Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,140
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMIguOynW9HWZiaQ93ct2rmhm99fOGxZDcZzEEEwDNG5C1gX_SXmCEwomJa0yutM4AMxSpyWAbDxL8VDyZYLHW2r722d-iO_6uYm0QvkyiBOg-W816SKmM2Fa8V5uqwYmy6IHWbMpPC_eADjirma8x-=w215-h322-s-no-gm

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Tác giả: Lý Lạc Vị Ương
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lý Lạc Vị Ương

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Học Đường, Thanh Xuân Vườn Trường, Ngọt

Team dịch: Cam - 橙子

Giới thiệu

Cố Duệ cúi người, ép tôi vào góc tường.

"Chị không thích tôi ôm, vậy là muốn tôi…”

Còn chưa nói hết lời, cậu ấy đã dùng tay phải nâng cằm tôi lên và nhẹ nhàng hôn xuống.

Qua một hồi lâu, Cố Duệ dừng lại, khoé miệng nhếch lên đầy vẻ tà mị.

“Muốn tôi như thế này phải không?”

Có trời mới biết, trong mắt tôi lúc này Cố Duệ chẳng khác gì một bông hoa anh túc, tuy rằng quyến rũ nhưng lại có độc.

Mà tôi thì đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy có độc này, sẵn sàng để cho Cố Duệ mê hoặc, dù biết rõ cậu ấy là người mà tôi không nên dính vào…​
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 1



1.

Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duệ là vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tại lễ hội âm nhạc trong buổi cắm trại trên núi Tiên Nữ ở Vũ Long, Trùng Khánh.

Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, không khí trên núi mát mẻ, dòng người đông đúc hòa cùng những ánh đèn neon rực rỡ.

Cố Duệ là giọng ca chính kiêm tay guitar của ban nhạc.

Khi cả nhóm của cậu ấy bước lên sân khấu, âm nhạc vang lên cũng là lúc cả không gian lập tức bùng nổ.

Dưới ánh đèn lấp lánh, cả người Cố Duệ toát lên một khí chất vương giả.

Ngoại hình phóng khoáng và bất cần, kết hợp với những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đã giúp cậu ấy trở nên nổi bật trong đám đông.

Mọi người xung quanh đều cầm gậy phát sáng và hò hét cuồng nhiệt, trong đó có cả bạn thân của tôi - Điền Điền.

“Trời ơi, là Cố Duệ đó! Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ấy ở đây… An Nhiên, chuyến đi này đúng là quá đáng giá đi!”

“Cậu quen người đó à?” Tôi liếc nhìn cô ấy một cái.

“Cố Duệ là ai vậy?”

“Là đàn em năm nhất khoa Âm nhạc của trường mình đó, mẹ là giảng viên đại học, ba làm trong ngành tài chính. Không chỉ điều kiện gia đình tốt mà bản thân cậu ấy cũng rất xuất sắc. Vừa cao ráo, đẹp trai lại còn giàu có, mặc dù có hơi ít nói khó gần, nóng tính lại còn kiêu ngạo… nhưng mà lượng fan nữ của cậu ấy vẫn nhiều không đếm xuể luôn ấy.”

“Đỉnh đến vậy à?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Điền Điền nhìn tôi, bất lực nhún vai…

Lúc này trên sân khấu, Cố Duệ trong khoảng nghỉ của bài hát còn nhảy theo nhịp điệu một cách điêu luyện, khiến bầu không khí càng sục sôi hơn, đến mức cả khán đài như muốn nổ tung.

“Nhiên Nhiên à, Cố Duệ như này là đang nhảy disco trên đầu trái tim tớ đấy! Cứu mạng aaa…”

Nhìn hình ảnh của cậu ấy trên màn hình lớn, tôi nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh quay sang Điền Điền, “Xem cậu mê muội chưa kìa…”

“Tớ làm sao chứ? Siêu mê trai như cậu mà lại không thấy chút cảm giác nào sao? Tiêu rồi, rốt cuộc Vương Dạng đã làm gì mà khiến cậu thành ra như thế này vậy?”

Đáng ghét thật!!

“Đang vui mà tự nhiên cậu lại nhắc đến hắn làm gì?” Tôi bực bội nhéo Điền Điền một cái.

“Cậu ấy có bạn gái chưa?”

“Ai cơ?” Điền Điền ngơ ngác.

“Vương Dạng hả? Cậu vẫn không quên được hắn à?”

“Ai nói là mình đang nhắc tới Vương Dạng chứ? Là cậu ấy kìa…”

Tôi ngước mắt hướng về phía Cố Duệ đang vừa hát vừa nhảy trên sân khấu.

Điền Điền trông như bị sét đánh.

“An Nhiên, tớ chỉ nói chơi thôi thế mà cậu thật sự để mắt tới Cố Duệ à?”

Tôi nhún vai thờ ơ.

“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Không có gì!!! Nhưng mà… chỉ dựa vào cậu thì…”

Cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt.

“Chắc là không có cửa đâu…”

Quá đáng thật! Lời này là ý gì vậy hả?

“Điền Điền, cậu nói rõ xem nào, ý cậu là gì hả? Ý cậu là tớ không đủ khả năng sao?”

“Không phải! Cậu xuất sắc lắm, từ vóc dáng đến gương mặt đều rất xinh đẹp! Nhưng mà vẫn không có cửa đâu…”

“Tớ nghe nói Cố Duệ thích con gái để tóc dài, vừa dịu dàng, thanh tao vừa có chút e thẹn cơ…”

Cô ấy uống một ngụm nước rồi tiếp tục: “Còn cậu thì sao? Ngoài tóc dài ra, cậu có gì dịu dàng, có gì e thẹn, có gì thanh tao không cơ chứ?”

