Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 40



Thế mà Cố Duệ lại nói với tôi: “Không cần lo, xe của anh có dán kính một chiều rồi, từ bên ngoài nhìn vào không thấy được gì đâu.”

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại ngay ngắn trên ghế.

"Cố Duệ, sao anh không nói sớm! Anh cố ý phải không?"

Anh ấy cười nhẹ: "Nói sớm thì làm sao có thể thấy được phản ứng đặc biệt này của em chứ?"

Tôi: ???

“Rốt cuộc em sợ cô ấy cái gì? Em thường xuyên đi học muộn à?"

Tôi lắc đầu.

"Hay là em thường xuyên về sớm?"

Tôi lại lắc đầu.

"Em rớt môn?"

Tôi vẫn lắc đầu.

"Vậy em sợ cái gì?"

Đúng rồi, tôi sợ cái gì nhỉ?

“Chắc là do bình thường cô Lưu vốn rất nghiêm khắc thôi, nên em mới cảm thấy sợ. Nhưng mà sợ giáo viên còn cần lý do à?”

Nụ cười của Cố Duệ cuối cùng cũng không giấu được nữa, trong mắt tôi, đó như là một sự chế giễu vậy.

"Cố Duệ!" Tôi có chút tức giận.

"Anh quá đáng rồi đấy!"

Anh ấy lắc đầu, nghiêng người về phía tôi, hạ giọng: "Chị à, anh quên nói với em, dù bên ngoài không nhìn vào trong được, nhưng cô Lưu của em lại nhận ra chiếc xe này của anh đấy, làm sao bây giờ?"

“Hả? Sao cô ấy sao lại nhận ra xe của anh?" Giọng tôi lắp bắp, nhưng đã quá muộn rồi, vì cô ấy đã gõ cửa kính xe của Cố Duệ.

Nhìn cửa kính xe từ từ hạ xuống mà tim tôi căng thẳng như muốn ngừng đập, khuôn mặt đầy tuyệt vọng. Lần đầu tiên bạn trai đến thăm mà lại bị giáo viên bắt gặp, đây là tình huống kiểu gì vậy?

“Em chào cô ạ.” Tôi lấy hết can đảm nhìn về phía cô Lưu.

Cô ấy chỉ lặng lẽ quét mắt qua tôi, nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.

Sau đó lại hướng về Cố Duệ, sắc mặt có chút u ám: "Thằng nhóc này, cả ngày không chịu ở trong trường, lại chạy tới đây là cà làm gì?"

Giọng điều này là sao vậy? Hai người họ?

"Mẹ, con la cà chỗ nào đâu chứ? Không phải đang ngồi yên à?”

"Mẹ?" Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình sắp tắt thở vì thiếu oxy đến nghiêm trọng rồi.

“Không phải đâu cô Lưu, em không có ý đó…” Tôi vội vàng xua tay.

Thật ra lúc này, cô ấy cũng không nghiêm khắc như bình thường ở trên lớp, ngược lại còn có vẻ dịu dàng.

"An Nhiên, em lo lắng gì thế? Cô cũng đâu có ăn thịt em, chỉ là muốn hỏi một chút, hai đứa bắt đầu từ khi nào?”

“Bắt đầu cái gì ạ?” Đầu óc tôi rõ ràng còn đang mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Mẹ cứ hỏi thẳng con là được, không cần phải gượng ép An Nhiên như thế. Mẹ nhìn đi, em ấy sợ mẹ đến mức nào kìa?”

“Sợ mẹ?”

Cô Lưu nhìn tôi với vẻ nghi hoặc: "An Nhiên, em nói xem, em sợ cô à? Các bạn học của em cũng sợ cô sao?"

“Không… không có… không sợ ạ…” Tôi cũng không biết bản thân đang nói gì.

"Mẹ, chiều nay mẹ không có lớp à?"

"Có."

"Vậy sao mẹ còn đứng đây làm gì?"

"Làm sao? Chê tôi làm phiền cô cậu à?" Cô Lưu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

"Cũng phải, tuổi trẻ mà..."

“Đi thôi, con đưa mẹ đến toà dạy học.”

Tôi nhanh chóng mở cửa xe: “Cô Lưu, cô ngồi phía trước đi ạ.”

Cố Duệ đột nhiên nắm tay tôi lại, cùng lúc đó cô Lưu cũng lên tiếng: “Không cần đâu, em cứ ngồi yên ở đó đi.”

Nói xong, cô ấy liền ngồi vào ghế sau.

Suốt một đoạn đường, tôi cứ liên tục cúi đầu, đến thở cũng phải cẩn thận.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 41



Hình như cũng hiểu được sự bối rối của tôi, vậy nên cô Lưu không còn tiếp tục hỏi về chuyện của tôi và Cố Duệ nữa.

Cho đến khi xuống xe, cô ấy mới quay đầu hỏi Cố Duệ: “Chuẩn bị cho kì thi đến đâu rồi?”

“Mẹ không cần lo đâu, tự con sẽ chuẩn bị tốt thôi.”

“Cậu cứng cổ rồi phải không? Còn ra vẻ với tôi à? Cuối tuần có về nhà không?”

“Con không về.”

Cô Lưu nhìn chúng tôi một cách đầy ẩn ý: "Cố Duệ, con trưởng thành rồi, phải biết chịu trách nhiệm với mỗi một hành động mà mình làm ra, đừng lúc nào cũng tuỳ ý, nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi, cô Lưu ơi, cô mau đi đi.”

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, sao cứ cảm giác những lời cô ấy nói như đang ám chỉ gì đó nhỉ?

Cho đến khi bóng dáng của cô Lưu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngồi thụp xuống ghế.

