Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 10



Sắc mặt Cố Duệ tối sầm, nhưng cậu ấy vẫn chọn giữ im lặng để mặc Giang Hạo muốn nói gì thì nói.

Tôi cuối cùng cũng nhìn ra con người của Giang Hạo rồi, cậu ta lúc nào cũng không ngừng thách thức giới hạn chịu đựng của người khác, thật đúng là không sợ bị người ta đánh chết.

Tốt nhất là cậu có thể trụ lâu một chút, bởi vì sau này chị đây còn phải nhờ đến cậu đấy.

“Thực sự xin lỗi vì hôm nay.”

Cố Duệ lại nhìn tôi: “Chị cùng chúng tôi đi ăn chút gì đó đi. Tôi sẽ nói Hứa Phàm đặt thêm một phòng khách sạn nữa, ăn xong rồi chúng ta cùng về đó.”

Nhìn cậu ấy lúc này làm tôi có hơi ngẩn ngơ, rốt cuộc là vì lý do gì mà hôm nay tôi lại bỏ Điền Điền lại một mình nhỉ?

Bởi vì Cố Duệ chính là hình mẫu lý tưởng của tôi đó. Ngay từ ban đầu chẳng phải tôi đã luôn ôm ý định ‘chinh phục’ cậu ấy rồi sao? Con đường thành công nào mà chẳng phải trải chút sóng gió thăng trầm, rèn giũa để tiến bộ chứ?

Hơn nữa, bây giờ tôi còn có một lý do vô cùng chính đáng, thậm chí là ‘đẫm máu’ để tiếp cận Cố Duệ mà. Nếu như không tận dụng thì chẳng phải lãng phí quá hay sao? Người nào đó chẳng phải đã nói, có khó khăn hay không thì vẫn phải tiến lên còn gì?

Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy tràn đầy sức mạnh. Tiến lên! Cứ nghĩ đến gương mặt quyến rũ c.h.ế.t người cộng thêm cả đường nét cơ bắp đầy mê hoặc khiến tôi vừa nhìn đã mê mẩn của Cố Duệ, thì chút đau đớn này có là gì chứ?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Thế là, giữa một khu chợ đêm, đột nhiên xuất hiện một người trán quấn băng, quần áo còn dính chút máu, ung dung đi giữa bốn chàng trai phong cách khác nhau, thu hút bao ánh nhìn tò mò.

Không phải là tôi không muốn thay đồ đâu, mà là do hành lý của tôi không có ở đây...

Nhưng mà đến cuối cùng, hình như tôi vẫn tính sai một bước rồi, bởi vì tôi chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ ăn mà thôi.

Chợ đêm Trùng khánh, ẩm thực ven đường, không cay không vui!

Mà nhìn lại tình cảnh hiện tại của tôi thì… thật khó để nói thành lời…

“Giang Hạo, cậu đi hỏi xem ở đây có món nào thích hợp để chị ấy ăn không?”

“Không phải chứ anh Duệ, sao anh không tự…”

Giang Hạo còn chưa nói hết câu đã đối diện với ánh mắt sắc bén của Cố Duệ.

“Được rồi, em đi là được chứ gì.”

“Anh, ông chủ nói có thể nấu riêng cho chị An Nhiên món gì đó thanh đạm, mì hoành thánh hải sản ở đây cũng được yêu thích lắm. Hay là chọn luôn món đó đi?”

Cố Duệ nhìn tôi: “Có được không? Chị không bị dị ứng hải sản chứ?”

“Không dị ứng.” Tôi mỉm cười gật đầu: “Chọn món đó đi.”

“Chị đưa điện thoại cho tôi đi.”

“Điện thoại của tôi hả?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừ.” Cô Duệ kiên nhẫn trả lời tôi.

Cậu ấy cầm lấy điện thoại của tôi rồi đột nhiên mỉm cười, làm tim tôi cũng muốn tan chảy theo.

“Chị à, chị phải mở khóa chứ.”

“À.” Tôi vội vàng mở khóa rồi đưa lại.

Cố Duệ lướt điện thoại tôi vài lần, gõ gõ gì đó rồi cuối cùng trả lại cho tôi: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này có chuyện gì cứ gọi thẳng cho tôi là được.”

Tôi nhìn vào danh bạ điện thoại, trong đó đang hiển thị: Cố Duệ 1365228****

“Vậy nếu… không có chuyện gì…”

Tôi nuốt khan một cái để lấy dũng khí nói tiếp: “Tôi vẫn có thể tìm cậu chứ?”

Cố Duệ sững người nhìn tôi và không nói gì, làm tôi có chút lo lắng.

Tiếp theo đó, khoé miệng cậu ấy cong lên: “Không có chuyện gì mà vẫn muốn tìm tôi à? Chẳng lẽ chị còn có ý gì khác với tôi sao?”

Tôi: ???

Cái kiểu nói chuyện gì vậy chứ?

Còn không phải sao? Tôi đúng là có ý với cậu ấy mà. Lẽ nào tôi thể hiện chưa rõ ràng à?

“Sao không nói gì?” Cố Duệ nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ.

“Không nói, ý là đồng tình rồi?”

Cứu mạng với! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi! Nhưng mà ở đây nhiều người như vậy, tôi thật sự không mở miệng nổi.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 11



Tôi kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Được rồi, tôi có chuyện hay không cũng sẽ không tìm cậu được chưa? Thời đại bây giờ đã có Wechat rồi, ai mà muốn gọi điện thoại nữa chứ?”

“Có lúc không thích đọc tin nhắn, gọi điện sẽ nhanh hơn.” Cố Duệ kiên nhẫn trả lời tôi.

“Anh Duệ, em có chuyện muốn nói với anh, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.” Hứa Phàm cất điện thoại trong tay, nhìn Cố Duệ.

“Có hơi khó nói…”

“Khó nói thì đừng nói!”