Tôi chẳng thèm để tâm.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 2



“Chẳng phải như vậy càng thử thách hơn sao? Những thứ dễ dàng có được thì chị đây còn chẳng thèm. Hơn nữa, cậu vừa nói rồi mà, đó chỉ là nghe nói thôi, chưa chắc là thật mà.”

“Đúng là không cứu nổi cậu nữa.”

Điền Điền lắc đầu bất lực.

“An Nhiên, không phải tớ muốn dội nước lạnh lên người cậu đâu, nhưng mà kiểu đàn em như Cố Duệ chỉ nên coi là ‘cơm mắt’, tức là để ngắm nghía thôi. Đừng lao vào thật!”

“Cậu thật sự chỉ cần ngắm thôi à?”

Tôi quay đầu, nhìn cô ấy chớp chớp mắt.

“Nếu như cả tinh thần lẫn thể xác đều được hưởng lợi thì chẳng phải càng tốt hơn sao?”

“…” Điền Điền lườm tôi đầy phẫn nộ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“An Nhiên, cậu ra ngoài tuyệt đối đừng nói là có quen biết với tớ!”

“Được thôi! Chỉ cần cậu biết tớ là được rồi!”

“Nghe này An Nhiên, tớ nói thật đấy, bên cạnh Cố Duệ có rất nhiều người ưu tú theo đuổi, cậu nghĩ cậu có thể cạnh tranh với bọn họ thật à? Chuyện này còn khó hơn lên trời đó!”

Tôi mím môi.

“Cậu cứ chờ mà xem.”

Lúc này, trên sân khấu, Cố Duệ và ban nhạc đã biểu diễn xong, nhưng tiếng hò reo vẫn không dứt.

“Này, cậu vẫn chưa nói với tớ rốt cuộc cậu ấy đã có bạn gái hay chưa?”

“Cậu nghiêm túc thật à?” Điền Điền hừ lạnh.

“Bạn gái thì chưa thấy có tin tức chính thức gì, nhưng mà người theo đuổi thì nhiều không kể xiết…”

“Vậy là tốt rồi.”

“Tớ nói này. An Nhiên, cậu tỉnh lại đi được không? Cậu có biết mình đang làm gì không đó? Với lại, Cố Duệ đã xuống sân khấu rồi, cậu định đi đâu tìm cậu ấy? Hay là cậu định lao đến trước mặt cậu ấy à?”

Tôi sáng mắt lên.

“Lao đến?”

Tôi gật đầu ra vẻ suy tư.

“Cũng không phải là không thể nha… lợi dụng lúc chưa quen biết, tuổi trẻ không ngại gian khổ mà.”

“Cậu so sánh kiểu gì thế?”

Tôi không để ý đến cô ấy nữa.

“Điền Điền, tớ đi đây, cậu ở đây chờ tớ nhé…”

“Khoan đã, An Nhiên! Tớ thấy cậu đúng là điên thật rồi.”

2.

Tôi vội vã chạy đến hậu trường, bởi vì chạy quá nhanh nên lúc đến nơi liền liên tục thở hổn hển, kết quả là… xấu hổ một trận.

Ngoài ban nhạc của Cố Duệ ra thì còn có những người khác nữa, một loạt ánh mắt của bọn họ đều đồng loạt đổ dồn vào tôi, khiến cho đầu tôi chỉ trong chốc lát như ù cả lên…

Một nam sinh cao ráo, mặt mày thanh tú, ăn mặc có chút hoang dã lên tiếng trước: "Chị à? Chị tìm ai vậy?"

Tôi nhận ra cậu ta, chính là người chơi bass của ban nhạc.

"Tôi…"

Ánh mắt tôi không tự chủ được mà liếc về phía Cố Duệ, còn chưa kịp mở miệng thì cậu ta đã cười: "Hừm, chắc chắn là tới tìm anh Duệ của chúng em phải không?"

Những người khác cũng cười rộ lên: "Anh Duệ, em nói này, sức hút của anh đúng là không gì cản nổi, đến mức fan nữ cũng đuổi theo đến đây rồi.”

Cố Duệ lúc này đang thoải mái ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc vẫn còn ướt, gương mặt dường như vì mồ hôi mà ánh lên. Cậu ấy ngước mắt liếc họ một cái, cả đám lập tức im bặt.

Cố Duệ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Trời ơi, mau cứu tôi với!

Cậu ấy thật sự đẹp một cách ngông cuồng đó! So với lúc trên màn hình lớn, thì nhìn chính diện còn đẹp trai hơn rất nhiều. Dù khuôn mặt có lạnh lùng thế nào đi nữa thì cũng không thể che giấu khí chất quyến rũ.

Đúng thật là một chàng trai khiến người khác phải thổn thức nha, đường nét góc cạnh sắc sảo, vẻ ngoài nam tính mạnh mẽ, giữa đôi chân mày lại phảng phất nét kiêu ngạo và ngỗ ngược.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 3



"Tìm tôi à? Chúng ta có quen biết nhau sao?"

Tôi do dự vài giây, rồi cắn răng đáp: "Không quen biết, nhưng mà sẽ sớm quen thôi.”

Cố Duệ không nói gì nữa, cầm lấy một điếu thuốc trên bàn châm lửa, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, bật ra một tiếng cười khẩy: "Ai muốn quen chị chứ?"



Lời đồn đúng là không sai chút nào nhỉ, đúng là tính khí vừa xấu vừa kiêu ngạo.

Người chơi bass lại lên tiếng: "Anh Duệ, anh kiềm chế một chút đi, ở đây không phải trường học, người ta đã đuổi đến tận phòng rồi thì ít nhất anh cũng nên hỏi xem người ta tìm anh làm gì chứ?"

