạt thì thấy tôi còn đỏ hỏn được quấn trong chiếc khăn trắng đặt ở kế bên một cây thông.

Nằm gần tôi là một con chó mực, toàn thân đen tuyền.

Chỉ có trên trán của nó có nhúm lông màu trắng nhìn rất giống hình hoa sen.

Sư phụ thấy vậy thì tiến lại bế tôi lên để đi về đạo quán.

Tiện thể ông cũng dắt luôn con chó mực ấy mà bây giờ nó vẫn được tôi nuôi dưỡng từng ngày.)Sư phụ đã nuôi nấng, cho tôi đi học nhưng đến năm 17 tuổi.

Sư phụ mất, tôi cũng thôi học để về trông coi đạo quán.

Trước ngày sư phụ mất, ông đã đưa tôi một chiếc hột gỗ ông nói :- Ta biết mình không còn sống bao lâu nữa!

Chiếc hộp này là tâm huyết cả đời của ta, hôm nay ta sẽ để lại cho con.

Một khi con đã mở hộp thì con phải chịu vào ngũ biệt tam khuyết!

Nếu không mở thì con vẫn sống những ngày bình thường đến hết cuộc đời.

Tất cả là nằm ở sự quyết định của con!Lúc đấy tôi rưng rưng nước mắt mà nói :- Không!

Không!

Sư phụ còn khỏe còn ở với con dài dài mà Vừa nói xong câu này thì tôi thấy sư phụ bụm miệng lại mà ho sặc sụa, thiếu điều ho mạnh một tí thì lá phổi có thể bay ra ngoài lúc nào không hay.

Tôi lo lắng hỏi :- Sư phụ!

Sư phụ có sao không, có cần đi bệnh viện không sư phụ?

- Ờ... không cần đâu, ta không sao!

Sư phụ vừa nói vừa ho trả lời tôi một cách khó khăn.

Tôi cũng ngán ngẩm lắc đầu bởi vì không biết sư phụ có thù gì với các bệnh viện hay không nhưng mà từ trước đến nay hể nhắc tới đi bệnh viện là sư phụ đanh giọng từ chối ngay.

Nhưng tôi thấy vẻ mặt của người rất bình thản, dường như ông đã biết trước cái chết của mình mà nhẹ nhàng chấp nhận nó.

Rồi thì tới đâu cũng tới, trời kêu ai nấy dạ.

Ngày đưa ma sư phụ cũng chỉ có tôi đứng ra làm chủ buổi lễ.

Sư phụ được chôn ở mảnh đất phía trên một ngọn núi có tên là núi Hoàng Hèo, cũng là nơi mà dân làng và sư phụ ở từ trước đến nay.

Ông rất am hiểu về phong thủy nên trước lúc mất đã dặn dò tôi phải đặt mộ ông nằm ở đó.

Tôi thì mù tịt về phong thủy nên người dặn sao thì tôi làm i như thế.Bẳn đi 1 thời gian, sau 3 tháng sư phụ mất thì đã có một sự việc kì quái diễn ra, cũng chính vì sự việc này mà đã dẫn tôi đến con đường trở thành âm dương sư.

Đó là ngày 15 tháng 7 âm lịch, đúng vào cái tháng cô hồn thì đó là ngày mà sư phụ nói là ngày sinh của tôi.

Tôi ngẫm nghĩ (Sinh cái gì đúng vào cái tháng này hay thế không biết, còn đúng ngày rằm nữa chứ!

Làm bát tự của mình rơi vào toàn âm!).

Tôi chán nản lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa, cắm đầu vào mà xem quét nhà.

Lúc đó tầm 13giờ trưa, từ trước cổng của đạo quán, có thấp thoáng bóng hình người thanh niên đang đi tới.

Tôi đang ngồi ở trong dọn dẹp nhà thì thấy, tò mò tôi bước ra trước nhìn hướng về phía người đó.

Khi đến gần tôi mới được nhìn rõ hơn về người này.

Hắn ta có vóc dáng cao khoản tầm 1m75, khuôn mặt góc cạnh, sóng mũi cao, đôi mắt hắn một bên thì 2 mí còn bên còn lại một mí, hắn có chiếc miệng khá rộng nhìn tôi mà cười.

Còn lại quả đầu mà bây giờ người ta hay gọi là đầu cắt moi.

Tôi cất tiếng thắc mắc hỏi :- Này!

Anh tìm ai?

Hắn đứng từ ngoài hỏi vọng vào :- Cho tôi hỏi đây có phải nhà của thầy Quyền không vậy?

- Vâng!

Đúng rồi, cơ mà anh kiếm ai?

- Cậu không định mời tôi vào nhà à?Hắn không trả lời câu hỏi nào của tôi mà còn hỏi ngược lại khiến tôi hơi khó chịu.

Tôi lầm bầm nghĩ.

Mẹ cha mày!

Phải mày tìm đúng nhà chứ sai mà còn thái độ đó thì bố mày thả chó cắn chết cụ mày rồi!Tôi gác lại dòng suy nghĩ bước ra mở cổng cho người kia vào.

Vừa vào nhà hắn đã ngồi trển trệ lên bộ bàn ghế sofa dùng để tiếp khách ở giữa gian nhà còn tự tay châm cho mình điếu thuốc rồi châm trà ngồi vừa uống vừa chép miệng chèm chẹp.

Tôi lúc này tối sầm mặt mầy lại thiếu điều chỉ một chút nữa không kìm lại được cơn nóng thì có lẽ cây chổi tôi đang cầm trong tay đã bay vô mặt hắn ta rồi!

Tôi hít thở đều để kìm lại cơn nóng mà bước lại gần, ngồi đối diện hắn, tôi lại hỏi :- Thế anh tới đây để tìm ai, hay có chuyện gì?

Nếu mà tìm sư phụ tôi thì để tôi vào lấy bàn cầu cơ!

Tôi quan sát thấy khi tôi nói xong, vẻ mặt hắn có chút thộn ra, cái mồm chuẩn bị ngậm điếu thuốc kéo một hơi thì bất giác khựng lại.

Hắn cau mày lại hỏi ngược lại tôi :- Cậu nói cái gì thế?

Sao lại gặp thầy cậu mà phải lấy bàn cầu cơ?

Tôi nhết mép cười, tôi đã biết trước hắn sẽ hỏi câu này.

Tôi lắc đầu rồi lấy tay chỉ ra phía sau lưng hắn.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu quay lại hướng tôi chỉ, thì lúc này tôi thấy biểu hiện của hắn đã thộn nay càng thộn hơn nữa.

Hắn ta đơ người một lúc rồi quay phắc lại lắp bắp hỏi tôi :- Sao...sao lại như thế?

Cậu đùa tôi à?!

- Đùa anh thì tôi được gì chứ ?

Sư phụ tôi mất cũng được 3 tháng rồi!Hắn như không tin vào tai mình, điếu thuốc trên tay hắn cũng rơi xuống.

Tôi liền tiếp :- Cũng do anh lao vào trong đạo quán như bố đời nên anh chẳng để ý là đúng rồi.!Nói xong tôi cười khẩy, vẻ mặt hắn ta lúc này có phần đỏ ngượng.

Hắn liền đứng dậy đi lại chổ tôi vừa chỉ để mà thắp hương.

Đúng vậy!

Chổ tôi vừa chỉ là bàn thờ của sư phụ tôi, nên khi tên kia vừa thấy đã há hốc cả mồm ra.

Thắp nhan, đứng lẩm bẩm cái gì đó một hồi thì hắn quay lại tiến về chổ hắn vừa ngồi.

Vừa ngồi xuống hắn ta lại châm thêm điếu thuốc vưad phì phèo vừa nói :- Thế cậu là đệ tử duy nhất của thầy ấy à?

Vậy năm nay cậu bao tuổi rồi?

- Tôi tên Trương Huy chỉ mới 17 tuổi thôi!

Còn anh?

Trả lời xong tôi liền hỏi lại lại.

Anh ta vừa nghe tôi hỏi xong thì cười hề hề đáp :- Ờ trùng hợp nhỉ?!

Tôi cũng tên Huy, Quốc Huy...

Tôi cũng mới có 17 tuổi mà thôi.Nói xong anh ta lại cười hề.

Tôi thật muốn nhào vô sút cho anh ta một cái vô cái mồm cười chả có miếng duyên nào.

Tôi liền kiềm lại mà nói :- À thì ra bằng nhau!

Thế anh...

À không mày có tên nào nữa không để cho tao dễ gọi?

Hắn ta nghệch mặt ra vì thái độ và cách xưng hô của tôi thay đổi một cách chống mặt.

Tôi cũng nhận ra vẻ mặt này liền tiếp :- Ôi bạn ôi !

Chuyện bình thường thôi bạn ạ...

Mày tao chó nó dễ sống nhờ!?Nói xong tôi nhết mém cười khẩy.

Hắn cũng hiểu ra nên chả giận dỗi gì mà còn cười ha hả lên :- hhhaahha...

Được, được hảo hán!

Thôi thì cậu cứ gọi tôi Bi. !

- OK, tôi thì cứ gọi là Tí được rồi!

- OK bro Nói xong tên Bi ấy lại cười ha hả lên rồi châm cho mình ly trà.

Tôi hỏi tiếp :- Thế mày tới đây có việc gì?

- À!

Xém thì quên mất.

Đợi tao tí!Vừa nói Bi vừa lục lọi gì đó trong chiếc balo của hắn.

Tôi tò mò chăm chú nhìn theo.

Mò một lúc thì tên Bi đấy lôi ra một vật gì đấy khá giống cây đinh!

Nhưng nó dài 20cm có màu vàng óng, trên thân cây đinh đấy có khắc chằng chịt thứ ấn chú gì đó nhưng tôi không biết đó là loại ấn chú gì.

Bi cầm vật đấy đưa cho tôi, vừa đưa hắn vừa nói :- Thầy của tao...

Cũng đồng thời là sư thúc của mày, có bảo tao tìm đến đây đưa vật này cho thầy mày.

Nhưng mà bây giờ thầy mày mất rồi thì tao chỉ có thể đưa cho mày thôi.!

Hắn dừng lại uống một ngụm trà rồi tiếp :- Theo thầy tao nói thì vật này có tên là Lôi Đinh.

Đúng như tên của nó, cây đinh này có thể thu lôi từ trên trời để đánh hoặc diệt quỷ!

