Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 30



Trước cửa quán bar, khi tôi vừa ngồi lên taxi và chuẩn bị đóng cửa, Cố Duệ bất ngờ chạy tới, một tay kéo tôi ra ngoài.

Cậu ấy nhìn về phía Lý Sở.

“Xin lỗi nhé, người anh em. Cậu tự về trước đi, An Nhiên tạm thời thuộc về tôi rồi.”

Mặc dù trước đó đã đoán ra được một chút về mối quan hệ giữa tôi và Cố Duệ nhưng lúc này Lý Sở vẫn bị sốc.

“Cố Duệ…”

Cậu ta chỉ vào chúng tôi: “Hai người các người, vừa rồi biến mất lâu như vậy, thì ra là âm thầm ra ngoài chơi với nhau à?”

“Cậu nói chuyện đàng hoàng chút đi. Chuyện này đối với cậu khó chấp nhận lắm à? Cần thời gian? Vậy thì cho cậu chút thời gian. Tạm biệt. Tài xế, lái xe đi ạ.”

Cố Duệ nói xong liền kéo tôi đi, phía sau vẫn còn vang lên tiếng của Lý Sở: “Này, hai người cũng quá đáng quá rồi đó!”

“Muộn như thế này rồi, chúng ta còn đi đâu nữa?”

“Tôi không biết.” Cố Duệ dừng bước, đặt tay lên vai tôi.

“Dù sao thì tôi chỉ muốn được ở cạnh chị thôi.”

“Dính người tới vậy à? Từ lúc nào mà cậu bắt đầu thích tôi thế?” Tôi đùa cợt, cũng không mong cậu ấy trả lời.

“Không biết nữa, tôi cũng không nhớ là bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết là khi tôi kịp nhận ra, thì chị đã lấp đầy cả trái tim của tôi rồi.”

“Vậy sau này cậu đừng hung dữ với tôi nữa được không?”

Cố Duệ xoa đầu tôi, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Chị sợ tôi à?”

“Không sợ, tôi muốn nhìn thấy cậu cười thôi.”

Tôi đưa tay xoa nhẹ giữa trán cậu ấy: “Cậu xem, chỗ này không được nhăn, phải làm cho nó thả lỏng ra…”

Cố Duệ nắm lấy tay tôi và cười, chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy cười đẹp như vậy.

“Trên trán chị vẫn còn một vết sao, tôi cũng phải nhăn lại để giống với chị chứ.”

“Ai cần cậu giống với tôi? Qua vài tháng thì cũng sẽ hết thôi mà!!!!”

“Xin lỗi chị, đều tại tôi hết…”

“Không sao mà, đã qua hơn hai mươi ngày rồi, chuyện đó cũng không phải lỗi của cậu.”

Cố Duệ không nói gì thêm.

“Tiệm trà sữa phía trước còn chưa đóng cửa, chị muốn uống gì không?”

Tôi gật đầu: “Trà sữa của tôi không thêm đá, tôi muốn uống ở nhiệt độ thường.”

Cậu ấy nhìn tôi, thấy tôi bỗng nhiên đỏ mặt và có chút ngại ngùng thì lại ngẩn ra một chút, rồi ngay lập tức mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

“Chúng ta bắt taxi đi.” Cố Duệ vừa đưa trà sữa cho tôi vừa nói.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Taxi?”

“Chị đi bộ không mệt à? Lúc nãy còn uống không ít rượu nữa.”

“Tôi uống rượu là do ai hả?”

“Còn đôi co nữa à?” Cậu ấy véo nhẹ má tôi.

“Xe đến rồi, mau đi thôi.”

“Đến Quốc Mậu Grandview.”

Cố Duệ lên xe nói một câu với tài xế rồi sau đó tựa vào ghế im lặng nhắm mắt, trông có vẻ rất mệt.

Tôi thắc mắc trong lòng, Quốc Mậu Grandview? Là khách sạn năm sao đấy, cậu ấy đây là…? Dù rất tò mò nhưng tôi lại không dám hỏi.

Cho đến khi xuống xe, tôi mới lộ rõ dáng vẻ lúng túng: “Cố Duệ, cậu…”

Cậu ấy mắt nhắm mắt mở, cười một cách lười biếng.

“Chị ơi, trong đầu chị toàn là những thứ lộn xộn gì thế? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn chị ở bên cạnh chị thôi, lần này xa nhau lâu quá…”

“Với lại, chị còn không nhìn ra tình trạng hiện tại của tôi à?”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 31



Cậu ấy bỗng nhiên ghé sát tai tôi thì thầm: “Tôi buồn ngủ lắm…”

Khuôn mặt tôi ngay lập tức đỏ rực lên. Thật là xấu hổ quá đi!

Cố Duệ thấy tôi ngượng ngùng như vậy cũng không nói gì thêm nữa, chỉ kéo tay tôi: “Đi thôi!”

Tôi vẫn cảm thấy có hơi khó xử, tôi cũng không biết là sẽ không về nhà, vậy nên không mang theo quần áo…

Tôi rút tay lại.

“Hay là cậu lên trước đi?”

“Sao vậy?” Cố Duệ nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi.

“Chị không định chạy trốn đâu phải không?”

“Không có đâu, tôi chỉ định đi mua ít đồ.” Nói xong, tôi liền quay mặt đi không dám nhìn cậu ấy.

Cố Duệ im lặng hai giây: “Vậy để tôi đi mua cho chị.”

Tôi lập tức tóm lấy áo cậu ấy: “Không cần đâu! Cố Duệ, cậu tha tôi đi mà, tôi đã nói…”

Cậu ấy lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Được rồi, chị đi đi, tôi ở đây đợi chị.”

Tôi quay người chạy đi, làm sao có thể để Cố Duệ đi mua cho tôi được chứ, cậu ấy kiêu ngạo như vậy, tôi cũng không nỡ để cậu ấy làm sai vặt cho tôi.