Cố Duệ vỗ vỗ lên vai tôi: “Chị à, không cần căng thẳng như vậy đâu. Cứ xem mẹ anh như mẹ em là được mà.”

“Anh đừng chạm vào em.” Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút tức giận.

“Cô Lưu là mẹ anh, không phải mẹ em.”

“Đừng nói sớm như vậy.” Cố Duệ thản nhiên nhìn tôi.

“Ai biết được tương lai sau này chứ?”

“Em thật sự không hiểu đó! Anh nhìn thấy cô Lưu từ trước tại sao lại không báo cho em biết? Cứ để em phải rối tung rối mù lên rồi. Anh cố tình xem em là trò cười đúng không?”

“Không phải đâu mà, chỉ là cảm thấy em rất đáng yêu, muốn trêu em một chút thôi. Ngoan nào, đừng giận anh.”

“Không ngờ đấy… hoá ra anh có thể đem được xe vào trường là vì có chỗ dựa sau lưng.” Tôi bĩu môi, trả đũa anh ấy.

“Khoan đã, có phải anh đã sớm biết em là học trò của cô Lưu hay không?”

Cố Duệ thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc: “Anh không biết, anh chỉ biết chuyên ngành Tiếng Anh Thương Mại của em có môn Quản lý Kinh doanh Quốc tế, nhưng anh thật sự không biết mẹ anh lại là giáo viên của em.”

“Được rồi mà, bảo bối, anh xin lỗi mà.” Anh ấy hôn lên cánh môi tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Làm cái gì vậy chứ? Cố Duệ cũng biết cách dỗ người quá đấy, tôi sắp không sống nổi rồi!

"Chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu vậy?"

"Mua đồ cho em."

“Hả? Tại sao phải mua đồ cho em?"

"Bởi vì..." Cố Duệ nghiêng đầu, cố tình kéo dài âm cuối.

“Hôm nay anh không định để em về nhà đâu. Phải mua quần áo để em còn thay đổi nữa, dù sao thì đồ của em cũng ướt đẫm mồ hôi rồi còn gì.”

“...”

“Anh không cho em về thì em sẽ nghe à?”

Cố Duệ không trả lời tôi nữa, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều rất bình tĩnh, chỉ lộ ra một nụ cười mơ hồ.

Sao thế nhỉ? Sao tôi lại cảm thấy có chút lo lắng vậy?

24.

Cố Duệ hết đưa tôi đi dạo phố rồi lại đến ăn uống.

Cả một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua.

Buổi tối, Cố Duệ đưa tôi đến căn hộ bên ngoài trường của anh ấy.

Thế nhưng sau đó Cố Duệ lại nhận được một cuộc gọi từ giảng viên chuyên ngành rồi rời đi, để tôi ở lại một mình.

Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, ngoài cảm giác xa lạ ra tôi vẫn thấy nó có chút thân thuộc, bởi vì mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều tràn ngập hương vị của Cố Duệ.

Thời gian từ từ trôi qua, tôi càng ngày càng buồn ngủ.

Cuối cùng, tôi thật sự không chịu nổi nữa, đi tắm, rồi quyết định nằm trên giường của Cố Duệ mà ngủ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi cảm nhận được có người đẩy cửa phòng ngủ. Người đó cũng không lên tiếng, động tác rất nhẹ, nhưng trong cơn mơ màng, tôi biết anh ấy đã trở về.

Cố Duệ bước tới, cúi người hôn tôi một cái, không mạnh, nhưng đủ để tôi hoàn toàn tỉnh giấc.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 42



Đợi tôi mở mắt ra, anh ấy bất giác nở nụ cười.

“Xin lỗi, anh về trễ.”

Lúc này, trong phòng chỉ có ánh sáng dịu dàng từ đèn đầu giường chiếu xuống, Cố Duệ cúi đầu, mỉm cười nhìn tôi, hàng lông mi dài phủ xuống, trông như một giấc mơ.

Tất cả trước mắt bỗng chạm đến trái tim tôi, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua nơi nhạy cảm nhất trong sâu thẳm tâm hồn tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp và dịu dàng, như một dòng chảy len lỏi qua tim, lan tỏa khắp tứ chi, bao trùm cả cơ thể.

Tôi vòng tay qua cổ anh ấy.

"Cố Duệ, em nhớ anh."

"Chúng ta mới xa nhau có mấy tiếng mà?"

Anh ấy khẽ cười: "Thế nào? Muốn anh ngủ cùng em không?"

Tôi tất nhiên hiểu ý của anh ấy

Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng.

Hai ánh mắt chạm nhau, tôi nhìn Cố Duệ. Tôi thực sự đã yêu người này quá sâu đậm rồi, trên người anh ấy có tất cả những gì tôi mà yêu thích, anh ấy đã định nghĩa cho tôi hiểu về việc thế nào là yêu một người.

Tôi có thể từ chối Cố Duệ không? Hay nói đúng hơn, liệu tôi có muốn từ chối anh ấy không? Câu trả lời đều là không.

Im lặng thật lâu, tôi dời ánh mắt rồi khẽ nói: "Em có hơi muốn, nhưng mà cũng có chút sợ hãi..."

Cố Duệ không kìm được mà ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi: "Tại sao lại sợ?"

"Bởi vì em thích anh trước, em cảm thấy em yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Em sợ rằng nếu em trao hết mọi thứ..."

"Lý do này không hợp lý chút nào." Cố Duệ ôm tôi chặt hơn.

"Sao anh lại không yêu em nhiều hơn em yêu anh chứ?"

Tôi im lặng một lúc trong vòng tay anh, rồi có chút cố chấp nói: "Dù sao tình cảm của anh cũng không nhiều bằng em."