Tuy nhiên nó là vật không phải muốn là có thể sử dụng, phải là người có bản lĩnh và đạo hạnh bằng thầy mày mới có thể điều khiển nó một cách dễ dàng!

Nếu như đạo hạnh không đủ mà cưỡng cầu sử dụng có thể bị cây đinh này đánh phản ngược lại, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng như chơi!

Mày hiểu rồi chứ!?
 
Ngũ Âm Dương Sư
CHƯƠNG 2


NGŨ BIỆT TAM KHUYẾT...

- Uầy cây đinh này nhìn thế mà vi diệu vậy mạy?!

Tôi bất ngờ với cái vật mà tên Bi kia đưa cho.

Tôi cũng không ngờ là nó lại lợi hại với cả nguy hiểm như vậy.

Bi nhìn tôi cười mà nói tiếp :- Tốt nhất là không nên động vào nó mà làm hại đến thân!Tôi gật gù, tay thì ngồi mân mê cây lôi đinh.

Tôi đột nhiên nhớ ra trong câu nói của Bi có nói rằng, tôi có sư thúc.

Tôi liền thắc mắc hỏi :- À!

Lúc nãy mày có nhắc về sư thúc?

Vậy người ấy là ai?...

À còn nữa!

Mày thì bên môn phái nào?

Tôi hỏi các câu hỏi mà tôi đang thắc mắc trong đầu.

Bi nghe xong câu hỏi của tôi thì hắn cười nhẹ rồi lại châm cho mình ly trà.

Không nhanh không chậm hắn trả lời :- Ừm thì sư thúc của mày đương nhiên là em của sư phụ mày rồi.

Còn môn phái mà thầy và tao theo đó là Kỳ Môn Độn Giáp thuật!

Tao và thầy thiên về phong thủy và xem tướng xố hơn là hàng ma diệt quỷ như thầy trò của mày!

Tôi bất ngờ có phần vui mừng hỏi :- Uầy xịn thế mạy!

Thế mày xem thử tao một quẻ coi tương lai tao trôi về đâu?!Bi nghe vậy thì hắn cười rộ lên.

Cười xong Bi từ từ nhìn chằm chằm vào tôi, tay hắn thì bấm liên tục.

Bỗng tôi thấy hắn nhíu mầy lại, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy lăn dài trên gò má cao cao của hắn.

- Quái lạ!

Sao tao lại không bấm ra nhỉ?

Từ lúc theo thầy tới giờ cũng được 4 năm rồi mà tao chưa gặp trường hợp nào như mày cả!

Thật là không hiểu như nào!

Để tao làm lại Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn đang mặt nhăn mầy nhó bấm tay liên tục.

Được một lúc, Bi thở hắt ra nhìn tôi lắc đầu.

Tôi hoang mang kèm theo sự nghi ngờ hỏi hắn :- Hừm...

Mày có chắc là đã theo 4 năm không đấy?

Tao nghe nói là các đệ tử bên Kỳ Môn thuật rất giỏi về lĩnh vực này!

Chỉ một năm thôi cũng đủ xem tướng chuẩn đến 90%

Mày có theo học đàng hoàng không đấy?

Bi nghe xong nét mặt hắn có phần cáu lên, Bi đanh giọng phản bát lại ngay :- Mẹ mày!

Từ lúc xem được tới giờ tao chưa bao giờ xem sai cho ai!

Mày nói thế thì khác nào đạp lên lòng tự trọng của tao!?

Đến thầy tao còn phải trầm trồ trước những quẻ bói của tao!

Nhưng tao không hiểu sao tao lại không xem được của mày...

Nó như có ai che mắt tao vậy, tao chẳng thể nào nhìn được dù là tương lai hay kể cả quá khứ của mày?!Tôi thấy không khí có phần căng thẳng giữa hai bên nên đã nhẹ giọng xuống nói :- Ừ thì không xem được cũng không sao!

Có thể là do pháp lực mày dùng bị sai chổ nào đó thôi?!...

Mà thôi cũng khá trễ rồi, ăn gì không?

Hay làm một chầu nhậu nhé?

Nét mặt đang cau có khó chịu của Bi liền giản ra khi nghe tôi nói từ nhậu.

Đôi mắt hắn sáng lên nhìn tôi nói một cách không biết ngượng miệng :- Được, được, được đó!

Một con vịt quay nhá bạn hiền!Nói xong Bi nhe răng cười hề hề.

Khóe mắt tôi giật giật nhìn hắn, tôi ước lúc này có thể một tay, bót chết cái tên khốn nạn này. (phải tao hiền chứ gặp đứa nào mà nóng tính thì mày lên bàn thờ ăn chuối từ hồi nào rồi thằng khốn nạn).

Tôi lẩm bẩm trong miệng thì hắn khó hiểu hỏi :- Gì đấy?

Mày nói xấu tao à?

Mà thôi, đi mua nhanh nhanh đi ba!

Tao cũng đói lắm rồi...

Tôi không nói gì nữa, tôi chìa tay ra trước mặt tên Bi, hất hàm, nói :- Tiền?

Tiền đâu bạn ơi?

Bạn tính không làm mà đòi có ăn à?

Chắc bạn quên câu nói của hiền nhân rồi phải không?

Bi nham hiểm nhìn tôi đá lông nheo :- Thôi mà...

Coi như là tao cất công đi từ Đà Lạt ra đây để đưa cho mày món đồ quý giá tới vậy mà!

Mày lo hết đi hề hề...

Khách tới nhà không trà cũng bánh chứ nhỉ?

Nói xong Bi lại cất lên cái điệu cười không có một miếng duyên nào mà cười khà khà.

Tôi rút tay lại vẻ mặt tối sầm lại, không nói gì nữa tôi quay lưng đi ra mở cổng để đi mua đồ tí cho thằng khốn nạn kia uống.

Đi ra tới cổng, tôi liếc thấy có tấm biển bằng gỗ treo tên đạo quán của sư phụ và nó cũng khá cũ, nhưng nhìn sơ qua sẽ không biết nó bị mục, cũng sẽ thấy nó còn rất mới.

Đã có ý định thay tấm này từ trước, tôi liền nghĩ ra một dục ý đó là, phải thụy uy cho tên này biết mình không phải là loại dễ ăn hiếp được.Chẳng nói chẳng rằng gì, tôi đi ngang dồn lực từ đan điền lên cánh tay rồi xuống nắm đấm.

Tôi bất ngờ đấm ngang qua một phát, tấm biển liền gãy làm 3 phần.

Tôi không nhìn lại mà tiếp tục đi thẳng, để ý thấy đi khuất tầm mắt ngỡ ngàng của Bi.

Tôi liền ôm cái tay phải vừa đấm mà xuýt xoa than :- Mẹ!

Đau thế!

Cứ tưởng tấm biển yếu lắm rồi chứ ai ngờ còn cứng vãi đạn!

Thôi lần sau không chơi dại nữa...!Tôi ôm tay đi tới quán bán vịt quay cách đạo quán chỉ 80m để mua rồi sẵn vòng qua thêm 20m nữa ghé tiệm tạp hóa mua thùng bia rồi mới đi về lại đạo quán.Vừa tới cổng chưa kịp bước chân qua thì đột nhiên có thứ gì đó, nắm cổ áo, lôi giật ngược tôi lại khiến cho đồ đạt tôi đang tay xách nách mang rơi xuống đất, đồng thời tôi cũng bật ngửa ra phía sau.

Tôi nhăn mặt vì cú tiếp đất bằng mông đấy khá mạnh, tôi liền quay ra đằng sau nhìn láo liên để tìm cái kẻ đã kéo tôi lại.

- Ơ!

Quái!

Đâu rồi?!

Tôi khá bất ngờ khi đằng sau tôi không có ai.

Rõ ràng vừa nãy tôi còn cảm thấy hơi lạnh từ bàn tay đã lôi tôi, không có lý nào lại không có ai, càng không thể cho ràng ai đó đã chạy thoát vì con đường này rất vắng, không hề có ai đi lại với cả tôi quay lại rất nhanh.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện đều xảy ra trong vài giây.

Tôi từ từ đứng dậy nhặt lại những đồ rơi nằm vương vãi dưới đất. (cũng khá may là hộp vịt quay không rơi ra ngoài, chứ nếu không có mà ăn cám!).

Tôi thầm nghĩ là mình còn may mắn khi con vịt tôi mua vẫn còn nằm yên được chặt ra để trong hộp xốp đang được bộc lại bằng 2 chiếc túi nilông.

Nhưng tới thùng bia thì tôi lắc đầu ngán ngẩm bởi vì nó bị bung miệng thùng mà lăn long lóc từng lon bia ra ngoài đường.

Tôi chép miệng thở dài rồi đi ra nhặt lại mấy cái lon bia không an vị trong thùng.

Đang loay hoay nhặt thì tôi vô tình ngước lên, tôi khựng người lại vì lúc nãy bên đừng tôi không hề thấy ai nhưng bây giờ lại có bóng hình người màu trắng toát, mờ ảo đứng bên đường mà nhìn qua tôi.

Tôi đứng thẳng dậy, cố nhìn cho rõ người đối diện, thì biết rằng đó là phụ nữ vì cũng khá dễ biết khi tóc cô ta dài tới hơn ngang lưng, nhưng lạ một điều là tôi không thấy chân của cô ta ở đâu cả!

Tôi giật mình tính chạy thật nhanh vô đạo quán rồi tính sao tính nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua khi mà giờ đây cả người tôi cứng đơ, cả cơ thể này dường như không thuộc quyền điều khiển của tôi nữa rồi.

Mắt tôi nhìn chăm chăm vào người bên kia một cách lo sợ, bỗng tôi thấy miệng của cô ta mấp máy nói gì đó nhưng vì ở khá xa nên tôi chả nghe thấy gì.

Không biết từ đâu, một giọng nói âm vang có phần thảm thiết xuất hiện trong đầu tôi - Xin...

Xin cậu!

Hãy cứu cha tôi... hãy cứu ông Bá...!

Xin cậu... xin cậu....Tôi nổi hết cả da gà da vịt khi nghe giọng nói đó.

Tôi lắp bắp nói lại :- Nhưng... nhưng cô là ai?

Tài hèn sức mọn như tôi thì... thì giúp được cho ai chứ?

Giọng nói ấy lại một lần nữa cất lên, có phần bi thảm và cầu xin hơn :- Tôi biết cậu có thể giúp!

Tôi biết cậu có thể làm được!