Trong thang máy, tôi cúi đầu, cứ cảm giác tối nay đúng là xấu hổ c.h.ế.t mất thôi!!!

Cố Duệ thản nhiên đặt tay lên vai tôi, biết tôi ngại ngùng cũng không thèm vạch trần, cứ mỉm cười mãi không thôi.

Sau khi vào phòng, cậu ấy liền đi tắm, còn tôi lại lơ đãng chơi điện thoại. Thế nhưng trong đầu cứ liên tục hiện lên hình ảnh trong xe lần trước, Cố Duệ để nửa thân trên tr*n tr** trước mặt, làm tôi cảm thấy thật xấu hổ.

Nhưng mà tôi không thể ngừng nghĩ về nó được, càng cố gắng không nghĩ đến thì những hình ảnh ấy lại càng ào ạt ùa về.

Lúc này, cửa phòng tắm đã mở rồi.

Tôi đang nhìn thấy cái gì đây?

Chính là một mỹ nam vừa tắm xong!!!!

Vai rộng, eo thon, chân dài!!!!

Cậu ấy tuỳ ý khoác áo choàng tắm, bên dưới lớp áo là cơ n.g.ự.c nửa ẩn nửa hiện, còn có xương quai xanh mờ mờ hiện lên, mái tóc ướt cùng với khuôn mặt đẹp trai đó…

Làm tôi như quên cả thở, cứ thế nhìn chằm chằm Cố Duệ, chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c luôn rồi.

“Chị, có đẹp không?” Trong khi tôi đang mơ màng, cậu ấy đã đến bên cạnh và cúi xuống nhìn tôi.

“Hả? Xin lỗi...” Tôi miễn cưỡng không nhìn Cố Duệ nữa.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cứu tôi với! Tôi xấu hổ đến mức muốn biến mất luôn rồi!!!

Cố Duệ chắc chắn là cố tình, cố tình cúi xuống để cơ bụng của mình đập vào mắt tôi.

Cậu ấy giữ đầu tôi lại, khóe miệng nhếch lên: “Chị, lát nữa có muốn tôi cởi hết ra để chị nhìn rõ hơn không?”

Ánh mắt đầy mê hoặc của Cố Duệ khiến tôi hoàn toàn không thể chống cự được nữa rồi!!!

Khuôn mặt tôi đỏ như hoàng hôn mùa hè.

“Ai muốn nhìn cậu chứ? Tôi… tôi đi tắm đây...”

Nói xong cũng không đợi Cố Duệ đáp lại, tôi đã lập tức lao vào phòng tắm.

Cậu ấy thật sự rất lợi hại! Tôi cũng đã vào được mười phút rồi, vậy mà nhịp tim vẫn còn loạn, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì…

19.

Khi tôi từ nhà vệ sinh bước ra, Cố Duệ đã nửa nằm trên giường, một tay gối đầu, một tay lướt điện thoại.

Thấy tôi đứng yên không động đậy, cậu ấy liền đặt điện thoại xuống rồi nhấc một góc chăn lên, ra hiệu bảo tôi qua.

Tôi vẫn không nhúc nhích.

Trên mặt Cố Duệ hiện lên nụ cười có chút lưu manh.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 32



“Mau qua đây đi, chị sợ cái gì chứ? Xem xét tình hình hiện tại, không phải tôi mới là người chịu thiệt à?”

“Cậu chịu thiệt cái gì?”

"Chị nói xem?"

Nụ cười trên gương mặt cậu ấy càng thêm gian tà: "Tôi phải kiềm chế đấy, không kiềm được cũng phải cố mà kiềm, nếu không sẽ bị mất sức..."

Đúng là, tôi không nên đáp lời cậu ấy làm gì…

“Có thể tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút được không?” Tôi cảm thấy mình sắp c.h.ế.t vì xấu hổ rồi, vậy nên liền đổi chủ đề.

"Lạnh à?"

"Ừ."

Cố Duệ lại liếc nhìn tóc tôi.

"Sao tóc vẫn còn ướt thế?"

"Cũng không ướt lắm mà." Tôi thuận tay sờ thử một cái.

"Đợi tôi một chút."

Cậu ấy đứng dậy lấy máy sấy tóc: "Để tôi sấy tóc cho chị nhé!"

"Mau ngồi xuống đi.”

Bàn tay Cố Duệ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, làn gió ấm áp từ máy sấy thổi ra làm những sợi tóc bay lượn tự do. Lúc tóc lướt qua mặt, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại có thể mềm mại đến thế, hệt như trái tim tôi lúc này vậy, cùng lúc đắm chìm trong cảm giác này.

"Cố Duệ..." Tôi khẽ gọi tên cậu ấy.

"Ừ."

"Cậu… có còn đột nhiên biến mất nữa không?"

Tay Cố Duệ bỗng khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục: "Sẽ không đâu."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi quay người lại, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, muốn tìm ra câu trả lời mình mong muốn từ ánh mắt kia.

Tiếp theo đó, Cố Duệ tắt máy sấy, đặt nó sang một bên rồi vươn tay ôm lấy tôi. Trong tư thế này, tôi ngồi còn cậu ấy đứng, đầu tôi chỉ cao đến phần dưới lồng n.g.ự.c của Cố Duệ. Đây là lần đầu tiên tôi gần sát với đường nét cơ bắp của cậu ấy như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, lúc này tôi lại không có chút tâm trạng nào để ngắm nhìn.

"An Nhiên, tháng 9 tôi sẽ tham gia một cuộc thi âm nhạc dành cho sinh viên toàn quốc. Tôi cũng không biết mẹ tôi đã nghĩ gì, không nói tiếng nào đã tự đăng ký cho tôi tham gia khóa huấn luyện ở Thượng Hải. Đến khi tôi nhận được vé máy bay, thì đã là rạng sáng rồi..."

