Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 20



Cố Duệ nhướn mày: “Chị à, chị mà lớn tiếng thêm chút nữa thì cái người chị muốn bảo vệ ban nãy sẽ biết tôi đang ôm chị đó.”

“Trời ơi, anh Duệ, anh giữ ý tứ một chút không được à?”

“Ồ không ổn rồi, hình như người ta đã biết rồi, bây giờ làm sao đây, chị?”

Tôi tức muốn c.h.ế.t mà!!!!

“Là ai đang nói chuyện thế?”

“Lo mà lái xe cho tử tế vào. Con nít thì không nên tò mò chuyện của người lớn đâu.”

Cố Duệ lại đang nói điên khùng cái gì nữa vậy chứ?

Sao cậu ấy có thể nói ra được mấy lời như vậy mà mặt mũi không biến sắc chút nào thế?

12.

Trong tuần tiếp theo, mỗi buổi chiều Cố Duệ đều đúng giờ xuất hiện dưới nhà tôi, đưa tôi đi thay thuốc, sau đó lại đưa tôi về nhà.

Tất cả những điều này khiến tôi bắt đầu nảy sinh ảo giác và hoài nghi. Hoài nghi rằng có phải bản thân đã thật sự có một người bạn trai hay không? Nếu không thì tại sao Cố Duệ lại luôn đúng giờ và kiên nhẫn như vậy?

Nhưng thực tế thì không giống như tôi nghĩ lắm, ngoài việc quan tâm đến vết thương của tôi, cậu ấy thật sự không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Dường như mọi chuyện xảy ra trong xe ngày hôm đó thật sự chỉ là giấc mơ của riêng tôi mà thôi.

Vậy nên sau khi tỉnh mộng, thứ duy nhất tôi phải đối mặt chính là hiện thực.

Sự quan tâm mập mờ của Cố Duệ cùng với sự thấp thỏm lo âu của tôi, hai thứ đó cứ như cơn ác mộng quấn quanh, bao phủ, khiến tôi không thể nào thoát thoát ra được.

Ngày bác sĩ nói với tôi rằng vết thương đã lành và không cần thay thuốc nữa, tôi lại cảm thấy tâm trạng của mình như sắp sụp đổ đến nơi. Phản ứng đầu tiên chính là: thật sự không còn lý do nào để gặp cậu ấy nữa rồi sao? Tôi thậm chí còn ngu ngốc đến mức nghĩ rằng mình không nên hồi phục nhanh như vậy.

Trong bãi đỗ xe của bệnh viện, Cố Duệ khởi động xe và bật điều hoà, sau đó lại nhìn tôi: “Sao vậy? Vết thương lành rồi mà còn không vui à?”

Tôi khẽ ngẩng đầu: “Cậu vui là đúng rồi, không cần phải bận tâm đến người phiền phức như tôi nữa… nhưng mà chỗ này của tôi…”

Tôi chỉ vào trán mình: “... đến giờ còn để lại một vết sẹo đây này, làm sao mà vui nổi.”

Lúc này, cảm xúc trong tôi đang cuộn trào mãnh liệt, tôi buộc phải quay mặt đi chỗ khác, tránh cho cậu ấy nhìn ra những suy nghĩ thật của mình.

Giây tiếp theo, Cố Duệ đặt tay lên hai vai tôi, xoay người tôi lại.

Sau đó nhẹ nhàng chạm vào vết thương của tôi, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Đừng buồn nữa, sẽ không để lại sẹo đâu mà.”

Cố Duệ chưa bao giờ đối xử với tôi như thế này, dịu dàng ôn nhu đến mức khiến tôi không kìm được nước mắt.

“Khóc cái gì vậy?” Cậu ấy dùng đầu ngón tay lau đi khóe mắt ướt đẫm của tôi.

Tôi cụp mắt: “Không biết nữa, chỉ là muốn khóc thôi.”

Khoé miệng Cố Duệ lại cong lên: “Vậy chị khóc đi, tôi đợi chị.”

Tôi: ???

Có ai như cậu ấy không chứ, nhìn thấy con gái nhà người ta khóc vậy mà…

Tôi ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại như thế hả?”

Kết quả là vì cái ngẩng đầu này mà xém chút nữa đã chạm vào môi của Cố Duệ.

Trong chớp mắt, nhịp tim của tôi lại bắt đầu tăng tốc rồi!!!!!

Thế mà Cố Duệ lại rất thản nhiên, hoàn toàn không có ý định né tránh hay duy trì khoảng cách với tôi, ngược lại còn trắng trợn nhìn tôi.

“Chị nói xem, tôi như thế nào cơ?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi thừa nhận, lúc này tôi một chút cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, bởi vì trái tim tôi dường như sắp nổ tung rồi.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 21



Cố Duệ lại cúi đầu và ghé sát vào tai tôi: “Chị đang nghĩ gì vậy? Sao lại giống như đang chột dạ thế?”

Trong giây lát, đầu óc của tôi như ngừng hoạt động.

Chết tiệt! Tôi có cảm giác rằng Cố Duệ lại đang thả thính tôi, mà còn là kiểu thả thính không chút kiêng dè, tùy ý nhưng khiến người ta hoàn toàn không có sức kháng cự.

“Tôi không...” Những lời sau đó đã bị đôi môi ấm áp của cậu ấy chặn lại, xung quanh bắt đầu tràn ngập mùi hương quen thuộc của Cố Duệ.

Đầu óc tôi trống rỗng, nhịp tim cũng mất kiểm soát, cả người như rơi vào một đám sương mù mờ mịt.

Mãi một lúc sau Cố Duệ buông tôi ra: “Bây giờ thì sao? Chị còn muốn khóc nữa không?”

Tôi: ???

Tôi quay mặt đi, đây rốt cuộc là gì chứ? Bây giờ tôi còn muốn khóc nhiều hơn nữa đó!!!

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Có lẽ là nhận ra tôi hơi lúng túng, cậu ấy liền chuyển chủ đề.

“Muốn… ăn gì không?”