“Cũng được thôi.” Hứa Phàm ngoan ngoãn thu lại ánh mắt, nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Nhưng mà…”

“Mẹ nó, cậu có phiền không? Rốt cuộc có muốn nói không?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Anh, cái này không nói không được.”

Cố Duệ nhíu chặt mày, tay cuộn lại thành đấm: “Có gì thì nói nhanh.”

Đây rồi, đây mới chính là Cố Duệ thật này, vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại cao cao tại thượng. Quả nhiên tất cả những gì vừa xảy ra… sự dịu dàng kiên nhẫn đó… chắc chắn chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

“Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn lắm…” Hứa Phàm kéo dài giọng, không mấy nghiêm túc.

“Tôi hiểu rồi, bây giờ cậu muốn kiếm chuyện phải không?”

Cố Duệ giơ tay tóm lấy cổ áo cậu ta: “Không nói thì từ giờ về sau đừng mở miệng nữa.”

“Chuyện là… khách sạn mà chúng ta ở không còn phòng nữa rồi…” Hứa Phàm nói xong lại nhìn tôi và Cố Duệ cười ranh ma.

“Anh, anh nói xem đây là chuyện tốt hay xấu đây?”

Tôi vốn dĩ đang uống nước, nghe cậu ta nói xong liền bị sặc: “Khụ… khụ…”

“Chị An Nhiên, chị ho cái gì vậy?” Giang Hạo nhịn cười: “Cẩn thận coi chừng làm rách vết thương bây giờ đấy.”

“Hứa Phàm, cậu khờ khạo quá đó! Cái này sao có thể gọi là chuyện xấu chứ? Rõ ràng là chuyện tốt luôn đấy.”

Ngay cả người bình thường ít nói nhất là Tiểu Mễ cũng bắt đầu hùa theo, còn cười toe toét vỗ vai Cố Duệ: “Em nói đúng không anh Duệ?”

Cố Duệ trừng mắt nhìn bọn họ: “Nói ít lại vài câu đi.”

Sau đó cậu ấy lại giơ nắm đ.ấ.m với Hứa Phàm.

“Cậu đang đùa với tôi à?”

“Không phải, anh à, anh bình tĩnh, bình tĩnh! Trước tiên bỏ tay xuống được không?”

“Bọn em ai dám lừa anh chứ? Thật sự là hết phòng rồi, có trách thì trách cái lễ hội âm nhạc này đi, hot quá trời luôn, không chỉ khách sạn chỗ chúng ta hết phòng, mà các khách sạn xung quanh cũng đều như vậy đó.”

Thật sự đều hết phòng à? Đúng là khiến người khác bất ngờ đến không kịp trở tay luôn đấy. Chẳng lẽ mấy tình tiết phim truyền hình sắp diễn ra với tôi rồi sao?

Gương mặt lạnh lùng của Cố Duệ dần giãn ra, cậu ấy châm một điếu thuốc, im lặng một hồi lâu rồi nói: “Nếu vậy thì chị ở phòng tôi đi.”

Tôi thật sự không nghe lầm chứ!!!

Ba người còn lại cũng mang vẻ mặt như vừa bị sét đánh trúng.

“Anh? Anh không thèm từ chối luôn sao? Cứ thế mà thoải mái đồng ý à?”

“Anh Duệ chuẩn bị ‘khai đao’ rồi đó!”

“Có thể nói chuyện cho đàng hoàng không? Sao cậu biết được anh Duệ trước giờ chưa từng ‘khai đao’ hả?”

Bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao tôi cảm thấy mặt mình cứ nóng bừng lên thế này?

Thế nhưng ngọn lửa nhỏ bé trong lòng tôi còn chưa kịp bùng cháy thì ngay giây sau đã bị Cố Duệ dập tắt một cách không thương tiếc.

“Các cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?”

Anh phủi tàn thuốc, bình thản nói: “Tôi bảo An Nhiên ở phòng tôi, còn tôi sẽ qua chen chúc với mấy người.”

Tôi: ???
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 12



Xấu hổ c.h.ế.t mất!!! May mà những suy nghĩ vừa rồi trong đầu chưa lộ ra, nếu không thì tôi chắc chỉ còn nước ngã ra c.h.ế.t ngay tại chỗ.

“Đừng mà, anh!!!! Từ trước đến giờ anh đã bao giờ chen chúc với bọn em đâu? Hơn nữa, bọn em cũng không muốn chen chúc với anh mà.”

Ánh mắt sắc lạnh của Cố Duệ quét qua, bọn họ lập tức im lặng, không dám hó hé gì nữa.

6.

Một tiếng sau, Điền Điền mới đến được chỗ của tôi.

Khi chúng tôi gặp nhau, tôi có thể đọc được suy nghĩ từ ánh mắt kinh ngạc của cô ấy: “Vì một người con trai mà ngay cả mạng cũng không tiếc sao? Rốt cuộc là yêu thích cỡ nào mới có thể bỏ ra cái giá lớn như vậy?”

Tim tôi bất giác hẫng một nhịp.

Tôi phải nhanh chóng ngăn cô ấy lại, trước khi cô ấy nói ra mấy lời ‘không thể cứu vãn’ được.

“Điền Điền bảo bối, mau qua đây với tớ, tớ giới thiệu mấy đàn em này cho cậu làm quen nhé?”

“Tụi em chào chị!” Giang Hạo bắt đầu chào hỏi nhiệt tình.

“Chị tên Điền Điền à? Tên chị nghe ngọt ngào thật đấy!"

Điền Điền liếc nhìn tôi, lại liếc qua Cố Duệ: “Phụt..."

Cô ấy đột nhiên bật cười, cười đến mức cả người run lên.

"Tha lỗi cho chị không lễ phép nhé." Điền Điền giơ một tay lên coi như chào.