Khóe mắt Cố Duệ nhẹ nhàng cong lên, "Vậy thì để anh bù lại gấp đôi phần mà em yêu anh nhiều hơn, được không?"

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy tình yêu dạt dào trong lòng như muốn nhấn chìm chính mình.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ.

"Giờ còn sợ không?"

Tôi khẽ lắc đầu.

"Vậy anh đi tắm một lát."

Cố Duệ bắt đầu cởi áo sơ mi, tôi nằm nghiêng, ánh mắt không rời khỏi anh. Anh ấy mỉm cười, nhìn tôi một cái, rồi lấy chiếc áo vừa cởi ra che lên mắt tôi. Trước mắt tôi bỗng chốc tối đen…

Cố Duệ tắm bao lâu, thì suy nghĩ của tôi bay xa bấy lâu.

Cho đến khi chiếc chăn trên người tôi bị nhấc lên, và tôi được anh ấy kéo vào trong vòng tay.

"Vừa nãy nhìn cái gì thế?"

Giọng anh ấy mềm mại, nhưng lại mang theo một sức quyến rũ xuyên thấu tâm hồn.

"Lâu rồi em chưa thấy anh c** đ*, lần cuối cùng… hình như là vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau..."

Giọng Cố Duệ trầm xuống, thấp hơn mấy phần: "Quả nhiên, lúc đó đã bắt đầu nhắm vào anh rồi."

"Em có thể nói là còn sớm hơn cả lúc đó không?"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cố Duệ im lặng, rồi chợt bật cười.

Tay tôi cũng bắt đầu không yên.

“Em muốn sờ một chút.”

*Beta: mất liêm sỉ quá z chị ơi =))) là em em cũng dị kkk

Anh ấy không chịu buông tha: "Sờ cái gì?"

Lòng tôi hoàn toàn hỗn loạn: "Cơ bụng, đường nhân ngư, còn có..."


 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 43



25.

Cố Duệ là ma quỷ, thực sự là ma quỷ đấy! Hại tôi cả tinh thần lẫn thể chất đều kiệt quệ.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy sớm hơn.

Chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm ngoài cửa sổ, vừa đủ để nhìn rõ đường nét của Cố Duệ.

Anh ấy nhắm mắt, hình như vẫn đang ngủ, tôi lặng lẽ ngắm nhìn một lúc rồi quay người lại.

Nhưng sau đó lại đột nhiên cảm thấy cơ thể mình căng cứng, cả người tôi đều ép chặt vào lồng n.g.ự.c Cố Duệ. Anh ấy đặt một tay lên eo tôi, tay còn lại luồn dưới cổ tôi, ôm chặt lấy tôi.

Hơi thở phả vào gáy tôi: “Bảo bối, đừng cử động, đánh thức anh thì không có kết quả tốt đâu.”

Tôi có rúm cả người lại, hơi thở cũng có chút loạn. Lúc này tôi lại muốn nói xin lỗi với Điền Điền, tôi xin rút lại những gì đã nói ngày hôm đó. Cái gì mà cả tinh thần lẫn thể xác đều được hưởng lợi thì càng tốt chứ? Tôi không chịu nổi loại hưởng lợi này nữa đâu…

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Em thật sự không động? Ngoan vậy à? Nhưng mà anh vẫn dậy rồi, em nghĩ xem bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Giọng điệu bình tĩnh của Cố Duệ làm tôi cảm thấy hơi sợ hãi. Tôi có nên… thuận theo anh ấy nữa không?

Không được! Làm người thì phải bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh đối mặt trực diện với sự khiêu khích của anh ấy chứ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Duệ: “Em nên làm gì? Anh muốn em làm gì, em đều nghe anh.”

Cố Duệ sửng sốt, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ trả lời như thế.

Nhân lúc anh ấy ngẩn người, tôi vội vàng nói: “Sao? Sợ rồi à? Nếu anh sợ thì thôi đi, em không chơi với anh nữa, em phải thức dậy rồi, em đói bụng.”

Không đợi Cố Duệ phản ứng, tôi nhanh chóng bật dậy khỏi giường.

Tôi cảm thấy hơi hoảng sợ, sợ Cố Duệ bắt lấy tôi từ phía sau.

Thế nhưng tôi thắng rồi, anh ấy không giữ tôi lại, nhưng mà tôi vừa ra khỏi giường thì liền xấu hổ, bởi vì hai chân mềm nhũn, xém chút nữa đã té luôn trên sàn…

Cố Duệ nhìn tôi, không nhịn được mà cười rất vui vẻ.

Cười cái gì? Bản thân mình là thủ phạm mà còn dám cười hả?

Tôi bình tĩnh bước vào phòng tắm. Đợi đến khi tôi tắm rửa xong, Cố Duệ vẫn nằm trên giường: “Chị, dậy sớm thật à?”

Còn lý do gì nữa, anh ấy tưởng tôi thật sự muốn dậy sớm à? Hôm nay còn là cuối tuần nữa đấy, ai mà chẳng muốn ngủ thêm chứ?

“Em đói rồi.” Tôi vịn vào cái cớ tạo ra trước đó.

“Đói thật à?” Cố Duệ từ từ ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, giọng nói thắc mắc.

“Cũng đúng.” Anh ấy cúi đầu.

“Dù sao rèn luyện thể chất cả đêm cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực...”

Tôi: !!!

Mặt tôi nóng bừng, tôi tức giận ngắt lời anh: “Cố Duệ!”

Anh ấy mím môi, ngước mắt nhìn tôi rồi mỉm cười: “Bảo bối vất vả rồi, anh cũng nên làm gì đó để đền đáp lại sự tận tâm mà em dành cho anh thôi.”

Tôi không nói nên lời, Cố Duệ lại đang nói điên khùng cái gì đó?