Nó chỉ là oán linh, do tôi mới mất không đủ sức có thể chống lại nó mà bảo vệ cha tôi nên tôi mới đến đây vì biết cậu là đệ tử của thầy Quyền!

Không cậu thì không ai!

Tôi cầu xin cậu!

Tôi có phần bất ngờ khi cô ta biết sư phụ tôi!

Tôi cũng hơi hoang mang khi nó mà cô ta nhắc ở đây là một âm hồn tích tụ đầy oán khí.

Thường thì những âm hồn này chết oan hoặc chết đột tử còn luyến tiếc trần gian nên xin ra âm oán khí.

Để mà thuyết phục những oán hồn này buôn bỏ chấp niệm đi đầu thai là một chuyện rất khó.

Tôi đang miên mang nhớ về những lời trước lúc lâm chung, sư phụ đã giản giải cho tôi.

Thì cô ta lại nói tiếp :- Tôi cầu mong cậu giúp đỡ nhà tôi!

Hiện oán linh đấy đã đi rồi nhưng không lâu sau nó sẽ quay lại thôi.

Nếu cậu giúp, tôi sẽ làm trâu làm ngựa ở kiếp sau mà trả ơn cậu.!- Ấy chết!

Không cần phải như vậy!

Nhưng mà cô có thể thả tôi ra được không?

Chuột rút tôi rồi!

Cô ta nghe vậy liền xin lỗi tôi rồi trả cơ thể về cho tôi.

Vừa được thả ra tôi ngồi phịch xuống đất mà nắn mà xoa hai bắp chân bị chuột rút ấy.

Tôi ngước nói nhìn về phía cô ta, tay vẫn không ngừng xoa mà than trách :- Ôi!

Cô lần sau có chuyện gì muốn nhờ muốn nói thì cứ xuất hiện bình thường thôi!

Tôi chỉ hơi giật mình một chút còn hơn phải bị chuột rút thế này đấy trời!

Cô ra rối rít xin lỗi tôi, tôi không nói gì nữa, đứng lên tôi bảo :- Dù sao thì thấy nạn không giúp, thấy chết không cứu đó chẳng phải là điều mà sư phụ mong muốn ở tôi!

Cô đi đi!

Tôi cần chuẩn bị vài thứ, xong tôi sẽ sang nhà ông tư Bá!

- Cảm ơn...

Cảm ơn cậu.Nói xong câu cảm ơn cô ta liền vụt biết mất.

Tôi ngán ngẩm quay vào đạo quán la kêu tên của tên Bi kia :- Ê!

Bi!

Đâu rồi?

Ra đây!

Sau một hồi kêu la thì cuối cùng hắn ta cũng bước ra với một vẻ mặt còn đang ngáy ngủ, tay thì dụi dụi mắt hỏi tôi có chuyện gì?

Nhưng khi vừa thấy tôi chật vật vác thùng bia và hộp thịt vịt thì mắt hắn sáng lên mặt tên Bi đó hớn hở, hắn vội lau nhanh dòng ke còn dính trên khóe miệng.

Bi lao vào phía tôi nhanh như cơn gió, hắn đỡ vội lấy thùng bia và hột thịt vịt rồi xoay lưng đi thẳng vào nhà, vừa đi hắn vừa cười hô hố.Cho đến lúc này tôi vẫn không thể nào nuốt nổi cái giọng cười khốn nạn có phần diễu cợt ấy.

Tôi lẵn lặn đi đằng sau mà suy nghĩ về những việc vừa mới xảy ra.

Cũng không thể nói là tôi chưa đối diện với các âm hồn lần nào, nhưng đây là lần đầu có một âm hồn chủ động xuất hiện và còn nhờ tôi đi giúp nhà của lão tư Bá.

Nói về lão ấy, thì nhà lão có 3 đứa con, 2 trai và 1 gái.

Hai người anh đều làm công chức nhà nước còn đứa em, theo tôi được biết qua mồm mép của mấy mụ hàng xóm thì cô con gái sức khoẻ không được như người bình thường, lúc nào cũng đau ốm, bệnh vặt vãnh tới liên tục...

Còn một điều là để hỏi về việc họ có tin vào tâm linh không thì chắc chắn câu trả lời là Không, nhưng hiện tại nhà bên đấy đang xảy ra chuyện liên quan đến cõi vô hình thì, tôi nghĩ chắc họ cũng đã tin một phần nào rồi.

Mãi suy nghĩ mà tôi quên bén đi đã bước tới bật tăng cấp, không nói thì ai cũng biết tôi sẽ vấp cái bật đầu tiên mà ngã sấp mặt xuống đất.

Đúng là vậy thật, cú ngã làm cho ống quyển tôi bị bầm tím lên đau điếng.

Bi nghe tiếng động, hắn quay ra nhìn.

Tôi cứ tưởng là hắn sẽ chạy lại mà đỡ tôi đứng dậy, nhưng không!

Hắn cười một cách sảng khoái, giọng cười hô hố đó càng làm cho tôi tức đến tím mặt.

Tôi đứng bật dậy, đi cà nhắc như mấy thằng què mà từng bước vào đạo quán.

Bi thấy tôi khó chịu thì hắn dừng không cười nữa, đi lại bỏ đồ hết xuống rồi lấy ghế cho tôi ngồi.Tôi cũng không phải loại giận dai hay gì nên được một lúc tôi cũng nguôi ngoai đi cơn tức vừa rồi, khi mà Bi đã chủ động dọn chén, ly lên để chuẩn bị 2 thằng nhậu...

Ngồi vào, 2 đứa cứ chén chú chén anh tới tầm 17h thì tôi bắt đầu đem hết những gì ban nãy ngoài đường và khi vừa vào đạo quán kể cho thằng khốn nạn đang gật gà gật gù vì nốc bia khá nhiều đó.

Nghe xong thì hắn thở một hơi dài nói :- Tao chả biết đâu!

Liên quan đến việc ma quỷ thì những thứ này mày là người giỏi hơn tao...

Với cả tao thấy việc này, mày nên giúp bên đấy...

Dù sao thì cũng là xóm làng với nhau...!Vừa nói hắn ta vừa cười.

Hắn ta châm thuốc, đưa cho tôi một điếu.

Tôi nhận lấy điếu thuốc trên tay hắn, kéo một hơi rồi thả làn khói bay lên không trung, lúc này tôi nghĩ (hừm...

Chắc có lẽ phải mở thứ đó rồi!).

Nghĩ đến đó tôi lắc đầu cười khổ, bỏ qua mọi việc, thôi thì tới đâu hay tới đó.

Tôi nâng cốc, cụng ly với Bi rồi ngửa cổ nốc cạn ly...Được một lúc lâu nữa, hắn say khướt mà lăn ra chỗ nhậu nằm gáy khò khò.

Tôi còn nghĩ thầm trong bụng, (tầm này thì có trời sập cũng không kêu nổi cái tên này dậy) nên tôi bèn dọn dẹp hết.

Xong xuôi, trời cũng đã ngã sau dần tối , lúc đó chắc cũng tầm 18 giờ Tôi lững thững đi, chân này đá chân kia đang tiến vào giang phòng thờ tổ.

Đầu tôi lúc này vẫn còn suy nghĩ đến những lời mà cô gái kia nói.

Không biết từ khi nào, trên tay tôi đang cầm chiếc hộp mà sư phụ để lại cho tôi trước lúc ông mất.

Tôi chần chừ, (có nên mở ra hay không ta?) tự đặt cho mình câu hỏi nhưng cũng chính mình mới là người trả lời được.

Sau một hồi đắn đo thì tôi cũng quyết định sẽ mở ra.

Dù biết là bản thân sẽ rơi vào Ngũ Biệt Tam Khuyết.

Ngũ Biệt Tam Khuyết là ý chỉ về 3 loại quả nghiệp phải gắng khi các đệ tử chính thức nhập môn.

Người nhẹ nhất sẽ phải gánh nghiệp cô đơn cả đời, nặng hơn chút sẽ là tàn phế một bộ phận, còn cuối cùng sẽ mất đi rất nhiều tuổi thọ chỉ còn lại 2 hoặc 3 năm để sống.

Tùy từng người, tùy loại quả nghiệp khác nhau.

Theo như sư phụ nói thì chỉ có phiêu bạt, đi giúp đời, giúp người thì may ra các mệnh khuyết đấy có thể hóa giải được phần nào.!
 
Ngũ Âm Dương Sư
CHƯƠNG 3


QUỶ NHI

Tôi bỏ chiếc hộp xuống cái bàn nước ở gần đó, tôi đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ với cả cho tỉnh bớt cơn say đi rồi lên thắp hương tổ và sư phụ, cầu cho quyết định này của tôi là đúng đắn.Xong xuôi mọi việc, tôi bước lại gần cái hộp gỗ đang được đặt trên bàn đáy mà từ từ mở ra.

Khi vừa mở ra thì tôi thấy bên trong có một 2 cuốn sách khá cũ, một cuốn có thể thấy được chép lại bằng tiếng việt, cuốn còn lại thì trong cũ hơn, nó ố vàng hết các trang giấy, nét chữ có phần mờ, có phần rõ nhưng vẫn còn đọc được và nó khác cuốn kia là được chép bằng tiếng hán.Tôi lấy cuốn được chép lại bằng tiếng việt lên để xem.

Bìa của cuốn sách có tên là (Mao Sơn Bí Quỷ Thuật).Tôi không biết sao nhưng khi đọc dòng chữ trên bìa sách đó thì một cảm giác nôn nao khó tả dâng tràn trong tôi.

Chưa vội mở ra đọc, vì khi tôi cầm lên có một mảnh giấy rơi xuống...

Tôi nhặt lên và xem :- Ta biết sẽ có ngày con bắt buộc phải mở chiếc hộp này ra...

Âu thì cũng là cái số, số trời đã định khó lòng mà tránh!

Những món bảo vật bao gồm kiếm gỗ đào được ta chôn sau vườn, dưới gốc cây bồ đề...

Ta chẳng mong gì ngoài con có thể cứu nhân độ thế, giúp người giúp ta để có thể xóa bớt phần nào của ngũ biệt tam khuyết!

Cuối cùng con hãy nhớ câu sấm truyền : Ta nguyện vì đời, ta nguyện vì người, tróc quỷ hàng ma, thay trời hành đạo, dẫu thân xác này có phơi bày nơi đồng cỏ, ta cũng không sợ !Tôi rưng rưng nước mắt khi đọc nét mực mà sư phụ viết, tôi đứng dậy một lần nữa tới bàn thờ của người, đốt một que nhan khấn :- Đệ tử xin làm theo những gì mà sư phụ giao phó!