"Cậu im miệng.” Cố Duệ hít một hơi thuốc thật sâu, không nói gì thêm.

Người chơi bass cười nhìn tôi: "Chị, vào trong trước đi.”

"Tôi…"

Tôi liếc nhìn cả căn phòng, lại liếc qua Cố Duệ, ngập ngừng hỏi: "Tôi có thể vào thật à?"

"Không sao đâu mà, chị cứ vào đi."

Tôi do dự một lúc rồi cũng chậm rãi bước vào.

Cố Duệ nhìn tôi qua làn khói thuốc mờ mịt, từ từ mở lời: "Tìm tôi có việc gì?"

Lúc này, trong làn khói thuốc, vẻ mặt của cậu ấy lộ rõ sự mất kiên nhẫn.

Tôi nhìn quanh căn phòng, nghĩ rằng có một số chuyện không tiện nói trước mặt đông người, vậy nên bèn cắn răng nói: "Chuyện này… chúng ta có thể ra ngoài nói không?"

"Ra ngoài nói?"

Cậu ấy nhếch mép cười lạnh: "Tôi không rảnh đến vậy đâu. Hoặc là ở đây nói, hoặc là chị đừng nói nữa."

Hả???

Đúng là kiêu ngạo thật! Tôi dù gì cũng là người đã từng lọt vào bảng xếp hạng nhan sắc của trường Xuyên Ngoại đấy, sao tôi phải chấp nhận để cậu ấy xem thường tôi như vậy chứ?

Lửa giận trong tôi lập tức bùng lên, lòng tự tôn không cho phép tôi nhẫn nhịn nữa.

"Thật ra cũng chẳng có việc gì, tôi không đến tìm cậu, tôi tìm cậu ta.”

Tôi chỉ tay về phía người chơi bass lúc nãy.

"Tôi? Chị à, chị đùa cái gì thế?"

Cậu ta bày ra dáng vẻ kinh ngạc.

"Tôi không đùa với cậu! Em trai à, cậu tên gì thế? Hai chúng ta kết bạn WeChat nhé!"

Tôi thầm nghĩ, cứ làm quen với những người bên cạnh Cố Duệ trước đã, rồi sau đó mới tính tiếp… tôi không tin tôi không phá được cái tảng băng ngàn năm này.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn vào hai chúng tôi, da đầu tôi có chút tê dại.

“Em… em là Hứa Phàm. Chị à, chị có chắc là muốn thêm bạn với em không?”

Cậu ta ngẩn người nhìn tôi, sau đó lại quay sang nhìn Cố Duệ, nghiêm túc nói: “Chị ơi, tốt hơn là chị cứ thêm bạn với anh Duệ của bọn em đi.”

Khuôn mặt của Cố Duệ vừa nãy vẫn còn vô cảm, thế mà bây giờ đã tối sầm lại, cậu ấy gằn giọng: "Tại sao tôi phải thêm? Người ta rõ ràng muốn kết bạn với cậu, cậu còn lôi theo tôi làm gì?”

Tôi cảm giác lồng n.g.ự.c mình như thắt lại.

"Không phải đâu, anh Duệ..."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Hứa Phàm như kẹt giữa hai bên, khẽ giọng nói: "Rõ ràng là chị ấy đến tìm anh, nhưng anh lại bày ra vẻ mặt khó chịu còn gì..."

Cố Duệ lườm Hứa Phàm một cái, cậu ta liền không dám nói thêm nữa.

Vài giây trôi qua, có lẽ là cảm thấy bầu không khí quá gượng gạo, Cố Duệ cầm lấy điện thoại trên bàn, vuốt vài lần rồi cuối cùng đưa mã QR ra trước mặt tôi.

Đây là sao vậy? Chiến thuật vòng vo của tôi có hiệu quả rồi à?

"Làm sao? Không muốn kết bạn nữa à?"

Cố Duệ cau mày, nhìn tôi với dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Hay là chị thật sự đến tìm Hứa Phàm chứ không phải tôi? Nếu thế thì còn phải xem xem cậu ta có dám kết bạn với chị không đấy.”

"Không phải, là cậu, tôi đến tìm cậu đó!" Tôi vội lấy điện thoại ra, sợ rằng nếu chậm trễ thì cậu ấy sẽ giận dữ mà rút lại mã QR.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 4



"Tên chị là gì?"

"Tôi hả?" Tôi ngơ ngác nhìn Cố Duệ, không chắc có phải cậu ấy đang nói chuyện với mình hay không.

"Còn có ai khác ở đây nữa sao?"

Cậu ấy lạnh giọng: "Khờ khạo thật.”

Cái gì mà khờ khạo chứ? Cậu mới là người khờ khạo ấy.

"Tên của tôi là An Nhiên!"

"Đến từ Tứ Xuyên?" Cố Duệ còn không thèm ngẩng đầu.

"Ơ? Làm sao mà cậu biết?"

"Nếu không thì chị nghĩ tôi là đồ ngốc à?" Cậu ấy ngước lên, liếc nhìn tôi một cái đầy ý tứ.

Tôi sững người.

Ôi mẹ ơi! Không phải tiểu sử WeChat của tôi đã ghi rõ ràng quá rồi sao?

[Những gì bạn thấy chính là con người thật của tôi, dù tốt hay xấu tôi cũng đều không chối bỏ! Tôi là tôi, một An Nhiên độc nhất đến từ Tứ Xuyên!]

“Anh Duệ, cách anh cũng không xa lắm đâu nhỉ.” Những người đứng bên cạnh bắt đầu la ó.

"Các cậu nhiều chuyện đủ chưa? Đồ đạc thu xếp đến đâu rồi? Có đi hay không?”