“Chờ anh chút, sẽ nhanh thôi.” Anh ấy bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Cố Duệ dẫn tôi ra ngoài.

“Ở đây chờ anh.” Sau đó anh ấy bước vào tiệm thuốc.

Tôi dường như cũng hiểu ý anh ấy rồi…

Quả nhiên, một lát sau Cố Duệ lại nhét một hộp thuốc vào balo của tôi: “Bảo bối, lát nữa nhớ uống thuốc này.”

“Lỡ như em không muốn uống thì sao?”

“Anh không sợ.” Cố Duệ cười đầy quyến rũ.

“Em sợ không?”

“...” Thôi đi, coi như tôi chưa nói gì đi.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 44



Đợi ăn sáng xong, tôi hỏi Cố Duệ: “Hôm nay anh định làm gì thế? Lát nữa em muốn đi tìm Điền Điền.”

“Hôm nay anh phải đi tìm giảng viên, chuẩn bị cho cuộc thi vào tuần sau. Nhưng mà anh cũng không muốn để em lại một mình. Vốn dĩ muốn để bọn Tiểu Mễ dẫn em đi chơi, nhưng mà như vậy không hợp lý lắm. Nếu em muốn đến chỗ chị Điền Điền thì cứ đi đi, anh xong việc sẽ qua đón em.”

“Được.”

Tôi cười ngọt ngào: “Cố Duệ!”

“Sao?” Anh ấy nhìn tôi dịu dàng.

“Vẻ mặt nghiêm túc của anh rất hấp dẫn.”

Tôi kiễng chân lên, nói vào tai anh: “Em rất thích!”

Cố Duệ cúi đầu: "Anh có điểm gì để em không thích à?"

“…” Tôi cẩn thận suy nghĩ, anh ấy nói không sai, nhưng mà cũng không nên tự tin như vậy chứ?!

Ngay sau đó, Cố Duệ thì thầm vào tai tôi: “Bảo bối, em đừng nói mấy lời ngọt ngào với anh, dù sao thì anh cũng không đàng hoàng lắm đâu…”

“Nói lời yêu thương với anh còn không được à?”

Đúng lúc đó, Điền Điền lại gửi tin nhắn đến cho tôi.

“Cố Duệ, anh không cần tiễn em đâu. Điền Điền ở gần đây, cô ấy nói sẽ đến gặp em, anh đi trước đi.”

"Vậy khi nào xong việc anh sẽ đến đón em. Chiều nay bọn anh có một trận bóng rổ với Học viện Điện ảnh Meishi. Em muốn đi xem không?"

“Anh có chơi không?”

"Em muốn anh chơi không?"

Tôi gật đầu không suy nghĩ.

Cố Duệ nở nụ cười: "Vốn dĩ là vì chuẩn bị cho cuộc thi nên ban đầu anh định không tham gia, nhưng xem ra bây giờ phải tham gia rồi.”

“Bây giờ mới tham gia có kịp không?”

Cố Duệ nhéo mặt tôi và nói: “Không sao đâu, mọi người đều đã chơi với nhau rất nhiều lần rồi, đợi tới lúc nghỉ giải lao, anh có thể vào chơi cùng một chút. Hứa Phàm cũng tham gia đấy, cậu ta mà chơi không tốt thì anh sẽ thay cậu ta luôn.”

“Có ảnh hưởng đến cuộc thi của anh không?”

“Không ảnh hưởng đâu. Hơn nữa, không phải em muốn xem anh chơi à?”

“An Nhiên.” Có người gọi tên tôi.

“Điền Điền.”

Cô ấy chạy đến bên cạnh tôi: “Sao hôm nay lại đến trường tớ vậy?”

“Chào chị.”

“Chào cậu.” Điền Điền mỉm cười đáp lại Cố Duệ.

Cô ấy trầm ngâm. dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi và Cố Duệ: “Mới sáng sớm, sao hai người đã ở cùng nhau rồi, chẳng lẽ tối qua…”

“Điền Điền!” Tôi ngăn cô ấy lại.

“Cậu căng thẳng cái gì? Xem ra tớ đoán đúng rồi nhỉ?”

Tôi đỏ mặt: “Tớ xin cậu đấy, đừng gây rối nữa mà.”

Cố Duệ đứng nhàn nhã đứng bên cạnh nhìn tôi cười, không hề có ý định nói giúp tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Anh ấy chuyển chủ đề: “Đàn chị, em có việc phải đi trước, An Nhiên giao lại cho chị, xong việc em sẽ đến đón cô ấy.”

Điền Điền hiểu ý cười: “Cậu cứ yên tâm lo việc của mình đi, tôi và An Nhiên cũng đã lâu không gặp nhau rồi.”

26.

Cố Duệ đến gần trưa mới xong việc.

Chúng tôi đã hẹn nhau ăn cơm, ngoài tôi và Điền Điền, còn có Tiểu Mễ và Giang Hạo.

Hứa Phàm thì phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trận đấu buổi chiều, vậy nên không đi cùng.

Trong lúc chờ đồ ăn, Giang Hạo và Tiểu Mễ vẫn luôn bận rộn chơi game. Dù vậy nhưng vẫn không thể chặn được cái miệng của hai người bọn họ.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 45



Nhìn tôi có hơi uể oải và buồn ngủ, Giang Hạo liền lên tiếng: "Chị dâu, tối qua làm gì mà hôm nay mệt mỏi vậy?”

“Giang Hạo, cậu đi đâu rồi? Sao Trang Chu của cậu cứ đứng yên thế? Sao không dọn lính đi?” Tiểu Mễ tức giận.

“Suốt ngày để ý chị dâu làm gì? Chuyện rõ ràng như vậy rồi mà còn không nhìn ra à?”