“Không muốn.”

“Vậy… muốn tôi đi dạo với chị không?”

“Không đi, không muốn đi.”

Cố Duệ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp lái xe về.

Tôi đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại nói những lời đầy giận dỗi như vậy? Rõ ràng biết rằng ngày mai cậu ấy sẽ không còn đợi tôi ở dưới lầu nữa, vậy mà tại sao vẫn từ chối chứ?

Huhuhu… tôi hối hận muốn c.h.ế.t rồi!!!!

Có phải Cố Duệ giận tôi rồi không? Mà cũng không đúng, cậu ấy giận dỗi cái gì chứ? Tôi dù sao cũng là con gái mà, cậu ấy dỗ tôi một chút thì đã sao? Dỗ tôi một chút thì sẽ c.h.ế.t à?

Aaaa… nhưng mà cậu ấy là ai chứ? Là Cố Duệ đó, là người luôn cao cao tại thượng, đứng trên tất cả đấy. Sao lại phải dỗ dành tôi làm gì? Tôi cũng đâu là gì của cậu ấy đâu?



Cứ thế, chúng tôi vẫn luôn im lặng trên suốt đoạn đường về nhà.

Dưới lầu, khi tôi vừa định mở cửa xe, Cố Duệ liền lên tiếng: “An Nhiên, đợi một chút.”

Trong lòng tôi dâng lên chút niềm vui, tôi nhìn cậu ấy.

“Đợi tôi một chút nhé.” Nói xong, Cố Duệ xuống xe và chạy đi mất.

Hai mươi phút sau, cậu ấy mang về cho tôi một ly Mixue Bingcheng, kèm theo một chiếc túi nhựa.

“Tại sao lại mua cái này cho tôi?” Tôi nhìn vào ly trà dâu tây trong tay, trong đầu liền bất giác vang lên bài hát thương hiệu kia…

[Anh yêu em, em yêu anh, Mixue Bingcheng ngọt ngào!]

[I love you, you love me, MIXUE Ice cream and tea]

Cố Duệ…? Chắc không phải đâu nhỉ? Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều thôi…

“Lần trước nhìn thấy chị uống cái này, hôm nay vừa đi ngang qua nên mua cho chị.”

Tôi vẫn cảm thấy vui mừng, không ngờ cậu ấy lại nhớ rõ lần trước mình đã uống loại nào.

“Vậy những thứ này là gì?” Tôi lại chỉ vào đồ trong chiếc túi nhựa trắng.

“Chị tự xem đi!”

“Yếu tố tăng trưởng nguyên bào sợi cơ bản ngoài da? Dung dịch tái tổ hợp nhân tố tăng trưởng tế bào sợi ngoài da? Gel tái tổ hợp nhân tố tăng trưởng tế bào sợi ngoài da?” Mấy cái tên này cũng dài quá rồi đấy, đọc xong đã đủ mệt rồi.

“Cái này? Rốt cuộc là cái gì vậy?” Tôi nhìn Cố Duệ đầy nghi ngờ.

“Là thuốc thúc đẩy vết thương mau lành, nói đơn giản là giúp làm mờ vết sẹo trên trán của chị đó.”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 22



Tôi hơi ngẩn người một lúc, người kiêu ngạo như Cố Duệ mà cũng để ý đến những điều nhỏ nhặt như thế này à?

“Vậy… cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?”

“Tôi không biết loại nào dùng tốt, nên đều mua hết luôn.”

Ôi đúng là người có tiền.

“Cảm ơn cậu nhé… tôi về đây!”

Cố Duệ mím môi: “Ừ.”

Không hiểu tại sao, trong lòng tôi cứ thấy nặng nề kiểu gì, cảm giác như không thể thở nổi ấy…

Đi được vài bước, tôi nhịn không được lại quay đầu nhìn.

“Cố Duệ!”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cậu ấy vẫn ngồi trên xe nhìn tôi, khi thấy tôi quay lại, Cố Duệ đã mỉm cười: “Sao vậy?”

“Tôi… tôi còn có thể gặp lại cậu không? Cậu còn đến thăm tôi nữa không?” Tôi lấy hết dũng khí để hỏi, hỏi xong cũng không dám nhìn mặt cậu ấy nữa.

“Chị nhìn tôi thì tôi sẽ trả lời.” Cố Duệ nghiêng đầu.

“Chị muốn tôi đến nữa không?”

Khoảnh khắc này, tôi không còn muốn giấu giếm bất cứ điều gì nữa, tôi sợ rằng nếu tôi quay lưng đi thì cậu ấy sẽ biến mất.

Vậy nên tôi không chút do dự gật đầu: “Muốn!”

Cố Duệ cười, một nụ cười rất đẹp mắt: “Vậy thì chị phải tin tưởng tôi chứ. Chỉ cần chị muốn thì sẽ được. Mau về đi.”

“Ừm!” Tôi vui mừng quay người chạy đi. Chỉ cần tôi muốn, thì tự nhiên sẽ được!!!

13.

Trở về nhà những ngày sau đó, tôi vẫn luôn hoài nghi rằng ngày hôm trước là do tôi hiểu sai, hơn nữa Cố Duệ cũng chỉ đang lừa tôi mà thôi.

Tin tưởng cái gì chứ, ngay cả trong từ ‘believe’ thì vẫn còn có ‘lie’ ở giữa kia mà!!!!

Ngày nào tôi cũng chờ điện thoại và tin nhắn của Cố Duệ, chờ đến mệt mỏi cả tâm hồn.

Có những lúc không kiềm chế được, tôi cũng chủ động nhắn tin cho cậu ấy. Nhưng Cố Duệ cũng chỉ trả lời hai ngày đầu, sau đó thì không còn trả lời nữa, thậm chí điện thoại cũng không thể liên lạc được. Cứ như thể cậu ấy đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Nếu không phải vì vết sẹo trên trán và những lọ thuốc mà Cố Duệ mua cho tôi là thật, có lẽ tôi đã tự hỏi bản thân xem cậu ấy có phải nhân vật trong mơ của tôi không? Và có phải giấc mơ đó cũng đang dần dần thức tỉnh và bắt đầu tan vỡ rồi không?