"So với việc làm quen với mấy đứa, lúc này chị càng hứng thú với việc ôn lại chuyện hơn. Đặc biệt là ôn chuyện với người nào đó vừa tạm biệt vài tiếng trước mà đã thay đổi chóng mặt ấy, cảm giác đó thú vị lắm..."

"Điền Điền, cậu..."

Quả nhiên, cái gì đến cuối cùng cũng đến rồi…

Cố Duệ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Trên đường đi, chúng tôi gặp chút sự cố, An Nhiên… bị thương rồi."

"Bị thương?" Điền Điền gật đầu như đang suy nghĩ.

"Ừm, đúng là bị thương rồi, chị nhìn ra được."

"Bị thương thành như vậy, không biết có cần điều trị gì về mặt tinh thần hay đại loại như thế không?"

Tôi như hoá đá tại chỗ.

"......" Cố Duệ dường như hơi bối rối.

"Ồ, chị không có ý gì đâu." Điền Điền ung dung nhìn Cố Duệ.

"Dù sao thì vẫn có những mối lương duyên luôn bắt đầu theo cách mà chúng ta không thể ngờ tới, muốn trốn cũng không trốn được..."

Trong lòng tôi lại run lên một cái. Cô gái này, lúc nào cũng khiến người ta thấp thỏm lo âu.

"Chị ơi, cần em gọi thêm chút đồ ăn cho chị không?"

"Không cần đâu, chị không muốn ăn. Mọi người ăn xong hết chưa? Nếu xong rồi thì đi thôi!"

Tôi đã bảo mà, Giang Hạo đúng là một thiên thần! Lúc nào cũng biết cách làm người khác yêu mến, chẳng hạn như lúc này, cậu ta lại một lần nữa chuyển chủ đề và cứu nguy cho tôi.

7.

Cuối cùng, tôi và Điền Điền ở trong căn phòng vốn thuộc về Cố Duệ.

Với một cậu chủ nhà giàu như cậu ấy, chắc đây có lẽ là lần đầu tiên phải chen chúc ở chung phòng với người khác nhỉ? Chỉ cần nghĩ đến điều này là trong lòng tôi lại dâng lên một thứ cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Nói đúng hơn là, có chút ngọt ngào nhưng cũng pha lẫn một chút chua xót.

Dù chỉ mới trôi qua vài tiếng đồng hồ, nhưng tôi cảm giác trái tim mình đang có một sự biến đổi âm thầm. Không còn đơn giản như ban đầu là vì gương mặt nên tôi mới tìm cách tiếp cận Cố Duệ…

Sự thay đổi này thực sự quá mãnh liệt, đến mức chính tôi cũng không dám tin, và cũng chẳng dám đối mặt.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Ngay lúc tôi còn ngồi ngẩn người trên giường thì màn hình điện thoại chợt sáng lên.

Là Cố Duệ!
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 13



[An Nhiên, trước khi đi ngủ nhớ uống thuốc, đặc biệt là thuốc chống viêm giảm đau.]

[Nhớ cẩn thận một chút, không được để vết thương dính nước. Tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi cho tôi.]

Tôi hít một hơi thật dài, hình như tôi lại gặp ảo giác nữa rồi.

Cố Duệ đang có ý gì đây? Là đang quan tâm tôi sao?

Nhưng một người có ngoại hình, có năng lực, cuộc sống đầy đủ mọi thứ như cậu ấy thì làm sao có thể chủ động quan tâm tôi được chứ? Cho dù là có đi nữa, thì chắc chắn là vì sự cố hôm nay đã khiến Cố Duệ cảm thấy áy náy mà thôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Hơn nữa, cậu ấy đã có người trong lòng rồi mà, không muốn người khác nhắc đến chứng tỏ rằng cậu ấy đã yêu rất sâu đậm.

Thật đáng xấu hổ! Tôi vậy mà lại cảm thấy hơi ghen tị với người mà Hứa Phàm không dám nhắc đến hôm nay.

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Sao mà trông suy tư thế?"

Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi phát hiện Điền Điền không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tôi.

"Đừng nói là cậu thực sự rơi vào lưới tình rồi nhé?” Cô ấy nói bằng giọng điệu cười cợt.

"Vừa mới chia tay mà đã không kiềm chế được rồi sao?"

“Điền Điền, cậu có nghĩ tớ là một người tồi tệ không? Mới một buổi tối mà đã có thể thích một người con trai khác?”

“Còn không phải sao?” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy trêu chọc.

“Tự tin lên đi, chị em ơi, cậu vốn dĩ đã tồi tệ sẵn rồi!”

“Tớ tồi tệ chỗ nào chứ? Thích người đẹp trai thì là tồi tệ à? Tớ thừa nhận, bản thân đúng là không có sức kháng cự với trai đẹp, nhưng mà đâu phải tớ gặp ai cũng yêu? Hơn nữa…”

“...” Cô ấy không nói gì, cứ đứng đó đợi tôi nói tiếp.

“Điền Điền, cậu nhìn tớ kỹ kỹ một chút, xem xem có phải tớ bị đụng cho ngốc rồi không? Chẳng lẽ đụng đầu một cái mà tớ mất luôn cả hứng thú với trai đẹp à? Nếu không tại sao tớ lại cảm thấy rằng, bây giờ ngoài Cố Duệ ra thì tớ chẳng muốn để tâm đến ai cả?”

“Bảo bối, không phải hôm nay cậu mới bị ngốc đâu, từ trước đến giờ đã ngốc sẵn rồi.”

“Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không? Ngoài chuyện làm tớ đau lòng ra thì cậu tồn tại ở đây còn có ý nghĩa gì hả?”

“Ý nghĩa to lắm đấy.” Điền Điền chỉ tay vào bộ đồ của tôi.

“Đi thay đồ đi, rồi nghỉ ngơi sớm một chút, cậu vừa bị thương đấy, nghĩ nhiều quá không thấy đau đầu à?”

“Tớ…”

“Tớ cái gì mà tớ? Yên tâm đi, Cố Duệ chắc chắn là của cậu thôi!”