Cậu ta nhướn mày: “Trông anh Duệ kìa, có khác gì chị dâu đâu?”

Giang Hạo cũng không thua kém: “Anh Duệ, sức chiến đấu yếu như thế là không được đâu.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Lúc này, Cố Duệ cúi đầu ngồi trên ghế, vài sợi tóc loà xoà rủ xuống trước trán.

Nghe được mấy lời của Giang Hạo, anh ấy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Có biết nói chuyện không? Cậu mới không được đấy.” Nói xong liền vứt điếu thuốc chưa kịp châm lửa trên tay về phía Giang Hạo.

“Mẹ nó, chê tao m.á.u ít à? Có ngon thì đến đây đánh tao đi…”

Giang Hạo tùy tiện chuyển đổi qua nhân vật trong game.

“Nhìn này, đây mới là đàn ông đích thực đấy! Thà c.h.ế.t trên chiến trường cũng không thừa nhận mình yếu, Tiểu Mễ, mau học hỏi đi.”

“Cậu c.h.ế.t một mình là được, lôi theo tôi làm gì?”

“...” Tâm trạng tôi ngày càng rối bời, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong họng vậy…

“Giang Hạo, nói chuyện chút ý chút đi! Ở đây vẫn còn mấy cô gái nữa đấy.” Cố Duệ chắc chắn cũng không chịu nổi nữa.

“Các cậu cứ tự nhiên đi, tôi sẽ tự động xem như không nghe thấy gì, cứ việc giữ vững phong độ như hiện tại đi.” Điền Điền lên tiếng.

“Vẫn là chị Điền Điền hiểu bọn em nhất! Chị dâu bây giờ cũng theo anh Duệ rồi, coi như chị ấy có thêm một giới tính khác giống bọn mình đi.”

Cố Duệ thở dài lắc đầu.

Trận đấu bóng rổ bắt đầu lúc 2 giờ chiều.

Đầu thu, tiết trời đã không còn cái nóng bức của mùa hè, mà thỉnh thoảng lại còn có một cơn gió nhẹ thổi qua.

Cố Duệ và tôi chuẩn bị đi bộ đến sân bóng rổ.

Anh ấy nắm tay tôi, đi dưới khoảng trời đầy nắng, qua những hàng cây xanh um tùm, bước trên khuôn viên trường rộng rãi mà yên tĩnh. Những người đi qua đều hướng ánh mắt về phía chúng tôi.

“Cố Duệ, chúng ta như thế này sẽ trở thành tâm điểm chú ý cho mọi người đấy.”

Anh ấy dừng bước: “Chúng ta thế nào?”

“Còn thế nào nữa?” Tôi muốn rút tay mình ra khỏi tay anh ấy, nhưng Cố Duệ lại càng nắm chặt hơn.

“Cuối cùng em cũng hiểu rồi, dù là ở đâu đi nữa thì nhan sắc này của anh vẫn luôn là một phong cảnh đẹp, huống chi đây còn là ‘sân nhà’ của anh nữa.”

Cố Duệ khẽ mím môi: “Chị à, em có ý gì thế?”

“Anh tự mình nhìn đi.” Tôi ra hiệu cho anh ấy.

Cố Duệ lơ đễnh liếc nhìn xung quanh: "Có gì đâu chứ? Anh không thấy gì hết."

“Đừng giả vờ với em. Rõ ràng là ánh mắt của mấy cô gái đi ngang qua đều rất không thân thiện đấy, giống như là muốn đánh c.h.ế.t em tới nơi vậy đó.”

Cố Duệ mân mê môi tôi, cười khẽ: “Chị à, chúng ta nói lý lẽ một chút nhé? Người khác làm gì là tự do của bọn họ, làm sao anh quản được chứ? Nhưng mà muốn đánh em, anh xem ai dám?”

"Em không quan tâm." Tôi hờn dỗi, đôi mắt hơi híp lại.

"Dù sao em cũng hơi không vui."

“Con gái các em đều như vậy à? Cảm xúc luôn thất thường như vậy sao?”

“Các em? Ngoài em ra anh còn ai nữa?”

“Không phải chứ, em đừng bới móc từ ngữ của anh như vậy được không? Không có ai hết, chỉ có mình em thôi.” Cố Duệ xoa xoa thái dương.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 46



“Bảo bối, em nói lý đi được không?”

“Em cứ không muốn nói lý đấy, em hối hận rồi.”

“Hối hận à?”

Anh ấy hít một hơi thật sâu: “Em nói xem, em hối hận cái gì thế?”

“Em đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của anh ở trường rồi, hối hận vì đã để anh tham gia trận bóng chiều nay. Lát nữa sẽ có bao nhiêu đôi mắt nhìn anh đây? Em không muốn bọn họ nhìn anh đâu.”

“...”

Cố Duệ hít một hơi thật sâu rồi bật cười: “Bảo bối, em ghen tuông khó hiểu thật đấy. Lẽ nào em không tự tin về bản thân mình đến vậy sao?”

“Ai nói em không tự tin? Em chỉ là… dù sao cũng không phải là không tự tin.”

“Được rồi, em nói gì anh cũng nghe, nếu vậy thì anh không ra sân nữa, được không?”

“Không được, em muốn xem anh chơi bóng.”

“Bảo bối, em kiếm chuyện với anh à? Chọc điên anh?” Cố Duệ xoa đầu tôi, vẻ mặt có hơi thất vọng.

*Beta: ôi ảnh cứ một câu bảo bối, hai câu bảo bối, toi cũng sẽ bắt ngy toi gọi như vậy

“Vậy em nói đi, anh phải làm gì? Đều nghe em hết được không?”

Tôi suy nghĩ một lúc.