Sẽ không phải để người ở bên kia mà phiền lòng!

Con xin đa tạ người!

Vừa khấn xong thì từ đâu, một cảm giác ấm áp lạ thường bao bọc lấy tôi (cảm giác này là...

SƯ PHỤ!) Tôi mừng rỡ quay lại để xem người ở đâu, vừa quay ra thì tôi cảm nhận được cái xoa đầu nhẹ nhàng, yêu thương.

- Sư phụ!

Người đây rồi!

Sao bao ngày qua người không cho con gặp người lần cuối dù chỉ một lần?

Người nhìn tôi mỉm cười, nụ cười vẫn còn ấm áp như ngày nào và sư phụ nói:- Con đã chính thức bước vào con đường của con đã chọn, phía trước còn gian nan, con hãy cố gắng hoàn thành sứ mệnh mà con được ta cũng như là những người đi trước đã tin tưởng giao phó.

Con hãy yên tâm ta và các tổ sư gia sẽ luôn bảo hữu cho con!Nghe sư phụ nói xong tôi cay cay khóe mũi dường như không thể kiềm được những dòng nước mắt của tôi dành cho người sư phụ đáng kính.

Tôi dang tay để ôm người thì bị hụt mất khiến tôi ngã cắm đầu xuống nền nhà.

Tôi ngước lên ôm cái mũi đanh sưng đỏ lên mà xuýt xoa nhìn sư phụ.

Người nhìn tôi lắc đầu cười nhưng tôi cảm nhận thấy trong nụ cười và ánh mắt ấy có phần buồn rầu, lo lắng và có chút gì đó vương vấn.

Người không nói gì nữa rồi từ từ mờ dần và biến mất đi.

Tôi với theo gọi tiếng sư phụ!

Nhưng đã không kịp nữa rồi, người đã mất rồi còn đâu!Tôi nuối tiếc nhìn bơ vơ vào khoản không trước mặt.

Được một lúc thì tôi đứng dậy, đi về phía góc bếp để lấy cây cuốc.

Tôi một mạch đi thẳng ra sau vườn, nơi có gốc cây bồ đề to bằng hai vòng tay của người lớn ôm mới hết.

Tôi nhìn xuống gốc cây, thì thấy có một viên đá ngũ sắc đang được đặt ngay dưới gốc cây.

Tôi chắc mẫm rằng đây, có thể là do sư phụ làm dấu để cho tôi dễ đào thấy.Không suy nghĩ nhiều, tôi lao vào đào lấy đào để.

Đào được đôi mươi phút, tôi thấy cây cuốc mình chạm vào vật gì đó nghe một tiếng "Cộp" khô khốc.

Tôi bắt đầu đào rộng xung quanh ra rồi từ từ nhất cái hột gỗ khá dài nhưng nông vừa đào được lên.

Không vội, tôi lấp lại khoảng đất mình vừa đào xong lại.

Một lúc sau.

Sau khi đã rửa sạch sẽ tay chân và cái hột có phần dài 1m7 kia xong thì tôi đem vào phòng của mình, khóa chặt cửa lại rồi hồi hộp xen lẫn tò mò mở chiếc hộp đó ra.

Tôi mừng quýnh lên khi bên trong đều là pháp bảo một đời của sư phụ để lại cho tôi.

Trong đó bao gồm 2 thanh kiếm gỗ đào,một thanh dài 1m7 còn thanh kia dài 1m6, một chiếc chuông nhíp hồn, 3 cành liễu đánh quỷ đã được sư phụ luyện chế rất lâu khi người còn sống, một chiếc hộp gì đó trong khá kì quái, nó có màu đen nhưng tôi không hề biết nó là vật gì và còn một chiếc ấn trưởng môn rồi còn lại cuối cùng là những đạo bùa, bao gồm.

Ba đạo bùa đen, năm đạo bùa màu vàng kim, mười đạo bùa tím, hơn hai chục đạo bùa đỏ và một túi toàn đạo bùa vàng bình thường.

Tôi khá bất ngờ khi người để lại cho tôi có lẫn cả đạo bùa đen, tím, ánh kim và hơn tới một chục đạo bùa đỏ.

Cũng dễ hiểu thôi vì nếu muốn luyện ra một đạo bùa đen thì tiêu tốn rất nhiều pháp lực và đánh đổi bằng tuổi thọ của người luyện bùa và kể cả người sử dụng.

Phải nói nó là loại bùa như con dao hai lưỡi, nếu không biết cách sử dụng mà dùng lung tung thì có mất mạng là đều không cần phải bàn cãi.Tôi thầm ngưỡng mộ sư phụ vì đạo hạnh của người cao tới nổi luyện ra một đống phù triện toàn loại cao cấp như thế này.

Tôi tặc lưỡi luyến tiếc vì tôi không đủ đạo hạnh với cả bản lĩnh để sử dụng.

Ngay cả đến đạo bùa đỏ, tôi còn không biết mình có thúc động nổi không chứ nói chi là tím và ánh kim...Tôi gom đồ lại, lấy một chiếc ba lô mà hồi trước sư phụ hay mang để đựng các món bảo vật này.

Xong xuôi, tôi liền lấy cuốn mao sơn bí quỷ thuật ra đọc.

Vừa đọc, tay tôi vừa kết các ấn chú mà trong sách nói đến.

Ngồi xem một lúc lâu...

Tôi ngước lên xem đồng hồ quả lắc đang treo trên tường thì thấy đã điểm 20 giờ tối.

Tôi gấp cuốn sách lại đem đi vào gian thờ sư phụ mà cất, cất xong tôi đi ra chổ thằng Bi đang say khướt nằm lăn lóc ngủ giữa nhà.

Tôi tiến lại, chẳng nói chẳng rằng gì, tôi sút vào mông hắn một cái "Bịch".

Hắn ngơ ngác ngồi bật dậy, miệng thì lè nhè chửi thề :- Mẹ cha thằng đầu khấc nào đá bố mày đấy?

Tiên sư nó!

Đang mơ cảnh đẹp!

- Tao đấy!

Dậy đi thằng mặt âm hộ!

Đi với tao qua đây một lát!

- Hừm!...

Đi đâu giờ này cái thằng điên này?!

Say rồi thì ngủ mẹ mày đi!

Bày trò gì không biết!

- Nhanh!

Không thì tao cho mày ngủ ngoài đường để mấy con ma nữ hiếp mày bây giờ!

- Ờ...

Ờ rồi!

Từ từ!

Tao đi giải quyết nỗi buồn đã rồi tính sau...Nói xong, hắn đứng dậy đi từng bước siêu vẹo xuống thẳng nhà tắm.

Được đôi phút.

Hắn lờ đờ bước lên, vừa đi vừa ngáp hắn hỏi lại :- Xong rồi!

Giờ đi đâu mạy?

- Bắt ma!

Tôi đáp gọn lõn khiến hắn đơ mặt ra một chút rồi tiếp :- Ma nào?

Ai mượn mày bắt nó chi?

Thằng điên!

Hết trò rồi à???

- Thì sang nhà ông tư Bá đấy!

Hồi trưa tao có nói mày nghe rồi còn gì!?

Cái thằng này!

- À!...Tôi không nói nữa mà quay lưng bước ra khỏi đạo quán, hắn thấy thế cũng vội chạy theo sau.

Đi ra tới cổng hắn thắc mắc hỏi :- Ơ kìa!

Mày không khóa cửa nhà lại à??

Tôi cũng đoán được phần nào hắn sẽ hỏi câu này, nên tôi quay lại chỉ vào con chó đen đang nằm kế bên của của đạo quán mà nói :- Thấy gì không?

Mười thằng như mày vào nó cũng đớp cho không trượt phát nào đấy!

Hắn lúc này mới để ý tới con chó, hắn trầm trồ nói :- Uầy!

Con chó to thế!?

Thế này thì tụi trộm chắc không chột cũng què!...Tôi cười lên vì nghe câu nói của tên Bi kia.

Tôi dừng cười, tiếp tục đi ra khỏi cổng.

Nhà ông Bá nằm ở gần cuối xóm, còn ở vị trí mà rất hẻo lánh, cây cối um tùm, nên tôi phải đi một đoạn khá xa độ khoảng hơn 500m mới tới được cái đám cây như cái rừng trước nhà ông ấy.

Vừa chật vật luồn lách qua cách bụi, thân cây thì tôi mới có thể thấy được ngôi nhà của lão ấy.

Ngôi nhà của lão là nhà cấp bốn trong khá to kết hợp với quả sân cũng khá rộng.

Nhưng đập vào mắt tôi đầu tiên đó là tử khí cũng với oán khí rất day.

Tôi quay sang hỏi Bi :- Ê!

Mày có thấy những gì tao đang thấy không?

- Thấy!

Tôi nhận thấy từ khi bước vào đây, Bi đã thay đổi thái độ cùng với giọng điệu trong có phần khác và nghiêm túc hơn.Bỗng một tiến hét thất thanh từ tong căn nhà vọng ra.

Tôi và Bi giật mình, hai đứa nhìn nhau, như hiểu ý, tôi và Bi cùng gật đầu một cái rồi hai thằng phi thẳng vào nhà của lão Bá.

Vừa chạy tôi vừa móc từ bao đang đeo trên người ra ba đạo bùa cấp thấp.

Chạy tới cửa nhà, tôi niệm chú tay bắt ấn rồi thảy một lá lên trời để xua bớt đi âm oán khí.

Lá bùa vừa bay lên, đột nhiên bốc cháy, từ trong lá bùa bay ra một ánh kim quang bay vút lên trên đám âm oán khí rồi tỏa ra xung quanh làm tan đi không gian u ám có phần khó thở từ nãy giờ đi.

Đương nhiên chỉ có những người có đôi mắt âm dương mới có thể thấy được anh kim quang ấy, tên Bi kia cũng thấy được.

Hắn vừa chạy vừa đưa ngón cái lên ra vẻ thán phục.

Tôi không quan tâm tới cử chỉ đó của hắn mà một mạch lao vào giữa giang nhà của lão Bá.

Vừa vào tới thì tôi thấy vợ của lão đang nằm úp mặt giữa nhà, còn lão ấy cũng đang nằm ngửa cách vợ lão tầm 2m.