Cố Duệ hơi ngừng, giọng nói chậm rãi: "Lúc đó chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là tôi phải xuất phát. Tôi thật sự muốn nói với chị, thậm chí còn muốn gọi điện và muốn nghe giọng chị… nhưng mà khi đó đã rất muộn rồi, tôi sợ làm phiền nên đã cố nhịn..."

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp trong mắt của cậu ấy thoáng qua một nỗi cô đơn. Đột nhiên, một cảm giác buồn bã không rõ nguyên do lại dâng lên trong lòng tôi. Thậm chí, tôi còn cảm thấy việc Cố Duệ có giải thích với tôi hay không cũng không còn quan trọng nữa.

"Tôi đã nghĩ… đợi đến khi tôi qua đó, mọi thứ ổn định rồi sẽ từ từ nói cho chị."

Cậu ấy bất chợt mỉm cười: "Nhưng mẹ hoàn toàn không nói cho tôi biết, đó là khóa huấn luyện cường độ cao kéo dài trong nửa tháng với môi trường hoàn toàn khép kín. Vừa đến nơi thì tôi đã phải nộp lại điện thoại."

"Tôi thật sự rất hối hận. Tại sao tôi cứ phải đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi mới liên lạc với chị chứ? Cho dù là vừa mới xuống máy bay có mệt mỏi đến đâu, dù là khi đó chị còn chưa thức dậy, tôi ít nhất cũng nên gửi cho chị một tin nhắn..."

Cố Duệ buông tay, không còn ôm tôi nữa, mà châm một điếu thuốc.

Đằng sau làn khói mỏng manh cuộn lên, vẻ mơ hồ trên gương mặt cậu ấy càng rõ ràng hơn.

"Nhưng tôi đã không làm vậy, tôi đúng là một tên khốn mà..."

"Cậu không phải! Cố Duệ, không sao đâu mà, cậu đừng tự trách mình nữa." Tôi bỗng nhiên muốn ôm lấy cậu ấy.

Cố Duệ xoa cằm, nói tiếp: "Ngay khi khóa huấn luyện kết thúc, tôi nhìn thấy tin nhắn chị gửi, toàn là từ hơn 10 ngày trước. Lúc đó, tôi buồn bực đến mức không chịu nổi, nhưng cũng không biết nên trả lời chị thế nào, càng không biết phải đối mặt với chị ra sao… nên chỉ còn cách lập tức trở về càng nhanh càng tốt. Hôm nay gặp chị, thật ra là tôi vừa đáp xuống Trùng Khánh chưa đầy ba tiếng..."
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 33



"Hả? Vậy sao cậu không nghỉ ngơi cho tốt mà còn đi họp lớp làm gì?"

"Đã hẹn từ lúc vừa nghỉ hè rồi. Mấy ngày trước bạn thân nhắn tin hỏi tôi có đến không, tôi cũng không thể không trả lời cậu ấy. Vậy nên hôm nay tôi nghĩ cứ đến đó gặp mặt một chút, rồi về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại đến tìm chị. Dù sao thì chắc chị cũng mắng tôi tơi bời rồi, mắng thêm một tối nữa cũng không sao."

"Kết quả là chị cũng xuất hiện ở buổi họp lớp, còn là bạn gái của Lý Sở nữa. Chị có biết lúc đó tôi cảm thấy tuyệt vọng đến mức nào không? Tôi thật sự không dám tưởng tượng, nếu chị trở thành bạn gái của người khác, tôi phải làm sao đây?"

"Tôi thấy cậu có tuyệt vọng lắm đâu? Rõ ràng là tôi mới là người tuyệt vọng..."

Cố Duệ dập tắt điếu thuốc, không để ý đến tôi, tiếp tục nói: "Chị có biết cảm giác của tôi lúc nhìn thấy chị ôm Lý Sở là gì không?"

"Không biết." Tôi nhìn anh với nụ cười không rõ là thật hay giả.

"Đau lòng." Cố Duệ xoa tóc tôi.

"Có một khoảnh khắc, tôi thật sự muốn chạy lên kéo chị ra khỏi tay Lý Sở..."

Sự hiểu lầm này cuối cùng cũng được giải quyết, nhưng tôi lại không cảm thấy nhẹ nhõm như mình tưởng, mà cảm giác trong lòng lại cay cay và nghẹn ngào.

"Cố Duệ, xin lỗi."

Cậu ấy nâng cằm tôi lên: "Người nên nói xin lỗi là tôi."

Nói xong, Cố Duệ liền hôn lên môi tôi, tôi cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong chính trái tim mình, còn có nước mắt nóng hổi lăn qua khoé mắt.

"Chị đừng khóc." Cậu ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

"Tôi không hôn dỗ chị được đâu..."

Tôi mơ màng, không rõ Cố Duệ muốn nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn cậu ấy.

"Vẫn còn nhìn? Không hiểu à? Nếu còn hôn thêm lần nữa, tôi sẽ không dừng lại được đâu, hiểu không?"

Tôi: !!!

Lúc này, tôi mới chậm chạp hiểu ra…

"Ngủ đi, tôi thực sự rất mệt rồi."

Cố Duệ tắt đèn, còn tôi nằm trong vòng tay cậu ấy, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp, suy nghĩ vẩn vơ…

"Cố Duệ..."

"Ừ." Cậu ấy phát ra âm thanh trầm thấp từ cổ họng.

"Trong suốt thời gian huấn luyện, cậu có mệt không?"

"Mệt chứ, không chỉ phải điều chỉnh nhịp điệu, hát với nhảy, còn phải luyện thanh, phối khí, sáng tác nhạc… nói chung là nhiều lắm. Cảm giác còn mệt hơn bây giờ ôm chị nhiều."

"Ý của cậu là gì? Cảm thấy ôm tôi cũng rất mệt, đúng không? Nếu vậy thì đừng ôm nữa, bỏ tôi ra..."