“Thôi vậy, anh cứ việc chơi đi, người khác muốn nhìn thì nhìn, dù sao cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.”

“Vậy mới đúng chứ, người khác làm gì là quyền của họ, trái tim của anh không phải vẫn bị em nắm giữ sao, có đúng không?”

“Đúng cái gì mà đúng? Em chỉ là muốn xem em có bao nhiêu đối thủ tiềm tàng mà thôi.”

“Cái đầu này của em…”

Cố Duệ đưa tay chỉ vào trán của tôi: “Suy nghĩ khác người thật đấy.”

“Cố Duệ, anh nói xem, anh nổi tiếng như thế, em làm sao yên tâm quay về trường học đây?”

Anh ấy vuốt cằm, giả vờ suy nghĩ: “Ồ, vậy phải làm sao đây? Hay là em đừng đi học nữa? Mỗi ngày đều ở bên cạnh giám sát anh đi?”

“Anh cút đi.”

Cố Duệ cười, không nói thêm gì.

“Nhưng mà, xung quanh có nhiều cô gái thích anh như vậy, anh có cưỡng lại được cám dỗ không?”

“Đúng thật là có chút không cưỡng lại nổi đấy.” Cố Duệ trêu chọc tôi.

“Chị?” Cố Duệ gọi tôi.

Tôi tức giận hất tay Cố Duệ, không muốn nghe anh ấy gọi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Nghe anh nói hết đã được không?”

“Anh bắt nạt em.”

Cố Duệ ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở mạnh mẽ của anh ấy lập tức bao phủ lấy tôi.

“Bảo bối, anh chỉ là không dám dễ dàng hứa hẹn với em mà thôi. Cả thế giới này chỉ một An Nhiên em mà thôi, sao anh lại không trân trọng em chứ? Anh thực sự rất yêu em đó bảo bối à.”

Tim tôi như hẫng đi nhiều nhịp, cả người đều cứng đờ.

Một lúc sau, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong mắt Cố Duệ đều là sự kiên định, biểu hiện cho một thứ tình yêu rất mãnh liệt.

Tôi mím môi, khoé mắt ngập nước.

Cố Duệ v**t v* má tôi: “Lại sắp khóc nhè à? Em đừng khóc, cũng đừng buồn, có được không?”

Nói xong, anh ấy nắm lấy tay tôi: “Chúng ta mau đi thôi!”

Chỉ có điều, Cố Duệ không biết, khi anh ấy quay lưng đi, nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhưng mà tôi biết, đây không phải là nước mắt của sự cay đắng, mà là sự ấm áp, là sự cảm động trước ánh mắt kiên định và dịu dàng của Cố Duệ.

Hơi ấm trong lòng bàn tay anh ấy cũng khiến tôi cảm thấy an tâm, con đường phía trước dường như cũng trở nên rõ ràng hơn.

Tựa như…

Tôi và Cố Duệ, đã sớm trở thành sự nương tựa của đối phương vậy…
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 47



27.

Trong sân bóng rổ.

Vẫn còn khoảng 20 phút nữa là trận đấu bắt đầu, nhưng nơi đây đã rất ồn ào.

Cố Duệ nắm tay đưa tôi đến khu vực khán giả, dọc đường đã thu hút không ít ánh nhìn.

Tôi mơ hồ cảm nhận được không khí xung quanh bỗng trở nên sôi động và náo nhiệt hơn nhiều.

Cố Duệ dường như không để tâm đến những ánh mắt và tiếng ồn xung quanh, bàn tay nắm tay tôi càng siết chặt hơn.

Chúng tôi vừa ngồi xuống hàng ghế khán giả thì đã có vài người tiến lại gần.

Từ cách chào hỏi của họ, có thể thấy bọn họ đều là bạn cùng lớp của Cố Duệ.

Tất nhiên, cũng không thể thiếu những lời trêu chọc.

Có lẽ vì tôi không quen biết họ, nên hầu hết đều là Cố Duệ thay tôi đối đáp, việc của tôi chỉ đơn giản là gật đầu và mỉm cười.

Lúc trận đấu sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Cố Duệ, kia không phải là Hứa Phàm sao?” Tôi chỉ tay về một trong những cầu thủ đang mặc áo thi đấu đỏ và khởi động trong sân.

Anh ấy gật đầu.

Tôi nhìn quanh.

"Trời ơi, nhiều trai đẹp như vậy à?"

Trong khoảnh khắc, tôi như tìm lại được cảm giác quen thuộc của trước đây, mỗi lần nhìn thấy trai đẹp là không thể rời mắt…

“Anh nói xem, có phải tất cả nam thanh nữ tú trên đời này đều bị mấy khoa Nghệ Thuật và Điện Ảnh của trường anh chiếm hết rồi không?”

“Chị à, em nhìn cho rõ, là bọn họ đẹp trai hay là anh đẹp trai?”

“Hả?”

Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, h*m m**n sống sót mạnh mẽ khiến tôi lập tức nhận thua.

“Bọn họ làm sao mà so được với bạn trai của em chứ? Bạn trai em mới là người đẹp trai nhất luôn đó!”

“Chị à, sao anh lại cảm thấy, em mới chính là người không thể cưỡng lại nổi cám dỗ?”

“Em...” Tôi nhanh chóng suy nghĩ, xung quanh chắc chắn đang có không ít người đang âm thầm quan sát chúng tôi, với những đối thủ tiềm tàng như thế này, cách tốt nhất để đánh trả là không cho họ bất kỳ cơ hội nào.

Thế nên…

Tôi quyết định, trực tiếp hôn lên mặt Cố Duệ.

“Anh mới nói đúng một nửa, An Nhiên em chỉ không thể cưỡng lại cám dỗ của một mình Cố Duệ mà thôi.”