Nhưng điều đáng chú ý ở đây là tôi thấy có một bóng quỷ nhi đang ngồi trển trệ trên cái bụng to béo chứa đầy rượu bia của lão.

Khóe mắt tôi giật giật, tôi thầm chửi trong đầu : (Khốn nạn!

Sao cô ta nói nó chỉ là oán linh?

Đây là lệ quỷ con mẹ nó rồi còn đâu!) Lệ quỷ là các vong chết treo cổ hoặc là chết bất đắc kì tử khi trong lòng mang một nỗi hận sâu đậm.

Lệ quỷ có rất nhiều loại, phân chia ra từng cấp bật.

Mãnh quỷ (người mới chết, chưa giết hoặc cắn nuốt linh hồn người để thế mạng).

Lệ quỷ áo đỏ (đã giết và cắn nuốt linh hồn hơn mười người).

Lệ quỷ áo xanh(lá) (loại này đã giết hơn hai mươi người hoặc có thể cắn nuốt năm con lệ quỷ áo đỏ).

Thanh y quỷ (quỷ áo lam) (loại này rất ít khi trong thấy vì để lên được cấp bật đấy chúng phải chạy trốn và ẩn nấp nếu không sẽ bị thiên lôi đánh bay hồn phách).

Quỷ áo tím (loại này thì càng hiếm thấy vì khi thanh y quỷ bị thiên lôi đánh không hồn siêu phách tán, chúng sẽ đạt được lên đẳng cấp này.

Đến mười âm dương sư có liên thủ tấn công thì cũng không bắt hoặc đánh chết được nó mà còn bị nó đánh cho vong mạng lúc nào không hay)!...Tôi vừa nhớ lại những lời sư phụ đã dạy cho tôi trước kia, thì bỗng con quỷ nhi ấy quay lại nhìn hai đứa tôi.

Đôi mắt sâu hõm, nhìn vào chỉ toàn thấy một màu đen chết chóc, toàn thân nó đen thui, chỉ có hàm răng trắng ỡn của nó đang nhe ra cười nụ cười rộng đến cả mang tai về phía tôi.

Nó cất giọng oán giận nói :- Cút!

Cút đi!

Không tao giết!

Không tao giết...!Nghe nó nói xong, tôi đanh giọng lại quát :- Nghiệp súc!

Còn không mau thả người!?Vừa dứt câu, tôi rút thanh kiếm gỗ đào đang vắt sau lưng ra, tôi cắn đầu lưỡi lấy máu (vì máu ở đầu lưỡi luôn là vật chí dương, dùng để trị âm hồn hay tế kiếm để cho kiếm có thần lực hơn rất tốt)Một cảm giác đau rát khi lần đầu tiên tôi cắn đầu lưỡi (giờ thì mình hiểu cảm giác đó rồi!

Vậy mà lúc trước thấy sư phụ cắn một cách tỉnh queo!).

Tôi bỏ qua dòng suy nghĩ, liền hòa nước bọt với máu mà phun thẳng lên thanh kiếm.

Tôi cố tình giữ lại một ít máu để phun vào chổ con quỷ nhi đang ngồi.

Trúng máu, nó gào thét đau đớn, phần tay của nó bị dính máu liền bốc lên làn khói đen, khét lẹt có mùi thối như xác chuột chết lâu ngày.

Bất ngờ, nó lao thẳng về phía tôi đang đứng, vươn bộ móng sắt nhọn ấy mà ý định đâm vào cổ họng của tôi.

Tôi bất ngờ với tình huống này, không ngờ nó lại nhanh đến thế.

Theo phản xạ tự nhiên, tôi lùi lại lăn một vòng dưới đất để tránh cái bàn tay tử thần ấy.

Hên là vừa kịp lúc nên con quỷ nhi ấy đâm hụt, nó thấy vậy liền tức giận gào lên, một âm thanh rất chói tai xoáy sâu vào tai tôi như thể màng nhĩ của tôi sắp vỡ đến nơi rồi.

Hai tay tôi bịp lấy tai mà choáng váng cả đầu óc.

"TRẤN!".

Một tiếng hô khẩu quyết vang lên, tôi thấy con quỷ nhi đấy bị ba đạo bùa vây quanh từ từ, từ từ thu nhỏ khoảng cách chiếc vòng kim mà ba đạo bùa ấy tạo ra.

Tôi quay đầu sang trái, nhìn về phía tiếng hô vừa dứt đấy thì mới biết không phải của ai xa lạ mà là của thằng Bi!.

Nhưng hắn có nói với tôi rằng hắn không biết gì về trừ ma diệt quỷ, cớ sao bây giờ...?

Tôi đang nhìn chằm chằm vào Bi, vẩn vơ với đống suy nghĩ thì Bi la lên :- Mày còn nhìn cái gì nữa?

Mau!

Giúp tao!

Pháp lực tao không đủ để cầm chân nó lâu đâu!Tôi sực nhớ tới con quỷ nhi đang bị trói ở đối diện gào rú tức giận.

Nhặt lại thanh kiếm gỗ đào, tôi lao vào như vũ bão định một kiếm đâm chết nó.

Nhưng mà tôi đã xem thường nó rồi...

Nó vươn người hất tung tan nát cái vòng đang quấn quanh nó mà lao ra phía cửa sổ chạy trốn.

Do lực phản phệ của đạo bùa, Bi khụy xuống ôm ngực phun ra một bũm máu.

Tôi thu thanh kiếm về, chạy lại lo lắn hỏi :- Này!

Chết chưa đấy?

Bi nghe vậy thì chửi tôi :- Chết cái mã cha mày!

Mày nghĩ bố mày yếu đuối thế á?

Vừa dứt lời Bi ho sặc sụa.

Được một lúc hắn thở hồng hộc như những kẻ bị thiếu oxi.

Tôi đi lại dựng hắn đứng dậy, tay tôi điểm vào huyệt trước ngực nằm dưới xương lòng ngực của hắn.

Điểm xong, tôi đưa cho hắn viên kẹo bạc hà mà tôi thích ăn nhất nói :- Ăn đi cho đỡ mặn miệng!

Không phải thuốc quý gì đâu...Hắn cũng gật gù nhận lấy rồi bỏ vô mồm ngậm.

Tôi quay sang hai người đang nằm dài dưới sàn nhà, tiến lại gần tôi kiểm tra xem họ có bị làm sao không.

Tôi lật người vợ lão Bá lại kiểm tra thì thấy còn may vì bà ấy vẫn còn thở, nhưng hơi thở rất yếu.

Tiếp tục đi sang lão Bá, thì thấy lão chỉ bị ngất do sợ hãi quá, tôi lay lay lão dậy.

Lão từ từ mở mắt ra, ánh mắt kinh hãi khi nhìn thấy tôi, lão chống hai tay lùi lại phía sau miệng lắp bắp la lên :- M... m... maaaaaa!

Tôi bất mãn nhìn lão nói :- Tôi đẹp trai top 1 thế giới như này mà ông bảo là ma?

Ông bị nó doạ quá lú rồi à?

Lão ta từ từ lấy lại sự bình tĩnh...

Được tầm năm phút sau.

Lão định thần lại hỏi tôi :- Ơ cậu... cậu là ai??

Sao lại có mặt trong nhà tôi???

Tôi chán nản trả lời :- Không có tôi, hai vợ chồng ông chắc đi xuống gặp tổ tiên từ nãy giờ rồi!

- Ơ thế cậu là thầy pháp à?

- Hừm...!

Ông đoán xem!?Lão ta nghi ngờ nhìn từ đầu xuống chân tôi một lúc im lặng.

Cũng dễ hiểu thôi, khi mà một thằng nhóc còn chưa được 18 tuổi như tôi đã làm thầy pháp thì ai mà tin cho nổi!

Tôi hiểu suy nghĩ của lão nên không muốn nói nhiều nữa.

Tôi lấy từ balo ra ba lá bùa đưa cho lão dặm dò :- Thôi được!

Ông không tin thì cũng không sao, tôi không trách!

Nhưng ba lá bùa này ông cầm lấy, hai lá cho hai vợ chồng ông, đó là bùa hộ mạng.

Còn lá còn lại ông đem đốt rồi hòa vào nước cho bà ấy uống!

Vừa nói tôi vừa chỉ về phía bà vợ lão đang nằm.

Tôi liền tiếp :- Chưa hết!

Khi đốt bùa cho bà uống, ông phải tìm một nhánh cây phan có đủ chín lá.

Ra trước cổng vừa run cây vừa gọi tên và ngày sinh bát tự của bà ấy!

Lão đang định cất tiếng hỏi thì tôi chặn lại, tôi biết lão sắp hỏi gì nên liền nói :- Do vợ ông sợ quá mà bị lạc 1 phần hồn 4 phần phách!

Điều tôi vừa nói là giúp ông lấy kêu lại phần hồn và phách đấy về mà nhập vào lại thân xác...

Tôi chỉ giúp tới đó, còn tin hay không là tùy ông!

Nói xong tôi xoay lưng lại diều tên Bi mà đi về lại đạo quán.

- Khoan đã!

Nếu muốn gặp cậu thì tôi phải làm sao?

Đang đi giữa chừng thì lão Bá hỏi với theo.

Tôi dừng lại móc trong túi ra cây bút lông, tiếp theo là một lá phù chưa được vẽ luyện phù văn.

Tôi ghi lại số điện thoại của tôi rồi dán vào cánh cửa nhà lão.

Làm xong, tôi không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng một mạch, đi xuyên qua bụi cây um tùm trước mặt rồi về đạo quán.Tới nơi, tôi thảy tên Bi lên bộ ghế sofa.

Nhìn nét mặt hắn tái nhợt mà tôi lắc đầu nói :- Haizz...

Chỉ được cái mã với cái mồm!

Hắn nghe thấy thế liền biện minh :- Hừm...

Chỉ là do còn men trong người thôi!

Chứ loại đấy á?

Tao bóp một cái cũng đủ chết rồi!Tôi nhết mép cười :- Thôi!

Mày thì hay rồi!

Có việc giữ nó cũng không được thì nói gì?

Hắn nhăn mặt khó chịu, không thèm nói lại tôi một tiếng nào nữa.

Tôi thấy vậy cũng bỏ qua mà đi vào phòng nằm nghỉ.

Đặt lưng xuống, tôi bắt đầu miên mang suy nghĩ những việc vừa mới xảy ra.

(chỉ là quỷ nhi mà sao oán khí nó cao tới vậy chứ?) tự đặt câu hỏi nhưng không có ai trả lời giúp tôi cả!
 