“Thật không?” Tôi bỗng cảm thấy vui mừng, giống như đang ở giữa sa mạc khô cằn mà bỗng gặp được ốc đảo, vui sướng đến mức không nói nên lời.

“Điền Điền, cậu thật sự không lừa tớ chứ?”

“Nhìn phản ứng này của cậu, xem ra đã thực sự ‘đắm chìm’ rồi.”

Cô ấy mắt nhắm mắt mở thở dài.

“Tuy rằng trong trường lúc nào cũng có tin đồn rằng Cố Duệ coi thường những người yêu thầm mình, thậm chí là thờ ơ đến mức khiến người khác hoài nghi về nhân cách của cậu ấy.”

“Nhưng mà tớ hình như phát hiện, ánh mắt Cố Duệ nhìn cậu khác hẳn với những gì tin đồn lan truyền. Hơn nữa mới chỉ là ngày đầu gặp gỡ mà đã tặng cậu một ‘món quà’ đặc biệt khó quên như vậy, cậu nói xem, cậu ấy là sao có thể dễ dàng thoát khỏi ‘ma trận’ của cậu chứ?”

“Có thể, thái độ lạnh nhạt trước đây của Cố Duệ là vì cậu ấy vẫn chưa gặp được người trong lòng mà thôi.”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 14



Điền Điền mỉm cười nhìn tôi.

“Đồ ngốc ơi, bây giờ có thể yên tâm đi tắm rửa thay đồ chưa?”

“Vậy cậu nói xem, Cố Duệ có phải vì áy náy nên mới đối xử tốt với tớ không?”

“Có quan trọng không? Cậu ngốc thật đó, cho dù là vì lý do này đi nữa, thì cậu cũng phải ráng bám lấy nó để thay đổi tình thế chứ.”

“Điền Điền, cậu thật là angel của tớ đấy! Không, là host of angels mới đúng!”

“Đừng có ở đây khoe trình độ tiếng Anh với tớ nữa.”

“Thật đấy, trong mắt tớ Điền Điền chính là một người anh hùng chiến đấu đơn độc, một mình địch cả trăm người...”

“Haizz! Phụ nữ vì đàn ông mà mê mẩn thật là đáng sợ.” Cô ấy bất lực lắc đầu.

“Càng nói càng xa rời thực tế rồi.”

8.

Sau khi tôi ra khỏi phòng tắm, Điền Điền liền nhìn tôi cười ngớ ngẩn.

“Đây này.”

Cô ấy nghiêng đầu hướng vào điện thoại tôi.

“Cậu ấy gửi WeChat cho cậu đấy!”

"Cậu ấy?" Hai chữ này làm tôi cứ tưởng tượng tới ‘bạn trai’ của tôi mãi thôi!!!!!

[Sao không trả lời tôi? Chị đi ngủ rồi à? Hay là đang cảm thấy không khỏe?]

Tôi đúng là không khỏe đấy, nhưng không phải do đau đầu, mà là đau trong lòng…

[Không có gì, tôi vừa mới tắm xong…Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ.]

[Chị tắm à? Không phải bác sĩ nói không được để vết thương dính nước sao? Chị làm sao…]

Tôi sao lại có cảm giác những lời này của Cố Duệ là đang muốn mắng tôi nhỉ?

[Tôi chỉ tắm rửa sơ qua thôi, từ cổ trở lên không dính nước.]

[Vậy thì tốt, nghỉ ngơi sớm đi.]

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cả một đêm dài, vết thương trên đầu vẫn luôn đau âm ỉ, cũng là một đêm dài tôi trằn trọc không ngủ được.

Tôi cứ tưởng mình đối với Cố Duệ chỉ là sự hứng thú nhất thời, chỉ vì tôi yêu thích ngoại hình của cậu ấy nên mới tìm cách tán tỉnh.

Thế nhưng không ngờ chỉ mới vài tiếng ngắn ngủi mà cậu ấy đã trở thành một phần không thể lý giải trong trái tim tôi, như thể toàn bộ những năm tháng vất vả đã qua đều là để đổi được một ngày gặp được Cố Duệ như hôm nay.

9.

Sáng hôm sau, tôi bị Điền Điền lôi ra khỏi giường để ăn sáng.

Bởi vì cả đêm gần như không ngủ, đến gần sáng mới chợp mắt được một chút nên tôi mệt rã rời.

Trong nhà ăn.

"Chị An Nhiên, chị Điền Điền, hai chị đến rồi!" Tiểu Mễ nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngoan ngoãn.

"Chào buổi sáng, Tiểu Mễ!"

"Chị An Nhiên, sao mắt chị lại bị sưng thế?" Từ xa, Hứa Phàm cũng quay lại nhìn tôi.

"À… không sao đâu, có lẽ là vì ngủ không ngon thôi." Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.

"Ngủ không ngon? Là vì vết thương đau à?"

Tôi không biết nên trả lời thế nào. Tôi có thể nói với cậu ta rằng chủ yếu là vì nghĩ đến Cố Duệ nên mới trằn trọc không ngủ được không?

"Coi là thế đi." Tôi vô thức nhìn quanh khắp nhà ăn.

"Sao chỉ có hai người các cậu ở đây vậy?"

“Giang Hạo có thói quen không ăn sáng, còn anh Duệ thì…”

Hứa Phàm nhìn tôi, cười cười một chút rồi mới nói: “Anh ấy cũng giống chị, ngủ không ngon.”

Rõ ràng giọng điệu của Hứa Phàm rất bình thản, thậm chí có chút trêu chọc, nhưng không hiểu tại sao nó lại khiến tim tôi như hẫng đi một nhịp.

"Thật sao?" Tôi khẽ run trong lòng.

"Sao cậu biết vậy?"