Anh ấy khựng người một chút, rồi lập tức đưa tay nâng mặt tôi lên, không chút do dự hôn xuống.

Đám đông xung quanh dồn hết sự chú ý vào chúng tôi, trong chốc lát, tiếng ồn ào cũng tạm ngưng. Tôi nghe thấy những tiếng thở dài, tiếng trêu chọc và đủ loại âm thanh khác hòa lẫn vào nhau, như đang tạo thành một bản nhạc giao hưởng.

Tôi bắt đầu hoảng loạn, cố gắng đẩy Cố Duệ ra, nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh như thể không có gì xảy ra, những sự chú ý kia cứ như không tồn tại.

“Cố Duệ… anh buông em ra…”

“Đừng cử động.”

“Này…” Có nhiều người lắm đấy!!!!!

Cuối cùng Cố Duệ cũng buông tôi ra.

“Anh phải ở trước mắt mọi người đóng cho em một cái dấu, nếu như có một ngày nào đó thật sự không cưỡng lại được cám dỗ thì phải nhớ đến cái dấu này, cái chỉ thuộc về một mình Cố Duệ anh thôi.”

Tính chiếm hữu của anh ấy lại bộc phát rồi.

May mà tiếng còi đã vang lên, trận đấu cũng bắt đầu, sự tập trung của mọi người lại chuyển vào trong sân bóng.

Nhìn thấy đám đông xung quanh nhiệt liệt cổ vũ cho mỗi lượt ghi bàn, tôi cũng dần dần thoát khỏi sự ngượng ngùng trước đó, bắt đầu hòa mình vào bầu không khí sôi động kia, cùng mọi người reo hò.

“Hứa Phàm, cố lên!”

“Vào rồi, là một bàn ba điểm nữa đấy!”

Tôi kích động, vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên…

Cố Duệ ở bên cạnh khẽ cười: “Bảo bối, có phải cái đóng dấu vừa nãy vô ích rồi không?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Đó là anh em tốt của anh đấy, thế mà anh cũng ghen à?”

“Đều nghe em cả.”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 48



Một lúc sau.

“Anh phải ra sân rồi.” Cố Duệ chỉ về phía sân đấu.

“Anh phải đi thay đồ. em ở một mình có được không?”

“Không ổn đâu.” Tôi lắc đầu, nhanh chóng nắm lấy tay Cố Duệ.

“Nhưng mà anh sắp phải ra sân rồi, sao lúc này lại quấn quít anh thế?”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi: “Anh gọi Tiểu Mễ và Giang Hạo qua đây với em nhé?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Vâng.”

Cố Duệ lập tức gọi điện: “Bọn họ sẽ qua ngay thôi, anh thật sự phải đi rồi, nếu không thì sẽ muộn mất, em nhớ ngoan đấy nhé”

Nói xong, anh ấy xoa đầu tôi một cái rồi rời đi.

Tôi cúi đầu trả lời tin nhắn, đột nhiên không khí trong sân lại trở nên sôi nổi hẳn. lập tức ngẩng đầu, quả nhiên đúng như tôi nghĩ, Cố Duệ ra sân rồi.

Anh ấy mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, trông rất mạnh mẽ và đầy khí phách. Hình như anh ấy đang nói chuyện gì đó với đồng đội, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại nhìn về phía khán đài, nơi tôi đang ngồi.

Mặc dù khoảng cách khá xa, không thể nhìn rõ biểu cảm của Cố Duệ, nhưng nhịp tim tôi vẫn đột ngột tăng nhanh. Tiểu Mễ bên cạnh không khỏi thán phục: “Chị dâu, trước đây Cố Duệ chơi bóng chưa bao giờ nhìn về khán đài đâu.”

Cậu ta thấy tôi không trả lời, liền bổ sung thêm: “Em nói thật đấy, từ khi gặp chị, anh Duệ đã thay đổi hoàn toàn từ đầu đến chân luôn đó.”

“Trước đây anh ấy hầu như chỉ có một biểu cảm lạnh lùng, nhưng mà bây giờ lại rất hay cười. Hơn nữa, đa phần là chỉ cười với mỗi chị thôi. Tuy rằng bình thường anh ấy lúc nào cũng nghiêm mặt với bọn em, nhưng thật ra trong lòng anh ấy thật sự rất quan tâm đấy.”

Có lẽ Tiểu Mễ nói đúng, trong sách thường nói rằng những người thuộc cung Bọ Cạp luôn mang vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất họ lại có một trái tim ấm áp.

28.

Tiếng còi lại lần nữa vang lên, hiệp hai của trận đấu bắt đầu.

Trên sân bóng, Cố Duệ bình tĩnh nhận bóng từ đồng đội, dẫn bóng một cách chậm rãi và có trật tự. Khi đối thủ lao đến chắn bóng, anh ấy bất ngờ tăng tốc, xoay người giữa không trung, cảm giác như chưa cần ngắm đã ném bóng đi.

Cả sân như nín thở, im lặng chờ đợi.

Quả bóng rổ vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp, vào rổ!

Cố Duệ ghi điểm đầu tiên trong hiệp hai.

Trời ơi, quá đỉnh rồi!

Cả sân vỡ òa trong tiếng hò reo cuồng nhiệt, liên tục gọi tên Cố Duệ.

Tôi cũng chẳng kịp để ý gì nữa, quên luôn cả sự e dè, bật dậy khỏi chỗ ngồi, không ngừng nhảy lên vui sướng.

Trên sân bóng lúc này, Cố Duệ chính là người nổi bật nhất, cả người tràn đầy khí thế mạnh mẽ, từng động tác và bước di chuyển đều làm toát lên sức mạnh và tốc độ nhanh nhẹn của anh ấy.