"Chị đừng làm loạn nữa, cũng đừng cử động lung tung! Nếu tiếp tục như vậy, chị sẽ hại c.h.ế.t tôi đấy..."

20.

*từ giờ hai người sẽ chuyển sang xưng hô anh-em nhớ. Cố Duệ sẽ từ ‘cậu ấy’ thành ‘anh ấy’ nhé hehe

Có lẽ là vì tất cả những u ám tích tụ trước đó đã hoàn toàn tan biến khi Cố Duệ xuất hiện, vậy nên tôi đã ngủ rất yên bình và thoải mái trong vòng tay anh ấy.

Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi phát hiện anh ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tình cảm, khuôn mặt có chút suy tư.

"Em tỉnh rồi à?"

"Ừm…"

Trời ơi! Không biết Cố Duệ thức dậy từ khi nào, anh ấy đã nhìn tôi bao lâu rồi?

Tôi hơi xấu hổ, kéo chăn lên che đầu.

"Ngủ ngon không?"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Ngon..."

Làm sao có thể không ngon được chứ? Được nằm trong vòng tay của một mỹ nam thế này, đây là điều mà bao người ao ước đấy!

"Em định cứ tiếp tục nói chuyện như vậy với anh sao?"

Anh ấy kéo nhẹ chăn trên đầu tôi, nhưng tay tôi nắm chặt không buông: "Hóa ra cũng có lúc ngại ngùng à?"

"Để em từ từ..."

Cố Duệ cười nhẹ: "Từ từ gì?"

"Em không quan tâm, anh đừng nhìn em như vậy có được không? Em còn chưa rửa mặt nữa..."

"Vậy à?"
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 34



Anh ấy dừng lại một chút: "Vậy thì sao? Không sao đâu, anh không chê em."

"Ai sợ anh chê bai chứ? Anh quay đi đi, đừng nhìn em, em phải vào nhà vệ sinh!!!!”

Cố Duệ lại cười: "Em rốt cuộc có bao nhiêu yêu cầu thế? Mau đi đi.”

Khi tôi ra ngoài, Cố Duệ đã mặc xong quần áo.

Anh ấy đứng ngược sáng, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ sáng ngời trong ánh mắt, khoé môi khẽ nở nụ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tả.

"Em đói chưa? Giờ này khách sạn chắc chắn không còn bữa sáng nữa đâu."

Tôi ngây ngốc nhìn Cố Duệ, anh ấy lúc này, dường như chỉ có thể xuất hiện trong truyện tranh mà thôi.

"Em chưa đói, nhưng mà không phải người xưa thường có câu ‘Tú sắc khả xan’ sao?” Tôi vô thức nói ra.

*Tú sắc khả xan; nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

Cố Duệ dường như vẫn chưa hiểu được ý của tôi, ngẩn người một lúc, rồi lại nhướn mày: “Thành ngữ này chỉ được dùng để miêu tả phái nữ thôi, giống như em chẳng hạn.”

Anh ấy nhẹ nhàng ôm và hôn lên trán tôi: "Còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, em có muốn đi đâu không?"

Tôi suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Em chẳng muốn đi đâu cả, bên ngoài nóng lắm, em chỉ thích điều hòa với Wifi thôi."

"Ý em là chúng ta cứ ở đây suốt à?"

Cố Duệ nhướn mày: "Vậy em thật sự có thể g.i.ế.c anh rồi."

"Nói vậy là sao?"

"Em nghĩ xem? Chị à, anh là đàn ông mà?”

"..." Tôi ngượng ngùng hiểu ra…

"Có muốn đến nơi bọn anh thường luyện tập không? Hôm nay đúng lúc bọn Hứa Phàm, Tiểu Mễ cũng sẽ quay lại, có thể cùng nhau ăn tối một bữa."

Cố Duệ thấy tôi có chút ngơ ngác, liền bổ sung thêm: "Hai người bọn họ từ sau lễ hội âm nhạc lần trước thì về nhà nghỉ hè, còn Giang Hạo lúc nào cũng sẵn sàng."

"Em đi cùng được à?"

Anh ấy vỗ vai tôi: "Nhanh chóng chuẩn bị đi. Anh về lấy xe rồi qua đón em."

Lái xe từ Tượng đài Giải Phóng đến Sa Bình Bá chưa tới một giờ, không xa không gần. Nhưng suốt chặng đường Cố Duệ cứ im lặng, khiến tôi cảm thấy không quen.

"Cố Duệ..."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Có chuyện gì à?" Anh ấy mỉm cười liếc nhìn tôi.

"Em có thể hỏi anh một câu được không?"

"Sao lại nghiêm túc thế? Làm anh cảm giác như có cái bẫy đang chờ anh vậy."

"Em… trước kia..."

Tôi cố gắng nhưng vẫn không có đủ can đảm nói ra: "Thôi, coi như em chưa nói gì đi."

Nói xong, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, Cố Duệ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Có phải muốn hỏi anh trước kia đã từng thích ai hay không?"

"Không phải." Tôi bỗng cảm thấy thật xấu hổ khi bị anh ấy nhìn thấu suy nghĩ, liền vội vàng ngắt lời.

Cố Duệ không nói gì, nhìn vào gương chiếu hậu rồi bật đèn xi nhan, tấp xe vào lề.

Tôi: ???

Anh ấy tức giận rồi à? Hình như Hứa Phàm nói đúng rồi, đây chính là điểm yếu chí mạng của Cố Duệ.

Tôi bỗng cảm thấy có chút lo lắng, nói đúng hơn là cảm giác khó chịu không thể lý giải được.

Cố Duệ nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng một lúc lâu mới mở lời: "An Nhiên, tuy rằng quá khứ của anh không có em, nhưng hiện tại, tất cả những tâm tư và suy nghĩ của anh đều chỉ gói gọn trong ba chữ mà thôi, là anh yêu em.”