Nhưng mà đến cuối cùng thì tôi cũng ý thức được, không phải Cố Duệ không trả lời, mà là không muốn trả lời thôi.

Thế giới này vốn dĩ rất rộng lớn mà, lớn đến mức chỉ cần quay lưng đi một cái sẽ liền quên mất đối phương…

Hình như tôi vừa mới thất tình rồi, mối quan hệ giữa tôi và Cố Duệ còn chưa kịp bắt đầu mà đã phải kết thúc…

Có lẽ đúng như mọi người thường nói, tình yêu thật sự cần có khoảng trống. Nếu lấp đầy quá mức, ngược lại sẽ khiến người khác mất đi sự kiên nhẫn để chậm rãi thưởng thức.

Cuối cùng, tôi kìm nén ý nghĩ điên cuồng muốn có được sự hồi đáp từ Cố Duệ, chấp nhận buông bỏ và cũng không còn tìm cậu ấy nữa.

Chỉ là có đôi khi tỉnh giấc giữa đêm, tôi lại không thể nào ngủ lại được. Trong đầu sẽ luôn hiện rõ hình bóng của cậu ấy, khi tĩnh khi động, lúc nói lúc cười. Cứ thế là nỗi đau lại bất chợt ùa về trong đêm khuya, day dứt và không thể thoát ra được.

Tôi luôn không kiềm chế được mà nghĩ đến cái ôm duy nhất của cậu ấy, nghĩ đến nụ hôn đầu ngắn ngủi trước đó. Tất cả những thứ này đại diện cho điều gì chứ? Có lẽ chỉ là một phút bốc đồng mơ hồ, hoặc chỉ là một trò đùa qua loa được thúc đẩy bởi d*c v*ng mà thôi.

Trên một diễn đàn nào đó, tôi từng đọc được một câu: “Khi yêu rõ ràng là hai người, nhưng sao lại có cảm giác chỉ một mình? Khi chia tay rõ ràng chỉ còn một mình, nhưng sao vẫn không thể thoát khỏi bóng dáng của hai người?”

Giờ đây thì tôi đã hiểu được nó rồi, sự cô đơn và đau đớn của tôi trong tình cảnh này có lẽ là do: yêu nhưng không thể buông bỏ triệt để.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 23



Một buổi chiều nọ, khi Lý Sở đến nhà tôi, tôi vẫn đang cuộn mình trên ghế sofa. Trong dòng chảy bất tận của mùa hè này, cả người tôi toát ra cảm giác cô đơn như ‘người cầm giáo đơn độc lang thang’, sự hư vô của ‘kiếp người như mộng’ và trạng thái ủ rũ đến mức không thể cứu vãn.

“An Nhiên, bộ dạng này của chị là sao đây?” Ánh mắt cậu ta lóe lên một tia khinh thường.

“Có thể khiến chị sa sút thành như vậy chắc chỉ có một lý do thôi. Chị nói đi, là ai làm chị khổ sở đến mức này hả?”

Đây là Lý Sở, con của dì nhỏ, là em họ của tôi.

“Cút.”

Cậu ta hừ lạnh một tiếng: “Chị không muốn nói chứ gì? Không nói thì thôi.”

“Cậu đến đây làm gì? Không có chuyện gì thì đi đi, đừng làm phiền chị.”

“An Nhiên, chị không thể đối xử tử tế với em một chút à? Hôm nay em đến là để giải cứu chị đấy...”

“Giải cứu? Chị đây là ai mà cần cậu giải cứu chứ? Lại rảnh rỗi không có việc gì làm à?”

“Chị…” Lý Sở cau mày.

“Nghe em nói đã được không, đừng vội từ chối mà.”

“Hừ…” Tôi lườm cậu ta một cái, không buồn đáp lại.

Lý Sở lại ghé sát đầu lại gần: “An Nhiên, em nói thật đấy, em dẫn chị đi uống rượu nhé?”

Tôi trở mình, chẳng buồn để ý đến những lời đó.

“Chị ít nhất cũng phải phản ứng một chút chứ? Chị nghĩ xem, cứ rệu rã như xác sống thế này thì có ý nghĩa gì đâu? Chi bằng để em trai dẫn chị đi ngắm trai đẹp, để chị thoải mái buông xõa, biết đâu khi trở về tâm trạng sẽ khá hơn thì sao?”

Có lẽ Lý Sở nói đúng. Tôi thực sự không nên chìm đắm trong sự u ám này nữa. Điều đó chẳng mang lại gì ngoài việc tăng thêm đau khổ cho chính tôi.

Có lẽ, tôi nên quên đi đoạn hồi ức ngắn ngủi ấy và thay đổi tâm trạng của mình.

Không có Cố Duệ thì tôi vẫn còn có thế giới tràn đầy màu sắc ngoài kia mà?

Tôi lập tức bật dậy khỏi sofa: “Đi đâu?”

Lý Sở nhe răng cười: “Phải vậy chứ! Mau đi thay đồ rồi chỉnh trang lại nào! Với nhan sắc trời ban và vóc dáng xinh đẹp này của chị, đảm bảo sẽ khiến cả quán bar bùng cháy luôn, đúng không?”

Tôi bật cười: “Vui đến thế à?”

Thế là khi tôi tùy tiện mặc một chiếc quần short và áo thun rồi xuất hiện trước mặt Lý Sở, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta lập tức đông cứng lại.

“An Nhiên, chị đang mặc cái gì vậy?”

“Sao thế?” Tôi cúi đầu tự ngắm một lượt.

“Có vấn đề gì à?”

“Ai nói chị mặc… An Nhiên, mỹ nhân người ta hoặc là dịu dàng tao nhã, hoặc là kiều diễm yêu kiều. Còn chị...” Cậu ta không nói hết câu liền kéo tôi vào phòng.

“Hay là để em chọn cho!”