"Anh Duệ ở chung phòng với em. Ban đầu thì cứ lăn qua lăn lại trên giường, mãi không ngủ được. Một lúc sau em tỉnh dậy thì lại thấy anh ấy ngồi bên cửa sổ hút thuốc..."

"Vậy… cậu ấy có nói gì với cậu không?" Tôi cảm giác tâm trạng mình ngày càng trùng xuống.

"Anh ấy không nói gì với em hết." Từ Phàm nhấp một ngụm sữa, bình thản trả lời.

"Có lẽ là không quen ở chung phòng với người khác. Trước giờ anh ấy toàn ở một mình, chẳng bao giờ ngủ chung với bọn em cả, lúc nào cũng nói bọn em ồn ào..."
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 15



Phải rồi, lẽ ra tôi nên nghĩ đến lý do này sớm hơn chứ. Rõ ràng là tôi đã chiếm mất phòng của cậu ấy mà.

Tôi cũng thật là ngốc quá đi, tôi rốt cuộc đang mong đợi điều gì chứ?

Điện thoại của Hứa Phàm đột nhiên đổ chuông.

“Alo, anh Duệ…”

Tôi nghe thấy Hứa Phàm hỏi cậu ấy có cần đem chút đồ ăn lên cho hay không, rồi sau đó là mấy câu trả lời ngắn gọn như: ừ, có, được.

“Là Cố Duệ gọi sao?”

“Dạ!” Cậu ta gật đầu.

“Cậu ấy…?”

“Anh Duệ hỏi em hai chị có ở nhà ăn không, sau đó em nói em sẽ đem chút đồ ăn lên cho anh ấy. Nhưng mà anh Duệ bảo sẽ tự xuống ăn…cái này không bình thường chút nào.” Hứa Phàm nhíu mày chìm vào suy nghĩ.

“Cái gì không bình thường?” Tiểu Mễ ngồi bên cạnh tò mò chen vào.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Là anh Duệ không bình thường ấy.” Hứa Phàm quay sang Tiểu Mễ.

“Cậu nói xem, anh Duệ đã chịu xuống nhà ăn sáng của khách sạn bao giờ chưa? Lúc nào chẳng là chúng ta mang đồ ăn lên tận phòng cho anh ấy chứ?”

Tiểu Mễ gật đầu như đang ngẫm nghĩ.

"Hình như đúng là chưa từng. Vậy hôm nay là vì cái gì nhỉ?"

"Sao cậu lại nhìn tôi? Làm sao tôi biết được?”

Điền Điền vẫn đang cắm đầu vào đồ ăn, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hất cằm về phía tôi: "Còn vì cái gì nữa? Chẳng phải lý do ở ngay đây rồi sao?"

Hai người họ lập tức hiểu ra, đồng loạt quay người, ánh mắt đổ dồn vào tôi.

Tôi giật nảy mình.

"Hai cậu nhìn tôi làm gì? Chuyện mà các cậu không biết, thì làm sao tôi biết được chứ?"

“Chị An Nhiên, chị mau nói đi.” Ánh mắt của cả hai người bọn họ lóe lên sự ranh mãnh.

"Nói... nói cái gì cơ chứ?"

"Tất nhiên là nói xem chị làm cách nào để Cố Duệ vừa tỉnh dậy đã nghĩ đến chị đầu tiên rồi?"

Cái này… chằng lẽ là như thế thật sao? Tôi sao lại cảm giác có một niềm vui ngọt ngào bất chợt lướt qua trong lòng mình nhỉ?

"Cái này còn phải hỏi à? Đáp án ngay đây này…" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ vào cái trán đang bị thương của mình.

"Chị ơi, trông bọn em dễ lừa lắm à?"

"Tiểu Mễ, xem ra chẳng bao lâu nữa chúng ta thật sự phải đổi cách xưng hô rồi.”

"..."

"Hai người các cậu lại nói linh tinh gì thế?"

Là Cố Duệ!

Tôi không kìm được sự phấn khích mà ngước lên nhìn cậu ấy. Chỉ mới mấy tiếng không gặp, mà trong lòng tôi lại trào dâng một niềm vui như thể được đoàn tụ sau bao ngày xa cách.

Cố Duệ xuất hiện với mái tóc hơi rối, gương mặt phảng phất vẻ mệt mỏi, làn da hơi nhợt nhạt, cả người toát lên sự trầm lặng và thoáng chút sa sút. Nhưng cho dù là vậy, tại sao tôi vẫn thấy cậu ấy đẹp trai đến mức không tưởng thế?

Xong rồi, tôi thật sự là ‘bệnh nặng’ mất rồi!!!!

Cố Duệ bước đến trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua Hứa Phàm và Tiểu Mễ ngồi đối diện, sau đó dừng lại ở khay thức ăn của tôi, lông mày cậu ấy khẽ nhíu lại.

"Sao lại ăn ít vậy?"

"Hả?" Tôi vội vàng lấy lại tinh thần.

"Đâu có, tôi ăn nhiều lắm rồi mà."

Cậu ấy nhìn tôi thêm một chút, rồi nói với Tiểu Mễ: "Đi lấy thêm sữa cho chị ấy đi."

"Tuân lệnh!"

"Ơ? Không cần đâu mà…" Tôi muốn nói là mình không muốn uống, cũng chẳng uống nổi nữa.

Nhưng mà Cố Duệ cũng quay người đi lấy thức ăn luôn rồi.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 16



Một lát sau mới trở lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Hai người các cậu ăn xong chưa?”

“Bọn em xong rồi!”

“Ăn xong rồi thì còn ngồi ở đây làm gì?” Cố Duệ bình thản nói.

“Còn không mau đi đi?”

“Bọn em ở đây có cản trở gì anh à?”

Hứa Phàm lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà!”

“Cậu mắng ai đó?” Cố Duệ liếc nhìn cậu ta.

“Hả? Bọn em có nói gì đâu… bọn em tự mắng mình thôi.” Sau đó hai người họ lập tức quay lưng chạy mất.