Giọng điệu Cố Duệ rất bình thản, nhưng trong đầu tôi lại như có một vụ nổ. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ấy trực tiếp nói rằng anh yêu tôi!!!!!

Đột nhiên, một cảm giác gần như xa lạ ập đến, cuộn trào trong cơ thể tôi.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 35



Tôi có thể đoán ra đó là gì, có lẽ chính là một tình yêu sâu sắc, mãnh liệt, cuồng nhiệt và mạnh mẽ.

Cố Duệ khẽ vuốt qua trán rồi đến tai tôi, cuối cùng dừng lại trên má: "Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, anh cũng không ngoại lệ, nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến việc anh yêu em, có hiểu không?”

Tầm nhìn của tôi lập tức mờ đi.

Cố Duệ lau nước mắt rồi hôn lên môi tôi, một nụ hôn thật nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến tôi cảm giác như mình đang tan chảy thành một dòng nước mùa xuân.

Sau đó anh ấy buông tôi ra, vuốt nhẹ khóe môi tôi: "Em chỉ cần nhớ, bây giờ bên cạnh anh chỉ có mình em. An Nhiên, quá khứ của anh còn quan trọng không?"

Tôi hoàn toàn sụp đổ, khóc nức nở.

"Cố Duệ, sao anh có thể như vậy chứ? Anh vẫn nên hung dữ với em một chút đi, anh cứ như thế này em sẽ… em sẽ đánh mất chính mình mất thôi..."

Anh ấy bật cười, khẽ lắc đầu: "Chị à, đừng đáng yêu như vậy được không? Nếu không thì anh cũng sẽ đánh mất chính mình đấy.”

"Anh cười em?"

"Không có. Bạn nhỏ, chúng ta phải đi thôi, ở đây không thể dừng quá lâu."

Bạn nhỏ?

Trái tim tôi thật sự không thể chịu nổi cách gọi này đâu, lẽ nào đây chính là sự nuông chiều độc nhất của một chàng trai cung Bọ Cạp à?

21.

Phòng luyện tập của Cố Duệ cách cửa sau khu A của Đại học Trùng Khánh không xa. Mặc dù nằm ngay trên phố, nhưng nhờ địa hình đặc biệt của Trùng Khánh mà thực tế nó là tầng 6.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cố Duệ mở cửa phòng đang đóng chặt.

“Vào đi, đã hơn một tháng rồi không tới đây, anh rất nhớ nơi này.”

Tôi bước vào "lãnh địa" của Cố Duệ với tâm trạng như đang đi hành hương, từng bước đều cẩn thận.

Tuy rằng diện tích phòng tập không lớn lắm, nhưng rất có cảm giác tràn đầy sức sống. Trên tường trước cửa còn treo một dòng chữ nổi bật “Ban nhạc G•R”.

Bên phải cửa là khu vực nghỉ ngơi nhỏ. Ngoài ra, trên tường và trần nhà đều được thiết kế cách âm, đèn chiếu sáng cũng có thể điều chỉnh, góp phần không nhỏ vào việc tạo ra môi trường tập luyện hòa hợp.

Dụng cụ chơi nhạc cũng rất đa dạng, nào là đàn guitar, bass, trống, micro,... mặc dù tôi không hiểu biết về mấy thứ này lắm, nhưng nhìn có vẻ cũng không hề rẻ.

Cố Duệ đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, hơi ấm của anh ấy phả vào cổ và vai tôi.

“Chị à, anh hát tặng em một bài nhé?”

"Được!" Tôi quay lại, nở một nụ cười với anh.

Cố Duệ chỉnh lại âm thanh đàn guitar, sau đó lại ngồi xuống đối diện tôi.

Anh ấy ôm đàn guitar, dáng vẻ yên tĩnh hệt như nam chính bước ra từ tiểu thuyết, những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn. Giọng hát của Cố Duệ vừa trầm ấm lại pha chút tinh tế, giai điệu quen thuộc kết hợp với âm thanh mượt mà của đàn guitar, mang đến cho tôi một cảm giác thắm thiết.

Lúc này đây, giai điệu và cả giọng hát này chỉ thuộc về riêng tôi mà thôi.

Trái tim tôi đều đầy ắp hình ảnh của Cố Duệ, tình yêu đong đầy đến mức không thể che giấu.

Nước mắt tôi lại không thể ngừng rơi, thật sự là không cách nào kiềm chế được khi ở bên cạnh anh ấy.

Nhìn thấy tôi khóc, Cố Duệ không tiếp tục hát nữa, đứng dậy ôm chặt lấy tôi.

"Chị à, trước đây sao anh không nhận ra em mít ướt như vậy nhỉ?"

"Cái này đâu thể trách em được? Trước đây em không như vậy mà..."

"Được rồi, trách anh, đều trách anh." Cố Duệ cười.

"Em hay khóc như vậy, anh có ghét em không?"

Cố Duệ cố ý hạ thấp giọng, ghé vào tai tôi: "Vậy thì phải xem tâm trạng của anh đã."
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 36



"Ý anh là sao? Tâm trạng không tốt thì sẽ ghét em à?" Tôi vừa nức nở vừa nhìn anh ấy.

Ánh mắt Cố Duệ đầy yêu chiều, khóe miệng không thể ngừng cười.

"Anh không dám có tâm trạng xấu đâu." Anh ấy vuốt tóc tôi.

"Anh sợ có người lại khóc thảm hơn nữa."

Tôi ôm chặt Cố Duệ hơn, muốn tận hưởng thêm cảm giác ở trong vòng tay anh ấy

“Trời ơi, tôi đang nhìn thấy cái gì thế này? Tiểu Mễ, hôm nay cậu ra đường không xem ngày hoàng đạo à? Làm phiền người khác yêu đương sẽ bị sét đánh đấy.”

Đây là giọng của Hứa Phàm, nghe cậu ta nói xong mặt của tôi đều đỏ lên, vội vàng đẩy Cố Duệ ra.