Cuối cùng, tôi mặc một chiếc áo voan trễ vai phối với một chiếc váy mini màu xanh nhạt được cắt may ôm sát, làm tôn lên dáng vẻ uyển chuyển như cành liễu của tôi. Bên dưới lớp váy lộ ra một đôi chân thon dài.

Lý Sở nở nụ cười hài lòng, cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Vậy mới được chứ, không quá phô trương nhưng vẫn toát lên dáng vẻ thanh thoát, lại không thiếu phần duyên dáng mỹ miều...”

Tôi không vui.

“Cái này mà gọi là thanh thoát à? Rõ ràng là rất ‘mát mẻ’ đó.”

“Chị nói gì đó, mấy bộ này không phải do chị tự mua à? Mua cho đã rồi bây giờ chê nó ‘mát mẻ’ sao? Cất trong tủ đồ quanh năm không mặc, bộ chị có bệnh à? An Nhiên, tin tưởng em một lần được không, chị mặc lên đẹp lắm, thật đó.”

“Vậy được…” Tôi có chút không thích, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận ra ngoài với bộ đồ đó.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 24



14.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Từ khi lên xe, Lý Sở cứ luôn cười cười nịnh hót tôi, khiến tôi cảm thấy nổi hết da gà, trong lòng cũng hoang mang vô cùng.

“Chị, em nói thật với chị nhé.”

Cậu ta ngập ngừng: “Thực ra hôm nay em thiếu một người bạn gái.”

“...”

Tôi trợn tròn mắt, biết ngay mà, cảm giác hoang mang trong lòng chắc chắn là phải có lý do.

“Vậy thì sao?”

“Vậy từ bây giờ, chị làm bạn gái em được không?”

Tôi: !!!

“Lý Sở! Cậu là cái đồ…!” Tôi tóm lấy cổ áo cậu ta.

“An Nhiên, chị suy nghĩ kỹ đã rồi hãy mắng em. Mẹ có quan hệ gì với chị hả?” Lý Sở nhướng mày.

“Đồ khốn khiếp! Tôi tự mắng mình luôn được chưa? Tôi nói mà, đang yên đang lành cậu lại tìm đến nhà tôi, còn tốt bụng đòi đưa tôi đi chơi, ép tôi ăn mặc thế này, hoá ra là có chủ ý hết rồi phải không? Từ đầu đã muốn dụ tôi sập bẫy rồi đúng không?”

“Chị, chị bình lại đi mà.” Lý Sở ấn chặt hai vai tôi.

“Chị nghe em nói đã.”

“Ai muốn nghe cậu nói chứ, tôi không bình tĩnh được đó.” Tôi hít một hơi thật sâu.

“Tài xế, dừng xe, tôi muốn xuống!”

“Tài xế, đừng nghe chị ấy.”

Cậu ta quay lại: “Chị ơi, em thật sự không còn cách nào khác rồi! Hôm nay là họp lớp cũ, bọn họ nói có thể đưa ‘người nhà’ theo, thật ra ban đầu cũng chẳng có gì, nhưng mà bạn gái cũ của em cứ nhất quyết đòi giới thiệu bạn trai mới của cô ấy với mọi người. Em làm sao có thể chấp nhận được chứ? Lý Sở em làm sao chịu thua cô ấy được?”

Tôi ngỡ ngàng, đúng là không thể tin nổi đấy. Thì ra cậu ta cũng có ngày này à?

Lý Sở thấy tôi im lặng, liền bắt đầu chơi bài tình cảm.

“Chị, chị nhẫn tâm để em bị người ta chế giễu à? Em trai của chị bị mọi người cười nhạo, lẽ nào chị không thấy mất mặt à? Hơn nữa chị xinh đẹp như vậy, đi cùng em thì sẽ được dịp cho mọi người chiêm ngưỡng, như vậy không tự hào hơn à? Đúng không, chị?”

Tôi: !!!

“Lý Sở, có cần phải như thế không? Nói hết những lời trái lòng để chị giả làm bạn gái cậu, cậu không thấy áy náy à?”

“Em có nói gì sai đâu? Lẽ nào chị thấy mình không xinh đẹp à?”

Tôi bật cười.

Quả nhiên, phụ nữ không thể nào cưỡng lại sự cám dỗ hay khen ngợi. Tôi đồng ý với Lý Sở, dù sao cũng chỉ là giả làm bạn gái thôi mà, có gì đáng sợ chứ?

Tôi nhìn về phía cậu ta: "Thù lao.”

"Chị cứ yên tâm mà đưa ra yêu cầu, chị muốn gì cũng được.”

"Được thôi. Nếu vậy thì chị đây phải suy nghĩ cho kỹ càng mới được, không thể để cậu dễ dàng lợi dụng tôi."

“Có điều cậu cũng yên tâm đi, chị đã nhận thù lao của cậu rồi thì nhất sẽ biến cậu thành người bạn trai hạnh phúc nhất thế giới.”

Vừa bước chân vào quán bar thì tôi đã bắt đầu nhập vai.

Lý Sở nắm tay tôi băng qua những tiếng nhạc ầm ĩ và ánh đèn mờ ảo để đến gian phòng đặt riêng của bọn họ.

“Mọi người ơi, mình đến rồi đây.”

“Lý Sở, cậu đến trễ quá đó?”

“Bạn gái của cậu à? Nhìn xinh đẹp như vậy, trách không được cậu lại đến muộn nha…”

“Không nhiều lời nữa, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.”

“Các cậu nói linh tinh gì đó?”

Lý Sở nghiêng đầu thì thầm vào tai tôi: “Chị, có nhìn thấy cô gái mặc váy màu vàng ở đằng kia không? Người đang nhìn chị đấy, cô ấy là bạn gái cũ của em.”

“Cậu yên tâm, xem tôi thể hiện này.” Tôi nháy mắt với cậu ta.