“Đi chứ! Nhưng mà, Anh Duệ nè, có muốn mời chị dâu đi chung với chúng ta luôn không?”

Người mặc áo sơ mi đen với mái tóc màu hạt dẻ đứng bên Cố Duệ liếc nhìn tôi, rồi lại cười một cách đầy ý tứ.

Chị dâu…?

Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy quý mến tất cả bọn họ.

Cố Duệ khựng lại, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.

"Gọi bừa cái gì thế?"

Người kia lập tức che miệng, làm ra vẻ hối lỗi: "Ồ… em sai rồi!"

Hứa Phàm vội vàng chen vào: "Giang Hạo, cậu đang chê cuộc sống của mình quá êm đềm rồi à?"

“Nếu như chỉ dựa vào việc thêm WeChat mà đã có thể trở thành chị dâu, vậy thì chắc bây giờ hàng chị dâu của bọn mình đã xếp hàng dài đến tận Pháp luôn rồi.”

Hay thật, hàm ý của câu nói này cũng quá thẳng thắn rồi đó? Cái gì mà lạnh lùng khó gần chứ, rõ ràng là ai đến cũng được chào đón đây mà.

Hừ! Vậy mà lại còn giả vờ cao ngạo. Đúng là đồ khốn mà!

Chàng trai tên Giang Hạo bật cười: “Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh Duệ chủ động đưa mã QR cho người ta tự thêm bạn còn gì?”

Lần đầu tiên? Tôi là người đầu tiên thật sao? Nếu vậy thì tôi xin phép rút lại những gì tôi vừa mắng cậu ấy nha…

Cố Duệ mất kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ.

"Bảo mấy người các cậu im miệng đều không nghe thấy à? Thử nhiều chuyện thêm lần nữa xem có c.h.ế.t không?”



Cái này mà chỉ đơn giản là tính khí thất thường sao? Rõ ràng chính là một kẻ điên cáu kỉnh mà?!

Mặc dù đang là mùa hè nhưng tôi vẫn thấy hơi ớn lạnh, tốt nhất vẫn là nên trốn trước vậy, dù sao tài khoản WeChat cũng có rồi, không sợ không có thời gian nói chuyện.

"Được rồi, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây, mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ nhé.” Tôi nói xong liền vội vàng quay người định rời đi.

"Đứng lại." Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.

“Tôi có đồng ý cho chị đi à?”

Tôi sững lại, rụt rè quay đầu.

"Cậu đang nói chuyện với tôi à?"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cố Duệ nhìn xung quanh: "Ở đây còn ai nữa à?"

Những người đi cùng cậu ấy lập tức quay đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ bận rộn.

“...”

"Nhà chị ở đâu?"

“Tôi đang đi cắm trại với bạn..."

"Vậy à?"

Cậu ấy ngập ngừng vài giây, rồi bất ngờ nói: "Vậy chị có muốn đi cùng với chúng tôi không?"

Cố Duệ đang nói cái gì vậy? Tôi không nghe lầm phải không? Nếu là thật thì cậu ấy cũng đâu lạnh lùng đến mức vô tình như Điền Điền đã nói đâu chứ?

“Không muốn thì thôi vậy.”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 5



Cậu ấy quay người nói với hai người bên cạnh: “Đi thôi.”

“Khoan đã, ít nhất cậu cũng phải nói cho tôi biết cậu sẽ đi đâu đã chứ? Với lại, tôi…”

Cố Duệ quay lại và nhìn tôi: "Chị làm sao?"

"Tôi… Tôi có thể gọi bạn tôi theo cùng không?"

Giang Hạo ở một bên không nhịn được hỏi: “Là nam hay nữ vậy chị?"

Cố Duệ cau mày nhìn Giang Hạo, cậu ta liền biết điều im miệng.

"Là nữ, cô ấy là bạn thân của tôi, học ở khoa Hành chính công của trường cậu.”

“Xe của tôi chỉ có thể chở một người thôi.”

Vẻ mặt Cố Duệ dịu đi một chút: “Bạn chị có xe không?”

“Có!”

“Vậy đợi lát nữa gửi định vị cho bạn chị đi.”

Cậu ấy vậy mà đồng ý thật à? Bước đầu chinh phục Cố Duệ của tôi hình như có hơi suôn sẻ rồi nhỉ? Cái này hình như có hơi khác so với những gì Điền Điền nói rồi? Có tin được không nhỉ?

“Đi thôi chị dâu, chị đang nghĩ gì vậy?”

“Giang Hạo! Lại gọi bừa cái gì đó?” Cố Duệ tức giận.

“Đến miệng của mình mà còn không quản được thì trực tiếp khâu nó lại luôn đi.”

Giang Hạo cười đểu.

“Rõ!”

Sau đó lại đưa tay làm động tác kéo khóa miệng.

Tôi khẽ kéo tay áo cậu ta, có hơi ngượng ngùng: “Thật ra, cậu có thể gọi tôi là chị An Nhiên. Tôi có thể hỏi lát nữa các cậu định đi đâu không?”

“Chắc là xuống núi đó.”

Giang Hạo nghiêng người nói nhỏ với tôi: “Anh Duệ không thích cắm trại, càng không thích ngủ trong lều, vậy nên bọn em đã đặt phòng ở khách sạn dưới chân núi.”

“Khách sạn?” Tôi lớn tiếng lặp lại, Cố Duệ ở phía trước cũng khựng lại, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán.

“Chị dâu, à không, chị An Nhiên, không cần ngạc nhiên đến vậy đâu. Với lại tối nay bọn em cũng có một buổi tiệc nhỏ, mọi người uống rượu vui chơi một chút thôi, càng đông càng vui mà! Chắc chắn anh Duệ cũng nghĩ như vậy nên mới mời chị cùng đi đó, phải không, Hứa Phàm?” Cậu ta huých nhẹ vào cánh tay của Hứa Phàm.