Trái tim tôi như hoà nhịp theo từng cú nhảy và hành động của Cố Duệ, thật sự là cuốn hút đến nghẹt thở, khiến người xem không thể rời mắt.

Thời gian của hiệp hai trôi qua một nữa, cả hai đội có được khoảng nghỉ giữa hiệp. Khi trận đấu tiếp tục, Cố Duệ không ra sân nữa.

Đúng như anh ấy đã nói, vốn dĩ lần này không đến lượt anh ấy tham gia, cũng không thể mãi giành vị trí của người khác được.

Trên khán đài bắt đầu vang lên những tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

“Chị dâu, chị biết tại sao anh Duệ chỉ chơi một lúc rồi nghỉ không?” Tiểu Mễ cười tủm tỉm, vẻ mặt gian xảo.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Giang Hạo bên cạnh đã nhanh miệng hơn.

“Đương nhiên là do hết sức rồi.”

Cậu ta nhìn tôi đầy ẩn ý: “Đúng không chị dâu?”

Tôi: ???

“Giang Hạo, cậu nói mà không suy nghĩ à? Chị dâu dù gì cũng là con gái đấy, phải chú ý chút chứ.” Cũng may là có Tiểu Mễ đáng yêu giải vây giúp tôi.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại tiếp lời: “Cậu có biết cái gì gọi là nhìn thấu mà không nói ra không? Hơn nữa, chẳng lẽ anh Duệ nhà chúng ta yếu đến vậy à?”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 49



Tôi đứng bên cạnh mà ngượng ngùng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống. Không biết nên dùng ngôn từ thế nào để diễn tả cách nói chuyện của hai người bọn họ nữa.

Ánh mắt tôi lại lần nữa lặng lẽ tìm kiếm hình bóng của Cố Duệ.

Anh ấy đang ngửa đầu uống nước, mái tóc đen ướt đẫm thu hút mọi ánh nhìn. Ngay sau đó, Cố Duệ kéo vạt áo bóng rổ lên lau mồ hôi trên mặt, trong khoảnh khắc, vóc dáng hoàn mỹ hiện ra rõ mồn một, làm hình ảnh đêm qua bất chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi không khỏi rùng mình một cái, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp người. Mất mặt quá đi, ngay cả tôi cũng cảm thấy khinh thường bản thân mình.

Cố Duệ vào phòng thay đồ, mười phút sau lại quay lại ngồi bên cạnh tôi.

Anh ấy nở nụ cười, một tay đặt trên vai tôi, ghé sát thì thầm: “Chị à, vừa rồi có phải mê mẩn anh rồi không?”

“Không.”

“Thật à? Nếu vậy thì anh đi đây…”

Cố Duệ giả vờ đứng dậy định rời đi, tôi theo phản xạ liền nắm lấy tay anh. Anh ấy quay đầu, nháy mắt với tôi: “Phải đi thật đấy.”

“Này, hai người đi đâu thế?” Giọng của Giang Hạo từ phía sau vọng tới.

“Liên quan gì đến cậu?”

“Này, dẫn bọn em theo với chứ!”

“Ở đâu tới thì lăn về đó đi.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Đồ nhỏ mọn, xấu xa…”

Ở lối vào khán đài.

“Trận đấu còn chưa kết thúc mà, sao phải đi rồi?”

“Anh không chơi nữa, em còn muốn xem à?”

“Tất nhiên rồi, không phải vẫn còn có trai đẹp miễn phí à?”

Cố Duệ đột ngột dừng bước, sắc mặt không rõ ràng: “Em nói lại lần nữa?”

“Em…”

Anh ấy dùng một tay nâng gáy tôi lên rồi bất ngờ hôn xuống.

“An Nhiên, em nhớ cho kỹ, em là hoa có chủ rồi.”

Cố Duệ ghen rồi?

Người ta thường nói, ghen tuông là lời tỏ tình rõ ràng nhất, quả không sai!

“Không xem nữa, chỉ xem anh thôi, từ giờ trở đi em chỉ xem mình anh thôi.”

Cố Duệ nhìn tôi một cách im lặng, khóe miệng khẽ cong lên.

“Hôm nay em còn muốn làm gì nữa không?”

Tôi suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.

“Xem phim thì sao?”

“Xem phim?”

“Ừm.” Cố Duệ nhẹ nhàng trả lời.

“Thứ ba tuần sau anh sẽ đi Hàng Châu, cuộc thi sẽ kéo dài ba ngày. Anh chỉ có thể đưa em đi chơi hết ngày hôm nay thôi. Mặc dù ngày mai là chủ nhật, nhưng mà anh vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.”

Anh ấy hôn lên tay tôi: “Những việc mà bạn trai nhà người ta có thể làm thì anh đều sẽ làm cho em.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy xung quanh im ắng lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.

Tôi chợt cảm thấy hơi áy náy, Cố Duệ đã bận rộn như vậy rồi mà vẫn dành thời gian để ở bên tôi. Lẽ ra tôi không nên như thế này.

Tôi nhìn anh ấy, đây có còn là Cố Duệ cao cao tại thượng mà tôi đã gặp vào lễ hội âm nhạc không?

Trong chốc lát, tôi dường như chẳng nói được gì, khoé mắt lại nóng lên. Không biết từ lúc nào tôi lại trở nên nhạy cảm như vậy?

Cuối cùng, tôi giơ tay ôm lấy anh.

“Cố Duệ, anh là ánh sáng mềm mại nhất trong trái tim em, anh không cần phải làm gì quá nhiều cho em đâu, vì anh lúc nào cũng sưởi ấm cho em rồi.”

Anh ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

“Em là người mà anh đã chọn mà, không làm những điều này cho em, thì làm cho ai đây?”
 
Back
Top Bottom