Chạy được vài bước lại còn quay lại: “Chị Điền Điền, đi chung với bọn em không?”

“Không thì bọn em lên trước, chị ăn nhanh rồi cũng lên phòng đi nhé!” Tiểu Mễ nói xong liền chạy đi.

Cả một căn phòng lớn như vậy, mà tôi lại như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên như trống.

"Không ăn sao? Không hợp khẩu vị à?" Cố Duệ liếc nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Không phải đâu, tôi ăn no rồi."

"Ăn no rồi?" Cậu ấy đặt đôi đũa xuống: "Chị ăn thêm đi, dù sao cũng phải uống hết sữa đã.”

Giọng điệu của Cố Duệ khá bình thản nhưng lại mang theo một chút ra lệnh khiến tôi không thể từ chối.

"Ừ, tôi biết rồi…"

"Tớ ăn xong rồi. Tớ cũng phải đi đây." Điền Điền nháy mắt với tôi, sau đó cũng bỏ tôi lại và rời đi.

Giây tiếp theo, Cố Duệ đưa tay trái ra, theo bản năng muốn chạm vào vết thương trên trán của tôi, nhưng dường như lại nhận ra điều gì đó mà khựng lại.

“Chị… vết thương của chị còn đau không?”

Tôi ngớ người một chút, rồi vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cũng nhanh chóng sửa lời: "Không… không còn đau nữa!"

Cố Duệ nhìn tôi, khoé miệng cậu ấy cong lên, lộ ra nụ cười có chút lười biếng.

“Buổi chiều tôi sẽ đưa chị đi thay thuốc.”

“Hả? Chiều nay có lẽ tôi phải về nhà rồi, chuyện thay thuốc để tôi tự đi cũng được.”

Nụ cười duy nhất trên mặt của Cố Duệ lập tức biến mất, ánh mắt cậu ấy lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo áp lực mạnh mẽ khiến tôi có chút hoảng hốt.

“An Nhiên, tôi không hỏi ý kiến chị.”

Gì vậy? Không phải trước đó vài giây vẫn còn cười với tôi sao? Sao bây giờ lại…

Tôi thật sự không hiểu đấy, tính khí cũng quá thất thường rồi.

“An Nhiên, tôi là người khiến chị bị thương, vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị cho đến khi vết thương này hồi phục. Vậy nên chị không được từ chối tôi, chị có hiểu không?”

Hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ, Cố Duệ chỉ là cảm thấy áy náy vì vụ tai nạn nên mới muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Là do cậu ấy quan tâm tôi nên mới cười với tôi. Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy trong lòng lại nặng trĩu, giống như có gì đó đang đè nặng lên lồng n.g.ự.c vậy, thật muốn khóc quá đi.

“Sao chị không nói gì? Lẽ nào tôi nói sai chỗ nào à?”

“Không có gì.” Tôi vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nữa.

“Sao vậy? Chị sợ tôi sao? Hôm qua là ai tự mình chạy đến tìm tôi hả? Sao hôm nay lại nhát như thỏ thế?”

Ai sợ cậu chứ? Tôi chỉ là cảm thấy lòng mình trĩu nặng vì tình cảm không được đáp lại mà thôi!!!

“Tính khí của cậu thất thường giống hệt thời tiết vậy đó, ai mà không sợ cậu chứ?”

Tôi bắt đầu tùy tiện bịa lý do: “Nhiều lúc tôi còn chẳng hiểu tại sao cậu đột nhiên tức giận với tôi nữa kìa…”

“...” Cố Duệ rõ ràng bị tôi làm cho sửng sốt, ngẩn người một lúc rồi không nhịn được cười.

Cậu ấy đứng dậy, ghé sát vào tai tôi: “Chị à, chị có nghe qua câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Đánh là tình, mắng là yêu. Vậy chị… muốn tôi đánh chị hay mắng chị?”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 17



Giọng Cố Duệ quyến rũ đến mức khiến đầu óc tôi gần như muốn nổ tung!!!!!

Cậu ấy… đang có ý gì vậy?

Tôi có cảm giác rằng cả thế giới của mình dường như đang quay cuồng rồi.

Cố Duệ nói xong liền quay người bỏ đi, cũng không cho tôi cơ hội để trả lời.

“Chị sao thế? Không đi à?” Cậu ấy đi được vài bước rồi quay lại nhìn tôi.

“À… đi thôi.” Tôi vội vã chạy theo với vẻ mặt có chút thất vọng.

Trong thang máy trở về phòng, Cố Duệ từ đầu đến cuối đều không nói gì nữa, thậm chí còn không nhìn tôi một lần.

Trời ơi! Đây gọi là quen thói trêu đùa rồi, vậy nên mới bỏ đi mà không một chút lưu luyến sao? Làm sao cậu ấy có thể bình tĩnh như vậy chứ, sao chỉ có mình tôi là bối rối vậy?

10.

Cho đến khi ra khỏi thang máy.

“Chị có dự định gì không?”

Cố Duệ nhìn tôi rồi bổ sung một câu: “Ý tôi là lịch trình hôm nay.”

“Về nhà thôi.” Tôi không nhìn cậu ấy, cố gắng bình ổn nhịp tim đang rối loạn của mình.

“Tình trạng hiện tại của tôi cũng không thích hợp để có kế hoạch gì khác.”

“Vậy được,” Cố Duệ gật đầu.

“Về phòng đợi tin nhắn của tôi, không có việc gì thì nghỉ ngơi nhiều vào, đừng suốt ngày nghĩ ngợi lung tung.”

Cậu ấy lại có ý gì nữa đây? Lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, giờ lại còn chơi trò lấp lửng với tôi à?

Biết rõ tôi sẽ suy nghĩ lung tung mà còn cố tình trêu chọc?