“Anh Duệ nghĩ thế nào thì tôi không biết.” Hứa Phàm bất lực lắc đầu.

“Tôi chỉ biết là cậu vừa mặt dày vừa nói nhiều thôi.”

“Ai da, biết làm sao được chứ, tôi đây vừa sinh ra đã khéo ăn khéo nói rồi mà.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Nếu mặt dày cũng có thể miễn cưỡng coi là ưu điểm, thì đất nước này sớm muộn gì cũng suy tàn thôi.”

Mặc dù hai người họ vẫn còn đang tranh cãi kịch liệt, thế nhưng tôi đã không còn tâm trạng để lắng nghe nữa rồi.

“Cố Duệ, tôi… tôi vẫn nên đợi bạn tôi cùng đi thì hơn.”

“Chị nói đủ chưa? Sao mà nhiều chuyện thế?”

Sắc mặt cậu ấy tối sầm, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn.

“Thích đi hay không thì tùy.”

“Chị An Nhiên, em nghĩ là chị phải biết cái này. Anh Duệ của bọn em nổi tiếng là tính khí cọc cằn đó, chị vẫn là đừng nên chọc giận anh ấy nữa, trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?”

Giang Hạo vuốt cằm, khoé miệng không kìm được nụ cười gian xảo: “Trừ khi chị cưa đổ được anh ấy. Khi đó thì là chuyện khác rồi…”

Tôi? Gì cơ? Nói chuyện cái kiểu gì thế này???

Nhưng mà tại sao lại dễ nghe vậy nhỉ? Mục đích ban đầu của tôi không phải cũng là như vậy sao? Tôi nhất định phải khiến Điền Điền mở mang tầm mắt, để cô ấy không dội nước lạnh vào người tôi nữa!!!!!

Xin lỗi nha, chị em tốt của tớ. Tớ thật sự phải đi trước một bước rồi, cậu cứ từ từ mà đến sau nhé. Dù cho cậu có mắng tớ trọng sắc khinh bạn hay vì nhan sắc mà quên tình nghĩa thì tớ cũng sẽ đều vui vẻ chấp nhận hết.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 6



Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sau Cố Duệ.

Lúc này tôi mới nhận ra, bạn nhạc của họ vốn có bốn người, nhưng ở đây chỉ có ba người, vậy một người nữa đi đâu rồi?

“Hứa Phàm.”

“Có chuyện gì không chị?”

“Nhóm các cậu không phải vẫn còn một người nữa sao?”

“À, chị đang nói tới Tiểu Mễ à? Cậu ta ra bãi lấy xe trước rồi.”

“Vậy à… cậu ta là tay trống của nhóm phải không? Lúc nãy chị thấy trên màn hình lớn, cậu là tay bass, Giang Hạo chơi keyboard…”

“Chị, trí nhớ của chị tốt thật đấy!”

“Này… Cố Duệ… cậu ấy cũng thường rủ con gái đi chơi cùng các cậu như vậy sao?”

“Không có đâu chị, theo như em nhớ thì… chị là người thứ hai đấy!”

“Người thứ hai à? Vậy người đầu tiên là ai?”

Giây tiếp theo, Hứa Phàm vừa lắc đầu vừa đặt tay lên môi ra hiệu: “Suỵt!”

“Chị An Nhiên, tốt nhất là chị đừng hỏi nữa. Đây là điểm yếu của anh Duệ đó, bọn em đều không dám nhắc đến đâu, nhắc đến là anh ấy sẽ nổi điên đó… Chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi.”

“Ồ!” Tôi đáp lại một cách hời hợt, Cố Duệ có lúc nào mà không nổi điên sao?

Điểm yếu gì chứ? Rõ ràng là đã có người trong lòng rồi đúng không?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Không hiểu sao tâm trạng của tôi cũng đột nhiên trùng xuống.

Trong lúc tôi vẫn đang buồn bã, chúng tôi đã đến bên lề đường lớn, nơi một chiếc Cadillac XT5 màu trắng đang đợi sẵn.

Ôi trời ơi, là Cadillac XT5 đấy!!! Gia thế cũng đỉnh quá rồi đó!!!

Cố Duệ cất đồ vào cốp xe rồi đi thẳng về phía ghế lái.

“Cậu xuống xe đi.”

“Anh Duệ? Không phải chứ? Hôm nay anh muốn tự lái à?”

Tiểu Mễ ngồi ở ghế lái trông cực kì kinh ngạc.

“Bảo cậu xuống thì xuống đi, đừng nhiều lời nữa.”

Cố Duệ chỉ vào tôi: “Chị, ngồi ghế trước.”

“Haha, hoá ra anh Duệ sợ tụi em ngồi gần chị dâu à, anh nhỏ mọn quá đi… À, là chị An Nhiên mới phải.”

“Đúng rồi đó! Anh Duệ, hôm nay anh làm sao vậy? Không chỉ để ý đến chị An Nhiên mà còn tự mình lái xe nữa, ngày đặc biệt gì à?”

“Đặc biệt cái gì? Tôi nói thế nào thì làm như vậy đi.”

Tay đang cài dây an toàn của Cố Duệ khựng lại, cậu ấy ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, phía sau liền lập tức im lặng hẳn.

Không hiểu sao tâm trạng chán nản vừa rồi của tôi dường như đã biến mất, tinh thần chiến đấu lại nhen nhóm trong lòng.

3.