"Không phải chứ, chuyện này sao lại trách tôi sao?" Tiểu Mễ bày ra vẻ mặt vô tội.

"Anh Duệ, hay là anh tiếp tục đi, bọn em ra ngoài đợi một lát?"

“Cũng được.” Cố Duệ nhàn nhã nhìn về phía hai người bọn họ.

Tiểu Mễ không vui chút nào: "Cố Duệ, anh là ma quỷ à?"

Sau đó, ánh mắt của cậu ta rơi vào người tôi, đầy bất lực: "Chị An Nhiên, chị đừng giận nhé, bọn em thật sự không biết..."

"Không, tôi..."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cùng lúc đó, Cố Duệ cắt lời tôi: "Cậu gọi chị ấy là gì?"

"Chị An Nhiên!"

"Tự cậu cảm nhận xem có hợp lý không?"

"Không phải chứ..." Tiểu Mễ nhìn Cố Duệ, rồi lại nhìn Hứa Phàm.

"Vậy anh muốn em gọi thế nào, em liền gọi thế ấy, được không?"

“Nói cậu ngu ngốc cậu còn tự ái.”

Hứa Phàm lắc đầu: “Đã ôm luôn rồi mà cậu còn gọi chị à?”

“Bạo chúa không lên tiếng, tôi dám gọi lung tung sao? Trước đây Giang Hạo gọi chị dâu, không phải đã bị anh Duệ mắng một trận à…” Tiểu Mễ vô thức run run ôm hai tay.

“Đó là do cậu không hiểu. Trong thời gian chúng ta vắng mặt, chắc chắn đã có chuyện gì đó khó nói xảy ra rồi…”

"Chuyện gì mà không thể nói vậy? Nói tôi nghe thử đi, sao tôi có cảm giác như mình đã bỏ lỡ một vở kịch lớn vậy?"

Là Giang Hạo đến.

“Không phải nói tập hợp à? Kết quả tôi tức tốc chạy tới mà vẫn bỏ lỡ mất cảnh quan trọng nhất rồi sao? Trời ơi, giao thông ở Trùng Khánh khi nào mới khá lên được đâyyyyyy!!!!”

"Chị dâu? Kể cho anh em bọn em nghe chút đi, kể mấy chuyện mà không thể cho người khác biết ấy?"

"Tôi..."

"Chị dâu, đừng ngại mà! Nếu không thì kể mấy việc đã làm hoặc định làm với anh Duệ đi?" Giang Hạo vẫn tiếp tục truy hỏi, không có ta định buông tha tôi.

“Thay vì hỏi chị dâu, không bằng cậu hỏi anh Duệ của chúng ta đi, hỏi xem anh ấy đã làm gì hoặc định làm gì rồi.” Hứa Phàm chen vào.

Giang Hạo cũng lập tức hiểu ý, cậu ta cười ha hả: “Nếu vậy thì phải giới hạn độ tuổi đó.”

Tôi chỉ biết im lặng nhìn lên trần nhà…

Cố Duệ dường như không chịu nổi sự ồn ào của mấy người bọn họ, anh ấy nhướn mày, giọng điệu chỉ huy: "Các cậu nói đủ chưa? Tôi yêu đương thế nào còn phải báo cáo với các cậu à?"

Mọi người đều hừ một tiếng: "Anh nhỏ mọn thật đấy!"

"Tôi cứ nhỏ mọn như vậy đấy, có vấn đề gì không? Không thích thì có thể ra về."

“Nói nhiều như vậy không thấy đói à? Tự mình chọn đi, ăn cơm hay cẩu lương?”

"Ăn cơm!" Mọi người đồng thanh.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 37



22.

Trong lúc chờ đồ ăn, Tiểu Mễ đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi, tất cả đều đồng ý.

Tiểu Mễ lại nhìn tôi: “Chị dâu, chị chơi không?”

“Tôi hả? Nếu là chơi Vương Giả thì đừng rủ tôi, tôi chơi tệ lắm, chẳng có cấp bậc gì cả.” Tôi giơ hai tay đầu hàng, không muốn tham gia vào trò chơi của bọn họ.

"Không sao đâu, bọn em hướng dẫn chị, à không, là anh Duệ hướng dẫn mới đúng, anh ấy là cao thủ đấy.”

Lúc này, Cố Duệ bỏ điện thoại xuống: "Em chơi qua tướng nào rồi?"

“Em không quen thuộc với nhiều tướng và vị trí lắm đâu, bạn cùng phòng trước đây nói với em vị trí support khá dễ chơi, nên em…”

Tôi dừng lại một chút: “Em chỉ luyện qua Trương Phi vài lần, nhưng mà bởi vì không có dũng khí giao tranh với người khác, vậy nên chỉ thường chơi với AI thôi. Anh đừng kéo em chơi cùng làm gì.”

Cố Duệ mỉm cười: “Trương Phi? Kỹ năng của tướng này đúng là đơn giản, nhưng mà chiêu hai có thể tạo lá chắn cho đồng đội, chiêu ba dùng để thổi bay kẻ địch, có muốn chơi thử không?”

“Hay là thôi đi…”

“Không sao đâu, dù sao anh cũng đang chán, cứ để bọn họ chơi phần bọn họ, anh dẫn theo em.”

“Anh Duệ, dẫn theo Trương Phi thì phải dùng xạ thủ đó, em nhớ trước giờ anh không thích chơi xạ thủ mà, hôm nay sao dễ tính thế?” Giang Hạo cười nhạo.

“Cậu quản tôi à?”

“Haizz, vẫn là chị dâu có sức ảnh hưởng nha.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, tôi đã vào game và chọn Trương Phi.

"Đừng lo lắng, chỉ là chơi cho vui thôi, không cần áp lực."