Ngay sau đó tôi lập tức nở nụ một cười tiêu chuẩn, lộ ra 8 chiếc răng: “Chào mọi người, tôi là An Nhiên, bạn gái của Lý Sở, mong mọi người…”

Lời còn chưa nói hết thì tôi đã đột nhiên đối diện với một ánh mắt.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 25



Người con trai đội mũ bóng chày che kín mặt, trước đó còn dựa vào ghế sofa trong góc, vậy mà giờ đây lại nhìn thẳng vào tôi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như bị dội một xô nước lạnh từ đầu đến chân, tim cũng như ngừng đập!

Bởi vì, người đó chính là Cố Duệ!!

Cơ thể tôi cứng đờ tại chỗ, c.h.ế.t lặng như khúc gỗ, tinh thần hoàn toàn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cố Duệ cũng vậy, sau khi nhìn thấy tôi thì tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu, cậu ấy nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, sắc mặt cũng âm trầm, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm tôi.

“Chị ơi, chị sao thế?” Lý Sở nhẹ nhàng đẩy vai tôi, thì thầm hỏi.

“Hả?” Tôi bỗng chút bình thường lại, “Lý Sở, có lẽ tôi…”

“Lý Sở, bạn gái của cậu trông quen mắt nhỉ?” Giọng nói lạnh lẽo của Cố Duệ vang lên, sắc mặt cậu ấy vẫn lạnh lùng, nhưng khóe môi lại treo một nụ cười nhàn nhạt khó hiểu, khiến tôi có chút rùng mình.

“Sao vậy, anh Duệ? Anh từng gặp qua chị ấy rồi à?”

Cố Duệ nheo mắt nhìn tôi rồi rít chậm điếu thuốc trên tay, từ trong làn khói, vẻ mặt của cậu ấy cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Hình như là vậy đó.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Không hiểu sao khi nghe được câu trả lời này của Cố Duệ, lòng tôi lại cảm thấy nặng nề như thể bị lấp đầy chì, đến cả trái tim cũng nhói đau. Bây giờ cậu ấy còn không muốn thừa nhận có quen biết tôi sao? Rốt cuộc tôi có vị trí gì trong lòng cậu ấy đây?

“Chị, chị và Cố Duệ…”

“Chưa từng gặp qua.” Tôi cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trong lồng ngực.

“Lý Sở, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt…”

Tôi hơi dựa vào người cậu ta, Lý Sở cũng ôm lấy eo tôi: “Chị, chị làm sao vậy?”

“Không sao…”

Trong mắt người ngoài, hành động này của hai chúng tôi giống như đang ôm nhau thì thầm to nhỏ, khiến bọn họ bắt đầu có chút khó chịu.

“Lý Sở, cậu đừng như vậy được không? Mới chỉ bắt đầu tiệc thôi mà hai người đã phát ‘cơm chó’ cho bọn tôi rồi, bọn tôi còn ăn uống được gì nữa hả?”

Diễn xuất của Lý Sở càng ngày càng thuần thục, cứ thế diễn ra vẻ mặt đong đầy tình cảm: “Mọi người thông cảm nhé, bạn gái tôi dễ ngại ngùng lắm, chỉ thích dính lấy tôi mà thôi.”

“Ôi trái tim nhỏ bé của tôi, làm sao có thể chịu đựng nỗi một đống ‘cơm chó’ như thế này đây!”

Lý Sở vừa ôm tôi vừa ngồi xuống.

“Tôi nói này, các cậu đừng mãi nhìn chăm chăm chúng tôi như thế được không? Cứ nhìn nữa thì bạn gái tôi sẽ ở lì trong vòng tay của tôi cả tối mất, đến lúc đó tôi làm sao uống rượu cùng các cậu đây?”

Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ nghĩ đứa em trai này của mình cũng có thể dịu dàng như thế này đấy. Nhưng còn Cố Duệ thì sao? Tôi muốn biết cậu ấy có để tâm hay không. Nghĩ đến đây, tôi liền nắm chặt lấy tay Lý Sở hơn nữa…

Tôi không khỏi liếc nhìn Cố Duệ thử, nhưng dường như cậu ấy cũng đang nhìn tôi, trừ việc sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị đến đáng sợ ra, thì không còn bất kỳ biểu hiện nào khác.

Trái tim tôi càng thêm đau đớn, như thể ai đó đang dùng d.a.o cứa từng chút một vào nó vậy.

Cố Duệ thật sự không quan tâm đến tôi, một chút cũng không…

Tôi phải thừa nhận rằng sự vô cảm đó của cậu ấy đang tàn nhẫn đ.â.m sâu vào nỗi đau của tôi.

Nỗi đau đớn ấy giống như bản thân đang bước trên một hành lang dài, tối tăm mù mịt và không có điểm cuối vậy, cứ bước mãi nhưng không biết khi nào mới đi hết, cũng không biết có thể đi hết được hay không…

“Lý Sở, chị muốn uống nước.” Tôi kéo nhẹ góc áo của cậu ta, cảm thấy bản thân thậm chí chẳng còn chút sức lực nào để nói.

Lý Sở nhìn tôi rồi đưa nước qua: “Chị à, em thấy chị với Cố Duệ hình như có gì đó không đúng lắm. Em cảm giác anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào chị...”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 26



“Thật không?” Tôi uống xong nước, tựa đầu vào lồng n.g.ự.c cậu ấy.

“Không phải cậu ấy không đúng, mà là chị không đúng...”

“Chị, chẳng lẽ chị...” Tôi vội đưa tay bịt miệng Lý Sở lại, lắc đầu không để cậu ta nói tiếp.

“Chị và anh Duệ là bạn học cấp ba à? Sao trước giờ em không biết?”

“Trước giờ cậu cũng có hỏi đâu. Chị có bao nhiêu bạn học cấp ba, chẳng lẽ từng người một chị đều phải kể cho cậu nghe à?”

Tôi chẳng còn sức để bận tâm đến những chuyện này nữa.

Lúc này, tôi chỉ muốn uống rượu.

Tôi chỉ muốn nhờ vào men rượu để làm tê liệt nỗi đau trong lòng mình.

15.

Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu. Lúc ngẩng đầu lên thì Cố Duệ đã không còn ở chỗ ngồi nữa.

Trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi ôm chặt lấy Lý Sở và bắt đầu nói năng lộn xộn, khóc đến mức không thở nổi.

Mọi người xung quanh cũng bị tôi làm cho mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lý Sở đành phải cắn răng dỗ dành tôi.

Cuối cùng vẫn là nhờ một cuộc điện thoại từ Điền Điền kéo tôi ra khỏi trạng thái ấy. Tôi buông Lý Sở ra và ra ngoài nghe điện thoại.

Nhưng sau khi nghe xong thì tôi lại khóc dữ dội hơn nữa. Tôi ngồi xổm xuống đất, tay ôm chặt lấy ngực, nhưng dù làm gì cũng không thể kìm nén được cơn đau đang tràn ngập trong tim.

“Khóc cái gì vậy?” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, len lỏi vào tai tôi.

Tôi sững sờ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn – là Cố Duệ!

Cậu ấy đứng nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Không biết có phải vì tôi đã uống quá nhiều hay không, mà vẻ lạnh lùng trên gương mặt của Cố Duệ dường như đã biến mất, thay vào đó là một chút u buồn thoáng qua.

“Sao thế? Không nhận ra tôi à?”

Nực cười thật! Vừa nãy là ai không muốn thừa nhận đã từng gặp và quen biết tôi vậy, bây giờ lại còn hỏi tôi câu này?

Nỗi tủi thân và bất bình trong tôi lại trào dâng, khiến tôi không thể nói được một lời nào.

“Cũng phải, nhanh như vậy đã tìm được bạn trai rồi...”

“Cố Duệ!” Tôi lớn tiếng ngắt lời cậu ấy.

Cố Duệ vẫn luôn rất đẹp trai, và lúc này cũng vậy, cậu ấy vẫn rực rỡ, cuốn hút và khiến tôi mê mẩn.

Cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ là không thích tôi mà thôi…

Không thích tôi. Đã như vậy thì tôi có nói gì cũng vô dụng. Dù tôi có giải thích rằng Lý Sở chỉ là em trai tôi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cuối cùng thì tôi đã hiểu ra tất cả rồi. Trong chớp mắt, trái tim tôi lại bắt đầu rơi vào bóng tối vô tận.

“Cố Duệ, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây tôi không có bạn trai, đúng không? Bây giờ có thì phạm pháp à? Hay là tôi đã làm gì ảnh hưởng đến cậu? Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền quản tôi chứ?”

Cố Duệ nhìn tôi, sắc mặt dần dần trở nên u ám, như thể bị phủ lên một lớp sương lạnh lẽo.

“Đúng, tôi không quản được.”

Cậu ấy đột nhiên hét lên, cười lạnh một tiếng: “Tôi có tư cách gì mà quản chứ? Chỉ mới có nửa tháng thôi mà… nửa tháng...”

“Làm ơn đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không? Cậu có biết trong thời gian cậu biệt vô âm tín tôi đã sống khổ sở như thế nào không?”

Tôi lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi hết, nhìn cậu ấy: “Cố Duệ, cậu có thấy xấu hổ không vậy?”

“Là ai đã nói với tôi, chỉ cần tôi muốn thì mọi thứ đều có thể? Tôi đều sắp gục ngã đến nơi rồi, rốt cuộc cậu cho tôi được thứ gì?”

“Là ai đã trao cho tôi hy vọng rồi cuối cùng lại tự tay hủy hoại nó? Cố Duệ, chính là cậu đó.”

“Tôi có bạn trai thì đã sao? Ít nhất người ta không chê bai tôi như cậu.” Tôi chỉ vào vết sẹo trên trán.

“Ít nhất người ta cũng sẽ trả lời tin nhắn của tôi, sẽ không để tôi không liên lạc được…”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 27



“Điều đó…” Cố Duệ nhắm mắt lại.

“Những điều đó là do bất đắc dĩ thôi…”

“Cố Duệ, không cần giải thích nữa đâu. Dù sao cậu cũng không thích tôi mà, cứ như lúc nãy đừng để ý đến tôi…”

“Mẹ nó, ai nói là tôi không thích chị?”

Trong chớp mắt, cả người tôi đều sững sờ.

Cố Duệ bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi.

“An Nhiên, tôi có nói là không thích chị sao?”

“Vậy cậu có nói thích tôi à?” Tôi cảm nhận được tay của cậu ấy rõ ràng run lên.

“Không có, đúng không?” Tôi vùng vẫy.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Vậy cậu buông tôi ra đi!”

“Tôi không buông.” Cố Duệ siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.

“An Nhiên, trước đây tôi ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, tôi cứ nghĩ là chị hiểu lòng tôi…”

“Cái ôm và hôn đó đến giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ đâu. Tôi nên hiểu cái gì chứ? Cố Duệ. Tôi là con gái, tôi không muốn đoán mò, tôi chỉ muốn có câu trả lời. Có những lúc, một cử chỉ, một vẻ mặt, hoặc một câu nói của cậu khiến tôi phải suy nghĩ cả nửa ngày, giống như làm bài đọc hiểu vậy. Tôi sợ nếu tôi hiểu sai hoặc không hiểu được đúng ý thì tôi sẽ bỏ lỡ cậu. Cảm giác lo sợ mất đi này như đi trên băng mỏng vậy, cậy đã từng trải qua chưa?”

“Cậu không hiểu được đâu! Dù sao cũng có nhiều người thích cậu như vậy, dù không để mắt đến ai thì cũng có thể thoải mái trêu đùa tình cảm của bọn họ mà thôi. Nhưng tôi thì không thể như vậy, từ lúc tôi thích cậu, thì tôi đã biết chúng ta không bình đẳng rồi. Từ lúc tôi thích cậu, thì Cố Duệ đã trở thành vết thương sâu thẳm, không thể chạm tới trong lòng tôi rồi.”

Cố Duệ ngẩn người, sắc mặt thay đổi đột ngột: “Tại sao giữa chúng ta lại không bình đẳng? Chẳng lẽ là vì tôi không thích chị sao?”