Ngũ Âm Dương Sư
CHƯƠNG 4


BẮT ĐẦU HÀNH TRÌNH

Nằm một lúc vì hơi mệt mỏi, tôi ngủ lúc nào không hay.

Tôi giật mình tỉnh dậy vì tiếng thằng Bi hối tôi sang nhà ông Bá vì con quỷ nhi đã quay lại.

Tôi cũng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo mà chạy nối gót theo Bi.Một lần nữa, tôi lại đặt chân lên mảnh sân của nhà lão Bá.

Mọi thứ đều như vậy, vẫn làn oán khí ngút trời ấy nhưng có khác một chổ là lại có thêm một luồng âm khí trong có vẻ yếu ớt đang ở trong nhà lão.

Chỉ thấy tới đó, tôi và Bi vội vã chạy vào xem tình hình bên trong.

Vào trong, hiện lên trong mắt tôi là khung cảnh nhà cửa, đồ đạt lộn xộn, mỗi thứ nằm một nơi làm căng nhà có phần rộng rãi đấy bây giờ chẳng khác nào bãi chiến trường.

Tôi liếc ngang liếc dọc tìm xem hai luồng oán khí và âm khí đang ở đâu, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một bóng trắng đã có phần trong suốt (hiển nhiên đây là dấu hiệu của hồn sắp hồn tiêu phách tán)

Đối diện với âm hồn đấy là một bóng đen cao bằng đứa con nít 2 tuổi (là nó, con quỷ nhi!) Tôi thầm kêu lên trong đầu như vậy.

Không suy nghĩ nhiều, tôi giật lấy thanh kiếm gỗ đào được bỏ trong balo mà thằng Bi đang đeo, đồng thời tôi lấy ra thêm năm lá bùa (đều là sát quỷ phù)

Tay tôi bắt ấn kiếm quyết, miệng đọc chú :- Vô thượng Ngọc Thanh Vương

Thống Thiên tam thập lục

Cửu Thiên phổ hóa trung

Hoá hình thập phương giới

Phi phát kỵ kỳ lân

Xích cước nhiếp tằng băng

Sát quỷ phù triệu cấp

Cấp cấp như luật lệnh!Đọc xong, tay tôi phóng thẳng 2 lá bùa về phía con quỷ nhi.

Tuy trời không có gió nhưng 2 lá bùa cứ bay như có ai đó cầm chúng mà chạy đi vậy, đường bay của nó không lệch đi đâu hết mà cứ nhằm hướng con quỷ nhi mà lao tới.

Bỗng hai đạo hắc quang từ trong 2 lá bùa bay ra, chúng lao như điện xẹt tới phần thân dưới của con quỷ nhi.

Hình như quỷ nhi cũng biết có nguy hiểm tới nên nó nhảy vội lùi về phía sau.

Nhưng một trong hai đạo hắc quang đã đánh trúng tay và chân phải của nó.

Khói đen từ những chổ bị dính đòn bốc lên từng đợt, con quỷ nhi thét lên đau đớn, nó nằm lăn lộn dưới nên mà vừa gào vừa thét.- Uầy!

Kinh vậy mạy!?Bi đứng chứng kiến từ đầu đến giờ, hắn thốt lên kinh ngạc xen lẫn phần trầm trồ nói với tôi...

Tôi không quan tâm đến lời nói của Bi, tôi cứ nhìn chăm chăm vào con quỷ nhi, đề phòng nó lại bất ngờ lao vào tấn công lúc lơ là thì chỉ có đi gặp sư phụ mà thôi!

Nghĩ tới đó tôi bất giác rùng mình, tôi tiếp tục cảnh giác nhìn con quỷ nhi vẫn còn đang lăn lộn đau đớn mà đột nhiên cảm thấy có phần tội nghiệp cho nó.

Bỗng nó đứng bật dậy, lao như mũi tên về hướng lão Bá.

Hành động của nó quá nhanh, tôi dù đã đề phòng chăm chú nhìn nó nhưng đến lúc này phải đơ người một lúc mới phản ứng lại được.

Tôi hét lên :- Lão già!

Chạy mau!

Lão Bá và vợ đang đứng thu lu một góc, nét mặt còn đang sợ hãi thì bây giờ lại thêm phần hoang mang khi nghe tôi hét lên như vậy.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì từ trong đôi đồng tử có phần mờ đục của tuổi già đấy, len lỏi trong đó là hình bóng, khuôn mặt dữ tợn của con quỷ nhi, đằn đằn sát khí đang lao tới chổ lão đang đứng mà quyết lấy được mạng của vợ chồng Thì vào lúc này, một sự việc bất ngờ khác đã diễn ra.

Đó là cái lúc con quỷ nhi đang lao tới thì có thêm một bóng trắng lao theo đằng sau nó, chắn trước mặt lão Bá .

Một bóng trắng yếu ớt và còn một chút âm khí cuối cùng đã đỡ cho vợ chồng lão một đòn chí mạng .

Tôi không kịp trở tay linh hồn yếu ớt đó đã bị con quỷ nhi nuốt chửng.

Sau khi nuốt xong âm hồn kia, tay và chân của quỷ linh từ từ mọc lại như lúc ban đầu, tôi còn thấy trông nó có phần mạnh mẽ hơn lúc trước.

Đúng lúc này, lão Bá lấy ra lá bùa tôi đã đưa cho lão lúc trước ném một phát về phía con quỷ nhi đang xoay lưng lại với lão.

Đạo bùa vừa dính vào người quỷ nhi liền bốc lên ngọn âm hỏa, lửa cứ cháy dù cho con quỷ nhi đấy có lăn qua lăn lại hay làm cách gì cũng không dập tắt được ngọn lửa có màu đen tím đầy sự nguy hiểm đó.

Ngay lúc này tôi liền lấy từ trong túi ra một hình nhân bằng giấy, lập tức đưa cho Bi, dặn dò là khi tôi vừa đọc chú xong, hãy chạy tới, dán mạnh vào trán quỷ nhi.

Bi gật đầu hiểu chuyện, anh ta đón lấy hình nhân bằng giấy từ tay tôi, chân thủ thế chờ hiệu lệnh của tôi.

Sau tiến hô "THU" của tôi, Bi lao tới, nhanh như cắt, hắn đập mạnh tay đang cầm hình nhân lên trên đỉnh đầu trọc lóc, lưa thưa vài cọng tóc của con quỷ nhi.

Con quỷ nhi liền bị thu hết hồn phách vào hình nhân giấy.

Vừa thấy đã thu được, tôi nhanh chân chạy lại cầm lấy hình nhân đang nằm trên tay Bi.

Tôi cắn bật máu ngón cái, vẽ lên hình nhân giấy một đạo phong ấn phù, vừa vẽ vừa nín thở niệm chú...Vẽ xong, tôi đưa lại cho Bi mà cất vào balo.

Chứng kiến mọi chuyện nãy giờ, vợ của lão Bá vì quá sợ nên đã ngất đi, tôi cũng dần định thần lại, thở một hơi dài như trút hết bao mệt mỏi trong người.

Cất thanh kiếm gỗ đào và ngồi vào bàn để nghĩ mệt.

Quay sang lão Bá tôi đưa ngón tay cái lên tán thưởng :- Hay lắm lão già!

Cũng may là nhờ ông quăng bùa ra đúng lúc chứ không tôi chả biết có chạy lại kịp để cứu ông không!

Lão Bá lại gần tôi, ông xua xua tay tỏ ý ngại ngùng mà nói:- Tôi cũng chỉ ăn may thôi!

Cảm ơn hai cậu đã cứu mạng vợ chồng lão!Nhưng điều mà tôi còn thắc mắc ở đây là quỷ nhi đó là ai và vì sao nó lại có ý định làm hại hai vợ chồng lão?

Tôi chưa kịp cất lời hỏi, thì lão đã chủ động kể lại với tôi rằng :- Lúc trước vợ tôi sinh đôi nhưng vì đã sinh ra hai người con trai trước rồi nên sức khỏe bà quá yếu!

Lúc sinh bác sĩ bảo rằng phải bắt buộc bỏ một trong hai đứa sẽ giữ tính mạng của người mẹ còn nếu không sẽ mất tất cả.

Ngay lúc phẫu thuật để lấy hai đứa bé thì bác sĩ bảo tôi là chọn đứa trai hay gái? và tôi chọn chị nó cũng là đứa bên phải Nhưng thật không may là đứa con tôi chọn lại số mạng không được may mắn như bao đứa trẻ khác.

Từ nhỏ nó đã phải sống chung với bệnh tật, yếu ớt, da dẻ lúc nào cũng tái mét!

Nhưng có đi đến bệnh viện cũng không tài nào chữa hết mà vận xui vẫn đeo đuổi nó cho đến tháng trước!

Khi đi học về thì nó đã bị chiếc xe tải mất thắng cứ thế đâm vào người nó và giờ thì nó đã bỏ lại hai vợ chồng già này mà đi xa lắm rồi!

Vừa nói mà hai dòng nước mắt cứ rưng rưng , nhìn lão như vậy tôi cũng thấy cảm động cho hoàn cảnh của hai vợ chồng già , riêng lão tôi thấy nể lão vì không phải ai cũng cứng rắng để đưa ra quyết định trong thời khắc quyết định mạng sống của cả 2 sinh linh như vậy.

Nghe xong, tôi đưa mắt sang nhìn tên Bi , cũng như tôi khi hết câu chuyện thì hắn đã cũng như tôi hai đứa đã hiểu ra vì sao con quỷ nhi đó lại có oán khí mạnh nặng đến vậy Tôi không nói cho lão Bá rằng là người con vừa mới mất của ông vừa mới mất đã hi sinh cả hồn phách của mình để đỡ cho lão đòn chí mạng của con quỷ nhi, vì tôi sợ nổi đau chồng chất nổi đau, ông bà sao có thể chịu nổi.

Đến đây bà bá cũng tỉnh dậy, tên Bi thấy liền chạy ra nhà sau lấy cho bà một ly nước chạy đến đưa cho bà.

Tôi chưa kịp hỏi thăm thì bà nói:- Hai cậu không cần phải nói gì đâu!...

Chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực như lúc này cả hai đứa tôi chẳng bảo vệ được đứa nào cả!

Nói xong bà một hơi nặng nhọc rồi khóc thút thít.