Cố Duệ vừa nói vừa ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Em biết cách chơi cơ bản rồi chứ? Thường thì pháp sư sẽ đi đường giữa, xạ thủ và hỗ trợ đi đường dưới, chiến sĩ và tướng đỡ đòn đi đường trên, đi rừng thì dọn quái.”

Tôi gật đầu.

“Đi theo anh, dùng chiêu hai tạo lá chắn cho anh đi… kỹ năng đó cũng dùng cho anh, đúng rồi, cứ như vậy…”

Trước đó, tôi rất ít khi đăng nhập vào ID của mình, nhờ có Cố Duệ dẫn tôi theo mà tôi đã nhanh chóng leo lên được cấp 4.

"Nhìn thấy đường màu đỏ trên đầu em không? Em chú ý vào nó, khi nào nó đầy thì em có thể dùng chiêu cuối." Cố Duệ vừa đuổi theo đối phương vừa dạy tôi.

"Ừm."

Tôi gật đầu, đang chuẩn bị thử dùng chiêu cuối thì anh ấy đột nhiên lên tiếng: “Đừng dùng chiêu cuối bừa bãi như vậy… Em xem, bây giờ đối phương chỉ còn có chút máu, sắp c.h.ế.t rồi, đừng lãng phí. Em phải tìm đúng thời cơ.”

May mắn mà tôi dừng lại kịp thời.

Sau vài ván, Cố Duệ hỏi tôi: "Có muốn thử Thái Văn Cơ không? Cả Trang Chu nữa?"

Tôi phải thừa nhận rằng, ID của tôi đã hoàn toàn thể hiện được toàn bộ kỹ năng hiện tại của tôi - [Tân binh gà mờ chính hiệu].

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Thế nên tôi có chút ngại ngùng: "Anh vẫn còn muốn dẫn em theo à?”

Cố Duệ cười cười: "Tiểu Mễ, thêm An Nhiên vào đội chơi 5V5 đi."

Trận đấu bắt đầu, tôi chọn Thái Văn Cơ, còn Cố Duệ vẫn chọn xạ thủ.

Tôi cứ như không có cảm giác tồn tại, chỉ biết thảnh thơi đi theo sau anh ấy, có kỹ năng thì dùng kỹ năng, hoàn toàn không có tinh thần đội nhóm hay chiến thuật di chuyển gì cả.

Cố Duệ chắc chắn sẽ bị tôi làm hại mất thôi! Với tính cách trước đây của anh ấy, chắc chắn sẽ tức giận đến đập bàn…

Nhưng mà hình như cũng không thái quá như tôi nghĩ, Cố Duệ chỉ nhẹ nhàng nói: “Thái Văn Cơ này không tệ đấy!”

Dù chỉ một câu khen có lệ, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác như mình đã “hack game” vậy. Lần đầu tiên trong đời, mới chỉ 15 phút trôi qua thôi mà tôi đã phá huỷ được trụ của đối phương rồi. Cảm giác này… hoá ra đây là sự khác biệt khi có người “ôm” mình theo đó…
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 38



Bọn họ chuẩn bị bắt đầu ván mới.

"Tôi không chơi nữa đâu, mọi người chơi đi." Có lẽ là vì cảm thấy kỹ thuật của mình quá tệ, nên tôi cũng không còn hứng thú nữa.

Cố Duệ nghe xong liền lắc đầu cười.

"Vậy thì không chơi nữa."

“Đừng mà, em vẫn còn đang đợi anh đi đường giữa đấy, chưa gì hết mà sao đã nghe lời vợ rồi?”

“Chơi cái gì chứ?” Cố Duệ đưa tay kéo tôi vào lòng.

“Cậu đợi đi, đợi tới ngày tôi luyện xong ‘tân bình’ nhà tôi đi.”

“Tân bình nhà anh?”

Tôi: ???

“Anh Duệ, em thật sự cạn lời luôn dấy.”

Giang Hạo nghiêng đầu sang Hứa Phàm bên cạnh: “Cậu nói gì đi chứ?”

“Tôi còn nói gì nữa, không phải quá rõ ràng rồi à? Anh Duệ bây giờ không muốn chơi với chúng ta nữa đâu, lẽ nào cậu còn không hiểu à?”



Ăn cơm cùng nhóm của Cố Duệ cũng rất vui, chỉ là thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ, cứ lâu lâu lại đỏ mặt một lần.

Sau khi ăn xong, Cố Duệ đưa tôi về nhà.

Trước khi lên lầu, anh ấy gọi tôi lại: “Khai giảng anh sẽ đến đón em. Về nhà cũng phải nhớ nghĩ đến anh nhé.”

"Ai muốn nhớ anh chứ?"

"Không được, anh sẽ kiểm tra đấy.”

Cái này còn phải kiểm tra à?

"Được rồi, mau đi lên đi.”

"Vậy anh lái xe cẩn thận nhé!”

23.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Sau khi khai giảng học kỳ mới, tôi bắt đầu bận rộn hơn rất nhiều.

Bởi vì đây là học kỳ cuối cùng mà tôi được học ở trường, sang kỳ sau chủ yếu sẽ chỉ đi thực tập bên ngoài.

Tuy rằng trường tôi thường đến tháng 11 mới bắt đầu chọn đề tài cho luận văn, nhưng hầu hết thời gian rảnh rỗi tôi đều dành để tìm hiểu về đề tài của riêng mình.

Còn Cố Duệ, anh ấy cũng đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi âm nhạc vào cuối tháng chín. Chúng tôi dường như chỉ có thể nói chuyện với nhau qua Wechat mà thôi.

Chiều thứ Sáu, tôi chỉ có một tiết học.

Vừa mới bước ra khỏi lớp là tôi đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc, Cố Duệ tựa người vào xe, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Tòa nhà giảng dạy của chúng tôi là một trong những công trình xây dựng sớm nhất của trường, bên ngoài tòa được sơn màu gạch đỏ trang nghiêm và sang trọng, nằm ẩn mình giữa những tán cây xanh um tùm. Bình thường, đây đều là những cảnh tượng quen thuộc, thế nhưng hôm nay, khi Cố Duệ đứng đó, tất cả bỗng trở nên lạc điệu một cách kỳ lạ.