Cậu ấy hít một hơi thật sâu: “Được. Chị không hiểu đúng không? Muốn có câu trả lời, đúng không? Vậy bây giờ tôi sẽ cho chị câu trả lời.”

Nói xong, Cố Duệ giữ chặt lấy gáy tôi và hôn xuống. Là một nụ hôn không có bất kỳ sự chuẩn bị hay thông báo nào, đầy tính xâm lược và bá đạo, khiến tôi còn không kịp phản kháng, chỉ có thể để cậu ấy nhiệt tình đòi hỏi.

Tôi cảm giác như bản thân đang rơi tự do, nhịp tim rối loạn đến mức không còn sức đẩy cậu ấy ra, cảm giác như cả người đang lơ lửng trong không trung vậy.

Cho đến khi bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, ý thức gần như mơ hồ thì Cố Duệ mới buông tôi ra.

“Nói đi, chị đã có câu trả lời chưa, bây giờ thì hiểu rồi chứ?”

“Không hiểu...” Thành lũy trong lòng tôi sớm đã sụp đổ rồi, hiện tại chỉ còn lại một đống đổ nát, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa thì làm sao có thể suy nghĩ được chứ?

"......" Cố Duệ ấn tay tôi lên n.g.ự.c cậu ấy.

"Vậy chị nghe đi, để nó nói cho chị hiểu!"

Ngay lập tức, tiếng tim đập thình thịch của cậu ấy lấp đầy toàn bộ đầu óc tôi

"Thế nào? Cuối cùng đã hiểu chưa?"

Tôi như c.h.ế.t lặng trong giây lát, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu ấy cho đến khi nước mắt lại trào ra.

16.

"Tôi không muốn hiểu. Cố Duệ, cậu đúng là một tên khốn khiếp! Cậu có tư cách gì mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chứ? Cậu có tư cách gì mà để tôi phải khổ sở vì cậu? Tại sao cứ ở mãi trong lòng tôi, để tôi phải nhớ cậu, phải đau đớn đến không thể chịu nổi như vậy chứ?”

Cuối cùng, mọi sự uất ức, khó chịu, đau đớn và giày vò trong lòng tôi như ngọn lửa bùng cháy, không còn che đậy mà tuôn trào ra ngoài.

Cố Duệ đứng đối diện với tôi, mặc cho tôi đánh đ.ấ.m đủ kiểu trút hết cơn giận, sau đó lại ôm tôi vào lòng.

“Tôi xin lỗi, tôi hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi khốn nạn, tôi đã làm chị đau lòng. Nhưng mà không phải chỉ mình chị nhớ tôi đâu, tôi cũng rất nhớ chị…”

“Vậy tại sao lại bỏ rơi tôi lâu như vậy?”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 28



Cố Duệ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

“Chuyện này tôi có thể giải thích…”

“Vậy mau giải thích đi.”

Cậu ấy buông tay đang ôm tôi, hơi cúi người và nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một cách đẹp đẽ.

“Không vội, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.”

Nói xong, Cố Duệ liền kéo tôi vào bên trong.

“Khoan đã, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc này chứ?”

“Cố Duệ! Cậu không nói thì tôi sẽ không đi đâu.”

Cuối cùng cậu ấy cũng dừng bước, quay đầu nhìn tôi: “Thật sự không đi à? Sao thế? Muốn tôi ôm chị vào à?”

Tôi trừng mắt.

“Ai cần cậu ôm chứ?”

"Ồ?"

Cố Duệ nghiêng người, ép tôi vào góc tường, hơi thở ấm áp phả vào môi tôi: "Chị không muốn tôi ôm à? Vậy là muốn tôi..."

Còn chưa kịp nói xong, cậu ấy đã dùng tay phải nâng cằm tôi lên và cúi đầu hôn xuống.

Xung quanh im ắng đến tột độ, như thể thời gian đang ngưng đọng trong khoảnh khắc để chúng tôi có thể nghe thấy sự rung động sâu thẳm trong chính trái tim của đối phương vậy.

Phải một lúc sau Cố Duệ mới dừng lại, còn cười rất không đứng đắn.

“Chị, chị muốn tôi như vậy đúng không?”

“Cậu…” Ngực tôi phập phồng lên xuống, bởi vì xấu hổ mà không dám ngẩng đầu.

Có trời mới biết, trong mắt tôi lúc này Cố Duệ chẳng khác gì một bông hoa anh túc, tuy rằng quyến rũ nhưng lại có độc.

Mà tôi thì đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy có độc này, sẵn sàng bị Cố Duệ mê hoặc, dù biết rõ cậu ấy là người tôi không nên dính vào…

“Chị sao vậy?” Đôi môi của cậu ấy nhẹ nhàng lướt qua tai tôi.

“Không phải chị mới là người cần giải thích với tôi trước à?”

“Hả? Giải thích chuyện gì cơ?”

Rõ ràng là cậu ấy phải giải thích lý do cho tôi chứ, sao đột nhiên lại đảo ngược tình thế, còn khiến tôi căng thẳng đến vậy.

“Chị đang giả vờ với tôi à? Tôi nhắc cho chị nhớ nhé?”

“Chính là chuyện chị lén lút tìm bạn trai mới sau lưng tôi đấy, đã nhớ ra chưa?”

"Tôi..."

Tôi mím môi, ai bảo Cố Duệ khiến tôi khó chịu lâu vậy chứ, lần này tôi phải trêu cậu ấy một chút.

"Nếu tôi nói không nhớ thì sao?"

"Không nhớ à? Vậy đơn giản thôi, bây giờ chúng ta vào trong đó, tôi sẽ hôn chị trước mặt tất cả mọi người, hôn cho đến khi chị nhớ ra thì thôi.”

“Cố Duệ, sao cậu có thể nói ra mấy lời không đứng đắn như vậy chứ?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Tôi còn có nhiều trò không đứng đắn hơn nữa đấy, chị muốn thử không?”