Suốt dọc đường, bầu không khí trong xe thật sự… khó mà diễn tả…

Ba người ngồi phía sau hoàn toàn im lặng, chắc là vì nói câu nào cũng bị mắng nên đành giữ im lặng.

Tôi liếc nhìn Cô Duệ, cậu ấy vẫn nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, tập trung lái xe.

Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy lúng túng à?

Mặc kệ vậy, tốt hơn là tôi cứ chơi điện thoại thôi.

Khi tôi gửi ảnh chụp màn hình đã kết bạn WeChat với Cố Duệ cho Điền Điền, cô ấy liền rất kích động, dồn dập gửi tin nhắn đến cho tôi.

Tôi có thể đoán được nội dung tin nhắn của Điền Điền, nhưng lại không dám mở điện thoại lên. Trong xe đang yên ắng như thế này, mở lên chẳng phải là tự đưa mình vào cảnh xấu hổ đến c.h.ế.t sao?

Tôi nhắn lại cho cô ấy: [Cậu có thể đừng gửi tin nhắn thoại được không?]

Điền Điền đáp lại cực nhanh: [Cậu giỏi lắm, An Nhiên, tớ phục cậu sát đất luôn đó! Fan cuồng của Cố Duệ mà biết được cậu chỉ mất vài phút để kết bạn với cậu ấy, không biết bọn họ có tức c.h.ế.t không đây?]

[Gì chứ? Mới đó mà đã thăng hoa tinh thần rồi à? Không cho tớ gửi tin nhắn, là vì Cố Duệ đang ngồi cạnh cậu à?]

Nói cái gì vậy chứ???
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 7



Tôi luôn biết những gì mà Điền Điền nói luôn trái ngược với cái tên ‘dịu dàng, bình yên’ của cô ấy! Đây đúng là kiểu ‘miệng chó không mọc được ngà voi’ mà.

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy lại tiếp tục oanh tạc: [Cậu cuối cùng cũng nhớ ra người bạn đồng hành như tớ rồi à? An Nhiên, cậu có còn là con người không? Tớ thì vẫn còn đơn độc ở nơi hoang vu hẻo lánh, không ai giúp đỡ, còn cậu thì sao? Cậu theo sắc bỏ bạn, tớ còn chẳng biết cậu bị người ta lừa đến đâu rồi này.]

“…” Tôi không biết nên trả lời tin nào trước.

[Cậu gọi nơi đó là hoang vu hẻo lánh à? Rõ ràng là vừa đông đúc vừa ồn ào nha! Còn nói là cô độc không ai giúp đỡ hả? Tớ đoán cậu hiện tại vẫn đang bận rộn tiếp đón người khác thì có.]

[Tớ không phải người, có được chưa? Cậu đợi lát nữa mới mắng tiếp được không?]

Tôi hít sâu một hơi: [Điền Điền, nếu tớ nói với cậu, tớ… tối nay… có thể không đi cắm trại cùng cậu được… thì cậu sẽ thế nào?]

Gửi xong, tôi không dám đọc tin nhắn trả lời của cô ấy nữa, vội vàng tắt máy và nhắm mắt để trấn tĩnh tâm trạng rối bời của mình.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, tôi thực sự đã giật b.ắ.n mình vì sợ hãi. Chỉ biết cúp máy trong hoảng loạn.

Ngay sau đó, Điền Điền lại gửi tin nhắn tới: [An Nhiên, chị đây muốn g.i.ế.c cậu!!!!!]

[Huhu, chị em ơi, cậu bình tĩnh một chút đi mà. Đợi lát nữa tớ sẽ gửi định vị cho cậu, cậu tự qua đây nhé? Bây giờ bọn tớ vẫn đang trên đường, tớ thực sự không biết điểm đến nằm ở đâu cả…]

[…]

Một chuỗi biểu tượng hình con d.a.o đầy m.á.u xuất hiện trên màn hình…

“Sao chị không nghe máy?” Giọng nói cứng nhắc vang lên bên tai tôi.

“Hả?” Tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Không có gì đâu, không quan trọng…”

“Đường đi thì ngoằn ngoèo mà chị cứ cúi đầu như thế, lẽ nào không thấy khó chịu à?”

Tôi: ???

“À… tôi thấy cũng bình thường.”

Chuyện gì vậy? Cố Duệ… vừa chủ động nói chuyện với tôi sao?

Tôi không nhịn được mà nhìn lén cậu ấy. Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như thường, nhưng mà góc nghiêng này… thật sự đẹp đến mê hồn rồi!!!

Bình tĩnh nào An Nhiên…

Tôi tự nhắc nhở bản thân: Giờ không phải là lúc để ngắm trai đẹp đâu.

“Nhìn đằng trước đi.” Cố Duệ nhẹ nhàng nói.

Tôi sững người một lúc, bầu không khí cũng trở nên gượng gạo hơn, sao Cố Duệ biết được tôi đang nhìn cậu ấy chứ? Rõ ràng là tôi chỉ lén nhìn mà thôi…

Không phải là hơn hai tiếng trước tôi đã sớm phát hiện ra bản thân có chút rung động trước vẻ ngoài đẹp trai của Cố Duệ, nên mới cố tình chạy tới tán tỉnh cậu ấy sao? Tại sao đến tận bây giờ mà trái tim này vẫn đang đập loạn nhịp vậy? Không ổn, không ổn, thực sự là không ổn rồi!!!!!

“Kít!”

Chiếc xe đột nhiên lại phanh gấp, khiến bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai. Tôi cảm nhận được trán mình đập vào đâu đó, rồi một cảm giác nóng hổi bắt đầu lan ra, đừng nói với tôi là… m.á.u chảy rồi nhé?

“Làm sao vậy, anh Duệ?” Cái người ngồi ở ghế sau va vào lưng ghế của tôi lên tiếng.