Mặc cho nhiều sinh viên đi ngang qua đều không ngừng liếc nhìn, anh ấy thì vẫn ung dung tự tại, im lặng đứng cạnh chiếc xe.

Dường như cảm nhận được gì đó, Cố Duệ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía tôi, làm tôi hơi nao núng.

Tôi bước chậm lại một chút, đi tới chỗ anh ấy đứng dưới ánh nhìn của mọi người.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại kể từ sau ngày khai giảng, thật lòng mà nói, tôi rất nhớ anh ấy.

Cố Duệ đứng thẳng người dậy, mỉm cười nhìn tôi đang đến gần.

“Sao vậy? Biểu cảm này là rất bất ngờ à?” Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng hồng của tôi.

“Cố Duệ, anh đừng làm vậy.” Tôi vội vàng gạt tay anh ấy ra, đảo mắt xung quanh.

“Ở đây nhiều người lắm…”

Anh ấy nhướn mày: "Sợ gì chứ? Em ngại à? Anh đoán bạn học của em đều nhìn thấy hết rồi, em không giấu được đâu."

“Nhưng mà đây là tòa dạy học mà...”

Không hiểu sao, đứng trước tòa nhà đầy không khí học thuật này mà nói chuyện tình cảm lại khiến tôi cảm thấy như mình đang làm việc gì đó trái với đạo lý luân thường.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 39



Cố Duệ che miệng khẽ ho, rồi như đang cố nhịn cười: "Nếu vậy thì chúng ta đổi chỗ khác đi."

Anh ấy lập tức mở cửa xe và đẩy tôi vào trong.

"Đóng cửa lại là bọn họ sẽ không thấy nữa, như vậy được chưa?"

Khi tôi kịp phản ứng lại thì Cố Duệ đã bắt đầu lái xe đi rồi.

Nhưng mà, nhà trường không cho phép sinh viên lái xe vào trường học đâu, huống chi Cố Duệ còn không phải là sinh viên của Xuyên Ngoại chúng tôi nữa.

“Anh làm sao biết em học ở toà nào, tan học lúc mấy giờ vậy? Làm sao anh mang được xe vào trường thế? Còn nữa…”

“Bảo bối, em có thể hỏi từng câu một được không?” Cố Duệ nhẹ nhàng ngắt lời tôi.

“Với lại, mấy câu hỏi này của em với anh mà nói không được xem là vấn đề đâu.”

“...” Mỗi lần Cố Duệ gọi tôi bằng cái biệt danh này đều khiến tôi cảm thấy như bị nghẹn lại, chuyện muốn nói cũng không nói ra được nữa.

Còn anh ấy ngược lại rất thoải mái, cũng không để ý đến sự ngập ngừng của tôi.

Chiếc xe chậm rãi chạy trong khuôn viên trường yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua những cây si rậm rạp bên đường tạo ra những vệt sáng tối đan xen. Trong cái tiết trời đầu thu còn hơi oi ả, mọi thứ dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đến một đoạn đường rộng rãi và yên tĩnh, Cố Duệ dừng xe lại.

"Giờ không sợ nữa rồi chứ?" Anh ấy tựa khuỷu tay lên vô lăng liếc nhìn tôi.

"Vẫn sợ đó! Nhưng mà cũng không sợ..." Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, không biết phải nói gì nữa.

Cố Duệ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt chợt sáng lên như những vì sao.

Lúc này, tôi cảm thấy không gian trong xe trở nên yên tĩnh đến lạ, ngay cả tiếng nhạc cũng dường như không còn ồn ào nữa.

Tôi xấu hổ đến mức vội vàng cúi đầu, giả vờ chơi điện thoại.

Ngay sau đó, Cố Duệ nghiêng người, hôn lên môi tôi một cách nhẹ nhàng. Nụ hôn này kéo dài không lâu, nhưng lại khiến người ta rất dễ bị hấp dẫn.

"Nhớ anh không?" Cố Duệ cười ranh mãnh.

"Ai thèm nhớ anh chứ..."

Anh ấy đặt một ngón tay lên môi tôi: “Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Tôi nhướn mày nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Cố Duệ hạ thấp giọng: "Thử rồi sẽ biết, có dám không?"

Dưới giọng điệu bình tĩnh của anh ấy, tôi cảm thấy không khí trong xe bỗng trở nên nguy hiểm hơn hẳn.

Tôi lơ đãng liếc mắt nhìn ra kính xe, sau đó trái tim cũng nhảy dựng lên một cái, mọi cảm giác ngọt ngào trong lòng cũng biến mất.

Tôi vội vàng rụt người lại.

“Em sao vậy?”

“Là giảng viên dạy môn Quản lý Kinh doanh Quốc tế của em.”

Cố Duệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.

“Sao vậy? Em sợ cô ấy à? Anh chưa từng nghe qua...”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Anh không học ở đây thì làm sao biết được chứ? Cô Lưu nghiêm khắc lắm, mỗi lần em lên lớp còn chẳng dám thở mạnh nữa kìa…”

Cố Duệ có vẻ ngây người một chút.

“Nghiêm trọng vậy à? Nếu thật sự như vậy thì, chị ơi, có lẽ em sẽ chẳng dám thở cả đời luôn đấy.”

"Ý anh là sao?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

"Không có gì, chỉ là muốn nói với em rằng cô Lưu hình như đang đi về phía này đấy, còn đang nhìn chằm chằm vào xe của chúng ta nữa."

“Vậy… làm sao bây giờ?" Tôi vội vàng cúi đầu, trong lòng có cảm giác như sắp bị bắt quả tang tận nơi luôn rồi.
 
Back
Top Bottom