“Chị vẫn là mau giải thích đi, nếu không thì chúng ta thật sự phải đổi chỗ khác để làm trò đấy!”

“Có gì để nói đâu chứ? Nếu người ta thật sự là bạn trai tôi thì cậu định làm gì?”

“Chị nghĩ sao?” Cố Duệ nhướn mày.

“Cho dù là vậy đi nữa thì… tôi cho chị nửa phút nhé, lập tức vào trong nói chia tay đi!”

Vẻ mặt tức giận lúc này của cậu ấy làm tôi cảm thấy rất hài lòng, hài lòng đến mức bao nhiêu sự ngột ngạt và đau buồn bị kìm nén bấy lâu nay cũng hoàn toàn tan biến.

“Chị còn cười à? Cái tên Lý Sở đó dám nhân lúc tôi không ở bên cạnh mà công khai cướp chị đi, đối với tôi mà nói chuyện này lớn lắm đấy. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, xem tôi có g.i.ế.c cậu ta không?”

“Giết Lý Sở à? Tôi sợ rằng mẹ tôi và cả dì tôi sẽ không đồng ý đâu.”

“Chị nói gì đó? Còn đưa cậu ta đi gặp gia đình luôn rồi?”

"Ừ, gặp rồi! Hơn nữa không chỉ gặp một lần đâu..."

Sắc mặt Cố Duệ càng thêm u ám, cả người đều toát lên vẻ tức giận.

“An Nhiên, chị giỏi lắm. Mẹ nó…” Tay cậu ấy phẫn uất đ.ấ.m vào tường.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 29



Tôi giật mình, cảm thấy có lẽ mình đã đùa hơi quá đáng.

“Đủ rồi mà, cậu đừng giận nữa, Lý Sở chỉ là em trai của tôi thôi. Trả lời thế này đã khiến cậu hài lòng chưa?”

“Em trai?”

“Đúng vậy, Lý Sở là con của dì nhỏ, em họ của tôi.”

Cố Duệ nghe xong liền phấn chấn trở lại, đưa tay ôm lấy mặt tôi rồi liên tục hôn lên.

“Tôi biết mà, An Nhiên của tôi làm sao có thể thích người khác được chứ. Chị, ôm với hôn đều thử cả rồi, bây giờ chỉ còn lại bế thôi, muốn thử không?”

“Không muốn, tôi đang mặc váy…”

“Vậy thì để tôi ôm chị thêm một chút nữa, được không?”

“Không được, sẽ có người nhìn thấy đó, cậu mau buông tôi ra!”

“Đừng cử động. Có người thấy thì đã sao chứ, lẽ nào bọn họ chưa từng thấy qua mấy hành động không đứng đắn của các cặp đôi khác à?”

“Cậu mới không đứng đắn đó…”

“Đúng vậy, tôi không đứng đắn, mỗi lần nhìn thấy chị đều không thể kiềm chế được mà muốn ‘giở trò’ với chị…”

17.

“Cố Duệ, chúng ta mau vào trong đi. Lý Sở thấy tôi ra ngoài lâu như vậy chắc chắn lát nữa sẽ ra tìm đấy.”

“Được thôi.”

Cậu ấy định nắm tay và kéo tôi vào nhưng tôi lại rụt tay lại, lắc lắc đầu.

“Cố Duệ, hiện tại tôi vẫn đang là bạn gái của Lý Sở…”

“Vậy thì sao?” Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi.

“Tôi không thể vào cùng với cậu được…”

“Ý chị là, lát nữa vào trong đó chị vẫn sẽ tiếp tục diễn mấy trò ôm hôn người khác trước mặt tôi à?”

“Lý Sở không phải người khác, cậu ta là em họ của tôi.”

“Em họ cũng không được.”

“Cố Duệ, đây là chuyện mà tôi đã đồng ý với Lý Sở rồi, nếu tôi không giúp nữa thì cậu ta phải làm sao? Lý Sở sẽ bị mọi người chê cười đó.”

“Chị nhiều lý do vậy? Tôi mặc kệ, không được phép ôm cậu ta, nghe thấy chưa?”

“Cái này tôi không dám chắc đâu.”

Tôi nheo mắt cười: “Lỡ như mọi người đều cổ vũ thì cũng phải…”

“Chị đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi à? An Nhiên, tôi nói cho chị biết, nếu chị dám ôm cậu ta, thì tôi cũng sẽ dám hôn chị trước mặt mọi người.”

“Cậu…”

Lúc này, tôi chợt nhớ Điền Điền đã từng nói với tôi, Cố Duệ là cung Bọ Cạp.

Mà Bọ Cạp là người như thế nào? Chính là vừa có thể đưa bạn lên thiên đường, nhưng cũng có thể khiến bạn rơi ngược xuống địa ngục đó! Một khi đã ghen thì chẳng khác gì uống một thùng giấm… thôi vậy, tôi vẫn là không nên thách thức cậu ấy nữa.

“Được rồi mà, tôi sợ cậu rồi đấy.” Tôi véo nhẹ khuôn mặt đẹp trai của Cố Duệ.

“Tôi đồng ý với cậu, lát nữa sẽ cố gắng tìm cớ về sớm, có được chưa?”

“Vậy mới được. Nói cho chị biết, An Nhiên, chị là của tôi, ngoài tôi ra thì không được có người khác.”



Một lần nữa trở về ngồi cạnh Lý Sở cứ khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái. Hay nói chính xác hơn là đầu tôi như đang bị Cố Duệ dùng khẩu Mauser 98K b.ắ.n thành cái sàng rồi…

Chẳng khác với ngồi trên đống lửa là bao, vì vậy nên tôi kéo Lý Sở.

“Chúng ta về sớm đi.”

“Chị, tiệc chưa xong mà, bọn họ sẽ không để chúng ta đi đâu.”

“Cậu cứ nói là tôi không khoẻ.”

“Vậy em thử xem.”

Cuối cùng, tôi và Lý Sở đã thành công rời đi trước.
 
Back
Top Bottom