Đầu tôi vốn đã đau sẵn rồi, làm ơn đừng hành hạ tôi nữa được không?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Sau bữa trưa, chúng tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc để quay lại thành phố.

“Anh Duệ, thật sự phải về sao? Trước đó không phải đã nói sẽ đi dạo quanh đây một chút à?” Giang Hạo trông có vẻ không vui.

Cố Duệ lặng lẽ rít một hơi thuốc, giọng điệu có phần khó chịu: “Tôi có bảo các cậu đừng đi à? Có ép buộc các cậu nhất định phải theo tôi về à?”

“Anh Duệ, nói vậy là không được nha. Là anh em với nhau thì phải cùng tiến cùng lùi chứ, anh về rồi thì bọn em còn chơi bời gì nữa?”

“Vậy thì im miệng đi!”

Hứa Phàm đứng bên cạnh liền tỏ vẻ hả hê: “Bị mắng đến khờ người rồi phải không? Giang Hạo, địa vị của cậu không bằng chị An Nhiên đâu.”

“Cậu cút đi!”

Lại cái gì nữa vậy? Sao tự nhiên lại nhắc đến tôi rồi? Tôi đã đủ đau đầu rồi mà…

Trong bãi đỗ của xe khách sạn.

“Ngồi xe tôi.” Cố Duệ nói với tôi một câu.

“Tôi...”

“Tôi nói chị ngồi xe tôi, chị không nghe à? Nếu không đi chung xe thì lát nữa tôi làm sao đưa chị đi thay thuốc được?”

Lại dữ dằn nữa rồi, tôi có đụng chạm gì đến tổ tiên nhà cậu à?

“Đàn chị, phiền chị để hành lý của An Nhiên lên xe tôi đi.”

“Được thôi!”

Hay lắm! Là nhân vật chính của tình huống này nhưng tôi hoàn toàn không có cơ hội nào để bày tỏ ý kiến cá nhân, cứ thế bị sắp đặt theo ý người khác.

Hứa Phàm ở bên cạnh bỗng quay sang mỉm cười với Điền Điền: “Chị ơi, hay là em ngồi chung xe với chị được không?”

“Được thôi,” Điền Điền tỏ vẻ hiểu ý.

“Chị đây còn đang buồn chán vì đi một mình đây…”

Giang Hạo và Tiểu Mễ cũng reo lên: “Bọn em cũng muốn ngồi xe chị!”

Cố Duệ, cậu nhìn sự ăn ý này mà xem, rốt cuộc anh em tốt của cậu ghét bỏ cậu đến mức nào vậy?
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 18



Nhưng rồi giây tiếp theo tôi lại sững người. Nếu bọn họ đều đi hết, chẳng phải trong xe chỉ còn tôi và cậu ấy sao? Xong rồi, xong rồi, làm sao mà tôi có thể chịu nổi cái cảnh đồng hành cùng vị ‘hoàng tử lạnh lùng’ này suốt đường đi đây? Đặc biệt còn là kiểu lạnh nhạt mà tôi không đoán được tâm ý nữa.

“Tiểu Mễ, quay lại đây.” Cố Duệ vốn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

“Sao vậy, anh Duệ?”

Cố Duệ nghiêng đầu.

“Cậu lái xe đi.”

“Đừng mà anh, bọn họ đều ngồi xe của chị Điền Điền hết rồi, sao anh cứ phải kéo theo… cái bóng đèn to đùng như em… làm gì chứ?” Tiểu Mễ trông như mất hết hy vọng.

“Tôi buồn ngủ.”

“Anh buồn ngủ? Buồn ngủ sao không gọi Giang Hạo hay Hứa Phàm kìa, tại sao nhất thiết phải là em?”

“…”

Cố Duệ dụi điếu thuốc, chậm rãi nói: “Vì bọn họ nói nhiều, được chưa?”

“Em cũng nói nhiều mà…”

“Vậy thì cậu tự giác khoá miệng của mình lại đi.”

“Anh Duệ, kiếp trước em mắc nợ anh phải không? Hay là anh g.i.ế.c em luôn cho rồi.”

“Vậy cậu đứng yên đó, tôi đến g.i.ế.c cậu…”

Cái giọng điệu này…

Nghe thì có vẻ giống như mặt hồ yên ả, nhưng thực chất lại là sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt đó!!!!

“Anh Duệ, anh đúng là bạo chúa đó, vừa không có nhân tính lại thích bắt nạt dân lành, ân đúng là tàn nhẫn không ai bằng.” Tiểu Mễ tức giận quay lại.

Cố Duệ lắc đầu cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Đằng sau còn có hai kẻ không ngừng hả hê: “Tội nghiệp Tiểu Mễ quá, làm sao mà tiêu hoá nổi đống ‘cơm chó’ của anh Duệ đây.”

Cơm chó? Bọn họ lại đang nói cái gì vậy chứ?

Nhưng mà tôi thừa nhận, tôi có chút mong chờ vào mấy câu đùa giỡn này của bọn họ, dù rằng Cố Duệ nào đó vừa mới lớn tiếng với tôi cách đây không lâu.

11.

Trên xe.

“Cậu chủ, mời cậu chỉ đạo, bây giờ chúng ta về nhà trước hay là đi thay thuốc trước?”

Cố Duệ vẫn dán mắt vào điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên: “Thay thuốc ở bệnh viện nào chẳng được, về nhà trước đi.”

Ngay sau đó, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc.

Tôi không biết nên nói gì, cũng không dám nhìn Cố Duệ nhiều, vì vậy lựa chọn tốt nhất là im lặng.

Còn cậu ấy ngược lại thì không rảnh rỗi chút nào, vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn trên WeChat. Nếu tôi không nhìn nhầm, cái ảnh đại diện kia chắc chắn là của nữ.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác chua xót, nhưng lại không thể để lộ dù chỉ một chút. Cảm giác ấy giống như có vô số mũi kim nhỏ đang không ngừng đ.â.m vào trái tim tôi, khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa khó chịu đến mức không chịu nổi.