“Rẽ gấp, xe đối diện lấn đường…”

“Chị sao thế?”

Cố Duệ vội vàng đỡ lấy đầu tôi, sau đó nói: “Tiểu Mễ, hộp cứu thương đâu? Lấy băng gạc nhanh lên, An Nhiên bị chảy m.á.u rồi!”

“Không phải chứ, anh Duệ, đột nhiên như vậy em phản ứng không kịp đâu. Hộp cứu thương không phải do anh cất sao? Hay là anh thử…”

“Cậu cút đi.” Cố Duệ lập tức cởi áo phông đang mặc trên người xuống, sau đó nhào lại thành một cục rồi ấn vào trán tôi.

“Tôi không sao mà.”

“Đừng cử động.” Giọng cậu ấy trầm xuống, thì thầm bên tai tôi.
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 8



“Hứa Phàm, các cậu xuống kiểm tra xe thử đi. Chết tiệt, tên khốn đó có biết lái xe không vậy?”

“Tôi thật sự không sao đâu.” Tôi cố chịu đựng cảm giác choáng váng.

“Cậu xem, túi khí còn không bung ra mà, có sao đâu...”

Cố Duệ bất lực, khóe miệng cong lên: “Thật đúng là, hết nói nổi với chị.”

Cười rồi! Cố Duệ thật sự cười rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười, nhưng mà cái giá phải trả cũng quá đắt đi.

Tôi phải dùng m.á.u của mình mới đổi được một nụ cười của cậu ấy đó! Đây rõ ràng là một cuộc giao dịch không công bằng mà, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa?

Nhưng mà có điều, làn trắng nõn cùng với những đường nét cơ bắp hoàn hảo của Cố Duệ hiện tại đang lộ diện trước mắt tôi, thực sự muốn lấy mạng của tôi rồi.

Trong tình huống hiện tại mà còn có thể nhìn ngắm thân hình đẹp đẽ thế này, có đổ một chút m.á.u đi nữa cũng không đáng kể.

Nhưng sao tôi lại cảm thấy m.á.u trên đầu chảy càng nhanh hơn thế này?

“Anh Duệ phanh giỏi quá! Xe của chúng ta không có vấn đề gì cả.”

Giang Hạo đứng bên ngoài cửa xe cạnh tôi, ung dung nhìn Cố Duệ, rồi lại nhìn tôi: “Chỉ là thiệt thòi cho chị dâu của chúng ta rồi…”

Cố Duệ thở dài một hơi: “Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Còn không ra cốp xe lấy cho tôi một cái áo khác đi?”

Người lái xe ở phía đối diện cũng tìm tới, anh ta biết mình lấn làn là sai nên đã liên tục cúi đầu xin lỗi. Cố Duệ từ đầu đến cuối không nói một lời, người kia nhìn thấy tôi đang lấy tay che trán liền lên tiếng: “Cô gái này, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Chắc chắn là phải đến bệnh viện kiểm tra vết thương rồi.”

Cố Duệ vừa mặc áo vừa nói: “Nhưng mà không cần anh đưa. Lần sau lái xe cẩn thận hơn là được, không phải lúc nào cũng may mắn vậy đâu.”

“Tôi biết rồi, thật sự xin lỗi. Vậy… tiền viện phí của cô ấy để tôi chuyển cho anh nhé…”

“Không cần.” Cố Duệ ngắt lời anh ta.

“Tiểu Mễ, cậu lên lái xe đi, xem xem gần đây có bệnh viện nào gần nhất thì đến.”

Cậu ấy chuyển xuống ngồi ghế sau lưng tôi.

“An Nhiên, chị thế nào rồi?”

“Tôi vẫn ổn, cậu đừng lo.” Tôi vô thức nhắm chặt mắt lại để xua tan cảm giác choáng váng trong đầu.

Lúc nhìn lên thì phát hiện chiếc áo phông trắng tinh in logo Gucci của Cố Duệ đang dần bị nhuộm đỏ bởi m.á.u của tôi rồi…

4.

Ở bệnh viện, m.á.u trên trán của tôi vẫn không cầm được.

Sau khi kiểm tra vết thương, bác sĩ nói với tôi rằng có thể cần phải khâu lại, tôi liền bật khóc nức nở.

Lúc bị đập đầu tôi đã không khóc, lúc m.á.u chảy ra tôi vẫn không khóc, nhưng bây giờ thì tôi không thể kìm được nước mắt nữa.

Cố Duệ đứng bên cạnh lập tức có chút luống cuống, cậu ấy vươn tay ra, nhưng lại khựng lại giữa không trung.

“An Nhiên, chị đừng khóc được không?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Ngay sau đó, Cố Duệ quay sang bác sĩ, gấp gáp hỏi: “Bác sĩ, vết thương của chị ấy nghiêm trọng lắm sao?”

“Vết thương không quá sâu, nhưng mà cũng đã hơn 2mm rồi. Hơn nữa cậu cũng thấy đó, m.á.u vẫn không ngừng chảy kia kìa. Nếu không khâu lại thì sẽ không cầm được máu, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng và có thể làm ảnh hưởng đến mạch máu. Mạch m.á.u mà tổn thương thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

“Vậy phiền bác sĩ nhanh lên một chút.”

Cố Duệ lại nhìn tôi, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi chị, An Nhiên, chị cố gắng chịu đựng một chút nhé.”

“Đúng là lỗi của cậu hết đó. Đang yên đang lành, tại sao tôi lại chọn đi cùng mấy cậu làm gì chứ?”