Xong xuôi tôi khuyên hai vợ chồng nên lập một trang thờ nhỏ cho con quỷ nhi để cho nó có phần nào cảm thấy ấm cúng hơn.

Tôi cũng nói với họ là sẽ không diệt con quỷ nhi mà sẽ nuôi nó, có dịp sẽ cho nó về thăm hai ông bà!

Vừa nghe tôi nói xong câu này hai vợ chồng lão nhảy dựng lên sợ hãi.

Tôi cũng hiểu suy nghĩ của ông bà, tôi đã nói lại rằng (khi quay lại, nó sẽ là đứa trẻ ngoan và dễ thương!) Mọi việc đã được giải quyết xong, giờ chỉ còn việc khuyên nhủ con quỷ nhi buôn bỏ oán hận mà theo tôi tu đạo chờ ngày để được đi đầu thai.

Và tôi biết, mọi thử thách, gian nan phía trước chặn đường tôi đi chỉ mới bắt đầu!
 
Ngũ Âm Dương Sư
CHƯƠNG 5


.Tiểu Tinh.

Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà đã hơn 3 tháng kể từ ngày bắt con quỷ nhi đấy, mọi việc đều yên bình trôi qua.

Bỗng cho đến một hôm, tôi đang đi lang thang ngoài đường hóng gió vì khó ngủ.

Lúc đó tầm 23 giờ, đang độc bước trên con đường vắng vẻ đầy sỏi đá thì một bóng nhỏ mang hình dạng của trẻ con từ trên ngọn tre lao xuống chổ tôi.

Đến gần nó liền nói :- Anh ơi!

Đằng xa cách 200m về phía Tây...

Em cảm nhận thấy ở đó xuất hiện âm khí!

Mình sang đó xem thử không anh?

Tôi cũng hơi bất ngờ khi nghe quỷ nhi...

À không!

Bây giờ phải gọi nó Tiểu Tinh mới đúng!

Bởi vì nó đã được tôi giản giải và cũng được đặt cho một cái tên khác.

Nói về Tiểu Tinh thì nó cũng không ác hay khó bảo gì, chỉ là do nó bị nổi oán hận che mờ đi lý trí mà xém chút nữa đã giết chết bố mẹ mình...

Còn một điều tôi không thích ở nó là rất chậm chạp, nhờ đi làm việc gì đó đều rất lâu nhiều lúc khiến tôi bực tới nổi nhốt nó lại trong người giấy hơn 2 tuần.

Đó chỉ là những việc vặt vãnh thì mới như vậy, chứ còn bảo đi đánh nhau á?

Hờ hờ!

Nó lẹ lắm!

Dù sao cũng thuộc cấp bậc lệ quỷ, nên mấy cái vong quỷ bình thường hay hơn nó một bật cũng đều bị nó đấm cho túi bụi.

Cũng là do nó theo tôi học đạo, học thuật của Quỷ Đạo Bí Thuật mà trong sách mao sơn bí quỷ thuật có đề cập đến nên phải nói nó là con quỷ đầu tiên tôi nuôi thấy mạnh đến vậy.Quay lại hiện thực, tôi và Tiểu Tinh dạo bước nhanh về chổ mà vừa rồi nó có bảo tôi rằng ở đấy có âm khí rất nặng.

Đi được khoản hơn 200m gì đó, tôi đặt chân lên một mảnh đất trước một ngôi nhà trong khá âm u.

Tại đây, bằng đôi mắt âm dương, tôi nhìn thấy rất nhiều âm khí bao quanh căng nhà cấp bốn có phần khang trang này.

Nhìn một hồi thì tôi thấy ở đây vẫn có người sinh sống nhờ vào mấy bộ quần áo đang phơi ở trước mà tôi biết được Tiểu Tinh từ đằng sau giật giật tay áo của tôi, nó cất giọng của trẻ con có phần ngô nghê nói với tôi :- Anh ơi!

Ở đây âm khí khủng bố quá...

Hay để em vào xem bên trong có con quỷ nào không!

Nếu có thì để em hôn nó bằng nắm đấm nhỏ nhắn xinh xinh của em..!Mí mắt tôi giật giật khi vừa nghe nó nói xong.

Đã thế khi vừa ngưng nói thì nó lại nhe hàm răng có bốn chiếc răng nanh trắng ởn mà cười khanh khách với tôi.Tôi lẵng lặn đưa tay vào túi quần móc ra con hình nhân bằng giấy hay nhốt nó mà dịu dàng nói :- Một là ở đây yên ổn để tao xem xét việc, hai là cút vô trong này chơi với dế!...

À mà làm gì có dế cho mày chơi!

Tôi nhết mép cười khẩy khi thấy vẻ mặt hớn hở, dương dương tự đắc của nó xị xuống.

Nó hụt hẫng nói :- Thôi!

Em biết lỗi rồi...

Để em ở ngoài đây đi chứ em không vô đó nữa đâu!

Nói xong nó bật khóc tu tu, đương nhiên là ma quỷ khóc thì chả có miếng nước mắt nào rồi.

Chỉ nghe tiếng u u mà nhức cả đầu, tôi quát lên :- Nín!

Con mẹ nó, mày làm trò ở đây ai xem?!

Nghe tôi quát, nó liền câm bặc tiếng khóc.

Ngước lên nhìn tôi, nó cười rồi còn nhảy phắc cái lên vai tôi ngồi.

Tay thì chỉ mồm thì nói tôi bước vào trong.

Tôi lắc đầu cười khổ vì dẫu sao nó cũng chỉ là trẻ con hồn nhiên là điều khó tránh khỏi Vừa bước chân đứng trước cửa tay toang đưa lên gõ thì tôi khựng lại vì trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ (Ơ!

Lỡ như người ta ra mở cửa thì mình phải giải thích làm sao nhỉ!).

Câu hỏi đó vừa thoáng hiện lên trong đầu thì nó liền dập tắt cái ý nghĩ gõ cửa để được vào xem tình hình của tôi.

Dẫu sao thì tôi cũng chỉ mới 17 tuổi, liệu khi tôi nhắc đến các việc liên quan đến quỷ thần thì có mấy ai tin chứ.

Nghĩ tới đây, tôi cười khổ rồi co chân bước ra lại, nhưng khi vừa bước được 3 bước thì có tiếng than khóc vọng vào tai tôi.

Đứng lặng người một hồi thì tôi mới biết tiếng đó từ trong căn nhà sau lưng phát ra, nghe tiếng khóc có phần bi thương này thì tôi liếc mắt qua nhìn Tiểu Tinh đang ngồi trên vai.

Tiểu Tinh thấy tôi nhìn nó thì liền hiểu ý, nó hóa thành làn sương đen mà bay luồng qua khe cửa kia mà đi vào trong xem tình hình giúp tôi.

Được một lúc thì nó bay ra, khuôn mặt trắng bệch của nó nay càng tái xanh tái xám hơn.

Tiểu Tinh liền run rẩy nói lại với tôi :- Ôi anh ơi!

Bên...

Bên trong đó có quỷ áo xanh!

Tôi giật mình khi nghe Tiểu Tinh nói rằng ở trong có quỷ áo xanh, phải biết là các loại quỷ có cấp bật cao như này thì chúng rất ít khi đột nhiên xuất hiện bên trong nhà của người sống, nhưng mà một khi đã có mặt chúng ở đó thì chắc chắn đều là lành ít dữ nhiều.

Tôi gấp gáp hỏi Tiểu Tinh :- Bên trong đó có chuyện gì?!Tiểu Tinh vẫn giữ nét mặt trắng bệch đó mà trả lời tôi :- Khi nãy em vừa vào được bên trong thì hiện lên trước mắt em là cảnh hai người, một nam một nữ.

Người nam thì đang nằm lăn quay ra giữa nhà, ở ấn đường anh ta, em thấy có một màu đen rất đậm đang hiện lên và cả ba ngọn dương hỏa thì đã tắt mất hai ngọn!

Người nữ còn lại kia theo em đoán chắc là vợ của người đang nằm dưới sàn nhà...

Chị ta lúc đó đang quỳ mọt bên người nam mà khóc lóc...

Điều đáng chú ý ở đây là ở bên cạnh chị ta đang quỳ, có một bóng quỷ trên thân khoác bộ đồ liệm nhưng đã đổi sang màu xanh đậm!

Khi vừa thấy em chui vô thì con quỷ đấy nhìn qua, luồng áp bức mà nó tỏa ra làm em sợ quá nên mới bay ra lại nè anhNghe Tiểu Tinh kể lại mà tôi thấy có điều gì đó không đúng ở đây...

Cũng dễ hiểu lý do mà tôi cảm thấy như vậy là vì thứ nhất.

Để nói về việc vì sao lại có quỷ áo xanh ở đây thì tôi vẫn không thể hiểu được điều này, phải biết rằng thường thì các loại quỷ có cấp bật áo đỏ trở lên thì không dễ gì xuất hiện bên trong nhà của con người mà hại chết họ.

Dù chúng là quỷ thì vẫn biết được luật lệ ở âm ti nó khắc khe như nào, chúng đã phải trốn những cực hình ở dưới đó mà trốn lên đây thì thử hỏi manh động như vậy liệu các quỷ sai địa phủ biết được lên đây túm cổ mà đem về chịu những hình phạt kinh khủng đang chờ bọn chúng ở dưới đó không?Còn điều thứ hai là : Tôi đang nghi ngờ không biết liệu có phải là gia chủ ở đây có gây thù hay làm gì sai trái phạm tới các pháp sư có đạo hạnh cao không.

Vì theo tôi thì cái điều thứ hai này có vẻ hợp lý hơn, cũng dễ hình dung thôi vì khi bạn đã lỡ đắc tội với những pháp sư thì hậu quả mà bạn phải gánh chịu nó không nhỏ chút nào.Nếu như may mắn gặp những người đức độ đã gạt bỏ tham, sân, si ra khỏi lòng mình để tu tập thì không nói làm gì.

Còn chẳng may gặp phải những tên nhỏ mọn, tiểu nhân thì phải chia buồn với bạn là cuộc sống bạn sẽ bắt đầu bị đảo lộn, gặp toàn những điều xui rủi, thương vong cũng có mà mất mạng cũng có.Như theo tôi thấy ở trước mắt mình đây thì có vẻ tên thầy pháp này muốn giết hết 2 cả hai vợ chồng trong đây rồi.