Lý trí và da thịt dường như bị xé toạc ra và vò nát lại, đau đớn đến mức sống không bằng chết.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi nghiêng người sang một bên, cố ép bản thân không để ý đến nữa. Và rồi không biết từ lúc nào mà tôi dần thiếp đi trong cơn mơ hồ.

Tôi không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu lại vang lên tiếng phanh xe chói tai của ngày hôm qua, giống như một lưỡi d.a.o sắc bén cứa thẳng vào ý thức của tôi, khiến tôi giật mình tỉnh dậy.

Khi tôi mở mắt ra, Cố Duệ đang nhìn tôi: “Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”

Tôi từ từ lấy lại tinh thần, đầu óc còn hơi mơ màng: “Là di chứng của ngày hôm qua.”

“…” Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu tôi đang nói gì.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 19



Tôi cũng không có ý định giải thích, chỉ khẽ nhắm mắt lại, hai tay vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.

“Lạnh?”

Một lúc lâu, tôi gật đầu.

“Xem ra…” Cố Duệ thở dài: “Phụ nữ còn rắc rối hơn tôi tưởng.”

Tức c.h.ế.t tôi rồi!!!!!

“Cũng không biết là ai muốn tự mình chuốc lấy rắc rối, cứ muốn tôi ngồi chiếc xe này?” Tôi không vui đáp lại.

Cố Duệ lại tiếp tục ngớ người, sau đó khoé miệng lại cong lên, nở một nụ cười nhẹ: “Đây là… cảm giác cáu kỉnh lúc mới thức dậy à?”

“Tôi…” Không hiểu sao, cứ mỗi khi cậu ấy cười là tôi lại không thể chống cự nổi.

Đôi mày sắc sảo cùng khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Duệ vốn đã có vẻ kiêu ngạo và xa cách, vì vậy nên chỉ cần cậu ấy hơi dịu dàng một chút là tôi đã cảm thấy như có làn gió xuân khó cưỡng đang thổi qua rồi.

“Tiểu Mễ, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”

“Anh, rõ ràng có thể dùng giọng nói để chỉnh mà, sao anh không tự mở miệng vậy?”

“Bảo cậu chỉnh thì cậu chỉnh đi, còn cáu gắt với tôi à?”

Phụt! Tôi không nhịn được mà cười!

“Vui lắm à?” Cố Duệ cong môi, cười như không cười.

“Không vui, nhưng mà… có cảm giác bớt giận.”

“Bớt giận?”

“Tiểu Mễ, làm tốt lắm, hôm nay cậu còn dám cáu gắt với bạo chúa.”

“...” Chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười duy nhất trên môi Cố Duệ cũng biến mất.

“Chị An Nhiên, chị đừng chọc em nữa. Mắc công người nào đó về nhà sẽ tính sổ với em, em sẽ bị xử tử đấy.”

“Không sao, người nào đó không dám đâu, có chị bảo vệ cậu mà.”

Người ta thường nói, nghĩ gì nói đó sẽ có ngày rước họa vào thân.

Đợi đến lúc tôi kịp ý thức, thì những lời nói kia đã tuột ra khỏi miệng rồi.

Cố Duệ lạnh lùng cười với tôi, rõ ràng chính là kiểu cười ‘giấu dao’. Đôi mắt đen láy của cậu ấy ánh lên vẻ tà mị, ánh nhìn đầy cám dỗ, tựa như muốn vây hãm tôi lại.

Một lúc sau, bên tai tôi vang lên thanh âm đầu quyến rũ: “Chị lấy cái gì đảm bảo rằng tôi không dám? Hả? Nếu chị giỏi giang như vậy, hay là bảo vệ thêm cả tôi nữa đi, chị?”

Cố Duệ gần như thì thầm vào tai tôi, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khiến tôi cảm nhận được từng tế bào trên cơ thể mình đều bị kích động. Cái cách cậu ấy gọi ‘chị’ làm tôi có hơi…

Trong phút chốc, cả khuôn mặt và vành tai của tôi đều đỏ lên, làm tôi xấu hổ đến mức ước gì mình có thể lập tức biến mất khỏi chiếc xe này.

Nụ cười của Cố Duệ lại giống như một liều thuốc mê, khiến đầu óc tôi bối rối đến mức không thể thoát ra được.

Suýt chút nữa thì câu “Tôi không muốn bảo vệ cậu, mà chỉ muốn quyến rũ cậu” lại trượt ra khỏi miện rồi.

Trong mắt đột nhiên lóe lên một tia đùa cợt, tôi chớp mắt, cố gắng kìm chế sự hỗn loạn trong lòng: “Hay là đổi lại thành cậu bảo vệ tôi đi, tôi thích kiểu bị động hơn.”

Nhưng sau khi nói xong thì liền cảm thấy nước đi này là một sai lầm.

“Bị động? Như thế này à?” Cố Duệ trực tiếp ôm lấy tôi.

Khoảnh khắc đó, cả người tôi đều cứng đờ, nhịp tim cũng loạn theo.

Lúc này đây, tôi cảm thấy khoảng cách giữa mình và Cố Duệ thật gần, gần đến mức tôi có thể nghe thấy được nhịp tim của cậu ấy.

Nhưng đồng thời cũng cảm thấy khoảng cách này thật xa, xa đến nỗi tưởng chừng cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của tôi mà thôi.

“Cố Duệ…” Tôi kinh ngạc gọi tên cậu ấy.

“Ừ.” Cậu ấy cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

“Sao vậy?”

“Tay cậu…”

“Ồ, tay tôi làm sao? Chị nói thích cảm giác bị động mà? Hơn nữa chị cũng vừa mới kêu lạnh mà, tôi như thế này có phải ấm hơn không?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Cái này…” Tôi không biết phải đáp lại thế nào, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?
 
Back
Top Bottom