Tôi vừa nức nở vừa nói: “Cố Duệ, nếu như… nếu như mặt của tôi mà để lại sẹo thì phải làm sao đây…? Huhu…”

“Tôi còn chưa có bạn trai nữa, nếu như thật sự để lại sẹo trên mặt, thì sau này tôi làm sao tìm được bạn trai đây?”
 
Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
Chương 9



Cố Duệ có chút bối rối, cậu ấy đưa tay gãi đầu.

“An Nhiên… chị đừng khóc nữa được không? Chị cứ khóc thế này, có khi còn chảy nhiều m.á.u hơn đó…”

“Bộ cậu nghĩ tôi muốn khóc lắm à? Nhưng mà tôi không dừng lại được… huhu…”

Lúc này, Giang Hạo đứng bên cạnh chúng tôi lại đưa tay lên che miệng cười?!

Cậu ta làm thế mà coi được à? Không thấy quá đáng lắm sao?!

“Chị An Nhiên, chị khóc cái gì chứ? Anh Duệ của bọn em không phải loại người vô trách nhiệm đâu. Chỉ là tìm một người bạn trai thôi mà, trước mặt chị không phải đang có sẵn một người à?” Giang Hạo dùng ánh mắt ra hiệu liếc về phía Cố Duệ đứng trước mặt tôi.

Sau đó còn vỗ vai cậu ấy.

“Anh Duệ, không còn cách nào khác rồi, sau này anh phải lấy thân báo đáp thôi. Ai bảo anh làm hại một cô gái tốt thế này chứ?”

Giang Hạo à, lúc này tôi thật sự cảm thấy thích cậu từ tận đáy lòng nha! Thật đó, cậu chính là thiên sứ mà ông trời cử đến cho tôi!!!

“Cậu…”

Cố Duệ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu nói chuyện đàng hoàng chút đi được không? Đừng có thêm dầu vào lửa nữa.”

“Ai trong các cậu đi đóng tiền viện phí đi.” Bác sĩ đưa tờ hóa đơn.

“Tôi còn phải xử lý sơ qua vết thương trước khi khâu nữa.”

Giang Hạo nhận tờ hóa đơn rồi chạy biến đi trong chớp mắt.

“Bác sĩ, vết thương của chị ấy sau này có để lại sẹo không?” Cố Duệ hỏi.

Bác sĩ lên tiếng: “Bởi vì sẹo là một loại mô sợi, nên khi đã hình thành thì rất khó để phục hồi lại như trạng thái trước khi khâu. Cô bé này, tôi không thể đảm bảo với cháu 100% sẽ không để lại sẹo được đâu… Ngoài ra trong thời gian này, cháu không được trang điểm, không được để vết thương chạm nước, cũng không nên ăn đồ cay, có thể ăn nhiều rau củ hoặc trái cây hơn...”

Những lời mà bác sĩ nói phía sau đó tôi hoàn toàn không muốn để tâm đến, bởi vì tôi chỉ nghe thấy mấy chữ “không thể đảm bảo 100% không để lại sẹo”.

Ý của bác sĩ là gì đây? Quanh đi quẩn lại vẫn là để lại sẹo đúng không…?

“Huhuhuhu” Tôi lại bắt đầu khóc nữa rồi.

Giang Hạo đi đóng viện phí cuối cùng cũng quay trở lại, cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi: “Chị An Nhiên, sao chị vẫn còn khóc vậy?”

“Anh Duệ, em nói chứ, anh rốt cuộc có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy? Anh có còn là đàn ông nữa không, ít nhất cũng nên dỗ dành chị ấy một chút chứ?”

Cố Duệ nhìn Giang Hạo với gương mặt trầm ngâm, không nói lời nào mà chỉ biết nhíu mày, đưa tay xoa xoa thái dương.

Nhìn bác sĩ đang bình tĩnh chuẩn bị đồ dùng để khâu vết thương, tôi cảm giác như mình sắp suy sụp đến nơi.

“Bác sĩ, cháu hỏi một chút nhé? Chú định trực tiếp khâu cho cháu như thế này luôn à?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Tôi sẽ dùng một lượng nhỏ thuốc gây tê cục bộ.”

Quá đủ rồi! Cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi. Thử nghĩ mà xem, nếu ba mẹ biết tôi ra ngoài tung tăng nhảy nhót và trở về với một cái trán đầy sẹo, không biết hai người họ có tức giận với tôi không…?

5.

Cuối cùng, tôi bị khâu 4 mũi.

Trước cổng bệnh viện, trong lúc chờ xe, Hứa Phàm nói: “Anh Duệ, bây giờ chúng ta đi uống rượu hình như không thích hợp lắm, đúng không?”

“Cậu nghĩ sao?” Cố Duệ khẽ cười lạnh, đáp lại bằng một câu hỏi.

Hứa Phàm liếc nhìn cái trán đang quấn băng gạc của tôi: “Đúng là không thích hợp thật.”

Cố Duệ không để ý đến cậu ta nữa, quay đầu nhìn tôi: “Chị, có đói không?”

Lúc này đây, tôi chợt nhận ra dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo trước đây của cậu ấy đã biến mất rồi, thay vào đó là sự đối đãi gần như dịu dàng hơn, hoặc có thể nói là không còn cảm giác xa cách như ban đầu nữa.

Tôi lắc đầu: “Tôi có hơi mệt, cảm thấy đầu có chút nặng trĩu…”

“Đừng mà, chị An Nhiên.” Giang Hạo ghé sát lại tôi.

“Chị vừa mới mất nhiều m.á.u như vậy, phải ăn cái gì đó để bù lại chứ. Người gây ra lỗi lầm còn đang đứng trước mặt chị đấy, chị định bỏ qua cho anh ấy dễ dàng như vậy sao? Thế thì không phải lời cho anh ấy quá rồi à?”
 
Back
Top Bottom