Cần phải biết để kêu gọi được quỷ áo xanh làm việc cho mình thì hậu quả nó để lại vô cùng thảm.Tất cả những việc thương thiên hại lý mà quỷ hồn làm đều được tính thành quả nghiệp mà trút hết xuống đầu của tên pháp sư nào ngu muội sai khiến nó.

Đương nhiêu quả nghiệp cực kì là khó nuốt, từ bệnh tật đến tai nạn rồi lại dẫn đến kết cục mà ai cũng đoán ra được có là cái chết.Và trong giới đạo sĩ thì điều mà các pháp sư chẳng hề muốn đó à phá phép của nhau, khi phá phép thì độ phản phệ của nó đối với kẻ thi triển là vô cùng lớn.

Nếu như kẻ bên kia không chết thì hiển nhiên là tôi đã tự chuốc phiền phức vào mình rồi.

Còn mà nói pháp lực tôi có đủ để phá nổi phép của tên kia không thì chắc chắn là không.Nói ra có hơi xấu hổ một chút vì tôi cũng khá lười nên cuốn mao sơn quỷ môn tôi chỉ xem qua được một phần ba của cuốn sách nên còn nhiều điều mà tôi chưa nắm rõ cho lắm.

Ờ tôi thế đấy các bạn chịu thì chịu không chịu thì chịu…Nãy giờ nói ra thì nhiều nhưng tôi chỉ suy nghĩ trong một vài phút, gạt qua suy nghĩ trong đầu, cứu người mới quan trọng.

Tôi liền bảo Tiểu Tinh bay vào trong đó để mở cửa cho tôi.Tiểu Tinh lại một lần nữa hóa thành làn sương đen mỏng mà bay vào lại trong.

Không để cho tôi đợi lâu, chỉ tầm vài giây cánh của đã được mở bung ra, tôi hít một hơi thật sâu rồi tay lấy trong túi ra 3 lá sát quỷ phù đều là màu vàng.

Tôi không biết loại phù triện này có tác dụng gì với con quỷ áo xanh kia không nữa, hết cách rồi!

Đạo hạnh của tôi thì chỉ mới thúc đẩy được năng lực của loại linh phù này thôi , cùng lắm thì ăn thua đủ với nó thôi chứ còn gì nữa!.Tôi chậm rãi bước từng bước vào, vừa đặt chân trái qua khỏi cánh cửa thì bất giác tôi hít phải luồng khí lạnh.

Bên trong, ngay trước mắt tôi là một nữ quỷ có mái tóc dài chạm đến cả gót chân, nhìn vào khuôn mặt lúc nhúc dòi bọ của cô ta mà tôi thiếu điều muốn nôn hết ra tất cả những gì mình vừa ăn lúc tối.

Cô ta không có con ngươi, thây vào đó là hai hết mắt đen sì sì nhìn vào có cảm giác giống như mình đang đứng trước một hố đen vũ trụ vậy.Mặt cô ta ngũ quan bị phá nát, bày nhày toàn là máu thịt, không còn nhìn thấy thứ gì ngoài hai hố mắt đen thăm thẳm kia.

Bất giác tay cầm kinh phù của tôi run lên, à không phải nói là cả người tôi đều run rẩy vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được trãi nghiệm cảm giác mà sư phụ đã kể, đó là lần đầu đối diện với lệ quỷ cấp cao và còn được bonus thêm quả ngũ quan nát bấy thế kia thì có là người gan dạ nhất cũng phải rụng tim mà chết tại chổ.Tôi chấn định lại mình, mồm liên tục đọc thanh tâm chú để lấy lại sự bình tĩnh.

Tôi cất giọng có phần e ngại hỏi nữ quỷ kia :- Cô… cô muốn gì?

Tại sao lại làm hại người vô tội?Tôi để ý thấy vùng miệng cô ta cử động nhưng không nghe được cô ta đang nói gì, cũng là vì máu thịt thế kia mà nói làm sao được.

Nhưng không!

Từ đâu, một giọng nói vang lên bên tai tôi, có điều đây là giọng nói của đàn ông chứ không phải phụ nữ.Tôi nghe nó gằn từng tiếng mà nói với tôi :- Thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa mà đã đi làm pháp sư à?

Cút đi chứ không một hồi tao giết nhầm thì đừng hỏi sao xui!Nghe xong tôi liền cảm thấy không đúng cho lắm.

Vì sư phụ đã kể với tôi rằng kẻ nào đã triệu lên lệ quỷ áo xanh thì chỉ có thể giao cho nó nhiệm vụ, xong nhiệm vụ đấy thì nó cũng biến mất không để lại tung tích và chỉ có thể liên thông đôi mắt của mình với thứ được triệu thỉnh lên để quan sát mọi việc mà thôi.Còn đằng này cái tên thầy pháp lại có thể nói chuyện được… (hay là…)Tôi đã có ngờ ngợ ra điều gì đó ở trong chuyện này rồi.

Đến bây giờ thì tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh, chẳng nói chẳng rằng gì tôi đọc chú ngữ thầm trong miệng thúc động ba lá linh phù phóng thẳng tới chổ nữ quỷ đang đứng.

Ngay lâp tức ba cột linh lực vàng óng từ ba lá bùa bay ra lao như điện sẹt vào người nữ quỷ, sư việc sảy ra tiếp theo làm cho tôi một hồi chấn kinh.Khi 3 cột linh lực lao tới, nữ quỷ không tránh không né mà vung cánh tay lên phá nát 3 đạo linh lực mà nhìn tôi cười lạnh.

Tôi bất giác hít phải một hơi khí lạnh, trong đầu tôi bắt đầu than (thôi xong mẹ rồi, lần này chơi ngu rồi....

Sư phụ con tới với người đây)Đúng lúc này một lực kình phong quét tới, thổi bay lộn xộn đồ đạc trong nhà, một thân ảnh từ sau lưng tôi chầm chậm tiến lại gần.

Đầu tôi đổ mồ hôi, từng giọt to như hạt đậu lăn xuống khuôn mặt tái nhợt của tôi, tôi từ từ quay đầu nhìn về phía sau, vừa quay vừa nghĩ (con mẹ nó!

Lại ai tới nữa đây, cầu cho là cứu tinh chứ đồng bọn tên kia thì kiếp này coi như bỏ mẹ rồi!!!!!)Khi quay hẳn đầu ra đằng sau thì đập vào mắt tôi là dáng người thanh niên cao gầy, anh ta có khuôn mặt lạnh như băng, trong mắt hiện lên sát ý nhìn thẳng vào nữ quỷ đang đứng trước tôi.

Người thanh niên nhết miệng nói : - Cất công kiếm mày bốn phương tám hướng nhưng lại không nghĩ tới mày đang ở đây!

Vậy giờ ta tính chuyện ân oán được rồi chứ!

HÀ ĐẠI SƯ!Tôi vui mừng trong lòng vì biết được anh ta không phải đồng bọn nữ quỷ trước mặt kia nhưng hình như theo tôi thấy thì anh ta có thù oán gì với cái tên Hà Đại Sư gì đó thì phải....

Bỗng người thanh niên đó tiến lại gần tôi vỗ vai hỏi : - Người anh em!

Cậu không phiền giao tên này cho tôi sử lý chứ?!- À à!

Thoải mái, thoải mái đi anh "chai"...!Tôi cười cười nhìn anh ta rồi vội lui về sau đứng quan sát.

Anh ta cũng không nói gì nữa nhìn tôi rồi cười nhẹ sau đó quay người lại chỗ con nữ quỷ kia đang đứng.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người họ vẫn chưa động thủ, cứ mắt to trừng mắt nhỏ một hồi thì nữ quỷ kia mở miệng :- Hừ!

Đến cả sư phụ mày còn không dám đứng trước tao nói chuyện như vầy!

Chỉ dựa vào một thằng oắt con miệng còn ngậm ti mẹ mà dám lên giọng với tao!?

Ngông cuồng!!!!Hai tiếng cuối hắn gằn lên rồi lại như vũ bão lao vào người thanh niên trước mặt mình.

Thanh niên kia cũng không yếu thế, hắn hừ lạnh rồi nói :- Mày có tư cách nhắc đến sư phụ tao sao thằng già!!!Dứt lời cả hai cuốn lấy nhau mà kẻ đấm người đá, đánh cho gà bay chó chạy.

Tôi trong lòng thầm lau mồ hôi : - Con mẹ nó thật là trâu bò mà...

Không biết chừng nào mình mới đánh được cỡ đó?!Lúc này tên Hà Đại Sư kia bắt đầu để những móng tay của nữ quỷ dài ra cả mét đâm liên tiếp vào phía thanh niên đang lách người tránh né những cái móng tử thần đó.

Thanh niên cũng bắt đầu đưa tay ra sau balo đanh đeo sau lưng của mình để lấy thứ gì đó, tôi trong đầu nghĩ chắc hẳn là phù chú hoặc là một thanh kiếm gỗ đào sẽ được hắn lấy ra...

Nhưng không thu anh ta lấy ra làm tôi ngơ ngác một hồi mới thốt lên : - Uâyyy con mẹ nó ông bị điên à!

Thế đéo nào lại lấy găng tay ra chi vậy cha!?

Rồi sao đánh?Đúng là như vậy!

Anh ta không lấy kiếm hay đạo bùa mà là một đôi găng tay cao su có phần lạ mắt vì nó được gắng 2 miếng gì đó tựa như sắt trên mu găng tay.Anh ta nghe thấy tôi nói xong lại quay sang nhìn tôi cười khinh bỉ :- Cậu thì biết cái mẹ gì!

Ngậm miệng lại mà xem tôi biểu diễn!Nghe anh ta nói như vậy tôi liền xạm mặt lại, đứng lặng thinh nhưng trong lòng thì đang cầu nguyện Tam Thanh sư tổ bảo vệ cái tên bị úng não trước mặt mình, đơn giản vì nếu anh ta bị bại thì tôi chắc chắn là người tiếp theo bị mấy cái móng như cây phóng lợn kia xiên cho mấy phát thì lúc xuống dưới gặp sư phụ tôi chắc không dám nhìn người nữa...Nhưng mà không giống như những gì tôi đang nghĩ, anh ta chụp mấy cái móng lại dễ như ăn bánh mà dùng sức bẻ gãy hết tất cả.

Tôi há mồm chấn kinh, nữa ngày sau vẫn chưa thốt ra được một từ nào :- Âyyyy siêu nhân!

Trời đừu má supermen!

Con mẹ nó ảo thật đấy anh 'chai'!!!!
 
Back
Top Bottom